1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Lãn Ly Hôn ( 119 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 20 – NGƯƠI MUỐN ?



      Cuối cùng, Mạch Thiên Hàn lạnh lùng - Ta đề nghị vẫn dùng kế hoạch lúc đầu , nếu như nàng thực cải biến, như vậy, vừa lúc làm cho chúng ta nhìn 1 cái bản lĩnh của nàng. Đến lúc đó là hay ở, tất cả trở về rồi mới quyết định!

      Mọi người nhất trí gật đầu đồng ý.

      _ Tốt lắm, nếu đại ca đối với đề nghị của nhị đệ ko có ý kiến, các vị huynh đệ đều chuẩn bị 1 chút, ngày mai hảo hảo biểu , danh hiệu kinh thành Ngũ công tử chúng ta, cũng ko thể để cho người ta xem thường!

      Tiêu Bạch cười nhạt xong, mọi người muốn đứng dậy về phòng, đột nhiên Mạch Thiên Hàn hỏi- Đại ca, hôm nay tiếng cầm ca kia thế nhưng xuất từ thê chủ của chúng ta?

      Tiêu Bạch gật gật đầu, lông mày rậm nhíu chặt- Ko sai! Đây cũng là chỗ làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, ta tại phi thường chờ mong ngày mai, có lẽ, thê chủ đại nhân của chúng ta, có thể cho chúng ta 1 ít kinh hỉ.

      Mạch Thiên Hàn gật gật đầu, ko có hỏi thêm nữa.

      Vài người ở lại cùng nhau thương lượng 1 ít chuyện về lễ hội hoa sơn trà, liền tiêu tán đông tây.

      Mà người bị bọn họ tính toán Quân Phi Vũ, nếu như bọn họ đúng là coi nàng giống như Cỏ Dại công chúa trước kia, có thể tưởng tượng, bọn họ tuyệt đối là rãnh rỗi tự tìm đường chết. (Phải rồi! Số phận mấy chỉ có 1 chữ để diễn tả “Thảm”!- Milk)

      Đương lúc Tiêu Bạch tới khuyên nàng tham gia lễ hội hoa sơn trà, Quân Phi Vũ mẫn cảm liền nhận ra được khác thường, mặc dù biểu giấu giếm của có thể như giọt nước, nhưng mỗi 1 cái biểu tình rất của , cũng ko thể tránh được cặp mắt lợi hại của nàng.

      Công lực nhìn người này, ko chỉ tính riêng từ giác quan thứ 6 lợi hại của nữ nhân, mà còn là đến từ kinh nghiệm nhìn người lúc làm việc ở đại của nàng.

      đại, nàng cùng Đồng Đồng ban ngày là sinh viên học viện nhạc, buổi tối lại là nữ phục vụ của quán bar cao cấp.

      Nàng lúc trước làm việc, chỉ là vì giúp cha mẹ chia sẻ khoản học phí quá cao, nhưng dần dà, nàng lại phát , tại chỗ làm việc này, thế nhưng có thể nhìn thấy nhân gian bách thái, nhân tính hảo xấu xí hay tốt đẹp, ở cái dạng địa phương như đêm đen này ánh sáng ngọc mới có thể thỏa thích nở rộ.

      Đương nhiên, tài năng như bọn họa ở cái dạng địa phương long xà hỗn tạp mà vẫn bình yên vô , tro đó là nhờ vào chỗ dựa quan hệ với Đồng Đồng, quán bar đó vốn là của 1 thế gia bằng hữu của Đồng Đồng khai trương, đương nhiên có thể làm việc được xuôi gió xuôi nước.

      Nghĩ đến mình và Đồng Đồng lúc ở quán bar vui vẻ làm việc, nghĩ đến 2 người bị khách nhân quán bar xưng là “Tuyệt sắc song kiều”, nghĩ đến 2 người thường xuyên có những trò đùa nho , Quân Phi Vũ khóe môi lộ ra 1 tia hạnh phúc mỉm cười.

      Lập tức vừa nghĩ tới 2 người có lẽ vĩnh viễn vô pháp gặp lại, tro lòng của nàng lại khó tránh khỏi nảy lên 1 tia thương cảm.

      Việc này, đều qua.

      Mà ngày mai của nàng, có thể nghĩ, khẳng định có 1 tràng trận đánh ác liệt, ko có Đồng Đồng che chở nàng, tất cả đều chỉ có dựa vào chính mình, Quân Phi Vũ than 1 tiếng.

      _ Tình nhi, ngươi qua đây!

      _ Công chúa, có gì phân phó?

      Nhìn Tình nhi ở trước mặt nàng vẫn là rất câu nệ, Quân Phi Vũ cười bóp mũi của nàng 1 chút – Tình nhi, ta với ngươi ko cần đa lễ như vậy, ngươi thế nào vẫn là như vậy? Ngươi biết ta tại thay đổi, ko còn là cái kia điêu ngoa công chúa trước đây, vì thế, sau này nếu lúc chỉ có chúng ta, ngươi ko nên câu nệ như thế, cứ tùy ý, ta đây nhìn thấy cũng thoải mái.

      Tro tiềm thức Quân Phi Vũ mà đem tình tỷ muội đối với Đồng Đồng, chuyển dời đến người Tình nhi.

      Tình nhi trong mắt lên 1 tia cảm động, nàng thực rất thích công chúa tại này, hòa ái dễ gần, đối với nàng lại tốt.

      _ Hảo! Nô tỳ sau này nghe công chúa .

      _ Tình nhi, đến, ngồi - Quân Phi Vũ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, kéo Tình nhi ngồi xuống- Ngươi cho ta 1 chút, 5 phu thị của ta kia đều là hạng người gì? Tỷ như tính cách bọn họ, thích, am hiểu gì gì đó, ngươi biết cái gì liền cái đó, toàn bộ cho ta biết.

      Tình nhi che miệng khẽ cười 1 tiếng- Công chúa, ngài đối với bọn họ rốt cuộc để ý ?

      _ Ko phải. Tục ngữ ,biết giặc biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Ta trước đây cũng từng đo xem hoa sơn trà nở?- Phi Vũ hỏi.

      Tình nhi gật đầu- Công chúa trước đây thích nhất náo nhiệt cùng phô trương, kinh thành náo nhiệt chỗ nào đều ko hề thiếu công chúa.

      _ Vậy ta trước kia là ko phải nháo quá gây ko ít cười nhạo?

      _ Này… Này…- Tình nhi chi ngô ko dám lên tiếng.

      _ Ko quan hệ, ngươi liền trực tiếp , ta ko sinh khí, càng ko trách của ngươi. Ta đem chuyện trước kia đều quên, tại ta chỉ muốn biết chính mình trước đây làm ra chuyện gì? Phạm cái gì sai? Vì sao liền như vậy làm cho người ta căm ghét? Tình nhi, ngươi nếu như ko giúp ta, vậy ko ai giúp ta.

      Quân Phi Vũ bộ dáng đáng thương đả động Tình nhi- Công chúa, kỳ thực… Kỳ thực nô tỳ cảm thấy công chúa cũng đáng thương . Công chúa trước đây…

      Tình nhi này mà , liền hơn nửa buổi chiều, Quân Phi Vũ cuối cùng cũng đại khái biết chính mình trước đây làm chuyện xấu gì.

      Tỷ như: Muội muội Ôn Dịch Nho Ôn Dịch Phỉ chỉ bởi vì thích Diệp Phong, bị nàng quăng vào địa lao, kết quả, ngày thứ hai Ôn Dịch Phỉ liền chết ở lao trung.

      Lại tỷ như: Diệp Phong chỉ cần cùng ai hơn 2 câu, nàng liền đem người kia cắt lưỡi, móc mắt.

      Này 1 cái cọc, từng món 1, cũng làm cho Quân Phi Vũ cảm giác được dị thường kinh khủng.

      Nàng trước đây, hành vi xem ra đúng là người quỷ căm ghét, còn làm khó Tình nhi cùng Diệp Phong ở bên cạnh nàng.

      Thế nhưng, đối với ngũ đại phu thị vì sao hận nàng? Tình nhi lại ko biết nguyên nhân nào.

      Chỉ biết là, bọn họ đều là cùng nàng sau đêm tân hôn, đều trở nên cổ cổ quái quái .

      _ Tình nhi, hôm nay trời mau tối, Diệp Phong thế nào còn chưa có trở lại? Ngươi xem, có phải hay mẫu hoàng đem bắt ?

      Diệp Phong vừa trở lại cửa phòng Quân Phi Vũ, liền nghe được nàng hướng Tình nhi hỏi , tro lời quan tâm ràng làm cho tro lòng của khẽ động.

      Nàng thực thay đổi!

      Cảm giác này, sau khi nàng tỉnh lại mỗi 1 lúc mỗi 1 khắc đều cho điểm này.

      _ Công chúa, nếu vậy nô tỳ ra hỏi thăm 1 chút?

      Đứng ở cửa Diệp Phong vừa nghe đến Tình nhi , vội vàng phục hồi tinh thần lại, lên tiếng đáp- Tình nhi, ngươi ko cần , Diệp Phong trở về!

      Tình nhi vừa nhìn tiến vào, lập tức quái khiếu- Ai, Diệp Phong, ngươi ngày hôm nay đều đâu a? Công chúa hỏi thăm ngươi nhiều lần, ngươi mau thành khai mau, đến chỗ nào ?

      Quân Phi Vũ cười nhìn Tình nhi, nha đầu kia, trước mặt Diệp Phong, chính là như vậy ko lớn ko ồn ào.

      Diệp Phong nhìn Quân Phi Vũ ôn nhu mỉm cười, khóe môi hàm chứa ý cười, giống như là thái dương ấm áp, thẳng tắp chiếu vào tim của .

      Nghĩ đến lúc ko thể nhìn thấy nàng cười được nữa , tro lòng thế nhưng cảm thấy ê ẩm đau đau, tô tê dại ma, tâm, đầy rẫy khác thường cảm xúc.

      _ Diệp Phong, ngươi làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao?

      Quân Phi Vũ thấy đứng như mất hồn, lại ko lời nào, nhưng ra sắc mặt tình bất định, nhìn 1 hồi bi 1 hồi hỉ, ko biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Diệp Phong nhìn mặt Quân Phi Vũ lo lắng, tro lòng cứng lại, tròng mắt trả lời- Hồi công chúa, Diệp Phong tuân ý chỉ nữ hoàng bệ hạ, ngày kia đem phó quân doanh Thanh Châu, ở nơi đó học tập rèn luyện 1 khoảng thời gian, ngày kia xuất phát.

      _ Ngươi cái gì? Mẫu hoàng thế nhưng cho ngươi xa phó Thanh Châu?- Quân Phi Vũ kinh nhảy dựng lên.

      Nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, ngồi xuống nhìn đôi mắt sáng rũ xuống nhưng thắt lưng lại rất thẳng, nàng yếu ớt hỏi- Diệp Phong, là chính ngươi muốn Thanh Châu, đúng ko?

      Diệp Phong thân thể cứng đờ, nhưng vẫn là ra thực- Phải!

      1 tiếng “Phải” này, cơ hồ đánh Quân Phi Vũ vừa vung lên ý chí chiến đấu.

      Diệp Phong, ở tro lòng của nàng vẫn là cái cảm giác ko đồng dạng tồn tại như vậy, giống như cây trụ tinh thần của nàng ở dị thế này, mặc dù rất giống vẻ ngoài của Hàn Tử Tuấn, điều này làm cho nàng cảm giác tiềm thức được, nàng kỳ thực cũng ko đơn, nàng còn có 1 người quen thuộc bồi ở bên cạnh mình, ủng hộ chính mình thẳng về con đường phía trước.

      , nàng giống như là thấy được hi vọng cuộc sống.

      Thế nhưng, tại liền đều ko lưu tình chút nào lựa chọn vứt bỏ nàng, lựa chọn giương cánh bay cao.

      Quân Phi Vũ rất muốn kiên cường với tiếng- Ngươi nhớ giữ sức khỏe!- Thế nhưng, nước mắt kia vẫn ko thể nào nhịn xuống, theo 2 má đào trượt rơi xuống.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 21 – Ý QUYẾT

      Nhìn thấy Quân Phi Vũ luôn luôn ghê tởm điêu ngoa, đột nhiên buồn bã rơi lệ, Diệp Phong tro khoảng thời gian ngắn lại cảm luống cuống, đáy lòng đau nhức.

      nhịn ko được đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Tình nhi, vừa vặn đụng phải ánh mắt ko đành lòng của Tình nhi.

      Tình nhi thấy được mang theo khẩn cầu quang mang, hướng gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, liền rút ra khăn tay của mình, đến gần trước mặt Quân Phi Vũ, nhàng giúp nàng lau lệ mặt, mở lời khuyên giải an ủi- Công chúa, Diệp Phong cũng ko phải ko trở về, đây là rèn luyện, sau này học được bản lĩnh, vẫn là trở về phụng dưỡng công chúa điện hạ . Ngài cũng đừng khổ sở a, thấy ngài như vậy, Diệp Phong cũng ko an lòng.

      Quân Phi Vũ hít sâu 1 hơi, ổn định tâm tình của mình, tiếp nhận khăn lụa tro tay Tình nhi, nhàng tiếng- Cám ơn!

      Nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong đầy cảm xúc bất an, tâm tình của nàng tốt hơn 1 chút, nhàn nhạt - Diệp Phong, nam nhi chí tại bốn phương, ngươi muốn , ! Ta cũng mệt mỏi rồi, các ngươi đều lui xuống ! Tình nhi, đừng cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta, ta muốn mình yên tĩnh!

      xong, nàng đứng lên, cũng ko thèm nhìn bọn họ liếc mắt 1 cái, trực tiếp hướng nội thất đến.

      Tình nhi cùng Diệp Phong nhìn chăm chú bóng dáng nàng, than 1 tiếng, song song ra cửa.

      Ngoài cửa, Tình nhi giọng hỏi Diệp Phong- Ngươi thực phải ly khai?

      Diệp Phong khẽ gật đầu 1 cái.

      Tình nhi than 1 tiếng- Như vậy cũng tốt, dù sao trước giờ cũng là tâm nguyện của ngươi.

      Diệp Phong ngước mắt nhìn về phía bầu trời hoàn toàn tối đen, ánh mắt cuối cùng rơi vào tòa lầu các như hoa tro màn đêm- Tình nhi, sau khi ta , ngươi phải chiếu cố nàng tốt.”

      Tình nhi trầm mặc 1 hồi, lại hỏi- Diệp Phong, công chúa thay đổi, ngươi ko có nghĩ tới vì nàng lưu lại sao? Công chúa mặc dù hành vi có chút ko bình thường, nhưng ta nhìn ra được công chúa quan tâm ngươi, nếu ko công chúa chưa bao giờ khóc thế mà bây giờ lại rơi lệ.

      Diệp Phong ko gì, thế nhưng, đôi tay lại nắm chặt thành quả đấm, lộ gân xanh.

      Tình nhi nhìn Diệp Phong tượng như cái hũ nút, chính mình nửa ngày, lại 1 điểm phản ứng cũng ko có, biết ý quyết, mặt cười hơi trầm xuống- Được rồi, được rồi, ta cũng ko khuyên ngươi nữa, ngươi yên tâm lên đường, ta thay luôn phần ngươi, hảo hảo chiếu cố nàng.

      Diệp Phong lúc này mới thở dài 1 hơi, phun ra hai chữ- Cám ơn!

      . . .

      Ngày thứ hai, bởi muốn tham gia lễ hội hoa sơn trà, Tình nhi sớm liền chân tay vào.

      Vốn tưởng rằng công chúa điện hạ khẳng định còn ngủ, lúc nàng nhìn thấy Quân Phi Vũ sớm trang điểm thỏa đáng, ngồi trước gương đồng ảnh tro gương mặt đầy hối tiếc, Tình nhi sửng sốt 1 chút, lập tức liền lập tức cười - Công chúa, thế nào lại ko ngủ thêm chút nữa, tại canh giờ còn sớm!

      _ Ngủ ko được, ko bằng dậy sớm 1 chút- Quân Phi Vũ nhàng đứng dậy- Tình nhi, ngươi xem ta đây trang điểm có được ko?

      Tình nhi vây quanh nàng vòng vo 2 vòng, hai mắt càng ngày càng sáng, chậc chậc tán dương- Công chúa, ngươi đây 1 thân, khẳng định tươi đẹp hơn hoa thơm cỏ lạ. Búi tóc đầu người nô tỳ chưa từng thấy quá, tuy đơn giản nhưng lại đặc biệt rất coi được nhe, 1 thân cung trang quần lụa mỏng màu trắng, làm cho công chúa điện hạ toát lên khí chất phiêu dật xuất trần, lại hợp với khuôn mặt tuyệt sắc của công chúa, mỹ, thực rất đẹp!

      Được chuyên gia Tình nhi chắc chắn khẳng định, Quân Phi Vũ cũng tự tin thêm 1 chút.

      Hôm nay là ngày Quân Phi Vũ nàng lần đầu tiên lên sân khấu, hơn nữa, 5 vị phu thị kia của nàng đợi ở đó, danh tiếng thối trước kia của nàng, bây giờ cũng nên tổng rửa sạch !

      _ Tình nhi, chúng ta thôi!

      _ Công chúa, tại canh giờ còn sớm lắm!

      _ Ko quan hệ, chúng ta vừa lúc có thể tới trước để dạo tro đó- Quân Phi Vũ cười xong- Được rồi, Tình nhi, ngươi kêu cung nữ với Trầm Hương hoàng tử, hôm nay ta ko rảnh, kêu chính tìm 1 ít chuyện cho hết thời gian.

      _ Nô tỳ tuân mệnh!

      2 người vừa ra khỏi cửa, liền thấy Diệp Phong đứng ở trước cửa, Quân Phi Vũ ngừng 1 chút cước bộ, tựa như là ko có thấy , tiếp tục nâng cước bộ chạy.

      Trước cửa đại môn Phi Vũ cung, kiệu vốn chuẩn bị.

      Khi chân nàng bước vào cửa kiệu, quay đầu lại đối Diệp Phong - Diệp Phong, hôm nay ngươi ko cần theo chúng ta, ngươi lưu lại thu dọn đồ đạc !

      _ Công chúa, xin cho Diệp Phong trước khi , thủ hộ cho công chúa ngày cuối cùng.

      ngồi vào trong kiệu Quân Phi Vũ viền mắt hơi ẩm, sao phải tự mình làm khổ vậy chứ? Chỉ là tăng thương cảm của nàng mà thôi.

      Quên , nếu muốn , cứ để !

      _ Khởi kiệu!

      Ra lệnh 1 tiếng, đoàn người liền hướng phía cửa cung mà .

      Quân Phi Vũ nhấc lên màn kiệu nhìn ra bên ngoài, tới cửa cung, đột nhiên phát 3 cỗ kiệu khác cũng chuẩn bị xuất môn.

      _ Tình nhi…

      Tình nhi nhìn thấy ánh mắt Quân Phi Vũ, lập tức hiểu ý giải thích- Công chúa, đó là loan kiệu, của thái tử, Tam công chúa cùng Ngũ công chúa, kỳ quái, năm rồi thái tử cũng ko có tham gia hoạt động này, năm nay thế nào đến nàng cũng ?

      Quân Phi Vũ ko gì thêm, xem ra lễ hội hoa sơn trà nở hôm nay, nhất định là có trò hay để xem .

      Chỉ bất quá, nhân vật chính mà bọn họ muốn xem tro hí kịch này lại là chính mình, còn là mình đấu với bọn ? Ai mới là kẻ xấu hổ đây, là mỏi mắt mong chờ…

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 22- KINH THÀNH ĐỆ NHẤT LÂU

      Thường ngày, công chúa các nàng muốn xuất môn đều phải rất nghiêm ngặt, ko có nữ hoàng bệ hạ phê chuẩn, ko được ra ngoài.

      Đương nhiên, Quân Phi Vũ là ngoại lệ tro đó.

      Dù sao nàng tính tình vốn ko sợ trời ko sợ đất, ỷ vào nữ hoàng bệ hạ thương , còn có cái gì ko dám làm, lại , dù cho nàng làm, nữ hoàng bệ hạ cũng ko đối với nàng thế nào, cùng lắm phạt nàng diện bích tư quá. (Diện bích tư quá: úp mặt vô tường suy nghĩ :)) đại loại là chị Vũ bị phạt đóng cửa suy nghĩ về những lỗi lầm của mình ấy mà)

      Cùng lúc 4 cỗ loan kiệu của các công chúa tiền tiền hậu hậu xuất cung môn, nhưng phương hướng , hiển nhiên là ko giống nhau, tới ngã 3 đường, liền đều phân đạo mà .

      Quân Phi Vũ ko muốn để ý tới chuyện của các nàng, dù sao nàng chẳng qua chỉ là 1 khách qua đường thờ ơ lạnh nhạt, các nàng thích đâu đều cùng nàng ko quan hệ.

      Vừa đến đường cái, Quân Phi Vũ liền kêu kiệu phu phóng nàng xuống.

      Nhìn đường cái vô cùng – náo nhiệt rộn ràng nhốn nháo, Quân Phi Vũ trái lại có 1 loại cảm giác bi thương “ ở tha hương vì dị khách”.

      Ngay cả công chúa thân phận cao tới đâu, lấy được nhiều hơn nữa cẩm y mỹ thực, nàng lại tổng có 1 loại cảm giác ăn nhờ ở đậu.

      Nếu như, nàng có thể tìm tới đường về nhà tốt rồi.

      Nhìn Quân Phi Vũ mi tiêm buồn, nhìn nhìn đường cái, ánh mắt lại ko có rơi ở điểm nào, biểu tình tràn đầy mê man, bất đắc dĩ, đơn cùng bi thương, Tình nhi mặc dù nghĩ ko ra, nhưng tâm, lại xác vì nàng đau lòng.

      _ Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Ngài xem, nhân gia đều ở đây nhìn ngài kìa!

      Xưng hô tiểu thư này, là thân phận bên ngoài các nàng ước định. Nàng là tiểu thư, Tình nhi là nha đầu.

      Nghe được Tình nhi , Quân Phi Vũ phục hồi tinh thần lại, hướng nàng cười cười- Tình nhi, bồi ta 1 chút ! Ngươi xem thích gì, ta mua cho ngươi!

      Tình nhi nhìn thấy mặt nàng phiêu dật đạm nhiên, tựa như là tùy thời muốn thăng thành tiên tươi cười, nhịn ko được viền mắt đỏ lên, thốt ra- Tiểu thư, Tình nhi cái gì cũng ko muốn, chỉ cần tiểu thư bình an là được rồi.

      Quân Phi Vũ thân thủ khẽ vuốt 1 chút đầu của nàng, cười - là nha đầu ngốc, ta đương nhiên bình bình an an, ko chỉ bình an, ta còn muốn gây tai họa, trường mệnh bách tuổi nữa.

      Tình nhi cũng theo “Ha hả” cười rộ lên, ngay cả Diệp Phong theo phía sau bọn họ, cũng khó nhịn được kéo kéo môi.

      1 đường , 1 đường nhìn, 1 đường mua đồ, đợi canh giờ bắt đầu lễ hội hoa sơn trà thời gian ko sai biệt lắm, bên tro kiệu nâng ko phải là người, tất cả đều là vật phẩm ăn uống mặc quần áo.

      Quân Phi Vũ mua cho Tình nhi 1 cây trâm chân trâu, sau đó lại đưa cho Diệp Phong 1 cái đai lưng, lại đưa mỗi người 2 bộ y sam, ngay cả kiệu phu mỗi người đều có phần, bọn họ vẻ mặt mừng rỡ thụ sủng nhược kinh, mặt lại cao hứng như là trúng giải thưởng lớn.

      Khi nhìn nụ cười bọn họ sáng lạn tựa như dương quang, Quân Phi Vũ đột nhiên cảm giác, tồn tại của mình dường như có 1 chút giá trị.

      Có lẽ, nàng có thể lấy cái thân phận này, làm cho càng nhiều người có thể lộ ra thỏa mãn tươi cười như vậy, đây cũng là chuyện tại duy nhất nàng có thể làm được !

      , nàng thực rất hâm mộ được như nam nhân rong ruổi sa trường, ở đại, nàng cũng có quân nhân tình kết, ở chỗ này, nàng cũng hâm mộ Diệp Phong, có thể đến sa trường giết địch vệ quốc.

      Chỉ tiếc a! Nàng chỉ là 1 tiểu nữ nhân, tay trói gà ko chặt, nguyện vọng này, sợ là ko có cơ hội thực .

      Nàng cười tự giễu. (Chị đừng buồn, sau này còn có cơ hội, còn sẵn tiện hốt thêm 3 đẹp trai khác nữa!- Milk)

      _ Tiểu thư, tới thời gian phó ước – Tình nhi lo lắng nhắc nhở vị đại tiểu thư ko biết mệt mỏi này.

      Trước đây công chúa chưa tới 2 bước, luôn luôn y ổi kêu, đến chỗ nào đều là kiệu lớn hầu hạ, công chúa tại, mỗi ngày đều có thể phát tân biến hóa của nàng. Nàng cảm thấy, công chúa tại, tựa như bảo mỏ, luôn luôn có thể đào ra 1 ít đồ, làm cho Tình nhi cảm thấy mới mẻ hiếu kỳ ko ngớt.

      _ thôi! Phi Vũ Hiên.

      【Phi Vũ Hiên】, là kinh thành đệ nhất danh lâu.

      Nó là nơi vương tôn công quý tộc tụ hội , hàng năm ở chỗ này tổ chức tất cả yến hội lớn , vô số hằng hà, lại là nơi tổ chức lễ hội hoa sơn trà nở mỗi năm 1 lần nổi danh nhất.

      Đương lúc Quân Phi Vũ hạ kiệu đứng ở cửa, cũng ko khỏi vì cái đệ nhất danh lâu này mà thán phục.

      Kiến trúc này, quả thực có thể kinh điển chi tác.

      3 tầng lâu rường cột chạm trổ, xảo đoạt thiên công, xa hoa, lầu 1 cửa chính treo 1 bảng hiệu hắc đế chữ vàng, mặt viết 3 đại tự rồng bay phượng múa— Phi Vũ Hiên. Toàn bộ kinh thành, sợ rằng ngoại trừ hoàng cung xa hoa có thể so sánh với bên ngoài, xa hoa nhất lâu có lẽ chính là nó, thảo nào có danh xưng là kinh thành đệ nhất danh lâu.

      Cửa đứng 4 vị trung niên mặc lam bào, ánh mắt lợi hại, huyệt thái dương lồi ra, vừa nhìn thấy Quân Phi Vũ hạ kiệu, đồng thời xoay người cung nghênh- Hoan nghênh công chúa giá lâm- Tro đó 1 vị vươn tay bày ra 1 tư thế thỉnh- Công chúa, thỉnh bên này!

      Quân Phi Vũ ko lên tiếng, Tình nhi cơ linh, tiến lên phía trước tạ ơn- Cám ơn Cách tiên sinh.

      Nghe được Tình nhi , Quân Phi Vũ chợt nhíu mày, ra cửa lớn này chỉ tiếp đại khách, đều ko phải là người thường?

      Nếu như bên ngoài kia 3 tầng ngoại lâu cấp cho Quân Phi Vũ cảm giác là xanh vàng rực rỡ nhất phái xa hoa, như vậy, qua ngoại lâu tiến vào đình viện, liền có thể là tiểu cầu nước chảy lâm viên lịch tao nhã.

      Cửu khúc hành lang gấp khúc, hồ sen hoa trì, đình lâu nghỉ mát, ánh sấn trứ bên cạnh cùng hoa mai tranh tươi đẹp, còn có 2 bên đình đài lầu các, Quân Phi Vũ thậm chí có 1 loại cảm giác bừng tỉnh vào Tô Châu lâm viên đại, ko ngờ, nàng ở đại vẫn luôn tưởng niệm muốn nhìn 1 cái phong cảnh Giang Nam ưu mỹ tú lệ, vẫn chưa có thể như nguyện, bây giờ, thế nhưng có thể ở chỗ này nhìn thấy, này có được là phúc khí của nàng hay ko?

      Giữa sân nhà, nơi thường thường có y tóc mai hương ảnh thoáng , có rất nhiều các tiểu thư hoàn phì yến gầy (Ý các dạng nương đầu đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mỏng manh như Triệu Phi Yến đều có cả) quần tam tụ ngũ kết thành đôi, còn có công tử giai nhân tổ hợp, nguyên bản dào dạt khuôn mặt tươi cười, khi nhìn đến thân ảnh Quân Phi Vũ tới, mỗi 1 người đều tự giác mau tránh ra, mặt nhanh quay sang hướng khác.

      Quân Phi Vũ thầm buồn cười, này đúng là người có tên, cây có bóng, xem ra nàng đúng là tiếng xấu lan xa.

      Cách tiên sinh dẫn đường quay đầu, chỉ vào tiểu lâu phía trước cách đó ko xa- Công chúa điện hạ, thái tử cùng các vị khách nhân đều ở Di Tâm các, tại hạ chỉ có dẩn công chúa tới đây.

      Quân Phi Vũ phất phất tay- ! Tự chúng ta tiến vào!

      _ Công chúa, vị Cách tiên sinh kia, là 1 trong tứ đại cao thủ của kinh thành, hàng năm do tứ đại cao thủ bọn họ suất lĩnh kinh gia phụ trách an toàn tro lễ hội hoa sơn trà nở.

      Tình nhi giúp Quân Phi Vũ giải thích nghi hoặc, nàng gật gật đầu, nghe từ Di Tâm các phía trước truyền đến 1 truyện cười bằng chất giọng nhàng, nghĩ ngợi quang cảnh bên tro là như thế nào.

      Khi nàng tới cửa Di Tâm các cửa, mắt thấy 1 vị trung niên lam y hướng nàng hành lễ, liền lập tức hướng phía sau vang giọng- Phi Vũ công chúa giá lâm!

      Bên tro vốn có hoan thanh tiếu ngữ, tro nháy mắt tĩnh.

      Quân Phi Vũ tro lòng mồ hôi lạnh a, lực sát thương của mình đúng là ko phải mạnh bình thường nha!

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 23 – NHẤT ĐỊNH PHẢI THẮNG

      Chính mình thế nhưng làm cho mọi người sản sinh phản ứng khổng lồ như thế, Quân Phi Vũ câu môi cười nhạt, vẻ mặt thong dong tự nhiên tiến vào môn.

      Nàng đôi mắt sáng quét, nhất nhất xẹt qua vị trí thân nhân (Người nhà) của nàng ngồi.

      Thái tử Quân Phi Vân ngồi ở thượng thủ, ngồi ở bên trái nàng chính là Tam công chúa Quân Phi Yên, bên phải chính là Ngũ công chúa Quân Phi Vụ, ở bên cạnh Quân Phi Vụ còn có 1 chỗ trống, lại ko biết có phải hay ko là lưu cho của nàng.

      Nhìn bên trái 1 loạt, ngồi vị trí đầu não chính là Tiêu Bạch, phía sau 1 loạt tất cả đều là mỹ nam, làm trái tim Quân Phi Vũ thẳng run, hai ba bốn năm cái đầu, chẳng lẽ đây là ngũ đại phu thị của nàng?

      Xem ra, nàng đúng là diễm phúc ko cạn a! Chậc chậc chậc, vừa nghĩ tới bị 5 vị mỹ nam quay chung quanh, ấn 2 chân, xoa bóp 2 cánh tay, còn có 1 người xoa bóp vai, đúng là tiêu dao khoái hoạt .

      Quân Phi Vũ ở tro đầu 1 bên làm càn YY mỹ nam này đó, mâu quang lại tiếp tục hướng phía bên phải quét tới.

      Phía bên phải vị trí đầu não ngồi là 1 vị nam nhân mặc thanh y, đầu đội tử kim quan, diện mạo tuấn lãng nho nhã, nhìn có lẽ hơn 20, biểu tình đạm mạc xa cách, 1 đôi con ngươi đen nhánh lợi hại bắn về phía người của nàng, nhưng cũng chỉ là quét liếc mắt 1 cái, liền nhàn nhạt lướt qua, giống như là nhìn người lạ bình thường, ko mang theo 1 tia cảm tình.

      Thời gian Quân Phi Vũ tiếp tục quan sát những người khác, vị thanh y tuấn nam đứng dậy, dùng trong trẻo thanh hướng về phía mọi người - Nếu Lục công chúa đến, chúng ta đây lễ hội hoa sơn trà nở tại chính thức bắt đầu. Lục công chúa, thỉnh trở về vị trí cũ!

      Thái tử Quân Phi Vân hướng Quân Phi Vũ nháy mắt ra dấu, ý bảo nàng ngồi vào bên cạnh Ngũ công chúa Quân Phi Vụ.

      Quân Phi Vụ bộ dạng rất là đáng , vừa nhìn thấy Quân Phi Vũ muốn ngồi ở bên cạnh nàng, thế nhưng hướng bên người thái tử rụt lui, 1 đôi mắt to linh lợi bỗng nhiên sợ hãi kinh hoảng, nhìn Quân Phi Vũ giống như là nhìn thấy quái thú ăn thịt người.

      Nàng đáng sợ như vậy sao?

      Quân Phi Vũ ở tro lòng hừ lạnh, dù cho sợ nàng, cũng ko cần phải biểu khoa trương ra bên ngoài như vậy ! Nàng giả trang bộ dáng đáng thương, là làm cho ai nhìn đây?

      Quân Phi Vụ ánh mắt như có như ko nhìn sang, lại phát nguyên lai mục tiêu của nàng chính là cái thanh y tuấn nam kia.

      Thanh y tuấn nam hiển nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt đáng kia, mi mao đen đặc nhăn lại, khóe môi câu dẫn ra 1 tia châm chọc cười- Phi Vụ, nàng sợ cái gì? Ở đây có nhiều người như vậy, ai dám động tới 1 cọng lông măng của nàng? Ta Kinh Phi Vũ tuyệt đối ko tha nàng ta!

      xong, ánh mắt của nhàn nhạt đảo qua người Quân Phi Vũ.

      Ha hả! Nguyên lai hôm nay chính là chủ nhân lễ hội hoa sơn trà nở — Kinh Phi Vũ! Cũng là đại lão bản kinh thành đệ nhất danh lâu.

      Quân Phi Vũ rũ mắt xuống, coi như ko có nghe thấy lời . Diễn trò ! Các ngươi thích làm liền cho các ngươi làm, ta uống trà của ta, ngươi diễn kịch của ngươi!

      Bất quá, nếu như hôm nay chỉ là đến xem hoa sơn trà nở như , cũng ko tránh khỏi làm cho nàng quá thất vọng rồi.

      Quân Phi Vũ có cảm giác toàn bộ tầm mắt mọi người tro gian phòng này đều tập trung ở người của nàng, tựa hồ là chờ nàng đối với Kinh Phi Vũ tiến hành 1 phen cao đàm khoát luận phản kích.

      Đợi 1 lát, ko người nào lên tiếng.

      Ngay lúc thời gian dường như trở nên đông cứng, chủ nhân Kinh Phi Vũ đành phải lại khai thanh- Kế tiếp, vẫn là tiến hành thi đấu khiêu chiến như năm rồi, ko biết phía dưới có vị nào muốn tiến hành khiêu chiến? Khiêu chiến với ai? Tiền đánh cược là cái gì? 1 đấu 1 như cũ. khi song phương xác nhận, đều ko được quyền nuốt lời.

      Quân Phi Vũ cũng ko hé răng, kính cố ở nơi đó thưởng thức trà, , đệ nhất danh lâu trà đúng là ko tồi! Cam hương, thuận trượt, uống qua rồi, còn có thể lưu lại hương vị nồng đậm.

      Nàng còn chưa kịp thưởng thức xong chén trà, cũng cảm giác được có 1 người đến gần trước mặt nàng, ngước mắt vừa nhìn, dĩ nhiên là 1 tro 5 vị mỹ nam khi nãy.

      Nhìn 1 thân bạch y, cầm tro tay Ngọc Tiêu, nếu như nàng ko có đoán sai, phải là kẻ thông hiểu luật Mạch Thiên Hàn ?

      Quân Phi Vũ đôi mi thanh tú túc, nam nhân này đúng là đáng đánh đòn, ai cũng ko chọn, thế nhưng trận đầu liền tới khiêu chiến nàng?

      nếu ko phải đầu có vấn đề, vậy khẳng định liền là cố ý.

      Muốn làm nàng mất mặt?

      Đến đây ! , nàng đúng là ko để ý, dù sao nàng cũng là chân trần, ko sợ bọn họ ép mang giày.

      Lấy xú danh thanh, thua cũng là thua, dù sao dựa theo năm rồi đến xem, nàng cũng ko có thắng đáng để người khác ca ngợi, dù cho lại thua 1 hồi như thế nào?

      Nhưng bọn họ những người này lại bất đồng, hàng năm người thắng, đột nhiên lại bị 1 kẻ ngực lớn nhưng ko có đầu óc Cỏ Dại công chúa kia giựt lấy, kia mặt phấn khích, khẳng định rất đẹp mắt ?

      Hướng về phía điểm này, nàng hôm nay nhất định phải thắng!

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 24 – XÍCH LÕA KHIÊU CHIẾN (Xích lõa nghĩa là trần trụi, chắc ở đây mang nghĩa thực tế tàn nhẫn. Nếu bạn nào có gợi ý hay hơn nhắc nhở Milk nhe!)



      Quân Phi Vũ ngước mắt nhìn Mạch Thiên Hàn, khẽ cười hỏi- Ngươi hướng ta khiêu chiến?

      Mạch Thiên Hàn gật gật đầu.

      Nàng nhàn nhạt cười, để chén trà tro tay xuống, nhìn về phía Mạch Thiên Hàn- Được rồi! Ngươi muốn đấu cái gì? Luật đấu như thế nào? Thắng làm sao? Thua như thế nào?

      Mạch Thiên Hàn nhìn mặt nàng thong dong tự nhiên yếu ớt cười, đẹp như tuyết liên nở rộ, nhưng cũng lại tựa như tuyết liên, sinh ra 1 cỗ băng sơn tuyết hàn lạnh lẽo, lần đầu tiên, luôn luôn bình tĩnh Mạch Thiên Hàn tro đáy lòng có chút do dự.

      Quân Phi Vũ thấy chỉ là lẵng lặng nhìn mình chằm chằm, lại nửa ngày ko lời nào, nhịn ko được trêu tức - Ngươi a! Tại sao ko chuyện? Thiên Hàn, ngươi ko phải phu thị của bản công chúa sao? Giữa chúng ta, còn phải dùng tới khách khí như vậy sao?

      Trình Nhất Đao ngồi ở 1 bên tính nôn nóng ha hả cười- Nhị ca, có việc gì cứ , có chuyện gì mấy huynh đệ ta ủng hộ ngươi.

      khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Mạch Thiên Hàn lên vẻ đỏ sậm, liền lập tức khôi phục lạnh lùng xa cách- Thiên Hàn thông hiểu chỉ có luật, mấy ngày trước nghe công chúa điện hạ khúc nghệ tiến nhanh, cho nên muốn mượn cơ hội này cùng công chúa điện hạ khiêu chiến 1 phen.

      Quân Phi Vũ nhíu mày, lười biếng đem thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, vươn ngón tay chỉ, ko dừng 1 chút địa điểm nào mặt bàn, nhàn nhạt hỏi- Ngươi kêu bản công chúa làm cái gì?

      Lời vừa ra, mọi người đồng thời chấn động, lập tức ôm tâm tư nhìn 2 người bọn họ, đặc biệt phản ứng của Mạch Thiên Hàn.

      Mạch Thiên Hàn căn bản cũng ko ngờ, Quân Phi Vũ làm khó dễ như vậy, quan sát nàng từ lúc bước vào cửa, đều tinh tường cảm giác được, Quân Phi Vũ thay đổi!

      Nhưng lời của nàng đột nhiên trở nên sắc bén châm chọc, mày kiếm vừa nhíu, lập tức thẳng thắn - Chẳng lẽ công chúa điện hạ quên mất, vào cái cửa này, mặc kệ ngươi thân phận địa vị gì đều phải buông, bình đẳng tương giao, luận bàn tỷ thí.

      _ Nga, phải ko? Như thế bản công chúa ko phải- Quân Phi Vũ đứng lên, đến gần bên người Mạch Thiên Hàn, thân thủ liền đặt ở tay , mâu quang qua nơi nào, tất cả đều bị vẻ mặt nàng dọa đến kinh hoàng.

      Nàng dưới đáy lòng cười trộm, ta chính là muốn ở chỗ này hiệu quả như thế đó!

      Nhìn Mạch Thiên Hàn, mặt nàng mang theo thông minh tươi cười, cảm giác cánh tay truyền đến mềm mại, nghe thấy nàng dùng kiều nhu thanh mềm mại hỏi- Thiên Hàn, ngươi muốn cùng ta đấu cái gì?

      Mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, Mạch Thiên Hàn khuôn mặt tuấn tú càng trướng càng hồng- Ngươi mau buông tay! (Bắt quả tang chị trêu chọc trai nhà lành nhe!- Milk)

      Mắt thấy Quân Phi Vũ thực buông ra, lại cảm thấy buồn vô cớ như thiếu mất gì đó.

      Nhưng Mạch Thiên Hàn tính tình vẫn là bình tĩnh tự giữ, rất nhanh liền khôi phục trạng thái, nhìn Quân Phi Vũ ko tự ti cũng ko kiêu ngạo - Công chúa điện hạ, Thiên Hàn muốn cùng công chúa điện hạ so tài đánh đàn. Nếu như công chúa thắng, Thiên Hàn thỏa mãn công chúa điện hạ bất luận cứ điều kiện nào; nếu như Thiên Hàn thắng, thỉnh công chúa điện hạ phóng Thiên Hàn cùng với mấy vị huynh đệ khác tự do!

      Theo ngón tay Mạch Thiên Hàn, Quân Phi Vũ hướng Tiêu Bạch bọn họ nhất nhất nhìn theo.

      Bọn họ liền thực nghĩ như vậy ly khai nàng? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy làm bọn chán ghét?

      Rất tốt! Nếu bọn họ đều là thân ở Tào lòng lại theo Hán, nàng cũng ko cần phải giữ lại bọn họ, lại càng ko tiếc hận cái gì. Mỹ nam nếu ko có, lại tìm! Lấy thân phận của nàng, còn sợ gì tìm ko được so với bọn họ tốt hơn sao?

      Sau này, nàng bắt bọn họ phải quỳ xuống cầu nàng!

      Đối mặt với nàng mang theo ánh mắt 1 chút đau thương như vậy, Tiêu Bạch cúi đầu, 3 người còn lại, cũng ko ngoại lệ.

      _ Hảo! Ta đáp ứng ngươi!

      Quân Phi Vũ vừa dứt lời, Quân Phi Vân liền “Đằng” đứng dậy- Ko thể! Phi Vũ, việc này ko phải chuyện đùa, ngươi ko thể chính mình tự quyết định! Mấy người bọn đều là mẫu hoàng tự mình chọn, là hay ở, tất cả phải đợi mẫu hoàng quyết định.

      Quân Phi Vũ nhìn Quân Phi Vân, tay chỉ về phía ngũ đại phu thị của nàng, khóe môi lộ ra 1 tia cay đắng cười- Tỷ tỷ, bọn họ là ngũ đại phu thị của ta, thế nhưng hôm nay trước mặt mọi người lại tới khiêu chiến thê chủ như ta, nếu bọn họ sớm ko có đem ta để vào mắt, nếu bọn họ khát vọng ly khai ta như thế, vậy ta vì sao ko để cho bọn họ được đền bù mong muốn ? Nam nhân tro thiên hạ, chẳng lẽ chỉ có 5 người bọn họ sao?

      Cảm giác được ngữ khí của mình có chút kích động, Quân Phi Vũ hít sâu 1 hơi- Tỷ tỷ, việc này ngươi đừng quản, nếu như ta thua, ta hướng mẫu hoàng chịu tội.

      Nàng tựa như là ko nhìn thấy ánh mắt khác thường quan sát nàng của mọi người, thẳng quay người lại, trực tiếp đối mặt Mạch Thiên Hàn- Bắt đầu thi đấu ! Là ngươi tới trước, hay là bản công chúa tới trước?

      Nàng tro mắt Mạch Thiên Hàn đồng dạng thấy được ko hiểu cùng xem kỹ. Ko sai! Nếu như ko cảm thấy Quân Phi Vũ tại hành vi bất đồng so với dĩ vãng, đó mới thực là kỳ quái.

      _ Vẫn là Thiên Hàn tới trước !- Mạch Thiên Hàn nhìn nàng sâu 1 cái, mặc dù khuôn mặt tuấn tú biểu tình vẫn là lạnh lùng, nhưng tro con ngươi đen nhánh lại ràng thiếu 1 loại xa cách khi nãy, hơn nữa lại có 1 tia sáng.

      Toàn bộ tro đại sảnh, vắng vẻ ko tiếng động.

      1 đôi mắt, đều đảo quanh người Mạch Thiên Hàn cùng Quân Phi Vũ.

      Lực chú ý của Quân Phi Vũ lại toàn bộ tập trung ở người Mạch Thiên Hàn, nhìn bày cầm, nhìn vén y an vị, nhìn 10 ngón tay thon dài khẽ vuốt dây đàn, biểu tình tro nháy mắt ôn nhu, làm cho người ta ko tự chủ cho rằng, trước mặt ko phải là đàn cổ, mà chính là tình nhân của !

      Mạch Thiên Hàn xuất sắc! Điểm này, Quân Phi Vũ ko phải ko thừa nhận!

      Sau khi nghe được đánh ra khúc đàn, điểm lại thêm cao!

      Tiếng đàn của thanh giống như lời , chậm rãi gieo lên vui sướng như giục ngựa chạy, sau đó thanh lại gấp gáp như kiếm rít, cuối cùng, trở về 1 loại tri tri kỷ nhân gia tối cao ý cảnh, mọi người theo tiếng đàn của , dường như trải qua 1 câu chuyện về người nam nhân vào binh doanh, lại huấn luyện, lại chiến tranh, sau đó trở về điền viên cùng thê tử lại gắn bó như trước.

      Tro chuyện này mỗi 1 cái phù, mỗi 1 cái tiết tấu, đều bị diễn dịch thành kinh điển! Hoàn mỹ tới nỗi chuyên gia như Quân Phi Vũ cũng ko thể xoi mói.

      1 cao thủ có tài đánh đàn, nếu như là ở bình thường gặp phải, Quân Phi Vũ nhất định phải hô to mấy tiếng thống khoái, nhân sinh có được 1 tri kỷ, tâm nguyện hoàn thành!

      Chỉ tiếc, bọn họ coi như là gặp nhau ko hợp lúc, duyên phận, có lúc đúng là nhất kiện làm cho người ta cảm thấy phiền não a!

      1 khúc tấu xong, Kinh Phi Vũ dẫn đầu gọi “Hảo”, ánh mắt chờ xem kịch vui quét về phía người Quân Phi Vũ, chế nhạo - Công chúa điện hạ, kế tiếp chính là tới ngài! Bất quá, nếu như thua cũng ko quan hệ, dù sao Thiên Hàn tài đánh đàn vốn được xưng danh là kinh thành đệ nhất cầm, đến nay chưa từng bại tích! Ngươi nếu như thua, cũng ko oan uổng.

      Đầu Quân Phi Vũ cảm giác lại bị 1 loại đau đớn như xé kéo tập kích, nàng nên tuyển trạch 1 thủ từ khúc nào, mới có thể thắng được đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :