1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Tứ Dực (update c111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Dandelion
      Beta:Quảng Hằng
      Chương 28 : Vương gia chơi xỏ lá 4
      lâu, nam nhân rốt cuộc cũng mở miệng, thanh trầm thấp mà mang từ tính, "Mười hai tuổi năm ấy, nghe bên ngoài cung có lễ hội chùa, ta muốn xem, liền len lén mang theo thị vệ tùy thân từ trong cung chạy ra ngoài. Hội chùa cử hành ở đường đông, từ cửa cung đến đường đông vừa lúc phải vượt qua tòa phủ đệ giàu có nguy nga, bởi vì tò mò đây là phủ đệ của gia đình giàu có nào, ta đây liền thả chậm tốc độ của tuấn mã ( ngựa đẹp hay là ngựa tốt gì cũng được, nhưng để tuấn mã cho nó đẹp từ) , dọc theo ngoài tường từ từ nhìn vào trong.

      Nhưng vào lúc này, tiếng la khóc bén nhọn của bé non nớt từ bên trong truyền ra, tiếp cái bình từ trời giáng xuống, bên trong nước ở giữa trung toàn bộ chảy ngược ra ngoài, có mấy giọt vừa vặn hất tới má phải ta. . . . . ."

      dừng chút, đôi mắt co rút nhanh, lúc ấy gương mặt nóng rực như lửa đau đớn từng chút từng chút ra trong trí nhớ, kia đau xót cùng đau lòng,kia hình ảnh máu thịt đỏ ngầu lẫn lộn trong khí được gợi lại trong trí nhớ chẳng biết lúc nào, bởi vì cái ký ức đó làm cho siết chặt hai nấm tay, nhắm mắt lại, từ trong miệng từ từ khạc ra câu , " ngày kia, ta má phải. . . . . . Bị hủy. . . . . ." ( Dan: AAAAAA! Cái con mụ dì ghẻ kia dám dùng axit hủy dung nhan của soái ca ta, ta hận, đừng ai cản ta, ta phải giết mụ )

      " Hủy dung!!!" —— Mộc Thuần Thuần cắn chặt đôi môi, tâm hiểu sao cảm thấy đau nhói.

      Tay bé trắng nõn nhịn được run rẩy, môi đào run rẩy, trong nháy mắt trắng bệch, nàng dám nhìn hướng cái bình bàn đó, nhất là đóa hoa phù dung diễm tuyệt kia. Thấy làm nàng phải sợ.

      "Làm sao có thể, trong cái bình nước đó phải nước Phù Dung à. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." hủy dung người đây .

      Nàng nhớ Nhị nương qua kia là bình nước hoa Phù Dung , lúc ấy nàng còn hiểu được nước Phù Dung là dùng để làm gì, lớn lên chút mới biết là loại phấn bột nước dặm, bởi vì hiệu quả tốt, giá tiền cũng bán rất cao, thoa lên da thay đổi vừa trắng vừa mềm, rất nhiều tiểu thư nhà giàu cũng dùng nó.

      "Hừ" —— nam nhân trong lỗ mũi cười lạnh tiếng, rất ràng là châm chọc ngây thơ của nàng, " nước Phù Dung? Ngươi xác định đây chẳng qua là nước Phù Dung?"

      "Ta ——" lòng của nàng trong nháy mắt chìm vào trong suy, giả vờ cười khanh khách, khuôn mặt tự chủ được từ từ, từ từ lên gương mặt đó ánh mắt đó trở nên ác độc vô cùng, khuôn mặt trở nên dữ tợn. . . . . .

      Là Nhị nương!

      Nàng rốt cuộc ý thức được, phía sau mặt nạ da người thế nhưng trong lòng lại như rắn rết ác độc tới mức như thế (Dan: haiz, ta chế nhưng hk bjk dùng con gì để hình dung, vậy xin lỗi xà tỷ tỷ chắc phải sửa lại là thua rắn rết quá), hận ý trong lòng Nhị nương rốt cuộc đến tới mứa độ nào rồi? Năm đó, nàng chỉ… chỉ là mới bảy tuổi.

      Nàng cứng ngồi ngắc, cúi đầu, chặt níu lấy tim, nhiệt độ từ từ mà trở nên lạnh như băng. . . . . .

      "Ngươi nếu như cảm thấy ta chuyện, ta có thể tháo mặt nạ xuống." Thân hình cao lớn lấn đến gần, thanh trầm thấp ở bên tai nàng vang lên, sau đó thân thể cúi người xuống,mặt nạ lạnh như băng vừa đúng lúc rơi xuống mắt nàng.

      ", cần." Đôi môi bắt đầu run rẩy, nàng có dũng khí nhìn gương mặt phía sau chiếc mặt nạ đó của , nàng thậm chí sợ đến gần tấm mặt nạ lạnh như băng ấy, mỗi lần nhìn thứ nhất, trong lòng cảm giác tội ác liền tăng thêm mấy phần.

      Đôi bàn tay thô đặt ở vai của nàng, làm nàng co lại mỉm cười , tiếp theo để cho nàng nghe được cảm giác tội ác thể trốn tránh câu, "Ngươi hủy diệt là chỉ là má phải của ta , còn có —— cuộc đời của ta!"

      Hốc mắt lập tức ửng hồng, hơi nước lượn lờ trong đó, nàng thể cãi lại, chỉ có thể lòng xin lỗi , "Đúng , đúng, dậy nổi." Hai hàng nước mắt trong suốt ngay sau đó rơi xuống. . . . . .

      Nhìn thấy nước mắt của nàng, nam nhân mang mặt nạ thân thể đột nhiên chấn động, thảm, nàng bị dọa sợ, gò má khuynh thành hoa lê đài vũ(*) của nàng, lòng của nổi lên trận thương tiếc, đột nhiên cảm thấy mình là xấu.
      (*) Miêu tả nét đẹp của người phụ nữ
      "Ngươi nếu là cảm thấy có lỗi với ta hãy bồi thường ta. Ngươi nguyện ý sao?" giọng lạnh như băng như còn tồn tại, mặt lên biểu tình trong sáng, bây giờ giọng chuyện quả giống như là đứa trẻ đòi ăn kẹo.

      Mộc Thuần Thuần ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn ánh mắt của nhìn lóe ửng hồng, đáng gật đầu, bởi vì mới vừa khóc, trong tiếng mang theo nồng đậm giọng mũi, "Ừ, ta nguyện ý. Vậy làm cách nào bồi thường?"
      "Tựa như như vậy. . . . . ." Nam nhân mang mặt nạ thầm cười xấu xa tiếng, ngay sau đó tay phải chợt chế trụ cái ót nàng, đem lấy môi mỏng khêu gợi của bản thân che ở hai mảnh môi đỏ xinh đẹp như hoa, vừa hôn ngọt ngào .
      Chương 29 :vương gia chơi xỏ lá 5
      Xúc cảm lạnh như băng đánh tới, ở lúc nàng tay chân còn luốn cuốn, lưỡi bị chiếm lấy, chặt dây dưa, nóng rực hơi thở từ từ lên cao, loại cảm giác này kỳ quái làm quên nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mặc định đoạt. Trong đầu đột nhiên thoáng trước hình ảnh hôm đó nàng đứng bên ngoài nhìn lén hai người đàn ông giao hoan trong sương phòng, mơ mơ hồ hồ ý thức được giờ phút này, người đàn ông này là hôn nàng.

      Nụ hôn của vừa mới bắt đầu rất nhàng rất nhàng, động tác cẩn thận, từ thưởng thức đến hương vị sảng khoái của nàng sau, tình hình kềm chế được, tiến tới từ hôn cạn biến thành hôn sâu, lửa nóng bỏng thiệt chặt dây dưa nàng, nóng rực gặm nuốt cái miệng nhắn mềm mại của nàng.

      Mùi của nàng ngọt ngào hệt như trong tưởng tượng , cho đến khi hút hết khí lẫn nhau , nam nhân mới lưu luyến rời buông nàng ra, cười cười nhìn môi nàng giống như hoa hồng đỏ lên , tâm tình tốt, lửa nóng trong đôi mắt sáng trong tràn đầy dịu dàng và thỏa mãn.

      Ngón trỏ thon dài nhàng nâng nâng cằm của nàng, cho nàng lãng tránh tầm mắt của , khóe miệng chứa đựng nụ ý cười thỏa mãn xấu xa, trầm giọng , "Biểu tốt, Thập tam vương phi của ta!" xong, lại lần nữa hề báo động trước trộm cái hương, vẻ mặt ý do vị tẫn, mặt đều là đắc ý.

      Còn chưa hồi phục tinh thần do nụ hôn làm nàng hít thở thông của , Mộc Thuần Thuần nghe được tiếng gọi kỳ quái từ trong miệng thoát ra, đột nhiên thức tỉnh! Kể từ khi người nam nhân này xuất trước mặt nàng, nàng như rơi vào trong sương mù, mơ mơ màng màng làm được tình huống, vui mừng, khiếp sợ, kinh sợ. . . . . . Tựa hồ tất cả mang chữ "Kinh" trong đêm toàn bộ xuất người của nàng.

      "Ngươi, mới vừa gọi ta cái gì?"

      Nhìn bộ dáng nàng kinh sợ quá độ, nam nhân thiếu chút nữa bật cười, cực kỳ dịu dàng lên tiếng, "Nghe cho kỹ, Thuần nhi, ngươi sắp là Thập tam vương phi của Biện Dục - Thập Tam vương gia ta, ba ngày sau, tất cả đều thành người của ta, ai cũng biết, ngươi là Thập tam vương phi của Tây Diễm quốc."

      chuyện vẻ mặt lập tức cợt nhả, lập tức lại có nghiêm túc, hoàn toàn biết câu nào câu nào giả. ( Dan: câu nào cũng là thiệt hết á ^^♥♥)

      Hướng về phía cái khuôn mặt cười hề hề du côn kia, cách nào nhìn ra nội tâm của , mới vừa ràng qua, nàng là hủy diệt cuộc đời , tại còn nàng là nữ nhân sắp rước qua cửa—Thập tam vương phi.

      Ai , đầu của nàng cũng bị xoay chóng mặt rồi, rốt cuộc là hận nàng hay hông hận nàng đây? Còn có cái gì kia Thập tam vương phi, nàng đáp ứng phải gả cho à, huống chi, nàng hôm nay lại là ngày đại hôn bị người ta bỏ phải lần, xứng đáng với chức danh khí phụ của Đô thành này thể là ai khác ngoài nàng. chỉ là khí phụ, nàng còn ngay trong ngày bị đuổi khỏi mộc phủ, từ thiên kim nhà giàu trở thành nữ nhân đầu đường xó chợ, nghe qua cái cuộc đời thiệt nản lại đáng thương . ( Dan: Tỷ bị chơi mà còn hk bjk , haiz, cái này mới là đáng buồn a)

      Đột nhiên, Mộc Thuần Thuần hai mắt trừng trừng, trong đầu óc thông minh lóe ra cái ý niệm, dưới tình thế cấp bách, lập tức hướng tới xác nhận, "Chẳng lẽ. . . . . . Ngươi cũng tính ở trong hôn lễ từ hôn, để cho ta lại lần nữa ở trước mặt công chúng bị bêu xấu, trở thành khí phụ bị mọi người nhạo báng , dùng cái loại này để trả thù ta có đúng hay ? Ừ, cái ý nghĩ này là tốt vô cùng, chỉ là, đừng ta có nhắc nhở ngươi a, ngươi có thể tìm phương pháp khác để trả thù ta mà, bởi vì tiết mục bị vứt bỏ đối với ta nhàm rồi, lực tổn thương có nha, sợ rằng người Đô thành nhìn mãi cũng thành quen rồi." =D

      Nhìn nàng người lầm bầm lầu bầu tự biên tự diễn, biểu tuyệt sắc lại sinh động nhìn vô cùng thú vị, khỏi nhìn thất thần, chìm đắm trong thanh uyển chuyển dịu dàng của nàng, cảm giác toàn thân đều muốn bị hòa tan, ấm áp.

      Loại cảm giác này là 22 năm trong cuộc đời chưa cảm nhận được .
      hanhtay thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Dadelion
      beta: yunafr

      Chương 30:vương gia chơi xỏ lá 6
      "Ha ha ha. . . . . ."Trong sương phòng vang lên tràn tiếng cười lớn.

      Mộc Thuần Thuần ngơ ngác nhìn phản ứng kỳ quái của , người đàn ông này là làm cho nàng hiểu, lòng còn bởi vì tiếng gọi “Thuần nhi” vô tình hay cố ý của mới vừa rồi làm cho lây động dứt.

      tiếng "Thuần nhi" dịu dàng này, làm cho nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. từng, cũng có người dịu dàng như vậy kêu nàng “Thuần nhi”. từng, có duy nhất người gọi nàng “Thuần nhi”

      Hôm nay, thanh ấm áp ấy sớm xa, chỉ có thể ở đọng lại trong trí nhớ, thỉnh thoảng xuất ở trong mộng.

      Mẹ,con rất nhớ người. —— nàng ở trong lòng giọng thầm.

      có chú ý tới thần sắc đơn của nàng thoáng vụt qua, nam nhân mang mặt nạ bên lắc đầu, bên khống chế được cất tiếng cười to, nàng cư nhiên tốt bụng"Nhắc nhở" đổi loại phương pháp đến báo thù nàng, nên nàng ngây thơ hay là ngu ngốc đây, Tất Cảnh cái tên kia còn thường ghé vào lỗ tai tán dương nàng thông minh đấy. Xem ra, vương phi chọn trúng quả nhiên cùng người khác bất đồng.

      "Yên tâm ,ta kinh thường những chuyện người khác nghĩ." thời điểm nam nhân lời này tự chủ khí phách lộ ra ngoài, cao ngạo mười phần, đôi mắt đen bóng nhàng chuyển cái, tính toán chọc vương phi tương lai , "Nàng cũng là người của ta rồi, tự nhiên phải làm vương phi của ta. Đời này, nàng là chạy trốn được ."

      "Oanh ——" tiếng sấm nổ vang ở bên tai nàng, giống như lập tức bị bắt được, câu kia phát ra từ trong miệng ý vị sâu xa , lâu vang trở lại —— Nàng cũng là người của ta —— Nàng cũng là người của ta ——

      Cái gì gọi là nàng là người của ?

      Người đàn ông này luôn khó hiểu, nhưng là, nàng có thể xác định, là loại người mười phần nguy hiểm, có ít nhất câu của sợ là đúng, nàng giống như thành đồ chơi , đồ chơi mơ mơ màng màng bị nắm mũi dẫn , biết bước kế tiếp làm những gì.

      Bởi vì má phải đúng là bị nàng hủy , bất kể có phải hay là ngoài ý muốn, chuyện bất hạnh đều xảy ra, coi nàng như đồ chơi, nàng nhận, coi như làm trâu làm ngựa cho nàng cũng cam tâm tình nguyện, hề có câu oán hận.

      Nhưng là —— có số việc nên cần phải làm .

      "Ngươi, có ý gì? ra được ?." Nàng hít sâu xong, chờ đáp án của .

      Nam nhân mang mặt nạ hấp dẫn mị hoặc khóe môi nâng lên độ cong mập mờ, tầm mắt hướng cổ áo phía dưới của nàng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm xương quai xanh xinh đẹp của nàng, sau đó xuống cách áo lót kịp nhìn đến trước ngực nàng, hai nơi rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, tự chủ lại mất hồn. (Dan: s tự nhiên mặt nóng vậy ta * ép má lại*)

      Đúng vậy, người nàng bây giờ chỉ mặc áo lót cậ, hơn nữa cổ áo bên nút áo căn bản có cài, lộ ra mảng lớn xương quai xanh.

      "A —— cái người này tên háo sắc ——" rốt cuộc chậm chạp ý thức được mình trước mắt "Quần áo xốc xếch" , , chỉ có là nàng, người đàn ông cả kia người cũng chỉ mặc bộ áo sơ mi màu trắng, mang theo ánh mắt khác thường tà tà nhìn nàng. Bộ mặt dâm ^ cười. ( Dan: “^” là gì thế?? * chớp mắt ngây thơ*)

      Nàng hỏa tốc kéo cao cổ áo, hai tay chặt che ở trước ngực, tức giận nhìn chằm chằm , hoàn toàn để ý tới bây giờ là giờ nào, rống to tiếng.

      Buổi tối khuya nam quả nữ sống chung phòng là hành động trái ngược lẽ thường , kinh khủng hơn chính là, hai người còn quần áo xốc xếch hàn huyên hơn nửa đêm. Trời ạ, để cho nàng trực tiếp đập đầu vô gối ngất .

      " Vương phi ngốc của ta, xem ra nàng còn chưa có hiểu trạng huống. A, giống như ta quên cho nàng biết, nơi này là Tiêu, hồn, lâu!"

      lại lần nữa dùng tàn khốc đập nàng tĩnh, sau đó, đôi tay ôm ngực, nhàn nhã tự đắc vừa buồn cười nhìn tuyệt sắc giai nhân cầm chăn bao lấy thân mình nhắn của mình chặt.

      Cái gì? Tiêu Hồn lâu? Phòng của Nguyệt?

      Cho nên, ý của , chuyện xảy ra ở Tiêu Hồn lâu loại này dùng chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, mà trong miệng nàng theo lời"Tên háo sắc" , cái chỗ này căn bản tồn tại!

      Cho nên, giữa bọn họ có xảy ra loại chuyện đó? !

      "Ta rồi, nàng là chạy trốn được . Ngoan ngoãn làm vương phi của ta thôi." ngạo nghễ mười phần quyết định đại cả đời của nàng, cũng cho phép nàng cự tuyệt.
      Chương 31:vương gia chơi xỏ lá 7


      "Bùm ——"

      biết cái ly trà thứ mấy bị hung hăng ném ra ngoài, tiếng chung tra bị bể vang lên,mảnh vụn vẩy ra đầy đất , cảnh tượng bừa bãi, tình trạng người kia đứng ở trong phòng lúc này cực đoan giận dữ.

      "Súc sinh, ngươi còn có mặt mũi trở lại, còn có mặt mũi xuất ở trước mặt Bổn vương? Nhìn chuyện tốt ngươi làm! Hừ!" Thụy vương gia vỗ bàn, giận sôi lên, mắt nguy hiểm phun ra lửa giận, "Hôm nay vào triều những văn võ bá quan kia cũng với ánh mắt khác thường nhìn Bổn vương, Bổn vương đời danh toàn bộ hủy ở trong tay tên súc sinh này, ngươi biết ! Hôm nay người cả Đô thành đều vụng trộm cười nhạo Thụy vương phủ chúng ta, Thụy vương phủ Tiểu Vương Gia ở bên ngoài nuôi nam quan thanh lâu."

      đến phần sau, Thụy vương gia trán gân xanh nỗi lên, nửa người bởi vì giận dữ mà khẽ run .

      Cát Lãng Tiểu Vương Gia kinh hãi quỳ mặt đất, sắc mặt trắng bệch, run rẩy còn thấy vẻ tuấn trước đó nữa , đầu vẫn cuối dám ngẩn lên, bị lời của Thụy vương gia sợ tới mức khóc ra tiếng.

      "Cha, xin lỗi, đều là hài nhi sai. . . . . ." Trừ xin lỗi, biết nên gì.

      "Xảy ra cái loại chuyện xấu mất mặt xấu hổ đó, sợ tất cả người của kinh thành đều biết chuyện tốt của Tiểu Vương Gia Thụy vương phủ làm,có thay đổi được kết qua sao ? Ngươi coi như trăm lời xin lỗi đều vô dụng." Thụy vương gia càng càng tức, chân hung hăng nâng lên cước, hướng bên hông của Cát Lãng Tiểu Vương Gia đá tới, lực đạo lớn đến khiến Cát LÃng té nhào vào bên cạnh, mu bàn tay phải vừa lúc đụng vào mấy miếng mảnh vụn, lập tức nhiễm máu đỏ.

      Thụy vương gia đối với vết thương tay nhi tử làm như thấy, ánh mắt ngoan lệ vẫn như cũ.

      "Nếu phải ngươi cố ý muốn kết hôn khí phụ Mộc phủ kia, như thế nào lại xảy ra chuyện phía sau? Bổn vương liên tục cảnh cáo qua ngươi, cưới khí phụ kia vào cửa ảnh hưởng mặt mũi Thụy vương phủ, nhưng còn ngươi, sắc mê tâm khiếu , khư khư cố chấp cưới nàng, nhưng bởi vì người là nhi tử của bổn vương nên ta lui bước mắt nhắm mắt mở. Nhưng ngươi. . . . . . Ngươi, ngươi cư nhiên làm ra cái chuyện kia, thế nhưng, thế nhưng cùng nam quan cấu kết ( theo từ đại chúng ta hiểu nom na là chơi gay ý), ngươi có phải hay muốn chọc Bổn vương giận chết mới an tâm? ?"

      Chỉ tiếc rèn sắt thành thép Thụy vương gia vỗ ngực liên tục, mắng to cái này chí khí, sinh tính, trầm mê nữ sắc.

      Con trai cái phẩm hạnh gì làm cha ở bên trong lòng rành rẽ nhất, ỷ vào thân phận tôn quý Tiểu Vương Gia Thụy vương phủ thường ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, gây chuyện thị phi, ức hiếp dân nữ nhà lành, Vô Ác Bất Tác ( ko chuyện xấu nào ko làm? -.-? ). Nếu phải sau lưng dùng thân phận Thụy vương gia thay đè xuống tất cả việc làm ác, thay dọn dẹp cục diện rối rắm, chỉ sợ sớm bị người ta đánh đến còn nhận ra mặt mũi.

      cho cùng, đều do từ cưng chiều nhi tử, để mặc bá đạo, để cho muốn làm gì làm, mới tạo thành cục diện hôm nay mặt mũi mất hết .

      Đối mặt Thụy vương gia chỉ trích,Cát Lãng Tiểu Vương Gia rất uất ức, huh u khóc như dứa trẻ , "Cha, hài nhi có, cùng nam quan cấu kết, . . . . . ." sai, từng có cái ý niệm này, chỉ là có tặc tâm có tặc đảm ( có lòng nghĩ nhưng ko dám làm ), dù sao cũng là người có thân phận có địa vị, biết làm loại chuyện tình đó khi truyền danh tiếng cỡ nào tốt.

      "Hừ! Đến bây giờ ngươi còn mở mắt mò, chẳng lẽ ngày hôm qua lúc ngươi rước dâu chạy mất theo nam quan là giả hay sao? Tất cả người trong thành rảnh hơi ở đây hãm hại ngươi?"

      "Cha, ngươi tin tưởng hài nhi, có kia chuyện, hài nhi cùng người nam quan kia có nửa điểm quan hệ. . . . . ." Cát Lãng nóng lòng kéo lấy quần Thụy vương gia bày tỏ, lần nữa giải thích.

      Nhắc tới Nguyệt, Cát Lãng khỏi co rúm lại người, muốn lại thôi.

      Thụy vương gia yên lặng nhìn , thoáng hai đạo ánh sáng sắc bén, trước tàn khốc từ từ thu lại, sắc mặt cũng thoáng hòa hoãn.

      hiểu Cát Lãng, Cát Lãng láo.

      "Ngẩng đầu lên, cho ta nghe, ngươi cùng tên nam quan kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

      PS: thích Văn Văn bồn hữu xin nhiều nhiều đuổi theo, lưu cá , cái gì, ngàn vạn đừng keo kiệt a, ha ha, cám ơn ủng hộ ~
      Chương 32:vương gia chơi xỏ lá 8
      Nghe vậy, Cát Lãng ngẩng đầu lên, khẽ kinh dị, sắc mặt đột biến, từ trước đến giờ cha rất hiểu , có thể hiểu được cha nhìn thấy sắc mặt của . Cũng thế, chuyện gì cũng thể gạt được cặp mắt lợi hại của cha.

      nhìn Thụy vương gia cái lại lập tức cúi đầu, thanh có chút phát run, "Cha. . . . . . Hài nhi, hài nhi thể , thể . . . . . ."

      Quả nhiên có tình.

      Thấy chịu , Thụy vương gia cũng gấp, phất ống tay áo, từ từ trở về ghế Thái sư ngồi xuống, xác định đứa con này của giống như lời đồn bên ngoài cùng nam quan cấu kết, lửa giận của dần dần bị ép trở về, thần sắc cũng hòa hoản ít.

      Chỉ cần Cát Lãng có háo sắc đặc thù ( sở thik đặt biệt), những chuyện khác tự nhiên có biện pháp xử lý, bất kể có khó giải quyết, nhiều phiền toái, bằng thế lực Thụy vương gia ở triều đình , vừa Thái hậu bên cạnh chống lưng, ngay cả Đương Kim hoàng thượng nước Tây Diễm cũng để ở trong mắt, còn có chuyện gì làm khó ? !

      cũng có chút kỳ quái, thường ngày sợ trời sợ vậy mà ngược lại Cát Lãng lại có lá gan chuột nhắt, rất là khác thường, xem ra chuyện có đơn giản như vậy. ( Dan: cái này gọi là hổ tử sanh khuyển tử ó)

      "Lãng nhi, ta là cha ngươi, bất kể ngươi chọc nhằm cái họa gì, cha cũng thay ngươi giải quyết, ngươi yên tâm, cho phép của Bổn vương , ai dám động tới ngươi nửa cọng tóc. Ngươi đem chuyện thuật lại đàng hoàng mạch lạc cho ta, ràng, to gan ."

      cho là con trai của lại bên ngoài gây họa gì, ấp úng mà dám , Thụy vương gia cho lòng tin cùng dũng khí.

      "Cha, hài nhi thể , nếu là rồi, chỉ sợ ngay cả cha cũng rước họa vào thân." Nghĩ đến cẩn thận chọc tới chính là cái người làm cho người ta cỡ nào vỡ mật, nhân vật hắc ám, thực lực của người kia lớn tới nỗi có thể thao túng cả nước Tây Diễm, đừng cha chỉ là Thụy vương gia, kể cả Thái hậu và hoàng thượng nắm quyền thiên hạ nghe đến mà cũng biến sắc nửa là.

      Đối phương ở trong bóng tối, ở chỗ sáng. Họa là từ ở miệng mà ra, cái ngày ở Tiêu Hồn lâu kia trong lúc vô tình nghe lén, còn là chuyện bí mật thể cho người khác biết, huống chi Nguyệt cũng từng uy hiếp , cho để lộ ra nửa câu, nếu cách ngày chết còn xa.

      muốn chết, sợ chết, cho nên tuyệt đối thể .

      Thụy vương gia nghĩ tới cái miệng Cát Lãng lần này đóng chặt như vậy, đơn giản chỉ cần chịu , còn sợ thành như vậy, giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lúc này nóng nảy, khỏi lại mở miệng mắng to.

      "Nhìn bộ dạng ngươi kia,bản thân đường đường là con trai của Thụy Vương gia Tây Diễm quốc, vậy mà chút khí thế cũng có, là càng ngày càng khiến Bổn vương thất vọng." dùng tay chỉ lỗ mũi Cát Lãng, giọng dị thường hung ác ngoan tuyệt, " mau, nếu , Bổn cương từ nay về sau chẳng quan tâm đến ngươi nữa, ngươi về sau sống hay chết Bổn vương cũng lại để ý."

      Thụy vương gia tuyệt tình, đem Cát Lãng bức đến đường tuyệt lộ.Cát Lãng biết tính tình của cha từ trước tới giờ là sấm sét gió mưa, từ trước đến giờ được làm được, cũng biết gây họa ở ngoài từ trước tới giờ đều do cha ở phía sau dọn dẹp , nếu như có cha là ô dù che nằng che mưa sau này sợ là ngay cả cửa phủ cũng dám bước ra nửa bước, thể ra ngoài uống rượu vui đùa, đây đối với so chết còn khó chịu hơn.

      Do dự nửa ngày,Cát Lãng rốt cuộc quyết định, , "Con ,con . . . . . . Chỉ là cha nhất định đáp ứng hài nhi, được nhắc tới với người thứ ba."

      Thụy vương gia chân mày nhíu bắt đầu giản ra, khẽ gật đầu cái.

      "Hôm qua tên nam quan hài nhi mang chính là trong tứ đại đầu bảng ở Tiêu Hồn lâu, tên là Nguyệt, hài nhi vốn cũng cho là chẳng qua là có chút danh tiếng trong thanh lâu, ngờ có ngày bị hài nhi phát cái thân phận khác, thân phận chân chính của ——" dừng chút, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.

      khí khỏi bắt đầu thay đổi khẩn trương .

      " mau, thân phận chân chính của là cái gì?" Thụy vương gia rất hiếu kỳ trong lòng to dâng lên, vội vã hỏi.

      Cát Lãng vô cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt của Thụy vương gia, khẽ cắn răng, rành mạch nó ra ngoài: "Thân phận chân chính của phải . . . . ."

      Câu kế tiếp rất giọng rất giọng mà , thanh nhưng đủ cho Thụy vương gia nghe được.

      "Cái gì? lại là ——" chỉ thấy Thụy vương gia sắc mặt đại biến, vẻ mặt thẩn thờ, cả người bởi vì khiếp sợ mà ngả về phía sau, phần lưng nặng nề dính vào ghế thái sư, nghiễm nhiên là bị đả kích
      hanhtay thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33:vương gia chơi xỏ lá 9
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi
      Mộc phủ.

      Sáng sớm hôm nay, Mộc Thế lễ nhận được thiệpmời kỳ quái màu vàng, nhìn nội dung bên trong xong, cả người mộng , hồi lâu có lấy lại tinh thần, ngơ ngác ngồi ở trong đại sảnh.

      Nhan Thục Phượng ăn xong đồ ăn sáng, vào nhìn thấy chính là bộ dạng ngây ngô này của .

      "Lão gia, ngươi làm sao vậy? Thời gian sớm rồi, lão gia nên cửa hàng mới đúng." Bình thường ăn lần hết đồ ăn sáng, Mộc Thế Lễ cũng ở lại trong phủ thêm nửa khắc, trực tiếp xuất phủ, cửa hàng chuẩn bị, ra , hơn phân nửa là chạy đến thanh lâu tầm hoan tác nhạc (ăn chơi đàng điếm), hừ, đừng tưởng rằng trong lòng nàng cái gì cũng biết, nàng chỉ là cố ý thèm tới .

      ra, vạch mặt trước mặt mọi người, đối với nàng chút chỗ tốt nào.

      Huống chi tại Mộc Thuần Thuần tiểu tiện nhân kia có ở trong Mộc phủ, cái gai trong lòng tại được nhổ hết, gia sản Mộc phủ sau này ai tranh đoạt với Càn nhi nữa, nghĩ đến đây tâm tình của nàng liền hiểu tốt.
      "Nàng qua đây nhìn tấm thiệp này." Mộc Thế Lễ liếc kim thiếp bàn , .

      "Người nào đưa tới thiệp mà khiến lão gia giật mình như thế." Nhan thục Phượng cười khẽ tiếng, nhanh chậm cầm lên tấm thiệp, mở ra, sắc mặt bởi vì nội dung phía thoáng chốc kinh biến, thể tưởng tượng nổi trợn to cặp mắt, muốn biết có phải hay nàng hoa mắt nhìn lầm rồi. (Dan: sợ chưa, ảnh dằn mặt đấy ^^:)

      Trong tấm thiệp kia , Mộc phủ - nhị thiên kim Mộc Thuần Thuần ngày mai gả vào Thập Tam vương phủ, trở thành vương phi của Thập Tam vương gia- Biện Dục , cũng mời người Mộc phủ bọn họ vào vương phủ tham dự. Dưới góc trái thiệp ký tên "Biện Dục" hai chữ cứng cáp có lực , hơn nữa còn in con dấu của Thập Tam vương gia.

      Này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Mộc Thuần Thuần tiểu tiện nhân kia phải hai ngày trước mới bị Cát Lãng Tiểu Vương Gia vứt bỏ trong ngày cưới, còn bị lão gia đuổi ra khỏi Mộc phủ, thế nào tại lại sắp trở thành vương phi rồi hả ?

      Phản ứng của Nhan Thục Phượng giống hệt Mộc Thế Lễ ngã ngồi ở ghế, lại ngơ ngác sững sờ , chẳng qua là khóe đuôi mắt mày ( chân mày) nhiều chút căm phẫn.

      Tiểu tiện nhân kia là có bản lãnh, chân trước mới vừa bị Tiểu Vương Gia ruồng bỏ, chân sau lại cấu kết Vương gia khác, mặt dày công phu dụ dỗ quả nhiên cao, đến chỗ nào đều có nam nhân muốn nó. (Dan: ai như bà! Hk ai thjk ghanh tỹ hở. *pleu xí*

      Mắt thấy Mộc Thuần Thuần thoắt cái bay lên làm Phượng Hoàng, từ khí phụ bị cả thành cười nhạo lắc mình cái trở thành Thập tam vương phi, Nhan Thục Phượng trong lòng như thế nào nuốt trôi cục tức này?

      Chỉ là, Thập Tam vương gia là ai? Nàng tới Đô thành mười năm có thừa, chưa từng có nghe qua cái Thập Tam vương gia này, tại đột nhiên từ trời rớt xuống cái vương gia này, kỳ quái.

      "Lão gia, ngài biết Thập Tam vương gia này?" Nàng yếu ớt mà hỏi.

      Mộc Thế Lễ thần sắc khôi phục lại bình tĩnh, đối với Thập Tam vương gia đột nhiên xuất này, cũng có chút giải thích được, hiểu.

      Tất cả người trong thành đều biết, Thập Tam vương gia vốn là vương tử được tiên hoàng coi trọng nhất , lại hiểu sao vào mười năm trước lại rời Vương Cung, biết tung tích, từ đó biến mất biệt tích,chưa từng nghe qua có tin đồn liên quan nữa. . . . . . Mười năm sau , hôm nay, lại đột nhiên xuất , còn đưa thiếp muốn cưới Thuần Thuần. . . . . . Thuần Thuần tại sao có thể biết đấy. . . . . . Rất nhiều , là nhiều nghi vấn, lát còn cách nào hiểu ra. ( Dan: nó rối rối =D )

      Nghe xong Mộc Thế lễ giới thiệu đại khái hồi , Nhan Thục Phượng to thở phào nhõm, cầm lên ly trà nhàng uống hớp, trong nháy mắt Trà Hương xông vào mũi, đem vẻ khiếp sợ cùa nàng rút , tràn đầy khinh thường , "A, ra là cái vương gia hết thời , quyền thế , thiếp rồi, những lần bị vứt bỏ mà nay hai lần làm sao có thể trèo lên cành cao làm phượng hoàng . . . . . ."

      Lúc này, hai đạo ánh mắt lợi hại hướng nàng bắn qua, vì ngăn ngừa hai người gây gổ, Nhan Thục Phượng thức thời đem lời chê bai Mộc Thuần Thuần tiếp.

      Mộc Thế Lễ đem kim thiếp thu vào, đứng lên, "Bất kể chỉ là Vương gia qua thời dù sao vẫn là Vương gia. Thông báo Càn nhi ngày mai xuất phát đến nơi đó, hảo hảo chuẩn bị chút, chúng ta cùng Dục vương phủ."

      ngoan tâm đem Thuần Thuần đuổi , chuyện này tất cả người thành đô đều biết được, Thập Tam vương gia chắc chắn có nghe thấy, hôm nay cố ý đưa thiếp mời tới đây, chỉ sợ là cố ý đánh xuống cái mã uy( giằn mặt) đối với Mộc phủ, tuy Thập Tam vương gia tại uy thế bằng quá khứ, nhưng thân phận cao quý thể thay đổi đó là , nếu hẳn là đưa tới hậu quả hề tốt đẹp

      Cho nên mới quyết định, tiếp trận này.

      Nhan Thục Phượng cũng có phản đối, còn rất vui lòng, "Ngày mai, chúng ta đương nhiên là muốn ." tiểu tiện nhân kia từ mang mệnh sát, xem chút nàng là hay lại ở ngày đại hôn bị bêu xấu, ai , chỉ suy nghĩ chút có cái loại tình cảnh đó làm cho nàng cả người hưng phấn đến nhịn được.
      Chương 34 : Vương gia chơi xỏ lá 10
      Edit: Dandelion
      Từ ngày đó Biện Dục đem Mộc Thuần Thuần chịu vô số đả kích từ Tiêu Hồn lâu mang về Dục vương phủ sau, cả ngày như hình với bóng dính vào bên người nàng, cợt nhả( chọc ghẹo) , như tên vô lại . vất vả đuổi được cái keo dính, bên người trống , thừa dịp Biện Dục ra ngoài thu xếp chuẩn bị đồ để ngày mai đại hôn, Mộc Thuần Thuần rốt cuộc len lén chạy ra ngoài.

      cần đoán, nàng có thể được được đến nơi mà thôi—— Ôn nhu hương.

      Lúc này, nàng uất ức vạn phần chu cái miệng nhắn, toàn thân vô lực tựa vào giường, đến nay vẫn có biện pháp tin tưởng ngày mai thực là đại hôn của nàng.

      Phượng nương ở bên rất có ý vị(thâm ý) nhìn nàng, che miệng cười trộm, hai ngày nay Đô thành đều tung tin tức bất ngờ, Thập Tam vương gia lâu lộ diện nay muốn cưới thê tử là khí phụ nổi danh lừng lẫy-- Mộc Thuần Thuần, nàng vốn là còn tưởng rằng là có người bậy bạ tung tin đồn nhảm,nhưng lần này nghe chính miệng người trong cuộc chứng , cũng đem tình kể ngọn ngành, là cảm thấy thú vị lại thể tưởng tượng nổi.

      Nàng phải thừa nhận, cuộc sống của Mộc Thuần Thuần so con hát ở đài hát tuồng còn đặc sắc hơn. ràng đến sơn cùng thủy tận ( bước đường cùng), kế tiếp lại biết phong hồi lộ chuyển ( chuyển xấu thành tốt), xuất việc tốt.

      Ở lúc Mộc Thuần Thuần thờ dài lần thứ bốn mươi ba,Phượng nương cách nào nữa đình chỉ cười, gương mặt trang điểm xinh đẹp bật cười : "Ta Thuần Thuần, hôm đó con Tiêu Hồn lâu đúng đường rồi, vừa tìm được người muốn tìm, trở thành người của vương gia, cái này gọi là cái gì, cái này kêu là duyên phận đó nha.Những thứ kia cái gì Ân Ân Oán Oán đừng nghĩ nữa, dù sao con phá hủy mặt của , muốn người con, coi như hai bên huề nhau, ai cũng có thiếu người nào , về sau thanh thản ổn định làm Thập tam vương phi con. Con nên cao hứng mới đúng, chừng trước con gả được, cũng là bởi vì Lão Thiên Gia ( ông trời) định tương lai cho con muốn con trờ thành Thập tam vương phi đấy "

      "Ai ——" Mộc Thuần Thuần lần nữa than thở, nàng mới hiếm lạ gì cái danh phận Thập tam vương phi gi đó đâu, dù sao nàng tại đầu óc rất loạn.

      "Ha ha ha, cái người này sao lại than thở , chẳng lẽ còn đối với chuyện thất thân còn canh cánh trong lòng, còn là. . . . . . Hắc hắc, con phải hài lòng công phu giường của Vương gia ? ?" Phượng nương từ trước đến giờ ăn thẳng đuộc, có sao vậy. ( Dan: ủa??? lên giường hồi nào s Dan ko bjk nhỉ??? T^T)

      "Phượng nương!" Mộc Thuần Thuần nụ cười trở nên hồng hồng, nghe giải thích to gan như thế, xấu hổ dứt, "Ta mới phải, ta chỉ là, ta chỉ phải . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?" Phượng nương ý vị chế nhạo nàng.

      "Ta chỉ là, cảm thấy rất oan, làm loại chuyện đó mình nhưng mà chút ấn tượng cũng có." Nàng cúi đầu, giọng oán trách. ( Dan: sax, bờ o bo sắc bó tờ ay tay)

      "Phốc ——" Phượng nương vừa đúng hớp ngụm trà ở trong miệng , nghe như thế, miệng đầy trà nhếch nhác bị phun ra ngoài, "Ha ha ha. . . . . . A ha ha ha. . . . . ." Cười đến vô cùng khoa trương, nước mắt cũng bay tung tóe ra ngoài. =D

      Nàng Phượng nương ít ra cũng ở cái thanh lâu lăn lộn sờ bò mấy thập niên ( Dan: amen! T lại nghĩ bậy òi _._ ), cái chuyện gì ly kỳ mà chưa từng thấy qua chưa từng nghe qua, , nàng vẫn là lần đầu tiên nghe loại oán trách này, mới mẻ, thích thú lập tức trấn an Mộc Thuần Thuần, "Ta còn tưởng rằng bao nhiêu chút chuyện đâu rồi, phải chuyện nha, cái này có cái gì khó khăn, buổi tối trở về vợ chồng son làm nhiều mấy lần, bảo đảm khắc sâu ấn tượng, cả đời thậm chí quên được. Ha ha ha. . . . . ." ( Dan: t bắt đầu sợ * đổ mồ hôi*)

      Đột nhiên cái gối thêu hoa chập chờn bay tới đây. Lần này mặt của Mộc Thuần Thuần đỏ hơn, bị nàng xong vừa nóng vừa giận, hận cái hang chui vào trốn. (Dan: dưới giường kìa tỷ )

      "Phượng nương, người nếu như còn cười nhạo ta như vậy, ta nha." Mộc Thuần Thuần sưng mặt lên lỗ, làm bộ tức giận.

      Trong lòng thầm đoán: nếu như Vương gia cợt nhả vô lại kia còn dám dính vào nàng, nàng liền trực tiếp vung mạnh cây đao thiến . (Dan: sax, ck tỷ mà tỷ chơi ác thế)

      Cười đến mệt mỏi, phượng nương lấy khăn lụa lau lau nước mắt, hắng giọng cái, nắm hai tay của Mộc Thuần Thuần, trong đôi mắt mang theo tràn đầy chúc phúc, "Thuần Thuần, "con rất hợp ý ta, Phượng nương vẫn đối đãi coi con như nữ nhi ruột thịt do chính mình sanh, vẫn mong đợi con có thể có gả vào nơi tốt. Rất kỳ quái trong lòng ta có loại dự cảm rất mãnh liệt , lần này con gặp được nhân duyên tốt, đáp ứng Phượng nương, phải hảo hảo quý trọng, nhất định phải hạnh phúc !"

      Hạnh phúc?

      Mộc Thuần Thuần tròng mắt ảm đạm câu, nàng cho tới bây giờ cũng tin đời này có hạnh phúc.

      Người hiểu nàng nhất, thấy thế, nàng chặt, nắm tay Mộc Thuần Thuần chặt, cho nàng dũng khí, "Nha đầu ngốc, cần vẫn phải sống trong bóng ma hôn nhân bất hạnh của mẫu thân con,con phải mẫu thân của con mà Thập Tam vương gia cũng phải là phụ thân con, mọi người đều có số mệnh riêng của mình, con hãy thử mở tấm lòng ra. Đúng lúc mà rộng mở lòng của con, theo đuổi hạnh phúc của con, biết ?"

      "Ai nha, ta đói bụng, có gì ăn hay ? Còn nữa..., Mập Qua Gầy Qua bọn họ ở chỗ này quen thuộc chưa?" Mộc Thuần Thuần nhếch miệng cười tiếng, lập tức sang chuyện khác.

      Thấy nàng muốn chuyện nhiều về cái đề tài này, Phượng nương cũng miễn cưỡng nàng, để mở được lòng là cần phải có thời gian, người có thể làm lòng của nàng mở ra có phải hay là Thập tam vương gia đây? Nghĩ được như vậy, Phượng nương dịu dàng cười cười.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35 : ai có thể tổn thương nàng 1
      Edit: Dandelion
      Giây lát, Mập Qua, Gầy Qua động tác nhanh chóng đem thức ăn nóng hổi trình lên, bàn đầy món ăn, tất cả đều là món Mộc Thuần Thuần thích ăn,thấy được nước miếng nàng chảy thẳng.

      "Mập Qua, Gầy Qua, chỉ có hai ngươi là đối với ta tốt nhất, vì ta chuẩn bị nhiều thức ăn mỹ vị như vậy , cám ơn!" Còn chưa có xong, chiếc đũa khởi động, gắp khối hoa quế gà bỏ vào trong miệng, mặt biểu tình cảm động.

      "Tiểu thư, người ở đây mấy ngày nay, chúng tôi cứ tưởng người chết rồi, còn tưởng rằng người lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Hại chúng ta lại vừa lo lắng vừa sợ." Mập Qua hồi thầm, hôm nay thấy tiểu thư xuất ở Ôn nhu hương, khỏi phải bọn họ có bao nhiêu vui vẻ và hưng phấn, vội vàng thừa dịp họ chuyện liền chạy vào phòng bếp thu xếp thức ăn nàng thích ăn.

      "Đúng vậy , hai người ngốc này cả ngày vây quanh ta hỏi tới tung tích của con, lượn quanh tới nỗi đầu ta đều phải đau, con trở lại là tốt rồi, ta tại đem hai người bọn họ trịnh trọng trả lại cho con, lỗ tai cũng có thể thanh tịnh chút rồi." Phượng nương giống như là tháo xuống gánh nặng bả vai, vô hạn nhõm.

      Khoan hãy , mập gầy này đối với chủ nhân của bọn họ còn rất trung thành , toàn bộ tâm trí chỉ mực nghĩ tới Thuần Thuần, chỉ là, nàng chút cũng hâm mộ, ngược lại cảm thấy có loại người này bên cạnh còn có chút phiền.

      "Tiểu thư, người mau nếm thử cái này." Gầy Qua béo nắm tay béo ụt ịt đem chén chè đẩy tới trước mắt Mộc Thuần Thuần, hết sức lấy lòng nàng, "Đây là canh hạt sen người thích nhất, uống rất ngon, ta y theo khẩu vị tiểu thư chỉ thêm chút đường vào, ngán, tiểu thư nhất định thích."

      Nàng thích uống chè, nhưng thích quá ngọt, quá ngọt gì đó rất dễ dàng ngán.

      "Hắc hắc, hai người các ngươi hôm nay khi tự nhiên ân cần như vậy, nhất định là có sở cầu( cầu xin)." Mộc Thuần Thuần múc ít muỗng canh hạt sen, nếm nếm, ừ, ngọt ngán, mùi vị vừa lúc, quả nhiên có phí công thương cửa cuộc, " , các ngươi đánh cái mưu ma chước quỷ gì ?"

      Đừng tưởng rằng chỉ có bọn họ hiểu nàng, cái gọi là đạo cao thước, nàng đối với bọn họ hiểu càng sâu, chỉ cần bọn họ khêu khêu đầu ngón tay, nàng liền có thể đoán ra trong lòng bọn suy nghĩ gì.

      Nghe vậy, Mập Qua Gầy Qua đẩy lẫn nhau cái, ý vị nháy mắt. bên Phượng nương bộ dáng xem kịch vui, nhìn thấy bọn họ ngốc dạng, khỏi thầm cười trộm.

      "Ngươi ——"

      "Ngươi ——"

      Hai người đẩy tới đẩy , cuối cùng quyết định do Mập Qua mở miệng, "Tiểu thư, là như vậy. Chúng ta đây, muốn cùng ngài thương lượng chuyện."

      "Ừ." Mộc Thuần Thuần chú ý vội vàng tự bổ sung , , ý bảo tiếp.

      "Nghe tiểu thư ngày mai phải gả vào Dục vương phủ, trở thành Thập tam vương phi. Cho nên chúng ta nghĩ, tiểu thư có thể hay đem chúng ta hai khối này dẫn ?"

      Bọn họ muốn rời tiểu thư, ân huệ của tiểu thư đối với bọn họ còn chưa có báo đáp xong đâu.

      Ăn mấy khối thịt Mộc Thuần Thuần cảm giác có chút dầu mở, thích thú nâng chung trà lên hớp ngụm mùi thơm ngát bốn phía Bích Loa Xuân, tiêu giảm tiêu giảm vị chán ngấy.

      " ngại quá, thỉnh cầu của các ngươi, ta sợ rằng đáp ứng được." Nàng nâng lên con mắt, chút nghĩ ngợi liền hớp hồi tuyệt, lập tức đả thương hai khỏa tâm hồn vạn phần mong đợi.

      "Tại sao? Vương phủ lớn như vậy, nhiều thêm hai người làm cũng còn kém ." Gầy Qua gấp đến độ sắp khóc lên.

      Mộc Thuần Thuần lắc đầu cái, vẫn như cũ có đáp ứng.

      "Chẳng lẽ vương phủ rất ?" Phượng nương cũng tò mò chen vào câu, theo nàng biết, Thập Tam vương gia kia thời niên thiếu từng rất được tiên hoàng sủng ái, địa vị cao cao tại thượng, sau lại biết thế nào, liền từ Đô thành biến mất, hôm nay Tây Diễm quốc Cải Triều Hoán Đại( thay đổi triều đại? ), lần nữa lộ diện Thập Tam vương gia sớm thất thế, cảnh tượng có ở đây, có thể cư ngụ ở phủ đệ nho cũng chừng.

      " phải, Dục vương phủ rất lớn, rất lớn." phải lớn bình thường, nàng từng thử dạo qua ở trong phủ mỗi khi rỗi rãnh, phát cả nửa ngày chỉ có thể dạo được phần ba diện tích vương phủ.

      "Đó là vương phủ có người giúp việc rất nhiều, cần hai chúng ta?" Mập Qua tiếp tục suy đoán.

      " phải, vương phủ người giúp việc chỉ có 7, 8 người, là ít ỏi." cách khác, vương phủ ra rất thiếu người giúp việc, nhưng vương phủ to như vậy trừ tổng quản sắc mặt hòa ái , người thị vệ tài giỏi khôi ngô, hai phu khuân vác, hai nha hoàn, tạp dịch biết là còn là hai ở ngoài, còn dư lại chính là tên Vương gia vô lại.

      Nàng luôn là có loại ảo giác, trong vương phủ trống rỗng, điểm sinh khí cũng có.

      "Vậy rốt cuộc là vì cái gì?" Ba người đồng thời phát ra nghi vấn, tò mò mở to hai mắt nhìn lần nữa lắc đầu Mộc Thuần Thuần.

      —— rống lớn á..., cầu xin 【 cất giấu 】, cầu xin 【 đề cử 】, cầu xin 【 nhắn lại 】—— dầy

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36 : ai có thể tổn thương nàng 2
      Edit: Tiểu Ngọc Nhi ( Dan)
      "Bởi vì. . . . . ." Mộc Thuần Thuần thả chiếc đũa trong tay ra, có khẩu vị, thở dài cái, ra cái ngờ, "Dục vương phủ rất nghèo."

      Làm vương phủ, nàng cảm thấy Dục vương phủ rất là cùng toan ( nghèo túng), rất là khó coi, bên trong cái vật phẩm quý trọng cũng có, so với họ bài biện trong Mộc phủ khắp nơi đều xanh vàng rực rỡ , Dục vương phủ có thể coi như là thê thảm nỡ nhìn. Trừ ưu điểm phủ đệ lớn ra, có bất kỳ thứ gì có thể đem ra khoe khoang được.

      Vốn là nàng còn đầy bụng nghi ngờ, mới từ chỗ Phượng nương nghe được chuyện xưa có liên quan Thập Tam vương gia sau, rốt cuộc có chút hiểu.

      Ánh mắt của nàng ảm đạm xuống, vẻ đau lòng lại dâng lên, Phượng nương có lẽ biết Thập Tam vương gia tại sao lại ở nhiều năm trước đột nhiên biến mất, mà nàng ràng nguyên do trong đó, đều là nàng làm hại.

      sai, nàng chỉ có phá hủy mặt của , hơn nữa còn phá hủy cuộc đời của , phá hủy tiền đồ tốt của . vốn là người nối nghiệp đế vương mà mọi người cùng hi vọng, thiên tư thông minh, từ lộ ra lược tài năng hùng tài vĩ, nếu ngồi ngôi vị đế vương, hẳn là vị minh hiền quân( vua hiền minh) có thể tạo phúc dân chúng xã tắc . Nhân tài như vậy trăm năm khó gặp thế nhưng hủy ở trong tay nàng.

      Coi như nàng dùng đời bồi thường, còn có thể vãn hồi tất cả sao?

      "Khó trách. . . . . ." Sợ ngây người lát, Phượng nương như hiểu ra, giống như là nghĩ đến cái gì đó, "Ta rồi, đường đường vương phủ há có thể để cho ngươi dễ dàng ra ngoài như vậy, ra là trong phủ căn bản mấy người, ai, lại kia Thập Tam vương gia đúng là đáng thương. Thuần Thuần con gả cho ta bắt đầu có chút lo lắng đâu rồi, nếu là ngày nào đó con đói chết trong phủ làm sao bây giờ?"

      Mộc Thuần Thuần có chút bất đắc dĩ cười cười, cười Phượng nương buồn lo vô cớ, nàng cũng phải là tiểu hài tử, nàng mà biết tự chăm sóc mình, có lẽ ở mười năm trước nàng liền chết đói.

      Phượng nương lo lắng xúc động lòng của Mập Qua Gầy Qua, vừa nghĩ tới cái loại tình hình đó, Mập Quan nhất thời gương mặt đau khổ,Gầy Qua càng thêm khoa trương, khóe miệng thịt thịt rụt rụt, nước mắt lập tức rót ra ngoài, giống như nàng ngày như Phương nương đói chết .

      Mộc Thuần Thuần vuốt vuốt cái trán thấy đau , đứng lên, móc ra khăn tay, đưa cho Gầy Qua, "Cầm, lau nước mắt chảy. Ta cái người này, động chút là khóc nhè, thói xấu có thể hay sửa đổi chút? Nam tử hán đại trượng phu, chảy máu chảy mồ hôi đổ lệ, có hiểu hay ?"

      Rồi sau đó mặt lại ngó Mập Qua, "Còn ngươi nữa, thu hồi cái mặt khổ qua, ta còn có chết, các ngươi là ước gì rủa ta chết sớm chút có phải ?"

      " đúng đúng ——"Mập Qua Gầy Qua liên tục liền lắc đầu phủ nhận.

      "Các ngươi hảo khỏe ở lại chỗ này giúp ta chăm sóc Phượng nương, Ôn nhu hương lại là nơi ta thích nhất, các ngươi cũng đừng lười biếng , ta thường trở lại điều tra. Có thời gian, các ngươi cũng có thể đến Dục vương phủ tới tìm ta, Éc. . . . . . Ta nghĩ Vương gia chắc là để ý ."

      "Cốc cốc cốc ——" lúc này, cửa sương phòng vang lên tiếng gõ .

      vị nha hoàn dâng trà vào, bẩm, "Phượng nương, bên ngoài có vị công tử, muốn tìm Mộc tiểu thư."

      Mộc Thuần Thuần lòng"Lộp bộp" giật mình, thể nào, phải là chứ? ! Trong lòng nàng có loại dự cảm tốt, hỏi vội, "Vị công tử kia trông như thế nào?"

      Làm ơn, ngàn vạn lần được là .

      "Éc. . . . . . Nô tỳ xem quá ràng bộ dáng của , rất cao , mặc toàn thân áo bào màu vàng kim, mặt mang cái mặt nạ màu vàng kim. . . . . ." Nha hoàn theo tình hình thực tế trả lời.

      Xong rồi, quả ! cần lại tiếp tục nghe nữa, Mộc Thuần Thuần vô cùng xác định người đến là ai. đời này trong tất cả những người nàng quen biết, chỉ có người mang mặt nạ màu vàng kim.

      làm thế nào biết nàng ở chỗ này? Ngày mai phải trở thành Thập tamvương phi người của cư nhiên xuất ở thanh lâu, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sau lưng nên có bao nhiêu người cười nhạo ?

      Nàng phá hủy cuộc đời của , thể lại cho bị mang đến danh tiếng xấu.

      lòng đau lòng lại thấp thỏm, yếu ớt đối nha hoàn , "Bảo Nhi, ngươi mời vị công tử kia lên ."

      Tối thiểu, ở trong sương phòng gặp mặt tổng tốt hơn ở trước công chúng gặp. Huống chi, bây giờ còn là ban ngày.

      Chỉ thấy Bảo Nhi nha hoàn có lĩnh mệnh , , "Hồi tiểu thư, vị công tử kia rồi, mời người phải tự mình xuống."
      hanhtay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :