1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Lãn Ly Hôn ( 119 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 25 – NGUYỆN Ý CHỊU THUA



      Nhìn Quân Phi Vũ nửa ngày trời, vẫn ở nơi đó nhíu mày ngốc lăng, người ngồi 4 phía vây quanh xem, có kẻ ko kiên nhẫn cúi đầu phát ra thanh cười nhạo.

      Người thẳng như Trình Nhất Đao, càng thẳng thắn- Công chúa điện hạ, ngài vốn ko phải là đối thủ của nhị ca về tài đánh đàn, hãy thẳng thắn chịu thua , chúng ta ko cười người đâu.

      Nhìn thấy Quân Phi Vũ đối với lời của mình hoàn toàn ko có phản ứng, Trình Nhất Đao còn muốn lên tiếng nữa, lại bị Quân Thiên Hựu bên cạnh cấp kéo lại.

      Mạch Thiên Hàn ngược lại, khoanh tay đứng ở bên cạnh, nhìn nàng ko có động tĩnh, cũng ko nóng nảy chút nào, lẳng lặng chờ nàng.

      Quân Phi Vũ ở tro đầu nhất nhất loại bỏ các ca khúc, cố gắng tìm kiếm 1 khúc có thể “Thiên cổ có 1 ko 2″ từ khúc, có thể kham đương đại biểu cho tâm tình của nàng tại, là ca khúc có thể biểu đạt ra bất đắc dĩ phẫn uất của nàng.

      Nàng ko muốn thua, thái độ của 5 phu thị này chọc giận nàng, cũng khơi dậy ngạo khí cùng ý chí chiến đấu tro lòng nàng.

      Ánh mắt của nàng tro lúc vô ý hướng về vài cọng hàn mai bên ngoài cửa sổ, đột nhiên, hình ảnh 1 video tuyệt mỹ từng xem qua nhanh chóng ra tro đầu nàng, 1 vị mỹ nhân nhu nhược, bóng hình màu trắng xinh đẹp từ từ bước ko ngừng tro rừng hàn mai.

      Môi của nàng đột nhiên nhếch lên ý cười, có!

      Nụ cười này, giống như là trời đầy mây đen đột nhiên nở rộ hoa quỳnh như tuyết trắng, mỹ đến nổi làm cho người ta cảm thấy hoa mắt.

      Mọi người thấy nàng đứng dậy, nguyên vốn vang lên thanh chê cười, tro nháy mắt lại trở về tĩnh lặng.

      Nàng nhàng bước liên tục, tới trước mặt đàn cổ, nhàn nhạt nhìn Mạch Thiên Hàn liếc mắt 1 cái, khi thấy được con ngươi đen của ngập tràn ý xem kỹ cùng tìm tòi nghiên cứu, nàng hướng nhợt nhạt cười, nhấc lên làn váy, nhàng ngồi xuống.

      1 thân mỹ nhân bạch y, ngồi ngay ngắn ở trước mặt đàn cổ, thấy thế nào cũng đều đẹp mắt.

      Nam nữ vốn ko thích nàng ngày thường vẫn hay gọi nàng là Cỏ Dại công chúa, bây giờ lại là ko thể ko thừa nhận điểm này, Quân Phi Vũ lúc này có 1 loại mỹ khác!

      Chỉnh thanh dây mấy giây, Quân Phi Vũ lại bồi dưỡng 1 chút cảm xúc, lập tức, đem ko ít người cười mỉa, đem tâm thần của mình toàn bộ chìm vào nhạc, 10 ngón tay thon dài như tuyết trắng như là tinh linh khiêu vũ, bắt đầu nhàng vũ động dây đàn.

      1 khúc được người đời gọi là thiên cổ có 1 ko 2 “Táng Hoa ngâm”, lúc mọi người càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng ko dám tin tưởng vào mắt mình, đôi tay như 1 thiên ngoại thần tiên, ko ngừng trêu chọc tiếng lòng mọi người.

      Tiếng đàn như khóc như oán, đau thương thê thảm, thẳng khấu nhân tâm huyền, Quân Phi Vũ trước đàn xong 1 chỉnh thủ từ khúc (Đoạn nhạc mở đầu), sau đó, liền bắt đầu dung nhập tất cả tình cảm của chính mình, diễn dịch 1 khúc “Táng Hoa ngâm” kinh điển làm cho người ta như trở về chốn cũ thương tâm.

      Khúc Hát Chôn Hoa (Hồng Lâu Mộng)
      Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên
      Hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên
      Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ
      Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm.
      Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ
      Sầu tự mãn hoài vô thích xứ
      Thủ bả hoa sừ xuất tú khuê
      Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.
      Liễu ti du giáp tự phương phi
      Bất quản đào phiêu dữ lý phi
      Đào lý minh niên năng tái phát
      Minh niên khuê trung tri hữu thùy.
      Tam nguyệt hương sào dĩ lũy thành
      Lương gian yến tử thái vô tình
      Minh niên hoa phát tuy khả trác
      Khước bất đạo nhân khứ lương sào dã khuynh!
      Nhất niên tam bách lục thập nhật
      Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức
      Minh mị tiên nghiên năng kỷ
      Nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
      Hoa khai dị kiến lạc nan tầm
      Giai tiền muộn sát táng hoa nhân
      Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái
      Sái thượng chi kiến huyết ngân.
      Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn
      Hà sừ quy khứ yểm trùng môn
      Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thụy
      Lãnh vũ xao song bị vị ôn.
      Quái nùng để bội thương thần
      Bán vị liên xuân bán não xuân
      Liên xuân hốt chí não hốt khứ
      Chí hựu vô ngôn khứ bất văn
      Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát
      Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn.
      Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu
      Điểu tự vô ngôn hoa tự tu
      Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực
      Tùy hoa phi đáo thiên tẫn đầu
      Thiên tẫn đầu, hà xứ hữu hương khâu?
      Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt
      Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu
      Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ
      Cường ư ô náo hãm cừ câu.
      Nhĩ kim tử khứ nùng thu táng
      Vị bốc nùng thân hà nhật táng
      Nùng kim táng hoa nhân tiếu si
      Tha niên táng nùng tri thị thùy
      Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc
      Tiện thị hồng nhan lão tử
      Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão
      Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.

      Dịch

      Hoa tàn, hoa bay đầy trời, hoa rụng đầy đất

      Hương sắc phai tàn, còn ai là người thương tiếc.

      Hoa rụng quanh nhà, hoa rơi bên rèm,

      Người khuê nữ nhìn hoa rụng mà tiếc cho mùa xuân chóng tàn,

      Bèn lấy tay nâng niu những cánh hoa,

      Đâu nỡ dẫm đạp.

      Những cây liễu còn xanh tươi đâu có để ý gì đến những cánh hoa tàn,

      Những cánh hoa đào hoa lý bay theo gió.

      Hoa đào hoa lý sang năm lại nở,

      Nhưng sang năm, người ngồi tro khuê phòng là ai?

      Tiết tháng 3,

      Những tổ ấm của loài chim yến tàn tạ xiêu vẹo,

      Hết mùa xuân, những con chim yến kia bay về đâu?

      1 năm, có 365 ngày,

      Nhưng hầu hết chỉ toàn là sương và gió như những ngọn đao lưỡi kiếm tàn phá hoa và cả lòng người,

      Khoảng thời gian ấm áp tươi sáng phỏng được bao lâu.

      Hoa nở, rồi rơi rụng, biết đâu mà tìm.

      Ngoài thềm, mối sầu giết dần tâm hồn của người hoa,

      Cầm xác hoa mà giọt lệ chan hòa.

      Mùa hè tới, với tiếng đỗ quyên vang lên từ lúc hoàng hôn,

      Với những hồ sen nở đầy.

      Tro đêm vắng, ngọn đèn chiếu bóng người soi lên vách mà lấy làm lạ tại sao lại sầu thương.

      Sầu vì thương xuân, vì tiếc xuân.

      Thương xuân sao tới mau, tiếc xuân sao mau.

      Đến cũng như , ko thấy 1 tiếng động gì,

      Hôm qua nghe tiếng hát,

      Tưởng như tiếng của muôn loài hoa.

      Hoa tàn rồi, hồn hoa cũng ko ở lại nữa.

      Ước gì có đôi cánh để cùng hồn hoa bay tới muôn nẻo trời xa.

      Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy thương xót xa.

      Nhìn xuân hoa rụng,

      Chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan

      1 ngày nào đó,

      Mùa xuân của cuộc đời qua, nhan sắc về chiều.

      Hoa rụng, người ko còn, ai thương ai?

      Nếu như , phía trước 1 khúc tiếng đàn đả động tâm mọi người ngồi, như vậy, kế tiếp Quân Phi Vũ tràn ngập tình cảm đàn hát, hoàn toàn có thể là chấn động nhân tâm .

      Mà lúc Quân Phi Vũ thỏa thích đàn hát, vào giờ khắc này, thế nhưng hoàn toàn cảm nhận được ở “Hồng lâu mộng”, Lâm Đại Ngọc chung quy vì sao có 1 loại thê lương bi ai thiết tha nhưng lại ko có chỗ phát tiết bi thương.

      Lúc các nàng còn ở học viện nhạc, giáo sư chuyên môn từng phân tích khúc “Táng Hoa ngâm” cho chúng học sinh nghe. Cuối cùng, giáo sư cảm khái đầy cõi lòng - Khúc “Táng Hoa ngâm” như là linh hồn của “Hồng lâu mộng” được người đời nhất sở khen tán tụng, cũng là 1 tro những bài thơ thành công nhất của dòng nghệ thuật nước ta, nó đả động tâm hàng tỉ người.

      Ông còn - Bài thơ này, minh lí ở vịnh hoa, ngầm lại là vịnh người, vịnh ra lòng người dễ thay đổi làm nhân tình ấm lạnh phẫn uất, mặt khác, còn cho thấy Lâm Đại Ngọc tuy là nữ nhân nhưng kiên cường đối với thực tàn nhẫn, còn đấu tranh để hướng tới tự do hạnh phúc.

      Trước đây, nàng ko đồng cảm với Lâm Đại Ngọc, tổng cảm thấy nàng ta quá mức nhu nhược, biết vô pháp chống lại, lại còn có tính cách tiểu thư.

      Nhưng bây giờ, khi nàng biết 1 chút cái gọi là ngũ đại phu thị, cùng với tỷ muội thân bằng vây ngăn ở 1 chỗ thời gian này nàng mới suy nghĩ cẩn thận lại, chính là bởi vì Lâm Đại Ngọc nhu nhược vô pháp phản kháng với xã hội cũ vốn rất nhiều tập tục, lấy tính cách bi sầu, nàng cũng chỉ có thể lấy ra loại phương thức như vậy, để diễn tả nội tâm mình bất mãn.

      “Táng Hoa ngâm” vừa lúc phù hợp tâm tình nàng tại, vì thế lúc hát lên cũng đặc biệt động tình.

      Mỗi khi tự hỏi chính mình nếu như ko còn cơ hội quay về đại, mỗi ngày phải cùng những người này lục đục tranh giành đấu đá lẫn nhau, Quân Phi Vũ lòng cảm thấy tê tê.

      Nàng chưa bao giờ muốn vinh hoa phú quý, chỉ cần có 1 người nàng cùng nàng suốt cả đời, kiếm tiền nuôi gia đình, nàng giúp chồng dạy con, lúc nhàn hạ chàng thổi tiêu thiếp đánh đàn, nàng ko có chí khí cũng tốt, cái gì cũng tốt, nhưng nếu có ngày như vậy, xác mới là điều mà nàng hướng tới .

      Khi nàng hát xong 1 khúc này, tinh thần vẫn di rơi vào đại, cho đến bị từng tiếng gọi “Hảo” thanh vỗ tay thanh giật mình tỉnh giấc.

      Nàng nhàng đứng dậy, dựa theo đại chào cảm ơn hướng 4 phía nhất nhất thăm hỏi, Quân Phi Vũ 1 khắc kia, làm cho người ta cảm nhận được cái gì là nhạc thần thánh.

      Mạch Thiên Hàn tới trước mặt nàng, 1 đôi ánh mắt đen nhánh, tản mát ra tinh thần bình thường quang thai chói mắt, nhìn nàng, ko chút do dự ra 3 chữ- Ta thua!

      Lập tức, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại lên vẻ đỏ sậm- Thiên Hàn theo công chúa xử trí!

      Quân Phi Vũ nghe được chịu thua, tro lòng thở dài 1 hơi, nghe đến câu kia theo nàng xử trí, nhịn ko được đẹp đẽ cười- Thực ? Theo ta xử trí?

      Mạch Thiên Hàn ko chút do dự gật đầu, kia nóng rực ánh mắt rơi vào người của nàng, tựa hồ là cho nàng biết, từ nay về sau, dù cho nàng muốn chết, cũng cam tâm tình nguyện như thường.

      Quân Phi Vũ cười đến hài lòng, 1 trận, đánh cho đúng là thống khoái!

      _ Thiên Hàn quả nhiên là quân tử chấp nhận bản thân mình thua cuộc!- Quân Phi Vũ cười xong 1 câu, lại tiến đến bên tai Mạch Thiên Hàn, thổ khí như lan- Thiên Hàn, đêm xuân rất ngắn, chúng ta nên hồi cung thôi!

      Quân Phi Vũ xong, chủ động dắt bàn tay to Mạch Thiên Hàn, lúc mọi người kinh hãi với chủ động của nàng, trực tiếp kéo liền hướng ngoài cửa .

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 26 – HÀN MAI NGẠO SƯƠNG

      [​IMG]

      ***Ta ko tìm thấy cái bức tranh Hàn mai ngạo sương đồ của Vũ tỷ, nên thay thế bằng bức hoa mai tro tuyết vậy!***

      Cảm giác được tro tay mềm mại, Mạch Thiên Hàn tự nhiên cầm ngọc thủ mềm mại ko xương của nàng, non mềm trơn trượt xúc cảm, làm cho tro lòng của khác lạ, đại não làm như đột nhiên dừng lại, tro mắt chỉ còn giọng và dáng điệu nụ cười của nàng hé ra xinh đẹp mê người, cước bộ cũng ko tự chủ được theo sát nàng.

      _ Chờ chút…

      Ngay lúc Quân Phi Vũ sắp tới cạnh cửa, Kinh Thiên Vũ đứng dậy kêu bọn họ.

      Quân Phi Vũ quay đầu lại cười yếu ớt- Ko biết Kinh công tử còn có gì chỉ giáo?

      Kinh Thiên Vũ nhìn ánh mắt của nàng có chút ý vị thâm trường, cười nhạt - Công chúa điện hạ, lễ hội hoa sơn trà giờ mới bắt đầu, kế tiếp mới càng náo nhiệt, thế nào gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ là ngại Thiên Vũ chiêu đãi ko chu toàn?

      Quân Phi Vũ trừng mắt nhìn, nhìn chung quanh mặt từng người có đặc sắc biểu tình khác nhau, nàng muốn thống khoái mà cười to mấy tiếng.

      Kỳ thực nàng căn bản ko muốn , náo nhiệt chỉ mới mở màn, nàng thế nào bỏ được?

      Nàng chỉ là muốn biết, này 1 khúc “Táng Hoa ngâm” ko chỉ là chinh phục Mạch Thiên Hàn, mà còn làm cho tất cả nam nữ ngồi đều đối với nàng nhìn bằng cặp mắt khác xưa? tại ngay cả Kinh Thiên Vũ đều đứng dậy lên tiếng giữ nàng lại, xem ra bước đầu tiên của nàng thành công rất lớn.

      Quân Phi Vân cũng giúp lưu nàng- Phi Vũ, ngươi trước đây ko phải thích nhất náo nhiệt sao? Vẫn là nhìn xong náo nhiệt rồi hãy !

      Quân Phi Vũ nhìn thấy ngay cả thái tử cũng lên tiếng , ngước mắt nhìn về phía Mạch Thiên Hàn- Thiên Hàn, chúng ta trước hãy lưu lại ?

      Mạch Thiên Hàn nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mắt, da thịt trắng mịn như tượng hoàn mỹ ko tỳ vết, lông mi dài như điệp giương cánh, ở trước mặt của phiến, hồng hào lăng môi hơi giương lên, chờ đáp lời.

      đột nhiên cảm thấy, nàng giống như là 1 tấm lưới, đưa võng vào, mà , cũng rốt cuộc giãy giụa ko ra.

      _ Hảo!

      1 câu đơn giản, đại biểu từ nay về sau đối với nàng nhất nhất nghe theo.

      Mạch Thiên Hàn là 1 tuyệt đỉnh đàn ông thông minh, ở phía sau lạnh lùng xa cách, kỳ thực có 1 khỏa nhiệt tình đường hoàng tâm, chỉ bất quá, vẫn luôn bị xem lấy tính tình lạnh lùng che giấu.

      thích nhạc, có thể lấy nhạc di người, cũng có thể lấy nhạc sát nhân.

      Đồng dạng, cũng có thể theo nhạc nhìn ra bản tính tiềm tàng của 1 người.

      Lúc Quân Phi Vũ đàn hát “Nguyệt Mãn Tây lâu”, nghe được nàng hát ra 1 câu ca từ kia “Chỉ mong hoa trường hảo nguyệt bầu dục người lâu dài”, cũng nghe ra được khát vọng tình cảm của nàng.

      Bây giờ 1 khúc “Táng Hoa ngâm”, ko chỉ lĩnh hội nàng tài đánh đàn cao siêu, đồng dạng cũng cảm thấy được phẫn nộ của nàng đối với bọn họ ở trước mặt công chúng dám đối kháng lại nàng.

      Lúc xuất khẩu chịu thua, quyết định đem tâm của mình giao cho nàng, mặc kệ sau này người khác thấy nàng thế nào cũng được, đô hội nghiêm túc làm tốt phu thị của nàng.

      Chỉ là, bây giờ hoài nghi, tim của giao ra, nàng có thể cho cơ hội, đơn giản chấp nhận thu lấy sao?

      . . .

      2 người 1 lần nữa trở về vị trí, nhưng ánh mắt mọi người lúc này nhìn Quân Phi Vũ hoàn toàn bất đồng.

      Kinh Thiên Vũ bình tĩnh hữu lực thanh lại vang lên- Phía dưới còn có vị nào muốn tiến hành khiêu chiến?

      _ Ta!

      Kinh Thiên Vũ vừa nhìn lại là 1 tro ngũ đại phu thị của Quân Phi Vũ, nhịn ko được cười - Quân huynh, ngươi thế nào cũng tới giúp vui? Lần này, ngươi muốn khiêu chiến ai đây?

      Quân Thiên Hựu đứng dậy, vung chiết phiến tro tay, giơ lên vẻ mặt ấm áp tươi cười, thản nhiên đến gần trước mặt Quân Phi Vũ, chắp tay thi lễ- Thê chủ đại nhân, ngài 1 khúc làm cho Thiên Hựu bái phục ko ngớt, Thiên Hựu bất tài, cũng muốn thỉnh giáo 1 chút thê chủ đại nhân thi họa chi nghệ, ko biết thê chủ đại nhân có thể hay ko thỏa mãn nguyện vọng này của Thiên Hựu?

      Quân Phi Vũ đôi mi thanh tú túc, tục ngữ , thân thủ ko đánh người cười, Quân Thiên Hựu ngoài mặt bày ra 1 bộ tôn trọng đối với nàng, nhưng ra vốn là cố tình muốn làm khó nàng- Này… Thiên Hựu, ngươi đây ko phải là làm cho bản công chúa thành trò cười chứ?

      Quân Thiên Hựu ha hả cười- Thiên Hựu tại cũng ko dám khinh thường thê chủ đại nhân, chẳng lẽ thê chủ đại nhân đối xử với 5 huynh đệ chúng ta ko phải đều rất bình đẳng sao?

      Quân Phi Vũ trừng liếc mắt 1 cái- Đấu tài đánh đàn, bản công chúa thượng có vài phần tự tin, thế nhưng nếu là vẽ tranh… Quên , bản công chúa cũng ko tự tin có thể giành được danh hiệu “Thi họa song tuyệt” nổi tiếng khắp Phượng Hoàng quốc với Thiên Hựu công tử, bản công chúa cam bái hạ phong, thế nào?

      _ Thiên Hựu bất chiến mà thắng, vốn nên mừng rỡ, nhưng ko có cùng thê chủ đại nhân so chiêu, luôn luôn ko thể nào cam lòng a!

      Quân Phi Vũ đôi mắt sáng nhíu lại, đằng đằng đứng dậy, 1 thân khí thế tro nháy mắt bạo phát, ánh mắt lạnh lùng như đao- Quân Thiên Hựu, ngươi có cần phải gây như vậy ko? Ngươi phải biết rằng, con người ta tuy dễ dàng tha thứ nhưng là có hạn.

      Quân Thiên Hựu lại ko sợ chút nào, bây giờ tuy là trời đông giá rét, vẫn là cười lay động chiết phiến, 2 tròng mắt lại yên lặng khóa ở mặt của nàng- Thê chủ đại nhân, lời ấy sai rồi! Thiên Hựu chỉ là muốn cùng thê chủ đại nhân so với 1 hồi thi đấu hữu nghị, chúng ta ko đề cập tới tiền đặt cược, chỉ là muốn làm cho tất cả mọi người biết 1 chút về tài hoa của thê chủ đại nhân, cũng đồng thời tiêu trừ hiểu lầm của mọi người trước đây đối thê chủ đại nhân mà thôi.

      Lời của , nhưng ra nhắc nhở Quân Phi Vũ.

      Ko sai! Nếu hôm nay muốn thoát khỏi danh tiếng, nàng tưởng đê điều cũng điệu thấp ko được, ko bằng tạo cơ hội này dương danh, cũng tốt tẩy danh hiệu Cỏ Dại công chúa của chính mình.

      Nàng Quân Phi Vũ có thể phẫn trư, nhưng cũng tuyệt đối ko phải là đồ con lợn.

      Nhìn nhau 1 lát, Quân Phi Vũ gật gật đầu, xinh đẹp cười- Hảo, chúng ta tới 1 hồi thi đấu hữu nghị, thắng thua bất kể.

      Kinh Thiên Vũ lập tức phân phó hạ nhân- Mau chuẩn bị văn chương!

      Chính giữa đại sảnh, rất nhanh liền mang lên 2 án thư lớn, bài trải mấy tờ giấy Tuyên Thành, còn có nghiên mực cùng văn chương, thập chi bút lông, mười điều sắc bàn, thất sắc đủ thuốc màu (7 màu cơ bản: xích, da cam, vàng, lục, thanh, lam, tử), Quân Phi Vũ ko thể ko bội phục Kinh Thiên Vũ làm việc chu toàn.

      Kinh Thiên Vũ hướng phía Quân Thiên Hựu cùng Quân Phi Vũ gật gật đầu, biểu tình vẫn là bình thản vô ba- 2 vị có thể bắt đầu!

      Quân Thiên Hựu hướng nàng gật gật đầu, dẫn đầu đến gần trước bàn, niêm khởi họa bút, thu hồi nụ cười nhã cợt ko biết kiềm chế khuôn mặt tuấn tú, thần sắc nghiêm túc, bắt đầu hạ bút.

      Quân Phi Vũ lần này ko có khẩn trương so với lúc thi cầm khi nãy, có tiền thắng 1 ván điếm đế, dù cho ván này nàng thua, cũng ko sao cả!

      Huống chi, bây giờ thắng thua còn chưa định đâu.

      Toàn bộ tro quá trình vẽ tranh, Quân Phi Vũ liền mi cũng ko nhăn 1 chút, khóe môi vẫn còn nhàn nhạt cười, cả người hoàn toàn tiến nhập 1 cảnh giới linh hoạt kỳ ảo khác, làm như ai cũng quấy rầy ko được nàng.

      Nhưng ra nụ cười yếu ớt mặt nàng tựa như ko màng danh lợi yên tĩnh nhưng lại vén động lòng người, ôm lấy ko ít tầm mắt nam nhân, si mê nhìn nàng, cũng rơi vào 1 hồi bần thần.

      Hạ nét bút cuối cùng bức tranh, 1 bức “Hàn Mai Ngạo Sương đồ” sôi nổi giấy, trông rất sống động.

      Quân Phi Vũ nghiêng đầu vừa nghĩ, lại nhấc bút lên thượng 2 hàng tự bên phải: 1 chi hàn mai ngạo sương tuyết, hoa mai di động cười xuân phong.

      Cuối cùng ký thượng tên của mình, nhàng vừa thu lại bút, buông, nhìn kiệt tác của mình, Quân Phi Vũ duyên dáng khóe môi càng lớn, mặt cười thượng biểu tình sung sướng thỏa mãn đắc tựa như là con mèo được cho ăn no, biếng nhác mê người.

      Kia 1 sát phong tình, lại mê hoặc tất cả nam nhân ngồi.


    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 27- ĐÁNH 1 TRẬN DANH DƯƠNG



      Quân Thiên Hựu đối với chính mình ở phương diện hội họa nghệ thuật vốn rất có lòng tin, loại lòng tin này đến từ chính mọi người đối với là thừa nhận cùng bái phục, trực tiếp đem tặng đệ nhất danh hiệu “Thi họa song tuyệt”.

      tại, muốn cầu Quân Thiên Hựu vẽ 1 bức họa, ít nhất phải trả giá tới mấy nghìn lượng vàng, thậm chí tới mấy vạn hoàng kim mới được. Đối với sủng tử của An Dương Vương mà , bạc chưa bao giờ thiếu, chỉ khó ở chỗ là phải xem có chịu hay ko xuất thủ.

      Ở toàn bộ Hoàn Tinh đại lục, ko có bao nhiêu người có thể có cơ hội cất kỹ tranh chữ của , ngoại trừ bằng hữu bên ngoài của , người khác cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tại đây nhìn thấy chấp múa bút 1 chút điển hình như cuộc thi đấu ở lễ hội hoa sơn trà nở lần này, chứ bình thường đừng mong có cơ hội nhìn thấy vẽ tranh.

      Đơn giản thôi, luôn luôn càng rất thưa thớt càng có vẻ trân quý, hoàng kim khó cầu 1 bức, cũng bởi vậy danh tiếng Quân Thiên Hựu mới càng ngày càng vang.

      Khi tự tin đầy cõi lòng thu bút, quay đầu nhìn về phía Quân Phi Vũ ở bên cạnh, vốn cho rằng nàng khẳng định lúc này còn vùi đầu khổ kiền, ai ngờ, giai nhân lại sớm đứng cao vút ở 1 bên, chính 2 tròng mắt mỉm cười nhìn .

      Khuôn mặt tuấn tú của Quân Thiên Hựu xẹt qua 1 tia ngoài ý muốn, tinh con ngươi nhìn về phía bức tranh của nàng tác thượng, chỉ là liếc mắt 1 cái như thế, làm 2 mắt trừng lớn.

      Sau 1 khắc, người tự kĩ nãy giờ nhào tới “Hàn Mai Ngạo Sương đồ” của nàng, tinh tế đoan trang nửa ngày, đứng ngốc nửa ngày ko hé răng.

      Mọi người cảm thấy quái dị, Quân Thiên Hựu rốt cuộc là thế nào?

      Kinh Thiên Vũ vội vã đứng lên hoà giải, hướng phía Tiêu Bạch cùng 1 vị nam nhân khác vẫn trầm mặc ngồi ở góc - Tiêu huynh, Vũ Văn huynh, các ngươi cùng nhau sang đây nhìn xem, bức tranh của Quân huynh đệ cùng công chúa điện hạ vẽ, cái nào tốt hơn?

      Tiêu Bạch khẽ gật đầu, liền cùng Kinh Thiên Vũ cùng nhau đến trước bức tranh của Quân Thiên Hựu, bức tranh vẽ chính là 1 bức”Thủy Tiên đồ”, vài người nhét chung 1 chỗ châu đầu ghé tai.

      Khi các còn đồng thời xem xét bức tranh, Quân Phi Vũ ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp nhận Tình nhi đưa tới trà uống 1 hớp lớn- Trời hạn gặp mưa phùn, thực là thoải mái!

      Tình nhi cúi đầu ghé vào bên tai Quân Phi Vũ trêu ghẹo - Công chúa điện hạ, ngài hôm nay là làm cho nô tỳ mở rộng ra nhãn giới a!

      Quân Phi Vũ liếc nàng 1 cái, huấn câu- Những lời này, trở về rồi hãy !

      Mâu quang xẹt qua người Diệp Phong, lại phát kia 2 tròng mắt thâm thúy đồng dạng lóe tinh ý quang mang, lúc đón nhận tầm mắt của nàng, lại nhanh chóng buông xuống.

      Kia tức khắc, Tiêu Bạch cũng rất nhanh liền cấp ra lời bình- Theo bức “Thủy Tiên đồ” của Thiên Hựu mà , bức tranh hết sức hoàn chỉnh, kỹ nghệ điêu luyện, mặc dù theo lối vẽ tỉ mỉ nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cảnh vật đều đạt tới cảnh giới sinh động, tươi mát, hoàn mỹ. Đặc biệt nếu ta quan sát kỹ, hiển nhiên thủy tiên ko thể thụ ở 4 phía mà nhô ra từ tro ô nước sở nhuộm, vẫn như cũ nở rộ ra thần thái mỹ lệ, tươi mát thoát tục, nhưng lại thấu làm ra 1 bộ kiều mỹ biếng nhác thái độ vô lực cảm giác duy mỹ.

      _ Liên ra nước bùn mà ko nhuộm, trạc thanh liên mà ko ! Đúng là 1 tác phẩm xuất sắc- Tiêu Bạch đến đây, ý vị thâm trường hỏi 1 câu- Lại ko biết thủy tiên này của tứ đệ, là chỉ người nào?

      Quân Thiên Hựu hướng trừng mắt nhìn, ha ha cười- Đại ca, tử : ko thể , tức là ko thể !

      Kinh Thiên Vũ liếc mắt 1 cái về phía Quân Phi Vũ thản nhiên tự đắc ở đó uống trà, mâu quang mang 1 chút ngấm ngầm thâm độc, quay đầu lại hỏi 1 người- Vũ Văn huynh, theo ý kiến của ngươi?

      Vũ Văn Triển Hồng mỉm cười- Thiên Hựu công tử nổi tiếng vẽ tranh đệ nhất Hoàn Tinh, xuất thủ tức đều là tác phẩm xuất sắc, vừa rồi Tiêu công tử cũng lời bình qua, này tự ko cần tại hạ , nhưng ra tương đối tại hạ có hứng thú nhìn kiệt tác của công chúa điện hạ, dù sao đây cũng là công chúa điện hạ lần đầu tiên xuất thủ thôi.

      Vũ Văn Triển Hồng coi như là danh nhân tro kinh thành, năm nay gần 30, vóc người hân trường, hé ra mặt trắng nõn có thể thanh tú, ngũ quan lại vô thập đặc điểm, chỉ có đôi mắt kia, tản mát ra 1 loại tinh diệu bàn sáng quang thải, giống như là Tôn Ngộ bệnh mắt đỏ kim tình bình thường, làm cho người ta vừa thấy khó quên.

      ở kinh thành chuyên kinh doanh tranh chữ, “Thư hương bức tranh hiên” nổi danh nhất kinh thành liền là sản nghiệp của . Bởi vì tính tình điệu thấp, vì thế ko có mấy người biết, là thi họa gia nổi tiếng nhất của Phượng Hoàng quốc — “Mực tử” .

      Nhìn đầu tiên, liền hô lên 1 “Hảo” tự.

      Nhìn lần thứ 2, cặp mắt sáng sủa tro suốt tràn đầy hiển kích động- Trăn người bức tranh kỹ? Hàn mai ngạo sương đồ? Trời ạ! ko ngờ, này trăn người bức tranh kỹ thất truyền lâu, lại vẫn có truyền thụ?

      _ Cái gì? Trăn người bức tranh kỹ?

      Mọi người cùng kêu lên kinh hô, đồng thời bay về phía trước bức tranh “Hàn Mai Ngạo Sương đồ” của Quân Phi Vũ , 1 tiếng kinh hô cùng thán phục thanh, liên tiếp.

      Quân Thiên Hựu lúc này mới hồi phục lại tinh thần, 1 phen nhào tới trước mặt Quân Phi Vũ, đầu gối trái nửa quỳ, kia 1 đôi con ngươi đen nhìn về phía ánh mắt của nàng, giống như là phát chí bảo bình thường kích động mừng như điên- Thê chủ đại nhân, lúc trở về có thể chỉ giáo cho Thiên Hựu về kỹ nghệ vẽ tranh?

      Lời vừa ra, 4 phía đều kinh hoàng.

      Nhân xưng “Thi họa song tuyệt” Quân Thiên Hựu, lại chịu bái sư dạy kỹ nghệ vẽ tranh? có thể được so với là kỳ văn.

      Bao gồm Quân Phi Vũ, cũng bị làm cho hoảng sợ.

      Cái gì trăn người bức tranh kỹ a? Nàng thế nào nghe cũng ko hiểu a? Nàng vẽ bức tranh này bất quá là lúc ở đại, cùng lão gia sát vách kia gia học, nàng vừa rồi 1 điểm tự tin cũng ko có, này chỉ chớp mắt 1 cái, bức tranh của nàng thế nào thành tuyệt kỹ tro mắt người khác?

      Quân Phi Vũ thực là dở khóc dở cười, chẳng lẽ là lão thiên giúp nàng?

      Bất quá, nàng ra có 1 chút cao hứng, Quân Thiên Hựu vừa như thế, có phải hay ko là nhận thua?

      _ Thiên Hựu, ngươi mau đứng lên, như vậy còn thể thống gì, đừng để người khác chê cười, chúng ta có chuyện hồi cung lại !

      Quân Thiên Hựu nguyện ko dám cãi nàng, 2 tròng mắt lại yên lặng nhìn nàng, thẳng đến Quân Phi Vũ lại hướng gật gật đầu, mới mỉm cười đứng dậy, nhưng ko có lại trở lại bên Tiêu Bạch, mà là khoanh tay cùng Diệp Phong song song đứng chung 1 chỗ.

      Mọi người lại là cả kinh, nhất đại tài tử thông thường ngạo khí.

      ko ngờ, Quân Phi Vũ chỉ dùng 1 bức họa để Quân Thiên Hựu cam nguyện theo danh sư xuống làm học sinh.

      Cuộc thi đấu này kết quả, ko cần thiết , lại là Quân Phi Vũ thắng!

      Thi đấu kế tiếp, mặc dù cũng có ko ít đặc sắc, lại ko thể so với 2 cuộc so tài ban đầu làm cho rung động lòng người, làm cho người ta ký ức khắc sâu.

      Quân Phi Vũ lần này đánh 1 trận, cũng ko lâu lắm, lợi dụng “ thanh của tự nhiên, bức tranh tuyệt thiên hạ” mà danh dương Hoàn Tinh đại lục. (Là khúc Táng Hoa Ngâm và bức Hàn Mai Ngạo Sương đồ, giờ ta mới biết Trăn người bức tranh kỹ là bức tranh tuyệt thiên hạ- Milk thở dài)

      . . .

      Ngồi cả ngày, trở lại tro cung, Quân Phi Vũ ngã xuống giường, động cũng ko muốn động.

      Vết thương đầu tuy trà thuốc mỡ của mẫu hoàng cấp cho tốt hơn nhiều, nhưng 1 ngày đấu sống chết, vẫn làm cho nàng cảm giác có chút đau nhói, hỗn loạn rất muốn ngủ.

      Vừa mới ngủ được mơ mơ màng màng, liền nghe được Tình nhi ở bên tai nàng - Công chúa điện hạ, ngũ đại phu thị của công chúa ở ngoài cửa cầu kiến! (Gây chuyện xong mới tới năn nỉ, đá bọn họ Vũ tỉ- Milk***Vũ nhi- Tất nhiên, còn phải hành hạ bọn họ sống ko bằng chết nữa! (Cười hiểm))

      Quân Phi Vũ liền mắt cũng ko mở, lẩm bẩm - Ko gặp! Tình nhi, ngươi ko thấy ta mệt đến mắt đều ko mở ra được , mau hạ lệnh bọn họ trở về, có chuyện gì, ngày mai lại !

      _ Dạ! Nô tỳ để cho bọn họ trở về!

      Đãi Tình nhi vừa , Quân Phi Vũ lại như thế nào cũng ngủ ko được, mắt mặc dù nhắm, tro đầu lại rất thanh tỉnh.

      Nàng có thể tưởng tượng được, từ sau hôm nay, tự mình quang mang vô pháp che giấu, muốn lừa mình dối người mà sống những ngày bình thản an dật, đừng mong suy nghĩ!

      ko chừng, đương lúc này có kẻ chuẩn bị đâm sau lưng bắn ở người nàng rồi?

      tại nàng phải suy nghĩ kỹ, bước tiếp theo của mình, hẳn là như thế nào mới tốt? Còn quan hệ cùng ngũ đại phu thị, lại nên xử lý như thế nào đây?

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 28 – GẶP LẠI SONG BÀO TUẤN NAM

      Yếu ớt 1 mộng tỉnh lại, phát trời sáng choang.

      Quân Phi Vũ ngẩn người nhìn sa trướng nửa ngày, tối hôm qua cả đêm suy nghĩ, cũng ko biết lúc nào ngủ thiếp , ngủ hết nhiên liền tới trời sáng.

      Nàng đứng dậy, đưa tay ra đấm lại thắt lưng, này ngủ 1 giấc thẳng, cả người cũng cảm giác thư thái rất nhiều.

      _ Tình nhi…

      Nàng biết nha đầu kia khẳng định chờ ở bên ngoài, quả nhiên, nàng kêu 1 tiếng, bên ngoài bình phong lập tức vang lên tiếng Tình nhi vui vẻ đáp lại- Tới! Công chúa, ngài tỉnh?

      Nhìn thấy khuôn mặt Tình nhi cười híp mắt, Quân Phi Vũ tâm tình cũng tốt hơn nhiều, toại hỏi- Hôm nay ko có chuyện gì ?

      _ Trầm Hương hoàng tử vừa tới! Thấy công chúa chưa tỉnh, 1 hồi lại đến.

      Nhớ tới cái nam nhân cười như xuân phong kia, Quân Phi Vũ cười yếu ớt - nhưng ra cố tình, đến 2 lần ko thấy ta, nhưng ra có vẻ ta có 1 chút chậm trễ với . Tình nhi, ngươi thỉnh qua đây ! Ai, ko được, vẫn là ta tìm ! Đỡ phải mẫu hoàng đến lúc đó ta chiếu cố ko chu toàn rồi lại phiền phức tới tìm ta.

      Quân Phi Vũ thoáng trang điểm 1 phen, lúc thay quần áo mới phát , này y phục của công chúa tiền nhậm đều là cái loại màu sắc dày đặc đỏ tía, muốn chọn vài món màu sắc trang nhã đều ko có biện pháp, chỉ ngoại trừ tập quần trắng ngày hôm qua kia, chọn tới chọn lui, duy có 1 quần lụa vàng nhạt sắc mỏng rốt cuộc tương đối hợp ý của nàng.

      muốn quay lại thời gian ngày hôm qua ghê, thế nào lại ko vì mình mua thêm 1 ít trang phục và đạo cụ, nhịn ko được giọng thở dài.

      _ Tình nhi, hay là chúng ta dẫn Trầm Hương hoàng tử dạo phố !

      Tình nhi nhíu mày- Công chúa, ngài muốn dẫn Trầm Hương hoàng tử xuất cung, phải được nữ hoàng cho phép?

      Quân Phi Vũ sửng sốt, thầm 1 tiếng- Này ra 1 chút còn phải xin phép? Quả nhiên chân tướng tiểu thuyết viết phiền phức như vậy.

      _ Công chúa, ngài cái gì?

      _ Nga, ko có gì, sau này tìm tới , lại thuận tiện theo mẫu hoàng lên tiếng xin phép, ta sau này còn thường xuyên muốn ra ngoài nữa!

      Tình nhi cười- Công chúa trước đây ra, ai dám ngăn cản ngươi a! Chỉ bất quá muốn dẫn Trầm Hương hoàng tử ra, ngoại lai là khách, vạn nhất có chút gì , nữ hoàng bệ hạ cũng ko hảo cùng hoàng thượng Thương Ngô quốc giao cho a!

      Quân Phi Vũ gật đầu, này cổ đại quốc cùng quan hệ, kỳ thực giống như là đại ngoại giao như nhau, sứ giả ngoại giao nếu liên quan đến thương vong, đối phương muốn so đo, nhất kiện là thường hay xuất những tiểu nhân phiền toái muốn gây chuyện.

      _ Tình nhi, cám ơn ngươi nhắc nhở!

      _ Công chúa khen ngợi, nô tỳ nào dám đương, chỉ cần công chúa ko trách nô tỳ lắm miệng, nô tỳ liền cao hứng.

      Quân Phi Vũ gõ 1 chút trán của nàng- Ngươi nha đầu kia, chính là thích tự ngược đãi mình. thôi! Chúng ta tìm Trầm Hương hoàng tử .

      _ Công chúa, vạn nhất Tiêu đại nhân bọn họ lại tới tìm ngươi , làm sao bây giờ?

      Quân Phi Vũ cười - Vậy hãy để cho bọn họ hưởng vị đạo chờ cả ngày !

      Nhìn mặt nàng tràn ngập tính toán vị đạo cười, Tình nhi rùng mình 1 cái- Công chúa, người cười rất dọa người!

      Quân Phi Vũ vẻ mặt vô tội, nhưng ánh mắt của nàng thanh thấu tinh lượng- Có sao?

      _ Có!

      _ Được rồi, thôi! Còn ko , trời tối mất!

      Quân Phi Vũ xong, liền dẫn đầu hướng phía ngoài cửa cung đến.

      Thượng Lễ cung, chính là chỗ ăn ở của Hoa Trầm Hương cùng 5 vị dị quốc hoàng tử khác.

      Ko quá 1 khắc, đến Thượng Lễ cung, Quân Phi Vũ đột nhiên dừng bước lại, cũng ko quay đầu lại giọng hỏi- Tình nhi, Diệp Phong chưa?

      _ Hồi công chúa, Diệp Phong trước khi đến Phi Vũ cung, chỉ là thấy công chúa còn ngủ, vì thế chỉ để lại lời , - Thỉnh công chúa bảo trọng! Ngày sau Diệp Phong quay về, chắc chắn giúp công chúa 1 tay.

      Quân Phi Vũ viền mắt đột nhiên liền ướt.

      Diệp Phong, là nam nhân vốn có khả năng nhất đạt được tâm của nàng, cứ như vậy tiêu sái cách nàng mà .

      Nàng mặc dù hiểu , nhưng nàng cũng hận , hận ở lúc nàng cần nhất người ủng hộ nhất lại !

      Ngày khác…nàng cười khổ, ngày khác quang cảnh ra sao? Còn có cần hay ko? Đây là cái vấn đề, nhưng ra rất có tự tin, giúp được nàng 1 tay?

      Quân Phi Vũ hảo tâm tình, cứ như vậy rơi xuống.

      Nhưng tại tới cửa Thượng Lễ cung, lại dù thế nào, nàng vẫn phải là lắng lại tâm tình của mình gặp Hoa Trầm Hương.

      Vừa đến cửa cung, nội thị giữ cửa liền đồng thời hành lễ- Nô tài khấu kiến công chúa điện hạ!

      _ Tất cả đứng lên ! 1 tro 2 ngươi, mau dẫn bản công chúa tới chỗ ở của Trầm Hương hoàng tử!

      Quân Phi Vũ khởi giá đến, rơi vào tro mắt người khác, đúng là hữu mô hữu dạng, nhìn nội thị kia cúi đầu khom lưng, tuyệt ko dám chậm trễ là biết.

      _ Thỉnh công chúa cùng nô tài , nô tài vì công chúa dẫn đường!

      Quân Phi Vũ vừa mới tiến vào đình viện, 1 đám người trước mặt mà đến, ko khỏi làm chói mắt người khác, thực là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ a, tinh tế vừa nhìn, nguyên lai chính là kia Tam công chúa Quân Phi Yên cùng 2 tỳ nữ theo hầu phía sau và song bào thai tuyệt sắc của Thiên Tiệm quốc — Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn.

      1 con đường thẳng, ko thể buông tha.

      Quân Phi Yên mắt to trung lóe ra ngoài ý muốn- Lục muội, thế nào ngươi cũng tới? Là tới tìm Trầm Hương hoàng tử ?

      Quân Phi Vũ gật gật đầu- Phi Vũ bái kiến Tam tỷ, tiểu muội chính là tìm đến Trầm Hương hoàng tử!

      Sau đó, nàng lại hướng kia song bào thai 1 cái lễ- Phi Vũ bái kiến 2 vị hoàng tử!

      Đôi mắt sáng giơ lên, lặng yên chống lại 2 song hàn con ngươi, phát 2 song hàn con ngươi kia đồng dạng tản mát ra 1 loại bí hiểm lãnh ý, đâm thẳng vào tro lòng của nàng, làm cho nàng cảm giác hàn nhập tâm cốt.

      Quân Phi Vũ rũ xuống con ngươi, tro lòng lại thầm nghĩ, nàng lúc nào đắc tội 2 người này? Nhìn ánh mắt của nàng đâu có như thế sấm người? (Sấm ở đây là hù dọa trừng liếc người khác 1 cách dữ tợn!)

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 29 – CHO BỌN HỌ TỰ DO

      Quân Phi Yên liếc mắt nhìn 2 cái xuất sắc nam nhân bên cạnh mình, mặt cười thượng xuân sắc thế nào cũng che ko lấn át được.

      Nàng thế nào cũng ko ngờ, mẫu hoàng thế nhưng đem 2 cái song bào thai kinh diễm tuyệt sắc phân cho nàng, lúc trước nàng còn tưởng rằng mẫu hoàng nhất định đem tốt nhất lưu cho Lục muội, này kinh hỉ ngoài ý muốn, làm cho nàng vẫn cao hứng đến bây giờ.

      Ngày hôm qua tham gia hoa sơn trà nở ko có bồi bọn họ, Quân Phi Yên sợ bọn họ quán trách chiêu đãi ko chu toàn, trở lại liền tìm Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn, ko ngờ, bọn họ thế nhưng sớm buồn ngủ.

      Vì thế, sáng sớm hôm nay, nàng lại tới! Lại ko nghĩ rằng ở nửa đường thượng đụng tới Quân Phi Vũ.

      Nàng ko mong muốn vạn nhất phát sinh chuyện ko hay xảy ra, này đúng là cái gọi là oan gia ngõ hẹp.

      Ngày hôm qua Quân Phi Vũ ở lễ hội hoa sơn trà lại quang mang nở rộ, làm chúng gia thiên kim tiểu thư, ko 1 ai có thể lau kỳ phong mang (Chắc là xấu chê cười), liền nhiều năm ở lễ hội hoa sơn trà nở tối nào cũng gây náo động làm nàng cũng khó ra kỳ tả hữu, tại nàng thấy Quân Phi Vũ thế nào đều ko vừa mắt.

      Lúc này, mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Tống Noãn xả ra vẻ mặt cười nhạo- Xem ra nữ hoàng bệ hạ vẫn là thích Thương Ngô quốc Trầm Hương hoàng tử a, thế nhưng đem đưa đến tay “Song tuyệt chi nghệ” Lục công chúa điện hạ, làm cho huynh đệ chúng ta hâm mộ Trầm Hương hoàng tử.

      Quân Phi Vũ vừa nghe lời này, nhưng hỏng bét, ngay trước mặt Tam tỷ ra cực kỳ hâm mộ Hoa Trầm Hương, đây là ý gì? Ý định muốn khơi mào chiến tranh tỷ muội bọn họ sao? Nàng giơ con ngươi nhìn về phía Quân Phi Yên, quả nhiên thấy nàng kia trương ôn nhu mặt lộ vẻ cười cứng ngắc dị thường.

      _ 2 vị hoàng tử khen trật rồi, mẫu hoàng lại sao lại có ý xem ai nặng, ta cùng Tam Hoàng tỷ đồng dạng là người tài mạo song toàn, 2 vị hoàng tử có thể được Tam Hoàng tỷ chiếu cố, hẳn là cảm thấy vinh hạnh mới đúng.

      Lúc này, Mộ Dung Vũ Hàn chuyện- Nghe Lục công chúa điện hạ “Song tuyệt chi nghệ” vẫn chỉ là ở lễ hội hoa sơn trà nở thượng bị đào móc mới ra tới, lại ko biết công chúa điện hạ thượng còn tuyệt kỹ chưa ra? Huynh đệ chúng ta có thể có vinh hạnh cùng Lục công chúa điện hạ luận bàn hay ko?

      Nhìn 2 khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc lại mang theo đồng dạng khiêu khích, Quân Phi Vũ cười khan- Rất xin lỗi! Phi Vũ nay nhiệm vụ chủ yếu là chiếu cố tốt Trầm Hương hoàng tử, nếu như 2 vị hoàng tử có hứng thú, ta tin Tam Hoàng tỷ tài nghệ đồng dạng ko làm 2 vị hoàng tử thất vọng, bản công chúa trước xin lỗi ko tiếp được! Hoàng tỷ, thời gian cấp bách, hoàng muội xin được cáo lui trước.

      Quân Phi Yên ước gì nàng mau mau tránh ra, vừa nghe nàng muốn cáo lui, mặt cứng ngắc tươi cười cũng theo mềm nhũn ra- Mau ! Đừng làm cho Trầm Hương hoàng tử đợi lâu.

      Quân Phi Vũ hướng Mộ Dung Vũ Hàn cùng Mộ Dung Tống Noãn nhanh thi lễ, ko thèm nhìn khuôn mặt tuấn tú bọn họ thượng giận tái, thản nhiên theo bên người bọn họ tới, 1 trận mùi thơm theo gió lay động, lưu lại khinh tư thiên lũ, mặc cho quân suy nghĩ.

      . . .

      Đãi tới lúc Quân Phi Vũ tới tẩm cửa phòng của Hoa Trầm Hương, lại phát sớm mỉm cười mà đứng, ở bên cạnh còn có 1 vị nam tử mặc y phục màu đen, đem theo toàn thân khí chất lãnh ngạnh, hẳn là thiếp thân thị vệ.

      _ Phi Vũ, ta đây chính muốn tìm còn ngươi!

      Hoa Trầm Hương cười như xuân phong, thâm thúy con ngươi thấy nàng lập tức tràn đầy kinh hỉ cùng hân hoan, kia tầm mắt nóng rực làm cho Quân Phi Vũ mặt cười nóng lên, xấu hổ - Ta là nghe Tình nhi ngươi 2 lần tìm đến ta, thực là xin lỗi! Vì thế mới tìm ngươi bồi tội.

      _ Mau, đừng như vậy! Đến, mời ngồi!- Hoa Trầm Hương tự nhiên dắt tay nàng, đem nàng dẫn hướng tro phòng, lại hướng cái hắc y lãnh nam kia - Lãnh nam, châm trà!

      Quân Phi Vũ vội vã - Trầm Hương, ko cần, ta còn có việc vội vàng đến chỗ mẫu hoàng. Sau đó, chúng ta cùng ra ngoài dạo phố, có được ko?

      Hoa Trầm Hương thân thủ phẩy trán của nàng, dùng thanh nhu được có thể say lòng người - Hảo, ta chờ ngươi trở lại!

      Quân Phi Vũ tim đập ko ngừng, thời gian trước đây ở đại, bất kể là nhìn tro phim thần tượng, hay là xem tiểu thuyết, đối loại nam nhân ôn nhu thâm tình nàng cũng hoàn toàn ko có sức chống cự, lúc nhìn thấy loại nam nhân là tốt đụng phải nữ chủ ko công bằng đãi ngộ, nàng mỗi lần xem đều hận ko thể nhảy ra hô to 1 tiếng- Đem nam nhân này thưởng cho ta ! nương ta hảo hảo thương ! (Chắc ý Vũ tỉ là cái dạng nam phụ ôn nhu tốt bụng mà bị nữ chủ đá thê thảm để chọn mấy nam chính cho đau khổ để bị ngược khổ thân chơi! Mà đa số fim hay tiểu thuyết đều theo xu hướng này. Ta đồng ý với Vũ tỉ, vì ta thích ngược người khác cơ!- Milk)

      Chỉ là, vẫn ko có cơ hội gặp gỡ.

      Nhưng bây giờ bất đồng, mộng tưởng như vậy liền trúng đích hảo nam nhân ở trước mặt mình, ta tại sao có thể ko hảo hảo quý trọng đây!

      Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương! Đối mỹ nam, nhất định phải hạ ngoan tay! (Sắc nữ nào đồng ý liền lập tức like cho ta!)

      Hoa Trầm Hương có thể hay ko muốn sau này hãy , ta tại trước thương, ăn sỗ sàng, hảo hảo bù đắp 1 chút nếu ko sau này luyến ái trôi qua lại tiếc nuối.

      Quân Phi Vũ đôi mắt sáng như say, 3 quang dập dờn, vẻ mặt cười ngọt được ngấy người- Vậy ngươi chờ ta nga!

      Hoa Trầm Hương gật đầu, nhìn nàng kia mảnh khảnh bóng lưng, ánh mắt sâu u khó dò.

      Lãnh nam ở 1 bên hỏi- Chủ tử thế nhưng động tâm?

      Hoa Trầm Hương nhợt nhạt cười, từ chối cho ý kiến- Ngươi cứ ? (Nhìn là biết Vũ tỉ bị lừa tình rồi! Nam nhân tốt chết hết rồi! Ahazz!)

      Quân Phi Vũ tới Phượng Nghi cung, nội thị Thạch Sùng Môn vội vàng nhập lý bẩm báo.

      Rất nhanh, nội thị liền ra bẩm báo- Công chúa, nữ hoàng bệ hạ thỉnh công chúa vào yết kiến.

      Quân Phi Vũ “Ân” 1 tiếng, cùng Tình nhi làm bạn hạ, tới cửa phòng ngủ của Quân Mạc Sầu, Lâm công công ở cửa chờ, tươi cười cung cúc- Công chúa mời vào.

      _ Cám ơn Lâm công công! Tình nhi, ngươi ở nơi này bồi Lâm công công trò chuyện !

      _ Nô tỳ tuân mệnh!

      Quân Phi Vũ bước vào tro phòng, 1 phòng minh hoàng, hoa mai quanh quẩn, mà nữ hoàng bệ hạ vĩ đại Quân Mạc Sầu, 1 thân quần áo minh hoàng ti bào, chính nằm nghiêng ở ngân hồ da chăn đệm nhuyễn tháp thượng, nam phi Đồng An của nàng ngồi ở bên chân của nàng, 1 đôi bàn tay to hữu lực giúp nàng vuốt ve đùi, 1 phòng ái muội mơ màng chi tướng.

      _ Phi Vũ khấu kiến mẫu hoàng, bái kiến Đồng phi!

      Quân Mạc Sầu hướng Đồng An nhàng vung tay lên- Đồng An, ngươi bận rộn rồi, 2 mẹ con chúng ta muốn như tri kỷ chuyện. Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi !

      Đồng An hướng Quân Phi Vũ nhàng gật đầu, biểu tình vẫn là rất nhạt, liếc nhìn nàng 1 cái, liền lui xuống.

      _ Vũ nhi, qua đây ngồi bên này- Quân Mạc Sầu vỗ vỗ vị trí trước người của nàng.

      Quân Phi Vũ cũng ko khách khí, sang ngồi ôm cánh tay Quân Mạc Sầu- Mẫu hoàng, chuyện ngày hôm qua ngài có nghe ?

      Quân Mạc Sầu sủng nịch sờ sờ đầu của nàng, cười cười hỏi- Mẫu hoàng nghe Vũ nhi của ta đại phóng tia sáng kỳ dị, chinh phục tâm cả đám nam nhi, việc này có đúng ko?

      Quân Phi Vũ hờn dỗi - Mẫu hậu lại trêu ghẹo hài nhi.

      Lập tức, nàng mặt cười vừa thu lại, nghiêm chỉnh - Mẫu hoàng, ngươi hẳn là cũng nghe , ngũ đại phu thị của Vũ nhi có ý bội phản chi tâm của Vũ nhi, nhi thần mặc dù thắng 2 người bọn họ, nhưng là ko muốn miễn cưỡng giữ bọn họ ở bên người. Vì thế, Vũ nhi khẩn cầu mẫu hoàng đáp ứng, làm cho Vũ nhi thả bọn họ tự do!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :