1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 555: Hoàng Phủ Tấn, ngươi là ngu ngốc!

      Editor: Tiểu Linh

      Beta: B.Cat





      Nước mắt Tiểu Thiên tuôn ra ngoài hốc mắt!

      Lời nằm sâu trong cổ họng!

      Phúc Quý mới vừa ra cửa ngự thư phòng, liền đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Thiên.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng. . . . . ."

      lâu cũng ra chữ sau kia, nhìn thấy Tiểu Thiên, Phúc Quý sớm kích động biết làm sao. dám tin xoa xoa cặp mắt, lại lần nữa nhìn về phía Tiểu Thiên.

      . . . . . . phải là hoa mắt, . . . . . . phải là cảm giác sai lầm, . . . . . . là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương trở lại.

      Ông trời rốt cục cũng mở mắt, rốt cục nhìn thấy thâm tình của hoàng thượng đối với nương nương rồi, bệnh của hoàng thượng rốt cuộc cũng có hy vọng rồi.

      Dưới kích động, vành mắt Phúc Quý mơ hồ, lúc lâu, từ giữa cổ họng nhảy ra mấy chữ, "Nô. . . . . . Nô tài tham kiến hoàng. . . . . ."

      muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị Tiểu Thiên đưa tay kéo lại.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng hậu nương nương, ngài?"

      "Phúc Quý, ngươi trước xuống , ta muốn. . . . . . Ta muốn xem hoàng thượng chút!" Tiểu Thiên xong rất lưỡng lự, ở bên trong lại trận ho khan khiến tâm nàng nhéo phải càng ngày càng gấp.

      "Dạ, dạ, nô. . . . . . Nô tài này. . . . . . Cái này liền xuống. Nô tài cám ơn. . . . . . Cám ơn nương nương." Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho Phúc Quý kích động dâng lên lệ quang.

      Phúc Quý bước nhanh lui xuống, Tiểu Thiên xoay người lại, nhấc chân lên chuẩn bị bước vào, nhưng ngay sau đó lại ngừng lại.

      Nàng nên với Tấn những gì đây khi vào? Xin lỗi sao? Nàng xin lỗi có thể đền bù lại những chuyện kia sao?

      "Khụ khụ. . . . . ." Bên trong lần nữa truyền đến tiếng ho khan của Hoàng Phủ Tấn, khiến tâm Tiểu Thiên lại lần nữa quất cái.

      do dự cái gì nữa, Tiểu Thiên nhấc chân lên bước vào.

      "Khụ khụ. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn vẫn ho khan ngừng, muốn uống miếng nước, tay nâng chum trà lên nhưng vì ho khan mà tay run rẩy làm nước trà rơi vãi hết ra ngoài.

      Tiểu Thiên đứng ở cửa, thấy bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn, trong mắt của nàng lại lên vẻ đau lòng, nhấc chân lên từ từ hướng tới.

      Cầm tay tấu chương, vất vả dừng ho khan, Hoàng Phủ Tấn cầm bút lông chuẩn bị phê chuẩn, nghe được tiếng bước chân từ phía xa hướng đến mình, vui nhíu mày.

      "Phúc Quý, trẫm phải là lệnh cho ngươi . . . . . ." Hoàng Phủ Tấn nhịn được ngẩng đầu lên, đến khi hình ảnh kia giọi vào mi mắt ngây ngẩn cả người, lời nằm lại nơi cổ họng cũng phát ra được nữa.




      Chương 556: đến tận tâm hồn của đế vương!

      Editor: Tiểu Linh

      Beta: B.Cat



      Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cả tòa ngự thư phòng yên tĩnh phảng phất tia tiếng động, nếu có chỉ là tiếng thở hổn hển, mặt của hai người tựa như bình tĩnh, chỉ có chính bọn họ ràng, trong lòng của bọn họ lúc này sớm trào sóng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên?" Giữa hai người khắc lâu trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn mới từ trong miệng khó khăn nhảy ra mấy chữ này, nghe được ra, ràng dám tin.

      Còn có mơ hồ quanh quẩn trong đó.

      cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại dám tin, bởi vì kích động mà khóe mắt vương lệ, bán đứng hoàn toàn tâm tình của lúc này.

      Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn nắm tấu chương tay ngừng run rẩy. Tuy yên tĩnh, nhưng cặp mắt lại chăm chú nhìn vào người Tiểu Thiên, ngay cả nháy mắt cũng dám nháy, sợ trong nháy mắt, Tiểu Thiên lại đột nhiên biến mất.

      "Tấn!" Tiểu Thiên nhàng gọi tiếng, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn bởi vì tiếng gọi ấy mà run rẩy.

      "Thiên Thiên! Là Thiên Thiên!" Nước mắt trong nháy mắt tuôn ra hốc mắt Hoàng Phủ Tấn, theo chóp mũi xuống.

      chợt từ từ đứng lên, cả người gần như là vọt tới trước mặt Tiểu Thiên, tay ôm lấy Tiểu Thiên vào ngực, nước mắt của lại tuôn rơi.

      Càng ôm càng chặt, Tiểu Thiên có chút thở nổi, nhưng nàng lại đẩy Hoàng Phủ Tấn ra. Nàng mê luyến cái ôm trong ngực, trong khoảng thời gian này chỉ có ở trong mộng mới có thể xuất cái ôm này.

      Nàng —— rất nhớ .

      "Thiên Thiên, nàng trở lại, ngươi trở lại, khụ khụ. . . . . . Nàng trở lại." Thanh Hoàng Phủ Tấn nghẹn ngào lại giọng nỉ non bên tai Tiểu Thiên, tiếng ho khan lại thêm vang lên.

      "Tấn. . . . . ." Đưa tay vòng qua eo Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên đau lòng ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, tựa vào trong ngực , nước mắt cũng theo đó dâng lên.

      Tình của đế vương! Đây chính là tình của đế vương sao? Tại sao đau như vậy? Tại sao phải mang theo sợ hãi cùng mất mát như vậy? Sợ đến mức phải làm người bận tâm như vậy!

      Chỉ có say đắm, mới có thể quá mức sợ mất , bởi vì cũng có cách nào chịu đựng lại lần nữa mất người thương.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 557: Lần nữa lại thấy áy náy cùng tự trách!

      Edit: Tiểu linh

      Beta: B.Cat



      Cảm giác được mình được Hoàng Phủ Tấn chậm rãi buông lỏng ra, nàng giương mắt, thấy được ánh mắt dám tin của Hoàng Phủ Tấn, "Thiên Thiên, nàng. . . . . . Nàng trở lại?"

      "Ừ, ta trở về, Tấn, ta trở về." Đau lòng vươn tay, nàng vuốt gương mặt gầy gò lại thêm tiều tụy của Hoàng Phủ Tấn, trong mắt của nàng thoáng qua tự trách.

      " Nàng. . . . . . Ngươi nữa sao? rời ta mà sao?" Hoàng Phủ Tấn đưa tay, cầm lấy bàn tay bé của nàng chặt, khi hỏi những lời này, khóe mắt thoáng qua sợ hãi rằng nàng lại biến mất.

      "Ừ, , bao giờ rời xa nữa!" Tiểu Thiên lại lần nữa ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, tự trách, áy náy, còn có đau lòng, nước mắt của nàng lần nữa lại trào ra khỏi hốc mắt, " xin lỗi, Tấn, đều là ta đần độn, ta ngu ngốc, ta cái gì cũng biết liền đem chàng đuổi , 555~~ xin lỗi, Tấn, xin lỗi ~~~"

      Nàng cuối cùng nhớ ra ngày đó nàng hôn mê, lúc khi tỉnh lại, tại sao đột nhiên có cảm giác đau lòng quanh quẩn quanh trái tim. Đó là vì khi ở trong động nàng nghe được Tấn với Dạ câu kia.

      “Ta muốn Thiên Thiên hoàn toàn bình yên vô , bất kể ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể cứu nàng, ngươi cũng cần để ý đến ta!”

      Lúc ấy, mặc dù là nàng là hôn mê, nhưng câu này lại để cho nàng nghe được ràng. Chính là ngu ngốc, hoàn toàn để ý đến mình, giúp nàng giải độc, bất kể ở tình huống gì, đều nghĩ đến nàng, lại còn làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của suy tính trước sau. Chính là ngu ngốc, nàng như mạng mình, bị nàng vô tình đuổi còn lòng chỉ nàng.

      là tên đại ngu ngốc nhất thiên hạ! Nước mắt Tiểu Thiên chảy tràn nhiều thêm.

      Mỗi lần vừa nghĩ tới nàng vô tình với , kiên quyết đuổi , lại có chút oán hận nào nàng, thậm chí khi buông tay nàng, , chỉ cần nàng vui vẻ, cái gì cũng quan trọng.

      Nhưng nàng lại làm cho chịu đựng đau đớn lâu như vậy.

      thương nàng như vậy, cả đời này nàng có thể hồi đáp sao?

      Nhìn Tiểu Thiên khóc đến thương tâm trong lòng , nàng tự trách bản thân, nàng khóc đến mức làm ướt hết áo cũng khiến cho phải đau lòng mà tâm đau nhói.




      Chương 558: Cả đời đủ, nhưng còn có rất nhiều đời!

      Edit: Tiểu linh

      Beta: B.Cat



      Cho tới bây giờ cũng chưa từng trách nàng, là chưa với nàng, là làm thương tổn nàng trước, nàng hề biết điều gì cả nên nàng tức giận đối với cũng là phải, có lý do gì trách nàng.

      tại, Thiên Thiên rốt cục cũng trở về bên cạnh , chân chính trở lại, sao lại trách nàng được cơ chứ!

      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia nhu tình, khóe miệng rốt cục giương lên phát ra nụ cười từ trong tâm trong suốt nửa tháng qua, mang theo chút cảm kích, cảm tạ ông trời, cuối cùng đem Thiên Thiên đưa về bên cạnh , cầu cái gì, chỉ cầu Thiên Thiên cả đời này bao giờ xảy ra chuyện gì nữa, bao giờ nữa rời khỏi nữa.

      Nghĩ tới đây, ôm Tiểu Thiên chặt thêm chút.

      "Tấn, xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên còn trách cứ mình.

      " là trẫm tốt, sao có thể trách nàng, đều là ta tự chủ trương, khiến nàng giận là phải, ngoan, nàng đừng tự trách, phải là lỗi của nàng." Hoàng Phủ Tấn nhàng vỗ lưng của nàng, cố gắng trấn an tâm tình của nàng.

      Khi cảm giác trong người cảm thấy bình ổn hơn, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lộ ra vẻ cưng chiều nhìn Tiểu Thiên, giọng : "Thiên Thiên, lần này nàng được rời ta mà bỏ nữa, biết ? Nếu kể cả nàng tới chân trời, ta cũng đem nàng kéo trở lại, mãi mãi đem nàng đặt bên người."

      Khẩu khí mặc dù mang theo vài phần bá đạo, nhưng vẫn như cũ khó nén thâm tình.

      Nghe giọng bá đạo của Hoàng Phủ Tấn mà thiếu thâm tình, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ lóe sáng, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn, nghiêm túc lắc đầu cái, giọng mang theo nghẹn ngào, " , bao giờ , nếu như chàng chê ta phiền toái muốn đuổi ta , ta cũng cứ , ta muốn cả đời bám lấy chàng, chàng cần phải chuẩn bị, Niếp Tiểu Thiên ta chuẩn bị quấn lấy chàng cả đời, nghe ràng, phải là ngày, là cả đời!" Vừa , hai tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, ngả người vào ngực , ôm chặt .

      Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn biểu lộ nụ cười cưng chiều, vòng qua bả vai của nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, "Tốt, ta sớm chuẩn bị xong, để cho Thiên Thiên cả đời quấn lấy ta, nếu như cả đời còn chưa đủ..., còn có đời sau, kiếp sau nữa, đời sau sau nữa, kiếp sau sau nữa. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn học cách của Tiểu Thiên lúc mà nàng nguyền rủa .
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 559: Làm sao nàng có thể là phiền toái?

      Edit: Tiểu linh

      #800080; Beta: Quảng Hằng



      Con người này khi nguyền rủa rất mạnh miệng, chỉ sợ nguyền rủa chết.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu hết mức, "Cho nên, Thiên Thiên cũng phải chuẩn bị, vẫn còn nhiều câu chưa mắng chửi xong, nàng vẫn phải ở bên cạnh ta."

      "Ừ!" Hít mũi cái, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nàng mở miệng : "Chàng chuẩn bị xong cũng đừng hối hận, ta tính toán xong, cho dù chàng chê ta phiền toái, ta vẫn nương nhờ bên cạnh chàng, cho nên, cũng đừng suy nghĩ đến việc chê ta phiền toái, dù sao cũng có ích lợi gì."

      "Được, được, ta chê, ta vĩnh viễn ngại phiền toái mà Thiên Thiên đem lại." Cúi đầu nhìn Tiểu Thiên, trong mắt Hoàng Phủ Tấn khó nén thâm tình cùng cưng chìu. Chỉ cần người này có thể ở bên cạnh ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng có thể làm, sao có thể lại cho rằng nàng là phiền toái, nếu như nàng đại phiền toái, cũng nguyện ý mang theo đại phiền toái ở bên người, coi chừng nàng cả đời, bảo vệ nàng cả đời, để cho nàng vĩnh viễn vui vẻ làm đại phiền toái.

      Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến ánh mắt Tiểu Thiên thoáng qua vẻ tươi cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười của nàng liền chùng xuống, vẻ mặt đau lòng, "Tấn, chàng gầy quá." Giọng Tiểu Thiên lại lần nữa nghẹn ngào, "Chưa từng thấy qua người nào lại giống như chàng, cái gì cũng với người ta, mình lặng lẽ chịu đựng, chàng cho rằng ngươi là hoàng đế là rất giỏi sao?" Bởi vì đau lòng, nước mắt Tiểu Thiên lại lần nữa bừng lên.

      "Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, cõi lòng đầy thâm tình, nghịch sợi tóc của nàng mở miệng : "Thiên Thiên, ông trời khiến ngươi bình an ở trước mặt ta, ta rất thỏa mãn, ta dám cầu quá nhiều, cũng dám cầu tha thứ của ngươi, ta sợ ông trời ta quá tham lam, lại lần nữa đem ngươi mang khỏi ta, ta chịu nổi được, dậy nổi, chỉ cần ngươi có thể bình an , ta so đo cái gì cả." Thâm tình trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến người ta thể cảm động.

      Đúng vậy, có thể cái gì đều so đo, chỉ cần nàng bình an , những khác bất cứ chuyện gì cũng có muốn.




      Chương 560: Lời thề suốt đời này thay đổi !

      Edit: Tiểu linh

      Beta: Quảng Hằng



      "Tấn. . . . . ." Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại lên nụ cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng cầu cái gì hơn nữa.

      Nước mắt ngừng trào tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng lại lần nữa kìm lòng được nhào vào lòng Hoàng Phủ Tấn: " ra ta đây xui xẻo, gả cho tên hoàng đế ngốc còn phải theo ngươi cả đời , ra ta cũng ngốc . Ô!

      Tiểu Thiên đau lòng ôm Hoàng Phủ Tấn, khóc thỏa thê.

      Nhìn Tiểu Thiên ở trong lòng đem mình ôm chắc, cảm giác chân thực, khắc sâu vào trong lòng.Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia cảm kích, đúng vậy, Thiên Thiên của chân chân chính chính trở lại. Bọn họ còn phải đau lòng, còn phải chia lìa.

      Hoàng Phủ Tấn nhàng buông nàng ra, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, cười cưng chìu, "Nàng ngu ngốc, ta cũng ngu ngốc, cho nên vừa đúng đôi.”

      Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên bật cười, nàng cố làm ra vẻ vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, : "Ta vốn ngu ngốc , là gả cho cái tên hoàng đế đần nhà người nên mới lây đần, đều là bị ngươi cho lây bệnh , ngươi cần phải phụ trách ta cả đời,bởi vì ta ngốc như vậy ngoại trừ tên đần nhà ngươi chắc chắn ai cần ta."

      "Như vậy là tốt nhất để người khác cùng ta tranh đoạt. Ta làm Thiên Thiên ngốc như vậy ta đem Thiên Thiên phụ trách cả đời, nuôi Thiên Thiên cả đời." Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, cho dù là cười giỡn, cũng nghe được ra trong lời khó nén thâm tình.

      Tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn , Tiểu Thiên khóe miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc, trong mắt còn có đau đớn.

      "Thiên Thiên!" Thanh Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa vang lên bên tai nàng, mang theo nhàn nhạt mùi vị nghiêm túc.

      "Ừ?" Từ trong ngực ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên mê mang nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mặt đột nhiên nghiêm túc .

      Thấy Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng, thâm tình trong tròng mắt lộ ra lời thề suốt đời này thay đổi , "Cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng, những lời này ta chỉ qua với mình nàng, đời này cũng chỉ cùng mình nàng, cũng chỉ thực đối với mình nàng."

      Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên cảm giác quý trọng. Nàng nâng lên khóe miệng, đối với Hoàng Phủ Tấn trịnh trọng gật đầu cái "Ừ, ta biết."

      Nếu , nàng cũng biết, cả đời này, chỉ biết dắt tay của nàng, suốt đời này thay đổi!
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 561: Hoàng Phủ Tấn kích động!

      Edit: Tiểu linh

      #800080; Beta: Quảng Hằng

       



      "Thiên Thiên. . . . . ." Trong đôi mắt thâm tình lộ ra mấy phần khát vọng, Hoàng Phủ Tấn đưa tay nâng cằm của nàng, trong mắt mang theo nhàn nhạt chờ đợi.

      "Ừ?"Nhìn vào mắt Hoàng Phủ Tấn , trong nháy mắt mặt của Tiểu Thiên trở nên ửng đỏ

      "Ta. . . . . . Ta muốn hôn nàng, muốn lâu rồi." Theo lời này rơi xuống, nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn cũng theo đó mà rơi bên miệng Tiểu Thiên. Nụ hôn đó chứa bao nhiêu thâm tình cùng say đắm làm người ta thể bỏ qua.

      Tự nhiên nâng lên khóe miệng, Tiểu Thiên đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn , nhàng nhón chân lên, chủ động nghênh đón nụ hôn của . Thâm tình đè nén lâu nay biến thành khát vọng khiến cho nụ hôn của hai người bọn họ có chút dồn dập.

      "Tấn, ta cũng muốn hôn chàng lâu rồi." Nụ hôn kia xóa sạch ngượng ngùng, Tiểu Thiên thừa dịp lỗ hổng đối với Hoàng Phủ Tấn mở miệng .

      Trong mắt hai ngươi bọn họ còn chút đau đớn nào chỉ còn lại ước mơ, tương lai của bọn họ, còn có .

      Hoàng nhi của bọn họ, kết tinh tình của bọn họ. Đời này bọn họ trân trọng hoàng nhi.

      Tay Hoàng Phủ Tân kìm được xoa cái bụng hơi nhô lên của Tiểu Thiên. Nơi này hơi nhảy lên, Hoàng Phủ Tấn vì hình thức động chạm này mà khẽ rơi lệ. cảm nhận được hài tử ở trong bụng của Tiểu Thiên.

      Kích động ôm Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hưng phấn rơi lệ, cảm giác được làm cha khiến kích động, "Thiên. . . . . . Thiên Thiên, ta. . . . . . Ta cảm giác được tiểu tử động rồi, . . . . . . cảm thấy, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn cao hứng, lời thoát ra mạch lạc. Nước mắt trong lúc kích động lên tâm trạng của

      Bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, khóe miệng Tiểu Thiên vẫn treo nụ cười, người này, làm phụ hoàng liền cao hứng thành như vậy, chỉ là máy thai mà thôi, liền kích động đến ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên, nó. . . . . . Nó động, ta. . . . . . Ta cảm thấy, nó . . . . . . động." Tâm tình kích động vẫn hề bình phục lại, Hoàng Phủ Tấn chuyện nhưng lời thủy chung có chút mạch lạc, nước mắt bởi vì kích động trào dâng càng thêm lợi hại .

      Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên bật cười, "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử động, phải là lần đầu tiên." Nhìn cao hứng nàng lại nhớ đến khi ở Đoạn tình cốc, lần đầu tiên nàng cảm thấy hài tử động cũng cảm thấy kích động như .

      #800080;


      Chương 562: Hoàng thượng gần đây tâm tình rất tốt!

      #003300; Edit: Tiểu linh

      #800080; Beta: Quảng Hằng





      "Thiên Thiên, nó là hài tử của ta, ta. . . . . . Ta sắp làm phụ hoàng rồi, Thiên Thiên, ta sắp làm phụ hoàng rồi!" Cao hứng rất nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên bế lên, tại chỗ quay quanh tầm vài vòng mới ngừng lại.

      "Thiên Thiên, ta làm phụ hoàng rồi, ta làm phụ hoàng ." Kích động biết làm sao, Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Thiên Thiên, cám ơn nàng, cám ơn nàng!"

      Người này sao lại càng ngày càng giống trẻ con như vậy. Khóe miệng của Tiểu Thiên lại treo lên nụ cười

      Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn tránh ra, Tiểu Thiên cố làm ra vẻ vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, " Nhưng ta cảnh cáo chàng a, chàng cũng thể có hoàng nhi rồi thương ta đó, nếu ta ghen , ta ghen liền cả đời để ý tới chàng, để cho chàng tìm nữ nhân khác sanh con !"

      "Ừ, , ta vĩnh viễn chỉ thương mình Thiên Thiên, hoàng nhi cũng kém hơn Thiên Thiên, ta chỉ thương Thiên Thiên a." Hoàng Phủ Tấn cúi người, vừa cười vừa nắm lấy cằm Tiểu Thiên, động tình hôn xuống.

      Khóe mắt Tiểu Thiên treo nụ cười, mặt ẩm ướt, là đại biểu nước mắt của hạnh phúc

      ————————————————————————————

      Sau khi Tiểu Thiên hồi cung, trong hoàng cung bao giờ xuất cái loại khí trầm . Tại sao? Bởi vì mặt hoàng thượng lão Đại cả ngày treo nụ cười, ngay cả vào triều đều là cười híp mắt , làm cho các đại thần cũng thụ sủng nhược kinh. Tâm tình của hoàng thượng trong khoảng thời gian này rất tốt.

      Chẳng qua là trong khoảng thời gian này, triều đình vẫn ít người xuất , đó chính là Tể tướng Đoạn Ngự. Về phần nguyên nhân xuất , phần lớn mọi người suy đoán là bởi vì hồng nhân của tướng gia tại ngự thư phòng bị tướng gia đâm xuống kiếm, bị thương đến giờ vẫn chưa có tỉnh lại.

      Aì!!! Hai nam nhân quyền lực nhất Kim Lăng bọn họ đều đồng dạng là những kẻ si tình điển hình. Bọn họ già như vậy mấy chuyện ấy mấy khi mắc phải. Những đại thần kiêu ngạo, cuộc sống của bọn họ cũng mấy tốt đẹp nếu thỉnh thoảng ái thê nào của những vị tối cao này xảy ra chuyện bọn họ lại phải căng thẳng sống qua ngày a

      Ngự hoa viên ——

      "Tấn!" Tiểu Thiên đột nhiên nhảy đến sau lưng Hoàng Phủ Tấn, cả người nằm ở lưng , nhìn ra được nàng cao hứng.

      Trở tay cầm tay Tiểu Thiên , đem nàng kéo đến trước mặt mình, Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười : "Chuyện gì cao hứng như thế a, Hoàng hậu nương nương?"
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 563: Long phượng thai!


      "Tấn, ta cho chàng biết chuyện!" Sôi nổi ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, mặt Tiểu Thiên bởi vì hưng phấn mà khẽ phiếm hồng.

      "Được, nàng chuyện gì để cho nàng cao hứng như thế đây?" Hoàng Phủ Tấn cũng như vậy có bộ dạng cao hứng, nhìn Tiểu Thiên cao hứng như thế, tâm tình của hận dễ dàng bị nàng lây.

      "Ha ha ~~~" Vừa nghĩ tới mình chuyện sắp , nàng liền ngây ngốc ngửa đầu nở nụ cười.

      " nương ngu ngốc này, chưa kể đưng cười cao hứng như thế có được hay ?" Hoàng Phủ Tấn cưng chìu đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh mình, "Ngoan nào, mau, đừng làm ta hồi hộp!"

      "A, a, được!" Gật đầu cái, nàng lại cười khúc khích , "Hừ hừ ~~~~"

      "Ngu ngốc, mau!" Hoàng Phủ Tấn cố ý nghiêm mặt, người nầy, rốt cuộc chuyện gì làm cho nàng cao hứng như thế.

      "A, a, được rồi, ta ." Nhớ tới mình tiếp theo phải chuyện gì, nụ cười mặt nàng càng lúc càng lớn, hướng Hoàng Phủ Tấn ngoắc ngoắc ngón tay, trong mắt nàng mang theo sâu đậm ý cười, "Ta mới vừa đến Thái Y Viện tìm Lý Thái y rồi, . . . . . ."

      Nàng thần bí nhìn Hoàng Phủ Tấn cái.

      " gì?" Người nầy, đúng là làm hồi hộp mà.

      " ta mang long phượng thai a!" Vừa đến tin tức này, Tiểu Thiên liền vui vẻ dứt.

      ra là này cổ đại y thuật còn có thể tân tiến như vậy, Lý Thái y chẳng qua là cho nàng bắt mạch cái mà thôi mà lai phát ra nàng mang long thai, so với siêu còn lợi hại hơn. (PS: tác giả đơn thuần bừa, các đồng chí đừng coi là . )

      Lúc Lý Thái y với nàng, nàng còn tin nhưng Lý thái ý nào dám khẳng địnhvới nàng mà chắc chắn a.

      Nghĩ đến mình trong bụng mang thai hai Bảo Bảo, nàng liền cao hứng đến mức vẫn vui vẻ dứt.

      "Long phượng thai?" Nghe Tiểu Thiên như vậy, Hoàng Phủ Tấn càng thêm kích động cả người từ ghế đứng bật dậy, khóe miệng nâng lên độ cong càng lúc càng lớn.

      "Đúng vậy, Lý Thái y cùng ta xác định là long phượng thai!" Vừa đến ba chữ "Long phượng thai", Tiểu Thiên liền cười cong cả lông mày, trong mắt tự nhiên thoáng qua biểu của vị mẫu thân nhu hòa.

      "Ha ha ~~~ tốt quá." Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên ở trong ngự hoa viên cao hứng cười lớn, "Ta vừa có tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử cùng lúc."

      Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên xoay chung quanh tầm vài vòng mới đành lòng để xuống.




      Chương 564: Hoàng Phủ Tấn ngây thơ giống như hài tử!


      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên." Mặc dù qua mấy tháng, Hoàng Phủ Tấn vừa nhắc tới hài tử trong bụng Thiên Thiên vẫn kích động mắt ứa lệ.

      "Được rồi, được rồi, xem chàng cao hứng kìa." Mặc dù những lời này của Tiểu Thiên nghe rất tùy ý, nhưng cũng giống như Hoàng Phủ Tấn, trong mắt của nàng cũng ngân ngấn lệ.

      Lão Thiên rất hậu đãi nàng, mặc dù để cho nàng rời khỏi ba mẹ tới nơi triều đại xa lạ này nhưng lại đem nam nhân ưu tú lại thâm tình đưa đến bên người nàng, tại lại cho nàng hai bảo bối, chỉ cần như vậy là đủ rồi, nàng cũng dám mong mỏi gì xa xôi hơn nữa.

      "Ta dĩ nhiên cao hứng, ta sắp làm phụ hoàng ." Dưới kích động, Hoàng Phủ Tấn kìm lòng được hôn gương mặt Tiểu Thiên , đưa tay đem nàng kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, ", Thiên Thiên, ngồi xuống trước, cho ta nghe nghe, con trai bảo bối của ta cùng nữ nhi có phải ở bên trong chuyện phiếm hay ?"

      Vừa , ngồi xổm người xuống , kê tai gần sát vào bụng Tiểu Thiên , trong mắt tràn đầy thứ tình cảm phụ thân trìu mến còn có hưng phấn.

      Tiểu Thiên nhìn bộ dạng Hoàng Phủ Tấn ngây thơ, nàng kìm lòng được nâng khóe miệng lên, "Chàng thực ngốc, bọn họ vẫn còn ở trong bụng thế nào nữa?"

      "Thiên Thiên, nàng hiểu rồi." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Tiểu Thiên bên cạnh, đem nàng ôm vào trong ngực, mở miệng : "Chỉ cần dùng tâm nghe, liền nhất định có thể nghe được." đến đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt vẫn như vậy lên đầy thâm tình cùng cưng chìu.

      Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn, độ cong nơi khóe miệng càng gia tăng chút.

      Đúng vậy a, chỉ cần dùng tâm nghe liền nhất định có thể nghe được. Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn , nghe bởi vì kích động mà vẫn thể bình phục nhịp tim, nàng cười thản nhiên.

      phụ hoàng tốt, phụ hoàng tốt nhất nhất nhất thế giới.

      Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên cố làm tức giận vỗ Hoàng Phủ Tấn  cái, "Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ chuyện, phụ hoàng là đại ngu ngốc!"

      "Phải , vậy ta nghe nữa nghe nữa." Hoàng Phủ Tấn cũng có phủ nhận cái gì, lần nữa làm bộ ngồi xổm người xuống dựa bụng Tiểu Thiên, làm cho Tiểu Thiên lớn tiếng nở nụ cười, tiếng cười có chút đau đớn nào.

      Bất cứ thứ gì cũng kém thời khắc này, trượng phu nàng sâu đậm lại si tình, đến mấy tháng sau lại chào đời hai bảo bảo, nàng đời này có thể là lời to rồi. Nghĩ đến đây mắt nàng lại tràn ngập ý cười



      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :