1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 13: Mắng chửi người cũng mắng chửi được!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng :p B.Cat



      Nhìn vẻ mặt mê hoặc của nam tử trong nháy mắt chuyển thành nụ cười, Lạc Thủy lại càng thêm tức giận, nàng chưa từng gặp người nào khiến người khác biến thành cái bộ dáng này mà còn bật cười được.

      muốn mở miệng, lại bị nam tử kia lên tiếng trước, " nương, tại sao ngươi lại biến mình thành chật vật như vậy, mặt đầy bụi bẩn, ngay cả tóc cũng ướt đẫm, ràng là xinh đẹp, tại sao phải khiến mình thành như vậy."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Cơn giận của Lạc Thủy bùng nổ, cái gì, là chính nàng đem mình làm cho chật vật như vậy ư, tất cả còn phải là do làm ra sao, ngược lại, lại cười nhạo nàng.

      Hô hấp bởi vì buồn bực tức giận mà trở nên dồn dập, Lạc Thủy hận rằng thể đem nam tử này hung hăng đánh trận.

      "Di? nương, ngươi rất tức giận?" Nam tử trước mặt còn chưa sợ chết mà mở miệng .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi, cái tên xấu xa này!" Đưa tay chỉ vào mặt nam tử, từ trong miệng Lạc Thủy vất vả phun ra mấy chữ này, dù sao theo Thái Hoàng Thái Hậu nhiều năm như vậy, nàng vẫn rất ngoan ngoãn, tuy lần này xuất cung muốn phóng túng mình chút, nhưng Lạc Thủy vẫn có thói quen mắng chửi người. Cho dù mắng ra miệng, nhưng lại nghe giống mắng chửi chút nào.

      "Người xấu?" Nam tử vì những lời này của Lạc Thủy mà hơi ngẩn ra, nhìn vẻ mặt của bé này tựa như rất tức giận.

      Nàng là người xấu, chắc là chửi ? Nhưng tại sao nghe thấy mà lại có cảm giác thấy sợ là sao?

      Người xấu? Đây chính là phương thức nàng mắng chửi người? Xem ra đây là ngoan ngoãn, ngay cả mắng chửi người cũng có khí thế, nếu là Thiên Thiên. . . . . .

      Từ trong miệng nàng mà ra, chắc chắn phải là khốn kiếp, lưu manh, cầm thú ...

      Nam tử nghĩ như vậy, tự chủ được bật cười, vừa nghĩ tới Thiên Thiên mới rời mấy tháng, mắt của lần nữa rũ xuống.

      sai, chính là Ám Dạ.

      Lạc Thủy lại giương mắt liếc nhìn đến sắp tức điên. Khóe mắt Ám Dạ thoáng qua tia cười yếu ớt, sợ rằng bé trước mắt này lớn như vậy nhưng cũng chưa có mắng qua người khác.




      Phiên Ngoại 14: Có thể đổi câu mắng khác hay !

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng :p B.Cat



      "Ngươi. . . . . . Ngươi, cái tên xấu xa này, ngươi cười cái gì?" Nhìn thấy Ám Dạ cười, Lạc Thủy càng thêm tức giận, bị đổ rượu vào người lí do, giờ lại còn bị giễu cợt.

      " nương, cái bộ dáng này của ngươi. . . . . ." Ám Dạ nhìn Lạc Thủy lần nữa, nhịn được bật cười, chỉ gương mặt ướt nhẹp của Lạc Thủy, "Cái bộ dáng này của ngươi khiến ta phải cười."

      "Ngươi. . . . . ." Bị Ám Dạ chọc giận đến cực điểm, Lạc Thủy muốn mắng , nhưng lại thể ra những câu mắng chửi mà chỉ có thể những lời , nghe ra giống mắng người. "Này. . . . . . Cái này đều là lỗi của ngươi!"

      Nàng rất hối hận tại sao lúc nàng ra khỏi cửa lại nhờ Thiên Thiên dạy nàng mắng chửi người là như thế nào, thường ngày Thiên Thiên mắng hoàng thượng rất trơn tru, thế mà vì sao đến câu nàng cũng có học được, bây giờ mắng người này như vậy. . . . . . như vậy có khí phách.

      "Lỗi của ta?" Ám Dạ nghĩ ra, này tại sao lại mắng là người xấu, còn nàng thành như vậy là lỗi của , là sai, là phải.

      "Chính ngươi đem rượu đổ lên người ta." Lạc Thủy rất muốn làm cho Ám Dạ hiểu nguyên nhân tại sao nàng lại tức giận như vậy, còn muốn cho biết được sai lầm của mình, chỉ tiếc ——

      Ám Dạ nghe nàng như vậy, mặt chút nào áy náy, ngược lại nụ cười càng thêm chút lợi hại.

      "Khó trách chai rượu nhanh như vậy hết, ra là toàn bộ đổ vào người nương." Hai tay vòng trước ngực nhìn Lạc Thủy, Ám Dạ mở miệng cười .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cái tên xấu xa này!" Lại là này câu, Lạc Thủy bây giờ nghĩ ra từ ngữ gì có thể dùng tới mắng chửi người.

      Cố gắng hồi tưởng lại lúc bình thường Thiên Thiên mắng người, giống như mắng hoàng thượng đều là ngựa đực, hôn quân ..., nhưng đều thích hợp dùng để mắng người nam nhân trước mắt này.

      " nương, có thể đổi câu mắng khác hay ?" Ám Dạ dường như muốn chọc tức nương trước mặt, muốn Lạc Thủy giúp cho được trận cười.

      "Ngươi. . . . . ."

      Lạc Thủy lần nữa giận đến cắn chặt răng cửa, ngay cả mắng chửi người, cũng cười nhạo nàng, cho là nàng muốn đổi câu mắng khác ư, nhưng mấu chốt là. . . . . . Mấu chốt là nàng chưa từng biết mắng chửi người bao giờ, đổi đổi lại chỉ có câu này.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 15: Nàng bị cười nhạo!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      Lạc Thủy tức giận tới mức giậm chân, tóc ướt ngừng giọt, bộ dáng khả ái này khiến tâm trạng buồn bực mấy tháng nay của Ám Dạ khỏi tốt lên.

      Kể từ sau khi Thiên Thiên rời , rất ít khi chuyện với người khác lâu như vậy, huống chi là người xa lạ mà thôi. Chẳng qua là tiểu nương này, mặc dù nghịch ngợm như Thiên Thiên, nhưng cũng có cảm giác đáng , khéo léo, lại có mấy phần quật cường.

      Khi Ám Dạ quan sát nàng, Lạc Thủy lại cố gắng nhớ đến những câu mà Thiên Thiên dùng để mắng chửi người khác.

      A, đúng rồi, còn có câu ——

      Đột nhiên nghĩ đến ngày Tiểu Thiên sinh con, mắng Hoàng Phủ Tấn cái câu kia. Ánh mắt Lạc Thủy lập tức sáng lên, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra.

      Ám Dạ nhìn ánh mắt Lạc Thủy đột nhiên sáng lên, tò mò biết là nàng nghĩ tới điều gì.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi, tên khốn kiếp này!" Rốt cục mắng ra miệng, Lạc Thủy cảm thấy tức giận trong lòng hoàn toàn được giải thoát, mắng ra câu như vậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất có cảm giác đạt được thành tựu. Nhưng việc nàng đổi cách mắng lại khiến Ám Dạ có cảm giác khác.

      Khốn. . . . . . Khốn kiếp?

      Ám Dạ hơi sững sờ, vừa rồi ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, phải là vì nghĩ ra từ để mắng đấy chứ? đúng là người con khả ái.

      Gật đầu cái, Ám Dạ cười : "Được rồi, đều là tại hạ tốt, xin nương lượng thứ." Vừa vừa chắp tay với Lạc Thủy.

      Thấy Ám Dạ lời xin lỗi, Lạc Thủy cũng so đo, miễn cưỡng liếc cái, có ý định rời , muốn tìm chỗ để rửa mặt sạch , khắp người toàn mùi rượu khiến cho nàng cảm thấy thoải mái.

      "Uy, nương!"

      "Cái gì?" nhịn được nhìn Ám Dạ cái, Lạc Thủy tức giận mở miệng .

      "Mặt của ngươi. . . . . ." Ám Dạ chỉ vào khuôn mặt bé của Lạc Thủy bị bụi bặm cùng với rượu trộn lẫn làm dơ, nhịn được bật cười, "Mặt của ngươi bẩn."

      "Ngươi. . . . . . Ngươi được cười!" tức giận khó khăn lắm mới giảm xuống giờ lại lần nữa bị Ám Dạ khơi dậy. Nàng chưa từng thấy qua người đàn ông nào như vậy, động chút là giễu cợt người khác. mặt nàng bị bẩn, phải là nhờ ban tặng sao?




      Phiên Ngoại 16: Đột nhiên xuất khẩn trương!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      "A, xin lỗi, ta cười nữa." Thấy Lạc Thủy nổi giận, Ám Dạ lập tức thức thời thu hồi nụ cười lại, "Trước tiên hãy mặt lau chút ."

      Từ trong ngực, lấy ra tấm khăn, tự tay cẩn thận lau gương mặt ướt nhẹp của Lạc Thủy và tóc của nàng, hành đọng này khiến cho Lạc Thủy ngây ngẩn cả người.

      Chớp cặp mắt, nàng nhất thời quên mất suy nghĩ, chỉ có thể sững sờ để Ám Dạ lau mặt cho nàng. Từ đến lớn, trừ mẫu thân cùng phụ thân, cho tới bây giờ cũng chưa có nam nhân nào tự tay lau mặt cho nàng.

      Giương mắt lên, nàng nhìn gương mặt trước mắt nàng. Hai tròng mắt Ám Dạ mỉm cười, mang theo vài phần ôn nhu, mặt lại tràn đầy tự tin, khiến người ta có loại cảm giác tự chủ được muốn dựa dẫm vào. Lạc Thủy bỗng thấy hình tượng "Người xấu" trước đó và bây giờ hoàn toàn bất đồng.

      . . . . . . nam nhân tuyệt sắc.

      Lạc Thủy đột nhiên có suy nghĩ như vậy, làm cho nàng đỏ bừng mặt.

      Chuyện gì xảy ra? Tại sao vừa ra khỏi cung nàng liền trở nên càng ngày càng. . . . . .

      Chẳng lẽ khi có Thái Hoàng Thái Hậu "quản giáo", tính cách của nàng trở nên như vậy sao?

      Nhìn về phía Ám Dạ lần nữa, nhịp tim Lạc Thủy khỏi đập nhanh thêm nhịp.

      Ngại ngùng quay đầu chỗ khác, nàng dám nhìn Ám Dạ nữa!

      "Tốt lắm, lau sạch liền xinh đẹp hơn."Giọng Ám Dạ từ đầu nàng vang lên, đem ánh mắt Lạc Thủy từ nơi xa trở lại.

      Lúng túng nhìn Ám Dạ cái, nàng gật đầu, "Ừ, a, cám ơn!"

      Trong ánh mắt Ám Dạ mang theo nét cười, làm cho Lạc Thủy bỗng cảm thấy bất an trong lòng, loại cảm giác này nàng chưa từng trải qua. Ngay cả trước kia còn ở trong hoàng cung, khi nàng nhìn thấy hoàng thượng, ngoại trừ vui mừng ra, cũng có loại cảm giác bất an này.

      Nghe Lạc Thủy cảm ơn , Ám Dạ lại bật cười, " nương là lễ phép."

      ràng là nàng bị làm cho cả người bẩn thỉu, lại chỉ giúp nàng lau mặt mà thôi, sao nàng phải cám ơn ?

      Hơn nữa. . . . . . Nhìn dáng vẻ nàng, tựa hồ rất khẩn trương.

      Nụ cười trong mắt Ám Dạ tự chủ được sâu hơn. dĩ nhiên tự biết bản thân mình rất dễ khiến nữ nhân động lòng, nữ nhân thấy liền khẩn trương hoặc liền đỏ mặt cũng phải là chuyện kỳ quái, chỉ trừ Thiên Thiên ra. Dù sao đối với Hoàng Phủ Tấn, thể làm gì khác hơn là chấp nhận chịu thua.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại: Vũ Lạc Thủy---- Ám Dạ

      Beta: B.Cat

      Edit: Phạm Trang


      <img class="alignnone size-full wp-image-32636" alt="3443_16_sbwj" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/3443_16_sbwj.gif" height="178" width="92" />



      Phiên Ngoại 17: Ngoài mặt là ngoan ngoãn!



      quen với việc nữ nhân thường xuyên đỏ mặt ở trước mặt , nhưng bộ dạng nữ hài tử này lại làm cho khỏi mà muốn cười.

      "Ừ, a, cám ơn!" Như cũ vẫn là những lời này, Lạc Thủy bị nụ cười của Ám Dạ làm cho mất tự nhiên, chỉ có thể ngây ngốc lời cảm tạ, lòng bàn tay trong lúc vô tình liền toát ra mồ hôi lạnh.

      Còn tiếp tục cảm tạ?

      Ám Dạ rất muốn cười, này khiến cho loại cảm giác rất muốn trêu chọc.

      Thấp giọng cái, Ám Dạ cười tiếng xấu xa, " nương cần cám ơn tại hạ, tại hạ chỉ lau mặt cho những xinh đẹp."

      Lời của mang theo vài phần mùi vị lưu manh, khiến cho Lạc Thủy cảm thấy vui, giống như là mình bị điều khiển.

      Giương mắt vui vẻ nhìn Ám Dạ, mở miệng : "Vậy sao ngươi tự lau cho bản thân mình ." Khó chịu liếc cái, Lạc Thủy vòng qua hướng đến con đường mà .

      Ám Dạ bởi vì những lời này của Lạc Thủy mà sửng sốt chút.

      Nàng, những lời này có ý gì? chỉ lau mặt xinh đẹp, nàng liền kêu tự lau cho chính , phải là móc mắng là nữ nhân sao?

      mới vừa tưởng rằng nàng mắng chửi người, ra là mắng người còn có thể quanh co lòng vòng, là chưa nhìn nhận nàng ràng.

      ngoan ngoãn?

      Chỉ sợ phải ngoan như bề ngoài mà thôi.

      suy nghĩ như vậy, Ám Dạ lại thấy Lạc Thủy hướng đến con đường, kinh ngạc, liền bước nhanh giữ nàng lại, " nương!"

      Bị Ám Dạ cầm tay đột nhiên như vậy Lạc Thủy càng thêm khó chịu, nàng chưa từng thấy qua người đàn ông tùy tiện như vậy.

      Bức bối đem tay của mình tránh thoát ra khỏi tay , Lạc Thủy tức đỏ mặt, " nên tùy tiện động thủ với các nương, ngươi, cái tên xấu xa này!"

      Lại là người xấu?

      Ám Dạ nhất thời im lặng, nàng mắng chửi người sao? Mắng tới mắng lui vẫn là hai chữ người xấu, vất vả đổi lại, chính là khốn kiếp, đổi đổi lại, lại đổi cho về ban đầu.

      Ám Dạ bất đắc dĩ cười cười, cho cùng, nha đầu này còn chưa thể mắng chửi người.

      Giương mắt nhìn về phía Lạc Thủy, mở miệng cười : " nương, muốn con đường này sao?"

      "Con đường này có cái gì đúng sao?" Cảm xúc tốt đẹp trước kia của Lạc Thủy đối với Ám Dạ bởi vì cái bắt tay vô lễ này mà hoàn toàn mất hết.




      Phiên Ngoại 18



      Ám Dạ trả lời, vẻ mặt này có vẻ vô cùng chán ghét . , lần đầu tiên thấy có bộ dạng chán ghét này đối với , giống như là nàng gặp phải đăng đồ tử, từ lúc nào thành người như vậy?

      trả lời Lạc Thủy, Ám Dạ đưa tay chỉ con đường khác, mở miệng : "Hay là nương đổi sang đường kia ."

      Theo hướng Ám Dạ chỉ, Lạc Thủy nhìn sang, nhận ra mình vốn là phải con đường này. Hai con đường cũng khác biệt lớn, huống chi nàng thấy con đường này thoạt nhìn còn rộng rãi hơn nhiều.

      Nụ cười của Ám Dạ, khiến Lạc Thủy nhìn mà cảm thấy chướng mắt. Cái tên xấu xa này có thể hảo tâm chỉ cho nàng đường tốt sao?

      Đầu tiên là vẩy rượu vào người nàng, sau là lễ phép kéo tay nàng, tại lại khiến nàng đổi đường , chừng là cố ý đây.

      Lạc Thủy phòng bị nhìn Ám Dạ, trầm mặc hồi, nàng lắc đầu cái, chỉ con đường mình vốn là phải , mở miệng : "Ta thích đường này." Vừa , vừa về phía trước mấy bước.

      Bỗng lại ngừng lại, quay trở lại đến trước mặt Ám Dạ, mở miệng : "Ngươi, cái tên xấu xa này, đừng nghĩ gạt được ta."

      nghĩ tới Lạc Thủy quay trở lại với những lời này, hơn nữa, nhìn nét mặt của nàng, tựa hồ còn rất đắc ý.

      , cái ngoan này, giống như ngoan ngoãn ngoài mặt!

      Bày ra bộ vẻ mặt vô tội đối với Lạc Thủy, Ám Dạ nhún vai cái, mở miệng : "Được rồi, nương cố ý con đường này, vậy tại hạ cũng ngăn cản, nương xin mời, bất quá, cũng đừng hối hận nha."

      Lời của Ám Dạ khiến Lạc Thủy giương mắt nhìn về phía , trong mắt thoáng qua tia khinh thường, "Ta nghĩ nếu ta nghe lời ngươi con đường kia, chừng phải hối hận."

      xong, nàng cầm bọc quần áo, hướng đến con đường lúc trước mà .

      Ám Dạ nhìn bóng lưng của nàng từ từ biến mất khỏi tầm mắt chính mình, trong mắt của tràn đầy nụ cười, "Đợi rồi biết hối hận hay ." Vừa , nhịn được bật cười, ", hai, ba!"

      "A~~" con đường kia truyền đến thanh hoảng sợ của Lạc Thủy, ngay sau đó, liền thấy Lạc Thủy hướng về phía chạy tới.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 19: Nhìn nàng bị ong mật châm!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      "Ta ngươi phải hối hận." Nhìn đám ong mật vây quanh Lạc Thủy ở phía xa, Ám Dạ cười càng thêm lớn tiếng, cũng có ý định giúp đỡ Lạc Thủy. đứng bất động tại chỗ, từ trong miệng truyền tới trận tiếng cười.

      Nhìn bộ dạng buồn cười của nàng, tiếng cười thế nào cũng ngừng được.

      Dĩ nhiên, tiếng cười của truyền đến tai Lạc Thủy, khiến cho nàng hận thể đem Ám Dạ kéo đến chỗ bọn ong mật này, cho ong mật đốt vài cái.

      hiểu sao lại có thứ người như thế, trơ mắt nhìn nàng bị ong mật vây quanh mà đốt lại còn có thể đứng cười lớn tiếng như vậy. Nàng hối hận, hối hận rằng sao nàng nghe Thái Hoàng Thái Hậu mang theo mấy thị vệ tới đây, như vậy lúc này tốt hơn. Bị đám ong mật này châm, mặt nhất định có rất nhiều vết lớn, nàng làm sao mà gặp phụ thân được chứ.

      Mắt thấy ong vây quanh nàng càng ngày càng nhiều, Lạc Thủy muốn đuổi cũng được, người mặt bị châm vài nốt, đau đến nỗi phải kêu to lên. Nàng cũng là chật vật, bị vẩy rượu coi như xong , thế mà bây giờ còn bị đám ong mật đuổi theo.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cái tên xấu xa này, nhanh chút tới đây giúp ta!" Vốn định giữ mặt mũi muốn gọi Ám Dạ, nhưng nhìn thấy có nhiều ong mật như vậy, nàng có chút sợ hãi, cuối cùng, ngay cả việc phải mất mặt cũng bất chấp, đành phải cất tiếng gọi Ám Dạ.

      vất vả để ngưng cười, Ám Dạ nhìn về phía Lạc Thủy, phi thân tiến đến, từ trong ngực lấy ra bột thuốc. Đem Lạc Thủy ôm vào trong ngực, tay tung bột ra, đám ong mật kia liền lập tức rời .

      Bị Ám Dạ ôm vào ngực, nghe thấy xung quanh thanh của đàn ong từ từ xa, tâm tình Lạc Thủy trấn tĩnh lại chút, hô hấp cũng vững vàng lại. Lúc này, nàng mới ý thức được bàn tay Ám Dạ quấn ở bên hông nàng chặt, người nàng tựa vào ngực Ám Dạ, khoảng cách giữa hai người gần gũi đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Lần đầu tiên gần gũi nam tử xa lạ, hơn nữa lại là Ám Dạ trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực, mặt của Lạc Thủy trong nháy mắt đỏ lên.

      Nhìn đám ong rời , Lạc Thủy chợt từ ngực Ám Dạ bước ra nhưng sắc mặt đỏ hồng vẫn có hết .




      Phiên Ngoại 20: Giận đến mức muốn giết người!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      Ám Dạ ngước mắt nhìn gương mặt Lạc Thủy phiếm hồng, khóe miệng nâng lên, "Ngươi xem, ta là ngươi phải hối hận."

      "Ngươi. . . . . ." mặt bởi vì bị ong mật châm vài nơi, nàng vừa mở miệng liền cảm giác được hồi đau nhói, đau đến nhíu mày.

      Nghĩ thầm lần này khẳng định xấu xí thể gặp người khác rồi, nhìn lại cánh tay có những vết màu đỏ bào, Lạc Thủy có thể tưởng tượng được ra gương mặt. của mình giờ thành ra hình dáng gì.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao sớm cho ta biết nơi đó có bọn ong mật!" Đem tức giận trong lòng trút lên người Ám Dạ, Lạc Thủy nổi giận mở miệng .

      Nghe Lạc Thủy như vậy, Ám Dạ cũng gì thêm, chẳng qua chỉ là nhún vai vô tội cái, nhìn về phía Lạc Thủy, mở miệng : "Ta sớm cho nương biết, phải thay đổi đường , đấy là ngươi muốn nhất định phải đường này, phải sao?"

      "Ngươi. . . . . ." lại được những lời này của Ám Dạ, Lạc Thủy thấy rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, sớm biết thế nghe cái tên xấu xa này, đổi sang con đường kia, thế tại phải có cái bộ dạng này.

      Còn đoạn đường dài nữa mới có thể đến chỗ phụ thân, muốn nàng thế nào đây. Nghĩ tới đây, Lạc Thủy phẫn uất dậm chân.

      Xem ra bộ dạng này của nàng là hận thể đem đè xuống đất để đánh trận, Ám Dạ cười to, kích động càng lớn, kể từ sau khi Thiên Thiên , chưa từng cười thoải mái như bây giờ.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cái tên xấu xa này!" Lạc Thủy tức giận tới mức dậm chân, muốn mắng mà mắng được, giận đến đỏ cả mặt lên. Nàng lớn đến như vậy nhưng cũng chưa bị người nào chọc tức đến như vậy, nghĩ tới vừa rời cung khiến nàng đụng phải cái loại người nhân phẩm kém này.

      "Được, được, được, ta là người xấu, ta là người xấu!" Xem gương mặt nàng đỏ lên, chỗ bị ong mật châm mặt thoạt nhìn có hơi sưng đỏ, khiến cả người nàng càng nhìn càng thêm buồn cười.

      Ám Dạ mặc dù gật đầu thừa nhận mình là người xấu, nhưng vào đến tai Lạc Thủy sao lại nghe có vẻ giống như nàng bị chế giễu.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi, người này. . . . . ." Trong lúc nhất thời Lạc Thủy biết phải gì. Nghe Thiên Thiên kể, ngày trước ở lãnh cung bị hoàng thượng chọc giận đến mức trực tiếp cầm cái ghế băng mà đập. Nếu tại mà có cái ghế băng ở đây, nàng thể đập chết người này. Hận đến cực điểm, mắng lại mắng được, Lạc Thủy cảm thấy bụng nghẹn lửa.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 21: Người này quá dễ lừa!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat





      "Ta. . . . . . Ta thế nào?" Ám Dạ bắt chước cách chuyện của Lạc Thủy mà mở miệng hỏi, phát mình rất có tâm tình trêu cợt Lạc Thủy, cái loại cảm giác này rất khoan khoái.

      "Ngươi. . . . . .Ai ~~~" mặt truyền tới đau nhói cho khiến nàng có cách nào chuyện, Lạc Thủy ôm vết thương mặt, chân mày cau lại.

      Nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thủy, Ám Dạ mặc dù rất muốn cười tiếp, nhưng cũng đành lòng tiếp tục để nàng đau như vậy, bầy ong mật có độc phong, mải trêu cợt nàng mà quên mất, nghĩ tới điểm này, nếu kéo dài nữa, gương mặt xinh đẹp kia sợ là bị phá hủy.

      "Được rồi, trước hết đừng nóng giận, ta dẫn ngươi bôi thuốc." xong, kéo qua Lạc Thủy đến con đường ngược lại.

      "Ta !" tay bắt lấy tay Ám Dạ quăng ra, mặt của Lạc Thủy tràn đầy tức giận.

      " ?" Nhìn tức giận gương mặt của Lạc Thủy, Ám Dạ bật cười, "Ngươi muốn đem gương mặt xinh đẹp làm hỏng sao?"

      Nghe Ám Dạ như vậy, trong mắt Lạc Thủy thoáng qua tia hoảng sợ, nhưng cũng kéo dài bao lâu, liền bị tính khí ngang bướng thế chỗ.

      " cần. . . . . . Dù sao cần ngươi lo." Liếc Ám Dạ cái, Lạc Thủy vòng qua , tiếp tục : "Tự ta mua thuốc, cần ngươi giả bộ tốt bụng!"

      đến đây, Lạc Thủy vẫn còn nổi giận trong bụng, nếu phải là trơ mắt nhìn nàng bị ong mật đốt, ở chỗ này mà cười..., nàng có tình trạng này sao?

      "Uy!" Khi Lạc Thủy vòng qua , Ám Dạ quay đầu giữ nàng lại, chỉ gương mặt của nàng, mở miệng : “Đám ong mật khi nãy có độc phong, nếu chờ ngươi mua được thuốc, sợ rằng. . . . . ." mang theo vẻ mặt đe dọa nhìn về phía Lạc Thủy.

      "Chỉ. . . . . . Chỉ sợ cái gì?" yên tâm nhìn về phía Ám Dạ, Lạc Thủy cảm thấy bất an trong lòng.

      "Chỉ sợ ngươi phải hủy khuôn mặt." Ám Dạ vừa , vừa nhìn Lạc Thủy cái, phát thấy sắc mặt của nàng vì những lời này của mà sợ đến xanh mét.

      "Có. . . . . .Có ?" Lạc Thủy hỏi cách căng thẳng.

      "Nếu ngươi tin, cứ tự mua thuốc , nếu tin lời của ta, hãy cùng ta." Cố nín cười, Ám Dạ tới phía trước Lạc Thủy, hướng con đường khác , vẻ mặt của thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng trong lòng lại hận cười lớn lên được.

      Tiểu nha đầu này dễ bị lừa gạt, sợ rằng đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi cửa, nếu có kẻ buôn lậu nào muốn lừa nàng, đây chính là chuyện rất dễ dàng.




      Phiên Ngoại 22: Lừa gạt Lạc Thủy rất tốt!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat



      Ám Dạ phía trước, Lạc Thủy mặc dù tình nguyện nhưng cũng theo sau, vừa nghĩ tới việc nếu mặt của mình nếu bị hủy, tốc độ cũng tự chủ tăng nhanh, theo sau lưng Ám Dạ, bước nhanh tới, rất sợ mình theo kịp, bị Ám Dạ bỏ lại.

      phía trước, mặt vẫn giữ nụ cười, Ám Dạ biết này là tình nguyện cùng , nhưng nàng cũng cùng, xem ra xinh đẹp đối với con rất quan trọng.

      Lạc Thủy cũng biết theo Ám Dạ bao lâu, chỉ biết thời gian rất nhanh trôi qua, bỗng thấy phía trước Ám Dạ dừng bước, khiến nàng dừng kịp, trực tiếp đụng phải lưng .

      "Ngươi. . . . . ."

      "Người xấu đúng ?" Ám Dạ nhạo báng cắt lời Lạc Thủy muốn mắng , nàng mắng mắng lại cũng mắng ra những từ ngữ mới mẻ.

      "Ngươi. . . . . ." Lại lần nữa bị Ám Dạ chọc tức, Lạc Thủy phát ra mình có biện pháp nào đáp trả , luôn bị giễu cợt mà cãi lại được.

      "Được lắm, đừng nóng giận, đến nhà ta, trước hết là lấy thuốc bôi lên vết thương của ngươi." Giọng của Ám Dạ lại lần nữa vang lên, xem ra chỗ nàng bị ong mật châm càng ngày càng sưng đỏ, liền kéo nàng vào bên trong.

      Lạc Thủy lúc này mới chú ý tới chỗ mình đứng. Cũng giống như lần đầu Tiểu Thiên nhìn thấy nơi này, khói trắng lượn lờ bên dưới sơn cốc, dòng suối róc rách, làn nước chảy chậm rãi, nhìn phía xa giống như làn khói trắng, khiến cho người ta có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

      là đẹp!

      Nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, Lạc Thủy ngây ngẩn cả người, lửa giận trong lòng cũng khỏi hạ xuống. Ở hoàng cung nhiều năm như vậy, nơi đó xanh vàng rực rỡ, rường cột chạm trổ, ngự hoa viên XẢO ĐOẠT THIÊN CÔNG, cũng sánh bằng cảnh đẹp trước mắt, khiến cho người ta quên mình, thậm chí như là lạc vào tiên cảnh.

      "Chỗ này đẹp." Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Lạc Thủy kìm lòng mở miệng khen ngợi.

      "Ừ, rất đẹp." Nhìn nét mặt nàng bây giờ, Ám Dạ đột nhiên nhớ lại lần Tiểu Thiên vừa đến, khi thấy cảnh sắc này nàng cũng có cùng bộ dạng với tiểu nương trước mắt, cũng câu giống nhau.

      Nghĩ đến Tiểu Thiên, tâm tình của Ám Dạ lần nữa lại chìm xuống, thu hồi nụ cười mặt, mắt của rũ xuống.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :