1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16 (1)

      Huyền Lăng nghe tin ái thê bất thình lình ngất xỉu, sau khi bãi triều, về Nghi Nguyên điện thay thường phục mà hối hả chạy tới Châu Quang điện. Nhu Tắc được Thái y tận tình châm cứu, dần dần tỉnh lại. Về phần Nghi Tu, nàng rảnh ở lại nhìn cảnh tình chàng ý thiếp, trước đó phân phó đám cung nhân lo liệu mọi rồi trở về điện Chiêu Dương.

      “Nương nương, ngay cả ông trời cũng giúp người! Hoàng hậu trông đáng thương.” Hội Xuân hớn hở, cao hứng hơn cả chủ tử.

      Chu Nghi lườm nàng ta cái, , “Chuyện của Miêu thị, có phải do các ngươi làm ?” Nếu đúng là họ làm, nàng nhất định phải dạy dỗ lại đám nha đầu này, kẻo ngày sau có kẻ khó quản.

      Hội Xuân vội trả lời, “Nương nương minh giám. Chúng nô tỳ làm gì cả. Chắc chắn là phi tử nào đó thiếu kiên nhẫn, đợi được Miêu thị tự sinh tự diệt liền động thủ với nàng ta. Nương nương, người có còn nhớ lần trước ở Thái Bình hành cung, Miêu Dung hoa từng đánh mắng cung nữ ?”

      Chu Nghi Tu làm sao nhớ ra diện mạo của cung nữ đó? Huống hồ, khi ấy, nàng đứng cách họ khá xa, cùng lắm chỉ thấy lờ mờ bóng dáng. “Cũng có ấn tượng hai phần.”

      Hội Xuân tiếp tục , “Nương nương, nàng ta tên là Ngọc Nhụy, dung mạo xinh đẹp. Miêu Dung hoa sợ nàng ta có tâm tư khác nên kiếm cớ trách mắng, đánh cho đến khi tàn phế hai tay.”

      “Ngay cả thị tỳ của mình cũng tha, Miêu Dung hoa đúng là khiến người ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.” Tú Hạ cẩn thận gỡ bộ diêu tóc Nghi Tu xuống, sau đó vừa dùng lược bí chải đầu cho nàng, vừa nghe Hội Xuân nhiều chuyện.

      “Ngọc Nhụy bị đánh cho tàn phế hai tay, Miêu Dung hoa đuổi nàng ta khỏi Diên Hi cung. Nàng ta bị điều xuống nhà bếp làm việc. Bấy nhiêu việc đấy, sao Ngọc Nhụy có thể oán hận? Nàng ta định hạ độc, nhưng thức ăn đến Diên Hi cung đều được các thái giám thử qua trước, nên đành lực bất tòng tâm. Vừa khéo làm sao, Hoàng hậu nương nương ra lệnh giảm bớt tiền tiêu của các cung. Nhà bếp cũng vậy. Ngọc Nhụy liền chớp thời cơ, lấy mấy nguyên liệu mốc meo, nấu bữa tối cho Miêu Dung hoa.” đến chỗ này, Hội Xuân tràn đầy ý cười mặt, “Nghe , Miêu Dung hoa tả* rất nặng, cả buổi tối qua gà chó yên*, sáng ra nàng ta nằm luôn giường.”

      *Bệnh tả.

      cả cung náo loạn.


      “Đúng là báo ứng! Trước kia, Miêu Dung hoa lúc nào cũng ức hiếp các vị tiểu chủ có phân vị thấp hơn mình, hôm rồi còn dám bất kính với nương nương. Ông trời quả là có mắt.” Tú Hạ cười vang, cùng Hội Xuân kẻ xướng người họa.

      “Hai ngươi đấy, lắm mồm vào! Mai này xuất cung, có thể mở gánh hát, kiếm cả bộn tiền!” Chu Nghi Tu vừa lắc đầu vừa cười.

      Cười vui với hai thị tỳ hồi, nàng bình tĩnh trở lại, chậm rãi , “Chuyện này truyền ra, Hoàng hậu chắc chắn bản thân bị kẻ dưới làm mờ mắt, huống chi nàng ta vốn có ý phân ưu với Hoàng thượng, lại mắc bệnh nặng, Thái hậu và Hoàng thượng cũng nỡ trách cứ nàng ta đâu.”

      Hội Xuân và Tú Hạ như bị giội cho chậu nước lạnh, ý nghĩ vui sướng khi người gặp họa cũng theo đó mà tiêu tan.

      “Các ngươi ngày thường làm việc phải để ý, nhìn thấy cái gì nhìn, đừng vội nhiều lời, khi nào về Phượng Nghi Cung muốn sao cũng được; còn ở bên ngoài, lắm người lắm kẻ, đâu đâu cũng có tai mắt, ta câu này để nhắc nhở hai ngươi.” Chu Nghi Tu dặn dò.

      “Nương nương, Lý Trường tới truyền lệnh, Hoàng thượng mời người đến Di Ninh cung.” Tiễn Thu đẩy cửa tiến vào bên trong nội điện.

      “Có việc gì ở chỗ Thái hậu sao?”

      “Hồi nương nương, nô tỳ nghe Lý Trường , Hoàng hậu cũng ở đó, nô tỳ đoán có lẽ là vì việc của Miêu Dung hoa.”

      “Bảo đợi lát. Bản cung thay y phục rồi ngay.” Nghi Tu vội gọi Tú Hạ trang điểm lần nữa.


      Thái hậu ngồi ở ghế thượng trong Di Ninh cung. Huyền Lăng và Nhu Tắc ngồi bên. Chu Nghi Tu vừa tới, hành lễ với từng người rồi , “ biết Hoàng thượng triệu nô tì đến có việc gì?”

      Huyền Lăng đối đáp với nàng đầy khách khí, “Ái phi, trẫm nghe , khi nãy ở Châu Quang điện, Uyển Uyển ngất , may có ái phi mà cục diện loạn. Hai người tỷ muội tình thâm, trẫm cảm thấy vô cùng an ủi.”

      “Hoàng thượng quá khen nô tì rồi. Tỷ tỷ là người đứng đầu hậu cung, lại là tỷ muội ruột của nô tì, nô tì thực dám quá phận. Chuyện lúc sáng, mong tỷ tỷ đừng trách muội muội tự quyết.”

      “Tâm ý của muội, ta rất cảm kích, nào dám trách cứ.” Chu Nhu Tắc dù tỉnh lại, nhưng giọng yếu ớt, dường như có khí lực.

      “Nàng ít thôi, nghỉ ngơi nhiều chút.” Huyền Lăng đối với Nhu Tắc vô cùng che chở, sợ nàng ta mệt mỏi.

      Thái hậu thấy vậy liền nhìn qua Nghi Tu, thấy gương mặt nàng ra vẻ thờ ơ vô cùng kinh ngạc, “Hoàng đế, ai gia nghe , Miêu thị ốm đến liệt giường, có chuyện này sao?”

      Huyền Lăng chợt ngẩn người, quên hỏi thăm bệnh tình của Miêu thị, trong đầu chỉ có Nhu Tắc mà thôi.

      Sắc mặt Nhu Tắc trắng bệch như tờ giấy, nàng ta ho khan cái rồi , “Mẫu hậu, là nhi thần vô năng, suy nghĩ chu toàn. Trong lòng nhi thần vô cùng áy náy, dám đảm nhận trọng trách chưởng quản hậu cung, nhi thần nguyện giao quyền cho người tài giỏi hơn.”

      “Hoàng hậu hà tất phải vậy? Ngươi thân đứng đầu lục cung, nếu có khả năng, ai có hả?!” Thái hậu lớn tiếng. Đối với Hoàng hậu mà , quyền hành quản lý cung vụ rơi vào tay người khác, thanh danh vô cùng tổn hại.

      Chương 16 (2)

      Nhu Tắc ôm ngực, với giọng yếu ớt, “Nhi thần mới vào cung, vụ từ trước đều do muội muội lo liệu ổn thỏa. Khẩn xin Thái hậu đồng ý cho muội muội chấp chưởng hậu cung thay nhi thần, nhi thần cũng yên tâm hơn.”

      “Hoàng hậu vậy rồi, ái phi tạm thời hãy chưởng quản lục cung, đợi Uyển Uyển lành bệnh giao lại phượng ấn.” Huyền Lăng từ đầu tới cuối chỉ lo lắng cho Nhu Tắc, mặc kệ Nghi Tu có đồng ý hay , ôm lấy ái thê quay về tẩm cung của mình.

      “Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Chu Nghi Tu và các cung nhân đồng loạt khom người, cúi chào Đế Hậu.

      Nghi Tu cảm thấy mình còn phận ở đây nữa, nàng hướng Thái hậu hành lễ, cung kính, “Mẫu hậu nếu có gì phân phó, nô tì xin được phép cáo lui.”

      Thái hậu cất lời, ý vị sâu xa, “Im hơi lặng tiếng, từng bước đoạt lại quyền chấp chưởng lục cung, sạch và lưu loát như vậy, ai gia khỏi vỗ tay khen ngợi ngươi đấy. Nhàn Quý phi, ngươi nhớ cho kỹ, tâm của Hoàng đế tại ở đâu, bằng , dù ngươi nắm trong tay quyền cao chức trọng cũng thể duy trì lâu dài. Ngươi và Hoàng hậu là người thân ruột thịt, lẽ ra nên hòa thuận mới phải, được phép lộ ra tâm tư khác.”

      Thái hậu ngồi ghế cao của chính điện Di Ninh cung, trong tay cầm trượng, rồng vàng uốn lượn xung quanh, miệng rồng ngậm viên minh châu chói sáng, thể uy quyền của người từng tự tay trừ Nhiếp Chính vương cản đường Hoàng đế. Dù lui về thân trong tòa cung điện này, nhưng tai mắt của nàng vẫn ở khắp nơi dò xét. Lời của nàng thốt ra ý vị sâu xa, mỗi câu chữ tựa như dao sắc đâm từng nhát vào lòng Chu Nghi Tu.

      “Mẫu hậu lời này, thực khiến nô tì sợ hãi. Nô tì tuy cùng mẫu thân với Hoàng hậu, nhưng là nữ nhi Chu gia, nô tì quyết làm ra chuyện hại người, nhất định hiếu kính với tỷ tỷ, mẫu hậu cần lo lắng.” Trước mắt Thái hậu, Nghi Tu để lộ ra nửa vẻ khiếp đảm, ánh mắt vẫn bình tĩnh, kiên định vô cùng.

      “Hy vọng được như thế.” Giọng của Thái hậu trở nên ôn hòa hơn, ra vẻ nhẫn nại, khuyên nhủ, “Ai gia biết ngươi cam lòng, nhưng ván đóng thuyền, A Nhu trở thành Hoàng hậu, ngươi cũng là Quý phi rồi, dưới người mà vạn người. Ai gia chỉ trông mong tỷ muội hai ngươi đồng lòng, vinh quang tại dễ gì đạt lấy được, đừng để ai gia uổng phí tâm huyết bấy lâu nay.”

      “Nô tì xin ghi nhớ lời dạy bảo của Thái hậu.”

      “Ngươi về trước . Tạm thời, phượng ấn của A Nhu do ngươi chưởng quản, ngươi cố gắng làm cho ổn thỏa, đừng để hậu cung lại thêm việc ầm ĩ, khiến ai gia và Hoàng đế phiền lòng.” Thái hậu dặn dò câu cuối cùng.

      “Nô tì tuân chỉ, nô tì xin được phép cáo lui.”

      Thấy bóng lưng của Chu Nghi Tu rời , Thái hậu mới thở dài hơi rồi , “A Nhu tính tình hiền lành, gặp chuyện lại thiếu quyết đoán, thích hợp làm chính cung nương nương. Bây giờ nàng ngồi hậu vị, ai gia cũng thể bảo hộ nàng mãi được, chỉ sợ Nghi Tu tâm tư của ai gia, đối với chuyện cũ luôn canh cánh trong lòng.”

      Trúc Tức đứng bên cạnh liền ai ủi, “Thái hậu lo nhiều rồi. Nhàn Quý phi hứa làm ra chuyện có hại đến Hoàng hậu, có lẽ nàng thông suốt, có chuyện gì đâu.”

      “Tỷ muội tương tàn, ở hậu cung còn thiếu chuyện để kể sao?” Thái hậu chợt nhớ lại điều gì đó, trong chốc lát liền lắc đầu, mi mắt trĩu nặng nỗi sầu lo, “Nghi Tu kiên cường, mưu kế thâm sâu. A Nhu đối với nàng, giống như ấu khuyển* trước nanh vuốt mãnh hổ, khẳng định là đối thủ. Nếu như Nghi Tu thực cố chấp, mặc dù ai gia làm gì được nàng, chỉ mong nàng có thể suy nghĩ ràng, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện lưỡng bại câu thương*...”

      *Ấu khuyển: Chó con

      *Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều bị tổn thương, bên nào có lợi

      đường trở về từ Di Ninh cung, kiệu Quý phi được đưa chậm rãi, hai bên đều có thị tỳ cầm đèn soi đường. Chu Nghi Tu ngồi trong kiệu, khuỷu tay dựa vào tay vịn, nhớ lại lời Thái hậu. Nàng sớm biết, mọi thứ đều qua được mắt của Thái hậu, nhưng bây giờ lão nhân gia kia lo thừa rồi, vì nàng đâu có muốn lấy mạng Chu Nhu Tắc.

      So với tự mình trừ bỏ tỷ tỷ, mượn tay Huyền Lăng mới là cách tốt nhất. Nàng muốn tự nhận ra sai lầm, muốn cảm thấy việc đưa Nhu Tắc lên ngôi Hoàng hậu là sỉ nhục lớn nhất. Chỉ có như vậy, thù hận trong lòng nàng mới có thể nguôi ngoai.


      “Nương nương, bây giờ Thái hậu quay qua coi trọng Đại Tiểu thư rồi. ràng là nàng ta chim tu hú chiếm tổ chim khách*.” Tiễn Thu vừa lau lớp trang điểm cho Chu Nghi Tu, vừa với vẻ bất bình xen lẫn căm giận.

      *Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như chim khách, chim chích,..v.v. Tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ. Ý Chu Nhu Tắc ở đâu nhảy ra chiếm lấy hậu vị.

      Chu Nghi Tu cười , “Thái hậu trước đây có, bây giờ liền thiên vị nàng ta. Bản cung bất quá chỉ là quân cờ mà thôi. Nếu tỷ tỷ tâm tư sâu dày, thủ đoạn mênh mông, Thái hậu làm sao nghĩ tới ta chứ?! giờ tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái, tọa vị trung cung Hoàng hậu, danh chính ngôn thuận, Thái hậu giúp nàng ta sao được? Ngược lại, nếu ra vẻ giúp ta, lại càng khiến ta lo sợ lão nhân gia nàng có tâm tư khác.”

      “Nương nương, tiếp theo chúng ta phải như thế nào? Quyền quản lý lục cung về tay người, chúng ta có nên sắp xếp số người đến chỗ Hoàng hậu hay ?” Tiễn Thu dò hỏi ý của chủ tử.

      Chu Nghi Tu chậm rãi lắc đầu rồi , “Tạm thời chưa cần đâu. Thính Tuyết và Thưởng Tinh bên người tỷ tỷ, ta thấy chúng phải kẻ an phận thủ thường, sớm muộn cũng làm”N ra chuyện ồn ào, đến lúc đó, chúng ta làm như giúp đỡ là xong. Ngươi nếu có gặp qua hai nàng ta, chỉ chào hỏi cho có lệ thôi, nên quá thân cận.”

      “Nô tỳ hiểu.”

      “Phải rồi. Bây giờ bản cung tạm thời chưởng quản phượng ấn, mỗi ngày ngươi phải đem toàn bộ tình ta xử lý bẩm báo cho Hoàng hậu, để tránh miệng lưỡi oan nghiệt ngoài kia, bản cung là kẻ quá phận. Nhớ cho kỹ, chỉ là tạm thời. Ngươi truyền lời xuống đám cung nhân, toàn bộ Phượng Nghi cung phải khiêm nhường an phận, nếu để bản cung biết có kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, gây ra chuyện đâu, đừng trách bản cung trở mặt vô tình. Phải nhớ, Thận Hình ty bên kia thiếu kẻ làm khổ dịch...” Ánh nến lóe sáng, chiếu lên khuôn mặt kiên định của Chu Nghi Tu.

      “Nô tỳ nhất định tuân mệnh nương nương, làm tốt chuyện này.” Tiễn Thu cúi đầu vâng lệnh.
      Last edited by a moderator: 22/1/16
      song ngư, duyenktn1, thuyt5 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17 (1)

      Điện Chiêu Dương giờ đây quyền cao chức lớn, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng những ai sáng suốt đều nhận ra ý vị sâu xa trong đó. Nếu muốn đứng vững ở hậu cung, bị đám nô tài chèn ép, nịnh nọt Nhàn Quý phi nhiều vào mới là kẻ thức thời.

      Phượng Nghi cung vui như trẩy hội. May mà Chu Nghi Tu truyền lời xuống đám cung nhân trước đó, trừ bỏ mỗi sáng phải cùng các cung chủ bàn việc cung vụ, thời gian còn lại đóng cửa tiếp bất cứ ai. Lý do cũng đường đường chính chính, là dành thời gian chăm sóc cho Đại Hoàng tử. Dư Phong còn , lại là đứa con duy nhất của Hoàng thượng, nếu có kẻ động đến, tất thể tha thứ. Nhờ đó, Phượng Nghi cung được dịp yên tĩnh ít.

      Đối với chuyện Miêu thị bị hạ độc, Chu Nghi Tu ra lệnh đem Ngọc Nhụy trượng tễ, lại ban thưởng cho Dung hoa nhiều thuốc bổ để an ủi. Sau đó, Huyền Lăng chọn ra ngày, tấn vị Miêu thị lên Chính tam phẩm Quý tần, ban phong hào “Ninh”, cũng nhờ đó mà nàng ta bước lên làm chủ vị Diên Hi cung.

      Chu Nghi Tu có ý kiến với việc làm của Hoàng đế. Nàng biết , thầm làm suy yếu thế lực của Miêu Tướng quân, đem thực quyền phân tán cho Mộ Dung gia. Nhớ lại kiếp trước, cực kỳ sủng ái Hoa phi rồi lật đổ gia tộc nàng ta, nàng liền khỏi khiếp sợ cái gọi là tình cảm của đế vương.

      Dân gian có câu: “Tam phiên, lục tọa, thất lăn, bát bò*”. giống đời trước, kiếp này Dư Phong được Nghi Tu chiếu cố tứ bề, thân thể đặc biệt khỏe mạnh.

      *Trẻ con ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, bảy tháng biết lăn, tám tháng biết bò.

      “Phong nhi, xem cái trống trong tay mẫu phi hay chưa này.” Chu Nghi Tu cầm cái trống trong tay lắc lắc. Dư Phong kêu nha nha, hai má phúng phính cười vô cùng đáng .

      “Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng của Lý Trường vang lên bên ngoài.

      Nhu Tắc còn bệnh, sao lại đến điện Chiêu Dương? Vẻ dịu dàng trong nháy mắt biến mất khuôn mặt Chu Nghi Tu. Nàng vội trưng ra bộ dáng đoan trang cung kính, nghiêm túc vô cùng, phân phó nhũ mẫu chăm sóc cho con rồi ra cửa tiếp giá.

      “Nô tì tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

      Huyền Lăng liền đỡ nàng, “Ái phi cần đa lễ. Hôm nay trẫm đến để thăm nàng và Phong nhi.”

      “Tạ Hoàng thượng.”

      Dư Phong biết ngồi, nhưng Huyền Lăng từ đầu đến cuối mới chỉ gặp con hai lần, xem chừng quên mất diện mạo đứa luôn rồi. Chu Nghi Tu đối với Hoàng đế sớm lạnh lòng, nhưng mặt nàng vẫn tươi cười như trước.

      “Lâu ngày gặp, Phong nhi lớn hơn nhiều.” Huyền Lăng nhìn Dư Phong trong lòng nhũ mẫu. Đây là con trai đầu của , cũng là đứa duy nhất. Mặc dù địa vị của Uyển Uyển trong lòng ai có thể lay động, nhưng đối với con, vẫn rất coi trọng. Huyền Lăng với nhũ mẫu, “Cho trẫm ôm cái nào.”

      Nhũ mẫu hơi e dè nhìn Chu Nghi Tu, thấy nàng khẽ vuốt cằm, mới thận trọng đưa đứa cho Huyền Lăng.

      Huyền Lăng ôm con, đặt ngồi vững đầu gối mình rồi , “Tiểu tử này nặng hơn trước đấy.”

      “Tiểu hài tử này rất nháo, nô tì ôm lâu, liền manh động.” Chu Nghi Tu mang trà thơm do Tiễn Thu đưa tới đặt trước mặt Huyền Lăng.

      “Ái phi vất vả rồi.”

      Dư Phong tròn xoe đôi mắt nhìn người trước mặt, trong lòng vô cùng tò mò. Tuy rằng rất hiếm khi gặp phụ hoàng nhưng lại hề khóc lóc, ngược lại hừ hừ mấy câu.

      gì vậy?” Huyền Lăng lần đầu làm phụ thân, thấy phản ứng của con tỏ vẻ nghi hoặc.

      Chu Nghi Tu cười, “ còn chưa biết đâu. Tiểu hài tử đối với phụ mẫu cùng chung huyết thống liền cảm thấy thân cận, vì thế khi gặp hoàng thượng, cũng sợ.”

      Huyền Lăng nghe lời nàng , trong lòng vô cùng thoải mái. Lúc , được tiên đế sủng ái. Bây giờ, có cốt nhục của mình, lại hoạt bát đáng như vậy, cùng gần gũi, làm sao mềm lòng cho được.

      “Ái phi rất hay. hổ là hoàng nhi của trẫm. Lý Trường, ban cho Nhàn Quý phi mười thước lụa hoa vàng, tiền tiêu của nhũ mẫu hàng tháng ngang ngửa ngũ phẩm ôn nhân.”

      “Nô tì tạ ân điển của Hoàng thượng.” Chu Nghi Tu cùng nhũ mẫu khấu tạ.

      “Ái phi mau ngồi , trẫm trăm công ngàn việc, ít có thời gian đến thăm hai mẫu tử. Bây giờ, nàng lại thay Uyển Uyển quản lý hậu cung, khó tránh khỏi mệt nhọc, trẫm thấy mà đau cả lòng.” Huyền Lăng đùa với con. Dư Phong ngồi đùi , cười ngừng.

      “Hoàng thượng quá lời. Phong nhi là cốt nhục thân sinh của nô tì, sao nô tì lại vất vả chứ? Nô tì chỉ thay tỷ tỷ chưởng quản vài ngày, biết bệnh tình của tỷ tỷ khá hơn hay chưa?” Nghi Tu chịu nổi cái bộ dạng giả tạo này của Huyền Lăng, liền vội chuyển đề tài.

      Nhớ tới Nhu Tắc, tinh thần của Huyền Lăng chợt tỉnh táo, trong mắt cũng lên loại tình cảm khác, “Uyển Uyển thân thể yếu ớt, dù các Thái y tận tình chữa trị, nhưng còn phải mất thời gian nữa mới khỏe lại. Trẫm lo lắng vô cùng, nên cấm nàng ấy được quan tâm quá nhiều mấy việc vặt bên ngoài.”

      Lời này thực khiến người ta dở khóc dở cười. Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, vì Hoàng đế mà lo liệu hậu cung biết bao việc lớn việc , sao vào miệng lại thành việc vặt? vậy chẳng khác nào bảo Nhu Tắc kia trời sinh chỉ biết lo chuyện vặt vãnh à? Nghi Tu càng cảm thấy chê cười. Nàng , “Tỷ tỷ từ sung sướng an nhàn, phá lệ chiều chuộng thân mình chút cũng là điều khó tránh khỏi. Tục ngữ có , bệnh đến như núi đổ, bệnh như tằm kéo tơ. Huống chi, mấy vị Thái y đều có kinh nghiệm, chỉ là mất chút thời gian, chắc chắn tỷ tỷ hồi phục.”

      Huyền Lăng tràn đầy lo lắng trong lòng, “Ái phi quả nhiên tỷ muội tình thâm. Uyển Uyển có muội muội như nàng cũng tốt, tính tình nàng ấy quả thực đơn thuần."

      “Hoàng thượng quá khen.” Nghi Tu chỉ biết điều, Huyền Lăng càng coi trọng, càng ấn tượng với nàng, con trai của nàng về sau mới có cơ hội xuất đầu phong quang.

      Chương 17 (2)

      Bất thình lình, Huyền Lăng hô tiếng. Nghi Tu vội đứng dậy xem có chuyện gì rồi cười, “Hoàng thượng mải chuyện với nô tì, quên mất Phong nhi. Tiểu gia hỏa này là, ngồi yên như thế, ai ngờ lại thầm bày trò...!”

      Huyền Lăng vốn dĩ vui, nhưng nghe lời này của nàng, tâm tình trở nên tốt hẳn, “Tiểu tử đúng là nhường ai!”

      Áo bào của ướt đẫm nước tiểu của đứa . Cũng may, hôm nay mặc thường phục nên có gì đáng ngại. Nghi Tu vội gọi người lấy y phục khác cho thay. Hội Xuân đưa lên bộ màu nước biển thêu hoa văn hình rồng. Huyền Lăng đưa Dư Phong cho nhũ mẫu, liếc mắt thấy y phục vô cùng ngạc nhiên, “Ái phi vẫn còn giữ sao? Trẫm tưởng mất rồi chứ.”

      Bộ y phục này là lúc Chu Nghi Tu tiến cung tự tay làm cho Huyền Lăng. Sau này, nó vô tình bị rách, có mặc lại. Từ lúc và Chu Nhu Tắc có tư tình, Nghi Tu đau lòng đến cực điểm. Nàng sai người ném vào trong rương, vĩnh viễn cũng muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.

      “Lúc trước, y phục này bị nhánh cây quét qua làm xước vài chỗ. Nô tì sửa lại rồi sai người giặt sạch, cất . ngờ hôm nay có đất dụng võ, đỡ cho Lý Trường phải mệt nhọc quay lại tẩm điện, cũng bớt phần nào thời gian, tránh làm trễ việc của Hoàng thượng.” Nghi Tu xong, liền giúp Huyền Lăng thay y phục, buộc đai lưng cho .

      vốn cho rằng nàng cố ý làm vậy để khiến áy náy mà tranh thủ tình cảm, nhưng bây giờ thấy nàng tự nhiên, hào sảng, trong lời có chút nào để tâm đến ý tứ của , liền hiểu ngay đây chỉ là hành động nhất thời của nàng, phải giả vờ. Huyền Lăng có hơi cảm động, nắm lấy bàn tay của Chu Nghi Tu, “Ái phi có tâm.”

      Dư Phong – kẻ đầu sỏ vừa gây chuyện, hoàn toàn phát bản thân mình phạm sai. nằm trong lòng nhũ mẫu, miệng bật lên tiếng cười khanh khách ngừng, thỉnh thoảng còn phụt phụt nước miếng. Huyền Lăng nựng hai cái má núng nính của , rồi vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Nghi Tu, , “Tiểu tử này rất bướng bỉnh, ái phi chiếu cố , vất vả cho nàng rồi.”

      Nàng cười, “Hài tử hiếu động, sau này mới cứng cáp.”

      Huyền Lăng gật đầu, “Trẫm còn có tấu chương cần phê duyệt, lúc khác đến thăm nàng và con.” xong, khởi giá, quay lại Nghi Nguyên điện.

      Nghi Tu tiễn rồi, điện Chiêu Dương trở nên an tĩnh. Hội Xuân hiểu, liền hỏi, “Nương nương, Hoàng thượng hiếm lắm mới đến lần, sao người giữ Hoàng thượng ở lại?”

      “Tâm ở đây, giữ lại cũng vô dụng. Hoàng hậu còn bệnh, nếu lúc nãy bản cung giữ Hoàng thượng qua đêm chỗ này, chỉ sợ bệnh của nàng càng nặng hơn, Hoàng thượng thêm đau lòng, đâm ra trách ngược bản cung sao? Còn bằng khách khí tiễn người , tránh cho kẻ khác bản cung chỉ biết lợi dụng khi ai đó gặp khó khăn.” Chu Nghi Tu tuy có dung mạo sánh bằng Nhu Tắc nhưng mưu trí hơn người, tầm mắt nàng luôn phóng ra xa để xem xét thế cục.

      Điện Chiêu Dương tạm thời trở thành nơi tụ tập của đám phi tần. Chu Nghi Tu sai người đem sổ sách thu chi của các cung trình báo ràng, sau đó cách rào đón với Huyền Lăng, rằng việc tiết kiệm Hoàng hậu nương nương đề ra tuy là việc tốt, nhưng hơn năm qua, các cung quen tiêu dùng mức cũ, nay giảm tiền tiêu hàng tháng, chỉ sợ nhất thời thiếu thốn trăm bề, nên xem xét lại.

      Huyền Lăng từ lớn lên ở trong cung, nghe qua ý của nàng liền hiểu ngay. đâu ngờ được hậu cung lại tiết kiệm tới mức ấy, liền gật đầu đáp ứng. Chu Nghi Tu từng bước khôi phục lại hậu cung, bắt những tên nô tài gian xảo, trộm đồ, bớt xén Thận Hình ty. Đồng thời, nàng cầu các cung dùng giấy dày dán lên cửa sổ thay cho lụa trắng, coi như tiết kiệm, giữ phần nào thể diện cho Chu Nhu Tắc.

      Tiết trời giá rét, dán cửa sổ lại bằng giấy, so ra tiện nghi hơn trước, bên trong nội điện càng rộng thoáng hơn, tiết kiệm được rất nhiều tiền. Biện pháp này, vốn là kiếp trước, Chân Huyên nghĩ ra để lấy lòng Huyền Lăng. Bây giờ, Nghi Tu y theo đó mà bắt chước, hậu cung tất thảy đều kính phục nàng.

      Về phần Chu Nhu Tắc, bệnh của nàng ta mãi đỡ hơn được. Huyền Lăng đến thăm mỗi ngày, có lần tới điện Chiêu Dương, rằng Nhu Tắc ho khan rất nhiều, mà tiết trời ngày lạnh hơn. Nghi Tu biết thế, sau đó liền triệu Văn Thế Thanh đến Chiêu Dương điện. Trong ấn tượng của nàng, vị tỷ tỷ “hiền đức” kia chưa từng bị bệnh nặng như vậy.

      Đám Thái y phụ trách xem bệnh cho Hoàng hậu có Văn Thế Thanh trong đó, Nghi Tu trước đó đành phải bảo Tiễn Thu mua chuộc tiểu thái giám để lấy phương thuốc. Văn Thế Thanh xem qua, , “Hồi nương nương, chiếu theo phương thuốc này, bệnh tình sớm hồi phục, có điều cần phải uống thuốc bổ để điều dưỡng.”

      sao?”

      “Mặc dù y thuật của vi thần cao minh bằng sư phụ, nhưng phương thuốc đơn giản thế này, vi thần có thể chẩn ra.”

      Chu Nghi Tu cười, , “Đại nhân tự xem mình rồi. Bản cung thấy, y thuật của đại nhân, người thường thể sánh bằng.”

      “Nương nương quá khen.”

      Chu Nghi Tu ra ý, bảo Tiễn Thu lấy ghế. “Đại nhân, mời ngồi xuống chuyện.”
      Văn Thế Thanh đành phải ngồi, hơi khom người, “Nương nương có gì phân phó vi thần?”

      “Văn Thái y, ngày thường ngoại trừ đến chỗ bản cung bắt mạch bình an, còn xem cho vị nương nương nào khác ?”

      Văn Thế Thanh nhất thời giật mình, đáp, “Hồi nương nương, trừ việc mỗi ngày đến chỗ của người và Đoan phi nương nương, vi thần có đến chỗ các tiểu chủ khác.”

      “Vậy à? Tiếc nhỉ. Nghe gần đây Hoàng hậu mắc bệnh, sao Viện thừa để đại nhân đến chữa trị cho nàng?” Chu Nghi Tu cố ý hỏi câu này. Nàng muốn Văn Thế Thanh lọt vào tầm mắt của Chu Nhu Tắc, đồng thời ám chỉ Thái y viện có cơ hội cho xuất đầu. Có như thế, nàng mới có thể thu phục , ngày khác còn có điểm cho nàng dùng đến.

      “Vi thần y thuật kém cỏi, dám động đến phượng thể của Hoàng hậu nương nương.”

      Chu Nghi Tu rất chậm rãi. “ vậy, bản cung và Đoan phi da dày thịt béo, tùy ý đại nhân muốn chữa sao chữa à?”

      Văn Thế Thanh nghe thế, vội quỳ xuống đất, thỉnh tội, “Vi thần có ý này! Vi thần giỏi chuyện, nương nương thứ tội.”

      Chu Nghi Tu hơi nâng tay, “Đai nhân cần khẩn trương, bản cung chỉ đùa thôi mà. Ngày thường, đại nhân có việc bận, tốt nhất nên tập trung nghiên cứu y đạo, mới là đúng đắn.”

      “Vi thần nhớ kỹ lời dạy bảo của nương nương.”

      Chu Nghi Tu thấy lộ vẻ nghi hoặc, liền giải thích cho hiểu, “Hoàng hậu bệnh nặng, nếu chữa trị cho nàng khỏe hẳn, có thể được Thánh thượng ban thưởng, gia quan tiến tước; bằng , nếu có sơ xuất, mất đầu chẳng chơi. Bản cung hy vọng đại nhân biết người biết mình, tránh giao du với kẻ xấu, kẻo bị liên lụy, vì vậy nên mới nhắc nhở.”

      Văn Thế Thanh là người thành , nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Đa tạ nương nương chỉ điểm. Vi thần nhất định ghi nhớ, tận tâm phụng dưỡng nương nương.”

      “Đại nhân lời này, bản cung an tâm rồi. Với y thuật của đại nhân, chỉ cần thời gian mà thôi, tất có thể chấp chưởng cả Thái y viện.” Đánh gậy rồi cho quả ngọt, chiêu này của Chu Nghi Tu quả nhiên thuận buồm xuôi gió.

      “Vi thần hiểu.”


      Văn Thế Thanh về nhà, nhớ lại những lời của Chu Nghi Tu, lưng bỗng dưng phát lạnh. biết mình bị trói cùng thuyền với Phượng Nghi cung, từ nay trở về sau, làm việc càng phải dè dặt, cẩn thận, thể sai bước, bỏ qua những hy vọng, mơ ước ngày trước ở trong đầu.

      Đêm đến, Chu Nghi Tu dỗ con ngủ. Nàng trằn trọc, thầm đoán vì sao Nhu Tắc lại giữ bệnh lâu như thế. Huyền Lăng xem nàng ta như trân bảo, nhưng có lẽ từ khi trở thành Hoàng hậu, bản tính của nàng ta thay đổi chút ít. Mắt thấy Nghi Tu được lòng nhiều người, chỉ sợ nàng ta động tâm tính kế. Để xem, Hoàng hậu nương nương làm ra chuyện gì sắp tới, lấy được tâm của mọi người đây...

      *Có thể , căn bệnh kia chỉ là tâm kế của Chu Nhu Tắc, nhằm khiến người khác thương tâm, đau lòng, ai nỡ trách những việc nàng ta làm sai... Ức chế của ta là đây. Về sau còn có ức chế khác bla bla bla... Trời sinh Nghi Tu sao còn sinh thêm Nhu Tắc?!
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18 (1)

      Tuyết lạnh phủ trắng Tử Áo thành, khắp nơi tựa như có ánh sáng bàng bạc lấp lánh, hành lang rủ xuống những dải băng. Nội vụ phủ sớm phân phát y phục mùa đông, đưa đến Phượng Nghi cung mấy lô sưởi ấm.

      Năm mới sắp đến, trong cung bắt đầu chuẩn bị cho yến hội vào đêm Trừ Tịch. Hai mươi lăm tháng chạp, mọi thứ được lo liệu xong xuôi. Nhà nhà vẩy nước quét sân, chăng đèn “Ngũ phúc cát tường”, dán chữ “Phúc” lên cửa. khí đón mừng năm mới nhộn nhịp khắp Hoàng thành.

      Đêm ba mươi là yến tiệc đoàn viên, Huyền Lăng hạ chỉ, tuyên chư vị thân vương vào cung đón giao thừa.

      Chu Nghi Tu ngồi trước gương trang điểm. Tú Hạ và Hội Xuân thi nhau tất bật. Tiễn Thu cùng Nhiễm Đông mở rương y phục, lấy từng bộ từng bộ ra cho chủ tử xem. Thân là Quý phi, phải mặc sao cho xứng với thân phận của mình.

      Cuối cùng, chọn ra bộ lễ phục làm bằng gấm với tơ vàng, hoa văn là những áng mây cẩm tú rực rỡ, kết lên châu ngọc, có vẻ hào phóng, cũng quá sức xa hoa.

      “Nương nương, dạ yến đêm nay, chư vị trong hoàng thất đều tới. Người nên mặc lộng lẫy hơn chút chứ?” Tú Hạ vẫn khăng khăng, muốn cài trâm khổng tước đính ngọc lên tóc cho chủ tử.

      “Hoàng hậu lâu xuất , đêm nay, nhất định nàng ta tham dự. Đến khi đó, dung sắc diễm lệ, áp đảo mọi người, ta làm sao tranh nổi bật được với nàng? Chỉ khiến kẻ khác được phen chê cười mà thôi.” Điểm đặc biệt của Chu Nghi Tu từ trước tới giờ chưa từng là sắc đẹp.

      Tú Hạ nghe vậy thêm gì nữa, chuyên tâm búi tóc cho nàng.
      Thái hậu thương tôn tử, cho người truyền lời đến, bảo Nghi Tu mang Dư Phong đến yến hội. Chu Nghi Tu gọi nhũ mẫu cho tiểu gia hỏa ăn no trước, miễn cho việc ngoài ý muốn phát sinh. Ra khỏi cửa cung, Tiễn Thu chu đáo còn khoác thêm cho nàng áo choàng, chỉnh trang lại mọi thứ rồi mới yên tâm để nàng lên kiệu, tiến đến chính điện.

      Thành viên trong hoàng thất đều tề tựu đông đủ. Tiên đế có nhiều con, ngoài Huyền Lăng kế thừa ngôi vị, Kỳ Sơn vương Huyền Tuân, Nhữ Nam vương Huyền Tế, Thanh Hà vuong Huyền Thanh, Bình Dương vương Huyền Phần, còn lại đều mất sớm. Huyền Tuân và Huyền Tế thành gia lập thất, được phong thân vương. Huyền Thanh và Huyền Phần, chín tuổi, mới lên sáu, được Thái hậu và Trang Hòa Thái phi nuôi dưỡng.

      Người khác , Chu Nghi Tu đối với Thanh Hà vương ấn tượng rất sâu. và Chân Huyên ái tình loạn luân, Chân Huyên còn sinh cho hai đứa con, được nuôi dưới danh nghĩa của Huyền Lăng! Nghĩ đến đây, Nghi Tu bất giác liếc nhìn lên ghế .

      Đợi mãi thấy người đến, Huyền Tế nhịn được liền , “Hoàng hậu nương nương đúng là làm giá!” vừa dứt lời, sắc mặt của Vương phi Hạ thị ngồi cạnh trầm xuống.

      Huyền Lăng làm sao chịu nổi khi Nhu Tắc bị người ta như vậy? suýt nữa nổi giận, bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng hô của nội thị, “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

      Mọi người vội đứng dậy hành lễ. Cả chính điện nhất thời im lặng. Nhu Tắc đỡ tay phải của Thái hậu, làm ra bộ dáng hiếu thuận. Hai người tiến vào trong điện. Huyền Lăng cũng bước tới đỡ mẫu hậu. Đế hậu mỗi người bên, thỉnh Thái hậu ngồi xuống ghế.

      Thái hậu cười vui vẻ, khuôn mặt hòa ái, , “Bình thân cả . Đừng vì ai gia mà câu nệ. Lúc nãy Hoàng hậu đến Di Ninh cung chờ ai gia, ai gia già cả rồi, đứng được nhanh, mới chậm trễ như vậy. phiền mọi người đợi lâu.”

      Ánh mắt Chu Nghi Tu đảo qua Chu Nhu Tắc ngồi bên cạnh Huyền Lăng. Quả nhiên, nàng ta có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vận lễ phục “Bách Điểu Triều Phượng” thêu chỉ vàng chỉ bạc, đầu đội mũ phượng đính châu kết ngọc. Nàng ta tỏa sáng đến mức những mỹ nhân còn lại chỉ là màu ảm đạm nhàm chán.

      “Nô tì đến chậm, mong Hoàng thượng thứ tội.” Giọng uyển chuyển, ôn nhu, khiến người ta nghe mà say cả lòng.

      Huyền Lăng nào dám trách cứ nàng ta, liền , “Uyển Uyển có hiếu với mẫu hậu, sao gọi là có tội được?”

      màn Đế Hậu tình thâm, chả trách Hoàng thượng tiếc cường đoạt thần tức*. Hoàng hậu quả là tuyệt sắc giai nhân, nhưng bộ dáng lại thập phần yếu đuối, giống mẫu nghi thiên hạ chút nào, xem ra phải có phúc lắm mới có thể đứng đầu lục cung.

      *Cường đoạt thần tức: Ý Hoàng đế cướp lấy nữ nhân vốn được định sẵn làm dâu của Uy Viễn Tướng phủ. (Các nàng có thể xem lại mấy chương đầu, vì chuyện này mà ầm ĩ cả hậu cung)

      “Ôm Đại Hoàng tử qua, để ai gia ôm cái nào.” Thái hậu muốn gặp tôn tử, Nghi Tu liền gọi nhũ mẫu bế sang.

      Dư Phong ngồi trong lòng Thái hậu, may là có quậy phá, chỉ hơi nghịch mà thôi. mở miệng cười, nhe ra mấy cái răng sữa. Thái hậu thương quá, bảo cực kỳ giống Phụ hoàng lúc .

      Nghi Tu nghe mà cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt mọi người nhìn Dư Phong càng lúc càng đỏ. Nàng dám chắc Nhu Tắc kia lại tính ra kế gì tiếp theo. Thái hậu ra lời ấy chính là ngầm nhắc nhở, lão nhân gia nàng có thể cất nhắc Hoàng hậu, dĩ nhiên thừa khả năng cất nhắc Quý phi, ai đó đừng có tự ý bày mưu đặt kế.

      Qua ba tuần rượu, Thái hậu trở về Di Ninh cung nghỉ ngơi. Yến hội trở nên thoải mái rất nhiều. Mấy vương gia liên tục kính rượu với Huyền Lăng, mấy câu vạn tuế, chúc cho quốc thái dân an, cát tường như ý.

      Mọi năm, ca múa cung đình chỉ có kiểu, coi rất nhàm chán. Miêu thị vừa được tấn vị Quý tần, chứng nào tật nấy, đứng lên, nũng nịu với Huyền Lăng, “Hoàng thượng, hay là chúng ta đổi cái khác hay hơn ?”

      “Ái phi có cao kiến gì?” Huyền Lăng nhìn Miêu thị. Nàng ta đeo đầy châu ngọc khắp người, lòe loẹt sáng chói quá mức. cảm thấy rất nản, nhưng muốn làm nàng ta mất mặt trước hoàng thất nên .

      Khóe miệng Miêu thị nhếch lên, ra vẻ hoạt bát, “Chúng tỷ muội tiến cung, ai nấy đều có tài nghệ xuất chúng. Nếu ngại, mỗi người hãy tự biểu diễn sở trường của mình, khiến cho nơi đây thêm vài phần lạc thú.”

      Hậu cung từ xuống dưới nghe vậy liền tức giận, hận thể lao ra lấy dao băm cái miệng của nữ nhân có đầu óc này. Có điều, Huyền Lăng giận, vỗ tay rồi cười , “ sai. Yến hội hôm nay, đều là người nhà cả. Cung quy gì đấy bỏ qua hết , lấy vui vẻ làm đầu.”

      “Hoàng thượng vậy rồi, chi bằng để Quý phi tỷ tỷ biểu diễn tài nghệ trước.” Miêu thị vô cùng đắc ý, quét mắt nhìn qua Chu Nghi Tu.

      Chu Nghi Tu đứng dậy, “Quý tần muội muội đề cử người đầu tiên, ta nghĩ nên chọn người giỏi nhất. Bản cung rành luật, chỉ sợ làm mọi người mất hứng.”

      Huyền Lăng gật đầu, quay sang Miêu thị, “Quý phi có lý. Ái phi, nàng biểu diễn trước .”

      Miêu thị lộ vẻ thất vọng, quỳ xuống, “Nô tì tuân chỉ.” Nàng ta sai người mang đến cây đàn cổ. Tiếng đàn cũng khá êm tai, nhưng lúc lên quá cao, lúc lại xuống quá thấp, giống hệt như tính tình của kẻ biểu diễn. Miêu thị đúng là kẻ lông bông.*

      *Lông bông: đứng đắn, lung tung.
      song ngư, duyenktn1, thuyt2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18 (2)

      Khúc nhạc kết thúc. Huyền Lăng lệnh cho Lý Trường lấy bột hương Như Ý ban thưởng. Miêu thị vui vẻ đa tạ, rồi quay đầu sang hướng Nghi Tu, , “Tiếp theo, dĩ nhiên là Quý phi tỷ tỷ rồi.”

      Nghi Tu còn định lên tiếng từ chối, Chu Nhu Tắc vội đáp lời, “Hay là để nô tì múa điệu Kinh Hồng Vũ, mang đến niềm vui cho mọi người trong đêm giao thừa hôm nay?”

      Lời vừa thốt ra, tất cả những ai có mặt đều khỏi giật mình. Đại Chu từ khi lập quốc cho tới nay chưa từng có vị Hoàng hậu nào hiến vũ trước mặt người khác.

      Ca múa đối với nữ tử mà là chuyện dễ dàng, khi người sải bước vung tay, ai nấy đều thập phần tán thưởng. Có điều, khuê nữ danh môn dù có tài giỏi tới đâu, họ cũng tuyệt đối chấp nhận uốn lượn trước mặt người khác, kẻo lại làm hỏng thanh danh. Hoàng hậu thân là Quốc mẫu, hôm nay hành như vậy, chỉ sợ chẳng khác gì Triệu Phi Yến* của tiền triều.

      *Triệu Phi Yến là Hoàng hậu của Hán Thành đế, xuất thân là ca cơ trong phủ Công chúa; xinh đẹp, độc ác, tàn hại Hoàng tự.

      Chu Nhu Tắc ra miệng thỉnh cầu, Huyền Lăng cũng thể cự tuyệt. Nghi Tu làm ra bộ dáng vui vẻ thanh nhàn. Hoàng hậu vào trong thay y phục, cởi xuống mũ phượng, mái tóc hơi xõa, cài lên trâm màu xanh ngọc rồi bước ra ngoài, dáng uyển chuyển, mềm mại.

      Trong mắt Huyền Lăng tràn đầy kinh ngạc, thốt lên tán thưởng, “Uyển Uyển quả là xinh đẹp vạn phần, thuần khiết mà phong lưu chẳng kém. Trẫm có được nàng, là báu vật trời ban!”

      Nhạc vang lên, là khúc “Lạc Thần Phú”. Chu Nghi Tu đối với Kinh Hồng Vũ chẳng có chút hứng thú. Chu Nhu Tắc bệnh còn chưa khỏi hẳn, vậy mà luyện múa đâu ra đấy! Chén rượu màu hổ phách ánh lên màu vàng sáng chói trước mặt, Chu Nghi Tu chẳng thèm để ý đến màn trình diễn của tỷ tỷ. Kiếp trước, nàng xem điệu múa này biết bao nhiêu lần. Chu Nhu Tắc, Chân Huyên, An Lăng Dung, lũ sống vì sắc tồn tại vì hương, suốt ngày chỉ mong nhận ân sủng của đế vương!

      Nàng lơ đãng nhìn quanh, vô tình gặp ánh mắt của Đoan phi. Đoan phi vẫn trầm ổn như thường lệ, khẽ nở nụ cười với nàng, rồi lại quay đầu qua Chu Nhu Tắc uốn lượn giữa sân.

      Khúc nhạc kết thúc. Chu Nhu Tắc đứng dậy, lấy tay gạt mấy sợi tóc còn vương bên má, ngượng ngùng, “Nô tì tự bêu xấu mình rồi.”

      Huyền Lăng đích thân bước xuống, phủ áo choàng lên vai cho nàng ta rồi cả hai cùng sóng bước trở lại chỗ ngồi.

      “Nàng mới hết bệnh, lẽ ra nên tĩnh dưỡng nhiều mới tốt. Kinh Hồng Vũ nàng múa rất đẹp, nhưng lại tổn hao sức lực quá mức, trẫm xem mà cũng hơi ái ngại.”

      Ánh mắt Nhu Tắc lộ ra vẻ ngọt ngào, khuôn mặt mệt mỏi vì điệu múa vừa rồi có hơi ửng đỏ, vô tình làm tăng thêm vẻ kiều diễm.

      “Hoàng huynh và hoàng tẩu quả thực phu thê tình thâm, là phúc của Đại Chu. Kinh Hồng Vũ về sau truyền ra nhân gian, chúng ta lại có thêm giai thoại.” Huyền Tế thốt ra câu mang hàm ý khinh thường. Vương phi Hạ thị phải trừng mắt với , mới vội thu liễm thái độ.

      Huyền Lăng cao hứng nên cũng chấp nhất ý xấu trong lời của Huyền Tế. Giờ đây, chỉ biết nghĩ đến Nhu Tắc mà thôi. Trong điện, trừ bỏ Đế Hậu tình cảm mỗi lúc trào dâng, những người còn lại chỉ biết mắt to mắt nhìn mà ghen tỵ.

      Bất thình lình, Chu Nghi Tu nghe sau lưng mình có tiếng ràng, cơ hồ là thốt ra từng chữ, “... Chu... chu...” Nàng xoay người lại, thấy nhũ mẫu sợ đến tái mặt , cố gắng dỗ Dư Phong ngồi yên.

      “Còn mau bế Đại Hoàng tử về?” Chu Nghi Tu lên tiếng.

      “Ôm Phong nhi qua cho trẫm nhìn cái.” Huyền Lăng , Nghi Tu bất đắc dĩ đành làm theo lệnh.

      Dư Phong được bế đến, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm người trước mặt.
      “Hoàng nhi vừa rồi cái gì?”

      Nhũ mẫu đáp, “Dạ, Đại Hoàng tử lẩm bẩm chữ “Chu”...”

      Huyền Lăng khỏi mừng rỡ, cúi đầu nhìn con rồi , “ lại cho phụ hoàng nghe với nào.”

      Dư Phong cũng rất nhiệt tình, mấp môi chữ “Chu” nữa, mà phát ràng hai tiếng “phụ hoàng”. Huyền Lăng nghe xong bất ngờ quá, liền , “Đứa này thiên tư thông minh, hổ là con trai của trẫm!”

      Nhu Tắc thấy vậy cũng muốn kiểm tra đứa . Nào ngờ, tiểu hài tử thèm nhìn nàng ta, trái lại quay đầu, hướng về phía Chu Nghi Tu mà kêu “ a a”, khiến nàng ta phen xấu hổ.

      Đoan phi lúc này mới thốt lời, “Hoàng thượng, Tiểu hoàng tử còn , rời khỏi Quý phi lâu như vậy, xung quanh lại nhiều người, chắc là rất sợ.”

      Huyền Lăng xưa nay đối với Đoan phi vô cùng kính trọng, lập tức đưa đứa cho nhũ mẫu. Dư Phong được bế qua chỗ Chu Nghi Tu. ôm chặt cổ nàng, dúi đầu vào vai nàng.

      Nghi Tu đợi đến khi tiểu hài tử còn nghịch nữa mới bảo nhũ mẫu bế trở về điện Chiêu Dương. Nàng đứng dậy, nâng chén rồi , “Nô tì chúc Hoàng thượng phúc thọ an khang, nguyện cho Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”

      Huyền Lăng nghe vậy rất mừng, “Tốt! Quý phi quả rất hiểu lòng trẫm!”

      Mọi người thấy thế liền ào ào đứng dậy, nhất loạt hô vạn tuế, càng khiến Huyền Lăng nở mày nở mặt. Về phần Miêu thị, lời của nàng ta sớm tựa như mây khói bị thổi tiêu tán trong gió đêm.

      Yến hội tiếp tục ca múa. Chu Nghi Tu kính Đoan phi ly rượu, khóe miệng hai người tràn đầy ý cười sâu xa.
      song ngư, duyenktn1, thuyt3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19 (1)

      Kinh Hồng Vũ vốn thất truyền từ rất lâu, chỉ sau đêm liền danh chấn thiên hạ. Các giáo phường nhanh chóng phổ biến, thậm chí trong mấy gia đình quan lại hiển hách cũng rèn luyện cho mấy vũ cơ nhuần nhuyễn điệu múa này. Huyền Lăng càng sủng ái Nhu Tắc hơn trước, mỗi ngày tan triều đều chạy đến Cam Tuyền cung, khi đàm luận thơ phú, lúc lại kẻ đánh đàn người xướng vũ, sớm tối đồng lòng, ân ái triền miên.

      Đế hậu kiêm điệp tình thâm, nhóm phi tần ở hậu cung ngày đêm mỏi mắt ngóng trông. Mùa đông năm nay rét mướt, lại thêm mấy cỗ giấm chua nổi lên tứ phía. Chu Nghi Tu thấy bọn họ đến Chiêu Dương điện than thở mãi mà nhàm chán, liền chọn ngày rồi cùng Tiễn Thu và Hội Xuân ra ngoài giải sầu.

      Mai đỏ nở rộ, mùi hương lan tỏa khắp Ỷ Mai Viên. Chu Nghi Tu dừng bước tại nơi này. Hoa đẹp quá, tựa như vầng mây đỏ trời, rợp bóng vườn cây. Đáng tiếc, cảnh sắc dù có rực rỡ đến đâu cũng xua được nỗi hận của nàng với hai nữ nhân đời trước. Màu đỏ chói lọi ấy như khoét sâu vào vết thương cũ trong lòng nàng.

      Tiễn Thu thấy thần sắc của chủ tử khác thường, liền , “Nếu nương nương thích, nô tỳ sai người chiết lấy vài cành đem về, đặt trong tẩm điện để nương nương ngắm nhìn mỗi ngày. Nơi này tuyết dày như vậy, nương nương đứng lâu, chỉ e nhiễm phong hàn.”

      Chu Nghi Tu hít hơi thở sâu rồi khẽ lắc đầu, “Bản cung lâu thấy hoa mai nở rộ như vậy... Ngươi chiết lấy vài cành, đưa qua Cam Tuyền cung. Tỷ tỷ vốn thích loài hoa này, chỉ là nàng bệnh lâu ngày, tiện lại nhiều, coi như chút tâm ý của bản cung .”

      “Dạ. Nô tỳ gọi người làm ngay.” Tiễn Thu phúc thân cái rồi nhanh chóng lo liệu.

      “Nương nương, bên kia có mấy gốc Ngọc nhị đàn tâm vừa nở, là giống mới được trồng, người có muốn qua đó xem thử ?” Hội Xuân thấy Chu Nghi Tu cứ nhìn vườn mai chăm chú, liền ướm hỏi.

      “... Cũng được, theo ý ngươi vậy.” Hội Xuân cẩn thận đỡ chủ tử qua những chỗ tuyết đóng thành lớp dày. Cả Ỷ Mai Viên trắng xóa màu tuyết. Khi mùa xuân đến, tuyết tan thành nước, thấm sâu vào đất, rất có lợi cho mai.

      “Hương trung biệt hữu vận. Thanh cực bất tri hàn. Nghịch phong như giải ý. Dung dịch mạc tồi tàn*.” Chu Nghi Tu nhớ mãi bài thơ này, chuyện cũ theo đó mà ùa về trong trí nhớ.”
      *Trích từ bài thơ “Mai Hoa” của Thôi Đạo Dung thời Đường.

      Hội Xuân thông hiểu thi thư, nghe chủ tử ngâm vịnh bài thơ với giọng mang đầy ưu sầu phiền muộn, lẫn trong đó là nỗi thương tâm thể nào kể xiết cũng dám xen mồm vào, đành ở bên cẩn thận đỡ đần.

      Bất thình lình, giữa gian lặng im chợt vang lên tiếng của người trẻ tuổi, “Hiếm khi nghe được có người biết thưởng thức hoa mai như vậy, bổn vương thực muốn gặp mặt lần.”

      Hội Xuân cao giọng trách mắng, “Ai đó?! Còn dám lén lén lút lút, quý phi nương nương ở đây, sao dám ra bái kiến hả?”

      “Tiểu vương đường đột rồi, biết quý phi tẩu tẩu giá lâm, mong tẩu tẩu thứ lỗi cho.” Huyền Thanh bước đến gần Chu Nghi Tu. Lúc này, y mới có chín tuổi, vóc người nhắn, khuôn mặt trẻ con, nhưng những cử chỉ, hành động có phong phạm của vị vương gia tự tại sau này.

      Chu Nghi Tu cười hiền, “Hóa ra là Thanh Hà vương, sao hôm nay đệ ở Ngưng Huy đường cho ấm áp, lại chạy đến Ỷ Mai Viên lạnh lẽo này làm chi?”

      Mẫu thân của Huyền Thanh là Thư Quý phi Nguyễn thị, sớm xuất cung tu hành, để y lại cho Thái hậu nuôi dưỡng. Y là đứa con được sủng ái nhất của tiên đế, Nguyễn thị ngày trước làm như vậy cốt để bảo toàn tính mạng cho y.

      Huyền Thanh nắm cành mai trong tay rồi , “Đệ định chiết lấy vài nhánh mang đến cho Thái hậu, nào ngờ lại hồi mới nhận ra mình lạc đường. May thay gặp được Quý phi tẩu tẩu, nếu , e là đêm nay, tiểu vương phải ở lại chỗ này rồi.”

      Tuy rằng Huyền Thanh tại chưa trưởng thành, nhưng Chu Nghi Tu thân là phi tần, thể tùy tiện trò chuyện với nam tử khác. Y chuyện thân thiết như vậy, nếu ngày sau Huyền Lăng có hỏi tới, nàng cũng biết phải làm sao.

      “Lục vương là người con hiếu thảo, ắt hẳn Thái hậu rất vui.” Nghi Tu gật đầu khen ngợi.

      “Đa tạ Quý phi tẩu tẩu khích lệ. Phải rồi, ban nãy vô tình nghe được Quý phi tẩu tẩu ngâm vịnh vài câu thơ hay, phải chăng tẩu rất thích hoa mai?”

      Chu Nghi Tu khẽ lắc đầu, “Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi, thể thích được.”

      “Hóa ra là như vậy, tiểu vương hiểu lầm rồi.” Huyền Thanh nghe Nghi Tu vậy, hứng thú trong lòng liền giảm hơn phân nửa. Y thở dài, “Trời còn sớm nữa, tiểu vương quấy rầy nhã hứng của Quý phi tẩu tẩu, tiểu vương phải về Di Ninh cung ngay, kẻo Thái hậu lo lắng.”

      “Giang Phúc Hải, tuyết rơi khá dày, ngươi đưa lục vương về .” Chu Nghi Tu phân phó.

      “Nương nương, lục vương này cũng có lòng, uổng công Thái hậu và Hoàng thượng hậu đãi y.” Hội Xuân thấy Huyền Thanh rồi mới dám .

      Chu Nghi Tu cười trừ. Nếu Huyền Lăng biết được ngày sau Huyền Thanh cho đội nón xanh*, thử hỏi có còn hậu đãi y nữa hay ? Cái gì mà tình huynh đệ cơ chứ, chỉ là chưa xuất mâu thuẫn mà thôi, bằng , hà tất gì phải ban rượu độc cho y hồi kiếp trước?

      Trở về Phượng Nghi cung, thấy Tiễn Thu sốt ruột vô cùng, Chu Nghi Tu vội hỏi, “Có chuyện gì sao?”

      Tiễn Thu vội , “Nương nương, Hoàng hậu nương nương vừa phái người tới. Đại Hoàng tử bị đưa rồi!”

      “Cái gì?!” Chu Nghi Tu kìm được cơn giận dữ, “ Cam Tuyền cung!” Muốn làm người tốt cũng yên! Chu Nhu Tắc! Nàng ta cho rằng nàng cam tâm sao?!!!
      song ngư, duyenktn1, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :