1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Tứ Dực (update c111)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Vân Trung Ngọc tiêu 5
      Edit: Dandelion
      Beta: Quảng Hằng


      Mắt thấy hai ngày sau liền đến ngày đại hôn.

      Mộc phủ mấy ngày nay vì đặt mua đồ cưới bận tối mày tối mặt, khắp nơi treo đèn lồng khí đầy hỉ .

      Đô thành mấy ngày nay cũng rất  huyên náo, rối rít nghị luận về việc Cát Lãng Tiểu Vương Gia cưới vợ là khí phụ Mộc Thuần Thuần, cái chuyện này mới mẻ thú vị.

      Nhàn nhất phải kể tới người trong cuộc là Mộc Thuần Thuần, ở người nàng, thấy được vui vẻ như các tân nương khác, hưng phấn, khẩn trương, cũng có, vui cùng khổ sở. Những ngày sau này cùng bình thường có khác biệt.

      Chỉ là hôm nay, nàng rất hưng phấn, rất kích động, rất vui vẻ. Nhưng loại tâm tình này của  nàng liên quan gì đến đại hôn.

      Toàn bộ bởi vì ngày hôm đó Đô thành có hội chùa. Hội chùa vô cùng náo nhiệt.

      Mộc Thuần Thuần hưng phấn đổi thân nam trang, khuynh thành giai nhân lắc mình cái, biến thành vị mỹ công tử nhàng.

      ♥♥♥♥
      Môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, con mắt tựa như sao, nàng mặt bộ áo trắng nõn tinh xảo sạch , mái tóc dài như mực buộc lên, hiển nhiên Phan An chuyển thế.

       ( cái này các bạn hay đọc truyện cổ đại chắc cũng biết rồi nhỉ?, là vị công tử cực đẹp trai của TQ)

      thân nam trang này của  nàng, lại làm cho Mập Qua Gầy Qua hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu lúc gặp Mộc Thuần Thuần. Ngày đó, nàng cũng là thân nam trang nhàng khoan khoái tuấn tú, mang theo mỉm cười mê người xuất ở trước mặt bọn họ, chói mắt và vô cùng chói mắt. Dù là thân nam nhân bọn họ đều nhìn đến trợn mắt hốc mồm, bị nàng mê hoặc.

      Ra khỏi phủ, Mập Qua Gầy Qua mặt đau khổ cùng câu được câu theo sát ở phía sau, xem ra quá cao hứng.

      Giờ phút này, người đường nhộn nhịp xuôi về hướng, tiếng huyên náo càng ngày càng gần.

      "Mập Qua Gầy Qua, mau nhìn kìa, trước mặt náo nhiệt nha. Oa, nhất định chơi rất vui

      Chúng ta cũng qua đó nhìn thử ." Mộc Thuần Thuần cực kỳ hưng phấn, lại chạy lại nhảy , khuôn mặt nhắn bởi vì chạy quá nhanh mà đỏ ửng

      Quay đầu lại, phát hai người bọn họ theo mình, cúi gằm đầu ủ rũ, cùng nàng cách đoạn khoảng cách ngắn.

      Thấy thế, Mộc Thuần Thuần xoay trở về, "Các ngươi vẫn muốn giữ vẻ mặt đưa đám như vậy ư, hôm nay ta là đặc biệt dẫn các ngươi ra ngoài chơi, đừng nghĩ những thứ khác, tận tình  chơi, điên cuồng chơi, coi như là nể mặt ta, có được hay ?"

      ràng chính là người tự mình muốn ra ngoài chơi . Mập Qua Gầy Qua liếc nàng cái, nho thầm.

      Trong lòng Bọn họ có cái gai ngạnh, khổ sở còn kịp, nào có tâm tình chơi .

      Mập Qua nín buổi tối, vào lúc này nhịn được rồi, há miệng, thấy bộ dạng kích động của  Mộc Thuần Thuần, đành lòng phá hư tâm tình của nàng, ấp úng muốn lại thôi.

      "Có lời gì cứ , giấu ở trong lòng sợ ngã bệnh à?" Mặc dù cả trái tim sớm bay đến hội chùa bên kia, Mộc Thuần Thuần lên tiếng quan tâm.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc ra khỏi tâm , "Tiểu thư, có thể để cho chúng tôi theo bên cạnh người hay . . . . . ."

      " thể!" đợi Gầy Qua xong, Mộc Thuần Thuần ngụm cự tuyệt, ánh mắt vô cùng kiên định.

      Gầy Qua cũng gấp, "Tại sao? Tại sao tiểu thư  muốn bỏ chúng tôi? Có phải chúng tôi có chỗ nào làm tốt hay , chúng tôi  sửa , chỉ cần có thể ở lại bên cạnh tiểu thư, muốn chúng tôi làm gì cũng được."

      "Đây đều là tốt cho các ngươi." Mộc Thuần Thuần dừng bước, vẻ mặt dị thường nghiêm túc, giọng từ từ trở nên thâm trầm, "Chuyện này ta quyết định, thương lượng nữa. Nếu như các ngươi thích sống ở Mộc phủ cũng có thể, ta cho các ngươi chút bạc, tùy cho các ngươi muốn làm gì, ta đều nghe theo các ngươi."

      xin lỗi, Mập Qua Gầy Qua, xin tha thứ ta vô tình.

      Nếu như các ngươi tận mắt nhìn thấy gia nhân khắc trước còn bui vẻ cười cười với ngươi đột nhiên ngã xuống đất miệng sùi bọt mép, hoặc là điên điên khùng khùng, hoặc là tay què cụt chân, các ngươi hiểu quyết định hôm nay  của ta.

      Ba tháng, đây là ma chú. Ta muốn nhìn thấy các ngươi có bất kỳ gì ngoài ý muốn.

      Mộc Thuần Thuần rủ xuống ở hai bên, hai tay đột nhiên xiết chặt, muốn mượn chuyện này lấy được nhiều hơn lực lượng.

      Ở trong ấn tượng Mập Qua Gầy Qua, chưa từng thấy qua bộ dạng  nàng  vô tình như vậy, cũng rốt cuộc minh bạch, bọn họ thể sống ở bên cạnh tiểu thư.
      tart_trung thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Dandelion
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 11: Vân Trung Ngọc tiêu 6
       

      Càng  về trước, thanh huyên náo càng phát ra vang dội, người cũng ùn ùn kéo tới, ở đường đông chật ních người  đến xem náo nhiệt.

      Hội chùa ở Đô thành mỗi năm lần, hàng năm cũng cử hành ở đường đông nhất, phồn hoa nhất, liên tục hai ngày hai đêm, đêm dừng ngủ, tận tình vui vẻ, du ngoạn.

      phố chợ tụ đầy các loại thương phẩm mới mẻ đẹp mắt lại đặc sắc tinh xảo, rực rỡ muôn màu, còn có thể tăng trưởng kiến thức.

      Theo dòng người đưa đẩy, Mộc Thuần Thuần vừa nhìn vừa vui vẻ, bị thanh ồn ào trước mặt hấp dẫn chắc rồi.

      Trong tiếng thét của nhiều người, ba người Mộc Thuần Thuần vất vả chen đến  phía trước nhất. ra đây là gian hàng buôn bán người nuôi rắn  .

      Chủ nhân rắn là nam nhân trung niên mặc vải thô, chỉ thấy đứng ở bên trong thét, bên cạnh để hơn mười cái lồng sắt lớn đều, mấy nhân vật chính lặng yên nằm ngửa trong đó.( mấy chú xà con dễ chương chưa ^^~)

      Người nhát gan như Gầy Qua vừa thấy mấy con rắn trong lồng tre, rắn lưỡi , có loại lớn như thân cây,có loại như đầu ngón tay. lập tức rùng mình cái, ôm thân thể Mập Qua run rẩy, còn có thể ràng nghe được thanh răng dưới va chạm lẫn nhau.

      Mập Qua bị phản ứng khoa trương của  làm cho thiếu chút nữa thở nổi, ngẫm lại xem, thân thể mập mạp đè ép thân thể ốm yếu như con khỉ có thể nghĩ có bao nhiêu khó chịu.

      *
      dùng sức toàn lực lấy ra hình thể Gầy Qua cồng kềnh ra, lại dùng khóe mắt mạo hiểm liếc twhr đám rắn ngọa nguậy  , trong lòng cũng chầm chậm bắt đầu sợ hãi. Trời ạ! sợ nhất chính là rắn đó.

       ( ko sợ ko sợ, bé rất đáng , ko cắn tỷ chúng ta đâu ^^~)

      Ngược lại Mộc Thuần Thuần, hai mắt tỏa sáng, hứng thú nồng đậm.

      ♥♥


      Chủ nhân đám rắn  lớn tiếng hướng người xem náo nhiệt giảng giải quy tắc trò chơi, "Mọi người mời xem, những thứ bên trong lồng tre này cũng phần thưởng quý giá  , người nào cầm nó ra ngoài, phần thưởng liền thuộc về người đó. Mỗi lần nếm thử mười quan tiền, chỉ cần mười văn tiền, trân châu, Ngọc Như Ý, hoàng kim, sứ thanh hoa, còn có Vân Trung Ngọc tiêu đắt giá, mặc ngươi cầm."

      Phần thưởng mê người liên tiếp nhất nhất đọc lên, bốn phương mảnh xôn xao, định thần nhìn lại, quả nhiên, trong mỗi lồng tre trừ có con rắn ra, còn có mấy vật phẩm quý giá mà chủ nhân đám rắn vừa mới qua. Có vài mốn vật bị thân rắn chặn lại, gần như nhìn .

      Gầy Qua vốn là trong lòng sợ hãi thôi, nhưng khi nghe được bốn chữ Vân Trung Ngọc tiêu trong mắt tỏa sáng, cả người bởi vì bốn chữ kia ngơ ngẩn, ánh mắt nhanh hướng trong lồng sắt tuần tra, cuối cùng nhìn chăm chú nơi nhất trong lồng sắt, bên trong lẳng lặng nằm cây sáo bằng ngọc trắng sáng lóng lánh, sắc như nõn nà, dầy chất dịu dàng, Thủy Linh thông suốt, giống như có chứa linh tính.

      khắc kia, tim của nhất thời tràn đầy  rung động cùng cảm động. Vân Trung Ngọc tiêu, là Vân Trung Ngọc tiêu.

      Vân Trung Ngọc tiêu được chế tạo từ quê nhà của  .

      Xa  xứ, ở tha hương nhìn thấy gì đó của  cố hương, sao làm cho mừng rỡ như điên được chứ?

      "Khỉ ốm, mau nhìn, mau nhìn, là Vân Trung Ngọc tiêu, Vân Trung Ngọc tiêu đó!" Gầy Qua cũng kích động, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

      Phản ứng của  hai người bọn họ làm cho Mộc Thuần Thuần nhất thời hồ đồ, vừa hỏi, mới biết ngọn nguồn.

      Lúc này, xà chủ nhân lại lên tiếng, "Chỉ là, xin mọi người chú ý, nếu các vị ở trong quá trình đưa tay cầm, bị rắn cắn đến, cho dù các vị đem phần thưởng bên trong lấy ra ngoài, xin lỗi, cũng thua cuộc."

      Bốn phía lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Nhiều nguwoif sợ rắn nhưng vẫn thèm muốn vật phẩm bên trong bắt đầu bàn tán xme nên làm cách nào để lấy ra.

      "Yên tâm, ta hướng mọi người bảo đảm, " Xà chủ nhân vỗ vỗ bộ ngực, , "Những con rắn này tuyệt đối có độc, cắn bị thương cũng sao, ta đây có thuốc, đặc biệt trị vết thương do xà cắn bảo đảm ba ngày liền khỏi hẳn."

       

       
      Chương 12: Vân Trung Ngọc tiêu 7
       

      Vừa dứt lời, liền có thanh niên gan lớn tới, lưu loát  từ hông tế móc ra 10 văn tiền, hai lời kín đáo đưa cho xà chủ nhân, sau đó thẳng tới lồng sắt trước trang bị Ngọc Như Ý  .

      Trong lúc nhất thời,  thanh huyên náo yên tĩnh lại. Toàn bộ ánh mắt của mọi người rối rít hướng tới , nín thở ngưng thần nhìn lấy Ngọc Như Ý ra như thế nào.

      Khi đám người chung quanh cho là có kịch hay nhìn trong nháy mắt, kịch hay ở"A ——"  Thét lên tiếng chói tai.

      Mọi người còn chưa thấy ràng xảy ra chuyện gì trước, thấy tay người thanh niên nọ bị con xà cắn rỉ ra máu, người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, mọi người xem sắc mặt cũng trắng bệch giống nhau.

      Ngắn ngủn trong nháy mắt, liền bị rắn công kích. Con rắn kia vẫn lười biếng như cũ nằm địa bàn trong lồng của mình, vẫn duy trì tư thế ban đầu, giống như vẫn là chưa từng nhúc nhích qua.

      Bất đồng duy nhất chính là hai con mắt nó đổi thành ánh sáng hưng phấn dị thường, giống như là đánh hơi được con mồi, rất có tinh thần, rất kích động.

      ai thấy xà động lúc nào , chỉ sợ ngay cả người tuổi trẻ kia cũng vậy. Vẻ mặt của ràng ngạc nhiên mà ngốc trệ.

      Cuối cùng, thất bại  cầm bột thuốc, ảo não bước ra ngoài.

      "Oa ——"Mập Qua Gầy Qua kinh hách, há hốc mồm, ra câu đầy đủ . Giây lát, hoảng loạn trong lòng mới từ từ an định lại, vào lúc này bọn họ mới ý thức tới, hai chân mực run rẩy.

      Sau, lại lục tục có người lên, trong đó có người may mắn thành công lấy ra trân châu bên trong, mặt mày hớn hở.

      Người khiêu chiến rất nhiều, thành công cực ít nửa nén hương sau, chỉ có trân châu cùng sứ thanh hoa bị người lấy , còn sót lại bảo vật vẫn yên lặng sống ở trong lồng tre.

      Mới chỉ nháy mắt người thất bại, đếm hết.

      Những thứ bảo vật kia nhìn được lại có được, khiến người vây xem vừa vừa hận, rồi lại dám bước đến nếm thử.

      "Còn có vị nào muốn khiêu chiến nữa , cơ hội khó được, qua thôn này có lần sau ." Chủ nhân rắn chạy vòng thuận kim đồng hồ, lớn tiếng hét lớn. quá nửa nén hương thời gian, trong túi chất bạc nặng trĩu, mặt đều là nụ cười thỏa mãn.

      Trân châu cùng sứ thanh hoa, đối với chẳng qua là tổn thất .

      Thanh càng kêu càng cao, trong từng câu chữ tràn đầy tự tin cùng chắc chắn,mang theo vẻ mặt xảo trá của người làm ăn.

      Đám người vây xem chống lại từng cái ánh mắt xà  rét lạnh, tất cả rút lui, người nào ra ngoài.

      " người nào dám thử?" Xà chủ nhân lần nữa cao giọng hỏi, thấy có người phản ứng, cười nhạo tiếng, "Đường đường đất đô thành, lại đều là hạng người nhát gan sao? Ta còn tưởng rằng người Đô thành sợ trời sợ đất, nhưng nghĩ bị mấy con rắn này của ta hù chết khiếp. Ha ha ha."

      Lúc này, chỉ nghe trong đám người cũng truyền đến tiếng cười nhạo, sau đó nghe thanh chen vào:

      "Nếu ông chủ lên tiếng khiêu khích, sống làm người Đô thành, Bản công tử cam nguyện bị lừa lần thứ nhất, giống như ông chủ mong muốn, thử phen, như thế nào?"

      bộ áo trắng lướt ,  Mộc Thuần Thuần cố ý áp trầm  giọng , thoải mái bước ra ngoài.

      Mọi người nhất thời cảm thấy hai mắt tỏa sáng, đời này sao lại có công tử tuấn tú như thế, môi hồng răng trắng, mặt mũi tinh xảo, lông mày, mắt, mũi, miệng, tinh tế như được mài giũa từ loại ngọc sang trọng nhất, gương mặt tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn, chuyện lưu loát dứt khoát, giở tay nhấc chân mị lực vô hạn, là mỹ nam tử thế gian hiếm có.

      Mộc Thuần Thuần vừa xuất , trong khoảnh khắc mê đảo tất cả nữ nhân tại chỗ. Thậm chí nam nhân.

      Ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt tò mò, ánh mắt than thở, rối rít hướng tới cùng cái mục tiêu.

      Mập Qua Gầy Qua bị trạng huống đột phát trước mắt xơ cứng hồi lâu thốt nổi thành lời. Muốn ngăn cũng còn biện pháp cản. Hai chân giống như định tại   đất.

      "Khụ khụ ——" Xà chủ nhân từ trợn mắt há hốc mồm dần phục hồi tinh thần lại, vội vàng mang vào  khuôn mặt tươi cười nghênh đón, vẫy đuôi chào đón, "Công tử khí độ bất phàm, vừa nhìn biết phải người thường, tin tưởng công tử nhất định có thể thành công lấy ra bảo vật, ha ha ha."

      Tay trắng nõn tỉ mĩ như vậy, đả thương đáng tiếc a! Xà chủ nhân thầm tiếc hận.

      " biết vị công tử này muốn lấy bảo vật gì đây?"

      Mộc Thuần Thuần khẽ cong môi, ngón tay nhàng vừa nhấc, chỉ vào hướng, "Chính là nó ——"

      Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua, mắt nhìn cùng nơi, khỏi hít hơi khí lạnh.

      Kia, là lồng sắt nhất, chứa Vân Trung Ngọc tiêu giá trị xa xỉ, đồng thời cũng chứa con rắn nhất.

      Ai cũng biết, rắn càng , tính nguy hiểm càng cao.

      Bên này, tất cả mọi người bị công tử tuấn mỹ đột nhiên xuất , dọa sợ hết hồn, quán trà phía sau cách đó xa, vị nam nhân mang mặt nạ màu vàng kim giờ phút này mím chặt môi mỏng, cả người tản ra hàn khí lẫm liệt lạnh đến thấu xương. . . . . .
      Henlunhanhtay thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Dandelion
      Beta: Quảng Hằng
      Chương 13: Vân Trung Ngọc tiêu 8


      "Công tử, ngươi có thể thử chọn lựa lồng tre khác, nhất định cần phải lấy là cái đó?" Xà chủ nhân mở tiệm tới nay, đây là lần đầu mềm lòng, đành lòng nhìn cánh tay trắng nõn của công tử này bị thương.

      ràng nhất, con rắn kia phản ứng tương đối mẫn cảm nhất, tính công kích cũng mạnh nhất, cũng cho phép bất cứ vật gì đến gần thân thể của nó.

      Mộc Thuần Thuần trả về cái mỉm cười mê người "Trong lòng tre khác cũng có trang bị Vân Trung Ngọc tiêu."

      câu , rất ràng ra mục tiêu của nàng. Nàng chuẩn bị đem Vân Trung Ngọc tiêu đưa cho Mập Qua Gầy Qua làm quà tặng kỷ niệm, nếu như thuận lợi lấy ra.

      Ngoài ra, nàng cũng đối với cái trò chơi này nhao nhao muốn thử, xem ra giống như rất kích thích !

      "Công tử, cần  ——" Mập Qua, Gầy Qua hô to ra tiếng, trong lòng sợ tới mức run rẩy, muốn tiến lên ngăn cản, bất đắc dĩ hai chân giống như là bị đổ chì nặng nề, cách nào nhúc nhích nửa phần.



      Mộc Thuần Thuần ngoảnh mặt làm ngơ, thẳng tới lồng sắt nhất bên cạnh.

      Lúc này quán trà phát ra câu tiếng than thở, "Oa a ——" Riêng có danh xưng là Lưu manh phong nhã công tử Liên Cảnh nhìn màn lầu dưới cách đó xa, keo kiệt chút nào vỗ tay, đôi mắt hoa đào sáng quắc nhìn gương mặt tuấn tú tối sầm ở bên, đẹp đẻ như thế.

      Liên Cảnh trêu cợt nhìn gò má hơi có vẻ cứng ngắc bên trái, mặt bị mặt nạ màu vàng kim ngăn trở, vẫn cảm nhận được cảm xúc căng thẳng của bằng hữu giờ phút này.

      "Dục, xem ra đồ chơi ngươi lá gan nha."Liên Cảnh trêu ghẹo , bộ biểu tình xem kịch vui.

      Nam nhân mang mặt nạ hề trả lời, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt khắc cũng rời khỏi nữ nhân ham chơi đó. Thấy thế, Liên Cảnh bật cười.

      "Ai , rất nghiêm túc a, làm ta sợ muốn chết, thấy ngươi còn khẩn trương hơn cả nàng." buông tha bất kỳ cơ hội đả thương người bạn thân chút nào, Liên Cảnh động tác khoa trương, vẻ mặt cũng khoa trương, "Ngừng, ngừng, ngừng, ta cũng coi như là từng trải rồi, hiếm khi nhìn thấy đường đường Thập Tam vương gia nước Tây Diễm lại có vẻ mặt khẩn trương như thế này, nếu là cho Huyền, nhất định ta điên rồi."

      Nhớ tới bằng hữu tốt biến mất thời gian dài, Liên Cảnh đột nhiên có chút nhớ nhung.

      Khóe miệng co quắp của nam nhân mang mặt nạ bỗng nhúc nhích, tay phải từ từ thu hẹp năm ngón tay, tại cũng có tâm tình cùng người này cợt nhả, tốt nhất ta thức thời chút, ngoan ngoãn câm miệng, nếu . . . . . .

      Sát khí như vậy ràng, Liên Cảnh nếu nhìn ra chính là kẻ đần, mất tự nhiên cười khan hai tiếng, lui về phía sau mấy bước, lại dám nhổ lông đầu lão hổ.

      Vẫn là ngoan ngoãn sống ở bên xem cuộc vui thôi.

      Thanh om sòm rốt cuộc dừng nghỉ, nam nhân mang mặt nạ tụ tập toàn bộ lực chú ý, đưa mắt khóa tại nơi nào đấy , đồng thời, tay trái biến sắc từ bàn cầm hạt đậu phộng, cố định ở ngón trỏ cùng ngón giữa giữa.

      Động tác này của , đương nhiên tránh được đôi mắt sắc bén của Liên Cảnh, cười ở trong lòng.

      Ai, Biện Dục, trò chơi này ngươi thua trước.

      Thua, còn là cả trái tim  .Liên Cảnh thầm thở dài .

      Đầu kia, gò má trắng nõn của Mộc Thuần Thuần mang theo thần thái động lòng người, nàng cúi người ngồi xổm xuống, nhìn trái chút, nhìn phải chút, suy nghĩ dùng phương  pháp gì có thể dẫn ra lực chú ý của con rắn, tranh thủ đầy đủ thời gian lấy Vân Trung Ngọc tiêu ra.

      "Công tử, xin mời." Xà chủ nhân mở miệng thúc giục.

      Mộc Thuần Thuần khẽ cong môi, đáp trả rất là sảng khoái, trong mắt có vẻ sợ hãi chút nào, "Được!"

      Bàn tay nàng hướng về miệng lồng sắt. . . . . .

      Trong lúc nhất thời, mọi người nín thở ngưng thần, trợn to cặp mắt, vừa khẩn trương lại vừa kích động.

      Mỗ nam nhân nào đấy quán trà, thân hình khẽ động, tay trái nâng lên, chuẩn bị xuất thủ.~.~

      Bàn tay nàng hướng đến cửa lồng sắt, dừng chút, lại rút trở lại. Hoàn toàn treo lên hứng thú người xem.

      Chỉ thấy Mộc Thuần Thuần vòng thân, tới vị trí lồng tre bên kia, kể từ đó, chỗ nàng đứng đưa lưng về phía người xem, cũng vừa vặn che ở cái lồng sắt đó.

      Vẫn nhìn chăm chú vào nàng, mỗ nam nhân hoàn toàn cứng đờ, động tác ngón giữa thoáng chốc đọng lại, thiếu chút nữa bị cử động khác lạ của nàng làm tức đến phun máu, gương mặt đen đến đáng sợ, trái tim cũng co lại chặt ~.~
      Chương 14: Vân trung ngọc tiêu 9




      Vẫn nhìn chăm chú vào nàng, mỗ nam nhân hoàn toàn cứng đờ, động tác ngón giữa thoáng chốc đọng lại, thiếu chút nữa bị cử động khác lạ của nàng làm tức đến phun máu, gương mặt đen đến đáng sợ, trái tim cũng co lại chặt ~.~

      —— ~.~

      Mộc Thuần Thuần, nếu nàng dám để cho mình bị thương, nàng chết với ta. cắn răng nghiến lợi thầm trong lòng.

      Liên Cảnh cũng ngờ tới như thế này, thấy bạn tốt còn kế sách, bộ dạng kinh ngạc, khỏi dậy lên đồng tình .

      Hướng về phía bóng lưng Mộc Thuần Thuần, người xem khỏi nhón chân lên, trái ghé đầu, phải ghé đầu, muốn nhìn thử xem tình huống thế nào.

      Hai bên, người xem bên còn có thể mơ hồ nhìn đến góc độ.





      Mọi người chỉ nhìn thấy Mộc Thuần Thuần  hai vai khẽ nghiêng xuống dưới, tay trái đỡ tựa vào lồng tre bên ngoài, tay phải nhàng xuống tìm tòi, chỉ là thời gian cái nháy mắt, liền nghe ——

      "Ha ha, ta lấy được rồi——" Mộc Thuần Thuần vui mừng kêu lên.

      Cây sáo bằng ngọc màu sắc trắng nõn nà giờ phút này bị nàng nâng tay cao, ở giữa trung lộ ra ánh sáng long lanh nhuận khiết.

      Hấp dẫn mọi người hơn cả Vân Trung Ngọc tiêu giờ phút này là nụ cười hoa đào say lòng người sáng lạn kia của Mộc Thuần Thuần, tất cả mọi người đều rơi vào thân nam trang vô hạn mị lực của nàng, thể tự kềm chế.

      Dĩ nhiên, có người ngoại trừ, xà chủ nhân.

      tựa hồ bị đả kích, thể nào tin nổi

      Vân Trung Ngọc tiêu bị người ta lấy ra ngoài.

      thể nào, thể nào.

      Xà chủ nhân sắc mặt tái nhợt tiến tới bên cạnh Mộc Thuần Thuần, nắm lên tay phải của nàng lật qua lộn lại nhìn, đơn giản thấy nửa điểm vết thương, lại nhào tới lồng tre nhìn vào trong, con rắn kia cũng có cái gì dị thường, vô tư khạc lưỡi.

      Mặt như tro tàn , đặt ở trước mắt, nhưng thể nào tin nổi.



      ai biết, quán trà đôi mắt lạnh lung độc mà nhìn chằm chằm vào mặt xà chủ nhân như bụi đất, từ khắc kia bắt đầu, khi nắm tay Mộc Thuần Thuần lên, nam nhân kia liền động sát khí, sắc mặt ngưng trọng đáng sợ. ( ảnh có máu ghen sợ thiệt =^.^:)

      Hạt đậu phộng kia vốn là ám khí muốn nhắm ngay con rắn , giờ phút này……….. đổi mục tiêu ♥♥

      "Ông chủ, đa tạ!" Mộc Thuần Thuần về phía trước, hướng về phía xà chủ nhân chắp tay, xoay người rời . Chung quanh truyền đến tiếng hoan hô.

      "Đợi chút, " Xà chủ nhân kêu nàng, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, ăn vạ , "Ngươi thể mang Vân Trung Ngọc tiêu !"

      Chậm chạp xoay người, nhàn nhạt nhìn thẳng vào gương mặt cực kì tức giận của xà chủ nhân.

      "Tại sao?" Mộc Thuần Thuần nhàn nhạt, hỏi.

      "Ngươi phạm quy, cho nên này ván tính toán gì hết." Sao có thể trơ mắt nhìn Vân Trung Ngọc tiêu quý cứ như vậy bị người ta mang chứ, như vậy phải thua thiệt thảm? !

      Mộc Thuần Thuần khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt tỏa sang nhìn thẳng hai mắt của , "A, vậy cũng phải thỉnh giáo, ta phạm quy như thế nào vậy ?"

      thua nổi liền trực tiếp ăn vạ? ? Người làm ăn đều như vậy, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.

      "Hừ, " Giọng điệu xà chủ nhân càng phát ra hung ác, "Ngươi đưa lưng về phía người xem lấy vật chính là phạm quy."

      (Mình bắt đầu cầu nguyện cho này, amen)

      Đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

      "Này, ban đầu ngươi cũng qua cho phép đưa lưng về phía người xem lấy vật à?" Mập Qua ở bên tức tối chỉ vào mũi của hỏi ngược lại.

      Người chung quanh cũng lên tiếng phụ họa, gật đầu liên tục.

      "Ông chủ, làm ăn phải coi trọng chữ tín, công tử người ta ràng bị thương chút nào từ trong lồng sắt lấy ra cây sáo bằng ngọc, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy, phạm quychỗ nào thế? Tôi thấy ông nên lưu loát ràng, nguyện thua cuộc thôi." Trong đám người có người thấy được, lên tiếng giúp Mộc Thuần Thuần chuyện.

      Thấy mình đuối lý, lại thấy người đứng ra bênh vực , sắc mặt xà chủ nhân nhất thời lúc xanh lúc trắng, mất hết mặt mũi, nhưng chỉ là cam lòng.

      Gia đình đàn con phải nuôi, có già dưới có trẻ , toàn dựa vào ra ngoài kiếm miếng cơm ăn, nếu ngay cả Vân Trung Ngọc tiêu cũng bị mất, vậy sau này làm sao có thể làm ăn nữa .

      Nghĩ như vậy, xà chủ nhân vẻ mặt đưa đám, cầu khẩn , "Công tử, công tử cứ xem như là giúp đỡ, phát phát từ bi đem cây sáo bằng ngọc trả lại cho ta được ? Nếu ngài cầm , cả nhà chúng tôi đanh phải hứng gió Tây Bắc để sống rồi. Tôi dập đầu cầu xin ngài——"
      tart_trung thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Dandelion
      Beta: Quảng Hằng

      Chương  15: Ngày đại hôn 1
       

      xong, xà chủ nhân bùm té quỵ xuống đất, liên tiếp dập đầu mấy cái tiếng vang. Tiếng cầu khẩn réo rắt thảm thiết.

      Mọi người ồn ào, đa số đều mang ý giễu cợt.

      "Vân Trung Ngọc tiêu, ta trả." Thanh lớn, lại quyết ý định, "Nhưng. . . . . ."

      Mộc Thuần Thuần hạ mắt xuống, từ hông móc ra hai thỏi vàng, sảng khoái thả vào trong tay của xà chủ nhân, ngay cả mí mắt đều nháy, giống như vàng ở trong mắt nàng như cỏ, "Cái này, coi như là làm trao đổi thôi."

      Hai thỏi vàng, thấy người vây xem há to mồm, thiếu chút nữa chảy nước miếng, hâm mộ có, ghen ghét có, trong lúc nhất thời đủ loại tâm tình đều có, loại chuyện tốt như thế này cũng có thể để cho đụng phải, còn đụng phải kim chủ hào phóng lại tốt bụng.

      Hai thỏi vàng, đổi cây Vân Trung Ngọc tiêu? Xà chủ nhân cũng ngây ngốc mặt đất, thể tin được chuyện tốt trước mắt. Vàng nặng trĩu nắm trong tay, cảm giác cũng thể nào chân .

      Coi như Vân Trung Ngọc tiêu đáng tiền nữa, cũng có đến mức này . Vị công tử này là thế nào? Ra tay xa xỉ như vậy, ràng có thể tốn đồng tiền mang cây sáo bằng ngọc đó , tại sao lại phải cho nhiều bạc như vậy chứ?

      Đời này còn của chưa có từng nhìn thấy qua hoàng kim, ra là hình dáng như vậy , cảm xúc sờ lên giống như bạc , đặc biệt hạnh phúc!

      Chờ phục hồi tinh thần lại, sớm thấy thân ảnh của công tử trẻ tuổi. Người chung quanh cũng tản .

      quán trà, cũng chỉ còn dư lại bộ áo trắng. Liên Cảnh chỉ ngây ngốc tựa vào lan can, nhìn lại chỗ ngồi khi nãy thấy thân ảnh của nam nhân cao lớn chỉ còn lại nắm bột trắng tại chỗ ngồi của khi nãy

      Liên  Cảnh nhíu đôi đầu mày đẹp, trong lòng bị nỗi băn khoăn khốn nhiễu, hiểu.

      Mới vừa rồi, Mộc Thuần Thuần đến tột cùng lấy Vân Trung Ngọc tiêu trong lồng tre đó như thế nào?

      Nhưng đáng tiếc , thấy .

      ******
      Rốt cuộc đến ngày đại hôn, khí trời cực kỳ tốt, tăng thêm khí đại cát của ngày hỉ.

      Mộc Thế Lễ sớm chút liền dẫn mấy nha hoàn tới đây giúp Mộc Thuần Thuần trang điểm sửa soạn , vốn là Mộc Thuần Thuần có khí chất xuất chúng, lại nhờ bàn tay khéo léo của bọn nha hoàn, nàng trở nên xinh đẹp gì sánh nổi, như tiên nữ hạ phàm.

      Gò má trắng mịn như sứ điểm lên son phấn mỏng lộ ra điểm đỏ thắm sáng bóng, kiều diễm như hoa. Lông mày kẻ đen như hang liễu, đôi mắt xinh đẹp lung linh mênh mông, lông mi hơi xoăn dài như cánh bướm, lúc chớp chớp đặt biệt mê người.

      bộ hỉ bào đỏ thẫm được thợ làm hoàn mỹ vốn là cực đẹp, hôm nay mặc ở người tân nương so hỉ phục còn đẹp hơn gấp trăm lần, bọn nha hoàn nhìn thấy sửng sốt, cách nào dời tầm mắt.

      Mộc Thuần Thuần nhàng sửa sang lại ống tay áo quá dài, im lặng thở dài, quả nhiên, muốn đẹp là phải trả giá lớn.

      Nhìn nàng tại, đầu chỉa vào  mũ phượng ít cũng có chút sức nặng, trân châu bảo thạch có cái gì tốt để hâm mộ, cực khổ nhất là cái cổ đáng thương, mới vừa đeo lên lát, cổ vừa mỏi vừa đau.

      Vì vậy, ngồi lên kiệu hoa, trước tiên nàng liền đem mũ phượng dầy cộm nặng nề này tháo xuống, lắc lắc cổ, hơi chậm rãi có chút đau nhức.

      Bên tai thanh khua chiêng gõ trống vang lên dứt, đám người xen lẫn hai bên đường cái xem náo nhiệt, tóm lại chỉ  hai chữ có thể hình dung loại trường hợp này: Náo nhiệt.

      Xuyên thấu qua màn kiệu, loáng thoáng có thể nhìn thấy chính xác vị hôn phu lần hai Cát Lãng Tiểu Vương Gia mặc hỉ phục cởi bạch mã tuốt ở đàng trước, thấy được diện mạo , bởi vì chỉ thấy được sau ót của .  Từ phía sau nhìn, dường như cái đầu cao lắm, vóc người phải rất béo, nhưng cũng gầy.

      Xem ra, giống như tâm tình rất là vui vẻ, đường càng ngừng hướng người của hai bên đường phất tay gật đầu, Mộc Thuần Thuần cũng có chút ngoài ý muốn, ràng cưới qua thê nạp qua thiếp, hôm nay nạp khí phụ làm thiếp, lại vui vẻ thế sao?

      Đội ngũ rước dâu kiệu hoa cũng về phía cửa trước Thụy Vương phủ, mà là hướng cửa sau tới phủ đệ Cát Lãng Tiểu Vương Gia ở Đô thành  .

      Bởi vì là cưới vợ bé, cho nên nghi thức đại hôn đơn giản, cũng thể trực tiếp đưa về Thụy vương phủ, mà là đem tân hôn phòng thiết lập tại nơi khác.


      Chương  16: Ngày đại hôn 2
       

      Tân hôn, cửa lớn phủ đệ sớm tụ đầy khách tới trước chúc mừng, hơn phân nửa là những công tử thường ngày nịnh nọt ở bên cạnh Cát Lãng Tiểu Vương Gia. Bọn họ chủ yếu là tới uống rượu mừng, thuận tiện lại nhìn thử đệ nhất mỹ nhân xinh đẹp khuynh thành của Đô thành.

      Giờ lành tới, kiệu hoa rốt cuộc đến được phủ đệ, vững vàng  vào trước đại môn.

      Đợi kiệu hoa  ngừng, cả đám công tử nhấc lên đợt ồn ào đầu tiên, hướng về phía Cát Lãng Tiểu Vương Gia mặt mày sáng lạn rối rít chúc, nịnh hót hoàn toàn chịu thua ai.

      Cát Lãng Tiểu Vương Gia lưu loát xuống ngựa, người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, vẻ đắc ý che dấu chút nào, cười ha ha đồng thời quên cùng những công tử kia vỗ tay khoe khoang lẫn nhau.

      "Tiểu Vương Gia, nhanh lên vén kiệu hoa , cũng đừng làm lỡ giờ lành ." Bà mai toét miệng, quên ở bên nhắc nhở.

      "Đúng đúng đúng, Tiểu Vương Gia, nhanh đem tân nương tử xinh đẹp mời ra đây, để cho chúng ta quen biết chút." vị công tử cao giọng kêu lên , them thuồng mong đợi.

      Được nhìn thử mỹ nhân Đô thành cũng tốt, ai cũng nhị thiên kim Mộc phủ này so nương ở Tiêu Hồn lâu còn đẹp hơn gấp trăm lần, biết có phải là thực hay ?

      (Dan: tỷ của ta để các ngươi ngắm s? ko sợ Dục ca mốc mắt à?_Dục ca: * vuốt vuốt đầu*_Dan:-*mắt long lanh*)

      Mọi người chăm chú lắng nghe, rướn cổ lên chờ.

      Ngồi ở bên trong kiệu  Mộc Thuần Thuần đem tình huống bên ngoài nghe rất tỉ mỉ, lúc này mới nhớ tới mũ phượng đầu bị nàng vứt xuống bên cạnh, thích thú từ từ nhặt lên mũ phượng nặng nề , thong thả ung dung đeo lên lần nữa.

      Cát Lãng Tiểu Vương Gia lúc mọi người  ồn ào lên, sắc mặt vui vẻ, xoay người nhìn kiệu hoa tám người, nghĩ đến Mỹ Nhân Nhi ngồi ở trong kiệu, cười ha hả. sớm thể chờ đợi nữa muốn dắt tay của nàng vào hỉ đường vén lên khăn voan đỏ của nàng.. . . . .

      đoàn bóng đen xuất ởcửa kiệu, Mộc Thuần Thuần biết người tới, ràng có thể nghe tiếng cười đắc ý cuồng vọng của , bàn tay to của duỗi tới, chuẩn bị đem hỉ mành vén lên. . . . . .

      Tay mới vừa chạm vào miệng màn kiệu, lại nghe được thanh nũng nịu dịu dàng như nước, như sấm bộc phát ra, "Tiểu Vương Gia! ! Ngài dám vén hỉ mành thử xem? !"

      Hách —— Cái thanh này. . . . . . Cái thanh này. . . . . .

      Tay của Cát Lãng Tiểu Vương Gia dừng tại giữ trung, nghe tiếng biến sắc, cả người bởi vì bị hù dọa làm sững sờ, da đầu trận trận tê dại.

      Cẩn thận nghe, thanh nũng nịu mang theo chút thô ráp hung hãn, trong nháy mắt đem chú ý của mọi người dời .

      A —— Là nam nhân? ! Chính xác mà , mọi người thấy chính là nam nhân dáng dấp còn xinh đẹp cả nương, khuôn mặt nhắn trắng nõn sáng long lanh lớn chừng bàn tay, đôi mắt long lanh nhu tình, đôi môi mượt mà nhất là lộ ra mỹ cảm, mắt môi đẹp lộ ra hấp dẫn cùng mị hoặc, tựa như kiểu loại nghiệt tuyệt diễm,  nam tử cứ như vậy đột ngột từ trời giáng xuống, xuất trường đại hôn.

      Kinh diễm tất cả người ở tại chỗ.

      . . . . . . phải trong tứ đại tiểu quan(*) đứng đầu ở Tiêu Hồn lâu, Nguyệt sao? Tại sao lại ở nơi này? (danh kĩ nam)

      Các khách quen ở thanh lâu ai ai cũng biết, Đô thành náo nhiệt nhất nổi tiếng nhất, nóng bỏng nhất Tiêu Hồn lâu kia sao? "Công cụ" kiếm tiền chủ yếu nhất cũng phải là các hoa khôi xinh đẹp như người ngoài nghe thấy kia, mà là dựa vào Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt tứ đại nam kĩ tuyệt sắc đứng đầu ở đó.

      Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt có dáng dấp quyến rũ động lòng người, tuy là thân nam nhi, khi giơ tay nhấc chân lại vô cùng thẹn thùng cùng nhu mị của nữ nhi gia, có thể câu nhân tâm, đoạt nhân phách. Mấy người bọn cũng hoàn toàn xứng đáng  trở thành tứ đại đầu bài của Tiêu Hồn lâu.

      Công tử phong lưu tầm thường muốn thấy dung nhan tuyệt sắc của bọn họ cũng khó khăn, bình thường phải coi tâm tình của bọn mà tiếp khách, may mắn có thể gặp mặt lần, xui xẻo mặc dù ngươi vung tiền như rác, bọn họ cũng chào đón ngươi.

      Trước mắt, trong tứ đại đầu bài Nguyệt lại đột nhiên xuất ở đây, hơn nữa nhi lấy tư thái hung hãn uy hiếp đường đường Cát Lãng Tiểu Vương Gia, để cho người hiểu.
      Henlunhanhtay thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: Ngày đại hôn 3
       

      Rối loạn, làm cho cả người Mộc Thuần Thuần nháy mắt tinh thần phấn khởi hẳn lên, nàng chắc lắm người kia có xuất hay , nhưng nàng đợi, mực chờ.

      Này đây, thanh thô ráp nhưng uyển chuyển vang lên ôn nhu ngoài ý muốn, nàng lập tức khẩn trương, trái tim cứ mãi nhảy loạn, mũ phượng nàng mới đội lại bị nàng tùy tay tháo xuống, đợi thấy người được phái đến kia cực kì nữ tính, khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng dâng lên nho thất vọng ^^~.

      phải người kia. Đúng vậy, thanh ràng giống. Vì sao nội tâm nàng vẫn là có chút chờ mong? -^.^-

      thể phủ nhận, Mộc Thuần Thuần cũng là lần đầu tiên rơi vào mị lực của người được phái tới.

      Nàng ngờ lần đầu tiên gặp được nam nhân xinh đẹp chói mắt như vậy, thần ban cho khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, làn da bóng loáng trắng nõn, môi hồng răng trắng, bốn phía giống như bao phủ vòng ánh sáng, hào quang vạn

      Người đứng đầu bảng Tiêu Hồn lâu, quả nhiên đẹp đến động tâm !

      Chung quanh bên ngoài rối loạn, tự động trật tự giúp nam tử giống nghiệt tránh đường, Nguyệt nhìn ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của người khác, sải bước tới, ôm choàng tay của Cáp Lãng tiểu vương gia, cứng rắn kéo .

      Cáp Lãng tiểu vương gia lờ mờ hé ra gương mặt tái nhợt, thất thần vô thố, sau lúc lâu phun ra chữ. Từ khắc nhìn thấy Nguyệt , bên tai đỏ lên như lửa đốt, nhiệt độ vẫn lui qua. Nóng rát, nóng rát.

      “Này này này…… Tình huống gì thế này?” Đường đường Cáp Lãng tiểu vương gia sao lại êm đẹp bỏ cùng danh kĩ? Hay đây cũng là nghi thức của buổi đại hôn?!

      tại trình diễn chính là màn cướp dâu sao? À ! đúng , cướp dâu điều là tân nương tử, bao giờ nghe qua có ngược là tân lang?

      “ Tiểu vương gia, ngài…… Ngài như thế sao?” Quản gia hoàn hồn trước tiên, vội vã đuổi theo, thiếu chút nữa gục mặt đất, “ Vậy còn…………. Tân nương tử làm sao bây giờ?”

      Tiểu vương gia nếu thực ở nghi thức đại hôn mà bỏ chạy, đừng thể với tân nương tử bên kia, ngay cả Thụy vương phủ cũng chỉ sợ là vô cùng mất thể diện, Thụy vương gia vốn là phản đối việc hôn nhân này, nếu xảy ra việc như vậy việc càng thêm tệ hại, phỏng chừng Vương gia bị tức tới hộc máu. Đến lúc đó giận chó đánh mèo xuống dưới, sợ là tất cả mọi người đều gặp tai ương.

      “Ta…… Ta…….” Cáp Lãng có miệng khó trả lời, đứng ở trước mặt nam tử giống nghiệt này, dáng vẻ cao ngạo kiêu căng biến mất thấy tâm hơi, rủ đầu xuống phân nửa, ai thấy cũng đều giống như lùn khúc, sắc mặt đầy sợ hãi.

      Tuyệt sắc nam tử ngừng lại, khóe môi lộ vẻ thâm thúy, tràn ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ mị hoặc “ Tiểu vương gia, , ngươi là theo ta hay vẫn là tiếp tục cưới tân nương tử xinh đẹp này vậy?” Miệng lẳng lơ mê hoặc lòng người, nhất thời làm suy nhuyễn tâm của đám nam nhân.

      Liền ngay cả Mộc Thuần Thuần có được dáng vẻ nghiêng thành cũng nhịn được “OA---------” tiếng, tán thưởng thôi. Bởi vì tò mò, đầu của nàng sớm hân hoan ló ra ngoài cửa sổ tìm hiểu, dung nhan tinh xảo xinh đẹp lộ ra bên ngoài, hoàn toàn để ý thân phận tân nương tử, hề cố kị, trắng trợn xem trò khôi hài bên ngoài kia, phấn khích nên lời, chắc lưỡi hít hà như tìm được chuyện vô cùng vui vẻ.

      “…….., theo ngươi.”

      thanh Cáp Lãng tiểu vương gia như muỗi kêu đáp lời,trong lời đối với nam tử nghiệt có chút sức chống cự , bộ dáng gì nghe nấy, vô cùng ngoài ý muốn của mọi người.

      Ai kêu ngày đó lại rủi ro phát mị nam tử trước mắt này là người có thân phận khủng bố chứ, mạng sớm bị nắm tại trong tay nam tử này, trừ bỏ ngoan ngoãn nghe lời, có lựa chọn nào khác.

      Giống như đối với câu trả lời của có chút vừa lòng, nghiệt nam tử lại mỉm cười ôn nhu, đôi mắt kéo dài lộ ý cười, lại làm cho lòng mọi người bùm bùm run rẩy. phảng phất mang theo nụ cười ma quỷ, bất luận kẻ nào thấy cũng đều sức chống cự.

      Nhưng, ai phát , mỗi khi nghiệt nam tử mỉm cười, đều làm cho hai chân  Cáp Lãng tiểu vương gia run rẩy lợi hại


      Chương 18: Ngày đại hôn 4
       

      Chú rể ở trước mắt bao người bị tên danh kĩ đứng đầu bảng Tiêu Hồn lâu mang , đám công tử bằng hữu đến uống rượu mừng thấy cảnh đó cũng choáng váng, cùng giống bọn hạ nhân Thụy vương phủ bị dọa đến ngay người. Náo nhiệt tán , lưu lại cái hỉ kiệu đỏ thẫm, cùng với nét mặt tân nương tử trong kiệu.

      Cuối cùng, đại hôn hoa lệ lệ mà chú rể ở đường cùng danh kĩ chạy trốn, lúc sau im bặt mà kết thúc, tân nương tử Mộc Thuần Thuần bị xấu hổ “ lui” trở về, lấy phương thức qua loa chấm dứt trò khôi hài.

      Biết được Mộc Thuần Thuần lại lần nữa ờ ngày đại hôn bị bỏ, Mộc Thế Lễ xấu hổ, thiếu chút nữa té xỉu, sau khi biết tình, càng cảm thấy mất mặt đến cực điểm.

      Chú rể thiên kim đô thành thủ phủ thế nhưng bị tên nam danh kĩ cướp , cái này gọi là chuyện gì! Mặt mũi lót bên trong áo hay chăn toàn bộ mất hết, về sau Mộc phủ ở phố lớn ngõ đô thành sao có thể ngẩng đầu lên? Phải làm sao để gặp mặt người .

      Mộc Thế Lễ tức giận đến ngực khó chịu, đem tất cả đổ hết lên đầu Mộc Thuần Thuần,mang tất cả lời trong lòng ra, “ Ngươi tên khắc tinh này, từ chống đối với ta, trước đây khắc chết nương ngươi, ở phía sau khắc Vương gia suy sụp, ngay cả Mộc phủ cũng bị liên lụy vận xui người ngươi, làm ăn ngày càng lụn bại. Những thứ đó ta bỏ qua, nhưng ngươi lại nhiều lần ở ngày đại hôn bị bỏ, vì sao ngươi rắp tâm làm cho thể diện Mộc phủ chúng ta mất hết? Sau này làm sao có thể sống yên ở đô thành?”

      Ngay sau đó “ bang bang ------“ Vài tiếng, chén trà bị xem thành thứ trút giận, ném mạnh xuống đất rơi vỡ thành từng mãnh .

      Mộc Thuần Thuần lẳng lặng nghe, trái tim, theo chén trà vỡ vụn mà hoàn toàn nát vụn.

      ra, ra là như vậy ………

      Nàng thản nhiên cười khẽ, rốt cục, rốt cục phụ thân ra những lời trong lòng, tâm nàng chậm rãi bắt đầu đóng băng, cứng đờ.

      Nàng là sát tinh sao? Nương là bởi vì bệnh rời thế gian, nương vì gia nghiệp Mộc phủ ngày đêm bôn ba, người làm lụng vất vả quá độ nên nhiễm bệnh nặng mà chết. Sao còn là nàng khắc chết nương?

      Về phần Vương gia thịnh cực nhất thời dần dần suy tàn, giờ cũng còn tình cảnh ngày xưa nữa, chuyện này liên quan gì đến nàng?

      Được rồi, nếu phụ thân có quan hệ, vậy có quan hệ . Dù sao nàng sớm còn lưu luyến cái gì, từ lúc nương qua đời nàng đau triệt nội tâm.

      Nàng chậm rãi lướt qua các miếng mãnh vụn, lần thứ hai đưa chén trà tới trước mặt Mộc Thế Lễ thẹn quá hóa thành giận.

      “Phụ thân, chuyện hai lần đại hôn bị bỏ, con thực có lỗi, con lấy chén trà này hướng người nhận lỗi. Về phần mặt mũi Mộc phủ, nếu có thể bù lại, nữ nhi nguyện ý làm theo, hết thảy theo người căn dặn.” Khóe miệng Mộc Thuần Thuần lên độ cung dịu dàng, thử thăm dò phản ứng tiếp theo của Mộc Thế Lễ.

      Tuy là phụ tử, năm Mộc Thế Lễ đối với nàng quan tâm ước khoảng có lẽ đếm được đầu ngón tay, đại khái quan tâm nương ở cái thanh lâu nào đó còn nhiều hơn nàng.

      tuy lạnh nhạt, có lẽ thế, nhưng cũng “nhẫn tâm” như vậy?

      Mộc Thuần Thuần trong lòng thầm đoán thời gian, bên tai truyền đến lời ngắn gọn ràng, “ Ngươi !” Ba chữ ngắn gọn lộ ra lạnh như băng cùng vô tình.

      “Bát ---------” Mộc Thuần Thuần ràng nghe được ở sâu trong nội tâm mình, sợi dây thân tình cuối cùng đứt đoạn. Thanh ràng ngắn gọn.

      Quả thực, “nhẫn tâm” như vậy !

      Mộc Thế Lễ tiếp theo sau lại mở miệng ngoan tuyệt, “ Rời Mộc phủ , đừng xuất ở trước mặt ta.” Những lời này, như là bổ lên đao mạnh ở ngực nàng, lưu tia tình cảm, bị thương hoàn toàn, cũng hoàn toàn đoạn tuyệt!

      Ngoài cửa đại sảnh, bốn người vẫn tinh tế nghe lén đối thoại của bọn họ, mặt đều tự xuất biểu bất đồng.

      Hai mẹ con Nhan Thục Phượng cùng Mộc Như Ý, suy nghĩ trong lòng toàn bộ lộ ra mặt, sắc mặt vui mừng lan tràn tới bên môi, ở trong lòng thẳng hô sảng khoái.

      Mộc Kiền phản ứng thản nhiên, tựa hồ Mộc Thuần Thuần rời có chút ảnh hưởng đối với

      Duy nhất mặt lộ ra kinh ngạc, biểu tình buông, là tướng công Mộc Như Ý--------Ngột Thần. Là “ Vị hôn phu” đầu tiên của Mộc Thuần Thuần
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :