1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hậu cung Nghi Tu truyện - Sữa Chua Đông Lạnh (28.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31 (1)

      Trở lại Nghi Phù Quán, Chu Nghi Tu chống tay lên chiếc bàn con, lẩm bẩm, “Làm sao mà tỷ tỷ có thai được?” Nàng từng xem qua phương thuốc mà Chu Nhu Tắc lén uống, trong đó ràng có rất nhiều loại tương khắc với nhau.

      Tiễn Thu suy nghĩ mãi cũng hiểu được nổi, liền , “Tuy rằng các vị thuốc tương khắc với nhau, nhưng cũng chưa hẳn có thể khiến người mất khả năng sinh con. Dù sao nữa, Đại Tiểu thư lần này coi như sung sướng vạn phần. Nếu sinh ra Hoàng tử, mặc kệ lục cung có coi thường nàng ta bao nhiêu, bọn họ cũng dám nghe theo vị Hoàng hậu này.”

      Chu Nghi Tu dặn dò, “Ngươi với Nhiễm Đông, bằng cách nào cũng được, chép lại mỗi phương thuốc của mỗi Thái y chăm sóc cho Hoàng hậu bản rồi đưa qua đây. Bản cung muốn biết cái thai này có giữ được hay .”

      Tiễn Thu dám chậm trễ, vội vàng lĩnh mệnh rồi . Chu Nghi Tu ở lại trong điện. Nàng nhìn cảnh sắc lung linh của những đóa sen bên ngoài hồ rồi lại nghĩ đến chuyện mang thai của Chu Nhu Tắc. So với kiếp trước, nàng ta có lẽ sớm hơn năm. Từ sau khi nàng sống lại, mọi chuyện đều thay đổi rất nhiều, biết Hoàng hậu tỷ tỷ của nàng có sinh nổi đứa bé này hay . Nếu như sinh được, bản thân nàng cũng nên vì Dư Phong mà tính toán phen.

      Đêm hôm đó, Huyền Lăng qua tẩm cung của Chu Nhu Tắc. Tiễn Thu giúp Chu Nghi Tu thay áo rồi , “Nương nương, Thái hậu biết Đại Tiểu thư có thai, phái Phương Nhược qua đó hầu hạ rồi ạ.”

      “Phương Nhược?” Cái tên này vô cùng quen thuộc. Năm đó, Chân Hoàn có thể từ vũng bùn ngoi lên mặt nước chính là nhờ trợ giúp của nô tỳ này. Nàng , “Thái hậu coi trọng cái thai của tỷ tỷ, phái người qua hầu hạ cũng đâu tính là gì.”

      “Nhưng mà tới nhanh như vậy, chúng ta muốn thăm dò số chuyện cũng khó hơn.” Tiễn Thu đáp.

      “Ngươi cần lo lắng. Tỷ tỷ uống nhiều thuốc như vậy, tinh thần lại được tốt, suốt ngày rầu rĩ ủ ê, chỉ sợ đứa ở trong bụng nàng ta thể sống yên. Ngươi dặn dò tất cả cung nhân cho ta, được hành động thiếu suy nghĩ, đỡ để Thái hậu hoài nghi bổn cung muốn ra tay với tỷ tỷ.”

      “Nô tỳ hiểu.”


      Từ khi biết mình có thai, Chu Nhu Tắc vui sướng tới mức muốn nhảy cẫng lên. Nàng ta rốt cuộc cũng mang thai, cần lo lắng địa vị của mình bị dao động, càng phải sợ Huyền Lăng bị người khác cướp mất.

      Thính Tuyết bưng thuốc dưỡng thai lên rồi , “Nương nương, tuy là thuốc do Đại Phu nhân mang tới rất linh nghiệm, nô tỳ vẫn thấy lo lắng cho thân thể của người...”

      Chu Nhu Tắc , “Có gì mà phải lo lắng? Chỉ là thuốc trợ thai mà thôi. Chỉ cần ta an tâm tĩnh dưỡng, tất nhiên bình an mà sinh ra đứa con này. Ngươi nhớ kỹ cho ta, tuyệt đối thể để cho người ngoài biết được, nếu , Hoàng thượng và Thái hậu nhất định trách phạt ta.”

      Thính Tuyết dĩ nhiên dám lấy tính mạng ra đùa, nghe xong liền gật đầu, “Nương nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối tiết lộ nửa câu.”

      Đúng lúc này, Phương Nhược vào. Chu Nhu Tắc vội vàng trở lại vẻ dịu dàng, uyển chuyển thường ngày. Nàng ta ngại Thái hậu nên có chuyển Phương Nhược qua chỗ khác, ngược lại vô cùng cẩn thận. Hầu như mọi việc chỉ giao cho Thính Tuyết và Thưởng Tinh làm, Chu Nhu Tắc để Phương Nhược phải nhúng tay. Nàng ta sợ bí mật kia bị lộ ra.

      tình cứ như vậy, Chu Nghi Tu càng được dịp sinh nghi. Nàng suy nghĩ lại, cuối cùng kết luận cái thai này của tỷ tỷ có vấn đề, chỉ tiếc thể xem thực hư ra sao, đành dặn người bên cạnh lưu ý chút.
      Huyền Lăng ra sức săn sóc Chu Nhu Tắc. Thấy thân hình nàng ta mảnh mai, quyết định quay trở về Tử Cấm Thành. vụ lục cung lại giao cho Chu Nghi Tu xử lý.


      “Nương nương, nghe phương Bắc có đại hạn. Hơn mười năm qua, Đại Chu chưa từng gặp tình hình nghiêm trọng như vậy. Các đại thần liên tục dâng sớ, thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn cứu trợ.” Tiễn Thu vừa quạt cho Chu Nghi Tu vừa .

      “Chuyện triều chính... chúng ta đâu có giúp được cái gì. Nếu có hạn hán, vậy theo lệnh của bản cung, bớt những khoản tiền cần thiết ở các cung , coi như chút tâm ý của ta với tiền triều.” Chu Nghi Tu cách miễn cưỡng.

      “Vậy... còn chỗ của Hoàng hậu nương nương?”

      Chu Nghi Tu khép hờ mắt, , “Ngươi chuyện hồ đồ. Hoàng hậu có thai, phân lệ* của nàng ta được động vào.”
      *Có thể hiểu như là lượng bạc, lượng đồ dùng được cung cấp mỗi tháng cho các cung.^^

      “Đa tạ nương nương chỉ điểm.”


      Chu Nhu Tắc có mang long tự, nhất thời nhận được vô vàn sủng ái, đồ ban thưởng cứ cuồn cuộn như nước mà vào Châu Quang điện. Đám phi tần đỏ hết cả mắt, hậm hực vô cùng. Trong điện ngoài điện của nàng ta được Hoàng thượng và Thái hậu phái người bảo vệ nghiêm ngặt, bất kỳ ai muốn giở thủ đoạn cũng khó.

      Mỗi ngày, các phi tần đều đến chỗ Chu Nghi Tu thỉnh an, trò chuyện. tại, phi tần có địa vị cao trong cung trừ nàng ra chỉ có Đoan phi, Cam Tu phi và Thang Tiệp dư, những người còn lại toàn từ ngũ phẩm trở xuống, căn bản được gì hay.

      Đoan phi và Cam thị xưa nay giao hảo với Chu Nghi Tu, Thang Tiệp dư chịu ân huệ trước đó mà đứng về phía nàng. Bàn bạc vụ lục cung xong xuôi, Đoan phi tái phát bệnh cũ, đành phải về Phi Hương điện trước, chỉ còn lại vài người trò chuyện ở Phượng Nghi cung.

      Hội Xuân bưng lên mâm trái cây. Những quả nho tím được rửa qua nước giếng lạnh, trái nào trái nấy vừa tròn vừa căng, những giọt nước li ti bám chúng như những hạt ngọc bé. Chu Nghi Tu vô cùng kinh ngạc, hỏi, “ phải hai ngày trước còn có dưa mật của Tây Vực sao? Hôm nay lại đổi qua thứ này?”

      “Hồi nương nương, Nội vụ phủ Hoàng hậu nương nương có thai, nhất thời thích ăn ngọt, toàn bộ số dưa mật tiến cống đưa qua tẩm cung của nàng ta. Những cung còn lại đành phải đổi trái cây khác.”

      Cam thị nghe xong liền cười lạnh tiếng, “Hoàng hậu nương nương của chúng ta có thai, thân mình vô cùng tôn quý, mai này hoàng tử sinh ra chừng còn cao hơn cả trời cao.”

      Chu Nghi Tu bỏ trái nho tím vào miệng rồi , “Cam muội muội sai rồi. Hoàng hậu là quốc mẫu, sinh ra con chính là trai trưởng, có tôn quý cũng là chuyện bình thường.”

      Cam thị bĩu môi, “ phải nô tì rảnh rỗi sau lưng người khác. Hoàng hậu suốt ngày cứ làm ra cái kiểu yên thị mị hành*, thần dân thiên hạ đối với Hoàng thượng cái gì đây?”
      nữ tử đứng đắn.
      “Lấy đức hạnh của nàng ta mà xét, chưa chắc có thể sinh được Hoàng tử! Còn nếu như chỉ sinh ra Công chúa, chính là làm mất hết thể diện hoàng thất!” Chu Nhu Tắc gián tiếp hại Thang Tĩnh Ngôn mất con, Thang Tĩnh Ngôn dĩ nhiên bao giờ tốt cho nàng ta.

      “Dù cho là vậy, nàng ta cũng được Thái hậu và Hoàng thượng bảo vệ, chúng ta làm được gì chứ?” Chu Nghi Tu nhìn ra ngoài cửa, chốc chốc thở dài.

      “Nương nương, dù sao người cũng còn có Hoàng tử và Công chúa, so với chúng tần thiếp tốt hơn. Hoàng hậu đột ngột có thai, Hoàng thượng cứ như mọc rễ ở tẩm cung nàng ta, ai có thể lọt vào mắt của người.” Thang Tĩnh Ngôn rũ mắt xuống, buồn bã .

      Mọi người cảm thấy xuống tinh thần, trong chốc lát, ai nấy đều trở về cung của mình.
      song ngư, duyenktn1, Hale2052 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31 (2)

      “Nương nương, lúc sáng nô tỳ hái hoa, người của Hoa phòng là toàn bộ hoa cúc năm nay nở giữa ngày hè*, cũng biết là điềm lành hay là điềm gở đây nữa?” Hội Xuân vừa cắm hoa vào bình vừa .
      *Thông thường, hoa cúc chỉ nở khi mùa thu đến.

      Trong lòng Chu Nghi Tu khẽ động. Nàng , “Có chuyện như vậy à?”

      “Nô tỳ tuyệt đối dám lừa dối nương nương, thực chính là như vậy.”

      “Điềm lành hay điềm gở còn phụ thuộc vào người nữa kìa...” Chu Nghi Tu nhìn Hội Xuân cái.

      “Ý của nương nương là...” Từ sau khi được Nhiễm Đông dạy dỗ lại, Hội Xuân khôn ra hơn trước.

      Chu Nghi Tu làm như lơ đãng, tiếp, “Hoàng hậu nương nương có thai, nghe nàng ta mỗi đêm đều ngủ được ngon, bản cung cảm thấy lo lắng vô cùng...”

      chừng, cái thai này chính là nghiệt...” Hội Xuân tiếp lời, “Nếu , vì sao hạn hán lại trùng hợp xảy đến khi Hoàng hậu có thai chứ?”

      “Đừng để lộ dấu vết. Ngươi cẩn thận truyền lời này ra ngoài. Người bất mãn với tỷ tỷ mỗi ngày nhiều. biết sau khi nghe xong, bọn họ có cảm tưởng thế nào đây.” Chu Nghi Tu phân phó.


      “Vô liêm sỉ! Kẻ nào dám con của bản cung là nghiệt?!” Chu Nhu Tắc giận dữ đến mức đập vỡ hết mấy ly trà.

      “Nương nương bớt giận! Đợi đến khi nương nương hạ sinh long tử rồi, đám tiểu nhân đó còn lời nào để !” Thính Tuyết vội vàng an ủi chủ tử.

      “Ngươi mau tra xét cho bản cung, bản cung muốn biết kẻ nào gây ra chuyện này! Nhất định phải kéo tới Thận Hình Ty đánh chết!” Chu Nhu Tắc bởi vì mang thai, tâm tình trở nên thất thường. Trừ khi có Huyền Lăng ở bên cạnh nàng ta ra vẻ dịu dàng hết mực, những lúc còn lại đều hở chút là giận dữ như thế này.

      “Nương nương, người đừng tức giận nữa. Nếu như làm thương tổn tới thân mình, khiến kẻ tiểu nhân bên ngoài đắc ý, long tử trong bụng người làm sao chịu nổi...” Thính Tuyết cố gắng khuyên nhủ.

      Nhu Tắc vuốt ve cái bụng của mình rồi , “Chỉ cần đợi thêm bốn tháng nữa, đợi khi bản cung sinh hạ con trai rồi, để coi kẻ nào còn dám xấu!”

      “Nương nương, người uống thuốc dưỡng thai .” Thính Tuyết bưng thuốc tới. Chén thuốc màu đen khiến Chu Nhu Tắc cảm thấy buồn nôn. Nàng ta gắt gỏng, “Bỏ ! Vừa ngửi mùi thấy khó chịu!”

      “Nương nương cố gắng chút mà, tất cả đều vì tiểu Hoàng tử cả. Huống hồ, ngoài thuốc dưỡng thai này của Thái y mỗi ngày phải uống, nô tỳ còn lén nấu thuốc do Đại Phu nhân đưa tới.”

      Chu Nhu Tắc nhìn chén thuốc với vẻ mặt chán ghét, lại nghĩ tới đứa con trong bụng, nàng ta đành cắn răng nuốt xuống.


      “Nương nương, Đại Tiểu thư của chúng ta ấy, mỗi ngày phải uống tới vài loại thuốc dưỡng thai.” Tiễn Thu vừa bóp vai cho Chu Nghi Tu vừa .

      “Vài loại? Là thuốc chứ đâu phải đường? Lúc bản cung mang thai Dư Phong, chỉ loại thôi muốn chịu nổi. Tỷ tỷ của ta phải mệt mỏi rồi.” Chu Nghi Tu cười.

      “Nương nương rất đúng. Ngoại trừ thuốc dưỡng thai do Thái y đưa tới, Đại Tiểu thư còn uống thuốc mà Đại Phu nhân lén lút tìm ấy.”

      “Ta thấy đứa của tỷ tỷ sắp chịu nổi rồi, ở trong bụng mẹ giống như ở trong cái ấm sắc thuốc.” Chu Nghi Tu khẽ thở dài.

      “Đúng vậy. Chỉ là... Hoàng thượng biết chuyện đó, mà Phương Nhược cũng thấy có gì đáng ngờ. Đại Tiểu thư cho phép nàng ta ở bên cạnh hầu hạ, sợ nàng ta phát ra chuyện mình làm. Thái hậu thấy vậy thuận nước đẩy thuyền, điều Phương Nhược sang chỗ khác.” Tiễn Thu tiếp tục .

      “Thái hậu hình như cũng nhìn ra cái thai này của tỷ tỷ có gì đó kỳ lạ. Lão nhân gia nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện gì mà chưa từng thấy qua chứ? Ngươi thấy mỗi lần Hoàng thượng bảo ta chăm sóc tỷ tỷ, ta liền tìm cớ thoái thác đó sao? Ta dám lại gần tỷ tỷ, lỡ như nàng ta có bất trắc gì, vạn đều đổ ập lên đầu ta. Cái trách nhiệm này, ta gánh có nổi đâu.” Lúc này đây, Chu Nghi Tu kịch liệt tránh xa Chu Nhu Tắc, để mặc nàng ta tự làm tự chịu.

      “Nương nương minh.”


      Đối với cái thai của Chu Nhu Tắc, đám người trong hậu cung được dịp ồn ào phen.

      “Cái thai này của Hoàng hậu kỳ quái!”

      phải sao? Nàng ta vừa mang thai, Đại Chu liền gặp hạn hán. Cũng biết trong bụng nàng ta chứa cái gì, chỉ sợ là nghiệt chuyển thế!”

      “Ai mà biết được? Ta thấy nàng ta vô cùng cẩn thận, ngày gọi Thái y đến bốn năm lần! Chẳng trong bụng biến thành cái dạng gì rồi?!”

      “Muội muội đừng lung tung. Người ta là tất cả tâm can của Hoàng thượng, nếu mà nghe được lời này, lỡ như tức giận rồi sảy thai biết phải làm thế nào đây?”

      “Còn phải xem xem Hoàng thượng đau lòng vì nàng hay vì hoàng tự, là bỏ mẹ chọn con hay bỏ con chọn mẹ nữa kìa!”

      “Theo ta thấy, Hoàng thượng nhất định là chọn nàng ta. Ai bảo nàng ta giỏi ca múa hơn Điệu Tần kia chứ?”


      “Nương nương, người đừng nóng giận. Đám phi tử đó chẳng phải là người đứng đắn gì, nương nương cần phải so đo như vậy.” Thính Tuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhu Tắc giận dữ tới mức vặn vẹo, nàng ta chưa bao giờ thấy chủ tử như vậy, nhất thời trở nên sợ hãi.

      “Gọi mấy kẻ đó tới đây mau lên! Tới nhanh cho bản cung!” Chu Nhu Tắc lạnh lùng .


      “Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Vài phi tần lắm miệng bị Chu Nhu Tắc triệu tới bất thình lình, vị Hoàng hậu này nghe được cái gì rồi, trong lòng ai nấy bất giác run sợ.

      “Vừa rồi các ngươi cái gì? lại cho bản cung nghe lần nữa!” Sắc mặt nghiêm nghị, lời mau lẹ khác với vẻ thường ngày, Chu Nhu Tắc thực dọa ít người.

      Đứng đầu đám phi tần lắm miệng chính là Miêu Quý nhân. Nàng ta vốn chướng mắt vị Hoàng hậu này, liền mở miệng , “Hồi Hoàng hậu, chúng tần thiếp chỉ là chuyện phiếm vài câu, cái gì đâu nào? hiểu vì sao Hoàng hậu nương nương vô duyên vô cớ lại tức giận như vậy?”

      Chu Nhu Tắc phẫn nộ, quát, “Ngươi... Tiện tỳ! Ngươi dám vô lễ với bản cung!”

      Miêu thị từ được nuông chiều. Mặc dù mẫu thân của nàng ta là thiếp, cũng chính là thiếp được sủng ái nhất của Miêu Tướng quân, Miêu Phu nhân còn phải nể mặt ba phần. Miêu gia chỉ có nàng ta là con duy nhất, nàng ta nghiễm nhiên trở thành hòn ngọc quý báu, làm sao mà chịu được lời sỉ nhục này của Chu Nhu Tắc? Miêu thị trả lời cách vô cùng lạnh lùng, “Tần thiếp là phi tần do đích thân Thái hậu hạ chỉ tiến cung, làm sao có thể so với nương nương được Hoàng thượng để mắt? Tần thiếp đâu có cao quý như nương nương đây, có hôn ước với tướng môn mà còn có thể gả vào Hoàng thất!”

      Từng câu từng chữ trong lời của Miêu thị đều có ý châm chọc Chu Nhu Tắc và chuyện nàng ta quyến rũ Hoàng thượng lúc trước. Chu Nhu Tắc vốn tâm tình bất thường, bây giờ lại có kẻ nhắc lại chuyện cũ càng khiến nàng ta đổ quạu, “Quý nhân Miêu thị dĩ hạ phạm thượng, ngôn hành vô phép! Bản cung phạt ngươi quỳ dưới nắng hai canh giờ, đợi đến khi Mặt Trời lặn rồi mới được đứng dậy!”

      “Ngươi...!” Miêu thị căm tức, , “Hoàng hậu cố ý làm khó tần thiếp! Muốn gán tội cho người, sợ gì mà có lý do!”

      “Ngươi dám nhục mạ bổn cung? Người đâu?!” Chu Nhu Tắc thấy Miêu thị hỗn xược, nàng ta giận đến mức mất cả thần trí rồi. Hai nội thị chỉ còn chờ nàng ta ra lệnh mà thôi.

      “Coi chừng Miêu thị cho bản cung! Nếu nàng ta dám đứng dậy, các ngươi lột hết giày của nàng ta ra cho ta! Sau khi Mặt Trời lặn mới cho phép nàng ta trở về!”

      “Chu Nhu Tắc! Ngươi dám...!!!” Miêu thị bị hai nội thị áp xuống đất, nàng ta nghiến răng nghiến lợi quát lớn, “Ta nguyền rủa đứa con trong bụng của ngươi! Ta nguyền rủa ngươi sinh ra nghiệt!”

      “Chặn miệng nàng ta lại! Đừng để Hoàng hậu nương nương nghe được mấy lời sạch !” Thính Tuyết vội .
      song ngư, duyenktn1, Hale2054 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32 (1)

      Điện Chiêu Dương lúc này chìm trong khoảnh khắc bình yên.

      Vĩnh Thái càng lớn càng đáng , Huyền Lăng vì vậy mà cũng sinh ra mấy phần thương hơn trước.

      “Trẫm là phụ hoàng của con, con có biết ?”

      Vĩnh Thái cười khanh khách. Chu Nghi Tu cũng nhịn được cười, nàng , “Hoàng thượng, Công chúa còn chưa biết đâu đấy.”

      “Trẫm thấy con bé có yếu ớt như lúc mới sinh. Đều nhờ công lao của ái phi cả.”

      “Công chúa là con của nô tì, có khổ cực cách mấy cũng đáng mà. Nhưng mà nhìn lại, vẫn là Công chúa thân thiết với Hoàng thượng hơn. Người xem, ánh mắt của nó cứ nhìn người chằm chằm, đúng như câu phụ tử liền tâm.” Chu Nghi Tu véo cái mũi xinh của Vĩnh Thái, cười cười.

      “Để trẫm xem nào.” Huyền Lăng nghe nàng xong liền ôm chặt Vĩnh Thái vào lòng, “Quả đúng như vậy. Con của trẫm rất lanh lợi.”

      “Phụ hoàng...” Dư Phong ngồi trong lòng nhũ mẫu chợt vỗ tay kêu to tiếng.

      Chu Nghi Tu , “Coi kìa, Hoàng thượng chỉ để ý Công chúa, quên mất Phong nhi rồi.”

      Huyền Lăng mỉm cười, “Dư Phong là con trai trưởng của trẫm, sao lại tranh giành với muội muội chứ?”

      Dư Phong nghe xong, có hơi xụ mặt, sau đó liền , “Nhi thần phải bảo vệ muội muội, để ai khi dễ nàng...”

      Huyền Lăng vừa nghe vô cùng sửng sốt, dang tay đón Dư Phong vào lòng, “Phong nhi trưởng thành rồi. Mới có bao lâu gặp, phụ hoàng biết là con lại có thể như vậy đấy.”

      Dư Phong cắn cái vào má của Huyền Lăng rồi , “Nhi thần rất nhớ phụ hoàng. Mỗi ngày phụ hoàng đều đến thăm nhi thần có được ?”

      Bất thình lình, Lý Trường từ bên ngoài chạy vào. Thấy Hoàng thượng còn dỗ con, muốn cái gì đó lại thôi. Huyền Lăng ra lệnh, “Có gì thẳng .”

      Lý Trường khom người, bẩm báo, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương phạt Miêu Quý nhân phải quỳ dưới nắng hai canh giờ. Miêu Quý nhân ngất rồi.”

      Vừa nghe được tin, Huyền Lăng vội giao Dư Phong lại cho Chu Nghi Tu rồi xăm xăm bước ra ngoài. Chu Nghi Tu cũng cùng theo đến Châu Quang điện. Chỉ còn trăm bước đến chính điện, thấy Miêu thị gục ngã nền đất, bên cạnh là hai tên nội thị hắt nước vào người nàng ta để buộc nàng ta tỉnh lại. Ai nấy thấy cảnh tượng này đều khỏi chặc lưỡi. Dù cho Miêu thị chưa khôi phục thân phận Quý tần, nàng ta cũng là phi tần của Hoàng đế, sao có thể để hai tên nô tài to gan lớn mật đối đãi như vậy?

      Lý Trường còn định quát lớn, Huyền Lăng ra hiệu, bảo lùi lại phía sau, những người theo cũng được lên tiếng.

      Chu Nghi Tu thấy tình cảnh này liền nhớ lại chuyện kiếp trước. Chẳng qua khi đó nàng sống chết mặc bây, lần này thể để mặc như vậy được.
      *Kiếp trước, Chu Nhu Tắc từng phạt Miêu thị quỳ dưới nắng như thế này, kết cuộc khiến nàng ta sảy thai.

      Miêu thị cảm thấy choáng váng cả đầu, ánh nắng gay gắt cứ chiếu vào mắt nàng ta. Vài phi tần phẩm cấp thấp bị dọa đến trắng cả mặt, bọn họ vội vàng cầu xin, “Hoàng hậu nương nương, Miêu Quý nhân nhất thời hồ đồ. Xin nương nương tha thứ cho nàng ta...”

      Chu Nhu Tắc ngạo mạn , “Miêu thị liên tục chống đối bản cung! Hôm nay phạt nặng, ngày sau làm sao nàng ta nhớ được? Nếu ai còn lắm miệng, bản cung bắt các ngươi quỳ cùng với nàng ta, để coi đám người các ngươi có tỷ muội tình thâm hay ?!” Phía sau Nhu Tắc có Thính Tuyết và Thưởng Tinh che lọng quạt mát, nàng ta cảm thấy đâu cần vội vàng tha thứ.

      Vừa dứt lời, ai dám hó hé gì thêm.

      “Hoàng thượng, chúng ta qua đó . Miêu muội muội xưa nay quen an nhàn sung sướng, làm sao mà chịu nổi? Lỡ như bị trúng nắng độc phải thế nào?” Chu Nghi Tu thấy Huyền Lăng trở nên kinh ngạc, nàng liền .

      “Uyển Uyển... sao Uyển Uyển lại làm ra những chuyện này?” Huyền Lăng tựa như còn chưa tin vào những gì mình thấy.

      Chu Nghi Tu vốn là chờ những lời này, nàng tiếp tục, “Miêu muội muội xưa nay thẳng tính, sợ rằng cũng vì vậy mà khiến tỷ tỷ tức giận. Lúc trước, tỷ tỷ nhiều lắm cũng chỉ trách phạt cung nữ thái giám, hiểu sao hôm nay lại xảy ra chuyện này...”

      Huyền Lăng cả kinh, “Cái gì? Nàng ấy thường xuyên trách phạt đám cung nhân à?”

      Chu Nghi Tu vội vàng quỳ xuống, thỉnh tội, “Nô tì lắm miệng! Tỷ tỷ mang thai, khó tránh khỏi tâm tình thất thường, xin Hoàng thượng đừng để trong lòng!”

      Thấy váy của Miêu thị có vệt màu sẫm, Chu Nghi Tu biết nàng ta sảy thai. Lúc này, nàng mới ghé sát tai của Huyền Lăng mà , “Hoàng thượng, Miêu muội muội có chút gì đó được bình thường. Xin Hoàng thượng triệu Thái y đến xem thử.”

      Đến tận ngày hôm nay, chứng kiến hành động và lời của Chu Nhu Tắc, Huyền Lăng cảm thấy bàng hoàng cả người. trầm mặc hồi lâu rồi mới được câu, “Truyền khẩu dụ của trẫm: Miêu thị phạm thượng, đưa nàng ta về rồi cấm túc ở Diên Hi cung, cho phép kẻ nào lại gần. Mặt khác, gọi Thái y tới xem lát.” xong, nhìn lại lần nào nữa, quay đầu ra khỏi Cam Tuyền cung.

      “Tiễn Thu, ngươi cũng nghe Hoàng thượng rồi đó, tới chỗ tỷ tỷ truyền chỉ .” Chu Nghi Tu bình thản mà phân phó thị tỳ. Huyền Lăng, biết ngươi cảm thấy thế nào sau khi nhìn bộ mặt của tỷ tỷ nhỉ? Còn ta, ta cảm thấy sảng khoái vô cùng!

      “Nô tỳ tuân mệnh.” Tiễn Thu phúc thân, giọng chứa tiếng cười khi người gặp họa.

      Huyền Lăng trở về Nghi Nguyên điện. Lý Trường nín thở đứng ở góc, ngay cả ho cũng dám, lo sợ làm Hoàng đế tức giận. Ai có thể ngờ được chứ? Trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu như con chim dịu dàng, hiền hậu ngoan ngoãn, sau lưng lại là cọp mẹ tâm ngoan thủ lạt!

      tên thái giám mang lên cho Huyền Lăng chén băng giải nhiệt. Trong cơn thịnh nộ, vị Hoàng đế trút toàn bộ cơn giận xuống. hất mạnh tay cái, chén sứ bị bể nát, từng mảnh vỡ lan ra sàn.

      Lý Trường rụt cổ, dám lên tiếng, đợi đến chủ tử bớt giận thôi. lặng lẽ sai người thu dọn đống bị bể nát, vừa vừa nhón chân rất khẽ. Huyền Lăng rất cố chấp, chịu thừa nhận nữ nhân mình độc phụ!

      Đúng vào lúc đó, Tiễn Thu tiến vào. Lý Trường vội vàng đẩy nàng ta . Huyền Lăng vừa kịp nhìn thấy, lạnh giọng hỏi, “Quý phi có chuyện gì sao?”

      Tiễn Thu cúi đầu, đáp, “Hồi Hoàng thượng, nương nương sai người đưa Miêu Quý nhân về Diên Hi cung. Thái y xem qua rồi ...”

      cái gì?!” Huyền Lăng lúc này rất giận. muốn nghe mấy câu dài dòng.

      “Thái y ... Miêu Quý nhân trúng nắng độc, lại thêm thân mình quá mức yếu ớt nên ... sảy thai rồi.”

      “Cái gì? Miêu thị có thai?”

      “Dạ phải. Thái y là hai tháng ạ.”

      Huyền Lăng biết lúc này phải cái gì nữa. phất tay, ra hiệu cho Tiễn Thu lui ra.

      Tiễn Thu vừa , Thính Tuyết vội chạy đến. Nàng ta quỳ “phịch” tiếng rất mạnh, với giọng hốt hoảng, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đau bụng ngừng, sợ là sắp sinh rồi ạ!”

      “Còn đứng ở đó làm gì? Mau truyền Thái y!” Huyền Lăng rốt cuộc vẫn là trọng tình. Mặc dù nhất thời bị đả kích, nhưng vẫn thương đứa của và Chu Nhu Tắc.

      Ngự giá vừa tiến đến Châu Quang điện, thấy bên trong hỗn loạn khắp chốn. Tiếng kêu thảm thiết của Chu Nhu Tắc liên tục truyền ra bên ngoài.

      Hai bàn tay Chương Di toàn là máu. phải rất chật vật mới lau sạch được rồi vội chạy ra ngoài tiếp giá. Huyền Lăng hỏi với giọng sốt ruột, “Hoàng hậu thế nào?”

      “Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu bị xuất huyết liên tục. Đứa ... đứa chết rồi.” trán của Chương Di đầy mồ hôi, tưởng như mình còn nửa cái mạng để sống.

      “Thái hậu giá lâm!!!!”
      song ngư, duyenktn1, Hale2054 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32 (2)


      Mọi người vội vàng hành lễ với Thái hậu. Thái hậu khẽ xua tay, ánh mắt nhìn về phía Chương Di, trầm giọng hỏi, “Khanh ... đứa còn nữa?”

      Chương Di quỳ xuống đất rồi , “Y thuật của vi thần giỏi, thể bảo vệ long tử của Hoàng hậu.”

      Thái hậu tức giận, trong mắt có chút buồn bã như sớm biết xảy ra chuyện này, “ yên lành, vì sao Hoàng hậu lại sảy thai cơ chứ?”

      Bất thình lình, có tiếng hét thất thanh từ trong nội thất truyền đến.

      “Á!!!! quái!!!”

      Thái hậu và Huyền Lăng nhất thời biến sắc mặt. Thái hậu giận dữ quát lên, “ mau!”

      Chương Di vô cùng khẩn trương, hồi cũng ra ý chính, chủ yếu chỉ khoe khoang chữ nghĩa. Thái hậu bực mình vì mấy lời vô nghĩa, liền ra lệnh, “Chỉ chuyện chính thôi. Ai gia và Hoàng đế trách ngươi.”

      Có Thái hậu cam đoan, Chương Di mới lắp bắp trả lời, “Hồi Hoàng thượng và Thái hậu... Cái thai này của Hoàng hậu... phải... phải tự nhiên có được... Mà là... là... là...”

      “Mà là cái gì hả?!” Thái hậu quát lớn hơn trước, mọi người cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng.

      “Hoàng hậu nương nương là do dùng thuốc mạnh để thôi thúc có thai, ngoài ra còn uống thuốc lạ trong thời gian dài, thêm vào tâm tình nóng nảy bất thường, khiến cho bản thân trúng độc, thân mình thể chịu đựng nổi nên mới sinh ra quái thai. Ngoài ra... theo vi thần thấy... Hoàng hậu sợ là... sợ là thể có con được nữa.”

      Ánh mắt Huyền Lăng tựa như bốc lên ngọn lửa. nắm lấy vạt áo Chương Di, giận dữ hét lớn, “Ngươi bậy! Ngươi dám khi quân phạm thượng, trẫm bắt ngươi phải ngũ mã phanh thây!”

      “Hoàng đế!” Thái hậu lớn tiếng, ý bảo Huyền Lăng ngừng lại.

      Huyền Lăng lúc này mới buông tay. Chương Di thất tha thất thểu lùi xuống vài bước rồi quỳ sụp xuống, cả thân người run như cầy sấy. sợ cái mạng già này giữ nổi nữa, liên tục dập đầu van xin, “Vi thần dám bậy! Nếu như Hoàng thượng tin, có thể gọi Thái y khác đến xem mạch cho Hoàng hậu!”

      “Cút mau cho trẫm! Cút!”

      Hai lần bị đả kích tâm trí nặng nề khiến Huyền Lăng thống khổ phen. Đầu bây giờ rối tung rối mù cả lên, hỗn độn vô cùng, biết phải bắt đầu suy nghĩ từ đâu.


      Bà đỡ từ nội thất ra, trong tay ôm cái bọc . Thái hậu biết đó là thai nhi chết nên quay mặt muốn nhìn. Trúc Tức ra hiệu cho bà đỡ mau đưa cho nhanh, nào ngờ Huyền Lăng lại chạy đến mở bọc ra xem. Bên trong cái bọc là thân mình màu đen, tay chân thành hình, có dáng vẻ của đứa trẻ được sáu tháng. Có điều, thân mình đó như con mèo, miệng và mũi vương đầy tơ máu, thấp thoáng trong miệng là mấy cái răng nanh xíu. Huyền Lăng vừa liếc mắt nhìn cái thấy kinh hãi.


      Tất cả việc đều có người báo lại cho Chu Nghi Tu biết.

      như vậy, Thái hậu và Hoàng thượng đều biết chuyện tốt mà tỷ tỷ làm rồi sao?”

      Hội Xuân hớn hở, , “Hồi nương nương, Hoàng thượng tức giận đến mức xanh cả mặt mày. Sau khi trở về Nghi Nguyên điện, người liền nhốt mình trong thư phòng, chịu gặp bất cứ ai.”

      Chu Nghi Tu đặt bút viết chữ “Nhu” rồi , “Tỷ tỷ suy tính rất nhiều, rốt cuộc lại tính tới điểm chí mạng này, chỉ có thể là tự làm tự chịu. Đáng tiếc cho Miêu thị, vô duyên vô cớ mất đứa .”

      “Miêu Quý nhân vẫn còn hôn mê, vẫn chưa biết được mình sảy thai.”

      Chu Nghi Tu tiếp tục , “Đợi khi nàng ta tỉnh lại cho nàng ta biết. Để xem... Miêu thị tìm Hoàng thượng rồi, tỷ tỷ của ta thế nào đây.”

      “Nương nương, Thái hậu ra lệnh cho Thái y viện, ai được phép lung tung về việc Hoàng hậu lén lút dùng thuốc, chỉ có thể là sinh non rồi chết mà thôi. Chương Thái y xin cáo lão hồi hương.” Hội Xuân kể lại toàn bộ tình.

      Chu Nghi Tu lại , “Chương Di muốn bo bo giữ mình đây mà, cũng phải xem ý tứ của Hoàng thượng và Thái hậu thế nào. À phải, bên chỗ tỷ tỷ sao rồi?”

      “Vẫn chưa tính. Nghe do tổn hao nguyên khí, về sau thể sinh được nữa. Thái hậu lệnh cho Thái y phải chữa khỏi bệnh của Hoàng hậu.”

      phải lời đồn ứng nghiệm rồi sao? Cái thai của tỷ tỷ quả thực là nghiệt. Thái hậu rốt cuộc vẫn muốn nàng ta tỉnh lại. Mặc kệ . Hậu vị bây giờ chỉ có tiếng mà có miếng, ta thấy tỷ tỷ cũng ngồi lâu được đâu.” Chu Nghi Tu với giọng châm chọc, “Uổng công phen khổ tâm của Đại Phu nhân.”

      “Nương nương minh. Thái hậu ra lệnh xử tử bà đỡ và những người liên can rồi.”

      Chu Nghi Tu dừng chút rồi hỏi, “Mấy nha hoàn hồi môn của tỷ tỷ sao?”

      Hội Xuân lắc đầu, “Bọn họ bị sao cả. Tất cả còn ở trong Châu Quang điện. Lo sợ Hoàng hậu sinh lòng nghi ngờ, Thái hậu cấm họ là nàng ta sinh ra quái thai. Nghe trong miệng đứa đó đầy những răng nanh, ai nấy đều sợ chết khiếp.”

      Chu Nghi Tu nhếch môi cái, “Thái hậu cũng phen khổ tâm rồi. Truyền lời của bản cung, hoàng tử chết yểu, tất cả người trong Phượng Nghi cung ăn mặc đơn giản hết thảy, được đánh phấn trang điểm, tránh để Hoàng thượng và Thái hậu phiền lòng.”

      “Nô tỳ tuân mệnh.”


      Chu Nhu Tắc dần dần tỉnh lại. Nàng ta ngồi dậy, Thính Tuyết thấy vậy liền vội lấy gối qua đỡ cho chủ tử của mình rồi , “Nương nương, người nằm xuống . Thái y dặn người được gắng sức.”

      “Con của ta sao rồi?”

      Thính Tuyết im lặng, cúi đầu.

      Chu Nhu Tắc thấy tâm phúc của mình đáp lại liền cảm thấy có điều bất ổn. Nàng ta dùng bàn tay gầy gò của mình nắm lấy bả vai của Thính Tuyết, dùng sức đến mức móng tay đâm vào cả da thịt mà gằn giọng hỏi, “ có phải ? Đứa còn nữa phải ?”

      Thính Tuyết gật đầu, nức nở.

      Tựa như sét đánh ngang tai, Chu Nhu Tắc bàng hoàng cả người. Nàng ta gào khóc, , “Đứa còn nữa, bản cung còn gì để trông cậy vào chứ!”

      “Nương nương, người đừng đau lòng! Người còn có Hoàng thượng, tốt xấu gì Hoàng thượng cũng thương người mà!” Thính Tuyết nhớ đến chiếc bọc có đứa kia khiến ai nấy đều sợ hãi, liền cảm giác có gì tốt đẹp về sau.

      Nghe được mấy lời của Thính Tuyết, Chu Nhu Tắc mới nín khóc. Nàng ta tựa như bắt được sợi dây cứu mạng liền gào lên, “Bản cung còn có Hoàng thượng. Đúng rồi, có Hoàng thượng ở đây, bản cung vĩnh viễn là Hoàng hậu... Hoàng thượng đâu? Bản cung tỉnh rồi, sao thấy Hoàng thượng đến thăm bản cung?”
      song ngư, Hale205, Trâu3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33(1)

      Miêu thị tỉnh lại từ trong cơn mê. Nghe Thải Ngọc kể lại mọi chuyện, nàng ta lập tức nổi điên, vừa khóc vừa làm loạn. Chu Nghi Tu sai người đưa tin đến chỗ Huyền Lăng để thu dọn tàn cuộc rối rắm này.

      “Hoàng thượng! Người nhất định phải làm chủ cho nô tì! Chính Hoàng hậu giết con của nô tì, là nàng giết con của nô tì!” Nước mắt loang ra khắp hai gò má, Miêu thị kích động đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng ta hận Chu Nhu Tắc, hận thể ăn thịt uống máu vị Hoàng hậu đáng ghét kia.

      “Hoàng thượng, đó là con của người mà?! Hoàng hậu nương nương trách phạt quá độc ác, nô tì còn chưa biết con của mình tồn tại chết rồi! Nô tì cam lòng!!! Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho nô tì!!!”

      Ánh mắt Huyền Lăng lóe lên tia nhìn lạnh lẽo. hề an ủi Miêu thị câu nào, trước lúc chỉ để lại ý chỉ, “Truyền khẩu dụ của trẫm, phục vị Quý tần cho Miêu thị, phong hào vẫn như cũ là Ninh, ban cho ở chủ điện Diên Hi cung.”

      Miêu thị ngây ngốc nhìn Hoàng đế rời . Hồi lâu sau, nàng ta tựa như còn sức mà ngã vào người Thải Ngọc rồi khóc rấm rứt, tất cả cũng chỉ vì đứa con chợt đến chợt kia của mình.

      Huyền Lăng chậm rãi bước vào Châu Quang điện, ra hiệu cho ai lên tiếng. vào nội thất, yên lặng nhìn Chu Nhu Tắc nằm ở giường. Nàng dường như biết đến liền mở mắt.

      Sắc mặt của Chu Nhu Tắc tái nhợt. Nàng nở nụ cười mệt mỏi. Trái tim Huyền Lăng vô cùng khó chịu trước nụ cười này. thực rất muốn bỏ chạy ngay lập tức.

      đến nước này, làm sao nàng còn có thể cười với như vậy chứ? Nàng lừa . Lúc biết nàng mang thai đứa con của hai người, mừng đến phát điên. Vậy mà nàng nhẫn tâm giội cho chậu nước lạnh đến tận xương tủy! Nàng có khác đám phi tử trong hậu cung này là bao? Suốt ngày chỉ biết lấy lòng , dụ dỗ để có được vinh hoa phú quý!

      Huyền Lăng thẫn thờ nhìn Chu Nhu Tắc. Nàng vẫn giống như ngày thường vậy, dịu dàng uyển chuyển, ánh mắt gợn sóng tình lúng liếng mời gọi , “Tứ lang.”

      lên tiếng mà nhìn nàng chằm chằm. Lời của Thái y ngừng lặp lại bên tai , Chu Nhu Tắc của ... ra tất cả chỉ là dáng vẻ giả tạo kệch cỡm.

      là ghê tởm làm sao! Nàng so với Thư Quý phi được phụ hoàng sủng ái năm xưa có gì khác biệt đâu chứ?

      Thời gian tựa như ngưng đọng. Chu Nhu Tắc chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Lăng lạnh lùng như vậy. lúc nào cũng tình ý triền miên với nàng cơ mà? Nàng bắt đầu hoảng sợ. Có phải biết nàng mất con rồi, cần vị Hoàng hậu là nàng nữa? Liệu có phế nàng rồi Chu Nghi Tu làm Hoàng hậu ? Khuôn mặt của nàng lúc này đầy sợ hãi, bất an, ưu sầu. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

      “Tứ lang, chàng sao vậy?” Chu Nhu Tắc mệt mỏi cất tiếng.

      Nàng càng mở miệng, Huyền Lăng càng cảm thấy nàng giả tạo vô cùng. tưởng như có dòng nước trắng chảy về phía , chớp mắt cái biến thành bạch xà quấn chặt vào cổ.

      Nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ trước kia, Huyền Lăng chợt nhận ra mọi thứ chỉ là mưu được sắp đặt kỹ lưỡng...

      Nàng mặc áo thêu Phượng hoàng, vào cung vấn an Nghi Tu

      Nàng ngần ngại đàm luận thi từ cùng trẫm ở hồ Thái Dịch

      Ngày Dư Phong đầy tháng, ánh mắt nàng nhìn trẫm với vẻ e thẹn

      Hóa ra... hóa ra tất cả là mưu!

      Nàng coi trẫm là thằng ngốc mà đùa giỡn!

      Bóng của Huyền Lăng phủ xuống giường Chu Nhu Tắc. Ánh nắng xuyên qua lớp lụa mỏng tang bên cửa sổ. Chỉ còn hai bước nữa tới chỗ nàng mà cũng muốn bước thêm.

      Khuôn mặt lộ vẻ buồn vui, Huyền Lăng cứ đứng im tại chỗ. Trong mắt tràn đầy phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng. cất lời rất , nhưng khi Chu Nhu Tắc nghe vào tai mình lại tưởng như có tiếng sấm nổ vang, “Đứa này... là do nàng uống thuốc mà có, phải ?”

      Trong nháy mắt, sắc mặt Chu Nhu Tắc trở nên trắng bệch. Đôi mắt đẹp lóng lánh sóng tình đầy những tia kinh hãi. Nàng mấp máy môi, , “Hoàng thượng, ta...”

      Huyền Lăng nhắm chặt mắt rồi lại mở ra. Lửa giận trong lòng bỗng chốc dâng lên, muốn đem người trước mắt đốt thành tro.

      cần hỏi thêm gì nữa, vẻ mặt của nàng trả lời hết thảy rồi.

      “Tứ lang! Ta nóng vội, ta muốn sớm ngày có được con của mình...” Nhu Tắc thở phì phò, cố gắng hết sức rướn người để giải thích.

      “Im miệng cho trẫm!” Huyền Lăng giận đến mức quát to.

      Chu Nhu Tắc dám thêm nữa.

      Huyền Lăng xoay người. muốn nhìn Hoàng hậu nữa mà ngửa đầu về phía cửa sổ. Đợi đến khi bình tĩnh lại, lấy lại uy nghiêm thường ngày của bậc đế vương, Huyền Lăng mới xoay người lại. trừng mắt nhìn màn lụa đính đầy châu hoa rồi trầm giọng, hạ lệnh, “Lý Trường, truyền ý chỉ của trẫm. Hoàng hậu mới sảy thai, cần phải an tâm tĩnh dưỡng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cho phép bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy Hoàng hậu dưỡng bệnh. Những kẻ liên can ở trong điện này cũng được rời , bằng ...” Huyền Lăng cắn chặt răng, tiếp tục , “Đánh chết!”

      Chu Nhu Tắc cảm thấy màn tối sầm trước mắt. Ngay sau đó, nàng ngất .
      Last edited: 2/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :