1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 456: Như Mộng  hề  sợ hãi!

      color:Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-26300" title="IMG_0436" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/10/img_0436.jpg" alt="" width="590" height="348" />


      color:"Ta muốn mạng của ngươi!" Như Mộng nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Phủ Tấn, trực tiếp mở miệng .

      color:"Mạn Yên!" Đoạn Ngự lên tiếng kinh hô, đồng thời, đứng tại chỗ chờ Như Mộng trả lời, Hoàng Phủ Tấn cũng hơi sững sờ, mặc dù cũng đoán được cầu của Như Mộng vô cùng hà khắc, nhưng cũng nghĩ tới nàng vừa mở miệng chính là muốn tánh mạng của .

      color:"Ngươi muốn mạng của trẫm?" Hoàng Phủ Tấn nhướng mày lên, "Ngươi cảm thấy những lời này của ngươi là vũ nhục năng lực của trẫm sao? Cùng trẫm cò kè mặc cả, kết quả chỉ có chết!"

      color:Những lời này của Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn có chút tác dụng uy hiếp gì, Như Mộng nghe như vậy, có vẻ dị thường bình tĩnh cùng thoải mái, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn lắc đầu cái, "Ta dám đến tìm ngài, đương nhiên chuẩn bị sẵn sàng, ngài muốn giết ta, bất cứ lúc nào cũng có thể, chẳng qua là ——" Nàng nhìn thấy sợ hãi trong mắt Hoàng Phủ Tấn, "Chẳng qua là, nửa tháng sau, hoàng hậu của ngài cũng theo ta."

      color:Như Mộng cười, trong nét dữ tợn ấy có mang theo khổ sở cố đè nén.

      color:Quả nhiên, những lời này của Như Mộng làm cho Hoàng Phủ Tấn lập tức thay đổi sắc mặt, sững sờ ở tại chỗ.

      color:"Mạn Yên, nàng hãy nghe ta !" Đoạn Ngự tiến lên tay kéo Như Mộng đến trước mặt mình, mang theo vài phần nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Như Mộng, mở miệng : "Chỉ cần nàng giải độc cho hoàng hậu, Tấn nhất định xuất binh cứu cha nàng, nàng cần thiết phải mang mạng của Tấn để trao đổi, hay đúng hơn là, nếu tánh mạng của Tấn thực cho nàng rồi, nàng có thể bảo đảm Sài Quý làm theo cam kết thả cha nàng sao"

      color:vốn tưởng rằng lời của mình làm động lòng Như Mộng, lại chỉ thấy nàng chỉ khổ sở  lắc đầu cái, nhìn về phía Đoạn Ngự, " có ích lợi gì đâu, cho dù các người xuất binh diệt cả nước Tịch Huyễn, cho dù các người đem đao gác ở cổ Sài Quý, thà bị chết, cũng muốn lôi kéo cha ta chôn theo, tuyệt ra cha ta bị nhốt ở đâu, dưới gầm trời này, chỉ có Sài Quý cùng cha con Sài Hoán mới biết tung tích cha ta , phụ tử Sài gia chết , cha ta cũng chết theo, ta có cách nào!" đến đây, nước mắt của nàng tuôn ra hốc mắt, cúi đầu xuống, nàng biết, cuộc đời này, giữa nàng cùng Đoạn Ngự còn có bất kỳ kết quả nào, vì cứu cha nàng, nàng chỉ có thể mang đầu Hoàng Phủ Tấn  đổi.

      color:Nàng thể bận tâm vì Đoạn Ngự mà chú ý đến tánh mạng cha nàng !

      color: có ai biết thống khổ lúc này của nàng! Giết Hoàng Phủ Tấn, đồng thời nàng cũng chặt đứt tất cả những gì có thể giữa nàng cùng Đoạn Ngự!

      Chương 457: hoặc giả cả đời nàng cũng với tới !

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      color:Lời này của Như Mộng đem những lời sắp tiếp theo của Đoạn Ngự hoàn toàn trấn áp trong cổ họng, theo hiểu biết của đối với phụ tử Sài gia, bọn họ quả có thể làm như vậy, đây cũng chính là nguyên do vì sao Sài Hoán hề sợ hãi như vậy, sợ Kim Lăng tấn công nước Tịch Huyễn, bọn họ cũng biết, bây giờ hoàng hậu, là duy nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất của Hoàng Phủ Tấn.

      color:Muốn giang sơn sao mà đơn giản, nhưng cho dù bọn họ lấy được giang sơn của Hoàng Phủ Tấn  như thế nào, chỉ cần Hoàng Phủ Tấn chết, vĩnh viễn là uy hiếp của cha con !

      color:Mục tiêu cuối cùng của phụ tử Sài Quý chính là phải diệt trừ Hoàng Phủ Tấn, miễn trừ hậu hoạn!

      color:Xem ra, lần này hoàng hậu chết là thể, tuyệt đối thể để cho Mạn Yên mang Tấn !

      color:Trong lúc thầm thề nguyện với lòng mình nưh vậy, chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng : "Ngươi có Minh Hoa giải dược?"

      color:"Tấn, ngươi. . . . . ."

      color:Hoàng Phủ Tấn hỏi ra vấn đề như vậy, Đoạn Ngự dĩ nhiên biết trong lòng suy nghĩ gì, tên hoàng đế có ý định lấy mạng của mình đến đổi mạng của hoàng hậu!

      color:"Trả lời trẫm!" Hoàng Phủ Tấn nhìn hoảng sợ trong mắt Đoạn Ngự, nhìn thẳng vào Như Mộng.

      color:"Ngài bây giờ duy nhất có thể làm chính là, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta, chỉ cần ngài theo ta đến trước mặt Sài Quý, tự nhiên có người đem giải dược cho hoàng hậu!"

      color:Những lời này của Như Mộng trùng hợp với ý nghĩ tận đáy lòng Hoàng Phủ Tấn .

      color: sai, bây giờ, chỉ có thể tin Như Mộng, mạng của Thiên Thiên trong giây phút quyết định như thế này , tại, giải dược trong tay Như Mộng là hy vọng duy nhất có thể cứu Thiên Thiên.

      color: qua phải bảo vệ nàng, để cho nàng bị chút thương tổn nào, tuyệt đối thể nuốt lời với nàng.

      color: kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Như Mộng gật đầu cái, "Trẫm theo ngươi!"

      color:"Tấn, ngươi điên rồi!" Hoàng Phủ Tấn trả lời để cho Đoạn Ngự trừng lớn cặp mắt, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, "Ngươi là hoàng đế Kim Lăng, dân chúng Kim Lăng hoàn toàn dựa vào ngươi, sao ngươi có thể vì hoàng hậu, liền vứt bỏ dân chúng thiên hạ để ý đến, ngươi đem dân chúng của ngươi đặt ở chỗ nào!" Đoạn Ngự nổi giận, hận thể dùng quyền đánh tỉnh tên hoàng đế đần đồn chỉ thích mỹ nhân, thích giang sơn này!

      color:Hoàng Phủ Tấn trả lời trừ để cho Đoạn Ngự nổi giận, ngay cả Như Mộng cũng ngây ngẩn cả người, thấy tức giận trong mắt Đoạn Ngự, nhìn lại lạnh nhạt cùng kiên quyết trong mắt Hoàng Phủ Tấn, trong lúc bất chợt nàng hâm mộ Tiểu Thiên.

      Đến đây thể vua này chỉ cần mỹ nhân cần giang sơn, mình ko biết vs các bạn như thế nào. Chứ với mình, nam nhân như thế này thuộc hanghiếm trong xã hội nay chứ đừng thời xưa, có thể bạn phản cảm, có thể bạn thấy ấy nhu nhược, nhưng bạn nghĩ lại thử xem, có mấy ai, ko muốn ngườiyeêmu ình hy sinh hết mình cho mình chứ?

      Và theo minh thấy đây cũng là gien di truyền, nam nhân Hoàng Phủgia, ai ai cũng si tình tuyệt đối.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      color: 

      ']Chương 458: Thà phụ thiên hạ phụ nàng!

      ']Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng']
      ']Nàng cho là Hoàng Phủ Tấn quả quyết cự tuyệt cầu của nàng, nhưng nàng hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn trả lời dễ dàng đến như vậy, suy tính thêm chút nào.

      '] 

      ']Nàng muốn bây giờ chính là tính mạng của a, thế nhưng lại vì hoàng hậu cũng nhíu mày chút nào, cứ đáp ứng cùng nàng như vậy.

      '] 

      '] vị đế vương, vì nữ nhân mến, chẳng những vứt bỏ giang sơn, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng có thể bỏ qua, đến lúc nào nàng cũng có thể chân chính gặp được nam nhân như vậy, nam nhân nàng đến như vậy!

      ']Trong mắt của nàng ngấn lệ, lần nữa nhìn về phía Đoạn Ngự, ở trong mắt của , trừ tức giận, trừ thất vọng, cái gì nàng cũng thấy được.

      '] 

      ']Nàng cười chua xót, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng của nàng treo nụ cười khổ, "Có nam nhân như ngài vậy, cho dù hoàng hậu có chết, hoặc nàng ấy sống tới nửa tháng, cả đời này cũng đáng."

      '] 

      ']Ngoài cửa, thân ảnh vẫn đứng dám lên tiếng, lúc này lã chã rơi lệ, nàng bước vào, nhưng bên trong ngự thư phòng, nàng nghe được tất cả.

      '] 

      '] ra là Tấn biết nàng sống được đến nửa tháng, khó trách mấy ngày nay nàng luôn thấy mặt ủ mày chau, nàng cho là là bởi vì tìm được Ám Dạ mới có thể như vậy, ra là, mực vẫn cố gượng cười vui để khích lệ nàng.

      color: 

      ']"Tên ngu ngốc này!" Tiểu Thiên tựa vào cửa ngự thư phòng , nước mắt thấm ướt áo nàng .

      '] 

      ']Như Mộng đúng, cho dù nàng sống tới nửa tháng, cả đời này của nàng có nam nhân vì nàng mà để ý tánh mạng như vậy, cả đời này của nàng sống chỉ thế thôi cũng đáng.

      '] 

      ']Bên trong lần nữa truyền đến thanh lãnh đạm của Như Mộng, "Vậy xin hoàng thượng hãy theo ta thôi! Ngài yên tâm, giải dược ta nhất định cho người giao cho hoàng hậu!"

      '] 

      ']"Ngươi tốt nhất đừng lừa gạt trẫm!" Hoàng Phủ Tấn liếc Như Mộng cái, nhấc chân lên, xoay người theo Như Mộng, theo phía sau nàng.

      '] 

      ']"Tấn!" Đoạn Ngự đưa tay kéo lại, trong mắt mang theo thỉnh cầu tuyệt vọng!

      '] 

      ']Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, mạnh mẽ kéo tay của Đoạn Ngự ra, khóe miệng của nở nụ cười bình thản ung dung, nhìn Đoạn Ngự, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh dị thường, "Ngự, trẫm thà phụ cả thiên hạ, tuyệt đối sẽ phụ Thiên Thiên!" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Đoạn Ngự hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lúc lâu ra lời.

      '] 

      ']Ngoài cửa, Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn, cười bình thản, cho dù, nụ cười này mang theo đau đớn cùng sanh ly tử biệt khó nén.

      '] 

      ']Phụ cả thiên hạ phụ nàng!

      '] 

      ']Có câu này của , chết có gì đáng sợ! Chỉ cần câu như vậy, nàng đủ rồi, đủ rồi!

      color: 

      ']Chương 459: màn kinh tâm động phách !

      ']Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      color: 
      ']Hít sâu hơi, nàng xoa xoa khóe mắt, từ khóe miệng nâng lên nụ cười thoải mái, cho dù là nửa tháng, nàng cũng muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời này.

      '] 

      ']Nàng muốn cho trong lòng của Tấn, vĩnh viễn giữ lại thời khắc vui vẻ nhất của nàng.

      color: 

      ']Mới vừa nhảy vào ngự thư phòng, màn kinh tâm động phách xảy ra, tất cả việc phát sinh trước mắt làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      '] 

      ']Chỉ thấy Đoạn Ngự tiện tay rút thanh kiếm treo vách tường ra, đâm thẳng vào ngực Như Mộng, dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra, tung tóe lên toàn thân của Đoạn Ngự. thanh kiếm kia, giọt những giọt máu tươi của Như Mộng ngừng trào ra .

      color: 

      ']Chưa từng nghĩ tới Đoạn Ngự có thể chút nào suy tính đem kiếm đâm vào ngực của nàng như vậy, hoặc giả, vĩnh viễn cũng biết, kiếm này đâm vào người nàng, đồng thời cũng đâm vào tận đáy lòng của nàng sâu.

      color: 

      ']Nàng cúi đầu, nhìn vào ngực mình lần nữa. Đưa mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt, nhìn nước mắt ngừng tuôn ra từ mắt của Đoạn Ngự, ngay cả, nàng cũng thể hiểu được những giọt nước mắt ấy tượng trưng cho cái gì.

      '] 

      ']"Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . . Từng có ta." Tay nắm thanh kiếm trước ngực, nước mắt của nàng tuôn ra khỏi hốc mắt, trong mắt mang theo ràng tuyệt vọng, nàng nhìn Đoạn Ngự, quyết tuyệt  rút thanh kiếm kia ra! Máu càng thêm tuôn trào ra khỏi ngực của nàng!

      ']Nàng đợi được Đoạn Ngự mở miệng, thân thể mềm nhũn, té xuống.

      '] 

      ']"Mạn Yên!" Bỏ lại mọi thứ, Đoạn Ngự tiến lên, ôm choàng lấy thân thể Như Mộng, mỗi giọt lệ rơi xuống mặt Như Mộng , nóng bỏng nóng bỏng , đem Như Mộng ôm vào lòng rất chặc, " xin lỗi, Mạn Yên, xin lỗi! ! !"

      '] 

      ']Tiểu Thiên nhìn tình cảnh như thế, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!

      '] 

      ']Lúc này Hoàng Phủ Tấn, bởi vì Như Mộng ngã xuống, trong mắt xuất tuyệt vọng hoàn toàn, giống như phát điên, níu lấy áo của Đoạn Ngự , kéo đứng dậy “Tại sao ngươi lại muốn giết nàng! Tại sao muốn giết nàng! Nàng là hy vọng duy nhất của Thiên Thiên, tại sao! Tại sao ngươi muốn giết nàng! Tại sao!! ! Tại sao! ! ! Ngươi tên khốn kiếp này!" Hoàng Phủ Tấn tựa như phát điên, quyền lại quyền  đánh vào bụng Đoạn Ngự , mà lúc này  Đoạn Ngự, hoàn toàn chống đỡ, chẳng qua khóe môi nhếch lên khổ sở cùng đau đớn khó nén. 
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 460: Ta cho là, trong lòng của ngươi từng có ta!
       Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      Nước mắt Hoàng Phủ Tấn  tuôn ra khỏi hốc mắt, Đoạn Ngự cũng thế.
      Nỗi đau trong lòng bọn họ hoặc giả chỉ có chính bọn họ mới biết, nhất là Đoạn Ngự, tự tay giết chết nữ nhân mình thích, nỗi đau trong lòng , bất đắc dĩ trong lòng , sẽ có ai biết.
      Cho đến khi Hoàng Phủ Tấn đánh mệt mỏi, khóe miệng Đoạn Ngự  xuất chút tia máu nhàn nhạt, hai người đồng thời tê liệt ngã xuống mặt đất.
      giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, "Tấn, ta thà phụ nàng, tuyệt thể phụ thiên hạ!"
      Lúc Đoạn Ngự ra những lời này, nước mắt của , tự trách trong mắt , càng thêm chút kiêng kỵ rơi ra khỏi hốc mắt!
      Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . Từng có ta.
       
      Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . Từng có ta.
       
      Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . Từng có quá ta.
       
      . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Những lời này trước lúc Như Mộng ngã xuống ngừng vang lên lẩn quẩn ở trong đầu Đoạn Ngự, giống như có muôn ngàn mũi đao nhọn lần lại lần đâm thẳng vào trái tim của .
      Ánh mắt tuyệt vọng trước khi nàng ngã xuống, suốt cả đời này của cũng thể nào quên được.
      Mạn Yên, xin lỗi, xin lỗi. . . . . .
      Trừ những lời này, Đoạn Ngự biết còn có thể gì. Là quá ích kỷ, vì thiên hạ này, vì dân chúng Kim Lăng này, quyết thể để cho Tấn mình theo nàng đến nước Tịch Huyễn chịu chết, chỉ có thể hy sinh nàng, kiếp này, chỉ có thể phụ nàng!
      Mạn Yên, nếu như có kiếp sau, nàng ngàn vạn đừng gặp lại ta, bởi vì ta chỉ có thể phụ nàng!
      Nước mắt Đoạn Ngự  tuôn ra khỏi hốc mắt!
      Nhìn huynh đệ hai người này, tỉnh táo nhất chỉ có Tiểu Thiên .
      Nàng nhấc chân lên, chậm rãi tới bên cạnh Như Mộng, nhìn sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, nàng ngồi xổm người xuống, nắm cổ tay Như Mộng lên, lúc lâu sau, nàng hướng về phía Phúc Quý đứng ở cửa hét lên, "Phúc Quý, mau truyền thái y!"
      Thanh của Tiểu Thiên đem Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời kéo trở lại.
      Hoàng Phủ Tấn liên tục ngừng  từ dưới đất bò dậy, tới bên cạnh Thiên Thiên, "Thiên Thiên, nàng đến từ lúc nào?"
      "Ta. . . . . . Ta vừa tới!" Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, cho nụ cười bình thản.
      Thái y rất nhanh chạy tới , thấy tại chỗ màn kia, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng kịp hành lễ, liền vội vã cầm máu ngừng tuôn chảy trước ngực Như Mộng.

      Chương 461:  Cuộc sống chờ chết !
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng
       
      Sau khi Như Mộng được an bài xuống chữa trị, Đoạn Ngự cũng rời theo, mới vừa rồi lúc nghe được thái y Như Mộng còn có cách cứu được, tuyệt vọng trong mắt mới từ từ dấy lên chút hi vọng mỏng manh.
      Lúc này trong ngự thư phòng, chỉ có hai người Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn.
      Nhìn lông mày Hoàng Phủ Tấn nhíu chặc mang theo nét sợ hãi, nàng đứng ở trước mặt , hướng về phía nâng lên nụ cười , đưa tay vuốt lên vẻ u sầu trán , mở miệng cười : "Được rồi mà, đừng cau mày nữa, ngày ngày cau mày, về sau sẽ có nếp nhăn đó, ta thừơng nhớ ngươi nữa đâu!"
      Tiểu Thiên đùa, nhưng nàng biết rằng, mỗi lời vô tâm của nàng, cũng làm cho trái tim của nhói đau từng cơn.
      Về sau?
      Về sau của bọn họ còn bao lâu?
      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua trận lại trận đau lòng!
      nhàng đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, khẩu khí của mang theo nhàn nhạt đau đớn cùng bất đắc dĩ, hơn nữa là tự trách, " xin lỗi, Thiên Thiên, trẫm phát hoàng đế như trẫm quá vô dụng, thế nhưng cứu được nàng!"
      Nghe được áy náy cùng tự trách trong lời  của Hoàng Phủ Tấn, trái tim Tiểu Thiên xiết chặc co rút đau đớn, chẳng qua nàng dám biểu quá ràng, cũng muốn khổ sở trong lòng mình để cho Hoàng Phủ Tấn thấy, nàng qua, nàng muốn cho Tấn thấy nàng mỗi ngày đều là vui vẻ, cho dù là nàng sắp chết cũng thế.
      " sao nữa rồi, còn đến nửa tháng thời gian, chừng sau khi Như Mộng tỉnh lại cho ta thuốc giải sao." Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, cho Hoàng Phủ Tấn nụ cười an ủi.
      "Thiên Thiên. . . . . ." Thấy Tiểu Thiên đến lúc này vẫn còn an ủi mình như vậy, áy náy trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng thêm mãnh liệt, nhìn gương mặt nàng càng ngày càng gầy gò, trái tim của càng thêm đau, trận lại trận đau lòng níu lấy trái tim của .
      Ông trời!!!! Tại sao muốn đối với tàn nhẫn như vậy, hành hạ lần rồi lại lần, biết Thiên Thiên chết, lại muốn cho trơ mắt nhìn nàng đếm những ngày cuối cùng của cuộc đời lại bất lực như thế này.
      có thể cần giang sơn, có thể cần mạng sống, tại sao vẫn thể cứu được Thiên Thiên?
      Mắt thấy cuộc sống nửa tháng của nàng từng ngày từng ngày trôi qua, tầm mắt Tiểu Thiên thỉnh thoảng bắt đầu mơ hồ, từng trận, từng trận bóng tối ngừng ập về hướng nàng, số lần cũng so với trước nhiều hơn rất nhiều, những chuyện này, nàng hề cho Hoàng Phủ Tấn biết, cho dù trong lòng họ đều hiểu, nàng rất nhanh phải rời .
      ra là chờ chết so với chết còn khó chịu gấp trăm ngàn lần! Nhất là, bên cạnh còn có người ở bên cạnh nàng cùng nhau đón chờ cái chết, trong lòng của đều thống khổ hơn so với bất kì ai khác!
      Tất cả thái y trong  Thái Y Viện cũng bận tối mày tối mặt, Hoàng hậu nương nương độc phát cách cuộc sống càng ngày càng gần, tính khí của hoàng thượng cũng thay đổi càng ngày càng nóng nảy, bọn họ cũng hiểu được tâm tình của hoàng thượng.
      Hoàng hậu nương nương đối với hoàng thượng mà còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính bản thân!
      Trong lúc cả Thái Y Viện, đều chìm trong buồn phiền, thái y tới lui lật xem y thuật, hy vọng có thể tìm ra loại phương pháp giải Minh Hoa chi độc, họ loay hoay bể đầu sứt trán, mắt thấy cuộc sống nửa tháng từ từ qua , trong lòng các thái y càng phát ra hoảng loạn, mặc dù bọn họ cố hết sức để giải Minh Hoa chi độc, nhưng bọn họ quả có cách nào.
      khi Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, hoàng thượng dưới tình huống cực kỳ bi thương, khó bảo đảm có thể đem bọn họ làm nơi trút giận hay , bọn bây giờ cũng trông cậy vào việc có thể giải độc cho hoàng hậu, chỉ hy vọng có thể có phương pháp khống chế độc của nương nương tái phát, kéo dài đến lúc tìm ra được Ám Dạ, chỉ cần có thể tìm được Ám Dạ, tất cả mợi chuyện đều có thể được giải quyết.
      Mạng của bọn họ bây giờ gần như buộc chung với mạng của hoàng hậu.
      Lý Tĩnh xoa xao mi tâm, mấy ngày nay gần như lật tung tất cả sách ở Thái Y Viện, đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương pháp có thể khống chế Minh Hoa độc, nếu cứ tiếp tục như vậy..., đành phải chuẩn bị hậu để chôn theo hoàng hậu rồi.
      Đảo sách thuốc trong tay, lắc đầu cái, tiếp tục đảo trang kế tiếp, mặc dù biết có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất biết mình tận lực.
      Nhưng khi lật dến những trang cuối cùng, trong mắt của rốt cục xuất hy vọng duy nhất của những ngày qua, khóe miệng từ từ cong lên nụ cười đầy hy vong! Chân mày cau lại chặt cũng từ từ được giản ra.
      "Phương pháp ức chế Minh Hoa độc phát tác!" Lý Tĩnh cả người kích động từ trước bàn đọc sách bắn ra, tay nắm sách thuốc kia, đôi tay già nua ngừng run rẩy, trong mắt bởi vì kích động mà ngân ngấn lệ!
      Mà khi hô lên mấy chữ này cũng làm cho mắt những thái y khác dấy lên hi vọng. Chờ lời tiếp theo của Lý Tĩnh.
      Nhưng ngay sau đó, lúc Lý Tĩnh nhìn phương pháp viết trong sách thuốc, nụ cười mặt lập tức thu lại.
      Phương pháp như vậy, đối với Hoàng hậu nương nương mà , tựa hồ quá khó khăn!
      Ai ~~~ ông trời già tại sao phải đối xử với người trẻ tuổi như vậy chứ?! có phương pháp ức chế, tại sao còn phải dùng loại phương thức khúc chiết này, phương thức như thế đối với Hoàng hậu nương nương mà , làm sao có thể làm được đây!Hậu cung ba nghìn
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 462:Đoạn tuyệt tình
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      "Đoạn tuyệt tình ?" Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy bốn chữ chói lọi sách, ngửa đầu, thống khổ nở nụ cười, "Ha ha ~~~ đoạn tuyệt tình ? Ha ha ~~~" nước mắt theo khóe mắt, làm ướt mái tóc đen nơi thái dương của !
      Nụ cười này tuyệt vọng cùng thống khổ sợ là người bên cạnh hoàn toàn là cách nào thể chia sẻ được.
      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Lý Tĩnh rất muốn mở miệng an ủi Hoàng Phủ Tấn, nhưng lại phát thể thốt được thành lời.
      "Đây chính là phương pháp ức chế Minh Hoa?" Hoàng Phủ Tấn giống như điên đem vật cầm trong tay xé thành mảnh !
      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, đây là phương pháp duy nhất mấy ngày nay thần có thể tìm được." Lý Tĩnh nhắm mắt hồi đáp, , thấy Hoàng Phủ Tấn thống khổ như thế, đành lòng trả lời như vậy, nhưng đây cũng là đáp án duy nhất có thể đưa ra .
      "Ha ha! ! !" Dưới chân lảo đảo vào bước, vô lực ngồi phịch xuống ghế, trong mắt của mang theo khổ sở làm cho đau lòng người.
      Hướng Lý Tĩnh khoát tay áo, "Ngươi lui xuống ."
      "Dạ, thần cáo lui!" yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn lần nữa, Lý Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu cái, xoay người, ra khỏi ngự thư phòng.
      "Đoạn tuyệt tình ?" Nụ cười khổ sở trong mắt Hoàng Phủ Tấn lúc này gần như tuyệt vọng, nhưng tại hy vọng duy nhất chính là dùng phương pháp như vậy để cứu Thiên Thiên.
      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đè nén tiếng khóc trong lòng, cắn lấy mu bàn tay lạnh như băng, nước mắt theo cổ tay của ướt ống tay áo, đè nén tiếng khóc, lưng run rẩy ngừng.
      Nhặt lên tờ giấy bị xé nát, nhìn lại câu đó làm đau nhói tận đáy lòng, đây lại là phương pháp duy nhất có thể cứu Thiên Thiên.
      Năm đó quốc sư nước Tịch Huyễn phối trí ra độc dược như vậy, nguyên nhân chỉ là bởi vì nữ nhân uống lầm phải độc dược mà phối chế ra mà chết, tự trách bản thân, sau khi điều chế ra loại độc dược đó, uống vào, mỗi lần nhớ người , độc gặp phát tác lần thứ nhất, nhớ lần thứ hai, độc dẫn phát lần thứ hai, dùng loại phương thức biến thái tự hành hạ bản thân như thế này để chết ở trước mộ phần để cho người , nhưng cũng từng để lại cho mình phương pháp ức chế độc Minh Hoa cùng giải dược đó chính là, chỉ có người đoạn tuyệt tình , mới có thể miễn trừ Minh Hoa độc hành hạ.
      Nhưng khi động tình, tăng nhanh thời gian Minh Hoa độc phát tác, cuối cùng dẫn đến cái chết

      Chương 463:. muốn ăn!
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      "Thiên Thiên, trẫm có biện pháp gì có thể để cho nàng hề trẫm nữa, nàng hãy cho trẫm biết, trẫm phải dùng biện pháp gì để trẫm có thể dứt tình được với nàng đây" Nước mắt của Hoàng Phủ Tấn tùy ý lướt qua khóe mắt.
      thống hận lão thiên cay nghiệt, tại sao cứ muốn hành hạ bọn họ, tại sao?
      làm bạo quân, hai phải là hôn quân, tại sao lão Thiên lại đối xử với như vậy?
      Trong mắt của tràn đầy tia máu, nhưng ánh mắt thống khổ kia ai có thể chân chính thể hiểu được.
      Vũ Phượng Cung ——
      "Tiểu thư, ăn cơm trước , hoàng thượng có thể vẫn còn bận rộn, đừng chờ ngài ấy nữa." Đóa Nhi hốc mắt hồng hồng , tại dưới cả hoàng cung ai cũng biết tiểu thư sống quá mười ngày nữa, hoàng thượng vì chuyện này, làm cho bể đầu sứt trán, nàng biết trong như vậy, lòng tiểu thư cũng chịu nổi, cuộc sống ngồi chờ chết là ai cũng dễ chịu!
      "Ừ, được rồi." Tiểu Thiên gật đầu cái, cầm đũa lên, lại chút muốn ăn cũng có, trong lòng tựa như luôn có đồ vật gì đó đè ép, mang theo nhàn nhạt bất an.
      Mặc dù nàng biết Tấn gần đây bề bộn nhiều việc, hay bởi vì chuyện của nàng, nhất định là loay hoay đến bể đầu sứt trán, nhưng, bất kể bận rộn thế nào, cũng vào lúc dùng bữa thế này đến đây ăn cùng nàng, giống như hôm nay vậy, đến bây giờ bữa tối cũng sắp qua, vẫn hề xuất .
      Càng nghĩ càng có gì đó đúng, nàng chút cũng có cảm giác muốn ăn cơm, nhai vài hớp cơm, cõi lòng nàng đầy tâm đem chiếc đũa để xuống.
      "Đóa Nhi, ta muốn ăn, đem xuống ."
      "Tiểu thư, ăn cơm sao được chứ, ngài ăn thêm vài miếng nữa ."
      " cần, ta ăn vô." Tiểu Thiên từ ghế đứng lên, ngực đột nhiên buồn bực, trước mắt tối sầm, nàng đưa tay ôm ngực, ngăn lại cơn buồn nôn muốn dâng đến, tựa vào bàn lúc lâu sau, cho đến khi bóng tối kia từ từ rút , nàng mới khôi phục lại dáng vẻ thường ngày lần nữa.
      Mấy ngày nay, vẫn luôn như thế này, những hề có dấu hiệu buồn nôn như vậy, nhưng Tiểu Thiên cũng quen với bóng tối luôn bất ngờ công kích mình, , nàng cũng suy nghĩ nhiều, thậm chí ngay cả thái y nàng cũng lười gọi đến.
      "Đóa Nhi, ta ra ngoài chút, em ăn cơm ."
      "Tiểu thư, hãy để cho nô tỳ bồi ngài ra ngoài nhé." Đóa Nhi tại làm sao có thể yên tâm để cho Tiểu Thiên ra ngoài mình.
      " cần." Tiểu Thiên lắc đầu cười cười với Đóa Nhi, mặt thoải mái mà cười giỡn : "Tiểu thư ta chỉ là mấy ngày sau mới sắp chết, cũng phải là tại gảy tay chân gảy, ngươi lo lắng cái gì."
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 464:. cái nhăn mày nụ cười!

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng



      "Tiểu thư. . . . . ." Câu đùa này của Tiểu Thiên lại làm cho Đóa Nhi khống chế được vành mắt mờ sương, nước mắt cũng ngừng được nữa rơi ra khỏi hốc mắt.

      "Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, chờ tiểu thư em thực qua đời hãy khóc, giữ lại khi đó từ từ khóc ." Tiểu Thiên cười vuốt vuốt tóc Đóa Nhi, vành mắt của nàng cũng đỏ, thanh mang theo nghẹn ngào.

      "Được rồi, nhanh ăn cơm , ta trở lại ngay mà." muốn làm cho Đóa Nhi thấy khó chịu trong lòng nàng, nàng đợi Đóa Nhi mở miệng, liền vòng qua Đóa Nhi ra khỏi Vũ Phượng Cung.

      Nơi xa trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhớ lại những bài hát ngây ngô trước kia.

      Ngươi hỏi ta ngươi sâu đậm, ta ngươi có mấy phần, tình của ta cũng , ta cũng , trăng sáng đại biểu lòng của ta.

       

      . . . . . .

       

      Sơn vô lăng, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt!

       

      . . . . . .

      Mỗi câu Tiểu Thiên với đều ngừng vang lên trong đầu của , càng như vậy, tim của lại càng đau.

      Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng, mi tâm của nàng lộ ra vẻ xấu xa, vẻ mặt chân chó mỗi khi nàng lại làm sai chuyện gì, còn có dáng vẻ những lúc nàng thấp giọng khóc sụt sùi, bất kể là dáng vẻ nào của Niếp Tiểu Thiên, đều làm thích thể buông tay.

      Đoạn tuyệt tình ?

      Bảo làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn nàng?

      Nhưng—— gây thương tổn được nàng, làm sao có thể cứu nàng.

      "Thiên Thiên, xin lỗi!" Hoàng Phủ Tấn đè ép thanh , nước mắt tuyệt vọng kia lần nữa tuôn ra khỏi hốc mắt.

      Phục vụ Thái Hoàng Thái Hậu xong, Lạc Thủy từ Thanh cung ra ngoài, nghĩ tới thừa dịp tại đến thăm Tiểu Thiên chút, gần đây trôi qua khó chịu nhất đúng là Thiên Thiên cùng hoàng thượng.

      Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cho hai người bọn họ đến mức ngã bệnh, cũng rất ít đến gặp Thiên Thiên.

      Nửa tháng? Tại sao lại để cho nàng cảm thấy khủng bố như vậy.

      Tình của Thiên Thiên cùng hoàng thượng sao lại phải khổ cực như vậy, vất vả mới có thể ở cùng chỗ, nhưng ông trời già vẫn tàn nhẫn đưa bọn họ tách ra như vậy.

      Lạc Thủy mình lẳng lặng cúi đầu đếm bước bên trong ngự hoa viên, vừa chưa được mấy bước, liền thấy được bóng lưng mang theo vẻ tuyệt vọng tịch trong lương đình đằng xa. 

      "Hoàng thượng?" Thấy bóng lưng Hoàng Phủ Tấn kia hơi có chút run rẩy, trong lòng Lạc Thủy liền nhói lại đau đớn , nàng biết hoàng thượng trong khoảng thời gian này khẳng định cũng dễ chịu, mắt thấy cuộc sống của Thiên Thiên cách thời gian độc phát càng ngày càng gần, nhưng cũng bất lực thể làm gì được.

      Nàng biết, nội tâm của nhất định rất tự trách!

      Dưới chân khống chế được về hướng đình nghỉ mát .




      Chương 465: Hoàng Thượng, xin tự trọng!

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng




       
      “Hoàng Thượng!” Lạc Thủy nhàng kêu tiếng, do dự đứng ở phía sau.

      Hoàng Phủ Tấn xoay người, thấy Lạc Thủy nên vẻ mặt có bao nhiêu biến hóa, chẳng qua là mặt thay đổi mở miệng hỏi: “Thân thể Hoàng Tổ Mẫu có tốt hơn chút nào ?”

      “Dạ, tốt hơn nhiều, uống thuốc của thái y xong giờ ngủ.” Lạc Thủy giọng hồi đáp, thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn thống khổ, lại xen lẫn vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu, trong mắt Lạc Thủy cũng tràn đầy đau lòng thôi.

      Ngay sau đó, Hoàng Phủ Tấn đột nhiên đưa tay, kéo Lạc Thủy qua, trong mắt mang theo vài phần nhu tình, tay nghịch qua Lạc Thủy tạo ra kẽ hở, cử động này làm cho Lạc Thủy hoàn toàn trợn tròn mắt, ở trong mắt của nàng, xuất hoàn toàn vẻ mặt thể nào tin được.

      “Lạc Thủy, trong thời gian này nàng khổ cực rồi.” Tay Hoàng Phủ Tấn chạm qua mỗi tấc da thịt của Lạc Thủy đều dọa cho nàng sợ đến lui về sau từng bước, nhưng tay của nàng lại thủy chung bị Hoàng Phủ Tấn nắm chặt.

      “Hoàng…..Hoàng Thượng, xin ngài……….Buông tay!” Lạc Thủy khó khăn ra những lời này, , Hoàng Phủ Tấn nhu tình như vậy nàng kháng cự được, nhưng là nàng thể làm chuyện có lỗi với Thiên Thiên, nàng hiểu tại sao Hoàng Thượng đột nhiên lại trở nên như vậy….Trở nên ôn nhu như vậy, nhưng nhu tình nên xuất người nàng mới đúng.

      “Lạc Thủy, chớ khẩu thị tâm phi!” Hoàng Phủ Tân chặn ngang đem Lạc Thủy kéo thẳng vào trong ngực, khóe miệng đắc ý nâng lên: “Trẫm biết, nàng vẫn luôn thích trẫm, phải sao?”

      “Hoàng…..Hoàng Thượng, ta……..ta……..” Những lời này của Hoàng Phủ Tấn dọa Lạc Thủy đến ra lời, thân thể bé ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn run rẩy gay gắt, nhất là cảm giác bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, đây là hình ảnh nàng nhiều lần ảo tưởng qua, nhưng lúc này lại làm cho nàng cảm thấy dị thường kinh khủng, nàng hiểu, Hoàng Thượng tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

      chẳng lẽ quên tồn tại của Thiên Thiên sao?

      “Lạc Thủy, Trẫm đột nhiên phát , nàng xinh đẹp, tại sao trước đây trẫm lại phát .” Ngón tay Hoàng Phủ Tấn nghịch qua đôi môi run rẩy của Lạc Thủy, khóe môi treo lên mạt cười như có như .

      “Hoàng Thượng, xin ngài……Tự trọng!” Lạc Thủy ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn càng ngừng vùng vẫy, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại ôm rất chặt, hoàn toàn cho Lạc Thủy chút cơ hội chạy thoát!
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :