1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 565: là quên sao? ( )

      Edit: Tiểu Đông Tà



      Mấy tháng sau ——

      Hậu hoa viên tể tướng phủ

      "Ngự, Như Mộng nàng nhớ nổi ngươi sao?" Đứng bên cạnh Đoạn Ngự, nhìn người ngồi yên lặng cách đó xa, chính là Như Mộng, Tiểu Thiên giọng hỏi.

      Mấy tháng trước, Như Mộng rốt cục tỉnh lại, hôm nay nàng gọi Tấn cùng nàng tới tể tướng phủ, chính là muốn nhìn Như Mộng chút, ngày đó Như Mộng té dưới kiếm Ngự, đôi mắt thống khổ vẫn làm nàng cách nào quên. Nàng biết, ra Như Mộng rất đáng thương, phụ thân của nàng ấy sinh tử chưa biết, mà người nàng , là huynh đệ tốt của , tự tay đem thanh kiếm kia đâm vào ngực nàng, thân chưa chết, tâm chết. Hoặc giả nàng ấy phải nhớ nổi Ngự, mà là trong tiềm thức nàng muốn nhớ lại Ngự, chút nỗi đau ở đáy lòng, trí nhớ bị nàng cưỡng chế chôn sâu vào đầu, muốn nhớ lại , bởi vì sợ lại lần nữa bị tổn thương.

      "Ừ, cho dù nàng ấy coi như là sống lại lần nữa, nàng nhìn thấy ta còn xa lạ khiến ta thể đến gần." Đoạn Ngự nhìn Như Mộng, khẩu khí lộ ra nhàn nhạt bất đắc dĩ.

      Tiểu Thiên thấy mắt Như Mộng vẫn nhìn tà dương ở chân trời mà ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp mang theo đau thương nhàn nhạt, giống như suy nghĩ gì, hoặc sợ cái gì.

      "Bất quá. . . . . ." Thanh Đoạn Ngự lại lần nữa vang lên từ bên cạnh Tiểu Thiên, "Chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, cái gì đều quan trọng, ít nhất nàng vẫn còn ở bên cạnh ta, phải sao?" Đoạn Ngự nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần thản nhiên.

      Lời của , làm Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn , lúc lâu sau, nàng cười nhìn Đoạn Ngự gật đầu cái.

      Tiểu tử này hổ là huynh đệ của Tấn, đều là loại si tình. Ha ha ~~

      Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên sâu hơn.

      Đưa tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Ngự tựa như an ủi, "Vậy ngươi phải cố gắng lên, xuất ra mị lực của Đoạn Thừa tướng, để cho Như Mộng ngươi lần nữa."

      "Ừ." Đoạn Ngự trịnh trọng gật gật đầu, tầm mắt lần nữa nhìn về phía mặt Như Mộng, vẻ mặt thoạt nhìn có chút sâu xa: "Ta nhất định làm cho nàng lần nữa ta."

      Mạn Yên, cho ta thêm cơ hội nữa, có được ?

      Đoạn Ngự thầm thở dài ở trong lòng

      "Tốt lắm, Ngự, từ từ , dù sao Như Mộng bị ngươi làm tổn thương rất sâu." Thấy bất đắc dĩ cùng khổ sở trong mắt Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn tới sau lưng Đoạn Ngự, an ủi vỗ vỗ vai Đoạn Ngự, nhớ tới ngày đó Đoạn Ngự vì ngăn cản cùng Như Mộng Tịch Huyễn, đem kiếm đâm vào ngực Như Mộng, lúc ấy ánh mắt Ngự vừa tuyệt vọng vừa thống khổ làm lòng trầm trầm .

      nhớ Ngự với , thà phụ nàng, quyết thể phụ thiên hạ.

      Có huynh đệ như thế, còn có gì có thể . Đối với Như Mộng, truy cứu ban đầu nàng đối với Thiên Thiên hạ độc, chỉ hy vọng Như Mộng có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nhớ lại Ngự, như vậy Ngự cũng thống khổ như vậy, giữa bọn họ hoặc giả còn đoạn nhân duyên mỹ mãn .




      Chương 566: là quên sao? ( hai )

      Edit: Tiểu Đông Tà



      Nơi xa, vẫn ngồi ngẩn người như vậy, Như Mộng đột nhiên rũ mắt xuống, nước mắt tuôn ra mắt, đè nén đau đớn trong lòng lúc này cách nào ức chế đánh tới, nàng cũng khống chế được khóc lên, cả người đứng ở đất, thống khổ, đè nén làm nàng khóc đến càng thêm lợi hại.

      Bóng lưng run rẩy kia làm người ta bận tâm.

      Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, nàng đối với Đoạn Ngự làm như thấy, lãnh đạm giống như người xa lạ, nàng nhớ .

      Đúng vậy, nàng muốn nhớ lại , như vậy nàng muốn lại tiếp nhận đau đớn nữa, nàng muốn rời khỏi, lại bị Đoạn Ngự cố ý giữ lại trong tướng phủ, nàng muốn , nhưng bởi vì điều gì đó vương vấn tự đáy lòng thôi, còn phải ở lại bên cạnh , nàng giả bộ mất trí nhớ, giả bộ nhớ , nhưng mỗi khi xuất trong tầm mắt nàng trong mắt nàng lóe lên thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn ra, cho dù đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn thể buông ra.

      Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống đáy lòng, mỗi ngày làm người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh mang theo tia tình cảm.

      Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại lần nữa như cơn ác mộng hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy.

      "Thà phụ ta, chứ thể phụ thiên hạ?" Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng ràng nghe Đoạn Ngự câu kia với Hoàng Phủ Tấn, khắc đó, nàng cho là lòng của nàng hoàn toàn chết, nhưng đến bây giờ, nàng mới phát nàng là oán giận đến mức nào.

      "Đoạn Ngự, ta cho là ngươi từng ta." Như Mộng ngồi xổm mặt đất, nước mắt cũng ngừng được, như vài tầng sóng nhiệt ngừng bừng lên, "Ta cho là. . . . . . Ngươi từng ta, ít nhất. . . . . . Ít nhất từng ." Nước mắt ướt mặt nàng.

      "Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên ngồi xổm mặt đất khóc, Đoạn Ngự kịp đợi Hoàng Phủ Tấn , bỏ lại hướng Như Mộng chạy tới.

      Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn Ngự, đỡ Như Mộng biết gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự, nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.

      để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười : "Hoàng thượng đại nhân, chúng ta nên thức thời chút, hồi cung ."

      "Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng chìêu khó nén.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 567: biết là ai muốn sanh con!

      Edit: Tiểu Đông Tà


      Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng .

      "Thiên Thiên, nàng là nhi tử ra trước hay là nữ nhi ra trước?"

      "Thiên Thiên, nàng hoàng nhi của chúng ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?

      "Thiên Thiên, nàng chúng ta đặt tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Nhìn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình qua lại, ngoài miệng vẫn ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng ngày càng đậm.

      Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu Thiên trong lòng nghĩ tới, xì tiếng bật cười.

      Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương lại ngừng, cười : "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y phải còn có mấy ngày sao."

      biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ khẩn trương, làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y , vẫn ngừng!

      "Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta làm phụ hoàng rồi, ta. . . . . . Ta muốn làm phụ hoàng ." Nghĩ đến mấy ngày sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại lần nữa vành mắt mờ mịt, ngay cả lời đều ra.

      "Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát mình là trâu già gặm cỏ non.

      " được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài . Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc Quý hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, " được, vẫn phải là trẫm tự mình đốc thúc bọn họ mới được."

      "Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó chịu cong miệng lên, "Chàng chỉ thương ta, tại hài tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng thương ta ." Vừa , vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.

      Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan, đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được hay ?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu .

      "Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên gật đầu cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn nhạt đắc ý, ha ha ~~ là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị gạt!



      Chương 568: Ta hảo hảo bồi bổ lại chàng!

      Edit: Tiểu Đông Tà


      Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng thoáng qua tia cười xấu xa, ngón tay nghịch lồng ngực Hoàng Phủ Tấn, cố làm thẹn thùng : "Tấn, mấy tháng này để cho chàng nhịn rất cực khổ." Vừa , ngón tay lại lần nữa ngừng ngực Hoàng Phủ Tấn qua lại, mà lời của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.

      nương vô lại này thế nhưng cố ý câu dẫn .

      Trong mắt thoáng qua nụ cười giảo hoạt, tự tay chặn ngang đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, bởi vì có mang, chướng ngại ở giữa bọn họ nhiều hơn rất lớn, đưa tay nhéo chóp mũi Tiểu Thiên bởi vì cười cong cong , Hoàng Phủ Tấn mở miệng : "Thiên Thiên, ta nhịn lâu như vậy, chờ nàng sanh hài tử xong, phải hảo hảo bồi bổ lại ta."

      "Bồi bổ lại? Bồi bổ lại thế nào?" Tiểu Thiên cố làm như hiểu hỏi ngược lại.

      "Ừm. . . . . ." Xoa cằm, Hoàng Phủ Tấn cố làm trầm tư hồi, ngay sau đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên, " cần quá nhiều, mỗi đêm đến mấy lần là đủ."

      Người nầy. . . . . .

      Khóe mắt Tiểu Thiên lên vài đường hắc tuyến, đến mấy lần coi như xong, còn mỗi đêm? tinh lực đúng là tràn đầy .

      Cố làm ra vẻ vui đưa chân đá xuống, "Chàng đúng là đầu ngựa đực danh xứng với thực mà!"

      Hoàng Phủ Tấn cũng hề phủ nhận, mà đem Tiểu Thiên ôm càng thêm chặt chút, "Vậy ta phải là đối với mình nàng sao?"

      Vừa , cúi đầu, hôn lên môi mỏng của nàng.

      Tiểu Thiên cự tuyệt, đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, đáp lại nụ hôn của .

      Quả nên hảo hảo bồi bổ lại , lại đối với hoàng đế, chỉ bằng người đàn ông mà , vì thân thể của nàng, nhịn gần mười tháng đụng nàng, phải biết, đây đúng là chuyện vô cùng khổ sai, nhưng vẫn nhịn.

      "Tấn, sanh hài tử xong, ta nhất định hảo hảo bồi bổ lại cho chàng." Hai mắt nhắm lại, Tiểu Thiên ở bên tai Hoàng Phủ Tấn giọng rù rì .

      Mấy ngày sau ——

      Lâm bồn sắp tới, cả Vũ Phượng cung náo lật trời, Hoàng Phủ Tấn ngay cả lâm triều đều , trực tiếp đợi ở trong Vũ Phượng cung, khắc cũng dám rời .

      Bên trong truyền đến tiếng Tiểu Thiên thét chói tai, mỗi thanh cũng làm tim nhói lên.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 569: Này hai tổ tôn thấy ngu chưa?
      Edit: Tiểu Đông Tà

      Trừ Hoàng Phủ Tấn ở ngoài, Thái Hoàng Thái Hậu cùng Lạc Thủy cũng ở Vũ Phượng Cung đợi, đối với Thái Hoàng Thái Hậu mà , đây chính là tằng tôn tằng tôn đầu tiên của bà, tương đối so với Hoàng Phủ Tấn mà , Thái Hoàng Thái Hậu cũng có bình tĩnh bao nhiêu.
      Thiên Thiên cùng Tấn nhi vất vả mới ở chung chỗ, đợi đến khổ tận cam lai rồi, ngàn vạn lần thể lại xảy ra chuyện gì a.
      "Hoàng. . . . . . Hoàng tổ mẫu, tại sao Thiên Thiên sanh con lâu như vậy?" Nắm tay Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương toát ra mồ hôi lạnh.
      "Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bị Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, vốn là khẩn trương, Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm tay chân luống cuống, nàng liên tục ngừng kéo Lạc Thủy qua bên, ". . . . . . Lạc Thủy, con , tại sao có thể như vậy? Con mau cho ta biết. . . . . ."
      "A?" Lạc Thủy nhìn trước mắt hai cặp mắt mong đợi nhìn mình chằm chằm, mắt của nàng vài đường hắc tuyến, bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà toát mồ hôi lạnh.
      Chuyện này hoàng thượng biết coi như xong, Thái Hoàng Thái Hậu sanh tiên hoàng a, sao lại cũng biết, biết coi như xong, còn hỏi nàng? Nàng là khuê nữ chưa chồnglàm sao biết chuyện này a.
      "Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này. . . . . . Lạc Thủy cũng biết a."
      " Con cũng biết?"
      "Ngươi cũng biết?"
      Hoàng Phủ Tấn cùng Thái Hoàng Thái Hậu đồng thời hỏi.
      Lạc Thủy mồ hôi lạnh bốc lên lợi hại hơn chút, vẻ mặt bọn họ như thế là sao a, cái gì gọi là nàng cũng biết? Nàng làm sao có thể biết những thứ này nha.
      Xem ra hai người kia là khẩn trương đến ngớ ngẩn, Lạc Thủy nghĩ như vậy ở trong lòng.
      Trong lúc mọi người đều bối rối đến biết phải làm sao, bên trong truyền đến tiếng khóc, chỉ từ thanh này, đủ nghe ra đứa này trưởng thành, khẳng định đơn giản.
      Hoàng Phủ Tấn nghe tiếng khóc này mà ngây ngẩn cả người, trong mắt bởi vì kích động mà phiếm lệ quang.
      "Sinh. . . . . . Sinh ra rồi?"
      "Đúng vậy a, hoàng thượng, Thiên Thiên sinh, Thiên Thiên sinh rồi!" Lạc Thủy cũng cao hứng nhảy lên.
      "Lạc Thủy, vậy là. . . . . . Ai gia thành bà cố rồi?" Thái Hoàng Thái Hậu dám tin nắm tay Lạc Thủy, hai tay mực càng ngừng run rẩy, vốn tưởng rằng mình bởi vì nội thương khó trị rời sớm chút, nghĩ tới bây giờ còn có thể lên làm bà cố.



      Chương 570: Còn có ?
      Edit: Tiểu Đông Tà

      "Đúng vậy a, Thái Hoàng Thái Hậu, ngài làm bà cố rồi, tốt quá!" Lạc Thủy nắm tay Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là gương mặt hưng phấn.
      Tiếng khóc của hài tử vẫn kéo dài, vòng quanh Vũ Phượng Cung, vẫn vang dội dứt.
      Lúc này, bà đỡ từ bên trong đem hài tử ôm ra ngoài, "Chúc mừng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu công chúa ra đời ."
      "Mau, mau, cho Ai gia ôm trước." Thái Hoàng Thái Hậu mặt hưng phấn nhận đứa bé từ tay bà đỡ, cười đến mặt từ ái, thấy con bé tròn trịa, da có chú nhắn nheo, Thái Hoàng Thái Hậu kích động rơi lệ, "Đây là cháu cố của Ai gia , là cháu cố bảo bối của Ai gia . Lạc Thủy, con nhìn này. . . . . ."
      Bên trong phòng sanh ——
      "Hoàng hậu nương nương, ngài cố gắng chút nữa , Tiểu công chúa ra đời rồi, chờ chút tiểu hoàng tử cũng ra, ngài ráng sức chút!" Bên trong bà mụ cũng khẩn trương đầu đầy mồ hôi, Hoàng hậu nương nương nếu có sai lầm gì, bọn họ cũng đừng mong sống.
      "A —— còn. . . . . . Còn có ! 555~~~" Sanh con sao khổ đến thế này, mẹ ơi, nàng muốn sinh nữa, 555~~~~
      Hoàng Phủ Tấn đứng ở bên ngoài, mặc dù tiểu công chúa ra đời rồi, Nhưng Nhi tử vẫn chưa ra ngoài a, vẫn khẩn trương biết làm sao, tiếng khóc của Tiểu Thiên làm nhiều lần muốn vọt vào, nhưng lại sợ ảnh hưởng bà đỡ, thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài cứng rắn chịu đựng.
      "Ô oa ~~~ Hoàng Phủ Tấn! Hoàng Phủ Tấn chàng vào cho ta! ! !" Mặc dù đau gần chết, thanh của Tiểu Thiên vẫn còn sang sảng mười phần.
      Tiếng gào thét này của Tiểu Thiên hoàn toàn làm Hoàng Phủ Tấn liều lĩnh vọt vào, nhìn nàng bộ dạng đầu đầy mồ hôi, trong lòng Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đau lòng ra được!
      "Thiên Thiên, ta ở đây, đừng sợ, ta ở đây." Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh Tiểu Thiên, nắm tay của nàng chặt.
      "Ô oa ~~~ Hoàng Phủ Tấn chàng, tên khốn kiếp này, đều tại chàng, chàng làm cho người ta mang là đủ rồi nha, tại sao phải để cho ta mang thai hai, chàng tên khốn kiếp này, đau chết ta, 555~~~~"
      Tiểu Thiên lần này vô lý chỉ trích, bà đỡ tại chỗ buồn cười lại dám bật cười, chỉ hy vọng tiểu tổ tông trong bụng Hoàng hậu nương nương có thể nhanh lên chút ra ngoài, các nàng liền cám ơn trời đất.
       
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      <address></address>

      Chương 571: Rốt cục sanh xong rồi!

      Edit :phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng

      Mà Hoàng Phủ Tấn cũng vì những lời của Tiểu Thiên mà bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, ánh mắt nhìn theo vài phần cưng chiều: "Đúng vậy, đúng vậy, đều là tại ta sai, Thiên Thiên ngoan, nhẫn nhịn, lần này sanh xong, về sau chúng ta sinh nữa có được hay ? Thiên Thiên ngoan, cố gắng, tiểu hoàng nhi sắp ra tới rồi." Hoàng Phủ Tấn giọng an ủi nàng.

      "Ừ!"Tiểu Thiên nghe lời gật gật đầu, "Ta cảnh cáo chàng a, chúng ta đề xướng kế hoạch hoá gia đình, bất kể chàng có là hoàng đế hay , ta cũng sinh nữa, bao giờ sinh nữa! 555~~~~"

      "Được, được, bao giờ sinh nữa, bao giờ sinh nữa." Mặc dù hiểu Tiểu Thiên kế hoạch hoá gia đình là cái gì, nhưng Hoàng Phủ Tấn chỉ lo hướng về phía nàng, trấn an gật đầu cái.

      sai, rất thích hài tử, càng nhiều càng tốt, nhưng chỉ cần nàng muốn sinh, cũng miễn cưỡng nàng, tiểu công chúa, tiểu hoàng tử, đối với , cũng đủ rồi.

      Nhìn nàng đau đến như vậy, đau lòng hận đem toàn bộ đau đớn đổ lên người mình .

      May mắn là, ông trời cũng có gây khó khăn cho đôi phu thê bọn họ, trong bụng Tiểu Thiên chính là tiểu tổ tông tính khí tốt ra, cùng tỷ tỷ của , tiếng khóc của vang dội phải lượn dứt

      Nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử, Tiểu Thiên nặng nề thở ra, "Sinh. . . . . . Sinh xong rồi, rốt cuộc sinh xong ." Giọng của nàng rất vô lực, nhưng khóe mắt lại mang theo tình cảm của mẫu thân đối với tiểu hài tử của mình.

      "Tấn. . . . . ." Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn gương mặt đau lòng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên kêu, "Sinh xong rồi, 555~~~ sinh xong ."

      "Ừ, Thiên Thiên ngoan, Thiên Thiên làm mẫu hậu rồi." Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu, ôn nhu lau mồ hôi trán nàng, còn lưu lại ở khóe mắt chút nước mắt.

      Nhìn Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên tình nồng ý mật, bà đỡ cũng thức thời dám quấy rầy họ, sau khi thu thập xong, liền ôm hài tử nhàng lui xuống.

      Nhìn hài tử được bà đỡ bế ra ngoài, vì lúc trước kêu khóc, giọng của Tiểu Thiên mang theo vài phần nghẹn ngào, "Ta. . . . . . Ta sinh các con khổ cực như vậy, các con phải hiếu thuận với mẫu hậu ta đây."

      Chương 572: Đại kết cục: cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng!

      Edit :phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng


      "Dĩ nhiên, Thiên Thiên là mẫu hậu tốt, bọn họ nhất định hiếu thuận nàng." Hoàng Phủ Tấn nửa ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, đưa tay nghịch gương mặt ướt đẫm mồ hôi, ôn nhu mở miệng .

      "Ừ!" Vô lực gật đầu cái, sinh đôi hai đứa bé, quả làm nàng mệt.

      "Thiên Thiên, nàng nghỉ chút , ta ở chỗ này cùng nàng."

      Giọng của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên ngẩng mặt lên, vô lực cười : "Chàng muốn xem con của chúng ta sao?"

      " vội, tại nương tử là quan trọng nhất, ta phải chú ý quan tâm nàng trước, sau đó qua thăm con chúng ta." Vừa , Hoàng Phủ Tấn cúi người, nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của Tiểu Thiên, "Nàng quên rồi sao, ta , ta thương Thiên Thiên nhất, hoàng nhi đương nhiên xếp thứ hai." Ánh mắt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Tấn ngước lên mở miệng .

      Mà lời của khiến khóe miệng Tiểu Thiên kiềm được cong lên, mặc dù rất mệt, nàng mở miệng : "Coi như chàng thông minh, nếu chàng thương ta, về sau ta để ý đến chàng nữa."

      "Đương nhiên rồi, nếu nương tử để ý tới ta, ai sinh con cho ta đây?" Lại cúi người, hôn lên trán Tiểu Thiên, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo thâm tình.

      "Lại nữa, lại nữa, chàng thông minh nhất rồi, chàng ngu ngốc đụng bất kì nữ nhân nào khác, vì báo đáp những lời này của ngchàng ươi, ta mới miễn cưỡng sinh con cho chàng thôi.”

      Nhìn ánh mắt lần đầu tiên gặp làm nàng cảm động, mắt Tiểu Thiên lại ướt nhòe.

      Nàng vô lực giơ tay lên, vuốt khuôn mặt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Tấn, cố gắng đáp lại nụ hôn của .

      Ba nghìn cung tần mĩ nữ, lục cung, ba ngàn gáo nước, chỉ lấy bầu.

      Ai làm hoàng đế làm được? Ai đế vương vô tình? Ai đế vương biết ? Đế vương phải là vô tình, cũng phải là biết , mà là vì chưa gặp được người khiến có thể nảy sinh tình vĩnh cửu, chỉ cần gặp được người như thế, kém bất kì kẻ nào, thua bất kì ai!

      Nàng - Niếp Tiểu Thiên phải là ví dụ tốt nhất sao?

      Nàng cười thản nhiên, có lẽ đây chính là duyên, bắt đầu là , dừng lại là ! Trời cao nhất định cho bọn họ quen biết gặp nhau, rồi nhau, ai có thể kháng cự lại được đây!

      Cả đời này ta chỉ cầm tay của nàng, lời thề nên dễ dàng ra khỏi miệng, ra chính là lời thề vĩnh hằng!

      Bởi vì —— cuộc đời này đổi!

      Hoàn chính văn
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Phiên Ngoại 1: Lạc Thủy cầu xuất cung!

      Edit : Phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng :p B.Cat




      Thanh cung ——

      Lạc Thủy tới chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn bà mấy ngày nay ôm Tiểu công chúa tiểu hoàng tử vẫn hề muốn rời tay chút nào, cả người cũng thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều. Ngay cả hoàng thượng cùng Thiên Thiên muốn ôm cái, cũng bị Thái Hoàng Thái Hậu đuổi ra khỏi Thanh cung.

      Trong mắt Lạc Thủy lên ý cười, Thái Hoàng Thái Hậu càng lúc càng giống tiểu hài tử, thấy hoàng thượng cùng Thiên Thiên rốt cục có thể hạnh phúc, trong lòng nàng cũng chúc phúc bọn họ, mà dù sao hoàng đế cũng là người mình nhiều năm như vậy, muốn tự nguyện buông tay cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu nhiều năm như vậy, nàng nên xuất cung ra ngoài chút, hoặc có lúc nàng cũng cần phóng túng chút, ngoan ngoãn cũng mệt mỏi.

      "Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, giọng kêu.

      "Lạc Thủy, con tới rồi, mau tới đây chút." Thái Hoàng Thái Hậu đem Lạc Thủy kéo đến bên cạnh nôi, chỉ vào bên trong hai đứa trẻ xinh đẹp, mở miệng : "Lạc Thủy, con xem hai tiểu tử này, dáng dấp đáng , cũng là di truyền từ tướng mạo của phụ hoàng, mẫu hậu chúng!" đến đây, trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu tràn đầy từ ái.

      "Ha ha, Đúng vậy a." Lạc Thủy ở bên nôi bên ngồi xuống, nhìn hai đứa trẻ mở mắt đen to tròn, miệng vang ngừng, biết cái gì, trong mắt Lạc Thủy tràn đầy nhu hòa, cũng mang theo cả hâm mộ.

      Nghiêng đầu nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy lưỡng lự mở miệng : "Thái Hoàng Thái Hậu!"

      "Ừ? Chuyện gì?" Tầm mắt Thái Hoàng Thái Hậu vẫn chăm chú vào hai đứa kia, thuận miệng đáp tiếng.

      "Lạc Thủy muốn tìm phụ thân!"

      " tìm cha con?" Thái Hoàng Thái Hậu vì những lời của Lạc Thủy mà nghiêng đầu hỏi.

      "Dạ, Lạc Thủy muốn xuất cung." Gật đầu với Thái Hoàng Thái Hậu cái, Lạc Thủy mở miệng .

      "Xuất cung!" Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu thoáng qua điều gì đó, nha đầu Lạc Thủy này sống bên cạnh bà nhiều năm như vậy, bây giờ rời , là bà quen.

      "Phải."

      "Lạc Thủy a, có phải con trách Thái Hoàng Thái Hậu trong khoảng thời gian này chỉ thương hai tiểu tử này, thương con, con mới giận Thái Hoàng Thái Hậu?" Thái Hoàng Thái Hậu vội vàng hỏi.




      Phiên Ngoại 2: Thái Hoàng Thái Hậu đành lòng!

      Edit :phạm Trang

      Beta: Quảng Hằng :p B.Cat




      "Dĩ nhiên phải." Lạc Thủy bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà bật cười, lão nhân này nghĩ Lạc Thủy là gì đây, lại còn tranh đấu tình cảm với hai tiểu hài tử, "Thái Hoàng Thái Hậu, ra là bởi vì Lạc Thủy nhớ phụ thân , muốn gặp phụ thân."

      "Nhớ phụ thân, vậy bảo hoàng thượng gọi phụ thân con hồi kinh là được, con cũng cần xuất cung, Ai gia quen." Thái Hoàng Thái Hậu giống như đứa trẻ lôi kéo tay Lạc Thủy, nhưng lúc này đây, quyết tâm của Lạc Thủy là muốn xuất cung.

      " cần phiền toái tới hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy tháng trở lại ."

      "Này. . . . . ."

      "Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy trong cung nhiều năm như vậy, rất muốn ra ngoài chút." Lạc Thủy tiếp tục .

      Nghe Lạc Thủy như vậy, lại thấy vẻ nghiêm túc mặt nàng, Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt thoáng vòng vo chút. Đúng vậy, nha đầu Lạc Thủy này mấy năm này vẫn sống bên nàng, có ra khỏi cửa cung, ai ~~~ là nàng quá sơ sót.

      Gật đầu với Lạc Thủy cái, "Được rồi, Ai gia phái người đưa con ."

      " cần, tự con là được rồi."

      "Như vậy sao được!" Thái Hoàng Thái Hậu liền cự tuyệt, "Ai gia làm sao có thể để cho con mình xuất cung!"

      "Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ."

      "Cái này có thương lượng." Thái Hoàng Thái Hậu quyết tâm, "Lạc Thủy, cha con ở xa kinh thành, mình con rời , nếu đường có chuyện gì xảy ra, Ai gia biết đối với giao phó của con cha ra sao đây?"

      " , Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy cũng biết võ công, có việc gì."

      " được, Ai gia đồng ý." Thái Hoàng Thái Hậu vẫn kiên trì, nha đầu Lạc Thủy từ bao giờ lá gan lớn như vậy rồi, dám đơn độc mình xuất cung, nếu nửa đường gặp phải thổ phỉ, vậy phải làm sao, nha đầu này đúng là đơn thuần .

      "Thái Hoàng Thái Hậu." Đột nhiên, Lạc Thủy hướng Thái Hoàng Thái Hậu quỳ xuống, nàng hy vọng có người theo bên người, nhiều năm như vậy, bên cạnh có biết bao loại người, nàng chỉ muốn thừa dịp này, mình có thể chân chính xuất cung mình.

      "Lạc Thủy, con làm cái gì vậy?"

      Lạc Thủy giương mắt, trong mắt mang theo thỉnh cầu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy ở bên cạnh người nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có cầu xin ngài cái gì, lần này cầu xin ngài đáp ứng Lạc Thủy, để cho Lạc Thủy mình có được hay ? »
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :