1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung thăng cấp ký - Thủy Tâm Thanh Mi (update chương 98-100)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 93:
      Editor: Natalie Pham


      Kỷ Trà Huyên thấy hoàng hậu hôn mê lập tức : "Trương viện phán, mau bắt mạch cho hoàng hậu nương nương."


      Trương viện phán lo sợ đứng dậy, Triệu Tồn Hi cũng thêm nữa.


      Lúc này thái y cũng đỡ sợ hãi hơn, Triệu Tồn Hi cũng bình tĩnh lại phất tay.


      Những thái y còn lại thả lỏng, cũng rất cảm kích hoàng hậu cùng Giản chiêu nghi phá vỡ cục diện bế tắc.


      "Bẩm chiêu nghi nương nương, hoàng hậu nương nương hôn mê vì quá mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."


      Triệu Tồn Hi : "Thôi, Khuyết ma ma đỡ chủ tử ngươi hồi cung ."


      Khuyết ma ma vội vàng quỳ xuống : "Tạ ơn hoàng thượng."


      Nhóm thái y luyến tiếc nhìn theo hoàng hậu cùng Khuyết ma ma rời .


      Triệu Tồn Hi lạnh lùng : "Các ngươi tìm cách, nếu có thể chữa khỏi cho nhị hoàng tử, trẫm giữ lời ban cho tước vị."


      "Dạ!" Các thái y cùng đáp lời.

      Ai cũng muốn tước vị, nhưng bọn họ cũng có cách lại thể đáp ứng.


      Lúc này, Thường Toàn Hóa từ bên ngoài đến.


      Triệu Tồn Hi xoay người sang chỗ khác, xem tiếp nữa.


      "Thường Toàn Hóa truyền ý chỉ nơi đây cho người khác quấy rầy, ai vi phạm phạt nặng."


      Thường Toàn Hóa hề oán trách, lại xuống truyền chỉ.


      Lúc này Triệu Tồn Hi cũng chú ý đến chuyện khác bèn bước ra phòng ở.


      Nhìn Triệu Tồn Hi khỏi, Kỷ Trà Huyên biết xử lý việc này, nhưng cũng chuẩn bị cùng qua.


      Nàng ngồi bên giường, chậm rãi vươn tay thử trán quả nhiên rất nóng.


      Đứa này mới sáu tuổi, bị sốt cao, cháy hỏng đầu óc, nặng tử vong. Thời đại này có thuốc hạ sốt nhanh, có lẽ sinh mệnh hết.


      Sáu vị thái y lại bàn bạc, Kỷ Trà Huyên chỉ nhận lấy khăn lông, cẩn thận lau trán cho nhị hoàng tử.

      biết qua bao lâu, mặt nhị hoàng tử càng đỏ, cái trán lại nóng lên mấy độ. Nếu cứ như vậy, chống đỡ được hết đêm nay.


      "Các ngươi hầu hạ cẩn thận."


      "Dạ, nương nương."


      Kỷ Trà Huyên rời khỏi phòng, thái y cắn chặt răng, chỉ có thể dung thuốc mạnh, bọn họ biết, nếu nhị hoàng tử lập tức có, bọn họ tất nhiên phải chịu tội.


      Trong điện chính ở cung Chiêu Phượng, Thường Toàn Hóa đứng ngoài, nhìn thấy Kỷ Trà Huyên, lắc đầu tỏ vẻ hoàng thượng muốn gặp nàng.


      Kỷ Trà Huyên cúi người chào về phía điện chính, sau đó rời .


      Tuy thế, nhưng nếu nàng trở về Tĩnh An hiên tốt. Vì thế Kỷ Trà Huyên lại đến chỗ nhị hoàng tử.


      Thái y tự nấu thuốc, Kỷ Trà Huyên thể can thiệp, chỉ có thể đứng nhìn.


      Nhưng nghe đến vị thuốc, Kỷ Trà Huyên cau mày.


      Dùng thuốc tương đối mạnh, nhị hoàng tử thân thể suy yếu nếu uống tuy có thể tạm thời bảo vệ mạng sống, nhưng về sau thân thể càng yếu kém.

      Trước kia tuy nhị hoàng tử yếu đuối chút, nhưng điều dưỡng mấy năm dù vẫn yếu đuối, nhưng cuối cùng có thể có cuộc sống bình thường.


      Nhưng nếu uống thuốc này, về sau nhị hoàng tử rời được chén thuốc.


      Đây cũng là biện pháp thái y suy nghĩ kĩ, lại chờ nữa nhị hoàng tử mất mạng.


      Kỷ Trà Huyên ngăn cản, cũng có lập trường ngăn cản.


      Hoàng thượng giao việc chữa bệnh cho thái y, nếu nàng nhúng tay, nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì ngược lại liên lụy đến nàng.


      Trơ mắt nhìn thái y bón thuốc, Kỷ Trà Huyên vẫn hơi xúc động, nhưng rồi lại lạnh xuống.


      Thái y lại nghiêm cẩn bắt mạch.


      Kỷ Trà Huyên vội vàng hỏi: "Như thế nào?"


      Trương viện phán : "Tạm thời ổn định xuống, nhưng trong ba ngày vẫn sốt như vậy, thần tiên cũng khó cứu."


      Kỷ Trà Huyên lo âu : "Các ngươi mau nghĩ biện pháp."


      Thái y thở dài, lại tụ tập cùng nhau thảo luận.

      Kỷ Trà Huyên lại ngồi cạnh nhị hoàng tử, khuôn mặt nhị hoàng tử đỏ, độ ấm cơ thể đều hơi phỏng tay.


      Bộ dáng nhị hoàng tử tinh xảo dịu dàng, giống Triệu Tồn Hi lắm, như vậy là kế thừa từ Ngọc phi được xưng mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.


      Ngọc phi là quận chúa của Lương vương, thân phận tôn quý, vừa vào cung là quý tần. Hơn nữa từ khi nàng tiến cung gần như được độc sủng. Nữ nhân như vậy uy hiếp đến hoàng hậu nhất, hoàng hậu chăm sóc nhị hoàng tử nhiều năm xem khuôn mặt tương tự, cũng biết trong lòng có cảm giác gì.


      Chuyện lần này, Kỷ Trà Huyên biết là trùng hợp hay cố ý.


      Chỗ kia là mặt cỏ rộng lớn nhất hậu cung, mặt cỏ mềm mại, cho dù ngã cũng thể bị thương nặng, hồ Nhạn kia tuy nổi danh cũng chỉ cho dễ nghe thôi, hồ Nhạn, tên như ý nghĩa, là cái hồ cạn. Hồ này giống như cái ao, nước rất nông, chỉ ngập đến đầu gối, chẳng qua cực kì rộng lớn.


      Ngày hè nắng chói chang, còn có ít người đến đây vọc nước vui đùa ầm ĩ. Cho nên, hồ này căn bản phải chỗ gì nguy hiểm.


      Hoàng tử công chúa và phi tần ở trong cung dễ ra ngoài, cho nên mặt cỏ rộng lớn cùng hồ Nhạn là nơi dành riêng cho hoàng tử công chúa, cùng phi tần đạp thanh du ngoạn.


      Chẳng qua, chỗ nguy hiểm này lại suýt nữa khiến nhị hoàng tử mất mạng.


      chỉ nhị hoàng tử ốm yếu, cũng do vào thu mới dẫn đến tình huống này.

      Rất nhanh, thái y trong viện thái y đều đến, lúc này Lí kiêm mạch cũng có mặt.


      đám tiến lên bắt mạch, sau đó tụ tập bên cạnh Trương viện phán, ai cũng cau mày, có biện pháp nào.


      Lí kiêm mạch vụng trộm ngẩng đầu nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên hề phát , chỉ để ý thay khăn đắp trán cho nhị hoàng tử.


      "Thế nào, có biện pháp gì sao?" Kỷ Trà Huyên hỏi.


      ai tiếp, nếu là người lớn, họ làm liều, nhưng đứa yếu đuối, nếu dùng thuốc nặng đời nhà ma, bọn họ dám nhận tội làm chết nhị hoàng tử.


      Kỷ Trà Huyên nhíu mày.


      khí trong điện lập tức trùng xuống.


      "Các ngươi tiếp tục nghĩ, cứu được nhị hoàng tử cần ra ngoài."


      Thái y cười khổ, vị nương nương này chuẩn bị giữ bọn họ lại sao?


      Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần đến đêm.


      "Hoàng thượng giá lâm."

      Mọi người trong điện xoay người sang chỗ khác rồi cùng nhau quỳ xuống.


      "Hoàng thượng vạn tuế." Mọi người đồng loạt hô.


      Kỷ Trà Huyên cũng đứng dậy cúi người hành lễ.


      Lúc này Kỷ Trà Huyên mới phát có người đứng sau Triệu Tồn Hi, Tuần Dự.


      Tuần Dự cung kính hành lễ: "Gặp qua nương nương, nhị hoàng tử."


      Kỷ Trà Huyên lên tiếng, Triệu Tồn Hi : "Đều đứng lên ." Lại quay đầu với Tuần Dự: " cần đa lễ, trẫm biết y thuật của khanh sai, khanh tới nhìn xem."


      Tuần Dự cúi đầu : "Thần tuân lệnh."


      Kỷ Trà Huyên đến cạnh Triệu Tồn Hi, mà Tuần Dự đến trước mặt nhị hoàng tử bắt mạch, qua lúc lâu, lấy ra túi vải từ trong người.


      Mở túi vải ra, dĩ nhiên là loạt ngân châm dài ngắn khác nhau.


      Tuần Dự quay đầu : "Thần nắm chắc tám phần, xin hoàng thượng quyết đoán."


      Triệu Tồn Hi biết tính Tuần Dự, người này chỉ xem việc xem người, ngày xưa ra cung bị thương, ngẫu nhiên được cứu, về sau Tuần Dự biết thân phận , vẫn dung những vị thuốc dân gian cần dùng.


      hề cố kị thân phận thể dùng những thứ thuốc dân dã biết.


      "Ngươi ra tay !" Triệu Tồn Hi khẳng định, cũng kiên quyết.


      Điều này khiến mọi người ở đây đều kinh sợ.


      Tín nhiệm đến vậy khiến người khác kinh sợ, Kỷ Trà Huyên nắm chặt tay.


      Tuy cúi đầu, nhưng ánh mắt của nàng cũng luôn đặt người .


      Tuần Dự : "Còn xin hoàng thượng mang người chờ bên ngoài lát, lại lấy bầu rượu mạnh tới."


      Khi mọi người nghĩ Triệu Tồn Hi đồng ý, Triệu Tồn Hi lại bất ngờ đồng ý rồi.


      Kỷ Trà Huyên dường như biết muốn làm gì? Tay nàng nắm chặt, nếu là người ngoài, vì sao lại dùng thủ đoạn này. Vì tước vị sao? Kỷ Trà Huyên tuyệt đối tin, vì tín nhiệm của hoàng thượng sao? Lúc nãy cho thấy hoàng thượng cũng đủ tín nhiệm , cần vẽ thêm chuyện. Vì đồng tình sao? Kỷ Trà Huyên cảm thấy đây là chuyện cười lớn hơn nữa, người này dễ nghe là màng danh lợi, khó nghe chút chính là tính cách lạnh bạc. Nhân vật như vậy sao lại bởi vì đồng tình cứu người chứ.

      Kỷ Trà Huyên suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy khả năng gần nhất là cùng nhị hoàng tử, , phải cùng Ngọc phi có mối liên hệ thể .


      Năm Khánh Nguyên thứ 3, vào phủ thành phu tử của nàng, mà năm đó Ngọc phi cũng tiến cung, này thể khiến Kỷ Trà Huyên nghĩ nhiều.


      Triệu Tồn Hi vẫy tay, các vị thái y, cung nữ, thái giám đều lui xuống.


      Trong phòng chỉ còn lại có Kỷ Trà Huyên cùng Triệu Tồn Hi, Kỷ Trà Huyên rất muốn ở lại, nhưng lúc này cũng đành theo Triệu Tồn Hi rời .


      Ngoài phòng chờ đợi khó khăn, nhất là Kỷ Trà Huyên, nàng muốn chứng thực suy đoán của mình. Nếu dùng biện pháp kia, chứng minh nàng đoán đúng. Nếu phải, Kỷ Trà Huyên có thể chậm rãi thử.


      Triệu Tồn Hi đứng giữa, Kỷ Trà Huyên yên tĩnh đứng sau .


      Thái y đứng sau họ cũng nhịn xuống tò mò, lo âu trong lòng, nhắm mắt đứng bên.


      Cánh cửa rốt cục mở.


      Thường Toàn Hóa vào dò hỏi trước, bên trong truyền đến tiếng kêu sợ hãi của : "Tuần đại nhân, ngài sao vậy?"


      Triệu Tồn Hi lập tức tiến vào, lòng Kỷ Trà Huyên trầm xuống, dùng biện pháp kia.


      Dằn xuống suy nghĩ trong lòng, nàng chậm rãi vào, thái y thấy hai vị chủ tử vào, cũng kìm được tò mò theo sát vào.


      Trong phòng, Thường Toàn Hóa đỡ Tuần Dự lung lay, mà mặt nhị hoàng tử vẫn đỏ, nhưng vì phát sốt, mà là màu hồng khỏe mạnh.


      Thái y ào ào qua bắt mạch theo ám chỉ của Triệu Tồn Hi.


      Bắt mạch xong, bọn họ đều kinh ngạc, nhị hoàng tử thế nhưng chỉ hạ sốt, thậm chí thân thể cũng khỏe mạnh hơn.


      Đợi đến lúc nhị hoàng tử tỉnh lại, giống như những người khác.


      Triệu Tồn Hi hỏi, thái y tự nhiên theo .


      Triệu Tồn Hi nhìn Tuần Dự, : "Làm phiền ái khanh."


      Tuần Dự : "Thần chỉ làm theo bổn phận thầy thuốc mà thôi."


      Triệu Tồn Hi khó được quan tâm : "Ái khanh sao rồi? Trương viện phán, bắt mạch cho Tuần ái khanh xem."

      Trương viện phán nhìn Tuần Dự lung lay sắp ngã, trong lòng cũng tò mò, nghe được mệnh lệnh của Triệu Tồn Hi rất vui vẻ.


      Tuần Dự cũng cự tuyệt, vươn tay ra.


      Trương viện phán là thầy y, cũng hiểu nội công.


      "Bẩm hoàng thượng, Tuần đại nhân dùng nhiều công lực, dưỡng đêm tốt."


      Triệu Tồn Hi gật đầu, : "Nếu như vậy, Tuần ái khanh ở luôn trong cung thôi, Thường Toàn Hóa, cẩn thận bố trí chỗ ngủ lại cho Tuần ái khanh."


      Thường Toàn Hóa kính cẩn đáp: "Dạ."


      Phiên ngoại về Tuần Dự (thượng)


      Tuần Dự là tên theo họ sư phụ, tên họ Lâm, kêu Lâm Úc.


      Trăm năm trước, Lâm gia là hoàng tộc của Khang vương triều.


      Chẳng qua trăm năm trôi qua, các hoàng đế của triều Đại Hán đều là minh quân, cuộc sống của dân chúng cũng yên vui hơn nhiều so với Khang vương triều. Dần dà, vương triều chỉ dài hơn năm mươi năm biến mất trong trí nhớ của người dân.


      Từ khi Lâm gia mất nước mỗi đời chỉ có người con trai. Tuy mất nước, nhưng lại giữ lại được vốn tài phú tích luỹ được giúp Lâm gia sống giàu có nhiều đời.


      Trải qua diễn biến lịch sử, trách nhiệm của người thừa kế Lâm gia phải phục quốc, mà là tiếp tục truyền thừa, nguyện vọng của tổ tông là nhường Lâm gia trở thành thế gia truyền thừa ngàn năm.


      Năm mươi năm thịnh suy của Khang quốc giúp tiền bối Lâm gia hiểu chỉ có gia tộc mới truyền thừa càng lâu dài, còn quốc gia chẳng qua là đảo mắt tận trời thôi.


      Cha mẹ Tuần Dự mất sớm, mình canh giữ trong viện trống trải thường xuyên nghiên cứu những chuyện như vậy.


      Thẳng đến ngày, ở ngoài cửa nhìn đến vị nam tử tuấn tú xuất trần tự hành lăn xe lăn chơi đùa cùng mấy đứa trẻ trong xóm.


      Nụ cười khuôn mặt kia khiến khó hiểu. Bởi vì hiểu nên Tuần Dự luôn nhìn . Hình như chơi lâu bèn mấy đứa trẻ về nhà, sau đó đẩy xe lăn tới. Vốn tưởng rằng cửa rất cao, vào được, nhưng lại nhàng phi cả xe lăn cả người tiến vào, Tuần Dự ngăn cản bằng công phu phụ thân dạy, nhưng còn tiếp xúc đến góc áo .


      "Ngươi là thiếu gia Lâm gia mà bà con đến sao?"


      Tuần Dự nhìn nụ cười của , thế nhưng tự giác gật đầu


      Người nọ thấy Tuần Dự như vậy, nhàng sờ đầu Tuần Dự, : "Có thể lấy cho ta chén nước sao?"

      Tuần Dự vừa nghe bèn hỏi: "Vì sao muốn uống nước nhà ta?"


      Người nọ "Uống nước nhớ nguồn, từ xưa thay đổi "


      Tuần Dự sửng sốt, tuy chưa đủ mười hai tuổi, nhưng cũng học qua những lời này. Người nọ thấy Tuần Dự như vậy linh hoạt kéo Tuần Dự vào nhà, mà Tuần Dự cũng tránh thoát được.


      Sau này mọi chuyện có vẻ rất buồn cười, bởi vì chén nước, người này liền làm chủ lưu lại, sau đó lại thành sư phụ của Tuần Dự.


      Sư phụ gọi Tuần Quân, là vị kỳ nhân.


      người ngồi xe lăn, lại rất lạc quan chú ý đến người cùng vật bên cạnh.


      Ngoài ra, trong trí nhớ của Tuần Dự, người toàn tài, văn chương võ công, y học tử vi đều biết đến.


      Tuần dự cũng là người thích học, cho nên sư phụ rất thích dạy hết cho .


      Chẳng qua sáu năm sau, sư phụ bèn qua đời. Khi đó, mới biết bị sư phụ khảo sát rất lâu, cũng biết thân phận của sư phụ.


      Căn nhà lớn lại thừa lại mình , nhưng lúc này ngồi im trong nhà như năm đó, mà xếp hành lý, bắt đầu con đường xa học hỏi.

      Đại Hán rất chuộng văn chương, rất vui thích giao lưu học tập dọc đường .


      Mở rộng tầm nhìn, tăng thêm niềm vui thú, dù tính tình Tuần Dự nhạt nhẽo, cũng miễn nhảy nhót mấy phần.


      Sau khi khắp nơi trong tám năm, cũng chán ghét việc dạo chơi. Đúng dịp ngày giỗ hai mươi năm của phụ thân, bèn trở về nhà cũ.


      Tổ trạch cũng chỉ có như nghĩ.


      Dì cùng biểu muội thế nhưng cũng dẫn theo đồ cúng đến tế bái phụ thân mẫu thân.


      Dì Vương thị cùng mẫu thân là tỷ muội ruột, nhưng vì dì xinh đẹp tuyệt trần nên bị thế tử của Lương vương nạp làm sườn phi. Nhiều năm qua, dì căn bản chưa từng về lại quê hương, nhưng hàng năm đều sai người gửi ít lễ vật.


      Bây giờ tiểu di thành vương phi của Lương vương, lần này tiểu di trở lại nông thôn, là tế tổ, bái tế mẫu thân, hai là dẫn nhà ngoại Lương thành.


      "Tử Tu (tên chữ của Tuần Dự) cùng dì Lương thành sao?"


      Tuần Dự cũng thích trói buộc, cho nên kiên quyết cự tuyệt.


      Vương thị thầm thở dài, nàng nghĩ tới cháu trai lại lang thang kềm chế được như vậy, người như vậy là khó khuyên phục nhất.

      Lương Doanh ở bên cạnh thấy mẫu thân thất lạc, cũng nhìn người gọi biểu ca này thêm mấy lần.


      Tao nhã thanh thản, mặc áo gấm ngồi bên, cố tình có loại khí chất lười nhác phong lưu thể hết. Lương Doanh thân phận tôn quý, tài hoa hơn người, dung nhan càng ai sánh kịp, người gặp qua nàng ai cũng cố tình có lễ độ, hy vọng nàng có thể cho bọn họ sắc mặt tốt.


      Nhưng từ lúc nàng nhìn thấy biểu ca cho đến bây giờ, đều nhìn nàng thêm lần nào, càng cần đến hâm mộ, lấy lòng.


      Lương Doanh chẳng những tức giận, ngược lại cảm thấy thân cận hơn chút, vì nàng cảm thấy, người lấy diện mạo đối xử với mình mới là người có thể tin tưởng.
      lananhtran51, Thảo17, Anhdva11 others thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 94:
      Editpr: Natalie Pham


      Sau khi Thường Toàn Hóa lui xuống, Triệu Tồn Hi đến trước giường nhị hoàng tử thấy mặt tự giác mỉm cười.


      Kỷ Trà Huyên sau Triệu Tồn Hi, tuy cũng xem nhị hoàng tử, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Tuần Dự tha.


      Triệu Tồn Hi nhận lấy khăn lông ma ma đưa qua nhàng lau mặt nhị hoàng tử.


      Nhị hoàng tử đột nhiên tỉnh lại, nhìn đến Triệu Tồn Hi cùng Kỷ Trà Huyên, khuôn mặt nho lên vẻ kinh ngạc.


      "Phụ hoàng... Giản nương nương... Nhi thần..." xong thế nhưng muốn đứng dậy thỉnh an hai người, nhưng vừa mới chữa khỏi, tự nhiên rất yếu đuối.


      Triệu Tồn Hi tốt biểu đạt cảm tình, lập tức buông tay, Kỷ Trà Huyên qua, cẩn thận đỡ nằm xuống, nhàng : "Nhị hoàng tử cần đứng dậy, thân thể ngươi còn yếu, đừng khiến phụ hoàng ngươi lo lắng."


      Nhị hoàng tử liếc nhìn Triệu Tồn Hi, thấy ánh mắt Triệu Tồn Hi mới nghe lời.


      Kỷ Trà Huyên hỏi: "Nhị hoàng tử còn thấy choáng váng đầu sao?"


      Nhị hoàng tử lắc đầu.

      Kỷ Trà Huyên lại hỏi: "Nhưng còn chỗ nào khoẻ sao?"


      Nhị hoàng tử lập tức trả lời, Kỷ Trà Huyên sờ trán , nhị hoàng tử : "Giản nương nương, nhi thần có chỗ nào khoẻ."


      Lúc này Kỷ Trà Huyên mới dừng tay.


      Triệu Tồn Hi cũng yên tâm, quay đầu nhìn Tuần Dự cùng mấy vị thái y : "Các ngươi xuống ."


      Tuần Dự cùng thái y lập tức đứng lên hành lễ với Triệu Tồn Hi, Kỷ Trà Huyên cùng nhị hoàng tử xong mới chậm rãi lui xuống.


      Cung nữ ma ma cũng có ánh mắt bèn cúi người lui xuống.


      Triệu Tồn Hi hỏi: "Sán nhi, ngày đó xảy ra chuyện gì?"


      Kỷ Trà Huyên ngồi bên cạnh, hề có động tác gì.


      Nhị hoàng tử rũ mắt xuống, Triệu Tồn Hi gắt gao nhìn chằm chằm vào .


      Mẹ đẻ Triệu Sán mất sớm, ông ngoại mưu phản bị đầy vào kinh, cho dù được hoàng hậu nuôi dưỡng, cũng là hoàng tử có thế lực. Bây giờ hoàng hậu có thai, hơn nữa cũng biết lấy lòng Triệu Tồn Hi bằng đại hoàng tử. Tuy còn , nhưng vẫn ý thức được số chuyện.

      "Phụ hoàng, là nhi thần cẩn thận ngã." chuyện rất dè dặt.


      Kỷ Trà Huyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn này, biết vì sao, nàng lại có thể tìm ra điểm quen thuộc khuôn mặt này.


      Tay Kỷ Trà Huyên vuốt ve đầu nhị hoàng tử hơi cứng đờ, nhìn kỹ mặt mày , nàng nhìn lầm. Càng là biểu cảm lúc do dự lại càng giống.


      Nhị hoàng tử lớn lên giống Ngọc phi đây là chuyện mọi người đều biết, Ngọc phi cùng có quan hệ gì?


      Triệu Tồn Hi hỏi: " như thế sao?"


      Thân thể Triệu Sán run , nỗ lực : "Phụ hoàng, việc xảy ra vì nhi thần, cầu ngài cần truy cứu nữa."


      Kỷ Trà Huyên kinh ngạc, nàng hiểu rất khí thế của Triệu Tồn Hi mạnh mẽ ra sao, dưới áp lực lớn như vậy, đứa sáu tuổi còn dám ra ý nghĩ mình, can đảm của khiến người ta kinh sợ.


      Quả nhiên, nét mặt Triệu Tồn Hi cũng dần buông lỏng.


      "Nếu như vậy, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."


      Triệu Sán : "Nhi thần tuân chỉ."

      Triệu Tồn Hi lại liếc mắt nhìn Triệu Sán : " thôi."


      Kỷ Trà Huyên đứng lên, : "Vâng."


      Triệu Sán vừa chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn, Kỷ Trà Huyên lại ấn xuống.


      Triệu Sán nhìn lướt qua Triệu Tồn Hi, sau đó ngoan ngoãn nằm giường.


      Kỷ Trà Huyên theo Triệu Tồn Hi ra cửa, hai người chậm rãi đường.


      " việc này nàng thấy thế nào?"


      Kỷ Trà Huyên ngạc nhiên lại hỏi ý nàng.


      "Tần thiếp còn chưa hiểu mọi chuyện, dám tự phỏng đoán."


      Triệu Tồn Hi dừng lại, Kỷ Trà Huyên cũng dừng lại, chỉ thấy Triệu Tồn Hi về phía đình trong cung Chiêu Phượng, Kỷ Trà Huyên cũng đành theo.


      "Đại hoàng nhi luyện tập bắn tên là việc bất ngờ, hơn nữa sư phụ dạy bắn tên luôn cẩn thận, phải chỗ luyện tên, đều dùng vải bọc lấy mũi tên. Lúc này cũng ngoại lệ, cho nên đại hoàng nhi chưa đầy chín tuổi, lực cánh tay lớn, mũi tên này bắn trúng được người khác."


      Kỷ Trà Huyên sửng sốt hỏi: "Đại công chúa cùng đại hoàng tử tranh cãi việc này?"

      Triệu Tồn Hi : "Đúng vậy, Thù Linh (đại công chúa) cùng đại hoàng nhi đều bị làm hư, tranh cãi vì chuyện như vậy."


      Đâu phải vì chuyện này, căn bản do hai vị mẫu thân bất hòa gây ra. Đại công chúa bắt đến nhược điểm, sao ‘thừa thắng xông lên’ chứ. Đại hoàng tử là người kiêu ngạo, đại công chúa đổ tội cho , tự nhiên nhận.


      "Tần thiếp muốn gặp cung nữ thái giám hầu hạ hai người." Kỷ Trà Huyên .


      Triệu Tồn Hi : " cần, bọn họ đều bị trẫm ra lệnh đánh chết."


      Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, chạm đến ánh mắt của Triệu Tồn Hi, nàng thầm thở dài, đây là cho nàng tiếp tục tra xét.


      "Xin hoàng thượng dặn dò."


      Triệu Tồn Hi : "Đại hoàng nhi vẫn quỳ bên hồ Nhạn từ khi nhị hoàng nhi bị nâng về, bây giờ còn chưa đứng lên vì là huynh trưởng chưa chăm sóc tốt đệ đệ."


      Kỷ Trà Huyên thầm nghĩ đáng tiếc, còn chưa làm đổ được đại hoàng tử. Nhìn sắc mặt Triệu Tồn Hi, sớm biết coi trọng con trai trưởng, bây giờ càng khẳng định hơn.


      "Cũng sắp giờ tý rồi, cũng biết bên hồ có gió lớn ?"


      Triệu Tồn Hi cầm hoa trong tay đặt lên bàn : "Ăn hố mới hiểu chuyện hơn!"

      Kỷ Trà Huyên chậm rãi gật đầu, dường như vì đại hoàng tử, cũng vì chính nàng.


      Lúc này, hành lang hơn ngọn đèn, Kỷ Trà Huyên quay đầu nhìn quanh.


      "Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương."


      Tinh thần hoàng hậu tốt lắm, xem ra vừa tỉnh lại lâu.


      "Miễn lễ."


      "Nô tì thỉnh an hoàng thượng."


      Triệu Tồn Hi nâng hoàng hậu dậy, : " phải cho người thông báo nhị hoàng nhi có việc gì sao, thế nào lại ra ngoài nhỡ trúng gió sao?"


      Hoàng hậu cảm thấy ấm áp, : "Nô tì yên tâm, đều do nô tì sơ sẩy, mới xảy ra việc này."


      Triệu Tồn Hi : "Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, nhị hoàng nhi cũng vì vậy mà gặp may, lần này khỏi hẳn cuối cùng có thể học cưỡi ngựa bắn tên."


      Học cưỡi ngựa bắn tên, chứng minh nhị hoàng tử khôi phục khỏe mạnh. Trước kia yếu đuối, căn bản thể học tập những thứ này.


      Hoàng hậu sớm biết được, lúc đó nghe tin tức này, tâm trạng nàng ta phức tạp. Nàng ta cũng thích nhị hoàng tử khỏi hẳn, nhưng thân là quốc mẫu vẫn là người nuôi nấng nhị hoàng tử, nàng ta thể vui vẻ.


      Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, có vẻ rất an lòng. Hoàng hậu nhìn lướt qua Kỷ Trà Huyên luôn cung kính đứng thẳng, nghi hoặc hỏi Triệu Tồn Hi: "Nghe hoàng thượng ra lệnh đánh chết cung nữ hầu hạ công chúa cùng đại hoàng tử?"


      Triệu Tồn Hi đỡ hoàng hậu ngồi xuống : "Chủ tử ham chơi cho theo, cũng phải chú ý mới đúng, bọn bảo vệ chủ tử, trẫm lại nổi giận nên hạ chỉ."


      Hoàng hậu nghe vậy cũng thở phào nhõm, nổi giận mới hạ chỉ, phải trách cứ nàng, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.


      Kỷ Trà Huyên đứng bên nghe hai người chuyện, thầm thở dài. Tuy hoàng hậu được sủng ái, nhưng theo cách chuyện của Triệu Tồn Hi với hoàng hậu có thể nghe ra rất tôn trọng người thê tử này. Nếu là người đứng xem, nàng khen tặng mấy câu, nhưng là người trong cuộc nàng cũng cảm thấy gấp gáp.


      "Chiêu nghi cũng ngồi xuống ." Hoàng hậu đột nhiên .


      Kỷ Trà Huyên bình tĩnh : "Tạ ơn nương nương."


      Hoàng hậu thấy Kỷ Trà Huyên nghe lời, cũng nhìn nữa.


      "Thù Linh ở trong cung áy náy, luôn ở trong phòng chịu ra." Hoàng hậu đau đầu thở dài.

      Ánh mắt Triệu Tồn Hi hơi tránh né, nhưng hoàng hậu cùng Kỷ Trà Huyên đều chú ý.


      "Thù linh cũng mười rồi, đến mười hai tuổi cũng nên chuyện hôn , nàng cũng chỉ bảo thêm vào."


      Hoàng hậu nhàng gật đầu, biết từ lúc nào nữ nhi đều có thể lập gia đình. Nàng ta khỏi suy nghĩ đứa trong bụng là nam vẫn là nữ.


      Gió đêm thổi tới, cảm thấy hơi lạnh lẽo.


      Triệu Tồn Hi : "Giản chiêu nghi về , hôm nay trẫm ngủ lại cung Chiêu Phượng."


      Kỷ Trà Huyên sớm biết là kết quả này.


      Hoàng hậu tự nhiên biết Triệu Tồn Hi ra từ chỗ Kỷ Trà Huyên, nghe Triệu Tồn Hi vậy, trong lòng mặc dù vui vẻ, nhưng thể biểu ra mặt.


      "Tần thiếp tuân chỉ." Giọng điệu bình thường, khiến hoàng hậu nhìn lại.


      Cung Chiêu phượng cách hiên Tĩnh An gần, lần này theo Triệu Tồn Hi, vì có Thường Toàn Hóa, nàng cũng chỉ mang theo Tiểu Thuật Tử.


      Ngoài cung Chiêu Phượng, Tiểu Thuật Tử chờ lâu, gặp Kỷ Trà Huyên tự ra ngoài, cũng thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần lại đỡ nàng.

      "Ngươi ở bên ngoài nghe được tin tức gì?" Kỷ Trà Huyên vừa vừa hỏi.


      Tiểu Thuật Tử : "Cung Đức phi từng tới muốn thỉnh an hoàng hậu nương nương, nhưng hoàng hậu nương nương cũng gặp mặt."


      "Trừ Cung Đức phi, còn có những người khác sao?"


      Tiểu Thuật Tử lắc đầu: " có vị chủ tử nào tới, nhưng nô tài canh giữ ngoài cung, thấy ít người đáng nghi."


      Kỷ Trà Huyên cười khan, hoàng hậu ra tay nhanh, kịp thời che lại tin tức. Nhưng trong hậu cung vốn có bí mật tuyệt đối, có lẽ bọn họ biết chân tướng, nhưng đại hoàng tử phạt quỳ, Cung Đức phi đến xin gặp, lộ ra rất nhiều rồi.


      Bề ngoài là tội quản lý tốt hoàng tử, nhưng giữa hậu cung có người ngốc, tự nhiên có thể nghĩ đến càng nhiều.


      Hoàng thượng muốn ngăn lại chuyện này, nhưng trong hậu cung luôn có người muốn.


      Thục phi cùng hoàng hậu có ân oán, cũng có quan hệ tốt với Cung Đức phi, rất có khả năng nhúng tay vào.


      Ninh chiêu nghi mang thai, cũng biết có chịu được dụ hoặc này .


      Kỷ Trà Huyên suy nghĩ, trong lòng có ý nghĩ.

      Hoàng thượng bảo nàng xử lý việc này, để tin tức truyền ra ngoài, nàng phải làm. Nếu làm tốt lắm, hoàng thượng càng tín nhiệm nàng.


      Còn vì sao nàng phải giúp đôi mẹ con rất có sức uy hiếp, ngoại trừ được hoàng đế tín nhiệm, hơn nữa con nàng còn , mà nhị hoàng tử khỏi hẳn, cũng phải kẻ bớt lo, muốn tranh, chênh lệch tuổi tác cũng thể bù lại.


      Hoàng thượng tỏ vẻ đại hoàng tử bắn trúng người, nhị hoàng tử bảy tuổi, có thể đến học ở thư phòng. Cho dù yếu đuối học được cưỡi ngựa bắn tên, nhưng là hoàng tử, nhất định hiểu biết quy củ trong thư phòng cùng cưỡi ngựa bắn tên.


      cách khác, nhị hoàng tử chắc chắn biết mũi tên đại hoàng tử bắn căn bản có sức uy hiếp. Nhưng kết quả, nhị hoàng tử bị sợ hãi, còn suýt nữa bị thương.


      Chuyện này thể khiến Kỷ Trà Huyên nghĩ nhiều.


      Hoặc là nhị hoàng tử quá nhát gan yếu đuối bị dọa sợ. Hoặc là nhị hoàng tử tự bố cục, Kỷ Trà Huyên cũng muốn thừa nhận khả năng thứ hai này, dù sao chuyện này do đứa trẻ bảy tuổi nghĩ ra cũng quá kinh hãi.


      Nhưng hôm nay theo cách nhị hoàng tử trả lời hoàng thượng, nàng phủ nhận khả năng thứ nhất. Mẫu thân của nhị hoàng tử là Ngọc phi, dưỡng mẫu là hoàng hậu sắp sinh ra hoàng tử, mà lúc này ông ngoại Lương vương bị áp giải vào kinh, ra dự kiến, hoàng thượng tất nhiên giết ông ngoại .


      hoàng tử có nửa dòng máu người mưu phản, thân thể được, lại được hoàng thượng thái hậu thích, mẹ nuôi cũng chỉ làm tròn trách nhiệm, nếu như vậy cũng sống lâu trong hậu cung. Thậm chí, có ngày có thể im hơi lặng tiếng ra .

      Đối mặt với tình trạng nguy hiểm này, nhị hoàng tử đặt cược lần cũng phải có khả năng. Nhưng liều mạng cũng phải đánh đổi tính mệnh. Thua, cũng chỉ là chết, chết sớm hay muộn có gì khác nhau, ít nhất chết cũng được làm lễ long trọng. Nhưng nếu thắng, nhị hoàng tử chỉ nhận được thương tiếc của hoàng đế, còn bước lên sân khấu còn hình nữa, đồng thời cũng bí mật gõ hoàng hậu, nếu hoàng hậu có hoàng tử lại bạc đãi , tất nhiên khiến đối thủ bắt lấy nhược điểm. Lợi hại nhất, đại hoàng tử giết hại hoàng tử khác có thể là phế . Nể tình ‘đánh bậy đánh bạ’ dọn đường cho hoàng tử chưa sinh ra, hoàng hậu cũng thể để im hơi lặng tiếng chết vì thân phận mẫn cảm của mình.


      Phiên ngoại về Tuần Dự (trung)


      Lương vương phi tôn quý, cũng thể ở lâu, hơn nữa, bà ta chỉ là kế thất, thế tử cũng là con của Lương vương phi mất, càng đủ thể diện.


      Vì thế Vương thị chỉ ở nhà cũ của Vương gia ba ngày, bèn dẫn theo người trong Vương gia đến Lương thành.


      Vương lão gia tử quê hương, chịu rời , Tuần Dự đỡ Vương lão gia tử tiễn. Khi đội ngũ biến mất thấy, Vương lão gia tử vẫn chịu rời .


      Ông ngoại, nếu đành lòng, vì sao muốn đồng ý Vương gia dời ?


      Vương lão gia tử thở dài : "Người trong nhà bị mê mắt bởi vinh hoa phú quý, bằng cho bọn họ , có lẽ còn có bản lĩnh giúp Vương gia sáng rọi cửa nhà."


      Tuần Dự cảm thán, Lương vương là vương gia khác họ, đương kim thiên tử có thể kéo xuống thái tử cùng thân vương quyền cao chức trọng khác lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên là người có ham muốn khống chế rất mạnh, sao có thể cho phép vương gia họ khác tồn tại.

      Ở nhà ngoại, trừ ông ngoại, cũng chỉ thân mật chút với dì, nhiều ngược lại làm các cậu nghĩ rằng rắp tâm bất lương.


      im lặng đỡ ông ngoại về nhà.


      Có lẽ vì trong tộc ít người, Tuần Dự thường xuyên bị Vương lão gia tử gọi đến Vương phủ ở lại. Tuần Dự vốn có việc gì, nên cũng vui vẻ đến ở.


      Trước kia Vương lão gia tử hận cháu ngoại nên thân bao nhiêu, bây giờ lại kinh ngạc bấy nhiêu.


      "Ngươi có năng lực này, cớ gì chỉ chung quanh du lịch. Làm quan cho rạng rỡ tổ tông mới là con đường đứng đắn." Vương lão gia tử dạy bảo.


      Tuần Dự biết tính khí của ông ngoại, nếu dám cãi lại, tất nhiên bị thuyết giáo. Cho dù cuối cùng có thể phục ông ngoại, nhưng khiến ông ngoại tức giận, ông ngoại lớn tuổi, muốn khiến ông đau lòng.


      "Sư phụ biết đoán mệnh, cháu nên thành hôn cùng khoa cử trước ba mươi tuổi, nếu số mệnh nhấp nhô."


      Vương lão gia tử cũng gặp qua sư phụ của Tuần Dự, thậm chí cực kì tôn kính. Cho nên, nghe Tuần Dự vậy, Vương lão gia tử cũng tiếp nữa.


      Lão gia tử bảy mươi tuổi, cuối cùng năm sau bị bệnh dậy nổi.

      Tuần Dự tự hào y thuật cao minh, nhưng cũng thể tranh giành mạng sống cùng ông trời. Có lẽ vì ở chung lâu, vốn luôn nhìn mọi chuyện đạm bạc lại trào ra cảm xúc lưu luyến mãnh liệt.


      Mỗi ngày hầu hạ chén thuốc, nhưng thời gian của ông ngoại cũng nhiều.


      Con cháu đến Lương thành chậm rãi đến, cả Lương vương phi cùng quận chúa cũng lại.


      Tuần Dự đứng bên xem con cháu nỉ non, trong long cảm thấy lạnh lùng.


      Ngoại tổ bị tiếng khóc bừng tỉnh, ánh mắt vốn đục ngầu trở nên trong trẻo, nhưng Tuần Dự biết đây chỉ là hồi quang phản chiếu thôi.


      Tuần Dự ra ngoài, thời gian cuối cùng, ông ngoại có thể sum vầy cùng con cháu.


      Trong viện yên tĩnh.


      Tuần Dự xem cây cối vẫn xanh um tươi tốt, khỏi có chút thương cảm. Cha mẹ, sư phụ, bây giờ ông ngoại cũng , khi nào đâu?


      Xa xa nhìn đến bóng dáng mặc quần áo xanh, Tuần Dự nhận ra là nữ nhi của dì, em họ Lương Doanh. xoay người, chuẩn bị rời theo con đường bên cạnh, dĩ nhiên muốn gặp mặt người em họ này.


      "Biểu ca." Lương Doanh cuối cùng thấy bóng dáng Tuần Dự mặt ao.

      Tuần Dự ngừng lại, : "Gặp qua quận chúa."


      Lương Doanh : " cần đa lễ."


      Tuần Dự cũng trả lời tiếp.


      Lương Doanh rũ mắt xuống, : "Thời gian của ông ngoại đến rồi đúng ?"


      Lời bộc tuệch như vậy phối hợp với khí trong phủ.


      "Vì sao quận chúa vào theo vương phi?"


      Lương Doanh : "Vì sao ngươi ra, chính là nguyên nhân ta vào."


      Tuần Dự trả lời nữa, bọn họ cũng phải người nhà họ Vương.


      "Rất nhanh, ta cũng phải người nhà họ Lương."


      Tuần Dự ngẩng đầu, khuôn mặt hay cười yếu ớt hồn nhiên lại có vẻ ưu sầu nên lời.


      "Ta muốn tiến cung."


      Tuần Dự thản nhiên : "Chúc mừng."


      Lương Doanh gượng cười : "Chỉ mong ."


      Tuần Dự có thể nghe ra miễn cưỡng trong giọng nàng, nhưng có lập trường hỏi. Huống chi, nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân.


      Chỉ lát sau, thanh cũng trở nên ràng, Lương Doanh cũng nghe thấy.


      Hai người xoay người bèn nhìn đến Lương vương phi đoan trang xinh đẹp chậm rãi tới.


      "Doanh nhi, Tử Tu, hai người ở cùng nhau cũng vừa vặn."


      Lương Doanh chân tướng, Tuần Dự thấy Lương vương phi lo âu, cũng ý thức được cái gì.


      "Thỉnh an mẫu phi."


      Lương vương phi : "Ta gặp qua ông ngoại con. Cho nên, Tử Tu, dì nhờ con chuyện."


      Tuần Dự thở dài, quả nhiên đoán đúng.


      "Mời dì ."

      Lương vương phi : "Ông ngoại con con tài giỏi mưu trí, võ công đều sai, dì xin con mang Doanh nhi rời Đại Hán."


      Lương Doanh quá sợ hãi : "Mẫu phi ~~~~~ "


      Lương vương phi ngăn Lương Doanh lại, ánh mắt gắt gao nhìn Tuần Dự. Bà ta mở miệng nhờ Tuần Dự, cũng là có lo lắng. là quan hệ của Tuần Dự cùng bọn họ, hai là bà tự tin có người đàn ông nào có thể cự tuyệt sắc đẹp của Doanh nhi.


      Tuần Dự nhíu mày hỏi: "Vương phi, đến cùng xảy ra chuyện gì?"


      Lương vương phi nhắm mắt lại : "Vương gia muốn làm phản, nhưng còn muốn đưa Doanh nhi vào cung." Trong cung vốn là chốn thị phi, Lương vương đưa Doanh nhi vào cung có thể có chuyện tốt gì? Thậm chí ngày Lương vương tạo phản chính là lúc Doanh nhi bị mất mạng.


      Lương vương phi chỉ có người nữ nhi, tự nhiên tính toán cho nàng.


      Sắc mặt Lương Doanh trắng bệch như tờ giấy, nét mặt Tuần Dự lại hề thay đổi.


      "Vì sao phụ vương~~~~ "


      Lương vương phi : "Ta cũng ngẫu nhiên nghe lén được, Doanh nhi con , con rồi, cho người khác tiến cung." Lương Doanh lắc đầu : " Nếu con rồi, mẫu phi nhất định chịu khổ, phụ vương mẫu phi nuôi dưỡng con nhiều năm, con thể xin lỗi hai người."

      Trong lòng Lương vương phi vừa vui lại khổ sở, Lương Doanh thấy thế, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra tia ánh sáng khiếp người.


      "Nữ nhi muốn làm công chúa, nữ nhi càng muốn trở thành nữ chủ nhân của đất nước, nữ nhi muốn đánh cược lần, trước khi phụ vương tạo phản đạt được ngôi vị hoàng hậu, cứ như vậy, phụ vương chưa hẳn tạo phản."


      Lương vương phi kinh hãi.


      Lương Doanh quỳ xuống : "Xin mẫu phi đồng ý."


      Lương vương phi vội vàng kêu lên: " được."


      Lương Doanh nhìn thẳng Lương vương phi, rất hiểu, cũng hoặc là tủi thân.


      "Xin mẫu phi đồng ý." Lương Doanh thế nhưng quỳ xuống đụng đầu.


      Sắc mặt Lương vương phi xanh mét, Lương Doanh lại nhẫn tâm, vừa đụng đầu mạnh xuống.


      Tuần Dự cười : "Xem ra nơi này cháu là dư thừa, xin phép trước."


      Lương vương phi vội vàng kêu lên: "Tử Tu ~~~~ "


      Nhưng còn chưa xong, bị Lương Doanh dập đầu đánh gãy.

      "Xin mẫu phi đồng ý."


      Tuần Dự khẽ cười tiếng, lại lách người rời .


      Lương vương phi nhìn trán Lương Doanh đỏ bừng, cũng đau lòng.


      "Đứng lên ."


      Lương Doanh vẫn chưa đứng lên, : "Mẫu phi đồng ý sao?"


      Lương vương phi : "Thôi, tính mẫu phi quan tâm bằng thừa." Lương Doanh gượng cười, chỉ có nàng ta biết, nàng ta đau lòng đến mức nào.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 96:
      Editor: Natalie Pham


      Đêm nay, hoàng thượng cùng hoàng hậu cho gọi thái y đến xem bệnh cho nhị hoàng tử, đại hoàng tử quỳ gối ở hồ nhạn chưa về, Đức phi nửa đêm xin gặp hoàng hậu nương nương, nhiều việc cùng diễn ra, dễ dàng khiến người ta nghi ngờ.


      Kỷ Trà Huyên là thần, thể cấm bọn họ đoán mò, nàng chỉ có thể cấm những tin đồn này truyền ra ngoài.


      Trở lại hiên Tĩnh An, Kỷ Trà Huyên suốt đêm phát ra chiếu lệnh, lại truyền ra tin tức nhị hoàng tử khỏi hẳn.


      Đồng thời, cũng sai người hỏi hoàng thượng về chuyện đại hoàng tử còn quỳ, hoàng thượng cũng có tính toán, lúc này đồng ý với người Kỷ Trà Huyên phái tới.


      Bởi vì người của Kỷ Trà Huyên cố gắng xin ý chỉ trước mặt mọi người, hoàn toàn bại lộ trong mắt rất nhiều người.


      Hoàng thượng miễn tội cho đại hoàng tử, còn tự ra lệnh mời thái y cho đại hoàng tử. Những hành động này lại khiến mọi người nghi ngờ.


      Chẳng lẽ, đại hoàng tử để ý được đệ đệ, mà phải huynh đệ tranh chấp, đại hoàng tử nhỡ tay làm nhị hoàng tử bị thương?


      Mọi người suy nghĩ cẩn thận, nếu như thế, hoàng thượng sao dễ dàng tha thứ đại hoàng tử, Giản chiêu nghi sao lại vội vàng cầu xin cho đại hoàng tử?


      Mọi người đều yên tĩnh lại, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.


      Tội quản lý tốt này cũng phải lỗi gì lớn.


      Kỷ Trà Huyên nhận được ý chỉ của hoàng thượng, trong lòng cũng thoải mái.


      Nàng cố gắng phối hợp hoàng thượng, nếu xuất tin đồn gì, Kỷ Trà Huyên có thể lấy lí do làm loạn cung đình, hãm hại hoàng tử đến xử lý.


      Thục phi biết tin tức , mặt lạnh lùng, suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cho người xem xét Tang thường tại. Nàng ta còn biết đứa trong bụng là nam hay nữ, cần gì nhúng tay khiến hoàng hậu được lợi.


      Ninh chiêu nghi lại hơi rục rịch.


      Đại hoàng tử chín tuổi, thông minh lanh lợi, tương lai đại hoàng tử tham chính, con nàng ta mới bắt đầu học, mất thời cơ, cực kì bất lợi cho .


      Càng suy nghĩ, nàng ta càng rục rịch hơn.


      "Nương nương, Tuệ tần nương nương xin gặp."


      Ninh chiêu nghi ngẩn ra, muộn thế này nàng ta tới làm gì?


      "Mời nàng ta vào."

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ lát sau, Tuệ tần mặc áo choàng tím đến.


      "Tần thiếp gặp qua Ninh tỷ tỷ."


      Ninh chiêu nghi dịu dàng cười : "Muội muội cần đa lễ, Hộc nhi mau dâng trà cho Tuệ tần." Cung nữ phía sau Ninh chiêu nghi rất cơ trí đáp ứng, động tác lưu loát ra ngoài pha trà.


      Tuệ tần thấy trong phòng chỉ còn nàng ta cùng Ninh chiêu nghi, nghĩ tới, Ninh chiêu nghi yên tâm nàng ta như thế.


      Ninh chiêu nghi nhìn Tuệ tần : "Muội muội đêm khuya đến thăm, tất nhiên có chuyện muốn với tỷ tỷ nên tỷ tỷ cho người lui xuống hết."


      Tuệ Tần : "Cám ơn tỷ tỷ tin tưởng muội."


      Ninh chiêu nghi mỉm cười, chờ đợi Tuệ tần tiếp.


      "Hôm nay muội muội tới là muốn chuyện cho tỷ tỷ."


      Ninh chiêu nghi : "Muội muội ."


      Tuệ tần nghiêm túc thở dài: "Đêm nay ai đều ngủ được, tỷ tỷ."


      Ninh chiêu nghi , từ từ đùa nghịch bông hoa thêu vạt áo.


      "Trước nay Giản chiêu nghi làm việc cầu xin cho ai, hôm nay lại tự cầu xin cho đại hoàng tử, quả là việc lạ."


      Ninh chiêu nghi vừa nghe, suy nghĩ lập tức trở nên tỉnh táo.


      Giản chiêu nghi cũng phải người lương thiện, thích nhất nắm lấy điểm yếu của người khác sau đó hung hăng xử lý. Hơn nữa, nàng ta có ngăn cách cùng Cung Đức phi, đây là chuyện ai cũng biết. Nhưng bây giờ nàng ta đột nhiên cầu xin cho đại hoàng tử, trong chuyện này tất nhiên có bí mật.


      Tuệ tần lại : "Hôm nay vốn là ngày vui của Ninh tỷ tỷ, Giản chiêu nghi cùng Tang thải nữ, thân thể Ninh tỷ tỷ cùng Tang thải nữ tiện, chỉ có Giản chiêu nghi có thể hầu hạ hoàng thượng, nhưng đêm nay nhị hoàng tử xảy ra chuyện, hoàng thượng nghỉ ngơi ở cung Chiêu Phượng. Ninh tỷ tỷ phải biết, hoàng hậu nương nương luôn rộng lượng, lại cực kỳ để ý thanh danh, trong ngày này đoạt sủng cũng phải chuyện nàng ta làm."


      Ninh chiêu nghi cảm thấy lạnh lẽo, lúc này nhiệt tình của nàng ta bị dập tắt. Tuệ tần những điều này có sai lầm nào.


      có sai lầm, còn xảy ra việc này, cũng chỉ có khả năng, hoàng thượng, hoàng hậu cùng Giản chiêu nghi bàn bạc tốt, chuyện tiếp theo chỉ là diễn trò. Mà mục đích là vì hoàng thượng muốn bảo vệ đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử.


      Vừa nghĩ đến đây, cũng có thể giải thích cho hành động lạ của Giản chiêu nghi.


      Tay Ninh chiêu nghi run lên, nếu nàng làm to chuyện, chỉ hoàng thượng ghi nhớ, Cung Đức phi cũng thành kẻ thù, bây giờ Cung Đức phi phụ trách thai nhi của nàng, nếu gây thù, nàng ta có mạo hiểm làm hại nàng hay .


      Suy nghĩ ràng, nàng ta hơi cảm động vì Tuệ tần nhắc nhở, nhưng sau đó lại là cảnh giác vô hạn.


      Tuy mình cũng chưa làm gì, nhưng nàng ta có thể đoán được suy nghĩ của mình, chuyện này thể đề phòng.


      "Muội muội cẩn thận, tùy ý phỏng đoán ý người cũng tốt."


      Tuệ tần nhìn Ninh chiêu nghi bình tĩnh mỉm cười, : "Tỷ tỷ đúng, là muội muội to gan."


      Ninh chiêu nghi nâng bàn tay hướng về Tuệ tần, Tuệ tần cũng vươn tay ra.


      "Tuệ tần về sau rỗi thường đến hiên Hi Phương ngồi chơi chuyện."


      Tuệ tần cũng đáp ứng.


      Lúc này, Hộc nhi cũng từ bên ngoài vào dâng trà.


      Tuệ tần uống mấy ngụm rồi : "Khuya rồi, muội muội ở lâu, Ninh tỷ tỷ nghỉ sớm chút ."

      Ninh chiêu nghi gật đầu.


      Tuệ tần nhàng cười, sau đó rời .


      Ninh chiêu nghi đăm chiêu suy nghĩ nhìn Tuệ tần rời .


      Tuệ Tần ra khỏi hiên Hi Phương, nhìn con đường rất dài này, giống như tương lai của nàng ta.


      đến chỗ trống trải, có bóng người, nếu có người đến gần đều rất dễ thấy.


      "Nương nương vì sao nhắc nhở Ninh chiêu nghi? Thậm chí cố ý khiến Ninh chiêu nghi kiêng kị?"


      Lưu Ly bên người Tuệ tần hiểu được bèn hỏi.


      Tuệ tần : "Nhìn chung trong các chủ vị nương nương, gia thế của Ninh chiêu nghi quý trọng nhất. Nếu hoàng hậu mất, ai có khả năng làm hoàng hậu nhất?"


      Lưu Ly kinh ngạc cho to gan của chủ tử, nàng ta : "Ninh chiêu nghi mang thai, lại là cháu của thừa tướng cùng đại tướng quân, đây là người đầu tiên trong hậu cung. Nếu muốn xin lập hoàng hậu mới, tất nhiên là Ninh chiêu nghi..."


      Tuệ tần cười : "Hôm nay Cung Đức phi thất sủng, Thục phi thể có con nối dòng, Giản chiêu nghi là thứ nữ, những người này đều đủ điều kiện, thừa lại chỉ có Ninh chiêu nghi."

      Lưu Ly nhăn mày : "Nương nương có mệnh cách quý giá, ngôi vị hoàng hậu sao có thể thuộc về Ninh..."


      Tuệ Tần ngăn cản Lưu Ly tiếp.


      "Ngày xưa xem bói, tuy rằng số mệnh bản cung quý giá, nhưng cũng có kiếp số, nếu mưu tính cẩn thận, cũng chỉ được sắc phong sau khi chết, này như thế nào phụ lòng phụ thân cùng Lạc Dao."


      Lưu Ly cùng lớn lên với Tuệ tần, cũng rất trung thành nên mới biết chuyện.


      "Nương nương muốn để Cung Đức phi cùng Ninh chiêu nghi kiềm chế nhau sao?"


      Tuệ Tần cười lạnh: " phần là vậy, quan trọng nhất là Ninh chiêu nghi càng nổi bật, lòng hoàng thượng càng ở chỗ nàng ta."


      "Lập hậu tuy là chuyện lớn, nhưng ý của hoàng thượng cũng cực kỳ quan trọng."


      Lưu Ly hỏi: "Vậy sao nương nương để Ninh chiêu nghi ra tay, khiến hoàng thượng chán ghét Ninh chiêu nghi?"


      Tuệ tần : "Trong cung phi tần nào làm chút động tác , cho dù việc này bị hoàng thượng bắt lấy, dựa vào gia thế dung mạo cùng tài nghệ của Ninh chiêu nghi, hoàng thượng cũng chỉ lạnh nàng ta mười ngày nửa tháng. Cứ như vậy, lại cho Ninh chiêu nghi có cơ hội núp, nếu khiến nàng ta trưởng thành càng bất lợi hơn."


      Lúc này Lưu Ly hiểu nương nương là muốn "Phủng sát"* Ninh chiêu nghi.


      *Phủng sát: Ý Tuệ tần muốn đặt Ninh chiêu nghi lên vị trí cao rồi ngã xuống.


      "Là nô tì quan tâm thừa rồi."


      Tuệ tần cười : " ngại, ngươi cũng muốn tốt cho bản cung, về sau bản cung có sai lầm gì còn muốn dựa vào ngươi nhắc nhở."


      Lưu Ly kiên định hơn, nàng ta gật đầu đồng ý.


      Tuệ tần hỏi: "Hoàng hậu mang thai bảy tháng rồi sao?"


      Lưu Ly : "Còn muốn tháng, hoàng hậu ..."


      Tuệ tần : "Chỉ mong mọi chuyện thuận lợi." xong, nàng ta nắm chặt tay.


      Hai người đến cuối đường, cũng chưa đến đề tài bí mật như thế.


      Đêm dài rốt cục trôi qua, sáng sớm sau khi Kỷ Trà Huyên đứng dậy, Chi Thảo báo cáo trong cung đều bình thường. Kỷ Trà Huyên thở dài, Thục phi cùng Ninh chiêu nghi lại buông tha cơ hội tốt như vậy.


      Tuy thể hoàn toàn đánh đổ đại hoàng tử, nhưng đại hoàng tử để lại ấn tượng tốt trong lòng, lỗi tranh cãi với hoàng tỷ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện cẩn thận đẩy nhị hoàng tử rơi xuống hồ.


      Nếu bây giờ đại hoàng tử lại mười hai tuổi tất nhiên bị Triệu Tồn Hi buông tha. Đáng tiếc, còn , còn có thể bồi dưỡng.


      Còn nhị hoàng tử, Kỷ Trà Huyên nghĩ đến việc nhị hoàng tử hoàn toàn khôi phục, lòng dạ thuận. như vậy cho Kỷ Trà Huyên cảm giác nguy hiểm, nàng thế nào cũng thể vui vẻ. Càng quan trọng hơn là thái độ của Tuần Dự.


      Kỷ Trà Huyên ràng nhất khả năng và thủ đoạn của .


      Nếu muốn nắm quyền, đến mười năm tất nhiên có thể đến vị trí đủ để hô mưa gọi gió. Đây cũng là lí do nàng muốn liên lạc với .


      Tuy Kỷ gia chậm rãi phát triển, nhưng thể so được với .


      Có lẽ, nàng nên tìm cơ hội chuyện với .


      Nếu muốn tranh đấu với nàng, chớ trách nàng trừ bỏ nhị hoàng tử.


      ngày này, Kỷ Trà Huyên luôn đứng ở tẩm cung xử lý việc trong cung, gặp mặt sáu vị thượng cung, trong cung có ba người mang thai, nàng thể cẩn thận, thể làm cho người khác động tay chân vào việc nàng xử lý.


      Bận việc như vậy, ngày trôi qua.


      Cái đinh triều đình truyền lời báo Tuần Dự tỉnh lại lúc hoàng hôn, lúc này ở ngự thư phòng xin hoàng thượng cho về.


      Kỷ Trà Huyên được tin tức, lập tức mang theo người cung Chiêu Phượng.


      Hoàng hậu trải qua chuyện tối qua, hôm nay luôn nằm giường. Cho nên, hoàng hậu gặp mặt cũng đồng ý Kỷ Trà Huyên sườn điện thăm nhị hoàng tử.


      Trong sườn điện, nhị hoàng tử xuống giường ghé vào ghế dựa bên cửa sổ.


      Cung nữ thái giám muốn thông báo lại bị Kỷ Trà Huyên ngừng lại.


      Nàng nhàng vào, nhị hoàng tử còn xem phong cảnh ngoài cửa sổ.


      Tới gần ghế dựa, nhị hoàng tử mới cảm giác có người đến, : "Ma ma, nhường ta lại nhìn lát !"


      Kỷ Trà Huyên nghe xong, cười : "Nhị hoàng tử còn bệnh, cũng thể vì ham xem phong cảnh khiến mình dễ chịu."


      Nhị hoàng tử nghe thấy phải giọng của ma ma, lập tức quay đầu đến.


      Nhìn thấy Kỷ Trà Huyên mỉm cười nhìn , nhị hoàng tử vội vàng cúi người : "Thỉnh an Giản nương nương."


      Kỷ Trà Huyên đợi nhị hoàng tử hành lễ xong đỡ ngồi xuống. Sau đó tiện tay đóng cửa sổ : "Ngươi cũng bướng bỉnh, vào mùa đông gió mùa đông bắc rét lạnh nhất, theo bản cung phải phạt nặng ma ma của ngươi."


      Nhị hoàng tử vội vàng xin hộ: "Giản nương nương, tất cả đều là ý của ta, ma ma khuyên được, xin ngài đừng phạt nàng."


      Kỷ Trà Huyên : "Thân là nô tài, chỉ hầu hạ chủ tử còn muốn khuyên ngăn, hôm nay nể mặt ngươi ta tạm thời buông tha. Lại có lần sau, ta báo cáo hoàng hậu nương nương phạt nặng."


      Nhị hoàng tử mỉm cười : "Tạ ơn Giản nương nương."


      Kỷ Trà Huyên đỡ ngồi xuống quan tâm hỏi: "Đỡ chưa, uống thuốc sao?"


      Nhị hoàng tử cảm động : " uống rồi, hôm nay cũng rất tinh thần, nhưng ma ma cơ thể nhi thần chưa khỏi hẳn, cho phép ra ngoài."


      Kỷ Trà Huyên khẽ vuốt trán nhị hoàng tử, động tác mềm , nhị hoàng tử có thể cảm giác long bàn tay ấm áp, điều này khiến cả người cứng đờ.


      Kỷ Trà Huyên dường như cảm giác được cười : "Quả nhiên tốt lắm."


      Nhị hoàng tử cúi đầu.


      Kỷ Trà Huyên xoay người lấy ra vật từ cái khay Chi Thảo cầm.


      Sau đó linh hoạt mặc vào tay nhị hoàng tử, đây là đôi găng tay.


      Đôi găng tay làm từ da hồ ly thái hậu thưởng năm ngoái, mặc tay vừa mềm mại lại ấm áp.


      Kỷ Trà Huyên làm thêm hai đôi, đôi cho thái hậu, đôi cho Triệu Tồn Hi.


      Thân là phi tần vẫn cần ân cần lấy lòng.


      "Thoạt nhìn sai, nghĩ tới kích cỡ vừa vặn tốt."


      Nhị hoàng tử nhìn đôi găng tay này, rất ấm áp. Nghe Kỷ Trà Huyên cũng : "Tạ ơn Giản nương nương."


      Kỷ Trà Huyên thở dài, quả nhiên có lòng cảnh giác rất nặng. Lâu như vậy cũng buông lỏng.


      "Ngươi nghỉ ngơi , ngày khác ta đến thăm." rồi Kỷ Trà Huyên đứng lên.


      Lúc này nhị hoàng tử cũng hơi xúc động, cũng đặt chân muốn xuống giường.

      Kỷ Trà Huyên : "Ai nha, đừng đa lễ như vậy."


      Nhị hoàng tử đột nhiên cười : "Giản nương nương, nhi thần khỏi rồi đến chơi với tam đệ."


      Kỷ Trà Huyên cười : "Ta rất hoan nghênh."


      Lần này nhị hoàng tử đứng dậy, nhưng chắp tay đưa tiễn Kỷ Trà Huyên.


      Kỷ Trà Huyên cười với nhị hoàng tử rồi mới ra ngoài.


      Nhị hoàng tử nhìn Kỷ Trà Huyên lại nhìn đôi găng tay, từng nhìn thấy phụ hoàng đeo, biết có nên lấy xuống .


      Suy nghĩ lát, vẫn chưa lấy xuống.


      Giản nương nương làm lễ vật này chẳng qua là muốn lấy lòng phụ hoàng. giúp nàng có sao, nếu nàng được lợi, tương lai có lẽ rất tốt với .


      ra cung Chiêu Phượng, nụ cười mặt Kỷ Trà Huyên phai nhạt ít, nhưng biến mất.


      Chi Thảo thở dài: "Nương nương, nhị hoàng tử nghe lời."


      Nghe lời? Biểu này ở trong mắt người ngoài tự nhiên là ngoan ngoãn.

      Kỷ Trà Huyên : "Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, nhị hoàng tử tự nhiên tốt."


      Chi Thảo cười : "Cũng là như thế."


      Kỷ Trà Huyên cười : " xem qua, trở về cung ."


      Chi Thảo gật đầu.


      muốn về phía trước lại phát từ lối rẽ phía trước xuất đám người, Chi Thảo cùng Kỷ Trà Huyên lập tức dừng chân.


      Hai người lui đến bên, đợi đám người đến gần, hai người lập tức hành lễ.


      "Tần thiếp / nô tì thỉnh an hoàng thượng."


      Triệu Tồn Hi nâng tay : "Miễn lễ."


      Kỷ Trà Huyên cùng Chi Thảo đều đứng dậy.


      Triệu Tồn Hi thấy cạnh Kỷ Trà Huyên chỉ có Chi Thảo bèn hỏi: "Sao ngồi kiệu?"


      Kỷ Trà Huyên : "Tần thiếp nghĩ muốn tình cờ gặp hoàng thượng đâu?"


      Triệu Tồn Hi : "Nàng lời này cũng chuẩn."


      Kỷ Trà Huyên liếc mắt nhìn người sau Triệu Tồn Hi : "Đáng tiếc tần thiếp tìm đúng thời cơ."


      Triệu Tồn Hi cũng xoay người xem Tuần Dự bình tĩnh đứng đó, cười : "Trẫm cùng Tuần ái khanh xem nhị hoàng tử trước, lát nữa trẫm đến hiên Tĩnh An thăm nàng."


      Kỷ Trà Huyên vui vẻ : "Hoàng thượng vậy tần thiếp phải chờ ở đây."


      Triệu Tồn Hi lắc đầu, hơi bất đắc dĩ với việc Kỷ Trà Huyên buông tha cơ hội nào nhưng trong lòng lại có cảm giác tốt lắm.


      Nhưng lúc này có ngoại thần ở, cũng tiện những lời tình cảm, vì thế Triệu Tồn Hi hỏi: "Tứ nhi cũng nhìn nhị hoàng nhi, nhị hoàng nhi tốt hơn chưa?"


      Tuần Dự đứng sau nghe Triệu Tồn Hi gọi Kỷ Trà Huyên như vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi.


      Chẳng qua có ai thấy, Kỷ Trà Huyên cười : "Tần thiếp muốn chúc mừng hoàng thượng, nhị hoàng tử thoạt nhìn rất tinh thần, nghĩ đến sắp khỏi hẳn."


      Triệu Tồn Hi nghe xong gật đầu, nhìn Tuần Dự : "Tuần ái khanh, thôi."


      Kỷ Trà Huyên vội vàng lui lại bước, Triệu Tồn Hi cùng đám Tuần Dự rất nhanh ngang qua nơi đây.


      Đợi người mất, Kỷ Trà Huyên : "Chi Thảo, bản cung nhớ phía trước có ao cá đúng ?"


      Chi Thảo gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nương nương bây giờ sắp vào đông rồi, cá trong ao cũng thích hoạt động, đẹp như mùa hè. Nhưng phía trước có lầu ngắm cảnh, bên trong có lò sưởi, có thể giúp nương nương ấm áp hơn."


      Lầu ngắm cảnh có nhiều người đến người ... Vì thế Kỷ Trà Huyên lắc đầu : "Bản cung nghĩ ao cá xem."


      Chi Thảo nhìn Kỷ Trà Huyên : "Nương nương, chỗ kia đỉnh cao, gió thổi qua rất lạnh, ngài muốn chờ ở đó sao?"


      Kỷ Trà Huyên : "Cũng vì chỗ kia cao, bản cung mới nhìn đến hoàng thượng trước, nếu em sợ ta lạnh, về lấy áo choàng đến cho ta." xong, Kỷ Trà Huyên trực tiếp lên phía trước.


      Chi Thảo bất đắc dĩ, cũng lên theo.


      Cây cầu cạnh ao cá cao, từ nhìn ra xa, có thể nhìn đến con đường .


      trận gió thổi tới, phía này quả nhiên lạnh hơn bên dưới.


      Chi Thảo vẫn chuẩn bị nghe lời Kỷ Trà Huyên lấy áo choàng.


      Kỷ Trà Huyên đứng bờ, nàng tính hôm nay sau khi Triệu Tồn Hi gặp Tuần Dự đưa đến khám lại cho nhị hoàng tử. Nàng tặng găng tay chỉ vì sủng, vẫn là vì Tuần Dự.


      găng tay có hương lãnh ngọc, tất nhiên biết .


      Nàng mấy bước bên bờ, rất nhanh thấy Tuần Dự cùng tên thái giám ra từ cung Chiêu Phượng.


      đến mấy con đường phía dưới thấy tiểu thái giám rời Tuần Dự đến viện thái y.


      Thân ảnh Tuần Dự rất quỷ dị tới hướng ao cá.


      Kỷ Trà Huyên ngồi ghế bên bờ, nghe tiếng bước chân phía sau nàng cũng quay đầu lại.


      Kỷ Trà Huyên nhìn chằm chằm mặt ao, nước ao trong, tuy cá đều núp vào, nhưng vẫn có thể nhìn đến dưới đáy nước có mấy con cá bơi qua.


      Kỷ Trà Huyên quay đầu : "Sư phụ, ngài có quan hệ gì với nhị hoàng tử?"


      Ngay từ đầu khi ngửi thấy mùi hương lãnh ngọc, chỉ biết nàng muốn tìm , vốn muốn gặp mặt nàng, nhưng nghĩ tới người đệ tử này lại đưa tay về phía nhị hoàng tử. Cứ như vậy, thể đến.


      " là cháu họ của ta."


      Kỷ Trà Huyên cười ra tiếng: "Khó trách! Cháu ngoại giống cậu!" nghĩ tới, lại có quan hệ với Lương vương phủ.


      "Vậy ngài có quan hệ gì với Ngọc phi?" Kỷ Trà Huyên lại hỏi.


      Tuần Dự nhíu mày, nhìn bộ dáng quan tâm của nàng, cùng với giọng điệu bình thản khiến đoán được nàng nghĩ gì.


      "Nàng là biểu muội của ta."


      Kỷ Trà Huyên : "Biểu muội a, tục ngữ , biểu ca biểu muội là đôi trời sinh. Sư phụ, ngài đúng ?"


      Tuần Dự vừa nghe bèn : "Ngươi là phi tần, ngươi còn biết điều gì nên sao?"


      Kỷ Trà Huyên lạnh lùng : "Ta đến nơi này còn phải do ngài ban tặng?"


      Tuần Dự xoay người nhìn nàng nữa, nàng quát: "Sao dám nhìn ta?"

      Tuần Dự : "Bây giờ ngươi sống phải rất tốt sao?"


      Kỷ Trà Huyên lạnh lùng xem người này, nếu phải hại chết Kỷ Trà Huyên, nàng sao có thể đến nơi này. Nghe vậy, nàng khỏi cảm thấy bi ai thay cho Kỷ Trà Huyên trước kia.


      Nàng ta thương sâu sắc, sao có thể làm thiếp của người kia.


      Đáng tiếc, tất cả tan biến, người kia bây giờ là nàng.


      "Bản cung đương nhiên tốt, bây giờ bản cung quản lý hậu cung, ngày sau còn có thể là hoàng quý phi, hoàng hậu, thậm chí thái hậu, có được vinh quang lớn nhất thiên hạ, tự nhiên rất vui vẻ. Chẳng qua nếu ta được đến vinh quang cuối cùng, ta vui vẻ. Sư phụ, ngài biết khi ta vui vẻ, làm ra số chuyện."


      Tuần Dự xoay người lại, bình tĩnh nhìn Kỷ Trà Huyên : "Vốn tưởng rằng hậu cung làm ngươi lý trí hơn chút, nghĩ tới ngươi vẫn thay đổi, vẫn điên cuồng như vậy."


      Kỷ Trà Huyên : ", ta phải Kỷ Trà Huyên lúc trước, ta ác hơn nàng."


      Tuần Dự hỏi: "Ngươi tìm ta đến vì chuyện này sao?"


      Kỷ Trà Huyên : "Ngày xưa ta nhường phụ thân mang thư bảo ngài rời , nhưng ngài nghe ta, ngược lại dành chỗ đứng triều đình, ta thể cảnh giác. Bây giờ ta có huyết mạch, bất cứ vật gì cản đường đều phải trừ bỏ."

      Tuần Dự cho tới bây giờ đều biết dã tâm của vị đệ tử này, nhắm mắt lại : "Nếu nhị hoàng tử muốn tranh, xin ngươi cuối cùng giữ lại tính mạng cho ."


      Kỷ Trà Huyên : "Ta lo lắng ngài, nếu ngài thể để ta yên tâm, ta chỉ có thể thừa dịp chưa trưởng thành ra tay trước."


      Tuần Dự : "Ta được làm được."


      Kỷ Trà Huyên : "Với người khác ngài đều được làm được, nhưng với ta..." Kỷ Trà Huyên lắc đầu, sau đó oán giận : "Ngài muốn đưa ta sa mạc xem sông dài mặt trời lặn, thảo nguyên cưỡi ngựa, Giang Nam xem cảnh sông... Ta hỏi ngài, làm được sao?"


      Tuần Dự : "Làm sư phụ, ta tự nhiên vui vẻ mang ngươi hiểu biết thêm, nhưng ngươi lại có suy nghĩ nên có, việc này tự nhiên từ bỏ."


      Kỷ Trà Huyên cảm thán: "Vẫn là vì chuyện này thể tha thứ?"


      Tuần Dự .


      Kỷ Trà Huyên cười : " cái lãng tử lại coi trọng luân lý như thế, sư phụ, ngài ta nên cười ngài, vẫn là cười ta?"


      Tuần Dự : " cần nữa..."


      Kỷ Trà Huyên gật đầu, : "Tốt, ta , ngài cho ta lý do để ta yên tâm."
      lananhtran51, KisaragiYue, Anhdva5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :