1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 533: Hoàng Phủ Tấn bất an cùng mất mát!

      Edit: Zennie

      Beta: B.Cat





      "A, a, được, ta. . . . . . Ta phải đây, ta đây phải gọi ." Mở cửa, Hoàng Phủ Tấn cảm nhận được lúc này, bước chân của mình cũng trở nên rất nhiều.

      ra khỏi cửa phòng, Hoàng Phủ Tấn khép cửa lại. Tiểu Thiên ngồi ở giường, mi mắt rũ xuống.

      "Khụ. . . . . ."

      Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng Hoàng Phủ Tấn ho khan, khiến cho tâm của Tiểu Thiên chợt lên, trong lòng quanh quẩn cỗ bất an.

      Cho đến khi Hoàng Phủ Tấn xa vẫn còn truyền đến trận lại trận ho khan, bất an trong lòng Tiểu Thiên càng phát ra mãnh liệt .

      ". . . . . . sao vậy?" Níu lấy tim, chân mày Tiểu Thiên cau lại, trong lòng mơ hồ đau đớn.

      Trong lòng luôn có cảm giác giống như là mất phần trí nhớ rất quan trọng, phần trí nhớ làm nàng rất đau lòng, nàng biết là về Hoàng Phủ Tấn, tuy nhiên nàng thể nghĩ ra rốt cuộc là cái gì, có câu vẫn quanh quẩn ở bên tai của nàng, nhưng nàng thế nào cũng nắm lại được.

      Rất nhanh, Ám Dạ liền theo Hoàng Phủ Tấn vào trong phòng của Tiểu Thiên, thấy khẩn trương mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên thoáng qua tia tự nhiên.

      "Thiên Thiên, ngươi tìm ta?" Ngoài miệng nâng lên nụ cười ôn nhu, Ám Dạ tới ngồi xuống trước mặt Tiểu Thiên, cũng để ý tới Hoàng Phủ Tấn.

      "Ừ." Gật đầu cái, mặt Tiểu Thiên cũng nâng lên nụ cười , "Ta muốn cho ngươi chút chuyện."

      "Được, chuyện gì?"

      "Ta. . . . . ." muốn mở miệng, Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn đứng ở bên có vẻ có chút trù trừ, nàng mới vừa còn treo ở mặt nụ cười liền thu liễm xuống, "Hoàng thượng, mời ngài ra ngoài, ta cùng Dạ có chút chuyện riêng cần bàn."

      "Thiên Thiên. . . . . ." Những lời này của nàng khiến cho trong lòng Hoàng Phủ Tấn có chút xót xa. Khi nàng mới vừa thấy Ám Dạ vẫn còn cười tươi, nhưng khi nhìn , nụ cười lập tức hạ xuống, nàng gọi là "Hoàng thượng" tựa như hai người rất xa lạ nhưng lại gọi "Dạ" cách thân mật, tạo thành khác biệt ràng.

      "Mời ra ngoài."

      "Ta. . . . . ." Nhìn Tiểu Thiên cái, lại nhìn Ám Dạ ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên mặt thủy chung treo nụ cười, Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ gật đầu cái, "Được, ta ra ngoài."

      Lần nữa yên tâm nhìn Tiểu Thiên cái, xoay người, mang theo vài phần vô lực rời , tấm lưng kia như cũ là đơn làm đau lòng người.

      Quan tâm? quan tâm?

      Tầm mắt Tiểu Thiên vẫn dừng lại ở người Hoàng Phủ Tấn, cho đến khi biến mất ở cửa, tầm mắt của nàng vẫn nỡ thu hồi lại, hoặc giả, chính nàng có chú ý tới, trong mắt của nàng đều là đau lòng.

      Tất cả những điều này, Ám Dạ lại hoàn toàn thấy được. bất đắc dĩ lắc đầu cái, gì, chờ Tiểu Thiên đem tầm mắt thu hồi lại, chờ nàng muốn cùng "Chuyện riêng" .

      Đột nhiên cảm giác được chung quanh trận yên tĩnh, Tiểu Thiên giống như là kịp phản ứng đem tầm mắt thu trở lại, đối mặt với hai tròng mắt mang ý cười của Ám Dạ, mặt của nàng thoáng qua tia mất tự nhiên.

      "Dạ. . . . . ." Trong mắt của nàng thoáng qua tia chột dạ.

      "Ừ?" Ám Dạ nhướng mày, để sát vào Tiểu Thiên, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, "Nhìn xong rồi?"

      "Cái gì?"

      "Ta ta chỗ này chờ ngươi đem tầm mắt quay trở về, chờ là lâu, ngươi rốt cục chịu đem cặp mắt thu hồi lại rồi?" mặt Ám Dạ thủy chung vẫn treo nụ cười nhàn nhạt đó, để cho Tiểu Thiên thấy mất mác trong mắt .

      Lời của Ám Dạ thể nghi ngờ làm cho Tiểu Thiên có vẻ có chút chột dạ, mất tự nhiên đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, nàng nhàn nhạt mở miệng : "Ngươi cái gì đó?"

      "Ngươi biết mà." Ám Dạ cười nhún vai cái.

      Chỉ thấy Tiểu Thiên có chút vui nhíu mày, trong lòng biết suy nghĩ gì. cũng có mở miệng, biết, Thiên Thiên nhất định mở miệng hỏi .

      "Dạ. . . . . ." Trầm mặc lúc lâu sau, Tiểu Thiên vẫn nhịn được lên tiếng.

      "Ừ, , chuyện gì?"

      "Tấn. . . . . ." Cắn môi, nàng vẫn là đem cách gọi đổi , "Hoàng đế . . . . . . thế nào?"

      Mặc dù nàng biết mình nên quan tâm Hoàng Phủ Tấn như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn tự chủ được hỏi thành lời.

      Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo, để sát mặt vào Tiểu Thiên, Ám Dạ nhìn vào mắt Tiểu Thiên trong mắt mơ hồ có nụ cười, "Đây chính là chuyện riêng ngươi muốn với ta?"

      Câu hỏi của Ám Dạ làm cho Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía , mất tự nhiên mặt càng thêm rang chút, "Ta. . . . . . Ta là , . . . . . . Cái đó. . . . . . Ta mới vừa. . . . . . Mới vừa nghe được . . . . . . ho khan, ta. . . . . . Ta. . . . . ."

      Chân mày càng nhăn càng chặc, nàng chuyện đầu lưỡi đều thắt lại, , câu nàng ấp a ấp úng lâu, đến cuối cùng, đơn giản chỉ cần đem câu kế tiếp nuốt trở về.






      534. Để cho rời , ngươi cũng đừng hối hận!

      #003300;Edit: Zennie

      Beta: B.Cat





      "Ngươi lo lắng cho ?" Ám Dạ tiếp theo câu của nàng, ra.

      ". . . . . . phải thế." Liên tục lắc đầu ngừng, Tiểu Thiên lập tức hủy bỏ những lời này của Ám Dạ.

      Nhưng chỉ thấy Ám Dạ cười lắc đầu cái, nhìn Tiểu Thiên, : ", ngươi lo lắng cho ."

      " phải! Ta có!"

      "Được, được, ngươi có, ngươi có!" Thấy Tiểu Thiên nóng nảy, Ám Dạ muốn nhiều lời để kích thích nàng, thể làm gì khác hơn là theo ý của nàng gật đầu cái.

      Ám Dạ trả lời làm cho cảm xúc Tiểu Thiên hơi vững vàng chút, nàng lãnh đạm mở miệng : " tại sao phải ở chỗ này?"

      "Chính cùng tới." Ám Dạ trả lời rất đơn giản, đem chuyện trước đó xảy ra dấu diếm.

      "Tại sao ngươi ngăn cản tới đây?"

      " là hoàng đế, ta nào có lá gan ngăn cản ?" Ám Dạ cười đến có chút vô lại du côn, mà lời của Tiểu Thiên hoàn toàn cũng tin tưởng.

      Ám Dạ là loại người sợ hãi cường quyền này sao, ban đầu thời điểm Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng tìm , xuất trước tiên, huống chi, lấy hiểu biết của nàng đối với Ám Dạ, nếu như phải là nguyện ý, Hoàng Phủ Tấn chỉ sợ cũng thể tới đây.

      Miễn cưỡng liếc Ám Dạ cái, nàng động thân xuống giường, nghiêng đầu hướng về phía sau lưng Ám Dạ mở miệng : "Ngươi mau để cho rời ."

      "Ngươi muốn gặp lại sao?"

      "Ta. . . . . ."

      Lần này, Tiểu Thiên lại trả lời được.

      Nàng muốn gặp lại sao? Nếu muốn gặp lại , tại sao khi nàng nhìn thấy xuất ở nơi đó trong lòng của nàng lại cảm thấy động long thôi.

      Mấy ngày nay, nàng vẫn đè nén tình cảm của mình để cho mình suy nghĩ về , nhưng chỉ có trong lòng chính nàng hiểu, Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, làm nàng cảm thấy dị thường an tâm, nam nhân để cho nàng vừa vừa hận này, nàng nên làm cái gì bây giờ?

      "Thiên Thiên!" Ám Dạ đứng dậy, tới bên cạnh Tiểu Thiên, nụ cười mặt vào lúc này thu hẳn lại, "Nếu như ngươi muốn cho rời , liền tự mình đến với ."

      " Dạ, ta. . . . . ."

      "Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, tựa như an ủi khoác lên hai vai của nàng, mở miệng : "Nếu như ngươi cho là rời làm trong lòng ngươi thoải mái..., vậy ngươi có thể gọi rời , chỉ có ngươi mới có thể gọi động đến , chẳng qua nếu như rời , ngươi cũng đừng hối hận." xong, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thiên, cũng đợi Tiểu Thiên mở miệng, liền xoay người rời .

      biết, tại Thiên Thiên cần phải có thời gian để suy nghĩ kỹ, chẳng qua là hi vọng khi nàng quyết định, đối với bọn họ hai đều tốt.

      phải là quá rộng lượng mà suy nghĩ cho Hoàng Phủ Tấn, mà là rất sớm cũng biết, giữa Hoàng Phủ Tấn cùng Thiên Thiên, hoàn toàn thể nhúng tay vào.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      537. Cũng trở về được như trước nữa!

      darkBeta: B.Cat





      nàng sâu như vậy?

      Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên nụ cười châm chọc, tại sao những lời này từ trong miệng ra lại dễ dàng như thế, chữ đối với quádễ dàng đúng ? có thể dễ dàng theo sát nàng như thế, cũng có thể ở trước mặt những nữ nhân khác lặp lại những lời này.

      Nàng hẹp hòi, nàng làm được chuyện cùng nhiều nữ nhân cùng hưởng người đàn ông như vậy.

      Cho nên ——

      phải là trăm phần trăm , nàng thà bị phần cũng muốn.

      Đưa tay đem Hoàng Phủ Tấn nhàng đẩy ra, nét mặt của nàng bình tĩnh như trước, tia rung động, "Hoàng thượng muốn kết thúc đó là chuyện của ngài, mà bên ta kết thúc."

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      "Hoàng thượng, hồi cung , nữ nhân hậu cung đều cần ngài, chớ đem thời gian lãng phí ở chỗ này của ta, còn. . . . . . Còn có, " càng làm bộ như thờ ơ, lòng của nàng lại càng đau, nước mắt đảo quanh ở vành mắt của nàng, "Còn. . . . . . Còn có, đối. . . . .Đối….Đối xử tốt với Lạc. . . . . . Lạc Thủy, nàng. . . . . . Nàng ấy là tốt."

      Thanh của nàng gần như nghẹn ngào, ra là muốn chân chính kết thúc, khó như vậy.

      "Thiên Thiên, ta làm được, trừ nàng ra, ta thể đối tốt với bất cứ nữ nhân nào, ta làm được! Ta làm được!" Nước mắt tuôn ra hốc mắt, Hoàng Phủ Tấn kích động hướng về phía Tiểu Thiên rống lên, " Nàng dạy ta, nàng dạy ta làm như thế nào, nàng dạy ta làm thế nào quên Nàng khu, khụ, khụ. . . . . . Nàng dạy ta ! Khụ, khụ, khụ. . . . . . Khụ, khụ, khụ. . . . . ."

      Dưới kích động, Hoàng Phủ Tấn lại ho khan lần nữa.

      Cố nhẫn tâm, Tiểu Thiên nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Tấn đột nhiên xuất tái nhợt kia còn có tiếng ho gần như muốn đem phổi ném văng ra ngoài, Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, cười nhạt tiếng, "Hoàng thượng, ngài làm được."

      xong, nàng cười chua xót tiếng, xoay người sang chỗ khác, khi đó tâm sớm đau đến lệ rơi đầy mặt.

      "Thiên Thiên!" Theo tiếng hét đau lòng này, Hoàng Phủ Tấn ở trong nháy mắt khi Tiểu Thiên xoay người, đem nàng kéo lại trong ngực, kèm theo nước mắt đau lòng, nụ hôn của rơi xuống môi Tiểu Thiên lạnh như băng.

      Nụ hôn đó, bớt ngọt ngào ban đầu, mà tăng thêm , còn nhiều mà ít phần tuyệt vọng cùng đau đớn.

      Nhắm mắt lại, nước mắt Tiểu Thiên rơi xuống bên mép, đồng dạng, nàng nếm được những giọt lệ của Hoàng Phủ Tấn rơi xuống.

      ràng nhau, lại nhau đến đau như vậy, đau đớn đó, cũng bởi vì nơi nào đó thân bị tổn thương rất sâu.




      538. Đúng là vẫn có thể buông tay!

      darkBeta: B.Cat



      Cố dùng sức, nàng mang theo hình thức trừng phạt cắn rách đôi môi Hoàng Phủ Tấn, nàng ở khóe miệng nếm được mùi máu tươi.

      Giương mắt, nàng đối mặt với hai tròng mắt thống khổ của Hoàng Phủ Tấn, còn có khóe miệng rách mang theo máu đỏ.

      "Hoàng thượng, mời về cung ."

      "Thiên. . . . . . Khụ, khụ, khụ. . . . . . Thiên Thiên, đừng, cầu xin nàng đừng rời khỏi ta, đừng. . . . . . Đừng mà." Kéo tay Tiểu Thiên, giờ khắc này, Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn có tôn nghiêm của đế vương, cầu xin nàng, buông xuống tôn nghiêm của hoàng đế để cầu xin nàng.

      Nàng đối với trọng yếu như vậy sao?

      "Hoàng thượng." Nước mắt tuôn ra hốc mắt, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn,

      chỉ chỉ chỗ trái tim, mở miệng : "Ngươi biết ? Khi ta nghe được ngươi cùng Lạc Thủy những lời đó, nơi này rất đau, rất đau."

      "Thiên Thiên, xin lỗi, Thiên Thiên, là ta tốt, đều là ta tốt, đừng rời khỏi ta được ? Van cầu nàng đừng rời khỏi ta, đừng mà." Đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực chặc, hề nới lỏng vòng tay, trong khẩu khí Hoàng Phủ Tấn mang theo tuyệt vọng thỉnh cầu.

      Bị Tiểu Thiên lại đẩy ra lần nữa, chỉ thấy nàng cười lắc đầu cái, nước mắt lại thủy chung giắt mặt, lại lần nữa chỉ chỉ tim, nàng khổ sở mở miệng : "Hoàng thượng, nơi này tổn thương lưu thành vết sẹo, cho dù vết thương lành, nhưng vết sẹo xấu xí đó, làm cách nào cũn g thể xóa sạch được. Hoàng thượng, Thiên Thiên cầu xin ngài được ? ngay , ngay , được ?" Mất khống chế, cảm xúc lần nữa đánh tới, nước mắt như thủy triều lớp sóng lại lớp, ngừng ào ạt tuôn ra ngoài, nàng ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn thẳng tắp quỳ xuống, "Hoàng thượng, Thiên Thiên van xin ngài, để cho ta an tâm sống ở chỗ này, cầu xin ngài rời được ?"

      "Thiên Thiên, nàng. . . . . . Nàng dùng phương thức như thế ép ta buông tay?"

      "Hoàng thượng, Thiên Thiên van xin ngài."

      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên quỳ gối trước mặt mình, lúc lâu sau, cười, nước mắt lại lần nữa tuôn ra hốc mắt, "A ~~~ Nàng cầu xin ta, nàng cầu xin ta buông tay? A ~~" Ngước đầu, bầu trời vào lúc này trở nên mảnh mông mông bụi bụi.

      cười, trong nụ cười mang theo tuyệt vọng đau lòng, nước mắt ướt gương mặt của .

      cúi người đem Tiểu Thiên đở lên, hướng về phía nàng gật đầu cái,

      "Được, ta rời , chỉ cần nàng sống vui vẻ, cái gì cũng đều quan trọng, ta đáp ứng nàng, ta rời !"

      Chậm rãi buông tay nàng ra, Hoàng Phủ Tấn xoay người sang chỗ khác, hề nhìn lại Tiểu Thiên lần nào nữa, nước mắt thống khổ lại lần nữa làm ướt khuôn mặt tuấn tú, bước nhanh rời khỏi Đoạn tình cốc.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 539: là khổ sở!

      darkBeta: B.Cat





      "Buông. . . . . . Buông tay, . . . . . buông tay." Nhìn tay bị Hoàng Phủ Tấn buông ra, môi nàng khẽ run.

      từng cả đời chỉ dắt tay của nàng, từ hôm nay trở mãi mãi buông tay nàng ra, từ bây giờ, bọn họ bao giờ gặp nhau nữa, gặp nhau liền coi như là người lạ.

      Chán nản khiến cả người nàng tê liệt ngã xuống mặt đất, nàng cười, cười đến cách tuyệt vọng, cho dù mặt mang nụ cười nhưng lại bị nước mắt vô tình xóa nhòa!

      " , cuối cùng . 555~~~" Cảm xúc bị đè nén từ lâu bây giờ mới bùng phát, nàng ngồi dưới đất khóc nấc lên.

      Đúng lúc này, nàng cảm thấy mình được người khác ôm vào trong ngực.

      "Tấn!" Theo bản năng kêu lên, nàng giương mắt lên, nhưng đối diện lại là ánh mắt của Ám Dạ, ánh mắt kia mang theo tia đau lòng, trong mắt của nàng chợt lóe mất mát rồi biến mất.

      tiếng "Tấn" của Tiểu Thiên cũng làm cho trong lòng Ám Dạ trùng xuống.

      "Thiên Thiên." Ám Dạ đưa tay, ôn nhu lau nước mắt mặt nàng, tâm của thấy buồn, giống như bị khối vô hình nào đó ngăn chặn trái tim, khiến cho khó có thể hô hấp, "Ta rồi, để rời , ngươi phải hối hận."

      "Dạ. . . . . . Ta. . . . . . Ta là khổ sở, ta là khổ sở, , vĩnh viễn ra khỏi thế giới của ta rồi, ta vốn nên cảm thấy nhõm, vốn nên cảm thấy giải thoát, nhưng là lòng của ta rất là đau rất là khổ sở, ta là khổ sở! ! ! Hu hu~~~ ta là khổ sở." phủ nhận điều này trong lòng mình, nàng núp trong ngực Ám Dạ, bắt lấy áo , tùy ý khóc lên.

      Nhớ tới vừa rồi lúc Hoàng Phủ Tấn buông tay nàng ra, đau đớn cũng đành níu lấy lòng của nàng.

      Cau mày, Ám Dạ đau lòng vỗ lưng của Tiểu Thiên, giọng an ủi nàng, "Thiên Thiên, khóc , ta ở đây cùng ngươi!"

      biết có nên đem cho Thiên Thiên, nhìn nàng thống khổ như vậy, rất nhẫn tâm, nàng cùng hoàng đế ràng là nhau, lại nên vì mà phải mệt mỏi như vậy, như vậy rất đau!

      Nhưng là, tại nếu cho Thiên Thiên biết khổ tâm khi đó của Hoàng Phủ Tấn, còn có thể cứu vãn tình cảm giữa bọn họ sao?

      khi Thiên Thiên biết , có thể rời Đoạn Tình cốc hay , có thể rời bỏ để lại lần nữa tìm Hoàng Phủ Tấn hay ? nên độ lượng như vậy sao?

      có thể ích kỷ chút, để cho Thiên Thiên cả đời cũng biết chân tướng , cứ như vậy sống ở Đoạn Tình cốc, sống ở bên cạnh , cùng trải qua cuộc sống tranh quyền tranh thế hay ?

      Chẳng qua là ——

      Nàng cùng Hoàng Phủ Tấn có thể vì vậy mà kết thúc sao?

      "Thiên Thiên, ra . . . . . ." từng rất kích động muốn cho Tiểu Thiên biết, nhưng cuối cùng, vẫn để ích kỷ chiếm lấy, đem '] giấu

      dark


      Chương 540: Buông tay ra, tâm cũng có thể dễ dàng bỏ qua sao?

      darkdarkBeta: B.Cat



      Nửa tháng sau, bên trong Ngự thư phòng ——

      "Khụ. . . . . ."

      Bên trong Ngự thư phòng, thỉnh thoảng lại truyền ra trận lại trận tiếng ho khan, để cho Phúc Quý ở sau lưng Hoàng Phủ Tấn phải nhíu mày.

      Kể từ khi hoàng thượng hồi cung nửa tháng trước, vẫn ho khan mà thấy tốt hơn, mặc dù thái y mực tỉ mỉ điều chế dược vật cho hoàng thượng điều dưỡng. Nhưng nửa tháng này, hoàng thượng giống như biến mình thành thần, cả ngày ngồi ở trong Ngự thư phòng xem tấu chương, phê chuẩn tấu chương, thức đến rạng sáng, đem hết số tấu chương lưu lại kia phê chuẩn hết. Mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ liền vào triều sớm, trở về là đống tấu chương chờ phê chuẩn. Như thế trải qua gần nửa tháng, đừng là hậu cung, ngay cả Vân Tiêu cung cũng có qua, mỗi ngày lại lại trong Ngự thư phòng cùng Điện chầu, bây giờ chịu nổi liền nằm ở bàn ngủ, đừng hoàng thượng là người, coi như là thần cũng chịu nổi, như thế nào có thể chữa khỏi ho khan cho đây?

      Chỉ có Phúc Quý biết nỗi khổ đau trong lòng hoàng thượng, hoàng thượng muốn lợi dụng những chuyện này để trốn tránh việc nương nương rời , tê dại lòng mình suy nghĩ thêm nữa, nhưng tiếp tục như vậy, có thể chịu đựng được hay chăng?

      "Hoàng thượng, ngài ngủ trước ." nhìn nổi rồi, Phúc Quý lên tiếng .

      "Trẫm muốn ngủ. Những tấu chương này tất cả đều liên quan đến việc lớn của dân chúng, trẫm làm sao có thể bỏ lại dân chúng mà ngủ!" Tầm mắt của Hoàng Phủ Tấn chăm chú vào quyển tấu chương, nhưng đầu óc cũng đặt tại đó.

      Phúc Quý biết Hoàng Phủ Tấn ra những lời này chỉ là cái cớ, ở gần hoàng thượng nhiều năm như vậy, suy nghĩ hoàng thượng biết rất ràng, phải là hoàng thượng chưa muốn ngủ, mà là sợ ngủ, khi hai mắt nhắm lại, trong đầu đều là hình ảnh của Hoàng hậu nương nương, nếu vậy mỗi lần hoàng thượng ngủ say cũng kêu tên nương nương, đôi khi gặp mắt lệ lướt qua khóe mắt.

      "Hoàng thượng, nô tài van xin ngài, nghỉ ngơi ."

      "Trẫm , trẫm muốn ngủ, có nghe hay , nghe. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . Có nghe hay !" Hoàng Phủ Tấn kích động lại dẫn đến ho khan lần nữa.

      Bọn họ cho là muốn ngủ sao? Nhưng khi nhắm mắt lại chính là bóng dáng của Thiên Thiên, làm sao để ngủ được bây giờ? muốn buông nàng ra, nhưng nàng lại quỳ xuống cầu , nàng cầu xin buông nàng ra.

      Nhưng là, buông tay ra, tâm cũng có thể dễ dàng buông ra sao?
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 541: Phiền muộn của đêm khuya!

      Beta:B.Cat

       



      Thiên Thiên, hơn nửa tháng rồi, trẫm vẫn bỏ nàng được, trẫm chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để tê dại chính mình. Nàng cho trẫm biết, còn có phương pháp nào khác có thể để cho trẫm có thể quên nàng ?

      "Khụ khụ. . . . . ." Vừa nghĩ tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liền bị ho khan.

      "Hoàng thượng, để nô tài cho ngự y tới đây xem chút ." Mỗi lần thấy Hoàng Phủ Tấn ho đến khó thở như vậy, Phúc Quý liền khẩn trương, nhớ ngự y bí mật qua với , hoàng thượng là bị hàn khí xâm lấn trong cơ thể dẫn đến ho khan, nếu như cẩn thận chữa trị..., rất dễ dàng biến chứng đến ho lao.

      " cần!" Hoàng Phủ Tấn muốn, liền cự tuyệt.

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      "Ngươi xuống , trẫm còn có việc muốn làm!" Hoàng Phủ Tấn cắt đứt lời của Phúc Tấn.

      "Hoàng. . . . . ."

      " xuống! Khụ khụ. . . . . ."

      "Dạ, nô tài cáo lui!" yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, Phúc Quý bất đắc dĩ lắc đầu, lui ra ngoài.

      Sau khi Phúc Quý , Hoàng Phủ Tấn nhìn ngự thư phòng rộng lớn, bỗng cảm thấy độc lạ thường. Tất cả đều quay về cuộc sống trước kia, trước khi biết Thiên Thiên. Khác biệt duy nhất chính là, vào giờ phút này, trong lòng của trừ lạnh như băng, còn có đau đớn bị cố ý dằn xuống đáy lòng!

      "Thiên Thiên, nàng có khỏe hay ?" Cúi mặt xuống, Hoàng Phủ Tấn thất thần tự .

      Đêm khuya, rất yên tĩnh, mang theo ít phiền muộn ở trong lòng, bên trong ngự thư phòng, tiếng ho khan cùng tiếng thở mệt mỏi truyền ra ngừng.

      vất vả dừng cơn ho lại, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tái nhợt, cảm xúc bị đè nén mấy ngày nay tùy ý phát tiết ra ngoài.

      "Thiên Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ." Nước mắt Hoàng Phủ Tấn xuống tấu chương tay, tan ra phía dòng chữ.

      ‘Hoàng thượng, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi. . . . . .’

      Những lời này của Tiểu Thiên ngừng vang lên bên tai Hoàng Phủ Tấn, đau đớn khiến cho bật cười.

      "Ha ha ~~~nữ nhân hậu cung cần trẫm?" Nước mắt lần nữa lại ướt mặt, "Thiên Thiên, nàng biết ? Hậu cung ba nghìn đều bằng mình nàng."




      Chương 542: Đến Lan uyển!

      Beta: B.Cat





      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau đớn, đợi đến khi cặp mắt khô khốc, chợt nở nụ cười, cho dù trong nụ cười này chỉ là đau đớn!

      Từ từ đứng lên, ra khỏi ngự thư phòng, tiến về phía sau cung tới.

      Lan uyển ——

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi ngây ngẩn cả người, nàng thế nào cũng nghĩ được hoàng thượng lại đột nhiên xuất ở trước mặt nàng, mang theo gương mặt mệt mỏi cùng hốc mắt ửng đỏ.

      Kể từ khi hoàng thượng hồi cung, nửa tháng tới nay, hoàng thượng cũng chưa từng xuất ở hậu cung, ai cũng biết hoàng thượng trong lòng cách nào quên hoàng hậu, nàng cũng dám mong, nhưng nàng ta nghĩ rằng cả đời vườn nhà trống, ngờ hoàng thượng lại đột nhiên xuất ở trước mặt nàng, khiến cho nàng ta hoàn toàn hề chuẩn bị tâm lý.

      "Thần. . . . . . Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Sửng sốt lúc lâu sau, Lan Phi mới phục hồi tinh thần lại, ngừng quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Tấn.

      "Hãy bình thân." nét mặt bộc lộ điều gì, lạnh như băng vòng qua Lan Phi, hướng bên giường tới, ngồi xuống, hướng về phía Lan Phi lãnh đạm mở miệng : "Cởi quần áo, tối nay ngươi phục vụ trẫm!"

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Lan Phi trừ khiếp sợ ở ngoài, còn thêm phần mùi vị thụ sủng nhược kinh.

      "Lo lắng làm cái gì, cởi quần áo!" Hoàng Phủ Tấn nhịn được quát lên.

      "Dạ, nô tì tuân chỉ!" Bị vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn dọa cho sợ hãi, Lan Phi bắt đầu cởi áo nới dây lưng .

      Dù sao nữ nhân hậu cung từ trước đến giờ đều là tịch mịch, hoàng đế có thể tới, nhưng để cho nàng tịch mịch lâu, thân thể càng thêm vội vàng. Rất nhanh, người của nàng liền chỉ còn lại cái yếm, cố làm ra vẻ ngượng ngùng tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng thẹn thùng mở miệng : "Hoàng thượng. . . . . ."

      Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng cái, thô lỗ đem cái yếm người nàng lôi xuống, tay áp đảo nàng ở giường.

      Thiên Thiên, nữ nhân hậu cung cần ta phải ? Được, nàng cảm thấy các nàng cần ta, vậy ta thành toàn cho nàng.

      Ánh mắt lần nữa lên vẻ đau đớn, cởi sạch quần áo người, hướng Lan Phi hôn xuống. Nụ hôn của rất đau thương, mang theo vài phần vô tình, nước mắt lại theo chóp mũi mà rơi xuống bên gối.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 543: Hài tử giống ai?

      Beta: B.Cat






      Lan Phi bởi vì tối nay có thể được hoàng đế lâm hạnh mà vui mừng, Hoàng Phủ Tấn lại đột nhiên từ người nàng lật xuống.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Trong mắt Lan Phi thoáng qua tia kinh ngạc, có phải nàng làm sai điều gì hay ? Công phu giường của nàng, thời gian từ trước đến giờ đều khiến hoàng thượng hài lòng, tại sao tối nay còn chưa có bắt đầu, hoàng thượng liền. . . . . . liền dừng lại.

      Lật người từ người Lan Phi xuống giường , tiện tay nắm long bào mặc vào người, "Ngươi ngủ , cần thị tẩm."

      Bỏ lại câu như vậy, bước nhanh rời khỏi Lan uyển.

      "Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ." Tâm Lan Phi lạnh đến đáy sâu, nàng mang theo vài phần tuyệt vọng gọi Hoàng Phủ Tấn, nhưng lại tia đáp lại.

      Ra khỏi Lan uyển, khóe mắt Hoàng Phủ Tấn lập tức rũ xuống.

      "Thiên Thiên, nàng ta biết có biện pháp gì để thỏa mãn nữ nhân hậu cung?" Khóe mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo tia khổ sở, trừ Thiên Thiên, thể sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào khác.

      Nhưng nữ nhân duy nhất muốn sủng hạnh lại quỳ xuống cầu xin từ bỏ nàng!

      Đoạn Tình cốc ——

      "Ám Dạ, thai nhi như thế nào?" Tiểu Thiên hỏi rất khẩn trương, trong mắt mang theo bất an.

      Xem hết mạch, Ám Dạ thu ngón tay về từ cổ tay của Tiểu Thiên, cho nàng nụ cười an tâm, mở miệng : "Rất tốt, rất khỏe mạnh!"

      "Vậy tốt." Nghe Ám Dạ trả lời như vậy, Tiểu Thiên yên lòng gật đầu cái, cúi đầu vuốt ve bụng, mắt của nàng bất giác thoáng qua tia mềm mại, niềm vui sướng khi được làm mẫu thân.

      Đây là hài tử của nàng, là hài tử của nàng cùng. . . . . . cùng Tấn, nàng hy vọng nó có chút chuyện.

      Ám Dạ nhìn nụ cười mặt Tiểu Thiên, trong mắt của lướt qua tia mâu thuẫn.

      Nếu như ——

      phải cho Thiên Thiên về Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn vì nàng làm mà nhiều việc như vậy, thể cứ như vậy đem Thiên Thiên bên cạnh đoạt lấy, có chút lý do nào.

      "Thiên Thiên, ngươi đoán con của ngươi giống ai?" Mang theo giọng điệu thử dò xét , Ám Dạ mở miệng .

      "Ừ. . . . . ." Vuốt ve bụng, khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên nụ cười ôn nhu, "Ta cảm thấy nếu nó giống như cha nó..., khẳng định rất tuấn tú!"

      Mới vừa xong, nụ cười của nàng liền cứng lại, mi mắt cũng lúc này cũng rũ xuống.





      Chương 544: Chân tướng là?

      Beta: B.Cat




      nửa tháng nay, nàng vẫn có nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, vẫn thèm nghĩ tới nữa, nàng cho là nàng có thể quên , nhưng hề nghĩ đến phải nhắc đến thêm lần nữa!

      ra quên là khó!

      Tất cả chẳng qua là nàng bên tình nguyện, đến bây giờ nàng mới biết, nhắc tới , phải là quên , mà là sợ nhớ lại về mà thôi.

      nhìn khuôn mặt trong nháy mắt cứng đờ của Tiểu Thiên, Ám Dạ vẫn mở miệng, giọng mang theo chút cười giỡn: "Ừ, Hoàng Phủ Tấn đúng là mỹ nam trăm năm khó gặp, nếu hài tử giống , tuyệt đối là thượng đẳng phẩm."

      "Phải . . . . . Đúng vậy a." Miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng Ám Dạ vẫn nhìn ra được, mặc dù mặt Tiểu Thiên mang nét cười, nhưng mà khi nhắc tới Hoàng Phủ Tấn lại nhìn thấy trong mắt Tiểu Thiên chợt lóe đau đớn rồi biến mất.

      Nhìn lúc này mi mắt Tiểu Thiên rũ xuống trong nháy mắt, lại còn mấy ngày nay nàng luôn ngơ ngác ngồi tảng đá lớn, Ám Dạ lại nhíu mày.

      Suy tính liên tục, hít sâu hơi, quyết định làm chuyện đúng đắn.

      Giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, cẩn thận mở miệng : "Thiên Thiên, ta có chuyện muốn với ngươi."

      "Ừ? Chuyện gì a?"

      Nhìn Ám Dạ đột nhiên nghiêm túc, tâm Tiểu Thiên khỏi chùng xuống, loại cảm giác đau lòng quấn quanh toàn than nàng.

      " ra . . . . . . ra Hoàng Phủ Tấn trước khi ngươi rời cung cũng biết được phương pháp ức chế độc Minh Hoa!" Ám Dạ nhìn vẻ mặt Tiểu Thiên, thấy mặt nàng đột nhiên tái nhợt.

      "Có. . . . . . Có ý gì?" Trong lúc này, nàng bất chợt giống như hiểu ra điều gì đó, kết nối tất cả lại, lòng nàng thấy đau quá, nước mắt khẽ đảo quanh trong hốc mắt.

      " biết, ức chế độc Minh Hoa, nhất định phải. . . . . ." Nhíu mày, Ám Dạ đột nhiên cảm thấy cho Thiên Thiên biết chân tướng, đối với nàng mà rất tàn nhẫn.

      "Nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm nam nữ?" Tiểu Thiên tiếp những lời này giúp Ám Dạ, nàng tựa hồ hiểu được mình bỏ lỡ những thứ gì.

      "Ừ, sai!" Ám Dạ gật đầu cái, thấy vẻ mặt Tiểu Thiên trong nháy mắt trở nên xanh mét, đôi môi ngừng run rẩy, vẻ mặt giống như là rất khó tiếp nhận được như vậy, nước mắt càng ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :