1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33(2)

      Kể từ ngày ấy, Châu Quang điện của Hoàng hậu trở thành lãnh cung của Tử Cấm Thành, ai dám bén mảng tới gần nơi này nửa bước, thậm chí ngay cả đình nghỉ mát và hồ nước lân cận cũng có người đặt chân.

      Huyền Lăng còn đến thăm. Châu Quang điện im hơi lặng tiếng.

      “Nương nương, lần này người nhất định trở thành Hoàng hậu.” Tú Hạ hết sức vui mừng, nàng ta cài lên tóc chủ tử cây trâm hoa phù dung.

      Chu Nghi Tu , “Câu này được phép nữa, tránh để cung của chúng ta gặp chuyện phiền toái.”

      “Đại Tiểu thư bây giờ thất sủng rồi. Trước mắt ở trong cung, nương nương là người ở vị phân cao nhất, lại có cả Hoàng tử và Công chúa. Ngôi vị Hoàng hậu này lẽ ra nên để nương nương ngồi vào mới đúng.”

      “Thái hậu chắc chắn đồng ý, Hoàng thượng sớm muộn rồi cũng nhớ lại tình cũ. Bọn họ chẳng phế tỷ tỷ đâu, cùng lắm chăm sóc nàng ta cả đời.” Chu gia thể xuất phế hậu, Chu Nghi Tu hiểu rất điều này. Cho dù Thái hậu bất mãn với Chu Nhu Tắc đến thế nào cũng phế nàng ta, thà rằng để nàng ta làm Hoàng hậu hữu danh vô thực còn hơn để Chu gia bị cả thiên hạ chê cười.

      Tú Hạ phục, , “Nếu là như vậy, Đại Tiểu thư kia vẫn còn giữ lại danh phận Hoàng hậu, so ra thế nào cũng hơn nương nương. Nô tỳ cảm thấy ấm ức thay cho nương nương!”

      Chu Nghi Tu nghe vậy liền trách mắng, “Được rồi! Lo mà làm cho tốt việc của ngươi . Từ nay về sau được mấy lời như vậy nữa.”

      Huyền Lăng Chu Nhu Tắc, đến tha thiết vô cùng. Thời gian rồi qua , nỗi đau rồi cũng có lúc được xoa dịu. lại nhớ đến những điểm tốt của Chu Nhu Tắc mà thôi.

      Chu Nghi Tu chờ cơ hội. Nàng đợi rất lâu, đợi thêm chút cũng chẳng hề gì.


      Miêu thị lần nữa trở thành phi tần được sủng ái nhất của Huyền Lăng. Nàng ta vì đứa mà khóc thảm thiết trận, sau đó được Huyền Lăng lệnh cho Thái y chữa trị, rốt cuộc cũng khôi phục bộ dạng xinh đẹp của Ninh Quý tần.

      Chu Nghi Tu thờ ơ nhìn Huyền Lăng bị đả kích vì chuyện của Chu Nhu Tắc. Mấy ngày sau, ánh mắt trở nên lạnh lùng khó đoán, ý cười chỉ dừng ở mặt ngoài, hững hờ.

      Những ai sáng suốt đều nhìn ra lý do dưỡng bệnh của Hoàng hậu thực chất là bị giam lỏng. Lời đồn trong cung bắt đầu râm ran, mãi mà dứt, mỗi ngày ồn ào thêm. Qua tầm mười ngày, Thái hậu gọi Hoàng đế đến Di Ninh cung.

      Huyền Lăng là người con có hiếu. hề có ý cự tuyệt lời mời của Thái hậu, trực tiếp dẫn Lý Trường theo.

      “Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu.”

      Người phụ nữ duy nhất thế gian có tư cách nhận lễ của Hoàng đế tươi cười hòa ái, “ cần đa lễ, con ngồi xuống . Trúc Tức, ngươi lấy chút điểm tâm mà Hoàng đế thích ăn nhất mang ra đây.”

      “Đa tạ Tôn .” Trúc Tức là nha hoàn hồi môn của Thái hậu, hầu hạ từ khi Thái hậu còn là Quý nhân nho đến ngày trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ như hôm nay. Mặc dù Huyền Lăng muốn kính nể nàng ta ba phần nhưng vẫn còn trở ngại bởi thân phận nô tỳ của nàng ta.

      Thái hậu nhìn Huyền Lăng bằng ánh mắt hiền hòa rồi , “Hoàng đế, con tự mình chấp chính hơn hai năm. Con xem, tình hình trong triều nay thế nào?”

      Huyền Lăng tuổi trẻ kế thừa ngôi vua, lại thêm hùng tâm tráng chí, ước vọng kiến công lập nghiệp thổi bùng lên trong tim , hề do dự mà trả lời ngay lập tức, “Theo nhi thần thấy, các bộ lạc tại chưa hoàn toàn thần phục Đại Chu, nhất là Tây Nam, tuy rằng vài lần phái quân tới đánh vẫn dẹp hết. Trẫm bảo Mộ Dung Thế Tùng đem quân chinh phạt, mong rằng phụ lòng trẫm, sớm ngày tiêu diệt hết đám man di đó. Ngoài ra, Hách Hách và Đại Chu sớm đối địch nhau, chỉ là hai nước từ lâu có động binh đao, thương nhân hai bên liên tục qua lại buôn bán, Khả hãn Cách tại cũng muốn gây chiến. Chuyện này coi như yên ổn. Ở trong triều, Cam Thừa tướng và Miêu Tướng quân cũng hỗ trợ nhi thần rất nhiều. Có điều, hai người họ là lão thần nhiều năm, thế lực vô cùng rắc rối khó gỡ, khó tránh khỏi... trẫm có chút kiêng dè...”

      Ánh mắt Huyền Lăng chợt xuất tia nhìn lạnh lẽo. Cam, Miêu hai người văn võ, ỷ có công hộ giá nên luôn tự cao tự đại. rất muốn sớm ngày nhổ cỏ tận gốc, trừ hai mối họa lớn này.

      “Nhi thần đăng cơ lúc tuổi , trăm ngàn khó khăn bủa vây, lòng luôn hy vọng có thể dùng đức để vạn dân được hưởng phúc dài lâu.”

      Thái hậu gật đầu hài lòng, , “Hoàng đế có thể nghĩ như vậy, trong lòng ai gia rất vui. Có điều, vì sao chuyện bên ngoài con ràng hết thảy mà chuyện bên trong lại nhiều lúc mơ hồ?”

      Khuôn mặt Huyền Lăng lúc này xấu hổ vô cùng. Ngày đó, cố chấp đòi lập Chu Nhu Tắc làm Hoàng hậu, thậm chí còn cãi nhau gay gắt với Thái hậu. Nào có ngờ đâu nàng ta ngoài khuôn mặt dịu dàng còn có khuôn mặt khác, đứa con sinh ra cũng là nghiệt! Giờ nàng ta lại nhờ Thái hậu ra mặt, đúng là đáng giận!

      Thái hậu vờ như thấy vẻ mặt khó xử của con. Lão nhân gia nàng nhìn chiếc bình hoa thủy tiên, nhụy hoa vàng nhạt còn đẫm mấy giọt sương đêm rồi , “Hoàng hậu đúng là sai, nhưng xét cho cùng, người khơi nguồn câu chuyện này vẫn là con. Con sủng ái Hoàng hậu quá mức rồi.”

      Ánh mắt Huyền Lăng trở nên u. Thái hậu thở dài, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn.

      “Bây giờ con quan tâm đến Hoàng hậu, sợ rằng người ta con bạc tình bạc nghĩa. Hoàng hậu dù sao cũng đứng đầu lục cung, hai người lại là phu thê kết tóc, con cứ như vậy mà lạnh nhạt với nàng, thiên hạ nghĩ con là vị Hoàng đế như thế nào?”

      Huyền Lăng cúi đầu hồi lâu rồi , “Nhi thần xin ghi nhớ lời dạy của mẫu hậu. Chỉ là... nhi thần thế đối với Hoàng hậu như trước đây được nữa.”

      “Hoàng hậu là quốc mẫu, con cho nàng thể diện là được, những cái khác tùy con. Ai gia hết lời, Hoàng đế trở về rồi suy nghĩ .” Nếu phải lo lắng cho đại cục, Thái hậu nhất định thay cho Chu Nhu Tắc. Nếu như cứ để trung cung ở tình trạng này mãi, khó có thể xảy ra sóng gió phong ba.

      “Nhi thần đa tạ mẫu hậu chỉ dạy.”

      Rời khỏi Di Ninh cung, Huyền Lăng hạ lệnh giải trừ giam lỏng cho Hoàng hậu, nhưng sau đó lại lấy lý do nàng ta bệnh, phi tần cần phải đến thỉnh an. vụ lục cung giao Nhàn Quý phi Chu Nghi Tu quản lý.

      Phải đến tận gia yến cuối năm, Chu Nhu Tắc mới xuất trước mắt mọi người. Dung nhan nàng ta tiều tụy làm sao, thân hình mảnh dẻ yếu ớt, so với cái ngày múa điệu Kinh Hồng sao mà khác xa quá. Huyền Lăng thấy bệnh tình nàng ta như vậy chợt nhớ đến tình cảm ân ái khi xưa mà lòng mềm đôi chút. tiến tới đỡ Hoàng hậu vào chỗ ngồi.

      Chu Nhu Tắc nhất thời xúc động nên khóc nức nở, nước mắt rơi hết cả mu bàn tay Hoàng đế. Huyền Lăng cảm thấy khó chịu, an ủi nàng ta vài câu rồi bảo nàng ta dưỡng bệnh cho tốt, được buồn bã như thế nữa.

      Tất cả mọi người thấy tình cảnh này đều hiểu được: Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, hề dễ dàng rơi đài.
      Last edited: 2/9/16
      song ngư, Trâu, thuyt2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34 (1)

      Chu Nhu Tắc mắc bệnh hơn năm trời, rất hiếm khi xuất trước mặt mọi người. Huyền Lăng tuy có thỉnh thoảng ghé qua thăm nàng ta, nhưng cũng chỉ là uống ly trà xong rồi chứ nghỉ lại Cam Tuyền cung.

      Miêu thị được sủng ái thời gian, rốt cuộc vẫn là tính tình kiêu ngạo khiến Huyền Lăng tức giận vài lần mà thất sủng. Thang Tĩnh Ngôn trở thành phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất hậu cung, Lan Tuyền các của nàng ta đông vui như trẩy hội.

      Chu Nghi Tu nắm phượng ấn trong tay, chưởng quản vụ lục cung. Huyền Lăng cũng có vì chuyện của Chu Nhu Tắc mà thay đổi thái độ với nàng, vẫn như trước tương kính như tân. Chỉ là đối với Dư Phong và Vĩnh Thái thân thiết hơn trước, bởi trong cung chỉ có hai đứa này.

      Dư Phong nhận được mặt chữ. Mỗi ngày, Chu Nghi Tu dạy mười chữ hơn. rất thông minh, chưa đến tuổi vào Thượng thư phòng có thể đọc ro ro Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn. Sức tay của tiểu hài tử đủ, lúc cầm bút vẫn thiếu chút lực. Chu Nghi Tu hề chiều , chỉ mong viết ra được hình dáng của chữ là đủ. Những phần khác đành phải đợi đến ngày có sư phụ chỉ dạy.


      “Nương nương, bệnh của Đại Tiểu thư ngày càng nặng, nghe mỗi ngày đều ho ra máu, cả người nàng ta gầy đến trơ xương”, Tiễn Thu .

      Chu Nghi Tu nhìn ánh dương bên ngoài rọi chiếu, nàng sai cung nhân mở rộng cửa điện, dẫn Dư Phong bốn tuổi và Vĩnh Thái hai tuổi ra vườn hái hoa mẫu đơn.

      Vừa nghe xong lời của Tiễn Thu, Chu Nghi Tu khỏi lắc đầu, , “Thời gian trôi nhanh quá. Bản cung còn nhớ năm đó nàng ta tiến cung, ánh nắng cũng ấm áp như ngày hôm nay vậy, ngờ đâu chỉ sau ba năm lại trở nên như thế này.”

      Tiễn Thu cười, đáp lại, “Nương nương đúng lắm. Đừng là nàng ta bây giờ, ngay cả Đại Phu nhân ở trong phủ cũng bị Như Phu nhân chèn ép đến còn chỗ đứng. Như Phu nhân sinh ra đứa con trai, đứa con trai này về sau là người kế thừa Chu gia chúng ta.”

      Chu Nghi Tu , “Ngày xưa bà ta tác oai tác quái trong phủ, kết cục như vậy còn chưa đủ đâu.”

      “Dạ phải. Bà ta độc ác vô cùng, rốt cuộc có ngày hôm nay, phải đều là báo ứng cả sao? Tam phu nhân trời linh thiêng nhất định cũng được phần nào an ủi.”

      “Dạo này Hoàng thượng rất hay đến chỗ Thang Tiệp dư, xem ra nàng ta hợp với tâm ý của Hoàng thượng.”

      Tiễn Thu khinh thường, , “Nàng ta được sủng ái sao chứ? có con cũng chỉ là cánh lục bình trôi. Thang Tiệp dư chỉ là tỳ thiếp, Hoàng thượng nhất thời cảm thấy mới mẻ đó thôi.”

      Chu Nghi Tu suy tính thời gian, đến hai năm nữa Dư Ly được sinh ra, có lẽ chậm nhất là cuối năm nay Thang Tiệp dư mang thai. Nàng , “Thang Tiệp dư nhận nhiều ân sủng, có Hoàng tử là chuyện sớm muộn, ngươi đừng có khinh thường nàng ta.”

      Đúng lúc này, Dư Phong và Vĩnh Thái được nhũ mẫu đưa đến. Vĩnh Thái cảm thấy mệt liền ngáp cái, ánh mắt linh động chớp chớp, cái miệng bập bẹ kêu lên, “Mẫu phi, ôm, ôm.”

      Chu Nghi Tu đón lấy Vĩnh Thái từ nhũ mẫu. Đứa nằm ở trong lòng nàng cựa quậy chút rồi nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Dư Phong dùng ngón tay sờ sờ khuôn mặt của Vĩnh Thái rồi với Chu Nghi Tu, “Mẫu phi, muội muội đúng là con heo lười ưa ngủ.”

      Chu Nghi Tu bật cười. Tiễn Thu và hai nhũ mẫu cũng cười theo. Nàng vỗ đầu con rồi , “Tiểu tử ngốc, con vừa gì đó? Muội muội hơn con hai tuổi, ở giai đoạn ham ngủ nhất đấy. Lúc con bằng tuổi Vĩnh Thái, khi ngủ còn chảy nước miếng nữa đó.”

      Dư Phong nghe mẫu thân như vậy chợt ngẩn người. Bất chợt, xoay người chạy khiến nhũ mẫu đuổi theo kịp. Tiễn Thu cười , “Đại Hoàng tử mắc cỡ kìa.”

      Hồi lâu sau, Chu Nghi Tu chợt thở dài buồn bã, “Con cái trong hoàng gia chỉ có thể hồn nhiên ngây thơ được bấy nhiêu năm, sau này lớn lên lại thay đổi tâm tính.”

      Tiễn Thu lo lắng, , “Nương nương, người sao vậy?”

      có gì. Phải rồi, ngươi bảo Thái y viện để ý cho ta, tốt nhất đừng để bệnh của tỷ tỷ được chữa hết, nhưng cũng được để nàng ta chết. Chốn hậu cung này đáng sợ nhất chính là chịu đựng cảm giác sống bằng chết!” Chu Nghi Tu lạnh lùng, .

      “Nương nương yên tâm. Nô tỳ nhất định dặn dò Văn Đại nhân làm tốt chuyện này.” Chương Di sớm cáo lão hồi hương, Chu Nghi Tu nhân cơ hội đưa Văn Thế Thanh ngồi lên vị trí cao nhất của Thái y viện.

      Ta suy nghĩ kĩ rồi. Có lẽ phải chỉ mình ta, vẫn còn có những người khác lâm vào tình trạng ấy, nhưng họ vì thế mà bỏ cuộc. Thôi lấy đam mê là chính, tiếp tục thôi, các nàng! ...
      taybeo, duyenktn1, Trâu3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ghi chú: Thưởng Tinh sửa là Quán Tinh
      Lan Tuyền cư sửa là Lan Khê cư


      Chương 34 (2)

      Châu Quang điện giờ đây còn vẻ hoa lệ như ngày xưa. Ánh nến ảm đạm và màn sa dày đặc u ám vô cùng, khiến người ta nhìn qua chỉ thấy nản lòng.

      “Nương nương, người uống thuốc .” Thính Tuyết đỡ thân hình gầy như que củi của Chu Nhu Tắc ngồi dậy, vừa khóc nức nở vừa .

      Chu Nhu Tắc nhìn chén thuốc màu đen kia cách chán ghét. Nàng ta đánh đổ hết cả, giận dữ , “Uống gì mà uống! Ngươi thấy bản cung chưa đủ thảm sao? Tất cả đều là thuốc của mẫu thân hại bản cung, nếu tại sao Hoàng thượng đến thăm bản cung chứ?” xong, nàng ta dùng sức véo Thính Tuyết mạnh, hét lên, “Đều do tiện nhân nhà ngươi xúi giục, bản cung mới có kết cục như vậy! Nếu phải vì ngươi, con của bản cung sao mới sinh ra chết? Là ngươi lừa bản cung uống thuốc!!! Bây giờ ngươi còn dám tiếp tục lừa dối ta nữa sao? Ngươi ngại bản cung còn sống liên lụy đến tiền đồ của ngươi, đúng ?!!!”

      Thính Tuyết vừa oan vừa đau, vội , “Nương nương, oan uổng cho nô tỳ quá! Nô tỳ chỉ lòng muốn tốt cho nương nương, ràng là do nương nương vội vã muốn đứa này...”

      “Nếu phải vì nghe lời ngươi, làm sao bản cung dám mạo hiểm chứ? Bản cung bây giờ ở chỗ này... cả ngày thấy mặt trời, so với người chết có gì khác hả?! Nhất định là ả tiện nhân Chu Nghi Tu kia làm hại ta!!! Nhất định là ả, trừ ả ra, kẻ nào dám có lá gan đó! Bây giờ trong tay ả có phượng ấn, chẳng phải ả rất mong muốn Hoàng hậu như ta phải phục tùng đó sao? Bản cung đúng là có mắt như mù, lúc trước nhìn ra lòng dạ tàn độc của ả!”

      Từ khi biết được hậu cung tại do Chu Nghi Tu quản lý, Chu Nhu Tắc liền thể nhẫn nhịn vị muội muội thứ xuất mà nàng ta khinh thường năm xưa này.

      “Nương nương, người đừng la lớn. Nếu người khác nghe được, truyền đến tai Hoàng thượng ...” Thính Tuyết nghe mấy lời khùng điên của chủ tử hết hồn, vội vàng quỳ xuống đất khuyên nhủ, “Nương nương bây giờ vẫn là Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng ban cho cung chúng ta phân lệ như thường, thậm chí hề cấm cản tự do, người hà tất phải tự tìm buồn phiền chứ? Tốt hơn hết vẫn nên cố gắng dưỡng tốt thân thể, lấy lại sủng ái của Hoàng thượng như xưa mới là điều đúng nhất.”

      “Nương nương vẫn còn muốn được Hoàng thượng sủng ái à? Nô tỳ thấy nương nương nên nghỉ chút . Với cái dáng vẻ bây giờ, sợ là Hoàng thượng thấy người rồi lại sợ hãi thêm cho mà xem.” Quán Tinh lười biếng cầm chén nước trà súc miệng, ném mạnh lên cái.

      “Ngươi!... Bản cung vẫn là Hoàng hậu, nô tỳ như ngươi sao dám vô lễ?!” Chu Nhu Tắc ngờ thị nữ hồi môn của mình cũng dám trở mặt. Nàng ta tức giận đến mức run cả người.

      Quán Tinh cười nhạo, , “Nương nương, người là Hoàng hậu à? Hữu danh vô thực ấy mà. Ai mà biết Nhàn Quý phi bây giờ mới là người có tiếng ở trong cung, huống hồ, nô tỳ thấy Hoàng thượng đâu có ý gì với người? Nghe Thang Tiệp dư của Lan Khê cư được sủng ái nhất, đồ ban thưởng lũ lượt đưa vào cửa.”

      “Thang Tĩnh Ngôn chỉ là con của kẻ sa cơ thất thế, có tư cách gì mà so với bản cung? Nô tài như ngươi nếu cảm thấy hợp mau cút ! Bản cung cần loại người mắt chó biết chủ tử là ai!”

      “Ngươi còn tưởng ngươi là Đại Tiểu thư Chu gia, bảo bối trong lòng Hoàng thượng sao? Đừng có mà ở trước mặt ta ra vẻ tiểu thư đài các! Ngươi tưởng ta muốn hầu hạ ngươi lắm à? Hoàng thượng ghét ngươi vì ngươi sinh ra nghiệt đó!” Quán Tinh hừ lạnh tiếng, quay đầu bỏ .

      “Nương nương, người đừng nóng giận. Quán Tinh này đáng để nương nương bực mình đâu...” Thính Tuyết thấy Chu Nhu Tắc bị Quán Tinh khi dễ đến mức hơi thở gấp rút nên vội an ủi.

      Chu Nhu Tắc bắt lấy tay Thính Tuyết, hỏi, “Ngươi mau thành trả lời, Quán Tinh đó có phải là ? Bản cung sinh ra nghiệt?”

      Thính Tuyết dám trả lời. Thái hậu sớm lên tiếng, ai dám tiết lộ nửa câu bị lôi Thận Hình ty xử lý.

      Chu Nhu Tắc thấy gương mặt của thị tỳ tâm phúc sợ hãi, ánh mắt trốn tránh mình, nàng ta liền hiểu Quán Tinh sai. Cả người nàng ta mềm nhũn hẳn , tê tái cùng cực, khóc rống lên thảm thiết, “Vì sao trời cao lại đối xử với ta như vậy? Con của ta sao có thể là nghiệt chứ? Nhất định là có kẻ hãm hại...”

      “Nương nương, người đừng đau lòng mà...”

      Chu Nhu Tắc khóc hồi lâu rồi ngừng lại. Hai hốc mắt sưng đỏ cả lên, nước mắt giàn giụa, nàng ta oán hận, “Nhất định là Chu Nghi Tu! Ả ôm hận trong lòng, muốn cướp lấy ngôi Hoàng hậu của ta! Nhất định là ả!!!”

      “Nương nương, lời này thể lung tung, lỡ Nhàn Quý phi nghe được, biết ồn ào thêm bao nhiêu chuyện nữa đâu. Dù sao Hoàng thượng vẫn còn nhớ tới người, thỉnh thoảng cũng đến thăm người mà...” Thính Tuyết nhanh miệng khuyên giải. Chu Nhu Tắc dần bình tĩnh lại. Thính Tuyết thầm oán sao bản thân lại theo chủ tử tốt như vậy.

      tia sáng lóe lên trong mắt Chu Nhu Tắc. Nàng ta , “Ả muốn làm Hoàng hậu, bản cung tuyệt đối đồng ý! Ả phải ỷ vào bản thân có con trai sao? Bản cung muốn xem thử, có con trai, ả có thể đắc ý trong bao lâu? Hoàng thượng có thể vứt bỏ bản cung, đương nhiên cũng có thể vứt bỏ ả...!”

      “Nương nương, nô tỳ cầu xin người! Người nên dưỡng cho thân thể mình khỏe lên , đừng để tổn hại thêm nữa. Thái y khuyên như vậy mà!” Thính Tuyết run sợ cùng cực, sợ Chu Nhu Tắc điên cuồng rồi lại làm ra việc ngốc nghếch.

      “Được! Mau đem thuốc hâm nóng lại, sau đó cho bản cung uống chút.” Chu Nhu Tắc tỉnh táo lại, vuốt ve búi tóc tán loạn của mình.

      Cũng còn may, ý định của Chu Nhu Tắc có ai biết ngoài Thính Tuyết. Thính Tuyết thở ra hơi, cuối cùng chủ tử cũng ngoan ngoãn uống thuốc rồi, tính tình bớt phần nóng giận hơn trước.

      Đúng lúc này, Lan Khê cư truyền đến tin vui. Thang Tĩnh Ngôn mang thai hơn tháng. Huyền Lăng mừng rỡ vô cùng, dặn dò Thái Y viện phải chăm sóc cẩn thận.

      Đêm hôm đó, Huyền Lăng đến chỗ Chu Nghi Tu. , “Ái phi, Thang thị có thai rồi, lâu nữa trẫm lại có thêm hoàng nhi.”

      Chu Nghi Tu cũng cười theo, “Chúc mừng Hoàng thượng. Thang muội muội lần này ắt hẳn sinh cho Hoàng thượng vị Hoàng tử.”

      “Mong được như lời của ái phi.” Huyền Lăng kéo tay Chu Nghi Tu, đặt vào trong lòng mình. , “Ái phi vất vả rồi, vụ lục cung đều do nàng lo liệu, ngay cả việc Thang thị có thai cũng phiền nàng chăm sóc. Trẫm cảm ơn nàng.”

      Khuôn mặt Chu Nghi Tu lên chút vui mừng, “Hoàng thượng quá lời. Con của Thang muội muội sau khi sinh ra gọi nô tì là “mẫu phi” mà. Nghĩ đến việc Phong nhi có thêm huynh đệ, nô tì cảm thấy rất vui.”

      Huyền Lăng nghe xong, nhìn Chu Nghi Tu rồi , “Trẫm nhớ mẫu hậu từng , nàng là người thích hợp nhất cho vị trí Hoàng hậu. Lúc trước trẫm... Nàng có oán hận việc trẫm nuốt lời ?”

      Chu Nghi Tu hơi ngẩn người, tầng tầng sương mù tưởng như giăng trước mắt nàng. “Hoàng thượng muốn nghe lời lòng của nô tì chứ?”

      Huyền Lăng gật đầu.

      “Nô tì quả thực từng có lúc oán hận, chỉ là sau này lại cảm thấy tỷ tỷ tốt hơn bản thân mình rất nhiều. Hoàng thượng thích nàng ấy, hơn nữa, mỗi lần nô tì nhìn Hoàng thượng ở bên nàng ấy được vui vẻ, nô tì dần dần còn oán hận. Nô tì tuy xinh đẹp bằng tỷ tỷ, nhưng có Phong nhi và Vĩnh Thái cũng mỹ mãn rồi. Nô tì luôn mong Hoàng thượng có lúc quay đầu nhìn lại... Nô tì vĩnh viễn đợi người.”

      Trái tim Huyền Lăng đột ngột chấn động, thậm chí có phần lâng lâng. Những thất vọng về Chu Nhu Tắc nhanh chóng bị hòa tan bởi chân tình của Chu Nghi Tu. ôm lấy nàng, , “Lúc trước là trẫm xem nàng, biết Tiểu Nghi đối với trẫm sâu sắc đến vậy.”

      “Tiểu Nghi?” Chu Nghi Tu lâu lắm rồi nghe kiểu xưng hô này. Từ lúc Huyền Lăng gặp Chu Nhu Tắc, còn gọi nàng như vậy nữa. Trong giây lát, cả thân người nàng phát run. Huyền Lăng cảm giác được điều đó, vội hỏi, “Nàng lạnh sao?”

      lâu rồi, Hoàng thượng có gọi nô tì như vậy... Nô tì nhất thời luống cuống...”

      Huyền Lăng thấy khóe mắt nàng ươn ướt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Đây mới là người thương lòng. Đúng lúc định mở miệng, Lý Trường chợt từ bên ngoài chạy vào bẩm báo.

      Cẩu nô tài! Mỗi lần tới đều là chuyện xấu! Huyền Lăng thầm mắng Lý Trường. buông Chu Nghi Tu ra, , “Vào .”

      Chu Nghi Tu vội quay trở lại dáng vẻ đoan trang của Quý phi. Huyền Lăng khỏi đắc ý, chỉ có mới có thể nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi động tình của nàng, vì vậy mà hỏi Lý Trường với thái độ bớt vài phần gay gắt, “Chuyện gì?”

      Lý Trường thầm mắng Thính Tuyết mấy trăm lần, , “Hồi Hoàng thượng, bên Cam Tuyền cung Hoàng hậu bệnh nặng, mời Hoàng thượng qua đó xem thử.”

      Chu Nghi Tu nghe xong cười lạnh ở trong lòng, xem ra tỷ tỷ vẫn còn chưa chịu buông xuống. Thấy sắc mặt trầm của Huyền Lăng, nàng mở miệng khuyên nhủ, “Hoàng thượng . Thân thể tỷ tỷ trước giờ gầy yếu, chắc là bệnh rất nặng nên mới phái người đến đây mời, dù sao tỷ ấy cũng mới sảy thai mà.”

      Huyền Lăng nghe xong lời của nàng, lập tức nghĩ tới cái bọc kia toàn thân xanh tím, miệng đầy răng nanh. Tinh thần vừa mới dễ chịu chút lại cảm thấy tê liệt, lạnh lùng , “Trẫm đâu phải Thái y mà chữa cho nàng ta khỏi bệnh? Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Thái y đến xem bệnh cho nàng ta, có việc gì cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung.”

      Chu Nhu Tắc đợi mãi mà thấy Huyền Lăng đến. Thái y có đến cũng chỉ xem bệnh qua loa cho nàng ta. Nàng ta vì vậy mà nghẹn đến tức chết.

      Mấy ngày nay thời tiết tốt, Thính Tuyết đưa Chu Nhu Tắc rời Cam Tuyền cung, ra ngồi hóng mát ở hành lang dài. Chợt nghe có tiếng trẻ con cười , Chu Nhu Tắc hỏi, “Là ai vậy?”

      Thính Tuyết hỏi thăm hồi rồi báo lại, “Là công chúa Vĩnh Thái.”

      Chu Nhu Tắc vừa nghe, ánh mắt liền xoay chuyển. “Chu Nghi Tu lấy con của kẻ khác nuôi như bảo bối, ta lại muốn xem đứa đó thương ả được bao nhiêu! Kêu nó lại đây!”
      Trâu, taybeo, thuyt2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35 (1)

      Cái thai lần này của Thang Tĩnh Ngôn rất ổn. Thái y sau khi chẩn mạch liền xác định có đến tám chín phần là con trai. Huyền Lăng mừng rỡ vô cùng, lệnh cho phủ Nội vụ dùng phân lệ của Quý tần đối đãi Thang Tĩnh Ngôn, đợi đến khi nàng ta sinh hạ hoàng tử mới chính thức sắc phong.

      Chu Nghi Tu biết lần này nhất định là đứa con trai, vì vậy mỗi ngày đều căn dặn phủ Nội vụ mang huyết yến bổ dưỡng đến chỗ Thang Tĩnh Ngôn.

      ngày nọ, Chu Nghi Tu cùng Đoan phi, Cam thị và Thanh Tĩnh Ngôn chuyện phiếm. Nhắc đến việc cái thai lần này có hơn phân nửa là con trai, Thang thị vô cùng sung sướng, , "Nếu quả thực đúng như vậy, tần thiếp chỉ cầu mong con mình được thông minh như Đại Hoàng tử của nương nương mà thôi.”

      "Đứa con này của Tiệp dư nhất định đứa có hiếu. Muội muội cần lo lắng." Chu Nghi Tu vốn quá ràng về tư chất của Dư Li*, chẳng qua nàng tiện ra .
      *Kiếp trước, Dư Li là Đại Hoàng tử, con trai của Cẩn phi Thang Tĩnh Ngôn. Cẩn phi vì muốn cho con tiền đồ tốt mà dại dột làm ra chuyện hồ đồ, bị Chu Nghi Tu nắm chặt trong lòng bàn tay, rốt cuộc phải tự sát để con của mình thành con của Hoàng hậu. Tư chất của Dư Li rất tầm thường, đến nỗi Chân Hoàn từng y chỉ làm người giữ thành là tốt lắm rồi.
      Thang Tĩnh Ngôn xoa bụng của mình, ánh mắt vô vàn chờ mong. Ngồi bên cạnh, Đoan phi và Cam thị xưa nay con khỏi buồn rầu. Chu Nghi Tu định mở miệng khuyên nhủ chợt có tiếng cất lên.

      "Mẫu phi, mẹ ruột của con có phải là Triệu Tiểu viện ?"

      Giọng non nớt của công chúa Vĩnh Thái bất giác phá tan bầu khí yên tĩnh trong điện Chiêu Dương.

      Đoan phi, Cam thị và Thang Tĩnh Ngôn đồng loạt nhìn về phía Nhàn Quý phi. Sắc mặt Chu Nghi Tu trở nên hoang mang, nàng vội hỏi, "Nguyên An, chuyện này là ai với con?”

      Công chúa Vĩnh Thái chạy đến trước mặt Chu Nghi Tu, hai bàn tay nhắn ôm lấy hai chân của nàng, vừa vừa khóc, "Mẫu phi, người người có phải mẹ ruột của con ?”

      Chu Nghi Tu ngồi xổm xuống, ngang vai với Vĩnh Thái, , "Mẫu phi dĩ nhiên là mẹ ruột của con."

      "Nhưng mà có người với con là phải. Người đó , mẹ ruột con là Triệu Tiểu viện vì sinh khó mà mất, sau đó phụ hoàng mới đem con tới chỗ người. Đây có phải là ?” Công chúa Vĩnh Thái chưa đầy ba tuổi mà có thể kể lại mọi ràng. Cái mũi của con bé khóc đến đỏ cả lên.

      "Con...!!!” Chu Nghi Tu nhất thời cũng biết nên cái gì. Cổ họng nàng bỗng chốc nghẹn lại.

      Vĩnh Thái thấy vậy càng thúc giục nàng, "Mẫu phi, người mau ! Đây có phải là hay ? Mẹ ruột của con chết có phải ?!”

      Chu Nghi Tu nghẹn lời, trong đầu nàng lúc này rối như tơ vò. Rốt cuộc là ai to gan đến mức ra chuyện này với Vĩnh Thái?

      Đoan phi thấy nàng luống cuống, vội vàng gọi Vĩnh Thái lại bên mình rồi , "Nguyên An, lại đây với Đoan mẫu phi nào."

      Vĩnh Thái ngoan ngoãn đến trước mặt Đoan phi. Đoan phi cúi người xuống, lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho con bé, sau đó dịu dàng an ủi nó, "Nguyên An, con xem, mẫu phi con có thương con ?"

      "Mẫu phi rất thương Nguyên An." Tiểu nương trả lời rất nghiêm túc.

      "Vậy con có thương mẫu phi con ?" Giọng dịu của Đoan phi làm Vĩnh Thái bình tĩnh trở lại. Đứa con lập tức trả lời, "Nguyên An thích mẫu phi nhất”.

      "Vậy , nếu như có người muốn con bỏ mẫu phi con , con làm gì?"

      Khuôn mặt nho của Vĩnh Thái trở nên sợ hãi, "Nguyên An có nghĩ tới việc bỏ mẫu phi mà , ai xấu mẫu phi đó là người xấu". Mặc dù còn tuổi, Vĩnh Thái cũng hiểu việc mẫu tử chia lìa là chuyện đáng sợ biết nhường nào.

      Đoan phi gật đầu, , "Vậy Nguyên An cần để ý tới mấy lời kia. Con chỉ cần biết mẫu phi con thương con là được rồi, con hiểu chứ?”

      "Nguyên An hiểu rồi ạ"

      "Nguyên An của chúng ta là đứa trẻ ngoan. Nếu con biết sai, kế tiếp con nên làm gì nào?" Đoan phi cười .

      Vĩnh thái xấu hổ, giọng , "Nguyên An nên tin lời của người khác mà nghi ngờ mẫu phi. Nguyên An xin lỗi mẫu phi...” xong, tiểu nương đến trước mặt Chu Nghi Tu, quỳ gối xuống, "Mẫu phi, Nguyên An sai rồi, mẫu phi đừng giận con nhé."

      Chu Nghi Tu cố nén nước mắt, hôn lên trán của đứa con , dịu dàng , "Mẫu phi trách Nguyên An, mẫu phi thương Nguyên An nhất mà." Nàng ngẩng đầu, phân phó Tiễn Thu, "Ngươi đưa Công chúa về nghỉ trước, để nhũ mẫu ở lại.”

      Đợi cho Tiễn Thu đưa Vĩnh Thái khỏi, sắc mặt Chu Nghi Tu trong nháy mắt liền trầm xuống. Nàng nhìn nhũ mẫu rồi , "Sáng hôm nay các ngươi đâu? Sao lại để Công chúa nghe được mấy chuyện đó?” .

      Nhũ mẫu sợ tới mức quỳ xuống đất, cuống quít , "Nương nương thứ tội, hôm nay nô tỳ đưa Công chúa đến chơi ở gần hồ Thái Dịch, sau đó Hoàng hậu nương nương phái người đến mời Công chúa sang... Xin nương nương tha nô tỳ!"

      Sắc mặt Đoan phi, Cam thị và Thang Tĩnh Ngôn lập tức biến đổi.

      "Hội Xuân, đưa nàng ta đến Thận Hình ty, đánh năm mươi roi, là làm việc hết lòng hết dạ, sau đó bảo Nội Vụ phủ đuổi nàng ta ra ngoài, chọn kẻ khác hầu hạ Công chúa. Mai này nếu có dám kẻ tái phạm, bản cung tuyệt đối dung thứ!" Chu Nghi Tu trầm giọng .

      Nhũ mẫu cầu xin tha thứ liên tục, rốt cuộc vẫn bị Hội Xuân kéo . Vẻ mặt lạnh như băng của Chu Nghi Tu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là chua xót khôn nguôi. Những lời chất vấn của Vĩnh Thái giống như những tảng đá đè nặng trong lòng nàng.

      "Quý phi tỷ tỷ, chỉ là lời của trẻ con, tỷ cần để ở trong lòng đâu." Cam thị thấy đôi mắt Chu Nghi Tu đỏ hoe liền khuyên nhủ.

      Chu Nghi Tu khàn giọng, nức nở, "Ta chịu bao nhiêu khổ sở nuôi lớn đứa con này, chuyện hôm nay tựa như từng nhát dao găm vào tim ta. Muội bảo ta làm sao mà đau chứ?”

      "Tỷ tỷ, hậu cung ai mà biết tỷ xem Công chúa như con ruột của mình chứ? Năm đó đứa này sinh non, nếu phải tỷ dùng hết tâm sức, thuốc thang quý giá cỡ nào cũng chịu, thử hỏi làm sao nó có ngày hôm nay? Chỉ bằng điểm này thôi, tỷ phải mẹ ruột chưa chắc có người tin. Tỷ cũng đừng đau lòng. Công chúa còn , nghe vài lời đồn đãi bậy bạ, nhất thời hiểu chuyện đó mà.” Cam thị an ủi.

      Chu Nghi Tu dùng khăn chấm chấm nơi khóe mắt, , "Ta dĩ nhiên so đo với trẻ con, cũng may là nó hiểu lòng mẫu phi này. Ta chỉ buồn vì kẻ ra chuyện này. Ly gián tình cảm mẹ con giữa ta và Vĩnh Thái người đó được lợi gì chứ?”

      Thang Tĩnh Ngôn từng lần mất con, khó khăn lắm mới lại có thai, tình mẫu tử nảy sinh trong lòng làm nàng ta đồng cảm với Chu Nghi Tu. "Người ở Cam Tuyền cung kia sinh được con nên có lẽ hận khi thấy con của người khác hiếu thảo đây mà. Đúng là ác độc!”

      Chu Nghi Tu đứng dậy, cảm tạ Đoan phi, "Tỷ tỷ vừa rồi giải vây, muội muội vô cùng cảm kích."

      Đoan phi vội vàng đỡ nàng, , "Nguyên An cũng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên , lại tận mắt thấy muội muội chăm sóc nó như thế nào, ta cùng lắm chỉ vài ba câu, muội muội cảm tạ thế này quá khách khí rồi. ."

      Tiễn mấy người Đoan phi rồi, Chu Nghi Tu vẫn còn đứng ở trước cửa điện. Mặt Trời ngả về Tây, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào người sớm tan biến từ lâu, chỉ còn gió đêm thổi qua, khiến cả thân người đột ngột lạnh run.
      thuyt, TrâuHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35 (2)

      “Nương nương, Thính Tuyết của Cam Tuyền cung dạo này rất hay lẻn ra ngoài”, Tiễn Thu giọng hồi báo.

      Chu Nghi Tu nhíu mày, , "Nàng ta lại muốn làm gì?"

      "Nàng ta mời Thái y, có điều lần nào cũng hơn nửa canh giờ mới về.”
      Hội Xuân vừa nghe vậy liền cảm thấy hoang mang. Thính Tuyết là kẻ khôn khéo, cho dù có cố gắng tra cũng được nàng ta đâu, làm gì.

      "Phái người để ý nàng ta cho kỹ vào. Bản cung muốn xem tỷ tỷ lần này làm ra chuyện tốt gì đây!”

      Ánh mắt Chu Nghi Tu tràn ngập lạnh lẽo đến đáng sợ. Dám dùng kế ly gián nàng và Vĩnh Thái, kẻ đó chỉ có kết cục duy nhất là chết!


      Cuối năm là thời điểm yến tiệc hoàng thất, tất cả người trong hoàng gia đều đến tham dự. Từ Quý phi như Chu Nghi Tu cho đến Canh y ở cấp bậc thấp nhất đều chuẩn bị áo quần tỉ mỉ, màu sắc rực rỡ, tơ lụa lộng lẫy tựa như những đám mây cầu vồng, trang sức châu ngọc nhiều đến chói cả mắt. Thịnh thế phù hoa – Khuynh nhân dục túy*. Ca vũ mừng cảnh thái bình, nhạc mừng ngừng tấu khúc. Trọng Hoa điện tràn ngập trong cảnh phồn hoa rực rỡ.
      *Thái bình thịnh thế, hoa lệ rực rỡ, con người muốn say sưa, đắm chìm vào khoảnh khắc ấy.

      Chu Nhu Tắc vì bệnh mà vắng mặt, bên ngoài ngớt lời đồn về việc nàng ta thất sủng. Nhìn thấy vị trí bên cạnh Hoàng đế có giai nhân, mấy vương gia hoàng thất hẹn mà cùng thở phào hơi nhõm, lần này bọn họ cần phải gặp vị Hoàng hậu chuyên làm ra mấy việc khác người đó nữa.

      Chu Nghi Tu để ý thấy bụng của Nhữ Nam Vương phi Hạ thị lớn, liền biết nàng ta mang thai thế tử tương lai Dư Bạc. Nàng mời rượu nàng ta, cười , "Ly rượu này bản cung chúc mừng Vương phi. Nhìn sơ qua biết trong bụng Vương phi là tiểu thế tử ngoan ngoãn.”

      Khuôn mặt Hạ thị tràn đầy vui mừng. Nàng ta ngượng ngùng, đáp, “Tạ ơn ý tốt của Quý phi nương nương.”

      Huyền Lăng muốn lung lạc người huynh đệ giỏi võ là Nhữ Nam Vương, đúng lúc thấy Vương phi của ta và Chu Nghi Tu giao hảo liền , " cần khách khí như vậy. Hôm nay là gia yến, ngay cả trẫm cũng nên gọi Vương phi hai tiếng “Tam tẩu” mới đúng.”

      "Hoàng thượng coi trọng thiếp thân rồi.” Hạ thị dịu dàng đáp lễ, dù được Hoàng đế nể trọng cũng lộ ra chút kiêu ngạo, quả thực là tiểu thư con nhà khuê các.

      Yến hội linh đình, vũ cơ cùng tà váy lụa tung bay, tay áo nhàng phiêu lãng trong gió. Thái bình thịnh trị, chính là cảnh tượng này đây.

      Cơm no rượu say, từng đĩa bánh ngọt được dâng lên. Điểm tâm được làm hết sức đẹp mắt, món nào món nấy đều rất ngon lành.

      Vĩnh Thái từ sau lần ấy, vì sợ Chu Nghi Tu còn giận mình, tiểu nương ngày nào cũng liên tục làm nũng. Chu Nghi Tu chỉ còn biết thở dài. Con cái trong hoàng thất trưởng thành sớm quá, mới đó biết tìm cách lấy lòng người khác rồi.

      Vĩnh Thái ngồi trong lòng Chu Nghi Tu, tay chỉ vào mâm đầy bánh làm từ bột trong suốt tạo hình con thỏ cung trăng, , "Mẫu phi, con muốn con thỏ đó.”

      "Mẫu phi, con cũng muốn ăn”. Dư Phong ngồi bên cạnh, cam lòng yếu thế, mở miệng .

      Chu Nghi Tu bảo nhũ mẫu gắp cho . Vĩnh Thái lấy hai ngón tay chỉ vào má mình, trêu chọc, "Xấu hổ chưa kìa! Hoàng huynh bắt chước Nguyên An!"

      Tất cả mọi người nghe được câu này của tiểu công chúa liền cười thành tiếng.

      Huyền Lăng cười, , "Nha đầu Vĩnh Thái này nghịch ngợm , ngay cả Phong nhi cũng phải là đối thủ của nó.”

      Dư phong giận dỗi, chạy đến bên chỗ Thái hậu, làm nũng với lão nhân gia nàng. Thái Hậu vỗ vỗ lưng cho , cười dịu dàng, "Phong nhi là nam tử hán, nên so đo hẹp hòi với muội muội như thế.”

      Tiễn Thu đưa ra hai chén sữa bò nóng làm riêng cho Hoàng tử và Công chúa. Chu Nghi Tu nhìn nàng ta cái, nàng ta nhanh chóng gọi nhũ mẫu đến đút cho bọn uống.

      Vĩnh Thái né tránh nhũ mẫu, , "Con muốn mẫu phi đút cơ.”

      Chu Nghi Tu hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười , "Được được, mẫu phi đút cho con uống. Nguyên An của mẫu phi ngoan nhất có phải ?"

      Tiểu nương gật gật đầu.

      Chu Nghi Tu uống trước muỗng, sau đó mới thổi , chuẩn bị đút cho Vĩnh Thái. Bất thình lình, bụng nàng quặn đau, giống như kim đâm vào lục phủ ngũ tạng. Nàng nhăn mặt, chén sữa trong tay rơi xuống đất bể nát. Vĩnh Thái hoảng sợ quá liền la to lên. Chu Nghi Tu ngã xuống, bất tỉnh nhân .

      Tiếng kêu của Vĩnh Thái khiến Huyền Lăng vội vã rời ghế tới chỗ nàng. Đôi mắt nàng nhắm chặt, bên khóe miệng là dòng máu đỏ tươi đáng sợ, cả thân người nàng nằm gục bàn.

      Khắp đại điện nhất thời im lặng như tờ. Huyền Lăng ôm lấy Chu Nghi Tu, phẫn nộ quát, "Mau truyền Thái y!"
      Trâu, thuytHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :