1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 545: Tại sao phải như vậy?

      Edit: Zennie

      Beta: B.Cat





      "Thiên Thiên. . . . . ." Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên khó chịu như thế, Ám Dạ lúic này đành lòng tiếp. Nhưng cũng hiểu, nếu tách Thiên Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn ra, đối với Thiên Thiên mà càng thêm khó chịu hơn nữa.

      Bộ dạng của nàng mấy ngày nay lúc nào cũng là cười vui, nhưng vẫn cảm nhận được phải là như vậy, chẳng qua là làm bộ như thấy gì cả. muốn nhắc đến Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt Thiên Thiên, điều đó khiến nàng thương tâm.

      "Thiên Thiên, ngươi bây giờ biết Hoàng Phủ Tấn làm tất cả những việc đó là vì cái gì ?"

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Tại. . . . . . Tại sao có thể như vậy, tại. . . . . . Tại sao có thể như vậy." Nước mắt tuôn trào, nàng đem những đè nén mấy ngày qua hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài, "Tại sao cái gì cũng cho ta biết? cho rằng là ai, tại sao có thể tùy tiện quyết định? Tại sao hỏi xem ta cảm thấy như thế nào liền tự tiện quyết định thay ta? Tại sao suy nghĩ chút rằng ta cũng có nhiều khổ sở chứ? Hu hu~~~" Tùy ý đem cảm xúc đè nén trong lòng lâu thổ lộ ra ngoài, nàng nằm ở bàn khóc, "Sao lại ngu ngốc như vậy, cái gì cũng cho ta biết mà mình chịu đựng, chịu đựng ta chỉ trích, chịu đựng ta tuyệt tình, tên ngu ngốc kia tại sao lại ngu như vậy? Hoàng Phủ Tấn ngươi, tên ngu ngốc này, hu hu~~~"

      Để mặc cho Tiểu Thiên cứ khóc như vậy, Ám Dạ gì thêm, bị đè nén lâu như vậy, nha đầu này cũng nên phát tiết chút.

      Chẳng qua là nghe được trong lời của nàng dù trách cứ Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn mang theo đau lòng, tâm của Ám Dạ cũng đau theo.

      ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, vẫn lẳng lặng, cho đến khi Tiểu Thiên ngừng khóc, mới phục hồi tinh thần lại. thấy được trong mắt Tiểu Thiên chính là hoảng sợ mang theo khẩn trương ràng.

      "Dạ, ngươi cho ta biết, ngày đó tại sao lại ho khan ho đến như vậy, có phải hay bởi vì ta, ngươi cho ta biết có phải hay bởi vì ta?" Trong mắt Tiểu Thiên đầy lo lắng cùng vội vàng, nàng cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Đêm đó khi nàng mới vừa nhìn thấy , mặc dù sắc mặt được tốt, nhưng cũng còn thấy ho khan. Tại sao khi nàng tỉnh lại sau hôn mê, liền ho khan đến như vậy? Bất quá mới đêm mà thôi, tại sao lại đột nhiên ho khan?

      "Thiên Thiên. . . . . ." Chân mày Ám Dạ bởi vì câu hỏi này mà nhíu lại.

      Càng như vậy, trong lòng Tiểu Thiên càng kịch liệt, "Dạ, ngươi cho ta biết, nhất định phải là vì ta, nhất định phải là vì ta?" Tiểu Thiên càng hỏi càng kích động, gần như là hướng về phía Ám Dạ hô lên, nước mắt đau lòng vào lúc này lại lần nữa tuôn ra hốc mắt.






      Chương 546: Đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      darkEdit: Zennie

      Beta: B.Cat







      "Ừ!" Cuối cùng, Ám Dạ cắn răng, gật đầu cái đối với Tiểu Thiên.

      thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, gì, nhìn ra được, trong lòng nàng rất kích động, nước mắt thay nhau lần lượt tuôn trào ra khỏi hốc mắt, thế nào cũng ngừng được.

      "Thiên Thiên. . . . . ." Nhìn thấy Tiểu Thiên như vậy, trong lòng Ám Dạ cũng chịu nổi, nếu như ngày đó ngay lúc Hoàng Phủ Tấn rời , nên ra chân tướng cho Thiên Thiên. Có phải g là lúc ấy quá ích kỷhay khôn, chỉ muốn để cho Thiên Thiên ở lại bên cạnh , lại làm cho nàng trở nên đau lòng như vậy?

      "Dạ!" Tiểu Thiên kích động nắm tay Ám Dạ, Ám Dạ cảm giác được tay của nàng bởi vì quá mức kích động mà vẫn run rẩy, "Ngươi cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kia. . . . . . Đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      "Ngươi a, Dạ, ta van cầu ngươi cho ta biết, đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tấn, rốt cuộc làm cái gì?" Trong mắt Tiểu Thiên mang theo cầu xin, "Tại sao độc của ta lại đột nhiên hoàn toàn còn, ngươi phải độc này rất khó giải sao? Ngươi phải trong thời gian ngắn giải hết được sao, tại sao vừa có Tấn, độc của ta liền giải được, rốt cuộc làm cái gì? Ngươi cho ta biết, rốt cuộc làm cái gì? Dạ, ta van cầu ngươi cho ta biết, ta van cầu ngươi cho ta biết. . . . . ." nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng vô lực quỳ xuống trước mặt Dạ.

      Nhớ tới lúc nàng đuổi Hoàng Phủ Tấn trong mắt tràn đầy cầu xin cùng tuyệt vọng, buông xuống tự ái của hoàng đế mà cầu xin nàng đừng bắt rời , nhưng nàng vẫn như cũ cố chấp đẩy ra xa.

      Lúc xoay người khóe mắt đau đớn, trong lòng nàng bất đắc dĩ làm sao lại chưa từng lo lắng qua?

      Nàng là ngu ngốc, tại sao chưa có hiểu tất cả đuổi Tấn , làm Tấn khổ tâm?

      Là nàng, là nàng vô tình đem đuổi , đuổi ra khỏi thế giới của nàng, bất kể cầu xin nàng như thế nào, nàng vẫn đuổi !

      Đau lòng, tự trách vào lúc này đều hướng trái tim nàng mà đánh tới.

      "Thiên Thiên, ngươi đừng như vậy, mau dậy ." Thấy Tiểu Thiên thống khổ quỳ trước mặt như vậy, tâm Ám Dạ cũng nhói đau .

      cúi người đem Tiểu Thiên đỡ lên, bất đắc dĩ cùng mất mát trong lòng chỉ sợ là người nào có thể hiểu.

      "Dạ, ta van cầu ngươi, cho ta biết có được hay , cho ta biết. . . . . ." Tiểu Thiên giương mắt, cầu xin nhìn Ám Dạ.

      "Được rồi, ngươi ngồi xuống trước , ta với ngươi." Ám Dạ gật đầu với nàng cái.

      "Được, được, ngươi , ngươi mau." Nghe lời ngồi xuống, cặp mắt của Tiểu Thiên vẫn dõi theo sát sao người Dạ, chờ đáp án của .
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 547: Đau lòng cùng tự trách!





      Nhìn Tiểu Thiên cái, Ám Dạ bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, đem chuyện ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở trong động băng dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng nhưng nhiệt độ trong động lại rất thấp khiến cho hàn khí xâm lấn vào phổi của cho nàng nghe.

      " cách khác, nếu như điều dưỡng tốt..., rất có thể bị ho lao!"

      đến đây, Ám Dạ yên tâm nhìn Tiểu Thiên cái, lúc này nàng sớm lệ rơi đầy mặt.

      Ở trong mắt của nàng, Ám Dạ thấy được tự trách nhiều hơn.

      "Thiên Thiên. . . . . ." muốn mở miệng, lại bị hành động của Tiểu Thiên cắt đứt.

      Chỉ thấy nàng từ băng đá đứng lên, chạy nhanh tới cửa Đoạn Tình Cốc .

      "Thiên Thiên, ngươi muốn đâu?" Chạy nhanh theo sau lưng Tiểu Thiên, Ám Dạ bắt được cánh tay của Tiểu Thiên. ra Tiểu Thiên cần trả lời cũng hiểu, nàng nhất định là muốn hồi cung tìm Hoàng Phủ Tấn, nhưng mà dưới cái bộ dáng nàng tại này của nàng, làm sao có thể yên tâm để cho nàng rời .

      "Dạ, ngươi đừng lôi kéo ta, ta muốn hồi cung, ta muốn tìm Tấn, đều là ta, đều là ta ngu đần mới biết khổ tâm của , đều là ta ngu ngốc, ta như vậy mới có thể vô tình mà đuổi khi thống khổ như vậy. Đều là ta, đều là lỗi của ta, ta bây giờ còn hại ngã bệnh, ta. . . . . . Đều là lỗi của ta, đều là ta, đều là do ta. . . . . ." Nàng vô lực ngồi mặt đất, thanh do mới vừa rồi bị kích động biến thành vô lực lẩm bẩm, "Đều tại ta, đều tại ta. . . . . ."

      Nước mắt chảy tràn đủ nhiều rồi, vành mắt của nàng hơi sưng phù, tấm lưng bé bởi vì nức nở mà khẽ run, trận lại trận tự trách ngừng xâm nhập lòng của nàng.

      "Thiên Thiên, ngươi đừng tự trách, cái này thể trách ngươi. Hoàng Phủ Tấn cũng trách ngươi, ngươi đừng tự trách." Ám Dạ ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, dùng ánh mắt tự trách nhìn nàng, tim của co rút đau đớn .

      "Dạ, ta muốn hồi cung, ta muốn nhìn chút, ta muốn hồi cung." Đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn Ám Dạ, sắc mặt tái nhợt vào lúc này càng làm cho lòng người đau đến bận tâm.

      "Được, hồi cung! Ta đưa ngươi hồi cung!" Đưa tay lau nước mắt mặt của nàng, Ám Dạ miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cho dù biết nụ cười của mình lúc này rất khó coi.




      Chương 548: Hoài bão của Dạ!



      Đỡ Tiểu Thiên từ dưới đất lên, cưng chiều vỗ vỗ đầu của nàng, "Đừng khóc, đừng khóc nữa, chúng ta lập tức hồi kinh."

      Nghe lời xoa xoa nước mắt, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nặn ra nụ cười cảm kích, nàng đối với lắc đầu cái, "Dạ, hãy để cho tự ta hồi kinh , trong khoảng thời gian này đều là ngươi mực chiếu cố ta, ta muốn lại phiền toái đến ngươi."

      "Thiên Thiên, ngươi như vậy là mực đem ta làm người ngoài?" Biết là ly biệt, trong mắt Ám Dạ càng thêm phần đau đớn nhiều hơn, trong khoảng thời gian này vẫn cố đè nén đau đớn ở trong lòng.

      " phải vậy, Dạ, phải vậy, ta. . . . . . Ta chỉ là muốn làm phiền ngươi nữa, mình ta có thể trở về kinh rồi. Ta. . . . . ."

      "Thiên Thiên!" Kìm lòng được đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, Ám Dạ cũng khống chế được phần tình cảm vẫn đè ở trong lòng mình.

      "Dạ?" Hành động như vậy của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên sửng sốt. ra trong lòng cũng hiểu, nàng dám đối mặt với tình cảm của Dạ đối với nàng. Tuy trong khoảng thời gian này Dạ đề cập tới, nàng cũng để ý, nhưng cũng đại biểu là nàng ngu ngốc đến mức cái gì cũng hiểu, cái gì cũng nhìn ra được. Chẳng qua là nàng ích kỷ mà nghĩ để cho Dạ đem phần tình cảm đối với nàng kia đè ở trong lòng vĩnh viễn đừng ra. Chẳng qua là, tại nàng sắp sửa , nếu như Dạ . . . . . .

      Trong lòng của nàng mang theo nhàn nhạt áy náy, đối với Dạ, nàng cảm kích , cảm kích vì nàng làm tất cả, cảm kích giải độc cho nàng, cũng cảm tạ phần ân tình này mà đối với nàng. Nhưng nàng thể lấy tình cảm đồng dạng mà báo đáp , bởi vì tâm nàng sớm bị tên ngu ngốc trong kinh thành kia chiếm cứ, ngay cả điểm gian đều thể chừa ra để lại cho bất kỳ người nào khác, bao gồm cả Dạ.

      "Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ đem Tiểu Thiên ôm rất chặt, rất nhanh nàng muốn , rất nhanh, nàng liền vĩnh viễn là nữ nhân của người khác, từ đó giữa bọn họ còn có bất kỳ liên quan nữa.

      thừa dịp này phóng túng mình chút, để cho mình cứ ôm Thiên Thiên như vậy, chỉ sợ đây cũng là lần cuối cùng. Hãy để cho ôm như vậy lần, chẳng qua là Thiên Thiên thuộc về , cả đời này chỉ giờ khắc này thuộc về , nào cần gì, chỉ là do đơn phương, nhưng cũng chỉ hy vọng giờ khắc xa vời này mà thôi.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 549: Phải về kinh!

      Beta: B.Cat





      "Dạ. . . . . ." Tiểu Thiên có đẩy ra , chẳng qua là cứ để cho lẳng lặng ôm như vậy, nàng biết Dạ chắc là làm khó nàng.

      đáng giá với nữ nhân tốt hơn nàng mấy trăm lần.

      Nếu như ——

      Nếu như nàng có xuyên qua thành hoàng hậu, nếu như nàng biết trước Hoàng Phủ Tấn, như vậy phải như thế này.

      Chẳng qua là, cái thế giới này có nếu như, nàng là gặp được Hoàng Phủ Tấn trước, là Hoàng Phủ Tấn trước, hơn nữa rồi liền bỏ được .

      Nhưng tình của nàng cũng có lỗi, phải sao?

      Tiểu Thiên bị Ám Dạ ôm vào trong ngực, khóe miệng nâng lên nụ cười thoải mái.

      Ám Dạ ôm nàng lâu sau mới nhàng thả ra, nàng nhìn thấy hốc mắt Ám Dạ khẽ phiếm hồng .

      "Dạ. . . . . ." Cắn môi dưới, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua tia áy náy, biết nên điều gì.

      Khi nàng chẳng biết gì hơn, Ám Dạ bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, giọng mang theo vài phần đùa giỡn, đem mất mát trong mắt thu trở về, mở miệng : " Hãy nhớ, nếu Hoàng Phủ Tấn dám khi dễ ngươi, liền trở lại tìm ta."

      "Ừ?" Tiểu Thiên bởi vì những lời Ám Dạ mà hơi ngẩn ra, nhưng nàng biết Dạ là đùa, khóe miệng nâng lên, nàng gật đầu đối với cái, "Được, đến lúc đó ngươi có thể phải chờ ta."

      "Ừ, được, ta chờ ngươi!" Ôn nhu gật đầu cái với nàng, từ khóe miệng Ám Dạ nâng lên nụ cười .

      "Dạ, trong khoảng thời gian này cám ơn ngươi." hề đùa nữa, khuôn mặt Tiểu Thiên mang theo vẻ nghiêm túc.

      "Được rồi, lòng biết ơn này ta nhận." Ám Dạ gật đầu cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, cười : "Khẩn trương hồi cung , người trong cung kia đoán chừng mấy ngày nay cuộc sống được tốt."

      Lời của Ám Dạ khiến Tiểu Thiên mỉm cười, sau đó đối với gật đầu cái.

      "Vậy ta tiễn ngươi, để ta cho Hoa thúc chuẩn bị ngựa cho ngươi, dọc theo đường ngươi phải cẩn thận chút."

      "Ừ, được, ta cẩn thận." Tiểu Thiên thầm thở phào nhõm trong lòng, nghiêm túc đối với gật đầu cái, Tiểu Thiên trả lời.

      "Ngươi chờ chút, ta gọi Hoa thúc chuẩn bị cho ngươi." Xoay người sang chỗ khác, nụ cười của Ám Dạ thu lại, trong mắt thoáng qua tia khổ sở cùng nỡ.




      Chương 550: Ám Dạ yên lặng buông tay !

      Beta: B.Cat





      Khi rời khỏi Đoạn Tình cốc, Ám Dạ cùng Hoa thúc cũng ra ngoài tiễn nàng.

      "Dạ, ta đây." Luyến tiếc nhìn Ám Dạ cái, Tiểu Thiên tiến lên tặng Ám Dạ cái ôm ly biệt chặt.

      Hành động này làm Ám Dạ hơi sững sờ, ngay sau đó khóe miệng nâng lên, khi Tiểu Thiên buông ra, liền mở miệng : "Tốt lắm, nhanh lên chút ."

      Khóe miệng của lại cong lên, Tiểu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy mỉm cười, nụ cười kia tựa như gió mát, ấm áp, ôn nhu, làm cho người ta tự chủ được muốn đến gần .

      "Ừ, hẹn gặp lại!" Kéo dây cương, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, lần nữa luyến tiếc nhìn hai người bọn họ cái, "Dạ, Hoa thúc, các người bảo trọng!"

      "Ừ, ngươi cũng vậy!"

      Quay đầu lại, roi ngựa giương lên, "Giá ——"

      Tấn, xin lỗi, chàng có khỏe ? Thiên Thiên trở lại đây!

      Nhìn bóng lưng biến mất dần trong tầm mắt lúc lâu, tầm mắt của vẫn theo dõi ở phía xa, phát ra ngây ngô, nỡ được thu hồi lại.

      "Thiếu gia." Hoa thúc ở bên cạnh nhàng kêu tiếng, ai ~~ xem ra thiếu gia nhà bọn họ là động tình, chỉ tiếc người Thiên Thiên lại phải thiếu gia nhà bọn họ.

      Hoa thúc lên tiếng gọi khiến cho Ám Dạ quay đầu lại, vô lực mở miệng : "Hoa thúc, chuẩn bị ngựa!"

      "Thiếu gia, ngài. . . . . ."

      "Ông cho rằng ta yên tâm để cho nàng hồi kinh mình sao?" Nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Hoa thúc, Ám Dạ vẫn mở miệng .

      Cho nên hề kiên trì tỏ ý muốn đưa Thiên Thiên trở về, chẳng qua là muốn cho nàng gia tăng gánh nặng trong lòng thôi.

      tại chỉ có chờ đến khi nàng xa, có thể ở sau lưng nàng thầm bảo vệ nàng, cho đến nàng an toàn vào cung mới thôi!

      "Thiếu gia. Sao thiếu gia lại chịu khổ như thế chứ?" Thấy thiếu gia nhà mình lặng lẽ như vậy bảo vệ mình, trong lòng Hoa thúc có chút đau lòng.

      Người ưu tú như thiếu gia vậy, có tiểu nương nào thích, nhưng hết lần này tới lần khác lại người con trong lòng có người khác.

      "Hoa thúc, chớ nhiều, chuẩn bị ngựa ." Trong lòng khẽ chìm xuống, Ám Dạ vui mở miệng .

      Sao phải khổ như thế chứ?

      A ~~ cũng biết!

      Trong mắt lướt qua tia mất mát, tầm mắt của lần nữa nhìn về phía nơi xa bắt đầu ngây ngô .

      "Dạ, thiếu gia!" Nhìn Ám Dạ bất đắc dĩ lắc đầu cái, Hoa thúc lui xuống.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 551: Rốt cục hồi cung rồi!

      Beta: B.Cat





      Dọc theo đường , Tiểu Thiên cũng chưa từng dừng ngựa lại, gần như là đường muốn bay nhanh hồi kinh. May mắn chính là, dọc theo con đường này cũng có xuất cái gì ngoài ý muốn. Chẳng qua là nàng cỡi ngựa suốt lộ trình vài trăm dặm, dọc theo đường ngựa ngừng tung vó, khiến cho thân thể mang bầu của nàng có chút mệt mỏi.

      Nửa tháng, mặc dù chỉ là nửa tháng, nàng lại giống như là xa cách nhiều thế kỷ. tại nàng mới phát , ra là trong lòng mình khát vọng muốn gặp được Tấn là to lớn như thế, nhìn thấy nam nhân lòng nàng vẫn ngày nhớ đêm mong!

      Mắt thấy cửa cung cách mình càng ngày càng gần, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua nụ cười mong đợi. Mấy ngày liên tiếp tưởng nhớ, vào lúc này hóa thành kích động, nước mắt tuôn ra ngoài vành mắt của nàng, theo gió phiêu tán ở trong khí.

      "Tấn, ta trở về!" Thanh của Tiểu Thiên mang theo nghẹn ngào, tiếng vó ngựa càng thêm dồn dập.

      Cửa cung ——

      "Hoàng. . . . . . Hoàng hậu nương nương!" Bọn thị vệ thấy Tiểu Thiên cả kinh sửng sờ, quên mất cả hành lễ.

      Trời. . . . . . Trời ạ, là Hoàng hậu nương nương sao? Đại cứu tinh tới sao?

      Trong khoảng thời gian này, hoàng thượng luôn trầm, khiến cho cả triều đình từ dưới tinh thần ai cũng căng như dây đàn. Trong lòng của mỗi người đều hiểu hoàng thượng tại sao mà biến thành như vậy, tất cả đều là bởi vì Hoàng hậu nương nương biến mất hơn tháng.

      Tiểu Thiên lập tức tiến đến ngay, đem ngựa đưa tới trong tay thị vệ, "Phiền các ngươi giúp ta chiếu cố tốt con ngựa này." Bỏ lại những lời này, nàng bước nhanh vào cửa cung, hướng ngự thư phòng nhanh mà chạy tới, nhìn lên trời, tên kia chắc ở Ngự thư phòng duyệt tấu chương rồi.

      Bên ngoài cửa cung cách đó xa, vị thiếu niên áo trắng tuấn mỹ ngồi lưng ngựa cao lớn, trong mắt của mang theo nhàn nhạt luyến tiếc cùng chúc phúc, "Thiên Thiên, ngươi nhất định phải hạnh phúc!"

      Nhìn cửa cung nơi thân ảnh Tiểu Thiên biến mất, thiếu niên giọng mở miệng .

      Thiếu niên này phải là ai khác, chính là Ám Dạ, dọc theo đường vẫn thầm bảo vệ Tiểu Thiên.

      Chuyển lại đầu ngựa, kéo chặt dây cương, "Giá ——"

      Bên ngoài cửa cung, theo tiếng ngựa hí tiếng cao vút , Ám Dạ biến mất trong làn bụi đất tung bay!

      Tiểu Thiên chạy thẳng dọc theo đường tới ngự thư phòng, tốc độ dưới chân nàng rất nhanh, đường suốt đêm mệt mỏi có chút ảnh hưởng nào đến nàng.

      tại, tồn tại trong đầu nàng đều là ánh mắt tuyệt vọng cùng thống khổ của Hoàng Phủ Tấn lúc rời .




      Chương 552: Nóng lòng muốn gặp Hoàng Phủ Tấn!

      Beta: B.Cat





      Khi ngang qua ngự hoa viên, Tiểu Thiên đụng phải người.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên!" Nhìn thấy Tiểu Thiên sợ hãi kêu lên tiếng, thanh của nàng khiến Tiểu Thiên nghe được chuyển từ dám tin rồi lại đổi sang hưng phấn cùng kích động.

      Giương mắt, nhìn thấy người trước mặt, Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, "Lạc. . . . . . Lạc Thủy." Vẻ mặt Tiểu Thiên được tự nhiên kêu lên.

      Nắm lấy hai tay Tiểu Thiên, ánh mắt Lạc Thủy lóe lên kích động: "Thiên Thiên, tốt quá, ngươi trở lại, ngươi có biết hay , mấy ngày nay hoàng thượng ngài rất khó chịu, ngài ấy. . . . . ." đến đây, Lạc Thủy như ý thức được điều gì đó chợt ngừng lại.

      Trong mắt của nàng mang theo chút áy náy, " xin lỗi, Thiên Thiên, ra ngày đó ở trong lương đình, hoàng thượng, ngài ấy. . . . . ."

      "Lạc Thủy!" Tiểu Thiên cắt đứt lời của Lạc Thủy..., khóe miệng nàng nâng lên biểu lộ nụ cười, "Ngươi làm gì sai nên ta muốn nhận lời xin lỗi."

      "Thiên Thiên, ra ngày đó. . . . . ."

      "Được rồi, Lạc Thủy ngốc ngếch, chuyện ngày đó ta biết." Trong mắt Tiểu Thiên biểu lộ ánh cười, coi như nàng biết ngày đó Hoàng Phủ Tấn đối với Lạc Thủy những lời dối lòng, nàng cũng có lý do trách Lạc Thủy, từ đầu tới đuôi, Lạc Thủy vẫn đè nén tình cảm của nàng với hoàng đế, cho dù ở dưới tình huống như vậy, Lạc Thủy vẫn muốn vì nàng mà tát cái, tất cả chúng ta đều nhớ. Nàng biết, Lạc Thủy là bạn rất thân lại rất tốt bụng, nàng vĩnh viễn cũng giận Lạc Thủy mà bắt nàng phải xin lỗi.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên." Nụ cười mặt cùng lời của Tiểu Thiên khiến Lạc Thủy hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, nàng lại hưng phấn nhảy lên, làm cho Tiểu Thiên biết được cái dáng vẻ trầm mặc trước đó của Lạc Thủy là hay là mơ nữa, " tốt quá, Thiên Thiên, ngươi biết là tốt, ngươi lần này trở về, hoàng thượng cũng thống khổ như vậy rồi, Thiên Thiên. . . . . ." đến đây, Lạc Thủy hốc mắt hơi phiếm hồng, "Trong khoảng thời gian này hoàng thượng tốt."

      Những lời này của Lạc Thủy khiến cho Tiểu Thiên lại thêm lần nữa căng thẳng, chút đau lòng thoáng lên trong mắt nàng.

      "Lạc Thủy, ta. . . . . . Ta xem Tấn chút."

      "Được, được, ngươi nhanh , hoàng thượng nhìn thấy ngươi, bệnh thuyên giảm." Nghe Tiểu Thiên như vậy, Lạc Thủy càng thêm cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 553: Chạy thẳng tới ngự thư phòng!

      Editor: Tiểu linh

      #800080; Beta: B.Cat
       




      Sau khi lời tạm biệt với Lạc Thủy, Tiểu Thiên chạy thẳng tới ngự thư phòng, nhưng vừa tới cửa ngự thư phòng, nàng lại ngừng lại dám vào.

      Nàng biết ngày đó khi mình đuổi Hoàng Phủ Tấn , có trách nàng hay , có tức giận nàng hay , có. . . . . . Có đuổi nàng hay .

      Lưỡng lự, nàng chậm rãi hướng tới cửa ngự thư phòng, làm thế nào cũng động dậy nổi, nàng sợ Hoàng Phủ Tấn đuổi nàng , nàng còn nhớ ngày đó mình vô tình với giữa bọn họ kết thúc, ánh mắt đau khổ tuyệt vọng ra sao, bỏ qua tự ái của bản than mà cầu xin nàng.

      Nhìn ngưỡng cửa quá cao, tại sao nàng lại dám nhấc chân bước vào.

      "Hoàng thượng." Bên trong truyền đến tiếng của Phúc Quý, thấy được trong lời có vài phần lưỡng lự.

      "Cái. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Chuyện gì?" Che miệng, Hoàng Phủ Tấn khó khăn ho khan, trong khoảng thời gian này, sớm quen với điều này.

      Điều này truyền đến tai Tiểu Thiên khiến cả trái tim Tiểu Thiên nhói lên.

      "Ngài thời gian dài có vào hậu cung ." Phúc Quý cau mày mở miệng .

      "Ừ." Biết ý tứ trong lời của Phúc Quý, Hoàng Phủ Tấn thêm gì, lại trận tiếng ho khan nữa, khiến tâm Tiểu Thiên càng thắt chặt.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Phúc Quý còn muốn điều gì, nhưng cũng hiểu nỗi khổ trong lòng hoàng thượng, muốn làm khó hoàng thượng. hiểu, nhưng cả triều, những đại thần kia hiểu, hoàng thượng vào hậu cung, trong cung sớm náo loạn, đại thần làm sao có thể biết chuyện, hoàng thượng nếu là vì hoàng hậu nương nương mà cả đời vào hậu cung..., giang sơn Kim Lăng lớn như thế ai thừa kế, ra các đại thần nghĩ như vậy cũng phải là có đạo lý, nhưng hoàng thượng lại muốn, trong lòng hoàng thượng chỉ có hoàng hậu nương nương, nên thể cùng nữ nhân khác chung giường được.

      Đây chính là điều bất đắc dĩ của hoàng đế, ai cũng muốn hoàng đế, nhưng ra bọn họ đều chưa từng nghĩ tới, hoàng đế chính là người có tự do nhất thế giới này.

      "Khụ khụ. . . . . ." Tiếng ho khan vẫn như cũ kéo dài, "Còn. . . . . . Còn có chuyện gì? Khụ khụ. . . . . ."

      #800080;


      Chương 554: Ngoại trừ nàng ra, động tới bất kỳ nữ nhân nào khác!

      Editor: Tiểu linh

      #800080; Beta: B.Cat





      "Hoàng thượng, chuyện ngài vào hậu cung, dẫn tới việc cả triều xôn xao, tiếp tục như vậy nữa e rằng. . . . . ."

      "Thế nào?" Giọng của Hoàng Phủ Tấn vui, cắt đứt lời tiếp theo của Phúc Quý..., "Chuyện riêng của Trẫm từ bao giờ đến phiên bọn họ quản?" Giọng của bỗng cao lên lạ thường, bởi vì trong lòng đột nhiên đau, lại ho khan, "Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      "Ngươi cho bọn biết, khụ khụ. . . . . . Trẫm. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Đời này cũng . . . . . . Khụ khụ. . . . . . Cũng gặp mặt. . . . . . Ngoại trừ Thiên Thiên ra. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Trẫm cũng động đến bất kỳ nữ nhân nào khác!" Hoàng Phủ Tấn ho đến khổ cực, mặt cũng đỏ lên, có lẽ là bởi vì trong lòng vẫn có cách nào khép lại nỗi đau, khi nhắc tới Tiểu Thiên, lại càng thêm ho khan.

      "Hoàng thượng, ngài uống ngụm nước trước ." Thấy Hoàng Phủ Tấn khó thở như vậy, Phúc Quý cũng dám cái gì nữa, lập tức rót chén nước cho Hoàng Phủ Tấn.

      Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, uống hớp, bởi vì ngừng ho khan, nước trào ra cái ly, vẩy vào người .

      "Khụ khụ. . . . . ."

      "Hoàng thượng, nô tài lấy y phục cho ngài đổi !"

      " cần. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ngươi xuống , trẫm muốn yên tĩnh lát, khụ khụ. . . . . ."

      "Hoàng thượng. . . . . ." Nhìn Hoàng Phủ Tấn ho khan phải khó thở như vậy, Phúc Quý yên tâm rời .

      " ra. . . . . . Khụ khụ. . . . . . ra ngoài!"

      "Dạ, dạ, nô tài cáo lui!" cưỡng được Hoàng Phủ Tấn, bất đắc dĩ, Phúc Quý thể làm gì khác hơn là xoay người rời .

      Cửa ngự thư phòng, Tiểu Thiên sớm lệ rơi đầy mặt, nàng nghe được Hoàng Phủ Tấn câu kia, đời này trừ nàng ra, gặp mặt bất kỳ nữ nhân nào khác.

      Lời như vậy lại từ hoàng đế ra, thấy được phải là tình cảm sâu nặng mới có thể ra lời như vậy? là hoàng đế, hậu cung ba nghìn phi tần, hoàn toàn để ý, bởi vì nàng, hề vào hậu cung nữa, nếu như nàng trở về cung như lời ..., vậy về sau giang sơn này do người nào thừa kế? khổ cực cả đời nắm giữ giang sơn phải là muốn chắp tay đưa cho người khác đấy chứ?
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :