1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Lãn Ly Hôn ( 119 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 40 – BỊ AI ĂN

      [​IMG]

      ***Hái hoa đêm- Milk la lớn*** Vũ nhi- Câm miệng cho ta!***

      Quân Phi Vũ cảm giác mình động tâm, suy nghĩ về Hoa Trầm Hương 1 đêm, cuối cùng nặng nề vào giấc mộng, ngay cả tro mộng cũng là cùng cùng nhau.

      Ám dạ, tứ phương vắng vẻ.

      Nguyên bản ôn hoà tro ko khí, đột nhiên cuồn cuộn nổi lên 1 trận gió, bệ cửa sổ hơi khẽ động, ko có phát ra 1 tia tiếng vang, 1 người áo đen giống như tơ liễu lướt tiến vào, yên lặng đứng ở trước giường, vén khởi sa trướng, tĩnh lặng nhìn người kia đẹp như mộng xuân hải đường, thấy nàng khóe môi khởi 1 luồng mỉm cười, khiến hắc y nhân chóp mũi hừ 1 tiếng.

      Nhìn nàng ở ngủ say trung đô khởi môi đỏ mọng, hắc y nhân chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, khinh thân tiến lên, ngón tay điểm 1 chút huyệt ngủ của nàng, liền bắt đầu tay giải khởi y phục của nàng.

      Tuyết trắng xương quai xanh, hoàn mỹ ngực tuyến, hắc y nhân con ngươi sắc lần nữa ám trầm, thấp giọng đô nam 1 câu gì đó, liền gạt cái khăn đen mơ hồ ở mặt, đem môi nhàng mà ấn xuống.

      Mang theo dụ hoặc hôn, nhàng mút môi của nàng, ngay cả ngủ, nàng vẫn là phát ra thanh như tiếng mèo con than .

      Nam nhân tựa như mang theo trừng phạt khẽ cắn 1 chút môi của nàng, đau đến nàng kêu rên lên tiếng, nhìn nàng đôi mi thanh tú túc khởi, hắc y nhân lại thương tiếc hôn .

      Bàn tay to đưa về phía bụng của nàng, lúc cảm giác nàng chuẩn bị xong, liền đem thân thể của mình ngoan mai nhập vào tro cơ thể nàng, ôn nhuận ấm áp làm cho lý trí của mất hết, bên tai vang lên tiếng nàng than như mèo con thút thít, hắc y nhân duyên dáng khóe môi lướt qua 1 đạo đường vòng cung mê người, dưới thân động tác cũng càng phát ra nóng nảy.

      _ Vũ nhi…

      _ Ngươi là của ta, của ta…

      Hắc y nhân kèm theo 1 tiếng trầm thấp, giường lớn hoảng động được càng phát ra ràng, “Két két” tiếng vang, có thể ràng dự kiến hồng la dưới trướng kịch liệt thế nào.

      1 hồi hoan ái qua .

      Hắc y nhân hài lòng nhìn ấn ký của mình ở lại người nàng, lại chậm rãi giúp nàng chỉnh lý hảo y phục, cuối cùng, ở môi của nàng hạ xuống 1 nụ hôn, lúc này mới khinh thân rời , chỉ để lại 1 phòng đầy mùi vị xạ hương, ở tro phòng bồi hồi ko .

      Ngủ 1 giấc tỉnh, trời sáng choang.

      Quân Phi Vũ nhớ tới hôm nay còn muốn bồi Hoa Trầm Hương đường phố, vội vàng đứng dậy, vừa ngồi dậy, liền cảm giác hạ thể làm như có 1 cỗ nhiệt lưu tuôn ra, 1 cỗ mùi vị tanh tưởi quen thuộc nhảy vào chóp mũi, làm cho động tác nàng xuống giường nhất thời xơ cứng.

      Chẳng lẽ tối hôm qua 1 hồi mộng xuân kia, nhưng ra là thực xảy ra?

      Mi phong của nàng hơi long khởi, là ai dám to gan như vậy, tùy ý ra vào Phi Vũ cung, còn có thể bình yên vô cùng nàng hoan ái 1 tràng? Lại ko bị người khác phát ?

      Quay đầu lại nghĩ đến chính mình tối hôm qua khúc ý hầu hạ, mặt cười lại là đỏ bừng, chính mình tại sao có thể như vậy đây? Làm sao lại cùng nam nhân hắc hưu, chỉ có bằng cảm giác bản năng, ý thức lại tuyệt ko ràng, chẳng lẽ là bị người ta hạ mê hương?

      Nàng dùng sức ngửi ngửi, lấy cảm giác nhạy cảm cảm giác, ko có nghe thấy được mê hương vị đạo a? Vậy cũng chỉ có 1 khả năng, người nam nhân này thân thủ nhất đẳng lợi hại, vô thanh vô tức tới gần nàng, sau đó điểm huyệt của nàng, đem nàng cấp cật kiền mạt tịnh.

      Người nam nhân này, tuyệt đối là cao thủ!

      Mình bị người ta ăn ko phải trả tiền còn ko biết là ai, này oan đúng là lớn!

      Hỗn đản đáng chết này, đến tột cùng là ai? và người đập bể cửa sổ rốt cuộc có quan hệ hay ko? Có phải là cùng 1 người hay ko?

      Quân Phi Vũ ở tro đầu tìm kiếm kẻ khả nghi, lại cảm thấy mỗi người đều khả nghi, cáu giận rất nhiều, đáy lòng hừ lạnh, cũng dám công nhiên chiếm tiện nghi nãi nãi ta, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần bị ta biết, ta nhất định hảo hảo thu thập ngươi!

      Tro cung ở 1 cái góc, nam nhân uống trà đột nhiên ánh mắt vừa nhảy, lòng bàn chân phát lạnh, nhịn ko được đặt chén trà xuống, cúi đầu rơi vào trầm tư.

      Sau đó, đứng dậy xuất môn.

      Tình nhi nhìn Quân Phi Vũ sáng sớm sắc mặt ko tốt, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của nàng, đùa nàng- Công chúa, ai dám trêu chọc khiến công chúa ko vui ? Tình nhi cho người tìm nha!

      Quân Phi Vũ quả nhiên bị nàng chọc cười! Nha đầu kia, đúng là biết cách làm nàng hài lòng!

      _ Ta ko sao, chính là tro lòng có cảm giác rầu rĩ. Tình nhi, đêm qua ngươi nghe được động tĩnh gì sao?

      Tình nhi là nội thị cung nữ của nàng, liền ngủ ở sát vách, nếu có động tĩnh, nàng hẳn là biết nha!

      Tình nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu- Ko có nha! Hắc hắc, nô tỳ ngủ 1 giấc quá ngon, có phải hay ko công chúa gọi nô tỳ ?

      _ Ko có!

      _ Công chúa, được rồi! Ngươi xem 1 chút, đẹp ko? Kỳ thực công chúa mặc y sam màu hồng sắc cũng rất đẹp mắt, ngài xem , màu hồng này khiến da thịt công chúa càng trắng như tuyết, con ngươi tựa như thu thủy, so với kia thanh nhã sắc, lại có 1 loại phong tình khác!- Tình nhi xảo tiếu xinh đẹp.

      _ Tình nhi, miệng của ngươi nhe, đúng là càng ngày càng ngọt.

      Quân Phi Vũ nhìn mình tro gương, xác thực cũng theo như lời Tình nhi, màu sắc diễm lệ, phụ trợ nàng dung nhan thanh lệ thoát tục càng xuất chúng, đặc biệt mỹ lệ, làm cho nàng nhớ tới kia 1 loại màu hồng tuyết trắng mùa đông.

      Ngoài cửa, vang lên tiếng cung nữ giữ cửa bẩm báo- Khởi bẩm công chúa điện hạ, Trầm Hương hoàng tử cầu kiến!

      _ Mời vào!

      Hoa Trầm Hương bộ bước thong thả tiến vào, nhìn thấy 1 thân Quân Phi Vũ màu hồng ra, cũng ko khỏi chớp mắt, mê thần, 2 tròng mắt lóe tinh lượng quang mang, vẻ nho nhã cao giọng ngâm - Sương tiêu tuyết dung xua mùa đông, vân dũng nguyệt dời tống xuân phong, chúng mộc ko chi mộng chưa túc, độc đào lôi phát vạn cây hồng.

      Bách điểu đua tiếng thưởng phương sớm, thiên phong bay nhanh thải mật nồng, lang nhi nghe thấy hương cầu tư cấp, đám đám diễm lệ say tình huynh.

      Quân Phi Vũ mặt cười ửng đỏ, từ này ràng là câu dẫn người mà! Cái gì “Lang nhi nghe thấy hương cầu tư cấp, đám đám diễm lệ say tình huynh”, hảo cho tên Hoa Trầm Hương, mặc dù vẫn lấy ôn nhu kỳ nhân, nhưng cũng ko gặp lúc nào quá e lệ, luôn luôn lúc nào cũng khắc khắc biểu đạt tình ý về phía nàng!

      Chỉ là, tình ý này rốt cuộc mấy phần , mấy phần giả, lại làm cho nàng nhìn ko ràng lắm.

      Quân Phi Vũ đành phải giả bộ như ko nghe thấy, cười hỏi- Trầm Hương, ngươi ăn sáng chưa?

      Hoa Trầm Hương lừa lúc nàng ko để ý, đem nàng ôm vào lòng, ngửi hương khí người nàng- Phi Vũ, ta chỉ ngóng trông trời nhanh sáng 1 chút, hảo có thể nhanh lên 1 chút nhìn thấy ngươi, khởi thân liền chạy thẳng tới nơi này, đúng là vô tâm tư ăn sáng! Người ta , tú sắc nhưng xan, tại ôm Tiểu Vũ, ta ko cảm thấy đói bụng.

      Quân Phi Vũ bị chọc cho tựa như mèo quấy nhiễu ngứa, cảm giác được hơi thở của phun ở cổ, muốn lui ly khai 1 điểm, trái lại bị lãm càng chặt hơn, muốn ngửa đầu chuyện, lại vừa lúc đụng tới môi của .

      Hoa Trầm Hương con ngươi đen tối sầm lại, ngay trước Tình nhi mặt, cứ như vậy hôn xuống.

      _ Ô…

      Quân Phi Vũ giãy giụa ko ra, đành phải tùy ý hôn, khóe mắt dư quang, lúc nhìn đến Tình nhi cúi đầu bả vai ko ngừng nhún ràng cười nàng, thầm thở dài , hội này xong, nàng cái gì hình tượng cũng bị mất!

      Đợi được hôn vừa phương hưu, Quân Phi Vũ thụt 1 chút Hoa Trầm Hương- Ngươi xem ngươi, thế nào tuyệt ko kiêng kị, Tình nhi còn ở chỗ này đây!

      Hoa Trầm Hương tươi cười cung cúc, liên thanh - Hảo, hảo, hảo, lần tới ta nhất định chú ý!

      Tình nhi cũng lập tức - Là nô tỳ sai! Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức lui ra!- xong liền chạy như 1 làn khói bay ra.

      _ Ngươi xem ngươi…- Quân Phi Vũ 1 đôi con ngươi như nước tựa như giận dữ tựa như oán than, lại như 1 làn thu thủy, đem Hoa Trầm Hương toàn bộ nịch vào.

      dùng ngón tay câu dẫn ra 1 luồng tóc mái của nàng, mâu quang ở lúc nhìn đến cổ nàng thượng ấn xanh tím, tro nháy mắt ám trầm, cúi đầu ở bên tai nàng thầm- Tiểu Vũ, lần tới ko được phép để cho người khác đem ấn ở lại người của ngươi, ngươi là của ta!

      _ Trầm Hương, ngươi…- Quân Phi Vũ vừa thẹn vừa giận.

      Nàng cố tình lựa cho mình 1 thân quần lụa mỏng màu hồng, chính là muốn che khuất tên khốn kiếp ko biết tên ngày hôm qua kia lưu lại ấn, ko nghĩ tới, vẫn bị xích 1 lõa yết lộ ra, mặt ko biết giấu đâu mà.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 41 – NAM NHÂN ĐẤU

      Thẹn quá thành giận Quân Phi Vũ quýnh lên ko ra được lời hay- Ngươi cũng ko phải cùng ta có liên hệ gì! Ngươi ko có tư cách quản ta nhiều như vậy!

      Hoa Trầm Hương 2 tay đột nhiên khấu thượng 2 vai của nàng, chặt được làm cho nàng cảm giác được từng đợt đau đớn. kia luôn luôn ôn nhu trương mặt, thế nhưng tràn ngập trước bão táp cuồng nộ.

      _ Tiểu Vũ, ta cho ngươi biết, ngươi nhất định là người của ta, ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy ngươi, ta cũng quyết định, kiếp này ngươi ko thể trốn khỏi ta! Vì thế, ko được phép ta ko là cái gì của ngươi nữa. Nếu như ngươi là chê ta động tác ko đủ nhanh, hảo, chúng ta ! Ta ngay bây giờ tìm nữ hoàng bệ hạ cầu hôn.

      Vừa xong, liền dắt tay nàng hướng ngoài cửa bước.

      Động tác của có chút thô lỗ, so với ôn nhu ngày thường là ko giống nhau, nhưng lại kỳ dị làm cho Quân Phi Vũ cảm thấy chân thực.

      Nàng dùng sức kéo lại, sẵng giọng- Ai, nhân gia ta tùy ý 1 câu, ngươi sinh khí cái gì?

      Hoa Trầm Hương xoay người lại, đem nàng để ở cạnh cửa tường, thân hình cao lớn như 1 ngọn núi lớn hướng nàng đè ép sát vào, 2 tay ly biệt khấu ở bên gáy của nàng, kia còn có khí thế cùng thể trọng, ép tới Quân Phi Vũ sắp ko thở được.

      Tâm, có chút bối rối, nhưng nàng lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

      Nàng vung lên 1 đôi mắt sáng, vẻ mặt vô tội hỏi- Trầm Hương, ngươi sao vậy? Chỉ câu đầu tiên lại làm cho ngươi tức giận như vậy, thôi được rồi! Ta xin lỗi với ngươi là được, sau này ta ko như vậy nữa, được rồi nhe?

      _ Tiểu Vũ, ngươi nghe đây, ngươi là người của ta! Nhất định là!

      1 đôi mắt lợi hại lóe hàn quang, ám câm thanh xong, môi mỏng khuynh hạ, khuynh khắc thời gian liền chiếm cứ môi của nàng, mang theo 1 loại cường liệt muốn giữ lấy, dùng sức mút môi mềm mại của nàng.

      Cùng Hoa Trầm Hương ở chung mấy ngày nay, cấp cho cảm giác của nàng vẫn là phù phiếm ko .

      Nhưng giờ khắc này, lại mang đến môi của nàng nhè đau đớn, đau đến làm cho Quân Phi Vũ nhíu mày, nhưng ràng cảm thấy đối với nàng quan tâm, mà ko phải chỉ là vui đùa 1 chút mà thôi.

      Nàng làm sao đây? Có phải hay ko cũng muốn đối với thay đổi 1 chút cơ hội, tiến tới lấy thành tướng đãi? Lấy tâm tương giao?

      ! Ko giao ra tâm, làm sao có thể thể nghiệm tình đến vui sướng? Suy nghĩ cẩn thận Quân Phi Vũ thả lỏng thân thể chính mình buộc chặt, 2 tay sửa thành câu thượng cổ của , cùng tùy ý triền hôn.

      Bên tro cánh cửa, truyền ra nghiền nát ngâm thanh cùng thở dốc, làm cho những kẻ ko liên can như cung nữ giữ cửa, còn có Tình nhi sắc mặt đỏ thẫm.

      Xa xa, đến 1 người nam nhân, cung nữ muốn đối với hành lễ, lại bị giơ tay ngăn chặn thanh , hiển nhiên, tai thính mắt tinh, nghe được tiếng vang có chút bất lương.

      _ Này tử nữ nhân, chẳng lẽ ngũ nam nhân bọn họ còn thỏa mãn ko được nàng? Xem ra bọn họ còn phải sử xuất 1 chút ngoan chiêu mới được!- Tiêu Bạch muốn oán hận. Cặp con ngươi sáng ngời híp chặt lại, song quyền nắm chặt, sắc mặt hơi phiếm thanh, thân thể thon dài xanh đen sắc trường sam hạ, như kéo chặt dây cung, xiết được thẳng tắp, bình thường cho dù phong độ tốt mấy cũng vào giờ khắc này bắt đầu ko khống chế được.

      tiến lên 1 bước, liền môn cũng ko đập, cứ như vậy trực tiếp đẩy cửa ra.

      Đại môn phát ra “Loảng xoảng” 1 tiếng vang , ngay lúc nhìn thấy nữ nhân mà mình tư niệm hằng đêm bị Hoa Trầm Hương cấp đặt ở cạnh cửa tường, nhất thời tro cơn giận dữ, 1 quyền liền hướng phía ngay lưng Hoa Trầm Hương cấp quất tới.

      _ Tiêu Bạch, dừng tay!

      Quân Phi Vũ dưới kinh hãi, cũng ko biết khí lực từ nơi nào tới, 1 tay đẩy Hoa Trầm Hương ra, tro nháy mắt này, liền đem mình và Hoa Trầm Hương hoán đổi vị trí.

      1 cái thiết quyền, cứ như vậy thẳng tắp huy ở tại mặt của nàng.

      Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy mặt 1 trận tê dại, lập tức liền cảm giác 1 cỗ nhiệt lưu theo lỗ mũi khoang miệng lưu ra bên ngoài, đôi mắt sáng ko dám tin tưởng quét Tiêu Bạch liếc mắt 1 cái, ý thức liền lại 1 lần nữa rơi vào hắc ám.

      _ Vũ nhi…- Tiêu Bạch nhìn thấy quả đấm của mình rơi vào mặt Quân Phi Vũ, cả kinh lớn tiếng rống giận, 1 bước tiến lên xa, vừa vặn tiếp được thân thể nàng muốn ngã xuống.

      Thấy vẻ mặt nàng toàn là máu, trái tim của 1 trận lại 1 trận co quắp, cơ hồ sắp đình chỉ.

      Hoa Trầm Hương hướng phía cung nữ ngoài cửa rống giận- Còn ko mau thỉnh ngự y! Mau! Tình nhi, mau đem nước nóng qua đây.

      Tình nhi bị 1 màn này dọa ngốc, lúc này mới như ở tro mộng tỉnh lại, lập tức đáp 1 tiếng- Dạ!- Cấp tốc chạy ra.

      Hoa Trầm Hương bình tĩnh kết thúc phân phó, vẻ mặt ngoan trừng mắt Tiêu Bạch, thân thủ muốn cướp lại Quân Phi Vũ tro tay , Tiêu Bạch lại gắt gao ôm chặt ko tha, giữa cặp kia sáng sủa con ngươi đen, ràng mờ mịt 1 tầng đám sương.

      _ Tiêu Bạch, nếu như Phi Vũ có chuyện gì, ta tuyệt đối ko buông tha ngươi!

      Tiêu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, đám sương tro mắt làm như tro nháy mắt bị bốc hơi hết, vẻ mặt ngạo nghễ ko sợ hãi trừng mắt - Ta cũng ko bỏ qua ngươi, Phi Vũ là thê chủ của ta, cũng là nữ nhân của ta, ngươi đừng mơ tưởng nhúng chàm!

      Hoa Trầm Hương trả lời lại 1 cách mỉa mai- Có thể hay ko nhúng chàm, cũng ko đến phiên ngươi , ko tin, chúng ta liền chờ xem! Hơn nữa, ngươi ko phải bị nàng hưu rồi sao? Còn có tư cách gì lời này? Thê chủ, thực là cười nhạo.

      2 nam nhân ánh mắt hung ác độc địa đụng vào nhau, ko ai phục ai, chỉ có hoa lửa ko trung chung quanh cho phép cất cánh, tổn thương tâm đây đó.

      Lúc này, thân phận địa vị gì cũng ko quan hệ, thuần túy chính là 1 hồi nam nhân cùng nam nhân tro lúc đó đấu, đấu tranh!

      Đương lúc Quân Phi Vũ tỉnh lại lần nữa, phát trước giường đứng đầy người, nàng mang theo ánh mắt có chút mờ mịt hé ra kích động mặt nhìn quanh.

      _ Tiểu Vũ, ngươi tỉnh?

      _ Vũ nhi, ngươi ko sao chứ?

      _ Vũ nhi, ngươi cảm giác thế nào?

      _ Vũ nhi, ngươi có đau hay ko?

      Từng tiếng hỏi thay phiên nhau, dần dần làm cho Quân Phi Vũ đầu óc ràng hẳn lên, nàng tính muốn , mới nhếch miệng liền đau đến nàng nhăn mày chau mặt lại, nước mắt cũng ko tự chủ được chảy xuống.

      Nàng ko phải là muốn khóc, đây chỉ là thân thể thần kinh phản xạ, chỉ là đau đến rơi lệ!

      Nam nhân 4 phía vừa nhìn nàng khóc, càng thương vô cùng, lại là 7 miệng 8 lưỡi quan tâm tạo thêm 1 trận ồn ào , làm cho nàng sắp hôn mê lần nữa!

      Nàng tại tuyệt ko hoài nghi, nàng cùng này mấy nam nhân tuyệt đối là oan gia, nhấc lên bọn họ tuyệt đối ko có chuyện tốt.

      Mặc dù ko thể chuyện, nhưng Quân Phi Vũ thân thể lại còn có thể động, nàng dùng 2 tay che lỗ tai, đem ánh mắt cấp chăm chú nhắm lại, ràng ko muốn xem, cũng ko muốn nghe.

      Tro phòng, đột nhiên vắng vẻ ko tiếng động.

      Cuối cùng, lại 1 cước bộ trầm trọng di động ra bên ngoài.

      _ Công chúa, bọn họ đều ! Ngươi có thể mở mắt ra!

      Thẳng đến bên tai truyền đến giọng Tình nhi, Quân Phi Vũ này mới chậm rãi mở mắt ra, nhàng phun ra 1 ngụm trường khí, lại là đau đến nàng đảo hút mấy cái khí.

      Cái kia Tiêu Bạch, ko nghĩ tới thoạt nhìn như mẫu người nam nhân nhã nhặn, thế nhưng xuất thủ nặng như vậy!

      Lần này, nàng nhất định là bị đánh được mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm ?

      _ Tình, nhi, mau, lấy, gương, đến!- Quân Phi Vũ nhịn đau, từng câu từng chữ .

      _ Công chúa…- Tình nhi vẻ mặt chần chừ.

      nhìn đến khuôn mặt tro gương kia trương so với đầu heo còn muốn kinh khủng xấu xí hơn, Quân Phi Vũ đôi mắt sáng trợn tròn, phát ra 1 trận hung quang, sợ đến Tình nhi 2 tay thẳng run rẩy, thiếu chút nữa liền cái gương đều bắt ko được.

      1 lát, mới nghe thấy công chúa điện hạ nghiến răng nghiến lợi ra mấy chữ- Tiêu, bạch, ta, muốn, giết, ngươi!

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 42 – CÓ HAY KO CỨU

      Nhưng vào lúc này, cung nữ giữ cửa đột nhiên cùng nhau hô lớn- Lục nhi ( Diệp nhi ) bái kiến nữ hoàng bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

      _ Bình thân!

      Vừa nghe đến Quân Mạc Sầu kia thanh nhàn nhạt lại tràn ngập uy nghiêm vang lên, Tình nhi lập tức chạy tới ngoại thất đón chào, Quân Phi Vũ lại ở tro lòng kêu rên ko ngớt, này nữ hoàng bệ hạ thế nào tới nhanh như vậy? Nàng tại này bộ dạng chẳng khác gì đầu heo, nhưng thế nào gặp người đây?

      Quân Phi Vũ nhãn châu xoay động, ko 2 lời vội vàng nghiêng người nằm xuống, lập tức lấy khăn lụa mỏng đắp lên mặt.

      Cứ như vậy, nàng có thể ko cần hướng nữ hoàng bệ hạ hành lễ, còn có thể giả trang đáng thương, bác bác nữ hoàng bệ hạ đồng tình. Lại , nữ hài tử da mặt mỏng, lòng thích quấy phá cái đẹp, Quân Phi Vũ ước gì mọi người ở trước mặt nàng đều là người mù, nàng ko muốn làm cho bất luận kẻ nào nhìn thấy mình bộ dáng giống quỷ này, nhớ tới vừa bị kia thất nam nhân gặp qua xấu dạng của mình, ở trước mặt bọn họ hình tượng toàn bộ phá hủy, tro lòng càng đối Tiêu Bạch kia hận muốn chết.

      Nàng nghe thấy Tình nhi hành lễ thỉnh an, lại nghe Quân Mạc Sầu cước bộ hướng bên giường tiến đến gần, tâm, lại cũng theo khẩn trương nhảy mấy cái ko ngừng.

      Đối này tu vi sâu ko lường được mẫu hoàng, Quân Phi Vũ vẫn là rất cố kỵ, vì thế, ở trước mặt Quân Mạc Sầu, nàng chỉ có thể tận lực trang bị.

      Giường nhàng hãm hạ, Quân Mạc Sầu thanh ôn nhu vang lên- Vũ nhi, còn đau ko? Cấp mẫu hoàng nhìn !

      Quân Phi Vũ tùy hứng bỏ qua Quân Mạc Sầu tay muốn chạm vào vai nàng, ủy khuất như là đứa giận dỗi- Ko nên! Mẫu hoàng, nhi thần tại rất xấu, ko thể để cho mẫu hoàng nhìn!

      Động tác biểu tình lưu sướng tự nhiên, nhìn ko ra 1 tia giả tạo nào, trước đây Chu Đồng Đồng liền luôn luôn cười nàng là 1 diễn viên trời sinh thiên phú.

      Quân Mạc Sầu nhìn Tình nhi cùng những người đứng bên tro nội thất, vung tay lên- Các ngươi lui ra!

      Nhìn thấy mọi người lui ra, Quân Phi Vũ nhưng vẫn là gắt gao che khuất mặt ko tha, Quân Mạc Sầu vẻ mặt bất đắc dĩ- Được rồi, tại chỉ còn 2 mẹ con chúng ta, ngươi đứa bé này cho dù xấu thế nào, ta đây là mẫu hoàng cũng chỉ có thương, như thế nào ghét bỏ ngươi chứ?

      Nàng cũng như vậy, Quân Phi Vũ cũng ko tốt lấy thêm kiều, đành phải - Kia mẫu hoàng thấy nhưng ko cho phép cười nhi thần!

      _ Hảo, mẫu hoàng ko cười!

      Quân Phi Vũ ko có cách nào, đành phải lấy khăn tay ra, lộ ra khuôn mặt kia trương phù thũng xanh tím bầm tựa như cái khoai sọ nằm đống cát, 1 đôi con ngươi như nước lóe ra đáng thương quang mang, nhìn Quân Mạc Sầu.

      Quân Mạc Sầu thon dài ngọc thủ nhàng đụng vào mặt của nàng, thấy nàng ko chỉ nửa bên mặt sưng bầm tựa như cái bánh bao, ngay cả khóe môi còn nứt ra 1 đạo vết thương, mặt còn mang theo 1 tia máu khô, tâm càng thương ko dứt- Vũ nhi, ngươi chịu khổ rồi! Lần này, mẫu hoàng hẳn là đối với ngươi tiếng cám ơn mới phải!

      Quân Phi Vũ cả kinh- Mẫu hoàng vì sao như thế?

      Quân Mạc Sầu nhàng thở dài- Nếu như ko phải ngươi thay Trầm Hương hoàng tử kia đỡ 1 quyền này, này tội danh có ý đồ mưu sát hoàng tử đắc thành, Tiêu Bạch là thế nào cũng chạy ko thoát . Ko chỉ chạy ko khỏi kiếp này, liền ngay cả chúng ta, chỉ sợ cũng khó từ kỳ cữu. 1 khi Thương Ngô quốc lấy việc này đến truy cứu, đem việc này gây khó dễ, vô cùng có khả năng đem quốc gia của ta mang đến cực đại phiền toái, dù cho ko có phiền phức, này chịu nhận lỗi càng ko thiếu được, đến lúc đó lời đồn đại chuyện nhảm nổi lên 4 phía, cũng làm cho quốc gia của ta danh dự bị hao tổn.

      Nhìn thấy Quân Phi Vũ vẻ mặt ko hiểu, nàng lại tiếp tục giải thích- tại 4 đại quốc biểu ra ôn hoà, nhưng ngầm 1 ngày kia ko phải ba đào cuộn trào mãnh liệt, mặt ngoài yên lặng hạ che giấu bao nhiêu nguy hiểm, ngươi có biết ko?

      Quân Phi Vũ giả vờ vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.

      Kỳ thực, cái đoạn đấu đá tranh quyền ở cung đấu tiểu thuyết cùng ti vi còn ghê gớm hơn, nàng như thế nào còn ko ràng quan hệ lợi hại tro chuyện này, dắt càng mà chế toàn thân, quan hệ ngoại giao quỷ quyệt hay thay đổi, còn có cái loại thủ đoạn khó lòng phòng bị này, nghĩ đến cũng là làm nhân tâm kinh sợ, đây cũng là nguyên nhân nàng tại sao phải che ở trước mặt Hoa Trầm Hương thụ 1 quyền kia.

      Thay vì nàng đối Hoa Trầm Hương sâu đậm cảm tình, ko bằng , nàng chỉ là muốn vì Phượng Hoàng quốc, cũng vì chính nàng giảm thiểu 1 phần phiền phức.

      Nhưng nàng ko hi vọng này đó nguyên nhân bị Quân Mạc Sầu biết, càng ko muốn ở Quân Mạc Sầu trước mặt biểu ra thông minh của mình, nàng càng hy vọng chính là, Quân Mạc Sầu vẫn là đem nàng trở thành cái kia Cỏ Dại công chúa.

      Nhưng bây giờ theo nàng đối với mình quan tâm độ đến xem, tựa hồ nhận định hoàng vị này muốn chính mình đến kế thừa, lần này, nàng còn có thể có cơ hội thoát khỏi được Quân Mạc Sầu khống chế sao?

      _ Vì thế, lần này, Tiêu Bạch tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, về phần nên xử lý như thế nào, liền toàn bộ nhìn Trầm Hương hoàng tử muốn thế nào.

      Quân Phi Vũ mạch suy nghĩ có chút bay xa, bị Quân Mạc Sầu 1 chút những lời này cấp dọa tới.

      _ Mẫu hoàng, ý của ngài là còn muốn đem Tiêu Bạch giao cho Trầm Hương hoàng tử xử lý?- Quân Phi Vũ đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú kia trương đau đớn, tro lòng lên 1 trận ko đành lòng.

      Quân Mạc Sầu liếc nàng 1 cái liếc mắt- Thế nào? thương ?

      Quân Phi Vũ nghĩ 1 đằng 1 nẻo- Ta mới ko đau lòng đâu! Ai bảo làm việc vọng động như vậy, lại ko động não mới nhạ hạ chuyện phiền toái này.

      Quân Mạc Sầu đứng dậy- Nếu như ngươi ko muốn nhìn thấy Tiêu Bạch kết quả thê thảm, liền cầu Trầm Hương hoàng tử buông tha Tiêu Bạch !

      _ Ta cầu Trầm Hương hoàng tử? Mẫu hoàng, ngươi làm cho ta thế nào cầu? Còn có, ta tại sao muốn giúp cầu? Tro ngày thường, cũng ko ít lần dẫn 4 hầu tử kia cùng ta đối nghịch. Ta mới ko !- Quân Phi Vũ quyết khởi cái miệng nhắn, vẻ mặt tùy hứng.

      _ Ngươi ko ?

      Quân Mạc Sầu nhàn nhạt liếc nhìn nàng 1 cái, thanh lạnh xuống- Trẫm trước khi tới gặp ngươi, thế nhưng gặp qua Trầm Hương hoàng tử. , nhất định trẫm phải cho 1 câu trả lời thỏa đáng, nếu như việc này là trẫm ra mặt cho 1 câu trả lời thỏa đáng, kia Tiêu Bạch liền ko thể ko chết!

      _ A? Ko phải chứ? Trầm Hương hoàng tử như vậy?- Quân Phi Vũ mặt nhăn thành khổ qua.

      _ Được rồi! Có cứu Tiêu Bạch hay ko đều theo ngươi, chung việc này kéo ko được, phải nhanh xử lý 1 chút! Trẫm còn có việc, nên trước!

      Quân Phi Vũ liền tống biệt lễ đều quên , chỉ là ngơ ngác nhìn nữ hoàng bệ hạ biến mất ở trước mặt nàng, tro đầu còn chuyển Quân Mạc Sầu việc này, cứu? Hay là ko cứu?

      Nếu như cứu, Hoa Trầm Hương nhất định đòi 1 ít cầu, này đó cầu, nàng có thể thỏa mãn sao?

      Nếu như ko cứu, chẳng lẽ thực trơ mắt nhìn Tiêu Bạch tìm chết sao?

      Phiền não ko ngớt Quân Phi Vũ lại nhịn ko được chửi bới khởi Tiêu Bạch, đáng chết ngu ngốc này, bình thường nhìn trầm ổn tựa như tòa sơn, thế nào vừa đến trước mắt này, người này giống như là ăn thuốc nổ, làm sao vừa thấy Hoa Trầm Hương liền động thủ đây?

      Nàng than 1 tiếng, càng nghĩ, cuối cùng vẫn là làm cho Tình nhi Thượng Nghi cung đem Hoa Trầm Hương cấp mời theo.

      Hoa Trầm Hương nhưng ra tới rất nhanh, 1 thân màu ngân bạch cẩm y, hợp với kia trương tuấn dật nho nhã mặt, làm cho cả người thoạt nhìn càng như là 1 vật sáng chói mắt, vừa thấy liền dời ko ra tầm mắt.

      _ Trầm Hương, ngươi đến rồi!

      Quân Phi Vũ muốn đứng lên, Hoa Trầm Hương nhưng ra trước tiên - Ngươi đừng đứng lên, nằm là được rồi!

      nhưng ra tuyệt ko kiêng kị, trực tiếp tới trước giường của nàng ngồi xuống, lông mày rậm nhăn, ôn nhu hỏi- Còn đau ko?

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 43 – LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DIỆT

      Quân Phi Vũ lắc đầu, cũng may này tro cung thuốc xác thực dùng tốt, này 1 hồi thời gian, so với lúc mới bắt đầu tốt hơn nhiều, đau đớn cũng từ từ tiêu giảm, chỉ là này ứ thanh sợ là nhất thời nửa khắc tiêu ko xuống, chuyện nhưng ra so với khi nãy lưu loát hơn.

      _ Ta tại xấu, có phải hay ko?- Nàng cười nhìn , tro lòng lại biết mình tại cười rộ lên khẳng định đặc biệt khó coi, khó tránh khỏi cười lý có mấy phần cay đắng.

      Hoa Trầm Hương căng thẳng tro lòng, nữ nhân luôn luôn đem gương mặt mình coi như sinh mệnh, đặc biệt nữ nhân như nàng vậy càng hẳn là quý trọng tuyệt sắc dung nhan của mình, thế nhưng, nàng lại ko chút do dự chắn trước mặt , vừa nghĩ tới đây, liền cảm giác tâm mình kia quen lãnh ngạnh giờ lại mềm nhũn ra.

      cầm tay nàng, 1 tay khẽ vuốt thượng mặt của nàng, ánh mắt thương tiếc cùng nồng đậm thương - Tiểu Vũ, lần này vất vả ngươi!

      Quân Phi Vũ nhìn , vẻ mặt xin lỗi- Ko, Trầm Hương, là ta nên hướng ngươi tiếng xin lỗi, Tiêu Bạch quá vô lễ, ta thay hướng ngươi xin lỗi! Cũng may ngươi ko có việc gì, cách khác, ko chỉ ta ái ngại, mẫu hậu cũng quát trách ta đối với ngươi chiếu cố ko chu toàn, khó thoát trách phạt.

      _ Tiểu Vũ, ngươi lúc đó tại sao muốn cứu ta?

      Hoa Trầm Hương vẫn là nhịn ko được đem tro lòng nghi vấn lên tiếng hỏi, tâm lại treo ngược lên, chờ đáp án của nàng.

      Hoa Trầm Hương ko phải đứa ngốc, tương phản, luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh, từ đến lớn cung đình thức giáo dưỡng, làm cho quen việc mang lên mặt nạ cuộc sống, thường xuyên tràn đầy tươi cười phía dưới, lại cất giấu 1 viên lãnh ngạnh độc tâm.

      làm việc chu đáo, thâm tư thục lự, mỗi 1 bước kỳ đều hạ được ổn thả ngoan, ở Thương Ngô quốc, mặc dù là nhị hoàng tử, nhưng danh vọng lại vượt xa mấy vị huynh đệ , cùng ngôi vị thái tử cơ hồ định thành kết cục.

      Lần này, mặc dù và bát hoàng đệ là mang theo mục đích cùng nhiệm vụ đến Phượng Hoàng quốc sứ, thế nhưng, lại chưa từng có nghĩ tới, thích vị Cỏ Dại công chúa tiếng xấu đồn xa này, thích nữ nhân tinh linh đáng này như vậy.

      Ngày đó nàng ở Phi Vũ Hiên trận chiến ấy vừa kết thúc, sớm có nhãn tuyến đem hết thảy vô lớn toàn bộ báo cho biết, nàng như vậy, càng làm cho hứng thú nổi lên.

      Thế nhưng, , lại còn sớm.

      Chỉ có khi nàng ko chút do dự vì đỡ Tiêu Bạch 1 quyền kia, tim của mới thực bị lay động! Bởi vì tâm động, vì thế sợ hãi theo tro miệng của nàng nghe được 1 ít gì cứu chỉ là xuất phát từ trách nhiệm .

      _ Trầm Hương, ngươi nghĩ muốn nghe ? Hay là lời dối?

      Nàng kia thông minh 2 mắt màu quang lưu động mê người, giống như tinh linh thiên sứ đẹp đẽ, mặc dù mặt nàng lúc này bởi vì bị thương mà khó coi, nhưng nhìn ở tro mắt của , lại vẫn như cũ cảm thấy mỹ được làm cho tâm động, nhìn kia trương hé ra hợp lại cái miệng nhắn, muốn cứ như vậy hôn , đem nàng chiếm đoạt mùi vị mê người đó.

      Thanh của có chút tối câm- sao ? Lời dối lại sao ?

      Nàng nhàng cười, tiếng cười như ma chuông, càng làm cho tâm thần đãng.

      _ Lời dối thôi, đó chính là ta thích Hoa Trầm Hương, cam tâm tình nguyện vì bị thương. …- Nàng cố ý dừng 1 chút, nhìn thấy thần sắc mặt vẫn như cũ như vậy bình tĩnh thong dong, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú thượng phiếm nhàn nhạt đỏ ửng, hiển nhiên là đối với nàng động tâm, nếu quả có thể đem lưu lại, đó cũng là mỹ 1 cái cọc, cũng ko biết có chịu hay ko?

      Thấy nàng yên lặng nhìn , phân nửa lại ko tiếp, kia ngây ngốc minh tưởng bộ dáng đáng làm cho Hoa Trầm Hương cũng kiềm chế ko được nữa, bàn tay to hé ra, nâng hông của nàng liền hôn xuống.

      _ Ngô…

      _ Đau…

      Hôn vong tình Hoa Trầm Hương bị nàng 1 tiếng “Đau” cấp sợ đến lập tức buông nàng ra, khuôn mặt tuấn tú thế nhưng hồng thành 1 tầng, thoạt nhìn càng tuấn tú đáng , Quân Phi Vũ thế nhưng cảm giác tâm tình tốt, nhịn ko được “Xì” 1 tiếng bật cười.

      Hoa Trầm Hương dương giận, hướng nàng giá giá quả đấm.

      Quân Phi Vũ lại hướng đẹp đẽ le lưỡi, phán cái mặt quỷ.

      Cuối cùng, 2 người tương tự mà cười, Hoa Trầm Hương thuận thế đem nàng kéo vào tro ngực của mình, lúc này như là có toàn bộ thế giới bảo bối như nhau, cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc.

      Thời gian nàng cứu tro lòng muốn thế nào cũng được, tại ko để ý, chỉ biết là, thích nàng nàng, muốn đem nàng trân giấu , phải đem nàng mang về Thương Ngô quốc, làm cho nàng trở thành của riêng 1 mình !

      _ Trầm Hương, chuyện này phải nhìn ở mặt mũi của ta nữa, ngươi liền đừng bộc phát như vậy, có được ko?

      Hoa Trầm Hương cúi đầu hôn trán của nàng- Chỉ cần 1 câu của ngươi, ta tất cả cái gì cũng nghe theo ngươi.

      sâu đậm, có lẽ, sau này hận cũng rất nhiều.

      Chỉ là, điểm ngọt ngào giữa 2 người thông minh, đều lựa chọn bỏ qua điểm này.

      Xuân Phong lâu.

      Bên tro đại đường, 5 mỹ nam phong tư khác nhau các cư nhất phương, nhưng mặt khí sắc tựa như cũng ko quá hảo quan tâm.

      Đặc biệt sắc mặt Tiêu Bạch, càng thanh càng thêm bạch, tro khung tựa hồ có thể lạnh cả người, chính lan tràn tới toàn thân của .

      thế nào cũng ko ngờ, ở lúc huy quyền hướng Hoa Trầm Hương, Quân Phi Vũ thế nhưng ko hề chút do dự đẩy ra Hoa Trầm Hương, dùng thân thể của mình để che ở nguy hiểm.

      Nàng cùng Hoa Trầm Hương giao triền cùng 1 chỗ ở 1 màn kia, nàng đối Hoa Trầm Hương ko chút do dự giữ gìn, nàng lâm rồi ngã xuống tiền đối với kia mạt ánh mắt thất vọng, muốn mỗi 1 chút, tim của liền đau 1 chút, cảm giác cả người như là bị dã thú hung mãnh cấp vỡ ra đến, lưu lại kia vết thương đáng sợ lớn này, ở nơi đó ồ ồ ko ngừng chảy xuôi máu.

      Loại đau này, như là liền tro khung đầu đều ở đây đau, như là nghe thấy được tử vong tiền hít thở ko thông cùng vị đạo, từ đầu đến chân, Tiêu Bạch cảm quan trung chỉ tồn tại chữ — đau!

      Nguyên lai, 1 người đau lòng, chính là như vậy tử!

      Nếu như tiếp tục đau xuống, có thể hay ko tử? nên dùng phương pháp gì mới có thể giải 1 loại đau này?

      Môi của giác câu dẫn ra vẻ cười khổ.

      Theo khi nào bắt đầu, viên này thong dong bình tĩnh tâm, vì nàng trở nên yếu đuối như vậy? Vừa đụng liền toái? Là nàng ngay lúc từng tiếng mang theo tâm linh tố cầu hát? Hay là ở Phi Vũ Hiên biểu ra ngoài tuyệt đại tao nhã? Hay vẫn là lần đầu tiên nước nhũ 1 giao hòa kia?

      Tiêu Bạch mê man .

      Tần Nham Ngạo lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cặp kia hoa đào mắt nước gợn dập dờn, nhìn Tiêu Bạch chán chường mê man, khóe môi vi câu ra vẻ mang theo trêu tức cười- ko ngờ, đại ca thế nhưng cũng có 1 ngày tranh giành tình nhân. Tam đệ vẫn còn suy nghĩ, thiên hạ này rốt cuộc chuyện gì mới có thể làm cho đại ca kia trương yên lặng vô ba nhàn nhạt doanh cười mặt sản sinh dao động đây? Xem ra đại ca của chúng ta rốt cuộc gặp gỡ được đối thủ, rốt cuộc động tâm.

      Mạch Thiên Hàn liếc mắt nhìn , cười lạnh 1 tiếng- nhập tâm cốt, tâm tự nhiên đau! Tam đệ, ngươi cũng ko cần cười nhạo đại ca, 1 ngày nào đó, ngươi cũng cảm nhận được loại đau này!

      Tần Nham Ngạo hoa đào mắt lên chọn, khóe môi vung lên vẻ tùy ý tà mị cười- Ta sao? Ha hả, Tam đệ ta còn muốn thử xem!- Lập tức lại đem đầu đưa tới, ko sợ chết hỏi- Nhị ca, ngươi nhưng cũng là tâm động?

      Mạch Thiên Hàn tròng mắt tựa như đao, lạnh lùng thoáng nhìn, để Tần Nham Ngạo sờ sờ mũi, ko dám lại làm càn. Nhưng tro lòng lại ko ngừng phỉ ngữ thầm mắng, này tử khối băng, chẳng lẽ cũng thích nữ nhân kia?

      Quân Thiên Hựu vẫn tay cầm chiết phiến, toàn thân văn nhân hơi thở tựa hồ ở bất cứ lúc nào cũng làm cho người cảm giác được 1 cỗ thanh nhã thơm ngát, tươi cười cũng như trước có vẻ dương quang xán lạn, tới Quân Phi Vũ, càng là 1 bộ quân tử bằng phẳng đãng đại khí cũng ko sợ- Ta cũng ko như các ngươi này méo mó ruột, tứ đệ ta chính là thích thê chủ, này cũng ko phải là chuyện cái gì cảm thấy khó xử. chung, sau này tứ đệ ta chỉ duy nhất 1 mình thê chủ. Về phần các ngươi, sao tích, nếu thích người khác đó là chuyện rất tốt, cứ như vậy, tứ đệ ta có thể 1 mình độc bá thê chủ, ha ha…

      1 câu cuối cùng, rước lấy mọi người 1 hồi mắt lạnh.

      Trình Nhất Đao vẫn là kia phó thẳng tính tình, thanh khí thẳng- Các vị đại ca, chúng ta vẫn là ngẫm lại có biện pháp nào, có thể vãn hồi thê chủ đối với chúng ta ấn tượng ? Huynh đệ chúng ta cũng ko thể trơ mắt nhìn nàng bị Hoa Trầm Hương kia đoạt ?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 44 – QUỲ !

      trầm mặc nửa ngày trời Tiêu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gọi tới cái khác 4 người chú ý.

      tuấn tú mặt khôi phục trầm ổn bình tĩnh, thanh thong thả, mang theo 1 tia trầm thống - Chúng ta thua ở lần đầu, lần này ko thể thua nữa, mặc dù chúng ta bây giờ còn có nữ hoàng bệ hạ giúp đỡ sau lưng, nhưng Vũ nhi nếu là thực bị Hoa Trầm Hương mê hoặc mà , chuyện kia liền hỏng bét. Lần này chuyện là ta quá xúc động, mặc dù đến bây giờ vẫn chưa có người nào hướng ta hỏi tội, nhưng Hoa Trầm Hương thân phận ko phải chuyện đùa, muốn thắng được Phi Vũ, nhất định phải muốn đánh suy sụp chúng ta, ta đây lại chủ động dâng tặng tay, vì thế, ta đây trách phạt nhất định là trốn ko thoát, ko bằng thẳng thắn 1 chút, ta tự mình tới cửa lĩnh tội.

      Ngay thẳng Trình Nhất Đao lập tức - Đại ca, ta cùng ngươi !

      Tiêu Bạch nhàn nhạt cho liếc mắt 1 cái- Ngươi làm gì? Thêm phiền a? Đến lúc đó lại đổ lên đầu chúng ta tội danh ý đồ tạo phản, chính là tội càng thêm tội. Các ngươi vẫn là ấn kế hoạch trước khi hành , ta đây liền lĩnh tội.

      Ngay Tiêu Bạch đứng lên muốn ra ngoài lúc, Tần Nham Ngạo đột nhiên lên tiếng- Được rồi, cái kẻ hạ dược tra ra được.

      _ Ai?- Mấy tiếng lạnh lùng thanh đồng thời hỏi ra.

      Tần Nham Ngạo xuy cười- Ngoại trừ chủ tử vĩ đại của chúng ta, còn có thể là ai!

      Mọi người vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ- Cái này khó trách… (Tội chị ấy quá, bị ăn chùa còn bị đổ thừa!- Milk)

      Mới vừa ra môn Tiêu Bạch đột nhiên quay đầu lại- Tam đệ, tro khoảng thời gian này quan tâm nhiều 1 chút động tĩnh các vị hoàng tử cùng công chúa, ta có loại cảm giác bất an rằng có mưa gió nổi lên.

      Tần Nham Ngạo tro lòng rùng mình, thu hồi vô lễ mặt, chính thần đáp- Tam đệ minh bạch.

      Mấy người khác mặt cũng đầy vẻ thận trọng, bởi vì bọn họ đều rất ràng, Tiêu Bạch trực giác — rất chuẩn!

      Phi Vũ cung.

      Hoa Trầm Hương quấn quít lấy nàng tại đây cọ xát nửa ngày mới lưu luyến ko rời ly khai, Quân Phi Vũ cảm thấy thấy thẹn đối với , đây là nàng cùng bao nhiêu lần ước hẹn ra ngoài thất bại? Mỗi 1 lần đều vì nếu ko phải chuyện này cũng là chuyện khác mà đình lại, luôn luôn làm cho canh giữ ở tro cung, sợ Hoa Trầm Hương tro lòng cũng là phiền muộn ko ngớt ?

      Quân Phi Vũ xuống giường, tới gương đồng biên ngồi xuống, nhìn nhìn mặt mình, sưng tiêu mất ko ít, mặt vừa mới bắt đầu sưng liền con mắt trái đều nhanh bị đẩy thành 1 vết bầm lớn, tại tốt xấu cũng khôi phục mấy phần thần thái, nhưng này ứ thanh lại còn hơi khó chịu, nhịn ko được lại ở tro lòng mắng khởi Tiêu Bạch đến.

      muốn làm cho Tình nhi gọi qua đây, lại nghe đến cung nữ ngoài cửa tiến vào ở bên ngoài bình phong hồi bẩm- Công chúa điện hạ, Tiêu đại quan người cầu kiến.

      _ Làm cho tiến vào!

      Người này, đảo là đưa mình tới cửa, cuối cùng là có điểm tự mình hiểu lấy, hừ! Nhìn nàng thế nào thu thập !

      Ngay lúc Tiêu Bạch vào nội thất, nhìn thấy Quân Phi Vũ dựa lưng vào chăn gấm bán nằm ở giường, nhắm mắt lại, cũng ko thèm nhìn , ngay cả bình tĩnh như , cũng nhịn ko được nữa vì nàng đối với coi thường cảm thấy tâm quấn quýt thành 1 đoàn, cứng rắn đau xót.

      nhịn xuống tro lòng dâng trào cảm xúc khó ức, thanh hơi có 1 chút rung- Ta là tới hướng thê chủ thỉnh tội , Tiêu Bạch tùy ý thê chủ xử phạt!- xong, lại “Đông” 1 tiếng quỳ xuống.

      Quân Phi Vũ bỗng nhiên ngồi thẳng người, giận trừng mắt , nhìn cúi thấp đầu nhận tội, cũng ko làm cho đứng dậy, chỉ là lãnh thanh - Tiêu Bạch, mọi người : Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, ngươi đây cũng là quỳ được tốt nhất! Nếu muốn ko hướng người khác quỳ xuống, lần sau làm việc cũng đừng vọng động như vậy, ngay cả đầu óc cũng ko cần, tro ngày thường ta còn tưởng rằng tính tình của ngươi trầm ổn bình tĩnh, tại ngươi đúng là hoàn toàn phá vỡ cái nhìn của ta đối với ngươi. , cho ta 1 lý do, ngươi tại sao muốn đối với xuất thủ? Gây chuyện đại họa như thế?

      Tro lòng nàng ko phải là ko minh bạch, nàng chỉ là muốn xác nhận, tự mình nghĩ có phải hay ko chính xác.

      Tiêu Bạch ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra 1 tia đau đớn, 1 đôi con ngươi hẹp dài phượng lóe u oán quang, yếu ớt phóng ở người Quân Phi Vũ- Vũ nhi, ta đố kị , ngay thời gian nhìn đến ôm thân của ngươi, đầu óc của ta tựa như hỏa diễm bùng phát, 1 khắc kia ta cái gì đều quên, quên mất thân phận, quên mất nên làm cái gì, ko nên làm cái gì, 1 khắc kia ta chỉ muốn 1 việc, chính là đem nàng giật ra khỏi người , đem nam nhân chiếm ngươi tiện nghi đánh 1 hồi đau. Thế nhưng…

      Tiêu Bạch thanh cứng lại, vừa nghĩ tới bộ dáng nàng phó liều mình cứu người kia, tro lòng cái loại kiềm chế lại để cho ko thể thở nổi này.

      Quân Phi Vũ tro lòng khẽ run lên, đó là 1 loại ánh mắt thế nào? Nàng mặc dù ko có luyến ái quá, thế nhưng nàng có thể khẳng định, Tiêu Bạch nhất định là nàng! Bằng ko, liền ko xuất thủ, càng ko giống như bây giờ giống như là thống khổ muốn chết .

      Nhưng nàng ko dễ dàng mềm lòng, ko chiết nhuệ khí của là ko được, thế đành xin lỗi nàng thụ 1 quyền này.

      Nàng câu môi cười lạnh- Nhưng mà cái gì? Ta ko nên cứu ? Ta nếu ko cứu , ngươi bây giờ cũng ko phải là quỳ ở chỗ này, mà là tro đại lao chờ xử lý. Ta ở đây là cứu ngươi! Nhìn ngươi bộ dạng thông minh, sao ngốc như vậy!

      Tiêu Bạch tuy bị Quân Phi Vũ 1 hồi quát lớn, nhưng tinh tường cảm thấy núp ở bên tro quan tâm, tro lòng 1 chút rộng mở tro sáng, ko những thông não, trái lại cao hứng đắc tựa như đứa nở nụ cười.

      _ Vũ nhi, có ngươi câu này, chính là kêu ta tại tìm chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!

      Còn chưa có cao hứng hoàn, Quân Phi Vũ tiếp theo câu lại đem đánh vào hầm chứa đá- Nếu ko phải mẫu hoàng làm cho ta cứu ngươi, ta mới lười cầu Hoa Trầm Hương, có lá gan làm, có lá gan thừa thụ kết quả. Ngươi có biết hay ko, tại ta có nhiều bị động, Hoa Trầm Hương càng tốt, ta lại càng là cự tuyệt ko được cầu sau này của .

      _ Vũ nhi, xin lỗi!- Tiêu Bạch vẻ mặt buồn bã. Nguyên lai, là nữ hoàng bệ hạ làm cho nàng cứu .

      Tro lòng của ảo não vạn phần, lúc đó thế nào giống như là trúng mê hồn thuật của nàng đây, tại khen ngược, liền bọn họ quyền chủ động đều mất , Hoa Trầm Hương chiếm ổn thượng phong, mà nàng đối với bọn họ lại ko tình cảm chút nào, bọn họ còn có cơ hội hòa nhau ván này sao?

      Quân Phi Vũ nhìn vẻ mặt tự trách, áy náy, cũng ko muốn cùng tiếp- Được rồi, việc này Hoa Trầm Hương đáp ứng ko lại truy cứu, nhưng ngươi này tội chết có thể miễn, mang vạ lại khó tha, ngươi bây giờ ra Phượng Nghi cung quỳ ! Ko có ý chỉ mẫu hoàng, ngươi vẫn quỳ, quỳ đến chết mới thôi!

      _ Tiêu Bạch lĩnh mệnh- Tiêu Bạch đứng đứng dậy, yên lặng nhìn nàng- Thê chủ, Tiêu Bạch chứng minh cho ngươi xem.

      Quân Phi Vũ hướng về phía Tiêu Bạch tới cửa lạnh lùng bỏ lại 1 câu- Tiêu Bạch, hành động vĩnh viễn so với ngoài miệng thực khác nhau!

      Tiêu Bạch thân hình dừng lại 1 hồi, lập tức liền nhanh ra ngoài.

      minh bạch ý của nàng , muốn thắng được lòng của nàng, là phải làm cho nàng nhìn!

      Cửa đại điện Phong Nghi cung, thẳng tắp quỳ 1 xanh đen sắc thân ảnh, lui tới đại thần, cung nữ, thị vệ đều đối với đều lấy ánh mắt khác thường, nhưng Tiêu Bạch như là làm như ko thấy, ánh mắt thùy rơi ở dưới đất, giống như 1 tòa pho tượng, nửa ngày động liên tục cũng ko động 1 chút.

      Chuyện này khiến cho gây rối ở toàn bộ hoàng cung.

      Thượng Nghi cung, vừa còn đứng ở Phi Vụ cung cùng Quân Phi Vụ Hoa Trầm Ngọc vừa tiếp xúc với tin tức hậu, lập tức trở về tìm đại ca của .

      _ Hoàng huynh, ngươi có nghe hay ko, cái kia Tiêu Bạch chính quỳ gối Phượng Nghi cung lĩnh tội đó!

      Tro phòng Hoa Trầm Hương từ Phi Vũ cung trở về sau này, vẫn luyện tự, phảng tựa như ko có nghe được lời Hoa Trầm Ngọc, trái lại hướng vẫy vẫy tay- Hoàng đệ, ngươi sang đây nhìn xem, đại ca viết 1 thủ từ này có được ko?

      Hoa Trầm Ngọc đến gần vừa nhìn, 2 tròng mắt vừa mở, bắn ra 1 đường tinh quang, nhịn ko được niệm lên- Cuồn cuộn Trường Giang đông thệ nước,

      Cành hoa đào tẫn hùng.

      Thị phi thành bại quay đầu ko,

      Núi xanh như trước ở,

      Kỷ độ mặt trời chiều hồng.

      Tóc bạc cá tiều giang chử thượng,

      Quen nhìn thu nguyệt xuân phong.

      1 bình rượu đục hỉ tương phùng,

      Cổ kim bao nhiêu ,

      Đều phó trò cười trung.

      Hoa Trầm Ngọc lại tinh tế đọc nặng 1 lần, mới cảm thán - Hảo từ, thực là hảo từ a, quả thực có thể được với là thiên cổ tuyệt cú! Hoàng huynh tài hoa, quả là danh bất hư truyền a! Ngu đệ bội phục, bội phục!

      Hoa Trầm Hương vẻ mặt mịt mờ- Này từ ko phải ta tác !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :