1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 407: Tấn, ta van cầu ngươi, tỉnh lại nhanh lên chút có được hay ?
      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng

      ". . . . . .Có ?" Tiểu Dương Hi từ trong ngực Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngây thơ bởi vì những lời này của Tiểu Thiên mà lóe ra mấy phần ánh sáng.
      "Ừ, là , ca ca rất nhanh tỉnh lại." Tiểu Thiên vuốt ve đầu tiểu Dương Hi, cho nụ cười an tâm.
      Nhưng, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn nằm giường vẫn có động tĩnh, tâm Tiểu Thiên lại nhói lên. thực tế, ngay cả thái y cũng biết lúc nào tỉnh lại, nàng làm sao có thể biết được.
      Tấn, ta van cầu ngươi, nhanh lên chút tỉnh lại có được hay ?
      Ta. . . . . . Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ vòng tay của ngươi, ngươi tỉnh lại ôm ta cái có được hay ?
      Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn giường sắc mặt tái nhợt, nước mắt của nàng theo hốc mắt mà rơi ra.
      Nghe Tiểu Thiên như vậy, vẻ mặt tiểu Dương Hi càng thêm khó có thể ức chế, nhưng ngay sau đó, mắt của lại rũ xuống, "Tỷ tỷ, sau khi hoàng huynh tỉnh lại có thể rất ghét ta hay ? Lần trước huynh ấy muốn chém đầu ta."
      " đâu, hoàng huynh chỉ hù dọa ngươi, huynh ấy nhất định đem Hi nhi chém đầu đâu."
      "Nhưng mà. . . . . ."
      " có nhưng mà, Hi nhi, ngươi phải nhớ kỹ, hoàng huynh là ca ca tốt. Cho dù huynh ấy ngươi vẫn thương huynh ấy chứ?" Lời của Tiểu Thiên đặc biệt nghiêm túc.
      "Ừ, Hi nhi vẫn thương ca ca." Tiểu Dương Hi trả lời rất nghiêm túc, giống như là đáp án của ai cũng thể phủ định. Mà câu trả lời của để cho khóe miệng Tiểu Thiên mang theo chút vui mừng. Nàng biết ở trong lòng Tấn, có người thân bên cạnh là khát vọng xa vời phải là người khác có thể tưởng tượng được.
      Mặc dù luôn là giả bộ rất lãnh khốc vô tình, nhưng lòng là rất yếu ớt, yếu ớt đến làm cho đau lòng người!
      Tiểu Dương Hi tới bên giường Hoàng Phủ Tấn, nắm tay của , nhìn mặt Hoàng Phủ Tấn, gương mặt non nớt vào lúc này lại có vẻ dị thường quen thuộc, "Ca ca, huynh nhất định phải tỉnh lại a! Chỉ cần ca ca tỉnh lại, nếu ca ca muốn đầu Hi nhi, Hi nhi cũng có thể đưa cho ca ca. Bất quá, ta biết ca ca làm thế bởi ca ca là ca ca rất rất tốt!" Tiểu Dương Hi những lời này rất nghiêm túc. Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hoàng Phủ Tấn vào lúc này xuất chút biến hóa, chân mày thỉnh thoảng giãn ra, thỉnh thoảng lại nhăn rất chặt.
      "Tấn!" Tiểu Thiên vọt tới bên giường Hoàng Phủ Tấn, đôi môi bởi vì kích động mà ngừng run rẩy, tay lau mặt Hoàng Phủ Tấn, thanh mang theo run rẩy, "Ngươi. . . . . . Ngươi nghe chúng ta chuyện có phải hay , ngươi tỉnh lại a. Tấn! Ta van cầu ngươi, tỉnh lại nhìn ta chút có được hay ? Ta rất nhớ ngươi a, Tấn. . . . . ."

      Chương 408: Tiểu Dương Hi ngây thơ an ủi!
      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng

      "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, ta bảo vệ nàng! Cẩn thận! Thiên Thiên, ta bảo vệ nàng, ta bảo vệ nàng! Thiên Thiên! Thiên Thiên!" Hai mắt Hoàng Phủ Tấn nhắm chặt đột nhiên mở to, cả người từ giường bật dậy. Mặc dù đôi mắt trợn tròn nhưng lại trống rỗng, có bất kỳ tiêu điểm.
      Vết thương của bởi vì động tác này mà rách ra, ngừng chảy máu .
      "Tấn! Tấn!" Nhìn Hoàng Phủ Tấn mở mắt ra, Tiểu Thiên kích động ngừng kêu lên của , giọi vào mắt nàng là máu tươi dọa cho sợ đến mức tay chân luống cuống.
      "Ngự y! Người đâu, mau truyền ngự y a!" Nàng tựa như hoàn toàn mất lý trí hướng về phía ngoài cửa hô, đôi môi ngừng run rẩy, nước mắt giọt lại giọt xuống tay Hoàng Phủ Tấn, "Tấn, ta van cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần thể có chuyện a, Tấn!"
      "Tỷ tỷ, tỷ chớ khẩn trương, để cho ta!" Lúc này thanh non nớt vang lên, tiểu Dương Hi kia bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn giống đứa trẻ mười tuổi mà cơ trí, tỉnh táo. So với Tiểu Thiên, ngược lại có vẻ càng thêm bình tĩnh.
      Kéo Tiểu Thiên ra, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, đưa tay điểm vào huyệt vị ngực Hoàng Phủ Tấn, tốc độ nhanh khiến Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Đồng thời, vết thương ngừng trào máu kia lúc này từ từ dừng lại.
      Tiểu Dương Hi đem thân thể Hoàng Phủ Tấn từ từ để xuống, xoay người đối với Tiểu Thiên : "Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, máu của hoàng huynh ngừng chảy."
      "Hi. . . . . . Hi nhi, ngươi. . . . . ." Tiểu Thiên bị hành động của tiểu Dương Hi làm cả kinh ra lời.
      Nhìn thấu kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên, tiểu Dương Hi giải thích: "Đây là Ám Dạ sư phụ dạy ta. Bất quá sư phụ rời ta lâu, nếu sư phụ ở đây nhất định làm cho hoàng huynh lập tức tỉnh lại." đến đây khóe mắt tiểu Dương Hi rũ xuống.
      Mặc dù Tiểu Thiên biết Ám Dạ là ai, nhưng là nghe khẩu khí tiểu Dương Hi, nàng cũng đoán được Ám Dạ là người rất lợi hại.
      Chẳng qua là tại nàng có thể nơi nào tìm Ám Dạ đây? tại nàng chỉ hy vọng Tấn có thể mau sớm tỉnh lại là tốt.
      Nhìn Hoàng Phủ Tấn nằm giường cặp mắt lần nữa đóng chặt lại, nhíu chặt mày, dáng vẻ thống khổ làm cho nước mắt Tiểu Thiên càng ngừng tuôn rơi.
      Chỉ nghe thanh non nớt lần nữa vang lên: "Tỷ tỷ, đừng xúc động quá. Hoàng huynh nhất định tỉnh lại. Hoàng huynh còn phải cùng tỷ sinh nhiều hài tử nữa."
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 409: Lúc nào mới có thể tỉnh lại?
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪)
      Câu ngây thơ của Tiểu Dương Hi khiến Tiểu Thiên bật cười. Mặc dù đầy bụng khổ sở, nàng đối với lời của tiểu Dương Hi còn mang theo vài phần mơ ước. Gật đầu cái, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu Dương Hi, khẽ mỉm cười: "Ừ, Hi nhi đúng, hoàng huynh nhất định tỉnh lại." đến đây, nước mắt của nàng lại lần nữa trào ra.
      Nằm ở giường, ngón tay Hoàng Phủ Tấn khẽ bỗng nhúc nhích, vẻ mặt còn mệt mỏi như lúc trước.
      "Tỷ tỷ, ta về trước, mẫu hậu thấy ta nhất định lại tìm a."
      "Ừ, hảo." Miễn cưỡng nặn ra nụ cười, Tiểu Thiên gật đầu cái.
      Đợi sau khi tiểu Dương Hi , Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, lau những giọt nước mắt, cúi người tiến tới bên tai Hoàng Phủ Tấn, nhàng : "Tấn, ngươi nghe được sao? Ta. . . . . . Chúng ta còn chưa sinh hài tử. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại a! Tấn, ta van cầu ngươi a! Tấn, ngươi nghe được Thiên Thiên chuyện sao? Tấn. . . . . ." thanh Tiểu Thiên càng phát ra nghẹn ngào, giọng cũng càng lúc càng kích động, từng giọt lệ nóng xuống mặt Hoàng Phủ Tấn.
      Hoàng Phủ Tấn đôi môi hơi mấp máy, dáng vẻ giống như là muốn chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là chút động tĩnh cũng có.
      Thanh cung ——
      "Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê tựa như điên vậy chạy vào trong Thanh cung, thị vệ cũng có kéo nàng.
      Bộ dạng nàng khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trong điện nhíu mày vui.
      "Ngươi vẫn chưa ?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng liếc nàng cái, mở miệng .
      "Thái Hoàng Thái Hậu, Hi nhi thấy, ta van cầu ngài, giúp ta tìm Hi nhi chút có được hay ? Ngài muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngài giúp ta tìm Hi nhi. Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, khóc đến cặp mắt sưng đỏ.
      " thấy tiểu hoàng đế?" Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, ở nơi này, tiểu hoàng đế làm sao vô duyên vô cớ thấy.
      "Ừ, ta tìm hết cả Thanh cung, tìm khắp mọi nơi mà vẫn thấy ." Nguyệt Khê càng càng kích động, trong mắt từ từ xuất thần sắc kinh hoàng, thân thể đều ngừng run rẩy.
      Chương 410: Nguyệt Khê xấu hổ!(một)
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪)
      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Nàng lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương lại tiểu kiều, để cho lão nhân gia nàng nhịn được nổi lên lòng trắc .
      "Ngươi trước đứng lên , Ai gia phái người tìm tiểu hoàng đế về cho ngươi."
      "Cám ơn! Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu! Cám ơn!" Nguyệt Khê liên tục ngừng chấm nước mắt, trong mắt mang theo vài phần áy náy cùng cảm kích.
      Nàng run rẩy từ đất đứng lên, muốn tính toán tiếp tục ra ngoài tìm tiểu Dương Hi ngoài cửa đại điện, vang lên thanh non nớt của tiểu Dương Hi.
      "Mẫu hậu!"
      "Hi. . . . . . Hi nhi?" Nguyệt Khê dám tin quay đầu lại, thấy tiểu Dương Hi nháy cặp mắt to đen nhánh đứng ở cửa đại điện, nàng đột nhiên có loại vui sướng. kịp suy nghĩ nhiều, nàng vọt tới trước mặt tiểu Dương Hi, đem ôm vào lòng thật chặc, "Hi Nhi, ngươi hù chết mẫu hậu rồi, ngươi đâu, mẫu hậu là sợ đem ngươi vứt bỏ!"
      "Nhi thần xem hoàng huynh ."
      Tiểu Dương Hi trả lời khiến Nguyệt Khê cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Lạc Thủy đều sửng sốt.
      "Ngươi. . . . . . Ngươi thăm hoàng huynh rồi?" Nguyệt Khê thể tin được nhìn tiểu Dương Hi, "Bọn họ để cho ngươi vào sao?"
      "Ừ, hoàng hậu tỷ tỷ cho nhi thần vào thăm hoàng huynh." Tiểu Dương Hi đơn giản trả lời phen, bỏ quên lúc mình ở cửa bị bọn thị vệ khi dễ.
      Nguyệt Khê tỏ vẻ sợ hãi nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu cái, ngập ngừng mở miệng hỏi tiểu Dương Hi, "Hi nhi, hoàng huynh. . . . . . Thương thế của hoàng huynh ra sao rồi?"
      "Ừ. . . . . ." Tiểu Dương Hi nhíu mày, thoạt nhìn rất trầm trọng, "Ta thấy thương thế của hoàng huynh rất nghiêm trọng, biết lúc nào có thể tỉnh, nếu Ám Dạ sư phụ ở đây tốt."
      Tiểu Dương hi đắc ý trả lời. Nguyệt Khê nhớ lại thời điểm ngày đó nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu từ bên trong trướng nước Tịch Huyễn lao ra, nàng tận mắt thấy Tấn nhi ở bên cạnh hoàng hậu, liều mạng che chở hoàng hậu, ngực bị tên bắn trúng, còn cố gắng cùng quân địch giao thủ lâu. Cũng bởi vì như thế, thương thế của mới trở nên nghiêm trọng như thế.
      Tấn nhi đúng là hảo hài tử, những năm này, tuy nàng làm mẫu hậu nhưng dạy dỗ . Bọn họ đúng, nàng hoàn toàn cũng xứng là mẫu hậu.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 411: Nguyệt Khê xấu hổ! ( hai )
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪)
      Nguyệt Khê chậm rãi xoay người, tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nàng lúc này thoạt nhìn rất bình tĩnh, nàng lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu
      "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê rất muốn xem Tấn nhi chút, nếu như ngài muốn giết ta, chờ sau khi nhìn xong Tấn nhi Nguyệt Khê cam tâm tình nguyện để ngài tùy ý xử trí."
      Lời Nguyệt Khê khiến Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhân ích kỷ này cho tới bây giờ còn có thể ra lời duy nhất cho nàng nghe lọt tai ...., nhìn mặt nàng lạnh nhạt giống như là nhìn thấu hết thảy.
      Cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, vẻ mặt như cũ là lãnh đạm, "Bây giờ phải là Ai gia để cho ngươi nhìn Tấn nhi, mấu chốt là Tấn nhi có nguyện ý hay gặp ngươi. Nếu ngươi ở đây chờ thời gian, chờ Tấn nhi tỉnh lại rồi hãy ."
      Thái Hoàng Thái Hậu thỏa hiệp, là nàng từ bi, điểm này ai cũng dám phủ nhận. Đối với nữ nhân chẳng những hại con trai của nàng tự sát, hại cháu của nàng bây giờ còn nằm ở giường sinh tử chưa biết, nhưng mà lão nhân gia nàng còn là lần lại lần bao dung nàng, đồng tình nàng, chính là lúc trước quyết định đuổi nàng , bây giờ còn là đem nàng lưu lại.
      "Cám ơn, cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu!" Nghe lão nhân gia như vậy, Nguyệt Khê trừ lời cám ơn, biết còn có thể gì. Trong lòng nàng cảm giác áy náy càng thêm mãnh liệt. tại nàng mới chính thức ý thức được mình quả phải là người, nghe lời những người xa lạ kia bắt cóc lão nhân thiện lương để uy hiếp con trai ruột của mình.
      Nghĩ tới đây, nàng cũng bắt đầu thống hận chính mình.
      " cần cùng Ai gia cám ơn, điều ngươi cần làm là cầu nguyện Tấn nhi bình an vô và bằng lòng gặp ngươi ." Vẻ mặt Thái Hoàng Thái Hậu vẫn như cũ có đổi qua, chẳng qua là đối với Nguyệt Khê tức giận so với lúc trước giảm ít.
      nhàng vẩy ra tay áo, Thái Hoàng Thái Hậu xoay người vào phòng, thời điểm ngang qua bên cạnh tiểu Dương Hi, nàng theo bản năng nhìn cái, thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu hoàng đế này có thể để cho Tấn nhi xuất binh cũng chừng!"
      ra nàng cũng hiểu Tấn nhi, tiểu Dương Hi là đệ đệ duy nhất, làm thế nào có thể giúp . Chẳng qua là hận ý tồn tại trong đáy lòng nhiều năm như vậy sớm để cho trở nên chết tâm. Mặc dù ngoài mặt ra chán ghét tiểu hoàng đế này, nhưng mà, nàng biết, ra trong lòng , so với ai khác cũng thương người đệ đệ cùng mẹ khác cha này của hắn!
      Chương 412: Phúc Quý tiền khuyên!
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪)
      Vân Tiêu cung ——
      "Hoàng hậu nương nương, hãy để cho nô tài chiếu cố hoàng thượng . Ngài mấy ngày nay vẫn ngủ nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ngài mệt chết." Phúc Quý đứng ở bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn nàng bởi vì rơi lệ mà mắt sưng đỏ, ngày đêm ngủ ở bên cạnh chăm sóc hoàng thượng. liên tục mấy ngày rồi, thân thể gầy ít.
      Ngay cả bọn họ là những người phục vụ chủ tử cũng chịu nổi, huống chi là Hoàng hậu nương nương như nàng đây chứ.
      Nàng cùng hoàng thượng nhau là khổ cực, lần lại lần hiểu lầm, để cho bọn họ luôn là lúc gần lúc xa. tại hoàng thượng lại hôn mê bất tỉnh biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
      Là ông trời lại muốn thử thách hai người bọn họ. Lời khó nghe hơn mà ... chính là ông trời giống như là cố ý hành hạ bọn họ.
      " quan hệ, ta mệt. Ta muốn chờ hoàng thượng tỉnh lại, ta muốn người hoàng thượng nhìn thấy đầu tiên là ta." Tiểu Thiên hướng về phía Phúc Quý lắc đầu cái.
      Đúng vậy, nàng thể rời khỏi Tấn bước. Nàng biết dù hôn mê nhưng trong đầu Tấn luôn lo lắng cho nàng. Nàng thể rời . Nàng biết Tấn tỉnh lại thấy được nàng nhất định rất lo.
      "Nhưng mà nương nương, chẳng lẽ người hi vọng hoàng thượng tỉnh lại thấy người gầy yếu thành như vậy sao? Ngài biết hoàng thượng hẳn nhất định rất đau lòng." Thấy khuyên có hiệu quả, Phúc Quý thể làm gì khác hơn là đổi loại phương pháp.
      Quả nhiên ——
      Nghe Phúc Quý như vậy, Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, cau mày, giống như là suy tư cái gì.
      Thấy Tiểu Thiên có chút dao động, Phúc Quý tiếp tục : "Nương nương, hoàng thượng nếu là thấy người gầy thành như vậy, trong lòng nhất định dễ chịu, người nhẫn tâm sao?"
      Lời Phúc Quý để cho Tiểu Thiên mày nhíu lại, trầm mặc lúc lâu sau, nàng mới miễn cưỡng gật đầu cái, "Vậy ngươi hãy chiếu cố hoàng thượng cho thật tốt, ta tới nữa."
      "Dạ, nương nương xin yên tâm, nô tài nhất định chiếu cố tốt hoàng thượng." Thấy Tiểu Thiên đồng ý, Phúc Quý thở phào nhỏm, nếu là tiểu nãi nãi ngã bệnh, hoàng thượng đến lúc đó khẳng định so với mình bị thương còn khó chịu hơn.
      Đứng lên, Tiểu Thiên yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, nhấc chân lên, chậm rãi ra khỏi Vân Tiêu cung.
      Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ở trong cung có ra ngoài. Khi nàng ra, mới phát dương quang nơi ngự hoa viên lại chói mắt như vậy, đâm vào cặp mắt nàng làm nàng đau phải chảy dòng lệ.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 413: Thanh động lòng, ôn nhu ôm trong ngực!
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng

      Vừa vừa lau khóe mắt, nàng trong lúc vô tình tới bên ao hoa sen.
      Dưới chân cẩn thận, nàng bị vấp phải đá nên trật chân té mặt đất, đau đến rơi lệ, lòng bàn tay cũng rơm rớm máu.
      Nhìn tia máu nhàn nhạt, trí nhớ trở lại khi nàng xông vào Lan Uyển, hình ảnh đột nhiên thoáng qua trong đầu của nàng.
      "Ngươi vẫn chưa chịu dậy sao?"
      Trong đầu thoáng qua lời ngày đó Hoàng Phủ Tấn với nàng..., mặc dù mang theo nhàn nhạt cười nhạo, nhưng vào lúc này nghe tới, những lời này đó mang theo bao nhiêu cưng chìu.
      Nàng ngã xuống trước mặt Lan Phi, tay chân bị thương làm thế nào cũng đứng lên nổi. Mặc dù đêm đó nàng chọc tức chết được, vẫn nhẫn tâm cứ bỏ lại nàng như vậy. Người có địa vị vạn người lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung, còn tự tay băng bó cho nàng. Ôn nhu ngày đó đến bây giờ cũng vẫn làm cho nàng đau lòng.
      Nước mắt ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, xuống vết thương rớm máu, có chút chua xót, đau nhói.
      "Tấn, khi nào ngươi mới tỉnh lại, ta mệt quá, rất muốn ngươi ôm ta cái. Tấn!" Nước mắt như mưa, giọt lại giọt chảy xuống đến lòng bàn tay của nàng, nhưng nàng có cảm giác, tâm đau chiếm cứ tất cả.
      Ngẩng đầu lên, nàng mới chú ý tới mình ở bất tri bất giác đến bên ao sen.
      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi là muốn cho trẫm đem ngươi ném ở nơi này phải ?"
      . . . . . .
      "Được, ngươi sợ đau, trẫm cũng ném ngươi vào nơi cứng rắn!"
      . . . . . .
      Đêm đó, Hoàng Phủ Tấn ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung ở chỗ này đùa giỡn màn. Lại lần nữa để cho Tiểu Thiên khổ sở khóc ra thành tiếng.
      "Tấn, Thiên Thiên rất nhớ ngươi a, rất nhớ, rất nhớ. . . . . ."
      Co rúc thân thể bé, nàng ngồi dưới đất, vùi đầu giữa hai gối, tiếng động khóc sụt sùi. Có mấy cung nữ qua, thấy Tiểu Thiên ngồi dưới đất, thân thể run rẩy ràng cho thấy đè nén khóc, dám tiến lên quấy rầy, bọn họ thể làm gì khác hơn là tiến đến đường vòng mà .
      "Thiên Thiên, đất quá lạnh, mau dậy , đừng ngồi dưới đất." Bị người từ phía sau nhàng ôm ở trong ngực, thanh ôn nhu ở bên tai của nàng vang lên, làm cho thân thể Tiểu Thiên càng thêm run rẩy, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng có.

      Chương 414: Cảm xúc bị đè nén lâu!
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng

      Thân thể Tiểu Thiên bởi vì vòng tay ấm áp và bờ ngực rộng lớn được ôm từ phía sau làm cho nàng dám tin mà run rẩy, nàng thủy chung dám quay đầu lại, cái nỗi sợ hãi cùng chân thực phát ra từ nội tâm chiếm hết toàn thân của nàng, làm cho nàng sợ cái loại cảm giác từ đám mây rơi xuống đến đáy cốc, cho dù rơi tan xương nát thịt, cũng để cho nàng đau lâu.
      Thấy thân thể bé của Tiểu Thiên run rẩy, phía sau nàng, Hoàng Phủ Tấn đau lòng nhíu mày, đem nàng ôm càng thêm chặt chút, biết, nàng rất sợ, nàng sợ đây chỉ là cảm nhận sai lầm của nàng, sợ vẫn tỉnh lại, sợ lúc nàng xoay người, thấy cũng phải là .
      "Thiên Thiên, ngoan, nghe lời, đừng ngồi dưới đất." Hoàng Phủ Tấn để sát vào bên tai nàng, lại lần nữa ôn nhu . Ngón tay nghịch qua sợi tóc hỗn loạn của nàng, ôn nhu như vậy để cho Tiểu Thiên cảm thấy quen thuộc như vậy, lại quen thuộc đến mức đau lòng.
      lúc lâu sau, đôi môi run rẩy của nàng mới từ trong miệng chậm rãi thốt ra mấy chữ, "Tấn. . . . . . Tấn, là ngươi sao? Tấn!" Lời này vừa rơi xuống, nước mắt cũng theo từ trong hốc mắt chảy tràn ra.
      "Ừ, là ta, là ta." Hoàng Phủ Tấn đem nàng ôm chặt, "Thiên Thiên, nàng quay lại, có được ?"
      Hoàng Phủ Tấn cảm giác được thân thể của Tiểu Thiên cứng lại, lúc lâu sau, nàng mới lấy can đảm chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt ôn nhu kia của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cũng khống chế được nữa, cảm xúc đè nén lâu vào lúc này hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
      "Ô ~~~ Tấn, ngươi rốt cục tỉnh lại, ngươi tỉnh lại, ta rất nhớ ngươi ~~~" Nàng giống như đứa bé, hai tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Tấn, cằm tựa vào bả vai , khóc đến trái tim đau đớn, nước mắt giọt lại giọt xuống lưng Hoàng Phủ Tấn, nong nóng , lại mang theo thẩm thấu ấm áp.
      Mặc dù tỉnh, nhưng vết thương của Hoàng Phủ Tấn cũng chưa khỏi hẳn, động tác nho cũng dễ dàng làm động tới vết thương của , nhưng vẫn cố nhịn.
      Khó khăn đưa tay, vỗ nhè lên lưng của Tiểu Thiên, bởi vì nức nở mà ngừng run rẩy, khóe miệng của khẽ nhếch thành nụ cười ôn nhu yếu ớt, "Ừ, ta tỉnh, ta từng hứa với Thiên Thiên rồi, về sau vẫn phải nàng, dĩ nhiên phải tỉnh lại chứ."
      Đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, Hoàng Phủ Tấn có vẻ an tâm dị thường.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 415: Nụ hôn thâm tình đó!
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪)

      Khi trong cơn hôn mê, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bị thương Tiểu Thiên, cặp mắt bất lực nhìn về phía , nàng cần bảo vệ. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh trừ Phúc Quý, lại hề thấy bóng dáng của Tiểu Thiên, dọa cho cả trái tim sợ đến mức nhói lên. Nghe Phúc Quý nàng vừa rời , vẫn yên lòng, kéo vết thương vẫn chưa khép lại bao lâu chạy ra khỏi Vân Tiêu cung, tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Thiên .
      Lúc đến ngự hoa viên, mới nhìn thấy bé ngốc này té lăn đất, thân thể bé co rúc mặt đất khóc thương tâm đến như vậy, bóng lưng xinh run rẩy bất lực làm người ta đau lòng.
      Tiểu Thiên chôn ở vai gương mặt ngẩng lên từ người , cặp mắt thủy chung vẫn hàm chứa nước mắt, thoáng cái chớp mắt, nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, đôi môi vẫn luôn run rẩy mang theo nhàn nhạt tê dại, hai tay run run lau gương mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, nàng khó khăn mở miệng : "Ta. . . . . . Ta chờ ngươi mạnh khỏe lâu, chờ. . . . . . Chờ quá mệt mỏi mệt, ta. . . . . ."
      Lời của nàng bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn ngăn chận lại, cần phải gì nữa, hết thảy đều nhờ nụ hôn này thay những lời tận đáy lòng.
      Hai tay ôm lấy gương mặt mềm mại của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hôn rất , rất nhu, lại tràn đầy thâm tình.
      lúc lâu sau, mới đành lòng buông nàng ra, mặt Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, hô hấp bởi vì nụ hôn mới vừa rồi này mà trở nên có chút dồn dập.
      Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, hôn lên những giọt nước mắt vẫn còn lưu lại mặt của Tiểu Thiên, nhìn về phía nàng, giọng mở miệng : "Về sau cho phép nàng khóc, biết ?"
      "Vâng." Nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nặng nề gật đầu cái, trong lòng thầm cảm kích đối với lão thiên, lão thiên rốt cục cho Tấn tỉnh.
      "Mau đứng lên, đừng ngồi đó nữa, đứng lên nào." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, đưa tay đem Tiểu Thiên kéo lên, vết thương bởi vì cử động nho này làm đau đớn, làm cho tự chủ được khẽ nhíu mày.
      "Thế nào? Có phải thương thế của ngươi. . . . . ."
      " sao, đừng lo lắng!" Nhìn thấy nét hoảng sợ trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liên tục ngừng trấn an nàng, biết nàng sợ, cho nên tận lực biểu ở trước mặt nàng, cho dù lúc này ngực của đau rất lợi hại.

      Chương 416: Vậy ngươi đút ta!
      Edit : Zennie
      Beta: Yuki (雪)

      "Tấn, chúng ta nên ở nơi này, ta đỡ ngươi về nhé." Nàng biết Hoàng Phủ Tấn cố nén, vội bước lên đỡ , về hướng Vân Tiêu cung.
      "Được." Che vết thương, Hoàng Phủ Tấn thuận theo gật đầu, thực tế, ngực của quả vô cùng đau đớn, lúc chạy ra ràng phải làm động tới vết thương, hơn nữa động tác kịch liệt lúc kéo Tiểu Thiên mới vừa rồi làm cho cảm giác được vết thương có chút rách ra.
      Bên trong Vân Tiêu cung, Phúc Quý bưng thuốc đứng chờ ở nơi đó, Hoàng Phủ Tấn vừa tỉnh, cũng để cho người làm chuẩn bị thuốc, thấy Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn trở lại, lập tức nghênh đón, bớt hẳn vẻ nghiêm trọng nặng nề lúc trước, lúc này có thêm mấy phần hưng phấn dị thường, Hoàng chủ tử nhà cuối cùng là tỉnh lại, giữa hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương rốt cục có thể còn chịu đựng đau khổ nữa rồi.
      "Hoàng thượng, thuốc chuẩn bị xong, ngài hãy uống ."
      "Ừ, để đó , ngươi xuống trước, trẫm muốn cùng hoàng hậu chuyện lát." Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý khoát tay áo, mở miệng .
      "Dạ, nô tài cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn như vậy, Phúc Quý dĩ nhiên là rất thức thời lui xuống, nên tạo thêm khoảng gian chung đụng cho hoàng thượng cùng nương nương nhiều hơn, chừng bao lâu sau, tiểu hoàng tử hoặc là Tiểu công chúa ra đời .
      Nghĩ tới đây, Phúc Quý mặt mày hớn hở, kể từ khi hoàng thượng bị thương hôn mê đến bây giờ, tâm tình của chưa từng có thoải mái đến như vậy.
      "Mau đưa thuốc uống ." Tiểu Thiên bước đến, bưng chén thuốc Phúc Quý đặt ở bàn, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, sau đó cười đặt lại bàn.
      "Uống nhanh !" Thấy Hoàng Phủ Tấn đem thuốc lại đặt lên bàn lần nữa, Tiểu Thiên nóng nảy, lại muốn bưng thuốc lên lần nữa, lại bị Hoàng Phủ Tấn ngăn lại.
      "Thiên Thiên, đừng vội." Hoàng Phủ Tấn đưa tay vòng qua vòng eo nhắn của Tiểu Thiên , cúi người nhìn nàng, nhàng chớp mắt cái
      "Chuyện uống thuốc tại sao có thể vội chứ, uống nhanh ." để ý tới nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên bưng thuốc lên, lại lần nữa đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, tay có bất kỳ động tác gì, lúc lâu sau, mới gật đầu cái, "Được rồi, vậy nàng đút cho ta."
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :