1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 24 (1)

      Chu Nghi Tu nghe Văn Thế Thanh báo lại, biết được bệnh tình của Thang Tĩnh Ngôn thuyên giảm hơn trước. Nàng quyết định đến Lan Tuyền cư thăm nàng ta. Vừa bước vào cửa, cảnh tượng lá rơi đầy đất ra trước mắt, tên thái giám nào thèm quét dọn. Chu Nghi Tu thầm chặc lưỡi. Bọn nô tài này, thấy chủ tử của chúng còn được sủng ái liền trở mặt xem thường.

      Thang Tĩnh Ngôn nằm ở giường. Thúy Quả cẩn thận giúp nàng ta uống thuốc. Chu Nghi Tu bước vào ngay lúc ấy.

      “Bản cung đến khéo rồi.”

      “Quý phi nương nương giá lâm, tần thiếp kịp nghênh đón. Xin nương nương thứ tội.” Thang Tĩnh Ngôn dứt lời, định bụng xuống giường hành lễ.

      Chu Nghi Tu đồng ý, “Muội muội bệnh, cần phải hành lễ đâu. Mau nằm xuống .”

      Thang Tĩnh Ngôn vô cùng cảm kích, ra, “Tần thiếp có nghe Thúy Quả kể lại, bệnh của tần thiếp nhờ có nương nương mới khỏi. Tần thiếp cảm động đến rơi nước mắt, ngày sau nhất định dập đầu tạ ơn nương nương.”

      “Muội muội quá lời rồi. Hai ta thân ở hậu cung, lý ra nên chiếu cố nhau tốt mới phải.” Ngừng chút, Chu Nghi Tu tiếp, “ đến cùng, vẫn là nhờ Thúy Quả. Nàng ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bản cung mới biết mà sai người đến xem muội. Được nô tỳ trung thành như vậy, muội muội thực có phúc. Bản cung rất thích tiểu nha đầu này.”

      “Đây đều là bổn phận của nô tỳ. Nô tỳ dám nhận lời khen của Quý phi nương nương.” Thúy Quả phúc thân hành lễ.

      Chu Nghi Tu quay sang hỏi Thang Tĩnh Ngôn, “Hoàng thượng có đến thăm muội ?”

      Trong nháy mắt, sắc mặt Thang Tĩnh Ngôn trở nên ảm đạm, giọng lộ ra vẻ thê lương, “Tần thiếp bệnh đến nông nỗi này, Hoàng thượng nào nguyện ý đến thăm...”

      “Bản cung sai rồi, vô tình lại khiến muội muội thương tâm. Bản cung tưởng rằng muội gặp chuyện ở chỗ Hoàng hậu, nàng ấy nên khuyên Hoàng thượng đến thăm muội mới phải.” Chu Nghi Tu vừa vừa tự trách mình.

      Trong mắt Thang Tĩnh Ngôn chợt xẹt qua tia hận ý, “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nào có để mắt đến nhiều chuyện như vậy! Tần thiếp chỉ là Tiệp dư, nàng ta đâu cần phải để tâm! Dù nàng ta có ý muốn cất nhắc, tần thiếp cũng nhận nổi.”

      “Muội muội nên bình tâm mà dưỡng sức, sau khi khỏi bệnh rồi tiến hành lễ sắc phong chính thức. Đến lúc đó, lấy lại thánh sủng, sợ gì còn cơ hội quay đầu?”

      “Tần thiếp nhất định nghe theo nương nương, tuyệt để đám tiểu nhân được dịp chế giễu!” Thang Tĩnh Ngôn nghe Chu Nghi Tu khuyên bảo, mặt tràn đầy vẻ quyết tâm.

      “Nương nương, Chu phu nhân tiến cung rồi.”

      chuyện giữa chừng, Tú Hạ bất chợt truyền lời tới, Chu Nghi Tu hơi nhíu mày, “Gì chứ? Sao bà ta lại đột ngột tiến cung?”

      Tú Hạ , “Nô tỳ nghe được, Hoàng hậu nương nương triệu Chu phu nhân vào cung, là nhớ người nhà.”

      “Mẫu thân đến rồi, bản cung cũng thể gặp. Chuẩn bị kiệu, chúng ta đến Cam Tuyền cung.” Chu Nghi Tu phân phó rồi quay sang Thang Tĩnh Ngôn, vài lời, “Bản cung có việc phải trước, ngày khác lại đến thăm muội muội.”

      “Quý phi nương nương thong thả. Thúy Quả, ngươi mau tiễn nương nương.” Thang Tĩnh Ngôn vội vàng phân phó thị tỳ.


      Châu Quang điện, Cam Tuyền cung.

      Chu phu nhân đảo mắt khắp nội điện tráng lệ, bản thân vô cùng đắc ý. Nghĩ lại ngày đó, chính mình kiên trì đưa Chu Nhu Tắc vào cung đúng là ý nghĩ khôn ngoan. Nay nữ nhi thành Hoàng hậu tôn quý, dù nha đầu thứ xuất kia có con trai là gì?!

      “Mẫu thân có khỏe ? Nữ nhi lâu rồi gặp người, trong lòng lo lắng thôi.” Nhu Tắc chuyện với Chu phu nhân, tỏ ra bộ dạng nũng nịu như khi còn là thiếu nữ.

      “Con của ta ơi, nương mọi việc đều ổn. Ta chính là yên tâm về con. Con vào cung hơn năm rồi, vẫn chưa có tin vui sao?”

      Chu Nhu Tắc đỏ mặt. Nàng ta cúi đầu, gì. Chu phu nhân thấy vậy lanh mồm lanh miệng, “Còn mắc cỡ gì chứ? Hai ta là mẫu tử ruột thịt, có gì cứ với nương. Nương bảo này, nhất định phải sinh bằng được con trai. Bằng , tiện nhân kia ngày sau đắc ý, chính con bị người ta khinh bỉ!”

      “Mẫu thân, con của Nghi Tu cũng là con của con mà...” Giọng của Chu Nhu Tắc trở nên rầu rĩ. Thái hậu nhắc nhở nàng ta lúc trước, tuyệt đối được có tâm tư với Dư Phong; mà bụng của nàng ta lại lâu quá có động tĩnh, khiến nàng ta càng lúc càng sốt ruột.

      Chu phu nhân khinh thường, , “Bên ngoài tuy là vậy, nhưng phải do chính mình sinh, dù có nuôi cũng quen thuộc, rốt cuộc vẫn là để nha đầu Nghi Tu kia chiếm tiện nghi trước! Tốt hơn hết, chính bản thân sinh đứa mới thương hết lòng được!”

      Lời của mẫu thân trực tiếp vạch trần tâm ý của nàng ta. Chu Nhu Tắc quả thực cũng nguyện ý nuôi con của kẻ khác, nhưng nàng ta đến giờ chẳng có tin vui nào.

      “Mẫu thân, sau khi về nhà, người mau giúp con hỏi thăm chút. Con nhất định phải vì Hoàng thượng mà hạ sinh đứa .”

      Chu phu nhân gật đầu liên tục, “Yên tâm. Nương giúp con ai giúp đây? Sau khi trở về, nương sai người tìm vài vị danh y, rồi đưa tới cho con thứ đó...”

      “Nương nương, Quý phi cầu kiến.” Thính Tuyết bất thình lình vào bẩm báo. Chu Nhu Tắc và Chu phu nhân nhất thời ngừng cuộc chuyện.
      song ngư, duyenktn1, thuyt4 others thích bài này.

    2. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 24 (2)

      Chu Nghi Tu tiến vào Châu Quang điện, quỳ gối xuống hành lễ, “Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

      “Muội muội bình thân.”

      “Tạ nương nương.” Chu Nghi Tu được Tiễn Thu đỡ đứng dậy. Nàng ngồi xuống ghế, nhìn Chu phu nhân đối diện trước mắt rồi , “ biết là hôm nay mẫu thân đến thăm tỷ tỷ, nữ nhi chậm trễ rồi.”

      Thái độ của nàng cực kỳ ôn hòa, khiến Chu phu nhân thể tiếp tục ngồi yên. Sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, nhưng cũng đành đứng dậy hành lễ, “Thần phụ thỉnh an Quý phi nương nương.”

      “Mẫu thân khách khí rồi. Bản cung dám nhận đâu. Tiễn Thu, mau đỡ phu nhân đứng dậy.” Đợi cho Chu phu nhân hành lễ đâu đó xong xuôi, Chu Nghi Tu mới lên tiếng.

      Cả người Chu phu nhân trở nên cứng ngắc, “Tạ ơn Quý phi nương nương.”

      “Đều là người nhà, mẫu thân hà tất phải vậy? Nơi này có người ngoài, mẫu thân cứ gọi thẳng tên của bản cung như khi còn ở nhà.” Chu Nghi Tu cười đến rạng rỡ, đầu mày cuối mắt vô vàn mỹ lệ.

      Chỉ là nha đầu của thôn nữ hèn mọn! Đích mẫu ta hành lễ với nàng, nàng còn làm bộ làm tịch, cũng sợ tổn thọ hay sao?! Trong lòng Chu phu nhân rất bất mãn, lúc chuyện, khẩu khí chẳng có chút tôn trọng, “ vậy rồi, ta đây cũng khách khí. Ta nghe A Nhu muốn nuôi dưỡng con trai của ngươi, tại sao ngươi lại cự tuyệt? A Nhu là chính cung Hoàng hậu, con trai của ngươi được nàng nuôi dưỡng, thân phận dĩ nhiên cao quý hơn rất nhiều. Hay là, ngươi sợ A Nhu của ta bạc đãi ?”

      Nếu là người khác, nghe xong mấy lời này của Chu phu nhân ắt tức giận tột độ. Nhưng Chu Nghi Tu nàng vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, cười cười ra, “Mẫu thân quá lời rồi, ta làm sao lo lắng chuyện ấy chứ? Tỷ tỷ thời được Hoàng thượng sủng ái, sớm muộn cũng sinh được hoàng tử. Con trai ta tư chất bình thường, sợ rằng đưa đến chỗ tỷ tỷ chỉ tăng thêm phiền toái. Huống hồ tuổi , lỡ buổi tối lại khóc nháo lên, quấy rầy Hoàng thượng và tỷ tỷ nghỉ ngơi, ta quả thực có tội rất lớn.”

      Chu phu nhân sửng sốt, “Ngươi thôi hồi, hóa ra lại thành ta đây gieo tiếng oan cho ngươi! Ta sớm quên, ngươi là loại người chuyện gì cũng có thể xảo biện, miệng mồm lanh lợi, sau khi vào cung lại càng trở nên lợi hại!”

      Chu Nhu Tắc ngồi ở ghế , thấy mẫu thân chuyện quá mức tùy ý. Nghi Tu dẫu sao cũng là Quý phi, vậy mà mẫu thân vẫn cứ xem nàng là thứ nữ khi còn ở nhà mà quở trách. Chuyện này truyền ra ngoài chỉ e ổn, tất tổn hại thanh danh Cam Tuyền cung. Nghĩ vậy, Chu Nhu Tắc liền lên tiếng, “Mẫu thân, Nghi Tu đối với nữ nhi hết mực tôn kính, người đừng trách nàng nữa.”

      Chu phu nhân đành phẫn hận nữa.


      Quay trở lại Phượng Nghi cung, Tiễn Thu vô cùng tức giận, mắng, “Đại phu nhân kia làm càn! Bà ta còn khi dễ nương nương! Dám buông lời chỉ trích, đúng là khinh người quá đáng!”

      Chu Nghi Tu sẵng giọng, , “Bà ta bao giờ đặt ta và mẫu thân vào trong mắt đâu? Năm đó, mẫu tử chúng ta ở trong Chu phủ còn bằng nô tài quản . Phụ thân có nạp mấy cơ thiếp cũng chẳng có lấy đứa con nối dõi, còn phải là chuyện tốt bà ta làm ra hay sao? Nếu phải mẫu thân nén giận trong lòng, chỉ sợ ta chẳng sống được đến ngày hôm nay.”

      “Nương nương, người định tiếp theo làm thế nào?” Tiễn Thu từ theo Chu Nghi Tu, dĩ nhiên chịu nổi Chu phu nhân cứ thích làm khó dễ người khác kia.

      “Phụ thân lâu rồi có con nối dõi, lòng ắt nóng như lửa đốt. Gia nghiệp lớn như vậy mà có ai kế thừa, há chẳng phải cho kẻ khác công mà chiếm lấy tiện nghi hay sao?” Chu Nghi Tu vuốt ve hộ giáp tay.

      Tiễn Thu gật đầu, “Nô tỳ nghe , trong tộc có người lên tiếng. Lão gia có con trai, họ sắp xếp người để làm con thừa tự.”

      Chu Nghi Tu bật cười, “Phụ thân là người khôn khéo, sao có thể dễ dàng đưa gia nghiệp tích cóp nhiều năm cho ngoại nhân trông nom? Mặc dù ông ấy lớn tuổi, nhưng vẫn muốn có đứa con ruột thịt hơn.”

      “Bao nhiêu thông phòng, thị thiếp trong phủ đều bị phu nhân hạ thuốc, dù là có thai cũng sinh non...”

      “Đại phu nhân dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, lại là cáo mệnh phu nhân. Nếu như đưa người ngoài vào thêm, bà ta nhất định động thủ rất nhanh...”

      Tiễn Thu hiểu ý liền hỏi, “Nương nương, người định làm thế nào?”

      con nối dõi đứng đầu trong Thất xuất chi điều. Phụ thân mặc dù chưa có hưu bà ta, nhưng nhiều năm như vậy, trong lòng ông ấy hẳn có nghi vấn. Theo ta thấy, chẳng bằng thỉnh trưởng tộc ra mặt, cầu Thái hậu hạ chỉ, chọn nữ tử trong sạch cùng tộc rồi ban cho phụ thân. Có ý chỉ làm chỗ dựa, người ta để mình bị tùy ý sai khiến. Huống chi bây giờ tỷ tỷ vào cung, ta thấy Thái hậu nín nhịn lâu, nhất định đồng ý chuyện này.” Nghi Tu chậm rãi .

      “Cứ như vậy, Đại phu nhân chắc chắn lo việc củng cố địa vị của mình ở trong phủ, xen vào chuyện của Đại Tiểu thư nữa.” Sắc mặt Tiễn Thu lộ ra nét vui mừng.

      Chu Nghi Tu lại , “Ta nhớ hồi , biểu thúc công từng có lần khen ngợi ta hết lời. biết bây giờ, ông ấy vẫn mạnh khỏe chứ?”

      “Lão thái gia là thúc thúc của Thái hậu. Trước khi nương nương tiến cung, ngài ấy là tộc trưởng, luôn ở tại kinh sư hưởng phúc.” Tiễn Thu đối với việc trong Chu phủ đều biết hai.

      “Bảo Nhiễm Đông nếu có rảnh ra ngoài lần, mang theo chút hậu lễ rồi thỉnh an lão thái gia.”

      “Dạ, nô tỳ truyền lời ngay.”


      Thang Tĩnh Ngôn sau khi lành bệnh, mặc lên người lễ phục dành cho Tiệp dư, quỳ trước mặt Chu Nhu Tắc để nghe lời dạy bảo của Hoàng hậu.

      “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương giáo huấn, tần thiếp vô cùng cảm kích.” Thang Tĩnh Ngôn dập đầu ba lần, ánh mắt oán hận được che giấu rất nhanh.

      Thấy khuôn mặt của nàng ta chút đau thương buồn bã, thần thái lại phấn khởi, Chu Nhu Tắc thầm nghĩ: Nàng ta mất con, lẽ ra phải thương tâm đến chết ấy chứ, làm sao có thể bình phục nhanh như vậy được?

      “Tiệp dư xem ra khỏi bệnh rồi, bản cung thấy sắc mặt ngươi hồng nhuận ít.”

      “Tần thiếp được Hoàng thượng và nương nương quan tâm, dám bệnh lâu, phải sớm ngày bình phục.” Thang Tĩnh Ngôn lời khiêm tốn, mi mắt hạ xuống.

      “Vậy là tốt rồi. Bản cung cũng yên tâm.” Chu Nhu Tắc cười, ra vẻ hài lòng, “Ngươi nay là Tiệp dư, tất giống như trước, sau này phải biết tuân thủ cung quy. Đừng làm ra chuyện quá phận khiến bản cung lo lắng.”

      Trong lòng Thang Tĩnh Ngôn phẫn hận cực độ, nhưng mặt vẫn bộ dạng cung kính, , “Tần thiếp nhớ kỹ lời Hoàng hậu dạy bảo.”
      song ngư, duyenktn1, thuyt5 others thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 25 (1)

      Sinh thần của Thái hậu rơi vào ngày đầu hạ. Huyền Lăng là người con hiếu thảo, cầu Nội vụ phủ phải tận tâm chuẩn bị. Khắp Di Ninh cung giăng đèn kết hoa, khí vui mừng tràn ngập nội điện.

      Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu chuẩn bị lễ vật, nàng tự mình viết trăm chữ Thọ rồi sai Châm công cục thêu thành bức bình phong để dâng lên Thái hậu. Tiễn Thu sau khi truyền lời cho đám người dưới quay lại, với chủ tử, “Ý của nương nương, nô tỳ dặn dò người của Châm công cục kỹ lưỡng, chắc chắn hoàn thành trước ngày thọ yến của Thái hậu. Mặt khác, nô tỳ còn nghe , lần này vì muốn lấy lòng lão nhân gia người, Hoàng hậu nương nương hao tổn tâm tư ít.”

      “Lúc Thang Tiệp dư sảy thai, Thái hậu tuy ngoài miệng có trách cứ tỷ tỷ nhưng thái độ lạnh nhạt rất nhiều. Tỷ tỷ là người yếu đuối, có điều phải kẻ ngốc, nàng ta chắc chắn nghĩ cách giành lại phần tình cảm mất này.” Chu Nghi Tu thản nhiên .

      “Đúng vậy. Nương nương biết , Hoàng hậu triệu biết bao nhiêu là nhạc công và vũ cơ đến Châu Quang điện đấy. Cam Tuyền cung ca múa rộn ràng, đàn sáo hòa nhạc ầm ĩ. Hoàng hậu nương nương còn sợ người ta biết việc mình làm à...” Tiễn Thu cười nhạo.

      Chu Nghi Tu cười, lắc đầu, “Đại phu nhân dạy tỷ tỷ cách lấy lòng nam nhân, lại dạy nàng đạo lý của đương gia chủ mẫu. Thái hậu hận nhất là nữ tử hồ ly mị chủ, tỷ tỷ còn chèo kéo Hoàng thượng để ứng phó với lão nhân gia người, chỉ sợ là công cốc mà thôi. Mặc kệ . Nàng là Hoàng hậu, dù sao nữa, Thái hậu cũng nể mặt nàng ba phần; huống hồ Hoàng thượng coi nàng như trân bảo, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”

      “Nương nương minh.”


      Mùng ba tháng bảy, các mệnh phụ bên ngoài đồng loạt vào cung, chúc thọ Thái hậu.

      Giữa buổi, Chu Nhu Tắc đứng dậy, dáng điệu vô cùng uyển chuyển. Nàng ta cung kính, “Mẫu hậu, nhi thần vì ngày hôm nay soạn ra điệu múa đèn hoa sen. Cung chúc mẫu hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

      Lời vừa dứt, mấy phu nhân cáo mệnh ngồi bên dưới đồng loạt nhìn về phía Hoàng hậu. Ánh mắt họ liên tục biến hóa, khe khẽ thầm với nhau, “Quả nhiên sai. Hoàng hậu rất giỏi về luật, ca múa. Đúng là trăm nghe bằng thấy, khó trách được Hoàng thượng thương như vậy.”

      Thái hậu dịu dàng , “Hoàng hậu có lòng.”

      Huyền Lăng vô cùng vui sướng, thốt lên, “Uyển Uyển có hiếu với mẫu hậu cũng là phúc khí của trẫm.”

      “Nô tì dám, đây là bổn phận của nô tì.” Nhu Tắc cười nhàng, nhìn về phía Huyền Lăng. Ánh mắt nàng ta tràn ngập tình ý.

      Nhạc công bắt đầu tấu nhạc. Vài vũ cơ cầm đèn hoa sen, y phục rực rỡ bước ra. Khi điệu múa kết thúc, Thái hậu vuốt cằm rồi , “Được lắm.” Lời có mấy phần cao hứng như Chu Nhu Tắc mong chờ, khiến nàng ta có hơi thất vọng.

      Đến lượt Chu Nghi Tu. Nàng đứng dậy, hành lễ đâu đó xong xuôi với Thái hậu và Huyền Lăng mới cất tiếng, “Nô tì giỏi về nhạc lý như Hoàng hậu, chỉ có thể tự tay viết trăm chữ thọ dâng lên Thái hậu, mong Thái hậu ghét bỏ nô tì.” Vừa dứt lời, Tiễn Thu liền đưa đến bức bình phong, mặt chi chít những chữ Thọ, mỗi chữ lại có cách viết khác nhau, sắp xếp tạo thành bài văn rất dài. Tâm ý quả thực tinh tế vô cùng.

      Thái hậu lộ ra nét cười mặt, ôn tồn , “Thọ lễ của Quý phi nổi bật quá. Ai gia rất thích.”

      “Có thể được Thái hậu để mắt đến chính là phúc khí của nô tì.” Chu Nghi Tu với giọng khiêm tốn.

      “Viết ra trăm chữ này, tốn ít thời gian. Vất vả cho Quý phi rồi.”

      “Nô tì dám nhận. Thái hậu là bậc trưởng bối, nô tì chỉ là vãn bối. Vì trưởng bối tận tâm là bổn phận của nô tì. Có điều, Châm công cục vì ý tưởng của nô tì mà ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm trễ sinh thần của Thái hậu, họ mới thực là những người vất vả.”

      Thái hậu , “Như vậy . Truyền lời của ai gia, ban thưởng cho Châm công cục, coi như ai gia cảm ơn tâm ý của họ.”

      “Thái hậu ân trạch, nô tì kính phục.”

      Sau Chu Nghi Tu, Đoan phi và vài phi tần khác dâng lên hậu lễ. Xung quanh mảnh ôn hòa.

      Chu Nhu Tắc thấy Chu Nghi Tu lấy được lòng Thái hậu. Nàng ta thầm nghĩ, vật chết làm sao có thể so với điệu múa vào lòng người cơ chứ? Khuôn mặt nàng ta lộ ra nét vui, ai nấy đều thấy điều này. Mọi người nhìn đến người ngồi đầu chúng phi, chỉ thấy Chu Nghi Tu tràn đầy khí độ ung dung, đoan trang hòa nhã. Đem so với Hoàng hậu, người ta bất giác nghĩ đến, Chu gia này tám phần là lầm lẫn danh phận đích thứ rồi. Hoàng hậu hẹp hòi chẳng bằng Quý phi làm việc trầm ổn. Hoàng thượng đúng là người dễ bị dụ.

      Yến hội quá nửa. Thái hậu thấy mệt, quay bước trở về Di Ninh cung.

      Chu Nghi Tu thả lỏng người, ánh mắt nhìn ra xung quanh. Chu lão gia hôm nay tiến cung có dẫn theo Chu phu nhân, thay vào đó là nữ nhân trẻ tuổi. Nàng vẫy tay gọi Tiễn Thu, bảo nàng ta hỏi thăm chút, xem người nọ là ai.

      lát sau, Tiễn Thu trở về bẩm báo, “Nương nương, người đó là Như phu nhân mà Thái hậu tứ hôn cho lão gia. Hôm nay Đại phu nhân bị bệnh, lão gia liền dẫn nàng kia đến.”

      “Nàng ta ăn mặc hề phô trương, ngược lại có phần thanh nhã; lại thêm thông hiểu văn thơ, khó trách được phụ thân thích. Biểu thúc công quả nhiên chọn lầm người. Ngươi mời nàng đến đình viện trước đợi ta.” Chu Nghi Tu đối với nữ nhân kia ấn tượng hề sai.

      Huyền Lăng cùng Nhu Tắc ngọt ngào tình ái, căn bản để ý đến ánh mắt của mọi người, cũng quan tâm về việc Nhàn Quý phi lấy cớ thay quần áo giữa chừng để rời . Chẳng hề mất chút thời gian nào, Chu Nghi Tu gặp được tân phu nhân của Chu lão gia, Hàn thị.
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25 (2)

      “Thiếp thân thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Cử chỉ của Hàn thị vô cùng lễ độ, hề vì thân phận của Chu Nghi Tu mà tỏ ra sợ hãi.

      “Phu nhân cần đa lễ. Bản cung chỉ là ra ngoài thay y phục, nghĩ tới tình cờ gặp được phu nhân. Người được Thái hậu tứ hôn, luận bối phận, cũng coi như trưởng bối của bản cung.” Thái độ của Chu Nghi Tu rất nhàng, lời chân tình dịu dàng thốt ra, “Phu nhân cần phải đứng, ngồi xuống chuyện cùng bản cung .”

      “Tạ nương nương cất nhắc, thiếp thân dám nhận.” Hàn thị dè dặt, cẩn trọng ngồi xuống, tư thế sẵn sàng đứng dậy bất cứ lúc nào.

      “Hoàng hậu và bản cung đều vào cung thị giá, thể ở bên cạnh phụ thân làm tròn bổn phận, khó tránh khỏi trong lòng tiếc nuối. Nếu phu nhân có thể vì người mà hạ sinh vài đứa , cũng coi như giúp bản cung an tâm chút.”

      Hàn thị cách khiêm tốn, “Thiếp thân nhận ân điển của Thái hậu, đến hầu hạ lão gia, tất chu toàn tận tâm. Có điều, hài tử còn phải trông vào ý trời, thiếp thân dám cưỡng cầu.”

      Thái độ kiêu ngạo xu nịnh chút nào này của Hàn thị khiến Chu Nghi Tu rất cao hứng. Nàng , “Nghe cách của phu nhân, hình như là người từng đọc qua thơ văn.”

      Hàn thị hơi giật mình, vội đáp, “Nương nương minh. Phụ thân của thiếp thân ngày trước thi đậu cử nhân, sau này mở lớp dạy chữ cho các đệ tử trong tộc. Thiếp thân khi còn bé mưa dầm thấm đất, cũng có nhận biết được vài Hán tự.”

      ra là thế. Phu nhân vừa mới vào phủ, quen với mọi thứ hay chưa?” Trong lời của Chu Nghi Tu lộ ra vẻ quan tâm.

      “Lão gia đối với thiếp thân rất tốt. Mọi việc trong phủ có Đại phu nhân lo liệu, thiếp thân cũng kính nể bà ấy.”

      Chu Nghi Tu gật đầu, , “Phu nhân có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Phụ thân nhiều năm nạp thông phòng cơ thiếp, vậy mà dưới gối lại có con trai, có lẽ là vì duyên phận chưa tới. Trong phủ lắm người nhiều chuyện, phu nhân dù có nghe thấy cái gì cũng đừng để bụng. Cốt yếu nhất là ở chỗ phụ thân.”

      Hàn thị là người thông minh, vừa nghe liền hiểu ngay, “Thiếp thân biết.”

      “Hôm nay có dịp chuyện cùng phu nhân, bản cung thực rất cao hứng. Lần đầu gặp mặt, coi như biểu lộ chút tâm lý, bản cung sai hạ nhân mang đến chút A Giao* thượng đẳng được tiến cống. Nữ tử ăn thứ này vào rất bổ khí huyết. Phu nhân hãy dùng để bồi bổ thân mình.” Chu Nghi Tu nhận chiếc hộp từ tay Tiễn Thu rồi trao cho Hàn thị.
      *A Giao: Vị thuốc A giao còn gọi A giao nhân, A tỉnh giao, A tỉnh lư bì giao, Bồ hoàng sao A giao (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), Bì giao, Bồn giao, Hiển minh bả, Ô giao, Phó tri giao, Phú bồn giao (Hòa Hán Dược Khảo), Cáp sao a giao, Châu a giao, Hắc lư bì giao, Sao a giao, Sao a giao châu, Thanh a giao, Thượng a giao, Trần a giao (Đông Dược học Thiết Yếu), Lư bì giao (Thiên Kim).
      Nguồn: http://www.thaythuoccuaban.com/vithuoc/Agiao.htm

      “Nương nương, thiếp thân sợ hãi, thực dám nhận.” Hàn thị từ chối.

      “Có gì mà dám? Chu gia có người kế tục, phu nhân đây chính là đại công thần.” Chu Nghi Tu , “Bản cung còn phải trở về thay y phục, thể ở lâu nơi này.” Nàng vẫy tay gọi hai cung nữ gần đó, “Hầu hạ phu nhân cho tốt vào.”


      Trở về điện Chiêu Dương, Tú Hạ vừa giúp Chu Nghi Tu thay y phục vừa , “Nương nương, vị phụ nhân kia dáng vẻ quá hiền lành, cũng biết có thể địch lại Đại phu nhân hay .”

      “Đợi lát nữa biết.”

      hồi sau, Tiễn Thu quay về, bẩm báo, “Nương nương, nô tỳ hỏi thăm được rồi. Đại phu nhân hề có bệnh. Bởi vì trước ngày vào cung vài bữa cãi nhau với Như phu nhân (Hàn thị), lão gia phạt bà ta đóng cửa hối lỗi. tại, mọi việc trong phủ do Như phu nhân lo liệu.”

      Chu Nghi Tu quay sang hỏi Tú Hạ, “Nghe thấy chưa?” Tú Hạ đành gật đầu.

      “Hàn thị là người trong bông có kim*, Đại phu nhân chưa chắc chiếm được thế thượng phong trước mặt nàng ta. Hạ nhân trong phủ lại gió chiều nào theo chiều ấy, chúng ta cứ chờ xem.” Chu Nghi Tu uống ngụm trà thanh nhuận cổ họng.
      những người bề ngoài hiền lành nhưng tâm cơ đơn giản.

      “Đáng đời lắm! Ai bảo bà ta nhiều năm làm chuyện xấu?!” Tú Hạ cũng cực kỳ hận Đại phu nhân.

      “Phải khiến bà ta hao tâm tổn trí, bà ta lại quá đắc ý. Tự cho mình là nhạc mẫu của Hoàng thượng, ai đối với bà ta cũng khúm núm à?” Chu Nghi Tu cười lạnh, .


      Thọ yến kết thúc. Huyền Lăng như thường lệ đến Cam Tuyền cung. Chu Nhu Tắc nũng nịu với , , “Tứ lang, nô tì chuẩn bị tiết mục như vậy, sao mẫu hậu lại thích? Có phải nô tì làm sai điều gì ?”

      Huyền Lăng khẽ vuốt mái tóc mềm của ái thê, giọng của vô cùng hòa nhã, “Mẫu hậu lớn tuổi rồi, ca múa lại náo nhiệt như vậy, có lẽ là có chút ầm ĩ.”

      “Là nô tì có chu đáo...” Chu Nhu Tắc tỏ ra vẻ áy náy.

      Huyền Lăng thấy nàng nhíu mày liền vội khuyên nhủ, “Uyển Uyển đừng buồn. Mẫu hậu đâu có thích. Trẫm nhớ lúc trẫm còn , mẫu hậu cũng từng vì Hoàng tổ mẫu mà hiến vũ, chắc hẳn người cũng hiểu lòng hiếu thuận của Uyển Uyển.”

      Nhu Tắc nghe Huyền Lăng vậy, trong lòng liền buông xuống tảng đá lớn, “Đều do nô tì vô tình bắt chước, lại giống ai mới khiến mẫu hậu thích. Tứ lang, nô tì tuyệt đối có dùng thủ đoạn để lấy lòng người. Nô tì chỉ nghĩ dùng sở học ít ỏi của mình mà chế ra khúc ca vũ, nô tì thực lòng vô cùng tôn kính mẫu hậu.”

      “Tấm chân tình của Uyển Uyển, trẫm rất hiểu. Trẫm tin mẫu hậu cũng hiểu, nàng đừng lo nữa.”

      Nhu Tắc nghe vậy rất đắc ý, khuôn mặt tràn đầy tươi cười. Huyền Lăng lập tức say mê, hai người lại phen triền miên dứt.


      Nhóm mệnh phụ phu nhân trở về phủ. Nhắc tới hình hình yến hội khi đó, ai nấy đều Nhàn Quý phi rất có khí độ, nàng đối với mọi người thập phần khiêm tốn hữu lễ. Hoàng hậu dường như bị họ quăng ra sau đầu, có ai tới. Mà nếu có nhắc, mấy phu nhân đều bảo, Hoàng hậu quả thực giống hệt Triệu Phi Yến* của tiền triều tái thế, chỉ biết a dua lấy lòng chủ thượng, có chút phong thái tôn quý nào; về sau dù có muốn kết thân với Chu gia, mấy phu nhân này liền có chút cân nhắc.
      *Triệu Phi Yến: Hiếu Thành hoàng hậu nhà Tây Hán. Các nàng có thể tìm wikipedia tiểu sử của nàng ta.

      Chu Nhu Tắc hề biết đến chuyện ở ngoài cung, nàng ta chỉ biết ôm chặt Huyền Lăng vào lòng là tất cả. Chúng phi tần phải kẻ ngốc, làm sao có thể để yên cho Hoàng hậu độc chiếm quân sủng? Rất nhanh, có người muốn ra tay.

      “Tiểu chủ. Hoàng thượng cũng sắp đến, người...” Thúy Quả muốn gì đó lại thôi. Thang Tĩnh Ngôn trang điểm nhạt nhòa, sắc mặt tái nhợt.

      “Sợ cái gì?! Ngươi quên chuyện ta bị đám tiện nhân cười nhạo hay sao? Đám nô tài cũng dám khiêu khích ta. sủng ái của Hoang thượng, ta cái gì cũng có!” Trong mắt Thang Tĩnh Ngôn lóe lên tia lửa kinh người.
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26 (1)

      Huyền Lăng tự mình chấp chính chưa đầy ba năm. Vùng Tái Ngoại chịu thuần phục, phía Tây Nam rục rịch nổi loạn. Mặc dù phái Mộ Dung Thế Tùng bình định nhưng lại thể dùng tới Miêu Tướng quân. Huyền Lăng đành hạ chỉ, thả Miêu thị ra khỏi Diên Hi cung. Có điều, vị phân của nàng ta vẫn chưa được khôi phục.

      “Trời ngày càng nóng bức, xem ra khó mà có mưa. Chúng ta qua Tùng Phong đình bên kia hóng mát .” Chu Nghi Tu cười, .

      “Dân gian có câu Tháng bảy nóng như lửa, quả nhiên rất khó chịu.” Đoan phi lạnh nhạt, nhắc nhở Chu Nghi Tu, “Muội muội nhớ nhắc nhở nhũ mẫu, đừng để Phong nhi ăn đồ quá mát.”

      Chu Nghi Tu phe phẩy cây quạt bằng bạch ngọc trong tay, đáp, “Tỷ tỷ so với người làm nương như ta còn thương Phong nhi hơn hẳn. Tỷ yên tâm, ta sớm với họ rồi. có lệnh của ta, ai được phép cho Phong nhi ăn đồ lạnh.”

      Cam Tu nghi thấy Thang Tĩnh Ngôn đeo tay chiếc vòng phỉ thúy trong vắt, chất ngọc tựa hàn băng liền hỏi, “Tiệp dư này, vòng tay này lạ quá, trước giờ thấy muội đeo.”

      Thanh Tĩnh Ngôn ra vẻ ngượng ngùng, vuốt ve cổ tay của mình rồi trả lời, “Đây là đồ Hoàng thượng mới thưởng cho muội, khiến tỷ tỷ chê cười rồi.”

      “Tiệp dư được Hoàng thượng sủng ái là việc vui, cớ gì mà phải ngại ngùng?” Cam thị hào phóng , “Ta còn phải chúc mừng muội muội.”

      “Lời của Tu nghi, tần thiếp dám nhận.” Thang Tĩnh Ngôn khiêm tốn đáp lại.

      “Nương nương, trong đình có người ngồi trước.” Ánh mắt sắc bén của Tiễn Thu nhìn ra xa rồi bẩm với Chu Nghi Tu.

      Quả nhiên, Tùng Phong đình có người ngồi trước ở bên trong. Vì ở khá xa nên nhìn , mọi người chỉ thấy bóng dáng yểu điệu. Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu, “Ngươi xem thử xem là vị tỷ muội nào?”

      Trong giây lát, Tiễn Thu quay về, bẩm lại, “Nương nương, là Miêu Quý nhân của Diên Hi cung.”

      Chu Nghi Tu “à” tiếng rất . Sắc mặt Thang Tĩnh Ngôn chợt trở nên cứng đờ, trong mắt ra hận ý rất sâu. Thấy vậy, Chu Nghi Tu , “Nếu như thế cũng đừng kêu nàng lại đây thỉnh an, kẻo khiến người khác mất hứng.”

      Đoan phi trầm giọng, , “Nghe gần đây, Hoàng thượng lại cần dùng đến Miêu Tướng quân, thể cho ta chút thể diện, nên mới thả nữ nhi Miêu thị ra để trấn an.”

      Thang Tĩnh Ngôn hiểu ý của Đoan phi đây là giải thích cho mình. Nàng ta vội thu lại sắc mặt vừa rồi, “Đa tạ Đoan phi tỷ tỷ chỉ điểm.”

      Đám người vốn định chuyển sang đường khác, nào ngờ Miêu thị lại hướng về phía bên này tới. Thấy nàng ta làm như nhìn mọi người, Chu Nghi Tu mở miệng, “Hóa ra là Miêu Quý nhân. Muội muội vừa được Hoàng thượng thả ra, liền muốn dạo rồi à?” Miêu thị ăn vận vô cùng xinh đẹp, trang sức cài đầu nổi bật quá mức, nhất là bộ diêu kết hoa phù dung, thứ này vượt quá vị phân của nàng ta.

      “Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, thỉnh an Đoan phi, thỉnh an Tu nghi, thỉnh an... thỉnh... Thỉnh an Thang Tiệp dư.” Miêu thị thấy Thang Tĩnh Ngôn thèm nhìn đến mình, thậm chí nửa con mắt cũng liếc tới vô cùng buồn bực, mà bản thân lại thể quỳ xuống trước nàng ta.

      “Đứng dậy .” Chu Nghi Tu thấy Miêu thị cam lòng liền biết nàng ta chịu nghe lời dạy dỗ, vẫn bộ dạng cố chấp như lúc trước.

      “Tạ nương nương.” Miêu thị bây giờ chỉ là Quý nhân, dĩ nhiên thể đầu, đành lui tới bên, đợi cho đám người Chu Nghi Tu lướt qua rồi mới bước theo.

      “Hoàng thượng thánh ân. Miêu Quý nhân được giải trừ cấm túc, tốt hơn hết nên thận trọng từ lời đến việc làm, tuân thủ cung quy, thể hồ đồ như trước.” Chu Nghi Tu nhắc nhở.

      Miêu thị nghe mà hiểu lời của nàng. mặt nàng ta tràn đầy vẻ ngơ ngác, “Thứ cho tần thiếp hiểu ý của Quý phi nương nương.”

      Chu Nghi Tu nhíu mày. đời sao lại có kẻ ngốc như vậy?! Thang Tĩnh Ngôn kiềm chế nổi nữa. Kẻ hại chết con của nàng ta đứng rất gần, Miêu thị ràng phạm lỗi còn chẳng biết hối cải, nàng ta thực thể nhịn hơn được, muốn hung hăng nhục nhã kẻ càn rỡ kia phen mới hả dạ. “Cung quy ghi , bộ diêu phải từ vị phân Quý tần trở lên mới có thể đeo. Chẳng lẽ trước khi vào cung, Quý nhân được giáo dưỡng trong cung dạy dỗ à? Hay đúng hơn là,” trong lời của Thang Tĩnh Ngôn lộ vẻ ác ý, “Quý nhân biết mà còn cố tình phạm vào.”

      Miêu thị nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Nàng ta biết Thang Tĩnh Ngôn chẳng có ý tốt gì, nhưng bản thân nàng ta cũng cường ngạnh chịu thua, lập tức đáp trả, “Tần thiếp nhất thời sơ sẩy, mặc dù có sai nữa cũng phải chờ Hoàng hậu xử phạt. Tiệp dư như vậy là muốn thay Hoàng hậu ra tay sao?”

      “Ngươi... ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy!” Thang Tĩnh Ngôn tức giận đến mức phát run cả người.

      “Đủ rồi!” Chu Nghi Tu thấy sắp cãi nhau to, lập tức quát lớn ngăn lại, “Ồn ào như vậy, trước mặt đám nô tài còn ra thể thống gì?! Tiệp dư, ngươi về Lan Tuyền cư trước . Bản cung thấy ngươi nóng nảy quá rồi đấy!”

      Thang Tĩnh Ngôn định lên tiếng, chợt thấy Chu Nghi Tu khẽ liếc mắt với mình liền hiểu ý, “Tần thiếp cáo lui.”

      “Miêu Quý nhân, ngôn hành đúng. Mặc dù ngươi đến trước mặt Hoàng hậu, ta tin tưởng nàng cũng công tư phân minh.” Chu Nghi Tu thấy Miêu thị đắc ý chặn nàng ta lại, , “Bản cung muốn so đo với ngươi. Hôm nay phạt ngươi quay trở về cung, chép cung quy mười lần để hối lỗi.”

      “Tạ Quý phi nương nương khoan dung. Tần thiếp cáo lui.” Miêu thị được Thải Ngọc đỡ, bộ mặt xám xịt quay lại Diên Hi cung.

      “Khó trách Thang Tiệp dư hận như vậy. Nỗi đau mất con, có ai mà chịu được đâu? Chỉ mong lần này Miêu thị chịu thụ giáo.” Cam Tu nghi thở dài, đối với Miêu thị có chút tia hy vọng.

      “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản cung cũng trông cậy vào nàng ta được.” Chu Nghi Tu thở dài, “Nếu hai người đó làm loạn cả lên, nhất định khiến Hoàng thượng ra mặt. Trước mắt người cần binh lực, còn phải cậy vào gia tộc Miêu thị, chỉ sợ người khó xử...”

      Đoan phi xuất thân con nhà tướng, hiểu được rất nhiều lợi hại trong đó. Nàng ta , “Đúng vậy. Chúng ta là phi tần, muội lại phụng chỉ cùng Hoàng hậu san sẻ vụ lục cung, tốt hơn hết vẫn nên giúp Hoàng thượng giảm bớt phiền toái.”

      “Vẫn là tỷ tỷ hiểu tâm tư của ta nhất.”

      Cam Tu nghi , “Quý phi lòng vì Hoàng thượng, nô tì kính phục.”

      Chu Nghi Tu cười yếu ớt, “Đừng tâng bốc ta quá. Vừa rồi, chuyện của Miêu Quý nhân đều khiến chúng ta mất vui. bằng bây giờ đến điện Chiêu Dương, có lẽ Phong nhi cũng ngủ dậy rồi, hai người thấy thế nào?”
      song ngư, duyenktn1, thuyt4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :