1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

        Chương 298: Hoàng Hậu ngốc cũng nổi giận!

      Edit: Jolly

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      Tiểu Thiên cũng nhận ra được, Nguyệt Khê chút cũng nghĩ tới việc muốn chuyện về Hoàng Phủ Tấn. Có lẽ, bà ta gấp gáp là bởi vì nước Hạo Nguyệt gì đó, cùng với tiểu hoàng đế nằm trong lòng ngực bà ta mà làm nũng kia.

      Nghĩ vậy, trong long Tiểu Thiên  tránh khỏi nổi lên trận lửa giận, mắt mày nhăn lại, chịu đựng nửa câu.

      "Chuyện quan trọng?" Thái Hoàng Thái Hậu liền nhếch mi: "Ngươi  chuyện quan trọng là chỉ cái gì? Chuyện Tấn nhi thể xem chuyện quan trọng sao?" Nghe được lời kia, trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu cũng bắt đầu nổi lên lửa giận.

      "Mẫu hậu, ngài cũng biết, Nguyệt Khê lần này tới là tìm các ngươi xin giúp đỡ, có thể người muốn ta cùng người ít chuyện này nọ. Nhưng Tấn nhi tại là hoàng đế, tài giỏi thế nào là chuyện của , nhưng chuyện quốc gia của ta gấp rút, nếu có binh lực, Hi Nhi mang tội danh làm mất nước đó." Nguyệt Khê nóng nảy, lời trong lòng bật thốt ra, lại lập tức làm cho tính tình tốt của Thái Hoàng Thái Hậu cũng trở nên xấu hơn.

      muốn mở miệng, lại bị Tiểu Thiên kia vì quá tức giận đánh gãy ý định.

      Chỉ thấy nàng tức giận đứng bật dậy từ ghế, chỉ vào Nguyệt Khê mắng chửi chút: "Bà rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, cái gì gọi là  Hoàng Phủ Tấn tài giỏi thế nào đều là chuyện của , bà đừng quên, cũng là con của bà, là đứa con bị bà bỏ rơi hơn mười năm!"

      "Ngươi. . . . . ."

      "Bà xem, bà cùng gian phu sinh đứa mang lưng tội danh hôn quân mất nước là chuyện của bà, quốc gia của bà có tiêu tùng cũng là chuyện của bà, Hoàng Phủ Tấn cần phải... giúp bà cái gì, bà cũng có tư cách đến nhờ trợ giúp! Mang theo con của bà quay trở về Hạo Nguyệt quốc của bà !" Nàng xong, đá văng ghế bên người ra, nhanh chóng rời .

      Nàng quả chưa gặp qua nữ nhân nào lại có thể có trái tim sắt đá đến như vậy, làm cho nàng tức đến có chỗ phát tiết. Bây giờ nàng mới chú ý đến, mới cảm nhận được hương vị đau lòng của Hoàng Phủ Tấn.

      Tiểu Thiên sau khi mang theo tức giận mà rời khỏi, lời khiến vài người ở đây ngẩn ra. Nguyệt Khê, Thái Hoàng Thái Hậu, còn có cả Vũ Lạc Thủy, đều bị động tác cũng như lời của Tiểu Thiên làm cho kinh hãi.

      Nhất là Thái Hoàng Thái Hậu, bà tuy rằng thấy qua tính tình của nha đầu Tiểu Thiên kia, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy nàng giận dữ như vậy, thậm chí lần này nàng giận dữ là bởi vì Tấn Nhi, nha đầu kia là đau lòng vì Tấn Nhi.

      Nghĩ vậy, trong mắt Thái Hoàng Thái hậu lên tia vui mừng.

      Chương 299: Hoàng Phủ Tấn làm cho lòng người đau !

      Edit: Jolly

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      Mà Vũ Lạc Thủy lại hiểu được, Thiên Thiên nàng. . . . . . tựa hồ để ý cảm nhận của Hoàng Thượng.

      Trong lòng. . . . . . Nàng ấy đau xót cho Hoàng Thượng!

      Mi mắt Vũ Lạc Thủy khép xuống, Thiên Thiên nha, ngươi có  hiểu được trái tim mình lúc này vậy.

      Sau khi Tiểu Thiên từ Thanh Cung ra, trong đầu óc đều là ánh mắt chợt lóe ra đau đớn của Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng co rút rất chặt.

      “Nương…. Nương nương!” Phúc Quý lo lắng chạy tới nghênh đón, nhìn bộ dạng chạy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, phỏng chừng là có lien quan đến Hoàng Phủ Tấn

      “Chuyện gì vậy, Phúc Qúy?”

      “Hoàng thượng, ngài ấy….. Ngài ấy ở trong Vũ Nhi Đình uống rượu, nô tài khuyên như thế nào đều được, người xem Hoàng thượng….”

      “Đoạn Ngự đâu, Đoạn Ngự phải cùng sao? Sao lại để cho uống nhiều rượu như vậy?” Tiểu Thiên vừa hỏi, vừa theo Phúc Qúy hướng tới Vũ Nhi Đình.

      “Thừa tướng bị Hoàng thượng đuổi , nô tài còn cách nào, đành phải kêu nương nương đến. Nương nương, ngài khuyên nhủ Hoàng thượng , đừng để người uống nhiều rượu.”

      “Ta xem trước!” Bước chân Tiểu Thiên nhanh hơn chút, trong đầu óc toàn là ánh mắt thồng khổ của Hoàng Phủ Tấn.

      bao lâu sau, hai người tới bên ngoài Vũ Nhi Đình.

      Tiểu Thiên đứng ở xa xa, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn tịch ngồi trong đình, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm rượu, mùi rượu lạnh lẽo trong khí giá rét có vẻ càng thêm lạnh đến xương.

      Ánh mắt nàng lên tia đau lòng cùng xót xa, nhấc chân vào bên trong đình.

      “Hoàng thượng.” Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn đến bàn đầy các bình rượu còn vạt áo của Hoàng Phủ Tấn lại bị cồn làm ướt nhẹp, mặt đỏ bừng mang theo mùi rượu, bị cồn làm cho hai mắt đầy sương mù, lộ ra đau đớn ràng.

      Hoàng Phủ Tấn để ý đến tiếng kêu của Tiểu Thiên, mà lại lần nữa bưng bầu rượu lên, uống từng ngụm từng ngụm.

      “Hoàng thượng, ngài…” Phúc Qúy vốn định ngăn Hoàng Phủ Tấn uống tiếp, lại bị Tiểu Thiên chặn lại.

      “Nương nương, này……”

      “Để cho uống . Uống rượu, có lẽ giúp trong lòng thoải mái chút.” Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hoàng Phủ Tấn, trong lòng lại lên tia đau lòng.

      “Nhưng mà, nương nương, Hoàng thượng uống như vậy……….”

      có việc gì, ta chắc chắn lo tốt.” Tiểu Thiên trước đánh gãy lời của Phúc Qúy, tiếp tục :”Ngươi xuống , ta chăm sóc Hoàng thượng.”

      “Vâng, nô tài cáo lui.” Lo lắng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, Phúc Qúy bắt đắc dĩ lắc đầu, lui xuống.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 300:Hoàng Phủ Tấn khổ sở!

      Edit: Jolly

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      Sau khi Phúc Quý lui xuống, Tiểu Thiên vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn uống từng ngụm từng ngụm rượu. Vẻ mặt thống khổ mặt làm cho nàng cảm thấy là khó chịu, tâm rất đau.

      Nàng cũng biết Hoàng Phủ Tấn hét lên bao lâu, thẳng đến khi Hoàng Phủ Tấn cuối cùng chịu được bật khóc, đem suy nghĩ của Tiểu Thiên kéo về.

      Chỉ thấy cầm lấy bình rượu, thân mình ngừng run rẩy, nước mắt ở hốc mắt trào ra.

      “Hoàng… hoàng thượng.”Tiểu Thiên bị nước mắt của Hoàng Phủ Tấn làm cho ngây ngẩn cả người. Bình thường Hoàng Phủ Tấn trừ bỏ bộ dạng lạnh như băng bên ngoài, chính là tính tình nóng nảy trầm lặng muốn giết người rất thối kia, nhưng tại, nàng lại thấy thống khổ đến như vậy.

      Nam nhi rơi lệ, chính là chưa động đến chỗ thương tâm!

      Những lời này chính là dùng để hình dung Hoàng Phủ Tấn lúc này , nàng khó có thể tưởng tượng được từ năm mười tuổi đến nay tâm tình của Hoàng Phủ tấn rốt cuộc thống khổ đến mức độ nào.

      Càng nghĩ như vậy, nàng đối với thái hậu Nguyệt Khê kia càng chán ghét, thậm chí là thập phần chán ghét.

      “Hoàng thượng.” Tiểu Thiên giơ tay lên, cầm bàn tay to sắp lạnh lẽo của Hoàng Phủ Tấn, trong thanh mang theo chút đau lòng.

      Hoàng Phủ Tấn nhướng mắt, nhìn thấy Tiểu Thiên trước mắt, vươn tay, tay ôm lấy Tiểu Thiên vào ngực, ôm chặt.

      Tiểu Thiên đẩy ra, nàng cảm nhận được thân hình Hoàng Phủ Tấn bắt đầu run nhiều hơn, cũng có thể cảm nhận tâm tình của Hoàng Phủ Tấn lúc này, đau lòng của lúc này.

      “Hoàng thượng.” Nàng duỗi tay ra, quay lại ôm Hoàng Phủ Tấn, gì, chính là để cho cứ lẳng lặng ôm như vậy. cần phát tiết chút, mười năm nay, áp lực của cũng đủ vất vả rồi………

      Sau hồi lâu, nàng mới nghe được thanh Hoàng Phủ Tấn nghẹn ngào vang bên tai nàng:”Tại sao bà ấy lại quay trở lại, tại sao lại đem theo đứa con kia xuất trước mặt trẫm, nữ nhân biết xấu hổ kia, bà ấy mười năm rồi, còn trở về làm gì?” Hoàng Phủ Tấn có vể rất thống khổ, nhớ tới lúc Nguyệt Khê ôm tiểu hoàng đế kia “Đừng sợ, có mẫu hậu ở đây.” liền cảm thấy tâm càng đau hơn.

      "Trẫm cũng là con trai của bà ấy, trẫm cũng cần giúp đỡ, rất sợ hãi, lúc trẫm mười tuổi tại sao bà ấy ở bên cạnh trẫm, vì sao, nếu bà ấy rồi, lại quay trở lại làm gì, bà ấy còn tới làm gì?" Hoàng Phủ Tấn càng càng kích động, đến cuối cùng, thậm chí tới mức “tê tâm liệt phế”.

      Tiểu Thiên gì, chỉ nghe phát tiết. Hoàng Phủ Tấn phải chịu thống khổ làm cho lòng nàng cũng thấy đau đớn theo.

      Chương 301: Hình ảnh tình cảm này mãnh liệt!

      Edit: Jolly

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      “Thiên Thiên, trẫm rất khổ sở, trẫm rất khổ sở.” Lúc này Hoàng Phủ Tấn bất lực như tiểu hài tử, ôm Tiểu Thiên, phát tiết thống khổ trong lòng của mình.

      “Vâng, ta biết.” Thanh của Tiểu Thiên cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, khóe mắt bắt đầu rơi lệ.

      Nàng cứ để cho Hoàng Phủ Tấn ôm vào ngực như thế, cảm nhận được hơi thở của , cảm nhận được đau đớn của .

      Trong đầu đột nhiên lên chút hình ảnh làm nàng cảm thấy quen thuộc, chút đoạn tình cảm mà nàng thể bắt được.

      Kỳ lạ, những hình ảnh này là gì? Vì sao nàng chưa từng trải qua, nhưng lại dị thường quen thuộc như vậy.

      Nam nhân nằm giường cùng nàng kia là ai?

      Trong đầu của nàng lại lần nữa lên số đoạn ngắn hình ảnh theo từng mảng , nàng muốn làm cho những hình ảnh này dừng lại, nhưng lại phát những hình ảnh này trôi qua quá nhanh, từng mảng lẻ , như thế nào lại cũng hoàn chỉnh.

      Tên nam nhân kia rốt cuộc là ai? Tiểu Thiên nhíu mày, chẳng lẽ nàng có gian phu, vì sao trong đầu nàng lại có đoạn trí nhớ như vậy. Chẳng lẽ nào trong đầu nàng còn giữ lại trí nhớ của vị Hoàng hậu trước kia.

      Vì sao trong lòng nàng lại đau như vậy, như là bị ngàn châm đâm vào tận đáy lòng?

      Tên gian phu kia là ai?

      Suy nghĩ của Tiểu Thiên cuối cùng bị tiếng Hoàng Phủ Tấn nôn mửa thống khổ làm cho đứt đoạn.

      Nàng cảm giác được mình bị Hoàng Phủ Tấn đẩy ra. Lúc nàng định thần lại, mới nhìn thấy được Hoàng Phủ Tấn bên tay chống cây cột trong đình, bên ho khan nôn mửa, gió lạnh như băng thổi ngay yết hầu , làm cho hô hấp của cũng trở nên khó chịu hơn, càng như vậy, càng thêm ho khan nhiều hơn.

      “Hoàng thượng, chúng ta trở về , đừng hét lên.” Tiểu Thiên tiến lên, giúp đỡ Hoàng Phủ Tấn khó chịu mà ho khan, hướng phía bên ngoài đình rời .

      Lúc này đây,  Hoàng Phủ Tấn phản đối, chỉ là để Tiểu Thiên nâng lên, nghiêng ngả lảo đảo về phía trước.

      Vũ Phượng Cung­­ ——

      “Tiểu Thư, hoàng thượng ngài ấy….” Đóa Nhi giúp Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn uống say đến biết gì vào, kinh ngạc ít.

      Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng trong bộ dạng chịu nổi như vậy.

      “Đóa Nhi, đừng quá ngạc nhiên, nhanh đem nước nóng lại đây.”

      “Dạ, dạ, nô tỳ ngay.” Bị Tiểu Thiên làm cho tỉnh lại, Đóa Nhi mới lấy lại tinh thần, vội vàng lui xuống.

      “Hoàng thượng? Hoàng thượng?” Khi Tiểu Thiên đem Hoàng Phủ Tấn đặt nằm xuống giường, mới nhìn thấy say đến bất tỉnh nhân , chỉ là mày nhíu chặt khiến cho thoạt nhìn rất khổ sở, làm tâm người ta rất đau.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 302: hoàng đế ngốc nghếch!

      Edit: Bạch Liên

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-15914" title="2" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/06/213.jpg" alt="" width="590" height="442" />



      " hoàng đế đần độn!" Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cái, đưa tay nghịch chân mày khóa chặt của , bên trong khẩu khí trách cứ vẫn mơ hồ mà mang theo tia đau lòng.

      "Tiểu thư, nước ấm tới rồi." Lúc này, Đóa Nhi bưng nước ấm chuẩn bị xong vào.

      "Ừ, để ở kia ." Chỉ vào bên cạnh cái băng ngồi, Tiểu Thiên mở miệng , sau đó giơ giơ tay lên với Đóa Nhi, "Đóa Nhi, em tới đây chút, giúp ta cởi áo khoác hoàng thượng xuống, cũng ướt đẫm, cảm lạnh tốt." Trong lời Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt lo lắng.

      "Dạ, tiểu thư." Đóa Nhi che miệng cười tới, nàng là lần đầu tiên thấy tiểu thư quan tâm hoàng thượng như vậy nha.

      Chẳng qua là nụ cười mặt Đóa Nhi, Tiểu Thiên hề thấy. Tất cả chú ý của nàng cũng đều đặt người Hoàng Phủ Tấn.

      Dưới giúp đỡ của Đóa Nhi, Tiểu Thiên đem áo khoác ướt người Hoàng Phủ Tấn cởi xuống, lại đắp thêm cho vài lần chăn.

      "Tiểu thư, còn có phân phó gì ạ?"

      "Ách. . . . . ." Nhìn Hoàng Phủ Tấn lần nữa, Tiểu Thiên lắc đầu cái, " có, em lui xuống trước ."

      "Dạ, vậy nô tỳ cáo lui trước. Tiểu thư ngài có gì dặn dò cứ gọi nô tỳ."

      "Ừm." Tiểu Thiên gật đầu.

      Đợi Đóa Nhi xuống, nàng cầm lấy khăn lông trong chậu rửa mặt, nhúng qua nước ấm, nhàng lau cho Hoàng Phủ Tấn.

      Nhìn bởi vì uống rượu mà mặt phiếm hồng, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn mặt ủ mày chau, nhận ra được, tuy là ngủ thiếp , nhưng vẫn còn rất thống khổ.

      Lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc ngủ của Hoàng Phủ Tấn, lại là khiến lòng người đau như thế này.

      Đưa tay cởi áo trong của Hoàng Phủ Tấn ra ,để mùi rượu thoát bớt ra, nàng cầm lấy khăn ấm lần nữa lau.

      Nhớ tới mới vừa rồi ở trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn ôm nàng chặt như vậy, trong lòng tràn đầy vui đều thể ràng trước mắt nàng, hoặc giả, đây mới là Hoàng Phủ Tấn .

      Bề ngoài lãnh khốc, ra nội tâm so với ai khác cũng yếu ớt, chỉ cần hơi động tí, cũng khiến cho yếu ớt chịu nổi.

      Mỗi mặt của Hoàng Phủ Tấn nàng gần như đều gặp, lãnh khốc , tàn nhẫn, ôn nhu, thô bạo, hơn nữa lần này là khổ sở, đều ở trước mặt nàng biểu hoàn toàn như vậy.

      Đối với Hoàng Phủ Tấn mà , nàng đối với có phải là đặc biệt hay ?

      Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ngây ngốc bật cười. Nàng đúng là ngớ ngẩn, là lúc nào mà còn có thể xuất ý tưởng giải thích được như vậy.

      Nàng chẳng qua là vận khí có chút tốt, mới có thể gặp được phải nhiều mặt của hôn quân như vậy, những thứ lãnh khốc, thô bạo kia, người khác còn mong chờ  phải nhìn thấy đó chứ. Nàng chứng kiến qua, lại vẫn cao hứng muốn cười, phát mình đúng là có khuynh hướng ngược đãi cuồng. (tức là chị ấy thích bị ngược đãi ấy ạ. Nhưng có điều mình thấy có ngược đãi chị đâu nhỉ, thương kịp ấy chứ.)

      Chương 303: Ngụy trang lãnh khốc!

      Edit: Bạch Liên

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      lần lại lần đổi lại khăn lông tay, nàng cảm giác được mồ hôi lạnh trán Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, tay trong lúc lơ đãng đụng phải trán của , mới phát cái trán nóng như lửa.

      "Phát sốt rồi?" Tiểu Thiên bỗng giật mình, hướng ngoài cửa hô lên, "Đóa Nhi, Đóa Nhi!"

      "Tiểu thư, ngài tìm nô tỳ?" Ngoài cửa, Đóa Nhi nhanh chóng vọt vào.

      "Nhanh truyền thái y, hoàng thượng phát sốt rồi."

      "A? A, a, nô tỳ lập tức ngay!"

      "Hoàng thượng, sao ngươi lại phát sốt rồi?" Tiểu Thiên hướng về phía Hoàng Phủ Tấn ngủ mê man,  giọng kêu.

      "Ách. . . . . ." giường Hoàng Phủ Tấn chợt ngồi dậy, lại lần nữa ói đầy đất, bởi vì trong dạ dày cũng   có bao nhiêu thức ăn, bây giờ Hoàng Phủ Tấn gần như là ở vào trạng thái vô lực.

      "Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Thiên đưa tay vỗ nhè   lưng Hoàng Phủ Tấn, cau mày.

      Sau khi ói xong, ý thức Hoàng Phủ Tấn mới từ từ khôi phục, rượu cũng tỉnh khá tốt, mở to mắt, đối mặt với ánh mắt mang theo vài phần đau lòng của Tiểu Thiên.

      "Niếp Tiểu Thiên?" Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, ngay sau đó trầm giọng mở miệng : "Sao ngươi ở chỗ này?"

      Hôm nay màn kia ở Thanh cung lại lần nữa lên ở trong đầu , để cho tâm của chìm xuống .

      Điểm này, Tiểu Thiên cũng chú ý tới, ra nàng rất ràng, hoàng đế thiếu niên này, chỗ sâu nhất đáy lòng , còn rất quan tâm việc mẫu hậu rời mười năm. Chẳng qua là, dám biểu lộ ra, sợ, sợ bị cự tuyệt, cho nên chỉ có dùng vẻ lãnh mạc vô tình ngụy trang chính mình.

      "Hoàng thượng, ngươi bị sốt, nằm xuống trước ." Tiểu Thiên trả lời vấn đề Hoàng Phủ Tấn hỏi.

      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đây là lần đầu tiên thấy trong mắt Tiểu Thiên có vẻ mặt này, là loại đau lòng.

      Nàng tại sao lại muốn ở trước mặt ra vẻ mặt như vậy? Là đồng tình sao? Là đồng tình bị mẹ ruột vứt bỏ mười năm, là người đáng thương sao?

      "Niếp Tiểu Thiên, đừng ở trước mặt trẫm bày ra vẻ mặt như thế, trẫm cần nữ nhân như ngươi tới đồng tình!" Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, xuống giường, mới vừa mấy bước, trước mắt liền tối sầm, theo bản năng dừng bước.

      Vỗ vỗ trán, cảm giác người thăng bằng khiến khó chịu nhíu mày.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 304: Mặt khác của Niếp Tiểu Thiên!

      Edit: Bạch Liên

      teal;']Beta: B.Cat



      Tiểu Thiên nhìn , bất đắc dĩ lắc đầu cái, tên hôn quân này đến bây giờ còn cậy mạnh.

      tới bên cạnh đỡ , Tiểu Thiên tức giận mở miệng : "Ngươi bây giờ phát sốt, bên ngoài có gió lớn như vậy, nếu ngươi muốn chết cứ ra, bất quá ngươi đứa con trai cũng có. Muốn chết, trước hết để cho phi tử nào đó sinh cho ngươi người con trai thừa kế nghiệp thống nhất đất nước, sau đó ngươi cũng có thể chết."

      Lời của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Thiên, lạnh nhạt mở miệng : "Niếp Tiểu Thiên, ngươi nguyền rủa trẫm!"

      "Ta nào có nguyền rủa ngươi, là ta nhắc nhở ngươi." Tiểu Thiên nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, đỡ về hướng bên giường. Lần này Hoàng Phủ Tấn đẩy nàng ra nữa, mà là lẳng lặng để nàng đỡ đến bên giường, nữ nhân này hôm nay sao lại giống nàng trước kia.

      Chờ đến thời điểm ngồi xuống, mới tức giận mở miệng : "Lúc nào ngươi bắt đầu để ý sống chết của trẫm vậy?"

      Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn  mang theo vài phần tức giận.

      "Nếu ngươi cưới ta, ta mới mặc kệ, nhưng bây giờ ta là thê tử của ngươi, ngươi chết, vậy ta phải thủ tiết rồi, ngươi xem tuổi ta còn trẻ . . . . . ."

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại nguyền rủa trẫm!" Lời của Tiểu Thiên bị thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt, nhưng chưa từng chú ý tới, trong mắt của vào lúc này có nụ cười thản nhiên.

      "Vậy ngươi hãy sống tốt hơn chút, đừng để cho ta nguyền rủa ngươi chết." Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, thấy lúc này mặc dù lạnh như băng, nhưng mặt lại bớt dáng vẻ thống khổ lúc trước, trong lòng thầm thở phào cái.

      "Ngươi, nữ nhân này. . . . . ."

      "Ngự y sao vẫn chưa tới đây?" Hoàng Phủ Tấn muốn mở miệng, liền bị thanh lo lắng của Tiểu Thiên cắt đứt, nhìn nàng thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa, trong ánh mắt mang theo vội vàng làm cho khóe mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia cười yếu ớt.

      "Hoàng thượng, hay là để cho ta xem cho ngươi chút ." Cuối cùng, Tiểu Thiên vẫn quyết định tự mình xem bệnh cho , mặc dù trình độ Trung y của nàng chỉ là gà mờ, bất quá thế nào nội thương của hoàng tổ mẫu nàng còn trị được, hôn quân chẳng qua là phát sốt mà thôi, cũng làm khó được nàng đâu nhỉ.

      Nghĩ như vậy, nàng thực tự nhiên kéo bàn tay lạnh như băng  của Hoàng Phủ Tấn qua, ngón tay nhàng đặt lên mạch của , vẻ mặt rất nghiêm túc, cực kỳ giống đại phu y th']uật cao minh.




      ']Chương 305: Phát sốt lên muốn ngu ngốc ?

      Edit: Bạch Liên

      teal;']Beta: B.Cat



      Hoàng Phủ Tấn bởi vì hành động như vậy của Tiểu Thiên mà hơi sững sờ, nhưng cũng hề làm gì phản đối. Chẳng qua là nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần mê man. Nữ nhân này cùng với nữ nhân hung hãn lúc nào cũng muốn cắn chút cũng giống. Ở trong mắt của nàng, thấy được quan tâm, là sao? Mười năm nay, loại ánh mắt quan tâm này, trừ bỏ thấy ở trong mắt hoàng tổ mẫu, nữ nhân ngốc này chính là người thứ hai.

      biết nữ nhân này hôm nay biết chuyện của mẫu hậu , có ý nghĩ như thế nào đối với đây? chẳng qua chỉ là đồng tình sao?

      Hoàng Phủ Tấn cứ lo lắng nhìn Tiểu Thiên như vậy, cho đến khi nghe thấy thanh nàng thở phào nhõm vang lên, "May quá, chẳng qua là hàn khí xâm lấn do gió rét mới dẫn đến phát sốt." như vậy, nàng ngước mắt, đối mặt với ánh mắt đánh giá của Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng thoáng qua chút khẩn trương, chút mất tự nhiên, mặt thoáng qua nhàn nhạt đỏ ửng.

      "Ngươi bị sốt đến ngu sao? Làm gì nhìn chằm chằm ta như vậy?" Tiểu Thiên khẩn trương cúi đầu, trong lòng giống như có mấy trăm con nai chạy loạn.

      Khó có thể thấy được biểu tình khẩn trương ở mặt Tiểu Thiên, sao lại dẫn đến bộ dạng ngượng ngùng này. Hoàng Phủ Tấn khóe miệng nâng lên, nở nụ cười nhu hòa , đưa tay nghịch qua sợi tóc hơi rối của nàng, ánh mắt của trở nên ấm áp, "Trẫm chẳng qua là tò mò, hoàng hậu của trẫm còn biết y thuật."

      Chỉ là động tác của Hoàng Phủ Tấn như thế, làm cho mặt Tiểu Thiên đỏ và nóng như lò lửa, hơn nữa trong câu này, lời mang theo ôn nhu cùng cưng chiều như thế, nhanh chóng khiến nàng hận được tìm cái lỗ nào mà chui xuống.

      Này. . . . . . Hôn quân này tám phần là bị nóng sốt đến nỗi ngây ngốc luôn rồi?

      Trước kia đối với nàng ôn nhu mà là quá khứ, dù sao khi đó nàng ngã bệnh nha, bệnh nhân là nhất, rất dễ dàng chiếm được đồng tình. Nhưng bây giờ giống nhau, bây giờ là hôn quân ngã bệnh nha, sao lại đối với nàng xuất bộ dáng ôn nhu làm cái gì?

      Coi như cần có ôn nhu, cũng nên là nàng đối với bệnh nhân là mới phải chứ?

      "Cái đó. . . . . ." Nàng khẩn trương gãi gãi đầu, tận lực để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh chút, "Ta trước kia cũng biết chút ít y thuật, làm sao ngươi cũng chưa có thắc mắc qua?" Nàng hỏi rất trực tiếp, cũng quả có phát vấn đề của nàng có cái gì ổn.

      Trước kia? Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, đột nhiên nhớ tới, nội thương của hoàng tổ mẫu cũng là nàng cho biết, khi đó nên nhận thấy nàng biết y thuật mới đúng. Chẳng qua là sớm quên mất, khi đó sớm bị người này làm cho giận điên lên, làm gì còn có thời gian để ý những thứ này.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 306: Vậy bây giờ ngươi bắt đầu chú ý ta?

      Edit: Kakulin

      Beta: B.Cat
       

      "Trẫm trước kia chú ý đến." Cuối cùng, lời Hoàng Phủ Tấn ra làm cho người ta nghe rất dễ dàng nhìn ra mập mờ đáp án.

      "Vậy ngươi bây giờ bắt đầu chú ý ta sao?" Câu hỏi này, Tiểu Thiên chút suy tính chút nào liền hỏi ngay. Lúc ra khỏi miệng, mới ý thức được chính mình làm sao lại như vậy, khỏi được tự nhiên

      chỉ là nàng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì những lời này của nàng mà giật mình, tại bắt đầu chú ý đến nàng?

      Lời này có thể cái gì? để ý đến nàng sao? xem nàng là thê tử của mình, là hoàng hậu của .

      Mới vừa nghe qua câu kia "Trẫm" , quả mang theo vài phần mập mờ .

      Trong đầu, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hoa mưa ở trong đình, ôm nha đầu này, có chút hình tượng nào còn khóc ở trước mặt nàng. Nỗi đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm nay trước mặt nàng chút nào cất giữ trút hết ra ngoài. Ở trước mặt bất kỳ người nào cũng có thể lãnh khốc mang theo bất cứ tia cảm tình nào, ai biết trong lòng suy nghĩ gì, cũng cần thiết để những thứ râu ria kia cho người khác biết. Nhưng là, tại sao, lại ngu ngốc ở trước mặt nàng biểu được chân như vậy, ngay cả trong lòng lúc mình bất lực nhất, khó khăn nhất cũng bỏ qua mọi mặt đều hoàn toàn biểu ra ở trước mặt nàng.

      Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, làm nàng càng thêm thẹn chỉ muốn chui xuống đất. Mẹ ơi, sao nàng lại hỏi ra như vậy

      "Thảm tuyệt nhân hoàn"  lỡ ra ngoài rồi, phải là để cho nàng mất mặt rồi sao?

      Tầm mắt của nàng nhìn qua lại ở trong phòng ngủ, cố gắng tìm được đề tài chuyện để có thể hóa giải lúng túng bây giờ.

      "Cái đó. . . . . ."

      Khi nàng muốn mở miệng chuyện, cửa sổ phòng liền bị gió lạnh cho làm cho mở ra, gió lạnh thấu xương  theo đó mà thổi vào. Mặc dù bên trong  có lò sưởi, nhưng Hàn Phong vẫn khỏi làm cho người ta nhịn được mà rùng mình cái.

      Lập tức từ giường đứng lên, nàng chạy đến, đem cửa sổ đóng kỹ, xoay người, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tự nhiên đưa tay kéo chặt chiếc áo của Hoàng Phủ Tấn mà lúc trước bị nàng cởi ra, mở miệng : "Hoàng thượng, người của ngươi bây giờ vẫn còn nóng rần, thể lại bị nhiễm lạnh. Ta ra ngoài cho bọn hạ nhân chuẩn bị chút canh gừng cho ngươi uống." xong, nàng cũng có cảm giác động tác của mình có gì ổn, liền xoay người tính ra ngoài, nhưng lại bị Hoàng Phủ Tấn từ phía sau kéo vào trong ngực.




      ']Chương 307: Nụ hôn củaHoàng Phủ Tấn mang theo đau đớn!

      Edit: Kakulin

      Beta: B.Cat



      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng?" Tiểu Thiên bởi vì động tác của Hoàng Phủ Tấn mà lại ngây ngẩn cả người lần nữa. Mặc dù mình cùng Hoàng Phủ Tấn "tiếp xúc thân mật" như vậy phải là lần đầu tiên, nhưng  hôm nay như thế lại làm cho nàng có cảm giác khẩn trương đồng thời mang theo nhịp tim .

      "Thiên Thiên. . . . . ." Mặt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy nhu tình mà vươn tay. Tiểu Thiên bởi vì khẩn trương mà gương mặt phiếm hồng, bất chợt, nụ hôn của chiếm lấy môi đỏ của nàng.

      giống chút nào như mấy lần trước, Hoàng Phủ Tấn lần này hôn nàng rất nhàng, rất ôn nhu, lại còn mang theo chút nỗi lòng muốn xa rời ở trong đó.

      dùng đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, Tiểu Thiên bởi vì có chút khẩn trương nên đôi môi khẽ run, lướt qua nàng mang theo hương vị ngọt ngào cùng mềm mại.

      Mà Tiểu Thiên, sớm bị Hoàng Phủ Tấn hù dọa, hôn nàng như vậy làm cho ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần. Nếu là trước kia, nàng sớm hung hăng đem đẩy ra, sau đó chỉ vào chóp mũi mắng cầm thú, còn hận đem được hung hăng đánh trận ném ra ngoài.

      Nhưng lúc này đây, nàng lại hề làm gì. Chỉ vì ở trong mắt nàng thấy được Hoàng Phủ Tấn có chút đau đớn quen thuộc. Đau đớn như vậy làm nàng nhẫn tâm đem đẩy ra, nỗi đau này cũng làm cho lòng của nàng vô cùng đau đớn.

      Nhắm mắt lại, mắt của nàng ngấn vài giọt lệ, đúng là Hoàng Phủ Tấn  đau lòng, nam nhân mực làm bộ lãnh khốc, ra khi yếu ớt lại làm cho người khác thấy đau lòng.

      Nàng cố gắng đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn, nhưng tâm lại nhói lên cảm giác đau .

      Tay tự chủ được chạm dần vào bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng cảm nhận được trong nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn có chút đau đớn. Càng làm cho nàng lưu tâm, mà ở khóe miệng nàng lại nếm được vị mặn nhàn nhạt .

      Lòng của nàng trầm xuống, mở mắt ra, trong mắt Hoàng Phủ Tấn ràng có lệ quang.

      Đúng lúc này, Hoàng Phủ Tấn buông nàng ra, để cho nàng có thời gian thở dốc  .

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Tiểu Thiên đưa tay, nhàng chạm vào mặt Hoàng Phủ Tấn, trái tim của nàng nhói lên.

      "Thiên Thiên, trẫm phát  hoàng hậu của trẫm khi làm thê tử đúng là có vẻ ngoài của thê tử tốt." Bỏ qua đau đớn trong lòng, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn cong lên nụ cười có vẻ ôn nhu, đưa tay cầm tay bé của Tiểu Thiên đặt vai  , trong hai tròng mắt thâm thúy mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      "Khụ. . . . . ." Trong lúc bất chợt, cổ họng của đột nhiên thoải mái, làm cho khó khăn ho khan.

      "Hoàng thượng, ngươi sao rồi?" Hoàng Phủ Tấn mới vừa rồi như vậy đối với nàng để cho nàng thấy sửng sốt, nàng đưa tay vuốt vuốt lưng Hoàng Phủ Tấn, nhíu mày.

      lúc lâu sau, mới ngừng ho khan lại.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :