1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26 (2)

      Điện Chiêu Dương.

      Mỗi người ăn bát băng, nóng nực trong người tiêu tan hơn phân nửa. Lúc này, nhũ mẫu bế Dư Phong vừa tỉnh ngủ đến thỉnh an. Tiểu gia hỏa lanh lợi hơn trước, thấy người liền kêu. Chu Nghi Tu sợ nóng, có ôm vào lòng mà để ngồi yên ghế.

      Dư Phong nghịch nghịch mấy quyển thi thư. Cam Tu nghi thấy vậy cười, , “Đại Hoàng tử xem ra là muốn học chữ rồi. Tỷ tỷ biết cách dạy dỗ.”

      “Muội muội đùa. chỉ là thấy ta thường ngày hay đọc sách nên nghịch ngợm thôi.” Chu Nghi Tu rút quyển sách trong vòng tay của Dư Phong ra, “Muội coi . Tiểu tổ tông làm nhăn hết cả cuốn rồi này.”

      Đoan phi và Cam Tu nghi nghe xong cười lớn.

      Dư Phong biết mình gây rắc rối rồi. đứng dậy, tư thế lảo đảo bước tới chỗ Đoan phi, nhào vào lòng nàng ta, chút sợ hãi. Đoan phi giật cả mình. Sợ bị ngã, nàng ta vội dựng đứng thẳng rồi xoa xoa mái đầu của .

      “Tiểu tử này mỗi khi gặp chuyện liền trốn ở chỗ của tỷ tỷ. Tỷ tỷ chiều đến hư rồi.” Chu Nghi Tu sẵng giọng.

      Đoan phi ôm Dư Phong rồi dỗ dành , thấy người có chút thương tổn nào mới với Chu Nghi Tu, “Ta chưa từng thấy ai làm nương như muội. Ngộ nhỡ đứa bị gì, để xem muội có ngồi yên được hay .”

      Chu Nghi Tu đột nhiên nhớ lại kiếp trước, đứa con của nàng mất khi chưa đầy ba tuổi. Trong lòng bất giác dấy lên nỗi đau xót, nàng , “Đứa có chút va chạm cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Ta nuông chiều , chính là muốn mất khí khái của nam tử.”

      Đoan phi ra hiệu, bảo nhũ mẫu ôm Dư Phong rồi đáp, “Ta thấy muội vừa rồi có hơi khác thường, vì sao vậy?”

      Chu Nghi Tu hoảng hốt. Đoan phi quả nhiên là người tinh tế, có gì có thể gạt được nàng ta. “ sao cả. Lời của tỷ tỷ khiến ta đột nhiên nhớ lại lúc , mẫu thân cũng rất thương ta, bây giờ...”

      Đoan phi tuy nghe vậy, trong lòng vẫn tràn đầy nghi vấn, nhưng thấy Chu Nghi Tu muốn tiếp, nàng ta cũng chẳng nhiều lời thêm.

      Cam Tu nghi nghe qua nghĩ Nhàn Quý phi tưởng niệm mẫu thân khuất. Nàng ta im lặng, lời nào.

      Sắc trời dần tối, hoàng hôn đỏ sậm phía xa xa. Đoan phi và Cam Tu nghi cáo từ, cùng nhau rời khỏi điện Chiêu Dương.

      Chu Nghi Tu phái Tiễn Thu hỏi thăm đêm nay Huyền Lăng đến chỗ nào. Sau khi được hồi báo rằng tới Lan Tuyền cư, nàng đối với thủ đoạn của Thang Tĩnh Ngôn liền nhìn với cặp mắt khác xưa.

      “Xem ra Hoàng thượng rất quan tâm Thang Tiệp dư.”

      “Trừ chỗ của Hoàng hậu, Lan Tuyền cư là nơi được lệnh thị tẩm nhiều nhất. Nương nương, người cũng thể cứ ngồi yên như vậy.” Tiễn Thu , “Lỡ như Thang Tiệp dư có tin vui sao?”

      Chu Nghi Tu thản nhiên, “Cứ cái đà này, nàng ta có thai là chuyện sớm muộn mà thôi. Bản cung thấy có người so với ta còn muốn sốt ruột hơn, cần chính mình ra tay cũng có kẻ thay ta làm ra chuyện.”

      Tiễn Thu hiểu ý, , “Tận mắt thấy Đại Hoàng tử ngày khôn lớn, bản thân lại chẳng có dấu hiệu, nàng ta còn gấp sao? Nhiễm Đông dò xét khắp nơi, Cam Tuyền cung kia liên tục phái người hồi phủ để truyền tin, hình như là bảo Đại phu nhân đưa linh dược gì đó để có con.”

      Chu Nghi Tu cười nhạo cái, “Thái y ở trong cung giỏi sao? Bỏ gần tìm xa, Đại phu nhân chính là làm việc quá tùy ý, bằng cũng chẳng chậm chạp như thế.”

      “Nô tỳ nghe , địa vị trong phủ của bà ta giờ đây trượt dốc rất nhanh. Lão gia sớm chán cái bộ dạng lấn quyền lấn thế bấy lâu của Đại phu nhân, chỉ là trước giờ đều nể mặt Đại Tiểu thư mà thôi. tại có Như phu nhân chăm sóc, tâm của lão gia dĩ nhiên còn hướng về chỗ cũ nữa.”

      “Cam Tuyền cung tự động hành . Ta muốn nhìn xem, nàng ta sinh ra đứa con như thế nào. Cái gọi là linh dược gì đó, nếu quả thực có tác dụng, ai nấy đều có thể sinh con, cần gì phải miếu chùa, tốn biết bao nhiêu tiền của mà cầu tự?” Chu Nghi Tu sửa lại cây trâm tóc, , “Huống chi, linh dược được chế ra từ nhiều loại dược liệu khác nhau, trong đó tất nhiên có những thứ xung khắc. Tỷ tỷ ta mặc kệ tất cả mà uống vào. Ba phần độc dược, chỉ sợ càng uống nhiều, càng khó có thể mang thai.”

      “Nương nương minh minh.”


      Chu Nhu Tắc vô cùng phẫn hận. Thang Tiệp dư đáng chết, dám câu Hoàng thượng khỏi nàng?! Huyền Lăng là trượng phu của nàng. Tiệp dư nho mà dám liên tục chống đối Hoàng hậu, đúng là to gan lớn mật! Nàng hạ quyết tâm, nhất định phải dạy cho Thang Tĩnh Ngôn bài học.

      Quả nhiên, vào ngày thỉnh an, Chu Nhu Tắc thấy Thang Tĩnh Ngôn đến chậm liền , “Tiệp dư sao lại tới trễ như vậy?”

      Thang Tĩnh Ngôn hành lễ qua loa, , “Hồi Hoàng hậu nương nương, là Hoàng thượng bảo tần thiếp cần phải đến sớm.”

      Chu Nhu Tắc nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó coi, “Hoàng thượng tuy vậy, Tiệp dư cũng được phép tới trễ. Nếu để cho ai nấy đều noi theo, hậu cung này còn có quy củ gì nữa?!”

      Chu Nghi Tu ngồi ở bên bên, khẽ trừng mắt. Tỷ tỷ rốt cuộc nhịn được rồi. Ghen tuông đố kỵ ra mặt, xem ra là hạ uy với Thang Tĩnh Ngôn.

      Thang Tĩnh Ngôn bị Chu Nhu Tắc trách cứ, cũng tự hiểu việc mình được sủng ái gần đây phạm vào tối kỵ của Hoàng hậu. Nàng ta cách khiêm tốn, “Tần thiếp dám bất kính với Hoàng hậu nương nương. Chỉ là tần thiếp nghĩ, nương nương xưa nay khoan dung độ lượng, đây lại là ý của Hoàng thượng, nên người so đo với tần thiếp.”

      Nhu Tắc bị bốn chữ “khoan dung độ lượng” làm cho cứng họng. Nếu nàng tiếp tục so đo bị là kẻ keo kiệt, lỡ như truyền tới tai Huyền Lăng, chỉ sợ vui khi thấy bộ dáng ghen tuông của mình, đành phẫn nộ mà , “Vậy từ nay, ngươi đừng có tái phạm nữa là được. Đứng dậy .”

      Thang Tĩnh Ngôn ngờ mới có bấy nhiêu mà được tha, thầm nghĩ: Hoàng hậu đúng là thùng rỗng kêu to, miệng cọp răng thỏ!

      Vốn là muốn xem kịch vui, ai ngờ lại kết thúc lãng xẹt, đám phi tần bắt đầu khinh thường Chu Nhu Tắc. Vô dụng, ghen tỵ, kêu người ta lấy cái gì mà kính phục nàng?
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27 (1)

      “Nương nương, Triệu Mỹ nhân* bên Thọ Kỳ cung có thai rồi.”
      *Triệu Mỹ nhân này phải là Vận Quý tần Triệu Tiên Huệ trong Hậu cung Chân Hoàn truyện.

      Chu Nghi Tu buông quyển sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi, “Triệu Mỹ nhân? Trước giờ ta chưa từng nghe qua. Sao hôm nay lại đột ngột xuất đầu lộ diện?”

      “Dĩ nhiên là do Thang Tiệp dư tiến cử đấy ạ. Dù sao cũng cùng ở cung, quan hệ hai người họ khá tốt.”

      Chu Nghi Tu khẽ cười, “Xem ra nàng ta hiểu được đạo lý rồi. Té ngã lần, cơ trí hơn trước.” Thang Tĩnh Ngôn bắt đầu nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Đáng tiếc, ý định này của nàng ta chỉ sợ là bùn loãng thể trát tường.

      “Nương nương, Hoàng thượng sau khi biết tin, tấn vị cho Triệu Mỹ nhân lên Tiểu viện.” Tiễn Thu bẩm báo tình hình cụ thể.

      Chu Nghi Tu hờ hững, , “Thọ Kỳ cung này quả thực có phong thủy rất tốt. Hoàng thượng vừa sủng ái liền hoài thai, cũng biết là có phúc khí để sinh hạ đứa hay . Bên Cam Tuyền cung thế nào rồi?”

      “Tất nhiên là mất hứng rồi ạ, nhưng cũng đành phải ban thưởng cho có lệ. Đại Tiểu thư ngày uống thuốc ba lần, xem ra vội đến mức chịu được.”

      “Có sợ nàng ta uống thuốc thay cơm cũng vô dụng thôi. Hoàng hậu tặng lễ rồi, bản cung cũng thể tay . Ngươi chọn vài thứ cho cẩn thận, dựa theo cấp bậc mà làm .” Chỉ là Tiểu viện Ngũ phẩm, đến mức Chu Nghi Tu phải đích thân tặng.


      “Nương nương, người đừng đau lòng. Triệu Tiểu viện dù mang thai cũng chưa biết trong bụng nàng ta là nam hay nữ đâu...” Thính Tuyết thấy chủ tử của mình buồn bã nguôi, đành quỳ xuống đất khuyên nhủ.

      Nhu Tắc nắm lấy bàn tay thị tỳ tâm phúc rồi , “Thính Tuyết, ngươi xem. Tại sao đến bây giờ ta vẫn chưa có thai?”

      Thính Tuyết có hơi khó xử, đành phải trả lời, “Nương nương, nô tỳ biết, có lẽ là vì duyên phận chưa tới. Nô tỳ nghe người ta , nếu càng nôn nóng càng . Nương nương, người nên thả lỏng tâm tình. Mặc kệ ai có thế nào, Hoàng thượng vẫn sủng ái người nhất...”

      Nước mắt rơm rớm tràn quanh mi, Chu Nhu Tắc , “Sủng ái? Sủng ái được cái gì? đối với nữ nhân khác cũng là sủng ái, phải chỉ có duy nhất mình ta! Ta cứ mãi chưa sinh được hoàng tự, chẳng bao lâu nữa ghét bỏ ta...”

      “Sao có thể chứ nương nương? Người đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngày nào đó, người hoài thai long tự mà!” Thính Tuyết cảm thấy ý nghĩ của Chu Nhu Tắc quá ngây thơ đơn thuần. Hoàng đế từ xưa đến nay, có ai mà tam cung lục viện? Chủ tử và Hoàng thượng gắn bó như keo sơn trong hai năm qua là phá lệ rồi.

      Nhu Tắc đột nhiên , “Nếu như Triệu Tiểu viện hạ sinh đứa này, Hoàng thượng có tới hai người con. Bảo tọa Hoàng hậu này, ta sợ mình ngồi còn vững nữa...”

      “Ai dám?! Nương nương, người là chính Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, tự mình sắc phong lập làm Hoàng hậu. Dù các phi tần tiểu chủ sinh được con, chúng cũng phải gọi người hai tiếng “mẫu hậu”. Người đừng đau lòng nữa mà...”

      Nhu Tắc bị lời của Thính Tuyết làm cho giật mình. Phải. Cam Tuyền cung hoa lệ, lễ phục màu vàng sáng thêu chín con phượng hoàng, chỉ có nàng ta mới được ở, được mặc. Nếu như có con, nàng ta có thể ôm đứa của Triệu Tiểu viện mà nuôi dưỡng. thể động đến Chu Nghi Tu, nhưng Tiểu viện có thân phận đê hèn, mẫu hậu nhất định cản nàng ta.

      Có điều, nếu đến chỗ vạn bất đắc dĩ, Nhu Tắc cũng chẳng cam lòng nuôi con của kẻ khác, “Mẫu thân đưa thuốc cho ta uống lâu như vậy mà vẫn vô dụng. Đúng là lũ lang băm, chỉ biết lừa bịp mẫu thân của ta. Thính Tuyết, ngươi mau tìm cách, bảo mẫu thân phải kiếm cho được đại phu giỏi thực ...” Nàng ta năng càng lúc càng lộn xộn.

      Thính Tuyết chỉ biết dỗ chủ tử mà thôi, , “Lát nữa nô tỳ truyền tin cho Đại phu nhân. Nương nương, người nghỉ ngơi , sau này còn có tin tốt mà.”

      Bất chợt, trong đầu Chu Nhu Tắc xẹt qua ý nghĩ. Nếu Triệu thị còn đứa , Huyền Lăng mặc kệ nàng ta, sau đó trở về bên cạnh mình, rồi mình chừng hoài thai...

      Thính Tuyết thấy chủ tử lúc khóc lúc cười liền cảm thấy sợ hãi, “Nương nương, người có việc gì chứ?”

      “Thính Tuyết, ngươi xem. Nếu Triệu Tiểu viện còn đứa như thế nào?”

      Thính Tuyết vừa nghe xong liền kinh hoảng. Nàng ta run run, , “Nương nương, người được nghĩ như vậy. Ở trong cung lại làm ra chuyện này, ngộ nhỡ Hoàng thượng biết được...”

      “Hoàng thượng làm sao biết được chứ? Nếu là do Triệu Tiểu viện cẩn thận mà đánh mất đứa , có ai trách tội bản cung đâu.” Ánh mắt Chu Nhu Tắc lóe lên tia quỷ dị.

      “Nương nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, tốt nhất vẫn là bảo dưỡng thân mình cho tốt...” Nhu Tắc bị Thính Tuyết dỗ dành hồi mới an tĩnh lại. Bên ngoài cửa, bóng người theo dõi tình ầm ĩ bên trong cuối cùng cũng biến mất.


      “Hoàng hậu có như vậy sao?” Thái hậu nghe xong liền chau mày. Đúng là chút khả năng hay bản lĩnh gì, chẳng trách năm đó lão nhân gia nàng cố tình, để Hoàng thượng nhìn thấy nàng ta.

      Thị tỳ đứng phía dưới cúi đầu, hồi bẩm, “Hồi Thái hậu, nô tỳ dám dối. Tất cả những gì nô tỳ bẩm lại đều là nguyên văn của Hoàng hậu, sai chữ.”

      “Ngươi trở về trước. Ai gia nếu có việc lại truyền ngươi.”

      “Thái hậu, Hoàng hậu hiểu chuyện như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đợi cho thị tỳ kia lui ra, Trúc Tức mới hỏi.

      “Phải làm sao à? Ai gia chỉ có thể chú ý nàng chút, tránh để chủ ý sai lầm của nàng gây hại cho hoàng tự. Nếu phải nữ nhân kia (Đại phu nhân) dùng quỷ kế, với tư chất của Hoàng hậu, vốn là thể tiến cung! Nhưng ý trời định, nàng cuối cùng vẫn là trung cung Hoàng hậu, ai gia chỉ đành tận lực bảo ban nàng. Hậu vị thể phế lập tùy tiện, rốt cuộc vẫn là bà già này vì Hoàng đế làm chút việc thôi.” Thái hậu quay sang phân phó Trúc Tức , “Ngươi phái người tin cậy chiếu cố Triệu thị cho tốt. Ai gia muốn nàng ta sinh hạ đứa bình an.”

      “Nô tỳ hiểu rồi.” Trúc Tức cùng Thái hậu trải qua bao phen chìm nổi trong chốn hậu cung, tất nhiên hiểu hết lời của lão nhân gia nàng.

      Đứa là quan trọng nhất. Về phần Triệu Tiểu viện, hậu cung vốn nhiều nữ nhân, thiếu nàng ta cũng giống như mất đóa hoa nhoi, đáng tiếc.

      Thái hậu ngầm đưa người vào Cam Tuyền cung theo dõi. Biểu của Chu Nhu Tắc làm Chu Nghi Tu sung sướng cả người. Tỷ tỷ, nỗi khổ ngày trước của muội muội, ngươi cũng nên nếm thử lần , mới có thể giúp ta tiêu tan mối hận trong lòng.


      “Nương nương, theo ý của Đại Tiểu thư, sợ rằng nàng ta động thủ với Triệu Tiểu viện, chúng ta có cần...”

      Chu Nghi Tu liếc mắt cái rồi , “Ngươi tưởng Di Ninh cung ngồi đấy à? Tỷ tỷ muốn dính vào loại chuyện này, người đầu tiên tha cho nàng ta chính là Thái hậu. Tôn tử so ra còn hơn cả chất nữ. Hoàng hậu nếu như an phận chẳng sao cả, bằng ...”

      Tiễn Thu tiếp, “Bằng , Thái hậu mặc kệ nàng ta, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt.”

      Chu Nghi Tu dặn dò tâm phúc, “Ngươi biết lợi hại như vậy tốt rồi. Trong bụng Triểu Tiểu viện còn chưa biết là nam hay nữ đâu. Ta thực hy vọng nàng ta sinh con trai, có thể thay Phong nhi chắn nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao, Phong nhi nổi bật quá cũng là chuyện nên. Ngươi truyền lời của ta, tất cả cung nhân trong Phượng Nghi cung phải tránh xa Thọ Kỳ cung hết mức. Đại phu nhân mấy năm liền ở trong phủ thành lão tinh, ta muốn xem, tỷ tỷ kế thừa được bao nhiêu tâm kế của bà ta.”

      “Xem ra mấy ngày nữa, trong cung náo nhiệt lắm đây.” Tiễn Thu bật cười.

      Chương 27 (2)

      Triệu Tiểu viện có thai vào dịp trăng rằm tháng Tám, Huyền Lăng vô cùng cao hứng. Yến tiệc đoàn viên hết sức náo nhiệt. Sắc mặt Chu Nhu Tắc rất tốt. Tuy rằng nàng ta cố gắng thể ra vẻ đoan trang hiền thục, nhưng trong ấn tượng của mọi người, vị Hoàng hậu bị cười chê. Ánh mắt nàng ta chập chờn biết bao con sóng tình kia mà. Cái bộ dạng cười gượng gạo khiến mọi người nhìn mãi cũng phát mệt, xem ra chỉ có mình Huyền Lăng vọng tưởng Uyển Uyển vui cho .

      “Đổi canh mơ cho Triệu Tiểu viện, đồ ăn ở đây nhiều dầu mỡ quá.” Huyền Lăng ra lệnh.

      Mọi người nhất loạt hướng mặt về phía Triệu Tiểu viện. Vì có thai, nàng ta được ngồi ở vị trí cao, bên cạnh Thang Tĩnh Ngôn.

      Miêu thị ngồi ở đằng sau, trừng mắt nhìn Triệu Tiểu viện. Huyền Lăng căn bản hề chú ý đến nàng ta kể từ lúc nàng ta bị giáng cấp. Miêu thị nghiến răng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu thị bé.

      “Tạ Hoàng thượng quan tâm.” Triệu Tiểu viện đỡ bụng đứng dậy.

      “Muội muội à, Triệu Tiểu viện này xem ra là người rất biết nhẫn nhịn.” Đoan phi thầm vào tai Chu Nghi Tu. Triệu thị có vì mang thai mà tự kiêu tự ngạo, ngược lại còn đối với Thang Tĩnh Ngôn thêm mấy phần cung kính.

      “Ánh mắt của Thang Tiệp dư sai, có thể chọn được người đáng tin cậy.” Chu Nghi Tu nhớ Triệu thị của kiếp trước. Nàng ta mang thai vào lúc này quả là ngoài dự đoán, chỉ e Triệu thị cũng sống được bao lâu nữa.

      Chợt, Chu Nhu Tắc đứng dậy, , “Hôm nay nhân dịp Trung thu, nô tì sai người làm nồi lẩu cua ngon. Mời Tứ lang và chư vị tỷ muội cùng thưởng thức.”

      “Ý tốt của Uyển Uyển, trẫm làm sao mà nhận chứ?”

      Nghe Huyền Lăng vậy, Thính Tuyết liền theo lệnh Chu Nhu Tắc bày lên mỗi bàn cái lẩu cua, kèm theo mấy bình rượu.

      Chu Nghi Tu thấy ai lên tiếng. Ánh mắt của nàng chợt lóe lên tia sáng, bắn về phía Triệu Tiểu viện.

      Quả nhiên, nàng ta hề động đũa, thậm chí còn đứng dậy, thưa với Huyền Lăng, “Hoàng thượng, tần thiếp mang thai. Thái y có dặn được ăn cua vì chúng mang tính hàn. Xin Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp nhất thời thể nhận tâm ý của Hoàng hậu nương nương.”

      “Ái phi nào có tội gì? Người đâu, mau đổi món cho Tiểu viện, đổi thành canh ngọt.”

      Lý Trường lập tức nghe lệnh. Chu Nhu Tắc bất giác đứng dậy, , “Đều tại bản cung suy nghĩ chu toàn, suýt nữa làm hại thân mình của muội muội. Muội muội đừng trách bản cung.”

      Triệu Tiểu viện cung kính đáp, “Nương nương quá rồi. Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, khó tránh khỏi có vài sơ sót, tần thiếp nào dám oán trách.”

      phen ứng đối khiến Chu Nhu Tắc mất hết cả mặt mũi, trong lời còn ngầm ý uy hiếp nàng ta. Trong giây lát, nàng ta đờ người ra. Chu Nghi Tu khỏi nhìn Triệu thị với ánh mắt khác xưa. Thang Tĩnh Ngôn đúng là có được bảo vật.

      “Uyển Uyển xưa nay là người hiền lành, nàng ấy phải cố ý đâu.” Huyền Lăng đỡ Nhu Tắc ngồi xuống.

      Nét cười mặt mọi người lên vài phần cổ quái. Tâm tư Hoàng hậu ai nấy đều biết, thủ đoạn của nàng ta vô cùng vụng về. Triệu thị bình thường xuất đầu lộ diện, bây giờ lại có thể có thai, dĩ nhiên phải nhân vật đơn giản.

      Chu Nhu Tắc tự rước lấy nhục nhã, sắc mặt trắng bệch cả . Nàng ta cảm thấy dường như mọi người cười chê mình, liền rơm rớm nước mắt muốn khóc. Huyền Lăng thấy vậy đau cả lòng, “Uyển Uyển sao vậy?”

      Nhu Tắc lau nước mắt rồi , “Hôm nay là Trung thu, nô tì nghĩ đến phụ mẫu, khó tránh khỏi nhất thời thương nhớ. Xin Tứ lang thứ tội.”

      Đúng là đồ hồng nhan họa thủy! Tất cả phi tần bất giác có cùng ý nghĩ.

      Triệu Tiểu viện là người thông minh, sợ Hoàng hậu lại nghĩ ra kế hãm hại mình liền lập tức đứng dậy, , “Hoàng thượng, tần thiếp cảm thấy khỏe, thể ở lại cùng mọi người. Tần thiếp xin được phép cáo lui trước.”

      Huyền Lăng coi trọng con nối dòng, hai lời liền đáp ứng, “Ái phi mau trở về , nhớ tuyên Thái y đến xem chút.”

      Nhu Tắc thấy mục tiêu rời khỏi, nàng ta càng khóc dữ dội hơn, khóc đến hoa lễ đẫm mưa. Trong phút chốc, yến tiệc đoàn viên chỉ còn là cái danh . Huyền Lăng muốn dỗ giai nhân cười, nhanh chóng đưa nàng ta cùng về Cam Tuyền cung.

      Cam Tu nghi đập đũa xuống bàn, cả giận mà quát, “ nghiệt!”

      Mấy phi tần khác ngờ Cam thị lại dám ra miệng lời ấy, nhất thời cảm thấy khâm phục.

      Chu Nghi Tu dù sao cũng là nữ nhi của Chu gia, lại là muội muội Chu Nhu Tắc, thể mở miệng với Cam thị, “Hoàng thượng và Hoàng hậu mới rời lâu, muội muội nên năng cẩn thận. Hôm nay là ngày tốt, đừng để họa từ miệng mà ra.”

      “Nô tì thất nghi.” Cam thị cũng biết lời của mình vừa rồi có hơi quá. Nàng ta im lặng, gì thêm.

      Chu Nghi Tu đứng dậy, với mọi người, “Hôm nay là rằm Trung thu, trong cung dâng lên ít hoa đăng đẹp. Các tỷ muội xem cả , tiện thể tham gia đố đèn, coi như uổng đêm trăng tròn.”

      Mọi người lập tức tản ra, tùy ý thả đèn hoa đăng.

      Chu Nghi Tu dạo cùng Đoan phi và Cam thị. Tới chỗ núi giả, Mặc Trúc – thị tỳ tâm phúc của Cam Tu nghi chợt kêu lên, “Có người!”

      “Đừng hoảng hốt, trước tiên hãy xem xảy ra chuyện gì?” Chu Nghi Tu lệnh cho thái giám đưa người đằng sau núi giả ra.

      thị tỳ mặc y phục của thô sử cung nữ bị hai thái giám bắt quỳ xuống ngay lập tức. Chu Nghi Tu hỏi, “Ngươi là người của cung nào? Đêm hôm ở chỗ này lén lén lút lút làm gì?”

      “Hồi nương nương, nô tỳ là người của Hoán Y cục. Hôm nay là Trung thu, nô tỳ chỉ là bái nguyệt, biết quấy nhiễu nương nương. Xin nương nương thứ tội.” Thị tỳ kia tuy cúi đầu nhưng câu nào ràng câu ấy.

      Cam Tu nghi , “Hóa ra là như vậy. Cũng đâu phải chuyện gì lớn, sao lại tránh ở trong núi giả, khiến người khác sợ hãi thế?”

      “Nương nương thứ tội. Nô tỳ xuất thân đê hèn, dám đụng đến nương nương tôn quý nên mới tránh ở chỗ này.”

      “Mồm miệng lanh lợi lắm, cứ ở mãi Hoán Y cục cũng ủy khuất cho ngươi.” Đoan phi chậm rãi .

      “Nương nương vậy, nô tỳ thực dám nhận. Nô tỳ vào cung lâu, có thể được làm ở Hoán Y cục là có phúc rồi ạ.”

      Chu Nghi Tu nở nụ cười, “Đoan tỷ tỷ à, nha đầu biết ăn biết như vậy có nhiều đâu. Mấy tiểu cung nữ chúng ta từng gặp, có ai mà nơm nớp lo sợ, sợ chúng ta ăn các nàng ấy chứ.”

      “Nô tỳ đa tạ nương nương khen tặng.” Thị tỳ kia cúi đầu đáp.

      “Ngươi khéo miệng như vậy, bộ dáng xem ra có lẽ cũng kém. Ngẩng đầu lên cho bản cung và hai vị tỷ tỷ nhìn chút.” Cam Tu nghi lên tiếng.

      Lời tác giả: Mọi người có đoán được nương của Hoán Y cục này là ai nào? Trong nguyên tác của Hậu cung Chân Hoàn truyện, quả thực có khá nhiều chỗ hợp lý. Chu Nhu Tắc thân là Hoàng hậu mà lại có thể tương ngộ tiểu cung nữ của Hoán Y cục, chẳng lẽ nàng ta có sở thích dạo khắp hoàng cung à? Hoán Y cục cách chủ điện của Hoàng hậu rất rất xa...
      Từ cung nữ của Hoán Y cục trở thành người hầu hạ bên cạnh Khâm Nhân Thái phi, rồi lại thành ngũ phẩm bên người Chân Hoàn, nàng ta là đóa hoa sen trắng thuần, ai mà tin cho nổi?
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28 (1)

      Thị tỳ kia chậm rãi ngẩng đầu. Ánh trăng sáng ngời chiếu lên khuôn mặt nàng ta. Chu Nghi Tu thấy dung mạo người trước mắt giật mình. Lấy lại bình tĩnh, nàng cất tiếng hỏi, “Ngươi tên gì?”

      “Hồi nương nương, nô tỳ là Thôi Cận Tịch*.”
      *Thôi Cận Tịch chính là tâm phúc của Chân Hoàn trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, nhờ có nàng ta mách nước, chỉ điểm mà Chân Hoàn mới có thể bước dần lên chiếc ghế Thái hậu.

      Trong ấn tượng của Chu Nghi Tu, Thôi Cận Tịch là hiểu thấu thế thái nhân tình, tuổi ngoài ba mươi, xử khôn khéo. Còn giờ đây, trước mắt nàng chỉ là cung nữ trẻ tuổi, ngây thơ non nớt.

      sai. Tên hay, vẻ ngoài cũng rất được.” Cam Tu nghi nhanh mồm nhanh miệng, ấn tượng của nàng ta về Thôi Cận Tịch vô cùng tốt đẹp.

      “Tu nghi nhìn trúng người rồi. Bản cung bây giờ điều ngươi đến Nhân An điện hầu hạ, ngươi tuyệt đối được có nửa phần chậm trễ.” Chu Nghi Tu . Nàng biết Cam thị phải người ngốc, nàng ta cho phép chỗ của mình có kẻ chân ngoài dài hơn chân trong*.
      nô tài hoàn toàn trung thành, lo việc cho người ngoài nhiều hơn việc mình được phân.

      “Ôi trời, như vậy sao được? Muội muội lắm miệng rồi.” Cam thị ngượng ngùng, .

      Chu Nghi Tu cười hào phóng, “Có cái gì đâu chứ? Hiếm khi mới gặp được người vừa ý, muội muội cứ đưa nàng ta về, dạy dỗ cho tốt là được.”

      “Vậy muội muội cung kính chi bằng tuân mệnh.”

      Chu Nghi Tu quay đầu sang nhìn Cận Tịch rồi , “Cam Tu nghi xưa nay là người khoan dung độ lượng, ngươi cần phải tận tâm hầu hạ nàng, đừng phụ tâm ý của bản cung.”

      “Nô tỳ tạ ơn ân điển của Quý phi nương nương, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ Tu nghi.” Thôi Cận Tịch dập đầu trước Chu Nghi Tu, sau đó đứng dậy rồi lui ra phía Mặc Trúc.

      Trở về Phượng Nghi cung, Tiễn Thu suy nghĩ mãi mà hiểu dụng ý của chủ tử. Nàng ta liền hỏi, “Nương nương, người đó ràng là muốn gây chú ý với người và hai vị nương nương, sao người còn vì nàng ta mà dụng tâm?”

      Chu Nghi Tu , “Nàng ta muốn trở nên nổi bật, bản cung cũng thuận tay thành toàn. Tóm lại, chính là bản cung đưa nàng ta thoát khỏi Hoán Y cục, nàng ta nhớ mãi phần ân tình này. Tự cho là mình thông minh, muốn làm nô tỳ giặt áo cực khổ. Nàng ta tưởng trở thành tâm phúc của phi tần dễ lắm hay sao?”

      Tiễn Thu ngẫm lại cũng đúng, liền đáp, “Nương nương, nô tỳ thấy Thôi Cận Tịch kia rất biết ăn , lỡ như có ngày nàng ta trèo lên đầu Cam Tu nghi sao?”

      Chu Nghi Tu phì cười, “Cam thị phải người tầm thường, làm sao dám yên tâm dùng đến nàng ta? Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu Nhân An điện có ngày đuổi nàng ta ra ngoài, ngươi nhất định phải tìm cái cớ đẩy nàng ta đến Thận Hình ty. Ta muốn Thôi Cận Tịch vĩnh viễn thể ngóc đầu!”

      Chu Nghi Tu chính là thầm tính toán làm sao để giết Thôi Cận Tịch nhằm trừ hậu hoạn. Cắt được nàng ta, Chân Hoàn về sau cũng còn vây cánh.

      “Nô tỳ nhớ kỹ rồi.” Tiễn Thu mặc dù hiểu vì sao chủ tử lại hành động như vậy, song nghĩ lại, Thôi Cận Tịch kia cũng phải thiện tâm gì cho cam, có lẽ chuẩn bị trước vẫn là hơn.

      Thôi Cận Tịch lúc này hề biết, vận mệnh của nàng ta nằm gọn trong bàn tay của Chu Nghi Tu.


      Bụng của Triệu Tiểu viện mỗi ngày lớn, nghiễm nhiên trở thành bảo vật của hậu cung. Ánh mắt Chu Nhu Tắc nhìn nàng ta mỗi lúc thâm trầm, Thái hậu và Chu Nghi Tu càng thêm phần kinh hãi.

      Khó ai có thể tin được, Chu Nhu Tắc trắng trong thuần khiết đối với Huyền Lăng lại cư nhiên phái người nhiều lần ngáng chân Triệu Tiểu viện để làm nàng tay sảy thai. May thay, mỗi lần đều được người của Thái hậu cứu thoát, Triệu Tiểu viện dần nhận ra có người muốn hại mình. Nàng ta an phận thủ thường ở trong Thọ Kỳ cung, có chuyện gì liền ra ngoài nửa bước. Huyền Lăng mỗi ngày đều đến bầu bạn, miễn cho Triệu Tiểu viện hết thảy lễ tiết, còn dặn dò Thang Tiệp dư chiếu cố chu đáo.

      Cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 28 (2)

      Mùa xuân của năm Càn Nguyên thứ tư đến rất sớm. Triệu Tiểu viện mang thai hơn tám tháng, dựa theo quy củ, đành phải đến dự sinh thần của Hoàng hậu. Thái y cũng thai này vững vàng.

      Chu Nghi Tu vốn nghĩ Chu Nhu Tắc ngu xuẩn đến mức ra tay vào ngày sinh thần của mình, sau này ngẫm lại, nàng mới phát mình quá coi thường ghen tuông, đố kỵ của Hoàng hậu nương nương rồi. Nhu Tắc từ là thiên chi kiều nữ, lớn lên lại gả vào Tiêu Phòng*, trừ bỏ tình say đắm với Hoàng đế và suốt ngày phải nghĩ cách lấy lòng Thái hậu, những thứ khác căn bản lọt vào mắt nàng ta. Triệu thị mang thai rồng khiến nàng ta cảm thấy áp bức vô cùng. Chính cung mà có con chính là vết thương chí mạng của Chu Nhu Tắc. Nàng ta tuyệt đối cho phép Triệu thị được phép bình an sinh hạ đứa .
      *Tiêu Phòng là đặc ân dành cho chính thất và vài phi tần được sủng ái đặc biệt. Tường được trát từ bùn trộn với tiêu, tạo nên mùi hương ấm áp. Trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, Chân Hoàn là người may mắn được hưởng đặc ân này vì nàng ta có gương mặt tương tự như Thuần Nguyên Hoàng hậu Chu Nhu Tắc.

      Chu Nhu Tắc nũng nịu với Huyền Lăng, “Nô tì và Tứ lang gặp gỡ nhau lần đầu ở hồ Thái Dịch, nên năm nay nô tì muốn sinh thần của mình được tổ chức ở đảo giữa hồ. biết Tứ lang có bằng lòng cùng Uyển Uyển ôn lại chuyện xưa?”

      Đám phi tần cùng nhau hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Nhàn Quý phi. Tuy ngoài mặt tỏ ra vô cùng bình thản, trong lòng Chu Nghi Tu lúc này lại vô cùng thống hận, hận thể đem Chu Nhu Tắc ra nghiền nát thành từng mảnh . Nàng ta cố ý gợi lại vết thương cũ của nàng, làm như sợ có người biết nàng ta vì nguyên cớ gì mà có được ngôi vị Hoàng hậu của ngày hôm nay sao?

      Chu Nghi Tu tỏ ra thờ ơ. Đám phi tần muốn xem kịch vui, mặt kẻ nào kẻ nấy liền lập tức biến sắc. Nhàn Quý phi quả là ai sánh bằng. Nếu đổi lại người khác, chỉ e giận sôi máu cả lên rồi.

      Huyền Lăng sửng sốt hồi rồi mới , “Uyển Uyển có tâm tư như vậy, trẫm chiều theo nàng.” xong, nắm lấy bàn tay của Chu Nhu Tắc. Hai người cùng nhau bước lên phía trước thuyền rồng.

      Chu Nghi Tu cùng Đoan phi và Cam thị là ba phi tần có địa vị cao nhất theo sát phía sau, kế đó là đến thuyền của Thang Tiệp dư và Triệu Tiểu viện.

      “Muội muội nếu thấy thoải mái, chi bằng hãy về nghỉ ngơi trước .” Đoan phi thấy Chu Nghi Tu lạnh lùng như vậy, nghĩ đến mấy lời vừa rồi của Chu Nhu Tắc khỏi lo lắng. Hoàng hậu cũng là... ngay trước mặt mọi người lại khiến muội muội của mình khó xử như vậy, cũng biết trong cung có bao nhiêu người tâm phục khẩu phục.

      Chu Nghi Tu vỗ mu bàn tay của Đoan phi, , “Ý tốt của tỷ tỷ muội đều hiểu. Nhưng nếu giữa chừng bỏ , chẳng phải là trốn chạy khi lâm trận hay sao? Chu Nghi Tu này tuyệt đối bao giờ chịu thua, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu có người khiêu khích. Muội muội thấy quen rồi.”

      “Là ta lo lắng quá nhiều rồi.” Đoan phi đối với Chu Nghi Tu càng tăng thêm hảo cảm.

      Thuyền rồng vừa đến giữa hồ, bất thình lình, có tiếng tỳ nữ hét lên, “Người đâu! Nước tràn vào thuyền rồi! Mau tới cứu người!”

      “Sao lại như vậy?” Chu Nghi Tu ngồi ở trong khoang thuyền, nghe tiếng kêu to bên ngoài, nàng liền vội vàng bảo Tiễn Thu ra ngoài xem thử.

      Tiễn Thu hồi rồi trở về bẩm báo, “Nương nương, thuyền của Thang Tiệp dư và Triệu Tiểu viện đột ngột bị chìm, cũng may là phát sớm. Đám nội giám phụ trách mang thuyền mới đến, có lẽ là có gì trở ngại.”

      Chu Nghi Tu trao đổi ánh mặt với Đoan phi và Cam thị rồi , “Triệu Tiểu viện ổn chứ?”

      “Bên kia rất lộn xộn. Thuyền chúng ta lại ở xa, thể hỏi thăm được gì.”
      song ngư, duyenktn1, thuyt2 others thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chu Nghi Tu nhìn xuyên qua lớp cửa sổ giấy mỏng, thấy chiếc thuyền gặp nạn ở giữa hồ, thuyền tiếp ứng rất nhanh đến gần. Nàng bảo Tiễn Thu, “Ngươi lại ra xem xem Triệu Tiểu viện thế nào rồi.”

      tới khắc, Tiễn Thu rồi hồi bẩm lại, sắc mặt kinh hoàng, “Nương nương, hay rồi! Triệu Tiểu viện bị động thai, đau bụng ngừng, bây giờ được đưa lên thuyền mới để chuẩn bị sinh!”

      “Hoàng thượng biết chưa?”

      Tiễn Thu , nàng ta đáp, “Có lẽ biết ạ. Bên kia vừa xảy ra chuyện, chiếc thuyền ngay lập tức chạy đến chỗ thuyền rồng báo tin.”

      “Truyền lời của bản cung, tất cả lập tức quay lại bờ! Lúc này e là Hoàng hậu còn tâm tư làm sinh thần gì đó nữa rồi.”

      “Dạ! Nô tỳ ngay.”

      Đoan phi và Cam thị im lặng hồi. Rất lâu sau, Đoan phi mới câu, “ biết Triệu Tiểu viện có sinh hạ đứa thuận lợi hay ?”

      “Chuyện hôm nay, chỉ sợ phải là ngoài ý muốn...” Cam thị chợt thốt lời.

      “Là vô tình hay hữu ý, còn phải coi phúc khí của nàng...” Chu Nghi Tu với giọng hững hờ.

      Huyền Lăng vừa nhận được tin, thuyền rồng lập tức quay đầu trở về. Chu Nhu Tắc thấy vậy cũng vô cùng sốt ruột. Triệu Tiểu viện bị đau bụng vì sợ hãi, kịp đưa nàng ta trở về Đóa Vân hiên.

      Thái y và bà đỡ nhanh chóng được triệu đến. Cung nữ ra vào liên tục, người bưng chậu, kẻ cầm khăn, kéo. Ai nấy nhìn vào đều cảm thấy chóng mặt. Chu Nghi Tu quét mắt vòng, phát thấy thị tỳ Cát Tường bên người Đoan phi, trong lòng nàng liền dấy lên nghi ngờ.

      “Hoàng thượng, Triệu Tiểu viện bị kinh hãi, chỉ sợ là sinh non, nhưng mà thai vị đúng, ngộ nhỡ...” Chương Di muốn lại thôi. Ai cũng hiểu hàm ý của . Bỏ mẹ lấy con là điều tất nhiên, nhưng Thái y từ trước tới nay ngàn lần đều muốn tự mình chịu trách nhiệm này, mà phải do Huyền Lăng đích thân mở miệng mới được.

      Huyền Lăng im lặng hồi lâu. Chu Nhu Tắc sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt rơi lã chã tựa như những hạt châu mặt đất. “Hoàng thượng, Triệu muội muội... nàng...”

      “Uyển Uyển đừng sợ. Trẫm ở đây, có việc gì đâu.” Huyền Lăng an ủi nàng ta vài câu rồi trầm giọng, với Thái y, “Ngươi chỉ cần tận lực cố gắng, nếu như thực nguy hiểm... Chọn Hoàng tử!”

      “Vi thần tuân chỉ.”

      Đám phi tần nhịn được mà bưng mặt khóc. Thân sống ở hoàng gia, tất đều phải như thế.

      Trong phòng sinh, tiếng nữ tử liên tục truyền ra vô cùng thảm thiết, khiến người ta cảm thấy run sợ. Nhu Tắc giống như chiếc lá cuối thu sắp rụng. Nàng ta dựa vào lòng Huyền Lăng để được an ủi, khiến chư phi hận thể ăn tươi nuốt sống con hồ ly mị tử này.

      Triệu thị sống chết còn chưa , nàng ta còn có tâm tư quyến rũ nam nhân! Đúng là nghiệt!

      Cuối cùng, chỉ nghe tiếng hét to đến mức tê tâm liệt phế. Phòng trong còn hơi thở. Chu Nghi Tu thầm nghĩ tốt. Triệu thị nhất định lành ít dữ nhiều.

      Bà đỡ ôm trong tay bọc tã lót ra, , “Chúc mừng Hoàng thượng. Tiểu viện hạ sinh được Công chúa.”

      Nghe bà đỡ là con , tuy rằng có chút thất vọng, nhưng suy cho cùng cũng là Hoàng trưởng nữ, Huyền Lăng vẫn cảm thấy rất vui mừng. hỏi, “Triệu thị sao rồi?”

      Bà đỡ tuy khó xử nhưng vẫn bẩm báo từng chi tiết, “Hồi Hoàng thượng, Tiểu viện bị băng huyết. Người rồi.”

      Chu Nghi Tu để ý thấy sắc mặt của Chu Nhu Tắc lúc sợ hãi lúc lo lắng khỏi cười lạnh. Đoan phi cúi đầu, thở dài tiếng.

      “Đứa này hình như còn chưa đủ tháng...” Huyền Lăng xốc lại tã cho con rồi .

      “Hồi Hoàng thượng, Công chúa sinh non, cần phải chăm sóc tỉ mỉ.”

      “Nếu vậy ... Uyển Uyển, nàng hãy dành ra chút tâm tư , dù sao cũng là con của nàng*.”
      Chu Nhu Tắc là đích mẫu.

      Nhu Tắc thất vọng vô cùng. Công chúa thôi được ích lợi gì, vô duyên vô cớ trói buộc lấy thân mình. Nàng ta vội , “Hoàng thượng, nô tì chưa từng nuôi dưỡng con trẻ, sợ là được chu đáo. bằng đưa đến chỗ muội muội, nàng từng sinh hạ, kinh nghiệm cũng hơn nô tì rất nhiều.”

      Chư phi đối với Hoàng hậu liền cảm thấy đáng cười. Huyền Lăng nhìn qua phía Nghi Tu, thấp giọng, “Ái phi, Uyển Uyển có lý. Đứa này tạm thời giao cho nàng nuôi dưỡng vậy.”

      Chu Nghi Tu tại mới thấy, Chu Nhu Tắc quả thực là con của Đại phu nhân. Mẹ con y đúc, đối với vật chẳng có giá trị cho mình liền vứt bỏ thương tiếc. Nghe xong lệnh của Hoàng thượng, biết mình có cách nào cự tuyệt, nàng liền , “Hoàng thượng lên tiếng rồi, nô tì nhất định dốc lòng chăm sóc Công chúa. biết Hoàng thượng định đặt tên cho Công chúa là gì? Dù sao nữa cũng là trưởng nữ của người.”

      Huyền Lăng nhìn khuôn mặt nhăn nheo của con , trong lòng cũng mấy thương, “ giao cho ái phi nuôi nấng rồi, tốt hơn hết là để ái phi đặt tên . Đợi đầy tháng rồi định phong hào sau.”

      Chu Nghi Tu nghĩ, đứa này vừa sinh ra mất mẫu thân, phụ thân lại là người lạnh bạc, đúng là đáng thương. Nàng trầm ngâm lát rồi , “Theo ý của nô tì, đứa này khi sinh ra phải chịu phen khổ sở, là con đầu của Hoàng thượng, mong rằng nàng mai sau, mọi chuyện được trôi chảy bình an. Nguyên An, Hoàng thượng thấy thế nào?”

      “Nguyên An... sai! Ái phi đặt rất hay, vậy gọi Nguyên An .” Huyền Lăng gật đầu, , “Triệu thị có công sinh hạ Công chúa, gặp bất hạnh nên sớm qua đời, nay truy phong làm Điệu Tần, dùng lễ Quý tần hạ táng.”

      “Hoàng thượng nhân đức.” Chu Nghi Tu vội quỳ xuống tạ ơn, ai nấy đều khen ngợi tấm lòng của Hoàng thượng.

      Năm Càn Nguyên thứ tư, ngày mươi sáu tháng tư, Trưởng Công chúa ra đời, tên là Nguyên An.
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :