1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 53: Đột nhiên trầm muộn!

      Edit : Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Đè ép tim, nàng biết trầm muộn là bởi vì nguyên nhân gì, tóm lại sau khi Ám Dạ lôi kéo Như Như ra ngoài, trong lòng nàng trầm muộn gay gắt.

      "Chỉ là mà thôi, làm gì dữ dội như vậy." Cắn môi dưới, Lạc Thủy bất mãn trách.

      Nhìn cửa trống rỗng, Lạc Thủy sửng sốt lúc lâu.

      Bị Ám Dạ kéo ra, Như Như đỏ mặt, nàng len lén liếc mắt nhìn Ám Dạ bên cạnh nổi giận đùng đùng, mặt lần nữa đỏ ửng, nàng gì.

      Mà đầu Ám Dạ sớm bị Lạc Thủy chọc tức, mặc dù biết nguyên nhân mình tức giận rốt cuộc là gì, tóm lại nghe được nàng đến tất cả đều là Hoàng Phủ Tấn, bây giờ lại còn vì Hoàng Phủ Tấn trách cứ !

      Hoàng Phủ Tấn, cái tên đáng chết Hoàng Phủ Tấn, tại sao khiến nhiều nữ nhân thương như vậy!

      Càng nghĩ càng nổi giận, bước chân Ám Dạ càng lúc càng nhanh, quên mất là mình kéo Như Như . Cũng quên mình muốn làm cái gì, tóm lại giờ cần phải phát tiết ra ngoài mới được!

      "Công. . . . . . Công tử", vào lúc nổi giận đến nỗi muốn giết người, thanh của Như Như vang lên, mang theo vài phần trù trừ.

      "Ừ?" Dừng bước, nhìn gương mặt ửng đỏ của Như Như, hô hấp có chút gấp gáp, mới ý thức được, vừa rồi quá nhanh, khiến tiểu nương theo , sợ là mệt mỏi chết.

      Buông tay Như Như ra, Ám Dạ mất tự nhiên mở miệng : " xin lỗi, Như Như nương, mới vừa rồi quá mau, quên là ta lôi kéo nương, để cho nương vất vả ."

      " có. . . . . . có sao, công tử cần chú ý." Như Như đỏ mặt mở miệng , đầu ngượng ngùng cúi thấp.

      Biểu của Như Như như vậy, Ám Dạ dĩ nhiên là hiểu, nghĩ tới cái người lòng với Hoàng Phủ Tấn, trong lòng Ám Dạ lại càng nổi giận.

      Nhìn Như Như, Ám Dạ hỏi, " biết lệnh đường ở nơi nào?"

      "A, ừ, mời công tử!" Nếu Ám Dạ đề cập tới, nàng thiếu chút nữa quên mất, trong lòng sớm bởi được Ám Dạ cầm tay mà khẩn trương, nhớ tới Ám Dạ cầm tay, trong mắt của nàng trừ ngượng ngùng, còn kèm theo nụ cười nhàn nhạt.

      Đẩy cửa phòng bên cạnh ra, nàng dẫn Ám Dạ vào.




      Phiên Ngoại 54: Như Như thầm cảm mến!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Trương thẩm ngồi ở giường, ngây ngốc cười, bất quá thoạt nhìn tâm tình của bà rất tốt, đối với chung quanh có vẻ rất xa lạ, ánh mắt trống rỗng ai cũng biết, chỉ có khi thấy Như Như, nàng mới có phản ứng.

      "Như Như, Như Như, con đâu, mẹ nhớ con muốn chết, ha ha ~~" lúc này Trương thẩm giống như đứa trẻ, ôm chầm lấy Như Như.

      "Mẹ, ngoan nào, ngồi xuống có được hay , Dạ công tử muốn tới xem mẹ chút." Như Như dụ dỗ Trương thẩm như dỗ tiểu hài tử.

      "A, a, tốt, tốt." Trương thẩm gật đầu cái, nghe lời, ngồi ngồi xuống ghế băng.

      Như Như xoay đầu lại, nhìn Ám Dạ, lúng túng mở miệng : "Dạ công tử, khiến ngài chê cười."

      " có sao." Ám Dạ lắc đầu, ngồi xuống trước mặt Trương thẩm, kéo tay của nàng, xem mạch, tựa như trước kia, vẻ mặt của rất nghiêm túc, gò má tuấn mỹ vào lúc này càng thêm khiến người nhìn tăng nhịp tim.

      Như Như len lén nhìn trộm Ám Dạ, nghĩ đến lúc được Ám Dạ dắt tay, tim của nàng cũng do tự chủ tăng nhanh, mặt lần nữa đỏ bừng .

      Chỉ nghe Trương thẩm đột nhiên cười khúc khích, "Công tử, ngươi là đẹp trai nha!"

      Lời của Trương thẩm khiến Ám Dạ ngước mắt, ôn hòa nở nụ cười, "Phải ?"

      "Đúng vậy a, Đúng vậy a." Trương thẩm nghiêm túc gật đầu, nhìn Như Như cái, tiếp tục : "Ngươi xem Như Như nhà chúng ta dáng dấp xinh đẹp, cùng công tử là xứng đôi!"

      Lời của Trương thẩm khiến Như Như đỏ bừng mặt, ngay cả Ám Dạ cũng cảm thấy lúng túng.

      "Mẹ, đừng lung tung nữa." Mặc dù nàng hiểu Trương thẩm biết ngượng ngùng mặt nàng, Như Như cũng chỉ có thể dùng phương thức như thế hóa giải lúng túng giữa hai người.

      "Khụ khụ. . . . . ." Che miệng ho mấy tiếng, Ám Dạ từ ghế băng đứng lên, mở miệng : " Bệnh tình của lệnh đường phải quá nghiêm trọng, ta dùng phương thức châm cứu đem khí huyết tích tụ trong đầu bà đả thông khỏi."

      "Tạ. . . . . . Đa tạ công tử." Nghe Ám Dạ như vậy, trong mắt Như Như trừ cảm kích, mơ hồ dẫn dắt mấy phần ái mộ.

      "Ừ." Gật đầu cái, Ám Dạ chuyển tầm mắt, biểu của Như Như như vậy khiến rất tự nhiên, trong đầu lần nữa thoáng qua ánh mắt trách cứ của Lạc Thủy, trong lòng liền cảm thấy vui.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 55: Vẫn chưa trở lại!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Chẳng qua là ——

      Lúc ra, mắng nàng rất quyết liệt, biết nàng. . . . . . Nàng tại thế nào.

      Bất đắc dĩ lắc đầu, phát mình thế nhưng bỏ được nha đầu kia.

      Nhấc chân lên tới cửa, cũng lời từ biệt cùng Như Như, liền mở cửa ra ngoài.

      Mà bên này, từ sau khi Ám Dạ nổi giận lôi kéo Như Như rời , trong lòng của Lạc Thủy giống như bị tảng đá lớn đè ép khó chịu, mà nguyên nhân gì.

      Lấy tay chống thân thể, tầm mắt Lạc Thủy thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, mỗi lần đều là trống rỗng, mất mát, Lạc Thủy nhíu mày, khẩu khí ê ẩm, "Làm sao xem bệnh cho người ta mà lâu như vậy, tám phần là coi trọng Như Như nương."

      cảm giác được khẩu khí của mình đầy mùi dấm, Lạc Thủy cau mày, trong lòng càng thêm đè nén, tìm thấy thân ảnh Ám Dạ .

      Giận dỗi nằm xuống, nàng quên mất vết thương lưng , bởi vì động tác quá lớn, mà làm động tới vết thương, đau đến nỗi nàng lên tiếng, "Uiii ~~~"

      Đầy bụng ủy khuất hóa thành nước mắt, nàng nằm khóc ở giường.

      Nếu là Thái Hoàng Thái Hậu ở bên là tốt, nhìn nàng bị thương, nhất định rất thương nàng, nhưng là bây giờ. . . . . .

      Cái đồ lưu manh đáng chết, vẫn chưa trở lại! ! !

      Mặc dù Ám Dạ có nghĩa vụ chiếu cố nàng, nhưng là nàng lại theo thói quen đem toàn bộ buồn bực trong lòng trút lên người Ám Dạ.

      "Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy là nhớ ngài." Đưa tay xoa xoa nước mắt, Lạc Thủy nghẹn ngào .

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nàng từ giường dậy, "Rời hoàng cung lâu như vậy, quên viết thư cho lão nhân gia rồi, người nhất định rất lo lắng." Cắn môi dưới, Lạc Thủy cau mày lẩm bẩm.

      Giương mắt thấy được bàn sách cách đó xa, nàng khó khăn từ giường bò dậy, nắm chăn bọc thân thể mình gần như trần truồng, cúi người hướng bàn đọc sách tới.

      lưng truyền tới đau nhức khiến nàng mày nhíu lại, trán từ từ toát ra mồ hôi lạnh.

      Nàng chưa được mấy bước, cửa phòng liền bị đẩy ra, theo bản năng quay đầu lại, thấy Ám Dạ xuất ở cửa, trong mắt của nàng xuất tia mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lập tức biến mất.




      Phiên Ngoại 56: Lạc Thủy trong lời vị chua!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Mà Ám Dạ thấy nàng xuống giường, sắc mặt có chút tái nhợt, khẩn trương tới bên người nàng, khẩu khí lo lắng mang theo vài phần trách cứ, "Thương thế của ngươi còn chưa đỡ, tại sao có thể tùy tiện lại?"

      Lạc Thủy giương mắt, nhìn khẩn trương trong mắt Ám Dạ, nàng giận dỗi mở miệng : "Dù sao cũng chết được, ngươi có thể theo như Như nương tán gẫu lát nữa trở về, hoặc là. . . . . . cần trở lại cũng được."

      cảm giác được những lời mình có gì ổn, cũng có cảm giác được những lời này có nhiều chua, nàng để ý tới Ám Dạ, tiếp tục hướng bàn đọc sách tới.

      Mà Ám Dạ nghe được những lời nàng , lại có cảm giác thú vị, nhìn bóng lưng Lạc Thủy tức giận, khóe miệng Ám Dạ tự chủ được nâng lên nụ cười, tinh tế thưởng thức lời của nàng, tựa hồ. . . . . . Tựa hồ nha đầu này ghen.

      Đột nhiên thoáng qua ý nghĩ như vậy, nụ cười trong mắt Ám Dạ sâu hơn bởi đây chính là điều muốn, buồn bực lúc trước đem quét sạch.

      Tóm lại —— thích nàng ghen vì !

      Chẳng qua là. . . . . .

      Xem bóng lưng lại khó khăn, chân mày lần nữa nhíu lại, người nầy coi trọng chính mình, cũng phải là muốn thương thế của mình nghiêm trọng hơn chứ, mới vừa tỉnh lại bao lâu liền xuống giường .

      Bất đắc dĩ lắc đầu, lên trước, từ phía sau lưng đem nàng ôm ngang lên, Lạc Thủy cả kinh quay đầu lại, nhìn ánh mắt mỉm cười, nàng khẩn trương lên tiếng kinh hô, trong mắt mang theo gượng ngùng nhưng lại nhanh chóng biến mất "Ngươi. . . . . . Ngươi lưu manh này, ngươi ôm ta làm cái gì?"

      Nhưng chỉ thấy khóe miệng Ám Dạ mỉm cười, mang theo mùi vị du côn, " Nàng gọi ta lưu manh, đương nhiên là làm chuyện lưu manh cần làm."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi mau buông ta xuống, ngươi tên lưu manh này!" Nhíu mày, Lạc Thủy mắng to, thân thể trong khuỷu tay Ám Dạ ngừng giãy dụa, mỗi cái động tác cũng làm cho lưng của nàng đau đến nhe răng trợn mắt .

      "Nha đầu, nàng đừng cử động nữa, lưng của nàng mau khỏi!" Lực đạo tay Ám Dạ mạnh hơn.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi mau buông ta xuống."

      "Được!" Gật đầu cái, Ám Dạ trả lời rất đơn giản, xoay người sang chỗ khác, ôm Lạc Thủy tới bên giường.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 57: Ánh mắt ôn nhu của Ám Dạ!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      "Ám Dạ!" Bị Ám Dạ lại lần nữa đặt lên giường, Lạc Thủy cả giận, "Ta. . . . . . Ta vất vả tới đó, ngươi lại ôm ta trở về!" Giận đến đỏ mặt, Lạc Thủy nhìn chằm chằm Ám Dạ, là hận cắn mấy cái.

      Ám Dạ nhìn Lạc Thủy gương mặt tức đỏ, hai tay vòng ngực nhìn về phía nàng, mở miệng : " Nàng đến bên kia làm gì?"

      "Mắc mớ gì tới ngươi?" vui trừng mắt liếc cái, nàng lần nữa từ giường đứng lên, còn đứng vững chân, liền bị Ám Dạ lại lần nữa nhấn trở về.

      "Đừng động!"

      "Ngươi. . . . . ." Bị Ám Dạ ấn chặt , Lạc Thủy muốn đứng lên, lại phát rất lực bất tòng tâm.

      "Được rồi, nàng ngoan ngoãn nghe lời nên cử động, muốn đến đó để lấy đồ sao? Ta lấy cho nàng." Cúi người, Ám Dạ thấy Lạc Thủy sắp tức điên rồi, chỉ sợ vết thương lưng nàng bởi vì đứng lên mà nứt ra.

      Đối mặt sắc mặt tái nhợt của Lạc Thủy, ánh mắt Ám Dạ tự chủ được nhu hòa xuống.

      Lạc Thủy giương mắt, nhìn vào ánh mắt Ám Dạ, lần đầu tiên nàng thấy trong mắt nam tử ôn nhu lại có chút cưng chiều, tâm Lạc Thủy khỏi run rẩy chút, đại não trong lúc nhất thời cách nào suy tư.

      Ngây ngốc nhìn Ám Dạ, nàng gật đầu cái.

      Mà biểu của nàng như vậy, khiến Ám Dạ hài lòng nâng lên khóe miệng, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, khẩu khí của mang theo vài phần cưng chiều, "Ừ, như vậy mới ngoan nha, , nàng muốn lấy cái gì?"

      Hành động cưng chìu của Ám Dạ khiến Lạc Thủy mặt hơi đỏ lên, nàng mất tự nhiên đem tầm mắt chuyển tới nơi khác, mở miệng : "Ta muốn viết thư."

      "Viết thư?" Ám Dạ vì này hai chữ trong lòng khỏi chìm hạ xuống, dù sao hành động của Lạc Thủy luôn là hướng tới Hoàng Phủ Tấn.

      "Ừ." có chú ý tới khác thường mặt Ám Dạ, Lạc Thủy tiếp tục : "Thái Hoàng Thái Hậu , ta mình đến Gia Lăng tìm cha...,đến chỗ mới liền viết thư cho lão nhân gia báo bình an, nếu như tại ta viết thư cho bà..., bà nhất định lo lắng cho ta."

      " Nàng đến Gia Lăng quan tìm cha?" Câu trả lời của Lạc Thủy khiến Ám Dạ đột nhiên nghĩ đến cái gì, liên lạc tất cả lại, nàng là người bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, phụ thân lại ở Gia Lăng, vậy nàng là. . . . . .




      Phiên Ngoại 58: Dạ cười khúc khích!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Trong mắt Ám Dạ đột nhiên xuất hưng phấn mà ngay cả chính cũng có chú ý tới .

      như vậy nàng. . . . . . Nàng là Vũ Lạc Thủy? Là Lạc Thủy Quận chúa? Nàng. . . . . . Nàng phải là phi tử của Hoàng Phủ Tấn! ! !

      Nghĩ tới đây, hưng phấn trong mắt Ám Dạ càng thêm ràng chút.

      "Đúng vậy, cha ta là Vũ Lại tướng quân, chấn ở Gia Lăng, lần này ta chính là tìm người." Lạc Thủy hiểu tại sao trong mắt Ám Dạ đột nhiên xuất hưng phấn như thế, nàng thể làm gì khác hơn là thành trả lời.

      Có được khẳng định có nghĩ đến nàng lại là con của Vũ thúc thúc. Xem ra, giữa bọn họ rất có duyên phận .

      Có được khẳng định của Lạc Thủy, tâm tình Ám Dạ càng thêm vui mừng.

      Lạc Thủy nhìn khóe miệng Ám Dạ cứ mãi treo nụ cười biết suy nghĩ gì, chẳng qua là nhìn dáng vẻ của cao hứng.

      Kỳ quái, nàng cái gì khiến cao hứng sao?

      "Uy!" Tức giận đưa tay kéo vạt áo Ám Dạ, mở miệng : "Ngươi nghĩ gì thế, ta muốn , ngươi đừng nữa cản ta." xong, nàng liếc Ám Dạ cái, chuẩn bị đứng dậy.

      Thanh của Lạc Thủy đem Ám Dạ từ trong hưng phấn kéo trở lại, thấy Lạc Thủy đứng dậy, lần này ngăn cản nàng, mà cúi người, đem Lạc Thủy ôm ngang lên.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì đó?"

      "Thương thế lưng nàng còn chưa lành, nên nhiều lại, ta ôm nàng qua đó!" Ám Dạ nhìn thẳng cặp mắt Lạc Thủy , hồi đáp.

      Nụ cười trong mắt của , cùng với ôn nhu trong lời khiến tâm Lạc Thủy khỏi chấn động chút, chột dạ cúi đầu.

      Nhìn Lạc Thủy trở nên an phận trong ngực mình, trong mắt Ám Dạ tràn đầy nụ cười.

      " Được rồi, cẩn thận chút!" Đem Lạc Thủy ngồi ghế trước bàn đọc sách, Ám Dạ yên lòng mở miệng .

      "Ừ, a, được." khỏi khẩn trương, ngay cả đầu, Lạc Thủy cũng dám ngẩng lên hạ xuống, chỉ có thể chột dạ gật đầu cái.

      Đưa tay cầm bút lông lên, lại biết viết như thế nào.

      Rời cung mấy ngày, làm như thế nào để biểu đạt tâm tình nàng bây giờ, ra nàng rời cung, nguyên nhân chủ yếu chỉ có chính nàng biết, , thấy hoàng thượng cùng Thiên Thiên như vậy, nàng sao là gạt người, dù sao cũng là nam nhân mình nhiều năm như vậy, nếu nàng tiếp tục ở lại trong cung, nàng lo lắng mình khống chế được mình.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 59: Dạ lựa lời !

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Nghĩ tới xuất cung, hoặc qua thời gian ngắn quên được hoàng thượng, nhưng là phát quên là khó. Chẳng qua là ——

      Hai ngày nay, nàng phát mình bỗng giải thích được, thời gian nghĩ đến hoàng thượng ít , có lúc hoàn toàn cũng nghĩ tới , ngược lại. . . . . .

      Nàng len lén nhìn Ám Dạ cái, ngược lại là cái tên xấu xa này, cùng Như Như ra ngoài lát, trong lòng nàng lại luôn nghĩ tới , nhìn xuất , nàng liền thấy mất mát, cho đến khi xuất ở trước mặt nàng, nàng mới chú ý tới trong lòng mình có nhiều vui mừng.

      Nàng biết là tuyệt sắc nam nhân, nhưng là ——

      Lắc đầu cái, thoát khỏi ý tưởng giải thích được, nhìn trang giấy trước mắt, phát giác mình thể nào viết.

      Xem bộ dáng như vậy, trong lòng Ám Dạ cũng hiểu, nàng vừa nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn . Bỏ vẻ trầm muộn trong lòng, mở miệng hỏi: "Thế nào, cánh tay đau lắm hả?"

      "Ừ?" phản ứng kịp với bộ dạng của Ám Dạ, Lạc Thủy hơi sững sờ, nhìn lại cánh tay của mình, mới chú ý tới tay phải bị băng bó.

      Lắc đầu cái, nàng mất tự nhiên mở miệng : " phải, tay của ta có sao."

      "Vậy là nhớ Hoàng Phủ Tấn?" Cái vấn đề Ám Dạ thốt lên, ngay cả chính cũng ngây ngẩn cả người, mà nàng vì những lời của , buông rơi cây bút.

      Mi mắt của nàng rũ xuống, "Ngươi nhăng cuội gì đó?"

      "Hoàng Phủ Tấn Thiên Thiên, nàng thích , có ích lợi gì? Trong lòng người ta nghĩ đến cũng phải là nàng!" Bởi vì trong lòng có vị chua, Ám Dạ bắt đầu chuyện lựa lời , mà những lời này lại đả thương Lạc Thủy, chỉ là tâm, còn có tự ái.

      Lạc Thủy nghiêng đầu nhìn Ám Dạ, cười lạnh tiếng, nhàn nhạt mở miệng : "Ta nhớ , vậy thế nào, có liên hệ với ngươi sao?" Nước mắt Lạc Thủy đảo quanh hốc mắt.

      Đột nhiên phát mình quả có điểm bị coi thường, ràng người kia từ đầu tới đuôi cũng chưa có thích nàng, nhưng trong lòng của nàng lại luôn là quên được .

      Mặc dù những lời này của Ám Dạ khiến nàng bị tổn thương, nhưng cũng là , sai, coi như nàng quên sao? Tất cả đều là nàng tự mình đa tình.




      Phiên Ngoại 60: Lạc Thủy khóc lóc kể lể!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Vẻ mặt Lạc Thủy khiến Ám Dạ ngây ngẩn cả người. ra chính cũng nghĩ là mình tức giận như vậy, tức đến lựa lời mà , giễu cợt trong mắt Lạc Thủy khiến trong lòng căng thẳng, trong mắt thoáng qua tia áy náy.

      "Lạc Thủy, ta. . . . . ."

      Chỉ thấy Lạc Thủy khó khăn từ ghế đứng lên, để bút lông xuống, vòng qua bên cạnh Ám Dạ, ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Ám Dạ, cười khổ, " ra ngươi rất đúng, ta là tự làm tự chịu, trong lòng hoàng thượng vốn là chỉ có Thiên Thiên, ta cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới hoàng thượng chú ý tới ta, ta. . . . . ." Càng càng khó chịu, tới đây, nàng khổ sở cúi đầu, nước mắt nhịn lâu tuôn ra vành mắt của nàng.

      Nước mắt xuống tới đất, cho dù nàng muốn Ám Dạ chú ý tới, nhưng là thân thể khẽ run bán đứng tâm tình nàng.

      Thấy nước mắt của nàng rơi xuống đất, Ám Dạ đau lòng nhíu mày.

      "Lạc Thủy. . . . . ." Đau lòng ôm Lạc Thủy vào trong ngực, chuyện, bắt đầu hận miệng của mình lựa lời, sao suy nghĩ gì vậy, nàng rời hoàng cung, muốn cản trở Hoàng Phủ Tấn với Thiên Thiên, đối với nàng mà , nàng cố gắng khắc chế tình cảm của mình rồi, tại sao lại nổi giận với nàng? ? ?

      Tựa vào ngực Ám Dạ, Lạc Thủy lên tiếng, cũng đẩy ra, chẳng qua là thân thể run rẩy đủ để Ám Dạ hiểu, nàng mực chịu đựng tiếng khóc, nhưng càng chịu đựng, trong lòng nàng càng khó chịu.

      "Lạc Thủy, đừng chịu đựng, khóc lên ." Khẩu khí Ám Dạ mang theo nhàn nhạt đau lòng.

      Sau hồi trầm mặc, Ám Dạ mở miệng nữa, lúc lâu sau, mới nghe được từ ngực mình vang lên tiếng nức nở nho , ngay sau đó, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng khóc đến độ khó kìm nén.

      "Hu hu~~~ Tại sao ngươi ta như vậy." Lạc Thủy ở trong ngực Ám Dạ, lên tiếng, tay nắm y phục Ám Dạ, giống như muốn phát tiết, càng khóc càng mạnh mẽ, "Ta rất cố gắng nghĩ tới hoàng thượng, ta trèo non lội suối tìm phụ thân cũng là vì muốn gặp lại hoàng thượng, ta. . . . . . Ta rất nỗ lực, tại sao ngươi lại ta như vậy, Hu hu~~~"
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 61: Lần này ngươi có ngại ta ôm ngươi ?

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng


      Lời Lạc Thủy của đối với Ám Dạ mà , thể nghi ngờ thêm, mỗi câu cũng khiến đau lòng, đưa tay ôm nàng thêm chặt chút, " xin lỗi, Lạc Thủy, ta nên nàng như vậy, xin lỗi, là ta tốt, xin lỗi. . . . . ." Ám Dạ xin lỗi .

      Lạc Thủy ở trong ngực khóc lúc lâu, tâm tình mới từ từ bình phục lại, tiếng nức nở cũng càng ngày càng thấp.

      lúc lâu sau, nàng mới ý thức mình khóc lâu như vậy trong ngực Ám Dạ, cũng mới chú ý mình bị Ám Dạ ôm, mặt nàng đỏ lên, chợt từ trong ngực của đẩy ra, lưng đụng phải bàn đọc sách, đau đến nàng kêu thành tiếng.

      "Ách. . . . . ." Đau đến nhíu mày, nàng khom người xuống.

      "Tại sao cẩn thận như vậy!" Đưa tay đỡ nàng, khẩu khí Ám Dạ mang theo ý trách cứ.

      "Lại đây ta xem có sao !" Khẩn trương đưa tay đem chăn người Lạc Thủy lấy xuống, lại bị Lạc Thủy chặn lại.

      "Ta. . . . . . Ta sao." mặt đỏ thành lò lửa, Lạc Thủy khẩn trương dám nhìn Ám Dạ.

      Nàng hôm nay rất kỳ quái, kỳ quái đến nỗi nàng hiểu nổi mình .

      Xem bộ dạng này, Ám Dạ chợt cảm thấy buồn cười, rốt cuộc làm gì? Mặc dù trời sinh tính nóng nảy, vội vã, nhưng cũng thể cởi áo nới dây lưng của , ngay cả nha đầu trước mặt, hành động của tự nhiên giống như mình là trượng phu của nàng.

      Cười khổ, lắc đầu cái, muốn nghĩ tiếp nữa, đưa tay lau khóe mắt Lạc Thủy, mở miệng : "Nằm xuống trước , chờ vết thương lành, sau đó viết thư cho Thái Hoàng Thái Hậu có được ?" Khẩu khí của đầy cưng chiều.

      Cho dù tại nàng muốn vậy, nàng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, "Ừ."

      Kéo chặt chăn người, chỉ sợ nó rớt xuống làm mình hoàn toàn bại lộ trước mặt Ám Dạ, nàng nhấc chân lên, từ từ hướng bên giường tới.

      Nhìn người con trước mắt vừa khéo léo, lại vừa trẻ con, trừ lắc đầu cười khổ, biết mình còn có thể làm cái gì.

      Chẳng qua là nhìn nàng khổ cực như vậy, nhìn nổi nữa, lên phía trước, lần này, trực tiếp ôm nàng, mà trưng cầu ý nàng, mở miệng : "Lần này nàng có ngại ta ôm nàng ?"



      Phiên Ngoại 62: Thế nhưng phát mình đứng đắn rồi!

      Edit: Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng


      "A? Ừ?" Câu hỏi này của Ám Dạ làm nàng sửng sốt, Lạc Thủy ngây ngốc ngẩng đầu đến nhìn Ám Dạ.

      Xem bộ dạng ngây thơ này, Ám Dạ chỉ có thể cười khổ, lặp lại lời khi nãy, chỉ bên giường, mở miệng : "Ta , lần này nàng có ngại ta ôm nàng ?"

      ". . . . . . cần." Liên tục lắc đầu, nàng mất tự nhiên dời tầm mắt, từ từ nhấc chân lên hướng bên giường tới.

      Chỉ là đề nghị của Ám Dạ khiến mặt nàng trong nháy mắt lại đỏ rực lên.

      Ám Dạ đứng ở sau lưng nàng gì, cũng có bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn nàng tới bên giường.

      Có lẽ là vì vết thương lưng, hoặc là vì tác động trong lòng, động tác Lạc Thủy rất chậm, mặc dù bàn đọc sách tới giường bên cũng quá xa, nàng còn chưa tới bên giường, mà trán toát ra nhiều mồ hôi lạnh.

      Ám Dạ có cách nào, lên phía trước, cũng hỏi, liền ôm lấy nàng hướng bên giường tới.

      "Ngươi. . . . . ."

      " Nàng như vậy giống như rùa bò, nàng mệt, ta nhìn cũng mệt mỏi." Ám Dạ cúi người nhìn nàng, tức giận cắt đứt lời của nàng.

      "Kia. . . . . . Là ta bị thương nha, ngươi thử bị thương lần xem!" Tựa hồ quen việc Ám Dạ ôm nàng, Lạc Thủy cũng phản đối, tay vòng quanh cổ Ám Dạ , để ôm nàng tới.

      Hành động đó khiến tâm tình Ám Dạ tốt lên, trong mắt thoáng qua nụ cười khe khẽ.

      "Được rồi, được rồi, nàng là người bị thương, nàng chậm là phải." Gật đầu, Ám Dạ nở nụ cười, khóe miệng tuấn mỹ nâng lên, ấm áp giống như gió xuân.

      Lạc Thủy gì, nhìn Dạ cười như vậy, nàng lần nữa thất thần, nhìn nụ cười lâu, cho đến khi Ám Dạ đem nàng để xuống, nàng mới giật mình chợt tỉnh, trong mắt thoáng qua vẻ lúng túng.

      Đầy bụng ảo não: Vũ Lạc Thủy ơi Vũ Lạc Thủy, ngươi rốt cuộc là thế nào, thế nào càng lúc càng giống. . . . . . Giống đứng đắn, nhìn chằm chằm người đàn ông.

      Nàng thầm mắng mình mấy câu.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :