1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 034. hiểu sao tim đập nhanh!

      "Hoàng hậu nương nương, người đúng là mạng lớn, đem Hoàng Thượng đánh thành như vậy , ngài ấy còn có thể nhịn người như vậy ." Trong đó cái nữ phu mở miệng .

      "Ha hả ~~~" Bỏ qua điểm đau lòng hiểu nổi kia, Tiểu Thiên cười khan vài tiếng, thè lưỡi, "Kỳ ta cũng chỉ ỷ vào Thái Hoàng Thái Hậu, ta mới dám đối bạo quân làm càn như vậy , nếu , ta mới có cái lá gan kia đâu."

      xong, nàng còn thực sợ hãi vỗ vỗ ngực.

      Cẩn thận ngẫm lại chính mình, lá gan tựa hồ nên lớn hơn chút, nếu cẩu hoàng đế ngày nào đó nghe lời của lão thái thái , vậy nàng phải chết chắc rồi sao?

      Nàng tại sao lại phải cậy mạnh tranh cãi ngừng với cẩu hoàng đế qua được? là hoàng đế thôi, làm gì có chuyện đạo lí với ai. Lại tiếp dù sao ở thế kỉ 21 hay hơn, mọi người đều bình đẳng, tại thời đại phong kiến quân vương làm chủ này, làm gì có chuyện bình đẳng hoang đường như thế.

      Quên , quên , về sau vẫn là có thể đắc tội liền tận lực đắc tội .

      Nên tìm mọi cách trở lại thế kỷ 21 mới được, biết ba mẹ sau khi biết nàng chết, bị thương tâm đến mức độ nào nữa.

      Nghĩ vậy, tâm tình Tiểu Thiên trở nên trầm trọng đứng lên.

      Từ lãnh cung ra lúc sau, mặt Hoàng Phủ Tấn từ đầu đến cuối vẫn luôn xanh mét , máu từ thái dương chậm rãi chảy xuống cũng quan tâm đến, , trong đầu vẫn tiếng vọng của Tiểu Thiên với —— Ngươi là phải chịu quá kích thích gì , mới có thể cho ngươi biến thái thành như vậy.

      Kích thích?

      Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng, nắm chặt hai đấm, trán khó nén tức giận mà nổi thành gân xanh, làm cho lúc này thoạt nhìn càng thêm khủng bố, lạnh như băng làm cho người ta khó có thể tới gần.

      Từng chuyện , lần nữa xuất ở trong đầu .

      "Nữ nhân, mặc kệ ngươi là thánh nữ, hay là kỹ nữ, đều chính là đồ chơi của nam nhân mà thôi!" Tâm Hoàng Phủ Tấn mang theo đau đớn kì lạ, cho dù lời của thốt lên đầy cay độc của vị quân vương vô tình.

      Sơn vô lăng, thiên địa tuyệt, nàng ta dám mắng quân vương!

      Trong đầu lại lần nữa lên khi Tiểu Thiên ôm lấy cổ , lời kia mang theo ánh mắt thâm tình , tuy rằng bị nàng tức giận đến chết khiếp, nhưng ánh mắt nàng ngay lúc đó , lời ngay lúc đó , lại làm cho tâm hiểu sao rung động.

      (QH: Chậc chậc, nì cuồng ngược; Tấn: *liếc*   QH *co giò chạy*)

      "Chết tiệt!" Hoàng Phủ Tấn tức giận mắng tiếng, thực hoài nghi chính mình là bị nữ nhân chết tiện kia chọc giận đến điên rồi, thế nhưng lại bởi vì câu kia của nàng mà ra rung động nhất thời .

      Còn có khi nàng bổ nhào vào trong lòng,ngực , đôi mắt đau lòng kia, bàn tay bé chạm vào trán làm cho hiểu sao chợt bâng khuâng.

       
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      036. có sợ hãi!

      Edit: Quảng Hằng


      "Lạc Thủy, con rốt cuộc làm sao vậy?"

      "Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng tối hôm qua bị thương." Vũ Lạc Thủy xong, nước mắt từ hốc mắt giữa dòng tuôn xuống.

      "Tấn nhi bị thương?" Thái Hoàng Thái Hậu bởi vì lời của Vũ Lạc Thủy kêu sợ hãi ra tiếng, "Sao lại thế này?"

      Tối hôm qua lúc Tấn nhi rời , chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì  sao?

      "Con biết, thái dương của Hoàng Thượng chảy nhiều máu, còn cho Lạc Thủy băng bó, ngài ấy. . . . . . Ngài ấy thực giận dữ ." Nhớ tới bộ dáng kiên nhẫn của Hoàng Phủ Tấn lúc đó , trong lòng Vũ Lạc Thủy cũng rất áp lực.

      "Ai ~~ Đứa kia tính tình chính là quật cường như vậy ." Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, khi sau mặc chỉnh tề , nhìn Vũ Lạc Thủy tiếp tục mở miệng : "Chúng ta về Thanh cung trước ."

      "Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu!" Vũ Lạc Thủy giúp đỡ Thái Hoàng Thái Hậu, hai người ra Vân Tiêu cung.

      Chính là, nội thương tối hôm qua dường như thực nghiêm trọng, Thái Hoàng Thái Hậu ấn  ngực, trực giác cảm thấy ngực của mình   làm đau , trong lòng mang theo vài phần bất an.

      Lãnh cung ——

      "Tiểu thư, ngài tối hôm qua đem Hoàng Thượng đả thương , biết Hoàng Thượng hôm nay còn có thể đối với ngài như thế nào đâu ." Đoá hoa cau mày, vẻ mặt lo lắng địa nhìn thấy Tiểu Thiên.

      Nàng biết tiểu thư này vì cái gì đến bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy , mọi người đều lo lắng nàng bị Hoàng Thượng chặt đầu, nàng ngược lại còn ngồi bắt chéo chân thong thả , còn vừa ăn đồ vật này nọ vừa thưởng thức chuyện tốt "Đá " tối hôm qua

      " biết đối ta như thế nào, phải nên mặc kệ  còn chưa có đối ta như thế nào , ngươi khẩn trương cái gì ?" Tiểu Thiên miễn cưỡng vừa nhấc mắt, nhìn Đóa nhi liếc mắt cái, gảy đàn ghi-ta, tiếp tục : "Hơn nữa, ta cũng đến chạy lãnh cung này, hôn quân nào có nhiều thời gian quản ta như vậy , chừng sớm quên mất rồi." Tiểu Thiên vô tội xong, nắm điểm tâm lên bên cạnh cắn ngụm, " Điểm tâm này hương vị tồi, ngươi cũng ăn a."

      xong, đưa đến cho Đóa nhi miếng.

      "Ai nha, tiểu thư!" Đoá nhi gấp đến độ giơ chân, chưa thấy qua hình ảnh người nào có bộ dáng gióng như tiểu thư, sắp chết đến nơi, nàng còn có tâm tình ăn điểm tâm, còn ăn ngon miệng đến như vậy.

      "Để làm chi, thể ăn sao ? Vậy quên ." Đem điểm tâm thả lại chén đĩa, Tiểu Thiên thủy chung vẫn là cái bộ dạng miễn cưỡng kia.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37 : có sợ hãi 2.


      <img title="Hậu Cung 3 nghìn" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/he1baadu-cung-3-nghc3acn.jpg?w=489&h=593" alt="" width="489" height="593" />


                phải là nàng sợ chết mà là nàng biết, Hoàng Phủ Tấn dù cho có thể nhịn được nữa nhưng nhất định làm trái ý Thái Hoàng Thái Hậu mà ra tay giết nàng, hơn nữa, nếu muốn giết nàng, tối hôm qua khi nàng đem ghế đập vào trán , có thể lấy được đầu của nàng rồi , cần gì phải câu "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện  hoàng tổ mẫu trường mệnh trăm tuổi, nếu , ngươi kiếp này cũng đững nghĩ có thể sống lâu !" Lời này còn có thể giải thích cái gì? Ý tứ chẳng phải là, chỉ cần lão thái thái bất tử, nàng có thể sống bình yên vô mãi sao.

                Nếu như vậy, nàng còn lo lắng cái gì, để làm chi những lo sợ đâu.

                Nhưng Đoá nhi cùng những nữ nhân kia thể suy nghĩ thấu đáo như nàng được, cả ngày đều ở trước mặt nàng cau có mặt mày.

                "Tỉêu thư, ngài đừng ở đấy mà chơi ‘ đá ’ nữa (là đàn ghi-ta đó, nếu như bạn nào nhớ có thể xem lại các chương trước), mau nghĩ biện pháp ." Đoá nhi nổi giận, nhìn bộ dạng lúc này của Tỉêu Thiên, tựa hồ dường như vì chính mình mà tìm đuờng lui.

                "Ai nha, bảo gọi là đàn ghi-ta, đừng gọi là ‘ đá ’ nữa, sao ngươi có thể nhanh quên như vậy chứ." Tỉêu Thiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng cái, căn bản là thấy được khẩn trương trong lời của Đoá nhi.

                "Tỉêu thư. . . . . ."

                "Được rồi, được rồi, ngươi đừng khẩn trương ." Vì muốn Đoá nhi tiếp tục như vậy, Tỉêu Thiên quyết định mở miệng trấn an chút lo lắng của nàng, "Ta biết hôn quân giết ta ." Tiểu Thiên với vẻ mặt đắc ý, có lão thái thái ở đó, hôn quân kia nhất định “tạo phản”.

                Chính là. . . . . .

                Trong lòng Tiểu Thiên bắt đầu lên tia lo lắng, tuy rằng nàng chỉ học ở mẹ chút Trung y, nhưng tối hôm qua khi bắt mạch cho lão thái thái, nàng vẫn cảm nhân được nội thương của người thực rất nặng, nếu cẩn thận chữa trị, chỉ sợ,…

                Tiểu Thiên nhíu mày, nội thương kia quả tốt.

                "Grandma, ngài ngàn vạn lần thể có việc a, mạng của Thiên Thiên còn phải dựa vào người mà."

                Tiểu Thiên nhìn ra ngoài lãnh cung tự nhủ thầm.

                "Hoàng tổ mẫu, mấy ngày nay, người có thấy trong người khá hơn chút nào ?" Hoàng Phủ Tấn giúp Thái Hoàng Thái Hậu tản bộ trong ngự hoa viên, trong mắt lo lắng cùng sợ hãi  khiến Thái Hoàng Thái Hậu thực đau lòng.

                Bà biết, trong lòng đứa cháu này vô cùng sợ hãi ngày nào đó bà rời , giống như kiện năm đó, thực trở thành bóng  ma trong lòng  .
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38 : Nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu tái phát!





      <img title="Hậu Cung 3 nghìn" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/he1baadu-cung-3-nghc3acn.jpg?w=489&h=593" alt="" width="489" height="593" />


                "Ha hả ~~~" Thái Hoàng Thái Hậu cười thực nhàng, chỉ có chính bà biết, mấy ngày nay,  những cơn đau ở ngực đến ngày thường xuyên hơn, nhưng bà muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng, liền bất kì cái gì, "Tấn nhi, con đừng lo lắng, xương cốt của Hoàng tổ mẫu thực còn rất rắn chắc a."

                "Hoàng tổ mẫu, người nhất định phải có việc gì." Hoàng Phủ Tấn thực kiên định, như là an ủi sợ hãi trong long của mình.

                "Ừm, Ai gia biết." Thái Hoàng Thái Hậu cười thực miễn cưỡng, nhưng trong lòng của bà biết nhất, ngực lại bắt đầu đau, muốn Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy, bà cố nén đau đớn, nhìn Hoàng Phủ Tấn : "Tấn nhi, hoàng tổ mẫu mệt rồi, phải về nghỉ ngơi ."

                "Được, tôn nhi đưa người trở về."

       

                "Ừm." Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sắc mặt đau đến tái nhợt, bà cúi đầu, muốn Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy, nhưng theo bản năng rên lên thành tiếng lọt vào tai của Hoàng Phủ Tấn.

                "Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy? Có phải nội thương lại phát tác hay ?" Nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu tái nhợt như tờ giấy, tâm Hoàng Phủ Tấn sợ run lên, sợ hãi lại lần nữa nảy lên trong lòng.

                "Tấn nhi, con đừng sợ, Hoàng tổ mẫu có việc gì." Ôm ngực, Thái Hoàng Thái Hậu gian nan mở miệng .

                "Hoàng tổ mẫu, ngài thể có việc gì, ngài nhất định thể xảy ra chuyện."

       

                "Ừm, Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu có việc gì." Thái Hoàng Thái Hậu chuyện bắt đầu khó khăn.

                "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi giúp người trở về." sợ hãi trong lòng Hoàng Phủ Tấn, Thái Hoàng Thái Hậu đều hỉêu được, bà muốn bày ra bộ dáng thống khổ, chỉ vô lực mà gật đầu.

                Thanh cung ——

                "Ngự y, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu thế nào ?"

                "Hoàng Thượng. . . . . ."

                "Thái Hoàng Thái Hậu người làm sao vậy? Thái Hoàng Thái Hậu, ngưòi tỉnh tỉnh a?" Bên giường, thanh lo lắng của Vũ Lạc Thủy vang lên, chân tay luống cuống cùng, khiến cho Hoàng Phủ Tấn sợ tới mức vọt đến ngay bên giường Thái Hoàng Thái Hậu.

                "Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy, Hoàng tổ mẫu, ngưòi đừng làm cho tôn nhi sợ hãi, Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn chưa từng nghĩ mình lại vô năng như vậy, thống trị cả thiên hạ, lại đối với chính bệnh tình của tổ mẫu mà thúc thủ vô sách-( bó tay biện pháp.)

                "Thái y, các ngươi chết hết rồi có phải hay , còn mau cút lại đây cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn hướng đám ngự y nơm nớp lo sợ kia mà hét lớn.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39 : Hoàng Phủ Tấn sợ hãi!


      <img title="Hậu Cung 3 nghìn" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/he1baadu-cung-3-nghc3acn.jpg?w=489&h=593" alt="" width="489" height="593" />


                “Vâng, vâng, Hoàng Thượng, thần, thần tuân chỉ." Vội chạy tới, thái y sớm sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ đều hiểu được, nội thương của Thái Hoàng Thái Hậu ngấm vào tận xương tuỷ, là. . . . . . Vô lực xoay chuyển trời đất .

                "Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . ."

                " ràng cho trẫm!" vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn lúc  này thực đáng sợ , như là chỉ cần thái y ra câu mà muốn nghe, mất mạng ngay lập tức.

                "Khải. . . . . . Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu người. . . . . . Ngưòi lão nhân gia  nội thương muốn. . . . . . Thần. . . . . . Thần là bất. . . . . . Bất lực." xong câu đó, Lí Tĩnh sợ tới mức xụi lơ mặt đất.

                Quả nhiên, sau khi Hoàng Phủ Tấn nghe hoàn Lí Tĩnh xong, mặt nháy mắt đen hơn phân nửa.

                "Tốt, tốt lắm." Hoàng Phủ Tấn cắn răng, trong mắt mang theo vài phần nguy hiểm, "Ngươi bất lực, trẫm lưu trữ ngươi cũng vô dụng."

                Ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn   trầm ra lệnh: "Người đâu, đem thái y viện tất cả   nhốt vao thiên lao, ba ngày sau xử trảm!"

                Các Thái y nghe được Hoàng Phủ Tấn hạ lệnh như vậy, nháy mắt xụi lơ mặt đất, ngừng dập đầu , "Hoàng Thượng tha mạng a, Hoàng Thượng."

                "Đều là lũ lang băm, lưu các ngươi cũng vô dụng, giải chúng !" Hoàng Phủ Tấn chút dao động .

                "Tấn nhi. . . . . ." Thái Hoàng Thái Hậu miễn cưỡng tỉnh lại.

                Tính tình đứa cháu này của bà trở nên ngày càng táo bạo, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể tin, bà cũng hy vọng đứa cháu ngoan này trở thành bạo quân bị cả thiên hạ phỉ nhổ.

                "Hoàng tổ mẫu!" Nghe được thanh Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lập tức dịu xuống, "Hoàng tổ mẫu, người tỉnh."

                "Tấn nhi, con nghe Hoàng tổ mẫu , nội thương của Hoàng tổ mẫu liên quan tới thái y viện, bọn họ tận lực chữa bệnh cho Ai gia , dù biết tia hi vọng nhưng cũng bao giờ bỏ cuộc, nếu vẫn là thể chữa khỏi, cũng là ý trời, chừng là Hoàng gia gia của ngươi muốn ta cùng, người hãy nghe lời Hoàng tổ mẫu, đừng giận chó chém mèo có được ?"

                "Hoàng tổ mẫu, người đừng như vậy , tôn nhi nhất định nghĩ cách chữa khỏi nội thương cho người, nhất định chữa khỏi." Thanh Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần run rẩy.

                "Tấn nhi ngươi đáp ứng hoàng tổ mẫu, giết thái y viện có được ?"

       

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :