1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21 (2)

      Chu Nghi Tu ngồi ở vị trí đứng đầu chư phi nên nhìn thấy ràng. Huyền Lăng vừa dứt lời, Chu Nhu Tắc liền siết chặt cây tì bà trong tay, khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc, hoàn toàn còn vẻ tươi cười lúc tấu nhạc.

      Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ, biết bây giờ ngươi nghĩ thế nào nhỉ? Canh thị chỉ đắc sủng vài hôm mang long thai, còn ngươi thịnh sủng năm trời, để ta coi lần này ngươi nổi nóng tới mức nào.

      Mọi người đứng dậy, nâng chén kính Huyền Lăng, đồng thanh , “Chúc mừng Hoàng thượng. Chúc mừng Canh Thuận nghi!”

      Huyền Lăng ngửa lời, uống hơi cạn sạch.

      “Nô tì cung chúc Tứ lang và Canh muội muội sớm có hoàng tử.” Ánh mắt của Chu Nhu Tắc hạ xuống, xen lẫn tia ảm đạm.

      “Uyển Uyển có lòng, trẫm luôn ngóng trông ngày, nàng vì trẫm hạ sinh long tử.” Huyền Lăng ôm lấy vai Nhu Tắc, dịu dàng .

      Nàng ta cười miễn cưỡng, đáp lại, “Nô tì cũng vậy, mong sao trời xanh hiểu cho tâm ý.”

      Huyền Lăng cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Canh thị mặc dù có thai, nhưng Chu Nhu Tắc mới là người nhất. Thấy nàng vì vậy mà sinh lòng ghen, vô cùng cao hứng, cất giọng , “Truyền ý chỉ của trẫm, tấn phong Canh thị làm Chính Tứ phẩm Dung hoa, lệnh cho Thái y viện phải hết mực chăm sóc, sớm ngày hạ sinh hoàng tử bình an. Việc ăn uống của Dung hoa, Nội vụ phủ cần để ý cẩn thận, tuyệt đối được có nửa điểm sai lầm, bằng , trẫm phạt nặng!”

      Chư phi lại nâng chén chúc mừng Canh thị. Chu Nghi Tu ra vẻ thờ ơ. Móng tay của Chu Nhu Tắc càng lúc càng bấu chặt cây đàn, khuôn mặt trở nên kích động.

      Yến hội tàn, Nhàn Quý phi quay trở về Chiêu Dương điện. Việc Canh thị có thai truyền khắp hậu cung. Tú Hạ múc nước, giúp Chu Nghi Tu rửa sạch lớp trang điểm mặt. Nàng ta vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa, cười , “Nương nương, Canh Dung hoa có thai, Đại Tiểu thư hẳn là sốt ruột lắm!”

      Chu Nghi Tu dùng khăn nóng lau người, đáp lại, “Sốt ruột hay là chuyện của nàng, chúng ta chỉ việc yên lặng ở trong cung là được.”

      “Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng khó khăn lắm mới có đứa con thứ hai này, nhất định phá lệ chiếu cố Canh Dung hoa, chúng ta lại sắp có trò hay để xem rồi!”


      Ngày kế tiếp, Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu chuẩn bị lễ vật đưa sang Thọ Kỳ cung. Canh thị vừa có thai, cửa cung tưởng chừng như bị đạp nát, người tới tặng lễ chúc mừng ào ạt. Vừa bước vào trong, Chu Nghi Tu liền nhìn thấy bàn đầy những thứ. Nàng cười với Canh thị, “Bản cung đến chậm, tưởng tượng được chỗ của muội muội thành cả núi đồ rồi.”

      Canh thị thấy nàng đến, trong lòng cảm kích ân huệ ngày trước, đích thân ngồi dậy nghênh đón. Chu Nghi Tu vội , “ cần đa lễ. Mau nằm xuống , bây giờ muội là quý nhân đấy.”

      Canh Tĩnh Ngôn có chút ngượng ngùng, tựa vào đầu giường rồi đáp, “Quý phi nương nương, tần thiếp thực dám nhận.”

      “Sao lại dám chứ? Muội mang long thai, về sau sinh hạ hoàng tử. Phúc khí này, phải người thường có thể so sánh được đâu!” Chu Nghi Tu chợt hồi tưởng lại kiếp trước. Thời gian này, Dư Ly đâu có chào đời? Vậy mà tại Canh thị mang thai, xem ra, có thể sinh hạ hay vẫn là chuyện trước được.

      hẳn là Hoàng tử đâu. Tần thiếp thực lòng mong Công chúa vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện.” Canh Tĩnh Ngôn khiêm tốn .

      “Hoàng tử dĩ nhiên tốt, Công chúa cũng được. Đều là con của Hoàng thượng, người nhất định hết lòng thương chúng. Bản cung thực lòng ngóng trông, càng nhiêu đứa càng tốt, ngày sau Dư Phong có người chơi cùng.” Chu Nghi Tu xong liền quay đầu, “Tiễn Thu, mang qua đây.”

      “Dạ.” Tiễn Thu cầm cái hộp lớn bước tới, mở ra, bên trong là bức tượng Quan . Nàng ta , “Đây là tượng Quan Tống Tử làm từ bạch ngọc do Vân Nam tiến cống. Quý phi nương nương cố ý thỉnh từ các vị cao tăng ở Bảo Hoa điện để cầu phúc, hôm nay mang tặng Dung hoa, chúc mừng Dung hoa có tin vui.”

      “Bạch ngọc này là thứ trân quý, huống chi tượng Quan sống động như , tần thiếp thực dám nhận, xin Quý phi nương nương giữ lại.” Canh Tĩnh Ngôn mở miệng từ chối. Chu Nghi Tu ra tay hào phóng, lại tự thân đến chúc mừng, so với Chu Nhu Tắc chỉ kêu Thính Tuyết đến đưa lễ còn tốt hơn nhiều. Tâm của Canh Tĩnh Ngôn càng lúc càng hướng về phía vị Nhàn Quý phi này.

      “Bản cung mang lễ đến, muội còn muốn bản cung mang lễ trở về? Chuyện này truyền ra, mặt mũi bản cung biết để vào đâu? Bản cung nghĩ muội có thai nên đưa tới tượng Quan Tống Tử, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho muội và Hoàng thượng sớm ngày có được Hoàng tử.” xong, Chu Nghi Tu vỗ bụng của Canh Tĩnh Ngôn.

      Chu Nghi Tu là người thông minh, dĩ nhiên mang đồ ăn đến tặng, lỡ như bị kẻ nào đó động tay động chân, bản thân mình vô duyên vô cớ phải gánh lấy tội thực hay chút nào. Bây giờ tặng cho nàng ta bức tượng, vừa thể tâm ý, vừa có kẽ hở cho người khác hãm hại, trừ khi Canh thị bị người ta dùng tượng đánh vào bụng.

      “Nương nương vậy, tần thiếp nếu còn từ chối thực bất kính.” Canh Tĩnh Ngôn cảm kích vô cùng, quay sang phân phó thị tỳ, “Thúy Quả, mau đưa tượng Quan của nương nương đặt ở trong cung.”

      “Muội muội mang thai, ăn uống phải cẩn thận hơn chút. Uống ít trà thôi, đừng ăn đồ cay nóng kẻo độc. Còn nữa, mỗi ngày ở trong cung nên chăm qua lại nhiều hơn, lúc sinh đứa mới sức, đừng có suốt ngày nằm mãi...” Chu Nghi Tu là người từng trải, ân cần dặn dò rất nhiều.

      Canh Tĩnh Ngôn nghiêm cẩn nghe theo rồi , “Lời của nương nương so với mấy người tặng lễ kia đáng tin hơn nhiều. Từ khi tần thiếp có thai, trong lòng quả thực sợ hãi.”

      Chu Nghi Tu cười, , “Bản cung nhiều rồi, có điều, nữ nhân sinh con là đại , cẩn thận hơn trước là chuyện nên làm.”


      Trở lại Chiêu Dương điện, Chu Nghi Tu mở miệng hỏi Tiễn Thu, “Canh Dung hoa là do ai chăm sóc?”

      Tiễn Thu đáp, “Dạ, là Chương thái y Chương Di, là người am hiểu phụ khoa nhất ở trong cung.”

      Nghe vậy, Chu Nghi Tu hơi vuốt cằm, “Hoàng thượng xem ra rất coi trọng cái thai này.”

      “Cũng phải sao? Trước mắt, Hoàng thượng chỉ có mình Đại Hoàng tử, con nối dòng ít ỏi. Đám triều thần bên ngoài nhốn nháo, nghị luận ào ào về Đại Tiểu thư.” Lúc nhắc tới Chu Nhu Tắc, Tiễn Thu liền lộ ra vẻ khinh miệt.

      “Canh Tĩnh Ngôn mang thai, ai nấy đều chú ý. Bản cung thực muốn xem, cái ghế Hoàng hậu này tỷ tỷ còn ngồi bao lâu nữa đây? Ngươi mau truyền lệnh xuống, bảo mọi người trong cung của ta cách xa Thọ Kỳ cung chút, tránh chuốc họa vào thân.”

      “Nô tỳ hiểu. Mũi tên nhắm vào chim đầu đàn. Canh Dung hoa đột ngột có thai, hậu cung này mấy ai mà đỏ mắt?” Tiễn Thu và Chu Nghi Tu, chủ tớ ăn ý, câu liền thấu hiểu.

      “Hội Xuân đâu?”

      ở cùng Nhiễm Đông ạ. Nhiễm Đông có qua, dạo này nàng ta yên tĩnh hơn trước, khôn lên ít.”

      Chu Nghi Tu cười , “Bảo Nhiễm Đông và nàng ta chú ý động tĩnh các cung.”


      Việc Canh thị hoài thai tựa như viên đá ném xuống mặt hồ hậu cung yên tĩnh. Phi Hương điện Đoan phi và Nhân An điện Cam Tu Nghi chỉ đành thở dài, buồn cho bản thân phúc bạc. Diên Hi cung Miêu thị vốn khinh thường Canh Tĩnh Ngôn, tự cho rằng nhan sắc mình hơn nàng ta, nay thấy nàng ta mang thai nhịn được. Miêu thị đập nát cái bình hoa, đứng ở trong tẩm điện mà mắng, “Chỉ biết làm bộ dạng nhút nhát để quyến rũ Hoàng thượng, còn bày đặt ra vẻ đáng thương! Hồ ly mị tử! Ngươi tưởng cái bụng của ngươi giỏi lắm sao?!”

      “Nương nương bớt giận, chỉ mới hai tháng thôi, ai biết được là có thành hay ...” Thải Ngọc là nha hoàn hồi môn của Miêu thị, vội ra miệng khuyên ngăn chủ tử.

      Miêu thị thu lại cơn tức, giọng vô cùng lạnh lùng, “Phải rồi, mang thai sao chứ? Sinh được hay lại là chuyện khác.”

      Thải Ngọc quét mắt cái, tên tiểu thái giám đứng ở bên cạnh liền vội vàng thu dọn mảnh sứ vỡ. Nàng ta tiếp tục , “Nương nương đừng tức giận làm gì. Canh Dung hoa đó có thai, trừ Quý phi, ai mà hận nàng ta? Chỉ sợ Hoàng hậu còn căm hận gấp trăm ngàn lần.”

      Miêu thị nghe vậy liền nở nụ cười, “Đúng rồi. Hoàng hậu được Hoàng thượng thích như vậy, đến giờ cũng có tin vui, dĩ nhiên phải hận chết ả kia rồi. Ngươi thăm dò động tĩnh chỗ Cam Tuyền cung chút, để xem bên kia có hành động gì.”
      song ngư, thuyt, Nhược Vân2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22 (1)

      Trong Cam Tuyền cung, Chu Nhu Tắc trằn trọc mãi mà ngủ được. Canh thị có thai, Huyền Lăng sớm qua Thọ Kỳ cung bầu bạn với nàng ta, để mình nàng ở lại chỗ này ngóng trông.

      Đứa , tại sao phải là nàng hoài thai đứa ? Nhu Tắc siết chặt nắm tay, xé rách chiếc gối lụa mềm. Thính Tuyết ngồi ở đầu giường, nghe động liền hỏi, “Nương nương, nô tỳ đốt chút hương an thần cho người nhé?”

      cần.” Chu Nhu Tắc nàng cần hương an thần, cái nàng cần chính là đứa con.

      Thính Tuyết từ được Chu phu nhân đích thân chọn để hầu hạ Chu Nhu Tắc, bản tính lanh lợi, thấy chủ tử mặt ủ mày chau liền hiểu ngay nguyên nhân, lựa lời khuyên nhủ, “Nương nương, người đừng buồn nữa. Canh thị tuy mang thai, nếu sinh ra cũng chỉ là con thứ. Nương nương là chính cung Hoàng hậu, mai sau con của người mới là con trưởng. Huống chi, Hoàng thượng rất sủng ái nương nương, sớm muộn có đứa , chừng tương lai còn được phong làm Thái tử. Khi đó, người phong quang vô hạn, Canh Dung hoa kia làm sao sánh bằng?”

      Nhu Tắc nghe từ miệng của thị tỳ miêu tả về tương lai tốt đẹp, tuy trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng vẫn còn băn khoăn, “ hơn năm có động tĩnh, Hoàng thượng nhất định rất sốt ruột. Nếu ta đợi mãi mà vẫn có kết quả phải làm sao?”

      “Nương nương đừng vậy. Nô tỳ từng nghe , có nữ tử thành thân lâu mà có con, phải cầu thiên phương*, ăn vào lần liền linh nghiệm. Nếu người sốt ruột, chúng ta hãy gửi thư về cho phu nhân, thỉnh phu nhân tìm thiên phương. Đợi đến khi nương nương sinh được con trai rồi, sau lưng còn kẻ nào dám đàm tiếu này nọ nữa.”
      *Thiên phương: Cái này nghĩa lắm, đại khái là loại thuốc uống vào để có con.

      Nhu Tắc nghe Thính Tuyết liền động tâm, “Có lý. Ngày mai ngươi hồi phủ, bảo mẫu thân ta lưu ý chuyện này chút.”

      Thính Tuyệt cúi đầu tuân mệnh, “Nương nương, người nghỉ sớm . Sáng mai, các phi tần chủ tử đến thỉnh an, người thể để họ nhìn thấy bộ mặt như bây giờ.”


      Sáng hôm sau, Dư Phong nghịch ngợm đòi đến chỗ Đoan phi. Chu Nghi Tu bất đắc dĩ đành phải mang qua Phi Hương điện.

      Đoan phi ngồi ở hành lang, nhìn Cát Tường đá cầu với mấy tiểu cung nữ. Thấy Nghi Tu đến, nàng ta vội đứng dậy chào, “Muội muội tới lúc nào thế? Ta kịp cả nghênh đón.”

      Cát Tường và mấy cung nữ kia vội vàng hành lễ. Nghi Tu cười , “Đừng để ý, cứ chơi thoải mái . Bản cung đến để trò chuyện với chủ tử các ngươi.”

      xong, nàng cùng Đoan phi vào trong nội điện. Hai người ngồi đối diện với nhau, cùng nhau phẩm trà. Dư Phong gặp Đoan phi, liền quên tồn tại của mẫu thân . cứ quấn nàng ta mãi thôi.

      Chu Nghi Tu làm ra vẻ giận dỗi, “Tiểu tử có lương tâm! thấy tỷ tỷ hiền quá, lúc nào cũng ôm lấy tỷ tỷ làm nũng. Người khác nhượng bộ liền làm tới, tính ra cũng uổng công tỷ tỷ vì mà may mấy bộ quần áo đấy.”

      Đoan phi khẽ cười, “Bản thân ta nhàn rỗi cả ngày, nếu vì Phong nhi làm chút đồ chẳng còn cách nào khác để giết thời gian. Quần áo ta làm, so ra tốt hơn Nội vụ phủ đưa tới ấy chứ.”

      “Tỷ tỷ đúng. Mỗi khi lấy đồ từ Nội vụ phủ về, muội phải đem giặt rửa sạch mới dám cho mặc.” Trong lời của Chu Nghi Tu hàm chứa ý, rằng nàng hiểu được lời của Đoan phi, phải cẩn thận mọi bề.

      Đoan phi ôm Dư Phong lát. Thấy có vẻ buồn ngủ, Nghi Tu liền kêu nhũ mẫu ôm .

      Phi Hương điện từ trước tới nay bày trí đơn giản, quá xa hoa. tường treo vài bức tranh sơn thủy, trong đó có bức phá lệ khác thường, giấy ố vàng. Chu Nghi Tu khỏi thắc mắc, “ giống như cảnh sắc Trung Nguyên, bức họa kia dường như là phong cảnh của vùng Tái Ngoại.”

      “Mắt muội tinh , đó là vật mà gia phụ tặng cho ta trước khi tiến cung.” Giọng của Đoan phi thấp thoáng có chút hoài niệm.

      Trước khi Đoan phi Tề Nguyệt Tân vào cung, Thái hậu khi đó vẫn còn là Lâm phi. Phụ thân của nàng, Tề Bất Trì, nhiều năm đóng quân ở vùng biên cương, vì triều đình mà gìn giữ giang sơn, có công rất lớn. Tiên đế lo sợ công cao mà kiêu ngạo, người xưa có câu: Tướng ở bên ngoài, lệnh của vua đôi khi tuân; hoàng đế ở gần, khó tránh tướng sinh ra tâm tư khác. Vì vậy, Tiên đế hạ lệnh đưa ấu nữ của Tề Bất Trì tiến cung, giao cho Lâm phi nuôi dưỡng, miễn cho đừng có lòng riêng ở bên ngoài.

      Cửa cung sâu như biển. Đoan phi từ khi vào cung hơn mười năm ròng, kể từ lúc còn để tóc trái đào trẻ thơ, nàng và phụ thân rất lâu rồi có gặp lại.

      Chu Nghi Tu thầm nghĩ chính mình sai rồi, tự dưng lại gợi ra chuyện buồn của người khác. Liếc mắt thấy khói trắng ly trà lượn lờ, nàng vòng vo chuyển đề tài, “Trà của tỷ tỷ thơm quá, điện Chiêu Dương còn bằng ấy.”

      Đoan phi biết nàng cố ý lảng sang chuyện khác nhưng cũng vạch trần, thuận miệng theo, “Muội muội là Quý phi, có cái gì mà tốt chứ, tự dưng lại để ý trà ở chỗ ta. Ta thấy muội muội dỗ ta có.”

      “Nơi này của tỷ tỷ vô cùng thanh nhã, giống với chỗ người khác, lá trà vì vậy mà hương vị cũng thêm phần thanh mát. Muội muội ở Chiêu Dương điện, Phong nhi cứ huyên náo, muốn phẩm trà cũng chẳng ngồi yên được mà phẩm.”

      “Phong nhi là đứa trẻ ngoan, ngày sau muội muội ắt có phúc khí.” Đoan phi cười rồi tiếp, “Nghe gần đầy, Canh Dung hoa được Hoàng thượng chiếu cố rất nhiều. Trừ Cam Tuyền cung bên Hoàng hậu, người Lan Tuyền cư nhiều nhất.”

      Chu Nghi Tu , “Nàng ta có thai, tất nhiên thể so với trước kia, Hoàng thượng chiếu cố nàng ta hơn chút cũng là chuyện bình thường.”

      Đoan phi tiếp lời, “Ninh Quý tần dạo này rất hay đến chỗ Hoàng hậu.”

      Chu Nghi Tu làm như thèm để ý, nàng hạ chung trà xuống rồi , “Nàng ta muốn nịnh bợ Hoàng hậu, tiện thể gặp Hoàng thượng luôn đây mà.”

      Miêu thị tự cho rằng bản thân mình xinh đẹp tuyệt trần, làm sao chịu hạ mình trước Canh Tĩnh Ngôn chứ? Nàng ta rốt cuộc là lợi dụng Chu Nhu Tắc, mượn thời cơ đoạt lấy ân sủng, vậy mà vị Hoàng hậu kia lại cho rằng nàng ta thành thực kính trọng mình.

      Nghi Tu thấy sắc mặt Đoan phi điềm tĩnh như thường lệ, trong lời lộ ra chút ý ghen tuông, nàng biết nàng ta đối với Huyền Lăng căn bản thèm để ý. Huyền Lăng sủng ai hay ghét bỏ ai, Đoan phi đều quan tâm. Chỉ là có con, lại khiến nàng ta tiếc nuối trăm bề.
      song ngư, thuyt, Nhược Vân3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22 (2)

      Canh Tĩnh Ngôn trước đây bị Hoàng thượng vắng vẻ, nay nhờ có thai mà được sủng ái, nhất thời trở nên đắc ý; thêm vào đó, Huyền Lăng hứa hẹn rằng sau khi sinh con, tấn vị Quý tần cho nàng ta. Vì vậy, nàng ta hết sức chờ mong đứa này, mỗi ngày đều rất dè dặt, cẩn trọng mọi sơ suất.

      Lúc đến Cam Tuyền cung thỉnh an Hoàng hậu, động tác hành lễ của Canh Tĩnh Ngôn ra vẻ cẩn thận vô cùng. Miêu thị thấy thề liền cười nhạo, “Canh Dung hoa đúng là biết chiều chuộng thân thể, đối với Hoàng hậu nương nương mà cũng hành lễ cho có lệ.”

      Canh Tĩnh Ngôn nhịn được, mặt đỏ bừng cả lên, “Tần thiếp dám có ý bất kính với Hoàng hậu nương nương. Đây đều là Thái y dặn, khi hành lễ, động tác phải nhất mực cẩn thận.”

      Miêu thị , “Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, ngươi mặc dù mang thai, cũng nên quá kiêu ngạo như thế.”

      Canh Tĩnh Ngôn vô duyên vô cớ bị như vậy, khuôn mặt liền trở nên trắng bệch. Nàng ta dám đứng dậy, đành với Chu Nhu Tắc, “Tần thiếp có ý đó, xin Hoàng hậu minh giám.”

      Miêu thị đứng ở bên, lấy tay áo che miệng mà cười lạnh.

      Nhu Tắc lúc nãy nhìn thấy Canh Tĩnh Ngôn tiến vào trong điện, hai tay thủ ở trước bụng liền cảm thấy vui. Bây giờ lại nghe Miêu thị như vậy, nàng ta cảm thấy Canh thị quả thực là ỷ sủng sinh kiêu, “Dung hoa có thai là việc mừng, nhưng đừng quá đúng mực, khiến hậu cung khó tránh khỏi bị chê trách, cũng làm tổn hại danh dự của Dung hoa.”

      Canh Tĩnh Ngôn khỏi ủy khuất, mặt chẳng dám biểu lộ gì, đành cúi đầu dạ thưa, “Tần thiếp xin tuân theo chỉ bảo của Hoàng hậu.”

      “Đứng lên .” Nhu Tắc thấy cả người Canh thị lung lay sắp đổ, cũng sợ nàng ta vạn nhất có chuyện.

      Canh thị ngồi vào chỗ. Phía đối diện, Miêu thị trừng mắt, hừ lạnh, “Đúng là già mồm cãi láo!”

      Bởi vì được Huyền Lăng coi trọng, Canh Tĩnh Ngôn tự thấy mình có thêm dũng khí, liền đáp lại, “Quý tần sao cứ phải nhắm vào tần thiếp? Nếu vì thấy tần thiếp có thai mà bất mãn cứ thẳng. cần phải ngấm ngầm tìm cách hại người!”

      Miêu thị ngờ được, Canh Tĩnh Ngôn thế mà cũng dám láo xược cãi lớn với nàng. Lông mày của nàng dựng ngược cả lên, thốt ra lời vô cùng lạnh lùng, “Bản cung vốn có hảo ý, muốn nhắc nhở Dung hoa vài câu, rằng muội muội thể vì có hoàng tự mà quên mất tôn ti. Ai ngờ muội lại vu cáo bản cung! Hoàng hậu nương nương đứng đầu lục cung phi tần, xin người làm chủ cho tần thiếp!”

      Chu Nhu Tắc vốn là loại người có chủ kiến, tính tình lại như quả hồng mềm. Thấy tình huống trở nên ác liệt, nàng ta biết làm sao cho phải, đành phải mở miệng hòa giải, “Quý tần nghĩ nhiều rồi. Bản cung thấy, Dung hoa cũng có ý vu cáo Quý tần.”

      “Nương nương rộng lượng. Đáng tiếc, lại có tiểu nhân biết đáp lòng nhân hậu của nương nương.” Miêu thị thấy Nhu Tắc yếu đuối, vốn vừa mắt, nay lại càng thêm xem thường.

      “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp khỏe, xin được cáo lui trước, ngày khác lại đến thỉnh an nương nương.” Canh Tĩnh Ngôn thấy thể trông cậy vào Nhu Tắc, liền trước bước.

      Miêu thị nhất quyết buông tha, “Dung hoa đây là vì bản cung trúng nên mới chột dạ mà vội rời sao? Cũng chưa biết trong bụng Dung hoa là nam hay nữ, vậy mà lại đắc ý, tưởng rằng mình sớm được làm Chủ tử.”*
      *Chủ tử ở đây là chưởng quản cung, thường từ Chính tam phẩm trở lên, Dung hoa chỉ là Chính tứ phẩm.
      “Ngươi...” Canh Tĩnh Ngôn nghe được lời này liền cảm thấy nhục nhã, trong mắt long lanh mấy giọt nước. Nàng vốn có tài ăn , trước mặt Miêu thị mọn này chỉ đành cam bái hạ phong.

      Nhu Tắc có hơi hoảng hốt, trước giờ nàng chưa từng gặp qua người nào khó chơi như Miêu thị, liền quay sang với Canh Tĩnh Ngôn, “Dung hoa vẫn là nên sớm trở về , bản cung giữ muội ở lại.”

      Canh Tĩnh Ngôn vốn nghĩ tới vị Hoàng hậu này lại vô dụng như thế, trong lòng vừa tức vừa oán. Nàng phúc phúc thân rồi rời .

      Nào ai biết được. Vừa mới có hai bước, còn chưa ra khỏi Châu Quang điện, chân của nàng mềm nhũn cả ra. Canh Tĩnh Ngôn ngã ra đất, khóc lớn, “Bụng ta đau quá! Nương nương, Hoàng hậu nương nương... cứu... cứu ta...”

      Chu Nhu Tắc hoang mang tột độ. Miêu thị cũng hoảng cả rồi, vội biện bạch, “Hoàng hậu nương nương, chuyện này liên can đến nô tì! Là do nàng ta ngã sấp xuống!”

      Bất thình lình, Thính Tuyết cả kinh kêu lên, “Máu! Hoàng hậu nương nương, Canh Dung hoa chảy máu!”

      Ngồi ghế phượng, Chu Nhu Tắc bị tiếng hét của thị tỳ làm cho kinh sợ. Nàng ta vội vàng , “Mau mời thái y! Còn nữa, đưa Canh Dung hoa trở về Lan Tuyền cư!”

      Trong Di Ninh cung, Thái hậu biết tin Canh Dung hoa sảy thai, quay sang với Trúc Tức , “A Nhu như vậy mà yếu đuối quá, ngay cả Miêu thị còn đàn áp được, ngày sau làm sao sống tốt?” đến đây, Thái hậu khỏi lắc đầu, “Nếu đổi lại là Nghi Tu, chỉ sợ Miêu thị sớm chết có chỗ chôn!”
      song ngư, thuyt, Nhược Vân3 others thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 23 (1)
      Huyền Lăng nghe tin Canh thị sảy thai, những nỗi mong chờ bấy lâu trong phút chốc hóa dã tràng xe cát. vô cùng giận dữ, lập tức hạ chỉ: Ninh Quý tần Miêu thị hành động hồ đồ, miệng mồm đâm thọc, giáng xuống Chính lục phẩm Quý nhân, tước bỏ phong hào, chuyển ra khỏi thiên điện của Diên Hi cung, cấm túc ba tháng, tạm thời để Tô Lương đệ quản lý vụ Diên Hi cung.

      Nhu Tắc bất an trong lòng, ngồi bất động ở nội điện. Nàng sợ Huyền Lăng vì chuyện của Canh thị mà hỏi tội mình. Bãi máu đỏ sậm hiển trước cửa Châu Quang điện. Chu Nhu Tắc nào dám muốn Canh thị sảy thai? Nàng chỉ nhắc nhở nàng ta, rằng nàng mới chính là Hoàng hậu, nàng ta phải biết tôn ti, tuyệt đối được sinh ra tâm tư khác. Ở góc độ nào đó, nàng cảm thấy may mắn làm sao. Hoàng hậu nàng chưa sinh được con trưởng, những phi tử khác cũng đừng nên sinh được. Có như vậy, đứa của nàng mới tránh được việc bị uy hiếp. Dư Phong của Nghi Tu, nàng cản được con của Canh Dung hoa nên ra đời mới tốt.

      Chu Nhu Tắc cảm thấy ý nghĩ này của mình sai. Nàng đâu có ra tay hãm hại phi tử nào đâu? Nàng chỉ muốn các nàng có con chậm chút.


      Bên Lan Tuyền cư, sắc mặt Canh Dung hoa trắng bệch, nằm giường, nhắm chặt đôi mắt.

      Thúy Quả vụng trộm lau nước mắt. Tiểu chủ khó khăn lắm mới hoài thai, nào ngờ bị Miêu Quý nhân chèn ép mà đánh mất. Hoàng hậu nương nương phải là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung sao? Tại sao nàng ta ra mặt giúp tiểu chủ, để tiểu chủ chịu ủy khuất lớn như vậy chứ?

      Canh Tĩnh Ngôn mấp máy môi. Thúy Quả mừng quá, vội vàng kêu lên, “Tiểu chủ, tiểu chủ,... người tỉnh rồi sao?”

      “Thúy Quả...” Canh Tĩnh Ngôn gắng sức gượng dậy, nhìn thị tỳ rồi hỏi, “Ta như thế nào rồi?”

      “... Tiểu chủ nhớ sao? Người té xỉu ở Châu Quang điện, Hoàng hậu vội vàng đưa người về đây, còn gọi Thái y đến...” Thúy Quả vừa vừa run, sợ chủ tử tiếp tục hỏi.

      Canh Tĩnh Ngôn đột nhiên đưa tay sờ lên bụng, trong giây lát liền nhớ lại lúc ngã xuống ở Châu Quang điện. Nàng hỏi, “Thái y gì? Hài tử của ta có sao phải ?”

      “...” Thúy Quả biết phải trả lời thế nào, quỳ gối xuống trước giường, nấc nghẹn.

      Canh Tĩnh Ngôn thấy ổn, thúc giục, “Ngươi mau ta nghe!”

      “Tiểu chủ... thái y ...” Thúy Quả ấp úng làm Canh Tĩnh Ngôn sốt ruột vô cùng, nhưng cuối cùng nàng ta cũng cắn răng rồi , “Tiểu chủ, người đừng thương tâm, rồi người lại có đứa mà.”

      Canh Tĩnh Ngôn nghe xong, tựa như sét đánh ngang tai. Nàng ngồi cứng đờ ở giường, hai mắt đăm đăm dõi về nơi xa. Thúy Quả sợ mất hồn vía, bất chấp tôn ti, đong đưa cánh tay chủ tử, vừa vừa sốt ruột, “Tiểu chủ, tiểu chủ, người đừng dọa nô tỳ! Tiểu chủ...”

      “Hoàng thượng giá lâm!”

      Thúy Quả hoảng quá, vội vàng dập đầu thỉnh an, “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Huyền Lăng bước vào trong nội thất, thấy Canh Tĩnh Ngôn ngồi nhúc nhích liền hỏi thị tỳ tâm phúc của nàng, “Chủ tử ngươi thế nào rồi?”

      “Hồi Hoàng thượng, tiểu chủ sau khi biết mình sảy thai, nhất thời thương tâm nên mới như vậy.”

      Huyền Lăng quay sang phân phó Lý Trường, “Ngươi gọi Thái y tới xem Canh thị chút” rồi bước đến bên giường, khẽ gọi, “Ái phi.”

      Canh Tĩnh Ngôn nghe tiếng gọi của , tựa như bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Nỗi bi thương phút chốc dâng trào, nàng nức nở, “Hoàng thượng... con của tần thiếp... bị người ta hại chết!”


      Chiêu Dương điện.

      Chu Nghi Tu ngâm nga câu hát, tay vỗ lên người Dư Phong để dỗ ngủ. Bất thình lình, nàng cảm thấy bả vai như có ai chạm vào, liền quay đầu lại, thốt nhiên kêu lên, “Hoàng thượng?!”

      Dư Phong giật mình tỉnh dậy. Chu Nghi Tu vội hành lễ với Huyền Lăng, nàng phân phó nhũ mẫu ôm đứa rồi mới quay sang . Nhìn thấy bộ dáng thất thần, nàng nhàng hỏi, “Hoàng thượng? Người có sao chứ?”

      Huyền Lăng gắt gao kéo lấy tay nàng rồi , “Ái phi, con của Canh thị còn nữa. Trẫm mới qua chỗ nàng ấy. Nàng ấy khóc thảm thiết vô cùng. Trẫm đành phải rời , hồi, cuối cùng lại đến nơi này.”

      Chu Nghi Tu rót cho ly trà nóng, “Hoàng thượng, người tới lúc nửa đêm, uống chút trà cho ấm bụng.”

      Huyền Lăng tiếp nhận rồi uống cạn cả chén, hoàn toàn còn bộ dáng của đế vương cao cao tại thượng. giống như người khát nước sa mạc lâu ngày. Bất giác, Chu Nghi Tu có chút thổn thức trong lòng. Nàng hiểu vì sao Huyền Lăng lại đến Chiêu Dương điện. Cam Tuyền cung kia tựa như thủy tinh thuần khiết, tuyệt đối muốn để nửa điểm phiền não chen vào. Di Ninh cung cũng thể tới. tự mình chấp chính mấy năm, thể để việc này làm Thái hậu nghĩ nhiều.

      Chỉ có ở Chiêu Dương điện, Chu Nghi Tu mới chấp nhất cái bộ dáng luống cuống này của .

      Uống trà nóng rồi, tâm cũng dần bình phục lại. Huyền Lăng lúc này bình tĩnh hơn trước, “Trẫm tưởng rằng mình lưu lại đứa này, nào ngờ kết quả lại thành như vậy...”

      Nghi Tu có ý kiến gì. Nàng biết muốn tìm nơi phát tiết để chuyện, nàng chỉ cần ngồi và lắng nghe là đủ.

      “... Trẫm xử phạt Miêu thị rồi, cũng coi như làm con của trẫm thất vọng.” Huyền Lăng liền hơi, dần khôi phục lại bộ dáng đế vương lúc trước. Chu Nghi Tu hờ hững nhìn , trong mắt nàng chút cảm tình.

      Nàng đối với , sớm chết tâm!

      luôn miệng oán trách Canh Tĩnh Ngôn khóc lóc dẫn đến dung hoa thất sắc, trong mắt lên kiên nhẫn cùng chán ghét. Chu Nghi Tu cảm thấy vô cùng quen thuộc. Kiếp trước, nàng thua toàn bộ, cuối cùng quỳ trước mặt , thống khổ kể lại nỗi đau mất con ngày xưa. Huyền Lăng chính là dùng ánh mắt này nhìn nàng, nhưng thù hận trong đó thâm sâu kể xiết.

      “Hoàng thượng, người đừng trách Canh muội muội. Tuy nàng và đứa kia chỉ có duyên phận ba tháng, nhưng suy cho cùng cũng là tâm tình người làm mẹ. Đổi lại là nô tì, nếu có người muốn ám hại Dư Phong, dù chỉ là bậy vài câu, nô tì cũng hận tới mức cùng kẻ đó liều mạng...” Giọng của Nghi Tu vô cùng dịu dàng, vang trong đêm tựa như nước hồ đưa tình chảy xuôi.


      Nhu Tắc đợi mãi trong Cam Tuyền cung, đợi đến khi Mặt Trời sắp mọc, rốt cuộc cũng chờ được Huyền Lăng. Nàng vui vẻ chạy ra đón . khoác áo ngoài rất dày. Nhu Tắc vội nhào vào lòng Huyền Lăng. Thính Tuyết và Thưởng Tinh thấy vậy liền vội vã cúi đầu, dám nhìn màn tình ái này.

      “Nô tì còn tưởng Tứ lang giận mà đến.” Nhu Tắc tựa vào khuôn ngực ấm áp của Huyền Lăng, thủ thỉ.

      “Uyển Uyển sao lại vậy? Trẫm làm sao bỏ được...” Huyền Lăng ôm chặt lấy Nhu Tắc, thầm .

      Trong điện chỉ còn lại hai người, đám thị tỳ sớm nháy mắt với nhau, lặng lẽ rời khỏi.

      “Tứ lang có trách ta vì chuyện chiếu cố Canh Dung hoa tốt ?”

      Huyền Lăng ôm nàng, “ .”

      Nhu Tắc nghe xong, tảng đá nặng cuối cùng trong lòng đè xuống. Nàng mở miệng cười rạng rỡ, “Tứ lang đối tốt với Uyển Uyển, Uyển Uyển biết phải báo đáp thế nào?”

      Huyền Lăng gì, cứ thế ôm nàng. Hai người hướng nội thất vào.
      Last edited: 22/3/16
      song ngư, thuyt, Nhược Vân2 others thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương 23 (2)

      Huyền Lăng hạ chỉ, tấn vị Canh thị lên Tòng Tam phẩm Tiệp dư; niệm tình nàng thân thể chưa lành bệnh, đợi khi khỏe lại cử hành lễ sắc phong, đồng thời ban thưởng nhiều đồ vật quý giá, coi như an ủi.

      Canh thị bỗng dưng mất con, trong lòng đau đớn khôn ngươi, lúc tiếp chỉ đành lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Ai nấy trong hậu cung đều dám hướng nàng chúc mừng. Họ biết , Hoàng thượng thăng vị cho nàng chẳng qua để bù đắp nỗi đau mất con mà thôi. Những kẻ biết chừng mực như Miêu thị nhiều, huống hồ tại, nàng ta bị giáng ba cấp, cấm túc lâu dài, địa vị sớm còn như ngày trước. Những phi tần mà nàng ta từng nhục mạ trong Diên Hi cung nay đều tìm cách làm khó nàng ta, khiến cuộc sống của nàng ta vô cùng khổ sở.

      Nghi Tu ngồi trò chuyện cùng Đoan phi và Cam thị. Bất giác bàn đến chuyện này, nàng ca thán câu, “Canh thị lần này vui quá hóa buồn*, biết sau này nàng ta có tỉnh táo hơn ?”
      ỷ có long thai mà sinh ra kiêu ngạo.

      Thọ Kỳ cung từng có thời gian náo nhiệt, bây giờ trở nên yên tĩnh vô cùng. Lan Tuyền cư của Canh Tĩnh Ngôn càng có người qua lại nhiều, ngẫu nhiên vài lần có mấy vị mỹ nhân và tài tử đến thăm nàng ta. Thái y được tuyên đến cũng tận tâm chữa trị, bệnh tình Canh Tĩnh Ngôn do đó mà mỗi lúc nặng hơn.


      Giữa trưa, Chu Nghi Tu ngồi luyện chữ, Tiễn Thu chợt tiến vào bẩm báo, “Nương nương, người của Lan Tuyền cư cầu kiến.”

      “Có chuyện gì?”

      “Canh Tiệp dư bệnh trở nặng rồi.”

      Chu Nghi Tu lơ đễnh, , “Chuyện này nên đến chỗ Hoàng hậu để nàng ta tuyên Thái y cho, tìm bản cung làm gì?”

      Tiễn Thu im lặng hồi, khuôn mặt chợt lên ý cười, “ qua Cam Tuyền cung rồi ạ, nhưng Thưởng Tinh kia cản trở cho vào, là Hoàng hậu nghỉ trưa, được phép quấy rầy, nên mới quay sang Phượng Nghi cung chúng ta.”

      Chu Nghi Tu nhíu mày, “Hoàng hậu tỷ tỷ quả nhiên đắc ý”. Nàng đặt bút xuống rồi tiếp, “Kêu người thu dọn chỗ này, bản cung ra ngoài xem thử.”

      Bên ngoài điện, Thúy Quả lòng như lửa đốt. Vừa thấy Chu Nghi Tu, nàng ta liền quỳ xuống đất ngay lập tức, “Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương! Cầu xin nương nương cứu giúp chủ tử của nô tỳ!”

      Chu Nghi Tu ngồi xuống ghế rồi hỏi, “Ngươi mau ràng, tình trạng của Canh Tiệp dư ra sao?”

      “Hồi nương nương, tiểu chủ từ khi sảy thai đến nay, thân thể luôn được tốt. Thái y chữa bệnh chẳng được tận tâm, thuốc uống vào mãi mà bệnh khỏi. Cả người tiểu chủ gầy rộc cả , xuống giường cũng chẳng còn sức để xuống. Nô tỳ thấy vậy mới cả gan chạy đến Cam Tuyền cung, cầu xin Hoàng hậu đổi vị Thái y khác đến chẩn trị nhưng gặp được Hoàng hậu; nô tỳ cùng đường, đành phải chạy đến đây. Xin nương nương cứu tiểu chủ của nô tỳ!” Mồ hôi túa ra đầu Thúy Quả, mái tóc bết hết cả lại. Nàng ta là thực lòng khẩn cầu vì chủ tử của mình.

      Chu Nghi Tu thầm khen ngợi thị tỳ này trung thành, tận tâm. Nàng , “Chưa có khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, bản cung chẳng thể tự tiện làm chủ. Có điều, bản cung phải loại người thấy chết cứu. Hôm nay vừa vặn làm sao, Văn thái y đến xem mạch bình an. Để bản cung gọi , thuận đường qua xem bệnh cho Canh Tiệp dư.”

      Thúy Quả nghe câu đầu của Chu Nghi Tu, tưởng rằng nàng thấy chết cứu. Sau khi nghe hết cả câu, nàng ta vui mừng quá đỗi, liên tục dập đầu, “Nô tỳ khấu tạ đại ân của Quý phi nương nương! Đa tạ Quý phi nương nương!” Sau đó, nàng ta vội vàng chạy về Lan Tuyền cư trước.

      Chu Nghi Tu quay sang phân phó Tiễn Thu, “Ngươi qua Cam Tuyền cung, báo việc này với Hoàng hậu, kẻo có người lại bản cung tự ý chủ trương.” Tiễn Thu tuân mệnh, đến chỗ Chu Nhu Tắc.


      Tối hôm đó, Huyền Lăng ngự giá đến Chiêu Dương điện dùng cơm. Chu Nghi Tu ra nghênh tiếp , “Hoàng thượng sao lại tới đây? Nô tỳ tưởng người đến chỗ tỷ tỷ.”

      “Trẫm muốn gặp nàng, tiện thể thăm Dư Phong, dùng bữa xong lại qua Cam Tuyền cung.” Huyền Lăng đưa tay ra, Chu Nghi Tu vịn vào rồi đứng dậy. Hai người cùng ngồi xuống bàn. Dư Phong được nhũ mẫu ôm đến. vừa thấy Huyền Lăng liền gọi hai tiếng “phụ hoàng”, làm Huyền Lăng cao hứng vô cùng, bồng nâng lên đỡ xuống. Tiểu gia hỏa chẳng những bị dọa, còn cười khanh khách, tưởng như mình bay cao.

      “Đứa này, tương lai nhất định bất phàm, sớm có phong phạm trấn định trầm ổn.” Huyền Lăng dỗ con chút rồi đưa cho nhũ mẫu, sau đó quay sang với ái phi.

      Chu Nghi Tu cười, , “Hoàng thượng đừng quá khen . tuổi , biết cái gì mà trấn định trầm ổn đâu? Chẳng qua thấy phụ hoàng nên cao hứng đấy thôi.” Nàng ngốc tới mức vuốt theo đuôi Huyền Lăng. Đế vương luôn có nhạy cảm của mình.

      Huyền Lăng , “Trẫm nghe , nàng kêu người đến xem bệnh cho Canh thị?”
      Hành động của tỷ tỷ quả nhiên mau lẹ! Chu Nghi Tu tràn đầy ý cười mặt, chút giấu giếm sợ hãi, “Đều do nô tì nhiều chuyện. Tỷ tỷ xử lý vụ lục cung, khó tránh khỏi để ý đến vài chỗ. Đây chỉ là chuyện , nô tì nghĩ vậy nên mới tiện tay. Cứu người như cứu hỏa, nô tì cho rằng, chữa bệnh cho Tiệp dư sớm hơn khắc, nàng cũng bớt đau hơn chút, ngờ lại làm tỷ tỷ tức giận rồi.”

      Huyền Lăng nghe Chu Nghi Tu câu nào câu nấy đều lòng, nghĩ lại liền thấy mấy lời của Chu Nhu Tắc trẻ con, cái gì mà tiền trảm hậu tấu rồi mới sai người thông báo. Trong lòng có chút trách cứ Hoàng hậu. Nhưng rồi lại nghĩ khác, tính tình Uyển Uyển như vậy, chắc chắn là do bọn nô tài xúi giục. Xem ra mình phải dọn ít của Cam Tuyền cung, đỡ cho kẻ nào đó muốn gây sóng gió, ảnh hưởng tình cảm tỷ muội của hai nàng. , “Ái phi nghĩ nhiều rồi. Trước đây trẫm từng cho phép nàng cùng Uyển Uyển san sẻ việc của lục cung. Nàng ấy mới vào, cần có nàng để giúp đỡ. Ái phi quả thực làm rất tốt.”

      Dùng bữa xong xuôi, Huyền Lăng trở về Nghi Nguyên điện. Tiễn Thu với Chu Nghi Tu, “Nương nương, xem ra Đại Tiểu thư bên đó có điểm thông suốt.”

      “Nha hoàn hồi môn của nàng ta gồm những ai?”

      “Thính Tuyết và Thưởng Tinh là hai người đắc dụng nhất, ngoài ra còn có Thính Sương, Danh Nguyệt.”

      Chu Nghi Tu , “ thăm dò Thính Sương và Danh Nguyệt. Thính Tuyết đừng lo, nàng ta là người thân cận nhất bên cạnh tỷ tỷ. Về phần Thưởng Tinh,” dừng lát, môi nàng bật ra ý cười, “ả ta giỏi lắm!”
      song ngư, thuyt, Nhược Vân3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :