1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 33: Cẩu quan tới!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat



      " nương, ngài cũng đừng hành động theo cảm tính, chuyện như vậy thể liên lụy đến ngài, nếu chúng ta cảm thấy bất an."

      "Tiểu nhị ca, đây phải là chuyện của các ngươi rồi, mà là quan hệ đến triều đình, trừng trị tốt, là phụ lòng dân chúng?" Vẻ mặt Lạc Thủy rất kiên quyết, chỉ cần chuyện này quan hệ đến hoàng thượng, nàng liền có thể cố gắng giải quyết.

      " nương, này. . . . . ." Tiểu nhị có chút khó khăn, ra muốn rước họa vào thân, Tri Phủ là ai cũng phải , nếu nương này có khả năng trị được tên cẩu quan kia hoàn hảo, cần phải trị như thế nào? Nếu Tri Phủ truy cứu, tai ương phải là bọn sao?

      Nhìn nương này, tuổi còn trẻ, thế nào lại có khả năng trừng trị tên Tri Phủ cẩu quan.

      Thấy tiểu nhị bị làm khó, Lạc Thủy cũng kiên trì gì nữa, từ trong ngực móc ra thỏi ngân lượng thả vào bàn, "Tiểu nhị, tính tiền."

      " nương, ngài muốn đến nha môn Tri Phủ sao?" Tiểu nhị yên tâm mở miệng .

      Lạc Thủy gì, chẳng qua hướng tiểu nhị cười yếu ớt tiếng, tay dò lần bên hông, nắm khối ngọc kia chặt, biểu mặt kiên định, lần này, nàng nhất định phải làm chút gì đó cho hoàng thượng.

      Đem bọc quần áo đưa cho tiểu nhị, Lạc Thủy mở miệng : "Giúp ta giữ bọc quần áo, dọn dẹp gian phòng, chờ ta trở lại ở." xong, cũng chờ tiểu nhị mở miệng, liền bước nhanh ra ngoài.

      Để lại dân chúng sợ ngây cả người, ngây ngốc nhìn nàng xa.

      Này. . . . . . Tiểu nương này muốn tìm Tri Phủ?

      Nha môn Tri Phủ ——

      Bên trong đại sảnh, vị mặt phệ, bộ mặt trung niên nam tử từ sau đại môn ra, vẻ mặt có vẻ thung lại.

      Thấy Lạc Thủy lẳng lặng ngồi bên trong đại sảnh lời nào, xinh đẹp mặt bởi vì vui mà chân mày cau lại, lên trước, hướng ghế giữa đại sảnh ngồi xuống.

      "Ngươi tìm Bổn quan có chuyện gì?" chính là Tri Phủ Lưu Hành đại nhân!

      to gan!

      Lạc Thủy miễn cưỡng đưa mắt nhìn Lưu Hành cái, chỉ là cái, nàng liền đối với cẩu quan trước mắt tia cảm giác tốt đẹp, Lại bộ những người đó rốt cuộc làm chuyện gì, lại để cẩu quan như vậy tới chấp chưởng chức tri phủ.




      Phiên Ngoại 34: Cẩu quan thẹn quá thành giận!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat




      "Gọi nhi tử ngươi ra đây." Lạc Thủy trực tiếp đẩy mạnh cửa ra mở miệng .

      Lạc Thủy những lời này xong làm Lưu Hành phản ứng, chỉ thấy nhìn Lạc Thủy trầm mặc hồi, sau mở miệng cười : " nương tìm khuyển tử chuyện gì?"

      "Bảo đem Như Như trả lại cho ta." Lạc Thủy nhìn Lưu Hành, chẳng qua là mặt lạnh, đứng quay lưng về phía Lưu Hành mở miệng .

      "Như Như?" Tri Phủ cười đến càng thêm lợi hại, "Như Như là con dâu Bổn quan, tại sao phải gọi trả lại cho nương đây?"

      Lời của Lưu Hành làm tức giận trong lòng Lạc Thủy đè ép đến giới hạn, cẩu quan này còn có thể biết xấu hổ ra lời như vậy.

      Hít sâu hơi, nàng đem tức giận đè ép trở về, lại lần nữa mở miệng : "Nếu bây giờ ngươi đem Như Như giao cho ta, cuộc sống của ngươi còn có thể tiếp tục, nếu để cho ta động thủ, đời này ngươi hối hận." Vừa , ánh mắt ngay sau đó lạnh lẽo, nhìn thẳng Lưu Hành.

      Bộ dáng này của nàng làm cho Lưu Hành hơi sững sờ, nhưng cũng kéo dài bao lâu.

      "Tiểu nha đầu, Bổn quan cũng phải là thấy sợ hãi, những lời này là muốn uy hiếp Bổn quan?" Lưu Hành vốn nhìn Lạc Thủy cái, mở miệng .

      Nghe vậy, Lạc Thủy giận ngược lại lại cười, nàng đứng lên, hướng Lưu Hành tới, nhìn khóe miệng nhếch lên, khẽ lắc đầu cái, "Ta uy hiếp ngươi, chẳng qua trừng trị ngươi, trước cho ngươi cơ hội sửa đổi, bất quá. . . . . ." đến đây, ánh mắt Lạc Thủy lần nữa thu lại, ánh mắt chung quanh lộ ra mấy phần hàn khí, "Cơ hội cho rồi, là ngươi quý trọng tốt." Vừa dứt lời, nàng đưa tay lôi Lưu Hành từ ghế xuống, ném mặt đất, chính mình thay thế chỗ ngồi của mà ngồi xuống.

      "Cha!" lúc này, con trai độc nhất của Lưu Hành là Lưu Khánh xuất ở cửa đại sảnh, thấy phụ thân bị tiểu nha đầu ném xuống đất, ngoại trừ tức giận, còn cảm thấy có mấy phần mất thể diện.

      "Bay đâu, đem nàng bắt lại cho Bổn quan." Được Lưu Khánh từ dưới đất đỡ lên, Lưu Hành có chút thẹn quá hóa giận!

      "Cũng tốt, nhìn xem!" Tư thế ngồi chuyển cái, Lạc Thủy nhanh chóng đem tơ vàng huyết ngọc bên hông lấy xuống, khoảng cách gần mắt Lưu Hành, mắt thấy sai nha kia hướng mình xông lại, Lạc Thủy cũng có bao nhiêu phản ứng, nàng biết có người tốc độ phản ứng có thể so với nàng nhanh hơn!
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 35: Lại xuất tơ vàng huyết ngọc!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat



      Quả nhiên ——

      "Chậm !" Thấy Lưu Hành ra lệnh tiếng này, sai nha xông lại lập tức dừng động tác, hai mắt nhìn nhau, lại nhìn Lưu Hành, hiểu ra sao.

      Lưu Hành chỉ thấy dưới đùi mềm nhũn, run rẩy hướng Lạc Thủy quỳ xuống, Lưu Khánh cả kinh kêu lên, "Cha, người làm cái gì vậy?"

      để ý tới vấn đề của Lưu Khánh, Lưu Hành hướng Lạc Thủy dập đầu, "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Có thẻ nghe được, khi Lưu Hành những lời này mang theo hoảng sợ khó nén.

      Lưu Hành hành động như vậy, trong lòng ràng, Lạc Thủy trong lòng cũng ràng, duy chỉ có Lưu Khánh còn hiểu ra sao, chẳng qua là khi Lưu Hành câu "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" này là làm cho kinh ngạc ít.

      Lưu Hành bị dọa cho sợ đến xụi lơ mặt đất bò dậy nổi, mặt tái nhợt toát ra chút mồ hôi lạnh.

      dĩ nhiên nhận biết được nha đầu này cầm khối tơ vàng huyết ngọc tay, ngọc này là Thái thượng tiên hoàng đưa cho đương kim Thái Hoàng Thái Hậu, biểu thị loại quyền lực cao nhất, năm đó Thái thượng tiên hoàng liền chiếu cáo thiên hạ, thấy ngọc như thấy hoàng đế, ngọc người cầm được, nhưng có thể thượng đánh hôn quân, hạ trừ nịnh thần. trước mắt , nhất định là người trong cung, hơn nữa còn là rất thân với Thái Hoàng Thái Hậu, phải là hoàng thân chính là quốc thích .

      Lần này, đụng vào miếng sắt rồi, xong rồi, lần này xong rồi.

      Lưu Hành bị dọa cho sợ đến lời cũng dám nửa câu, chẳng qua trong lòng ý vị hối hận, lần này, bị chính đứa con mất dạy của mình hại thảm .

      "Lưu Hành, ngươi bây giờ nguyện ý đem Như Như giao cho ta chưa?" Lạc Thủy nhìn về phía Lưu Hành quỳ mặt đất, khẩu khí lạnh lẽo mở miệng .

      "Dạ, dạ, thần tuân chỉ, thần. . . . . ." Chợt nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Khánh lo lắng, Lưu Hành nổi giận : "Còn mau đem Như Như mang tới cho vị nương này!"

      "Cha, này. . . . . ." Lưu Khánh ngày này sinh háo sắc mệnh người tốt, xinh đẹp giống như Như Như làm người ta đến ngủ cũng nằm mơ tới, thế nào cứ như vậy chịu bị tiểu nha đầu chết tiệt đột nhiên xuất kia mang .

      "Còn mau !"

      "Dạ, cha!" Rất tình nguyện đáp tiếng, Lưu Khánh nhìn Lạc Thủy cái, lui xuống.

      Lạc Thủy liếc mắt nhìn Lưu Hành quỳ mặt đất, nàng cũng tính gọi , loại cẩu quan này, tốt nhất chính là quỳ chết ở trước mặt nàng, tiết kiệm lời cùng thời gian xử lý của nàng!




      Phiên Ngoại 36: Quận chúa Lạc Thủy!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat



      Quỳ gối trước mặt Lạc Thủy, Lưu Hành ngay cả ánh mắt cũng dám hạ xuống, chân quỳ đến tê dại, cũng dám hơi hạ xuống, hiểu được, trước mắt này phải người bình thường, nhìn tuổi của nàng, có lẽ là phi tử của hoàng thượng cũng chừng.

      Lấy lại bình tĩnh, Lưu Hành lấy can đảm mở miệng : " biết nương ngài là?"

      Thanh của Lưu Hành khiến Lạc Thủy đem tầm mắt chuyển sang , miễn cưỡng nhìn cái, Lạc Thủy từ miệng phun ra ba chữ, "Vũ Lạc Thủy!"

      Nàng lo lắng rằng Lưu Hành biết nàng, cả triều đình, người họ Vũ bọn họ liền nhà hộ, có thể cùng Thái Hoàng Thái Hậu như vậy thân cận hơn nữa có tơ vàng huyết ngọc bên người, Lưu Hành cũng rất dễ dàng nghĩ đến thân phận của nàng, huống chi, nàng tám tuổi vào cung bồi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu chính là lấy danh nghĩa của quận chúa chiêu cáo thiên hạ, nàng coi như là muội muội của hoàng thượng!

      Chẳng qua nàng chưa từng lấy thân phận quận chúa mà dùng, hôm nay sợ rằng lấy muốn dùng chút.

      "Vũ Lạc Thủy?" Lưu Hành càng thêm kinh ngạc, con của Đại tướng quân Vũ Lại, Quận chúa Vũ Lạc Thủy?

      "Thần. . . . . . Thần Lưu Hành vốn biết Quận chúa giá lâm, tội thần đáng chết, xin Quận chúa thứ tội!"

      "Ngươi là đáng chết rồi, về phần thứ tội . . . . . ." Lạc Thủy lạnh lùng liếc Lưu Hành cái, mở miệng : "Ta muốn xem chút về việc thứ tội của ngươi!"

      "Quận. . . . . . Quận chúa. . . . . ." Những lời này của Lạc Thủy rất ràng, xem ra lần này, bộ xương già này phải gặp tai ương

      "Ngươi. . . . . . Ngươi buông ta ra, mau buông ta ra, tên cầm thú này!" Ngoài cửa lớn, vang lên thanh , nghe ra được nàng rất tức giận, thậm chí muốn giết người.

      " vào!" Thanh Lưu Khánh cũng vang lên, Lạc Thủy nghiêng đầu, chỉ thấy Lưu Khánh tay đẩy nữ tử từ ngoài cửa vào.

      "Cha, Như Như tới!" Thấy được, khẩu khí của Lưu Khánh lúc này rất tình nguyện.

      "Ngươi. . . . . . Các ngươi muốn làm gì?" Như Như hoảng sợ nhìn mấy người trước mắt này, bao gồm Lạc Thủy ngồi ngay chính giữa đại sảnh.

      Lạc Thủy cẩn thận quan sát Như Như, Trương thẩm theo ở khách điếm kia có mấy phần giống.

      Quả nhiên là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành! Lạc Thủy ở trong lòng thầm khen, cho dù nàng cũng coi như là mỹ nhân, nhưng cũng được như Như Như ngay cả nàng dời được mắt.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 37: Thứ tội? khó khăn!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat


      <img class="alignnone size-full wp-image-30612" title="281" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/281.jpg" height="472" width="511" />


      lúc lâu sau, Lạc Thủy mới phục hồi tinh thần lại mở miệng : "Như Như phải ?"

      Thấy Lạc Thủy lên tiếng, Như Như trong lòng cả kinh nhìn Lạc Thủy, khẽ gật đầu.

      "Ừ, ngươi trở về với ca ca ngươi trong khách điếm , mẹ ngươi chờ ngươi." Lạc Thủy gật đầu cái, hướng Như Như mở miệng . Nàng nhìn thấy dám tin trong mắt Như Như.

      ". . . . . . nương, ta . . . . . . có thể sao?" Như Như thủy chung có chút thể tin được, nương này câu là có thể để cho nàng sao?

      "Ừ, trở về thôi." Lạc Thủy gật đầu cái.

      Thấy được Lạc Thủy trả lời chắc chắn như vậy, Như Như kích động quỳ thẳng xuống dập đầu, "Cám ơn, cám ơn nương!"

      xong, nàng nhanh chóng từ đất đứng lên, tựa như sợ rằng Lưu Khánh lại bắt nàng, lập tức chạy ra ngoài.

      Nhìn Như Như xa, Lạc Thủy thu tầm mắt trở lại, nhìn về phía hai cha con Lưu Hành.

      Khẽ hé miệng mở miệng : "Lưu Hành!"

      "Thần. . . . . . Thần, Quận chúa xin phân phó." Thấy Lạc Thủy gọi , Lưu Hành bị dọa cho sợ đến phát run.

      "Ngươi ta làm thế nào để xử trí con ngươi?"

      "Quận. . . . . . Quận chúa, thần. . . . . . Xin Quận chúa thứ tội, thần đáng chết, Quận chúa thứ tội!" Lưu Hành bị dọa cho sợ đến liên tục dập đầu, ngược lại Lưu Khánh, đứng bên nhúc nhích nhìn Lạc Thủy, trong mắt thoáng qua tia tính toán.

      "Thứ tội?" Lạc Thủy ánh mắt lạnh lẽo, "Ta thích chỗ nào có quan lại làm chuyện bất chính, phá hủy danh dự hoàng thượng."

      Nàng từ ghế đứng lên, tới trước mặt Lưu Hành, mở miệng : "Ngươi nên biết, trong tay ta là tơ vàng huyết ngọc có thể tiên trảm hậu tấu !"

      Lạc Thủy những lời này thể nghi ngờ làm Lưu Hành bị dọa cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, "Quận. . . . . . Quận chúa. . . . . ."

      "Đem mũ miện lấy xuống, chờ Hình Bộ xử lí!" Lạnh lùng phân phó, Lạc Thủy vòng qua Lưu Khánh ra ngoài.

      Ai ngờ ——

      Lưu Khánh đứng sau lưng nàng trong ánh mắt trong nháy mắt lộ ra tia sát khí, hướng sau lưng Lạc Thủy hung hăng đánh chưởng.

      nghĩ Lưu Khánh sử dụng đến chiêu này, Lạc Thủy vì tránh né chưởng này kịp mà bị thương !

      Thấy thế, Lưu Hành cả kinh từ dưới đất đứng lên, "Khánh nhi, ngươi điên rồi, nàng là Quận chúa, ngươi muốn bị giết chết sao?"

      "Cha, nếu lần này nàng ta chết, hay là cha muốn đầu của chúng ta rơi xuống !" Trong mắt Lưu Khánh lộ ra tia hung ác, mà lời của cũng làm cho Lưu Hành cùng Lạc Thủy đồng thời ngây ngẩn cả người.




      Phiên Ngoại 38: Tên cẩu quan muốn giết người diệt khẩu!

      Beta: B.Cat

      Edit: Việt Phương Trinh



      Bởi vì sau lưng bất thình lình bị dính chưởng, Lạc Thủy lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, lưng mơ hồ đau. Giỏi cho tên Lưu Khánh, thậm chí còn có lá gan muốn giết nàng!

      Lạc Thủy nhìn vẻ mặt và trong mắt Lưu Khánh, nàng biết, lần này nếu muốn thoát thân sợ rằng rất khó khăn.

      Lưu Hành nghe thấy Lưu Khánh như vậy, trong lòng cũng trầm xuống, làm quan nhiều năm như vậy, làm xằng làm bậy, chuyện ác nào làm, nếu là bị bắt đến Hình bộ , chỉ sợ chém đầu mười lần cũng đủ, sợ là sống được .

      Dù sao theo cũng chết, mà nghe theo cũng chết, sao đánh cuộc lần, Quận chúa này chỉ là thân mình tới phủ nha này, cho dù chết ở bên trong phủ nha của , chỉ sợ cũng có ai hay biết.

      Nghĩ đến như vậy, khẽ cắn răng, tâm địa hung ác, trong mắt lộ ra tia hàn khí, mà chỉ chút, cũng đủ để cho Lạc Thủy càng thêm bất an.

      "Lưu Hành, ngươi dám to gan lớn mật!"

      " xin lỗi, Quận chúa, hôm nay phải là ngươi chết, chính là hạ quan chết, đắc tội!" xong, ánh mắt Lưu Hành lạnh lẽo, "Khánh nhi, giết nàng!"

      Vừa dứt lời , liền chỉ thấy Lưu Khánh bước dài chạy đến trước mặt Lạc Thủy, chưởng phong trong nháy mắt theo mà tới, may nhờ Lạc Thủy có võ công kém, cũng kịp tránh chưởng lưng kia, nhưng lần này bên thân nàng liền chuyển động, lách mình tránh ra.

      Bởi vì lưng phải chịu chưởng kia nên thỉnh thoảng ảnh hưởng tới nàng, Lạc Thủy mặc dù lúc này còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng ràng lực bất tòng tâm.

      lúc này, chỉ nghe tiếng huýt gió của Lưu Hành vừa vang lên, ở sau lưng Lạc Thủy liền đồng thời xuất hai nam tử võ công phi phàm.

      "Đại nhân!" Hai nam tử đồng thời mở miệng .

      "Giúp thiếu gia giết nữ nhân đó !" Trong lời của Lưu Hành mang theo vài phần hung tàn, khiến cho trong lòng Lạc Thủy càng thêm lo lắng.

      Nàng có chút hối hận vì vọng động của mình, cũng nên đến Đề đốc phủ trước điều binh tới đây sau mới đến phủ nha này, nàng thế nào cũng nghĩ tới tên quan Lưu Hành chó này lại có lá gan lớn như vậy, dám giết nàng diệt khẩu!

      Cùng Lưu Khánh giao thủ, là càng ngày càng cố hết sức, hơn nữa còn có hai nam tử khác gia nhập, mặc dù nàng có năng lực lấy địch trăm, vào lúc này cũng dần dần suy giảm hạ phong.

      "Ách. . . . . ." cánh tay bị đao của tên nam tử trong đó chém vết to, Lạc Thủy đau đến la cả lên, dòng máu đỏ tươi theo cánh tay của nàng dần xuống, đau đến mức nàng phải nhíu mày.

      tay nàng có vũ khí, tay cùng ba nam nhân giao thủ, là rất cố hết sức, hơn nữa lúc trước bị Lưu Khánh đánh lén chưởng, càng làm cho nàng trở nên khó khăn.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 39: Hôm qua rồi!

      Beta: B.Cat

      Edit: Việt Phương Trinh


      <img class="alignnone size-full wp-image-30620" title="20120824203752_fbmrd" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/20120824203752_fbmrd.jpeg" height="533" width="390" />


      Cố nhịn đau, nàng cắn răng cái, đoạt lấy kiếm trong tay của nam tử trong đó, lần nữa cùng bọn họ giao thủ, máu theo cánh tay mà ngừng chảy ra, trước mắt nàng tối sầm, khi nàng ngã xuống, khó có thể tưởng tượng chính mình tiếp theo gặp phải cái gì.

      Nhà trọ ——

      "Như. . . . . . Như Như?" Thấy Như Như xuất , tiểu nhị ngây ngẩn cả người.

      là Như Như! ! ! Vị nương kia có bản lãnh khiến cho Như Như trở lại.

      "Ca! ! !" Như Như vửa thoát khỏi miệng hổ, lúc nhìn thấy tiểu nhị, nàng liền lên tiếng khóc.

      "Được rồi, sao, mau đến gặp mẹ muội." Kéo Như Như qua, tiểu nhị mang nàng tới trước mặt Trương thẩm, thấy dáng vẻ của Trương thẩm cái hiểu cái kia, vành mắt Như Như nóng lên.

      "Mẹ. . . . . ." Như Như khổ sở khóc, nàng biết trong khoảng thời gian này mình có ở đây, mẹ nàng lao tâm đến quá mệt mỏi rồi, mới có thể thành cái bộ dáng này.

      "Chưởng quỹ, an bài gian phòng khách cho ta!" Trong nhà trọ có người vào , tới trước mặt chưởng quỹ, mở miệng , chính là mới từ Đoạn tình cốc ra ngoài này — Ám Dạ.

      "Được, công tử xin đợi lát!" Chưởng quỹ xoay người lấy sổ ghi chép, Ám Dạ quan sát chung quanh, thấy được để quầy chính là cái bọc quần áo kia, đó là lúc trước Lạc Thủy đưa cho tiểu nhị.

      Ánh mắt Ám Dạ sáng lên, bọc quần áo của nàng tại sao lại ở chỗ này? Còn nàng đâu?

      Trong lòng thoáng qua tia nghi ngờ, đợi đến khi chưởng quỹ quay đầu lại, Ám Dạ mới nhịn được mở miệng hỏi: "Chưởng quỹ, chủ nhân bọc quần áo này đâu rồi?"

      Thấy Ám Dạ hỏi cái này, chưởng quỹ trong mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, ghé sát vào bên tai Ám Dạ, mở miệng : "Vị nương kia đến Tri Phủ nha môn tìm Tri phủ đại nhân tính sổ rồi."

      "Tìm Tri Phủ tính sổ?" Ám Dạ nhíu mày, đúng là nhìn ra tiểu nha đầu kia lại thích chõ mõm vào chuyện người khác như vậy.

      "Vâng." Chưởng quỹ gật đầu cái, chỉ vào Như Như mở miệng : "Người kia là Như Như, đầu tiên vị nương kia chính là tìm nàng, nhưng là khi Như Như trở lại, vị nương kia thế nhưng có trở lại, biết có phải là nàng bị Tri phủ đại nhân bắt được. . . . . ."

      Lời của chưởng quỹ làm cho tâm của Ám Dạ chợt nhói lên, bước nhanh tới phía trước mặt Như Như trước mặt, trong mắt thoáng qua vẻ khẩn trương: "Như Như nương, người tới tìm ngươi là vị nương kia tại ở đâu?"

      Trong lòng Ám Dạ càng cảm thấy bất an.




      Phiên Ngoại 40: xuất của khiến cho nàng thấy an tâm!

      Beta: B.Cat

      Edit: Việt Phương Trinh



      mặt Ám Dạ mang thần sắc khẩn trương làm cho Như Như hơi ngẩn ra, nàng lạnh run mở miệng : "Vị. . . . . . Vị nương kia nàng vẫn còn ở Tri Phủ nha môn, Tri Phủ . . . . . ."

      Vốn còn muốn cho Ám Dạ Tri Phủ rất sợ nàng ấy, nhưng lời của Như Như vẫn chưa hết, Ám Dạ vọt ra khỏi nhà trọ, bao lâu sau, liền biến mất ở trước tầm mắt của mọi người.

      Vị công tử này là có quan hệ thế nào với vị nương kia? Mọi người trong lòng đều suy đoán.

      Bên Tri Phủ nha môn này, Lạc Thủy lúc này hoàn toàn ở thế hạ phong, động tác tay chậm rất nhiều, thậm chí ngay cả khí lực nâng kiếm cũng có.

      "Ách. . . . . ." lưng của nàng lại lần nữa bị đao hung hăng chém tới, nghĩ tới mình trẻ tuổi mà sắp chết rồi, trong mắt Lạc Thủy thoáng qua tia tiếc nuối.

      Cha, Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . .

      Lạc Thủy kêu ở trong lòng, thể, nàng thể chết như vậy, nếu nàng chết, cha cùng Thái Hoàng Thái Hậu, bọn họ nhất định rất đau đớn. Đúng, nàng thể chết, tuyệt đối thể chịu lấy cái chết. Dựa vào ý niệm trong lòng này, nàng sử dụng tia khí lực cuối cùng, dốc hết toàn lực, đá văng ba người vây công nàng, tung người nhảy cái, nhảy ra khỏi bức tường kia!

      "Đuổi theo! Nhất định thể để cho nàng ta còn sống!" Thanh của Lưu Khánh ở sau tường mà Lạc Thủy nhảy ra vang lên, nếu để cho cái đó nha đầu chết tiệt kia chạy thoát, Lưu gia bọn họ đều phải chết rồi!

      Lạc Thủy từ Tri Phủ nha môn chạy ra ngoài, lưng máu ướt thân nàng, dọc theo đường để lại dấu vết máu của nàng, ngay cả nàng cũng biết mình nên đến nơi nào, đám người qua thấy cái bộ dáng này của nàng, cũng dám tiến lên giúp tay, sợ rằng rước họa vào thân.

      lúc này, thân ảnh khẩn trương của Ám Dạ rơi vào tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy Ám Dạ hướng theo phía của nàng chạy tới.

      Trong lòng gấp gáp khỏi bình tâm lại, nàng tự chủ được nâng khóe miệng lên, Ám Dạ xuất khiến cho nàng cảm thấy khỏi an tâm.

      Nàng biết mình lúc này thoát chết. Dưới chân mềm nhũn, nàng cũng động đậy nổi nữa, ngay tại lúc Ám Dạ chạy tới bên người nàng, nàng té xuống.

      "Nha đầu! Nha đầu! Nàng tỉnh lại a!" Nhìn Lạc Thủy ngã xuống trong ngực , Ám Dạ ôm lấy nàng, khẩn trương khiến lòng bàn tay toát ra mồ hôi, máu đỏ tươi cánh tay nàng làm cho ánh mắt của đau nhói trận!

      "Mau, đại nhân có lệnh, giết nương đó!" lúc này, sau lưng mấy người kia đuổi theo tới, thấy Lạc Thủy ngã ở trong ngực Ám Dạ, trong mắt của bọn mang theo vài phần mùi vị thích giết chóc.

      Nhìn mấy người đuổi theo Lạc Thủy ở trước mắt, ánh mắt Ám Dạ lạnh lẽo, trong mắt mang theo lửa giận khó có thể ức chế.

      Đem Lạc Thủy ôm vào trong ngực, Ám Dạ lúc này, hề giống như thường ngày tươi cười ôn hòa nữa, trong mắt lộ ra sát khí dọa mấy người kia sợ đến mức dám tiến về phía trước nửa bước.

      "Trở về cho Tri Phủ các ngươi biết, tốt nhất cầu nguyện cho nương trong ngực ta có sao, nếu . . . . . . Hậu quả chính biết!" Lạnh lùng từ trong miệng phun ra những lời này, Ám Dạ ôm Lạc Thủy bước nhanh trở về.

      vào bước, mấy người kia mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, lập tức xông tới, mắt thấy bọn họ nhanh chóng tiến đến sau lưng Ám Dạ, lại chỉ thấy Ám Dạ liền ngửa ra sau, eo lui về phía sau khẽ cong, mấy chiếc châm từ cổ áo nhanh chóng bay ra, bắn thẳng đến cổ họng mấy người kia, trong phút chốc, hết thảy đều ngưng động, chỉ có kia máu đỏ chậm rãi từ nơi cổ họng bọn họ chảy xuống, mấy người kia ngay cả chết cũnh biết mình chết như thế nào, chính là những chiếc châm bắn thủng cổ họng của bọn .

      Ám Dạ đem Lạc Thủy ôm vào trong ngực, xoay người, nhìn mấy cỗ thi thể "Đứng" trước mặt, lạnh như băng mở miệng : "Lời cho Lưu Hành..., chính là địa phủ chờ đến."

      Vừa mới xong, mấy thi thể kia trong nháy mắt ngã xuống đất, dọa cho dân chúng chung quanh sợ đến tái nhợt sắc mặt, hoảng hốt chạy trốn.

      Bước nhanh hướng đến nhà trọ lúc trước, Ám Dạ cúi đầu, nhìn Lạc Thủy trong ngực hôn mê bất tỉnh, chau mày, trong miệng nỉ non cái gì, "Cẩu quan, ta thể để cho ngươi làm hư thanh danh của , thể. . . . . ."

      Lời của Lạc Thủy hoàn toàn vào trong tai Ám Dạ, trong lòng của có chút mùi vị , biết "" trong miệng Lạc Thủy là chỉ ai.

      Vào đến trong khách điếm, người xung quanh thấy Ám Dạ ôm Lạc Thủy cả người là máu vào, dều bị dọa cho sợ đến mặt tái mét.

      "Công. . . . . . Công tử, nương nàng. . . . . ."

      "Tiểu nhị, mau dẫn ta về phòng, chuẩn bị thêm nước nóng tới đây!" Ám Dạ lập tức cắt đứt lời mà tiểu nhị ..., trong mắt thoáng qua ít khẩn trương, đem lời Lạc Thủy lúc hôn mê đặt ở đáy lòng.

      "A, a, dạ, công tử xin mời!" Tiểu nhị cũng áy náy, dù sao Lạc Thủy cũng là vì cứu Như Như nên mới bị thương nặng như vậy, nếu nàng có chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ a.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 41: Nàng là nương tử ta!

      Beta: B.Cat

      Edit: Việt Phương Trinh


      <img class="alignnone size-full wp-image-30697" title="4645_10_5rhr" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/4645_10_5rhr.gif" height="178" width="92" />


      Rất nhanh, tiểu nhị liền dẫn Ám Dạ đến gian phòng hảo hạng, "Công tử xin mời, tiểu nhân lập tức đem nước nóng tới đây."

      "Ừ!" Vô tâm đáp tiếng, cả trái tim Ám Dạ đều người Lạc Thủy ở tay.

      Đem nàng thả nằm lên giường, đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, ức chế dòng máu liên tục từ người nàng chảy ra, y phục của nàng bị máu tươi làm cho ướt đẫm mảnh. Còn có vết cắt sâu cánh tay kia, khiến cho Ám Dạ nhíu mày, mang theo vài phần đau lòng.

      Đưa tay xé y phục người của Lạc Thủy ra, động tác của dám mạnh quá, sợ ảnh hưởng đến vết thương lưng nàng, rất nhanh, cảnh sau lưng Lạc Thủy liền hoàn toàn giọi vào trong mắt Ám Dạ.

      ít vết chém vào rất sâu làm cho tâm Ám Dạ nổi lên đau lòng, cùng lúc đó, lửa giận trong mắt càng gia tăng. Cái tên cẩu quan dám làm cho người nàng đầy vết thương, muốn đòi lại gấp mười lần!

      biết mình tại sao lại tức giận, tóm lại nhìn nha đầu này bị thương thành như vậy, liền hận đem kẻ gây thương tích người của nàng bầm thây vạn đoạn!

      Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Ám Dạ theo bản năng dùng thân thể chắn cơ thể Lạc Thủy lại, thích người khác thấy thân thể nha đầu kia, cho dù là lưng cũng được!

      "Công tử, nước nóng tới." Tiểu nhị bưng nước nóng tới.

      Đầu tiên ném mấy miếng vải bị máu thấm ướt , tiểu nhị cũng hiểu là cái gì, nhìn về phía Ám Dạ, mở miệng : "Công tử, nếu để tiểu nhân cho. gọi Như Như tới đây bôi thuốc cho nương ấy ."

      Ám Dạ hiểu được thiện ý của tiểu nhị, chẳng qua là tại yên lòng đem Lạc Thủy giao cho những người khác.

      Lắc đầu cái, Ám Dạ mở miệng : " cần, nàng là. . . . . . Nàng là nương tử của ta!" Dừng lại chút, Ám Dạ giải thích cùng tiểu nhị như vậy, mặc dù lúc ra miệng có cảm giác là lạ, nhưng vì danh dự của Lạc Thủy, chỉ có thể như vậy, nếu thân thể nương như nàng bị người đàn ông khác nhìn thấy, đối với nàng mà quả tốt.

      "A, a, hóa ra là như vậy." Nghe thấy Ám Dạ như vậy, trong lòng tiểu nhị hiểu , khó trách công tử này vừa nghe thấy nương này có thể gặp nguy hiểm ở nha môn Tri Phủ, liền khẩn trương hết lên, ngay cả lời của Như Như cũng nghe xong mà liền chạy .

      Hai người kia đúng là xứng đôi! Tiểu nhị nghĩ ở trong lòng như vậy.

      "Công tử, còn có phân phó khác ?"

      "Ừ." Gật đầu cái, Ám Dạ tiếp tục : "Chuẩn bị cho ta mấy miếng vải trắng."




      Phiên Ngoại 42: Trong lời của Dạ có cưng chiều!

      Beta: B.Cat

      Edit : Phạm Trang


      <img class="alignnone size-full wp-image-30698" title="7474_15_8ybc" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/7474_15_8ybc.gif" height="178" width="92" />


      Được, tiểu nhân ngay."

      Đợi sau khi tiểu nhị lui xuống, Ám Dạ xoay đầu lại, thấy vết thương lưng Lạc Thủy có thể chạm đến xương, tim của khỏi đau nhói.

      Tay tự chủ được lau vết thương, động tác của rất , lại làm cho Lạc Thủy nằm giường đau đến kêu rên lên tiếng.

      Dừng lại động tác trong tay, Ám Dạ cẩn thận kiểm tra vết thương cho Lạc Thủy, may mắn chính là, nhưng chỗ khác người nàng cũng chỉ là vết thương , điều này khiến cho Ám Dạ lòng ít.

      thấy có chút may mắn vì mình nhanh như vậy liền gặp được nàng, nếu phải liền chạy tới cứu nàng, vậy nàng . . . . . .

      Ám Dạ dám nghĩ tiếp nữa, chẳng qua là chân mày lại càng nhăn càng chặt.

      Rất nhanh, tiểu nhị liền đẩy cửa vào lần nữa, "Công tử, vải trắng của ngài!"

      "Ừ, để đó ."

      "Dạ, nếu công tử có phân phó gì khác..., cũng cứ việc cho gọi tiểu nhân."

      "Được."

      Sau khi tiểu nhị lui ra, Ám Dạ đưa tay vắt khăn nhúng qua nước nóng, nhàng lau chùi vết thương của Lạc Thủy, nhiều lần cũng khiến Lạc Thủy đau đến mức kêu rên lên tiếng, làm cho đành lòng lau tiếp nữa.

      vất vả rửa sạch hết vết thương, Ám Dạ lấy ra chai bột thuốc từ trong ngực đến bên cạnh Lạc Thủy, vừa chạm vào vết thương, Lạc Thủy liền khó chịu rên rỉ thành tiếng truyền vào lổ tai Ám Dạ.

      Bôi thuốc xong, cầm lấy băng gạc, đem vết thương người Lạc Thủy băng bó kỹ, làm như thế, lại khiến cho cả thân thể Lạc Thủy hoàn toàn ra ở trước mặt của , làm cho trong lúc nhất thời mà ngây ngẩn cả người.

      Lúc này mới phát mình mới hành động như trước đó của mình, tự nhiên đến hoàn toàn quên mất nam nữ hữu biệt, cứ giống như giữa bọn họ là vợ chồng vậy.

      Lắc đầu cái, Ám Dạ cố ý tiếp tục suy nghĩ mới vừa giải thích được kia, tiếp tục băng bó cho Lạc Thủy.

      Ở trong mắt đại phu, nàng chỉ là bệnh nhân, phân nam nữ. Ám Dạ cho mình cố giải thích như vậy.

      vất vả đem vết thương người Lạc Thủy băng bó xong, Ám Dạ phát ra toàn thân mình đều là mồ hôi, sau khi tiếp tục băng bó xong vết thương lớn cánh tay kia của nàng, mới thở lớn ra hơi.

      Ngồi xuống bên ở cạnh Lạc Thủy, nhìn vẻ mặt nàng lúc này hề khó chịu như trước nữa, trong lòng Ám Dạ cũng buông lỏng ít. Lại lần nữa nhìn chăm chú vào gương mặt của nàng, đột nhiên nở nụ cười. Lắc đầu cái, hướng về phía Lạc Thủy giường giọng mở miệng : "Tại sao, nha đầu này lại cứ thích chui đầu vào những chỗ nguy hiểm vậy, đầu tiên là tổ ong vò vẽ, còn bây giờ là xông đến trong nha môn Tri Phủ, cũng biết làm loạn quá mà."

      hề nhận thấy những lời vừa ra của này bản thân có nhiều cưng chiều thế nào.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :