1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 29 (1)

      Chu Nghi Tu chịu trách nhiệm chăm sóc Nguyên An. Bản thân nàng cũng cảm thấy thương thay cho đứa con này, vừa ra đời mất mẹ, lại do sinh non mà đổ bệnh liên hồi. Nàng cho người gọi Văn Thế Thanh đến. Văn Thế Thanh tận mắt chứng kiến Nhàn Quý phi để ý tôn nghiêm của mình. Cả đêm nàng ôm Nguyên An, rời nửa khắc, vì nàng vừa chút là tiểu công chúa lại khóc òa lên, thậm chí cả Đại Hoàng tử thân sinh cũng phải xếp sau. thấy vậy mà cảm động vô cùng, càng thêm tận lực chữa trị.

      “Nương nương, vẫn là giao Công chúa cho nhũ mẫu . Người mấy đêm ngủ, mắt thâm quầng cả rồi.” Tiễn Thu nhìn chủ tử mà đau lòng thôi, liền khuyên nhủ, “Nương nương, Công chúa cũng phải con ruột của người. Người lo lắng nhiều như vậy, thân mình mệt mỏi phải làm sao đây...?”

      Chu Nghi Tu tựa lưng ghế, thở dài, với tâm phúc, “Dù sao cũng là oan nghiệt... Đứa này còn mất mẹ, ngươi và ta đều hiểu chuyện gì xảy ra. Huống hồ, có thêm Công chúa ta còn có thể đứng vững hơn trong chốn hậu cung này. Tiễn Thu, nữ nhân được sủng ái, lại sinh được con, kết cục là gì?”

      “Nương nương, ra Hoàng thượng vẫn rất quan tâm người”, Tiễn Thu .

      Chu Nghi Tu cười cái rồi lắc đầu, , “Ta có cách để tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng với tỷ tỷ, chỉ có thể ở phương diện khác làm cho người thấy ta có khả năng. nữ nhân, nếu thể khiến trượng phu thương cũng phải làm tốt chuyện còn lại. Ngươi hiểu chưa?”

      “Nô tỳ hiểu rồi. Nương nương, người nghỉ ngơi lát , để nô tỳ gọi nhũ mẫu đến chăm sóc Công chúa”, Tiễn Thu theo Chu Nghi Tu từ , lại chứng kiến chủ nhân đến địa vị ngày hôm nay, dĩ nhiên thấu hiểu những khổ sở trong lòng nàng. ràng nương nương mới đích thực là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà Hoàng thượng lại hề sủng ái nương nương, lại sủng ái Đại Tiểu thư có gì tốt đẹp kia.


      tháng sau là thời điểm đầy tháng của Nguyên An. Vì đây là vị Công chúa đầu tiên của triều Càn Nguy, yến hội được tổ chức náo nhiệt vô cùng. Huyền Lăng đặt cho Công chúa phong hào “Vĩnh Thái”.

      Thái hậu đối với đứa cháu sinh non này cũng thương xót, liền , “Ôm Vĩnh Thái đến cho ai gia nhìn cái.”

      Nhũ mẫu đặt Công chúa vào lòng Thái hậu. Thái hậu nhìn chăm chú đứa cháu nhắn rồi quay sang Chu Nghi Tu, “Đứa này nhìn giống đứa trẻ sinh non chút nào, cũng là Quý phi tận tâm chăm sóc. Ai gia rất vui.”

      Chu Nghi Tu vội đứng dậy, , “Thái hậu quá khen. Đây là bổn phận của nô tì, nô tì dám tận lực.”

      “Ngươi cũng đừng quá khiêm tốn. Ai gia biết ngươi là đứa trẻ ngoan. Ngươi gầy nhiều lắm. Chăm sóc trẻ con là chuyện quan trọng, nhưng cũng đừng khiến thân mình mệt mỏi. Trúc Tức, lấy nhân sâm trong khố phòng của ai gia đưa cho Quý phi tẩm bổ.”

      Chu Nghi Tu cảm thấy vô cùng bất ngờ. Thái hậu lâu lắm rồi có quan tâm nàng như vậy. Nàng , “Đa tạ Thái hậu. Công chúa là con của nô tì, nô tì nhất định chăm sóc nàng tốt.”

      “Ừ. Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Bây giờ, ngươi là nữ nhân phúc khí đủ đầy, phải ai cũng có được đâu.”

      Lời này của Thái hậu khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Nghi Tu. Chu Nghi Tu hiểu , Thái hậu chính là muốn nhắc nhở Hoàng hậu. Hoàng hậu thân là đích mẫu mà lại muốn nuôi dưỡng Công chúa, chẳng còn từ nào để !

      “Trúc Tức, lấy lễ vật của ai gia mang đến đây.”

      Trúc Tức cầm tay chiếc hộp bằng vàng khảm ngọc, bên trong là chiếc khóa Trường Mệnh Như Ý bằng bạc, có khắc hoa văn cát tường. Thái hậu tự mình đeo cho Vĩnh Thái rồi , “Cháu đầu tiên của ai gia dĩ nhiên phải được thương nhất”, sau đó lại nhìn qua Huyền Lăng, tiếp tục, “Hoàng đế, con là phụ thân, cũng phải quan tâm con nhiều hơn mới được.”

      “Nhi thần xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu hậu,” Huyền Lăng đứng dậy, đồng ý.

      Đến lượt Hoàng hậu và các phi tần tặng lễ. Chu Nhu Tắc chợt , “Bản cung có sai người làm ra ngọc bội bằng dương chi bạch ngọc, mong Công chúa lớn lên ôn hòa như ngọc, vạn được như ý, an vui.”

      Nhu Tắc thấy Thái hậu thương Vĩnh Thái như vậy, liền cũng muốn ôm cái. Nào ngờ, Vĩnh Thái còn chưa được nhũ mẫu giao cho nàng ta khóc òa lên, khiến nàng ta còn mặt mũi. Đám phi tần ngồi phía dưới liên tục cười nhạo, thầm nghĩ: Trẻ con đầy tháng cũng biết Hoàng hậu là người bất chính, dĩ nhiên muốn gần gũi rồi.

      Chu Nghi Tu vội ôm lấy Vĩnh Thái, dỗ dỗ hồi, tiểu Công chúa mới nín khóc. “Công chúa còn . Hoàng hậu đừng trách nàng thất lễ. Nô tì thay Công chúa nhận lễ vật này, đa tạ tâm ý của nương nương.”

      “Bản cung dĩ nhiên so đo với trẻ con”, Nhu Tắc cố gắng kìm nén cảm xúc, từ từ ngồi xuống. Nàng ta thầm nghĩ: Nha đầu kia quả nhiên giống hệt mẹ ruột của nó. Thấy Chu Nghi Tu tận lực chăm sóc khiến Thái hậu thích, Chu Nhu Tắc vốn định đưa Công chúa đến Cam Tuyền cung nuôi dưỡng. Bây giờ nghĩ lại, thôi bỏ , dù sao cũng chỉ là Công chúa, phải Hoàng tử, chẳng có ích lợi gì.

      Thái hậu bất thình lình mở miệng, , “Hoàng hậu chưa từng sinh nở, buồn bực vì trẻ con cũng là chuyện thường tình. Ngày sau sinh ra Hoàng tử Công chúa rồi, tất hiểu nỗi lòng người mẹ.”
      song ngư, Nhược Vân, duyenktn13 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 29 (2)

      Sắc mặt Chu Nhu Tắc trở nên trắng bệch. Nàng ta dám cãi lại, chỉ đành hậm hực ngồi vào ghế.

      Đến lượt các phi tần chúc mừng. Cam Tu nghi tự tay bế Vĩnh Thái. Đứa hề khóc lóc, đủ khiến ánh mắt mọi người nhìn Chu Nhu Tắc với ý vị sâu xa.

      Yến hội quá nửa. Thái hậu đứng dậy, , “Ai gia mệt rồi. Hoàng hậu cùng ai gia trở về Di Ninh cung thôi. Hôm nay là ngày đầy tháng của Vĩnh Thái, có Quý phi chủ trì là được rồi.”

      Nhu Tắc dám tuân theo. “Dạ, mẫu hậu.”

      Mọi người đồng loạt đứng dậy, cung tiễn Thái hậu.

      Nhu Tắc đỡ Thái hậu trở về Di Ninh cung. Thị tỳ xung quanh được lệnh lui hết ra ngoài, chỉ còn mình Trúc Tức ở lại. Thái hậu ngồi ghế cao, tay cầm trượng đầu rồng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Chu Nhu Tắc, khiến cho nàng ta run rẩy cả người.

      Trong lòng lão nhân gia nàng rất vui. Lúc trước, Thái hậu để Huyền Lăng gặp Chu Nhu Tắc là để tránh có ngày hôm nay. Sống trong hậu cung, bản thân có con cái, lại thêm thủ đoạn vụng về, chỉ có nước duy nhất là chết sớm.

      Thái hậu trầm giọng, , “Hoàng hậu, ngươi có biết vì sao ai gia gọi ngươi tới đây ?”

      Nhu Tắc chột dạ, trong lời khỏi có chút run rẩy, “Nhi thần... Nhi thần biết...”

      Thái hậu thấy nàng ta chịu thừa nhận liền thẳng vào vấn đề, “Ngươi thấy thế nào về chuyện của Điệu Tần?”

      Nhu Tắc giấu bàn tay nắm chặt trong tấm áo dài, run rẩy đến cực độ. Nàng ta đáp, “Hồi mẫu hậu, có lẽ là mệnh số tốt, nàng ta mới mất sớm...”

      Thái hậu “ừ” tiếng rồi , “Mệnh số à? Mệnh số cũng có thể bị người khác nắm trong tay, có phải hả, Hoàng hậu?”

      “Nhi thần... Nhi thần biết...” Nhu Tắc mặt cắt còn giọt máu.

      “Tốt! Ai gia coi như ngươi biết!” Ánh mắt Thái hậu sáng lên, tựa như nhìn thấu con người của Hoàng hậu, “Nhưng mà, ai gia phải nhắc nhở ngươi. Ngươi hết thảy đều dựa vào Hoàng đế. Nếu có ngày, Hoàng đế biết chuyện mà ngươi làm, ngươi nghĩ cảm thấy thế nào, hả?!”

      Nhu Tắc cảm thấy mình như bị sét đánh cho cái, thân mình đơn bạc cố gắng chống cự lắm mới ngã xuống.

      “Nương nương, Nhiễm Đông có việc bẩm báo.”

      Chu Nghi Tu gọi nhũ mẫu ôm Vĩnh Thái , sau đó ngồi vào ghế rồi , “Bảo nàng ta vào đây.”

      Nhiễm Đông vào. Chu Nghi Tu miễn lễ cho nàng ta, hỏi, “Sao rồi? Chuyện bản cung nhờ ngươi tra, tra ra cái gì rồi?”

      “Hồi nương nương, đúng như dự đoán của người. Hoàng hậu phái người mua chuộc thái giám, sai ta động tay động chân trước, sau đó vá lại đáy thuyền cách sơ sài, vì vậy thuyền mới bị chìm khi ra tới giữa hồ.”

      Chu Nghi Tu hỏi, “Người đó bị Hoàng hậu diệt khẩu chưa?”

      “Nô tì có thầm hỏi qua. Nghe làm việc chu toàn, bị Thái hậu hạ lệnh phạt trăm trượng.”

      Chu Nghi Tu thở dài, “Vẫn là Thái hậu bảo vệ nàng ta. Chuyện này dừng ở đây, tiếp tục tra xét thêm nữa,” nàng lại hỏi tiếp, “Hội Xuân theo ngươi học thế nào rồi?”

      Nhiễm Đông đáp, “Có thể ra rồi ạ.”

      “Tốt! Bản cung muốn nàng ta trở lại bên mình hầu hạ, ngươi tiếp tục lưu ý động tĩnh các cung cho ta.”

      “Dạ.”

      Chu Nghi Tu chợt cười khẽ, “Y phục của ngươi cũng cũ quá rồi. Ở đây có hai khúc vải mới, ngươi cầm lấy mà may quần áo. Dù sao cũng là người của ta, ra ngoài thể ăn mặc quá bình thường. Nhũ mẫu* có khỏe ?”
      *Nhũ mẫu đây là mẹ của Nhiễm Đông, tên Ngọc Châu, lúc trước là nha hoàn của Mạnh thị - mẫu thân của Chu Nghi Tu. Ngọc Châu xuất ở chương 13.

      “Tạ ơn nương nương quan tâm. Mẫu thân vẫn khỏe. Đại Công tử* chuẩn bị vào kinh ứng thí.”
      *Mạnh Khải Thái, con trai của cữu cữu, cũng là biểu ca của Chu Nghi Tu, được nhắc tới trong chương 13

      Chu Nghi Tu lấy bạc từ trong hòm ra, đưa cho Nhiễm Đông. “ nửa cho nhũ mẫu, coi như tâm ý của ta đối với lão nhân gia nàng. nửa đưa đến chỗ Mạnh gia. Ở kinh thành này, nơi nào cũng phải dùng đến bạc, có thêm chút cũng tốt hơn.”

      “Dạ. Đa tạ nương nương.”

      Đêm đến, Huyền Lăng muốn đến nghỉ ngơi tại điện Chiêu Dương. Chu Nghi Tu cũng thấy lạ, dù sao cũng là sinh thần của Vĩnh Thái.

      Huyền Lăng thấy ái phi mặc thường phục đơn giản, tóc búi gọn gàng, lộ ra tư thái bình yên nhàn nhã. Chu Nghi Tu tựa vào tay để đứng dậy, nào ngờ đột ngột cầm lấy tay nàng. Nàng cũng rút tay ra, mặc kệ để dẫn , khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng. Huyền Lăng nhìn thấy liền bị mê hoặc, “Trước giờ Quý phi của trẫm luôn đoan trang trầm tĩnh, ra cũng có lúc như vậy.”

      Chu Nghi Tu mỉm cười, , “Miệng lưỡi trơn tru. Nếu nô tì giống như tỷ tỷ, chẳng phải khiến người khó xử sao?”

      Huyền Lăng cười vang, “Ái phi tâm tư tinh tế, đóa hoa giải ngữ của trẫm lại là tỷ muội với Uyển Uyển. Trẫm có được hai nàng, quả là phúc khí đầy mình.”

      “Hoàng thượng chỉ biết giễu cợt nô tì. Nô tì tài hèn sức mọn, làm sao bằng được tỷ tỷ?”

      Huyền Lăng ôm nàng vào lòng, , “Uyển Uyển và ái phi, mỗi người vẻ. đến sở trường ái phi, có khi Uyển Uyển theo còn kịp.”

      Chu Nghi Tu tựa đầu vào bả vai Huyền Lăng, “Hoàng thượng vậy, lỡ tỷ tỷ nghe được ghen tỵ mất!”

      “Uyển Uyển thiên chân hồn nhiên, tính tình có hơi trẻ con, trẫm dĩ nhiên biết chứ. Lại , Vĩnh Thái lúc sinh ra rất yếu ớt, ái phi vừa chăm sóc lại vừa có Phong nhi bên cạnh, quả thực là vất vả.”

      “Vậy Hoàng thượng thưởng cho nô tì cái gì đây?”

      Huyền Lăng hiếm khi thấy Chu Nghi Tu cười quyến rũ như vậy. hồi sau, màn mỏng khép lại, che cảnh xuân triền miên giường.

      Ngày kế, Tú Hạ trong lúc trang điểm cho Chu Nghi Tu có , “Nương nương, lúc Hoàng thượng , thấy nương nương còn ngủ, người lệnh cho chúng nô tỳ được đánh thức nương nương.”

      “Vậy à...” Chu Nghi Tu cho là đúng, nàng hờ hững thưởng thức xâu chuỗi mã não trong tay.

      “Nương nương, sao người có chút nào vui mừng cả vậy? Hoàng thượng sủng ái người là chuyện tốt mà...” Tú Hạ hiểu được tâm tư chủ tử.

      “Nương nương, Lý Trường cầu kiến”, Tiễn Thu từ bên ngoài vào.

      “Nô tài xin thỉnh an Quý phi nương nương.”

      “Sao mới sáng sớm Lý công công đến đây? Tiễn Thu, ban ngồi.” Chu Nghi Tu phân phó Tiễn Thu lấy ghế.

      “Nương nương khách khí rồi,” Lý Trường ngồi xuống rồi tiếp tục , “Hoàng thượng bảo nô tài mang tới cho nương nương mấy cống phẩm làm từ ngọc, người còn dặn dò buổi tối tới điện Chiêu Dương, mong nương nương chuẩn bị.”

      “Làm phiền công công rồi”, Chu Nghi Tu liếc mắt cái, Tiễn Thu lập tức lấy hà bao đưa cho Lý Trường, “Nương nương của chúng ta mời công công uống trà.”

      “Tạ ơn nương nương. Nô tài còn có chuyện phải làm, ngồi lâu.”

      “Tiễn Thu, tiễn Lý công công về.” Chu Nghi Tu cười .

      “Chúc mừng nương nương, Hoàng thượng quả nhiên rất quan tâm tới nương nương!” Tú Hạ cười đến rạng rỡ đầu mày cuối mắt.

      “Bản cung cũng nên gặp Hoàng thượng nhiều hơn, bằng cũng uổng phân vị Quý phi này.” Khóe miệng Chu Nghi Tu khẽ nhếch lên. Tỷ tỷ à, những ngày tháng tốt đẹp của muội muội rốt cuộc cũng tới rồi!
      song ngư, Nhược Vân, duyenktn14 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu...dang hay ma het chuong buon wa a.mong chuong moi cua ban co len

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 30 (1)

      Thời gian thấm thoắt trôi, tất cả thành viên hoàng thất đều đến Thái Bình hành cung để tránh nóng. Trừ Hoàng hậu, Chu Nghi Tu, Đoan phi, Cam Tu nghi, Thang Tiệp dư và vài phi tần có địa vị cao, Miêu thị cũng được lệnh theo hầu. Sau khi được Huyền Lăng sủng hạnh trở lại vài lần, nàng ta ngoan ngoãn hơn trước.

      Vì Nhàn Quý phi cùng với Hoàng tử và Công chúa, Huyền Lăng sai người tu sửa Nghi Phù quán, ban cho nàng làm nơi ở. Nơi đó những thời tiết mát mẻ mà còn rất gần với Thủy Lục Nam Huân điện của Hoàng đế.

      Nghi Phù quán là chỗ ở của Chân Hoàn kiếp trước khi nàng ta được Hoàng thượng sủng ái đến cực độ, cũng vì vậy mà khiến Chu Nghi Tu cảm thấy được tự nhiên.

      Nhìn thấy hồ sen lớn ở bên ngoài, Chu Nghi Tu với các cung nhân, “Hoa sen ngày hè có khá nhiều sâu bọ, các ngươi cẩn thận chút, đừng để chúng chạm vào Hoàng tử và Công chúa.” Lại quay sang nhìn trong nội điện, băng lạnh được bày biện khắp phòng, tỏa ra hơi lạnh từng đợt, nàng liền nhăn mặt, “Thân thể trẻ con rất yếu, gió lạnh thế này chỉ e chịu nổi, bảo nhũ mẫu cần dùng nhiều băng.”

      Tiễn Thu đáp, “Nương nương yên tâm. Nô tỳ truyền lời ngay.”

      Hoàng hôn buông xuống, gió nhè thổi. Chu Nghi Tu dẫn theo Dư Phong và Vĩnh Thái đến lương đình bên hồ Phiên Nguyệt. Vừa vặn làm sao, Cát Tường đỡ Đoan phi từ bên cầu Luyện tới.

      “Tỷ tỷ đến rồi.”

      “Ở trong phòng mãi cũng phiền chán, chẳng bằng ra ngoài dạo.” Đoan phi trang điểm vô cùng thanh nhã, mặt nở nụ cười nhàn nhạt. “Bản cung thấy hai đứa này đáng quá chừng, cũng biết nên thương ai hơn đây.”

      “Đoan mẫu phi... Phong nhi tặng hoa cho mẫu phi...” Dư Phong vươn tay hái đóa hoa sen bên hồ. Nhũ mẫu nào dám để liều lĩnh như vậy, liền bẻ cho ngay cành. Tiểu Hoàng tử đưa tới trước mặt Đoan phi để lấy lòng.

      Đoan phi vui mừng cầm lấy, cười đến rạng rỡ.

      Chu Nghi Tu cả giận, , “Đều tại tỷ tỷ ngày thường thương Phong nhi, hôm nay liền làm nũng!”

      “Bản cung rất ngưỡng mộ phúc khí của muội muội...” Lời của Đoan phi tựa như giấu tia đau buồn. Huyền Lăng đối với nàng ta chỉ như tỷ đệ. Nàng ta vào cung sớm nhất nhưng lại có con nối dõi, nghĩ đến từng đêm tịch mịch cũng biết phải vượt qua như thế nào.

      Nữ nhân trong hậu cung, ai nấy đều có nỗi xót xa của riêng mình.

      Cam thị tình cờ tới. Sau khi ba người thi lễ với nhau đâu đó xong xuôi, Cam thị liền cả giận, , “Năm trước chúng ta tới Thái Bình hành cung, tiết trời cũng nóng như vậy. Bây giờ mới được hai bước, cả người ướt đẫm mồ hôi rồi.”

      “Thời tiết thay đổi thất thường cũng có cái lý của nó.” Chu Nghi Tu phe phẩy cây quạt, cười , “Muội muội tính tình nôn nóng nên mới càng cảm thấy trời nóng.”

      Cam thị , “Muội muội nghe được, kỳ này chỉ có hoàng thất mà ngay cả các văn võ bá quan cũng đến, trong phạm vi hai mươi dặm đều có Vũ Lâm quân canh gác. Thế là lại thêm cái Tử Cấm Thành!”

      Đoan phi ôm Dư Phong, đáp, “Chúng ta đến đâu cũng có người theo sau mà, cần gì nóng nảy thế?”

      Cam thị gật gật rồi tiếp, “Đoan tỷ tỷ này, hình như ngay cả Tấn Khang Quận chúa cũng tới rồi đấy.”

      Chu Nghi Tu chợt trở nên đăm chiêu, “Tấn Khang Quận chúa?” Cái tên này vừa được thốt lên, tựa như có tiếng sấm réo vang bên tai nàng. Đó phải là mẫu thân của Hồ Uẩn Dung – nữ nhân mà kiếp trước muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng hậu của nàng sao? mới nhớ, cũng biết tiện nhân kia có đến hay . Nghĩ đến ngày đó bị Hồ Uẩn Dung và Chân Hoàn liên thủ hãm hại, Chu Nghi Tu liền hận đến mức thể giết chết hai người các nàng.

      Cam thị tưởng Chu Nghi Tu biết vị Quận chúa kia, liền hồi chi tiết, “Quý phi tỷ tỷ chưa nghe qua sao? Tấn Khang Quận chúa là con của Vũ Dương Đại Trưởng Công chúa – nãi nãi* của Hoàng thượng. Hoàng thượng còn phải kêu Quận chúa tiếng “” đấy.”
      *Bà

      Chu Nghi Tu giả bộ giật mình, hỏi, “Muội muội nhận ra bà ta?”

      “Hôn phu của Quận chúa và gia phụ vốn là bạn cũ.” Cam thị giải thích, “Con của bà ta cũng tới Hành cung rồi. biết hai vị tỷ tỷ có nghe qua lời đồn về nương Hồ gia chưa?”

      Chu Nghi Tu vô cùng ràng nhưng lại làm bộ như biết, “Ta xin rửa tai lắng nghe.”

      “Nghe , tay của nương Hồ gia từ thể mở được, hình như đợi người hữu duyên đến giúp nàng.”

      Chu Nghi Tu cùng Đoan phi nhìn nhau, , “Chuyện này là đáng ngạc nhiên.”

      Ngày thứ hai, Huyền Lăng thiết yến trong Phù Lệ điện, mời tất cả thành viên hoàng thất ở Thái Bình hành cung cùng tham dự. Chu Nhu Tắc vắng mặt, nghe là ngã bệnh. Chu Nghi Tu nghĩ, có lẽ từ sau lần đó, Thái hậu gì với nàng ta rồi.

      Thang Tĩnh Ngôn đối với cái chết của Triệu thị vô cùng thương tiếc. Dù sao cũng là người của mình, ai ngờ được lại mất sớm như vậy. Vì thế, nàng ta càng cảm thấy thương Vĩnh Thái, cũng có hỏi thăm Chu Nghi Tu hai câu.

      Chu Nghi Tu là người duy nhất ở hậu cung có nam nữ song toàn, vị phân lại chỉ dưới mỗi Hoàng hậu, khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Người lên kính rượu nhiều đếm xuể, cũng may nàng là người khéo léo, dù là chủ hay khách đều có thể ứng đối được.

      Huyền Lăng xưa nay luôn hậu đãi hoàng thất. Kỳ nghỉ hè này, biểu Tấn Khang của cố ý dẫn con mới tám tuổi – Hồ Uẩn Dung theo. Nghe , tay của nàng ta từ nắm chặt lại, thể mở ra. Tấn Khang Quận chúa hy vọng có thể mượn phúc khí của đế vương để giúp con của mình.

      Huyền Lăng ngẫu nhiên nghe được lời đồn như vậy liền cảm thấy hứng thú, gọi nàng ta đến trước mặt mình. Chu Nghi Tu nhìn Hồ Uẩn Dung, hai tay nàng khẽ siết chặt lấy tay áo bằng lụa dệt những áng mây.

      “Thần nữ Hồ Uẩn Dung khấu kiến bệ hạ.”

      Huyền Lăng , “Đứng lên ” rồi quay sang bảo Tấn Khang Quận chúa, “ dạy nữ nhi rất tốt, còn tuổi mà có phong thái bình tĩnh thế này rồi.”

      Tấn Khang Quận chúa vô cùng tự hào, liền đáp tạ, “Hoàng thượng quá khen. Tiểu nữ từ khi sinh ra, có phương sĩ bảo rằng nàng có mệnh cách phú quý vô cùng, nữ tử nào trong thiên hạ có thể sáng bằng.”

      Huyền Lăng cười, “Quả nhiên là thế.” xong, ra lệnh cho Hồ Uẩn Dung ngẩng đầu lên.

      Hồ Uẩn Dung mới có tám tuổi mà xinh đẹp tuyệt trần, má hồng môi đỏ, da mịn màng trắng nõn, có thể thấy được ngày sau nhất định là đại mỹ nhân trời sinh đẹp đẽ. Huyền Lăng đối với biểu muội này vô cùng hài lòng, “Cử chỉ rất có lễ, tốt lắm.” vẫy tay, bảo nàng ta đến bên cạnh mình rồi , “Trẫm nghe từ khi ngươi sinh ra, hai tay thể mở?”

      Đôi mắt sáng của Hồ Uẩn Dung mở to, hồi sau, nàng ta gật đầu, “Dạ phải. Mẫu thân nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều vô dụng.”

      Huyền Lăng tự mình mở tay nàng ta ra. cần dùng đến chút lực nào, hai tay của Hồ Uẩn Dung duỗi thẳng các ngón, lộ ra khối ngọc bích sáng lóng lánh, rực rỡ.
      song ngư, Nhược Vân, duyenktn13 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30 (2)

      Chu Nghi Tu cười lạnh, nâng ly rượu lên rồi nhấp ngụm. Nàng kịp nhìn thấy tia đắc ý trong mắt Tấn Khang Quận chúa. Hai mẹ con liên thủ diễn vở tuồng. Cái gì mà điềm lành chứ? Tất cả chỉ là đồ giả tạo. Kiếp trước, Hồ Uẩn Dung ngày đêm hy vọng Chu Nghi Tu ngã xuống khỏi chiếc ghế phượng hoàng, mưu sâu kế hiểm, tính toán từng chút , rốt cuộc lại vì bệnh suyễn mà mất mạng.

      thể tưởng tượng được! Hồ Uẩn Dung mới có từng này tuổi mà nảy sinh dã tâm lớn như vậy.

      Khối ngọc bích sáng loáng, phía có khắc bốn chữ “Vạn thế Vĩnh Xương”, ngầm ám chỉ đến nơi ở của Thần Điểu Phát Minh. Huyền Lăng nhìn kỹ hồi, sau đó lệnh cho Lý Trường đưa đến cho tất cả mọi người cùng xem. Miêu thị là con nhà võ tướng, sớm chịu ảnh hưởng từ phụ thân, làm sao mà tin vào mấy lời đồn như vậy được? Ngọc bích tuy rằng tinh xảo, nhưng phải là thể từ tay người làm ra, lại thêm Hồ Uẩn Dung xinh đẹp, nàng ta sớm vừa mắt, liền , “Hoàng thượng, nô tì nghe , Câu Dặc Phu nhân của Hán Triều lúc cũng là tay nắm chặt lại như vậy, thể mở ra. Mãi cho đến khi gặp được Vũ đế, bàn tay duỗi thẳng, bên trong có cái móc bằng ngọc, vì vậy mà mới được ban hiệu là “Câu Dặc”. là kỳ diệu làm sao, Đại Chu ta cũng có người như thế. Chỉ là... Câu Dặc Phu nhân sau khi vào cung lại cấu kết với bọn hoạn quan, vu oan, bức chết Lệ Thái tử, khiến cho hồi gió tanh mưa máu... Cũng biết biểu muội Hồ gia mai này như thế nào nhỉ?” Lời của Miêu thị quá ràng, ý Hồ Uẩn Dung bụng dạ khó lường.*Tích về Câu Dặc Phu nhân có trong lịch sử, các nàng có thể search mạng tìm đọc thêm ^^

      Chu Nghi Tu thầm tán thưởng từng câu từng chữ sắc bén của Miêu thị. Nữ nhân này ngày trước càn quấy, hôm nay rốt cuộc được lời đáng tin cậy. Tấn Khang Quận chúa có hơi kích động, sau đó rất nhanh liền trở nên bình tĩnh. Bà ta vội tâu, “Hoàng thượng minh giám. Tiểu nữ còn , làm sao lại có lòng đại nghịch bất đạo cho được?”

      Huyền Lăng mỉm cười với Miêu thị, “Ái phi lo lắng quá rồi. Hồ thị còn , Quận chúa lại là của trẫm, làm sao lại có tâm cơ muốn động đến nền tảng lập quốc? Nghĩ lại cũng chỉ là dị tật trời sinh, nhân duyên trùng hợp, trẫm mới giải được mà thôi”, rồi quay sang Quận chúa tiếp, “Tuy rằng nữ tử tài là đức, cũng nên dạy Uẩn Dung nhiều chút về đức hạnh, tránh làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất.”

      Tấn Khang Quận chúa vô cùng bực mình. Điềm lành ràng như vậy lại bị Miêu thị hồi thành ra “dị tật trời sinh” trong miệng Hoàng đế. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nữ nhi của bà ta mai này ắt khó gả. Nhưng mà, khi nhìn đến nụ cười gương mặt Huyền Lăng, ánh mắt của ta ngược lại trầm như nước, bà ta biết vui. Tấn Khang Quận chúa dám nhiều lời nữa, chỉ có thể đáp ứng mà thôi.

      “Lý Trường, thưởng cho nàng mâm trái cây. Ngồi vào chỗ .” Hồ Uẩn Dung dù có xinh đẹp đến đâu, chẳng qua chỉ là đứa tám tuổi, Huyền Lăng làm sao mà để ý đến nàng ta, liền rất nhanh vẫy tay bảo qua bên.

      Khóe môi Chu Nghi Tu khẽ nhếch lên. Hồ Uẩn Dung vốn mộng tưởng mai này tiến cung, có ai ngờ “điềm lành” bây giờ lại thành “dị tật trời sinh”.

      Yến hội trở nên căng thẳng cũng vì chuyện của Hồ Uẩn Dung, nhóm hoàng thất dám tùy ý cười như trước nữa.

      Bất thình lình, Thính Tuyết chạy vào Phù Lệ điện, quỳ xuống đất rồi bẩm báo, “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”

      “Bệnh tình của Hoàng hậu ổn à?” Huyền Lăng trở nên khẩn trương khi nghe đến Chu Nhu Tắc.

      “Hoàng thượng cần lo lắng. Thái y vừa mới chẩn được, Hoàng hậu nương nương mang thai hai tháng! Nô tỳ phụng mệnh đến bẩm báo cho Hoàng thượng.”

      Huyền Lăng nghe Thính Tuyết xong liền mừng như điên. luôn hy vọng có đứa với Chu Nhu Tắc, giờ đây mộng thành thực, làm sao kích động cho được? Mặc dù vừa rồi có hơi mất thể diện, Hồ Uẩn Dung cũng là kẻ khôn khéo biết nhìn người. Nàng ta lập tức cất cao giọng, , “Dung nhi chúc mừng biểu tẩu, nguyện biểu ca có được Hoàng tử!”

      Huyền Lăng còn vui mừng, so đo cách nàng ta xưng hô, “Dung nhi rất hay! Ban thưởng cặp vòng bằng vàng ròng!”

      “Quý phi nương nương, Hoàng hậu có thai, sao thấy người vui lên chút nào vậy?” Miêu thị nâng ly rượu lên, cười đến rạng rỡ, đưa về phía Chu Nghi Tu mà kính.

      Khuôn mặt Thang Tĩnh Ngôn trở nên hận cực độ. Những người còn lại đều xem phản ứng của Chu Nghi Tu.

      “Quý nhân đùa rồi. Hoàng hậu nương nương hoài long tự là đại hỷ . Chỉ là, đứa còn chưa tới ba tháng, tránh va chạm là chính. Bản cung cảm thấy vẫn là cẩn thận tốt hơn, huống chi, tỷ tỷ xưa nay là người khiêm tốn, nhất định vui nếu chỉ vì chuyện này mà làm náo động khắp nơi. Hoàng thượng, người thấy nô tì có đúng ?” Chu Nghi Tu cười nhạt, quay đầu nhìn về phía Huyền Lăng.

      Huyền Lăng bây giờ nghe cái gì cũng cho là tốt, lại do Chu Nghi Tu mở miệng, làm sao mà bác lời nàng, liền đáp, “Ái phi có lý. Uyển Uyển thích phô trương, đợi thai tượng vững vàng rồi ăn mừng cũng muộn”. quay sang với Thính Tuyết, “Ngươi cần phải tận tâm hơn nữa khi hầu hạ Hoàng hậu, vạn nhất được có nửa điểm sai lầm.”

      “Hoàng thượng minh.” Chu Nghi Tu uống cạn ly rượu.

      Miêu thị bị mất mặt, tức giận mà ngồi xuống. Phi tần ngồi xung quanh chế nhạo nàng ta biết lượng sức. Cái đồ biết thân biết phận, dám lên mặt với Quý phi. Quả nhiên là mới lành sẹo quên vết đau cũ.
      song ngư, Nhược Vân, duyenktn14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :