1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 445: cầu Vô lễ !
       Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      Tiểu Thiên sau khi từ Thái Y Viện trở về liền chạy thẳng tới ngự thư phòng, nàng bây giờ, khác gì chạy đua với thời gian, nàng tốt hơn nắm chặt thời gian chỉ nửa tháng này tốt.
      " gì? ! ! !"
      Bên trong ngự thư phòng, truyền đến thanh chiếc ly bị đánh nát, tiếng hô của Hoàng Phủ Tấn gần như giết người.
      Bược chân của Tiểu Thiên ngừng lại ở cửa.
      ". . . . . . , muốn giải dược..., Hoàng hậu nương nương phải làm. . . . . . Làm người của !" Bên trong ngự thư phòng, thanh xa lạ truyền ra làm Tiểu Thiên có chút căng thẳng.
      Khóe miệng Tiểu Thiên cong lên rồi hạ xuống.
      "Sài Hoán tên cẩu tặc kia buộc trẫm đạp bằng nước Tịch Huyễn của sao?"
      "Hoàng thượng, xin bớt giận. Sài. . . . . . Sài Hoán , nếu như hoàng thượng muốn vì thế đạp bằng Tịch Huyễn, cũng quan tâm, dù sao có Hoàng hậu nương nương chôn theo!"
      "Tên cẩu tặc đó!" Hoàng Phủ Tấn cước đá ngả lăn  chiếc ghế bên cạnh, trong mắt mặc dù mang theo lửa giận cùng sát khí thiêu đốt , nhưng bất đắc dĩ trong mắt lại làm cho Tiểu Thiên đứng ở cửa thu hết vào mắt.
      Thu nhận điều này làm cho tâm tình nàng đè nén, nàng nhấc chân lên, nhảy vào.
      "Tấn. . . . . ."
      "Thiên Thiên!" Thanh của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, tức giận mặt lập tức  trở về.
      hướng về phía Tạ Hằng bên cạnh giơ tay lên, "Ngươi xuống trước ."
      "Dạ, thần cáo lui!"
      Đợi Tạ Hằng rời , Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, nhìn nàng ôn nhu hỏi: "Thiên Thiên, mấy ngày nay có thoải mái hay ?"
      " có. . . . . . có a." Nàng trả lời rất nhõm, nhưng mặt lại ràng có chút mất tự nhiên.
      "Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn nắm tay của nàng, nhìn thẳng hai mắt của nàng, "Thiên Thiên, ta nhất định nghĩ biện pháp tìm được giải dược!"
      "Ừ!" Gật đầu cái, Tiểu Thiên gì nữa, lẳng lặng tựa vào trong ngực , trong vòng tay ấm áp này, nàng có thể dựa vào bao lâu, nàng có thể bao lâu, đối với nam nhân như vậy?
      Cùng lắm nửa tháng? Tại sao chỉ có thời gian nửa tháng? Chẳng lẽ lại cho nàng thời gian nhiều chút, đó có phải là thời gian quá lớn quá xa xỉ sao?
      Cắn môi dưới, nàng khó khăn đè nén để cho nước mắt mình chảy ra, nhưng lại khó có thể khống chế trào ra khỏi hốc mắt!

      Chương 446Thuận miệng soạn lời dối!
       Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      Thấp giọng khóc sụt sùi làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt cúi đầu, ý vị  an ủi nàng, "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, giải dược rất nhanh lấy được, rất nhanh. .. ."
      "Tấn!" Tiểu Thiên cắt đứt lời , đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng động tình  mở miệng , "Dù ta có chết, cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh chàng!"
      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đương nhiên nghe ý tứ trong lời Tiểu Thiên, mới vừa rồi cùng Tạ Hằng ở trong ngự thư phòng đối thoại cùng nhau, Thiên Thiên nhất định là nghe được nàng mới có thể với lời như vậy.
      "Tấn. . . . . ." Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, "Nếu vì cứu mình ta, mà để cho ta cùng nam nhân khác, vậy ta thà lựa chọn cái chết!"
      "Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Nàng là ngu ngốc, dù nàng nguyện ý, ta cũng thể nào đem nàng đưa cho nam nhân khác!"
      "Ừ, đây mới là nam nhân mà Niếp Tiểu Thiên ta coi trọng." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nổi đè nén trong lòng kia còn khó chịu nữa, , nàng ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong mắt mang cười.
      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn động tình đưa tay, nghịch qua gương mặt gầy gò của Tiểu Thiên, trong mắt của mang theo chút áy náy, có toàn bộ thiên hạ, lại phát mình thế nhưng vô năng cứu được nữ nhân của mình!
      "Tấn, đừng nản chí mà, thời gian của ta còn dài mà, thái y ta còn có thể sống nhiều năm thời gian mấy năm này, còn sợ tìm được Ám Dạ sao?" Tiểu Thiên rất dễ dàng, cũng rất lạc quan.
      "Thái y thời gian còn nhiều năm ?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn  mang theo ràng tin.
      "Đúng vậy, ta hôm nay chạy hỏi thái y rồi, thái y Minh Hoa tuy là kỳ độc, nhưng dược tính mạnh, mặc dù khó giải, nhưng cũng thể trí mạng nhanh như vậy, ta cũng là học y, thân thể của ta tự ta ràng nhất, chàng xem ta gần đây phải là rất tốt sao, cũng có cái gì thoải mái, hơn nữa thái y cũng cho ta  thuốc khống chế, dù sao sống mấy năm là có vấn đề nữa, mấy năm này còn sợ tìm được Ám Dạ sao?" Tiểu Thiên thuận miệng viện lời dối lừa gạt Hoàng Phủ Tấn, nàng biết mình có thể lừa gạt Hoàng Phủ Tấn được , chỉ hy vọng có thể tạm thời lừa gạt , càng hy vọng lại tìm thái y xác nhận điểm này.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 448: Xa xỉ như vậy !

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng



      Nghe Tiểu Thiên như vậy, khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng giảm chút ít, chỉ cần có thể để cho Thiên Thiên sống lâu mấy năm, là có thể cho nhiều thời gian hơn tìm Ám Dạ, chỉ cần có thể tìm được Ám Dạ, độc kia của Thiên Thiên phải là có thể giải sao.

      Tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn  rốt cục tìm ra  tia hi vọng. Tiểu Thiên nhìn ánh mắt của , ánh mắt của nàng chua xót gay gắt.

      Nàng cũng hi vọng mình có thể sống là nhiều năm, nếu như có thể để cho nàng sống lâu thêm nhiều năm, cho dù khi đó tìm được Ám dạ, nàng cũng tham lắm, ít nhất vài năm sau, nàng cũng vì Tấn sinh hài tử .

      Nhưng bây giờ. . . . . . Nửa tháng, chẳng qua là nửa tháng thời gian, cái gì nàng cũng thể lưu lại cho

      Đây có lẽ là chuyện mà cả đời này nàng tiếc nuối nhất .

      Nghĩ tới đây, trong vành mắt của nàng lần nữa chứa đầy nước mắt, càng ngừng đảo quanh, nàng hi vọng mình có thể gắng gượng giả vờ thêm lút, nhưng khi nhìn đến ước mơ cùng ánh mắt hy vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nước mắt của nàng vẫn thể kiềm được tuôn trào.

      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng lúc này lệ rơi đầy mặt, tim của lần nữa nhói lên.

      "Sao vậy, Thiên Thiên?"

       

      " có, có gì." Liên tục ngừng lau  nước mắt ở khóe mắt, nàng miễn cưỡng  nặn ra nụ cười , "Ta đột nhiên nghĩ tới, mấy năm về sau, chúng ta có rất nhiều hoàng nhi, liền cao hứng nên khóc."

      " đứa ngốc!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm chặt ở trong ngực, ước mơ cuộc sống sau này, "Thiên Thiên, về sau chúng ta sinh rất nhiều rất nhiều hài tử, lúc nghe thanh non nớt của bọn họ gọi phụ hoàng mẫu hậu, đó là chuyện tuyệt vời nhất đời."

      Nghĩ đến cuộc sống sau này, trong mắt Hoàng Phủ Tấn  liền tràn đầy hạnh phúc.

      Tiểu Thiên giương mắt, nhìn trong mắt Hoàng Phủ Tấn để lộ ra ánh mắt ước mơ đó, nước mắt của nàng vẫn nén ở trong lòng, dám chảy xuống, nàng muốn đánh vỡ ảo tưởng của lúc này, cho dù, nửa tháng sau, nàng vẫn phải tàn nhẫn để cho đối mặt điểm này.

      Run rẩy đôi môi, nàng tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn chặc , thanh nghẹn ngào mở miệng : "Ừ, ta tin tưởng chàng rất nhanh có thể làm phụ hoàng ."

      Chẳng qua là mẫu hậu của hài tử kia  . . . . . . phải là nàng.

      Tiểu Thiên đem đau đớn trong lòng đè ép chặc, đôi môi bị nàng cắn đến muốn bật máu.

      Dưới kích động, trước mắt của nàng lần nữa lại đen kịt, thân thể nàng run rẩy sợ hãi, nắm chặc cánh tay Hoàng Phủ Tấn, tựa vào trong ngực , cứ như vậy ôm ngực có chút vẻ luyến tiếc, chỉ tiếc ——

       Nàng thể đợi quá lâu .

      Chương 449: Thân phận Như Mộng!

       Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

       

      Tể tướng phủ ——

       

      "Đoạn Ngự, ngươi rốt cuộc thả ta?" Trong tướng phủ, thanh nhịn được của Như Mộng truyền ra.

      Đoạn Ngự ngồi ở trước mặt nàng, bộ dạng mắt điếc tai ngơ , miễn cưỡng liếc nàng cái, khẽ cười : "Khó trách cảm thấy hình dạng Như Mộng nương nhìn quen mắt như vậy , ra là thiên kim của Thừa tướng !"

      Những lời này Đoạn Ngự làm trái tim của Như Mộng như ai quất   cái, mi mắt trong nháy mắt rũ xuống.

      Lát sau, nàng mới giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, gương mặt trở nên lãnh đạm, "Trí nhớ của Tướng gia  tốt!" Khóe miệng Như Mộng  mang theo chút châm chọc, trong mắt thoáng qua chút đau đớn lóe lên rồi biến mất.

      Nàng nhớ, khi nhìn thấy ở Tầm Hoan lâu, cho dù nàng ngoài mặt có bao nhiêu bình tĩnh, nhưng có ai biết, khi nàng nhìn thấy xuất khắc kia, trong lòng mang theo bao nhiêu rối loạn.

      Nhưng nàng cũng thấy được trong mắt của rất xa lạ!

      chút cũng nhớ nàng!

      Trong mắt , nàng chẳng qua là kỹ nữ Tầm Hoan lâu, là trò tiêu khiển của nam nhân, hoa khôi, trừ lần đó ra, đối với , nàng cái gì đều phải!

      Châm chọc trong mắt Như Mộng làm cho Đoạn Ngự bắt được có chút nào bỏ sót , mang theo bất mãn nhíu mày.

       Sơ qua, trầm mặt, lạnh lùng mở miệng : "Tại sao muốn giết Tấn?"

      Những lời này của Đoạn Ngự để cho lòng dạ Như Mộng co rút đau đớn, nước mắt ở vành mắt nàng trong trung càng ngừng đảo quanh, nhưng cuối cùng, nàng vẫn quật cường để cho nước mắt chảy ra .

       "Hai nước giao chiến, giết người cần gì có lý do?" Như Mộng nhìn về phía Đoạn Ngự, khóe miệng mang theo khổ sở giấu kín.

       Điểm này, Đoạn Ngự cũng nhìn ra.

      Đoạn Ngự là ai, vị tể tướng trẻ tuổi, nếu như những lời Như Mộng làm Đoạn Ngự tin tưởng, ngược lại vũ nhục cho thông minh xuất sắc của từ trước

      Đoạn Ngự cười cười, đứng dậy tới trước mặt Như Mộng, mở miệng : "Ta nhớ được cha ngươi từ quan, chuyện triều đình này lúc nào đến phiên nữ nhi như ngươi quan tâm?"

      Lời Đoạn Ngự   khiến cho Như Mộng chợt giương mắt nhìn về phía , nàng thấy được trong mắt Đoạn Ngự   chút mĩ vị, ánh mắt sắc bén của Đoạn Ngự dọa cho Như Mộng sợ đến mức lui về phía sau vài bước, đôi môi run rẩy, nàng câu cũng ra.

      " cho ta biết, cha ngươi còn có ý định gì?" Đoạn Ngự tiến bước đến sát vào Như Mộng, nhớ tới ngày đó Như Mộng lao ra, ánh mắt tuyệt vọng giãy giụa vô cùng thống khổ kia, suy đoán, trong lúc này nhất định còn có chút lý do nàng phản kháng được.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 450: Vậy ta làm nữ nhân đầu tiên như vậy!

      Edit: Kim *Vĩnh lạc*

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng






      Nghe Đoạn Ngự nhắc tới cha của mình, tâm Như Mộng  càng thêm siết lại vô cùng đau đớn, ở trong mắt của nàng, Đoạn Ngự thấy được khủng hoảng.

      Bình phục cảm giác sợ hãi trong lòng, Như Mộng ngước mắt, nhìn thẳng  vào  ánh mắt Đoạn Ngự, khóe miệng của nàng lạnh lùng khẽ cong, "Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!" xong, vòng qua Đoạn Ngự, ra ngoài cửa.

      Lần này, Đoạn Ngự có ngăn trở, chẳng qua là ở sau lưng nàng bình thản mở miệng : "Nàng đừng quên, cha nàng đem nàng gả cho ta ."

      Đoạn Ngự đoạn vấn đề này lại làm cho bước chân vội vã của Như Mộng vào lúc này ngừng lại, lưng của nàng cứng còng đứng tại chỗ.

      Ánh mắt chua xót gay gắt.

      Đoạn Ngự thấy thân thể Như Mộng  cứng lại, khóe miệng cong lên, lên phía trước, đem thân thể của nàng chuyển sang mình, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, dáng vẻ phủ định buông tay, "Cha nàng đem nàng gả cho ta rồi, vậy nàng chính là nữ nhân của ta, chuyện của nàng, ta nhất định phải trông nom."

      Mỗi câu của Đoạn Ngự cũng làm động tới  tâm Như Mộng , giống như vài lưỡi đao sắc bén nhọn vô tình đâm vào lòng của nàng, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp.

      nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới nhớ tới chuyện này sao?

      Nàng là nữ nhân của ? Nàng vẫn cho là như vậy, nhưng nàng đợi nhiều năm như vậy, lại đem nàng quên mất còn ký ức, lúc nàng bất lực nhất, thời điểm nàng cần người bên cạnh nhất, lại ở nơi nào?

      tại, lại vẫn còn có mặt mũi nàng là nữ nhân của ?

      Hắc ~~ đây có phải là hảo ý châm chọc nàng.

      Nàng mắt lạnh nhìn Đoạn Ngự, mở miệng : "Đó là chuyện lúc trước, tại phải."

      xong, nàng lần nữa nhấc chân lên, tới cửa, lại bị Đoạn Ngự lại lần nữa đưa tay ngăn cản.

      thoáng bị Đoạn Ngự kéo trở lại, khinh bạc thường ngày ít , lúc này Đoạn Ngự trở nên dị thường bá đạo cùng vô tình, "Đừng khảo nghiệm nhẫn nại của ta, cho tới bây giờ chỉ có ta muốn nữ nhân, vẫn chưa có nữ nhân chưa muốn ta!"

      Những lời này của Đoàn Ngự khiến tâm Như Mộng đau nhói.

      Khổ sở nâng lên cặp mắt nhìn Đoạn Ngự, khẩu khí của nàng vẫn lạnh như băng như cũ, "Vậy ta là nữ nhân đầu tiên như vậy!" Bỏ rơi cái nắm tay của Đoàn Ngự, nàng quyết tuyệt về phía ra ngoài.

      Sau lưng, lực lượng cường đại   lần nữa đem nàng kéo trở lại, ở trong sức mạnh này, Như Mộng cảm thấy cơn tức giận mạnh mẽ.




      Chương 451: Mạng của Hoàng Phủ Tấn nàng '] thể có.

      Edit: Kim *Vĩnh lạc*

      olive;Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng



      “Nàng vĩnh viễn được trở thành như vậy!” Đoạn Ngự đem người nàng lắc mạnh, ánh mắt nhìn thẳng nàng lúc này ít ôn nhu nhã nhặn thường ngày mà tựa hồ như con mãnh thú, “Nếu muốn làm nữ nhân như cũ, vậy hãy chờ ăn cơm của đại lao !”

      Đoạn Ngự chưa từng nghĩ tới có lúc mình tức giận cực độ đến vậy, chỉ vì tiểu nữ nhân trước mắt biết suy tính muốn hủy bỏ quan hệ giữa bọn họ này.

      “Muốn ta ngồi tù?” Lúc này Như Mộng tựa hồ càng thêm tuyệt vọng, nàng hề sợ hãi nhìn thằng Đoạn Ngự, mở miệng : “Chỉ sợ hoàng thượng các ngươi để cho ngươi làm như vậy!”

      “Tấn?” Nghe Như Mộng nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự giống như nghĩ tới điều gì.

      Mấy ngày nay vì chuyện của nữ nhân này, vẫn chưa có vào cung lần nào, biết giải thích cho Tấn nghe chuyện tình cảm với Như Mộng như thế nào, nhưng phải vì thế mà nắm được tình trong cung, hoàng hậu trúng Minh Hoa chi độc của Tịch Huyễn, sinh tử chưa , tại duy nhất chuyện có thể để cho Tấn thỏa hiệp sợ rằng chỉ có chuyện chất độc người hoàng hậu.

      Chằng lẽ Như Mộng muốn dùng hoàng hậu uy hiếp Tấn?

      Nghĩ tới đây, Đoạn Ngự nhíu mày, điểm này Như Mộng cũng nhìn ra.

      Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Đoạn Ngự, Như Mộng cười lạnh : “ tại độc trong người hoàng hậu phát tác, tới lấy thêm giải dược, e rằng nàng ta chẳng còn sống được bao lâu.”

      Những lời này của Như Mộng làm cho trong mắt Đoạn Ngự lên tia trầm mặc.

      “Hoàng hậu còn sống được bao lâu?” Đoạn Ngự nhìn về phía Như Mộng, cau mày dò hỏi. Vậy Tấn làm sao bây giờ? vất vả mới cùng hoàng hậu nhau, mới chưa được bao lâu lại phân li?

      đau khổ mười năm, làm sao có thể để chịu đựng đau khổ lần nữa.

      “Sợ rằng Hoàng Phủ Tấn còn biết?” Như Mộng cười nhạt, tiếp tục : “ bằng ta hảo tâm cho ngươi biết điều này, ngươi cho huynh đệ tốt của ngươi, thế nào hả?”

      “A , đúng rồi……..” Nụ cười của Như Mộng lúc này mang theo chút tàn nhẫn, “Giải dược này trừ Nhị hoàng tử của chúng ta có, ta cũng có!”

      Những lời này của Như Mộng làm cho trái tim Đoạn Ngự nhói lên, biết Như Mộng những lời này ắt hẳn kèm theo cầu, giải dược này cơ bản làm sao nàng có thể dễ dàng giao ra đây!

      “Ngươi có cầu gì, !” Đoạn Ngự trực tiếp thằng vào vấn đề.

      “Dùng đầu Hoàng Phủ Tấn đổi lấy giải dược!” Như Mộng trực tiếp trả lời, nàng cũng muốn cùng Đoạn Ngự vòng vo, tại chuyện quan trọng còn đợi nàng làm! Mạng của Hoàng Phủ Tấn nàng thể có!
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 452: Muốn giải dược, mang đầu Hoàng Phủ Tấn đến đổi!

      olive;EDIT:Kim *Vĩnh lạc*

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng





      “Ngươi vọng tưởng!” Đoạn Ngự chút cũng thèm nghĩ liền thằng thừng cự tuyệt!

      “Ha ha ha ~~” Như Mộng nhìn tức giận đầy trong mắt Đoạn Ngự, nàng cười đến càng lợi hại hơn, chẳng qua là ai cũng chú ý tới mắt nàng lúc này mang theo chút khổ sở, “Đáp án này hãy để Hoàng Phủ Tấn tự mình !”

      “Mạn Yên!” Dưới tình thế cấp bách, Đoạn Ngự nắm lấy cánh tay Như Mộng, lực đạo từ từ gia tăng, “Đem giải dược ra đây!”

      “Được!” Như Mộng cười , mặc cánh tay đau nhức nàng cũng có cảm giác gì, lúc này, chỉ có tâm nàng là cực hạn đau đớn đến chết lặng, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, nàng lặp lại câu vừa rồi. “Mang đầu Hoàng Phủ Tấn đến đổi!”

      "Nàng. . . . . ."

      “Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, mạng của hoàng hậu chỉ còn nửa tháng.” Lời Như Mộng làm cho Đoạn Ngự ràng dám tin.

      "Nửa tháng?"

      “Như thế nào?” Như Mộng đắc ý nâng mặt lên, “Làm tang cho hoàng hậu hay là tang cho Hoàng Phủ Tấn đây, sợ rằng điều này tốt nhất nên để Hoàng Phủ Tấn tự quyết định”

      Cánh tay Đoạn Ngự rời ra, lúc này Như Mộng cũng vội vã rời tướng phủ, nàng biết, chỉ cần ngồi ở đây, nàng nhất định đợi được Hoàng Phủ Tấn!

      “Mạn Yên, đừng ép ta giết nàng!” Ánh mắt Đoạn Ngự liếc qua Như Mộng lộ cảnh cáo!

      câu này của khiến Như Mộng đối với tới tia hi vọng cuối cùng kia cũng tan biến còn tăm tích, buồn bã cười tiếng, nàng hướng Đoạn Ngự, : “ Tốt, ngươi có thể giết ta!”

      nghĩ tới Như Mộng đối mặt với chuyện sinh tử lại có thể lạnh nhạt như vậy, Đoạn Ngự trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, trong tiềm thức, hoàn toàn thể xuống tay với nàng được.

      Chẳng qua là ——

      Rốt cuộc là nguyên nhân gì, để cho Như Mộng thể giết Tấn? Mạn thừa tướng mấy năm trước cũng từ quan quy , hoàn toàn cần thiết phải để cho nữ nhi độc nhất của ông ta mạo hiểm tính mạng tới giết Tấn, nếu như có việc hoàng hậu trúng độc lần này Mạn Yên đời này cũng thể giết được Tấn, làm sao có thể để nữ nhi của mình dễ dàng chịu chết đây.

      Còn nữa, mặc dù Mạn thừa tướng là thừa tướng Tịch Huyễn quốc, nhưng ông ta làm quan trước giờ đều quang minh lỗi lạc, tuyệt đối dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó địch nhân, cũng bởi vì thế mà ở Tịch Huyễn quốc này, người duy nhất giao hảo với chỉ có Mạn thừa tướng.

      Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái.




      Chương 453: Chân tướng!

      magenta;Edit: Kim * Vĩnh lạc*

      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng



      Nhìn trong mắt Như Mộng đong đầy đau đớn cùng tuyệt vọng, cùng với sợ hãi giãy giụa dọc theo ánh mắt, Đoạn Ngự càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó đúng.

      Chợt đưa mắt nhìn về phía Như Mộng, mặt giống như tựa hồ đoán được điều gì: “Mạn Yên, có phải cha nàng xảy ra chuyện hay ?”

      Câu hỏi của Đoạn Ngự làm cho trái tim Như Mộng giật thót, muốn thể , do dự ra lời, chẳng qua là nước mắt vào thời khắc này ngừng đảo quanh.

      “Ta…….” Níu lấy ngực, Như Mộng mang theo ánh mắt đầy khủng hoảng, nàng khổ sở đứng đất, thân hình mảnh mai lúc này ngừng được run rẩy.

      Điều này, để cho Đoạn Ngự càng thêm xác định, tiến đến đỡ lấy Như Mộng, ít vài phần nghiêm nghị, ôn nhu mở miệng : “Có phải cha ngươi xảy ra chuyện hay ?”.

      Như Mộng thấp giọng nức nở, lúc lâu gì, Đoạn Ngự cảm giác được thân thể nàng mực run rẩy, thậm chí càng ngày càng run rẩy.

      biết nàng sợ cái gì.

      có ép hỏi nàng nữa, chẳng qua là chân mày ngày càng nhíu lại, đau lòng mà đem nàng ôm vào trong ngực, lẳng lặng chờ nàng tự mình ra.

      Như Mộng bị Đoạn Ngự ôn nhu mà ôm lấy làm cho kinh ngạc, nàng chậm rãi giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, lúc này, mặt giảm tàn nhẫn, trở nên nhu hòa, nàng có thể thấy được lúc này đây là đau lòng.

      “Ta….cha ta, ông ấy cũng có từ quan, ngày đó ông ấy gặp Sài Qúy, chỉ là câu “ Binh lực Tịch Huyễn hoàn toàn đấu lại Kim Lăng” liền bị Sài Qúy dưới cơn nóng giận mà bắt lấy, muốn ta tới giết Hoàng Phủ Tấn, nếu ….” đến đây, thân thể Như Mộng lần nữa nhịn được run rẩy, “Nếu cha ta chết”. Như Mộng khống chế được mình mà khóc.

      Như Mộng phen này khổ sở khóc lóc kể lể khiến cho vẻ mặt Đoạn Ngự trầm xuống, trong lòng khỏi vô cùng tức giận.

      Sài Qúy, tên cẩu tặc đó, đường đường là hoàng đế mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ vô sỉ, lại còn có thể uy hiếp tiểu nữ tử bất quá mới mười bảy, mười tám tuổi, khiến nàng thương tâm như vậy.

      Nghĩ tới đây, cặp mắt Đoạn Ngự nheo lại, Sài Qúy, ngày nào đó, muốn lấy cái mạng già của tên đó!
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 453:  Thánh chỉ đến tướng phủ!
      Edit: Kim * Vĩnh lạc*
       Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      Nội viện tướng phủ lúc này xôn xao, ngay sau đó thanh bén nhọn của Phúc Qúy truyền đến, “Thánh chỉ đến ——"
      “Thánh chỉ?” Đoạn Ngự nghe thấy Phúc Qúy tới truyền thánh chỉ, trong lòng khỏi kinh ngạc.
      Đây là lần đầu tiên có thánh chỉ đến tướng phủ, dựa theo giao tình của cùng Hoàng Phủ Tấn, kể cả là chuyện hệ trọng, Hoàng Phủ Tấn cũng chưa bao giờ lấy thân phận hoàng đế đối tể tướng phủ mà hạ chỉ, nhiều lắm cũng là để cho Phúc Qúy tới truyền khẩu dụ, nhưng lúc này đây, lại long trọng đến mức truyền cả thánh chỉ.
      biết lần này là bởi chuyện trúng độc của hoàng hậu mà Hoàng Phủ Tấn nổi giận.
      cũng biết chuyện Mạn Yên ở tướng phủ, Lam nhất định báo qua cho Tấn, Tấn cũng chưa có thúc giục hỏi , bởi Tấn biết nhất định vào cung giải thích phen, nhưng bây giờ còn đợi đến vào cung, thánh chỉ của Tấn lại tới, nếu phải vì chuyện độc dược người hoàng hậu còn có gì khiến hướng tướng phủ mà hạ chỉ.
      “Mạn Yên, nàng đợi ở chỗ này, ta cùng Phúc Qúy vào cung!” đem Như Mộng kéo qua bên, chuẩn bị mở cửa lại bị Như Mộng phen ngăn cản.
      cần, ta định gặp Hoàng Phủ Tấn!” đợi Đoạn Ngự mở miệng, nàng vòng qua Đoạn Ngự, tay mở cửa phòng, trong sân, Phúc Qúy mang thánh chỉ đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau lưng Phúc Qúy còn có mười tên Ngự lâm quân, xem ra lần này Tấn nổi giận.
      Đoạn Ngự nghĩ như vậy, liền theo sau Như Mộng ra khỏi cửa phòng.
      “Phúc Qúy, chuyện gì?” Đoạn Ngự tuy biết nhưng vẫn mở miệng hỏi.
      “Tướng gia, Như Mộng hạ độc Hoàng hậu nương nương để cho long nhan giận dữ, hoàng thượng có chỉ, đem những người ở Công tước sơn bắt trở lại, bao gồm cả Như Mộng chờ ngày xử trảm!” Vừa , vừa đối với Ngự Lâm quân sau lưng vung tay lên, “Đem Như Mộng mang !”
      “Khoan!” Đoạn Ngự mở miệng gọi.
      “Tướng gia có gì phân phó?” mặt Phúc Qúy đầy cương quyết, đây cũng là lần đầu Đoạn Ngự thấy có vẻ mặt như thế, xem ra lần này Như Mộng khó toàn mạng.
      “Ta và các ngươi cùng vào cung gặp hoàng thượng!”
      Vậy cũng tốt, tướng gia xin mời!” giống như đoán trước được Đoạn Ngự như vậy, Phúc Qúy cũng nhiều, bày ra tư thế mời, liền xoay người đối với Ngự Lâm Quân mở miệng : “Mang !”
      Đám người được bắt từ Công Tước sơn bao gồm Như Mộng, kỳ hạn xử trảm.

      Chương 454:  Nỗi đau gần như tuyệt vọng!
      Edit: Kim *Vĩnh lạc*
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      Bên trong ngự thư phòng ——
      “Tấn!” Đoạn Ngự xuất ở cửa ngự thư phòng, thấy Hoàng Phủ Tấn ngẩn người ngồi trước bàn sách, ánh mắt ngây ngốc, sắc mặt so với trước khó coi hơn rất nhiều, cũng vô cùng tiều tụy, mấy ngày gặp, sao lại thành bộ dạng như này.
      Trong mắt Đoạn Ngự thoàng qua tia áy náy, trong khoảng thời gian này, vì Mạn Yên, vẫn có vào cung, cho dù trong thời gian người này hôn mê, đây cũng là lần đầu tiên vào cung.
      Hoàng Phủ Tấn nghe được thanh của , cũng có bao nhiêu phản ứng, chẳng qua là nhàn nhạt mở miệng : “Ngươi đến rồi”
      “Tấn, ngươi gần đây như thế nào?” Đoạn Ngự lên trước, lần đầu tiên, đối thoại giữ hai huynh đệ lại trở nên trầm trọng như vậy.
      Lời này của Đoạn Ngự làm Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thấy hốc mắt Hoàng Phủ Tân ửng đỏ, đột nhiên, từ Long tọa đứng lên, tựa như điên hướng phía Đoạn Ngự mà rống lên, nước mắt mới đó mà mà tuôn ra, trong mắt tràn đầy thần sắc thống khổ, “Trẫm có sao, mà là Thiên Thiên của trẫm sắp chết, ngươi biết ? Nàng sắp chết!!!!!” Vừa đến đây, nước mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm ứ đọng, khiến cho trong mắt Đoạn Ngự lúc này nhịn được mù quáng.
      "Tấn. . . . . ."
      “Bọn họ muốn đối phó trẫm, có thể giết trẫm, tại sao lại muốn làm tổn thương Thiên Thiên, tại sao lại làm nàng chịu khổ như vậy!!!!” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo đau lòng lòng cùng tự trách, nếu như phải vì , Thiên Thiên làm sao chỉ còn có nửa tháng để sống.
      Ngày đó thái y tới cho biết điều ấy khiến cho toàn bộ thế giới của đánh hỏng, muốn tin theo lời của Thiên Thiên mà …, cho là nàng còn sống rất rất nhiều năm, có thể cho nhiều thời gian tìm Ám Dạ, ước mơ cuộc sống của bọn họ sau này, ước mơ thời điểm mà làm phụ hoàng, nhưng hết thẩy, chỉ sau nửa tháng đều triệt để bị phá vỡ, Thiên Thiên của rất nhanh thôi mất mạng, còn làm hoàng đế cái gì, phụ hoàng cái gì nữa chứ! ngay cả nữ nhân mình mến cũng cứu được, còn tư cách gì mà cai trị thiên hạ này.
      Mấy ngày nay khi ở trước mặt Thiên Thiên, vẫn giả bộ cao hứng, giả bộ như cái gì cũng biết, nhìn nàng ở trước mặt khó khăn mà làm bộ dạng vui cười, cho dù trong lòng đau khổ vạn phần, cũng dám trước mặt nàng mà biểu ra, bởi muốn làm cho nàng vì mà lo lắng.
      nhìn ra được mỗi lần nàng thấy gì lại giả bộ cố trấn định, giống như người bình thường, mỗi lần nàng theo bản năng mà nắm tay của tay nàng lại đổ mồ hôi lạnh, điều đó đủ cho biết, độc người nàng lúc này lại phát tác.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :