1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 43: Trong lòng Ám Dạ có chút ê ẩm!

      Edit: Phạm Trang

      Beta: B.Cat


      <img class="alignnone size-full wp-image-30695" title="7078_27_mafg" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/7078_27_mafg.gif" height="178" width="92" />


      Đung lúc này, Lạc Thủy ở giường có động tĩnh, Ám Dạ thấy trong miệng nàng lẩm bẩm cái gì đó, "Cẩu quan, ta để ngươi làm ảnh hưởng đến thanh danh của , ta lấy đầu ngươi, cẩu quan. . . . . . Cẩu quan. . . . "

      Lại lần nữa nghe được những lời này từ miệng Lạc Thủy, trong lòng Ám Dạ có cảm giác rất lạ.

      " rốt cuộc là người nào?" Nâng chân mày lên, Ám Dạ tự , xem ra nàng rất coi trọng người kia, ngay cả hôn mê cũng nhắc đến ta, hoài nghi, nha đầu này xông đến nha môn, chỉ sợ cũng là vì người kia.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Ám Dạ cảm thấy ê ẩm.

      "Cẩu quan! Cẩu quan!" Chợt từ giường vọng ra, nhưng bởi vì vết thương lưng, khi Lạc Thủy cử động lại khiến cho nàng đau đến nhíu mày.

      "Nha đầu, tỉnh, nha đầu!" Ám Dạ đưa tay, khoác lên bờ vai Lạc Thủy nhàng lay lay, cố gắng gọi nàng tỉnh lại.

      Dần dần, ý thức Lạc Thủy cũng từ từ thanh tỉnh lại, dựa gần gương mặt tuấn tú của Ám Dạ khiến nàng cảm thấy an lòng, tựa như lúc trước cũng như vậy, nàng biết mình còn nguy hiểm.

      Vô lực nâng khóe miệng lên, nàng chậm chạp mở miệng : "Đúng . . . . . Là ngươi a."

      "Nếu nàng cho rằng là ai?" Ám Dạ hơi giận, trong lòng nghĩ đến người nàng muốn chính là nam nhân kia, trong lòng rất khó chịu.

      Ám Dạ thế khiến Lạc Thủy hơi sững sờ, nàng hiểu tại sao Ám Dạ lại hỏi như vậy.

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng nắm tay Ám Dạ, mở miệng : "Lưu. . . . . . Lưu Hành . . . . . . Nhất định phải bắt Lưu Hành! Ta. . . . . . Ta thể để cho cha chạy. . . . . . Chạy!"

      đến đây, Lạc Thủy trở nên kích động, vết thương lưng vì thế mà lại đau đớn.

      " Nàng đừng kích động, vết thương lưng của nàng rất nặng!" Ấn bả vai Lạc Thủy xuống, trong lòng Ám Dạ buồn buồn, biết trong lòng Lạc Thủy rất coi trọng cái tên "", nàng có thể vì ta mà cả tính mệnh cũng cần.

      "Xấu. . . . . ." Lạc Thủy muốn kêu người xấu, nhưng lại nhớ đến lúc mình cầu cạnh , huống chi là lại cứu mình, Lạc Thủy lập tức đổi xưng hô, "Công. . . . . . Công tử, giúp ta. . . . . . Giúp ta bắt Lưu Hành!"

      Tay của nàng nắm tay Ám Dạ chặt, thỉnh cầu trong mắt khiến cho Ám Dạ càng thêm nhíu mày!




      Phiên Ngoại 44: Thân phận nha đầu này là?

      Edit: Phạm Trang

      Beta: B.Cat


      <img class="alignnone size-full wp-image-30700" title="8949_24_6m3p" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/8949_24_6m3p.gif" height="178" width="92" />


      "Được rồi, ta giúp nàng bắt , nhất định đem hai cha con mang tới trước mặt nàng!" Thấy bộ dạng này của Lạc Thủy, Ám Dạ bất đắc dĩ gật đầu, ra nếu nàng , cũng nhất định tìm cha con họ Lưu đòi nợ.

      Chẳng qua là, trong lòng lại luôn vì cái tên "" kia ở trong lòng Lạc Thủy mà thấy vui!

      Thấy Ám Dạ đáp ứng, trong mắt Lạc Thủy thoáng qua vẻ tươi cười, "Cám. . . . . . Cám ơn!"

      Chậm rãi đưa tay tới eo, may mắn là nàng làm mất miếng ngọc này, lấy ra, cũng suy nghĩ nhiều, Lạc Thủy liền đem nó đưa tới trước mặt Ám Dạ, "Hãy cầm khối ngọc này, đến Đề đốc phủ điều binh lùng bắt cha con họ Lưu, đem áp tải đến Hình bộ, nếu có chống cự, giết chết tha!"

      Thấy Lạc Thủy đưa khối ngọc này tới trước mặt , Ám Dạ ngây ngẩn cả người, trong mắt mang theo vài phần suy nghĩ. Miếng ngọc này sợ rằng khắp thiên hạ ai biết, cũng thể biết bảo vật này. Giương mắt nhìn về phía Lạc Thủy, mặc dù lúc này nàng rất suy yếu, nhưng cặp mắt trong suốt kia mang theo bất kỳ tạp chất nào.

      Nàng. . . . . . Nàng là người trong cung?

      Trong đầu thoáng qua ý nghĩ như vậy, trong lòng Ám Dạ dữ dội chút, cảm giác trầm muộn lúc trước lần nữa xuất .

      Chẳng lẽ nàng là phi tử của Hoàng Phủ Tấn?

      Ám Dạ nghĩ rằng như vậy, nhớ lại lúc Lạc Thủy hôn mê, tựa như suy nghĩ ra được cái gì đó.

      Cho nên nàng nhất định phải trừng phạt Lưu gia, chỉ vì Lưu Hành là tham quan ảnh hưởng đến danh tiếng của Hoàng Phủ Tấn trong dân chúng, nàng lo lắng rằng dân chúng trách cứ Hoàng Phủ Tấn, cho nên, nàng mới có thể liều lĩnh xông vào nha môn Tri Phủ, lúc hôn mê còn luôn miệng để cho cẩu quan ảnh hưởng thanh danh của ta, "" chính là chỉ Hoàng Phủ Tấn.

      Nghĩ tới đây, Ám Dạ đột nhiên nở nụ cười khổ, nữ nhân của Hoàng Phủ Tấn sao luôn đụng phải Ám Dạ, đầu tiên là Thiên Thiên, sau đó là . . . . . nàng!

      Nhìn về phía Lạc Thủy, trong lòng Ám Dạ trầm xuống, Hoàng Phủ Tấn Thiên Thiên như vậy, vậy hậu cung đối với Hoàng Phủ Tấn mà , chỉ là thùng rỗng kêu to, vậy nha đầu này. . . . . . Nàng ở trong cung có vị trí gì, tại sao nàng lại có khối ngọc này?
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 45: Nàng. . . . . . bị nhìn thấy hết?

      Edit: Phạm Trang

      Beta: B.Cát



      Thấy Ám Dạ lời nào, Lạc Thủy chú ý đến điểm khác thường mặt , thúc giục: "Ngươi nhanh , nhỡ kịp..., bọn họ bỏ chạy, cẩu quan bị bắt, ảnh hưởng đến danh dự hoàng thượng."

      Lạc Thủy vội vàng, kịp suy tính, trực tiếp bại lộ thân phận hoàng gia, dù sao lấy ra khối ngọc này, việc thân phận của nàng bị bại lộ là chuyện dĩ nhiên.

      Mà bởi vì những lời này của Lạc Thủy mà khiến suy nghĩ của Ám Dạ cho rằng Lạc Thủy là hoàng phi càng thêm khẳng định, tâm tình trong nháy mắt rơi xuống đến đáy cốc, trong lòng mang theo nhàn nhạt đau đớn.

      Tại sao nữ nhân của Hoàng Phủ Tấn luôn liên quan tới , làm sao lại luôn cảm thấy hứng thú với nữ nhân của Hoàng Phủ Tấn, ông trời phải là trêu cợt chứ!

      "Ngươi nhanh !" Lạc Thủy nóng nảy, nàng biết tại sao Ám Dạ lại có bất kỳ cử động gì!

      Bị thanh của Lạc Thủy kéo lại, thấy được vội vàng trong mắt Lạc Thủy, trong lòng Ám Dạ dĩ nhiên là vui, "Biết rồi, nàng nằm xuống , ta lập tức trở về."

      Giận dỗi bỏ lại những lời này, cũng chờ Lạc Thủy mở miệng, Ám Dạ mở cửa ra ngoài.

      "Đáng chết!" Ra khỏi cửa phòng, Ám Dạ bởi vì lửa giận trong lòng của mình phát tiết được mà thấp giọng mắng tiếng, đánh quyền vào cây cột cạnh cửa, khẩu khí bức bối, "Hoàng Phủ Tấn! Tại sao nữ nhân của lại toàn chạy đến trước mặt ta là sao?" Bỏ lại những lời này, mang theo lửa giận mà xuống lầu dưới.

      Bên trong gian phòng, Lạc Thủy bởi vì Ám Dạ đáp ứng nàng bắt Lưu Hành mà cả trái tim thấy nhõm, chống thân thể nằm xuống, lúc này nàng mới phát người mình ngoại trừ tầng băng gạc quấn ở người có gì thêm cả.

      Trong mắt của nàng trong nháy mắt xuất hoảng sợ, giật mình bật dậy, ". . . . . . đem toàn bộ. . . . . . Đều xem cạn sạch?"

      để ý đến đau đớn lưng, Lạc Thủy nắm lấy chăn, bởi vì ngượng ngùng mà mặt trở nên đỏ hồng.

      "Tên. . . . . . Lưu manh kia!" Giận đến nhíu mày, Lạc Thủy mở miệng mắng to, lửa nóng mặt lan đến bên tai, nghĩ đến thân thể mình hoàn toàn bại lộ trước mặt nam nhân xa lạ. Lạc Thủy đỏ bừng mặt, khuôn mặt khỏi ảo não.




      Phiên Ngoại 46: Lạc Thủy ngượng ngùng!

      Edit: Phạm Trang

      Beta: B.Cat



      "Cái đồ lưu manh đáng chết, bảo ta về sau làm sao dám nhìn ai chứ." Nắm chặt chăn, Lạc Thủy khổ sở mà khóc, phát mình quả rất xui xẻo, ra cửa mới mấy ngày, lại gặp phải nhiều chuyện xui xẻo như vậy, vốn vì hoàng thượng diệt trừ cẩu quan, lại bị cẩu quan làm cho thương nặng như thế này, lại còn. . . . . . Còn bị cái đồ lưu manh kia nhìn thấy hết thân thể! ! !

      Lưu manh! Cái đồ lưu manh! dư thừa những từ ngữ mắng chửi người, trong lòng Lạc Thủy mắng nặng nề nhất sợ rằng cũng chỉ có hai chữ đó.

      Khóc lát, tâm tình nàng từ từ bình phục lại, xoa xoa khóe mắt, nàng an ủi mình: ". . . . . . chừng . . . . . . có nhìn." Lạc Thủy an ủi chính mình như vậy, mặc dù trong lòng nàng lại nhớ tới bộ dạng du côn của Ám Dạ, khiến trong lòng Lạc Thủy liền lo lắng thêm chút, bất quá nàng vẫn an ủi mình, ". . . . . . chừng là tìm. . . . . . Tìm nương chữa trị vết thương cho ta."

      Càng càng cảm thấy phải, Lạc Thủy vừa nghĩ tới mình bị Dạ nhìn thấy hết thân thể liền run cả người lên, khuôn mặt lại lần nữa đỏ lựng lên!

      bao lâu, Ám Dạ trở lại, khi đẩy cửa ra, thấy Lạc Thủy ngồi ngây ngô ở giường, trong miệng mấp máy , lời của nàng mấp máy hoàn toàn lọt vào mắt , lại nhìn sắc mặt nàng đỏ hồng, nắm chăn, lưng trần, nhìn dáng dấp hề phát tiến vào.

      ra là nàng biết mình bị . . . . . . Bị thấy hết?

      Nghĩ tới đây, trong mắt Dạ tự chủ được thoáng qua nụ cười, cỗ thâm trầm lúc trước đột nhiên biến mất sạch!

      Đột nhiên có ý muốn trêu cợt nàng, nhấc chân đến hướng Lạc Thủy tới, ngồi xuống ở sau lưng nàng, trầm giọng mở miệng : " Nàng định nằm xuống sao?" Đè nén cảm giác muốn cười to trong lòng, nghiêm trang, mà thanh lo lắng của khiến Lạc Thủy chợt xoay đầu lại, trong mắt xuất hoảng sợ.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi vào từ bao giờ vậy?" Hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Ám Dạ, nàng hề nhận thấy được chăn người mình rơi xuống bên hông, bộ dáng như vậy, cả thân thể nàng lần nữa xuất ở trước mắt Ám Dạ .

      Nên như thế nào đây?

      "Ừ. . . . . ." , bộ dáng Lạc Thủy như vậy xuất ở trước mặt , nếu có phản ứng, tuyệt đối là bình thường, thế nào, cũng là nam nhân vô cùng bình thường. Chẳng qua là tại chỉ có thể cố giả bộ trấn định, nếu sợ là bị nha đầu này mắng là đồ biến thái.

      Giương mắt nhìn về phía vẻ mặt khiếp sợ của Lạc Thủy, che miệng ho mấy tiếng, che giấu vẻ tự nhiên mặt mình, tiếp tục mở miệng : " Nàng cái gì mà nhìn thấy, cái gì tìm nương băng bó ..., nàng lầm bầm cái gì đó?" Ám Dạ giả bộ có chút vô tội hỏi Lạc Thủy.

      Nghe Ám Dạ hỏi như thế, mặt Lạc Thủy lần nữa đỏ hồng lên, lúc này mới chú ý rằng mình lại lần nữa hoàn toàn bị bại lộ trước mặt Ám Dạ, cả kinh đưa tay kéo lại chăn ngăn ở lồng ngực của mình, nàng khẩn trương đến mức biết phải làm sao.

      Điểm này càng khiến Ám Dạ cười đến cong cả mày.

      Đưa tay vòng qua bả vai Lạc Thủy, từ từ đỡ nàng nằm xuống, mở miệng : "Nằm xuống , nàng quên là lưng nàng bị thương rất nặng sao?"

      Động tác như thế của Ám Dạ khiến thân thể Lạc Thủy cứng lại, hơi thở của truyền vào bên tai nàng, loại cảm giác tê tê dại dại này đối với nàng mà là chưa bao giờ có, ngọai trừ khẩn trương, tim cũng đập nhanh hơn.

      hề phản đối đề nghị của Ám Dạ, Lạc Thủy nghe lời nằm xuống, dù sao ngồi như vậy mà ..., cả lưng nàng cũng bị Ám Dạ thấy hết.

      Bởi vì vết thương lưng, Lạc Thủy xoay người nằm ở giường, Ám Dạ ngồi ở bên cạnh người nàng, theo bản năng đưa tay kéo chăn đến vai đắp cho nàng, động tác rất tự nhiên, chút phải là cố ý, động tác này khiến trong lòng Lạc Thủy cảm thấy ấm áp.

      Nhưng nghĩ mình bị Ám Dạ thấy hết thân thể, nàng liền đỏ mặt, nhìn trộm về phía Ám Dạ, do dự nên mở miệng như thế nào.

      "Ngươi. . . . . ." Khẽ nhíu mày, Lạc Thủy biết nên mở miệng hỏi thế nào mới có thể bị lúng túng. Dù sao nàng cũng là tiểu nương, nhắc tới đề tài nhạy cảm này nàng liền lúng túng, nhưng nếu . . . . . . nhìn rồi làm sao bây giờ?

      Nhưng mà. . . . . . Nếu như nàng hỏi ràng, trong lòng nàng luôn cảm thấy khó chịu.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 47: bị thấy hết!

      Edit: Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng



      "Ừ?" Thấy Lạc Thủy cau mày, bộ dạng muốn lại thôi, Ám Dạ lên tiếng .

      Thanh của kéo suy nghĩ Lạc Thủy trở lại, giương mắt nhìn Ám Dạ, Lạc Thủy khẽ cắn răng, hỏi.

      "Ta. . . . . . Vết thương người ta. . . . . ." Đắn đo, Lạc Thủy cuối cùng cũng mở miệng, nhưng là thế nào cũng thể ra được.

      "Thế nào?" Ám Dạ lần nữa .

      "Ta là , thương thế của ta. . . . . . Cái vết thương của ta. . . . . ."

      Rốt cuộc hỏi như thế nào mới lúng túng đây. Lạc Thủy vẻ mặt khổ não, điểm này Ám Dạ cũng chú ý tới.

      cũng phần nào đoán ra nàng rốt cuộc muốn gì.

      Khóe miệng khẽ nâng lên, cố làm vẻ hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây?"

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Ám Dạ hỏi như vậy, Lạc Thủy lại càng khẩn trương, cuối cùng, nàng nhắm mắt lại, khẩn trương hỏi, " Vết thương người ta là ngươi chữa sao?"

      Hỏi ra lời này, Lạc Thủy thở phào nhõm, nhắm mắt lại chờ Ám Dạ trả lời, tay nắm chặt, có vẻ rất khẩn trương.

      Xem vẻ mặt khả ái lại khôi hài của nàng, nụ cười trong mắt Ám Dạ sâu hơn, biết Lạc Thủy khẩn trương cái gì.

      "Ừ, là ta." Ám Dạ có phủ nhận, đột nhiên rất mong đợi phản ứng tiếp theo của Lạc Thủy.

      Câu trả lời của Ám Dạ khiến Lạc Thủy mở mắt ra, ". . . . . . là ngươi? ? ?"

      "Ừ, là ta."

      "Ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Vậy ta. . . . . ." Lời của Lạc Thủy trở nên mạch lạc , "Ta. . . . . . Ta phải là bị ngươi. . . . . . Bị ngươi xem. . . . . . Xem hết?"

      Xem bộ dạng khẩn trương, mặt đỏ tới mang tai của nàng, trong lòng Ám Dạ càng thấy thú vị, gật đầu, hề phủ nhận.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi tên lưu manh này!" Nắm chăn, nước mắt Lạc Thủy trào ra.

      Nàng là hoàng hoa đại khuê nữ, thân thể lại dễ dàng bị người đàn ông thấy hết, này. . . . . . Điều này bảo nàng làm sao dám nhìn ai chớ.

      Nghĩ tới đây, nước mắt Lạc Thủy chảy tràn càng thêm lợi hại.

      nghĩ tới Lạc Thủy khóc, Ám Dạ ngược lại bị nàng làm cho tay chân luống cuống, trong lúc nhất thời biết thế nào an ủi nàng. mình có xem qua sao? Vậy làm sao có thể.




      Phiên Ngoại 48: Ta mới cần ngươi phụ trách!

      Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Nếu có, nha đầu này cũng nhất định tin, nhìn nàng khóc đến thương tâm, tám phần là toàn tin, chừng trong đầu còn nghĩ nhiều chuyện khác, dù sao trong mắt nha đầu này, cũng là "Người xấu" .

      có thể tưởng tượng ra nha đầu này đem tưởng tượng thành hình dáng gì, thậm chí còn có thể đối với nàng làm ra cái chuyện bằng cầm thú.

      Theo hiểu biết của đối với nha đầu này, nàng nào có thể như vậy.

      "Nha đầu, nàng đừng kích động, vết thương mới vừa băng bó, cẩn thận lại đau." biết phải gì, Ám Dạ thể làm gì khác hơn là sang chuyện khác.

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Tại sao ngươi tìm người khác băng bó cho ta?" Vừa nghĩ thân thể của mình bị thấy hết, nước mắt Lạc Thủy lại càng chảy càng nhanh, thế nào cũng ngừng được.

      Câu hỏi này của Lạc Thủy khiếnÁm Dạ hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời biết trả lời như thế nào.

      Lúc ấy tiểu nhị cũng để Như Như nương tới băng bó cho nha đầu này liền bị cự tuyệt, chỉ vì —— yên.

      Nhưng là, tại sao yên lòng vì nàng? Nhớ tới lúc mình nghe tin nàng gặp nguy hiểm liền lao ra khỏi khách điếm, càng khiến cảm thấy giải thích được, tựa hồ. . . . . . đối với nàng có chút khẩn trương hơi quá, nên có biểu mới đúng.

      Mấy ngày nay rốt cuộc là làm sao vậy?

      Ám Dạ khẽ chau mày hỏi mình, vì nha đầu này quan tâm Hoàng Phủ Tấn mà khó chịu lúc lâu.

      để ý đến khúc mắc trong lòng mình, nhìn về phía Lạc Thủy, nhìn nàng càng khóc càng thương tâm, tựa hồ làm cái gì tội lỗi lắm.

      Bất đắc dĩ lắc đầu cái, tự tay, lau nước mắt mặt nàng, "Đừng khóc, cùng lắm ai muốn nàng, ta chịu trách nhiệm với nàng."

      Lời của Ám Dạ khiến Lạc Thủy ngưng khóc, vì những lời ngớ ngẩn này. gì? chịu trách nhiệm với nàng?

      Trong lòng khỏi hồi tim đập nhanh, cắn môi dưới, nàng mất tự nhiên mở miệng : "Ta. . . . . . Ta mới cần ngươi chịu trách nhiệm."

      "Vậy ngươi muốn ai chịu trách nhiệm?" Lông mày Ám Dạ dựng lên, tại mới phát nha đầu này rất đơn thuần, giống như đứa trẻ lực chú ý dễ dàng bị dời .
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 49: Giữa hai người lần nữa trầm mặc!

      Edit :phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-30933" title="14ifr5s" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/14ifr5s.jpg" height="849" width="590" />


      "Ta. . . . . ." Trong đầu đột nhiên thoáng qua bóng dáng Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy chợt lắc đầu, chột dạ nhìn Ám Dạ, "Dù sao ta cần ngươi phụ trách là được."

      Nhớ tới cái hôn cùng Hoàng Phủ Tấn, tâm Lạc Thủy nhàn nhạt đau. Nụ hôn đầu bị đoạt , cũng phải tìm người phụ trách sao? Mi mắt của nàng rũ xuống.

      Lạc Thủy đột nhiên rũ mi mắt xuống khiến Ám Dạ suy đoán nàng nhất định là lại nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn.

      Trong lòng trầm xuống, nụ cười Ám Dạ có phần miễn cưỡng. lúc lâu sau mới khôi phục dáng vẻ bình thường, "Được rồi, nàng cần ta phụ trách, khóc cũng vô ích, dù sao ta cũng nhìn rồi, phải sao?" Cười tiếng du côn, Ám Dạ thu lại vẻ trầm muộn, mở miệng .

      "Ngươi. . . . . ." Mặc dù lời của Ám Dạ có du côn, nhưng cũng phải có lý, bây giờ nàng khóc thế nào, nhìn cũng nhìn rồi, chẳng lẽ nàng phải móc mắt của ra sao? cũng là vì cứu nàng mới. . . . . . Mới nhìn thân thể của nàng, cũng coi là Vô Tâm a.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Thủy được an ủi.

      Liếc mắt nhìn Ám Dạ, nàng đưa tay kéo chỗ đau, quay đầu chỗ khác chuyện với . Lần này coi là mình xui xẻo.

      Ám Dạ nhìn Lạc Thủy gì, giữa hai người trầm mặc lúc lâu. lúc này, vang lên tiếng gõ cửa.

      "Công tử, nương thuốc tới." Ngoài cửa vang lên thanh .

      Thanh của nàng đem kéo suy nghĩ hai người trở lại.

      Ám Dạ đứng lên tới cửa, mở cửa phòng, nhận lấy thuốc, khẽ mỉm cười, "Cám ơn Như Như nương!"

      cười như vậy khiến Như Như ngây ngẩn cả người, giống như Tiểu Thiên , người giống như Dạ Ám, bất kể là nữ nhân nào, cũng thoát khỏi có cảm tình với .

      Như Như nhìn nụ cười của Ám Dạ, run lúc lâu, mới chợt phục hồi tinh thần, mặt thoáng qua vẻ đỏ ửng, "Công tử khách khí."



      Phiên Ngoại 50: Thuốc tới!

      Edit :phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng


      Biểu Như Như cũng khiến Ám Dạ cảm thấy kỳ quái, nữ nhân đối với có ánh mắt như thế, sớm có thói quen, cho dù là mỹ nhân như Như Như, cũng chạy thoát nụ cười của Ám Dạ, cho đến tận bây giờ, chỉ có hai nữ nhân có thái độ khác những nữ nhân khác, là Thiên Thiên, người khác chính là —— nàng!

      Ám Dạ đem tầm mắt chuyển sang Lạc Thủy nằm giường, ánh mắt có chút phức tạp.

      Hết lần này tới lần khác hai nữ nhân này đều có liên quan đến Hoàng Phủ Tấn, trong lòng đều có Hoàng Phủ Tấn.

      Trong lòng Ám Dạ rất thoải mái, nhất là nghĩ đến Lạc Thủy vì Hoàng Phủ Tấn bị thương, lại nghĩ đến nàng vừa tỉnh lại liền lại thúc giục bắt Lưu, đây đều là bởi vì Hoàng Phủ Tấn, nhìn nàng quan tâm Hoàng Phủ Tấn, trong lòng Ám Dạ càng thêm khó chịu.

      Như Như thấy Ám Dạ thỉnh thoảng cau mày, biết suy nghĩ gì, nàng đứng như vậy, có chút lúng túng, cũng được, vào cũng xong.

      "Công tử, thương thế của nương khá hơn chút nào ?" lúc lâu sau, nàng mới hướng phía Ám Dạ, giọng mở miệng . Thanh của nàng kéo suy nghĩ của Ám Dạ trở lại.

      Như Như chú ý tới, vẻ mặt Ám Dạ có chút mất tự nhiên.

      "Ừ, tốt hơn nhiều." Xoay người bưng thuốc tới bên giường, Ám Dạ cũng nhiều.

      Thấy Ám Dạ thêm lời, Như Như cũng theo vào, nàng nhìn thấy Ám Dạ ngồi xuống bên cạnh Lạc Thủy, giọng : "Đừng giận nữa, uống thuốc trước ."

      Khẩu khí Ám Dạ mang theo cưng chiều, khiến Như Như đứng ở cạnh cửa hâm mộ.

      Nghe thanh Ám Dạ ở bên tai vang lên, Lạc Thủy mặc dù muốn để ý tới, nhưng cũng phải mở mắt ra.

      Ám Dạ đưa tay đỡ nàng lên, đưa chén tới tay nàng, : "Nếu như muốn vết thương nhanh khỏi, mau uống thuốc ."

      Nghe lời của , Lạc Thủy cũng hy vọng thương thế của mình làm trễ việc gặp phụ thân.

      Nhận lấy thuốc trong tay Ám Dạ, Lạc Thủy cau mày uống.

      Đem chén đưa trả lại cho Ám Dạ, Lạc Thủy mới chú ý tới Như Như vẫn đứng ở cạnh cửa trù trừ dám tiến vào, nàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó nặn ra nụ cười Như Như, "Như Như nương, ngươi đến."
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 51: Cái gì? chính là Ám Dạ?

      Edit : Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Thấy Lạc Thủy chào hỏi nàng, Như Như liền tiến lên, " nương, Như Như đến thăm ngươi, thuận tiện tới cám ơn ngài ra tay cứu dân."

      "Ha ha, chuyện mà thôi." Lạc Thủy khẽ mỉm cười, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì rồi nhìn về phía Như Như, mở miệng : "Đúng rồi, mẹ ngươi sau khi trở về, bệnh tình khá hơn chút nào ?"

      Nghe Lạc Thủy hỏi như thế, mi mắt Như Như trong nháy mắt rũ xuống, lắc đầu cái, "Mẹ ta bệnh rất nghiêm trọng, Như Như cũng hiểu y thuật, nhưng lại mẹ ta bệnh quá nặng. . . . . ." đến đây, trong mắt Như Như thoáng qua tia bất đắc dĩ, xoa xoa nước mắt, nàng tiếp tục : "Nếu như thần y Ám Dạ ở đây mẹ ta có cơ hội phục hồi."

      "Ám Dạ?" phải là thần y duy nhất có thể cứu Thiên Thiên sao? Trong lòng Lạc Thủy dâng lên nổi giận, nếu ngày đó Ám Dạ sớm chút cứu Thiên Thiên, hoàng thượng cũng thống khổ như vậy, vì cứu Thiên Thiên, tình nguyện để cho Thiên Thiên hận cả đời, khoảng thời gian đó, áy náy cùng khó chịu của hoàng thượng, nàng hoàn toàn nhìn thấy, đây tất cả đều là vì tên Ám Dạ đáng ghét đó.

      Mà Ám Dạ nghe những lời này của Như Như lúc cũng có phản ứng, muốn ai biết là Ám Dạ, chẳng qua là vừa quay đầu, liền thấy Lạc Thủy vì hai chữ "Ám Dạ" này mà nhíu mày, thái độ cực độ bất mãn.

      cũng hiểu, mặt nàng là vui là liên quan đến Hoàng Phủ Tấn.

      Trong lúc bất chợt, rất muốn biết nếu như Lạc Thủy biết chính là Ám Dạ..., có phản ứng gì.

      Nghĩ như vậy, giương mắt nhìn về phía Như Như, mở miệng : "Như Như nương, ta xem mẹ nương chút."

      Nghe Ám Dạ như vậy, mặt Như Như và Lạc Thủy xuất vẻ mê hoặc.

      "Công tử ngài. . . . . ." Như Như mở miệng .

      Khẽ mỉm cười, Ám Dạ mở miệng : "Tại hạ chính là Ám Dạ!"

      Câu trả lời của Ám Dạ, Như Như cùng Lạc Thủy đồng thời ngây ngẩn cả người, nhưng là vẻ mặt hai người lại hoàn toàn khác nhau.

      Lạc Thủy nhìn Ám Dạ, trong mắt xuất vẻ vui, . . . . . . chính là tên Ám Dạ đáng ghét?

      Cái kẻ làm hại hoàng thượng cùng Thiên Thiên thiếu chút nữa cả đời tách ra chính là ?

      Lúc mới nghe Như Như nhắc tới tên , nàng liền nổi giận, nghĩ tới lại xuất ở trước mắt nàng.




      Phiên Ngoại 52: Ám Dạ nổi giận với Lạc Thủy!

      Edit : Phạm Trang

      Beta : Quảng Hằng



      Phản ứng của Như Như lại hoàn toàn ngược lại, khi nàng biết được nam tử tuấn tú trước mắt chính là y thần Ám Dạ trong truyền thuyết!

      Kích động mắt ứa lệ, như như ngay cả lời đều ra được, "Công. . . . . . Công tử, ngài là. . . . . . Ám Dạ?"

      "Ừ!" Ám Dạ khóe miệng vẫn treo nụ cười, khẳng định như vậy khiến hai trước mắt lần nữa xuất vẻ mặt bất đồng.

      "Công. . . . . . Công tử, vậy mẹ tôi. . . . . . Mẹ tôi, bà ấy. . . . . ."

      "Ta. . . . . ." Ám Dạ muốn mở miệng, lại bị thanh vui của Lạc Thủy cắt đứt.

      "Ngươi chính là Ám Dạ!" Bởi vì trong lòng tức giận, thanh của nàng lại thêm mấy phần vang dội, "Ngươi là Ám Dạ, tại sao ban đầu khi Thiên Thiên phát độc, ngươi cứu nàng, hoàng thượng hạ hoàng bảng tìm ngươi, tại sao ngươi ra, ngươi có biết hoàng thượng khổ sở nhìn Thiên Thiên sắp chết, ngươi có biết cuộc sống của hoàng thượng trôi qua có nhiều thống khổ, ngươi. . . . . ."

      Đoạn văn này của Lạc Thủy khiến mặt Ám Dạ càng ngày càng đen, bụng đầy vị chua bùng lên, nổi giận cắt đứt lời Lạc Thủy..., khẩu khí ê ẩm, "Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn, đầu óc nàng tất cả đều là Hoàng Phủ Tấn!" nhìn thẳng cặp mắt Lạc Thủy, nổi giận : " Chuyện Hoàng Phủ Tấn khó chịu liên quan gì tới ta, ta có cứu nữ nhân của hay mắc mớ gì tới nàng, ta có cái nghĩa vụ nhất định phải giúp Hoàng Phủ Tấn sao, nàng quan tâm như vậy, sao trở về hoàng cung !"

      biết tại sao mình ra lời này, khẩu khí Ám Dạ càng ngày càng chua, đến cuối cùng hoàn toàn đầy vạc dấm trong lòng!

      Lạc Thủy vì những lời này của Ám Dạ mà ngây ngẩn cả người, nàng có nghĩ mấy câu của mình làm Ám Dạ tức giận như vậy, bình thường cũng chỉ thấy du côn, nàng mắng lưu manh, mắng khốn kiếp, cũng chỉ cười cười, có tức như vậy.

      Chẳng qua là ——

      tại sao lại tức như vậy? Lạc Thủy sững sờ nhìn về phía Ám Dạ, trong lúc nhất thời ra lời.

      "Như Như nương, chúng ta !" Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Ám Dạ vươn tay, tay kéo Như Như ra cửa phòng, bóng lưng tức giận khiến Lạc Thủy lần nữa ngây ngẩn cả người.

      Chẳng qua là nhìn Ám Dạ kéo tay Như Như, trong lòng nàng có chút trầm muộn.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :