1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Tứ Dực (update c111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45 :Bởi vì, ta muốn nàng 1
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi
      Hôm sau, ánh mặt trời sáng ngời nhu hòa rải đầy cả Dục Vương phủ, nhiều loại hoa sáng chói tươi đẹp, khắp nơi tràn đầy hơi thở mùa xuân, người giúp việc ít hơn so  hôm qua, Dục Vương phủ lần nữa trở nên vắng lạnh .

      Trong hỉ phòng, bao phủ hồi hơi thở u  , cùng ánh nắng mặt trời rực rỡ phía ngoài tạo thành đối lập rệt.

      Giờ phút này, cây đao sắc bén kề ở dưới cổ Biện Dục làm từ trong mộng đẹp tỉnh lại, hơi sững sờ, ngay sau đó ngước mắt, nhìn gương mặt trước mắt mang đầy vẻ giận dữ, cặp mắt phóng hỏa đúng là tuyệt sắc giai nhân.

      "À. . . . . . Có thể trước tiên đem đao để xuống hay , nguy hiểm, có lời gì từ từ  thương lượng sau."  Gương mặt tuấn dật lên trong mắt nụ cười giả lả, bản tính cợt nhả vô lại thay đổi, dùng ánh mắt khẩn cầu nàng để "Vũ khí" xuống.

      Mắt cười vừa chạm đến thân đao lóe ánh lạnh kia con ngươi căng thẳng đen như mực, lại nhìn hướng hoa văn chuôi đao kia, mãnh lưỡi đao bé bén nhọn, kỹ thuật chế tác lực độ vừa đúng, có thể thấy được công lực của người này rất ư là thâm hậu, đôi mắt bất giác lại trầm mấy phần.

      Quỷ ảnh thư sinh nhất điểm lục! Đao của tại sao lại ở trong tay Thuần Thuần?  Thuần Thuần làm thế nào biết cái đó thuộc về người vừa chính vừa tà ?

      Trong nháy mắt, rất nhiều nghi vấn xông lên đầu, nam nhân nhanh chóng ở trong lòng tính toán chuyện, chỉ là trong nháy mắt,  trầm toàn bộ thu lại, mặt mỉm cười  nhìn Vương phi bé của mới vừa rước qua cửa.

      ", tại sao phải gạt ta?" Chịu đựng toàn thân đau nhức, thêm tối hôm qua lại ngủ ngon, tâm tình vô cùng được tốt.  Mộc Thuần Thuần tiện tay đem mặt nạ màu vàng kim tay quẳng lên gương mặt tuấn tú của , cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm , giận đùng đùng chất vấn.

      Nếu như hôm nay giải thích  , nàng cũng xác định mình làm ra chuyện gì .Cảm giác bị người ta đùa giỡn như muốn đem nàng ép điên, nàng căn bản cũng nên chỉ ngây ngốc chờ tỉnh lại, nghe nhảm, mới vừa  rồi nên đao cắm xuống , trực tiếp đem chặt thành tám khối, sau đó ném ra cho chó ăn.

      Như vậy, mới đủ hả giận.

      "Thuần nhi, tân hôn mới ngày thứ hai, nàng muốn mưu sát phu quân sao? Nàng cần phải hiểu , ta chết, nàng thành quả phụ á!" Nàng cầm đao tay có thể run sao? Dao găm trước mắt sáng ngời  sáng ngời, làm cho sợ hết hồn hết vía.

      cũng phải là lo lắng chủy thủ quẹt làm bị thương cổ của , chỉ bằng kĩ thuật siêu vẹo của nàng mức độ có thể gây tổn thương đến khả năng cơ hồ là số lẻ. Bởi vì người cầm dao là nàng, nếu là người khác, sợ rằng người kia sớm thấy Diêm Vương lão gia rồi. Bởi vì là nàng, nên tính cảnh giác của lần đầu sử dụng được .

      lo lắng, chủy thủ sắc bén có mắt kia quẹt làm bị thương ngón tay mềm mại trắng mịn của nàng.

      "Khí phụ ta đều làm qua, còn sợ làm quả phụ sao?" Lửa giận leo lên tận đầu, Mộc Thuần Thuần lại đẩy cây chủy thủ về phía trước, lúc này thân đao cách cổ của tới tấc, "Ta muốn nghe ngươi nhảm, ngươi tại chỉ cần đáp phải hoặc phải. Ngươi nếu nhiều lời nửa câu nhảm, ta liền để cho ngươi về sau cũng mở miệng chuyện được nữa."

      Cảnh cáo đồng thời nàng còn cố ý quơ quơ chủy thủ.

      Khóe mắt Biện Dục hơi co rút ra, cố ý giả dạng làm bộ dạng sợ hãi, dám nữa chữ kích thích giai nhân, gật đầu liên tục.

      "Ta hỏi ngươi, đêm hôm đó ở Tiêu hồn lâu chúng ta chuyện gì cũng xảy ra phải hay ?"

      ". . . . . . Dạ!" Chuyện cho tới bây giờ, coi như muốn mở mắt mò cũng lừa được nàng.

      Giai nhân nâng cao lông mày, tay trái xiết thành phấn quyền, lại , "Má phải của ngươi tốt, có bất kỳ vết sẹo, phải hay ?"

      ". . . . . . Dạ!" Bây giờ mặt , quả như nàng thấy, dấu vết của sẹo.

      "Cho nên, nước Phù Dung đều là ngươi tưởng tượng ra, ta năm đó cũng   có hủy diệt ngươi, phải hay ?" Giọng của nàng lạnh như băng, thân thể đứng cứng còng, an tĩnh chờ câu trả lời của .

      khí đột nhiên trở nên khẩn trương mà quỷ dị.

      Biện Dục mấp máy môi mỏng, chống lại hai mắt xinh đẹp của nàng, hơi dừng chút, thần sắc có chút quái dị, cuối cùng vẫn là nhàng đạm ra chữ, ". . . . . . Dạ!"

      "Cái tên khốn kiếp này! Tại sao? Tại sao muốn gạt ta? Tại sao?"

      Giai nhân hét lớn tiếng, trong đôi mắt toát ra ngọn lửa lớn, quyền càng bắt càng chặt, chủy thủ tay bởi vì nàng tức giận mà run rẩy trực tiếp chạm đến dưới hàm , vết đao sắc bén lập tức ở làn da mở ra đường kẽ , chút máu đỏ tươi rỉ ra.

      có tránh, mắt cũng hạ xuống, sửng sốt cũng nhúc nhích, mặc cho máu tươi chút xíu, chút xíu tràn nhập thân đao. loại, đôi mắt thâm thúy như đầm đen chặt khóa lại sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Mộc Thuần Thuần, ánh mắt vô cùng kiên nghị, cợt nhả thường ngày còn tồn tại.

      từng chữ từng câu, từng chữ từng câu từ từ từ mị hoặc trong miệng bật ra, "Bởi vì. . . . . . Ta, muốn, nàng!"

      Chủy thủ hoảng hốt từ trong tay nàng rơi xuống. . . . . .
      Chương 46 :Bởi vì, ta muốn nàng 2
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi
      biết là bởi vì vô cùng nghiêm túc, hay là bởi vì nhìn thấy máu tươi rỉ ra từ phía dưới cằm , chủy thủ trong tay Mộc Thuần Thuần hoảng hốt rơi xuống mặt đất.

      Sau khắc, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy nàng ngay sau đó rơi vào lồng ngực ấm áp, hai mảnh cánh môi ấm áp  nhanh chóng phủ xuống, bá đạo bắt cái miệng nhắn mềm mại, hơi thở phái nam trong nháy mắt xông vào trong miệng nàng, trong khí mơ hồ lẫn mùi máu tươi.

      "Ngô. . . . . . Ngô. . . . . ." Tay của nàng lung tung đánh vào thân thể tinh tráng, lúc này mới phát ra dưới  chăn bằng gấm của mặc mảnh vải, trải qua hai tay nàng quơ loạn lại tháo ra chăn gấm đỏ thẫm đắp lên người của , lộ ra bắp thịt nửa người làm nàng má hồng tim nhảy loạn xạ.

      Sức lực của nương nhà lành sao lại địch nổi đại nam nhân, liên tục phản kháng lại cũng chẳng lung lay được nửa phần, ngược lại vô cùng tiêu hao sức lực của nàng .Nụ hôn của mang theo trừng phạt, lần nữa  nàng nhớ tới hành động thâm mật đêm qua, khóe mắt lại vừa lúc liếc thấy nửa trần trụi cân đối, khuôn mặt nhắn trắng xanh chợt đỏ bừng.

      Trong nháy mắt nàng bị đè ở  giường, phấn lưỡi linh xảo ấm áp như có như trêu chọc nàng, thế nào tránh cũng thoát,  dây dưa lẫn nhau, hôn nàng đến thất điên bát đảo, đầu óc mảnh trống , nụ cười đỏ lên tựa như lửa đỏ ánh bình minh, vô cùng kiều diễm.

      Cho đến khi nàng thiếu chút nữa là ngừng thở, nam nhân kia khẽ cười bên tai nàng mang theo từ ngữ đắc ý, "Ừ, ngọt! Vương phi bé của ta còn chưa phải lúc chuyện đáng nhất!" xong, quên hướng nàng cợt nhả  trừng mắt nhìn.

      "Vô lại, buông ta ra. . . . . . Nhanh lên chút buông ta ra. . . . . ." Mộc Thuần Thuần vừa thẹn vừa cáu, mượn hơi sức toàn thân nghĩ đẩy ra thân thể to con của , lại nghe được muộn hanh nhất thanh, phát ra tiếng vang cực kỳ quái dị.

      "Đừng động!" Cánh tay sắt dùng sức ôm chặt nàng ngừng giãy dụa, nam nhân vẻ mặt rất là thống khổ, thanh cũng biến thành trầm thấp ám ách, "Cử động nữa, ta liền dám bảo đảm kế tiếp làm ra chuyện gì." ( Dan : câu này nghe s wen tai thế nhĩ ??? )

      Giai nhân nghi ngờ, người nàng hương thơm nhàn nhạt hoa cỏ cùng thân thể xinh đẹp mê người  ngừng khiêu chiến của nhẫn nại   , có biện pháp, ngồi trong lòng mà vẫn loạn cái loại cảnh giới đó thiệt bình thường, còn đạt tới. Bởi vì, nam nhân bình thường. =D

      Trời mới biết nhiều lắm khó khăn, nhiều lắm thống khổ mới miễn cưỡng đè nén xuống dục vọng nam tính trong cơ thể hừng hực phún phát  , muốn hù dọa nàng, càng muốn mệt chết thân thể nàng mảnh mai  , đêm qua  Thân Bất Do Kỷ cùng điên cuồng làm cho thân thể của nàng chịu nổi, mình mất khống chế nữa thân thể nàng làm sao chịu được?

      vậy tại thân thể của nàng nhất định mệt chết .

      Tay bé đột nhiên chạm được dưới áo ngủ bằng gấm nổi lên bộ vị nào đấy, lại nghe đến câu kia ám hiệu tính cực mạnh, coi như nàng có ngu nữa cũng đoán được ý chỉ là chuyện gì.

      lòng hoa lệ lệ lăng loạn. ( ???)

      Mặt đẹp càng phát ra e lệ, hận được ở giường đào cái lỗ để trốn. Nàng lại dám lộn xộn, đầu đẹp chôn ở trước ngực   dưới mặt áo ngủ bằng gấm, chỉ còn dư hai lỗ tai lộ ở bên ngoài đỏ bừng.

      Thấy nàng  囧 dạng, Biện Dục khỏi thấp giọng cười trộm.

      Cười cười cười, cười nữa liền lấy đao chém đứt cây hại người kia. Mộc Thuần Thuần trong lòng mắng thầm. O_O !!!!

      Chờ chút, đao? Nàng mới vừa phải quẹt làm bị thương  cổ của sao?

      Nghĩ được như vậy, Mộc Thuần Thuần hỏa tốc từ trong ngực nhanh nhẹn chui ra ngoài, tầm mắt theo dõi cổ của vẫn mơ hồ rỉ ra máu tươi, bật thốt lên, "Bệnh thần kinh, máu cũng chảy thành như vậy mà trong đầu lại còn dính đầy ý đen tối." Nam nhân quả nhiên là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ .

      "Đừng lo lắng, nàng nhanh biến thành quả phụ ." Nam nhân khóe miệng nghiêng cái, tà tà cười tiếng, ngón trỏ như có việc gì hướng cổ đảo qua, lại đem giọt máu dính ngón tay  hướng trong miệng mút, khí phách mười phần bổ sung, "Ta cũng vậy tuyệt cho phép."

      Cái động tác giống như vô tình lại làm cho Mộc Thuần Thuần lạnh cả sống lưng.

      "Hừ! Ta mới thèm làm Vương phi của ngươi, bất kể, ngươi hôm nay nhất định bỏ ta, tại, lập tức, lập tức viết hưu thư cho ta." Mộc Thuần Thuần nhớ tới chuyện mình bị đùa bỡn, vẻ giận dữ lại lên.

      Nghe lời này, ánh mắt nam nhân trở biến thành lưỡi dao bén nhọn, cả người tản ra cuồng quyến lệ khí làm người ta khiếp đảm .

      "Muốn ta bỏ nàng? Có thể." đột nhiên lại đổi sắc mặt, khóe mắt ngưng tia nắm chắc phần thắng  tự tin cùng ngông cuồng, "Chỉ cần, nàng đem đồ của ta trả lại cho ta."


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47 : Bởi vì, ta muốn nàng  3
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi
      , đem gì đó trả lại cho , như nàng mong muốn, bỏ nàng.

      chịu đồng ý, có chút ngoài dự liệu của nàng.

      Nhưng, khóe môi của nâng lên nụ cười , làm trong lòng nàng đạp lỡ nửa nhịp, sau lưng nụ cười kia nhất định cất dấu cái gì, mấy lần tiếp xúc, nàng dần dần đối với mỗi câu của   mà sinh ra hoài nghi, cẩn thận, phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa, nếu , trong lúc lơ đẽnh rơi vào trong bẫy của .

      Trực giác nhạy cảm  cho nàng biết, chỉ có vô lại, còn rất giảo hoạt. Giống như con cáo già, đa mưu túc trí. Nàng thủy chung cách nào đoán được trong lòng suy nghĩ gì, tiếp theo giở trò quỉ gì, cảm giác mình như "Đồ chơi" trong miệng , bị đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

      Về phần mình tại sao phải trở thành mục tiêu của , biết gì cả. Thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng vô lại, thỉnh thoảng bá đạo, thỉnh thoảng chân thành tha thiết, thỉnh thoảng tà khí, thay đổi nhiều như vậy, hoặc giả còn dấu mặt khác.

      Nàng nhất định phải coi chừng mà ứng đối.

      Chỉ là, nàng rốt cuộc trả thứ gì? chuyện luôn ràng , đây là tật xấu xấu nhất người .

      Mộc Thuần Thuần hết sức nghi hoặc, nhưng thấy cằm nam nhân giương lên, đường cong hoàn mỹ ràng chiếu vào tầm mắt nàng, tiếp theo bàn tay vừa nhấc, hướng hướng khác người nàng khẽ đưa tay chỉ, đường cong nơi khóe miệng từ từ tản ra.

      Hai mắt lập tức rũ xuống, nhìn theo nơi chỉ, phát ràng cổ treo cọng dây vàng ,   dây treo chiếc nhẫn ngọc, sắc màu trong suốt, long lánh tinh xảo, nhãn lực nàng có  kém mấy cũng nhìn ra được nhẫn này phải vật bình thường, giá trị nhất định rẻ.

      Nhẫn ngọc lẳng lặng rủ xuống ở trước ngực của nàng, mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, lúc này nàng đứng ở vị trí đúng lúc hướng về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời nhu hòa, kỳ quái, ánh sáng cả phòng đều có cách nào che lấp ánh sáng xanh như như của nhẫn ngọc, nó giống như mang theo loại quý khí cùng ma lực vốn có của thiên nhiên.

      "Nó, nó tại sao lại ở người ta?" Nàng nhớ ngày hôm qua lúc đám cưới cổ cũng   có mang bất kỳ vật gì, buổi sáng tỉnh lại tâm tình vô cùng nổi giận, vẫn có chú ý tới.

      "Nàng đoán xem?" Nam nhân đem vấn đề ném trả lại cho nàng, vẻ mặt làm chuyện xấu nhìn cái sót gì, bàn tay hướng áo bào bên cạnh để  khẽ vươn, làm bộ muốn đứng lên.

      Nửa người tinh tráng trần trụi lần nữa từ trong chăn gấm lộ ra, Mộc Thuần Thuần sợ tới mức vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai. Khốn kiếp, lúc này cần phải đoán sao, nhất định là tối hôm qua thừa dịp nàng ngất len lén đeo vào cổ nàng.

      lại, đây rốt cuộc là cái sợi dây gì a, kéo lại kéo xuống, bứt lại bứt đứt, chiều dài sợi dây vừa chạm đến cằm của nàng, mặc cho nàng lôi kéo như thế nào, đều ra.

      Phía sau truyền đến thanh mặc quần áo xột xột xoạt xoạt, còn có tiếng cười trộm cực kì đáng ghét, ràng là cười nhạo cử chỉ của nàng.

      Mộc Thuần Thuần giận dễ sợ, mắt chợt liếc lên đất, trong con ngươi bỗng nhiên sáng lên, chân mày tung bay, lập tức vui mừng ngồi xổm xuống, nhặt lên cây chủy thủ sắc bén mới vừa rơi xuống mặt đất kia, quan tâm thân đao nhuộm  vết máu, nhắm ngay dây vàng cắt cắt ——

      Dây vàng " bị thương chút nào" , cùng kết quả nàng dự trù  hoàn toàn khác nhau.

      Sợi dây này nhìn qua khác gì dây bình thường, làm sao ngay cả chủy thủ chém sắt như chém bùn cũng cắt nó được chứ, , nàng liền cố tình tin, dùng sức cắt lần nữa, cắt nữa, cắt nữa, thử bảy tám lần, nàng nhụt chí, trợn tròn mắt, dây vàng này đúng là tà môn cắt mãi đứt.

      Vô cùng hoảng hốt, chủy thủ từ trong tay của nàng bị người khác rút , người nọ nhanh chóng cầm quần áo mặc chỉnh tề, vẫn quên đeo lên tấm mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng, thanh tà khí làm người ta chán ghét lại vang lên, "Bé ngốc, đừng uổng phí hơi sức nữa, sợi dây này được làm bằng tơ kim tằm, bất kỳ đao kiếm cũng cắt lìa ."

      Thừa dịp nàng để ý, đem chủy thủ cất vào trong tay áo. Cây chủy thủ này nhất định tịch thu, nhìn nàng lung tung chặt tới chém lui, chút ý thức nguy hiểm cũng có, đặt ở người nàng yên lòng. Huống chi, còn phải phái người tra chút chủ nhân cây chủy thủ này cùng vương phi  đến tột cùng là quan hệ như thế nào.

      Quỷ ảnh thư sinh nhất điểm lục, a, hoặc giả rất nhanh  gặp qua vị bằng hữu kia.
      Chương 48: Đạo cao thước 1
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi
      Kim Tằm tơ thừng? ! Ngay cả đao kiếm cũng cắt lìa? !

      Cho nên, ý của , nàng vĩnh viễn cũng có biện pháp đem nó lấy xuống trả lại cho , đem đồ vật trả cho nghĩa là nàng vĩnh viễn cũng đừng mong rời khỏi , rời khỏi Dục vương phủ.

      Cho nên, lại lừa nàng nữa rồi.

      Nàng tự xưng là thông minh hơn người, nhưng, ở trước mặt , thông minh của nàng hoàn toàn bị áp chế, lại như kẻ ngu, bị đùa bỡn hết lần này tới lần khác.

      Vương phi của lại bị chọc giận đến há mồm trợn mắt, Biện Dục bất giác càng xem càng thú vị, khóe miệng cầm được giơ lên, chân dài  bước bước lớn, đến gần thân thể của nàng, đem nhẫn ngọc lộ ở bên ngoài nhét vào bên trong áo của nàng, động tác hết sức êm ái, tỉ mỉ, mị hoặc : "Đồ của ta tạm thời do nàng  thay ta bảo quản, hảo hảo cất giữ, cho người khác thấy, biết ?"

      Nếu như nàng biết sau lưng chiếc nhẫn ngọc này tượng trưng đại biểu thân phận gì, có thể giật mình hay đây?

      đem nhẫn ngọc giắt người nàng, cho nó theo nàng tấc cũng rời, chẳng qua là để ngừa ngộ nhỡ, để ngừa ngày kia nàng lâm vào trong nguy hiểm mà lại có bên người nàng bảo vệ nàng, chỉ trông mong nhẫn ngọc có thể giúp nàng vượt qua mọi chuyện.

      để ngừa, là ngộ nhỡ. Dĩ nhiên, quyết cho phép có nửa phần nguy hiểm đến gần nàng, chỉ cần có còn ở đây.

      "Hừ!" Mộc Thuần Thuần mũi hừ toát ra vẻ bực dọc, đối với hề cởi mở, gương mặt giận dỗi, ra là vẫn còn  giận .

      Nàng bây giờ nhìn thấy đồ màu vàng liền ghét, ghét áo khoác màu vàng kim người của , ghét mặt nạ màu vàng kim má phải , càng đáng ghét hơn là dây thừng vàng cổ của nàng.

      Tóm lại, tất cả của , nàng đều ghét. "Ngoan, đừng sa sầm mặt như thế có được hay , Vương phi của ta xinh đẹp như vậy, nên cười nhiều mới đúng."

      "Biến, ngươi ra ngoài cho ta, ta tại , muốn, nhìn, thấy, ngươi." Mộc Thuần Thuần vừa rống, vừa đem đẩy về hướng cửa, "Ngươi, cút ra xa xa cho ta !"

      "Được, được, được, ta ." Biện Dục nghe lời ra ngoài, hai chân chuẩn bị bước ra cửa đôi mắt hướng toàn thân nàng từ xuống dưới quan sát lần, ân cần , "Như thế này ta ra ngoài dặn người làm chuẩn bị nước nóng cho nàng  tắm rửa, làm thân thể của nàng  thoải mái hơn chút."

      làm thân thể của nàng thoải mái hơn chút? Có ý gì?

      Mộc Thuần Thuần chợt vặn óc suy nghĩ, gương mặt lập tức lại xuất hai mảnh ráng mây, quên hình tượng đại gia khuê tú của mình, chen chân vào thô lỗ đập cửa cái, chặt đóng hai cánh cửa phòng, tiếng hô tiếp tục bật ra, "Vô lại, cho xuất trước mắt của ta."

      Ngoài cửa, nam nhân bị phương thức thô lỗ của nàng làm hơi sững sờ, ngay sau đó cười ha ha.

      Tuấn ảnh cao lớn chuyển qua khúc quanh hành lang bước chân dừng chút, biết hướng phương hướng nào xuống đạo mệnh lệnh, giọng cực kỳ băng hàn khắc nghiệt, "Cẩn thận bảo vệ vương phi, cho có bất kỳ sai lầm." xong phẩy tay áo bỏ , trong khí lưu lại khí chất mạnh mẽ làm người ta rét mà run, sợ tới mức hai người ở trong bóng tối toát ra mồ hôi lạnh.

      Mặt nạ nam nhân bước nhanh hướng bên ngoài phủ tới, trươc mắt còn có chuyện quan trọng muốn làm, biết mệnh lệnh hôm qua, kết quả như thế nào?

      Ở lại trong phủ, Mộc Thuần Thuần tắm rửa ăn sáng xong, quả nhiên cảm giác thân thể thư thái rất nhiều, nhưng nghĩ tới gã Vương gia vô lại đó, lại làm cho tâm tình nàng trở nên kém tột độ.

      Cũng có chuyện rất cao hứng, đó là Nhân Nhân lưu lại, thành cận thân nha hoàn của nàng.

      Nghe Nhân Nhân , để cho nàng ở lại Dục vương phủ là chủ ý của Liên Cảnh, nàng cũng rất vui vẻ có thể phục vụ Vương phi xinh đẹp vừa gặp mến này.

      như vậy, vị Tể tướng nhu đó người còn vô cùng tốt nha, giống những người khác, nhân tình này, Mộc Thuần Thuần nàng nhớ kỹ, có cơ hội nhất định hảo hảo cám ơn .

      Gần tới buổi trưa, cũng nhìn thấy thân ảnh của tên vô lại, nàng tò mò hỏi thăm Tiễn bá tổng quản Vương phủ, kết quả được cho biết tên vô lại sáng sớm ra khỏi phủ.

      Tin tức này khác nào cảm giác vui như lên trời, Mộc Thuần Thuần lập tức chạy trở về phòng, hỏa tốc đổi bộ quần áo nam, lại kín đáo đưa cho Nhân Nhân  khủng hoảng bộ nam trang, bức bách nàng thay.

      Dưới áp bức và dụ dỗ của tân chủ tử, Nhân Nhân gương mặt khổ, nghe theo tất cả phân phó .

      Hai người thừa dịp người trong phủ vội vàng chuẩn bị ăn trưa, lén lén lút lút từ cửa sau chạy ra ngoài.





      hanhtay thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49 : Đạo cao thước 2
      Edit: Như Nguyện
      Hai ngày sau khi Thập Tam vương gia ít khi lộ diện dịu dàng trình diễn màn "Cầu hôn ký" lãng mạn, khiến người rơi lệ, danh tiếng “Ôn Nhu Hương” liền "Oanh ——" cái lập tức nổ tung, nhân khí so với trước kia vượng ít, có khách đặc biệt chờ tại nơi này tìm vận may, muốn tận mắt xem chút Thập Tam vương gia có danh tiếng trong truyền thuyết đến tột cùng là bộ dáng gì.

      Lần này buôn bán chuyển biến tốt, cao hứng nhất chính là lão bản “Ôn Nhu Hương” Phượng Nương, nàng mừng rỡ mặt mày hớn hở, trong lòng trải qua thời gian dài chồng chất lo lắng cũng vì vậy mà tản .

      Lần này nhờ phúc của Thập Tam vương gia, “Ôn Nhu Hương” mới có thể cải tử hồi sanh, vốn là đối với Thập Tam vương gia tràn đầy hảo cảm Phượng Nương lúc này đối với càng thêm hết sức tràn đầy cảm kích, hận được tự mình tới cửa cám ơn.

      Tuy tình cảnh “Ôn Nhu Hương” trước mắt trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng so với kình địch “Tiêu Hồn Lâu”, buôn bán vẫn như cũ phải rất lạc quan, thầm đau buồn nặng nề. Phượng Nương trong lòng rất ràng, Thập Tam vương gia đưa tới cổ cảm giác mới mẻ này cũng là tạo nên hứng thú nhất thời, sau đó buôn bán ở “Ôn Nhu Hương” lại lần nữa trở về đáy cốc, thậm chí trực tiếp đóng cửa. Đây là chuyện nàng lo lắng nhất.

      “Ôn Nhu Hương” nếu như nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình, nàng biết lo lắng ngày đó sớm muộn tới .

      lúc Phượng Nương than thở, ngoài cửa hai công tử trẻ tuổi chạy ào vào, trước mặt là mỹ nam tử môi hồng răng trắng tác phong nhanh nhẹn, nhắm mắt nàng cũng có thể phân biệt ra được tiếng bước chân của "", đoán được bộ dạng xuất trần thoát tục như thế, giống như công tử tuấn tú từ trong họa ra, trừ Mộc Thuần Thuần còn là người khác.

      Vị công tử trẻ tuổi phía sau kia cũng rất lạ mặt, nhưng vừa nhìn cũng biết đồng dạng là nữ giả nam trang, nhìn ấy là vội vàng hấp tấp, bộ dạng mạo mạo thất thất, tám phần là nha hoàn bên cạnh Thuần Thuần. Hơn nữa còn là người nha hoàn nhát gan.

      Thân đường đường là Vương phi, tân hôn mới ngày, lại chạy tới loại địa phương “Ôn Nhu Hương” này, chuyện như vậy đoán chừng chỉ có Mộc Thuần Thuần dám làm được.

      Vì tránh tai mắt của người, tránh trêu chọc đáng, Phượng Nương đem các nàng - chủ tớ hai người mang vào sương phòng lầu hai chuyện.

      "Phượng Nương,người có nghe ?" Vừa vào phòng, Mộc Thuần Thuần liền toát ra câu điên cuồng, mới vừa đường nghe dân chúng khắp thành đông câu tây câu nghị luận chuyện kinh người, cũng biết là hay .

      Phượng Nương thong dong rót hai chén trà, đợi họ thở đều nhuận khí xong, mới đưa cho nàng thấm giọng.

      "Con là chuyện Thụy Vương phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân phủ đêm qua bị diệt môn?" Từ buổi sáng hôm nay, hai nhà xảy ra thảm án giải thích được liền oanh động khắp thành, những chỗ thanh lâu, quán trà này sớm nhanh nhanh chóng chóng truyền , khiến lông cốt người nghe rùng mình sợ hãi.

      Quả nhiên, tin đồn là .

      Mộc Thuần Thuần trong đầu óc thoáng qua kinh ngạc nháy mắt ngây người, máy móc hỏi, "Toàn bộ, chết rồi sao?"

      Nàng quên, có người nàng rất quen thuộc dính dấp trong đó, nàng cùng người này chưa tới thân tình, thậm chí ngay cả tình cảm cũng có, theo lẽ thường, nàng cảm thấy vẫn có nghĩa vụ quan tâm.

      Dù sao người kia, thay thế nàng gả vào Trấn Đông Tướng Quân phủ. Nếu , tại người chết, có phải hay là nàng?

      Giờ khắc thấy đáp này án, lòng của Mộc Thuần Thuần khẽ run lên hạ xuống, trong đầu lần đầu tiên lên tình hình của Mộc Như Ý.

      Sau khi theo Nhị nương cùng đại ca vào phủ lâu, trong phủ lại nghênh đón vị "Khách nhân tôn quý", là nữ oa so với nàng hơn chút, da rất xanh xao, thoạt nhìn rất suy yếu.

      Về sau nàng mới biết, Như Ý thuở yếu ớt nhiều bệnh, trước khi vào Mộc phủ từng nhờ qua thân thích trong nhà chăm sóc, thân thể khá hơn chút sau mới được nhận về.

      Như Ý vẫn thích nàng, coi nàng như người lạ, có lúc trong phủ gặp phải cũng là mắt lạnh nhìn nhau. Đối với việc này, nàng chút cũng để ý, sao cả.

      Lòng nàng khẩn trương, việc Mộc Như Ý bất hạnh gặp nạn, nàng có thể trở thành "Hung thủ" gián tiếp!
      Chương 50 :Đạo cao thước 3
      Edit: Như Nguyện
      "Yên tâm , Mộc Như Ý mạng lớn, tránh được kiếp, chỉ có nàng sao, Ngột Thần cũng còn sống. "Phượng Nương đem tin tức có thể tin hôm nay nghe được chữ cũng đều cho Mộc Thuần Thuần nghe, "Lại , hai người bọn họ còn phải cảm tạ con."

      "Là thế nào?" Mộc Thuần Thuần gương mặt mờ mịt, lý trí hồ đồ .

      "Bọn họ ngày hôm qua Dục Vương phủ tham gia hôn lễ của ngươi cùng Thập Tam vương gia, nghe Ngột Thần ở trong tiệc rượu biết phát thần kinh cái gì, uống rượu mãnh liệt, uống đến rối tinh rối mù, cuối cùng bị đuổi về Mộc phủ nghỉ ngơi, chưa có trở về phủ tướng quân. Hai người lúc này mới tránh thoát kiếp."

      "Hô! là may là may." Mộc Thuần Thuần vỗ vỗ lồng ngực, nặng nề thở ra hơi, chân mày níu chặt rốt cuộc buông ra, "May mà có chết, nếu nàng làm Quỷ Hồn nhất định quấn ta chặt, tìm ta lấy mạng." Hù dọa, suy nghĩ chút liền sợ, thân nổi lên tầng da gà.

      Vừa , còn vừa làm ra mặt quỷ bị quỷ nhéo ở cổ, vừa le lưỡi vừa trợn mắt trắng, Nhân Nhân ở bên vẫn chưa tỉnh hồn thấy thế, khỏi che miệng mà cười, bị vẻ mặt khoa trương của Mộc Thuần Thuần chọc vui.

      "Ngừng, ngừng, ngừng, ta còn tưởng rằng con quan tâm sinh tử của muội muội con, nửa ngày, là sợ sau khi nàng chết, oan hồn tìm con tính sổ, con a, biết nên ngươi vô tình hay là máu lạnh." Phượng Nương lắc đầu cái thở dài , đồng thời vươn tay ngăn lại động tác Mộc Thuần Thuần chuẩn bị uống trà, nhìn chằm chằm nàng.

      "Thế nào? Phượng Nương, người dùng cái loại ánh mắt này nhìn con, con rất có áp lực." Muốn cái gì hãy , làm gì để cho nàng uống trà a, nàng tại muốn uống trà định thần.

      "Chẳng lẽ con phát hai án diệt môn này có cùng chung nguyên nhân gì sao?" Phượng Nương nhắc nhở, nàng tin tưởng, lấy thông minh tài trí của Mộc Thuần Thuần, phải phát giác.

      "Người muốn Thụy Vương phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân phủ đều là nhà chồng ‘tương lai’ tiền nhậm của con sao?" Nàng đặc biệt cường điệu hai chữ tương lai, tỏ bản thân mình cùng hai nhà kia căn bản có bất kỳ quan hệ gì.

      "Đây phải cũng quá trùng hợp ? Thụy Vương phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân phủ là hai đại quan số của Đô thành, ai có khả năng lớn, chỉ trong đêm đem người của hai phủ đuổi tận giết tuyệt? quá độc ác." Phượng Nương suy nghĩ chút cũng cảm thấy cả người sợ hãi.

      "Ai nha, những thứ kia đều là chuyện của người khác, con muốn phí tâm tư nghĩ đâu, quan trường đen thế kia, ai biết bọn họ đắc tội người nào. Con tại có chuyện quan trọng hơn ——" Mộc Thuần Thuần hai mắt ngưng lửa giận, giống như là có thâm cừu đại hận với ai, tay nắm chặt đến sít sao, xong cắn răng nghiến lợi.

      Phượng Nương thấy thế, khóe miệng tự chủ giơ lên, nàng rất tò mò, rốt cuộc là ai có khả năng lớn, đem Mộc Thuần Thuần lạnh nhạt tỉnh táo xưa nay chọc cho nổi trận lôi đình như thế.

      Ha ha, nàng cũng muốn hảo hảo nghe chút, Thuần Thuần đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      ****************

      gian sương phòng xa hoa rất khác biệt trong “Tiêu Hồn Lâu”, trong lò hương luồng khói mảnh lượn lờ bay, cỗ hương gỗ đàn thanh u thanh nhã mơ hồ bay khắp trong khí, hai người đàn ông trong sương phòng vẻ mặt nghiêm nghị, khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.

      "Dục, chuyện này ngươi thấy thế nào?" Liên Cảnh như cũ vẫn mặc bộ áo bào màu trắng, người mang vẻ nho nhã nhu, lười biếng nằm nghiêng giường gỗ đỏ thẫm, bộ dáng Lưu manh u nhã xưa nay đổi, khóe mắt bao phủ tầng ảm đạm khó lên lời .

      Biện Dục tự hớp hớp trà xanh, tâm tình lạnh nhạt, chân mày tự nhiên buông lỏng, đối với tin tức mới vừa biết được biểu lại rất bình tĩnh, mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng bị vứt bên, thời điểm chỉ có hai người bọn họ, cần những thứ ngụy trang kia.

      Thấm giọng, cánh môi mỏng từ từ mở ra, "Rất đơn giản, có người cố ý đem chuyện này làm lớn, mục đích là muốn cho Thập Tam vương gia gần đây thu được chú ý trở thành bia."

      "Chậc chậc, nhìn ngươi bộ điềm nhiên như có việc gì, đừng quên, ngươi chính là cái Thập Tam vương gia bị lấy làm bia." Nếu hiểu tác phong làm việc hung ác lãnh đạm của , Liên Cảnh cũng cho rằng não bị hư, cư nhiên lấy tình cảnh nguy hiểm của chính mình mà bỏ qua, tựa như đến là chuyện nhà người khác.

      "Nghe rất thú vị." Biện Dục môi trái cong lên, trêu đùa nổi lên, mi gian nhanh chóng dấy lên cỗ nhẫn nại cùng hứng thú hiếm thấy, khóe môi lên nụ cười nhàn nhạt, tà mị suy tư, "Dù sao, người đáng chết cũng còn thiếu !"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51 : Đạo cao thước 4
      Edit: Như Nguyện
      Hừ, Hắc Nham Vương gia, muốn biết ngươi trước khi chết mang theo cái dạng biểu tình gì? Để cho tiện mệnh(=người xấu xa) như ngươi sống tạm mười năm, tính toán ra, ngươi còn lời. Chẳng qua đáng tiếc là, mười mấy tánh mạng vô tội vì ngươi làm nhiều việc ác mà dính líu, oan hồn của bọn họ bỏ qua ngươi? !

      Ngay cả chân mày của Liên Cảnh cũng nhíu chặt, ở trong sương phòng rộng rãi bước chân lại thong thả, bắt đầu nhìn ra mưu được sắp đặt đâu vào đấy, "Người của chúng ta đêm qua chỉ lấy mạng chó của Hắc Nham, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức rời , tiếp theo Thụy Vương phủ liền bị người diệt môn, sau đó Trấn Đông Tướng Quân phủ cũng truyền ra tin tức cả phủ bị giết chóc, giống như có dạng dự mưu, trong đêm toàn bộ phủ của hai đại trọng thần triều đình bị diệt, chủ mưu sau lưng nhất định phải người bình thường, theo ý ngươi, người nào có năng lực lớn như vậy đây?"

      Nhìn chung triều đình, dường như ai dám động vào Thụy Vương gia cùng Trấn Đông Tướng Quân, bởi vì Thụy Vương gia cùng Trấn Đông Tướng Quân đều là người của Thái hậu, quyền lực Tây Diễm Quốc căn bản bị Thái hậu thao túng, hoàng thượng bản tính mềm yếu, nhát gan, sợ phiền phức, thực chất chỉ là bù nhìn, là con cờ trong tay Thái hậu.

      Liên Cảnh cũng nghĩ ra được, rốt cuộc người nào đối với Thụy Vương phủ cùng Trấn Đông Tướng Quân phủ hạ độc thủ.

      Biện Dục vuốt vuốt trong tay túi tiền màu đỏ, đây là buổi sáng vui vẻ giường "Nhặt" được, nghi ngờ chút nào, là vật đáng của Tiểu Vương phi, nghĩ đến chủ nhân của túi tiền, hai mắt khỏi lóe ra ôn nhu.

      có trả lời ngay vấn đề của Liên Cảnh, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Đêm qua là ai thi hành nhiệm vụ?"

      "Tuyết cùng Nguyệt." Liên Cảnh lên tiếng, ngay sau đó hướng trợn mắt nhìn, vẻ mặt muốn phát cuồng, bất đắc dĩ than thở, "Làm ơn, cần mỗi lần đều hỏi cái vấn đề ngu ngốc này có được hay ?"

      Ngất, hôm qua ràng ngay trước mặt Tuyết cùng Nguyệt ra lệnh, vào lúc này lại hồ đồ, làm lòng dạ người ta phát điên, Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn người theo nhiều năm như vậy, Dục lần biết phái là người nào.

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt đáng thương, Liên Cảnh cũng vô số lần ở trong lòng vì bọn họ mà lên tiếng.

      Biện Dục lúng túng cười cười, lộ ra vẻ mặt vô tội, "Ai kêu bốn người bọn họ dáng dấp giống nhau như đúc !"

      ra, đây tuyệt đối thể trách , Phong Hoa Tuyết Nguyệt tứ bào thai vốn là khuôn mẫu khắc ra, thừa nhận, năng lực phân biệt Tứ huynh đệ này có giống như Cảnh cùng Huyền lợi hại như vậy, Ặc, chính xác mà , căn bản nhận thức ra ai là ai.

      giống Cảnh cùng Huyền, nhìn cái là có thể phân biệt ra bọn họ.

      Đây là tượng rất kỳ quái. Đến nay, còn chưa hiểu tại sao nhãn lực của Cảnh cùng Huyền lợi hại như vậy, theo ý , Phong Hoa Tuyết Nguyệt tựa như người, nhìn tới nhìn lui cũng ra cái gì khác biệt.

      Liên Cảnh lắc đầu liên tục, rất có kiên nhẫn chỉ ra điểm mấu chốt, "Bọn họ là cùng gương mặt, nhưng phương thức chuyện cùng thói quen, hành động của bọn đều dạng, cá tính cũng giống nhau, đừng với ta, ngươi ngay cả đặc điểm người của bọn họ cũng đều hiểu ?"

      Thấy mặt Biện Dục dáng vẻ mờ mịt, Liên Cảnh im lặng triệt để, quyết định buông tha cái đề tài phát điên này, tiếp tục tán gẫu, có thể xung động thay Phong Hoa Tuyết Nguyệt có dạng chủ tử trách nhiệm mà bất bình, trực tiếp đánh Biện Dục hai quyền.

      "Thôi, ta nhiều hơn nữa với ngươi cũng là uổng phí môi lưỡi, hay là chờ bọn vào, ngươi nghiêm túc nhìn ." xong, Liên Cảnh rất có tiết tấu vỗ tay cái, hướng bốn người đợi lệnh bên ngoài phát ra ám hiệu.

      Sau khắc, liền thấy bốn nam tử trẻ tuổi thanh tú nghiệt(từ này là của tác giả, ta chém ^^) kinh ngạc đẩy cửa vào, cung kính hướng Biện Dục cùng Liên Cảnh trong phòng nghỉ khom lưng hành lễ.
      Chương 52 : Đạo cao thước 5
      Edit: Như Nguyện
      Bốn gương mặt tuyệt sắc tuấn tú giống nhau như đúc đặt ở trước mắt , Biện Dục nâng hai tròng mắt đen bóng tỉ mỉ quan sát bọn họ từ xuống dưới, tới trước mặt bọn , lại tới, vẻ mặt như cũ rất là khó hiểu.

      biết lúc bốn người đứng thành hàng rất có quy luật, thứ tự là theo Phong Hoa Tuyết Nguyệt, mấu chốt là bên phải qua, hay là bên trái tới đây?

      Nếu như bên trái nhất chính là Phong, bên phải nhất khẳng định chính là Nguyệt; ngược lại cũng thế.

      Cho nên, chỉ muốn nhận ra trong hai người Phong, Nguyệt, liền có thể biết mấy người khác.

      Trải qua phen nghiên cứu, Biện Dục cuối cùng quyết định dừng ở người bên phải nhất trước mặt , rất có tự tin mở miệng kêu, "Nguyệt, đêm qua lúc thi hành nhiệm vụ có phát dị thường gì ?"

      Ai ngờ, vừa mới xong, bên vang lên tiếng cười ầm quái dị, chỉ thấy Liên Cảnh ôm bụng cười đến trước cúi sau gập, thiếu chút nữa cười đến nước mắt văng khắp nơi.

      mị nam tử bị Biện Dục kêu là Nguyệt vẻ mặt có chút bị thương, ngẩng đầu nhìn Biện Dục cái, thấp giọng , "Chủ tử, thuộc hạ phải Nguyệt, là Phong."

      Ồn ào —— nghe vậy, sắc mặt của Biện Dục lập tức biến thành màu gan heo, lúng túng cười tiếng, vỗ vỗ bả vai Phong, da mặt dày mà sạo, "Ha ha, ha ha, nơi này ánh sáng tốt, nhất thời hoa mắt, nhất thời hoa mắt."

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt thầm ở trong lòng than thở, đối với chuyện chủ tử nhận thức ra, mấy người bọn sớm thành thói quen, bởi vì thói quen, cho nên trong lòng cũng ngại.

      Lúc này, Liên Cảnh lại có tư tưởng xấu, nhân cơ hội ở bên cạnh cổ xuý , "Phong Hoa Tuyết Nguyệt, các ngươi thường ngày nhất định bị rất nhiều uất ức, hôm nay mượn cơ hội lần này, đem tất cả bất mãn của các ngươi đối với ra, ta làm chủ cho các ngươi, nghĩ thế nào trừng phạt Dục đều được. Hoặc là, nếu các ngươi cảm thấy theo lầm chủ tử, có thể suy nghĩ theo ta a, ta nhất định đối đãi các ngươi tốt."

      , bên cạnh Biện Dục có thể có bốn thuộc hạ Phong Hoa Tuyết Nguyệt trung thành hai lòng, cam tâm bán mạng cho , dáng dấp mềm mại xinh xắn, võ công lại cao, đều làm Liên Cảnh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt thấy Liên Cảnh ngay trước mặt chủ tử bọn họ công khai "Đào người", sợ tới mức hốt hoảng luống cuống, vội vàng cúi đầu, cùng kêu lên , "Thuộc hạ dám."

      Biện Dục khóe môi khẽ cong, nâng lên nụ cười thỏa mãn, hướng Liên Cảnh ném ra hai đạo ánh mắt tràn đầy đắc ý, đối với trả lời của bốn người bọn họ cực kỳ hài lòng.

      "Bẩm chủ tử, đêm qua thuộc hạ cùng Tuyết lặng lẽ vào thư phòng Thụy Vương phủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức rời , trước sau tới khắc đồng hồ, cũng phát có gì khác thường." Nguyệt khẽ ngẩng đầu, thành thực trả lời.

      "Các ngươi rời là giờ nào?"

      "Giờ hợi." Tuyết, Nguyệt trăm miệng lời.

      "Ừ, ta rồi, các ngươi xuống trước ." Biện Dục hơi giơ tay lên, bốn người sau khi hành lễ lập tức "Vèo" lui ra ngoài, có thể thấy là được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      "Bọn họ giờ hợi rời , cùng thời gian Thụy Vương phủ và Trấn Đông Tướng Quân phủ toàn phủ bị giết, cũng quá trùng hợp." Chuyện kỳ quặc làm máu nóng toàn thân Liên Cảnh bắt đầu sôi trào, càng ngày càng đối với chủ mưu núp phía sau tò mò, rất lâu có đụng phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn kích thích rào rạt lực chiến đấu trong cơ thể .

      hướng qua nhìn nam nhân thần sắc vẫn buông lỏng, nở nụ cười Lưu manh ưu nhã, nịnh hót hỏi, "Dục, ngươi có phải hay đoán được chủ mưu sau lưng là ai, cho ta biết nhanh lên, đừng giả bộ thần bí."

      Liên Cảnh trong lòng tự nhận về phương diện mưu kế kém Biện Dục mảng lớn, cho nên thường xuyên bị Biện Dục trêu đùa, tiểu tử này bụng tư tưởng xấu, sơ ý chút liền thua trong tay .

      Nhìn xem, Mộc Thuần Thuần ngây ngốc bị vừa dỗ lại lừa cưới vào phủ, chính là ví dụ tốt nhất.

      Biện Dục ưu nhã rót ly trà, uống xong, ánh mắt lần nữa trở về túi tiền màu đỏ trong tay, nhàn nhạt lên tiếng, "Ta nào có biết ai là chủ mưu."

      "Mẹ nó, ngươi biết chủ mưu là ai còn nhàng tự tại như vậy, ràng, rất nhanh Thập Tam Vương gia ngươi cũng bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, trở thành bia cho mọi người chỉ trích, đoán chừng lão bà hai ngày nữa triệu kiến ngươi."

      Nghe được từ "Lão bà" trong miệng Liên Cảnh, Biện Dục hai mắt bỗng chốc trở nên đen tối dày đặc, khóe mắt trầm xuống, cả người lộ ra sát khí mơ hồ.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53 : Đạo cao thước 6
      Edit: Như Nguyện
      Sau khi ở “Tiêu Hồn Lâu” xử lý ít chuyện, trở lại Dục Vương phủ là giờ lên đèn, đèn rực rỡ được thắp lên, Vương phủ bị bao phủ bên trong mảnh ánh sáng, phủ viện to như vậy treo biết bao nhiêu đèn lồng, dưới ánh trăng tản mát ra sắc màu ôn nhu ấm áp, rất đáng xem.

      Biện Dục sắc mặt trầm bước vào phủ, ở “Tiêu Hồn Lâu” nghe được tin tức hồi bẩm từ người theo bảo vệ Thuần nhi, khuôn mặt của liền vẫn thấy giãn ra, mày nhíu lại quá đỗi, lạnh lùng mà trầm.

      Nghe , Vương phi của hôm nay lại cải trang chạy đến thanh lâu, ở nơi đó dừng lại hai canh giờ.

      Thanh lâu gọi “Ôn Nhu Hương” kia rốt cuộc có ma lực gì, Thuần nhi giống như rất thích, lại nhiều lần xuất ở chỗ đó.

      Ở phòng khách chờ hồi lâu Mộc Thuần Thuần liếc lên thân ảnh màu vàng kim cao lớn tuấn dật, trong con ngươi đột nhiên tỏa sáng, vẻn vẹn cái chớp mắt, mang ánh mắt vui vẻ cực nhanh thu lại, hướng Nhân Nhân có chút khẩn trương ở sau lưng trừng mắt nhìn, sau đó thay bằng vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhạt.

      "Vương phi, người hãy ăn chút , ăn thân thể chịu nổi." Nhân Nhân bất đắc dĩ khuất phục "Bức hiếp" của tân chủ tử, bắt đầu theo như Mộc Thuần Thuần dạy nàng..., cố gắng ra, trong lòng phát run.

      Khóe mắt liếc thấy thân ảnh màu vàng kim cao to vào, Mộc Thuần Thuần dằn xuống nụ cười khuynh thành, nổi giận , " muốn ăn, giận cũng giận no rồi, đâu còn ăn được!"

      "Vương phi, người. . . . . ." Thập Tam vương gia càng đến gần, Nhân Nhân cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, tầm mắt dám nhìn lên, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt diễn thôi.

      Lời nàng còn chưa xong liền bị người chen vào câu, "Chuyện gì xảy ra?" Giọng trầm thấp, vang vang có lực.

      Ở ngoài cửa nghe đối thoại của chủ tớ hai người, Biện Dục ánh mắt đảo qua, thấy đồ ăn bàn hơi lạnh, vẫn chưa dùng qua, ánh mắt rơi vào vẻ mặt tức giận người giai nhân, con ngươi hơi căng.

      "Tham kiến Vương gia." Nhân Nhân làm bộ như mới vừa thấy Biện Dục, vội khom người hành lễ, khẩn trương lên tiếng, "Hồi Vương gia, Vương phi cả ngày có ăn gì, nô tỳ khuyên như thế nào cũng đều vô dụng."

      Biện Dục đem ánh mắt né tránh cùng biểu tình mất tự nhiên của Nhân Nhân tất cả thu vào trong mắt, chút dấu vết ngồi xuống bên cạnh Mộc Thuần Thuần, hướng người phía sau , "Tiễn bá, đem thức ăn nguội lạnh này xuống, đổi bàn thức ăn khác."

      Tiễn bá cung kính lĩnh mệnh, sử dụng tốc độ nhanh nhất lần nữa bưng lên thức ăn mới còn nóng hổi. Dưới chỉ thị của Biện Dục, bọn hạ nhân tất cả đều lui ra, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

      "Ta biết nàng vẫn còn giận ta, cho dù tức giận, cũng phải ăn cơm." tự mình múc chén canh hải sản, như là nịnh nọt bưng đến trước mặt Mộc Thuần Thuần, ăn khép nép xin lỗi, "Lần trước lừa gạt nàng chuyện thất thân là ta đúng, ta khốn kiếp, ta cần ăn đòn, nhưng ta bảo đảm, chỉ lần duy nhất, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa."

      Vốn là giả bộ tức giận Mộc Thuần Thuần, nghe lời này, trong lòng lửa giận cầm được bốc lên, con ngươi thẳng tắp hướng về phía phóng hỏa, "Cái gì chỉ lần duy nhất, chuyện cho tới bây giờ chàng vẫn còn ở trước mặt của ta mở mắt mò, đường đường đại nam nhân dám làm dám chịu, ràng là vô liêm sỉ lừa gạt hai ta lần, còn chết thừa nhận."

      lần nàng hủy dung , lần nàng thất thân với , kết quả, đều là giả, tất cả đều là Phù Vân.

      Biện Dục đầu hàng đổi lời , "Được, được, được, hai lần, hai lần." Vì dụ dỗ nàng ăn cơm, nhận hết, "Nàng muốn đánh ta bao nhiêu liền đánh bấy nhiêu, đánh xong liền ngoan ngoãn ăn cơm, có được hay ?"

      "Ta phải thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Muốn ta tha thứ cho chàng, có thể, nhưng chàng phải đáp ứng ta hai việc." Nhớ tới mục đích chủ yếu hôm nay, Mộc Thuần Thuần đột nhiên đè xuống lửa giận trong lòng, vẻ mặt hơi lỏng, theo lời của dằn xuống.

      " ." Biện Dục êm ái ra tiếng, trong miệng mang theo cưng chìu, còn có chút khôn khéo dễ thấy.

      Tiểu Vương phi của rốt cuộc muốn lộ ra cái đuôi hồ ly của nàng. Chỉ bằng chút ít thông minh ấy, còn có kỹ thuật diễn sứt sẹo của chủ tớ người hai, liền muốn làm khó , khỏi quá khinh thường rồi.

      Chỉ là, tò mò, Tiểu Vương phi của có cái mưu ma chước quỷ gì.

      Chương 54 : Đạo cao thước 7
      Edit: Như Nguyện
      "Chuyện thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, chàng ngủ thư phòng." Mộc Thuần Thuần chút khách khí ra lệnh "Trục phòng" (=đuổi khỏi phòng), kiên quyết cùng tên vô lại này cùng giường chung gối.

      Biện Dục hề nghĩ ngợi, bật thốt lên phản đối, " được. Chúng ta mới vừa thành hôn liền phân phòng, nếu là truyền , chẳng phải làm chuyện cười cho người ta. Hôm qua nhiều quan lại quyền quý, Vương công quý tộc như vậy tới chúc mừng, người chủ hôn còn là đương triều tể tướng tướng, mặc dù ta hôm nay quyền thế, nhưng dầu gì cũng là Hoàng Thân Quốc Thích, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn người khắp thiên hạ đều đem ta làm thành trò cười hay sao?"

      bày ra bộ dạng tội nghiệp, trong con ngươi ánh sáng dần dần ảm đạm xuống, mi gian ngưng tụ mảnh ưu sầu tan được, thấy thế Mộc Thuần Thuần lập tức mềm lòng, lời người đáng sợ, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra Dục Vương phủ vốn là lạc phách(chắc là tụt dốc, thảm hại) chịu nổi thảm trạng bị người chỉ trỏ chế nhạo.

      "Ở cùng phòng. . . . . . Cũng có thể." Bộ dáng tội nghiệp khiến lòng của nàng mềm xuống, thể làm gì khác hơn là giọng, "Nhưng, ta ngủ giường, chàng ngủ đất. có bất kỳ thương lượng nào, đây là ta ranh giới cuối cùng."

      "Được, ta đồng ý!" Biện Dục lập tức tà khí cười tiếng, sảng khoái đáp ứng, ngoài miệng đáp lời trong lòng cũng nghĩ như vậy.

      Dù đáp ứng, lại , chỉ cần bọn họ ngủ cùng cái phòng, người nào ngủ giường người nào ngủ đất đến lúc đó sợ rằng nàng cũng quyết được. Biện Dục thầm vui vẻ, cười đến vô cùng tà ác.

      "Chuyện thứ hai là cái gì?" bộ dạng rất muốn thương lượng, chờ đợi hỏi.

      Mộc Thuần Thuần nhìn chằm chằm , cười nhạt tiếng, đột nhiên nghiêng người về phía trước, đem tay ngọc thon thon đưa về phía sau ót của . . . . . .

      hương thơm mê người xâm nhập cánh mũi nam nhân, khí chung quanh nhất thời tràn ngập mùi thơm thuộc về nàng chỉ mỗi ngửi được, sâu câu hồn phách của , dục vọng trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy, trong lòng đột nhiên nhảy loạn, lúc như si như say, mặt nạ màu vàng kim mặt chậm rãi rơi xuống. . . . . .

      Lộ ra gương mặt tuấn dật, mặc dù như Liên Cảnh xinh đẹp kiểu nghiệt, nhưng tuyệt đối cũng coi là vị mỹ nam tử, có lẽ là bản thân có huyết thống Vương tộc cao quý, khiến cho mặt mày mơ hồ lộ ra cỗ Phong Phạm Vương Giả, quý khí tự nhiên mà có.

      Gương mặt đẹp mắt như vậy cư nhiên bị trốn ở dưới mặt nạ, là lãng phí.

      "Đây chính là chuyện thứ hai, cho ở trước mặt ta mang tấm mặt nạ đáng ghét này." Vừa nhìn thấy tấm mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng này, khiến nàng nhớ lại hành vi lừa đảo ghê tởm của , hơn nữa nàng cũng muốn cả ngày hướng về phía bộ mặt nạ chuyện.

      Về phần tại sao mang mặt nạ, nàng còn chưa có hỏi cẩn thận, đoán chừng là loại ham mê đặc thù.

      Nàng ghét mặt nạ của ?

      Lòng Biện Dục sinh buồn bực, , "Trước kia phải nàng mặt nạ này khí độ tuấn tú sao?" Còn nhớ lần đầu tiên xuất ở trước mặt nàng, lực chú ý của nàng tất cả đều để mặt nạ, chút nào che dấu thích với mặt nạ, tại tại sao lại đáng ghét? Lòng của nữ nhân, quả nhiên rất nhanh thay đổi.

      "Ta tại ghét thấy nó được sao?" Mộc Thuần Thuần gần như rống to, tiện tay đem mặt nạ màu vàng kim nặng nề đặt ở bàn cơm, "Chàng có đáp ứng hay ?"

      "Đáp ứng, dĩ nhiên đáp ứng. Ta bảo đảm, về sau thời điểm mình ở chung với nàng, ta tuyệt đối mang nó, được ?" cực độ mập mờ, cố ý nhấn mạnh hai chữ " mình", gương mặt tuấn tú càng lấn càng gần, cơ hồ dán chặt ở lỗ tai mượt mà của nàng, hơi thở ấm áp phun ở bốn phía viền tai nàng, làm nàng nhanh chóng cả kinh.

      "Ta đói bụng." Mộc Thuần Thuần liền tranh thủ nhìn qua bàn đầy món ngon, dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của .

      "Được, ăn cơm trước." Tiếng cười dịu dàng bật ra, Biện Dục cầm lên chiếc đũa, hướng trong chén của nàng gắp thức ăn, mắt nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, trong miệng ngay sau đó bổ sung thêm câu ý vị sâu xa, "Ta cũng đói bụng."

      Nhưng là, bên gắp thức ăn đến trong chén, nàng lại đem món ăn trong chén gắp ra bên ngoài.

      "Ta ăn củ cải." Đem củ cải gắp bỏ ra.

      "Cần thái(=rau cần nước) ăn ngon." Lại đem cần thái lấy .

      "Thịt này quá béo, nhìn liền ghê tởm." Lại lần nữa đem thịt bỏ ra bên ngoài.

      Cuối cùng, hơn phân nửa món ăn trong chén đều bị gắp ra ngoài, khuôn mặt nam nhân dần dần đầy ảm sắc.

      "Nàng cố ý?" mặt lộ vẻ vui, trầm giọng .

      Chỉ thấy Mộc Thuần Thuần cong lên cái miệng nhắn mềm mại, giọng như làm nũng , "Ta chính là thích ăn những thứ này."

      Nhìn miệng phấn hồng của nàng khi đóng khi mở, khóe mắt lộ ra tia quyến rũ phong tình tự chủ, Biện Dục ngây dại, biết có phải hay là do cảm giác của , đột nhiên cảm thấy cái miệng nhắn của nàng hôm nay có vẻ đặc biệt kiều diễm ướt át, có loại mị lực câu hồn, làm người ta rất muốn tiến lên bước mà khi dễ. . . . . .

      Trong lòng vừa nghĩ, Biện Dục sợ hãi kết hợp với hành động, nhanh chóng chiếm lấy môi hồng như hoa của nàng, nhàng hôn xuống. . . . . .

      Bị đột nhiên hôn sâu hù sợ, Mộc Thuần Thuần mắt hạnh trừng trừng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, rất nhanh liền tìm về lý trí của mình, lần này, nàng ôn thuận, có chút nào phản kháng.

      Nếu như Biện Dục lúc này có mất khống chế, liền phát , trong đôi mắt Mộc Thuần Thuần có vài tia mưu kế được thực , khóe mắt cong lên rực rỡ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :