1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 506: Thương mệt mỏi!

      Beta: B.Cat


      <img class="alignnone size-full wp-image-27584" title="1-9" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/1-91.jpg" height="441" width="590" />

      Những lời của Ám Dạ làm nụ cười của Tiểu Thiên chợt bối rối, trong mắt thoáng qua tia mất tự nhiên, chột dạ quay đầu chỗ khác, nàng miễn cưỡng mở miệng cười : " phải là ta mỗi ngày đều rất vui vẻ sao, ngươi xem ta ngày ngày đều cười, chẳng lẽ còn vui sao?"

      "Thiên Thiên!" vẻ mặt Ám Dạ trở nên vô cùng nghiêm túc, hai tay khoác lên vai Tiểu Thiên, cúi đầu nhìn nụ cười miễn cưỡng mặt nàng, mở miệng : "Ngươi là cười, nhưng ngươi có biết hay , mỗi nụ cười của ngươi cũng kèm theo đau đớn ở bên trong."

      Lời Ám Dạ làm nụ cười miễn cưỡng kia chợt tắt, "Ngươi ở đây nhăng cuội gì đấy, cười chính là cười, còn có thể kèm theo cái đồ lộn xộn gì sao?"

      "Thiên Thiên, ta thấy ra trong lòng của ngươi vẫn quên được người kia." đến đây, trong khẩu khí của Ám Dạ có tia bi thương.

      "Dạ!" Tiểu Thiên cả kinh từ ghế đứng lên, "Trong lòng của ta có bất kỳ người nào, có bất kỳ người nào! ! !" Dưới kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên, đau đớn quen thuộc kia lại lần nữa xông lên đầu.

      Nàng vẫn trốn tránh thèm nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn, nhưng mà mỗi khi nàng bị buộc đối mặt với điều này, mới phát mình hoàn toàn thể quên được.

      "Thiên Thiên. . . . . ." trong lòng Ám Dạ lại khỏi căng thẳng lần nữa, mang theo nhàn nhạt đau lòng.

      " xin lỗi, thất lễ." Xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, nàng vòng qua Ám Dạ, mở cửa chạy ra ngoài.

      Dọc theo đường , nước mắt của nàng men theo gió mà phiêu tán ở trong khí.

      Nàng cười mang theo chút đau thương? Ha ha ~~

      Tại sao nàng chưa từng cảm giác được tim của mình bị như vậy?

      ra là người có quá nhiều nét cười mặt là bởi vì trong lòng có quá nhiều nỗi đau. Bởi vì đau rồi mới cười để ngụy trang, cho nên cười đến chết lặng!

      "Hoàng Phủ Tấn, ta hận ngươi, ta hận ngươi!" Nước mắt chút kiêng kỵ từ trong hốc mắt bừng lên, nàng hướng về phía thạch bích trong Đoạn Tình cốc tê tâm liệt phế mà rống lên, "Tại sao ngươi làm cho ta ngươi, tại sao lại để cho ta thể quên được ngươi! Ta hận ngươi, Hoàng Phủ Tấn, ta hận ngươi. . . . . ."

      Nàng vô lực tê liệt ngã xuống mặt đất, run rẩy đôi môi, giọng nỉ non : "Ngươi biết , ta ngươi, mệt mỏi, mệt quá. . . . . ." Nước mắt tuôn ra nơi hốc mắt, nàng co rúc thân thể, đầu tựa vào giữa hai gối, Ám Dạ đứng ở đằng xa vẫn nhìn nàng, nhìn bóng lưng run rẩy kia mà đau lòng nhíu mày.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 507: Còn muốn cướp?

      Beta: B.Cat
      Nha môn tri phủ——

      "Xảy ra chuyện gì, nhiều ngày như vậy cũng thấy bọn họ xuất ? Các ngươi tiết lộ tin tức có phải ?" Hoàng Phủ Tấn có vẻ có chút đợi được.

      Mấy ngày nay đè nén tính tình, kiên nhẫn chờ bọn họ xuất . Nhưng là ngày lại ngày trôi qua, ngay cả phát ra dấu hiệu của bọn họ cũng có.

      Nhiều lần cũng muốn phái binh tìm kiếm trực tiếp ở thành Chiêu Lăng, coi như đem cả tòa thành Chiêu Lăng này lật lên, cũng phải tìm cho được Thiên Thiên.

      Nhưng mà lại lo lắng hành động như thế làm Thiên Thiên lại lần nữa biến mất. chơi nổi rồi, cũng đánh cuộc được rồi, thể để Thiên Thiên lại lần nữa biến mất.

      "Hoàng thượng xin bớt giận, thần tiên đại hiệp sau mỗi lần cướp xong cũng mai danh tích thời gian mới có thể xuất , thần cũng thể nắm chắc, cũng xác định được lúc nào xuất ." Đại Ba nhanh chóng xong, xem ra hoàng thượng đợi nhiều ngày như vậy, tính nhẫn nại cũng từ từ bị mài . Nếu là bắt được thần tiên đại hiệp, sợ rằng hoàng thượng trong cơn tức giận trị tội hành bất lực, vậy cũng thảm a.

      "Trẫm cho ngươi thời gian mấy ngày, nếu còn có biện pháp để cho bọn họ xuất ..., chỗ ngươi ngồi liền đổi lại để cho người khác đến ngồi!" Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh nhìn về phía Đại Ba.

      "Dạ, hoàng thượng, thần tuân chỉ, thần nhất định dốc hết sức!"

      " phải là hết sức, mà là nhất định phải tìm ra bọn họ cho trẫm." Hoàng Phủ Tấn cho Đại Ba tia cơ hội thở dốc. Nếu là tìm thấy Thiên Thiên, cũng hoài nghi mình có thể hay sắp điên mất rồi.

      Đoạn Tình cốc ——

      "Thiên Thiên!" Ám Dạ xuất ở sau lưng Tiểu Thiên, như thường ngày, mặt của luôn là treo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này khiến ai cũng cách nào kháng cự, tràn đầy tự tin cùng hăng hái.

      "Cười đến rực rỡ như vậy, lại có cái chuyện tốt gì sắp xảy ra có phải ?" Xoay đầu lại, nhìn nụ cười mặt Ám Dạ, nàng mở miệng hỏi.

      Nghe thấy Tiểu Thiên hỏi như thế, Ám Dạ nở nụ cười, tới trước mặt nàng, thần bí mở miệng : "Uy, mấy ngày cướp đồ, có ngứa tay hay ?"

      "Thế nào? Ngươi nghĩ ?" lông mày Tiểu Thiên nhảy lên, thực tế, nàng quả rất thích cướp, bất quá những tên phú thương kia cũng phải là thần a, mới mấy ngày mà, kinh tế nhà nào lại có thể khôi phục nhanh như vậy.


      <img class="alignnone size-full wp-image-27600" title="1178331n7yfp0mq3f-1" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/1178331n7yfp0mq3f-11.gif" height="50" width="350" />


      Chương 508: Đột nhiên xuất là bất an!

      Beta: B.Cat
      Chỉ thấy mặt Ám Dạ thần thần bí bí hướng nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ, mở miệng : "Gần đây nha môn tri phủ phái các nhóm binh lực lớn canh giữ ở trong nhà các phú thương, có lá gan ?"

      Vừa , Ám Dạ vừa chớp chớp cặp mắt giảo hoạt, trong mắt đẹp lộ ra mấy phần tự tin, tựa như những binh lực canh giữ ở trong nhà các phú thương kia hoàn toàn có tác dụng đối với .

      "Nếu như ngươi có bản lãnh đem ta bình yên vô ra ngoài, ta liền !" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, nở nụ cười, "Nhưng ta muốn bị quan binh bắt về nha môn a."

      Tiểu Thiên ra suy nghĩ trong lòng nàng, hoàng đế hạ hoàng bảng, cả nước đều tìm nàng. Nếu như nàng bị bắt đến nha môn, sợ rằng Hoàng Phủ Tấn tìm được nàng rất nhanh.

      Trong khoảng thời gian này, nàng vất vả để mình suy nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn thêm nữa. Nỗ lực lâu như vậy, nàng muốn khiến cho mình lại nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn lần nữa, lúc đó tất cả cố gắng cũng là uổng phí. Nàng biết, ở trước mặt , ngụy trang của nàng đều sụp đổ tất cả!

      "Yên tâm , ta có bản lãnh vào, nhất định có bản lãnh ra ngoài, bao gồm. . . . . ." Ám Dạ nhìn về phía Tiểu Thiên cười, tràn đầy tự tin mở miệng : "Bao gồm mang theo ngươi!"

      "A?" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ nâng lên lông mày, cười : "Ngươi tự tin như vậy ?"

      Nghe Tiểu Thiên như vậy, Ám Dạ cố làm vẻ vui nghiêm mặt : "Thiên Thiên, ngươi lại hoài nghi năng lực của ta a."

      "Hắc hắc ~~~ được rồi, được rồi, theo ngươi là được, dù sao lâu cướp đồ, tay cũng thấy ngứa." Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên nụ cười dồi dào hăng hái, xoay cổ tay, ánh mắt thoáng qua tia giảo hoạt.

      Nàng biết, chính mình ngay lập tức đáp ứng cùng Dạ , chính là khiến nàng cùng Hoàng Phủ Tấn lại gặp mặt lần nữa.

      Có lúc, ngươi càng muốn trốn tránh người, người lại nhất định muốn dây dưa cùng ngươi ở chung chỗ.

      Bởi vì chữ duyên, bởi vì chữ tình, có lúc, thế nào cũng thoát khỏi được.

      "Vậy nhanh lên chút thay quần áo, tối nay kích thích hơn!" Ám Dạ cười, đôi mắt gương mặt tuấn tú kia vẫn mang theo tự tin.

      "Được, ta lập tức thay quần áo!" Vòng qua người Ám Dạ, trong lòng Tiểu Thiên khỏi căng thẳng, nàng đè ép ngực, loại bất an đột nhiên quanh quẩn toàn thân của nàng, giống như là nhắc nhở nàng có chuyện gì đó phát sinh.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 509: Nhanh như vậy liền bị phát !

      Edit: Zennie

      Beta: B.Cat




      "Thấy được ? Đám quan binh ngu ngốc trong nha môn kia, còn đứng ở nơi đó!" Đứng ở nóc nhà cách đó xa, Ám Dạ nhìn về phía những khu nhà cao cấp toàn quan binh bên ngoài, cười đến khi dễ.

      "Uy, Dạ, nơi đó cũng ít quan binh, ngươi có chắc bị bọn họ bắt được?" Tiểu Thiên có chút yên tâm liếc mắt nhìn bên cạnh Ám Dạ, mở miệng .

      Mặc dù Dạ võ công cao cường nhưng hình như những tên quan binh kia cũng phải đều là phế vật a, chẳng lẽ lính của Hoàng Phủ Tấn nuôi đều vô dụng như vậy sao?

      Đáng chết, tại sao lại nghĩ đến .

      Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên vui nhíu mày.

      " có gan , đương nhiên là có bản lãnh bị bọn họ bắt được." Ám Dạ đắc ý nhướn lông mày lên, nếu như Ám Dạ dễ dàng bị bắt được như thế, vậy lám sao mà có thể lại giang hồ?

      "Được rồi." Tiểu Thiên hướng về phía Ám Dạ gật đầu cái, "Ngươi có lòng tin như vậy, vậy liền ngay thôi."

      "Ừ, !" Đưa tay nắm cổ tay Tiểu Thiên, Ám Dạ mỉm cười vận khí, bay lên nóc nhà phú thương.

      Động tác của rất nhanh, khinh công càng thêm lưu loát, lấy tiền trong kho trước sau quá nửa khắc đồng hồ.

      "Cung thủ chuẩn bị, thần tiên đại hiệp xuất !" Quan binh ở bên trong, có người kêu tiếng, tất cả mọi người cảnh giác.

      tiếng gào thét này khiến cho trong mắt Ám Dạ thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng cũng có kéo dài bao lâu.

      "Xem ra những tên này phải là thùng cơm, bổn thiếu gia lần đầu tiên bị phát ." Ám Dạ ra rất nhàng, mặt vẫn cười nhạt, chút nào có vẻ khẩn trương lúc bị phát .

      Nhìn Ám Dạ bình tĩnh như vậy, Tiểu Thiên cũng buông lỏng ít, trong lòng nàng luôn cầu nguyện ngàn vạn lần thể bị bắt vào nha môn a. Bởi vì nàng biết rất , chỉ cần bị bắt đến nha môn, tương đương với việc nàng cùng Hoàng Phủ Tấn rất nhanh phải gặp mặt.

      "Ngươi xem, ta rồi, Hoàng Phủ. . . . . . Quan phủ nuôi binh lính cũng phải là bỏ .” Cái tên mang đến khóe miệng cứng rắn nuốt ngược trở về.

      Qua nhắc nhở như vậy của Tiểu Thiên, Ám Dạ đột nhiên chú ý tới, trong mắt của thoáng qua tia lo lắng, xem ra lần này mình có điểm quá mức tự tin rồi, nếu như lần này thể an toàn hoàn toàn mà ..., sợ rằng liên lụy đến Thiên Thiên .





      Chương 510: Ngay cả đội quân quan binh dũng mãnh cũng xuất động!

      Edit: Phạm Trang

      Beta: B.Cat




      Nghĩ tới đây, Ám Dạ mỉm cười trong lòng, dưới thân thể ý thức bảo hộ ở Tiểu Thiên, "Chỉ sợ bọn họ phải là binh lính của quan phủ."

      thanh trầm thấp, Ám Dạ đột nhiên ra câu như vậy khiến cho Tiểu Thiên vốn quan tâm cũng phải ngẩng mặt lên.

      “Uy, có phải ngươi nhận ra điều gì đó ?” Tiểu Thiên tâm trạng bất an, cau mày nhìn Ám Dạ giọng hỏi.

      “Ngươi nhìn y phục người bọn họ xem!” Ám Dạ đưa tay chỉ đến chỗ quan binh, mở miệng .

      Tiểu Thiên nhìn theo hướng chỉ của Ám Dạ. Y phục của quan binh ra có đặc điểm gì lớn, chỉ có duy nhất điểm khiến nàng thấy lạ. Đó là y phục của những quan binh bình thường ở chính giữa viết to chữ “Binh”, mà những quan binh trước mắt này …

      Y phục người bọn họ lại viết chữ “Kiêu”.

      Những thứ ở cổ đại này nàng hiểu, nàng cũng hiểu được khác biệt của 2 chữ “Binh” và chữ “Kiêu”. Nhưng nhìn vẻ mặt của Ám Dạ, nàng cũng đoán ra rằng, những quan binh có chữ “Kiêu” kia dễ đối phó.

      “Uy, những quan binh này khó đối phó?” Nghiêng đầu hỏi, nàng nhìn thấy Ám Dạ vẫn nhíu chặt chân mày, trong long nàng lại phát ra tín hiệu bất an mãnh liệt.

      "Ừ!" Ám Dạ gật gật đầu, có chút hối hận vì khinh địch của mình, vì thế nên mang theo Thiên Thiên tới đây. Bản thân quan trọng, nhưng lo sợ Thiên Thiên bị thương, mà trong tiềm thức của , hề mong Thiên Thiên bị thương dù chỉ là chút xíu.

      "Bọn họ là những người trong đội quan binh dũng mãnh!" Ám Dạ tiếp tục .

      "Đội quan binh dũng mãnh?" Tiểu Thiên hiểu quan binh dũng mãnh là cái gì, nhưng nàng biết, quan binh dũng mãnh đặc biệt rất khó đối phó.

      Nhận thấy được khó hiểu của Tiểu Thiên, Ám Dạ giải thích: “Đội quan binh dũng mãnh là binh lực lớn nhất của triều đình, đứng ở vị trí số 1, bình thường xuất , nhưng chỉ cần hoàng thượng gặp nguy hiểm, là ngay lập tức xuất động. Chẳng qua là … ” đến đây, chân mày của Ám Dạ lần nữa nhíu lại.

      Triều đình?

      Tiểu Thiên vì hai chữ này mà trong lòng khỏi nhảy lên cái, nhớ lại lúc trước ở Đoạn Tình cốc, bỗng nhien cảm thấy bất an!
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 511: Hoàng đế! Hoàng đế!
      Edit: Phạm Trang
      Beta: B.Cat

      Tại sao trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy bất an khiến cho nàng cảm thấy sợ, xóa sạch sợ hãi trong lòng cùng lúc đó là nếm mùi vị đau lòng.
      Tim kia đè nén đau đớn mà giải thích được, sắc mặt Tiểu Thiên chợt tái nhợt.
      Nàng biết tại sao tối nay nàng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, hơn nữa những bất an này ngày càng dài, ngày càng mãnh liệt.
      "Chẳng qua là. . . . . ." Thanh của Ám Dạ lần nữa vang lên, “Tại sao chỉ Chiêu Lăng Thành nho bị cướp, lại kinh động tới hoàng đế, tại sao hoàng đế lại đích thân hỏi tới chuyện này?”
      "Cái. . . . . . Cái gì? Hoàng đế?"
      Tiểu Thiên vì hai chữ này mà càng thêm khẩn trương, trái tim thiếu chút nữa bật ra ngoài.
      bất an mới vừa rồi khiến cho Tiểu Thiên sợ đến run cả người, nàng đột nhiên có cảm giác, tối nay đội quan binh dũng mãnh xuất là bởi vì nàng chứ phải vì Ám Dạ.
      Nghĩ tới đây, chân nàng chợt mềm nhũn, cánh tay khẽ nắm lấy tay Ám Dạ, khiến chợt xoay đầu quay lại.
      Thấy sắc mặt Tiểu Thiên trắng bệch như tờ giấy, Ám Dạ đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nàng, "Yên tâm , ta để ngươi bị bọn họ bắt đâu."
      Ám Dạ lầm tưởng rằng Tiểu Thiên vì sợ bị bắt ngồi tù nên mới thành ra như vậy.
      Nha đầu này, ngay cả chết cũng sợ, lại sợ bị bắt nhốt vào nha môn.
      Ám Dạ ngọn nguồn, ở trong lòng thầm nghĩ.
      Chỉ thấy Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Ám Dạ, ôm tia hi vọng cuối cùng, nàng mở miệng : "Ám Dạ, vì. . . . . . Tại sao ngươi hoàng đế bắt đầu quan tâm tới chuyện này?"
      hề chú ý tới việc khi Tiểu Thiên nhắc tới hai chữ "Hoàng đế" trong mắt nàng ánh lên tia sợ lo lắng, sợ sệt, Ám Dạ chỉ đến chỗ những quan binh dũng mãnh, mở miệng : "Binh lính trong đội quan binh dũng mãnh trừ khi là hoàng đế, nếu có ai có thể điều động bọn họ."
      Câu trả lời của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên vốn mềm nhũn chân tay lại lần nữa vì thế lảo đảo vài bước.
      "Thế nào, Thiên Thiên?" Lần này, rốt cuộc Ám Dạ cũng chú ý tới Tiểu Thiên có cái gì đúng, trong mắt của thoáng qua tia nghi ngờ.
      " có, có gì." Cố gắng để cho bản thân mình bình thường chút, Tiểu Thiên miễn cưỡng cố tạo ra vẻ tươi cười, chẳng qua là chút bất an trong lòng vẫn khiến nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng cảm thấy rất nhanh chóng gặp lại Hoàng Phủ Tấn.

      Chương 512: Ngươi chính là hoàng hậu?
      Edit: Phạm Trang
      Beta: B.Cat

      Thấy ánh mắt Tiểu Thiên lóe lên, Ám Dạ nghĩ có lẽ là nàng nghe đến hai chữ Hoàng đế nên thấp thỏm lo âu, trong mắt hứng thú để ý.
      "Thiên Thiên, ngươi sợ hoàng đế?" Ám Dạ cúi đầu, nhìn sắc mặt Tiểu Thiên tái nhợt, nghẹ giọng hỏi.
      để ý rằng khi hỏi vấn đề này thân thể Tiểu Thiên chợt run rẩy, nàng rất sợ nhắc tới hoàng đế.
      Trong đầu đột nhiên liên tưởng đến điều gì đó, sắc mặt của trong nháy mắt chìm xuống , "Thiên Thiên, ngươi cùng hoàng đế có quan hệ gì?"
      "Làm sao có thể, ta làm sao có thể cùng hoàng đế có quan hệ?" Vấn đề Ám Dạ nghi ngờ khiến Tiểu Thiên càng thêm lo lắng.
      "Vậy tại sao khi ta nhắc tới hoàng đế ngươi lại biểu lộ như vậy?" Ám Dạ nhìn thẳng đôi mắt Tiểu Thiên, hỏi nguyên nhân.
      Đội quan binh dũng mãnh lâu dám bắn tên, chỉ sợ là chờ hoàng đế ra lệnh, mà hoàng đế cho nên đến bây giờ còn chưa thấy hạ lệnh bắn tên, sợ rằng. . . . . . đem tầm mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, đáy lòng mỉm cười, sợ rằng đó là do cùng Thiên Thiên có liên quan.
      Nếu đội quan binh dũng mãnh ở Chiêu Lăng, sợ rằng hoàng đế cũng ở đây .
      "Ta. . . . . . Đó là. . . . . . Đó là bởi vì Tấn. . . . . . Tấn là hoàng đế, ta dĩ nhiên. . . . . . Dĩ nhiên sợ ." Vì những lời của Ám Dạ mà Tiểu Thiên thấy khẩn trương, lời mạch lạc, để ý rằng khi mình nhắc tới Hoàng Phủ Tấn sớm có thói quen gọi tên.
      "Tấn?" Ám Dạ lại thể nào mà bỏ sót điều này, điều này khiến bận tâm, đột nhiên nghĩ đến điều quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này quên mất, đó chính là thân phận của Tiểu Thiên.
      nghĩ lại, người Tiểu Thiên có độc Minh Hoa, hơn nữa Hoàng Phủ Tấn lúc trước hạ hoàng bảng tìm đương kim hoàng hậu lưu lạc bên ngoài lại cũng bị trúng độc Minh Hoa, đem tất cả chuyện này kết hợp lại, trong nháy mắt Ám Dạ hiểu được phần nào.
      Chợt giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt Ám Dạ xuất tia dám tin, "Ngươi là hoàng hậu?"
      ". . . . . . phải vậy!" Lời của Ám Dạ sớm dọa cho Tiểu Thiên sợ đến luống cuống, nỗi sợ hãi, lo lắng trong lòng nàng chôn sâu dưới đáy lòng lại lần nữa xông lên đầu.
      "Chính thế! Ngươi là hoàng hậu!" Ám Dạ tim nẩy lên cái, thấy vô cùng đau đớn.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 513: Có người ngăn trở đường trốn chạy của nàng!


      Beta: B.Cat






      " phải là ta! phải là ta! Ta phải là hoàng hậu!" Dưới kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên.

      Dưới khăn che mặt, thống khổ kia lại lần nữa xuất trong ánh mắt Ám Dạ, mang theo tuyệt vọng cùng đau đớn.

      "Thiên Thiên. . . . . ." Ám Dạ biết mình còn có thể gì, nhìn bộ dáng này của nàng, cho dù ngoài miệng nàng thừa nhận, cũng xác định nàng chính là hoàng hậu nương nương mà Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng treo giải thưởng. Mà cũng hiểu, khoảng thời gian Tiểu Thiên đau lòng đến phát khóc chính là do Hoàng Phủ Tấn, nàng muốn quên Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn cách nào quên. Nàng thương nam nhân kia sâu sắc như vậy e rằng có cách nào có thể để tâm đến Ám Dạ , nàng…..

      vĩnh viễn có cách nào thay thế được nam nhân kia trong lòng nàng!

      Ám Dạ đột nhiên xuất ý nghĩ đó, tâm trạng mang theo chút đau đớn.

      "Ám Dạ, ta. . . . . . Ta muốn ở chỗ này, ta. . . . . . Chúng ta trở về có được hay , chúng ta thôi, có được hay ?" Mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần thỉnh cầu, dưới khăn che mặt, hai tròng mắt vì khẩn trương mà lóe lên điểm lệ quang.

      "Được, được, chúng ta , chúng ta ở lại chỗ này." Nhìn bộ dáng tại của Tiểu Thiên, Ám Dạ đành lòng, biết nàng sợ nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, biết nguyên nhân gì khiến nàng thương nam nhân kia như vậy.

      Đưa tay kéo tay của nàng, chân của lại lần nữa vận khí, chuẩn bị rời .

      lúc này, đột nhiên xuất thân thể chặn đường hai người bọn họ.

      Nhìn gương mặt đột nhiên xuất trước mắt, gương mặt mà ngay trong mộng nàng cũng thấy, lúc này lại có vẻ xa lạ dị thường khiến cho tim nàng giật mình nhảy thêm cái nữa.

      Hoàng. . . . . . Hoàng Phủ Tấn? ! ! !

      Trái tim Tiểu Thiên muốn đụng tới ngực rồi, chân nàng lảo đảo vài bước, nếu phải là có Ám Dạ đứng ở bên người nàng đỡ lấy, sợ rằng nàng sớm ngã xuống .

      Bất quá mới hơn nửa tháng gặp mặt, gặp lại Hoàng Phủ Tấn lần này, lại khiến cho nàng vừa cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

      gầy quá, cũng tiều tụy rất nhiều, gương mặt gầy gò khiến cả người nhìn mệt mỏi dường như sắp chịu nổi.

      Gương mặt tuấn tú lôi thôi khiến nàng nhìn thấy có cảm giác đau thương.

      Trong khoảng thời gian này, gặp phải việc tốt sao?

      Đau lòng từ bên trong liền biến thành dòng lệ tuôn rơi.

      Chương 514: Gặp nhau là người xa lạ!

       

      Beta: B.Cat
      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên!" lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn mới khó khăn phát ra hai chữ này từ giữa cổ họng.

      Mới ra hai chữ, lại giống như là mất hết khí lực toàn thân.

      Hơn nửa tháng rồi, Thiên Thiên rời hơn nửa tháng rồi, làm cho phải nhớ thương, giờ đây xuất trước mặt khiến kích động ra câu.

      "Thiên Thiên!" Kích động lên phía trước, tay Hoàng Phủ Tấn ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực.

      Nhiều ngày nhớ mong, nhiều ngày lo lắng hãi hùng vào lúc này chút kiêng kỵ mà bộc lộ ra, "Thiên Thiên, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

      Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên rất chặt, sợ đây chỉ là giấc mộng dài, chỉ có lúc đem Tiểu Thiên ôm chặt, mới có thể để cho cảm giác được tồn tại của nàng.

      Cái ôm trong ngực này khiến cho nàng ngay cả chết cũng thấy sợ, nhưng cái ôm này lại làm cho nàng cảm thấy châm chọc cùng ghê tởm lạ thường, bởi vì —— đây tất cả cũng chỉ là giả.

      ‘Tấn, cho dù chết, ta cũng muốn chết ở bên cạnh chàng.’

      Ngày đó Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tai nàng. Trong mắt của nàng thoáng qua tia khổ sở.

      ra mình là người ngu ngốc, lúc ấy, nàng ra những lời này. Có thể trong lòng nghĩ rằng đến chết tâm nàng vẫn còn , để cho tĩnh tâm?

      Tim lại lần nữa co rút đau đớn mấy cái, nàng đưa tay, đem Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, nét mặt của nàng trở nên lãnh đạm lạ thường.

      "Vị công tử này vội vàng quá." Lông mày Tiểu Thiên nhíu lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn với ánh mắt kinh ngạc, dưới khăn che mặt, nàng lạnh nhạt, trong tròng mắt mang theo tia xa lạ.

      "Thiên Thiên. . . . . ." Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên cự tuyệt , trong lòng Hoàng Phủ Tấn căng thẳng, bộ dạng lãnh đạm của Tiểu Thiên khiến trái tim nhói lên.

      "Công tử đối với người đàn bà nào cũng đều như vậy sao?" Tiểu Thiên mang theo vài phần châm chọc, khóe miệng cao ngạo nâng lên. Nàng thể nào mất mặt với nam nhân trước mặt này, ngay cả điểm tự ái cuối cùng này cũng còn.

      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn tiến lên bước, tay muốn kéo Tiểu Thiên lại, lại bị ánh mắt lạnh như băng của nàng làm cho ngừng lại.

      Chỉ thấy Tiểu Thiên lui về phía sau vài bước, thanh lạnh nhạt từ dưới khăn che mặt vang lên, "Đừng đụng vào ta!"

      Lạnh như băng, quyết tâm đoạn tuyệt!
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :