1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Lãn Ly Hôn ( 119 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 15 – 1 KHÚC KINH TỨ TỌA

      1 khúc kết thúc, Hoa Trầm Hương buông 2 tay, nhìn Quân Phi Vũ mỉm cười nhưng ko gì.

      Quân Phi Vũ vẫn chìm đắm tro giọng hát làm cho người khác mê say của , chưa thể tự thoát ra được.

      có giọng rất may mắn, khi chuyện là thanh nhàng dễ chịu, khi hát lại thêm 1 phần trầm thấp ấm áp, giống như 1 chén rượu quí, làm cho người ta chỉ khẽ nhấp 1 cái, lại muốn uống thêm 1 ngụm, hận ko thể vĩnh viễn như vậy nghe suốt cả đời.

      Đợi nàng phục hồi tinh thần, vừa lúc ngước mắt chạm phải ánh nhu tình như nước của Hoa Trầm Hương, thấy được sâu tro mắt nàng là thưởng thức cùng ngưỡng mộ. Mà nàng, thấy được tro mắt của là tự tin cùng thỏa mãn.

      Chăm chú quan sát 1 lúc, Hoa Trầm Hương ko nhịn được cười mở miệng trước- Phi Vũ, ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Mặt ta mọc cỏ nữa hả?

      Tình nhi bên cạnh “Xì” cười 1 tiếng, thấy ánh mắt lạnh của Quân Phi Vũ, lập tức vội vàng che miệng cúi đầu.

      Quân Phi Vũ quay đầu lại nhìn Hoa Trầm Hương, bây giờ tro mắt nàng tựa hồ ở phương diện nào đều siêu cấp đẹp trai, siêu cấp mê người, tro lòng toát ra 1 loại hưng phấn như tìm được tri kỷ.

      Nàng vén trướng mạn xuống giường, đến gần Hoa Trầm Hương- Có qua có lại mới toại lòng nhau! Trầm Hương, ta cũng tặng cho ngươi 1 khúc.

      được mấy bước, cước bộ lại lảo đảo, Hoa Trầm Hương vội đỡ lấy nàng, mâu quang rơi xuống lớp băng vải đầu nàng, mi nhăn lại- Phi Vũ, vết thương của ngươi ko sao chứ? Ko nên quá miễn cưỡng bản thân, ko cần phải đàn lúc này, dù sao chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở chung, sau này ko sợ ko có cơ hội nghe ngươi đánh đàn.

      Quân Phi Vũ ngước mắt mỉm cười nhìn - Ko có gì đáng ngại. Ta ko phải lúc nào cũng có hứng thú đánh đàn, ko tin ngươi thử hỏi Tình nhi, thiên hạ có mấy người có phúc có thể nghe được tiếng đàn của ta?

      Hoa Trầm Hương đưa mắt hướng Tình nhi, quả nhiên, Tình nhi dùng sức gật đầu.

      Hoa Trầm Hương sang sảng cười- Tốt lắm, nếu Phi Vũ thịnh tình, Trầm Hương chăm chú lắng nghe.

      Quân Phi Vũ hướng mọi người mỉm cười, vén làn váy, chậm rãi ngồi xuống, 10 ngón tay trắng noãn ấn dây đàn, tiếng đàn nhàng vang lên, nàng thanh như than khóc, chậm rãi vang lên tro phòng, lại xuyên thấu qua môn quan phiêu tống bên ngoài.

      _ Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu,

      Khinh giải la thường,

      Độc thướng lan chu.

      Vân trung thùy ký cẩm thư lai?

      Nhạn tự hồi ,

      nguyệt mãn tây lâu.

      Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,

      Nhất chủng tương tư,

      Lưỡng xứ nhàn sầu.

      Thử tình vô kế khả tiêu trừ,

      Tài há my đầu,

      Khước thướng tâm đầu.

      Dịch: Trăng tròn phía lầu Tây

      Mùi hương của ngó sen hồng nhạt như điệm ngọc mùa thu

      Khẽ buông xiêm áo the

      1 mình lên thuyền lan

      Thư gấm tro mây ai gửi đến

      Khi chiếc nhạn bay trở về

      Trăng sáng đầy lầu tây.

      Hoa tự phiêu lãng, nước tự trôi

      1 mối tương tư

      2 chốn ưu sầu

      Tình này ko cách gì tiêu trừ

      (Nỗi sầu) vừa mới thoáng lên mi

      nhói vào tro lòng rồi.

      Thanh mềm mại ôn nhu, triền triền miên miên, giống như 1 sợi tơ, đem tâm Hoa Trầm Hương trói chặt, kìm lòng ko đậu nhắm mắt lại, tinh tế nghe, ko muốn bỏ qua bất luận bất cứ luật gì, chỉ muốn đem thanh này vĩnh viễn cất kỹ tro lòng.

      Tro đầu của lên 1 bức tranh hoàn mỹ, Quân Phi Vũ tựa vào ngực , vành tai và tóc mai của nàng cùng tình chạm vào nhau, cùng nhau trò chuyện, 1 khắc kia, như thiên đường địa cửu, sông cạn đá mòn…

      Đến khi khúc nhạc kết thúc, còn chìm đắm tro hình ảnh mỹ lệ hạnh phúc ko thể tự thoát ra được.

      Quân Phi Vũ xem mọi người còn chìm đắm tro tiếng hát của nàng tinh thần chưa phục hồi lại, hiểu ý cười, đàn thêm 1 khúc.

      Nhìn thấy Hoa Trầm Hương cùng Tình nhi mê say, nàng nguyên vốn còn muốn thêm đàn 2 khúc, nhưng ngón tay lại cảm thấy đau đớn. thân thủ vừa nhìn, 10 đầu ngón tay thế nhưng sưng toàn bộ, xem ra Quân Phi Vũ nguyên lai quả nhiên thường ko đánh đàn, chỉ nhàng đàn 2 khúc, tay rất nhanh đau rát.

      _ Các ngươi ngây ngốc cái gì? Ha hả, có phải hay ko quá dễ nghe ?

      1 câu của nàng, làm Hoa Trầm Hương cùng Tình nhi mới thanh tỉnh lại, Tình nhi khi nhìn đến ánh mắt ám hiệu của Quân Phi Vũ, cười ái muội, lập tức ra ngoài.

      Hoa Trầm Hương tựa như là ko nhìn thấy nàng cùng Tình nhi nháy mắt ra dấu, 1 đôi tinh con ngươi lóe lên tia sáng kỳ dị như là nhìn thấy bảo vật, chậm rãi đến gần nàng, nhàng giam nàng vào ngực.

      Khi nàng bắt đầu hát, muốn làm động tác này, bây giờ rốt cuộc như nguyện, tro lòng cảm thấy phong phú, mùi thơm quanh quẩn mũi, thản nhiên làm cho sinh ra 1 loại thỏa mãn như là chiếm được toàn bộ thế giới.

      Này ôm ấp rộng lớn, cơ thể lại ôn ngọc mềm hương, nhiệt độ ko khí hình như có xu hướng dần dần lên cao.

      Quân Phi Vũ có sắc tâm ko sắc đảm, bị đột nhiên ôm vào tro ngực như vậy, nhất thời ko dám ngước mắt nhìn , gục đầu xuống, toàn bộ bên tai hồng thấu.

      Hoa Trầm Hương nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, càng mê muội, nếu như cả đời có thể ôm lấy nàng như vậy, sợ là kêu chết cũng nguyện ý ?

      Ngón trỏ tay phải nhàng nâng cằm nàng, nhìn 2 má nàng đẹp như hoa đào tháng 3, cười đến loan loan mặt mày, còn có lăng môi hồng hào ướt át, Hoa Trầm Hương ko chút suy nghĩ, trực tiếp đem môi tới.

      Ngọt ngào, mềm mại xúc cảm, làm cho bụng dưới căng thẳng.

      định làm nụ hôn sâu sắc, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng Tình nhi kinh hô- Nô tỳ tham kiến nữ hoàng bệ hạ!

      1 thanh mềm mại vang lên- Trẫm từ xa nghe được có người đánh đàn, đàn đúng là dễ nghe! Tình nhi, công chúa điện hạ đâu?

      _ Hồi hoàng thượng, công chúa ở tro phòng!

      Quân Phi Vũ nghe được Tình nhi lớn tiếng đưa tin, hoảng sợ, mẫu hoàng thế nào đột nhiên tới?

      Đại não lập tức hoạt động, vội vàng đẩy Hoa Trầm Hương ra, hờn dỗi trừng mắt liếc 1 cái, lại vội vàng vuốt ve tóc, sửa sang lại y sam, lúc này mới ra ngoài- Phi Vũ bái kiến mẫu hoàng!

      Hoa Trầm Hương cười cười, cũng theo phía sau nàng ra ngoài.

      _ Vũ nhi, thế nhưng ngươi vừa đánh đàn?

      _ Hồi mẫu hoàng, chính là hoàng nhi.

      _ ko ngờ, 1 thời gian ko gặp, tiếng đàn Vũ nhi thế nhưng tiến bộ nhanh như vậy, ca hát càng ngày càng dễ nghe!

      Quân Phi Vũ nhìn khuôn mặt cùng mỹ mạo của Quân Mạc Sầu tro lòng thầm than cho dù là những mỹ nhân tuyệt sắc trẻ tuổi nhìn thấy nàng cũng phải ganh tị; nàng dùng đôi mắt đẹp dịu dàng ý cười, ngây thơ khẽ sẳng giọng hỏi- Mẫu hoàng thế nào đột nhiên tới đây, có phải hay ko đến cười nhạo hoàng nhi?

      Quân Mạc Sầu nhợt nhạt cười- Vũ nhi, ngươi thường ngày cũng ko nguyện đánh đàn, hôm nay vì sao có nhã hứng nhu vậy? Chẳng lẽ bởi vì hoàng tử Hoa Trầm Hương?

      Quân Phi Vũ liếc mắt nhìn Hoa Trầm Hương 1 cái, thấy 2 tròng mắt tràn ngập ý cười, nàng mặt cười nóng lên- Mẫu hoàng, người đúng là cười nhạo hoàng nhi.

      _ Đồng An, ngươi xem , nha đầu to gan lớn mật này thế nhưng thông suốt đỏ mặt nha! Ha hả…

      Theo lời Quân Mạc Sầu, Quân Phi Vũ lúc này mới liếc mắt nhìn kỹ người nam nhân đứng bên cạnh nãy giờ vẫn ko gì, ước chừng có lẽ hơn 30, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, khuôn mặt tuấn tú biểu tình nhàn nhạt, làm cho người khác có cảm giác xa cách.

      Ngay cả khi nghe được Quân Mạc Sầu , cũng chỉ khẽ gật đầu 1 cái.

      Thấy cùng Quân Mạc Sầu tro lúc đó liếc mắt đưa tình nhìn nhau, hẳn là nam sủng của nữ hoàng ?

      Quân Phi Vũ nhất thời ko làm được thân phận của là gì, đành phải hướng mỉm cười, gật gật đầu, liền tuyển trạch (Lựa chọn) tạm thời quên.

      Lúc này, ánh mắt Quân Mạc Sầu rơi vào người Hoa Trầm Hương, ánh mắt thương đắc ý tựa như là mẫu thân nhìn con của mình- Trầm Hương hoàng tử, ko biết nha đầu Vũ nhi có hay ko chọc giận ngươi sinh khí? Nha đầu kia luôn quen làm theo cảm tính, ngươi cần phải nhiều thông cảm a!

      Hoa Trầm Hương nhìn nàng cười cười- Hồi nữ hoàng bệ hạ, tính cách Phi Vũ cùng Trầm Hương rất hợp, nhất kiến như cố. Ko dối gạt nữ hoàng bệ hạ, Trầm Hương sợ rằng hôm nay lòng muốn giao ra !

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 16 – CHO TUYỂN TRẠCH (Lựa Chọn)

      Quân Phi Vũ đôi mắt sáng trợn tròn, này Hoa Trầm Hương có biết hay chính mình cái gì? Cổ nhân cũng có lúc to gan như vậy sao?

      như vậy, phải là là hướng mẫu hoàng chính thức cầu hôn sao?

      Quả nhiên, Quân Mạc Sầu cao hứng cười to- Rất tốt! Rất tốt! Trẫm nghĩ tới, Phi Vũ của chúng ta lại có tiền đồ như thế, nhanh như vậy liền đem tâm Trầm Hương hoàng tử cấp lấy .

      Quân Phi Vũ giậm chân- Mẫu hoàng, ngươi lại trêu chọc hoàng nhi!

      _ Được rồi! Thấy các ngươi ở chung hòa hợp, mẫu hoàng cũng yên lòng- Quân Mạc Sầu cười xong, hướng Quân Phi Vũ vẫy vẫy tay, nhìn thấy thương tích đầu nàng, khẽ chau mày- Phi Vũ, thương tích đầu của ngươi như thế nào rồi?

      _ Mẫu hoàng cần lo lắng, hề có việc gì, Ôn ngự y chỉ là bị thương ngoài da.

      Quân Mạc Sầu vỗ về vết thương của nàng- có việc gì là được rồi, sau này phải cẩn thận 1chút, đừng gây chuyện nữa. Lần này mẫu hoàng sứ ở Thiên Tiệm quốc, bọn họ dâng tặng cho 1 lọ hắc ngọc kéo dài tính mạng, nghe xứt ở vết thương, chỉ qua đêm là hết, mẫu hoàng ban cho ngươi, ngươi hãy dùng thử xem.

      _ vậy chăng? Cám ơn mẫu hoàng!- Quân Phi Vũ đại hỉ, lập tức nhận lấy, dùng sức ở mặt Quân Mạc Sầu hôn cái.

      Quân Mạc Sầu sửng sốt chút, lập tức tươi cười rạng rỡ- Ngươi đứa này, lớn như vậy còn nhỏng nhẽo, cũng sợ Trầm Hương hoàng tử thấy cười nhạo.

      _ Trầm Hương cười nhạo của ta- Quân Phi Vũ mắt cười loan loan nhìn về phía Hoa Trầm Hương- Đúng ? Trầm Hương.

      Hoa Trầm Hương cười gật đầu- !

      Quân Mạc Sầu nhìn khuôn mặt Quân Phi Vũ tươi cười tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt đẹp đột nhiên xuất tầng sương mù, nàng thân thủ sủng nịnh, vỗ về đầu Quân Phi Vũ- Vũ nhi, trẫm về cung trước, Trầm Hương hoàng tử có thể giao cho ngươi chiếu cố.

      _ Hoàng nhi cẩn tuân ý chỉ của mẫu hoàng. Mẫu hoàng, Vũ nhi tiễn ngươi ra!

      Quân Phi Vũ vô cùng thân thiết ôm lấy tay Quân Mạc Sầu, Quân Mạc Sầu vốn là muốn răn dạy nàng đủ đoan trang, lại nhìn thấy mặt nàng dào dạt tươi cười, lời thu lại ko .

      Lúc tới cửa, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Quân Mạc Sầu dừng cước bộ hồi- Vũ nhi, hạ lệnh Diệp Phong cùng trẫm trở về, thuận tiện đem thuốc mang về cho ngươi.

      Quân Mạc Sầu lời này vừa ra, chỉ Quân Phi Vũ sửng sốt chút, ngay cả Diệp Phong tựa hồ cũng ngạc nhiên.

      sửng sốt chút, liền lập tức - Diệp Phong tuân chỉ!

      Phải với Quân Mạc Sầu 1 lát kia, Quân Phi Vũ rất sợ Quân Mạc Sầu gây bất lợi với Diệp Phong, lại kéo ống tay áo của nàng tiếng- Mẫu hoàng, Diệp Phong là người tẫn trách, người nên làm khó .

      Quân Mạc Sầu cười liếc mắt nhìn Diệp Phong cái- Ngươi nha đầu kia, thế nào liền biết trẫm làm khó ? Ngươi yên tâm , trẫm động tới người của ngươi.

      Quân Mạc Sầu câu “Trẫm động người của ngươi”, nháo đỏ mặt Quân Phi Vũ, lại tác động mấy tâm nam nhân.

      Phượng Nghi cung.

      _ Diệp Phong, ngồi !- Quân Mạc Sầu kêu Diệp Phong, quay đầu lại để cho cung nữ lui ra, ngay cả phi tử Đồng An của nàng, cũng bị nàng khuyên ra.

      Diệp Phong nghiêm chỉnh ngồi xuống, đợi Quân Mạc Sầu khai thanh.

      _ Diệp Phong, ngươi có biết trẫm muốn với ngươi cái gì ko?- Quân Mạc Sầu thanh rất ôn nhu, nhưng mặt mỉm cười tuyệt mỹ, lại khác với lúc tươi cười ở Phi Vũ cung.

      _ Diệp Phong ngu dốt, kính xin bệ hạ thẳng!

      Quân Mạc Sầu đột nhiên gầm lên 1 tiếng- Qùy xuống cho trẫm!

      Diệp Phong hỏi nguyên nhân, trực tiếp quỳ xuống.

      ko phải là người hiểu hết nhân tâm, nhưng biết, nữ hoàng bệ hạ là nữ nhân minh thông tuệ, nàng kêu mình quỳ xuống, khẳng định việc quỳ ko phải là ko có lý do.

      Quân Mạc Sầu nhàng bước liên tục, đến gần bên cạnh , cao nhìn xuống nhìn nam nhân chính mình vẫn nể trọng, yếu ớt - Diệp Phong, từ đến lớn, tro nhóm ám vệ các ngươi, ngươi là người trẫm thích nhất, cũng là người trẫm coi trọng nhất.

      Ngừng lại chút, nàng lại tiếp tục - Trẫm biết, lúc trước đem ngươi phái đến bên người Phi Vũ, ngươi vốn vui. Nhưng trẫm biết ngươi là người tẫn trách, mặc kệ Phi Vũ điêu ngoa ghê tởm thế nào, lấy ngươi ổn trọng tính tình, nhất định có thể bảo hộ nàng chu toàn. Thế nhưng, trẫm có nghĩ đến, ngươi cũng dám làm nàng bị thương!

      Quân Mạc Sầu câu cuối cùng này, Diệp Phong ràng cảm thấy cỗ sát khí sắc bén.

      tro lòng phát lạnh, sợ chết, nhưng ko nghĩ bị chết oan uổng như thế.

      _ Bệ hạ, thỉnh cấp Diệp Phong 1 cơ hội biện giải.

      Quân Mạc Sầu hừ lạnh, đôi mắt sáng lạnh lẽo như đao- Trẫm biết ngươi muốn cái gì! Ko phải là Phi Vũ muốn thân thể của ngươi sao? Diệp Phong, ngươi , hay ko ? Trẫm đem bọn ngươi cấp cho mấy vị công chúa, danh nghĩa là thị vệ, nhưng ngầm là đem bọn ngươi ban cho các công chúa. Ngươi vì sao ko thể nghĩ như vậy, công chúa điện hạ chịu muốn ngươi, đó là vinh hạnh của Diệp Phong ngươi!

      Diệp Phong thân thể chấn động, lại ko dám hé răng, nhưng đĩnh trực lưng, lại sáng tỏ bất mãn.

      Quân Mạc Sầu nhìn quật cường, nhưng bộ dáng lại câm nhẫn, thương , nhưng lại ko thể ko tức giận.

      Cuối cùng, nàng yếu ớt thở dài- Diệp Phong, nếu ko phải vừa rồi Vũ nhi ngăn cản trẫm chút, trẫm hôm nay đúng là ko bỏ qua cho ngươi! Nếu Vũ nhi vì ngươi cầu tình, trẫm cũng cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngươi ở lại bên người Phi Vũ, hảo hảo hầu hạ nàng, hoặc là, thay trẫm ra chiến trường, bảo vệ quốc gia. Ngươi tuyển trạch !

      Diệp Phong trong lòng kích động được ba đào quang dũng, 1 mặt, chính mình có quyền lợi tuyển trạch, có thể chạy về phía sa trường, đều là mộng tưởng của nam nhân cho tới nay.

      Về phương diện khác, rốt cuộc cũng có thể ly khai khỏi nữ nhân điêu ngoa ghê tởm kia, còn bị nàng quấy rầy cùng khống chế.

      Thế nhưng, vì sao vừa nghĩ tới phải ly khai khỏi nàng, nghĩ đến phải cách nàng rất xa, cũng ko còn được nhìn thấy nàng thường xuyên nữa, tro lòng lại khó chịu như vậy? Tâm như nhéo thành đoàn.

      Vào giờ khắc này, giọng và dáng điệu nụ cười của nàng, thế nhưng so với bất luận cái gì đều khắc sâu vào tâm .

      , nên ? Hay là nên ở lại?

      Diệp Phong trong lòng cảm thấy loại cảm giác chưa từng có trầm trọng trôi qua .

      Quân Mạc Sầu cũng thúc , đợi từ từ suy nghĩ, bưng lên chén trà, thổi, chờ quyết định.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 17 – LÃO TỔ TÔNG

      Lát sau, Diệp Phong rốt cuộc cúi đầu xuống, ngạo nghễ nhưng ko dám nhìn thẳng Quân Mạc Sầu, vang vang hữu lực - Bệ hạ, Diệp Phong nguyện ra sa trường, bảo vệ quốc gia!

      Quân Mạc Sầu đặt chén trà xuống, con ngươi nhìn về phía Diệp Phong lóe lên 1 tia thưởng thức- Rất tốt! Diệp Phong, tại thái tử trở về, thành Thanh Châu vừa lúc có chỗ trống, ngươi tạm thời tới tìm tổng binh thành Thanh Châu để báo danh , làm từ thấp lên cao! Ngươi có ý kiến gì ko?

      _ Diệp Phong ko có ý kiến!

      Thành Thanh Châu là thành biên giới giáp ranh giữa 3 quốc gia gồm Phượng Hoàng quốc cùng Thiên Tiệm quốc và Thương Ngô quốc, từ xưa đến nay, đều là Phượng Hoàng quốc binh gia trọng địa, là vị trí cực kỳ quan trọng, trước, là do thái tử Quân Phi Vân tự mình trấn thủ, gần đây nàng mới bị nữ hoàng Quân Mạc Sầu điều trở lại kinh thành, phụ trách an nguy tro thành.

      Thành Thanh Châu chẳng những là binh gia trọng địa, nó còn là nơi giao lưu mậu dịch giữa 2 nước và quan trọng nhất là gần với kinh thành cùng thành Dương Châu phong cảnh tú lệ phồn hoa.

      Quân Mạc Sầu vẫn phi thường coi trọng bố cục binh lực của Phượng Hoàng quốc cùng với việc mậu dịch buôn bán với 3 quốc gia còn lại, cho nên đối với trọng địa của thành Thanh Châu, nàng cũng là phi thường để bụng, vẫn luôn phái tâm phúc tới gác, lần này làm cho Diệp Phong vào nơi đó, chính là muốn cho cơ hội nung nấu, đợi ngày hồi kinh sau này lại tiện dụng dùng.

      Tiểu tử này thế nhưng nàng vẫn luôn xem trọng , nàng ko hi vọng cả đời này chỉ làm thị vệ mà thôi. Nàng chính là càng hy vọng, Diệp Phong có thể gánh vác 1 phần trách nhiệm trọng đại.

      Vì thế, đáp án này của Diệp Phong đúng với dụng ý của nàng, nàng quả nhiên ko có nhìn lầm người!

      _ Diệp Phong, nếu ngươi ko còn ý kiến gì, ngươi nên lui xuống chuẩn bị, ngày mai nghỉ ngơi 1 ngày, ngày kia chuẩn bị xuất phát. Lui xuống - Thanh Quân Mạc Sầu ôn nhu nhiều, xong liền hướng phất phất tay.

      Diệp Phong đứng dậy- Tạ ơn bệ hạ! Diệp Phong xin cáo lui!

      vài bước, Diệp Phong quay đầu lại hỏi- Ko biết Diệp Phong , an toàn của công chúa điện hạ do ai đến phụ trách?

      Quân Mạc Sầu cười cười- Việc này ngươi ko cần quan tâm, tự nhiên rồi có người thay thế vị trí của ngươi. Nga, được rồi, đây là hắc ngọc kéo dài tính mạng, ngươi nhớ đưa cho Phi Vũ.

      bình sứ lập tức 1 đường thẳng bắn về phía Diệp Phong, tốc độ cực nhanh, Diệp Phong nhàng đưa tay lên, đem bình nắm ở lòng bàn tay, nhưng dư kình lực lại chấn động làm miệng tê dại, mặc dù đáy lòng khiếp sợ với công lực của nữ hoàng bệ hạ lại thâm sâu thêm 1 tầng, mặt ngoài lại bình thản như nước, cúi đầu hướng Quân Mạc Sầu hành lễ xin cáo lui, mới ra khỏi Phượng Nghi cung.

      . . .

      Nhìn thân ảnh Diệp Phong biến mất, Quân Mạc Sầu câu môi cười, lập tức vỗ tay 1 cái, 1 người áo đen liền vô thanh vô tức xuất ở trước mặt nàng- Ngươi bắt đầu từ hôm nay, phụ trách an toàn của Lục công chúa. Nhớ kỹ, ko cần thiết, ko được lộ diện.

      _ Thuộc hạ minh bạch!

      _ tại bảo vệ cửa cho trẫm, ko có được trẫm cho phép, ai cũng ko được tiến vào.

      _ Tuân chỉ!

      Hắc y nhân 1 câu cũng ko thêm, theo Quân Mạc Sầu phân phó, lại lặng yên ko tiếng động biến mất, ko ai có thể phát từ đâu tới đây, lại từ nơi nào biến mất.

      Quân Mạc Sầu đứng dậy vào nội thất, nhấc lên bức tranh sơn thủy treo tường, phía sau có 1 khối bức tường nhìn ko có gì đặc biệt thận trọng gõ 3 cái, đạo ám môn liền tro nháy mắt mở ra, thân hình Quân Mạc Sầu nhanh cấp tốc vào, ám môn nặng nề đóng cửa lại.

      Thân hình Quân Mạc Sầu thông thạo ở nội thất hắc ám tả hữu qua lại dễ dàng, rốt cuộc tới 1 ám phòng u, lại duỗi tay ở 1 khối tường đập mấy cái, tro nháy mắt lại có đạo ám cửa mở ra.

      Theo ngoài cửa vào, ngay phía trước bên tro phòng khách có 1 vị tiên nhân, đốt 1 cây nến đỏ thô như nắm tay, chiếu sáng toàn bộ phòng khách.

      Tiên nhân phía trước, mặc 1 bố y lam nhạc tinh tế thân ảnh thon thả mà đốt đàn hương, tóc đen tựa như mực dùng 1 cây cái bạch ti mang vén ở sau lưng, 1 cỗ hơi thở trầm tĩnh ninh thần, tự nhiên theo người nàng mà ra.

      Quân Mạc Sầu ko dám vào cửa, chỉ là cúi đầu - Mạc Sầu khấu kiến lão tổ tông.

      Nữ nhân kia cũng ko quay đầu lại, chỉ là giọng - Vào !

      Quân Mạc Sầu mặt vốn luôn cao quý thong dong, có thận trọng cùng cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng, nàng bây giờ ko dám lên tiếng quấy rầy, chỉ là quy củ khoanh tay đứng ở 1 bên, lẳng lặng chờ nữ nhân kia hoàn tất công việc đốt hương, lẳng lặng chờ nàng xong việc, xoay người lại.

      Mỗi 1 lần, Quân Mạc Sầu nhìn thấy gương mặt trước mắt này, lại cảm thán rằng năm tháng như chưa từng ở người lão tổ tông mảy may lưu lại dấu vết.

      Nàng vẫn là trẻ tuổi giống như trăm năm trước, đẹp như thế lệ, vẫn là “Phượng hoàng đệ nhất mỹ nhân” trước đây tuyệt thế phong tư.

      Nếu như so sánh điểm bất đồng giữa lão tổ tông tại cùng với nàng của trăm năm trước có chỗ nào khác nhau, đó chính là đôi mắt của nàng, tất cả mọi chuyện thế gian cùng với nhân tâm con người nàng như đều hiểu , như 1 loại khám phá hồng trần, hiểu cuộc đời ảo huyền, nhiều lần trải qua thương tang thanh thấu, thời gian khi ánh mắt của nàng hướng vào ngươi, tựa hồ như là 1 phen lưỡi dao sắc bén, nàng ko cần động thủ, chỉ là 1 ánh mắt, cũng đủ để cho ngươi thần phục ở dưới chân của nàng.

      Quân Mạc Sầu biết, đây là 1 loại cảnh giới, có lẽ, là nàng cả đời đều ko thể đạt tới cảnh giới đó!

      Nhìn thấy lão tổ tông ngồi xuống, hướng nàng khoát tay áo, Quân Mạc Sầu mới dám ngồi xuống- Lão tổ tông, Mạc Sầu hôm nay tới, là muốn cho lão tổ tông, Phi Vũ thực như lão tổ tông , vào ngày 1/8 này thức tỉnh rồi! Hôm nay Mạc Sầu còn thử thăm dò Phi Vũ, quả nhiên thông tuệ hơn người, thế nhưng mới 1 ngày liền thu phục Trầm Hương hoàng tử.

      Lão tổ tông cũng ko có biểu ra kinh hỉ quá lớn, chỉ là “Nga” tiếng- Kế tiếp, ngươi định làm như thế nào?

      _ Ta đem Diệp Phong điều Thanh Châu, trước ma luyện 1 phen, ngày sau lại làm cho trở về giúp Phi Vũ 1 tay. Kế tiếp, làm cho Phi Vũ thu phục 5 phu thị của nàng, ngũ đứa kia đều là hạng người tâm cao khí ngạo, thêm nữa trước đây Phi Vũ cùng bọn họ từng có ko ít xung đột, sợ rằng Phi Vũ muốn thu phục bọn họ, còn cần 1 ít thời gian.

      Quân Mạc Sầu nghiêm túc xong, lại kiên nhẫn chờ lão tổ tông phản ứng.

      Lão tổ tông ngón tay nhàng gõ mấy cái ở thái dương, cặp con ngươi nhìn thấu tình đời, đột nhiên lóe ra 1 tia sáng giảo hoạt- Lão thân cũng hồi lâu ko có ra ngoài hoạt động, cũng là đến lúc nên ra xem.

      mặt Quân Mạc Sầu vui vẻ- Lão tổ tông, ngươi thực muốn ra ngoài?

      Lão tổ tông hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười- Ta xem đứa Phi Vũ này, nhìn nàng sau khi thức tỉnh có cái gì bất đồng.

      _ Vậy tốt quá! Có lão tổ tông xuất sơn, Phi Vũ còn lo cái gì!

      Lão tổ tông nghiêm sắc mặt- Cũng ko thể như vậy, Phi Vũ cuối cùng vẫn là nhờ vào trí tuệ cùng năng lực của mình, nếu như ko có trí tuệ, dù cho ngươi tống nàng ngồi hoàng vị, nàng có thể ngồi được lâu sao?”

      _ Dạ! Lão tổ tông dạy rất đúng.

      _ Được rồi! Ngươi lui ra ! Có việc ta tìm tới ngươi! Nhớ kỹ, chuyện ta muốn ra ngoài, ai cũng ko được lộ ra.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 18 – NGŨ PHU THỊ

      2 người như là tri kỷ đều tinh thông luật cùng nhau bàn luận lời tiếp liền ko dứt, Hoa Trầm Hương ở Phi Vũ cung ăn cơm trưa, Quân Phi Vũ rốt cuộc mệt mỏi.

      thấy nàng thân thủ che miệng ngáp 1 cái, Hoa Trầm Hương cũng là người thông minh, lập tức săn sóc đứng dậy cáo từ- Phi Vũ, ngươi mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi , ta chút nữa tới thăm ngươi- Quân Phi Vũ cũng ko cùng khách khí, cười - Hảo, ta 2 ngày nay ko nghỉ ngơi tốt, là có chút mệt mỏi! Ngươi cũng nên về nghỉ ngơi !- Nàng tiễn Hoa Trầm Hương xuất môn, nhìn xa, muốn xoay người vào phòng, đột nhiên nhìn thấy hàng lang kia tức khắc chuyển biến, có 1 mỹ nam hướng phía nàng tới.

      Quân Phi Vũ vừa thấy mỹ nam, 2 mắt như lập tức bóng đèn phát sáng, phóng xuất ánh sáng ngọc quang mang.

      _ Tình nhi, người nam nhân này là ai?

      Tình nhi mỉm cười- Công chúa, vị này là đại phu thị của người Tiêu Bạch. Tính tình tương đối ôn hòa trầm ổn, bình thường 5 người bọn họ có chuyện gì, cũng đều là do ra mặt cùng ngươi thương lượng.

      Quân Phi Vũ “Nga” 1 tiếng, lúc Tiêu Bạch tới trước mặt nàng, nàng khôi phục lại bình tĩnh, cũng ko ở cửa chờ , thẳng vào phòng.

      Nàng là công chúa, có chút giá trị hẳn là nên sử dụng triệt để, bằng ko, sau này thế nào trị bọn họ.

      Huống chi, theo như lời Tình nhi , mấy nam nhân này thế nhưng đều ko phải là hạng người hảo sống chung.

      Nhìn xem, ngay cả nàng bị thương, ngũ nam nhân này cũng ko có đến liếc nhìn nàng 1 cái. Có thể nghĩ, quan hệ giữa mình và bọn họ có bao nhiêu ko tốt.

      Nàng vừa mới về phòng ngồi vào chỗ của mình, cung nữ canh cửa liền tiến vào bẩm báo- Công chúa điện hạ, đại phu thị Tiêu Bạch cầu kiến.

      Quân Phi Vũ cầm lấy chén trà Tình nhi đưa tới, nhàn nhạt - Cho tiến vào!

      Người vào quả nhiên là vị mỹ nam kia, xem ra ước chừng hơn 20 tuổi, diện mạo tuấn tú phiêu dật, tóc dài xõa vai, nhĩ tóc mai 2 bên cột về phía đỉnh đầu, dùng 1 bạch ngọc quan buộc lại. Nồng đậm dưới hắc mi là 1 đôi tinh phượng con ngươi, tro suốt sáng sủa, ngũ quan tuấn lãng, mặc dù ko giống với song bào thai kia làm cho người ta kinh diễm tuấn mỹ, nhưng lại thuộc về dạng nam nhân càng xem càng thấy thích.

      tới trước mặt Quân Phi Vũ, nhàn nhạt nhìn nàng 1 cái, liền khom người, chắp tay hành lễ- Tiêu Bạch bái kiến thê chủ.

      Quân Phi Vũ uống ngụm trà, lúc này mới cười nhạt - Tiêu Bạch, ko cần đa lễ , có chuyện gì, ngồi xuống !

      Hiển nhiên Tiêu Bạch ko ngờ Quân Phi Vũ thái độ giỏi như vậy, phượng con ngươi lên 1 tia kinh ngạc- Tạ ơn thê chủ! Tiêu Bạch qua đây chỉ là cùng thê chủ 1 tiếng, ngày mai là lễ hội hoa sơn trà, thê chủ có hứng thú tham gia?

      _ Hoa sơn trà?- Quân Phi Vũ bất động thanh sắc hỏi 1 câu- Địa điểm ở đâu? có những ai tham gia?

      _ Địa điểm chính là ở kinh đô đệ nhất danh lâu Phi Vũ Hiên, người tham gia vẫn là như năm rồi, là các công tử cùng tiểu thư danh tiếng tro kinh thành.

      Tiêu Bạch chú ý phản ứng của nàng, lại thấy nàng vẫn là bình tĩnh như cũ, ko giống dĩ vãng nôn nóng, tro lòng hơi bất an, nhưng vì các huynh đệ cùng hạnh phúc của mình, vẫn là kềm chế tâm tình của mình, kiên nhẫn chờ đáp án của Quân Phi Vũ.

      Quân Phi Vũ khẽ vuốt 1 chút lớp vải băng bó đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tiêu Bạch, lúc chống lại tầm mắt của , mỉm cười- Tiêu Bạch, ngươi xem bộ dạng của ta, có thích hợp tham gia cái gì hoa sơn trà sao? Vạn nhất ta xảy ra chút chuyện gì, các ngươi ko sợ mẫu hoàng trách cứ?

      _ Có Nhất Đao cùng chúng tôi, chúng tôi ko cho phép, ai có thể bị thương thê chủ- Tro giọng Tiêu Bạch lộ ra 1 cỗ ngạo khí.

      _ Dựa vào ngươi như vậy, ta là nhất định phải ?

      Quân Phi Vũ mỉm cười nhìn , Tiêu Bạch khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên- Tiêu Bạch chỉ là hy vọng thê chủ có thể giải sầu, dĩ vãng thê chủ ko phải đều là thích nhất náo nhiệt sao? Tiêu Bạch cho rằng thê chủ thích .

      _ Hảo, các ngươi thịnh tình hẹn nhau, vậy ta !

      Nhìn thấy Quân Phi Vũ gật đầu, Tiêu Bạch cũng nhàn nhạt cười- Vậy Tiêu Bạch cáo lui trước!

      _ Ko tiễn!

      Tiêu Bạch ra cửa, lúc này mới thở sâu 1 hơi.

      Ko biết vì sao, lúc vừa đối mặt với Quân Phi Vũ này, nàng ràng 1 mực cười, thế nhưng, lại cảm thấy tro lòng 1 loại áp lực lớn, 1 loại áp lực làm cho vô pháp thư giãn.

      Mà biểu của nàng, cùng trước đây nôn nóng, háo sắc khác nhau rất lớn.

      Trước đây, nàng vừa thấy mình, nghĩ muốn nhào lên bắt đem ăn, nhưng bây giờ, nàng lại ko chút sứt mẻ ngồi ở chỗ kia, thậm chí ngay cả con mắt cũng ko thèm liếc nhìn .

      Quân Phi Vũ này cấp cho cảm giác bất đồng! Tựa như là hoàn toàn thay đổi, mới sáng sớm nghe được từ tro Phi Vũ cung truyền ra tiếng đàn ca, còn có tiếng ca ưu mỹ đả động nhân tâm, tiếng ca kia là nàng hát ra sao?

      Theo hiểu biết, Quân Phi Vũ ngay cả luật cũng ko tinh thông, càng ko thể đạt được loại cảnh giới thanh ưu nhã hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ là trước đây nàng cố tình tàng thực lực của mình? Nếu là , nàng tại sao lại muốn như vậy?

      Vừa gặp nàng tha thiết đưa tiễn Trầm Hương hoàng tử kia, xem ra, chuyện tốt của nàng sợ là lại muốn gần ? Chính mình tro lòng vẫn luôn bất mãn cho là ko đúng tý nào khi được nàng cấp cho vị trí phu thị công chúa, cảm giác vẫn luôn nghẹn khuất ko ngớt, nhưng tại xem ra, chính mình dường như lại sai rồi!

      Tiêu Bạch 1 đường thẳng, ngay cả tới chính mình ở đâu, mi mắt vẫn còn chưa có mở ra.

      _ Tiêu Bạch, suy nghĩ gì đấy? Có phải hay vừa tới Phi Vũ cung, đem hồn đều cấp đánh mất?

      Nghe thấy tiếng sang sảng thanh trêu ghẹo, Tiêu Bạch mi giãn ra, mặt trở lại bộ dạng tươi cười như cũ- Nhất Đao, , về phòng , ta có chuyện kỳ quái muốn với các ngươi.

      Xuân Phong lâu

      Chính là chỗ ở của chúng phu thị Quân Phi Vũ, cùng với Phi Vũ cung nối liền thành 1 chỗ, Phi Vũ cung là chính lâu, Xuân Phong lâu thuộc về phụ lâu, ngay phía sau Phi Vũ cung.

      Xuân Phong lâu gồm 3 tầng tiểu lâu, tả hữu hai bên đều là nhà 1 gian, trung gian là 2 gian song song, cùng sở hữu 12 gian phòng.

      Tiêu Bạch làm đại phu thị, Xuân Phong lâu tất cả do tác chủ.

      Phòng của ở lầu 1 gần phòng khách bên trái, thứ nhất là phương tiện ra vào, thứ hai cũng phương tiện để thính nghị .

      Tiêu Bạch vừa vào cửa, liền có 1 người tuổi chừng 13, 14 lập tức nghênh tiếp tiến lên- Tiêu gia, ngài trở về! Tiểu Tu pha trà cho ngài!

      Tiêu Bạch gật gật đầu- Tiểu Tu, ngươi trước ko vội, giúp ta đem nhị gia, tam gia, tứ gia đều hô qua đây, ta có việc tìm bọn họ!

      Phượng Hoàng quốc mặc dù lấy nữ vi tôn, nhưng nam nhân cũng có quyền hạn, cũng đồng dạng được người tôn trọng.

      Xuân Phong lâu này gồm ngũ nam nhân, lúc chưa cấp gả cho Quân Phi Vũ, cả đám đều nổi danh khắp kinh thành

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 19 – NGŨ PHU GIƯƠNG TÊN

      [​IMG]

      ***Ngũ đại phu thị chình làng, thứ 6 chính là Trầm Hương hoàng tử!!!***

      Ngũ đại phu thị

      Đệ nhất: Tiêu Bạch, 25 tuổi, trầm ổn ôn hòa, tên hiệu “Tiêu Dao công tử”, nhân vật đa tài, tựa hồ cái gì thông suốt.

      Đệ nhị: Mạch Thiên Hàn, 23 tuổi, lạnh lùng vô tình, tên hiệu “Ngọc Tiêu công tử”, khinh công cùng khúc Ngọc Tiêu Đoạn Hồn đều là thiên hạ đệ nhất cao thủ.

      Đệ tam: Tần Nham Ngạo, 23 tuổi, tự cho là phong lưu, tên hiệu “Tích Hoa công tử”, diệu thủ chi thần trộm. (Cái gì gọi là diệu thủ ko ko? Tại thời cổ đại dùng từ này để hình dung 1 kẻ trộm có tài nghệ bất phàm có thể dùng tới cụm từ “Diệu Thủ ” này. Đây là xuất từ 1 điển cố thời cổ, có 1 gã thần trộm tên là Ko Ko Nhi, khi đó kỹ thuật ăn trộm của được mọi người đồn là “thần trộm”).

      Đệ tứ: Quân Thiên Hựu, 20 tuổi, tao nhã, tên hiệu “Ngân mặt hồ ly”, thư pháp thiên hạ đệ nhất.

      Đệ ngũ: Trình Nhất Đao, 18 tuổi, cương mãnh ngay thẳng, tên hiệu “Nhất Đao khuynh thành”, Trình gia đao pháp đệ nhất thiên hạ.

      Tiêu Bạch, là đại phu thị của Quân Phi Vũ, tướng mạo tuấn tú, hai mươi lăm tuổi.

      Phụ thân của là Tướng quốc đại nhân Tiêu Sơn, giúp đỡ nữ hoàng giải quyết các công việc chính . Tiêu Sơn là 1 quan tốt, ko lợi dụng quyền thế của chính mình mà tranh giành tư lợi, đối với người nhà của mình quản thúc hết sức nghiêm khắc, đặc biệt là đối với Tiêu Bạch, từ cầu văn võ song toàn, đến nỗi sau khi Tiêu Bạch lớn lên, văn tài vũ lược, ko gì là ko biết.

      Hơn nữa diện mạo ko tầm thường, ko ít thiên kim tiểu thư ở kinh thành này mê muội , người ta đặt tên hiệu — “Tiêu Dao công tử” .

      Trình Nhất Đao, chính là vị vừa ở cửa cùng Tiêu Bạch chào hỏi lại là 1 đại nam nhân điển hình mày rậm mắt to.

      Vóc người của cao to, ngũ quan thâm thúy ràng, đặc biệt 1 đôi mắt to tựa như chuông đồng, da thịt màu đồng cổ, nếu như nhìn lướt qua, là có điểm giống như vị Trương Phi tro Tam quốc chí kia. Đương nhiên, nếu so với Trương Phi kia đẹp trai hơn nhiều.

      Trình Nhất Đao là ngũ phu thị của Quân Phi Vũ. Phụ thân là Binh bộ thượng thư Trình Phi Hổ, cá tính cương mãnh ngay thẳng, khi chuyện với người khác nếu 1 câu ko hợp, thường xuyên liền huy đao mà lên.

      Mà đao pháp tổ truyền của Trình gia , ở kinh thành ko người nào có thể địch lại, quan gia công tử thường ngày kiêu ngạo cũng đành bất đắc dĩ mà kinh sợ .

      Ở kinh thành, người ta đặt tên hiệu — “Nhất Đao khuynh thành” .

      . . .

      Bên tro phòng khách Xuân Phong lâu, Tiêu Bạch cùng Trình Nhất Đao ngồi bên vây quanh bàn, chờ 3 vị huynh đệ còn lại tiến vào.

      Nhìn Tiêu Bạch ở nơi đó thản nhiên tự đắc phẩm trà, Trình Nhất Đao vốn tính nôn nóng, nhịn ko được, liền quay sang hỏi Tiêu Bạch- Đại ca, ngươi vừa mới có chuyện kỳ quái là chuyện gì? Hay là, trước tiên cho ngũ đệ ta nghe 1 chút !

      Tiêu Bạch nhàn nhạt cười- Gấp cái gì? Chờ mấy người bọn tới rồi , đỡ phải lúc bọn họ tới, ta lại phải thêm 1 lần nữa.

      Trình Nhất Đao biết Tiêu Bạch tính tình 1 là 1, 2 là 2, cạy ko ra miệng , liền đứng lên ra bên ngoài nhìn quanh.

      Nhìn thấy 3 thân ảnh phong tư xuất chúng còn chậm chạp du ngoạn tới, nhịn ko được mở miệng kêu- 3 vị đại gia các ngươi, có thể hay ko nhanh chút a? Trà hoa cúc sắp nguội mất rồi!

      Đứng hàng thứ đệ nhị Mạch Thiên Hàn, người cũng như tên, hé ra khuôn mặt tuấn tú làm như hàn băng ngàn năm đóng cục đó, Ngọc Tiêu người luôn bất ly thân, tiếng tiêu của có thể lấy nhạc mê người, cũng có thể lấy nhạc giết người, 1 thân khinh công xuất sắc toàn diện.

      Ở kinh thành, nhân xưng “Ngọc Tiêu công tử” .

      Phụ thân Mạch Thiên Hàn, là nhị phẩm đại học sĩ Mạch Tuấn Sinh.

      Tới cửa, nhàn nhạt nhìn lướt qua kẻ đứng trước cửa Trình Nhất Đao, ko thèm gì, liền nhàng bước nhanh vào tro.

      Trình Nhất Đao tựa như quen với thói lạnh lùng của , cũng ko rãnh để ý, nhìn 2 huynh đệ còn lại cũng sắp đến rồi, cũng liền xoay người vào phòng, ngồi kiền chờ.

      Lại đến thêm 1 vị, 1 thân hoa lệ cẩm bào màu lam nhạt in hoa, diện mạo nhu tuấn mỹ, còn có 1 cặp mắt hoa đào tựa như tùy thời có thể tản mát ra cường đại điện lực, làm cho người ta vừa nhìn, phản ứng đầu tiên tro đầu đó là — nam nhân này tuyệt đối là cái tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt .

      Tên của cùng diện mạo nhu tuấn mỹ lại tương phản, gọi Tần Nham Ngạo, cái tên rất chính khí mạnh mẽ.

      Vì phong lưu nổi tiếng, tên hiệu “Tích Hoa công tử” .

      Phụ thân của so với mấy vị khác, là 1 chức quan thấp nhất, thành chủ Dương Châu thành— Tần Thủ Lễ.

      Vừa vào cửa, liền chưa cười, ánh mắt tựa như hồ ly nhanh như chớp dạo qua 1 vòng, cuối cùng đưa ánh mắt định ở khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Bạch- Đại ca, triệu chúng ta đến đây có chuyện gì? Có phải hay ko chuyện Cỏ Dại công chúa kia hoa sơn trà?

      Tiêu Bạch tuấn mặt trầm xuống- Tam đệ, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra, sau này đừng lôi cái tên ngu ngốc đó ra, công chúa chính là công chúa, dù thế nào, chúng ta vẫn phải xưng nàng làm vợ chủ!

      Tần Nham Ngạo lần đầu tiên nghe được Tiêu Bạch bởi vì Quân Phi Vũ mà chỉnh , sửng sốt 1 chút, cảm giác có chút ko hiểu- Đại ca, ngươi vốn ko phải là ko thích nàng ta sao? Hôm nay ngươi thế nào liền thay đổi?

      Tiêu Bạch nghiêm sắc mặt- Có lẽ, chúng ta còn ko biết nàng có 1 bộ mặt khác.

      _ Ko thể nào? Cái kia Cỏ… Ngươi cái kia thê chủ của chúng ta còn có 1 mặt khác?- Trình Nhất Đao cũng thấy lạ kêu lên, vốn là muốn tiếp tục kêu Quân Phi Vũ là “Cỏ Dại công chúa”, nghĩ đến căn dặn của Tiêu Bạch, lại lập tức sửa miệng.

      _ Chuyện gì náo nhiệt như thế? Xem ra vẫn là ta tới chậm nhất là nha!

      Theo thoại rơi xuống, 1 vị công tử tay cầm chiết phiến nhàng nhảy vào cửa, trường bào ngân sắc, càng thêm ra quý khí người , chính là đứng hàng thứ đệ tứ, tên hiệu “Ngân mặt hồ ly” Quân Thiên Hựu.

      Phụ thân của chính là nghĩa huynh của nữ hoàng bệ hạ Quân Mạc Sầu— An Dương vương Quân Ko .

      Tiêu Bạch cười cười- Tứ đệ, ngồi !

      Nhìn thấy mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Bạch lúc này mới phân phó Tiểu Tu- Ngươi coi chừng đại môn, đừng làm cho người khác xông vào.

      _ Dạ!

      Quân Thiên Hựu nhíu mày- Đại ca, sao lại thận trọng như vậy?

      Tiêu Bạch ho 1 tiếng- 1 khắc trước, ta từ Phi Vũ cung trở về, đột nhiên phát thê chủ đại nhân của chúng ta ko giống trước. Cử chỉ của nàng trở nên bình tĩnh tự nhiên, ngôn ngữ tro lúc đó mặc dù ôn hòa nhưng lại lộ ra 1 tia sắc bén, cặp mắt kia, đột nhiên trở nên như là có thể nhìn thấu tất cả, ngay cả ta đều có chút đấu ko lại. Hơn nữa, nàng thái độ khác thường, thế nhưng cự tuyệt tham gia hàng năm lễ hội hoa sơn trà nở.

      _ Ko thể nào?

      _ A? Thực ?

      Nhìn cả đám ko tin nhìn mình, Tiêu Bạch nghiêm túc gật gật đầu- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta phải dụ dỗ nàng, nàng mới đồng ý . Phải biết rằng, dĩ vãng đều là nàng chủ động cầu .

      Tần Nham Ngạo 1 đôi mắt hoa đào cười đến mị , lại lộ ra 1 tia ánh sáng lạnh- Dĩ vãng nàng náo loạn gây ko ít cười nhạo, làm cho mặt của chúng ta cũng tối theo. Lần này, chúng ta vất vả nghĩ ra phương pháp để chỉnh nàng, đổi lấy tự do cho mấy người chúng ta, chẳng lẽ đại ca chỉ bằng 1 điểm hoài nghi như thế, liền buông tha nàng?

      Tiêu Bạch liếc mắt nhìn mọi người- Các ngươi còn ý kiến gì khác?

      Mọi người trầm ngâm 1 lát ko .

      Cuối cùng, Mạch Thiên Hàn lạnh lùng - Ta đề nghị vẫn dùng kế hoạch lúc đầu , nếu như nàng thực cải biến, như vậy, vừa lúc làm cho chúng ta nhìn 1 cái bản lĩnh của nàng. Đến lúc đó là hay ở, tất cả trở về rồi mới quyết định!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :