1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 525: đế vương thế nhưng lại mở miệng cầu xin dân thường!

      #003300;Edit: Phạm Trang

      #993300;Beta: B.Cat



      Ám Dạ cố gắng nặn ra nụ cười với Hoàng Phủ Tấn, gật đầu cái, " sai, ta chính là Ám Dạ!"

      ". . . . . . tốt quá." Có được lời khẳng định của Ám Dạ, Hoàng Phủ Tấn kích động nước mắt khống chế được mà tràn ra khỏi hốc mắt, Ám Dạ cũng cảm giác được cánh tay bắt lấy của Hoàng Phủ Tấn ngừng run rẩy, "Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi, cứu Thiên Thiên được ? Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi. . . . . ."

      Ám Dạ vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà giật mình, mặc dù biết Hoàng Phủ Tấn rất coi trọng Thiên Thiên, cũng rất Thiên Thiên, nhưng hề nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn - hoàng đế - mở miệng cầu xin , rốt cuộc cái dạng tình cảm gì lại khiến từ bỏ vị trí đế vương cầu xin dân thường?

      Ám Dạ sửng sốt, đối với tình cảm của Hoàng Phủ Tấn, quả cách nào hiểu được.

      Chẳng qua là Thiên Thiên nàng. . . . . .

      Tại sao lúc này, đối mặt với chuyện Thiên Thiên sắp sửa trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tâm trạng lại có gì yên thế này?

      nghĩ ra, tại đối với Thiên Thiên, cũng biết mình rốt cuộc là dạng cảm giác gì, chỉ biết là, trong lòng của mình bỏ được Thiên Thiên, nhưng cũng hiểu, ở trong lòng Thiên Thiên, vĩnh viễn thể thay thế được Hoàng Phủ Tấn.

      Nhìn bộ mặt cầu xin của Hoàng Phủ Tấn trước mắt, Ám Dạ hít sâu hơi, gật đầu với Hoàng Phủ Tấn cái, "Ngươi yên tâm , độc người Thiên Thiên mặc dù vẫn chưa có giải ra được hết hoàn toàn, nhưng cũng đe dọa đến tính mạng của nàng, cho nên bây giờ nàng xuất triệu chứng bụng co thắt, là do có bầu kéo theo độc tố trong cơ thể nàng vận chuyển khắp nơi nên mới có thể như vậy, tóm lại. . . . . ." đến đây, cau mày nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, "Tóm lại, ta nhất định đem Thiên Thiên hoàn toàn chữa khỏi giao cho ngươi."

      Khi Ám Dạ ra những lời này, trong lòng khó nén cảm giác mất mát, giống như là đem bảo vật mình mến giao cho người khác, cho dù biết, nàng phải thuộc về , trong lòng của vẫn có chút cảm giác bị lấy hết, trống trơn .

      Câu trả lời của Ám Dạ tạo cho Hoàng Phủ Tấn hi vọng bất ngờ lớn lao, nhìn về phía Ám Dạ, ánh mắt cảm kích, "Cám. . . . . . Cám ơn, cám ơn ngươi!"




      Chương 526: Dạ tâm tình cũng loạn!

      #003300;Edit: Phạm Trang

      #808000;Beta: B.Cat



      " cần." Đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, mặt thoáng qua tia mất tự nhiên, hiểu được, đối với Hoàng Phủ Tấn, nên xuất địch ý.

      Đối với thiên hạ và dân chúng mà , Hoàng Phủ Tấn là hoàng đế tốt, đối với , Hoàng Phủ Tấn cũng có lỗi gì với , nhưng mà, đối với Hoàng Phủ Tấn chính là có hảo ý, có lẽ là bởi vì ——

      đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong lòng thở dài, có lẽ là bởi vì nàng .

      Trong lòng thở dài, coi như đối với Hoàng Phủ Tấn có địch ý như thế nào, coi như Hoàng Phủ Tấn khiến Thiên Thiên đau thương rất sâu như thế nào, chỉ cần trong lòng Thiên Thiên có Hoàng Phủ Tấn, như vậy vĩnh viễn cũng thể thay thế được nam nhân kia!

      Lắc đầu cái, tự tay đem Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ôm ra ngoài.

      "Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương nắm cánh tay Ám Dạ, buông tay, bây giờ đối với Hoàng phủ Tấn , thể để cho bất kì kẻ nào mang Thiên Thiên , có cách nào chịu đựng được việc Thiên Thiên biến mất khỏi tầm mắt của ... Sợ hãi, cho dù là khắc, cũng thể chịu đựng!

      "Ta rồi, ta đem Thiên Thiên chữa khỏi hoàn toàn rồi sau đó giao cho ngươi, nhưng bây giờ. . . . . ." Ám Dạ dừng lại chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, " tại ta muốn mang Thiên Thiên !"

      " thể!" Nghe Ám Dạ như vậy, Hoàng Phủ Tấn suy tính liền cự tuyệt, lực đạo tay theo bản năng nắm chặt, ánh mắt nhìn Ám Dạ mang theo thỉnh cầu, "Ta thể để cho Thiên Thiên lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của ta, thể. Cầu xin ngươi. . . . . . Cầu xin ngươi đừng mang nàng ."

      Hoàng Phủ Tấn khi ra những lời này cũng đem tự ái của hoàng đế, nam nhi hoàn toàn vứt lại phía sau.

      Điểm này, khiến Ám Dạ lại lần nữa nhíu mày.

      "Ngươi nghĩ ngươi cứu được Thiên Thiên sao?" Ám Dạ thình lình ném ra câu , khiến Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa ngây ngẩn cả người, hiểu được ý tứ của những lời này.

      Tay tự chủ được buông lỏng ra.

      Nhưng vẫn mang theo ánh mắt sợ hãi khiến Ám Dạ thể bỏ rơi, nhìn Hoàng Phủ Tấn trầm mặc lúc lâu, giống như chuẩn bị ra quyết định gì đó, đối với Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng : "Hoặc là. . . . . . Ngươi có thể theo cùng chúng ta."

      Hoàng Phủ Tấn vì những lời này của Ám Dạ mà tâm trạng hưng phấn, trong mắt nhìn Ám Dạ mang theo vài phần cảm động cùng cảm kích, "Cám ơn, cám ơn ngươi!"
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 527: Hàn khí trong động băng!




      Beta: B.Cat

       





      Để cho Phúc Quý ở lại bên ngoài xử lí chút chuyện, Hoàng Phủ Tấn theo Ám Dạ vào Đoạn Tình cốc.

      "Thiếu . . . . . Thiếu gia!" Trong Đoạn Tình cốc, Hoa thúc thấy Ám Dạ ôm Tiểu Thiên đến, sau lưng còn theo người đàn ông, có chút dám tin.

      Đoạn Tình cốc này vốn là chỗ thiếu gia dùng để tránh dây dưa với bên ngoài, chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào bước vào làm ô nhiễm nơi đây, nửa tháng trước, thời điểm thiếu gia mang Thiên Thiên tới Đoạn Tình cốc làm cho quản gia là kinh ngạc thôi, nhưng lúc này đây, thiếu gia lại dẫn theo người nữa tới đây.

      Hơn nữa nhìn khí chất của vị thiếu niên trước mắt này, Hoa thúc dám khẳng định, vị thiếu niên trước mắt này tuyệt phải người bình thường.

      Điều này càng khiến cho Hoa thúc cảm thấy rất quái dị, trừ tiểu hoàng đế nước Hạo Nguyệt ra, thiếu gia cho tới bây giờ cũng có bất kì giao tiếp nào cùng người có thân phận quá mức cao quý, cảm thấy như thế giống loại gánh nặng, nhưng là. . . . . . Thiếu gia thế nhưng mang theo vị thiếu niên này tới Đoạn Tình cốc, điều này thực để cho Hoa thúc giật mình hề ít.

      Nhìn thấy vẻ nghi hoặc đầy trong mắt Hoa thúc, Ám Dạ cũng giải thích gì, chỉ là bình thản phân phó: "Hoa thúc, vị công tử này là khách của ta, hãy chiêu đãi tốt."

      xong, ôm Tiểu Thiên hướng tòa lầu các, ngang qua cây cầu giả sơn cách đó xa, dưới đồi núi là cầu gỗ, chảy xuôi mang theo dòng nước trong vắt lạnh như băng.

      Hoàng Phủ Tấn cũng thể nào ngây ngốc ngồi ở chỗ đó chờ Hoa thúc đến chiêu đãi , thấy Ám Dạ ôm Tiểu Thiên về hướng hòn giả sơn, dĩ nhiên là vội vàng trực tiếp theo, làm cho cảm thấy kinh ngạc chính là, dòng nước dưới cầu gỗ kia lại mang theo những hơi khí lạnh buốt.

      Khiến cho cảm thấy trận bất an!

      Đưa tay kéo lại Ám Dạ ở phía trước , Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo chút khủng hoảng, "Ngươi muốn dùng phương pháp gì cứu Thiên Thiên?"

      Nhìn thấu khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Ám Dạ có giải thích cặn kẽ làm gì, chỉ lãnh đạm mở miệng : "Dùng phương pháp mà ta cho là có thể cứu Thiên Thiên."

      Bỏ lại câu như vậy, tiếp tục ôm Tiểu Thiên về phía trước, Hoàng Phủ Tấn dám buông lỏng, chỉ theo sau lưng Ám Dạ, hướng đồi núi tòa nhàn nhạt hàn khí mà tới.

      Vừa tới cửa động, Hoàng Phủ Tấn liền cảm nhận được cỗ hàn khí từ bên trong động đánh tới, khiến cho Hoàng Phủ Tấn dù là đại nam nhân như vậy cũng nhịn được mà rùng mình cái.




      Chương 528: Phương pháp giải độc nhanh nhất, hữu hiệu nhất !

      Beta: B.Cat



      "Nơi này là?" Bất an trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng mãnh liệt.

      "Băng động!" Ám Dạ đơn giản ra hai chữ.

      "Ngươi muốn giải độc cho Thiên Thiên ở chỗ này?" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần dám tin.

      Chỉ là đứng ở cửa động, cũng có thể cảm giác được cái rét lạnh thấu xương kia, huống chi là tiến vào bên trong, chính là đại nam nhân như cũng khó mà tiếp nhận được hàn khí bên trong, thể chất giống như Thiên Thiên bây giờ sao có thể chịu đựng được cơ chứ?

      suy tính thêm gì nữa, Ám Dạ gật đầu đối với Hoàng Phủ Tấn cái, " tại đây là phương pháp giải độc nhanh nhất, hữu hiệu nhất, lúc trước ta vẫn dám dùng loại phương pháp này cứu Thiên Thiên, cũng vì suy tính đến thể chất của nàng, sợ nàng chịu nổi, chỉ có thể áp dụng tiến hành theo phương pháp an toàn hơn, nhưng mà, theo tình huống trước mắt xem ra. . . . . ." đến đây, Ám Dạ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, tiếp tục : "Theo tình huống trước mắt xem ra Thiên Thiên nàng hoàn toàn bỏ được tìm cảm đối với ngươi, mà độc Minh Hoa . . . . . ."

      "Nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm đương!" Thanh vô lực của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt lời tiếp theo của , cũng là bởi vì muốn đoạn tuyệt tình cảm kia, thiếu chút xíu nữa mà mất Thiên Thiên rồi, nhưng đây cũng là muốn kìm hãm Minh Hoa chi độc.

      vô lực ngửa đầu nhìn lên trời, cảm thấy bất lực vô cùng.

      Ông trời, ngươi rốt cuộc muốn trẫm làm gì mới có thể cứu được Thiên Thiên, ngươi thể trực tiếp cho trẫm sao?

      Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Ám Dạ có chút ngoài ý muốn, nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn cũng biết chuyện này, như vậy. . . . . .

      đột nhiên nghĩ đến cái gì, theo bản năng nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, nhừn đem ý nghĩ trong lòng ra, mà là tiếp tục đề tài mới vừa rồi, "Cho nên, chỉ có loại phương pháp cực đoan nhất mới có thể loại bỏ độc ra khỏi cơ thể Thiên Thiên, nhưng là. . . . . ." đến đây, Ám Dạ lại lần nữa nhíu mày, "Nhưng là hàn khí trong động băng tổn thương nghiêm trọng đến thân thể Thiên Thiên, thời gian ở bên trong càng lâu, tổn hại lại càng nghiêm trọng." đến đây, nhìn Hoàng Phủ Tấn cái!

      Lời của Ám Dạ thể nghi ngờ là khiến cho tâm của Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa lạnh đến cực điểm. vất vả để cho gặp được Ám Dạ, tại sao còn nhiều vấn đề trở ngại như vậy ngăn cản bọn họ, tại sao cho hi vọng rồi lại cho thất vọng càng nhiều.

      Để cho Thiên Thiên ở trong động băng chịu đựng rét lạnh thấu xương như vậy, bảo sao có thể nhẫn tâm!
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 529: Tâm lần nữa thất bại!

      Edit: Zennie

      Beta: B.Cat

       



      Tầm mắt tự chủ được nhìn Tiểu Thiên ngủ, trong mắt của luôn mang theo khẩn trương cùng lo lắng.

      Theo tầm mắt của , Ám Dạ nhìn sang, bất đắc dĩ lắc đầu cái, đột nhiên cảm thấy đế vương trước mắt này là đáng thương.

      " gặp nàng chút , nàng tỉnh lại rất nhanh thôi." Nhìn Hoàng Phủ Tấn, giọng mở miệng .

      Ám Dạ đột nhiên phát mình là người rất hào phóng, khi quyết định đem Hoàng Phủ Tấn làm tình địch, còn có thể thiện ý đối với như vậy.

      Thế nhưng phát lại ra còn có ưu điểm như vậy.

      Mang theo ý tưởng ngây thơ này, trong lòng thầm cười cười.

      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia cảm kích, chẳng qua là phiền muộn trong mắt vẫn có giấu xuống, "Cám ơn ngươi cứu Thiên Thiên!"

      "Ngươi cần cám ơn ta." Ám Dạ tự nhiên đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Ta cứu Thiên Thiên phải là bởi vì ngươi."

      Thái độ như vậy của Ám Dạ sớm ở trong dự đoán của Hoàng Phủ Tấn.

      Nếu là trước kia lấy thái độ của Ám Dạ bây giờ đối với , sớm giận dữ mà trị tội bất kính. Nhưng mà lúc này, chẳng qua chỉ là cười nhạt tiếng, nhìn Ám Dạ, mở miệng : "Ta biết, bất quá ta còn phải cám ơn ngươi. Ít nhất là ngươi khiến cho Thiên Thiên sống lại lần nữa, bình yên vô trở lại bên cạnh ta."

      đến đây, Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía phương xa, trong tầm mắt mang theo thoải mái.

      Nghe Hoàng Phủ Tấn vậy, tâm Ám Dạ chợt chìm xuống, trong lòng lần nữa trống trải.

      Từ trước mặt Hoàng Phủ Tấn đứng thẳng lên, mở miệng : "Thiên Thiên có thể trở lại bên cạnh ngươi hay , đều phải do ngươi quyết định." xong, chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, liền xoay người rời .

      Tâm can Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt lại chìm sâu, tựa hồ quên mất, giữa cùng Thiên Thiên còn vắt ngang rắc rối khó gỡ lớn như vậy .

      Mắt của vào lúc này rũ xuống, làm sao mà cầu Thiên Thiên tha thứ? là muốn đem những khổ tâm hết cho Thiên Thiên sao?

      nghĩ qua như vậy, nhưng là dám, sợ ông trời cảm thấy quá tham lam, lại lần nữa đem Thiên Thiên từ bên cạnh cướp . Cho dù có giải thích với Thiên Thiên, nàng tin tưởng lời của sao? Liệu nàng có nghĩ rằng chẳng qua là lấy cớ hay , có bởi vì điều này mà càng thêm chán ghét hay ? thể như vậy, thà bị Thiên Thiên cứ hận như vậy. Nếu thể , hận cũng là phương thức khác, chỉ muốn chiếm vị trí ở trong lòng của nàng.






      Chương 530: Thiên Thiên tiếng gọi than thương!

      Edit:Zennie

      Beta: B.Cat





      "Thiên Thiên. . . . . ." vào trong gian phòng Tiểu Thiên nằm, Hoàng Phủ Tấn nhàng ngồi xuống ở bên người nàng. Tiểu Thiên còn ngủ say chưa tỉnh, bất quá nhìn sắc mặt nàng bây giờ so với lúc trước cũng tốt hơn nhiều, điểm này làm Hoàng Phủ Tấn thấy yên tâm ít.

      Sợ đánh thức nàng, Hoàng Phủ Tấn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt gầy gò, trong mắt của đều là đau lòng.

      Đây tất cả đều là do .

      Nếu phải bởi vì , người Tịch Huyễn bắt hoàng tổ mẫu để uy hiếp . Nếu phải bởi vì , Thiên Thiên như thế nào lại trúng Minh Hoa chi độc! Nếu phải bởi vì , Thiên Thiên thống khổ như vậy! tình như thế này tất cả đều là do , đều là bởi vì !

      Nghĩ đến tất cả, Hoàng Phủ Tấn càng thêm tự trách, trong phổi trận thoải mái, lần nữa ho khan cái.

      thấy Tiểu Thiên bỗng nhúc nhích, chân mày hơi nhíu lại.

      Lo lắng Tiểu Thiên bị đánh thức, Hoàng Phủ Tấn giảm thấp thanh , cố nén tiếng ho khan.

      có cách nào ức chế ho khan, khó chịu đến mức phải khom người, lại lo lắng đánh thức Tiểu Thiên, đứng lên từ giường, tính muốn ra cửa. Mới vừa mấy bước, liền bị tiếng kêu sợ hãi dừng lại.

      "Tấn!" Tiểu Thiên chợt từ giường ngồi dậy, trong mắt mang theo nhàn nhạt hoảng sợ, vô thần nhìn về phía trước, lưng của nàng mang theo run rẩy, hô hấp bởi vì hoảng sợ lộ ra trong mắt kia mà có chút dồn dập.

      Hoàng Phủ Tấn vì tiếng kêu của nàng mà dừng bước, chợt quay đầu lại, hướng bên giường vọt tới.

      "Thiên Thiên, thế nào? Thế nào?" Hoàng Phủ Tấn ngồi trước mặt Tiểu Thiên, nhìn hoảng sợ trong mắt nàng lộ ra ràng , tâm Hoàng Phủ Tấn liền nhói lên.

      "Tấn. . . . . ." Nghe được thanh của Hoàng Phủ Tấn, tầm mắt Tiểu Thiên còn rống rỗng, chẳng qua là trong mắt vẫn còn tồn tại khủng hoảng kia, cũng có vì vậy mà hít thở bình thường.

      Mồ hôi lạnh ướt toàn thân của nàng.

      Tầm mắt chậm rãi quay tới, khi nàng thấy khuôn mặt quen thuộc này xuất ở trong mắt nàng, nước mắt của nàng khống chế được trào ra khỏi hốc mắt.

      Ánh mắt kia khiến bận tâm!

      "Tấn. . . . . ." Từ trong miệng nàng nhàng kêu tên Hoàng Phủ Tấn, có vẻ có chút thất hồn lạc phách.

      "Thiên Thiên, ta ở đây, ta ở đây." Nước mắt Tiểu Thiên thiêu đốt tâm của Hoàng Phủ Tấn, đau lòng tay ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực, hoảng sợ trong mắt nàng khiến bận tâm.

      Cái ôm ấm áp của Hoàng Phủ Tấn cũng làm lòng Tiểu Thiên vốn bất an lúc này buông lỏng xuống, hô hấp cũng từ từ bình phục lại. Nước mắt lần nữa tuôn ra nơi hốc mắt.

      . . . . . . sao, sao rồi!

      Tiểu Thiên ở trong lòng nhàng nỉ non, mới vừa rồi ngủ, ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa chặt trong mắt của nàng. Nàng nhìn té xuống ở trước mặt nàng, đau như vậy, nhưng như vậy cũng kéo lên được. Trong mộng, nàng muốn đưa tay kéo , lại phát mình chút khí lực cũng có, dưới chân cũng chút nào trụ nổi.

      Nàng trơ mắt nhìn ở trước mặt nàng mà ngã xuống, nàng muốn gọi thế nhưng thanh lại chôn ở nơi cổ họng, như thế nào cũng phát ra được.

      Chợt từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, nàng sợ đến mức cả người run lên. Cho đến khi thanh Hoàng Phủ Tấn ôn nhu vang lên ở bên tai nàng, hoảng sợ cùng bất an mới từ từ biến mất. Thanh căng thẳng hóa thành giọt lại giọt nước mắt ướt vai Hoàng Phủ Tấn.

      "Thiên Thiên, ta ở đây, đừng sợ, ta ở đây." Hoàng Phủ Tấn nhàng vỗ lưng Tiểu Thiên, an ủi tâm tình bất an hoảng sợ của nàng.

      biết Tiểu Thiên trong mộng rốt cuộc gặp cái gì, chẳng qua là lúc nàng tỉnh lại, trong miệng kêu tên của , khiến kích động lúc lâu. Ít nhất biết trong lòng Thiên Thiên vẫn là quan tâm đến , thấy hoảng sợ trong mắt nàng là bởi vì mà xuất , trong lòng vui mừng dứt, bởi vì chính mình có thể làm Tiểu Thiên an tâm mà thỏa mãn.

      lúc lâu, Tiểu Thiên mới từ từ bình phục lại, chú ý tới mình bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, nàng trừ an tâm đồng thời lại thêm phần đau lòng.

      có phản ứng kịch liệt quá mức, nàng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn từ từ dời ra ngoài, giương mắt, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Hoàng Phủ Tấn.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ."

      "Dạ đâu?" Nàng mở miệng lãnh đạm hỏi, nàng chỉ nhớ mình lúc ấy đau bụng khó nhịn, bị Dạ ngăn huyệt đạo lại nên cái gì chuyện cũng biết.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 531: Nàng đối với có thể là quá đáng hay ?

      #003300;Edit: Zennie
      Beta: B.Cat





      Nàng lo lắng Hoàng Phủ Tấn trong lúc nàng hôn mê đem Dạ bắt lại, chẳng qua là nàng chú ý tới gian phòng mình nằm này. Gian phòng khiến nàng quen thuộc, nàng vẫn ở gian phòng này nửa tháng nay. Nàng biết nơi này là Đoạn Tình cốc, nếu như phải là Dạ dẫn tới đây, nhất định thể xuất ở nơi này.

      Như vậy. . . . . . Có phải hay , có bắt Dạ ?

      Nàng yên tâm nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nàng hy vọng Dạ bởi vì nàng mà xảy ra chuyện gì, lỡ có như vậy, lương tâm của nàng bất an cả đời.

      "Thiên Thiên, nàng có còn khó chịu nữa , bụng còn đau ?" để ý tới vấn đề Tiểu Thiên , Hoàng Phủ Tấn chỉ quan tâm đến thân thể của Tiểu Thiên bây giờ. biết Tiểu Thiên vẫn còn giận , những thứ này quan trọng, chỉ hy vọng Thiên Thiên có thể chuyện với là tốt rồi, ít nhất, muốn xác định hoàn toàn là Thiên Thiên sao cả.

      "Dạ đâu?" trả lời câu hỏi kia, Tiểu Thiên lại lần nữa lãnh đạm mở miệng , chẳng qua là, lo lắng cùng cầu xin mang theo trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại làm cho nàng thế nào đều thể bỏ qua.

      "Thiên Thiên, nàng cho ta biết, bụng nàng còn đau ? Nàng cho ta biết được ?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vô lực thỉnh cầu.

      "Dạ đâu?"

      Vẫn là câu hỏi giống như vậy, nhưng Hoàng Phủ Tấn nghe được, trong lời của Tiểu Thiên mang theo nhẫn nhịn được ràng.

      muốn kích thích nàng, Hoàng Phủ Tấn dám hỏi nữa, chẳng qua là bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thiên cái, hồi đáp: " ở bên ngoài."

      "Ừ." Lãnh đạm đáp tiếng, nàng chuẩn bị từ giường rời xuống, lại bị Hoàng Phủ Tấn mau bước kéo nàng lại.

      "Thiên Thiên, nàng muốn đâu?"

      " tìm Dạ!" Đơn giản đáp tiếng, nàng lại lần nữa chuẩn bị từ giường bò xuống, lại bị Hoàng Phủ Tấn lần nữa kéo lại.

      "Thiên Thiên, thân thể nàng vừa mới mới tốt lên, trước đừng cử động được ?" Giọng của Hoàng Phủ Tấn mang theo cầu xin cùng bất đắc dĩ, biết Tiểu Thiên nghe , nhưng rất yên tâm.

      Quả nhiên ——

      Tiểu Thiên chẳng qua là lạnh lùng nhìn cái, giọng vẫn rất bình thản như cũ, "Ta muốn tìm Dạ."

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      "Ta muốn tìm Dạ!" Tiểu Thiên có vẻ kích động, là trong mắt kia ràng là bình tĩnh nhiều hơn!

      Thấy Tiểu Thiên kích động, Hoàng Phủ Tấn càng có cách nào khác, chỉ có đè ép bất đắc dĩ trong lòng an ủi nàng, "Được rồi, nàng đừng kích động, ngồi ở chỗ nầy nghỉ ngơi, ta tìm Dạ tới đây được ?"

      "Ta. . . . . ." Nhìn cầu xin trong mắt Hoàng Phủ Tấn, trong lòng Tiểu Thiên mỉm cười nhói đau, nàng đối xử với có thể quá đáng hay ?

       




      Chương 532: Mừng rỡ trong mắt Hoàng Phủ Tấn!

      Edit: Zennie
      Beta: B.Cat





      Có thể nhận ra, mệt chết , mệt mỏi thể bỏ qua trong mắt kia khiến lòng Tiểu Thiên có chút đau đớn. mặt còn có vẻ tái nhợt, tựa hồ như bị bệnh thời gian dài.

      "Thiên Thiên, đừng loạn nữa được ? Ta giúp nàng gọi Dạ tới đây." Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa mở miệng , khẩu khí như cũ là cầu xin.

      Nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên đành lòng cự tuyệt, cau mày, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn mà gật đầu cái, "Được rồi."

      Thấy Tiểu Thiên đồng ý, chân mày rốt cục cũng giãn ra, khóe miệng giương lên nụ cười hưng phấn, "Thiên Thiên, nàng ngoan nằm giường, trước tiên đừng vận động, ta lập tức gọi Dạ tới đây, ta. . . . . . Ta phải ." Từ giường đứng lên, Hoàng Phủ Tấn cao hứng đến luống cuống tay chân.

      Tiểu Thiên nhìn bộ dạng của , trong lòng của nàng cảm thấy hơi đau xót, rồi lại có chút ngọt ngào .

      Ngồi ở giường có cử động nữa, nàng nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Tấn rời , lại là đơn cùng đau lòng như thế.

      "Khoan!" Thời điểm Hoàng Phủ Tấn mở cửa định rời , Tiểu Thiên nhịn được mở miệng gọi lại.

      Hoàng Phủ Tấn quay đầu lại, mang mặt tia mê hoặc, "Còn có chuyện gì ư, Thiên Thiên?"

      Cắn môi dưới, bộ dạng Tiểu Thiên muốn lại thôi.

      "Thiên Thiên?"

      "Ta. . . . . . Bụng ta đau nữa." Nhìn Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên trả lời vấn đề mà lúc trước Hoàng Phủ Tấn hỏi nàng. Nhìn ra được, rất lo lắng cho thân thể của nàng, bất kể là bởi vì nàng, hay là bởi vì đứa bé trong bụng của nàng, ít nhất lúc này, nàng biết Hoàng Phủ Tấn là lo lắng nàng.

      Nếu cũng chỉ vì nàng đáp ứng cử động, liền cao hứng thành bộ dáng này.

      Hoàng Phủ Tấn chỉ vì nàng trả lời câu hỏi của mình liền vui mừng giống như hài tử, nàng thấy được bởi vì kích động mà trong mắt phiếm lệ quang.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn biết phải gì, tóm lại tại rất cao hứng, trong khoảng thời gian này là lần đầu tiên cao hứng như thế.

      Thiên Thiên trả lời vấn đề của rồi, nàng phải là hoàn toàn để ý tới , phải sao? Như vậy là đủ rồi, như vậy liền thấy hài lòng.

      "Ngươi nhanh gọi Dạ đến đây ." nhìn kích động trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, lãnh đạm mở miệng .
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      535. Hoàng thượng, khi nào ngươi rời ?

      "Ta. . . . . . Cho dù hối hận, ta có thể làm sao bây giờ?" Vô lực ngồi liệt mặt đất, nước mắt của nàng lần nữa tuôn ra hốc mắt.
      Nàng là thống hận do dự quyết tâm của mình, , tại sao phải đối với người nam nhân kia bỏ được như vậy, mỗi vẻ mặt của cũng để cho nàng đau lòng phải bận tâm.
      rang là tên vô tình kia đả thương nàng, tại sao nàng còn muốn quan tâm , quan tâm tất cả những thứ có lien quan đến ? Coi như nàng mang thai hài tử của thế nào? Coi như tại quan tâm nàng thế nào?
      Giữa bọn họ cũng trở về được như trước nữa rồi, bởi vì từng tổn thương, bởi vì từng đau, cũng cách nào khép lại nữa.
      Cái loại tan nát cõi lòng đó, sau cho dù có may vá khéo đến đâu, cũng vẫn đau đớn khoan tim thấu xương hơn cart nổi đâu trước đó.
      Nàng làm được chuyển quên hết thảy tất cả theo hoàng đế bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, nàng cũng trách , chẳng qua là ——
      Nàng hiểu, tình của bậc đế vương, nàng gánh nổi.
      Đưa tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nàng từ đất đứng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười thoải mái, giống như nhìn thấu hết thảy.
      Đứng dậy tới cửa, nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn đứng cách đó xa, lẳng lặng đứng ở bên cạnh tảng đá lớn nhìn về phía phương xa, ánh mắt kia mang theo vài phần độc, bóng lưng cao to lại mang theo tịch làm cho người ta đau lòng.
      Đáng chết! Tại sao còn phải quan tâm như vậy!
      Tiểu Thiên ở trong lòng mắng mình tiếng, nhấc chân lên hướng Hoàng Phủ Tấn tới.
      tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn chút nào chú ý tới nàng đến, biết suy nghĩ gì mà ngẩn cả người.
      "Hoàng thượng!" Tiểu Thiên mở miệng, nhàn nhạt kêu tiếng, mà tiếng gọi này của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, trong mắt lóe ra mấy phần xao xuyến.
      "Thiên Thiên, sao nàng ra?"
      Khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên muốn nhẫn tâm nhưng vẫn bại bởi bản thân.
      "Ta ra ngoài chút." Ở tảng đá lớn bên cạnh Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống, tầm mắt của nàng nhìn về phía nơi xa, nhưng nàng dùng khóe mắt chú ý tới tầm mắt Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa ở người nàng, làm cho cả người nàng cũng được tự nhiên.
      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn muốn mở miệng, lại bị câu tiếp theo của Tiểu Thiên cắt đứt.
      "Hoàng thượng lúc nào hồi cung?" Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt .

      536. Kết thúc? Làm như thế nào kết thúc?

      "Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đột nhiên mặt hưng phấn kéo hai tTiểu Thiên ay, chặc , trong mắt mang theo vui vẻ khó có thể ức chế, " Nàng muốn hồi cung khi nào, chúng ta hồi cung khi đó. !"
      Biết Hoàng Phủ Tấn hiểu sai ý của nàng, Tiểu Thiên cười nhạt nhìn Hoàng Phủ Tấn lắc đầu cái, nàng từ trong tay Hoàng Phủ Tấn rút tay ra.
      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, lãnh đạm trong mắt Tiểu Thiên làm cho trong mắt của thoáng qua tia khủng hoảng, giống như là suy nghĩ minh bạch cái gì.
      "Hoàng thượng, ta nghĩ ngươi hiểu lầm." Thái độ Tiểu Thiên tại đối với Hoàng Phủ Tấn có thống hận, có vẻ dị thường lãnh đạm cùng xa lạ, "Ta là , ngươi chừng nào hồi cung, mà phải chúng ta."
      "Thiên Thiên. . . . . ."
      "Hoàng thượng, xin nghe ta xong." Tiểu Thiên tĩnh táo cắt đứt lời Hoàng Phủ Tấn..., mặt nàng lãnh đạm cùng khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn tạo thành đối lập ràng.
      Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục mở miệng : "Hoàng thượng, ta tại rất nghiêm túc với ngươi rằng, giữa chúng ta. . . . . . kết thúc."
      Khi Tiểu Thiên ra những lời này khỏi miệng, lòng của nàng hung hăng co rút đau đớn, nàng cho là mình có thể làm bộ như rất tỉnh táo ra những lời này, nhưng ngay khi nàng ra được khỏi miệng, nàng vẫn phải ngừng lại, cảm giác đau đớn quen thuộc kia lần nữa đánh tới.
      ra là —— nàng thể buông ra, nàng rộng lượng như bản than nàng nghĩ như vậy.
      "Kết. . . . . . Kết thúc?" Tâm Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt giống như là bị thanh kiếm bén nhọn đâm vào, đau, vô cùng đau, máu chảy ngừng.
      "Đúng, kết thúc!" Tiểu Thiên trả lời rất bình tĩnh, biết trong lòng nàng sớm mãnh liệt mênh mông, nổi đau long kia giống như ngọn sóng biển ào ạt ngừng vỗ mạnh, nhiễu loạn lòng của nàng, "Vào thời khắc ta có ý định rời khỏi hoàng cung, giữa chúng ta kết thúc."
      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, vẻ lãnh đạm mặt nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn sợ hãi.
      thà bị nàng hận , cũng muốn thấy mặt nàng xuất vẻ mặt xa lạ với như thế, vẻ mặt như thế làm cho hoảng sợ, giống như vĩnh viễn mất Tiểu Thiên.
      " thể, giữa chúng ta thể kết thúc như vậy!" Hoàng Phủ Tấn kích động hướng Tiểu Thiên rống lên, đưa tay đem nàng kéo vào trong ngực, Tiểu Thiên cảm giác được thân thể mang theo run rẩy, " thể , Thiên Thiên, thể , nàng, ta sâu như vậy, nàng bảo ta phải kết thúc như thế nào, thể, ta cho phép giữa chúng ta cứ kết thúc như vậy."
      Cảm giác được cổ của mình mang theo ẩm ướt ấm áp, làm cho tâm Tiểu Thiên lại lần nữa xiết chặc.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :