1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961







      Chương 358: Cùng Hắc y nhân giao thủ!

      #339966;Edit: ~ Đông Phương Ngọc Như ~

      Beta: Yuki () & Quảng Hằng





      Hiển nhiên, đám Hắc y nhân kia bị động tác như thế của Tiểu Thiên làm kinh hoàng, bọn họ hề nghĩ qua Tiểu Thiên có thân thủ như vậy.

      Bọn họ mang theo hoảng sợ ánh mắt nhìn Tiểu Thiên.

      "Như thế nào? Còn muốn ta cùng ngươi đêm sao?" Lạnh lùng cười tiếng, Tiểu Thiên miễn cưỡng vỗ vỗ hai tay, chuẩn bị tìm đường trở về. Lại chỉ nghe được phía sau nàng tên Hắc y nhân kia lớn tiếng ra lệnh: "Bắt lấy nàng ta!"

      Theo tiếng ra lệnh này, đám Hắc y nhân kia liền vọt lên.

      Thấy thế, Tiểu Thiên kinh ngạc , dùng Lăng Ba Vi Bộ làm động tác đơn giản nghiêng người, tránh thoát những người đó công kích, khóe miệng khẽ cong, "Muốn bắt ta, sợ rằng rất khó."

      chậm, khi đó nhanh, Tiểu Thiên liền mượn lực gió mà vung quyền xông đến, đánh cho mấy người kia ứng phó kịp.

      giỡn sao, khi nàng xuyên đến đây, nếu nhịn, nàng chỉ có thể nhịn thua người đầu tiên đó là Hoàng Phủ Tấn, chứ bọn người này đương nhiên nàng thừa sức ứng phó rồi.

      Nhưng mặc dù võ công của Tiểu Thiên tệ, nhưng cũng khó có thể địch lại nhiều người, sau khi giao chiến mấy hiệp, Tiểu Thiên có chút lực bất tòng tâm , mặc dù cuối cùng là thắng, nhưng tay bị đao của Hắc y nhân chém mấy nhát, "Đáng chết sau này tính sổ với các ngươi.”

      Bỏ lại câu với đám áo đen nằm ngổn ngang đất, Tiểu Thiên che vết thương, làn theo đường trong trí nhớ tìm đường trở về.

      Làm nàng cảm thấy kỳ quái đó là, nữ nhân lúc trước cái đó mang nàng tới Công Tước sơn thế nhưng hề xuất cản nàng, mặc dù cùng nữ nhân kia giao thủ, nhưng nàng rất ràng, võ công của nữ nhân kia tuyệt đối ở nàng.

      Đợi sau khi Tiểu Thiên rời , mấy tên Hắc y nhân đất mới từ đất bò dậy.

      Khóe miệng nâng lên nụ cười, tên Hắc y nhân cầm đầu nghiêng đầu hướng về phía thuộc hạ bên cạnh mở miệng : ", cho tiểu thư tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay."

      "Dạ, thống lĩnh!"

      Men theo đường trong trí nhớ, Tiểu Thiên trở về đến thành Kim Lăng, lúc này trời tối hơn phân nửa.

      Vũ Phượng Cung ——

      "Hoàng hậu nơi nào các ngươi thế nhưng biết!" Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh, tầm mắt quét về phía đám cung nữ thái giám quỳ mặt đất, trong mắt lộ ra cơn tức giận.

      tìm Thiên Thiên buổi chiều rồi, gần như đem trọn kinh thành Kim Lăng này lật ngược cả lên, nhưng vẫn tìm được nàng.

       




      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 359: Mất thiên hạ cũng có thể mất ']ngươi!

      magenta;Edit: ~ Đông Phương Ngọc Như ~

      darkBeta: Yuki (雪)



      "Hoàng thượng thứ tội, nương nương kể từ khi đến Thanh cung vẫn chưa trở về, nô tỳ biết." Đóa Nhi quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Tấn run rẩy .

      Biết từ trong miệng mọi người hỏi ra được gì, Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vô lực ngồi xuống, chống đầu, trong mắt lộ ra mấy phần vô lực, "Thiên Thiên, ngươi đâu?" Nghe được, trong lời của mang theo ràng mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.

      Thiên Thiên, ngươi có ý định rời khỏi trẫm? Cứ thầm rời như vậy? Ngay cả câu từ biệt cùng trẫm cũng tiết kiệm sao?

      Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn từ ghế đứng bật dậy, "Người đâu, chuẩn bị ngựa!"

      được, nhất định phải tìm được nàng!

      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lộ ra kiên định: Thiên Thiên, trẫm để cho ngươi rời , trẫm cũng quyết cho phép ngươi rời khỏi trẫm, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, trẫm cũng phải đem ngươi tìm trở về, dù mất thiên hạ, trẫm cũng thể mất ngươi.

      Trong lúc vừa lẩm bẩm vừa chạy chạy ra khỏi Vũ Phượng Cung, vừa lúc đụng phải Tiểu Thiên từ bên ngoài trở về, mặt nàng lúc này mang theo vẻ mệt mỏi khó nén .

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Thấy Hoàng Phủ Tấn, nàng đem cánh tay bị thương ý thức bỏ vào sau lưng, mới vừa rồi lúc vừa vào cung, nghe bọn thị vệ cả thành Kim Lăng cũng náo loạn ngừng, hoàng thượng vì tìm kiếm tung tích của Hoàng hậu nương nương , gần như sắp đưa cả tòa thành Kim Lăng lộn ngược cả lên, nghe Hoàng Phủ Tấn khẩn trương với nàng như vậy, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua tia cảm động cùng thoải mái.

      Cho dù là hoàng đế như thế nào, cho dù có ba nghìn hậu cung như thế nào, tại, nàng chỉ biết là. Nàng là thê tử của , thê tử duy nhất, nàng chỉ biết là nàng thương , mà cũng nàng, như vậy là đủ rồi. Hư danh hoàng thượng hay hoàng hậu gì cũng ném qua bên .

      Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên cả trái tim cũng rộng mở, mệt mỏi khi cùng Hắc y nhân giao đấu cũng vơi rất nhiều.

      "Thiên. . . . . . Thiên Thiên?" Hoàng Phủ Tấn dám tin, sửng sốt lúc lâu sau, mới đưa tay, ôm chặt thiên hạ của vào trong ngực, "Thiên Thiên, ngươi trở lại, trẫm tìm ngươi rất lâu, trẫm sợ ngươi rời xa trẫm. Thiên Thiên, trẫm cho là trẫm mất ngươi rồi, thể tìm về được nữa rôi, ngươi biết ? Trẫm mất thiên hạ, cũng cho phép mình mất ngươi ."




      Chương 360: Thoải mái mỉm cười!

      magenta;Edit: ~ Đông Phương Ngọc Như ~

      darkBeta: Yuki (雪)



      Hoàng Phủ Tấn ngay trước mặt nhiều người như vậy ra những lời này, trong lời còn mang theo sợ hãi cùng vô lực, Tiểu Thiên trong lòng cũng hạ xuống quyết tâm, ngay sau đó thoải mái nâng lên khóe miệng.

      "Hoàng thượng, Thiên Thiên trở lại, Thiên Thiên về sau muốn cùng hoàng thượng ở chung chỗ, Thiên Thiên nơi đó ." Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn.

      Ba mẹ, xin lỗi, tha thứ cho Thiên Thiên ích kỷ, tha thứ Thiên Thiên trở về chăm sóc các ngươi .

      Khóe mắt nàng xẹt qua tia phiền muộn.

      Nghe Tiểu Thiên như vậy, Hoàng Phủ Tấn khóe miệng kìm lòng được nâng lên, giống như là lấy được lá thư bảo đảm.

      "Thiên Thiên, ngươi là hoàng hậu tốt của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm chặt vào trong ngực, thoạt nhìn rất thỏa mãn.

      "Ngươi trước kia tại sao phát ra ta là hoàng hậu tốt bụng, đáng đây?" Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, cười đến hạnh phúc.

      "Dạ, đều là lỗi của trẫm, trước kia có phát Thiên Thiên tốt." Hoàng Phủ Tấn cười đem Tiểu Thiên ôm càng chặt hơn chút, cái gì cũng muốn so đo nữa, chỉ cần trong ngực là người con thương là tốt rồi.

      "Vậy ngươi về sau phải ta nhiều mới được." Tiểu Thiên từ trong ngực ngẩng đầu lên, cười đến rạng rỡ.

      "Được, trẫm về sau chỉ mình Thiên Thiên !" Hoàng Phủ Tấn đưa tay chạm chóp mũi Thiên Thiên, trong mắt tràn ngập cưng chìu.

      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đưa tay lau vết bẩn mặt nàng, nhàng mắng : "Ngươi xem ngươi hôm nay chạy đâu, khiến cho mặt bẩn như vậy, vào đem mặt lau chút."

      "A, Được." Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên đột nhiên phát , người cảm giác tốt như vậy.

      Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo tay nàng qua chỗ , chợt tay có cảm giác ẩm ướt , kinh ngạc kéo tay của nànglên , nhìn tay nàng vết thương bị đao quẹt rất nhiều, trong mắt của khó nén đươc khẩn trương, "Thiên Thiên, ngươi bị thương như vậy rốt cuôc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể bị thương nhiều như vậy?" Hoàng Phủ Tấn kéo nàng qua, nhìn ra được, trong mắt mang theo hoảng sợ.

      " sao, có sao nữa đâu ." Tiểu Thiên mất tự nhiên mà thu tay lại, lại bị Hoàng Phủ Tấn kéo lại.

      "Thiên Thiên, ngươi rốt cuộc gặp chuyện gì?" Tiểu Thiên càng che giấu như vậy, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy lo lắng.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 361: Ngươi cần làm khó, trẫm buông tay!

      Edit: ~ Đông Phương Ngọc Như ~

      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng


      " ra . . . . . . ra cũng có gì, là ta trong lúc tìm Như Mộng, đụng phải mấy lưu manh, đánh với chúng trận." Tiểu Thiên trực tiếp bỏ qua chuyện người mang nàng Công Tước Sơn là các gai kia, nàng muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng.

      "Ngươi lại tìm Như Mộng?" Hoàng Phủ Tấn nghe Tiểu Thiên những lời này vẻ mặt chùng xuống .

      Nhưng đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống Tiểu Thiên để ý tới, nàng tiếp tục : "Hoàng thượng, chuyện này rất quan trọng, nhưng liên quan đến ngươi. . ."

      "Ngươi còn muốn để cho trẫm lập nàng làm phi?" Hoàng Phủ Tấn ra những lời nay trông thực bình tĩnh, nhưng nghe được, trong lời của mang theo nhẫn tức giận, điểm này Tiểu Thiên cũng nghe ra, nàng vội vàng muốn giải thích.

      " phải vậy, hoàng thượng. . . . . ."

      "Niếp Tiểu Thiên!" Mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ lên cắt đứt lời của Tiểu Thiên..., "Tại sao đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn đem nữ nhân khác cứng rắn kín đáo đưa cho trẫm?"

      " phải vậy. . . . . ."

      "Ngươi cảm thấy muốn trẫm ngươi, vậy trả lại cho trẫm, tại sao ngươi cứ muốn đem trẫm giao cho nữ nhân khác!" Giận đến mức đem cánh tay Tiểu Thiên níu lấy mình hất ra ngoài, tức đến mù quáng, xoay người ra ngoài, nghĩ tới, cho đến tận bây giờ, tên ngu ngốc này vẫn còn nghĩ tới muốn đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho .

      "Hoàng thượng, ngươi hãy nghe ta a, ta. . . . . ." Tiểu Thiên nóng nảy, liên tục ngừng kéo Hoàng Phủ Tấn lại, muốn giải thích, nhưng lại vẫn bị Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.

      cười khổ xoay người nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần khổ sở, "Ngươi cần làm khó, trẫm buông tay!"

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngây ngẩn cả người, mới vừa gì? buông tay? buông tay là có ý gì?

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn trẫm, vẫn có nữ nhân muốn, ngươi cần làm khó, trẫm buông tay!" Hoàng Phủ Tấn khổ sở cười tiếng, đẩy bàn tay bé của Tiểu Thiên níu lấy tay , quyết tuyệt xoay người rời .

      "Buông. . . . . . Buông tay! A ~" Sau khi Hoàng Phủ Tấn , Tiểu Thiên chán nản ngồi vào bên cạnh ghế, khổ sở cười tiếng, ". . . . . . buông tay?" Tiểu Thiên mang nụ cười cứng ngắc mặt, nước mắt lại nén được ra khỏi hốc mắt.



      Chương 362: Khổ sở khóc!

      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng


      ". . . . . . buông tay?" Nước mắt Tiểu Thiên rơi đầy mặt, cả người ngơ ngác ngồi ở ghế tự , đôi môi mang theo run rẩy khe khẽ.

      "Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng Đóa Nhi cũng chịu nổi, giữa hoàng thượng cùng tiểu thư tại sao lại thể thuận lợi chút nhỉ, mới vừa xem bọn có chút tiến triển, sao lập tức lại, lại thành bộ dáng này.

      "Hu hu hu~~~ buông tay, buông tay. . . . . ." Tiểu Thiên khổ sở ôm Đóa Nhi lên tiếng khóc lớn lên, giống như là muốn phát tiết hết ra ngoài, nàng khóc so với lúc nãy còn lợi hại hơn chút.

      tại sao có thể như vậy, nghe nàng xong như vậy bỏ lại nàng, tại sao có thể cứ như vậy dễ dàng với nàng buông tay, tại sao cho nàng cơ hội giải thích. Mới vừa còn về sau chỉ thích mình nàng, tại sao mới biết như vậy, tất cả liền thay đổi, chẳng lẽ có thể dễ dàng như vậy, liền , thương liền nữa sao?

      "Tiểu thư, người chớ nghĩ nhiều quá, hoàng thượng chỉ tức giận mà vậy thôi, tiểu thư đừng khóc có được hay ?" Đóa Nhi thanh cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, ai ~~~ tiểu thư cũng là đáng thương, từ thích hoàng thượng, chờ vất vả mới được gả cho hoàng thượng, lại bị hoàng thượng vô duyên vô cớ đánh ba mươi đại bản ném vào lãnh cung,khiến nàng mất trí nhớ, tất cả liền thay đổi theo nhưng rồi lại lần nữa hoàng thượng, những tưởng hoàng thượng nàng,nhưng lại bị hoàng thượng vô tình bỏ lại, tại sao con đường tình cảm của tiểu thư lại gian nan như vậy ? có phải vì đối tượng là quân vương hay ?

      "Đóa Nhi, ta , thương , ta bỏ được , tại sao có thể buông tay liền buông tay." Tiểu Thiên ôm Đóa Nhi, khóc đến đau đớn tâm can, nàng vẫn biết người rất đau khổ , nhất là đế vương, cho nên đối với là lần nữa trốn tránh,nhưng đợi đến khi nàng thể buông tay nữa, nàng lại bị đả thương, bị hiểu lầm mà giải thích được, thậm chí ngay cả cơ hội để giải thích cũng có.

      "Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi nhíu mày, nàng còn có thể được cái gì, tính việc nàng chỉ là người làm, chuyện của chủ nhân nàng được xen vào, huống chi, người đem tiểu thư nhà nàng bỏ lại lại là đế vương, nàng còn có thể gì, trách trách tiểu thư nàng số mệnh tốt .

      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 363: Hoàng Phủ Tấn Nổi điên !

      darkorange;Edit: ~ Đông Phương Ngọc Như ~

      Beta: Yuki (雪)



      Đôi lông mày trầm mặc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đoạn Ngự, mở miệng : "Đem bút trả lại cho trẫm!"

      "Tấn. . . . . ."

      "Trẫm đem bút trả lại cho trẫm!" Giống như là vì quyết định tựa như, Hoàng Phủ Tấn đối với Đoạn Ngự rống lên.

      Nhìn bộ dạng thế này đoán chừng cũng thông, cuối cùng, thể làm gì khác hơn là đem bút đưa trả lại cho Hoàng Phủ Tấn, giống như là chưa từ bỏ ý định mở miệng : "Tấn, ngươi nếu viết ra, cũng đừng hối hận." Đoạn Ngự nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, ràng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn đổi ý.

      "Trẫm tuyệt hối hận!" Đoạt lấy bút trong tay Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn nhấc tay chuẩn bị viết lên thánh chỉ , cũng lúc này, cau mày lộ vẻ do dự, trong đầu thoáng qua nụ cười thường ngày vẫn nở môi Tiểu Thiên, còn có thời điểm bất lực nhất, thống khổ nhất nàng vẫn ở bên cạnh , cứ như vậy phế bỏ nàng sao?




      Chương 364: Nàng muốn, nhưng vẫn là nữ nhân muốn!

      darkorange;Edit: ~ Đông Phương Ngọc Như ~

      Beta: Yuki (雪)



      "Người nào lại chọc tới ?" Đoạn Ngự tựa vào cửa ngự thư phòng, hai tay vòng ngực nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, hỏi Phúc Quý.

      "Tướng gia, hoàng thượng như vậy, trừ Hoàng hậu nương nương ra, còn có thể là ai chứ?" đến đây, Phúc Quý lại lần nữa bất đắc dĩ thở dài, hoàng thượng tối hôm qua sau khi từ nơi của Hoàng hậu nương nương trở về, liền cả đêm có ngủ, mặt tối sầm, ở ngự thư phòng từ tối hôm qua đến tận bây giờ Ai ~~~ Hoàng hậu nương nương này, trước kia đem hoàng thượng chọc giận đến phát điên còn chưa đủ, tại đợi đến khi động tâm hoàng thượng, sao nàng lại vẫn còn chọc tức hoàng thượng đến thành như thế này? Chẳng lẽ nàng biết hoàng thượng rất quan tâm nàng sao?

      "Hoàng hậu?" Đoạn Ngự nhướng mày lên, mang mặt chút nghi ngờ, gần đây tình cảm hai vợ chồng này rất tốt a, làm sao lại. . . . . .

      Đưa tay để xuống, đứng thẳng người, đối với Phúc Quý ngoắc ngoắc tay, "Ngươi cầm kim sang dược tới đây." Vừa , vừa về hướng Hoàng Phủ Tấn.

      "Hoàng hậu lại làm gì ngươi vậy?" Đoạn Ngự tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng mơ hồ mang theo nụ cười.

      Câu hỏi của Đoạn Ngự làm cho thân thể Hoàng Phủ Tấn cứng đờ, ánh mắt càng thêm lạnh, nhứơng mắt nhìn về phía đoạn Ngự, mở miệng : "Nàng làm gì trẫm, chẳng qua là hoàng hậu của trẫm hào phóng đến mức luôn đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho trẫm!" đến đây, khóe mắt của Hoàng Phủ Tấn ràng có cảm xúc mất mác thoáng qua.

      Đoạn ngự nhìn, nụ cười mặt thu lại hoàn toàn, mặt hoàn toàn ít vẻ mặt nhìn có chút hả hê mới vừa rồi, nhìn ra được, trong lòng Tấn cũng hơn gì.

      "Tấn. . . . . ." muốn mở miệng, lại bị Hoàng Phủ Tấn bị câu khổ sở sau đó của cắt đứt.

      "A!" Hoàng Phủ Tấn cười khổ tiếng, "Như vậy cũng tốt, nếu trẫm nàng cần, trẫm cũng có nữ nhân muốn."

      "Tấn, ngươi phải chứ?” Tiểu tử này bị chọc tức đến hồ đồ rồi, ràng quan tâm hoàng hậu, lại ra lời như vậy.

      "Ngự, là nàng cần, phải là trẫm cho!" Hoàng Phủ Tấn kích động từ long y đứng bật dậy mắt trong nháy mắt đỏ ửng, "Nàng lại dám tìm Như Mộng, muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, nàng lần nữa đem tấm lòng của trẫm ném ra ngoài cửa cửa, nếu nàng hào phóng như vậy, trẫm thành toàn cho nàng!"

      "Như Mộng?" Đoạn Ngự bởi vì lời này của Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, mặt bỗng nhiên xuất mặt mê hoặc.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 365: Trẫm để nàng tự do!

      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng
      "Tấn, ngươi bình tĩnh chút, ta ngày hôm qua ở cửa cung đụng phải hoàng hậu, là nghe nàng tìm Như Mộng có việc gấp, còn là liên quan đến đại của ngươi, có thể hay giữa hai người có cái gì hiểu lầm?" Đoạn Ngự cố gắng muốn cho Hoàng Phủ Tấn tỉnh táo lại.

      "Hiểu lầm?" Hoàng Phủ Tấn cười khổ tiếng, "Nàng tìm Như Mộng, theo lời trẫm về đại trừ muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, ngoài ra còn có cái gì là đại nữa?"

      "Này. . . . . ." Đoạn Ngự trong lúc nhất thời cũng biết trả lời như thế nào, tóm lại chuyện này đơn giản như vậy,lần đầu tiên nhìn thấy Như Mộng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng là nhất thời nghĩ ra, "Tấn, ngươi trước hết đừng tức giận, hãy tìm hoàng hậu hỏi ràng chút ."

      " cần, trẫm để nàng tự do!" Hoàng Phủ Tấn mi mắt rũ xuống, khóe mắt thoáng qua tia đau đớn, tới bàn đọc sách bên cạnh, cầm bút lông lên, nghĩ tại thánh chỉ viết chữ.

      Thấy thế, Đoạn Ngự mau bước thêm bước đem bút tay đoạt lại, "Tấn, ngươi làm gì?"

      "Đem bút trả lại cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn khẩu khí rất bình thản, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, lãnh đạm mở miệng .

      "Tấn, phế hậu chính là việc đại , ngươi ràng nàng, tại sao muốn phế như vậy? Ngươi biết, ngươi khi phế nàng, ngươi nhất định hối hận!"

      Lời của Đoạn Ngự trúng tim đen Hoàng Phủ Tấn, mặt của xuất tia do dự, cau mày trầm mặc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đoạn Ngự, mở miệng : "Đem bút trả lại cho trẫm!"

      "Tấn. . . . . ."

      "Trẫm đem bút trả lại cho trẫm!" Giống như là vì quyết định tựa như, Hoàng Phủ Tấn đối với Đoạn Ngự rống lên.

      Nhìn bộ dạng thế này đoán chừng cũng thông, cuối cùng, thể làm gì khác hơn là đem bút đưa trả lại cho Hoàng Phủ Tấn, giống như là chưa từ bỏ ý định mở miệng : "Tấn, ngươi nếu viết ra, cũng đừng hối hận." Đoạn Ngự nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, ràng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn đổi ý.

      "Trẫm tuyệt hối hận!" Đoạt lấy bút trong tay Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn nhấc tay chuẩn bị viết lên thánh chỉ, cũng lúc này, cau mày lộ vẻ do dự, trong đầu thoáng qua nụ cười thường ngày vẫn nở môi Tiểu Thiên, còn có thời điểm bất lực nhất, thống khổ nhất nàng vẫn ở bên cạnh , cứ như vậy phế bỏ nàng sao?

      Chương 366: hối hận?

      Beta: Yuki (雪) & Quảng Hằng
      Nhưng là, nàng rốt cuộc thương hay ? ở trước mặt nàng như vậy trực tiếp biểu lộ tình cảm của , trực tiếp theo sát nàng thừa nhận là nàng, mà nàng đây? Lại là đem lần nữa đẩy ra,lại là hoàng đế, nàng muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh giành tình cảm, thời điểm quyết định vì nàng dứt khoát phế cả hậu cung nàng lại nghĩ tới đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho , chẳng lẽ tình của đối với nàng mà cứ như vậy, nàng muốn an bài cho ai liền an bài sao?

      Ánh mắt thu lại, lực đạo nắm bút nặng chút, trầm mặc lúc lâu sau, thánh chỉ viết xuống ý chỉ phế hậu.

      "Tấn. . . . . ." Đoạn Ngự còn muốn cố gắng ngăn cản , lại bị thanh lạnh như băng của cắt đứt.

      "Phúc Quý!" hướng về phía ngoài cửa kêu tiếng.

      Lúc này, Phúc Quý phụng mệnh Đoạn Ngự lấy kim sang dược vừa hay đến trước cửa ngự thư phòng, nghe Hoàng Phủ Tấn gọi , liền liên tục ngừng chạy vào.

      Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Đoạn Ngự, trong mắt Hoàng Phủ Tấn ràng mang theo kiên định, Phúc Quý sửng sốt, chỉ cảm thấy có chuyện gì tựa như muốn phát sinh.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Phúc Quý căng thẳng tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, chờ lên tiếng.

      Chỉ thấy Hoàng Phủ Tấn ném thánh chỉ trong tay về phía , "Đem thánh chỉ này tới Vũ Phượng Cung!"

      "Dạ, hoàng thượng." Phúc Quý hai tay run run nhặt thánh chỉ rơi đất, mở ra vừa nhìn cả kinh "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng,. . . . . . bẩm Hoàng thượng mong ngài nghĩ lại."

      là hoàng thượng thế nhưng tính toán phế hậu lại cùng Thái Hoàng Thái Hậu bởi lão nhân gia đồng ý rồi, chính là trong lòng hoàng thượng cũng bỏ được a, theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, hoàng thượng cho tới bây giờ cũng chưa có quan tâm nào như vậy, thế nào nhẫn tâm đem Hoàng hậu nương nương phế đây.

      "Thế nào? Ngay cả hoạn quan như ngươi cũng tính toán can thiệp vào việc của trẫm sao?" Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẽo, làm cho người đối diện cũng phát run.

      "Nô tài dám!" Phúc Quý ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn quỳ xuống.

      "Vậy nhanh tuyên chỉ!" Hoàng Phủ Tấn lần nữa thúc giục Phúc Quý, sợ rằng nếu có chậm trễ quyết tâm của bị đánh suy sụp.

      "Dạ, dạ, nô tài ngay ạ!" Phúc Quý cầm thánh chỉ trong tay, xoay người sang chỗ khác, động tác dưới chân lại chậm trễ rất nhiều, hi vọng Hoàng Phủ Tấn có thể thay đổi chủ ý.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :