1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 268: Chẳng lẽ. . . . . . Hôn quân coi trọng nàng?

      Edit:Kakulin


      Beta: Thanh Nhã & Quảng Hằng

      Nguy rồi, nên làm sao mới có thể trả lời hôn quân vấn đề này để vẹn toàn đôi bên đây. Nàng khó hiểu nhíu mày.

      Nhìn dáng vẻ khổ não của Tiểu Thiên cau có thôi, tâm Hoàng Phủ Tấn chìm xuống , ra cần hỏi, cũng biết trong lòng nàng là loại đáp án gì.

      "Trả lời câu hỏi này khiến cho ngươi khó khăn sao?" Cuối cùng, mở miệng hỏi phải từ tâm mình.

      "Này. . . . . ." , nàng rất khó khăn a, nghĩ tới tài nghệ của hôn quân này còn có thể hỏi ra vấn đề cao như vậy. Chẳng qua là —— Trong mắt hôn quân vừa thoáng qua vẻ mất mát rồi biến mất lại đại biểu cho cái gì?

      Chẳng lẽ . . . . . .

      thể nào! Tuyệt đối thể nào! Hôn quân lại phải người ngu, làm sao có thể coi trọng nàng chứ? Tiểu Thiên ở trong lòng hoàn toàn hủy bỏ khả năng này.

      Phải biết, hôn quân đối với nàng như "Cừu nhân" đây chính là lịch sử , hơn nữa "Ân oán" giữa bọn họ mà ..., còn phải mất khoảng thời gian dài.

      Càng đừng đến nàng và hôn quân trong khoảng thời gian này thuộc về “Ân oán hào môn”, điểm quan trọng nhất, cũng chính là hôn quân kiêng kỵ nhất, chính là vị hoàng hậu kia, cũng chính là nàng bây giờ, làm cho đội nón xanh, nữ nhân như vậy, hôn quân làm sao có thể coi trọng? Trừ phi hôn quân này bị ngốc, hơn nữa lại ngốc phải .

      Cuối cùng, nàng cũng kết luận lâu, mới cho ra đáp án hài lòng, "Hoàng thượng, ra ta đối với ngài cảm giác có hứng thú hay , cái này đối với ngài mà chút cũng quan trọng mà? Ngài nghĩ , đầu tiên, nếu ta là đối với ngài có hứng thú , thế nào ngài cũng là hoàng đế, lời này nếu để truyền ra ngoài, có nhiều điều mất thể diện. Tiếp theo, giả như ta ta đối với ngài cảm thấy hứng thú , với ngài cũng cần thiết? Dù sao ngài đối với ta cũng hứng thú, vậy ta mất thể diện, hơn nữa, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân, tất cả đều muốn  tranh thủ tình cảm của ngài, chỉ cần Hoàng thượng ngài gật đầu cái là được, ta nào có tinh lực cùng thời gian tranh giành ngựa đực với nhiều nữ nhân phải ?"

      "Niếp Tiểu Thiên!" Thanh Hoàng Phủ Tấn vang lên, mặt đen hơn phân nửa.

      "Được rồi, được rồi, ngài đừng rống lên, ta gọi ngài ngựa đực là được, ta chỉ là thói quen mà thôi." Bị Hoàng Phủ Tấn rống lỗ tai liền  ngứa ngáy, nàng gãi gãi lỗ tai, bất mãn nhíu mày.

      Hôn quân này, ngày rống nàng, là có nhiều khó chịu nha.

      Chương 269: Tức giận trung lại dẫn mất mác!

      Edit: Quảng Hằng

      Thói quen? Nàng còn dám đây là thói quen? Nếu nàng cứ theo thói quen này khi sứ thần ngoài quốc đến, nàng cứ mở miệng ngậm miệng gọi là ngựa đực gương mặt hoàng đế này của phải ném ở chỗ nào?

      Càng làm cho tức giận  còn phải là cái này, mà là, nghe khẩu khí của nứ nhân chết tiệt này, tựa hồ đối với chút cũng quan tâm, chỉ riêng điểm này mà thôi, nàng lại đem quan hệ giữa bọn họ tùy ý như vậy, tức, tức đến muốn nổ tung, nhưng đồng thời tức giận, lại xen lẫn  chút mất mác dễ dàng phát giác.

      Cuối cùng, bùng phát cơn giận, nhìn Tiểu Thiên cái, khóe miệng của lộ ra nhàn nhạt khổ sở, trong mắt của Tiểu Thiên, khổ sở, như vậy nên xuất từ mặt Hoàng Phủ Tấn , lại càng   xuất trước mặt Niếp Tiểu Thiên nàng.

      Điểm này đồng thời cũng làm cho Tiểu Thiên mờ mịt, tâm tình lại trở nên trầm trọng.

      Chỉ nghe khẩu khí mang theo giễu cợt mở miệng : "Niếp Tiểu Thiên, tệ a, càng ngày càng hiểu biết nhỉ, ngươi sai, ngươi đối với trẫm có hứng thú hay quả quan trọng, quan trọng là. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch môi, lạnh lùng đưa tay nâng cằm nàng lên, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng , "Quan trọng là, trẫm đối với ngươi có hứng thú hay , chỉ tiếc. . . . . ." Động tác tay   ngừng lại, thu tay về, nhìn về phía cặp mắt kinh ngạc  của Tiểu Thiên, mở miệng : "Chỉ tiếc trẫm đối với ngươi chút hứng thú cũng có."

      Mặc dù đây là đáp án Tiểu Thiên sớm dự liệu được , nhưng khi Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, dùng vẻ mặt cười nhạo lại khinh thường, lại chính miệng ra như vậy, tâm Tiểu Thiên vẫn mang theo nỗi đau mơ hồ, đau đến ngay cả chính nàng đều chưa từng nhận thấy được.

      "Đương nhiên ." Miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra nụ cười, nàng đón nhận đôi mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Tấn, mở miệng cười .

      Có lẽ nàng biết, nụ cười nàng bày ra  lúc này rất khó coi.

      Giữa hai người lần nữa trầm mặc, bọn họ nhìn vào mắt lẫn nhau  gì, khí lưu chuyển hơi thở ai cũng hiểu.

      Cho đến thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, " cần nữa, mau ăn mì cho xong, trẫm cũng phụng bồi."

      Có lẽ là bởi vì lửa giận trong lòng chỗ phát tiết, Hoàng Phủ Tấn muốn chờ ở trong phòng bếp nữa, dám bảo đảm cơn giận của mình có thể đem nữ nhân ngốc biết điều  trước mắt này trực tiếp ném vào bếp lò phía dưới làm củi chụm hay .
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 270: Trẫm đối với ngươi chút hứng thú cũng có!

      Bỏ lại câu kia, liếc Tiểu Thiên cái, bỏ lại nàng mình ở lại trong phòng bếp, xoay người rời thẳng.

      Nhìn Hoàng Phủ Tấn nhảy ra khỏi ngưỡng cửa kia khắc, Tiểu Thiên cũng mở miệng lưu lại, ngay cả nàng biết nên mở miệng thế nào, lại biết có lý do gì lưu ở lại.

      Cố trấn tĩnh tinh thần, nàng khổ sở  nâng khóe miệng lên, cầm lên chiếc đũa, tiếp tục ăn mì, lại cảm giác được ánh mắt ê ẩm, ăn vào miệng cũng trở nên vô vị.

      "Mì này sao lại biến vị rồi?" Nàng cau mày tự , lần nữa gắp vài ngụm nhét vào trong miệng, nhưng nàng làm thế nào cũng thể nuốt xuống, ở khóe miệng, nàng nếm đến  chút mùi vị mặn mặn, xen lẫn trong sợi mì, để cho nàng nhai khổ cực, rất khổ cực!

      Sau khi Hoàng Phủ Tấn bao lâu, Tiểu Thiên cứ ngồi đó mình ăn như bị tra tấn , từng miếng từng miếng  đem mì trước mặt nhét vào trong miệng, cho dù ăn chút mùi vị cũng có, nàng vẫn nhắm mắt ăn xong ngụm cuối cùng.

      Cũng biết mình ăn bao lâu, cho đến khi ngoài cửa vang lên thanh kinh ngạc của thái y.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng hậu nương nương!" Lý Tĩnh vừa vào phòng bếp, liền thấy Tiểu Thiên mình ngơ ngác ngồi đó ăn mì, liên tục ngừng chạy vội tới trước mặt Tiểu Thiên.

      "Thần đáng chết, để cho nương nương phải vất vả ." Lý Tĩnh quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên, vẻ mặt khổ não.

      Thanh của Lý Tĩnh làm cho suy nghĩ vòng vo của Tiểu Thiên quay trở lại, lúc này, nàng mới phát ngoài phòng trời biết khi nào sáng choang.

      Nhìn chén mì vừa được giải quyết hết, nàng tự giễu cười cười, "Tô mì này đúng là nhiều, làm ta ăn đến mấy canh giờ."

      Trong đầu lại lần nữa thoáng qua vẻ mặt lãnh đạm lại mang theo giễu cợt của Hoàng Phủ Tấn lúc rời còn có câu đó "Trẫm đối với ngươi chút hứng thú cũng có" , lòng của nàng lại lần nữa co chặt lại.

      "Thế nào? Tâm lại bắt đầu đau." Ôm ngực, nàng lại lần nữa nhíu mày.

      Nhìn Lý Tĩnh trước mặt quỳ , "Thái y cần tự trách, Bổn cung có thói quen tự mình làm đồ ăn." Đột nhiên có tâm tình, nàng vô lực từ ghế đứng lên, giọng bình thản  mở miệng .

      "Đa tạ nương nương." Lý Tĩnh xoa xoa mồ hôi lạnh, từ đất đứng lên.

      "Ừ, Bổn cung về trước, tối hôm qua đa tạ thái y cứu giúp!" Nàng hướng Lý Tĩnh lễ phép gật đầu cái.

      Chương 271: Lại gặp vũ Lạc Thủy!

      "Nương nương ngài đừng làm vi thần phải hổ thẹn, đây chính là chức trách của vi thần ."

      "Ừ." quan tâm đến lời khách sáo của thái y, nàng vòng qua thái y tới cửa.

      "Thần cung tiễn nương nương!" tới cửa, Tiểu Thiên nghe được thanh thở phào cái to của Lý Tĩnh, nàng buồn cười  nâng lên khóe miệng, vị hoàng hậu này như nàng có khủng bố như vậy sao? Phải thở phào giống như đưa tiễn được ôn thàn vậy, so với tên hôn quân đó, nàng là người tốt đó nha.

      Hôn quân? Hai chữ này để cho mi mắt Tiểu Thiên  lại rũ xuống lần nữa.

      ra khỏi Thái Y Viện bao lâu, gió lạnh bên ngoài mang theo chút thấu xương, Tiểu Thiên nghiêng đầu, theo bản năng đem y phục người kéo chặc, mới phát người của mình từ đầu tới đuôi cũng khoác áo long bào đó của Hoàng Phủ Tấn.

      Bất đắc dĩ thở dài, nàng lắc đầu cái, tiếp tục về  hướng Vũ Phượng Cung.

      Lúc ngang qua ngự hoa viên, nàng đụng phải Vũ Lạc Thủy từ Thanh cung ra ngoài.

      "Đúng . . . . . ." Tiểu Thiên ngẩng  đầu lên, "Lạc Thủy, là ngươi sao? Sao ngươi dậy sớm như thế?"

      "Thiên Thiên?" Vũ Lạc Thủy thấy Tiểu Thiên, cũng kinh ngạc , "Sao ngươi sáng sớm liền đến ngự hoa viên vậy?"

      "A, ta mới từ Thái Y Viện về."

      "Thái Y Viện?" Vũ Lạc Thủy khẩn trương nhìn nàng cái, "Ngươi làm sao vậy?"

      " có gì, chỉ là đau dạy dày chút, ha ha ~~~" nghĩ đến căn bệnh bao tử tỉ lệ chính xác chỉ có mười vạn phần có  , nàng cảm thấy mất mặt, đoán chừng là đời này chắc cũng chỉ xui xẻo đến mức này mà thôi.

      "Vậy bây giờ tốt chút nào chưa? Sao chỉ mình ngươi đến Thái Y Viện vậy?" Vũ Lạc Thủy hỏi xong những lời này, mới chú ý tới long bào người của Tiểu Thiên, nàng dĩ nhiên là nghĩ tới điều gì, tâm hơi trầm xuống.

      "Ách. . . . . ." Tiểu Thiên cũng chú ý tới mi mắt rũ xuống của Vũ Lạc Thủy, nàng đột nhiên nghĩ đến long bào người mình, trong lúc nhất thời nàng biết trả lời như thế nào, nàng sợ Vũ Lạc Thủy hiểu lầm.

      "Là hoàng thượng đưa ngươi   à." Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra nụ cười , nàng muốn để cho Tiểu Thiên thấy khổ sở trong mắt nàng.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 272: Cảm giác tựa như có lỗi với Lạc Thủy!

      "Cái đó. . . . . ." Tiểu Thiên gãi gãi đầu, có chút lúng túng, cảm thấy, cảm thấy mình giống như phạm phải mười điều ác nhất đời vậy

      "Lạc Thủy, ngươi đừng hiểu lầm, ra là bởi vì ngày hôm qua ta. . . . . . Chính là Hoàng Phủ Tấn . . . . . ." Đáng chết, nên như thế nào đây, cũng thể Hoàng Phủ Tấn nửa đêm canh ba còn ở lại trong Vũ Phượng cung của nàng, sau đó còn ra phát cái loại "Kích tình"gì đó, làm cho nàng đau bụng vào"Bệnh viện" ?

      "Thiên Thiên, ngươi đừng khẩn trương nữa, ngươi theo ta giải thích cái này làm gì nha?" Vũ Lạc Thủy đưa tay, đem y phục của nàng kéo chặc chút, "Ngươi mau trở lại Vũ Phượng Cung , khí trời lạnh như vậy, còn mặc ít như thế!" Giọng của Vũ Lạc Thủy  mang theo  mấy phần trách cứ.

      "Lạc Thủy, ta. . . . . ." Thấy Vũ Lạc Thủy đối với nàng tốt như vậy, Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy đau lòng , luôn có cảm giác tựa như là mình đoạt nam nhân của nàng ấy, "Lạc Thủy, ra ta cùng Hoàng Phủ Tấn . . . . . ."

      "Thiên Thiên, ta có sao mà, ngươi nhanh lên chút, trở về thôi." Vũ Lạc Thủy cắt đứt lời của Tiểu Thiên..., nàng biết Tiểu Thiên cảm thấy mình hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ, nhưng, hành động của hoàng thượng trong lòng nàng càng ràng hơn so với ai khác, nếu là hoàng thượng trước kia , tuyệt nửa đêm canh ba tự mình đưa nữ nhân đến Thái Y Viện, coi như nếu có vị phi tử nào ngã bệnh, nhiều lắm là kêu người truyền thái y thôi, sao lại giống như tối hôm qua vậy, tự mình đưa Hoàng hậu nương nương đến Thái Y Viện chứ, nàng cần suy nghĩ cũng biết, hoàng thượng là có bao nhiêu khẩn trương với vị hoàng hậu này .

      "Lạc Thủy. . . . . ." Tiểu Thiên cắn môi dưới, gương mặt đau lòng, nhưng ngay sau đó lại tựa như nghĩ đến cái gì, đem long bào người cỡi ra, "Lạc Thủy, ra bộ y phục này là ta cứng rắn lột từ người hoàng thượng xuống, tại ngươi giúp ta trả lại cho , ta trước đây." xong, cầm quần áo nhét vào tay của Vũ Lạc Thủy, vòng qua nàng, định rời , nàng ở trước mặt Vũ Lạc Thủy rất khẩn trương.

      Hoặc giả phải là bởi vì long bào người, càng thêm bởi vì trong lòng nàng tồn tại những ý nghĩ kia, nàng ở trước mặt Cũ Lạc Thủy có vẻ có chút chột dạ.

      Càng nhìn thấy Vũ Lạc Thủy cố gắng gượng cười vui, nàng lại càng đau lòng, tên ngu ngốc Lạc Thủy này a, ràng thích Hoàng Phủ Tấn, tại sao lại phải đè ép như vậy, còn phải khắp nơi thay nàng suy nghĩ, biết Hoàng Phủ Tấn đời trước tích đức gì, thế nhưng gặp phải tốt như Lạc Thủy vậy , quá đáng hơn chính là, hôn quân đó chút cũng biết tâm ý của Lạc Thủy .

      Chương 273: Hôn quân lại gặp hôn quân!

      Vũ Lạc Thủy làm sao lại biết những lời này của Tiểu Thiên đích thực giả dối, Thiên Thiên ngốc này, ngay cả láo cũng biết cách , nàng đem y phục từ người hoàng thượng lột xuống , nếu thực hoàng thượng muốn..., nàng lột xuống được sao? Nàng suy đoán, đoán chừng y phục này là hoàng thượng tự mình cỡi ra cho nàng ấy.

      Thấy Tiểu Thiên muốn vội vả rời , Vũ Lạc Thủy đưa tay giữ nàng lại, "Thiên Thiên, ngươi đem y phục này cởi ra, trở về nhất định cảm lạnh , mau phủ thêm ."

      " cần, Lạc Thủy, ta thích mặc y phục của hôn quân mà!" Tiểu Thiên nhíu mày, đẩy y phục Vũ Lạc Thủy đưa tới, mặc dù nàng tại đông lạnh sắp chảy nước mũi, nhưng nàng lần này chết cũng mặc quần áo của Hoàng Phủ Tấn .

      "Thiên Thiên. . . . . . ."

      "Ai nha, Lạc Thủy, ngươi đừng kéo ta nha, y phục này ngươi mau cầm trả lại cho Hoàng Phủ Tấn , hắt xì ——" Nha Nha , đáng chết mà,  nhảy mũi thể nhịn chút được sao.

      "Ngươi xem ngươi kìa, cũng nhảy mũi rồi, còn chịu mặc vào ." Vừa , Vũ Lạc Thủy đem y phục chuẩn bị phủ lên người của  Tiểu Thiên.

      " muốn mà, ta muốn mặc, hắt xì ——"

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      "Lạc Thủy, ngươi mau buông tay ra." Vừa , tay đẩy ra đôi tay níu lấy cánh tay của mình ra, bất ngờ, mất trọng tâm, ngã nhào tới trước , cả người rơi vào bờ ngực kiên cố.

      "Ủa. . . . . . Hôn quân!" Tiểu Thiên mở to mắt, thấy là Hoàng Phủ Tấn nàng thét chói tai thành tiếng, hôn quân này sao lại xuất lúc này.

      Nhìn sắc mặt xanh mét của vào lúc này có vẻ rất là kinh khủng, tựa như hận cắn nàng vài ngụm vậy.

      Lập tức từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn  bắn ra ngoài, nàng cẩn thận lui về phía sau  mấy bước, muốn động thân chạy trốn, lại bị tiếng gầm của Hoàng Phủ Tấn lên cho gọi lại.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám chạy thử xem!" Thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn tia nhiệt độ nào vang lên ở sau lưng nàng.

      Vũ Lạc Thủy thấy vẻ muốn giết người mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng đồng tình nhìn Tiểu Thiên cái.

      "Hoàng thượng, ngài gọi ta?" Nuốt ngụm nước bọt, nàng khổ não  xoay người lại.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi là ngại cuộc sống ngươi quá dài có phải hay !" Tiếng rống giận của Hoàng Phủ Tấn  vang lên lần nữa, sắc mặt xanh mét  ở trong gió rét này làm cho người ta càng thêm cảm thấy rét lạnh .
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 274: Hoàng Phủ Tấn bị thương trong lòng!


      Edit: Bạch Liên
      Beta: Mèo Đen Lười Biếng


      Đáng chết, nữ nhân này, làm hại từ sau khi rời Thái Y viện trở về, mấy canh giờ chợp mắt được. Nhịn cả đêm, cuối cùng vẫn nhịn được, xem nàng chút, hề nghĩ tới, ở trong ngự hoa viên, nữ nhân này lại để cho nhìn thấy chính nàng ngay trong gió lạnh mà cởi bỏ y phục, nàng cứ như vậy mà sợ lạnh chết sao?


      Còn có, y phục của làm cho nàng khó chịu vậy sao, cứ như thể, thể chờ đợi nổi đem y phục cởi xuống.


      Nhất là câu kia: “Ta thích mặc y phục của hôn quân” Lại càng làm cho giận đến sắc mặt tái xanh. đáng ghét vậy sao? Nàng ghét đến mức ở nơi gió rét lạnh thấu xương này liều mạng, sợ chết mà đem y phục cởi bỏ xuống.


      phải như vậy!” Lời của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên lắc đầu như trống bỏi, nàng là ngốc mà, cái gì cũng có thể ngại, chính là nên ngại mạng mình quá dài, nếu ông trời trừng phạt a.


      “Lạc Thủy!” Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên gọi Lạc Thủy đến, tầm mắt lại thủy chung vẫn chăm chú vào Tiểu Thiên.


      “Hoàng thượng, có Lạc Thủy!” Vũ Lạc Thủy cầm theo long bào lập tức xuất trước mặt Hoàng Phủ Tấn.


      "Đem y phục tới đây!" Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, bàn tay lại hướng Vũ Lạc Thủy, trong mắt tức giận vẫn ngừng tăng lên. Thấy vậy, Tiểu Thiên càng ngày càng chột dạ đem cổ rụt lại.


      Mụ mụ a, sắc mặt lúc này của hôn quân sao mà lại khủng bố như vậy a?


      "Hoàng thượng." Vũ Lạc Thủy cầm quần áo đưa tới tay Hoàng Phủ Tấn, nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc này, nàng đoán chừng, hoàng thượng đại khái bị Thiên Thiên làm cho giận đến điên lên rồi.


      "Niếp Tiểu Thiên, thích mặc y phục của trẫm phải ?" Hoàng Phủ Tấn cầm lấy quần áo thành nắm, đặt ở trước mặt Tiểu Thiên, "Thà bị chết rét cũng muốn cầm quần áo trả lại cho trẫm phải ?" Thanh của Hoàng Phủ Tấn chậm rãi vang lên, nghe thấy được câu này của mặc dù ràng mang theo tức giận, nhưng trong lời vẫn kèm theo mấy phần bị thương. Tiểu Thiên biết có nghe được hay , nhưng đứng ở bên Vũ Lạc Thủy, cũng là hiểu ràng.


      "Ừ, ừ!" Bị vẻ mặt giết người này của  Hoàng Phủ Tấn dọa đến ngây ngốc, Tiểu Thiên lập tức đàng hoàng gật gật đầu.


      "Thiên Thiên. . . . . ." Vũ Lạc Thủy thấy nàng gật đầu, liên tục ngừng đưa tay lôi kéo góc áo nàng, cố gắng nhắc nhở nàng. Đứa ngốc này cũng phải là nhìn thấy hoàng thượng tức giận đến vậy sao, nàng còn dám thành mà gật đầu như thế.






      Chương 275: Hôn quân đem long bào mà xé!


      Edit: Bạch Liên
      Beta: Mèo Đen Lười Biếng


      Nhờ nhắc nhở của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên lập tức thức thời lắc đầu cái, má ơi, nhưng lại mới vừa bị hôn quân hù dọa cho sửng sốt, nàng vẫn thành mà gật đầu.


      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi cần gật đầu rồi lại lắc đầu, muốn mặc phải ? Vậy đem vứt bỏ cũng tốt lắm!" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn xong đặc biệt nặng, đâm thẳng đến tâm Tiểu Thiên, nàng mơ hồ nghe ra trong lời của Hoàng Phủ Tấn có mang theo mất mát.


      Theo từng lời của Hoàng Phủ Tấn buông xuống, chỉ thấy ở trước mặt Tiểu Thiên, đem long bào cầm trong tay xé thành hai mảnh, hướng sau lưng ném cái, đẩy Tiểu Thiên ra, sải bước rời .


      "Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy kinh sợ, hoàng thượng lại đem long bào xé thành hai nửa cứ như vậy mà ném, đây chính là long bào a, là đại biểu cho thân phận hoàng đế - long bào a, lại vì hoàng hậu chọc cho giận lên, cứ như vậy mà đem long bào xé nát ném xuống đất.


      Nhặt lên long bào dưới đất , Vũ Lạc Thủy mang vẻ mặt phiền muộn mà đứng lên, nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Tấn rời mang theo tức giận, lại mơ hồ lộ ra mấy phần mất mát, nàng vô lực mà thở dài.


      đáng sợ a. . . . . . Lạc Thủy, giống như rất tức giận nha. món đồ như long bào vậy mà cũng xé!" Tiểu Thiên cũng bị tức giận như vậy của Hoàng Phủ Tấn hù dọa ngây ngẩn cả người. Nàng cũng nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn bởi vì nàng mặc y phục của liền tức giận đến như vậy.


      "Thiên Thiên, hoàng thượng, ngài ấy. . . . . ." Vũ Lạc Thủy vốn muốn , nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, ra.


      "Thiên Thiên, ngươi đem y phục khoác lên mà về Vũ Phượng Cung trước , cứ như vậy bị lạnh ." Vũ Lạc Thủy cầm y phục, khoác lên người Tiểu Thiên, vẻ mặt bất đắc dĩ.


      "Nhưng mà, Lạc Thủy, y phục này. . . . . ." Nàng cúi đầu, liếc mắt nhìn long bào người, rất muốn , y phục này bị hôn quân xé thành như vậy rồi, muốn nàng làm sao mặc đây, khắp nơi đều có gió lùa a.


      "Thiên Thiên, trước liền mặc lại rồi , tránh cho bị cảm lạnh, đây chính là long bào của hoàng thượng, chống lạnh cũng tệ lắm ."


      Rách như vậy mà còn chống lạnh nha? Tiểu Thiên ở trong lòng xuất thêm câu hỏi, nhưng cũng bác bỏ ý tốt của Vũ Lạc Thủy, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái, "Được rồi, vậy ta trước nha." Đem long bào khoác lên người, nàng xoay người thở dài.


      Xem ra đúng là nàng có tiềm lực làm nữ hoàng, động chút là mặc long bào, mặc dù mỗi lần đều là do tên hôn quân kia cởi ra mặc cho nàng .


      <div id="yui_3_2_0_1_13369903755351474" style="Nghĩ đến đây, trong lòng của nàng bất giác trầm hẳn xuống, trong mắt mang theo vài phần mê mang, hôn quân kia, rốt cuộc là người như thế nào?


      Ai ~~~



      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 276: Đem long bào ném !


      Edit: Bạch Liên
      Beta: Mèo Đen Lười Biếng & Quảng Hằg



       Lúc nàng trở lại Vũ Phượng Cung, thấy Đóa Nhi lo lắng qua lại  ở cửa. Thấy nàng xuất , cặp mắt lập tức sáng lên, chạy vội về hướng nàng.


      "Tiểu thư, ngài đâu thế, buổi sáng nô tỳ đến phòng ngài tìm được ngài, hù chết nô tỳ a." Đóa Nhi khẩn trương đến  sắp khóc.


      "Ai nha, Đóa Nhi, em đừng động chút là khóc nha, tiểu thư ta chẳng qua là cùng hoàng thượng đến Thái Y Viện chút."


      "Đến Thái Y Viện? Tiểu thư, ngài có sao ?" Đóa Nhi lập tức khẩn trương lên.


      " tại sao. Đóa Nhi chúng ta vào thôi, bên ngoài lạnh lắm." Vừa , vừa lôi kéo long bào người lại. Nàng muốn nhắc lại chuyện tối hôm qua, nó phát sinh ra ít chuyện dài dòng, cứ xem như chỉ là lần diễn sai rồi đùa giỡn , có ý nghĩa gì.


      Hôn quân tối hôm qua ở trong phòng bếp, nhu tình cùng cưng chiều đối với nàng khi đó để cho trong lòng nàng  mang theo loại hơi chua xót.


      "Dạ, tiểu thư."


      Trở lại phòng, Tiểu Thiên đem long bào người cởi xuống, nhận lấy y phục mà Đóa Nhi đưa tới mặc lên. Nàng nhìn long bào tay bỗng chốc trở nên ngây ngô .


      "Tiểu thư? Tiểu thư?" Đóa Nhi thấy Tiểu Thiên như vậy, nhàng đẩy nàng cái. Tiểu thư là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay đều rất khó hiểu.


      "Hửm?" Tiểu Thiên giương mắt, lạnh lùng nhìn Đóa Nhi.


      "Tiểu thư, ngài sao thế?"


      " có gì." Nàng lắc đầu cái, đem long bào tay giao cho Đóa Nhi, mở miệng : "Y phục này hỏng, mang ném ."


      "Hả. . . . . . Tiểu thư, đây chính là long bào a." Đóa Nhi cả kinh trừng lớn cặp mắt, ném long bào, phải là tử tội sao.


      "Cũng hỏng, ném hay ném có quan hệ gì, để lại cũng chiếm diện tích." Tiểu Thiên nhịn được mà nhíu mày.


      "Nhưng, tiểu thư. . . . . ."


      "Được rồi, mau cầm ném , cái này chính là do hoàng thượng vứt bỏ cần tới, chúng ta giữ lại làm gì." Tiểu Thiên càng ngày càng nhịn được.


      "Dạ, dạ, nô tỳ cầm vứt bỏ là được." Thấy Tiểu Thiên giận dữ, Đóa Nhi cũng còn dám chuyện nữa. ra, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư nhà nàng phát hỏa với nàng. xảy ra chuyện gì với tiểu thư, hôm nay kỳ quái nha.


      Lắc đầu cái, Đóa Nhi làm saocũng nghĩ thông, cuối cùng, thể làm gì hơn là cầm long bào ra ngoài.


      "Chờ lát!" Đóa Nhi vừa đến cửa, Tiểu Thiên lại lên tiếng gọi nàng lại.

      "Tiểu thư?"

      Chỉ thấy Tiểu Thiên nhíu mày, cắn môi dưới, bộ dạng trầm tư suy nghĩ.


      lúc lâu sau, nàng mới giương mắt nhìn về phía Đóa Nhi, tới bên cạnh Đóa Nhi, cầm lấy long bào, "Cứ để lại cho ta "


      "Tiểu thư, ngài phải mang cái này đem ném sao?" Mặt Đóa Nhi ngơ ngác, tiểu thư hôm nay quá kỳ quái.


      " ném nữa, đưa cho ta ." Tiểu Thiên cầm lấy long bào xoay người , mới vừa mấy bước, bước chân lại ngừng lại, xoay người với Đóa Nhi: " lấy ít kim chỉ tới đây."


      "Tiểu thư, lấy kim chỉ làm cái gì?"


      "Vá y phục." Tiểu Thiên đơn giản đáp tiếng.


      "Tiểu thư, những việc nặng này hãy để cho nô tỳ làm ."


      " cần, nhanh đem kim chỉ đến cho ta ." Tiểu Thiên hướng nàng phất phất tay, rồi hướng tới bên ghế ngồi xuống.


      "Dạ, tiểu thư." Đáp tiếng, Đóa Nhi xoay người ra ngoài. Tiểu thư này, là càng ngày càng kỳ quái.


      Sau khi Đóa Nhi , Tiểu Thiên ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn long bào bị Hoàng Phủ Tấn xé thành hai nửa, còn có cả lúc mang theo tức giận rời , nhìn bóng lưng tịch kia, làm cho tâm của nàng có chút khẩn trương.


      " bạo quân xấu xa!" Đem long bào thả lên bàn, Tiểu Thiên bất mãn .


      bao lâu, Đóa Nhi liền cầm kim chỉ bước vào.


      "Tiểu thư, thứ mà người muốn đây."


      "Ừ, đưa cho ta."


      Nhận lấy kim chỉ từ trong tay Đóa Nhi, Tiểu Thiên liền kéo lại long bào bàn, chuẩn bị vá lại.


      "Tiểu thư, cái này, cho dù long bào vá lại có tốt lắm, hoàng thượng cũng mặc đâu?" Đóa Nhi nhịn được mở miệng .


      Vấn đề của Đóa Nhi ra làm cho Tiểu Thiên mới vừa đâm mũi kim thứ nhất vào liền ngừng lại.


      Nàng hơi ngẩn ra, ra Đóa Nhi nàng cũng biết, dù cho long bào này được vá tốt chăng nữa Hoàng Phủ Tấn cũng là thể nào mặc lại, chẳng qua là nàng muốn đem long bào Hoàng Phủ Tấn cứ như vậy mà ném , trong lòng nàng mang theo cảm giác nhàn nhạt khó chịu.


      "Ta vá tốt cũng phải là cho hoàng thượng mặc, ta chỉ là tiện mà luyện tay chút thôi." Tiểu Thiên có chút ‘khẩu thị tâm phi’ trả lời. (miệng đằng, tâm nghĩ nẻo)


      "A, là như vậy a, nhưng mà tiểu thư à, trước kia công phu thêu thùa của ngài  rất lợi hại nha, tại sao còn phải luyện?" Đóa Nhi mang theo gương mặt ngây thơ hỏi.


      "A? Cái này. . . . . . Cái đó. . . . . ." Tiểu Thiên bỗng thấy chột dạ, lúc nào nàng công phu thêu thùa lợi hại vậy. Cho dù có, cũng chỉ là lúc giải phẫu cho bệnh nhân vá lại vết thương mà thôi, cái này cũng được cũng gọi là thêu thùa sao?


      Chương 277: Thật ra nàng  rất quan tâm đến long bào này!


      Edit: Bạch Liên
      Beta: Mèo Đen Lười Biếng & Quảng Hằng



      " lâu thêu thùa, ta quên mất rồi, hay là cứ luyện lại ." Nàng tùy tiện tìm lấy cớ.


      "A, như vậy a, tiểu thư, vậy ngài cứ luyện từ từ , nô tỳ ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho người." Đóa Nhi cũng hoài nghi nhiều, xoay người ra ngoài.


      Sau khi Đóa Nhi ra ngoài, Tiểu Thiên cầm long bào bị Hoàng Phủ Tấn xé rách lên, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận .


      "Vá lại như thế nào mới dễ nhìn chút đây."


      ". . . . . ."


      "Hay là vá dựng thẳng ."


      ". . . . . ."


      " được, vá dựng thẳng lại có thể quá khó nhìn hay ?"


      ". . . . . ."


      "Hay là vá vượt qua ."


      ". . . . . ."


      "Nếu dùng cách khâu giải phẫu vá vết thương ."


      Nàng tự nhủ mình, cầm long bào trước sau mà suy nghĩ, tựa hồ vá thế nào đều phù hợp ý của nàng, vá thế nào cũng cảm thấy làm cái long bào này trở nên khó coi a.


      Nàng —— rất quan tâm long bào này. Hoặc là , nàng rất quan tâm đến người mặc bộ long bào  này.


      Chẳng qua là, nàng vẫn hiểu ràng được điểm này.


      "Được, được, cứ vá như vậy là được rồi, dù sao hôn quân cũng mặc!" Cuối cùng, Tiểu Thiên nhịn được gãi gãi long bào trong tay, cầm kim đâm.


      "A ——" trong Vũ Phượng cung truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, dọa cho bọn cung nữ thái giám sợ hãi mà chạy vào.


      "Nương nương, ngài có sao ?" Dẫn đầu xông vào là Đóa nhi, mặt của nàng mang theo hoảng sợ ràng.


      "Ta bị kim đâm vào tay." Thấy sau lưng Đóa Nhi có rất nhiều cung nữ cùng thái giám bị tiếng kêu của mình dọa cho sợ mà chạy vào, mặt Tiểu Thiên thoáng qua vẻ lúng túng, dường như nàng lúc đó hơi lớn tiếng chút.


      "Nương nương, để nô tỳ xem tay của ngài chút ." mặt Đóa nhi mang theo vài phần lo lắng mà bước thẳng tới.


      " sao, sao nữa rồi." Tiểu Thiên ngượng ngùng cười cười. Ai, những cổ nhân này đúng là dễ hư, lại là còn cổ nhân có thân phận cao quý, phải chỉ là bị châm trúng mấy cái thôi sao, mọi người cũng cần khẩn trương giống như là nàng chân bước vào quan tài vậy.


      Nhìn Đóa Nhi cùng cung nữ thái giám đối mặt nhìn nhau , Tiểu Thiên phất phất tay, "Đóa nhi lưu lại, các ngươi cũng xuống ."


      "Dạ, nương nương."


      <div id="yui_3_2_0_1_13369903755351513" style="Đợi những người này lui xuống hết, mặt Tiểu Thiên trở nên thần bí, đem Đóa Nhi kéo lại bên, "Đóa nhi, ngươi thử xem, cái long bào này vá thế nào cho khá hơn chút?"

      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :