1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 397: Hoàn toàn mất lý trí!

      navy;']Edit: Cá trê

      ']Beta: Yuki (雪)



      “Thần......Thần ở nơi này, xin nương nương cho thần xem vết thương của Hoàng thượng chút!” Thái y xách theo hòm thuốc, căng thẳng đứng trước mặt Tiểu Thiên.

      “Mau a!”

      “Dạ,.....”

      Thái y ngừng xem xét vết thương người Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên theo dõi , trong mắt mang theo tia khủng hoảng cực độ, chân của nàng đứng vững, lảo đảo vài bước.

      “Thiên....... Thiên Thiên.......Ngươi đừng.......Đừng sợ.......” vừa dứt lời trước mắt Hoàng Phủ Tấn tối sầm, ngất .

      “Hoàng thượng!”

      “Tấn!”

      Tất cả mọi người đều lên tiếng kinh hô.

      “Thái y, ngươi mau xem cho hoàng thượng , mau lên, ngươi mau lên, ngươi mau lên........” Tiểu Thiên kích động, ngừng xô đẩy thái y, lòng bàn chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt thái y “Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu , van cầu ngươi.......” Trong lòng Tiểu Thiên chưa từng tuyệt vọng đến vậy, nàng học y nhiều năm như vậy, mặc dù đối với Trung y chỉ biết chút xíu, nhưng cũng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn bị thương rất nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.

      Nàng sợ, chưa bao giờ sợ đến như vậy, nàng vẫn cho rằng mình rất sợ chết, nhưng bây giờ, nàng thà rằng người gặp chuyện may chính là mình, mà phải là Hoàng Phủ Tấn, trong giờ phút này nàng dường như giao trái tim của mình cho người nam nhân này.

      “Nương......Nương nương, người mau đứng dậy , người đừng làm vi thần sợ.......”Cái quỳ của Tiểu Thiên dọa cho thái y sợ đến tay chân luống cuống, biết làm như thế nào cho phải.

      Ngược lại, Đoạn Ngự vào lúc này bình tĩnh lạ thường “Thái y, ngươi cần quan tâm đến việc này, mau chút xem vết thương của hoàng thượng .”

      “Tướng gia, vết thương của hoàng thượng được cầm máu, tại chỉ có hồi cung, thần mới có thể làm bước trị liệu tiếp theo.” Thấy Đoạn Ngự lên tiếng, thái y cũng dám chậm trễ,thành trả lời.

      “Được, ta lập tức an bài hoàng thượng hồi cung!” Bỏ lại những lời này, Đoạn Ngự xoay người, cùng thị vệ thống lĩnh mấy câu, liền có đám hộ vệ hộ tống Hoàng Phủ Tấn hồi cung!

      Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn vừa mới rời ,ánh mắt Đoạn Ngự trong nháy mắt xất tia lạnh lẽo, hướng về phía tất cả thị vệ : “Đem tất cả mọi người ở đây bắt lại, nếu như có phản kháng, giết tha!”

      “Dạ, Tướng gia!”




      ']Chương 398: sao!

      navy;']Edit: Cá trê

      ']Beta: Yuki (雪)



      Trong lúc bọn thị vệ dọn dẹp lực lượng còn lại, Như Mộng tựa như phát điên từ nơi nào đó vọt ra, thoạt nhìn dường như mất phần lý trí, Lan Di phía sau nàng muốn kéo nàng lại cũng được.

      được, ta nhất định phải giết Hoàng Phủ Tấn, nhất định phải giết mới được, Lan Di, ta van cầu ngươi đừng có kéo ta, Lan Di!” Như Mộng nổi điên nắm lấy cánh tay Lan Di, trong mắt mang theo nỗi tuyệt vọng.

      “Mạn Yên, ngươi bình tĩnh chút ........”

      “Lan Di, đây là cơ hội duy nhất để ta giết Hoàng Phủ Tấn, ta.....Ta.........” Có lẽ bị kích động quá độ, có lẽ cảm xúc đè nén trong lòng lâu nay được bộc lộ quá nhanh, nàng vẫn chưa hết lời, liền ở trước mặt Lan Di hôn mê bất tỉnh!

      “Mạn Yên?” Đoạn Ngự hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, nhìn Như Mộng ngất xỉu trong ngực Lan Di, trầm mặc lúc lâu, tựa như nhớ lại cái gì, đột nhiên, chợt ngẩng đầu lên,kinh hô tiếng: “Mạn Yên! Nàng là Mạn Yên!”

      “Lời vừa dứt, vọt tới bên cạnh Lan di, ôm lấy Như Mộng từ tay nàng, đem Như Mộng bế lên, xoay người với Lam thống lĩnh: “Lam thống lĩnh, bên này giao cho ngươi!”

      “Dạ, tướng gia!” Lam thống lĩnh thấy bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự khi ôm Như Mộng, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng dám hỏi gì.

      Sau khi thông báo xong, liền ôm lấy Như Mộng, lật người nhảy lên lưng ngựa, phi như bay về hướng biên giới Kim Lăng.

      Lan Di nhìn Đoạn Ngự cùng Như Mộng dần khuất khỏi tầm mắt của mình, trong mắt của nàng xuất hiên tia vui mừng, “Xem ra Đoạn Ngự cũng hoàn toàn quên mất tiểu thư.”

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự đối với Như Mộng, trong mắt Lan Di lóe lên tia thoải mái, rút chủy thủ ra, chuẩn bị hướng ngực đâm tới, lại bị Lam thống lĩnh bay tới đá rớt mặt đất, lúc nàng kinh ngạc tột độ, Lam thống lĩnh xuất trước mặt nàng, bình thản : “ đồng ý của Tướng gia, chỉ sợ ngươi vẫn thể chết! theo chúng ta!”

      Vân Tiêu cung—

      “Nương nương xin yên tâm, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, may nhờ mũi tên trệch trái tim mấy phân, hoàng thượng cũng nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua vết thương của hoàng thượng rất nghiêm trọng nên thần thể biết được hoàng thượng tỉnh lại lúc nào, cho nên......”

      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 399: Coi như là hữu kinh vô hiểm !
      Edit: Kakulin
      Beta: Yuki (雪)

      "Ừ, ta biết." Nghe thái y Hoàng Phủ Tấn có sao, tâm trạng Tiểu Thiên rốt cục cũng buông lỏng xuống, chỉ cần có sao, nàng cám ơn trời đất, nàng sao có thể hy vọng xa vời có thể lập tức tỉnh lại đây.
      Nhìn Hoàng Phủ Tấn nằm giường, mặt tái nhợt tia huyết sắc, khỏi làm tâm nàng nhói đau!
      "Tên ngu ngốc này!" Tiểu Thiên thanh mang theo chút nghẹn ngào, nước mắt lần nữa lấp đầy hốc mắt!
      "Nương nương, thần xuống trước chuẩn bị thuốc cho hoàng thượng." Nhìn Tiểu Thiên khó có thể ức chế tâm tình, thái y mượn cớ chuẩn bị lui ra.
      "Ừ, được. . . . . . Được!" Tiểu Thiên thanh nghẹn ngào gật đầu cái.
      Thái y lui xuống, Tiểu Thiên ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nước mắt vốn là nhẫn ở trong hốc mắt vẫn chưa có dũng khí chảy ra ngoài.
      "Tấn, ngươi sao, ngươi sao, ngươi đối với ta có nuốt lời, ngươi có. . . . . ." Tiểu Thiên nước mắt xuống mặt Hoàng Phủ Tấn, nước mắt nóng rực làm người đau lòng.
      Nằm ở giường Hoàng Phủ Tấn vào lúc này mày nhíu lại rất chặt, vẻ mặt thoạt nhìn rất thống khổ, dưới mí mắt rồi đóng chặt lại, con ngươi càng ngừng chuyển động, nhìn ra được, rất muốn tỉnh lại.
      "Thiên Thiên, trẫm bảo vệ ngươi, trẫm bảo vệ ngươi, Thiên Thiên. . . . . ." giường Hoàng Phủ Tấn càng ngừng nỉ non, mồ hôi lạnh tầng lại tầng từ trán tuôn ra, "Thiên Thiên, xin lỗi, trẫm muốn thả ngươi ra, trẫm muốn , Thiên Thiên. . . . . ."
      "Tấn. . . . . ." lỗ tai Thiên Tiểu vẫn nghe thanh Hoàng Phủ Tấn giường lẩm bẩm, tiếp tục đau lòng khổ sở, nước mắt theo cằm của nàng thấm ướt cả váy áo, nàng lúc này khóc thành tiếng.
      Thanh cung ——
      "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài đừng quá sợ hãi!" Vũ Lạc Thủy bưng chén trà đưa tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nàng trái tim để xuống, may nhờ Thái Hoàng Thái Hậu nàng có sao, nếu , nàng nên lấy cái chết tạ tội rồi, nàng thế nhưng để cho Thái Hoàng Thái Hậu bị Nguyệt Khê Thái hậu ở ngay trước mắt của nàng mang , nàng lại chút cũng có chú ý tới.
      "Vũ Lạc Thủy, Ai gia để ý chuyện đó, ngươi cũng đừng cảm thấy có lỗi." Thái Hoàng Thái Hậu thấy trong mắt Vũ Lạc Thủy ràng cảm giác đau lòng, nàng cười an ủi nàng .
      "Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ."
      "Được rồi, đừng cau mày nữa, tại quan trọng nhất chính là thương thế Tấn nhi, may nhờ thái y có sao, nếu . . . . . ."

      Chương 400: Này nữ nhân biết xấu hổ còn dám tới!
      Edit: Kakulin
      Beta: Yuki (雪)

      đến đây, Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng có nghĩ tới Tấn nhi nguyện ý vì Thiên Thiên, ngay cả sinh mệnh cũng có thể muốn, nghe Thiên Thiên ở Công Tước Sơn Tấn nhi vẫn dùng thân thể bảo vệ nàng để cho nàng bị chút thương tổn, nhưng cuối cùng lại đem chính mình bị thương thành như vậy.
      Nàng thực muốnTấn nhi có thể hay giống như hoàng gia gia của , vì Thiên Thiên liền buông tay với hậu cung ba nghìn mỹ nữ, nhưng bây giờ, hết thảy đều rất ràng rồi, vì nha đầu Thiên Thiên kia, đừng là hậu cung ba nghìn, ngay cả chính sinh mệnh, cũng có thể bỏ qua.
      Trừ ngoài Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy trong lòng càng thêm khó chịu gay gắt, mặc dù sớm hiểu hoàng thượng Thiên Thiên, nhưng hoàng đế thế nhưng nguyện ý vì Thiên Thiên để ý tánh mạng, như vậy còn có thể để cho nàng ôm ít hi vọng sao?
      May nhờ nàng nghĩ muốn tranh, coi như nàng muốn cùng Thiên Thiên tranh hoàng thượng, nàng có thể tranh được hay sao?
      "Đúng rồi, Nguyệt Khê nữ nhân kia đâu?" Thái Hoàng Thái Hậu thanh lần nữa nghĩ tới, nghe được, nàng hôm nay khẩu khí cùng trước đối với Nguyệt Khê Thái hậu thái độ hoàn toàn giống nhau.
      "Nàng. . . . . ." Lạc Thủy muốn mở miệng, cửa đột nhiên xuất tháng suối thân ảnh Thái hậu, chỉ thấy nàng trù trừ cước bộ đứng ở cửa, biết nên làm sao bây giờ.
      "Ngươi đến rồi?" Thái Hoàng Thái Hậu mặt lạnh, nhìn Nguyệt Khê đứng ở cửa mở miệng .
      Lúc ấy Đoạn Ngự mang binh đạt tới Công Tước Sơn cứu nàng ra, ngay tiếp theo để cho thị vệ mang nàng theo tháng suối ra, dù sao địa giới nơi đó là tịch huyễn nước, làm cho hai mẹ con nàng ở lại nơi đó cũng an toàn.
      "Thái Hoàng Thái Hậu, ta. . . . . ." Nguyệt Khê nhấc chân lên muốn vào, lại bị Thái Hoàng Thái Hậu vui hô tiếng cũng dừng lại.
      "Đừng nghĩ dùng bẩn chân ngươi vào trong điện Ai gia nửa bước!" Thái Hoàng Thái Hậu ánh mắt lạnh lẻo, chân mày cau lại!
      Thanh của nàng làm cho Nguyệt Khê đôi chân cứng đờ lại, mặt mang theo chút lúng túng khó có thể che giấu, dám tiến lên.
      Lần này, nàng cái gì cũng dám , bất kể nàng gì, bọn ta cách nào lý trực khí tráng, Tấn nhi bởi vì nàng lỗ mãng tại nằm ở Vân Tiêu cung sinh tử chưa biết, hết thảy đều là nàng làm hại, Thái Hoàng Thái Hậu đúng, nàng xứng làm mẫu hậu của Tấn nhi !
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 401: Thái Hoàng Thái Hậu nổi đóa!

      darkEdit: Kakulin

      Beta: Yuki (雪)



      Thái Hoàng Thái Hậu mắt lạnh liếc Nguyệt Khê cái, mở miệng : "Ai gia tại muốn cùng với ngươi nói hơn câu, thu thập hành lý xong ngươi lập tức trở về quốc gia chính ngươi , nếu để cho Ai gia gặp lại ngươi, tối nay vẫn còn ở trong cung... ngày mai Ai gia liền lấy đầu ngươi cùng tiểu hoàng đế kia giổ tổ!"

      "Quá. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, ta. . . . . ."

      "Lập tức cút ra ngoài!"

      "Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu quỳ xuống, phó tự kia cho là đúng bộ dạng, lúc này trong mắt Nguyệt Khê Thái hậu, trừ kia ràng hèn mọn ở ngoài, còn mang theo vài phần khẩn cầu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết bởi vì chính mình ích kỷ mà hại Tấn nhi, Nguyệt Khê cầu xin ngài để cho Nguyệt Khê xem Tấn nhi cái có được hay , sau khi xem xong, Nguyệt Khê liền rời !"

      "Muốn nhìn Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lông mày lạnh lùng nhảy lên, giống như là Nguyệt Khê lúc này cười đểu tựa như, đột nhiên, nàng ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyệt Khê tiếp tục : "Thế nào? Dựa vào cái gì cho ngươi ở trước mặt Ai gia giả bộ đáng thương, hảo đến gần Tấn nhi, trực tiếp giết rồi? Ai gia tại vẫn là rất yên tâm về ngươi."

      "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết sai lầm rồi, van cầu ngài để cho Nguyệt Khê xem Tấn Nhi chút có được hay , Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ gối ở cửa, muốn vào lại sợ, chỉ là sức lực dập đầu, trán mang theo nhàn nhạt máu ứ đọng.

      bên Lạc Thủy nhìn, cũng nhịn được nâng lòng trắc , nhưng Thái Hoàng Thái Hậu chút nào vẫn nhúc nhích dao động ý tứ, giận đến từ ghế đứng lên, "Ngươi muốn dập đầu phải ? Hảo, Ai gia để cho ngươi dập đầu, ngươi ở nơi này vẫn dập đầu đến khi Ai gia hô ngừng mới thôi, nếu như ngươi đường dám dừng lại, Ai gia để cho tiểu hoàng đế cùng với ngươi cùng nhau chôn theo, dù sao mẫu hậu ngươi cũng yên long về , Ai gia giữa trưa phát từ bi hạ xuống, để cho sau khi chết cũng theo mẫu hậu nhà ngươi!"

      "Quá. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê có nghĩ qua Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên lại trở nên tuyệt tình như vậy, nàng vẫn là người từ bi người thiện lương, làm sao với nàng những lời như vậy

      "Ngươi yên tâm, ngươi muốn dập đầu chết, Ai gia giúp đỡ nhặt xác cho ngươi." Thái Hoàng Thái Hậu khóe miệng lạnh lùng nhất câu, "Lạc Thủy, ngươi ở nơi này nhìn nàng, dừng lại hạ xuống, liền đem toàn bộ tay chân nàng chặt!"

      xong, Thái Hoàng Thái Hậu tay áo vung, sãi bước rời khỏi đại điện, chỉ để lại Vũ Lạc Thủy vẻ mặt kinh ngạc cùng với Nguyệt Khê Thái hậu bị dọa đến mặt chút tia huyết sắc !




      ']Chương 402: Còn chưa phải tử tâm!

      darkEdit: Kakulin

      Beta: Yuki (雪)



      Thái Hoàng Thái Hậu rời sau đại điện, vẫn ngồi ở trong hậu viện có xuất nữa, bưng trà đưa tới uống hớp, nàng nhìn nơi xa ngây ngô khởi xướng.

      lúc sau, nàng mới đứng bên cạnh cung nữ hỏi: "Nguyệt Khê Thái hậu chính ở chỗ này dập đầu sao?"

      "Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!"

      "Ừ, ngươi xuống !" Thái Hoàng Thái Hậu hướng cung nữ giơ giơ tay lên.

      "Dạ, nô tỳ cáo lui."

      Cung nữ lui ra sau, Thái Hoàng Thái Hậu chân mày lại lần nữa nhíu lại.

      Đại điện bên trong ——

      Lạc Thủy nhìn bên cửa càng ngừng dập đầu, Nguyệt Khê Thái hậu dám chút nào thư giãn, nàng vô lực lắc đầu cái.

      Nguyệt Khê Thái hậu này a, sao lại khổ như thế chứ? Hại hoàng thượng lại hại chính mình.

      Nàng nghĩ ra, hoàng thượng cũng là con trai của nàng, nàng làm sao lại nhẫn tâm vì tiểu hoàng đế kia cũng chú ý đến tánh mạng hoàng thượng, dưới gầm trời này thế nào lại có thể có một mẫu thân như vậy.

      Chẳng qua tại là nhìn nàng ta có bộ dáng này, nàng cũng quả có điểm đành lòng, nữ nhân mang theo đứa bé ngàn dặm xa xôi đến đất Kim Lăng mượn binh, còn lũ bị thất bại, ra nàng cũng hiểu, Thái hậu mượn được binh, chẳng những tiểu hoàng đế phải gánh mất nước chi quân tiếng xấu, ngay cả khi xuống chính suối chính nàng cũng còn mặt mũi nào mà gặp Nhan Hồi, gặp Hạo Nguyệt dân chúng.

      Nhìn phải Nguyệt Khê dập đầu trán cũng chảy máu, Lạc Thủy cuối cùng vẫn là nhịn được mở miệng lên tiếng.

      Tiến lên tới trước mặt tháng suối, nàng bình thản mở miệng : "Nguyệt Khê Thái hậu, ngươi đừng dập đầu nữa!"

      Những lời này của Lạc Thủy làm Nguyệt Khê chợt ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, "Lạc. . . . . . Lạc Thủy nương, ta. . . . . ."

      "Ngươi đứng lên , Thái Hoàng Thái Hậu bên kia để ta !" Vừa , nàng đối với chung quanh đứng mấy cung nữ mở miệng : "Đem Nguyệt Khê Thái hậu đỡ dậy ."

      "Phải"

      Cung nữ nghe lời đở Nguyệt Khê đất trước đem đỡ lên, nhìn nàng trán máu ứ đọng, ngừng chảy máu, dưới chân lại bởi vì thời gian dài quỳ mà như nhũn ra, Lạc Thủy nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      "Lạc Thủy nương, ngươi. . . . . ." Nguyệt Khê cắn môi dưới, bộ dạng bộ muốn lại thôi, trù trừ lúc lâu sau, nàng mới trù trừ mở miệng : "Ngươi có thể. . . . . . Có thể hay giúp ta cầu xin Thái Hoàng Thái Hậu nàng. . . . . ."
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 403=Dụng ý của Thái Hoàng Thái Hậu !
      Edit: Zennie
      Beta: Yuki (雪)

      " thể!" đợi Nguyệt Khê xong, Lạc Thủy liền vô tình cắt ngang, tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng lãnh đạm mở miệng : "Thái hậu, ngươi biết việc làm lần này quan hệ đến tánh mạng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nàng đến bây giờ chưa giết ngươi, là bởi vì lão nhân gia từ bi. Trước kia Thái Hoàng Thái Hậu có giúp ngươi khuyên hoàng thượng, ngươi bây giờ làm chuyện như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể giúp ngươi khuyên hoàng thượng nữa sao? Ngươi quên điều này , lại Thái Hoàng Thái Hậu giúp ngươi, ngươi càng đừng nghĩ tới ta giúp ngươi khuyên Thái Hoàng Thái Hậu. Ngươi bây giờ liền tự cầu phúc , hi vọng dân chúng Hạo Nguyệt vì vậy mà hận ngươi! Nhanh lên thu thập xong đồ trở về chính quốc gia các ngươi , ta liền tiễn."
      "Lạc Thủy nương. . . . . ."
      "Tiễn khách!" thanh Lạc Thủy vang lên, cũng có nhìn lại Nguyệt Khê cái, liền xoay người hướng hậu viện tới.
      Hậu viện ——
      "Lạc Thủy, ngươi đến rồi." Nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Thái Hoàng Thái Hậu quay đầu lại, nhấp ngụm trà, nghẹ giọng hỏi.
      "Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, lẳng lặng đứng chờ đợi Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng.
      "Ừ!" Lại lần nữa nâng tách trà lên nhấp hớp, Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi: "Ngươi để cho Nguyệt Khê ?"
      Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như vậy, Lạc Thủy có vẻ có chút kinh ngạc, "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài. . . . . ."
      Lạc Thủy trong mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lại chợt cảm thấy buồn cười. Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay vỗ vỗ đầu Lạc Thủy, cười : "Ngươi ở bên cạnh Ai gia lâu như vậy, Ai gia còn hiểu ngươi sao? Nhìn nàng đáng thương như vậy, ngươi đành lòng có đúng hay ?"
      "Thái Hoàng Thái Hậu, ta. . . . . ." Lạc Thủy cắn môi dưới cúi đầu, ra nàng biết mình có chút tự chủ trương, nhưng là, Nguyệt Khê Thái hậu nàng là đáng thương .
      "Tốt lắm, chớ lại cau mày, Ai gia biết ngươi đành lòng, mới để cho ngươi đứng ở nơi đó ."
      Thái Hoàng Thái Hậu những lời này để cho Lạc Thủy cảm thấy gương mặt mê mang, "Thái Hoàng Thái Hậu ý tứ người là?..."
      Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt lạnh nhạt từ ghế ngồi đứng lên, nhìn về phía Lạc Thủy, "Ngươi cho rằng Ai gia tàn nhẫn như vậy để cho nàng dập đầu chết ở nơi đó sao?"

      Chương 404: Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ!
      Beta: Yuki (雪)

      Những lời Thái Hoàng Thái Hậu ra Lạc Thủy lập tức hiểu, nghi ngờ trong mắt nàng lúc này giảm .
      Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục : "Ai gia mặc dù rất giận nàng, việc nàng làm cũng là thể tha thứ, nhưng cho cùng nàng còn là mẫu hậu Tấn nhi còn có tiểu hoàng đế kia, tuổi như vậy, cái gì cũng hiểu, Ai gia đem chôn theo mẫu hậu sao?"
      " biết." Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như thế, Lạc Thủy liên tục ngừng lắc đầu cái.
      "Vậy được rồi." Thái Hoàng Thái Hậu cười cười, tiếp tục : "Cho nên Ai gia đối với nàng như vậy, chính là muốn để cho nàng nhớ cái dạy dỗ này, về phần chuyện mượn binh. . . . . ."
      Nhắc tới chuyện này, chân mày Thái Hoàng Thái Hậu lại lần nữa nhíu lại, vẻ mặt thoạt nhìn tựa hồ khó khăn.
      Điểm này Lạc Thủy cũng nhìn ra, nàng yên tâm mở miệng hỏi: "Ngài trong lòng lo lắng cái gì sao?"
      "Ừ." Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu cái, bất đắc dĩ thở dài, " ra nhìn Tấn nhi ngoài mặt đối với Nguyệt Khê máu lạnh như vậy, tuyệt tình như vậy, ra Ai gia nhìn ra được, rất quan tâm mẫu hậu. đối với Nguyệt Khê càng biểu quyết tuyệt, càng minh chứng trong lòng là có suy nghĩ nhiều. là Tôn Tử của Ai gia, Ai gia rất hiểu ."
      "Cho nên Thái Hoàng Thái Hậu ngài là lo lắng. . . . . ."
      " ra Ai gia là hy vọng Tấn nhi cho mượn binh Hạo Nguyệt, dù sao tiểu hoàng đế kia vẫn là đệ đệ . Đối với Tấn nhi mà , cũng coi là thân nhân. Ai gia hy vọng mất hoàng đệ cùng mẫu hậu, nhưng là phải cho mượn binh quả là khó. Ai gia cũng muốn lấy thân phận Hoàng tổ mẫu để cho xuất binh, ngươi nên làm cái gì bây giờ?" đến đây, chân mày Thái Hoàng Thái Hậu lại vô tình nhíu lại.
      "Cái này. . . . . ." Nghe Thái Hoàng Thái Hậu như vậy, Lạc Thủy cũng nhịn được nhíu mày, nàng nhưng vẫn có nghĩ qua điểm này, nàng cho là hoàng thượng hận Nguyệt Khê Thái hậu, chẳng qua là hận mà thôi, cũng có giống như Thái Hoàng Thái Hậu nghĩ như vậy quá nhiều.
      Xem ra, nàng quả rất hiểu hoàng thượng.
      Sơ qua, nàng giương mắt nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, mở miệng : "Những thứ này còn là chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi hãy , cũng biết hoàng thượng lúc nào có thể tỉnh lại."
      "Đúng vậy a." Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 405: Tiểu hoàng đế Dương Hi quật cường!
      Edit: Zennie
      Beta: Yuki (雪)
      Vân Tiêu cung ——
      " xin lỗi, ngươi thể vào!" Thanh của thị vệ canh cửa vang lên, nghe được, thanh này mang theo tia khó chịu.
      "Tại sao trẫm thể vào?" Dương Hi mới có mười tuổi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ đen nhánh, tựa hồ nhìn ra trong mắt thị vệ kia mang theo vẻ mặt chán ghét, khờ dại mở miệng hỏi.
      "Bởi vì nơi này hoan nghênh ngươi!"
      "Càn rỡ! Ngươi dám chuyện cùng trẫm như vậy hả?" Thanh non nớt mang theo uy lực cùng ý vị cho cự tuyệt.
      "Tiểu hoàng đế, chúng ta ở nơi này chỉ có hoàng thượng thôi!" Thị vệ lạnh lùng nhìn tiểu Dương Hi cái, khóe miệng mang theo vài phần khinh thường!
      "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ." Mặc dù tiểu Dương Hi mới mười tuổi, còn có rất nhiều điều hiểu, nhưng lời của thị vệ cũng mơ hồ hiểu được.
      Từ kiều sanh quán dưỡng, chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, lần trước trong Thanh cung trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu bị ca ca mắng trận rồi. Lần này ngay cả những thị vệ tên này cũng đối xử với như vậy. Chẳng lẽ cùng mẫu hậu ở Kim Lăng rất được hoan nghênh sao?
      Nghĩ như vậy, nước mắt tiểu Dương Hi ở trong hốc mắt đảo quanh, trong con ngươi đen nhánh mang theo vài phần kiệt ngao bất tuần, mặc dù còn nhưng có vẻ tự ái bẩm sinh của bậc đế vương.
      "Ngươi nên trở về thôi, nếu còn ở chỗ này chúng ta cũng khách khí!"
      "Trẫm chính là trở về!"
      "Tiểu hài tử ngươi vẫn muốn ở nơi này giả bộ phong thái hoàng thượng ư? Nếu phải là các ngươi tới mượn binh, hoàng thượng chúng ta cũng bị thương nặng đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Ngươi nhanh cút ra ngoài cho ta, nếu chúng ta khách khí." Thị vệ vừa , còn đưa tay nặng nề đẩy tiểu Dương Hi cái, dưới chân mất thăng bằng, đụng phải cây cột sau lưng. Mặc dù trong lòng rất ủy khuất, nhưng vẫn quật cường để cho nước mắt chảy ra, cặp mắt nhìn chằm chằm vào thị vệ canh giữ cửa cung!
      "! Trẫm trở về!"
      "Ngươi. . . . . ."
      "Các ngươi tất cả đều xuống!" Thanh Tiểu Thiên sau lưng thị vệ vang lên mang theo vài phần uy nghiêm, làm đám thị vệ chợt quay đầu lại.
      "Hoàng hậu nương nương!" đám thị vệ hướng Tiểu Thiên thi lễ.
      "Các ngươi cũng xuống ." Tiểu Thiên khoát tay áo, tầm mắt chuyển sang tiểu Dương Hi vẫn đứng đó chịu rời , mở miệng : "Ngươi vào !"
      Chương 406: Tiểu Dương hi khóc!
      Edit: Zennie
      Beta: Yuki (雪)
      Bỏ lại câu kia, Tiểu Thiên cũng chờ tiểu Dương Hi mở miệng, liền xoay người vào.
      Nếu Hoàng hậu nương nương cũng ra lệnh, bọn thị vệ tự nhiên dám chờ lâu, thể làm gì khác hơn là phụng mệnh lui xuống. bị thị vệ  ngăn trở, tiểu Dương Hi rất dễ dàng liền vào trong điện, nhưng mới vừa theo sau lưng Tiểu Thiên vào, thấy Hoàng Phủ Tấn nằm giường, tiểu Dương Hi ngừng lại, ánh mắt của mang theo nhàn nhạt bất an cùng lo lắng.
      Cắn môi dưới, trầm mặc lúc lâu sau, mới đánh bạo nhìn về hướng Tiểu Thiên, mở miệng : "Tỷ tỷ, hoàng huynh thương thế của rất nặng sao?"
      "Hoàng huynh?" Tiểu Thiên bởi vì xưng hô của tiểu Dương Hi đối với Hoàng Phủ Tấn mà hơi sửng sờ, làm sao biết Tấn là hoàng huynh của ?
      thể phủ nhận, tiểu Dương Hi là hài tử rất thông minh, vẻ mặt Tiểu Thiên như thế rất dễ dàng để cho thấy ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên.
      "Mẫu hậu hoàng thượng này là hoàng huynh của ta." mở miệng giải thích cùng Tiểu Thiên như vậy, dừng lại lát, lại lần nữa giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong hốc mắt tuôn ra nước mắt , "Tỷ tỷ, hoàng huynh có việc gì , ô ~~~ ta muốn ca ca có chuyện." Vừa , lại khóc to hơn. Điểm này ra khiến Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, chính là mới vừa rồi đám thị vệ như vậy khi dễ , cũng có khóc ra thành tiếng, mà ở giờ phút này, bởi vì thương thế Hoàng Phủ Tấn mà khóc đến thương tâm như vậy, trong lúc nhất thời để cho Tiểu Thiên dâng lên hồi trắc .
      "Tỷ tỷ, phụ hoàng ta qua đời, ta chỉ có mẫu hậu là người thân, hoàng huynh là  thân nhân thứ hai, ta muốn có chuyện, ta muốn tới xem chút, ô ~~~" tiểu Dương Hi khóc đến rất đau đớn, nước mắt từ khuôn mặt bé mềm mại rơi xuống, xuống mặt đất. Tiểu Thiên nhìn , trầm mặc lúc lâu sau, nàng tiến lên, ngồi xổm người xuống đem tiểu Dương Hi ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lên tấm lưng run run kia, giọng an ủi : "Hi nhi đừng thương tâm nữa, ca ca có việc gì, ca ca nếu là biết Hi nhi thương tâm như vậy, nhất định tỉnh lại, cũng chỉ có Hi nhi là đệ đệ có đúng hay ? bỏ lại ngươi. . . . . . Cùng mẫu hậu ." Mấy từ cuối cùng Tiểu Thiên xong rất được tự nhiên, mặc dù nàng ghét tiểu hoàng đế này, nhưng là Nguyệt Khê Thái hậu, nàng là hận đến tận xương tủy. Nàng vẫn nhẫn nhịn Nguyệt Khê đến bây giờ, chủ yếu là bởi vì trong lòng nàng rất ràng, ra ở trong lòng Tấn, rất thương nhớ mẫu hậu, người đã rời hơn mười năm.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :