1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Lãn Ly Hôn ( 119 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 10 – MỸ NAM ĐƯỢC PHÁI ĐẾN

      Quân Phi Vũ thiếu chút nữa cười ha hả, nhưng lại sợ Diệp Phong nghe xong lại thẹn quá thành giận, vội vàng che miệng lại khẽ cười.

      Ko thể phủ nhận, Diệp Phong luống cuống quẫn bách như vậy, so với lúc trước hé ra mặt thối lạnh như băng bộ dáng này đáng hơn.

      Nằm xuống giường, ràng mệt chết được, mà lại ngủ ko yên.

      Đầu óc của nàng cứ lật qua lật lại đều là 2 khuôn mặt tương tự đến cực điểm, nhớ tới trước khi xuyên Hàn Tử Tuấn đối với chính mình chất vấn, lúc đó, nàng tức giận xém muốn đánh chết .

      Tại sao có thể ô nhục nàng như vậy? Tại sao muốn ô nhục nàng? Nếu như đại khái có gian lận, và Hàn gia ko phải hẳn là ràng hơn sao? Chẳng lẽ cho là mình dùng thủ đoạn với Đồng Đồng, mới làm cho Đồng Đồng ko thể ko thoái nhượng? Chẳng lẽ là thích Đồng Đồng? Cho nên mới oán hận nàng đoạt đệ nhất danh?

      Tro lòng nàng nghi vấn chồng chất, chỉ tiếc, ko biết còn có cơ hội hay ko tìm ra đáp án.

      Quên ! tại trời nam đất bắc, còn muốn cũng vô ích.

      Đột nhiên lại nghĩ đến, nàng là chết rồi mới xuyên tới nơi đây, thân thể có thể hay ko đưa tới nhà tang để hỏa táng? Nàng có phải là ko còn cơ hội xuyên trở về?

      Vừa nghĩ tới kết cục như thế, nàng liền nhịn ko được bi ai, 1 loại pháp thoát khỏi số phận ràng buộc, cảm giác như là ngày diệt vong tới, làm cho nàng cảm thấy 1 loại tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

      _ Tình Tình, muốn khóc cứ khóc! Khóc rồi, ngươi càng trở nên kiên cường hơn, nhân sinh đường có nhấp nhô, có sai lầm, thậm chí có thời gian tuyệt vọng, cũng chỉ là lão thiên gia muốn khảo nghiệm ngươi thôi, chỉ cần ngươi lòng mang hi vọng, dũng cảm vượt qua 1 bước này, ngươi phát , nguyên lai phong cảnh phía trước là như thế mỹ lệ.

      Lời này, là mẹ nàng từ hay cổ vũ nàng.

      Đặc biệt lúc trước khi ghi danh ở học viện nhạc, là kinh đô nhạc học viện tốt nhất toàn quốc tro số các học viện nhạc khác, học viện tuyển chọn cũng cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như thiên phú quá kém, dù ngươi nghĩ cửa sau chen vào cũng ko được.

      Mà nàng, dưới cổ vũ của ba mẹ, trải qua các loại khó khăn, chính là bằng thành tích cao nhất vào.

      đường nhân sinh của nàng, vừa là bạn nàng, cũng là người nàng thương nhất chính là ba ba, mẹ.

      Nàng vẫn luôn cảm giác mình so với người khác hạnh phúc, nhưng bây giờ, nàng có lẽ ko bao giờ gặp lại bọn họ.

      Tro lòng quá mức bi thương, trái lại ko rơi ra nước mắt, chỉ là cảm giác, tâm, như bị ai đó nắm tro lòng bàn tay mà ra sức chà đạp, 1 trận rồi lại 1 trận đau đớn.

      ….

      Đột nhiên, 1 trận tiếng la nhàng ở ngoài bình phong vang lên- Công chúa, công chúa, Tình nhi trở về!

      Quân Phi Vũ lập tức ngồi dậy- Tình nhi, mau vào!

      Nhìn thấy Tình nhi vẻ mặt bỡn cợt cười, Quân Phi Vũ gõ đầu của nàng- mau, có tìm được tin tức gì hay ko?

      Tình nhi nhàng cười- Công chúa, người đoán , tro các hoàng tử, người nào được phân tới Phi Vũ cung chúng ta?

      Quân Phi Vũ có chút giật mình- Là ai?

      Là Thương Ngô quốc nhị hoàng tử Hoa Trầm Hương. Bắt đầu từ ngày mai, hoàng tử do công chúa ngài đợi tới đón.

      _ Tình nhi, ngươi ko? Mẫu hoàng ko phải biết thân thể ta khó chịu, thế nào còn có thể phái người qua bên ta? Trực tiếp phái cấp 3 hoàng tỷ 1 người phụ trách 2 người ko được sao.

      Quân Phi Vũ có chút bất mãn.

      Nàng mới đến, chính mình còn muốn lưu ý mọi chuyện, làm gì có nhiều tâm lực chiêu đãi ? Huống chi, quá trình này có chút gì vạn nhất nhầm bước, chẳng phải là phiền phức lớn? Chẳng lẽ mẫu hoàng còn ko biết nàng Quân Phi Vũ là người ko dễ chọc?

      _ Nô tỳ ko dám truyền sai thánh ý. Bất quá, dựa theo nô tỳ quan sát, vị hoàng tử kia thoạt nhìn lịch nho nhã, hẳn là dạng người dễ đối phó. Công chúa, ngài cũng đừng quá lo lắng.

      Quân Phi Vũ than 1 tiếng- Ngươi nên biết ý tứ mẫu hoàng, chẳng lẽ mẫu hoàng thực xem trọng Hoa Trầm Hương? Vậy còn những hoàng tử khác đâu? Kia song bào thai phân cho người nào?

      _ Thiên Tiệm quốc song bào thai hoàng tử phân cho Phi Yên cung, Long Đằng quốc 2 vị hoàng tử phân tới Thái tử cung, còn có 1 vị Thương Ngô quốc bát hoàng tử Hoa Trầm Ngọc phân tới Ngũ công chúa Phi Vụ cung. Nô tỳ nhìn lúc Tam công chúa ra, đuôi lông mày hàm xuân, nhất định là phi thuờng thích Thiên Tiệm quốc 2 vị song bào thai hoàng tử.

      Tình nhi có thể quan sát cẩn thận đến chừng này, làm cho Quân Phi Vũ rất hài lòng.

      Bất quá cũng nghĩ đến, 2 vị song bào thai này đúng là nhân trung long phượng (Rồng phượng tro biển người), có thể lấy được phu thị như vậy, nữ nhân nào ko vui a! tại phân cho Quân Phi Yên, giống như là quan được ban lộc, nàng ko vui mừng mới lạ.

      _ Tình nhi, ngươi là được việc! Sau này ngươi giúp ta lưu ý 1 chút động tĩnh ở cung bọn họ, cho ta biết đúng lúc, đến lúc đó bản công chúa trọng thưởng hậu hĩnh.

      Tình nhi thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay- Công chúa, đây là nô tỳ phải làm, nô tỳ ko cần ban thưởng.

      Quân Phi Vũ kéo tay nàng, khẽ cười - Ta cho ngươi ngươi cứ cầm, khi tất yếu, ngươi cũng có thể lấy số tiền này thỉnh hảo tỷ muội tro cung uống chút trà, liên hệ 1 chút cảm tình. Tình nhi, có lẽ trước đây ta xác thực ko phải là người tốt, thế nhưng ta cam đoan, sau này, ta đối với ngươi cùng Diệp Phong, nhất định thân như tỷ muội, thân như huynh đệ, ta có, ta cũng nhất định phân 1 phần cho các ngươi, các ngươi là người của ta, ta tuyệt ko để cho người khác khi dễ các ngươi.

      _ Công chúa…- Ko nghĩ tới Quân Phi Vũ những lời này, thế nhưng làm cho Tình nhi cảm động khóc lớn.

      _ Được rồi, đừng khóc! Ngày mai còn phải nghênh tiếp vị hoàng tử kia đại giá lâm! Đến, chúng ta thương lượng 1 chút, ngày mai ứng phó thế nào vị Trầm Hương hoàng tử này.

      Trãi qua 1 buổi tối chủ tớ thầm , cuối cùng, Quân Phi Vũ vẫn là quyết định, dùng sở trường của mình ở đại là diễn xuất chinh phục người nam nhân này.

      Nếu vào cung Phi Vũ của nàng, tốt xấu cũng phải đem danh tiếng của nàng truyền , cũng ko thể làm cho đập phá bừa bãi !

      Này ko phải là mục đích của mẫu hoàng khi đem các hoàng tử phân nhập các cung sao? Nàng Quân Phi Vũ mặc dù ko phải là cái gì hảo điểu (Con chim thông minh, ý chỉ người khôn ngoan), nhưng cũng ko thể để cho người ta xem thường.

      Hoa Trầm Hương, ngươi đến tột cùng là cái mẫu nam nhân như thế nào?

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 11 – HOÀNG TỬ TRẦM HƯƠNG

      Vào sáng sớm khi luồng ánh sáng thứ nhất chiếu xuống nội thất Phi Vũ cung, kèm theo thanh chim chóc, Quân Phi Vũ chậm rãi mở mắt.

      Cứ như vậy tro giây lát, nàng còn cho là mình tro mộng, vừa tro mộng, nàng cùng ba mẹ ăn cơm, tro mộng, nàng còn nghĩ xuyên qua chỉ là 1 câu chuyện lý thú 1 hồi cho ba mẹ nghe, sau đó, 1 nhà 3 người ở nơi đó thoải mái cười lớn.

      Ai ngờ. nụ cười này liền tỉnh.

      Nhìn mình nằm giường lớn khắc hoa, đắp người chăn gấm, Quân Phi Vũ đúng là hi vọng, mộng này vĩnh viễn ko tỉnh lại, là tốt biết bao!

      Nàng nhắm mắt lại, còn muốn trở lại giấc mộng ấm ấp kia, chỉ tiếc, rốt cuộc cũng ko trở về được.

      Chỉ chốc lát, nàng liền nghe được thanh Tình nhi tay chân tới.

      _ Công chúa, công chúa, ngài tỉnh chưa?

      Quân Phi Vũ “Ngô” 1 tiếng, lại ko lên tiếng.

      Tình nhi ôn nhu nhắc nhở- Công chúa, giờ mẹo qua, còn 2 khắc nữa, hoàng tử Trầm Hương kia đến.

      Quân Phi Vũ thực rất ko muốn rời sàng, nhưng lại nhớ ngày hôm qua Tình nhi , Hoa Trầm Hương kia giờ Thìn 1 khắc tới, lúc này nghe Tinh nhi thời gian chỉ còn 2 khắc (1 khắc bằng 15 phút đồng hồ), lập tức lăn lông lốc từ giường ngồi dậy.

      _ Tình nhi, ngươi thế nào ko kêu ta sớm 1 chút?

      Tình nhi cười - Công chúa, nô tỳ tiến vào 2 lần, thế nhưng, nhìn công chúa mộng đẹp, liền tro mộng đều cười ra tiếng, vì thế, nô tỳ nhìn canh giờ còn sớm, nên ko có kêu công chúa dậy. Công chúa, ngài yên tâm, thời gian còn 2 khắc, nô tỳ nhất định đem công chúa trang điểm xinh đẹp, nhất định mê đảo vị Trầm Hương hoàng tử kia.

      Quân Phi Vũ tức giận trừng nàng liếc mắt 1 cái, cũng cười- Ngươi liền biết ba hoa, được rồi, vội vàng giúp ta trang điểm, nhớ, thanh nhã 1 chút!

      1 chủ 1 tớ, bắt đầu khẩn cấp động thủ, Quân Phi Vũ lúc tắm, Tình nhi đem tất cả đông tây chuẩn bị cho tốt.

      Khi nàng ngồi trước gương đồng, Tình nhi 1 đôi tay khéo dưới cuốn, nàng thấy hoa cả mắt, chỉ chốc lát, liền vì Quân Phi Vũ làm 1 kiểu búi tóc tròn đơn giản trang nhã, lại theo như Quân Phi phân phó, chọn 1 trâm cài chạm rỗng hoa mẫu đơn tinh xảo cài chen vào bên phải tóc mai, tua cờ rủ xuống theo đầu lay động, tạo nên 1 phen phong tình.

      _ Công chúa, người xem 1 chút, công chúa thực là người đẹp nhất nô tỳ từng gặp- Tình nhi mang theo thỏa mãn nhỉn tác phẩm của mình, ko ngừng ca ngợi.

      _ Ko tồi! Tình nhi nè, ngươi là khéo tay a!

      Quân Phi Vũ cũng rất hài lòng, 1 thân tử sắc cung trang, làm cho nàng thanh lệ tuyệt trần ngũ quan thoạt nhìn càng như mơ màng, giai nhân tro gương nhàng mím môi cười, kia mi giữa phong tình vạn chủng, liền như ra khí chất tao nhã.

      Như vậy hé ra kiều nhan tuyệt sắc khuynh thành, ngay cả nàng thân là nữ nhân, đều thán phục ko ngớt, huống chi là nam nhân.

      Nếu như Hoa Trầm Hương đối mặt với nàng mà tro lòng vẫn ko hề loạn, tốt 1 chút là Liễu Hạ Huệ thứ 2, còn ko chỉ là 1 kẻ ngu ngốc ko hiểu phong tình.

      _ Công chúa, thừa dịp hoàng tử Hoa Trầm Hương còn chưa tới, ngài ăn 1 chút đồ ăn sáng !

      Tình nhi đề nghị hợp ý Quân Phi Vũ, nàng cảm giác đói bụng- Tốt lắm! Có cái gì ăn ngon ?

      _ Nô tỳ dặn ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món công chúa thích ăn, công chúa, ngài xem , có nem rán, mức táo kim cao, đậu hủ nấu lỗ, ma lạt bụng ti, cháo đậu đỏ, còn có món công chúa nhất tổ yến ninh đường phèn.

      Tình nhi 1 hơi vì nàng giới thiệu, Quân Phi Vũ trợn mắt há mồm mà nhìn 1 bàn tròn lớn món ngon mỹ vị, khí phái hoàng gia, quả nhiên vô cùng xa xỉ, làm người ta chắc lưỡi thán phục.

      Nhìn bàn kia đầy mỹ vị, con trùng háo ăn tro bụng Quân Phi Vũ càng hưng phấn, đặt mông ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa giáp khởi liền ăn, miệng nhanh chóng ngập đầy thức ăn, ngon!

      Nàng rất nhanh tiêu diệt hết thức ăn tro miệng, 3 táp 1 ngụm- Ăn ngon !

      Lại 1 chiếc đũa gắp xuống, muốn nhét vào tro miệng, đột nhiên phát , Tình hi mở to mắt nhìn mình.

      Quân Phi Vũ để đũa xuống, cầm lấy khắn lau 1 bên miệng, liếc xéo Tình nhi cười - Làm sao vậy? Bản công chúa tướng ăn rất chướng tai gai mắt?

      Tình nhi theo bản năng gật gật đầu, lập tức lại liên tục xua tay- Ko phải, ko phải, công chúa, cái kia, cái kia…ngài ăn chậm 1 chút, đừng có gấp! Nô tỳ sợ ngài ăn quá nhanh, ko tốt đâu.

      Nhìn vẻ mặt Tình nhi khẩn trương, muốn giải thích lại muốn khuyên nàng ăn văn nhã lại, Quân Phi Vũ cũng nhịn ko được nữa cười ha ha- Tình nhi, ngươi đáng !

      Tình nhi mặt đỏ bừng, chu mỏ ko phục- Công chúa, ngài lại bắt nạt nô tỳ…

      Nhưng vào lúc này, cung nữ giữ cửa đến, hơi khom người-Công chúa điện hạ, hoàng tử Thương Ngô quốc Trầm Hương ở ngoài cửa cầu kiến!

      Quân Phi Vũ “Nga “ 1 tiếng- Mời vào !



      Quân Phi Vũ để đũa xuống, đứng dậy, đôi mắt đẹp từ từ nhìn lại, chỉ thấy 1 vị bạch y thanh niên đứng ở cửa, ngọc thụ lâm phong, trường bào như tuyết, chính giữa đeo 1 cái đai lưng thêu chỉ vàng, tóc dài đen nhánh tựa như mực trải dài ở 2 bên vai, đỉnh đầu dùng 1 bạch ngọc phát quang bó buộc thành 1 búi tóc, toàn thân lộ ra 1 loại lịch nho nhã, tuấn tú phiêu dật tuyệt đại phong tư.

      Mặc dù nàng từng gặp qua , nhưng hôm nay nhìn nữa, cảm giác thế nhưng hoàn toàn bất đồng.

      Nhìn , tro đầu Quân Phi Vũ đột nhiên ra Tào đại nhân ở “Hồng lâu mộng” hình dung như là bảo ngọc, tro đó còn viết “Mặt như Trung thu chi nguyệt, sắc như xuân hiểu chi hoa. Tóc mai như đao tài, mi như mực vẽ tranh, mặt như cánh hoa đào, mục như thu ba. Mặt cho dù giận hay cười, đều sinh hữu tình.”

      Mỹ từ đó, dùng để hình dung người nam nhân trước mắt này tuyệt ko phải là quá.

      Ấn tượng thứ nhất, Quân Phi Vũ liền cho điểm cực cao 9/10!

      Lúc nàng quan sát đồng thời, Hoa Trầm Hương cũng đánh giá lại nàng, ở giữa con người kia đồng thời ra vẻ kinh diễm.

      Nhìn nàng nhàn nhạt mỉm cười, thậm chí có 1 loại xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

      Tro lòng cũng thầm hoài nghi, 1 vị linh động xinh đẹp như vậy, đẹp như tiên nữ tro tranh, là ác nữ danh truyền xa Phượng Hoàng quốc Lục công chúa sao?

      Quân Phi Vũ thấy được kinh diễm, cũng ko có xem tro mắt của chợt lóe lên kinh ngạc, lại vẫn như cũ thoải mái hướng cong môi cười- Trầm Hương hoàng tử, hoan nghênh quang lâm Phi Vũ cung, nếu như ko chê cười, thỉnh ngồi bên này, bồi ta cùng dùng bữa thế nào?

      Hoa Trầm Hương tro mắt chợt lóe sáng- Công chúa thịnh tình, Trầm Hương tuân mệnh! Công chúa mời!

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 12 – MỸ NAM TÂM NHƯ KIM DƯỚI ĐÁY BIỂN

      _ Trầm Hương hoàng tử, hoan nghênh quang lâm Phi Vũ cung, nếu như ko chê cười, thỉnh ngồi bên này, bồi ta cùng dùng bữa thế nào?

      Hoa Trầm Hương tro mắt chợt lóe sáng- Công chúa thịnh tình, Trầm Hương tuân mệnh! Công chúa mời!

      _ Tình nhi, các ngươi tất cả lui xuống!

      Tình nhi cùng Diệp Phong liếc mắt nhìn nhau, gật đầu lĩnh mệnh ra.

      Quân Phi Vũ vì Hoa Trầm Hương rót rượu, sau đó rót 1 chén trà cho mình, hướng hơi giơ lên- Phi Vũ tửu lượng ko cao, lấy trà thay rượu kính Trầm Hương hoàng tứ 1 chén, mong hoàng tử điện hạ ko trách tội.

      Con ngươi Hoa Trầm Hương có điểm tinh quang lóng lánh, duyên dáng nhàng nhếch môi, liền lên 2 nho lúm đồng tiền- Phi Vũ công chúa cứ thoải mái! Đến, cạn! Hi vọng chúng ta có thể ờ chung vui vẻ!

      cũng là 1 người thú vị!

      Quân Phi Vũ nhìn , đột nhiên cảm thấy nam nhân này đặc biệt coi được, đặc biệt là cặp mắt kia, luôn luôn có ý cười, làm cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân.

      _ Mong ngươi ở Phi Vũ cung cao hứng mà đến , cũng có thể cao hứng mà về, tin ta, ta nhất định là chủ nhân tốt có thể nhiệt tình đãi khách!

      Quân Phi Vũ nhấp 1 ngụm trà, nhìn uống rượu xong, liền thuận tay gắp khối nem rán- Đến, ăn 1 chút gì ! Tin ngươi cũng biết, chỗ này của ta cũng ko có nhiều quy củ, toàn bộ đều theo tâm tình ta, vì thế, ở đây ngươi ko cần khách khí như thế. Bất quá, ở trước mặt mẫu hoàng, vẫn là phải giả vờ giả vịt.

      Quân Phi Vũ hướng trừng mắt nhìn, bộ dáng linh động đẹp đẽ kia rơi vào tro mắt Hoa Trầm Hương, giống như là tiên tử hạ lạc phàm trần, làm cho cảm giác, chính mình nguyên bản tâm tràn ngập lo lắng đột nhiên như là thông suốt.

      Trước khi đến Phượng Hoàng quốc, và hoàng đệ suy nghĩ rất nhiều biện pháp ứng phó háo sắc công chúa ác danh truyền xa này, nhưng tại xem ra, nàng ko những ko phải là háo sắc công chúa tro lời đồn đại kia, ko chừng còn là bảo vật.

      Chính cái gọi lời đồn chỉ với trí giả, xem ra cũng muốn làm 1 hồi trí giả. (Người có hiểu biết sâu rộng)

      1 bên dưới đáy lòng thầm may mắn, vừa cười vừa giáp khởi khối nem rán kia, đem hảo ý của nàng cũng ăn vào tro bụng.

      _ Ăn ngon ko?- Quân Phi Vũ mang theo vẻ mặt lấy lòng, cười nhìn .

      Hoa Trầm Hương đột nhiên cảm thấy tro lòng có 1 loại nhiệt lưu ấm áp khởi động, nhịn ko được cũng nở nụ cười- Ăn ngon! Đến, ngươi cũng ăn 1 chút!

      Kế tiếp, rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ của nàng, ko ngừng giúp nàng gắp thức ăn, bưng trà đưa nước, thẳng đến khi nàng tiêu diệt hết 1 bàn thức ăn, vỗ bụng hô to- Trời ạ, bụng ta ăn no sắp nứt rồi!

      Người này tuyệt đối ko phải là nữ nhân văn nhã, Hoa Trầm Hương lại có cảm giác cho tới bây giờ vẫn ko có trôi qua dễ dàng.

      _ Công chúa điện hạ, ko bằng chúng ta dạo 1 chút!

      Quân Phi Vũ đôi mi thanh tú vừa nhíu, yên lặng nhìn - Ngươi kêu ta cái gì?

      _ Công chúa điện hạ?

      Quân Phi Vũ nắm lấy cánh tay , ngẩng mặt cười duyên- Sau này ko cho phép ngươi kêu công chúa điện hạ, ta kêu ngươi Trầm Hương, ngươi kêu ta Phi Vũ, có được ko?

      Loại này mang theo mệnh lệnh, nhưng ngữ khí lại trưng cầu đồng ý, làm cho Hoa Trầm Hương ko gì yếu ớt cười, đáy mắt lên sủng nịnh liền chính cũng ko phát , gật đầu đáp ứng.

      Nhìn thấy ánh mắt của rơi vào tay nàng kéo , Quân Phi Vũ mặt cười ửng đỏ, cấp tốc rút tay ra- Xin lỗi! Mạo phạm!

      Nàng cúi đầu che con ngươi ngượng ngùng, còn có mặt lên vẻ ửng đỏ, làm cho Hoa Trầm Hương giật mình, cánh tay truyền đến cảm giác trống rỗng, nhịn ko được thân thủ, đem tay bé của nàng bắt lại, nắm tro lòng bàn tay còn chăm chú dùng 2 tay bọc lại- Phi Vũ…

      Nghe thanh ôn nhu, Quân Phi Vũ chỉ cảm thấy tâm 1 tấc 1 tấc lún xuống, như cái hoa si ngây ngô cười.

      Lúc ở đại, nàng đối với mỹ nam hoàn toàn ko có lực miễn dịch, đặc biệt cái loại phim thần tượng biết dùng mỹ nam gây sức hút, nhất là dạng nam nhân ôn nhu thâm tình, quả thực như sát thủ trái tim của nàng.

      Ở đây chính là có 1 sát thủ ngọt ngào hô tên nàng, nàng còn chưa kịp câu dẫn, nhưng nhìn bộ dạng , dường như bắt đầu câu dẫn nàng, vậy giữa bọn họ như bây giờ, có được tính là củi khô bốc lửa, ăn nhịp với nhau?

      Phi phi, cái gì củi khô bốc lửa? Các ngươi còn chưa có lên giường, lửa này còn chưa có thêu cháy đâu, nhiều nhất cũng chính là 1 khối củi mục.

      Hoa Trầm Hương luyến tiếc bàn tay truyền đến loại cảm giác ôn nhuận mềm mại, vẫn ko có buông tay nàng ra, mà Quân Phi Vũ cũng làm bộ 1 bộ ngượng ngùng mặc bộ dáng sỗ sàng, nhàng đem thân thể lại gần.

      thuận thế thân thủ nắm bờ vai của nàng- Phi Vũ, tro cung ngươi quen thuộc, ngươi chúng ta đâu tốt?

      _ Ko bằng…chúng ta đừng ra ngoài, ở nơi này tro phòng đem việc cần làm thế nào?

      _ Khụ khụ, khụ khụ…- Hoa Trầm Hương bị nàng cấp sợ đến ho ko ngừng.

      Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Kỳ thực công chúa này vẫn là cái kia ko hơn ko kém háo sắc công chúa?

      _ Cái kia, cái kia, Phi Vũ nha, chúng ta vừa ăn no, thực ko thích hợp làm hoạt động này, vẫn là dạo 1 chút, trở về lại làm việc này, được ko?

      Nhìn Hoa Trầm Hương trướng hồng khuôn mặt tuấn tú, Quân Phi Vũ ngón tay chỉ , ôm bụng cười to, nhìn vẻ mặt kinh ngạc bộ dáng ko hiểu, nửa ngày mới ngưng được cười- Trầm Hương, ngươi là muốn nơi nào? Ngươi , ngươi có phải hay ko nghĩ đến chuyện xấu gì rồi?

      _ Quân Phi Vũ, ngươi, ngươi dám trêu chọc ta? Xem ta thu thập ngươi!

      Hoa Trầm Hương cuồn cuộn nổi lên tay áo, thân thủ liền muốn nắm lấy nàng, đánh nàng thí thí, ko nghĩ tới thân thể nàng so với cá chạch còn nhanh hơn , thoáng cái liền chạy tới 1 đầu bàn khác.

      _ Ngươi đừng chạy!

      _ Ha ha ha, ngươi bắt ko được ta, bắt ko được ta!

      Quân Phi Vũ đắc ý hướng làm 1 cái mặt quỷ, nhìn lại đuổi theo, lập tức lại chạy, tiếng cười tựa như chuông bạc, truyền ra xa xa cũng có thể nghe thấy.

      Kết quả liền xác mình câu kia, vui quá hóa buồn a!

      Nàng ko chú ý, lúc vừa vòng quanh bàn, đụng ngã cái chén, dưới đất chảy 1 bãi nước, nhất chân giẫm lên, lòng bàn vừa trượt, cả người liền mất thăng bằng, thét lớn 1 tiếng, té chổng vó xuống dưới đất.

      Nhìn mình rơi 1 thân chật vật, mà Hoa Trầm Hương lại 2 tay ôm ở trước ngực, cười híp mắt nhìn nàng, 1 điểm ý tứ giúp đỡ cũng ko có, Quân Phi Vũ tay vỗ về mông té bị thương, oán hận trừng mắt liếc 1 cái, mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống.

      Nhìn nàng rơi lệ, Hoa Trầm Hương nhưng ra luống cuống, vội vàng tiến lên muốn nâng nàng dậy, lại bị nàng dùng sức vung- Ra!

      Nữ chính ti vi gặp nguy hiểm, đều có mỹ nam cứu, che chở trăm bề, lại còn thâm tình hôn, ngược lại, ko những ko cứu nàng, còn đứng nhìn cười nhạo, là làm cho nàng khí hận ko ngớt!

      _ Tình nhi, Diệp Phong, các ngươi mau vào!

      Nguyên bản Tình nhi cùng Diệp Phong nghe được tiếng thét chói tai nghĩ xông vào, còn chần chờ, lúc này vừa nghe đến nàng kêu, lập tức mở cửa vọt vào.

      Thế nhưng, cũng nhìn thấy 2 người kia chăm chú giao thiếp cùng 1 chỗ ái muội, vừa thẹn song song gục đầu xuống, ko dám nhìn nữa.

      Này hoàng tử ko đồng nhất kia! Ngày đầu tiên liền dám hạ tay, động tác đúng là rất nhanh!

      Quân Phi Vũ đột nhiên bị Hoa Trầm Hương ôm lấy thân thể ngăn lại miệng, cảm giác phổi bộ đột nhiên thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, lúc này mới kịp phản ứng, chính mình bị người nam nhân này đánh lén!

      Đột nhiên cảm giác não bộ truyền đến 1 trận cháng váng, 2 mắt tối lại, hôn mê bất tỉnh.

      _ Phi Vũ, Phi Vũ, ngươi làm sao vậy?

      Hoa Trầm Hương nóng ruột, thân thể của nàng thế nào liền như vậy yếu, thế nào ko lịch dọa như thế? Thẳng đến tro tay truyền đến 1 trận cảm giác ẩm ướt, vươn tay vừa nhìn, lập tức sợ ngây người- Máu? Nàng chảy máu? Đáng chết…

      lại ko dám chậm trễ, thân thủ lập tức người nàng kiểm tra 1 lần, phát ko có gãy xương, lập tức hướng phía Tình nhi phát ra gầm lên giận dữ- Mau mời ngự y!

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 13 – TUYỆT ĐỐI KO BUÔNG THA NGƯƠI

      Tình nhi vừa nhìn thấy đầu Quân Phi Vũ chảy máu lại hôn mê, khuôn mặt nhắn sợ đến trắng bệt, chạy tựu vãng ngoại bào. (Hướng bên ngoài nhanh như muốn lập tức thoát khỏi nơi đó)

      Diệp Phong lên phía trước vừa nhìn, khuôn mặt tuấn tú hé ra trầm - Công chúa điện hạ vết thương cũ bị rách! Hoàng tử điện hạ là khách quý, chuyện hầu hạ công chúa, vẫn là để Diệp Phong làm! (Mọi người có hửi thấy ko? Chỗ nào bốc mùi dấm chua nè!- Milk)

      xong, ko thêm tiếng nào thân thủ liền nhàng, đem tay Hoa Trầm Hương lập tức mở ra, chính mình cấp tốc cúi người xuống đem Quân Phi Vũ ôm vào nội thất, nhàng đem nàng đặt nàng lên giường, lại vội vàng tìm băng gạc, ở đầu của nàng làm 1 cái băng bó đơn giản tiến hành cầm máu.

      Nhìn Quân Phi Vũ bất tỉnh nhân nằm ở giường, khuôn mặt nhắn trắng bệt bộ dáng đáng thương vẫn ko nhúc nhích, làm cho tro lòng Diệp Phong tự trách ko ngớt. Nếu ko phải lỗ mãng, nàng như thế nào lại nhiều lần hôn mê?

      Nhớ tới chính mình vừa mới nhìn thấy 1 màn Hoa Trầm Hương hôn nàng kia, ko biết vì sao, tro lòng lại buồn bực muốn phát hỏa rống giận.

      Sớm biết rằng như vậy, chính mình lúc đó là nên theo nàng.

      Cái ý niệm này vừa ra, Diệp Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng 1 trận mồ hôi lạnh, nguyên bản sắc mặt ôn nhu, tro nháy mắt lại khôi phục lạnh lùng, lui về phía sau 2 bước, tròng mắt quy củ, yên lặng đứng ở bên giường bảo vệ nàng.

      Hoa Trầm Hương gấp đến độ tới lui, lông mày rậm vo thành 1 nắm- Thế nào ngự y còn chưa thỉnh về? Diệp thị vệ, ngươi thúc họ nhanh lên!

      Diệp Phong lạnh lùng - Tình nhi , nàng làm việc, hoàng tử điện hạ cứ việc yên tâm!

      Hoa Trầm Hương ngước mắt nhìn tên thị vệ nhưng bộ dáng lại ko giống thị vệ này, tro mắt hàn quang chợt lóe, lông mày rậm 1 đường, muốn mở miệng, liền nghe được thanh Tình nhi- Nhanh lên 1 chút! Nhanh lên 1 chút! Ôn ngự y, van cầu ngài nhanh lên !

      _ Tình nhi, ta đây ko phải là đuổi theo ngươi sao, nãi nãi, ngươi đừng vội a!- thanh dễ nghe lại ràng ở ngoài cửa vang lên.

      _ Tình nhi sao có thể ko vội, nếu như công chúa điện hạ có mệnh hệ gì, sợ là ta và ngươi cũng ko thoát tội!

      Thanh Tình nhi nghe có chút tức giận.

      Diệp Phong hơi mím môi, nha đầu kia, vốn là thẳng như vậy, cũng ko sợ đắc tội người khác.

      Theo giọng Tình nhi ko ngừng giục, thân ảnh của nàng cũng rất nhanh xuất ở nội thất, mà theo sát ở sau lưng nàng, chính là vị thanh tú tuấn nhã Ôn Dịch Nho ngự y.

      Trãi qua 1 phen cẩn thận kiểm tra băng bó, Quân Phi Vũ vất vả dỡ xuống lớp băng vải, lại lần nữa cột vào đầu nàng, lần này buộc so với hồi nãy còn dày hơn.

      Khi Ôn Dịch Nho dùng sức kéo, kết thúc lớp cuối cùng, Quân Phi Vũ cũng bị lực đạo của trừu cấp tỉnh.

      Mở mắt vừa nhìn, lại là tên ôn thần đáng chết này!

      Quân Phi Vũ 1 đôi con ngươi đen yên lặng nhìn Ôn Dịch Nho, rất nhanh, 2 giọt lệ, theo khóe mắt nàng tuột xuống.

      Nhìn thấy ánh mắt ai oán của nàng đáy lòng Ôn Dịch Nho hốt hoảng, nhìn thấy công chúa ác bá nổi danh thế nhưng khóc, làm tay chân có chút luống cuống, nghiêng đầu, đem ánh mắt hướng Tình nhi trợ giúp.

      Tình nhi thấy Quân Phi Vũ khóc, lập tức hoảng hốt về phía đầu giường- Công chúa, tại sao người khóc? Có phải vết thương đau ko? Đến, nô tỳ thổi cho người! ko đau nữa!

      Quân Phi Vũ ôm tay Tình nhi, con ngươi đen ngập tràn hoảng loạn, mặt lộ ra 2 hàng lệ ngân, nàng thoạt nhìn đáng thương, nàng hướng Ôn Dịch Nho biểu vẻ có chút sợ hãi- Tình nhi, ta có phải cùng Ôn ngự y có cừu oán phải ko?

      _ A? Có cừu oán?- Tình nhi nhất thời ko kịp phản ứng- Công chúa, ngài sao lại nghĩ vậy? Ôn ngự y làm sao lại cùng người có cừu oán?

      _ Thế nhưng, mỗi lần băng bó cho ta, đều dùng lực đạo rất lớn, ta hoài nghi là cố ý- Quân Phi Vũ ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Ôn Dịch Nho, lại nắm lấy tay Tình nhi- Lần tới ko nên lại thỉnh , mời ngự y khác ! Ta sợ !

      Ôn Dịch Nho tính tình luôn ôn hòa, nhưng khi nghe những lời này của Quân Phi Vũ, vốn là cảm thấy nữ nhân này chuyện có chút ko lý lẽ, nhìn thấy ánh mắt mọi người mang theo chất vấn, càng trừng mắt chán nản.

      đúng là ra tay hơi nặng, cũng đúng là tro lòng đối với nàng có oán hận, thế nhưng, ko đến mức như nàng ? Thế nhưng cũng ko nên trị như vậy, đây đối với cuộc đời ngự y của , là 1 vết nhơ lớn a!

      khi nữ hoàng bệ hạ truy cứu tới, đâu gánh được trách nhiệm này.

      _ Tình nhi, ngươi xem , ánh mắt đáng sợ, dường như muốn giết ta!

      Quân Phi Vũ lấy ngón tay như tuyết trắng chỉ hướng Ôn Dịch Nho, Tình nhi nhìn theo, quả nhiên gương mặt Ôn Dịch Nho như trứng thối, vẻ mặt phẫn hận mắt trừng Quân Phi Vũ.

      Hoa Trầm Hương tuấn mặt trầm xuống- ko ngờ, nguyên lai nô tài Phượng Hoàng quốc gan lớn như vậy, dám khi quân phạm thượng, xem ra nữ hoàng bệ hạ cùng công chúa điện hạ quá mức tha thứ.

      Ôn Dịch Nho cảm giác ngày hôm nay của mình ko may, chỉ trích này, với là tay bay vạ gió!

      Tuấn mặt lập tức trầm xuống, thẳng tắp quỳ xuống- Công chúa điện hạ muốn gán tội cho người khác, cần gì nhiều lời như vậy? Người muốn đối phó Dịch Nho thế nào, cho dù là thủ đoạn gì! Dịch Nho tới bây giờ vẫn chưa hề sợ!

      Quân Phi Vũ mở to mắt- Tình nhi, cái gì vậy? Ta muốn đối phó với khi nào. Diệp Phong, ngươi mau đem đuổi ! Mạc danh kỳ diệu, ầm ĩ chết người được, đầu ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi.

      xong, nàng liền nhắm 2 mắt, ai cũng ko để ý tới.

      Diệp Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Ôn Dịch Nho quỳ mặt đất kia, dựa theo xem, hôm nay tiểu ma nữ này ràng là cố ý chỉnh Ôn Dịch Nho.

      Kỳ thực khúc mắc của Ôn ngự y đối với nàng, bọn họ tro lòng đều .

      Nhưng y thuật của Ôn ngự y, có thể là đại phu tốt nhất của Phượng Hoàng quốc, chỉ cần xuất thủ chữa bệnh, bệnh nhân đặc biệt lập tức mau hết bệnh, hơn nữa, tính tình ôn hòa, vì thế tro cung từ xuống dưới đều thích tìm .

      _ Ôn ngự y, công chúa điện hạ muốn nghỉ ngơi, Diệp Phong ngươi tống người hồi cung !- Tình nhi với Ôn Dịch Nho xong, vội vàng hướng Diệp Phong nháy mắt ra dấu.

      Diệp phong thân thủ kéo Ôn Dịch Nho, quay đầu lại căn dặn Tình nhi- Tình nhi, ngươi cần phải hảo hầu hạ Trầm Hương hoàng tử, ta 1 chút trở lại!

      _ Ta biết!- Tình nhi vang dội đáp.

      Diệp Phong khom người hướng Hoa Trầm Hương, lúc này mới dẫn Ôn Dịch Nho ra ngoài- Ôn ngự y, thỉnh!

      Lúc gần , Ôn Dịch Nho tức giận liếc mắt 1 cái về phía Quân Phi Vũ nằm ở giường, giữa con ngươi tích tụ 1 luồng nan giải, ngay cả bàn tay lấy hòm thuốc cũng lộ gân xanh, có thể thấy được lòng phẫn nộ lớn như thế nào.

      Diệp Phong hộ tống qua ngự hoa viên, nhìn thấy sắc mặt Ôn Dịch Nho chưa có hòa hoãn xuống, nhịn ko được khuyên - Dịch Nho, ngươi biết ràng nàng bị thương, tính tình cũng ko tốt, thế nào lại để ý lời của nàng? Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi nàng tỉnh lại, cả người thay đổi rất nhiều, rất nhiều chuyện nàng ko nhớ !

      Ôn Dịch Nho bỗng nhiên ngước mắt, tinh con ngươi mi, nhìn chung quanh 1 chút, mới giọng với - Diệp Phong, ngươi là bạn tốt của ta, ta nhắc nhở ngươi 1 câu, công chúa điện hạ não bộ ko có tụ huyết, theo lý ko bị mất trí nhớ.

      Diệp Phong cả người chấn động- Dịch Nho, thế ko có tuyệt đối! Những lời này, ngươi với ta thôi, nhưng ngàn vạn ko nên với người khác, bằng ko, rước lấy họa sát thân. Chẳng lẽ ngươi quên Dịch Phỉ là chết như thế nào sao?

      Con ngươi Ôn Dịch Nho tro nháy mắt dâng lên 1 cỗ cừu hận- Ko! Ta làm sao có thể quên, đều do nữ kia, nếu ko phải do nàng, Dịch Phi làm sao lại chết? Dịch Phi làm sao lại chết?

      1 câu cuối cùng, Ôn Dịch Nho cơ hồ nghẹn ngào ko nên lời.

      Lập tức lại ngẩng đầu, đôi mắt lạnh ngập tràn sát khí- Ta tuyệt đối ko buông tha nàng! Diệp Phong, ngươi có cùng ý nghĩ giống ta?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      CHƯƠNG 14 – PHƯỢNG CẦU HOÀNG

      Diệp Phong chần chờ, khi muốn mở miệng “Phải”, tro đầu lại lên khuôn mặt nhu nhược đáng thương đầu quấn quít lấy băng vải, mặc dù biết nàng ko thể thương, hơn nữa còn cường hãn, rất dễ trêu chọc người khác, nhưng chính lại ko giống như trước đây có thể khẳng định bản thân ra tay đối phó nàng.

      Ôn Dịch Nho thấy ko trả lời, giữa con ngươi hàn quang chợt lóe- Diệp Phong, ngươi đừng quên, Dịch Phỉ lúc trước đối với ngươi như thế nào? Chẳng lẽ nàng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi đều quên toàn bộ?

      Diệp Phong than 1 tiếng- Ta chưa! Ta làm sao có thể quên Dịch Phỉ đối với ta như thế nào! Ta chỉ là suy nghĩ, công chúa tại này, làm cho ta cảm giác ko giống lúc trước.

      Ánh mắt Ôn Dịch Nho trở nên có chút hung tàn- Có cái gì ko giống? Cũng là cùng 1 gương mặt, cùng 1 thân thể? Ngươi ko phải là thấy nàng giả bộ đáng thương, liền bị mê hoặc?

      Diệp Phong nhìn càng càng thái quá, nhịn ko được tuấn mặt cũng trầm xuống- Dịch Nho, ngươi bậy bạ gì đó, ngươi mất lý trí, ta về trước, chính ngươi suy nghĩ kỹ lại .

      Lưu lại Ôn Dịch Nho đứng tại chỗ, oán hận đem nắm tay thẳng hướng giả sơn bên cạnh, nắm tay thu hồi, giả sơn cao lớn thế nhưng lưu lại 1 dấu quyền.

      Đợi Ôn Dịch Nho xa, 1 thân ảnh tựa như cá chạch phía sau giả sơn chui ra, nhìn dấu quyền giả sơn, lẩm bẩm- Ko nghĩ tới, Ôn ngự y cũng là 1 thâm tàng bất lộ cao thủ!



      Quân Phi Vũ mơ màng ngủ 1 hồi, cũng mơ tới Ôn Dịch Nho dương nanh múa vuốt hướng nàng đánh tới lập tức cấp nàng tỉnh lại!

      Nàng thân thủ nhàng lau mồ hôi lạnh trán, nghiêng đầu nhìn nhìn tro phòng, lại phát Hoa Trầm Hương vẫn ngồi ở tro phòng, mà Tình nhi giúp thêm trà.

      _ Tình nhi…

      Vừa nghe đến tiếng la Quân Phi Vũ, Tình nhi cùng Hoa Trầm Hương đồng thời vội chạy tới trước giường, lại đồng thời lên tiếng hỏi- Công chúa (Phi Vũ), người cảm giác thế nào?

      Quân Phi Vũ nhìn 2 khuôn mặt dù bộ dạng ko giống nhau, nhưng đồng dạng đều là bộ mặt quan tâm nàng, tro lòng cảm giác ấm áp, nhịn ko được khẽ mở môi đỏ mọng, cười - Ta rất khỏe! Các ngươi là ăn ý a!

      Tình nhi đỏ mặt 1 chút- Công chúa, ngài chớ lung tung!

      Hoa Trầm Hương lại tự nhiên rộng rãi cười - Ta cùng Tình nhi ăn ý, đều đến từ chính ngươi. Đúng ko? Tình nhi.

      Tình nhi dùng sức gật đầu, nhìn về phía Hoa Trầm Hương, tro mắt có bội phục.

      Hoàng tử đúng là hoàng tử, ngay cả lời cũng ra triết lý.

      Hoa Trầm Hương dùng chiêu thức tứ lạng bạt thiên cân (4 lượng chọi được ngàn cân), cũng làm cho Quân Phi Vũ cảm giác nam nhân này đầu óc ko tồi, ko chỉ phản ứng nhanh, hơn nữa chỉ 2, 3 câu còn thuận tiện nịnh hót nàng.

      Đối với nam nhân có tài lại suất, Quân Phi Vũ luôn luôn thờ phụng nguyên tắc “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, mỹ nam tuyệt đối ko thể buông tha dễ dàng!”

      Xem ra có Hoa Trầm Hương, ngày tháng sau này, nàng ko tịch mịch nữa?

      Hoa Trầm Hương bị Quân Phi Vũ mang theo ánh mắt như thấy sủng vật- Phi Vũ, nàng muốn trồng cây mặt ta sao?

      _ Ko phải trồng hoa!- Nàng lắc đầu, lập tức lại bỡn cợt cười - Muốn trồng, cũng là trồng cỏ a! Nhân gia , mỹ nữ như hoa, mỹ nam như cỏ. Trầm Hương là mỹ nam, tự nhiên là cỏ.

      Hoa Trầm Hương cúi thấp người, thân thủ nhàng điểm mũi của nàng, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười đầy sủng nịnh- Ngươi nha! Thực là nghịch ngợm! Ở đâu ra ví dụ này?

      Quân Phi Vũ ko có ý tứ liếc mắt nhìn địa phương Tình nhi đứng, mới phát , Tình nhi ko biết từ lúc nào sớm lui xuống.

      Nha đầu thông minh! Lần sau phải hảo hảo thưởng nàng mới được.

      _ Trầm Hương, ngươi đánh đàn sao?

      Quân Phi Vũ giọng vòng vo, 1 đôi mắt to như nai con cười tro trẻo nhìn , nếu như ko biết đến những thứ vũ cầm lộng tiêu, ko phải là lãng phí cho 1 thân tuấn tú khí chất phiêu dật sao.

      Mà nàng, ở đại lại là sinh viên ưu tú của học viện nhạc nổi tiếng nhất toàn quốc, thổi kéo đàn hát tất nhiên là nổi trội hơn người, bởi vì thích luật, tự nhiên cũng hy vọng có thể tìm được 1 người nam nhân cùng mình đàn hát, suốt quãng đời còn lại.

      _ Đương nhiên, ngươi muốn nghe sao?- Hoa Trầm Hương tro con ngươi lóe lên tia nhu nịch (ôn nhu cùng chìm đắm), thấy Quân Phi Vũ gật gật đầu, liền ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

      đại, nàng còn chưa mở bao liền bị người “Khách băng”! đúng là chưa từng hảo hảo trãi qua 1 lần luyến ái.

      Duy nhất làm cho nàng động tâm, đó là cái tên lạnh lùng cùng ngạo mạn- Hàn Tử Tuấn, nhưng bây giờ với nàng là trời nam đất bắc, ko còn khả năng muốn nữa.

      Mặc dù Diệp Phong cùng Hàn Tử Tuấn bộ dáng giống nhau như đúc, nhưng lại đều đối với nàng có 1 loại oán hận ko nguyên nhân, làm cho nàng bực mình ko ngớt, tiến tới nhượng bộ lui binh.

      Nhận thực, hảo hảo sống sót, đây chuyện tại nàng duy nhất có thể làm được.

      _ Tình nhi, mau lấy cầm cùng tiêu của ta đến!- Thanh Quân Phi Vũ có chút hưng phấn, nàng thế nhưng rất chờ mong Hoa Trầm Hương có thể bỗng nhiên nổi tiếng.

      Tình nhi rất nhanh liền bày xong cầm- Trầm Hương hoàng tử, thỉnh!

      Hoa Trầm Hương cũng ko khách khí, tự nhiên thoải mái ngồi xuống ghế, nhàng điều chỉnh 1 chút, sau đó hướng Quân Phi Vũ nhoẻn miệng cười- Phi Vũ, 1 khúc này, ta thế nhưng đặc biệt tấu cho ngươi nghe, nghe kỹ!

      Hoa Trầm Hương 1 đôi tay thon dài trắng noãn như ngọc, theo dây đàn nhàng rãy, tiếng đàn hồn hậu vang lên, giọng hát ưu mỹ êm tai cũng theo tiếng đàn, cùng nhau mê hoặc, kẻ xướng người họa.

      _ Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

      Ngao du tứ hải cầu kỳ Hoàng

      Thời vị ngộ hề vô sở tương,

      Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

      Hữu diệm thục nữ tại khuê phòng,

      Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

      Hà duyên giao cảnh vi uyên ương,

      Tương hiệt cương hề cộng cao tường.

      Dịch

      Phượng kia về chốn cố hương

      Lên trời xuống bể tìm Hoàng

      Thời chưa gặp, luống lỡ làng

      Hôm nay bước đến thênh thang chốn nào

      Thục nữ kia ở đài trang

      Mà người xa khuất xiết bao u sầu

      Uyên ương 1 cặp nguyện cầu

      Tự do bay lượn bên nhau trọn đời.

      1 khúc này, chính là năm đó Tư Mã Tương Như vì khiêu khích Trác Văn Quân Sở đánh 1 khúc “Phượng cầu Hoàng”, ko ngờ, thế nhưng hôm nay Hoa Trầm Hương mượn hoa hiến phật, hát cho nàng nghe.

      Kia vang vang hữu lực, tiếng đàn cứng cáp xa xưa, hợp với thanh trầm thấp, còn có mị nhãn thường xuyên bắn về phía nàng tới hồn xiêu phách lạc, làm cho tâm linh Quân Phi Vũ cảm thấy 1 loại chấn động chưa bao giờ có!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :