1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 23: Thiếu gia lại mang nương tới?

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      Ám Dạ đột nhiên thay đổi khẩu khí khiến Lạc Thủy xoay đầu lại nhìn về phía , chỉ thấy trong mắt chợt lóe lên mất mát và nặng nề, khiến trong lòng Lạc Thủy có tia mê hoặc.

      Nhìn người này cà lơ phất phơ, có cái gì tâm gì chứ? Nhìn dáng vẻ của hình như cũng giống, nhưng đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vẻ bi thương mà cố giấu trong ánh mắt.

      "Vào thôi." cợt nhả như trước, vẻ mặt Ám Dạ có chút nặng nề, khiến Lạc Thủy có chút quen.

      Nàng cũng thêm cái gì, tóm lại, nàng cùng với người nam nhân trước mắt này quen biết, chẳng những hại nàng chật vật như vậy, lại còn để cho nàng bị ong mật châm, mặc dù bị ong mật đốt cũng phải là lỗi của , Lạc Thủy cũng kết tội cho .

      Về phần mất mát trong mắt Ám Dạ, Lạc Thủy làm như thấy, giống như lúc trước nàng từng , người ta đau thương là việc của người ta, liên quan gì đến nàng chứ.

      Nghĩ như vậy, Lạc Thủy thờ ơ nhún vai cái, liền theo sau lưng Ám Dạ, nhấc chân vào.

      "Đoạn Tình cốc?" Thấy nơi xa viết mấy chữ kia, tâm của Lạc Thủy nhói chút.

      Đoạn Tình cốc, có thể đoạn tình sao? Lạc Thủy rũ mi mắt xuống, trong đầu thoáng qua gương mặt cương nghị lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn, lạnh như băng mà hôn nàng ở trong lương đình. Mặc dù nàng hiểu rằng nụ hôn kia có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng lại vẫn khiến tim nàng đập nhanh.

      Nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn, trong lòng Lạc Thủy nhói đau chút, cảm giác kia tốt, cho rằng rời khỏi cung liền có thể bỏ lại hết thảy, chỉ cần thấy hoàng thượng, trong lòng nàng cũng quá khó khăn, nhưng mà. . . . . . Trong lòng của nàng chỉ cần có việc gì liền nhớ đến .

      " xin lỗi, Thiên Thiên, ta phải là cố ý nhớ đến hoàng thượng." Rũ mắt xuống, Lạc Thủy mở miệng , khẩu khí mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng áy náy.

      Hít sâu hơi, nàng nhìn lên, tiếp tục theo sau lưng Ám Dạ tiếp.

      "Thiếu . . . . . Thiếu gia, ngài. . . . . ."

      Ám Dạ dẫn theo Lạc Thủy xuất ở trước mặt Hoa thúc, Hoa thúc lại lần nữa kinh ngạc, tương đối giống lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Thiên, Hoa thúc lần này lại càng kinh ngạc hơn.

      Đây là lần thứ hai thiếu gia mang nương tới Đoạn Tình cốc.




      Phiên Ngoại 24: Bôi thuốc cho nàng!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      Lần trước thiếu gia dẫn theo Thiên Thiên bị trúng độc, còn nảy sinh tình cảm với nàng, cũng hề nghĩ đến trong lòng người ta người khác. Lần này mang này tới nhưng ngàn vạn đừng giống như Thiên Thiên, trong lòng lại có người đàn ông khác. Mặc dù có thể thiếu gia nhất định có tình cảm đối với tiểu nương này, nhưng cũng dám bảo đảm. Nếu tim thiếu gia bị thương lần, sợ rằng về sau cũng dám người nào nữa, tiếp tục như vậy, biết ăn sao với lão gia.

      Kể từ sau khi Thiên Thiên rời , tâm tình thiếu gia vẫn tốt, cả ngày mượn rượu giải sầu, mặc dù ngoài miệng gì, thoạt nhìn cũng giống như lúc trước cà lơ phất phơ, nhưng Hoa thúc hiểu, trong lòng thiếu gia ra lại rất đau khổ.

      Giọng của Hoa thúc kéo Ám Dạ ra khỏi suy nghĩ, giương mắt lên, thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Hoa thúc, cũng thêm cái gì, chẳng qua là thuận miệng phân phó: "Đem Tuyết Liên cao tới cho vị nương này bôi lên." Chỉ Lạc Thủy, Ám Dạ phân phó Hoa thúc.

      "Dạ, thiếu gia." dám hỏi nhiều, Hoa thúc thức thời lui xuống.

      Lạc Thủy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoa thúc, dù gì thêm, nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

      Nhìn vẻ mặt Ám Dạ vẫn sầu đau, Lạc Thủy cũng đoán được điều gì, hỏi nhiều hơn nữa, nàng chờ Hoa thúc cầm Tuyết Liên cao tới, đợi sau khi nàng bôi xong, có thể tiếp tục lên đường.

      Hôm nay đụng phải cái tên xấu xa này, coi như là nàng xui xẻo. Nàng cũng muốn cùng ở cùng lâu thêm lát, xui xẻo lại càng tăng thêm.

      Trong chốc lát, Hoa thúc liền cầm Tuyết Liên cao tới, " nương, đây là Tuyết Liên cao, đem nó bôi đến vết thương, vết sưng đỏ mặt người rất nhanh hết."

      "Cám ơn lão bá." Nhận lấy Tuyết Liên cao Hoa thúc đưa tới, Lạc Thủy lễ phép gật đầu cái.

      Ngay sau đó, Hoa thúc liền lui xuống.

      Cầm thuốc trong tay, Lạc Thủy cũng nhiều, nhanh chóng mở ra, đổ thuốc lên tay mình, từ từ hướng mặt bôi, bị trúng độc phong khiến cho cả người ngứa ngáy, Lạc Thủy hận được dùng hết khí lực toàn thân.

      Mới vừa bôi lên, Lạc Thủy khó chịu đụng đúng chỗ bị ngứa, Tuyết Liên cao bị Ám Dạ đoạt lấy.

      Lạc Thủy giương mắt nhìn về phía Ám Dạ, lúc này khôi phục hình dạng lúc trước nàng nhìn thấy, mất mát trong mắt biến mất đâu thấy.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 25: Nàng lại bị cười nhạo!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng + B.Cat



      "Ngươi muốn làm gì?" Thấy Tuyết Liên cao bị đoạt, Lạc Thủy bất mãn mở miệng , khi bôi Tuyết Liên cao lêb mặt nàng, cái loại lạnh thấu tâm đó lại mang lại cảm giác thích. tại nàng đau nhói cộng thêm ngứa ngáy, thế mà lại đem thuốc đoạt .

      "Ngươi làm như vậy, cần chờ độc phát, ngươi đem mặt mình làm hỏng." Ám Dạ bất đắc dĩ nhìn Lạc Thủy, ngón tay dính chút thuốc, hướng mặt Lạc Thủy mà bôi.

      Mặc dù rất muốn né tránh, nhưng Lạc Thủy phát công hiệu Tuyết Liên cao rất tốt, hơn nữa mặt ngừng truyền tới đau nhói khiến nàng rất khó chịu, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi để cho Ám Dạ xức thuốc.

      Giữa hai người lần nữa trầm mặc, Lạc Thủy nhìn Ám Dạ lúc này bình tĩnh, gương mặt tuấn tú mang theo vài phần nghiêm túc, bộ dạng này khiến tim Lạc Thủy lạc nhịp mấy cái, trong mắt thoáng qua tia mất tự nhiên.

      "Tốt lắm, thuốc được bôi rồi." Thanh Ám Dạ trước mặt nàng vang lên, kéo lại suy nghĩ của nàng, lần nữa giương mắt nhìn về phía Ám Dạ, lúc này Ám Dạ vừa lộ ra vẻ mặt chán ghét.

      Người này tốc độ biến sắc mặt là nhanh, trong lòng Lạc Thủy nghĩ.

      "Đưa tay đây." Vừa dứt lời, Ám Dạ kéo tay Lạc Thủy qua, tay vén tay áo nàng lên, cánh tay nàng trắng nõn hoàn toàn che đậy ra trước mặt Ám Dạ.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi, tên lưu manh này!" Lạc Thủy muốn thu hồi tay, nhìn cánh tay bị người ta lôi kéo, còn. . . . . . Còn bị thấy hết, mặt của nàng trong nháy mắt trở nên đỏ ửng. Từ đến lớn, chưa có người nam nhân nào có thể nhìn nàng như vậy.

      "Lưu manh?" Nghe Lạc Thủy gọi như vậy, Ám Dạ giống như là phát vùng đất mới, nhìn về phía Lạc Thủy mà bật cười, "Cuối cùng là đổi câu mắng khác. Ừ. . . . . . , từ người xấu đến khốn kiếp rồi đến lưu manh, nương, tài nghệ mắng chửi người có tiến bộ nha."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi người này. . . . . ." Nàng nghe Ám Dạ nhạo báng nàng, nàng tài nghệ mắng chửi người có tiến bộ? Người này. . . . . . Người này là cười nhạo nàng! . . . . . . Tại sao cười nhạo nàng!

      Lạc Thủy lần nữa hận đến thấu xương, nàng hối hận, hối hận tại sao lại nghe lời cùng tới đây làm cái gì.




      Phiên Ngoại 26: Tên lưu manh này!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng + B.Cat



      "Ngươi đừng tức giận, có tiến bộ là chuyện tốt, phải sao?" Mặc dù muốn trấn an cơn giận của Lạc Thủy, nhưng lời của Ám Dạ lại khiến Lạc Thủy càng thêm tức giận, thiếu chút nữa từ ghế băng mà nhảy dựng lên.

      Chẳng qua, nàng còn nhịn xuống, biết mình lại , nàng thể làm gì khác hơn là cố nén xuống, bôi thuốc xong nàng rời ngay, về sau rốt cuộc cần nhìn thấy . . . . . . Tên lưu manh này!

      Lạc Thủy nghĩ đến lúc trước mắng Ám Dạ từ này, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, bởi vì học xong mắng chửi người mà đắc ý!

      Giương mắt lơ đãng lại thấy trong mắt Lạc Thủy thoáng qua nhàn nhạt vẻ đắc ý, khóe miệng Ám Dạ tự chủ được nâng lên, lúc trước bởi vì nghĩ đến Tiểu Thiên mà tâm tình buồn bực, giờ đột nhiên lại còn chút gì nữa.

      Tiếp tục bôi thuốc cho Lạc Thủy, nhìn cánh tay nàng có chút sưng đỏ, Ám Dạ nhíu mày, trong lòng thoáng qua cảm giác áy náy. có chút trách cứ mình lúc trước trêu chọc nàng, trơ mắt nhìn nàng bị bầy ong độc phong vây quanh cũng cứu ngay.

      Giương mắt lên, Ám Dạ nhìn về phía cổ Lạc Thủy, nơi đó cũng bị ong mật châm. có suy nghĩ nhiều, Ám Dạ lấy chút thuốc, đưa tay hướng đến cổ Lạc Thủy.

      "Muốn làm gì?" Bị động tác của Ám Dạ làm kinh ngạc, Lạc Thủy chợt từ ghế băng đứng lên, bởi vì hành động mờ ám của Ám Dạ mà tức giận.

      Ám Dạ vì thấy Lạc Thủy bất thình lình tức giận mà hơi sững sờ, chẳng lẽ lại chọc nàng mất hứng?

      , có cảm giác mình có làm gì ổn, chẳng qua là, nhìn bộ dáng của nàng, tựa hồ rất tức giận.

      Lắc đầu cười cười, đem Lạc Thủy kéo lại chỗ ngồi, "Đương nhiên là bôi thuốc cho ngươi."

      "Ta. . . . . . Ta tự mình làm." Bị nụ cười của Ám Dạ làm cho có chút chột dạ, Lạc Thủy đoạt lấy thuốc trong tay Ám Dạ, hướng phần cổ của mình bôi.

      Ám Dạ cũng có phản đối, chẳng qua là lẳng lặng nhìn hành động của Lạc Thủy, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt.

      biết là bởi vì giải thích được khẩn trương trong lòng, hay là bởi vì thấy được chỗ bị châm, Lạc Thủy bôi thế nào cũng tới miệng vết thương, Ám Dạ lúc đầu định bỏ qua, nhưng đến cuối cùng, bỏ qua nổi .
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 27: Đột nhiên xuất loại mất mát!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng + B.Cat



      Tiến đến, lần nữa đoạt lấy thuốc trong tay nàng, Ám Dạ có chút bá đạo.

      "Ngươi làm gì đó?" Thanh của Lạc Thủy tự chủ được vang lên.

      "Bôi thuốc!" Ám Dạ bá đạo trả lời tiếng, đem nàng đặt ở ghế băng bên cạnh mình, "Ngồi xuống đừng động!"

      Bị khẩu khí bá đạo này của Ám Dạ làm cho sửng sốt, Lạc Thủy quả nghe lời ngồi ở bên cạnh Ám Dạ, an phận để cho bôi thuốc, thế nhưng trong lòng lại khẩn trương gần chết, đây là lần thứ hai dựa vào gần cùng người đàn ông, lần đầu tiên cũng là người nam nhân trước mắt này, nghĩ đến bị ôm vào trong ngực, tâm của Lạc Thủy sợ hãi chút, nhịp tim nhanh lên nhịp.

      Thế nào?

      Lạc Thủy đau đau trong ngực, trong lòng thầm hỏi.

      Len lén ngước mắt nhìn gương mặt mình gần như là dán vào gương mặt Ám Dạ, Lạc Thủy bỗng đỏ mặt, nhìn gương mặt tuấn tú của Ám Dạ gần trong gang tấc, Lạc Thủy trong lúc nhất thời thất thần, gương mặt nghiêm túc của Ám Dạ lúc này khiến cho Lạc Thủy di dời tầm mắt được.

      "Tốt lắm, chớ làm ồn, muốn lâu khỏi hay sao?" Thanh trầm thấp của Ám Dạ vang lên bên tai nàng, nàng mới hồi tỉnh tinh thần, mặt thoáng qua tia xấu hổ.

      "A, cám ơn!" Cúi đầu, Lạc Thủy đột nhiên phát mình có chút sợ Ám Dạ, loại này cảm giác này phát ra từ nội tâm cùng nhịp tim đập nhanh hơn.

      Câu cám ơn này của Lạc Thủy khiến Ám Dạ giương mắt nhìn về phía nàng, lúc này mới chú ý tới gương mặt đỏ hồng của Lạc Thủy, khóe miệng của tự chủ nâng lên.

      Nàng quả rất dễ xấu hổ, khi khẩn trương liền đỏ mặt.

      "Ừ, cần cám ơn!" Khóe mắt Ám Dạ có ý cười, gật đầu với Lạc Thủy cái.

      Chỉ thấy vẻ mặt Lạc Thủy mất tự nhiên, từ ghế băng đứng lên, "Ta. . . . . . Ta phải ."

      "?" Điều này Ám Dạ chưa nghĩ qua, nhưng Lạc Thủy cũng có lý do ở lại chỗ này.

      "Ừ." Nhìn Ám Dạ, Lạc Thủy gật đầu, "Ta muốn Gia Lăng tìm phụ thân của ta."

      Lạc Thủy theo bản năng giải thích cho Ám Dạ.

      "A, được." Đơn giản đáp tiếng, Ám Dạ gật đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát.




      Phiên Ngoại 28: Bọn họ rất nhanh lại gặp mặt!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng + B.Cat



      Lạc Thủy nhìn Ám Dạ cái, cũng gì nhiều, hướng Ám Dạ gật đầu, "Cáo từ!"

      xong, nàng nhấc chân lên, ra ngoài.

      "Khoan!" Ám Dạ bước bước giữ nàng lại, trong mắt thoáng qua tia phức tạp, đưa thuốc trong tay cho Lạc Thủy, "Cái này mang theo, bôi thuốc đúng thời gian, vết thương mặt mới có thể nhanh khỏi."

      Cầm lấy Tuyết Liên cao trong tay Ám Dạ, Lạc Thủy theo bản năng nhìn Ám Dạ cái, bất chợt cảm thấy cũng quá đáng ghét.

      Lần nữa lại gật đầu, tiếng cám ơn, "A, cám ơn!"

      Lạc Thủy xoay người, tiếp tục ra ngoài.

      Ám Dạ muốn tiễn nàng, nhưng lúc nàng ra ngoài lại lần nữa gọi nàng, "Uy, đừng nữa lầm đường, chỗ Tuyết liên cao này cũng nhiều."

      Câu này là ràng nhạo báng Lạc Thủy, khiến cái nhìn tốt đẹp mà nàng vừa có đối với lại lần nữa biến mất, quay đầu lại trợn mắt nhìn Ám Dạ, nàng lên tiếng nữa, nhấc chân lên, sải bước ra ngoài.

      Đưa mắt nhìn Lạc Thủy rời , tầm mắt của Ám Dạ vẫn thu hồi lại, lúc lâu sau, mới từ từ phục hồi tinh thần, trong lòng mang theo chút trầm muộn.

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Ám Dạ lẩm bẩm: " có hỏi nàng tên là gì."

      Nghĩ tới đây, trong lòng Ám Dạ mang theo chút ảo não, nghĩ tới việc về sau có thể bao giờ gặp nàng nữa mà cảm thấy mất mát.

      ảo não, chỉ thấy Hoa thúc trong tay cầm tờ giấy , lo lắng tới chỗ Ám Dạ, "Thiếu gia, Vũ tướng quân dùng bồ câu đưa tin!"

      "Vũ thúc thúc?" Trong mắt Ám Dạ thoáng qua tia mơ hồ, Vũ thúc thúc làm sao lại đột nhiên tìm ? Đưa tay nhận lấy tờ giấy, mở ra nhìn lại.

      Trong mắt Ám Dạ xuất nụ cười, đến ngay cả chính cũng biết vì sao lại cười.

      "Thiếu gia, vũ tướng quân gì vậy?" Thấy trong mắt Ám Dạ xuất nụ cười, Hoa thúc nhịn được mở miệng hỏi.

      " có gì, Gia Lăng xuất dịch bệnh, Vũ thúc thúc muốn ta đến xem chút." Đem tờ giấy kia trả cho Hoa thúc, nụ cười trong mắt Ám Dạ vẫn kéo dài.

      là may mắn, nàng cũng đến Gia Lăng, chừng bọn họ rất nhanh gặp mặt.

      Nụ cười trong mắt Ám Dạ lại sâu hơn
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 29: Lại lần ần nữa thất thần!

      Edit: Phạm Trang

      Beta: B.Cat



      "Thiếu gia, vậy lúc nào ngài ?"

      Nụ cười trong mắt Ám Dạ khiến cho Hoa thúc cảm thấy rất nghi ngờ. Thiếu gia tại sao lại như vậy, Vũ tướng quân chẳng qua là muốn đến Gia Lăng mà thôi, tại sao lại cao hứng như vậy?

      Trước kia khi Vũ tướng quân dùng bồ câu đưa tin, nếu phải đại , lười biếng muốn , tuy dân chúng Gia Lăng thành bị ôn dịch, thiếu gia nhất định , nhưng tại sao khi thấy tin tức này mặt vẫn tồn tại nụ cười kia?

      "Thiếu gia?" Thấy Ám Dạ vẫn cười khúc khích trả lời, Hoa thúc lại lần nữa mở miệng hỏi, thiếu gia hôm nay làm sao vậy?

      "Ừ?" Phục hồi tinh thần, mặt Ám Dạ có chút mất tự nhiên, "Khụ khụ. . . . . ." Che miệng ho hai tiếng, mở miệng : "Lập tức lên đường, bệnh dịch ở Gia Lăng thành rất nghiêm trọng!"

      Ám Dạ mở miệng , cố ý giải thích thêm.

      "Dạ, thiếu gia, lão nô chuẩn bị hành lý cho ngài."

      "Ừ!" Gật đầu cái, trong mắt Ám Dạ đột nhiên xuất mong đợi.

      Rời khỏi Đoạn tình cốc, Lạc Thủy hướng phía bắc tới, nàng biết đường đến Gia Lăng thành phải như thế nào, chỉ biết là phải về hướng bắc, tại qua thành Chiêu Lăng, theo bản đồ, đến được thành Gia Lăng sợ là còn phải trải qua thời gian rất dài.

      Đến khách điếm ngồi xuống, do lúc trước gặp phải giặc cỏ, thế nên lần này Lạc Thủy muốn tiếp tục đường ban đêm nữa, nàng phát ra vận khí của mình tốt, lần trước, đám giặc cỏ tuy ít, nhưng cũng có chút cố hết sức, lần này để cho nàng gặp gỡ hàng trăm hàng ngàn người như thế..., sợ là khó đối phó hơn .

      mặt lần nữa truyền đến đau nhói cùng ngứa ngáy, Lạc Thủy nhíu mày, từ trong ngực lấy ra Tuyết Liên cao mà Ám Dạ đưa cho nàng, hướng miệng vết thương ngừng bôi, bôi xong, nàng lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

      Nắm Tuyết Liên cao trong tay, tầm mắt chăm chú nhìn cái bình này, trong đầu Lạc Thủy thoáng nụ cười côn đồ của Ám Dạ, còn có vẻ mặt bá đạo cùng nghiêm túc của khi bôi thuốc cho nàng, trong lúc thất thần, khóe miệng nàng tự chủ được nâng lên.

      " biết tên là gì đây." Ánh mắt mang theo vài phần tan rã, Lạc Thủy tự với mình.




      Phiên Ngoại 30: Phụ nhân này điên rồi!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat



      " nương, ở trọ sao?"

      "Ừ, ở trọ! Đúng rồi, xào thêm cho ta chút thức ăn." Bị thanh tiểu nhị kéo trở lại, Lạc Thủy mất tự nhiên đáp, trong lòng rất buồn bực, hôm nay là nàng bị làm sao, thế nào mà động chút lại thất thần vì cái tên xấu xa kia.

      Bởi vì trong lòng có ý nghĩ này mà nàng buồn bực, chân mày Lạc Thủy khẽ nhíu lại.

      " nương chờ lát, ta lập tức làm cho ngài."

      Sau khi tiểu nhị , Lạc Thủy lại lần nữa vì cái bình cầm tay mà thất thần.

      "Như Như, ha ha, Như Như, ngươi ở nơi này a Như Như, mẹ rất nhớ con a, chúng ta thôi, để cho cái tên bại hoại kia bắt được chúng ta." Đột nhiên, Lạc Thủy bị người từ phía sau ôm lấy, dọa cho sợ đến mức cả người từ cái ghế đứng bật lên.

      vất vả thoát ra khỏi cánh tay phía sau lưng, Lạc Thủy kinh ngạc xoay đầu lại, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc.

      "Như. . . . . . Như Như, con làm sao vậy?" Đứng trước mắt Lạc Thủy là phụ nhân gần bốn mươi, ánh mắt của nàng có chút trống rỗng, giống như là biết mọi người xung quanh, chẳng qua khi nhìn Lạc Thủy cặp mắt ấy lại lóe ra ánh sáng.

      "Như Như?" Lạc Thủy mặt mơ hồ, nhìn người xung quanh cái, những người đó hình như sớm quen với điều này.

      Đúng lúc này, tiểu nhị lập tức chạy tới, đem vị phụ nhân kia từ bên cạnh Lạc Thủy kéo ra, " xin lỗi nương, Nhị thẩm bà ấy. . . . . . Bà ấy có chút được tỉnh táo." Tiểu nhị xong có chút suy tư, chẳng qua là hốc mắt ửng đỏ kia làm Lạc Thủy hiểu được chút.

      Phụ nhân này đại khái là bị điên, cho nên nhận lầm người.

      Hướng đến phụ nhân nặn ra nụ cười thiện ý, Lạc Thủy mở miệng : "Đại thẩm, ngừoi nhận lầm người rồi, ta phải là Như Như."

      "! Con là Như Như! Con là Như Như!"

      Nào có biết, Lạc Thủy vừa ra những lời này, mặt phụ nhân lập tức kích động, đối với Lạc Thủy đỏ mặt hô lên, tiến lên ôm lấy eo Lạc Thủy thả, tựa như hài tử "Con là Như Như, con là Như Như."

      "Đại thẩm, này. . . . . ." Lạc Thủy có chút khó khăn, nhìn bộ dạng phụ nhân này, nhất định là điên rồi, nàng biết bà ta, nàng lại biết với bà ấy thế nào cho ràng.

      Lúc này, tiểu nhị lại lần nữa lôi phụ nhân từ người Lạc Thủy xuống, lại lừa gạt : "Nhị thẩm, bà ngoan a, ở chỗ này ngồi lát trước, Như Như nàng đói bụng, muốn ăn cơm trước, có phải hay ?"
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 31: Dân chúng oán trách!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat



      "Ăn cơm?" mặt người phụ nhân xuất vẻ mặt khác, ngay sau đó liền cười khúc khích gật đầu cái, "Đúng, đúng, Như Như phải ăn cơm."

      Đưa mắt nhìn về phía Lạc Thủy, trong mắt phụ nhân xuất tia tương tự với mẫu thân từ ái, "Như như, vậy con ăn cơm trước, mẫu thân ở chỗ này cùng con nha."

      Vừa xong, liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lạc Thủy.

      "Mẫu thân?" Lạc Thủy vì hình thức gọi này này mà hơi sững sờ, chẳng qua là thiện ý cùng từ ái trong mắt phụ nhân làm Lạc Thủy kháng cự được, nàng gì, chẳng qua chỉ là hướng phụ nhân cười cười.

      Mẹ nàng qua đời gần mười năm rồi, trừ Thái Hoàng Thái Hậu cùng phụ thân ở ngoài, nàng chưa nhìn thấy ánh mắt, vẻ mặt người nào từ ái như vậy, nhìn phụ nhân trước mặt, nhớ tới mẹ ruột của mình, Lạc Thủy tự chủ được ánh mắt mờ mịt.

      Chỉ thấy tiểu nhị áy náy tới trước mặt Lạc Thủy, thấp giọng : " xin lỗi a, nương, Nhị thẩm ta, bà ấy. . . . . . bà ấy nhớ tới muội muội của ta, có thể hay . . . . . ."

      "Ừ, sao." Cố nặn ra vẻ tươi cười, Lạc Thủy hiểu được ý tứ trong lời của tiểu nhị, nàng so đo gì.

      "Cám ơn, đa tạ nương." Nghe Lạc Thủy như vậy, tiểu nhị kích động liên tiếp cám ơn.

      Lạc Thủy hướng ghế ngồi lần nữa ngồi xuống, nhìn phụ nhân bên cạnh vẫn như vậy ngồi chăm chú nhìn nàng, nàng ngại ngùng hướng bà ấy cười cười, chỉ nghe chung quanh những người kia bất đắc dĩ mở miệng : "Ai ~~~ Trương thẩm là đáng thương, kể từ khi Như Như bị tên nhi tử cầm thú của Tri Phủ bắt , là bị như vậy, thế đạo đúng là có thiên lý. . . . . ."

      "Đúng vậy a, còn có thiên lý sao? Hoàng thượng cũng biết dùng người thế nào, lại để cho cẩu quan tay che trời như vậy. . . . . ."

      Nghe dân chúng chỉ trích Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy vui chân mày nhíu lại, tuy thiên hạ này của hoàng đế, nhưng hoàng đế chỉ là người, làm sao có thể cái gì cũng tự mình trông nom, quan nhậm chức những chỗ này, dĩ nhiên là do Lại bộ thượng thư tới xử lý.

      Chẳng qua là. . . . . .

      Triều đình mặc cho cẩu quan chấp chưởng phủ chi chính như vậy, quả ảnh hưởng đến danh dự hoàng thượng.

      Nghĩ như vậy, Lạc Thủy nghiêng đầu hỏi tiểu nhị, "Tiểu nhị ca, Như Như này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"




      Phiên Ngoại 32: Vì hoàng thượng trừng trị cẩu quan!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      Beta: B.Cat



      Nghe thấy Lạc Thủy hỏi như thế, tiểu nhị bất đắc dĩ thở dài, " tháng trước, Như Như cùng Nhị thẩm ta từ nông thôn đến thăm ta, nghĩ tới vừa vào thành liền bị nhi tử Tri phủ đại nhân để ý, cái gì cũng , cưỡng chế đem Như Như mang về phủ, đến bây giờ cũng thấy Như Như ra ngoài, Nhị thẩm nửa tháng sau bị bệnh, là bị như vậy, ai ~~~~" tới chỗ này, tiểu nhị lại lần nữa thở dài.

      Lạc Thủy nghe thấy vậy, chân mày nhíu chặt hơn chút, lại hướng về bên cạnh nhìn cặp mắt vô thần của Trương thẩm, lửa giận trong lòng nàng càng lớn.

      "Tri Phủ ở đây? quan tâm sao?"

      "Tri Phủ?" Tiểu nhị hừ lạnh tiếng, "Tên cầm thú kia là nhi tử Tri Phủ, quan tâm sao?"

      Tiểu nhị có mấy phần đạo lý, huống chi từ trong miệng dân chúng, Lạc Thủy cũng nghe ra được dân chúng đối với Tri Phủ ở đây là hận tận xương tủy. Nếu cẩu quan như vậy mà trị, hình tượng của hoàng thượng trong lòng dân chúng bởi vì tên cẩu quan đó mà hủy diệt.

      Nghĩ đến quan hệ với Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong mắt Lạc Thủy càng gia tăng.

      Từ ghế đứng lên, nàng quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, "Dẫn ta gặp Tri Phủ!"

      ". . . . . . nương, ngài. . . . . ." Lời của Lạc Thủy lời làm tiểu nhị kinh ngạc , nhưng tiểu nhị cũng nhận ra được Lạc Thủy phải là cười đùa.

      " nương, ngài cũng đừng cậy mạnh, Tri Phủ cũng phải là kẻ tốt, ngài chuyến này. . . . . ."

      Tiểu nhị lo lắng nhìn Lạc Thủy, phía sau tiếp, muốn Lạc Thủy cũng hiểu ý của .

      Chỉ thấy khóe miệng Lạc Thủy lạnh lùng nhếch lên, văn tĩnh cùng khéo léo lúc trước biến mất, lúc này Lạc Thủy tràn đầy loại khí thế lãnh khốc làm cho người ta dám đến gần.

      "Ta cũng muốn nhìn tên Tri Phủ kia đối phó với ta." Tay tự chủ được hướng bên hông tìm kiếm, đó là tư vàng huyết ngọc mà lúc nàng xuất cung Hoàng Phủ Tấn đưa cho, lúc ấy còn làm nàng kích động lúc lâu. Nàng dĩ nhiên hiểu khối tơ vàng huyết ngọc này ban cho quyền lực bao nhiêu, đem ngọc này giao cho nàng, tương đương với việc cho nàng quyền lực của Thiên Tử, chẳng những có thể điều động binh mã, còn có thể làm được chuyện Thiên Tử, tiền trảm hậu tấu.

      Lần này, nàng nhất định phải hảo hảo trừng trị tên cẩu quan đó, lấy danh nghĩa hoàng thượng. Nàng thể để cho bất luận kẻ nào phá hủy danh tiếng của hoàng thượng.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :