1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 476: Bị Lam Diệc thấy được!

      Beta: B.Cat

       
      "Đến lúc rồi." Tiện tay lau khóe miệng, xóa sạch máu đỏ kia, nàng từ dưới đất đứng lên, trước mắt tối sầm, theo bản năng nắm lấy tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội quay đầu lại.
       
      " nương, ngài sao chứ?"
       
      " sao!" Tiểu Thiên lắc đầu cái, mắt thấy Lam Diệc lần lượt hỏi hết mọi người, Tiểu Thiên khẩn trương thẳng hướng lui về phía sau. Nàng biết, chỉ cần hỏi đến tiểu nhị, nhất định bị nhận ra, những họa sĩ cung đình cổ đại kia tuy vẽ ràng lắm nhưng cũng đủ ràng .
       
      Bất kể nguyên nhân Hoàng Phủ Tấn tìm nàng là để làm gì, tóm lại, nàng bao giờ muốn trở lại cái nơi làm nàng đau đớn tận đáy lòng đó.
       
      "Tiểu nhị, tính tiền!"
       
      " nương, ngài có chuyện gì sao?" Tiểu nhị vẫn có chút yên lòng.
       
      " sao, mau tính tiền ." Tiểu Thiên nhìn về phía Lam Diệc, chỉ có mình mà còn có nhiều quan binh, nàng lo lắng thúc giục tiểu nhị tính tiền nhanh chút còn rời .
       
      Mắt thấy Lam Diệc tới rất nhanh, tình thế cấp bách, Tiểu Thiên lấy vòng cổ tay đưa cho tiểu nhị, "Cái này giá khoảng ngàn lượng, ngươi cầm , cần trả lại."
       
      Đẩy tiểu nhị ra, Tiểu Thiên nhanh chóng chuẩn bị rời , nhưng tiểu nhị này cũng buông tha. ngừng kéo cánh tay Tiểu Thiên lại, mở miệng : " nương, cái này thể được a, chúng ta là người làm ăn, được dạy là thành tín, vòng tay của ngài quý giá như vậy, mà bữa cơm này nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lượng thôi, chúng ta sao lại có thể trả lại, nương ngài chờ lát, ta bảo trưởng quỹ lấy tiền trả cho ngài."
       
      " cần, ngươi mau buông tay!"
       
      " được, nương, chúng ta làm ăn nên uy tín. . . . . ."
       
      "Ta cần!" Tiểu Thiên nóng nảy, muốn thoát khỏi tay tiểu nhị, nhưng tay của sức lực quá lớn, nàng thế nào cũng giật ra.
       
      Hai người bọn họ tranh luận giằng co thu hút ánh mắt của Lam Diệc, theo hướng Tiểu Thiên mà nhìn sang, khi đó thấy tiểu nhị ra sức lôi kéo, Tiểu Thiên vội tới mức phát khóc tới nơi, trong mắt , mang theo hưng phấn khó mà kiềm chế.
       
      Điểm này, Tiểu Thiên cũng thấy.
       
      Nàng muốn hồi cung nữa, làm hoàng hậu chờ chết bị trượng bị lạnh nhạt, càng muốn nhìn cùng nữ nhân vành tai mái tóc đụng chạm nhau, lời ngon tiếng ngọt!
       
      Dưới tình thế cấp bách, nàng thể làm gì khác đành phải xuất võ công, chưởng đem tiểu nhị đánh bật ra, "Đắc tội!"
       
       
      Chương 477: Trợ thủ tới!
      Beta: B.Cat
       
       
      Hướng về phía tiểu nhị mà bỏ lại những lời này, nàng sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, từ cửa sau chạy ra ngoài.
       
      "Mau lên, là Hoàng hậu nương nương, mau đuổi theo!" Thấy Tiểu Thiên chạy, Lam Diệc gấp đến độ trực tiếp đẩy những người đó ra, đuổi theo hướng Tiểu Thiên vừa chạy trốn.
       
      Cũng biết mình chạy bao lâu, nàng vẫn cảm giác được sau lưng bị đám thị vệ ngừng đuổi theo, bên tai ngừng truyền đến tiếng ồn ào của bọn họ, câu lại câu ‘Hoàng hậu nương nương’ làm cho hốc mắt nàng ẩm ướt.
       
      "Cũng sắp phải nữa rồi." Nhìn phía sau có thân ảnh của thị vệ nữa, Tiểu Thiên che lại bờ ngực nặng nề lần nữa, mi mắt thõng xuống mất mác, khóe mắt thoáng qua tia đau đớn.
       
      Đúng vậy, nàng sắp phải là Hoàng hậu nương nương nữa rồi, hoặc là , nàng phải.
       
      "A ~~" Khổ sở nâng khóe miệng lên, nước mắt của nàng lướt qua gương mặt, theo chiếc cằm mảnh khảnh của nàng xuống.
       
      "Mau, tìm nhanh lên chút, nhanh chút!" Thanh của Lam Diệc vang lên lần nữa, dọa cho Tiểu Thiên sợ đến mức chuẩn bị chạy trốn lần nữa.
       
      Cái gì, tầm mắt trước mắt lần nữa tối xuống, chân nàng mất tất cả khí lực, chút cũng thể nhúc nhích.
       
      Đây là triệu chứng lúc Minh Hoa độc phát tác cao hơn tầng, hơn nữa, tình cảm trong lòng càng sâu, tốc độ độc phát càng nhanh.
       
      Bên tai truyền đến thanh bọn thị vệ ngừng truy tìm, nàng gấp đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, nhưng bóng tối trước mắt vẫn hề thối lui, dưới chân cũng cách nào di động được nửa bước.
       
      Trong lúc nàng chờ bị bọn họ mang về, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh ấm áp động lòng người, kéo hông của nàng qua, nhàng bay về phía trước, " theo ta!"
       
      "Vâng, cám ơn!" Trong bóng tối, nàng biết người này là ai, chẳng qua là thanh ấp áp cuốn hút này lại làm cho nàng cảm thấy khỏi an tâm.
       
      Lần này bóng tối trước mắt Tiểu Thiên kéo dài thời gian lâu, nàng cũng biết nam tử bên cạnh này mang nàng đâu, điểm này nàng cũng thèm quan tâm đến, dù sao nàng cũng chỉ là người ngồi chờ chết, coi như bị bán, người mua nàng cũng lỗ to.
       
      Tóm lại, tại nàng đem hết tất cả những suy nghĩ của mình nghĩ cách thoáng, bất kể nam tử kia mang nàng đâu, chỉ cần giúp cách xa cấm vệ quân là tốt nhất.
       
      Cảm giác thấy mình được nam tử này mang theo bay lúc lâu mới từ từ để xuống, mà lúc nàng đặt chân xuống đất, tầm mắt của nàng cũng từ từ sáng lên, sớm quen với cảm giác lúc sáng lúc tối này, nàng cũng cảm thấy khó chịu bao nhiêu.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 478: Nam nhân tuấn tú đến mức có nữ nhân nào kháng cự nổi!

      Beta: B.Cat

       
      "Cám. . . . . ." Tiểu Thiên mở to mắt, định quay sang nam nhân đó thốt lên lời cảm tạ lại bị đôi mắt xinh đẹp kia làm cho cả kinh ngây ngẩn cả người.

      Trong lúc nhất thời ra lời.

        nam nhân tuấn tú, nhất là cặp mắt câu hồn này, nếu nữ nhân gặp được, tuyệt đối chạy thoát khỏi quyến rũ của .

      Sống mũi rất thẳng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười như có như . làm cho người ta có cảm giác giống như gió xuân ấm áp, mềm mại, rất thoải mái, có cảm giác bị đè nén.

      Lần đầu thấy , hoàn toàn khác hẳn với cảm giác lần đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng làm cho người ta chùn bước, mà tên nam tử trước mắt này, lại làm cho người ta tự chủ được muốn dựa vào gần, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

      Chỉ tiếc ——

      Nàng có tâm tình thưởng thức người đàn ông như vậy. Mới vừa rồi lúc nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng vẫn tự chủ được  đau đớn lúc lâu, mỗi khi đau lòng ập tới, trước mắt biến thành màu đen, ngực  nóng rực giống như bị dã thú tập kích lần nữa.

      Nàng cho là mình có thể vô tâm, có thể chết tâm, nhưng vật gì đó bên ngực trái càng ngừng nhúc nhích, nàng làm sao có thể vô tâm, có thể chết tâm chứ?

      Rũ mắt xuống, nàng lễ phép đối với nam tử trước mắt gật đầu cái, "Đa tạ cứu giúp!"

      " cái nhấc tay mà thôi." Nam tử khẽ cười nhún vai, lộ ra hàng hàm răng trắng noãn đối với Tiểu Thiên.

      Vẫn là câu trước kia, nếu thấy nam nhân dáng vóc xinh đẹp đến như thế này, chẳng khác nào buộc nam nhân khắp thiên hạ tự sát!

      Nàng từng qua với Hoàng Phủ Tấn như vậy.

      Đáng chết, tại sao lại nghĩ đến !

      Tiểu Thiên vui nhíu mày.

      Chỉ nghe nam tử tiếp tục mở miệng : "Những tên quan binh đó, tại sao muốn bắt ngươi?"

      Câu hỏi của nam nhân này lại làm cho trái tim Tiểu Thiên chìm xuống lần nữa: " có gì, trộm đồ của bọn họ, nên bọn họ muốn bắt ta về quy án đó.”

      Nàng thuận miệng viện lý do.

      Nam tử nhìn Tiểu Thiên lúc lâu gì, lát sau, mới cười nhạt tiếng, mở miệng : "Xem ra mặt mũi ngươi rất lớn, trộm thứ gì ngay cả cấm vệ quân của hoàng cung cũng xuất động."

      Lời của nam tử quen biết này làm cho trong lòng Tiểu Thiên  khẽ run  mấy cái. Bất quá, dù sao nàng mới vừa rồi lấy cớ cũng là thuận miệng mà thôi, nàng cần biết nam tử có tin hay , những thứ này cũng cần thiết giải thích, giữa nàng cùng cũng gặp mặt nữa mà.




      ']Chương 479: Nam nhân này có thể giải độc cho nàng!

       Beta: B.Cat




       
      "Đúng vậy, mặt mũi ta rất lớn." hề giải thích nhiều, Tiểu Thiên thuận miệng đáp tiếng, ngay sau đó mở miệng : "Lần nữa cám ơn ngươi cứu giúp, cáo từ."

      xong, xoay người, chuẩn bị rời .

      "Ngươi đâu vậy?" Nam tử hỏi cách thờ ơ.

      "Lang thang!" Tiểu Thiên cũng trả lời rất đơn giản, bất quá chỉ còn mười ngày mà thôi, nàng đến đâu cũng thế, cho dù nàng đến đâu, kết quả cuối cùng của nàng chỉ có , đó chính là chết.

      Bỏ lại hai chữ này, nàng nhấc chân lên lần nữa, định rời .

      "Nhưng ngươi trúng Minh Hoa độc!" Nam tử như cũ cách thờ ơ, khẩu khí rất dễ dàng, rất tùy ý, giống như đàm luận chuyện gì đó nhạt nhẽo.

      Nhưng câu thờ ơ của lại làm cho bước chân của Tiểu Thiên vừa nhắc lên lập tức ngừng lại, trong lòng thoáng qua tia kinh ngạc.

      Xoay người lại, nhìn về phía tròng mắt cười nhạt của nam tử, trong mắt của nàng mang theo mùi vị xét đoán.

      "Làm sao ngươi nhìn ra được?"

      "Dùng ánh mắt nhìn ra được." Nam tử cười, chỉ chỉ vào hai tròng mắt xinh đẹp, mở miệng cười .

      nhảm!

      Tiểu Thiên ở trong lòng tức giận bĩu bĩu môi, nhìn nam tử từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười nơi khóe miệng, ấn tượng lúc trước của nàng đối với nam tử này giảm rất nhiều.

      "Ta cũng biết ngươi dùng ánh mắt nhìn ra được." Tức giận liếc cái, Tiểu Thiên định cùng tiếp tục nhiều nữa, muốn rời nhanh lên chút, thừa dịp còn thời gian mười ngày này có thể chơi như thế nào liền chơi như thế ấy.

      "Đợi !" Nam tử đưa tay giữ nàng lại, chế trụ cổ tay của nàng, ngón tay khoác lên mạch nàng, thu lại nụ cười mới vừa rồi.

      "Ngươi làm gì?" Tiểu Thiên vốn định thu tay lại, lại bị nam tử nắm chặt, hề buông ra.

      "Đừng lộn xộn!" Nam tử nghiêm túc mở miệng , bớt vẻ tùy ý mới vừa rồi còn hữu, Tiểu Thiên dám cự tuyệt, bàn tay giãy giụa cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn vẻ suy tư mặt .

      Lát sau,  nam tử lần nữa xuất vẻ mặt lạnh nhạt tùy ý mới vừa rồi

      "A ~~ cũng tệ lắm, còn có thể sống mười ngày nữa!"

      Đáp án của nam tử làm cho Tiểu Thiên cả kinh lần nữa, tùy tiện dùng ánh mắt nhìn chút, cũng biết nàng trúng Minh Hoa chi độc, tùy tiện đưa tay cầm mạch liền đoán ra nàng chỉ sống được mười ngày nữa, người đàn ông này đơn giản.

      Bất thình lình nàng chợt nảy ra ý tưởng kì lạ rằng, nam nhân này có thể cứu mình, ôm chút hi vọng, nàng nhìn nam tử mở miệng : "Ngươi biết giải Minh Hoa  độc?"

      Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho nam tử kia bật cười, khóe môi nhếch lên tia đắc ý, "Sợ rằng đời này trừ ta, có ai biết giải loại độc này!"
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hai chap hôm qua Yun post nhầm,nhảy hai chap,các nàng đọc lại nha,sorry các nàng nhiều!!!


      <img class="alignnone size-full wp-image-26851" title="153" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/153.gif" height="50" width="50" />


      Chương 480: dĩ nhiên chính là Ám Dạ!

      darkBeta: B.Cat



      Câu trả lời của nam tử này làm cho Tiểu Thiên kinh ngạc ít. Tuyệt vọng mấy ngày, lo lắng bất an mấy ngày, vào lúc này lại trở nên yếu ớt chịu nổi, nàng đột nhiên phát , ra ý định ham sống của mình lại mãnh mẽ như vậy, mấy ngày nay làm ra vẻ bất cần chỉ là tự mình an ủi lấy mình mà thôi.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi là Ám Dạ?"

      Những lời này của Tiểu Thiên làm cho nam tử hơi sững sờ, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, " nương cũng nghe qua tên của tại hạ ?"

      "Thiếu niên thần y, sợ rằng đời này người nào muốn sống đều phải biết đến ngài rồi, ta chính là trong những người muốn sống đó." Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ cái, tiếp tục : "Chỉ là người muốn tìm được các hạ sợ rằng mất sức lực vô ích, nhưng xem ra vận may của ta vẫn chưa quay lưng lại với ta, ít nhất để cho ta nhìn thấy thần y rồi, hơn nữa còn là nam nhân rất tuấn tú!" câu cuối cùng, giọng Tiểu Thiên mang theo vài phần bỡn cợt.

      Nàng biết Ám Dạ có thể cứu nàng hay , có lúc, những người có thứ y thuật cao minh kia luôn là người có tính tình quái đản, hoặc dùng số điều kiện kì lạ kèm theo gì đó, dù sao nàng nhất định thỏa mãn được .

      "Vận may của ngươi quay lưng lại với ngươi?" Ám Dạ hai tay vòng qua ngực nhìn Tiểu Thiên, cười khẽ tiếng, "Ngươi cho là ta cứu ngươi?" nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thiên, cố gắng tìm được tia bất an hoặc là sợ hãi.

      Chẳng qua là, tìm được gì cả.

      Chỉ thấy Tiểu Thiên lạnh nhạt hướng về phía Ám Dạ lắc đầu cái, "Ta chưa qua ngươi cứu ta."

      Nàng nhún nhún vai, nhìn về phía Ám lần nữa, cười cười với , "Rất hân hạnh được biết ngươi, lần sau gặp. Đúng rồi, ta lần sau, có thể là kiếp sau của ta ấy, nếu như kiếp sau hữu duyên, chúng ta gặp lại nhé."

      Tiểu Thiên hướng Ám Dạ cười chút, xoay người định rời .

      "Chậm !" Ám Dạ đưa tay ngăn cản đường của Tiểu Thiên, " Nhưng ta vẫn cứu ngươi."

      "Vậy. . . . . . Vậy ý của ngươi là ngươi muốn giúp ta giải độc?" Trong mắt Tiểu Thiên bởi vì kích động mà ngấn lệ, tuyệt vọng mấy ngày qua, sợ hãi đối mặt với sinh tử vào lúc này cùng nhau ập tới, rồi lại cảm thấy vô cùng châm chọc.

      Hoàng Phủ Tấn gần như dốc hết binh mã tìm kiếm tung tích của Ám Dạ khắp thiên hạ, nhưng làm sao cũng thể tìm được ta. Đợi đến lúc nàng bởi vì Hoàng Phủ Tấn quyết tuyệt mà dứt khoát rời , lại để cho nàng vô tình gặp được, để cho nàng đụng phải người mà dù nàng nằm mơ cũng hề dám nghĩ đến.




      ']Chương 481: tiểu tử cuồng vọng!

      darkBeta: B.Cat



      "Nể tình ngươi vừa rồi mới khen ta rất tuấn tú, nên ta quyết định cứu ngươi." Ám Dạ cười nhìn về phía Tiểu Thiên, tiếp tục : "Hơn nữa ngươi kiếp sau mới gặp lại, đối với ta mà thời gian quá dài rồi, ta chờ được." Vừa , kéo cổ tay Tiểu Thiên qua, xem lại mạch của nàng lần nữa.

      Tiểu Thiên phát , mỗi lần Ám Dạ bắt mạch, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, khác hẳn với vẻ cà lơ phất phơ kia.

      "Ngươi cứ tại đây giải độc cho ta như vậy?" Tiểu Thiên nhịn được mở miệng hỏi.

      Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ mỉm cười mở to mắt, ngay sau đó miễn cưỡng mở miệng : "Chỉ cần biết giải độc, ở nơi nào có gì khác biệt sao?"

      tiểu tử cuồng vọng.’ Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, ở trong lòng tăng thêm câu.

      Chẳng qua chỉ mới khoảng hai mươi tuổi mà thôi, lại có thể phách lối thành như vậy, nhưng ai bảo lại có tư cách để phách lối cơ chứ, giang hồ nhiều người muốn tìm như vậy, còn có thể giống như chim tổ, người nhà, ngay cả hoàng đế hạ hoàng bảng, treo giải thưởng ngàn vàng, cũng có thể chẳng quan tâm.

      , dù sao nàng cũng là bác sĩ, nhưng nàng cũng có bãn lãnh đến như vậy.

      Nếu phải cái mạng của mình lúc này cần cứu giúp, thực nàng rất muốn túm lại đánh trận!

      " nương, lần sau có muốn đánh giá ta ở trong lòng, vẻ mặt có thể thân thiện hơn chút ?" Xem mạch xong, Ám Dạ đem tay Tiểu Thiên buông lỏng ra, đột nhiên thốt lên những lời này, làm Tiểu Thiên cảm thấy được tự nhiên.

      Lại bị nhận ra.

      "Khụ khụ. . . . . ." Chột dạ che miệng ho mấy tiếng, mắt Tiểu Thiên lóe lên, mở miệng hỏi: "Như thế nào, còn cứu được ?"

      Vấn đề này nàng hỏi hơi nhiều.

      " nương, câu hỏi mà nương vừa hỏi, là hoài nghi y thuật của ta, chưa từng có ai vào lúc ta chữa bệnh, hỏi ta vấn đề như vậy." Ám Dạ miễn cưỡng giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, bình thản mở miệng , nhưng khẩu khí của lại mang theo tràn đầy tự phụ, những lời này nếu thốt lên từ miệng của người khác, làm cho người ta có cảm giác khoác lác, tự phụ đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng thốt ra từ trong miệng Ám Dạ, lại làm cho người cảm giác được là , Ám Dạ quả có bãn lãnh để lên những lời như thế.

      Thở dài ở trong lòng, nàng nhìn Ám Dạ, đổi loại phương thức khác, "Vậy xin hỏi ta còn có thể sống được bao lâu?"
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 482: kích động!




      teal;Beta: B.Cat




      Câu hỏi này của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ hài lòng cong môi lên, "Chờ ta làm xong chuyện tiếp theo trả lời ngươi."

      Lời vừa buông xuống, đầu ngón tay của Ám Dạ từ lưng Tiểu Thiên nhanh chóng trợt xuống, luồng sóng nhiệt mạnh mẽ bao quanh toàn thân của nàng, đau đến nàng toát ra mồ hôi lạnh, ngực nhói nhói. Cảm nhận thấy Ám Dạ ở sau lưng mình mạnh mẽ đẩy chưởng, luồng máu tươi nồng đậm từ trong miệng của nàng phun ra, đầu ngón tay mãnh khảnh khẽ rủ xuống hai bên người, sắc mặt nàng lúc này rất yếu ớt, từng giọt máu tím bầm xuống từ đầu ngón tay. Từng giọt, từng giọt rơi xuống bên chân của nàng, những hoa cỏ sinh trưởng tươi tốt quanh chân nàng trong nháy mắt biến thành màu đen.

      lúc lâu sau, Tiểu Thiên mới cảm giác được thân thể của mình còn khó chịu như thế nữa, nàng khẽ nhướng mắt, thấy Ám Dạ mang theo nụ cười ôn hòa xuất ở trước mắt nàng, dùng khăn trong tay xoa xoa mồ hôi lạnh trán nàng, cười : " tại ta trả lời câu hỏi vừa rồi của ngươi rồi đó.”

      Hành động mới vừa rồi của Ám Dạ làm cho mặt của Tiểu Thiên thoáng qua tia tự nhiên, trong đầu lần nữa thoáng qua nhu tình Hoàng Phủ Tấn từng có, lại làm cho trái tim của nàng căng thẳng lần nữa, nhưng bóng tối nàng quen thuộc cũng tái xuất .

      "Hảo, ngươi cứ !"

      Ám Dạ nhìn nàng, khẽ mỉm cười, "Cuộc sống của ngươi còn rất dài."

      "Chỉ. . . . . . Chỉ như vậy?"

      "Nếu sao đây?" Ám Dạ nhướng mày lên nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng : "Ừm, sau khi ta chữa khỏi cho ngươi, cũng thể bảo đảm lúc ngươi đường có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay , cho nên cuộc sống của ngươi có bao nhiêu, ta có cách nào dự tính được."

      Thấy Ám Dạ trả lời như vậy làm cho trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần ánh sáng kích động, "Ngươi. . . . . . Ý của ngươi là độc của ta.... giải xong rồi?”

      Câu hỏi này của nàng làm cho Ám Dạ nhíu mày lần nữa, " nương, trong cuộc đời của ta, chưa từng có ai dám hoài nghi y thuật của ta, ngươi là người thứ nhất, hơn nữa còn hoài nghi nhiều lần!"

      "A, a, đúng. . . . . . xin lỗi, ta. . . . . . Ta cái đó. . . . . . Ta. . . . . ." Tiểu Thiên cao hứng đến mức thể mạch lạc thành lời. Trong lúc nhất thời biết nên gì, nàng chết nữa, , ra là cảm giác còn sống lại tốt như vậy!

      Bộ dạng này của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ cảm thấy buồn cười, cong khóe miệng lên, "Ngươi đừng quá vui mừng, muốn hoàn toàn chữa khỏi, cũng cần đoạn thời gian rất dài, theo ta ."




      Chương 483: Nơi này đẹp !

      teal;


      teal;Beta: B.Cat




      " đâu?" Tiểu Thiên mở miệng hỏi, bớt gánh nặng trong lòng kia, lúc này nàng cảm thấy nhõm vô cùng.

      " Nơi để chữa bệnh!" Ám Dạ đơn giản trả lời tiếng, kéo nàng qua bước nhanh về phía trước.

      biết bao lâu rồi, Tiểu Thiên chỉ nhớ Ám Dạ mang theo nàng vòng vo lâu, cuối cùng tới nơi có thể là tiên cảnh nhân gian.

      Khói trắng lượn lờ dưới sơn cốc, có dòng nước mát chảy xuôi róc rách, tiếng nước chảy tích tích, giống như nhạc thiên nhiên tấu ra  điệp khúc tuyệt vời, nhắm hai mắt lại, làm cho người ta cảm thấy như được vào tiên cảnh vậy.

      Nhắm mắt lại, nàng hít sâu nhìn hơi, cảm giác mát mẻ này làm cho Tiểu Thiên cảm thấy thoải mái thích thú vô cùng.

      Lưu luyến mở mắt ra, nàng hướng về phía Ám Dạ bên cạnh mở miệng : "Chỗ này đẹp!"

      "Vậy hãy hưởng thụ , những người khác cũng có cơ hội tới nơi này."

      Ám Dạ nghiêng đầu, cười cười với nàng.

      "Vậy ta có thể ở chỗ này sao?" Tiểu Thiên quay đầu nhìn về phía Ám Dạ, trong mắt mang theo nét thăm dò.

      Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ nhìn nàng chăm chú,  lần đầu tiên từ khi nhìn thấy Tiểu Thiên cho đến giờ, cảm thấy nàng phải người bình thường, ít nhất thân phận của nàng rất bình thường, thậm chí ngay cả cấm vệ quân cũng xuất động tìm đến nàng, cầm đầu còn là thống lĩnh cấm quân Lam Diệc, có thể nghĩ, nàng cũng phải là người bình thường!

      Chẳng qua là muốn truy cứu nhiều, dù sao chuyện của người khác, nếu người khác muốn , hỏi nhiều. quan tâm đến việc vớ vẩn liên quan đến mình, từ trước đến giờ là nguyên tắc làm người của .

      Vì vậy, việc chữa bệnh cho người khác đối với cũng xem như là việc vớ vẩn, muốn quản thèm quản, chỉ có thể người kia vận khí quá tốt, vừa lúc đụng phải thời điểm muốn chõ mõm vào cũng giống như trường hợp đứng trước mặt này.

      "Ngươi vẫn muốn ở chỗ này?" Ám Dạ nhìn mặt Tiểu Thiên, mở miệng hỏi.

      "Ừ!" Tiểu Thiên gật đầu chút do dự.

      "Người thân của ngươi đâu?"

      "Người thân?" Thấp giọng nhớ tới hai chữ này, mi mắt của nàng bởi vì hai chữ này mà rũ xuống, tâm lại nhói đau từng cơn, nam nhân mà nàng từng quan tâm nhất đó có thể coi như là người nhà của nàng sao?

      Ở trong triều đại xa lạ này, người mà nàng từng cho là có thể bảo vệ nàng nhất, lại đả thương nàng sâu, nên vết thương mà nàng mang phải vô cùng nặng.

      Trong mắt cảm thấy trận chua xót, nàng nhắm mắt lại, đem nước mắt cứng rắn nuốt trở về.

      Giương mắt lên, nàng nhìn về hướng Ám Dạ, bình thản mở miệng : "Ta là đào phạm, làm sao có thể có người trong nhà chứ?"

       
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 484: Đủ nuôi mình ngươi !
      Edit: Tiểu Đông Tà
      Beta: B.Cat

      Nhận thấy được Tiểu Thiên cố trốn tránh gì đó, Ám Dạ cũng có ý định hỏi tới, vốn thích chõ mõm vào chuyện người khác, nếu người ta muốn , vậy cũng hỏi.
      đem Tiểu Thiên tới nơi gọi là Đoạn Tình cốc, đó là do ngao du giang hồ bên ngoài ngán liền chọn chỗ địa phương trốn tránh thế gian này, chỉ cần muốn ra ngoài, cũng có người nào tìm thấy , cũng để kẻ nào vào đây.
      Nhưng lần này, khỏi vì nữ nhân trước mặt này phá lệ.
      Trong mắt Tiểu Thiên lóe lên tia đau đớn rồi biến mất làm đành lòng đuổi nàng , thậm chí mang theo thương nhàn nhạt.
      gì nữa, gật đầu với Tiểu Thiên cái, "Được rồi, ngươi nguyện ý ở lại với ta, vậy tốt nhất, ta muốn cả ngày ở cùng với mình Hoa thúc."
      Ám Dạ cười cười, thấy trong mắt Tiểu Thiên mờ mịt, giải thích: "A, đúng rồi, Hoa thúc là quản gia của ta, ngươi cũng có thể gọi là Hoa thúc!"
      Ám Dạ khóe miệng thủy chung mang nụ cười che lấp ánh mặt trời, ấm áp làm người khác tự chủ muốn đến gần , nhìn cười như vậy, Tiểu Thiên cảm giác tâm tình mình cũng khá hơn.
      Hướng Ám Dạ nở nụ cười, nàng mở miệng : "Ngươi có thể chứa chấp ta tốt, dù sao ta ra cửa cũng mang cái gì, thứ đáng giá duy nhất cũng cầm ăn cơm, có ngươi nuôi ta, ta cần lo lắng ."
      " ra ngươi muốn đem ta làm cái thùng cơm." Thấy nụ cười trong mắt Tiểu Thiên, tâm tình Ám Dạ cũng khỏi vui vẻ.
      "Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng phải là nuôi nổi ta, phải sao?" Tiểu Thiên lông mày nâng lên, đối với Ám Dạ, có loại cảm giác khác lạ làm nàng thích, có áp lực chút nào!
      "Nuôi mình ngươi, còn đủ. thôi!" Ám Dạ thuận tay kéo nàng, hướng khác. Nuôi nàng còn dễ dàng? Gia sản của phú khả địch quốc, chỉ là có người biết thôi, nếu như muốn dùng tiền của tạo quân đội, thậm chí quốc gia, làm hoàng đế cũng thành vấn đề. Trong mắt Ám Dạ mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như quyết định nuôi nàng cả đời.
      Dọc đường , khắp nơi đều là tiếng nước róc rách chảy, thoáng như ở tiên cảnh nhân gian, nếu quả có thể ở nơi này cả đời, vậy cũng tệ, quên tất cả phiền não, ai cũng cần nghĩ tới, ai cũng cần , nên quên người nào, nên buông ra người nào.
      Nhưng mà ——
      Nàng quên mất sao? Nàng để như vậy sao?

      Chương 485: Đau đớn, bất đắc dĩ, tự trách!
      Edit: Tiểu Đông Tà
      Beta: B.Cat

      Ngự thư phòng ——
      "Các ngươi đúng là phế vật!" Dưới cơn thịnh nộ, Hoàng Phủ Tấn đem tất cả mọi thứ bàn đạp bay thẳng đến chỗ viên quan căng thẳng quỳ gối trước bàn đọc sách, trong mắt mệt mỏi mang theo dấu tích cả đêm chưa ngủ, hằn đầy tia máu!
      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng thứ tội!"
      "Thứ tội!" Hoàng Phủ Tấn khó nén được tức giận, " người trúng kịch độc như thế mà ngươi đuổi kịp, thấy nàng mà ngươi lại đuổi kịp!!!" Câu này, Hoàng Phủ Tấn gần như là hét lên.
      Thiếu chút nữa! Còn kém chút là có thể tìm được Thiên Thiên rồi! Bọn họ cứ như vậy trơ mắt để nàng biến mất khỏi tầm mắt.
      Hoàng Phủ Tấn hối hận, lúc ấy cũng nên tự mình tìm, nếu như lúc ấy ở đó, còn có thể để nàng dễ dàng biến mất lần nữa sao?
      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng thứ tội, thần. . . . . ." Lam Diệc cũng biết còn có thể gì, thực tế, đuổi kịp Hoàng hậu nương nương, đúng là thất trách, nhưng nghĩ đến Hoàng hậu nương nương lại có khinh công lợi hại như vậy, thân thống lĩnh cấm quân cũng đuổi kịp nàng.
      "Được rồi, ngươi xuống , tiếp tục toàn lực tìm kiếm tung tích hoàng hậu, tìm được, cần xuất trước mặt trẫm!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng mở miệng .
      Những lời này của rất ràng, tìm được Tiểu Thiên, chức danh cấm quân thống lĩnh này của Lam Diệc phế lập tức .
      "Dạ, thần nhất định tìm được Hoàng hậu nương nương!" Lam Diệc cũng kinh hoàng từ dưới đất bò dậy, những lời này của hoàng thượng tạo cho áp lực lớn nhất, làm quan cần gấp gáp, nhưng hoàng thượng dưới cơn nóng giận, tùy thời hái đầu mất.
      Trong khoảng thời gian này độc người Hoàng hậu nương nương khiến cho thái y của Thành Thiên sống trong căng thẳng lo âu, tại vì nàng rời cung, chuyện xui xẻo lại đến phiên chịu.
      Này là Hoàng hậu nương nương thể làm người ta tĩnh tâm chút sao?
      Trong lòng Lam Diệc mang theo vài phần bất bình, bất quá có quyền lực gì chỉ trích người ta, người ta là hoàng hậu, là hoàng thượng muốnđể mất hoàng hậu, chỉ có thể nhận trọng trách tiếp tục tìm Hoàng hậu nương nương thôi!
      Lam Diệc lui xuống, Hoàng Phủ Tấn vô lực ngồi vào bên ghế, khuôn mặt mệt mỏi, bất quá chỉ mới đêm, tiều tụy giống như là người khác, ánh mắt mang theo đau đớn lúc này lại thêm mấy phần vô lực cùng tự trách!
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :