1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 288: Nàng tới Tầm Hoan Lâu rốt cuộc làm khó chịu a.  

      Edit: Ka kulin

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      "Hoàng hậu nương nương, ngài cùng nô tài hồi cung , nơi này giao cho La đại nhân." Sau khi Phúc Quý xong câu đó với Tiểu Thiên, liền xoay người với La Túc: "La đại nhân, chuyện đóng cửa Tầm Hoan Lâu giao lại cho ngài."

      "Dạ, Quý công công!"

      Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng .Cẩu quan!

      "Đợi chút!" Tiểu Thiên vui lên tiếng, "Bổn cung có chấp thuận cho các ngươi phong lâu sao?"

      Nha, nha, lần này phong lâu, Như Mộng về sau làm thế nào sống qua ngày a, nếu hôn quân vẫn có ý định lập Như Mộng làm phi làm sao bây giờ.

      "Nương nương, vi thần là phụng ý chỉ của hoàng thượng, xin ngài đừng làm khó dễ vi thần ." La Túc chắp tay với Tiểu Thiên, bên này lại đối với thuộc hạ mở miệng : "Động tác nhanh lên chút, Bổn quan còn phải báo cáo với Hoàng thượng đó."

      "Dừng tay!" Tiểu Thiên cả giận, bước nhanh từ lầu xuống, tới bên cạnh La Túc, cả giận : "Hôm nay nếu ngươi dám đóng cửa Tầm Hoan Lâu, Bổn cung liền nghiền xương của ngươi!"

      " xin lỗi, Hoàng hậu nương nương, đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, thần dám kháng chỉ." La Túc sợ hãi mà trả lời. Mặc dù nàng là Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nhưng dù sao Hoàng thượng vẫn lớn nhất, làm sao có thể vì Hoàng hậu mà cãi lệnh Hoàng thượng chứ.

      "Ngươi. . . . . ." Tiểu Thiên giận đến nghiến răng, chẳng qua sau lưng cẩu quan này còn có Hoàng đế làm chỗ dựa, mới dám ở trước mặt nàng làm càn như vậy.

      "Phong lâu!" La Túc để ý tới vẻ tức giận mặt Tiểu Thiên, hạ lệnh với thuộc hạ.

      "Ngươi. . . . . ." Giận đến mức hàm răng nghiến ken két vang dội, Tiểu Thiên hận đem đầu La Túc chém xuống.

      "Ai nha, nương nương, trước tiên ngài cùng nô tài hồi cung , Hoàng thượng bây giờ rất giận dữ." Phúc Quý gấp đến độ dậm chân, cũng kịp để ý lễ tiết, đưa tay kéo Tiểu Thiên , cũng cho nàng cơ hội chuyện, đem nàng kéo ra khỏi Tầm Hoan Lâu.

      "Cẩu quan, lần sau nếu bị ta bắt được, ta hảo hảo xử lí !" Dọc theo đường , Tiểu Thiên vẫn còn tức, nàng cho dù thế nào cũng là Hoàng hậu nha, lại dám ở trước mặt nàng mà hạ lệnh phong lâu, còn là nhận lệnh của tên hôn quân kia, nàng dạo kỹ viện hay liên quan gì đến chuyện của , cứ phải bắt buộc nàng, cho nàng làm bất cứ thứ gì.

      Càng nghĩ càng phục, nàng thấy bất mãn, trong lòng lửa giận phừng phừng cháy.

      "Nương nương, ngài cũng đừng nghĩ tới việc xử lí La đại nhân làm gì, ngài nên nghĩ tới việc ngài phải làm sao mới bị Hoàng thượng xử lí ." Vẻ mặt đồng tình, Phúc Quý nhìn sang khuôn mặt Tiểu Thiên khó chịu bên cạnh. Vị Hoàng hậu nương nương này, đúng là biết cái gì quan trọng mà, sao nàng lại quan tâm đến cái mạng của mình vậy, lúc ra ngoài, sắc mặt Hoàng thượng tốt tí nào.

      Chương 289: Lần này chết cũng mất nửa cái mạng!

      Edit: Ka kulin

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      Nghe Phúc Quý như vậy, đầu Tiểu Thiên  lóe lên.

      Oa, quên khuấy mất! Thiếu chút nữa quên mất hôn quân chỉ phong lâu, mà lại còn bảo Phúc Quý mang nàng về, phải là muốn thu thập nàng sao.

      Oh my god!

      Nàng biết đối phó với hôn quân thế nào đây.

      Nghĩ tới đây, trong mắt Tiểu Thiên xuất vẻ kinh hoàng, nàng lập tức nắm lấy Phúc Quý bên cạnh mở miệng : "Phúc Quý, Phúc Quý, Hoàng thượng rất tức giận sao?"

      Nếu hôn quân tức giận, nàng về, nàng phải người ngu a.

      "Nương nương, trong đầu ngài cũng đừng nghĩ tới việc trở về cung, nếu nếu ngài bị hoàng thượng bắt lại được càng thảm." Nhìn thấu ý định của Tiểu Thiên, Phúc Quý lập tức ngăn cản mọi ý tưởng bỏ trốn của nàng  .

      "Ta mới. . . . . . Mới có nghĩ như vậy a." đáng buồn, đúng  là Hoàng đế  có khả năng đem nàng bắt trở lại.

      Ai~~~ chấp nhận , dù sao trốn cũng được, hi vọng hôn quân mất nhân tính như vậy, nghĩ biện pháp hành hạ nàng.

      "Nương nương, vậy ngài nhanh lên , tiếp tục trễ nải, chừng Hoàng thượng đem cả Ngự thư phòng thành đống lộn xộn."

      "A, a, được!" Nghe Phúc Quý như vậy, động tác dưới chân Tiểu Thiên nhanh hơn rất nhiều, nàng quả có chỗ lo lắng hôn quân kia đem nàng tiêu diệt.

      Càng nghĩ như vậy, tốc độ dưới chân nàng lại càng mau, nhiều lần, nàng muốn trực tiếp dùng Lăng Ba Vi Bộ mang theo Phúc Quý cùng chạy về, nhưng như vậy tựa hồ quá lộ liễu. (chiêu diêu điểm ?!.)

      Ngự thư phòng ——

      "Uy, lần này ngươi tính dạy dỗ vị Hoàng hậu kia thế nào?" Đoạn Ngự mặt hứng thú tựa vào bên bàn đọc sách với Hoàng Phủ Tấn cười hỏi.

      Hoàng Phủ Tấn giương mắt, nhìn nhìn bộ dạng Đoạn Ngự lúc này vẻ mặt có chút hả hê, lạnh lùng mở miệng : "Ngươi rất muốn biết?"

      " muốn, muốn." Đoạn Ngự lắc đầu cái, dù sao tại vội, chỉ cần an phận đợi ở chỗ này, bị hoàng đế lão Đại đuổi ..., ắt hẳn nhìn thấy dạy dỗ vị hoàng hậu kia thế nào rồi, phải sao?

      Đoạn Ngự nghĩ như vậy, trong mắt lại có chút hả hê xuất lần nữa.

      Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đoán được ý tưởng trong lòng Đoạn Ngự, liếc nhìn cái, mở miệng : "Làm sao ngươi còn ?"

      "Đừng nóng vội nha, hai huynh đệ chúng ta lâu có ngồi chung với nhau, muốn cùng ngươi chơi lâu lát được sao." Đoạn Ngự côn đồ cười.

      " Lúc vào triều, sao ngươi đến?" Hoàng Phủ Tấn tức giận bẻ gãy lời dối của , "Đừng tưởng rằng trẫm biết ngươi đợi ở chỗ này là muốn làm gì."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 290: Ngươi đóng cửa kỹ viện, phải là buộc nam nhân cưỡng gian sao?

      Edit: Ka kulin                                      

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/bsV2XPl.png" width="620" height="3000" />


      Chương 291: Quan hệ lớn đến quốc gia đại !

      Edit: Yobi

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/EHN306B.png" width="620" height="3000" />

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 292: Xã hội rung chuyển vì đóng cửa kỹ viện !

      Edit: Yobi

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu này của nàng mà càng ngày càng đen. Cái gì gọi là loại nam nhân có dục vọng mà chỗ phát tiết? Nàng ngược lại rất hiểu a.

      Còn nữa, cái gì mà cũng cần lo lắng, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân để giải quyết? Nàng xem là cái gì? trong miệng nàng chính là loại nam nhân lạm chuyện giao hoan sao? Vừa nghĩ tới nữ nhân này như vậy, liền nổi giận trong bụng.

      Thấy Hoàng Phủ Tấn chỉ là mặt đen lại nhưng lại có phản ứng, Tiểu Thiên tiếp tục : "Hoàng thượng, ngươi nghĩ a, nếu bọn họ cưỡng gian (QJ) rồi, trị an liền rối loạn a. Trị an rối loạn, lòng dân liền sợ hãi. Xã hội rung chuyển bất an. Làm hoàng đế, lòng của dân là trời. Nếu ngay cả lòng dân cũng mất , vị hoàng đế là ngài còn có tác dụng gì sao? Hoàng thượng, nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền. Ngài có lẽ phải hiểu ràng đây chính là vấn đề rất quan trọng đó, đây mới là liên quan đến thiên hạ đại ."

      "Ha ha ha ~~~~~" Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là nhịn được mà bật cười. ôm bụng cười, có chút hình tượng nào, đưa tay lên chỉ Tiểu Thiên, mở miệng : "Đúng. . . . . . xin lỗi a, Hoàng hậu nương nương, thần. . . . . . Thần phải cố ý muốn ngắt. . . . . . Ngắt đứt lời của người. là. . . . . . Khụ. . . . . ." Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cười to cũng bị thu ngay về.

      "Khụ. . . . . ." Che miệng ho mấy tiếng, Đoạn Ngự giơ ngón tay cái với Tiểu Thiên, "Nương nương, ngài phân tích rất có đạo lý. Nếu đem kỹ viện đóng cửa, quả xã hội có biến cố lớn. Hoàng thượng, ngài phải suy nghĩ kỹ càng!"

      "Được, trẫm đem biểu muội gả cho ngươi." Hoàng Phủ Tấn đột nhiên thốt ra những lời này, khiến cho nụ cười mặt Đoạn Ngự lập tức thu về, trong mắt ràng mang theo hoảng sợ, chợt lắc đầu cái.

      Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc cái, quay đầu lại nhìn Tiểu Thiên, bình thản mở miệng : "Niếp Tiểu Thiên, phân tích tệ."

      "Đúng vậy." nghe được trong lời  của Hoàng Phủ Tấn có nhẫn tức giận. Thấy Hoàng Phủ Tấn "khen" nàng như vậy, nàng càng thêm hưng phấn, "Vậy hoàng thượng, về chuyện đóng cửa kỹ viện. . . . . ."

      "Ngươi đừng mơ!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cắt đứt nàng, "Tầm Hoan Lâu suốt đời này cũng đừng nghĩ có thể khai trương lần nữa!"

      Xem ra là thương lượng được rồi!

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Cẩu hoàng đế!" Tiểu Thiên giận đến trợn mắt, hôn quân này như vậy mà sao lại hiểu chút nào vậy.

      Câu "Cẩu hoàng đế" này khiến cho Đoạn Ngự đứng bên cạnh lập tức toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng hậu này đúng là lớn mật a.

      Bất quá, khiến kinh ngạc chính là, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng hề nổi giận, cứ chỉ là vẻ mặt lạnh như băng như vậy, "Trẫm ngược lại rất muốn biết, trẫm đóng cửa kỹ viện, làm thế nào lại khiến cho xã hội rung chuyển bất an, thế nào khiến trẫm mất lòng dân!"

      Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền? So sánh này của nàng cũng có chút hợp lí! Nữ nhân này, mặc dù có thời điểm thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng ngược lại mấy lời xong cũng có chút đạo lý.

      'Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền'? Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia cười yếu ớt.

      Thấy lời của mình  thay đổi được chút nào ý của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cảm thấy bất đắc dĩ. Cuối cùng, nàng còn chưa hết hi vọng hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta thương lượng chút được , về cái này. . . . . ."

      " thương lượng!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn nụ cười, lạnh lùng ngắt lời nàng. Nữ nhân này còn muốn thương lượng?

      "Hoàng thượng~~~" nàng nằm ở ngực Hoàng Phủ Tấn, thanh nũng nịu khiến người ta nhịn được mà lạnh run lên.

      "Khụ. . . . . ." Thanh của Đoạn Ngự lần nữa lại vang lên, trán của cũng toát ra mồ hôi lạnh. Vị hoàng hậu này thậm chí ngay cả làm nũng cũng đều đem ra hết, nàng thế mà lại làm nũng với nam nhân lạnh như băng này?

      ho khan lại bị Tiểu Thiên cho cái nhìn xem thường. Công nhận chính nàng cũng cảm thấy mình rất ghê tởm, sao lại làm nũng với tên hôn quân khác gì núi băng này.

      Mặt Hoàng Phủ Tấn vẫn lạnh nhạt như cũ, mặc dù vào thời điểm Tiểu Thiên làm nũng với , cũng có chút xúc động muốn cười.

      "Được rồi. Chuyện của Tầm Hoan Lâu cũng cần ngươi nghĩ tới!" Nụ cười trong mắt biến mất, Hoàng Phủ Tấn trở lại dáng vẻ lạnh lùng mở miệng .

      "A ~~~" Ngay cả tuyệt chiêu làm nũng cũng đối phó được với hôn quân này, Tiểu Thiên cuối cùng còn cách nào khác đành tạm thời chấp nhận.

      Hoàng Phủ Tấn đứng lên, nàng tình nguyện mở miệng : "Vậy các ngươi cứ làm việc tiếp, ta đây!"

      "Cứ  như vậy?" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, ngay cả chính cũng chú ý tới khẩu khí của thủy chung lại mang theo chút luyến tiếc.

      "Nếu ở đây làm gì?" Tiểu Thiên xoay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi vấn, nàng , chẳng lẽ còn lưu lại bồi chuyện bọn a.

      Chương 293:Lạc Thủy rốt cuộc muốn chuyện gì?
      Edit: Yobi

      Beta: B.Cat & Quảng Hằng


      Ở lại làm gì? Hoàng Phủ Tấn nhướng mí mắt, nhìn về phía Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời cũng biết trả lời thế nào.

      ra cũng hề nghĩ chính mình dễ dàng bật thốt lên câu ấy như vậy.

      ' đúng là hai vợ chồng ngốc!'

      Đoạn Ngự ở trong lòng thầm tặng thêm câu. Hai người kia, người hiểu lòng mình, người biết người ta đối với mình có lòng, cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ tới lúc nào mới có thể tiến triển đây.

      Đoạn Ngự bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Hoàng Phủ Tấn sững sờ, Vũ Lạc Thủy từ cửa ngự thư phòng tiến vào sắc mặt mang theo chút nghiêm trọng. Khi nàng vào, thấy bên trong có mấy người nữa đứng hơi ngẩn ra, ngay sau đó lên phía trước.

      "Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy kêu lên tiếng, bộ dạng muốn lại thôi .

      "Hoàng tổ mẫu thế nào?" Hoàng Phủ Tấn giương mắt, nhìn thấy mặt Vũ Lạc Thủy chau mày ủ dột liền thấy lo lắng.

      "Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu sao." Thấy thần sắc Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, Vũ Lạc Thủy lập tức lắc đầu giải thích. Thực ra nàng tới là muốn truyền lại lời của Hoàng Thái Hậu mà... với nàng là rất khó a, nàng làm sao mà cho Hoàng thượng đây?

      "Vậy ngươi tới đây có chuyện gì?" Nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu có làm sao, trong lòng Hoàng Phủ Tấn thoáng buông lỏng chút. Chẳng qua, Vũ Lạc Thủy vẫn làm cảm thấy tựa như có chuyện gì phát sinh.

      "Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, biết nên mở miệng thế nào, nàng biết nàng mà ra nhất định làm hoàng thượng khiếp sợ, sau đó cực độ tức giận, sau nữa . . . . . .

      "Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nàng xin ngài bỏ qua quá khứ!" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy đành đổi loại phương thức biểu đạt.

      Nhưng bộ dạng và vẻ mặt nàng vẫn làm Hoàng Phủ Tấn cảm thấy nàng giống như che giấu điều gì.

      "Lạc Thủy, rốt cuộc là có chuyện gì?" Thanh  Hoàng Phủ Tấn chìm xuống .

      "Hoàng thượng, cái đó. . . . . ." Vũ Lạc Thủy nhíu mày càng chặt, nàng biết nên thế nào mới có thể để cho hoàng thượng nghe lọt tai chút.

      "Lạc Thủy!" Thanh của Hoàng Phủ Tấn lần này to hơn, nhận ra được   thoải mái  ràng  mặt , cũng hơi lộ ra mấy phần lửa giận.

      "Hoàng thượng. . . . . ."  Đầu Vũ  Lạc Thủy cúi xuống càng thêm thấp.

      Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt Vũ Lạc Thủy, nàng cũng rơi vào trầm tư, Lạc Thủy làm sao vậy, còn ấp a ấp úng? Chẳng lẽ. . . . . . Nàng chuẩn bị thổ lộ cùng hôn quân?

      Ha ha~~~ Lạc Thủy a, rốt cuộc ngươi cũng quyết định, kiên cường dũng cảm ra nhanh chút a!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family:verdana;Chương 294: Mấy người này rốt cuộc ']muốn như thế nào?

      magenta;font-family:verdana;Edit: Yobi

      font-family:verdana;Beta: B.Cat
      font-family:verdana;


      font-family:verdana;"Lạc Thủy?" nhẫn nại của Hoàng Phủ Tấn đến cực hạn, về điểm này, Vũ Lạc Thủy cũng nghe ra.

      font-family:verdana;"Đúng vậy a, Lạc Thủy, có chuyện gì mau , đừng ấp a ấp úng như vậy." Tiểu Thiên ngừng thúc giục, còn tựa như cố gắng chọc tức Vũ Lạc Thủy, nàng cho là Vũ Lạc Thủy tới để tỏ tình với Hoàng Phủ Tấn.

      font-family:verdana;Đoạn Ngự hình như cũng nhận thấy Vũ Lạc Thủy có cái gì đó đúng, "Lạc Thủy, rốt cuộc có chuyện gì, nếu ngươi , hoàng thượng nổi giận đó."

      font-family:verdana;Vũ Lạc Thủy nhìn ba người ba vẻ mặt bất đồng, Hoàng Phủ Tấn bình tĩnh, Tiểu Thiên hưng phấn, Đoạn Ngự mờ mịt.

      font-family:verdana;Cuối cùng, nàng khẽ cắn răng, rũ mắt xuống mở miệng : "Hoàng thượng, Thái hậu cùng Quốc vương nước Hạo Nguyệt tới, bọn họ ở Thanh Cung, Thái Hoàng Thái Hậu xin ngài hãy bỏ qua quá khứ."

      font-family:verdana;Vũ Lạc Thủy biết mình lấy đâu ra dũng khí để truyền đạt hết đoạn văn này, nàng chỉ biết là tin tức như thế đối với hoàng thượng mà , là đả kích tương đối lớn .

      font-family:verdana;Quả nhiên ——

      font-family:verdana; trường mấy người, trừ Tiểu Thiên ra, những người còn lại, Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự, ngay cả Phúc Quý, vẻ mặt nhất thời đều cứng lại. Nhất là Hoàng Phủ Tấn, sau khi nghe thấy Vũ Lạc Thủy truyền lại lời xong, trong ánh mắt của lạnh như băng, khiến cho Tiểu Thiên cùng với tất cả mọi người rùng mình cái. Bao gồm cả Đoạn Ngự luôn cà lơ phất phơ, vào lúc này khóe mắt cũng cụp xuống.

      font-family:verdana;"Tấn. . . . . ." Đoạn Ngự mở miệng định , nhưng biết nên cái gì.

      font-family:verdana;"Ai cho phép bọn họ tới quấy rầy Hoàng tổ mẫu ?" Vào thời khắc này thanh  lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn vang lên, có chút nhiệt độ nào. Cả trong ngự thư phòng vốn rất ấm áp, lúc này cũng lạnh giống như tòa hầm băng.

      font-family:verdana;"Phúc Quý, phái người đuổi bọn họ !" Thanh  vang lên Hoàng Phủ Tấn lần nữa, thủy chung lạnh như băng khiến ngườita phải run rẩy.

      font-family:verdana;"Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ."

      font-family:verdana;"Sao?" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn rất kinh khủng.

      font-family:verdana;"Tấn, ngươi đừng như vậy, thế nào, bọn họ cũng coi là khách của Thái Hoàng Thái Hậu." Đoạn Ngự nhịn được mở miệng , ra rất hiểu tâm tình của Hoàng Phủ Tấn.

      font-family:verdana;"Khách? Bọn họ xứng sao?" Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng câu, "Phúc Quý, còn mau !"

      font-family:verdana;"Hoàng thượng!"

      font-family:verdana;"Tấn!"

      font-family:verdana;Đoạn Ngự đưa tay kéo Hoàng Phủ Tấn.

      font-family:verdana;"Các ngươi làm cái gì vậy? Phúc Quý, ngươi có phải muốn kháng chỉ hay ?" Hoàng Phủ Tấn xanh mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Phúc Quý, "Được, ngươi phải ? Trẫm tự !"

      font-family:verdana; xong, hất tay Đoạn Ngự, sải bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng!

      font-family:verdana;


      font-family:verdana;Chương 295: ra là mẹ ruột của hoàng đế đến!

      magenta;font-family:verdana;Edit: Jolly

      font-family:verdana;Beta: B.Cat
      font-family:verdana;


      font-family:verdana;"Tấn!" biết Hoàng Phủ Tấn  làm ra chuyện gì đối với đôi mẫu tử kia, Đoạn Ngự quýnh lên, cũng kịp nhiều lời, liền theo Hoàng Phủ Tấn chạy ra ngoài.

      font-family:verdana;Ngay sau đó, Vũ Lạc Thủy cũng theo bọn họ chạy .

      font-family:verdana;"Kỳ quái, mấy người này sao lại như thế này a, làm sao mà đều kỳ lạ như vậy." Tiểu Thiên gãi đầu, nhìn về phía cửa Ngự thư phòng bóng người, tự đứng lên .

      font-family:verdana;Thái hậu cùng Quốc vương Hạo Nguyệt quốc này chẳng lẽ cùng hôn quân kia có cừu oán sao? làm gì mà thống hận bọn họ như vậy, giống như người ta là kẻ thù giết cha bằng.

      font-family:verdana;Còn nữa, cái tên Nguyệt Khê kia rất quen tai nha, dường như nghe qua ở đâu.

      font-family:verdana;Tiểu Thiên giơ tay, đặt lên cằm mình, cố gắng hồi tưởng lại mình ở nơi nào nghe thấy cái tên này.

      font-family:verdana;Nguyệt Khê? Hạo Nguyệt quốc? rất quen thuộc a.

      font-family:verdana;Chờ. . . . . . chút? Nguyệt. . . . . . Nguyệt Khê! ! ! !

      font-family:verdana;Trong mắt Tiểu Thiên lên tia hoảng sợ thua gì lúc nàng xem phim kịnh dị.

      font-family:verdana;Nguyệt Khê, nàng phải là vị Hoàng hậu mà trong miệng lão thái thái nhắc tới, là mẫu thân của hôn quân, người mà theo nam nhân khác sao?

      font-family:verdana;Oa, sao lại như vậy! Nguyệt Khê Hoàng Hậu này đúng là tên cướp a, chẳng những  theo nam nhân khác, bây giờ còn dám mang theo đứa con của tên nam nhân kia tới nơi này tìm con. Bà ta là nữ nhân biết thẹn. Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy bội phục khi bà ta đến đây, nữ nhân như vậy, quả nhiên quá mạnh mẽ.

      font-family:verdana;Khó trách khi hôn quân nghe thấy tên của bà ta, ánh mắt liền trở nên lạnh băng như vậy. Giống như là gặp kẻ thù giết cha, ra vị Nguyệt Khê Thái hậu này đúng là kẻ thù giết cha mà, gián tiếp giết cha !

      font-family:verdana;" biết hôn quân  làm ra loại tình gì đối với bọn họ đây." Nghĩ như vậy, nàng cũng chạy theo ra khỏi ngự thư phòng.

      font-family:verdana; ra, nàng vẫn lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn hơn. Ở trong cung tại chính là mẫu thân thân sinh mà hận mười năm nay. Ít nhất vào tại, ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra, người mẫu thân kia chính là thân nhân duy nhất của . Nhưng lòng lại rất thống hận bà ta, có thể trong lòng bà ta cũng hiểu được. Kỳ Hoàng Phủ Tấn là người rất yếu ớt, nhất là về mặt tình cảm. Cho dù biểu của lãnh đạm ra sao, tuyệt tình cỡ nào, cũng vẫn là có tia đau đớn lộ ra trong ánh mắt bán đứng .

      font-family:verdana;Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Thiên mang theo  chút đau xót, vì Hoàng Phủ Tấn mà đau lòng.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family:Tahoma;']Chương 296: Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng!

      magenta;font-family:Tahoma;']Edit: Jolly

      font-family:Tahoma;']Beta: B.Cat
      font-family:Tahoma;


      font-family:Tahoma;Thanh Cung ——

      font-family:Tahoma;"Nguyệt Khê, uống trà trước  ." Thái Hoàng Thái Hậu có vẻ bình tĩnh rất nhiều, nữ nhân trước mắt này là con dâu bà, cũng là đầu sỏ gây nên cái chết của con bà. Nhưng quan trọng là, nàng ta vẫn là mẫu thân thân sinh của Tấn nhi.

      font-family:Tahoma;"Cám ơn mẫu hậu." Nguyệt Khê theo thói quen xưng hô mà gọi tiếng, nhưng lập tức lại ý thức được có chỗ đúng, liền sửa miệng lại: "Đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu!"

      font-family:Tahoma;"Mẫu hậu, nhi thần đói bụng!" Ngồi ở bên cạnh Nguyệt Khê chính là Quốc Vương Hạo Nguyệt quốc tiểu Dương Hi mười tuổi, mặt mang theo nét trẻ con của tiểu hài tử mười tuổi.

      font-family:Tahoma;"Hi Nhi, con trước tiên hãy kiên nhẫn chút?" Nguyệt Khê rất câu nệ, bà ta thậm chí cũng dám nhiều.

      font-family:Tahoma;Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy hai mẫu tử Nguyệt Khê, lắc lắc đầu, thở dài, nhìn hai thị nữ bên người mở miệng : "Chuẩn bị thức ăn cho vị tiểu Hoàng Thượng này ."

      font-family:Tahoma;"Vâng, thưa thái hậu."

      font-family:Tahoma;Thị nữ chuẩn bị lui ra lại bị thanh lạnh như băng ở cửa đánh gãy.

      font-family:Tahoma;" được !"

      font-family:Tahoma; thanh này làm cho thân mình Nguyệt Khuê cứng đờ, bà cố gắng quay đầu lại, tươi cười mặt mang theo vài phần cứng ngắc: "Tấn. . . . . . Tấn nhi."

      font-family:Tahoma;"Câm miệng!" Thanh của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng lại vang lên lần thứ hai, từ bên ngoài cửa bước vào: "Trẫm là hoàng đế, thái hậu nước láng giềng như ngươi mà cũng dám xưng hô với trẫm như vậy ?"

      font-family:Tahoma;"Tấn nhi, được vô lễ." Trong lời của Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần trách cứ. Kỳ trong lòng bà cũng hiểu được, trong lòng đứa Tấn nhi này rất là khó chịu  .

      font-family:Tahoma;"Hoàng Tổ Mẫu, về sau đừng để cho số người hạ tiện rảnh rỗi đến quấy rầy ngài!" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Nguyệt Khê  cái cũng có.

      font-family:Tahoma;"Tấn nhi. . . . . ." Nguyệt Khê muốn mở miệng gì, lại bị thanh hề có tình cảm của Hoàng Phủ Tấn lần thứ hai ngắt đứt .

      font-family:Tahoma;"Người đâu, đem hạ nhân này dẫn ra ngoài cho trẫm."

      font-family:Tahoma;"Tấn nhi!"

      font-family:Tahoma;"Tấn!"

      font-family:Tahoma;Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Đoạn Ngự theo phía sau cùng lúc bước vào bởi vì mệnh lệnh của mà ngây ngẩn cả người.

      font-family:Tahoma;Cùng lúc đó, Tiểu Thiên vừa bước tới cửa cũng bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà chân trước tới thu nhanh trở về.

      font-family:Tahoma;"Tấn nhi, con nghe mẫu hậu . . . . . ."

      font-family:Tahoma;"Ngươi câm miệng lại cho trẫm, mẫu hậu của trẫm sớm chết, ngươi xứng là mẫu hậu của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn xoay người lại, nhìn về phía Nguyệt Khê thái hậu, lại liếc mắt nhìn người trốn trong lòng Nguyệt Khê - Dương Hi. Ánh mắt càng trở nên lạnh như băng. Tiểu Thiên lúc này mới khôi phục lại, nhận thấy ở trong mắt lại lần nữa bắt đầu chợt lóe lên tia đau đớn.

      font-family:Tahoma;Cho dù ngụy trang lạnh, nhưng vẫn nhìn thấy được trong mắt

      font-family:Tahoma;“Tấn Nhi…”

      font-family:Tahoma;“Ngươi sao lại có thể có phép tắc mà xưng hô với trẫm như vậy, trẫm lập tức chém đầu của ngươi!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng nhìn, nắm chặt hai tay có chỗ phát tiết, nhận ra được, lúc này rất thống khổ.

      font-family:Tahoma;“ Ngươi… Ngươi làm gì mà đối với mẫu hậu hung dữ như vậy!” Tiểu Dương Hi mới mười tuổi vẻ mặt khờ dại, hề biết nguyên nhân, chỉ biết vị đại ca ca trước mặt này thể hung hăng đối với mẫu hậu như vậy. Tuy rằng mới mười tuổi, nhưng lúc này bị tức giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn dọa cho hoảng sợ.

      font-family:Tahoma;Tiểu Thiên bị thanh non nớt này hấp dẫn.

      font-family:Tahoma;Nhìn xem, tiểu tử này, còn thế mà tuấn tú như vậy, khi trưởng thành có phải là giống như hôn quân là mặt hàng cực phẩm .

      font-family:Tahoma;Dù có ngụy trang lãnh, nhưng vẫn là thấy được ánh mắt ......

      font-family:Tahoma;Ánh mắt lộ ra vài phần tính tình trẻ con, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác quen thuộc. Đúng, cảm giác quen thuộc này là đến từ Hoàng Phủ Tấn.

      font-family:Tahoma; cùng Hoàng Phủ Tấn có vài phần giống nhau. Quả là hai huynh đệ cùng mẹ sinh ra.

      font-family:Tahoma;Lại nhìn lại Nguyệt Khê thái hậu, mị lực thể chê, khó trách hoàng đế hai quốc gia đều thương bà ta, khó trách tiên hoàng bởi vì bà rời mà tự sát. Bà mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù có đứa con lớn như vậy là Hoàng Phủ Tấn, nhưng vẫn là nữ nhân xinh đẹp a.

      font-family:Tahoma;Khó trách Hoàng Phủ Tấn lại tuấn như vậy, xem ra là do mẫu thân mỹ mạo của di truyền lại.

      font-family:Tahoma;“Nếu ngươi muốn trẫm dùng phương thức như vậy đối đãi với ngươi, ngươi hãy theo mẫu hậu của ngươi, lập tức rời khỏi tầm mắt của trẫm.” Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn thấy thân đệ đệ mười tuổi cùng với mình giống nhau như đúc này, ánh mắt bắt đầu lạnh đến mức khiến cho người ta run rẩy.

      font-family:Tahoma;“Ngươi…Mẫu hậu.” Tiểu Dương Hi bị vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn dọa, trốn trong lòng Nguyệt Khê, có chút hoảng sợ.

      font-family:Tahoma;“Hi Nhi ngoan, đừng sợ, mẫu hậu ở đây.” Nguyệt Khê ôm tiểu Dương Hi, ôn nhu trấn an , ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại càng thêm chói mắt.

      font-family:Tahoma;“Như thế nào? Sao còn chưa cút?”

      font-family:Tahoma;“Tấn Nhi. Nguyệt Khê thái hậu là khách của Ai gia, sao con lại đem khách của Ai gia đuổi ?” Lúc này, Thái Hoàng thái hậu cuối cùng cũng mở miệng.

      font-family:Tahoma;“Hoàng Tổ mẫu, nữ nhân như vậy xứng bước vào Thanh Cung của ngài!” Khóe môi Hoàng Phủ Tấn nhếch lên tia châm chọc.

      font-family:Tahoma;“Tấn Nhi, khách nhân của Ai gia đương nhiên chỉ có Ai gia mới có thể đuổi, con ngồi lại ở nơi này của Ai gia trong chốc lát, được ?”

      font-family:Tahoma;“Tôn nhi rảnh! Hoàng Tổ mẫu cứ tự nhiên!” Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn kiên trì đuổi hai mẫu tử Nguyệt Khê nữa, mà xoay người, mang theo tức giận rời .

      font-family:Tahoma;Lúc bước qua cửa, dừng chân lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạt của Tiểu Thiên đứng ở trước cửa, rất nhanh liền rời .

      font-family:Tahoma;


      font-family:Tahoma;']Chương 297: Mẹ ruột đến là muốn mượn binh?

      magenta;font-family:Tahoma;'] Edit: Jolly

      font-family:Tahoma;']Beta: B.Cat
      font-family:Tahoma;


      font-family:Tahoma;"Ngự, con theo Tấn nhi , Ai gia cùng Nguyệt Khê thái hậu tâm chút."

      font-family:Tahoma;"Vâng, vi thần cáo lui." Kỳ , Thái Hoàng Thái Hậu , Đoạn Ngự cũng định . Tiểu tử kia phỏng chừng vài ngày này dễ chịu cho lắm.

      font-family:Tahoma;Tiểu Thiên đứng ở cửa, biết có nên bước vào hay , người ngồi bên trong cũng được xem như mẹ chồng cùng em chồng của nàng. Nàng tại lại biết tiếp đón cái người gọi là mẹ chồng kia như thế nào nữa.

      font-family:Tahoma;"Thiên Thiên? Con cũng đến đây." Thái Hoàng Thái Hậu thấy Tiểu Thiên đứng ở cửa, vội vàng kêu nàng lại: "Thiên Thiên, bước vào cùng Hoàng Tổ Mẫu tâm chút ."

      font-family:Tahoma;"Được, được." Gật gật cái đầu, mặt Tiểu Thiên có chút xấu hổ.

      font-family:Tahoma;"Thiên Thiên, vị này chính là Nguyệt Khê thái hậu Hạo Nguyệt quốc."

      font-family:Tahoma;"Nga, xin. . . . . . Chào."

      font-family:Tahoma;Tiểu Thiên hướng Nguyệt Khê khoát tay áo hành lễ. Má ơi, sao lại có cảm giác so với gặp cha mẹ còn muốn khủng bố hơn.

      font-family:Tahoma;"Chào." Nguyệt Khê nhìn Tiểu Thiên khẽ gật đầu.

      font-family:Tahoma;"Nguyệt Khê, Thiên Thiên là Hoàng Hậu của Tấn nhi."

      font-family:Tahoma;"À." Nguyệt Khê có lòng dạ nào mà lên tiếng, tại bà gấp đến mức còn tâm trí để ý đến chuyện gia đạo của Tấn Nhi, mà quốc của bọn họ mới là quan trọng nhất.

      font-family:Tahoma;Về điểm này, Tiểu Thiên tự nhiên cũng nhìn ra.

      font-family:Tahoma;"Mẫu. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu." Nguyệt Khê do dự mở miệng : "Về chuyện quốc gia của con mượn binh lực ngăn địch. . . . . ."

      font-family:Tahoma;"Nguyệt Khê!" Thái Hoàng Thái Hậu hơi bất mãn bẻ gãy lời của nàng: "Chuyện mượn dùng binh lực này, hay là ngươi hỏi Tấn nhi . Ai gia có khả năng làm chủ được, ngươi lâu như vậy mới tới, lần này hãy cùng Ai gia tâm chút ."

      font-family:Tahoma;Thái Hoàng Thái Hậu biểu ra vẻ trong lòng bất mãn.

      font-family:Tahoma;"Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu muốn tán gẫu chuyện gì?" Nguyệt Khê trong lòng tuy gấp rút, nhưng lại dám biểu ra bên ngoài.

      font-family:Tahoma;"Hãy về Tấn nhi ." Thái Hoàng Thái Hậu uống ngụm trà, bình thản mở miệng .

      font-family:Tahoma;"Được, vậy. . . . . . Vậy về Tấn nhi ." mặt Nguyệt Khê lên tia mất tự nhiên.

      font-family:Tahoma;Chỉ thấy Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thoáng qua Nguyệt Khê, nhưng chỉ mở miệng : "Đứa Tấn nhi kia quả rất có tài, năm ấy mười tuổi đăng cơ lên làm hoàng đế, còn đem quốc gia thống trị cường đại như vậy, Nguyệt Khê, ngươi muốn biết Tấn nhi từ năm mười tuổi tới bây giờ sống như thế nào ?"

      font-family:Tahoma;"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài có thể ít chuyện trọng yếu ?" Nguyệt Khê vẫn là vội vàng mà ngắt lời của Thái Hoàng Thái Hậu. Trong lòng bà ta cho Hạo Nguyệt quốc gấp đến độ lo lắng nếu lại lần nữa mượn được binh, quốc gia như vậy xong rồi, vậy Hi Nhi của bà ta phải là mang danh quốc vương mất nước sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :