1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 3: Thái Hoàng Thái Hậu là bỏ ( hai )

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng :p B.Cat




      Xem bộ dáng đáng thương của nàng, Thái Hoàng Thái Hậu bây giờ đành lòng cự tuyệt nàng, nhưng là. . . . . .

      "Lạc Thủy, con nghĩ Ai gia yên tâm để con mình sao?" Thái Hoàng Thái Hậu nhíu mày.

      "Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy vừa quỳ vừa quay qua trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy bảo đảm để cho mình gặp chuyện may, có được hay ."

      "Này. . . . . ."

      "Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ." Lạc Thủy lôi kéo vạt áo Thái Hoàng Thái Hậu, cầu xin .

      Nhìn ánh mắt Lạc Thủy như thế, Thái Hoàng Thái Hậu cũng bất đắc dĩ đồng ý, nhìn ra nha đầu Lạc Thủy này bình thường ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, vậy mà lúc tính khí nổi lên bất thường!

      Bất đắc dĩ lắc đầu cái, bà gật đầu với Lạc Thủy cái, "Được rồi, Ai gia để cho con mình."

      "Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu, cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu!" Thấy Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý, Lạc Thủy cao hứng dập đầu.

      "Nhưng Ai gia có điều kiện."

      "Da, Thái Hoàng Thái Hậu."

      "Mỗi khi con đến chỗ mới, phải viết cho Ai gia lá thư báo bình an, còn phải dùng ngựa tốt truyền thư về cho Ai gia."

      "Cái này. . . . . ." Lạc Thủy có chút khó khăn, Thái Hoàng Thái Hậu làm như vậy, cùng với quản nàng có cái gì khác nhau sao.

      "Lạc Thủy, cho phản đối, đây là nhượng bộ cuối cùng của Ai gia rồi, nếu con đồng ý, hoặc là ở lại bên cạnh Ai gia, hoặc để Ai gia phái thị vệ cùng với con." Thái Hoàng Thái Hậu quyết đoán.

      Nghe Thái Hoàng Thái Hậu như vậy, Lạc Thủy lập tức gật đầu cái, "Được, Lạc Thủy đáp ứng ngài, đến đâu cũng viết thư cho ngài!"

      "Ừ, như vậy mới ngoan chứ." Thái Hoàng Thái Hậu hài lòng vỗ vỗ đầu Lạc Thủy, đưa tay đỡ nàng , "Ai gia nhìn ra tính khí nha đầu này còn bướng bỉnh như vậy,ta còn tưởng con và cha con khác nhau về tính cách cơ đấy, ngờ lại có điểm giống nhau." Lời có ý trách cứ, nhưng cũng thiếu cưng chiều.

      Lời của Thái Hoàng Thái Hậu làm Lạc Thủy nở nụ cười, "Lạc Thủy là nữ nhi của phụ thân, dĩ nhiên là phải giống phụ thân."

      "Vậy con ngoan ngoãn giống như mẹ con tốt." Thái Hoàng Thái Hậu bật thốt lên những lời này, nhưng ngay sau đó cảm thấy ổn, nhìn vẻ mặt Lạc Thủ, chỉ thấy mi mắt của nàng trong nháy mắt rũ xuống.

      "Nha đầu Lạc Thủy . . . . ." Bà thương ôm Lạc Thủy vào trong ngực, ai ~~ nha đầu này từ có mẹ, vẫn theo bà, phụ thân lại ở nơi xa, bên cạnh lại có thân nhân, là quá đáng thương.




      Phiên Ngoại 4: phải rời cung rồi!

      Edit :phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng :p B.Cat




      Nghe được đau lòng trong lời của Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy thu lại toàn bộ mất mát vì nghĩ đến mẫu thân mà xuất , tựa vào vai Thái Hoàng Thái Hậu, khóe miệng nâng lên, "Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy sao, có người và phụ thân thương là cái phúc của Lạc Thủy."

      Nghe Lạc Thủy , Thái Hoàng Thái Hậu càng muốn Lạc Thủy xuất cung, trong mắt có điều muốn, "Được nha đầu này phục vụ, giờ con , Ai gia quen."

      "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài tại có tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử, mới nghĩ tới Lạc Thủy." Lần đầu tiên, Lạc Thủy nghịch ngợm có lời trêu đùa Thái Hoàng Thái Hậu.

      Nàng những lời này khiến mặt mày Thái Hoàng Thái Hậu hớn hở, "Ai gia cũng biết Lạc Thủy ghen với tiểu bảo bối của ta mà."

      "Đúng vậy, đúng vậy, Lạc Thủy vì ghen, cho nên tại muốn tìm phụ thân ." Nghịch ngợm lè lưỡi cái, Lạc Thủy nở nụ cười.

      Lần đầu tiên nàng phát , làm ngoan ngoãn cảm giác tốt như vậy, trước kia vẫn hâm mộ Thiên Thiên có thể chút kiêng kỵ nghĩ gì làm đó, ngay cả thanh lâu cũng dám , nhưng nàng lại chỉ có thể nhìn mà có lá gan làm, lần này, nàng muốn thừa dịp mình xuất cung, để cho mình hoàn toàn phóng túng lần.

      "Được rồi." Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu cái, cúi người ôm hai đứa bé, mặt mày hớn hở : "Tiểu bảo bối, Lạc Thủy ăn các ngươi dấm rồi, tại muốn , các ngươi cùng Lạc Thủy tạm biệt nào."

      biết có phải nghe hiểu lời của Thái Hoàng Thái Hậu, hai tiểu tử quả từ trong miệng phát ra thanh , giương miệng cười, nước miếng chảy đến bên mép, bộ dáng khả ái khiến Lạc Thủy rất thích.

      Tiến lên hôn hai đứa cái, Lạc Thủy mở miệng : "Tiểu tử, ghen, về sau, các ngươi phải khiến cho lão nhân gia mỗi ngày vui vẻ, nếu trở lại, các ngươi liền phải chịu phạt nha." Vừa , trước mặt hai tiểu tử giơ giơ quả đấm , đưa đến bọn họ nở nụ cười.

      Lạc Thủy nhìn Thanh cung, đây nơi nàng sinh sống nhiều năm, trong lúc này đột nhiên rời , là có điểm bỏ được.

      Bất quá, người luôn muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài thế nào, nàng mười tuổi vào cung sau đó có tiếp xúc với bên ngoài, nên biết chút chút mới phải!
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 5:Thiên Thiên là yên tâm!

      Edit  : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng + B.Cat



      Cửa cung ——

      "Lạc Thủy, ngươi tới đây chút." Tiểu Thiên kéo Lạc Thủy chuẩn bị rời , yên tâm mở miệng : " muốn mang thị vệ bảo vệ ngươi sao?"

      "Yên tâm , Thiên Thiên, ta có việc gì, ta cũng hiểu võ công mà, ta bảo vệ của chính ta." Lạc Thủy vỗ vỗ vai Tiểu Thiên, nở nụ cười cho nàng an tâm.

      "Ngươi biết võ công?" Tiểu Thiên tức giận liếc Lạc Thủy cái, "Công phu mèo cào kia có thể bảo vệ chính ngươi sao? Ta bảo Tấn phái thêm mấy thị vệ cùng bảo vệ ngươi."

      xong, liền xoay người muốn tìm Hoàng Phủ Tấn.

      "Thiên Thiên!" Lạc Thủy bất mãn kéo lại Tiểu Thiên, "Ngươi quá xem thường ta, ta. . . . . ." Vừa , nàng thần bí nhìn Tiểu Thiên, hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, trong mắt hiển thị đắc ý, lúc đó Tiểu Thiên nhìn thấy ngoan ngoãn Lạc Thủy và người này hoàn toàn khác nhau.

      "Thiên Thiên, ta cho ngươi biết." Gần sát bên tai Tiểu Thiên, Lạc Thủy : "Những kỵ binh dũng mãnh doanh binh sĩ kia, ba mươi tên trở lên phải là đối thủ của ta."

      "Thiệt hay giả?" Tiểu Thiên tin nhìn Lạc Thủy cái, thực lực của kỵ binh dũng mãnh doanh nàng cũng biết, Ám Dạ đối phó bọn họ có phần khó khăn, võ công của Lạc Thủy lúc nào tốt như vậy? Nàng tại sao có nhìn ra? Người nầy che giấu là tốt.

      Bất quá, cũng có thể phải là nàng núp tốt, giống như nàng ngày ngày sống ở trong hoàng cung, nhiều thị vệ bảo vệ, cho dù có thích khách, cũng cần nàng động thủ.

      Nàng chưa từng thấy qua võ công của Lạc Thủy, đó cũng là bình thường.

      "Thiên Thiên, nàng cũng đừng hoài nghi võ công của Lạc Thủy." Hoàng Phủ Tấn biết khi nào xuất ở sau lưng hai người bọn họ, trong mắt mang ý cười chỉ Lạc Thủy, mở miệng : "Võ công của Lạc Thủy ta thấy, quả có thể địch ba mươi kỵ binh dũng mãnh."

      "Nhỡ đâu bên ngoài có ba trăm người làm sao?" Tiểu Thiên vẫn là yên lòng mở miệng hỏi.

      "Niếp Tiểu Thiên, kỵ binh dũng mãnh, người lính có thể địch trăm người!" Hoàng Phủ Tấn cố làm vui sưng mặt lên, người này, làm sao lại như vậy, yên lòng Lạc Thủy, Lạc Thủy nếu là người đàn ông, nàng đời này cũng đừng nghĩ hồi trong cung tới. Hoàng Phủ Tấn nghĩ.




      Phiên Ngoại 6: Lạc Thủy có chút kinh sợ!

      Edit :phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng + B.Cat



      "A, a, ha ha ~~~" nghe Hoàng Phủ Tấn như vậy, Tiểu Thiên vuốt vuốt cổ cười khan, nàng nghi ngờ việc lão hoàng đế nuôi đại binh, cũng như nghi ngờ năng lực của đại hoàng đế: “ vậy tức là, Lạc Thủy có thể đối phó với 3000 người bình thường?”

      “Có thể khẳng định là như vậy!” Hoàng Phủ Tấn gật đầu cười.

      “A, vậy tốt.” Nàng yên lòng gật đầu cái, lần nữa nhìn về phía Lạc Thủy, đưa ngón tay cái về phía nàng, “Lạc Thủy, ngươi cường đại, vậy ta an tâm rồi, ta tin ngươi cũng xui xẻo đến nỗi ngay từ lần đầu tiên xuất cung gặp ngay 3000 người.”

      "Thiên Thiên!" Lạc Thủy bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thiên, hiểu sao nàng có cảm giác những lời này ngược lại giống như nguyền rủa nàng vậy.

      "Hắc hắc ~~~ được rồi, được rồi, làm trể thời gian của ngươi, trời sắp tối rồi, đường cẩn thận chút nha."

      "Ừ, ta cẩn thận."

      "Lạc Thủy." Hoàng Phủ Tấn vẫy vẫy tay về phía Lạc Thủy.

      "Hoàng thượng, ngài có chuyện gì ?" Lạc Thủy nhìn Hoàng Phủ Tấn hỏi, lần đầu tiên, nàng có thể thản nhiên mà đối diện Hoàng Phủ Tấn, cho dù trong lòng còn có chút cảm giác mơ hồ đau đớn.

      "Này cầm lấy." Hoàng Phủ Tấn lấy ra từ chỗ Tiểu Thiên miếng ngọc đưa tới tay Lạc Thủy , "Nếu đường có cần gì, hãy lấy khối ngọc này vào nha môn, thấy ngọc như thấy trẫm, bọn họ tất cả nghe theo an bài của ngươi." Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn so với ngày trước nhu hòa rất nhiều.

      Lạc Thủy nghe, có cảm giác kinh ngạc, đại khái nguyên nhân chính là Thiên Thiên, khiến thái độ của hoàng thượng đối với người chung quanh nhu hòa rất nhiều.

      Nhận lấy ngọc trong tay Hoàng Phủ Tấn, mắt Lạc Thủy ngấn lệ nóng, "Tạ. . . . . . Cám ơn hoàng thượng!"

      "Ừ, mau , trời sắp tối rồi đó."

      "Dạ, Lạc Thủy ." Quay lại nhìn mọi người lượt, Lạc Thủy hướng cửa cung rời .

      Đến khi Lạc Thủy rời khỏi tầm mắt họ, Tiểu Thiên mới thu lại tầm mắt, chợt nghĩ đến điều gì đó, quay sang hỏi Hoàng Phủ Tấn: “Miếng ngọc chàng cho Lạc Thủy phải là lấy từ chỗ ta sao?”

      "Ừ, Đúng vậy a." Hoàng Phủ Tấn giảo hoạt cười với Tiểu Thiên, gật đầu.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 7:Ta chính là đứng đắn, thế nào?

      Edit : Phạm Trang

      magenta;Beta: Quảng Hằng :p B.Cat



      "Tốt, Hoàng Phủ Tấn, chàng dám cầm đồ của ta làm người tốt!" Tiểu Thiên cố làm vẻ vui đưa chân đá hướng Hoàng Phủ Tấn, trong mắt lại mang theo nụ cười.

      Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng tránh thoát, tay kéo Tiểu Thiên lại trong ngực, cười tiếng, "Dù sao khối ngọc này nàng cầm cũng vô ích, đưa cho Lạc Thủy, còn có thể giúp nàng ta."

      Vừa rồi khi đứng sau lưng nàng, rang nhìn thấy an tâm của nàn với Lạc Thủy, vì thế, mới lấy khối ngọc đó đưa cho Lạc Thủy, ít nhất là nàng yên tâm đôi chút.

      Tiểu Thiên giương mắt, tức giận liếc Hoàng Phủ Tấn cái, "Ai ta vô dụng, ban đầu khối ngọc này là để ta dùng đối phó chàng để bảo vệ tánh mạng."

      đến đây, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nếu ban đầu mình bị Tấn đem chém, có lẽ cuộc sống nơi Diêm Vương ca ca được như tại bây giờ, nghe quỷ chết oan ở địa ngục rất oan uổng.

      Lời của Tiểu Thiền làm Hoàng Phủ Tấn bật cười, cưng chiều bấu má nàng cái, mở miệng : “Vậy bây giờ mạng của nàng do ta bảo vệ, khối ngọc phù thân kia cần đến nữa.”

      Lời của để cho Tiểu Thiên tự chủ được nâng lên khóe miệng, "Ừ, xem biểu của chàng tệ, chàng cầm đồ của ta đưa cho người khác, ta so đo nữa."

      "Ừ, ta biết nương tử tốt nhất." Vừa , Hoàng Phủ Tấn vừa nghiêm chỉnh cúi xuống hôn Tiểu Thiên.

      "Miệng lưỡi trơn tru!" Trong mắt Tiểu Thiên mang theo nụ cười.

      "Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đột nhiên đưa tay kéo vai Tiểu Thiên, mở miệng : "Có nhớ hai tiểu tử kia hay ?"

      "Ai ~~~" nghĩ đến cái này, Tiểu Thiên lập tức nghiêm mặt, "Muốn là rất muốn, nhưng hoàng tổ mẫu, nàng là bá đạo, ngày ngày chiếm giữ chúng, tại ngay cả Thanh cung cũng cho chúng ta vào, sợ ta tới cửa đem tiểu tử ôm ." đến đây, Tiểu Thiên bĩu môi, gương mặt bất mãn.

      Ai, ai, ai, hai tiểu tử kia là nàng liều mạng sinh hạ, bị lão thái thái liền đoạt .

      Nghe Tiểu Thiên như vậy, chóp mũi cúi xuống khẽ cọ vào chúp mũi nàng, "Thiên Thiên, ra như vậy cũng tốt, tiểu tử bị hoàng tổ mẫu mang , chúng ta có nhiều thời gian làm những chuyện khác." Vừa , vừa mập mờ nhìn Tiểu Thiên.

      Nhìn Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo ý, Tiểu Thiên tức giận trừng mắt liếc , "Chàng, hôn quân, đừng nghĩ tới việc đánh ta." Lời tuy như vậy, nhưng mắt của nàng lại tràn đầy nụ cười.

      " đánh nàng, còn có ai để cho ta đánh?" Hoàng Phủ Tấn xấu xa cười tiếng, cúi người, ôm lấy Tiểu Thiên, trở về.

      "Ai nha, chàng đứng đắn , bọn thị vệ nhìn thấy bây giờ." Tiểu Thiên cúi đầu, mặt đỏ ửng.

      " sao, để cho bọn họ nhìn, để cho bọn họ hâm mộ!"

      "Chàng là càng ngày càng đứng đắn ."

      "Ừ. . . . . . Cái này ta biết."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."




      Phiên Ngoại 8:Tâm còn mang theo nhàn nhạt đau !

      olive;Edit : Phạm Trang

      magenta;Beta: Quảng Hằng :p B.Cat



      Sau khi Lạc Thủy rời , mới quay lại nhìn cửa cung lần nữa, trong lòng có mấy phần vui vẻ.

      "Rốt cục vẫn phải xuất cung ." Lạc Thủy nhìn cửa cung tự , trong mắt mang có vài phần lạnh nhạt, "Hoàng thượng, Lạc Thủy biết trong lòng của ngài cho tới bây giờ cũng chưa có Lạc Thủy, lần đó. . . . . ."

      Nghĩ đến lần đó ở trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn thống khổ hôn nàng, tim Lạc Thủy nhịn được đập nhanh thêm mấy cái, vừa sợ hãi, nhưng cũng mang theo mất mác.

      "Lần đó, Lạc Thủy quên ." xong, nàng thoải mái cười tiếng, nhún vai cái, mặc dù trong lòng vẫn còn đau.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên , lại như tấm màn rơi xuống .

      Xoay người sang chỗ khác, nàng tiếp tục về phía trước, phụ thân của nàng vẫn canh giữ ở biên thành, cách xa kinh thành vài ngàn cây số, dù sao trong mấy ngày thể đến ngay được.

      Nhưng như vậy cũng tốt, dọc theo đường còn có thể ngắm phong cảnh dọc đường.

      Nghĩ như vậy, tâm tình Lạc Thủy tốt lên nhiều, hít sâu hơi, chỉnh sửa lại tâm tình phiền muộn, tiếp tục hướng về trước .

      Lần đầu tiên xuất cung, mới phát thế giới bên ngoài sơ với tưởng tượng tốt hơn nhiều, trong hoàng cung, mỗi ngày nàng chỉ nhìn thấy ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra chính là hoàng thượng cùng Thiên Thiên, hoặc là bọn cung nữ và thái giám, ra cửa cung mới phát , bên ngoài có là nhiều người cùng nhiều gương mặt, nét mặt làm nàng cảm thấy mới lạ.

      Vừa vừa thưởng thức, tâm tình Lạc Thủy càng thêm sung sướng, ngay cả bộ cũng cảm thấy nhàng rất nhiều.

      được mấy canh giờ, sắc trời liền tối xuống.

      qua thành Nhạc Lăng, sắc trời hoàn toàn tối xuống, liếc mắt nhìn thấy quán trọ bên cạnh, Lạc Thủy nhấc chân lên về phía trước, nhưng ngay sau đó lại ngừng lại.

      Ánh mắt xao động suy tính, nàng đột nhiên nâng lên khóe miệng, trong mắt thoáng qua tia nghịch ngợm, " ra . . . . . . đường ban đêm tồi." Vừa , lông mày giương lên, tiếp tục về phía trước .

      Nếu xuất cung là vì phóng túng mình chút, cần gì phải theo khuôn phép cũ , ở nơi này có ánh trăng, cũng có lần cảm giác phải sao.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 9: bị Thiên Thiên trúng!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat

       



      Tiếp tục hướng về trước , người đường càng ngày càng ít, có cũng chỉ có mấy người uống rượu say đường trở về nhà.

      Lúc ra đến ngoài thành Nhạc Lăng, chung quanh hoàn toàn có ai. Chỉ có chút huyên náo truyền vào tai của nàng, khiến nàng theo bản năng nghỉ chân , sống lưng lạnh xuống, nhịn được rùng mình cái.

      "Sao. . . . . . Sao mà chỗ này lại khủng bố như vậy?" Nuốt ngụm nước bọt, Lạc Thủy khẩn trương nhìn thoáng qua cảnh sắc chung quanh, có chút sợ hãi, trong lòng hối hận mình nên ra ngoài mạo hiểm, muốn mạo hiểm cũng cần chọn nửa đêm canh ba mà mạo hiểm.

      Rụt cổ, chân Lạc Thủy chậm lại, thậm chí có lúc nhấc nổi chân.

      Đúng lúc này, ở chung quanh nàng vang lên thanh nam nhân, ngay sau đó, chung quanh xuất ánh lửa, chiếu lên Lạc Thủy, lấy tay che mắt lúc, cho đến ánh mắt thích ứng với ánh sáng chung quanh, Lạc Thủy mới nhìn người chung quanh.

      Nhìn cách ăn mặc như những tên giặc cỏ của họ, khóe môi nhếch lên như như có nụ cười, trong lúc này còn xen lẫn chút mùi vị bỉ ổi.

      Chỉ nghe tên cầm đầu đến trước mặt Lạc Thủy mở miệng : "Tiểu nương vội vã lên đường sao? trễ thế này vẫn còn đường?"

      Mặc dù buổi tối có chút sợ, nhưng thanh nam nhân ngược lại khiến Lạc Thủy trấn tĩnh rất nhiều, chỉ cần là người, nàng có gì phải sợ.

      Nhìn đám người trước mặt, dù Lạc Thủy chưa từng thấy qua cái gì, cũng hiểu những người trước mắt này phải là người lương thiện.

      "Ừ, ta là vội vã lên đường, mấy vị có thể để ta tiếp?" Nhướng mày, Lạc Thủy bình tĩnh mở miệng .

      Nàng biểu như vậy khiến mấy người kia hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền cười lớn, " nương đừng nóng vội nha, hay là đến sơn trại của chúng ta đêm, để các huynh đệ chiếu cố ngươi chút, ngày mai mới có sức lực lên đường, phải sao?"

      "A ~~" cầm bọc quần áo người, Lạc Thủy biết trận chiến này thể tránh được rồi, may mắn chính là, nàng tự tin vào võ công của mình đối phó mấy người này có gì vấn đề, "Cám ơn các vị chiếu cố, nhưng ta thích kẻ trộm."

      Lạc Thủy cũng biết chính mình những gì, những lời này ràng có chút xông. Nếu là trong cung, nàng tuyệt đối ra những lời lễ phép như thế.

      Phiên Ngoại 10: Quả nhiên có thể lấy địch ba mươi!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat

      Có lẽ là bởi vì rất ít khi gặp phải những người như Lạc Thủy, gặp nguy hiểm còn có thể bình tĩnh, đám người kia tức giận ngược lại còn bật cười lớn.

      Chỉ nghe tên nam tử : "Nhị ca, nàng này có cá tính, chúng ta đem nàng mang về cho đại ca , nhìn nàng này dáng dấp tươi tắn, chừng còn có thể thành đại tẩu của chúng ta."

      "Ừ, chủ ý này tệ, cứ quyết định như vậy."

      Lạc Thủy nghe đối thoại của bọn họ, trong lòng tự nhiên cũng hiểu, muốn rời , chỉ sợ là thể.

      đúng là Thiên Thiên trúng, vừa ra khỏi cửa liền gặp lưu manh, may nhờ bị Thiên Thiên mỏ quạ đen , nàng phải gặp gỡ ba nghìn người, sợ là phải làm sơn tặc phu nhân.

      "Tiểu nương, chúng ta mời nàng cùng chúng ta được ?" Lạc Thủy suy nghĩ bị giọng tên cầm đầu kéo trở lại.

      Nàng ngước mắt nhìn đám người này, cười nhạt, "Ta mình thôi, cũng muốn cùng các ngươi." Trong mắt Lạc Thủy mang theo vài phần đắc ý.

      "Điều này sợ rằng được!" Nam tử nháy mắt cái, đám người kia liền lập tức vây quanh Lạc Thủy.

      "Để chúng ta đưa nương đoạn đường." Nam tử lên tiếng lần nữa , trong mắt mang theo vài phần đe dọa.

      "Như vậy a. . . . . ." Cố làm vẻ trầm tư, suy tính lát, nàng ngẩng đầu, khóe miệng giương lên, "Cũng cần đưa, cho ta mượn cây đuốc và có thể chỉ đường cho ta nữa." Lời này ra, ánh mắt Lạc Thủy lạnh lẽo, đợi nam tử phản ứng, nàng phi thân đến bên cạnh , đoạt lấy cây đuốc, tốc độ nhanh chóng khiến đám người kia cũng ngây ngẩn cả người.

      "Nàng. . . . . . Nàng. . . . . ." Nam tử há miệng nhìn Lạc Thủy, lúc lâu, mới từ cổ họng nhảy ra mấy chữ, "Mang nàng trở về cho đại ca!"

      "Sợ rằng dễ dàng đâu." Thanh rơi xuống, Lạc Thủy đem cây đuốc trong tay ném cái, nhàng hướng lên dùng khinh công chuyển cái, tập trung đến những người phía trước đá ngã, mắt thấy mình bị tiểu nương dễ dàng đánh ngã, những người đó liền lên tới.

      "Mẹ kiếp , lại bị tiểu nữ nhân đánh." Thô lỗ mắng tiếng, đám người kia lần nữa hướng Lạc Thủy xông tới đây.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 11: So với Thiên Thiên , nàng còn xui xẻo hơn!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat





      Lạc Thủy bị bọn họ đá mấy cái, nhưng cũng bị ảnh hưởng, may nhờ võ công của mình kém, hơn nữa những tên giặc cỏ này cũng chỉ có chút công phu mèo cào, Lạc Thủy rất nhanh giải quyết hoàn toàn bọn họ.

      Nhìn xung quanh vòng, la liệt những thân thể thống khổ kêu rên, Lạc Thủy miễn cưỡng nhìn bọn họ cái, nhặt lên bọc quần áo, vỗ vỗ bụi đất, đắc ý mở miệng : "Ta muốn nhanh chóng lên đường, nên nhiệt tình mời ta đến sơn trại làm khách!"

      Miễn cưỡng liếc bọn họ cái, Lạc Thủy cầm bọc quần áo, tiếp tục về phía trước.

      Vận động chút gân cốt, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái. Trước kia cho dù là người có võ công, nhưng cũng rất ít khi dùng đến. Dù sao nơi đó còn có thị vệ canh chừng, hoàn toàn tới phiên nàng sử dụng võ công. lâu động thủ, lại nghĩ tới vừa mới ra khỏi cửa phải cùng người khác đánh nhau trận, thoạt nhìn thân thủ cũng tệ lắm.

      Lạc Thủy cười trong lòng, tròng mắt mang theo tia đắc ý.

      Lần này xuất cung là đúng rồi, những thứ khác , ít nhất cũng khiến nàng thấy thoải mái, phải nghe lời Thái Hoàng Thái Hậu mà là được làm theo ý của bản thân mình.

      Tiếp tục lên đường, đợi đến khi trời sáng , nàng đến nơi cũng có bao nhiêu bóng người.

      Chạy cả đêm dài, cảm thấy dưới chân ê ẩm, Lạc Thủy hướng đến cây đại thụ ngồi xuống, bắp chân ê ẩm, nàng tựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

      "A ~~" nghỉ ngơi được bao lâu, mặt nàng đột nhiên xuất dòng chất lỏng, giật mình mở to cặp mắt, ngừng lau những giọt nước mặt, Lạc Thủy liền đứng lên, tóc nàng bị ướt mảnh dính vào mặt, dáng vẻ lúc này thoạt nhìn rất chật vật.

      Cúi đầu nhìn tóc mình ngừng giọt, Lạc Thủy nhìn lên hướng đến chỗ nước chảy, chỉ thấy cây có nam nhân giống như say, trong tay nắm bình rượu, tay rũ xuống cây khô, lúc này bình rượu trong tay trống , cần suy nghĩ cũng biết, rượu trong bình kia đổ hết xuống người nàng. người ngừng truyền tới mùi rượu nồng nặc, Lạc Thủy nhíu mày.

      Phiên Ngoại 12: Lạc Thủy chật vật chịu nổi!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng B.Cat

      Thiên Thiên từng oán trách mà bản thân mình có nhiều xui xẻo, ra Lạc Thủy nàng so với Thiên Thiên xui xẻo hơn sao? nam nhân nhiều năm như vậy mà trong lòng lại chưa bao giờ có hình bóng nàng. Muốn thừa dịp này xuất cung giải sầu thôi, nửa đường liền gặp phải cướp, vất vả lắm mới thoát thân, chưa kịp nghỉ chân, liền bị người đổ hết rượu vào người, là chật vật chịu nổi.

      Nhìn nam tử cây chút phản ứng gì, tức giận trong lòng nàng khỏi dâng lên.

      lên phía trước, nàng dùng khinh công bay lên cành cây kia, níu lấy cổ áo nam tử, đem từ cây lôi xuống.

      Bị hành động của Lạc Thủy đánh thức, nam tử giương mắt nhìn, cặp mắt trở nên thanh tỉnh hẳn.

      Nhìn Lạc Thủy có chút chật vật, nam tử mở miệng cười : " nương, ngươi kéo ta xuống làm cái gì?"

      "Ngươi. . . . . . Ngươi, người này. . . . . ." Nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, Lạc Thủy tức giận đầy bụng, hận đem người trước mắt này đánh trận, khiến nàng chật vật như vậy, còn hỏi như vô tội, nàng bắt xuống làm gì? Nàng bắt xuống đương nhiên là. . . . . .

      Đương nhiên là, là muốn tìm tính sổ!

      " nương, ngươi hình như là rất tức giận?" Giọng nam tử vang lên kéo suy nghĩ Lạc Thủy trở lại.

      Chợt giương mắt, nàng đối mặt với tròng mắt trong suốt của nam tử, đôi con ngươi của lại mang theo chút đau thương.

      Bất quá những thứ này Lạc Thủy cũng có tâm tình để ý tới, người ta đau thương là việc của người ta, liên quan gì đến nàng chứ.

      Chẳng qua là nam tử đứng gần như thế, khiến nàng khỏi khẩn trương, bàn chân ý thức lui lại mấy bước.

      khỏi bùng lửa giận hồi, Lạc Thủy ngước mắt nhìn nam tử trước mắt, lên tiếng lần nữa : "Ngươi xem ngươi đem ta biến thành bộ dạng như thế nào?"

      "Ta?" Nam tử hơi sững sờ, nhìn vẻ mặt bé này bất mãn nhìn mình, tựa hồ chính mình làm ra chuyện gì tàn ác lắm, chẳng lẽ người nàng ướt đẫm là tại sao?

      Nghĩ tới đây, nam tử nở nụ cười, cũng thể? chẳng qua là nằm ở cây uống rượu mà thôi, làm sao có thời giờ hắt nước nữ hài tử này đây.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :