1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 437:   Bóng tối làm nàng sợ hãi!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      darkBeta: Yuki(雪)



      "Được rồi, vậy nàng ." Thấy Tiểu Thiên nghiêm mặt, Hoàng Phủ Tấn cũng kiên trì nữa, dù sao mới vừa rồi cũng chẳng qua chỉ là đùa cùng nàng mà thôi, dù sao. . . . . . Muốn ăn nàng, thời gian của còn nhiều mà.

      Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn sâu hơn, mang theo mùi vị mấy phần tính toán , đoán chừng, mình rất nhanh mà có thể lên chức phụ hoàng rồi!

      Hoàng Phủ Tấn có kiên trì nữa, Tiểu Thiên cũng tỉnh tâm rồi, nàng từ giường lật người nằm ở trước ngực Hoàng Phủ Tấn, nghiêm túc cùng thảo luận về Như Mộng.

      "Tấn, chàngcó cảm thấy  tên Đoạn Ngự kia kể từ khi đem Như Mộng ôm khác lạ hay  ?" Tiểu Thiên nằm ở ngực Hoàng Phủ Tấn, bên này ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, tìm kiếm câu trả lời của .

      "Ừ. . . . . . Cái này ta cũng vậy chờ trả lời, trong khoảng thời gian này ta vẫn có thúc giục , là cho thời gian, tiểu tử kia cũng đừng phong lưu đến ngay cả thích khách cũng đều muốn!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, nghiêm túc cùng nàng thảo luận.

      "Ta lại là cảm thấy Đoạn Ngự đối với Như Mộng cũng phải là vấn đề phong lưu hay phong lưu." Tiểu Thiên xoa cằm, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy bí .

      Tên Đoạn Ngự kia mặc dù phong lưu, chỉ khi nào gặp phải  người làm hề phong lưu  nữa, bất kể nàng ấy là thích khách hay là con nhím, cũng để ý a.

      Cũng giống như  Hoàng Phủ Tấn trước mắt nàng,  nam nhân có hậu cung ba nghìn giai lệ hấp dẫn, cho tới bây giờ còn phải là chỉ còn có mình nàng là vợ sao?

      Cho nên cho tới bây giờ cũng chỉ trích những thứ nam nhân kia đổi bạn như thay quần áo. Nữ nhân có bản lãnh, chỉ trích  nam nhân hoa tâm,  cho nên nữ nhân chỉ trích nam nhân hoa tâm, là bởi vì trong tiềm thức có  cảm giác tự ti.

      Mà Đoạn Ngự hoàn toàn là nam nhân như vậy, cần đụng phải  nữ nhân có bản lãnh bắt được tâm , mà Như Mộng hoàn toàn chính là nữ nhân như vậy.

      Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng mỉm cười mang theo tính toán , khẽ cười mở miệng : "Vậy nàng cảm thấy đây là cái vấn đề gì đây?"

      "Ta cảm thấy phải. . . . . ." muốn mở miệng, trước mắt của nàng lại tối sầm lần nữa, lần này bóng tối kéo dài. Nàng chợt lắc đầu, nhưng mà bóng tối làm cho nàng sợ hãi vẫn có tiêu tán.

      Sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

      có chuyện gì sao?

      "Thiên Thiên, sao vậy? Thiên Thiên?" Nhìn sắc mặt Tiểu Thiên đột nhiên tái nhợt, trong mắt lộ ra khủng hoảng làm cho cả trái tim Hoàng Phủ Tấn thót lên tới cổ họng, lật người từ giường bò dậy, ôm Thiên Thiên, trong mắt mang theo sợ hãi ràng.

      Trực giác của giống như là lại có chuyện tốt sắp xảy ra.

      lát sau, tầm mắt Tiểu Thiên lại lần nữa khôi phục nhìn thấy ánh sáng, nàng cảm giác được trán của mình toát mồ hôi lạnh.

      Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Tại sao. . . . . . Tại sao mới vừa rồi nàng lại nhìn thấy, cái gì cũng nhìn thấy vậy?

      Môi của nàng ngừng run rẩy, phiếm nhàn nhạt tím bầm.

      Hoàng Phủ Tấn thấy bộ dạng  lúc này của nàng, sợ hãi trong mắt   càng thêm ràng.

      "Thiên Thiên, nàng mau cho ta biết, nàng làm sao vậy?" chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả tay Hoàng Phủ Tấn đều run rẩy.

      "Ta. . . . . . Ta sao!" Thấy sợ hãi trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên che giấu bóng tối vừa rồi làm cho nàng sợ hãi, nhìn Hoàng Phủ Tấn lắc đầu cái.

      Có lẽ là gần đây hơi mệt mới có thể như vậy , còn chưa phải là vấn đề nghiêm trọng, nàng muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng.

      "Thiên Thiên đừng lừa gạt ta, mới vừa rồi nàng sao thế?" Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn cũng tin tưởng lời Tiểu Thiên , mới vừa rồi ràng thấy được khủng hoảng trong mắt nàng, làm sao nàng có thể sao được.

      "Tấn, ta sao. . . . . ." Lời còn chưa hết, trước mắt Tiểu Thiên   lại tối sầm lần nữa, giống như lần trước, tần số nhanh hơn rất nhiều, mỗi lần thời gian cũng vượt qua hai, ba phút.

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      Kéo dài lúc lâu sau, như nàng đoán, bóng tối lại lần nữa biến mất,  ánh mắt Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, cực độ sợ hãi giọi vào mi mắt của nàng, nàng nhìn nặn ra nụ cười trấn an.

      "Tấn, ta sao nữa, chàng đừng khẩn trương a. Chàng quên sao, ta cũng hiểu y thuật, tự ta có sao , ta biết sao?" Tiểu Thiên đè ép  khủng hoảng  cách nào trong lòng, nhìn Hoàng Phủ Tấn mở miệng , trong lòng suy nghĩ có lẽ để cho Hoàng Phủ Tấn an tâm, nàng đành lòng để cho quá lo lắng.




      Chương 438: Sợ hãi trong mắt Hoàng Phủ Tấn!

      darkEdit: Tiểu Đông Tà


      darkorange;Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng



      Chẳng qua là, chính nàng cũng hiểu, ra nàng hoàn toàn cũng biết mình xảy ra chuyện gì. Tại sao tầm mắt lại tối sầm, cảm giác mình hoàn toàn ở trong  thế giới bóng tối, đưa tay thấy được năm ngón? Cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, để cho nàng theo bản năng nắm chặt tay của Hoàng Phủ Tấn. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nàng an tâm.

      Tiểu Thiên hành động theo bản năng như vậy, Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới, hoàn toàn cũng tin tưởng lời Tiểu Thiên . biết, thân thể của nàng nhất định xảy ra chuyện gì rồi, nếu   thể nào cứ bất ngờ cúi đầu, động chút là sắc mặt tái nhợt. Còn có trán kia ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh, càng thêm để cho khẩn trương lại sợ hãi.

      qua, bảo vệ nàng tốt, nhất định thể để cho nàng có chuyện!

      Từ giường bò xuống, hướng về phía Phúc Quý hầu ở ngoài cửa  hét lên, "Phúc Quý, truyền thái y!"

      "Tấn. . . . . ."

      Tiểu Thiên muốn chuyện, lại bị Hoàng Phủ Tấn ngụm cắt đứt.

      "Thiên Thiên, ta thể để cho nàng có chuyện, nhất định thể!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn  tràn đầy kiên định, ngoài việc kiên quyết cho cự tuyệt kia, trong mắt  còn có ràng sợ hãi làm cho Tiểu Thiên gì thêm nữa.

      Nàng ngăn cản truyền thái y nữa, trong lòng chẳng qua là cầu nguyện mình ngàn vạn lần thể có chuyện gì, thái y ngàn vạn lần đừng tra ra nàng có bệnh gì.

      tại, nàng sợ chết nữa, mà là nàng lo lắng Hoàng Phủ Tấn sợ hãi, nàng muốn chịu đựng quá nhiều.

      "Tấn, chàng yên tâm , ta có chuyện gì!" Tiểu Thiên đưa tay, nắm chặt tay Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng. Nàng cảm giác được lòng bàn tay của đổ mồ hôi lạnh.

      "Ừ, nàng nhất định có chuyện gì, Thiên Thiên, nhất định có chuyện gì!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực  chặt, ôm rất chặt, trong lòng có  loại cảm giác giống như là sắp mất nàng.

      , thể, quyết thể để cho nàng rời , tuyệt đối thể!

      Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm càng ngày càng chặt, chặt đến mức Tiểu Thiên thở nổi, nhưng nàng vẫn hề đẩy ra. Nàng biết lúc này so với nàng là người trong cuộc còn sợ hơn rất nhiều.

      Nếu ôm như vậy làm an tâm..., như vậy nàng nguyện ý để cho ôm cả đời!
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 439: Thái y rốt cuộc chẩn ra bệnh gì?
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      "Hoàng thượng, thái y tới!" Phúc Quý ở ngoài cửa .
      " vào nhanh lên chút!" Hoàng Phủ Tấn buông lỏngTiểu Thiên ra, sợ hãi trong mắt càng thêm ràng.
      Cửa được Phúc Quý nhàng đẩy ra, Hoàng Phủ Tấn đem tay Tiểu Thiên nắm chặt, thái y bước, sợ hãi trong lòng Hoàng Phủ Tấn liền tăng thêm tầng, mà Tiểu Thiên nhìn thái y về hướng mình, giống như là Tử Thần đến gần tuyên bố sinh tử của nàng.
      "Thần tham kiến hoàng thượng, nương nương!"
      "Đừng nhảm nữa, mau xem cho hoàng hậu chút!" Hoàng Phủ Tấn tay lôi thái y dậy.
      "Dạ, hoàng thượng!"
      Thái y run rẩy tới trước mặt Tiểu Thiên, mỗi lần  xem bệnh cho Tiểu Thiên, luôn là rất khẩn trương, chỉ cần nương nương xảy ra chuyện gì, hoàng thượng luôn rất khẩn trương, rất sợ sau khi chẩn bệnh cho nương nương, chừng hoàng thượng trong cơn tức giận đem đầu  hái xuống.
      "Nương nương, xin cho thần xem mạch!" Thái y khó  xử nhìn Tiểu Thiên, ám ách  mở miệng .
      "A, được." Tiểu Thiên gật đầu cái, nhưng tay lại từ đầu đến cuối dám vươn ra, tại nàng rốt cuộc biết mình trước kia xem bệnh cho bệnh nhân, cái gì gọi là giấu bệnh sợ thầy, rốt cục nàng cũng cảm nhận được.
      Nhiều lần khi nàng theo chân bọn họ tuyên bố bệnh của bọn họ, bọn họ cũng  sợ hãi giống như là gần tử vong, giống nàng bây giờ.
      "Thiên Thiên?" Hoàng Phủ Tấn thấy Tiểu Thiên chậm chạp dám đưa tay, liền mở miệng kêu, ra , đâu chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính cũng sợ hãi đem Tiểu Thiên giao cho thái y, sợ bị ngự y tra ra bệnh gì.
      "A, a, được. . . . . ." Khẽ cắn răng, nàng đưa tay đưa cho thái y.
      Đưa tay đặt lên mạch tượng, thái y giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trầm mặc lúc lâu.
      Nhìn thái y ngừng nhíu chân mày,  nhịp tim Tiểu Thiên đập nhanh.
      Trước đây nàng đủ xui xẻo rồi, chẩn ra cái bệnh dạ dày quái laj gì đó, loại "Chuyện tốt" này bị nàng đụng phải, cũng đủ khiến nàng xui xẻo cả đời, nhưng lần này ngàn vạn lần đừng chẩn ra bệnh di truyền, nếu làm nàng muốn chết.
      Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn thái y.
       lúc nàng thầm cầu nguyện, trong mắt thái y xuất  vẻ kinh ngạc khó có thể ức chế, dám tin  nhìn chằm chằm Tiểu Thiên, "Nương. . . . . . Nương nương, ngài. . . . . ."
      Thái y dám những lời này ra khỏi miệng, nhưng vẻ mặt  như thế để cho trái tim của Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn  nhắc tới cổ họng!

      Chương 440: Cùng nhau chậm rãi sống đến già, là tốt biết bao!
      Edit: Tiểu Đông Tà
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng
       
      Thái y lúc này toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả chuyện cũng trở nên khó khăn hơn, trong mắt Tiểu Thiên thấy là rất thương cảm.
      Ai ~~~ Nếu phải vì nàng, thái y này cũng cần lo lắng hãi hùng như vậy.
      "Thái y, ngươi đứng lên, ngồi xuống đây ." Cuối cùng, nàng nhịn được mở miệng .
      "Thần. . . . . . Thần dám, đa tạ nương nương!" Thái y sớm thấp thỏm lo âu rồi, lúc này nào dám ngồi xuống a.
      "Thái y, ngồi xuống từ từ , ta cũng rất muốn biết ta còn có thể sống hay ?" Tiểu Thiên đùa, muốn cho mấy người ở giữa khí nhõm, làm cho Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh cụp mắt xuống.
      "Thiên Thiên, nàng nhất định có thể sống! Nàng đừng nghĩ nhiều. Thái y!" chợt hướng thái y ở dưới đất hét lớn lên, "Ngươi mau cho trẫm, còn có biện pháp gì!"
      "Hồi. . . . . . Hồi hoàng thượng, trừ. . . . . . Trừ giải dược trong tay Nhị hoàng tử, thiên hạ nay, chỉ có người có thể giải loại độc này."
      "Còn mau !" Thấy có hi vọng, tâm Hoàng Phủ Tấn vừa rơi xuống, nhưng vì câu tiếp theo của thái y mà chìm đến đáy cốc.
      " chính là thiếu niên thần y Ám Dạ."
      "Ám Dạ?" Lời của thái y làm trong đầu Tiểu Thiên  nhớ lại cái gì, tên rất quen thuộc.
      . . . . . . phải là sư phụ của Hi nhi sao? Người dạy y thuật cho Hi nhi Ám Dạ đó.
      Nếu quả như lời của , nàng tương đương với có hy vọng, phải sao? Ám Dạ hành tung phiêu bạt, ai có thể trong thời gian ngắn tìm được , chờ bọn tìm được, đoán chừng nàng sớm gặp Diêm Vương ca ca trình diện rồi.
      "Đúng vậy, nương nương, chẳng qua là Ám Dạ . . . . . . Mấy năm này, giang hồ rất nhiều người tìm chữa bệnh, nhưng người nào tìm được tung tích của , lấy bản lĩnh Ám Dạ, nếu muốn gặp người, có người tìm được ."
      "Trẫm tin, dưới gầm trời này có người mà trẫm tìm được !" Thanh của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng từ miệng phun ra, chỉ cần có người tên Ám Dạ này, đào ba thước đất, cũng muốn đem người đó moi ra.
      "Tấn. . . . . ." Tiểu Thiên cầm tay của , cười thản nhiên, "Chàng nhất định tìm được Ám Dạ ."
      "Thiên Thiên, tin tưởng ta, ta nhất định để nàng gặp chuyện!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy kiên định, đúng vậy, tuyệt đối để cho nàng có chuyện! Vì mạng của nàng, cần đổi giang sơn, đổi tánh mạng của , cũng có nửa câu oán hận, chỉ cần Thiên Thiên có thể bình an .
      "Ừ, ta tin tưởng, ta vẫn luôn tin tưởng, ta muốn chàng cả đời này nắm tay ta." Tiểu Thiên tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, lúc này, nàng sợ hãi cái chết, trong mắt mang theo hạnh phúc, cười yếu ớt.
      Chết có gì đáng sợ, cuộc đời của nàng có thể có được tình cảm chân thành như thế, coi như thỏa mãn lắm rồi, cả đời có thể chút cố kỵ thống thống khoái khoái   lần, vậy cũng là đủ rồi.
      Kiếp sau, chỉ hy vọng có thể gặp lại , nhau bao giờ phải chịu sanh ly tử biệt, cùng nhau chậm rãi sống đến già, tốt biết bao
       
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 441: Xẹt qua khóe mắt đau!
      Edit: Tiểu Đông Tà
      Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng

      "Nương nương, vi thần cho ngài uống thuốc này chỉ có thể đem độc tính tạm thời kềm chế, nhưng. . . . ." Thái y khó khăn nhìn về phía Tiểu Thiên, thực tế, thể làm gì được.
      "Ừ, ta biết, ngươi xuống trước ." Tiểu Thiên hướng thái y khoát tay áo, nàng biết thái y ở chỗ này bị hù dọa gần chết, để tuyên bố sinh tử tồn vong của nàng, đối với quả làm cho so với mình chết còn đáng sợ hơn.
      "Đa tạ nương nương, vi thần cáo lui!" Thấy Tiểu Thiên như vậy, thái y như trước đại xá cái, lòng bàn chân đột nhiên nhanh , còn đợi Tiểu Thiên kịp phản ứng, thối lui ra xa.
       
      "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, ta lập tức phái người đến Tịch Huyễn quốc tìm Nhị hoàng tử lấy giải dược."
       
      "Chàng ngốc, chúng ta đem Tịch Huyễn quốc đánh cho thảm như vậy, Nhị hoàng tử người ta nguyện ý cho sao?" Tiểu Thiên cố làm thoải mái mà mở miệng .
       
      "Nếu như cho, ta liền làm Tịch Huyễn quốc vĩnh viễn biến mất!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua sát khí khó nén.
       
      "Tấn, đừng như vậy, chừng còn có biện pháp khác, chừng ngày nào đó Ám Dạ đột nhiên xuất , ta liền được cứu rồi nha." Tiểu Thiên vẫn làm ra vẻ thoải mái, khóe miệng mang ý cười.
       
      Ngược lại Hoàng Phủ Tấn, lại thủy chung cau mày, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
       
      "Nhưng ta tìm được , Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn thể khống chế được mình, đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, nước mắt theo chóp mũi rơi xuống, "Thiên Thiên, ta sợ hãi nàng ở trước mặt của ta đột nhiên rời , ta tự với mình nàng sao, nhưng trong lòng ta rất sợ, thiên hạ này ta có nhưng ta muốn, ta thể có nàng, Thiên Thiên. . . . . ."
       
      Hoàng Phủ Tấn trực tiếp trước mặt Tiểu Thiên ra nỗi sợ của mình lúc này như thế, làm khóe mắt Tiểu Thiên mang màn sương nhàn nhạt.
       
      "Tấn, chàng quên sao, ta rồi, ta muốn chàng cả đời nắm tay ta, thời gian cả đời còn rất dài, chúng ta vẫn có thể tiếp tục nắm tay." Nàng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thanh nghẹn ngào, nước mắt lướt qua khóe mắt, " Chàng , cả đời này chỉ nắm tay ta, ta nhớ rất ràng, ta hào phóng để chàng nắm tay nữ nhân khác." Nàng hít sâu cái, tiếp tục : "Cho nên chàng yên tâm, trừ khi ta chán chàng rồi, là nếu tuyệt có chuyện ."
       
      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên, động tình nâng cằm của nàng, cúi xuống hôn, nước mắt lướt qua khóe miệng, nụ hôn của mang theo đau đớn khó nén, ông trời rốt cuộc trừng phạt hay là khảo nghiệm ?
       
      PS:Chap 440 bị thiếu được bổ sung
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 442: Xẹt qua khóe mắt  đau!

      Edit: Tiểu Đông Tà

      magenta;orange;']Beta: Yuki(雪) & ']Quảng Hằng






      "Nương nương, vi thần cho ngài uống thuốc này chỉ có thể đem độc tính tạm thời kềm chế, nhưng. . . . ." Thái y khó khăn nhìn về phía Tiểu Thiên, thực tế, thể làm gì được.

      "Ừ, ta biết, ngươi xuống trước ." Tiểu Thiên hướng thái y khoát tay áo, nàng biết thái y ở chỗ này bị hù dọa gần chết, để tuyên bố sinh tử tồn vong của nàng, đối với quả làm cho so với mình chết còn đáng sợ hơn.

      "Đa tạ nương nương, vi thần cáo lui!" Thấy Tiểu Thiên như vậy, thái y như trước đại xá cái, lòng bàn chân đột nhiên nhanh , còn đợi Tiểu Thiên kịp phản ứng, thối lui ra xa.

      "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, ta lập tức phái người đến Tịch Huyễn quốc tìm Nhị hoàng tử lấy giải dược."

      "Chàng ngốc, chúng ta đem Tịch Huyễn quốc đánh cho thảm như vậy, Nhị hoàng tử người ta nguyện ý cho sao?" Tiểu Thiên cố làm thoải mái mà mở miệng .

      "Nếu như cho, ta liền làm Tịch Huyễn quốc vĩnh viễn biến mất!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn  thoáng qua sát khí khó nén.

      "Tấn, đừng như vậy, chừng còn có biện pháp khác, chừng ngày nào đó Ám Dạ đột nhiên xuất , ta liền được cứu rồi nha." Tiểu Thiên vẫn làm ra vẻ thoải mái, khóe miệng mang ý cười.

      Ngược lại Hoàng Phủ Tấn, lại thủy chung cau mày, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

      "Nhưng ta tìm được , Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn thể khống chế được mình, đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, nước mắt theo chóp mũi rơi xuống, "Thiên Thiên, ta sợ hãi nàng ở trước mặt của ta đột nhiên rời , ta tự với mình nàng sao, nhưng trong lòng ta rất sợ, thiên hạ này ta có nhưng ta muốn, ta thể có nàng, Thiên Thiên. . . . . ."

      Hoàng Phủ Tấn trực tiếp trước mặt Tiểu Thiên ra nỗi sợ của mình lúc này như thế, làm khóe mắt Tiểu Thiên mang màn sương nhàn nhạt.

      "Tấn, chàng quên sao, ta rồi, ta muốn chàng cả đời nắm tay ta, thời gian cả đời  còn rất dài, chúng ta vẫn có thể tiếp tục nắm tay." Nàng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thanh nghẹn ngào, nước mắt lướt qua khóe mắt, " Chàng , cả đời này chỉ nắm tay ta, ta nhớ rất ràng, ta hào phóng để chàng nắm tay nữ nhân khác." Nàng hít sâu cái, tiếp tục : "Cho nên chàng yên tâm, trừ khi ta chán chàng rồi, là nếu tuyệt có chuyện ."

      "Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên, động tình nâng cằm của nàng, cúi xuống hôn, nước mắt lướt qua khóe miệng, nụ hôn của mang theo đau đớn khó nén, ông trời rốt cuộc trừng phạt hay là khảo nghiệm ?




      Chương 443: Có thể nào dứt bỏ?

      Edit: Tiểu Đông Tà

      darkorange;'] Beta: Yuki(雪) & Quảng Hằng






      Mấy ngày nay, nhờ thuốc của thái y, độc tính trong người Tiểu Thiên khống chế được, chẳng qua, trong lòng ai ai cũng đều hiểu, đây là trị ngọn chứ trị gốc, nếu lấy được giải dược của Tịch Huyễn quốc hoặc tìm được Ám Dạ mà ..., nàng cách cái chết quá bước.

      Mỗi ngày nàng đều coi nó như ngày cuối cùng tới, cùng Hoàng Phủ Tấn sống chung, cảm thấy thời gian vô tình nhiều hơn, có lúc, nàng thậm chí còn muốn thời thời khắc khắc dính vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nàng muốn đem toàn bộ thời gian về sau dành cho .

      Hôm nay, nàng thừa dịp Hoàng Phủ Tấn vào triều, tự mình   chuyến đến Thái Y Viện.

      "Nương. . . . . . Nương nương!" Thấy là Tiểu Thiên, Lý Tĩnh chợt từ ghế bật dậy.

      "Lý Thái y mời ngồi xuống chuyện ." Vẫn tiến lên phía trước, Tiểu Thiên từ bên ghế ngồi xuống, mục đích nàng tới lần này, chỉ là muốn biết, thời gian của mình còn bao lâu.

      "Nương nương, xin mời ngài ." Lý Tĩnh có ngồi xuống, chỉ mang bộ mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thiên.

      Thấy dáng vẻ này của Lý Tĩnh, Tiểu Thiên cũng muốn nhiều lời, tại những thứ này đều phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất chính là mạng này của nàng.

      Bây giờ mới biết, ra là nàng đối mặt với thời điểm sinh tử còn có thể bình tĩnh như vậy.

      Đưa mắt nhìn về phía thái y, nàng trực tiếp mở miệng : "Thái y, ta muốn biết ta còn có thể sống bao lâu!"

      "Nương. . . . . . Nương nương!" Lý Tĩnh chợt ngẩng đầu lên, nghĩ đến Tiểu Thiên trực tiếp hỏi như vậy, thậm chí, trong mắt của nàng, Lý Tĩnh thấy được tia sợ hãi đối với tử vong.

      Chẳng lẽ nương nương cũng có thể đem sinh tử nhìn thấu triệt sao?

      "Thái y, ngươi đừng kinh ngạc, trực tiếp cho ta biết là được." Lúc này Tiểu Thiên, có vẻ rất nhạt.

      "Hồi. . . . . . Hồi nương nương, nhất. . . . . . Nhiều nhất nửa. . . . . . Nửa tháng!" Lý Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình là tàn nhẫn, lúc này giống với Diêm Vương trước mặt phán quan, quyết định sinh tử mới 18 tuổi.

      "Nửa. . . . . . Nửa tháng!" Tiểu Thiên tâm nhói lên, nguyên tưởng rằng mình nghĩ rất thoáng, chỉ khi nào biết mình gần cái chết mới phát , ra là trong lòng mình còn mang nhiều như vậy, nam nhân nàng , nam nhân cả đời chỉ nắm tay nàng, nam nhân chỉ cùng nàng sanh con, bảo nàng thế nào bỏ được, bất thay đổi  nàng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm dứt bỏ?
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 444: Chỉ có thể sống nửa tháng?

      color:Edit: Tiểu Đông Tà

      color:Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng
      color:Nước mắt trong mắt bất giác trào ra, nàng nhìn thái y, lần đầu tiên xuất cầu xin, "Thái y, . . . . . . có biện pháp khác sao?"

      color:"Nương nương. . . . . ." Thái y cắn môi dưới, nhíu mày, khó khăn nhìn Tiểu Thiên, nhất quốc chi mẫu cao cao tại thượng, bất quá chỉ là nữ hài nhi mười bảy mười tám tuổi, tại sao ông trời cứ vô tình, trơ mắt đem sinh mạng nàng cướp như vậy?

      color:Nàng cùng hoàng thượng nhau gặp bao khó khăn như vậy, trải qua lần sinh ly tử biệt, vì sao còn muốn cho hai người này lại trải qua lần nữa.

      color:Ông trời nha, ông làm sao nhẫn tâm a.

      color:Cuối cùng, Lý Tĩnh quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên, "Nương nương, xin thứ cho thần. . . . . . Quả thể làm gì được, trừ phi lấy được giải dược nước Tịch Huyễn hoặc là tìm được Ám Dạ."

      color:Tuyên bố vô tình  này của Thái y làm tâm Tiểu Thiên hoàn toàn rơi xuống đến đáy cốc.

      color:"Thái y, đừng cho hoàng thượng!" Khóe miệng của nàng nhấc lên khổ sở, mất hồn từ ghế đứng lên, từng bước từng bước hướng cửa Thái Y Viện khó khăn thẳng bước ra ngoài.

      color:Nửa tháng? Cũng chỉ có thời gian nửa tháng?

      color:Tấn, ta. . . . . . Ta bỏ được ngươi a.

      color:Nước mắt lại lần nữa chút kiêng kỵ trào ra.

      color:Nàng tại thống hận ông trời tàn nhẫn, nếu để bọn họ nhau, vì sao hết lần này tới lần khác để cho bọn họ ở chung chỗ, nếu thể ở chung chỗ, vì sao phải cho nàng đoạn triền miên có kết cục.

      color:vì sao phải để cho nàng trước khi chết còn phải trải qua đoạn mê luyến khó có thể dứt bỏ này.

      color:Hậu cung ba nghìn duy ta độc sủng, độc sủng, lục cung mỹ quyến duy ta độc , nhược thủy ba ngàn, chỉ uống duy nhất bầu, tại sao, tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao muốn cứng rắn đem sinh mạng nàng tàn nhẫn tước đoạt như vậy.

      color:Trước mắt lại tối sầm lần nữa, lần này Tiểu Thiên quật cường ngừng bước, ở nơi này trong bóng tối, nàng dò dẫm tới, nàng muốn cho ông trời biết, cho dù là mù, mặc dù nàng chỉ có thể sống nửa tháng, nàng cũng muốn từng bước vững vàng cho ông ta nhìn.

      color:Nàng giận dỗi  nhờ giúp đỡ, bóng tối kia kéo dài nàng làm như thấy, động tác dưới chân từ từ tăng nhanh, trong bóng tối, nàng bị hoa ven đường trật chân té mặt đất, bàn tay bị gai cành hoa cào rách vài đường chảy máu.

      color:Nước mắt tiếng động rơi xuống, nàng cúi đầu, thanh trong đầu nàng ngừng lẩn quẩn, "Tấn. . . . . ."

      ']Chương 445:  thể nào cầu!

      color:Edit: Tiểu Đông Tà

      color:Beta: Yuki(雪) Quảng Hằng
      color:Ánh sáng từ từ sáng lên, ánh mắt nàng vừa cay lại đau nhói, giống như là bị vài túi bột tiêu đổ vào trong mắt, đau đến chảy nước mắt.

      color:Nàng hồi tưởng ngày đó ở Công Tước sơn bị người đổ vào mắt lúc kia cũng cay cũng đau nhói, đau đến mức làm mối bận tâm của nàng xuất lúc này chậm rãi lóe lên.

      color:Nửa. . . . . . Nửa tháng trước?

      color:Tiểu Thiên rốt cục nghĩ tới, bột thuốc rơi vào mắt nàng chính là Minh Hoa chi độc, kỳ độc của Tịch Huyễn quốc .

      color:Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nở nụ cười khổ, nếu như ngày đó nàng mang Tấn đến Công Tước sơn, hoặc nàng nhất thời cao hứng dạo kỹ viện mà biết Như Mộng, như vậy tất cả đều phát sinh, tất cả đều tốt đẹp như vậy.

      color:Chẳng lẽ tất cả lại là vận mệnh an bài sao?

      color:Tấn vì nàng, bị thương hôn mê gần nửa tháng, mà nàng cũng bất tri bất giác trúng độc dược trí mạng mà biết.

      color:"A ~~" Tiểu Thiên đột nhiên nở nụ cười, cười đến là khổ sở.

      color:phía đông, từ đường chân trời, mặt trời vào lúc này có vẻ chói mắt dị thường.

      color:Từ nay về sau, nàng còn có thể có bao nhiêu ngày có thể cùng Tấn ngắm mặt trời lặn.

      color:Từ dưới đất bò dậy, nàng xoa xoa khóe mắt, nàng thể để cho Tấn biết nàng ngày giờ nhiều, hoặc giả, Tấn tìm được Ám Dạ hoặc là giải dược cũng chừng.

      color:Hít sâu hơi, từ khóe miệng nàng nụ cười.

      color:Nửa tháng? Còn có thời gian nửa tháng, nàng muốn cùng Tấn hảo hảo sống chung chỗ, làm hoàng hậu của , vợ của .

      color:Ngự thư phòng ——

      color:"Tịch Huyễn quốc bên kia thế nào?" Hoàng Phủ Tấn đưa mắt, nhìn về phía đại sứ trước mặt phái đến Tịch Huyễn quốc, Hộ bộ Thượng thư Tạ Hằng.

      color:"Hồi hoàng thượng, Nhị hoàng tử đó . . . . . . . . . . . ."

      color:"Đừng có dông dài rồi, nhanh chút!" Hoàng Phủ Tấn nhịn được rống lên, mặc dù Thiên Thiên mấy ngày nay thoạt nhìn tựa hồ cùng bình có gì khác biệt, nhưng cũng biết, nếu giải hết độc trong cơ thể nàng, nàng nhất định chết .

      color:" cần lãnh thổ, cũng cần vàng bạc châu báu, dù là giang sơn ngài, cũng có hứng thú!"

      color:Tạ Hằng trả lời như vậy làm tâm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn chìm đến đáy cốc.

      color: cái gì cũng muốn? Giang sơn cũng cần?

      color:"Vậy rốt cuộc muốn cái gì?"

      color:". . . . . . muốn Hoàng hậu nương nương!"
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :