1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Như Trang

      Beta: Thanh Nhã& Quảng Hằng


      Chương 218: Tiểu thư im lặng!

      Bỏ lại câu như vậy, cũng chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng.

      chưa được mấy bước, bước chân của nàng liền chậm lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ sở, ánh mắt ê ẩm, trong lòng đè nén  khó chịu.

      Mà tại Vân Tiêu cung, Hoàng Phủ Tấn bị câu cuối cùng của nàng làm cho ngây ngẩn cả người.

      Hoàng thượng vô cùng ghét thê tử danh nghĩa là ta đây, phải sao?

      Lời của Tiểu Thiên thoáng qua trong đầu Hoàng Phủ Tấn, bên ghế thất thần ngồi xuống.

      ghét nàng sao? Vị “Thê tử danh nghĩa”này ?

      Chân mày khẽ nhíu lại, bóng lưng đơn bạc của Tiểu Thiên lúc rời khỏi Vân Tiêu cung thoáng qua trong đầu óc , lại làm cho trong lòng dâng lên trận đau lòng.

      Vũ Phượng Cung ——

      "Tiểu thư, nên dùng bữa tối ."

      "Tiểu thư?" Thấy Tiểu Thiên có phản ứng, Đóa Nhi đưa tay nhàng đẩy nàng cái.

      Tiểu thư xảy ra chuyện gì nhỉ, sau khi trở về tới giờ vẫn là im lặng, câu cũng . Cứ ngồi ngây ngô cả buổi chiều như vậy.

      Đây cũng giống như tiểu thư trước kia, nhưng kể từ lúc tiểu thư mất trí nhớ, liền cả ngày chuyện ngừng, hoàn toàn giống như hôm nay, an tĩnh cả buổi chiều.

      Nghe Qúy công công , tiểu thư bị Hoàng thượng bắt từ Tầm Hoan lâu trở về, chẳng lẽ tiểu thư bị Hoàng thượng mắng nên mới như vậy?

      đúng, đúng, như vậy giống tiểu thư a.

      Theo như tình huống thường ngày, cứ coi như là  tiểu thư bị Hoàng thượng mắng sao, nàng  trở lại cũng líu ríu ngừng, những lời Hoàng thượng với nàng hoàn  toàn chỉ như gió thoảng bên tai. Nhưng hôm nay tiểu thư là kì quái.

      “Ừ? Chuyện gì?” Phục hồi tinh thần, Tiểu Thiên mang vẻ mặt mê mang, mới vừa rồi nghĩ đến quá nhập thần rồi, hoàn toàn nghe thấy Đóa Nhi gọi nàng.

      "Tiểu thư, ngài sao thế?" Đóa Nhi vẫn yên lòng hỏi.

      "Ta?" Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười cười, "Ta sao a."

      "Tiểu thư. . . . . ."

      “Ta sao nữa, em tìm ta làm gì?” Tiểu Thiên cắt đứt lời Đóa Nhi, câu hỏi mà Đóa Nhi muốn tới làm cho trong lòng nàng rất thoải mái.

      Từ Vấn Thiên cung trở về, lòng nàng bị đè nén gay  gắt, giống như tim bị tảng đá lớn đè lại, nặng đến muốn thở nổi.

      Nàng biết rốt cuộc mình là bị như thế nào? Nàng phát mình càng lúc càng để  tâm tới lời của Hoàng Phủ Tấn, nhiều lúc lời của hung hăng làm đau nàng, khiến cho ánh mắt nàng cũng muốn rơi lệ.

      Chương 219: tâm tình rất buồn bực  !

      Edit: KuKalin

      Beta: Nhã Thanh & Quảng Hằng

      "Tiểu thư?" Thấy Tiểu Thiên lại ngây ngẩn cả người, Đóa Nhi càng ngày càng cảm thấy Tiểu Thiên có cái gì đúng .

      "Ừ?"

      "Tiểu thư, ngài rốt cuộc làm sao vậy, có phải hoàng thượng lại mắng tiểu thư ?"

      ". . . . . ." Vừa nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, tâm Tiểu Thiên lại lần nữa bị quất cái, nhưng cũng kéo dài bao lâu, nàng miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra nụ cười , " có gì, em tìm ta có chuyện gì?"

      Lại tới. . . . . .

      Đóa Nhi thở dài ở trong lòng, mình nhiều lần, là vị nãi nãi này đôi mắt sững sờ, mới làm cho mình phải lập lập lại.


      "Tiểu thư, nô tỳ nghĩ ngài nên dùng bữa tối ." Đóa Nhi lại nhấn mạnh lần nữa.

      "À." nhàng lên tiếng, Tiểu Thiên gì thêm.

      À? À là có ý gì. Đóa Nhi nhíu mày, tiểu thư này phải là bị hoàng thượng mắng cho ngu ngốc đấy chứ.

      "Tiểu thư, vậy ngài. . . . . ."

      "Các em ăn , ta ăn." Tiểu Thiên từ nhuyễn tháp đứng lên, nàng bây giờ có khẩu vị gì.

      Còn , cái đó nếu phải do tên quỷ hôn quân làm hại, nếu phải là , nàng cũng buồn bực suốt  buổi chiều .

      "Tiểu thư, ngài ăn cơm làm sao được ạ?" Đóa Nhi nóng nảy, tiểu thư này thể chất nàng cũng phải là ràng lắm, mặc dù mất trí nhớ, thể trạng của tiểu thư  tựa hồ cũng tốt lên rất nhiều, nhưng nàng thể nhịn đói nha.

      "Ai nha, em khẩn trương cái gì, bữa ăn cũng chết." Tiểu Thiên có vẻ có chút nhịn được, những thứ này thân thể cổ nhân còn kém đến mức đến bữa cơm ăn phải tìm Diêm Vương ca ca đánh cờ so tài a.

      " phải là nha, tiểu thư, ngài. . . . . ."

      "Đóa Nhi, chính ngươi ra ngoài ăn , ta muốn ăn, ." Tiểu Thiên dáng vẻ đầy phiền não, đem Đóa Nhi đẩy tới cửa, "Đóa Nhi, tiểu thư ta tại mệt chết , buồn ngủ, em muốn ăn cơm tự mình ăn, đừng phá ta nữa, biết ?"

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Tốt lắm, ra ngoài ." Tiểu Thiên lấy tay đẩy Đóa Nhi tới ngoài cửa, đem cửa đóng  chặt, mi mắt của nàng rũ xuống.

      Chậm rãi tới bên giường, nàng lật người nằm xuống giường, ra , nàng bây giờ chút buồn ngủ cũng có.

      Trong đầu thoáng qua mình đảo Bali nhảy Bungee, ở đường đụng phải vị lão bà bà kia.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 220: Đè nén  khóc!



      Edit: Như Trang

      Beta: Thanh Nhã& Quảng Hằng

      Mệnh Hoàng hậu đó, tiểu nương, hảo hảo nắm chặc nha.

      "Mệnh Hoàng hậu ?" Tiểu Thiên cười cười tự giễu, đúng vậy, là mệnh hoàng hậu, nhưng là hoàng hậu xui xẻo, kết hôn ngày thứ nhất liền bị hoàng đế lão công hung hăng đánh cho 30 đại bản, sau đó ném vào trong lãnh cung.

      chỉ như thế, ngày ngày còn bị kia hôn quân ghen ghét, là bẩn thỉu a, biết xấu hổ a ..., Giống như nàng có dan díu cũng người đàn ông là chuyện ác độc nhất đời này thể tha thứ được vậy.

      "Số mênh vị hoàng hậu  mệnh cũng xui xẻo, nếu chẳng may bị chặt đầu rồi, đem cầm xuống, ngay cả mạng cũng còn." Tiểu Thiên lật người, lần thứ nhất tự .

      Nàng phải là thể , chẳng qua là thời cơ chưa đến, còn phải nghĩ kỹ làm như thế nào trở về thế kỷ 21, dù sao đó mới là  địa phương vốn thuộc về nàng, ngày ngày cũng bị hôn quân này làm tức chết.

      Nhớ tới bộ dáng Hoàng Phủ Tấn khi tức giận với nàng, tâm Tiểu Thiên vẫn tự chủ được chìm xuống.

      " đáng buồn, hôm nay rốt cuộc là sao vậy, hôn quân là lạ , ngay cả ta cũng kỳ quái, chẳng lẽ bị hôn quân lây bệnh?" Bờ ngực khỏi nặng nề, Tiểu Thiên cau mày tự , .

      Lại lật người lần nữa, nàng nằm ngang ở giường, nhìn trần nhà ngây ngô bắt đầu hát nghêu ngao, nàng lúc này quả hề buồn ngủ chút nào, theo canh giờ, lúc này ở giờ Bắc Kinh bất quá cũng chỉ mới 5, 6 giờ chiều, làm cho nàng buồn ngủ, nhưng lại ngủ được.

      Cũng biết mình nhìn chằm chằm trần nhà được bao lâu, mí mắt Tiểu Thiên  càng ngày càng nặng nề, cuối cùng vẫn là có chịu được mí mắt rũ xuống.

      "Thiên Thiên? Thiên Thiên?"

      Hửm? thanh rất quen thuộc.

      "Thiên Thiên, con ở đâu, ba mẹ rất nhớ con, Thiên Thiên."

      Mẹ? Là mẹ.

      "Mẹ, Thiên Thiên cũng nhớ các người , Thiên Thiên là rất muốn  về nhà, mẹ. . . . . . hu hu hu~~~"

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      "Mẹ, nơi này tốt chút nào, con muốn về nhà, mẹ ơi. . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Mẹ, mẹ ở đâu? Sao mẹ ?"

      ". . . . . ."

      "Mẹ? Mẹ? Mẹ! ! !" Chợt từ giường ngồi bật dậy, Tiểu Thiên phát khóe mắt mình sớm đầy lệ nhạt nhòa, nhìn phòng ngủ trống rỗng người cũng có, trong lòng Tiểu Thiên chua xót vô cùng, đè nén tiếng khóc.

      Chương 221: Nàng Đau bụng muốn chết!

      "Mẹ, con thích sống ở chỗ này, con chút cũng thích làm hoàng hậu đâu, mẹ, co rất nhớ nhà."

      Đầu tựa vào gối khóc lâu, đến khi trong dạ dày co rút đau đớn trận, nàng mới ngừng lại.

      "Ui da——" che dạ dày, Tiểu Thiên tựa đầu vào gối, chân mày nhăn lại  bởi vì trận đau đớn kịch liệt dâng lên từ dạ dày.

      "Kỳ quái, sao dạ dày lại đau như vậy?" Nàng lập tức tự nghĩ dạ dày của mình là rất tốt, tới nơi cổ đại này chim đẻ trứng , cũng chưa bao giờ đau đớn kịch liệt như hôm nay, loại đau này có chút vượt quá tưởng tượng của nàng, tựu hồ mấy trăm con kiến gặm nuốt dạ dày của mình, nàng đau đến ngã lật ở giường.

      "Ách. . . . . ." Dạ dày đau đớn càng ngày càng kịch liệt, ngay cả trán cũng từ từ toát ra mồ hôi lạnh, hai tay hai chân nàng của cũng đau đến nhũn ra, tay chân lạnh như băng.

      "Đóa. . . . . . Đóa Nhi." Nàng muốn mở miệng gọi Đóa Nhi, lại phát mình chút khí lực cũng có, từ miệng thanh cũng phát ra được.

      "Đau. . . . . . Đau quá." Nắm chăn giường, nàng đau đến toàn thân phát run.

      Nàng nàng xui xẻo mà,cho dù xuyên qua, cũng cho người ta xuyên tốt chút , Hoàng hậu này cha thương, lão công thương, tại ngay cả dạ dày cũng hành hạ nàng.

      Shit! shit! shit! Dạ dày chết tiệt rốt cuộc lúc nào mới dừng lại hành hạ nàng nữa đây.

      Đau đớn đến mức này là muốn đem nàng đến Diêm Vương ca ca trình diện có phải .

      "Đóa. . . . . ." Nàng bây giờ đau đến ngay cả Đóa Nhi cũng gọi được .

      Khóe mắt  nước mắt thẳng rơi, thấm ướt cả áo gối.

      . . . . . . được, nếu Đóa Nhi vào, đợi hôn quân nàng hái đầu nàng, nàng trực tiếp có thể trình diện Diêm Vương ca ca.

      Cố hết sứ duy trì thêm chút sức lực của mình. Tiểu Thiên từ giường lật xuống, bởi vì dạ dày đau đớn chết tiệt kia mà hai chân chút sức lực, lòng bàn chân mềm nhũn, quăng nàng ngã phịch xuống đất.

      "Đóa. . . . . . Đóa Nhi."

      biết có phải ông trời già bắt đầu thấy tội nghiệp cho  nàng hay , Đóa Nhi đúng lúc xuất .

      Nàng cuối cùng vẫn là yên lòng Tiểu Thiên, ngủ liền tới trước phòng Tiểu Thiên xem chút, Tiểu Thiên lúc trước dám ngủ mình, đều là do Đóa Nhi bồi ở bên người, nàng cuối cùng bởi vì muốn vượt qua bóng ma trong lòng của mình, mới để cho Đóa Nhi ở căn phòng khác.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 222: Đụng vào hoàng thượng!

      Edit: KuKalin

      Beta: Thanh Nhã &v Quảng Hằng


      Đóa Nhi mới vừa đẩy cửa vào, thấy sắc mặt Tiểu Thiên tái nhợt giống như tờ giấy trắng  co rúc ở đất, vẻ mặt thống khổ làm cho người ta bận tâm.

      "Tiểu thư!" Đóa Nhi vọt vào, đem Tiểu Thiên từ đất đỡ lên, "Tiểu thư, ngài sao thế ?"

      "Đóa Nhi, ta. . . . . . Ta rất đau." Cắn răng, nàng khó khăn từ trong miệng nặn ra mấy chữ.

      "Tiểu. . . . . . Tiểu thư, nô tỳ ngài thể nhịn đói rồi mà." Sức lực Đóa Nhi yếu ớt, Tiểu Thiên đau đến hai chân nhũn ra hoàn toàn chút khí lực để đứng dậy nổi.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi nhanh đem Ngự. . . . . . Ngự y kêu đến a, nếu Tiểu. . . . . . Tiểu thư ta chết toi đó."

      Đóa nhi bị gì thế ? thấy nàng đau đến sắp chết sao? thế vào lúc này, lúc này còn tới chỉ trích nàng.

      ra nàng ta đúng, thân thể cổ nhân này đúng là quá yếu ớt, bữa ăn đúng là chết. Ôi ôi, mau cho nàng phải chịu đau nữa.

      "Dạ, dạ, nô tỳ ngay lập tức, tiểu thư ngài ráng nhịn chút nha." Nghe Tiểu Thiên như vậy, Đóa Nhi cuối cùng cũng hồi thần .

      Buông Tiểu Thiên ra, nàng vọt nhanh chạy ra khỏi phòng.

      "Người đâu rồi, người đâu rồi." Đóa Nhi khẩn trương  kêu to ở trong đại sảnh, "Trời ơi~~~ Các tỷ tỷ sao lại ngủ sớm như vậy." Đóa Nhi gấp đến độ bậ khóc, người tiểu thư lạnh như băng  nằm sàn nhà, nàng đúng là yên lòng.

      Nhưng . . . . . .

      tại có thời gian.

      Đóa Nhi bước nhanh vọt ra khỏi Vũ Phượng Cung.

      "Ông trời phù hộ~~~ Tiểu thư, ngài ngàn vạn thể có chuyện a." Vừa chạy vừa khóc, Đóa Nhi càng ngày càng sợ, trước kia mỗi lúc tiểu thư đau bụng, nhiều lần cũng bất tỉnh nhân , mỗi lần như vậy cũng đem nàng cùng phu nhân hù dọa gần chết, đều do lão gia cùng Nhị phu nhân, cho tiểu thư ăn cơm, tiểu thư bữa cũng thể nhịn đói .

      Mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiểu thư bị đau bụng hành hạ đến chết sống lại, Đóa Nhi khóc đến càng nức nở hơn, tiểu thư đáng thương mà.

      "Ông trời ơi~~~~" Lúc nàng bật khóc rất đau đớn, lại mạnh mẽ hướng Thái Y Viện chạy đến, lại đụng phải Hoàng Phủ Tấn vì ngủ được mà tản bộ  .

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Đóa Nhi dọa cho sợ đến quỳ xuống, "Nô tỳ đáng chết, xin hoàng thượng thứ tội."

      Chương 223: Hôn quân xuất , để cho nàng cảm động phát khóc!

      "Hãy bình thân."

      "Tạ. . . . . . Tạ hoàng thượng!" Đứng dậy, Đóa Nhi liên tục ngừng xoa xoa nước mắt trong khóe mắt  .

      Hoàng Phủ Tấn thấy Đóa Nhi khóc, trong lòng khỏi  thoáng qua tia bất an.

      Có phải nữ nhân kia lại xảy ra chuyện gì hay ?

      "Sao ngươi khóc?" nhịn được mở miệng hỏi.

      "Tiểu. . . . . . Tiểu thư . . . . . . ăn cơm chiều, tại đau bụng gay gắt, nô tỳ lo lắng cho ngài ấy, Trời ơi~~~ Tiểu Thư. . . . . ."

      "Ngươi còn đứng  khóc cái gì, còn mau truyền thái y!" Cả trái tim Hoàng Phủ Tấn  bị nhói lên, trong lúc Đóa Nhi vẫn chưa hết lời, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, bỏ lại câu như vậy, nhanh chóng chạy vọt về hướng Vũ Phượng Cung.

      Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia, lúc nào có thể để cho người tĩnh tâm chút, nàng lại dám ăn cơm!

      Nhớ tới Đóa Nhi khóc đến thương tâm như vậy, cũng đoán được Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia nhất định đau rất nhiều.

      Nghĩ đến đây, cả trái tim liền của bị thót lên tới cổ họng.

      Vũ Phượng Cung, Tiểu Thiên mình co rúc ở sàn phòng ngủ , toàn thân nàng đông lạnh nằm  mặt đất nhìn như khối băng, hơn nữa cơn đau đớn này gần như muốn lấy mạng nàng, để cho nàng lúc này hận được đao kết thúc chính mình còn thống khoái hơn.

      Chưa từng thấy qua hoàng hậu nào xui xẻo giống như nàng vậy , người khác khi làm hoàng hậu cơm no áo ấm, quyền uy sang quý, nàng làm hoàng hậu bị đánh, người khác bữa ăn còn có thể làm giảm cân, nàng bữa ăn chính là muốn tìm chết, sao có khác biệt rất lớn khi làm hoàng hậu như vậy chứ???....

      "Trời ạ~~~ Đau quá." Ôm chặt lấy ngực, nàng nhiều lần đau kêu thành tiếng.

      lúc này, cánh cửa bị người nặng nề đá văng.

      "Niếp Tiểu Thiên!" Thấy Tiểu Thiên cứ đơn bạc co rúc ở đất như vậy, trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau lòng.

      Bướclên ôm lấy nàng, về hướng bên giường.

      Cảm nhận được người nàng lạnh lẽo giống như là từ trong hầm băng ra, tim của liền vô cùng đau đớn.

      Hoàng Phủ Tấn bất thình lình ôm Tiểu Thiên,  người ấm lên trong nháy mắt.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất vào lúc này, trong lòng Tiểu Thiên  đột nhiêncảm động, mỗi lần, thời điểm nàng bất lực nhất, xuất trước mặt nàng  luôn là hôn quân này, hôn quân mà nàng hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, như suối trào, mang theo vài phần ủy khuất, lại thêm mấy phần cảm động lạ thường.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 224: Hu Hu, giống như là sắp chết!

      Edit: KuKalin

      Beta: Nhã Thanh & Quảng Hằng

      Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên thả vào giường, đưa tay kéo chăn đắp lên người nàng, đem Tiểu Thiên dựa vào hướng mình.

      "Nhịn lát nữa, ngự y rất nhanh đến." Hoàng Phủ Tấn đưa tay ôm nàng, ở bên tai nàng ôn nhu .

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta. . . . . . Ta đau quá." Càng như vậy, nước mắt của nàng càng chảy tràn lợi hại hơn, mà nước mắt của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm đau lòng, loại tâm bị đau đớn như thế này là lần đầu tiên, cảm nhận hoàn toàn đau giống như nàng vậy .

      "Ừ, trẫm biết, ngươi nghe lời, nhịn lát nữa, ngự y đến rất nhanh mà." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau lệ mặt nàng, mày nhíu lại rất chặc.

      Nhìn về phía ngoài cửa, nổi giận  mắng: "Đáng chết, ngự y sao vẫn chưa đến đây!"

      Tiểu Thiên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn tức giận, mặt ràng khẩn trương, điểm này để cho tâm nàng khẽ động, nhìn lại tư thế nằm của  mình  lúc này, bị Hoàng Phủ Tấn ôm chặt vào trong ngực, cảm giác như thế khiến cho nàng vô cùng an tâm.

      "Ôi. . . . . ." Dạ dày lại lần nữa hung hăng quất cái, nàng đau đến kêu rên lên tiếng.

      "Thế nào? Rất đau sao?" Hoàng Phủ Tấn nắm tay Tiểu Thiên lạnh như băng, trong mắt mang theo vài phần đau lòng.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi phải là . . . . . . nhảm sao?  Nếu đau..., ta. . . . . . Ta có thể có dáng vẻ giống như quỷ thế này sao?"

      "Cũng đau thành như vậy, còn múa mép khua môi." Hoàng Phủ Tấn thèm so đo với nàng, dáng vẻ nàng như thế này, vẻ mặt thống khổ sớm để cho phải khó chịu đau lòng .

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta có. . . . . . Có thể chết hay ?"

      " !" Hoàng Phủ Tấn đổi tư thế, đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Ngươi bị trẫm đánh 30 đại bản cũng có thể vui vẻ, còn có thể làm ra cái loại gì đó, hát khó nghe như vậy, tại chẳng qua là đau bụng mà thôi, làm sao có thể chết được chứ." Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, hướng về phía nàng ôn nhu , cố gắng trấn an tâm tình bất an của nàng.

      "Bài hát đó mới. . . . . . Mới khó nghe." Mặc dù dạ dày đau gần như muốn nửa cái mạng của nàng, Tiểu Thiên còn nhịn được phản bác.

      Bài hát đó là thần tượng Michael của nàng hát đó, đều là kinh điển.

      "Được, được, khó nghe, vậy ngươi liền nghe lời của trẫm ráng nhịn lát, chờ cho khỏe hẳn rồi hát bài hát đó nữa, có được ?" Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ biết, mình còn có thể ôn nhu thành như vậy, khẩu khí cưng chìu tự nhiên đến ngay cả chính đều chưa từng cảm giác được.

      Chương 225: Mù quáng vành mắt  Hoàng Phủ Tấn!

      "Ừ." Tiểu Thiên gật đầu cái, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn lần nữa, : "Hoàng thượng, nếu. . . . . . Nếu ta chết, ngươi nhất định rất cao. . . . . . Cao hứng , như vậy cũng. . . . . . Cũng còn ai chọc giận ngươi nữa."

      "Niếp Tiểu Thiên, trẫm ngươi chết, phải chết!" Mặt Hoàng Phủ Tấn  chìm xuống , "Nếu ngươi  muốn chết, trừ phi là trẫm muốn giết ngươi, nếu ngươi sống được lâu trăm tuổi."

      "Vậy. . . . . . Ngươi phải bị. . . . . . Bị ta chọc giận đến đoản mệnh ."

      "Mặc kệ trẫm!" những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, tiểu nữ nhân này tại sao làm cho đau lòng muốn thay nàng chịu đau đớn này, trơ mắt nhìn bộ dạng nàng ở trước mặt mình khó khăn chút thể lực như vậy, tim của liền nhói lên khó chịu.

      vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn bày ra bộ dạng nghiêm túc để cho Tiểu Thiên gì thêm, nàng hiểu tình cảm hôn quân này rốt cuộc đối với nàng là thế nào ?

      Bởi vì mình là lão bà của , cho nên khẩn trương sao? thể nào, hậu cung của hôn quân này nhiều nữ nhân như vậy, cũng coi như là lão bà của , cũng khẩn trương, thèm tới đây sao?

      Hơn nữa, hôn quân này cho tới bây giờ cũng có nhìn nhận nàng là lão bà, thường ngày ngại nàng bẩn thỉu cũng quá tốt rồi.

      Nàng tại cái gì cũng hiểu, cũng muốn hiểu về cái vấn đề này.

      Chỉ vì trong dạ dày nàng co rút đau đớn lần nữa làm cơ thể đau nhói yếu ớt.

      "Ách. . . . . ." Che dạ dày, lần này, Tiểu Thiên đau càng thêm lợi hại, giống như là muốn nàng bất đắc dĩ phải chết, nàng làm bác sĩ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua người nào dạ dày có thể đau đến gần như sắp chết a.

      Vị hoàng hậu này cũng là đáng thương  a, thân thể nàng rốt cuộc là cái gì thế.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi sao vậy? Ngươi mau cho trẫm, ngươi sao rồi." Thấy Tiểu Thiên đau đến cả người co rúc ở trong ngực mình, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương ngay cả hốc mắt đều đỏ. Tại sao nàng đau thành cái bộ dáng này chứ?

      "Hoàng. . . . . ." Tựa như lúc trước, nàng liền lời cũng ra được, ngay cả, so lúc trước còn đau hơn, tay của nàng lại lần nữa đau đến lạnh như băng.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau trả lời trẫm , Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn ở bên tai nàng khẩn trương  kêu lên , nhìn Tiểu Thiên đau đến ngay cả lời đều ra, mặt Hoàng Phủ Tấn liền biến sắc.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: KuKalin

      Beta: Nhã Thanh

      Chương 226: Hoàng Phủ Tấn  nhu tình!

      "Ta. . . . . . Đau. . . . . ." Thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn ràng  khẩn trương, mặc dù Tiểu Thiên biết là nguyên nhân gì, chẳng qua là muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn sợ, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng từ trong miệng ra hai chữ .

      "Thiên Thiên, nàng ngoan nhé, cố chống đỡ lát, ngự y  tới ngay ." Trong lúc vô tình, Hoàng Phủ Tấn đổi xưng hô, đến cũng chưa từng phát , mà Tiểu Thiên cũng chưa nhận thấy được.

      "Được. . . . . ."

      "Cái đám ngự y đáng chết này sao lại chậm như vậy!" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương quá thành nổi giận, đám ngự y đó nếu còn qua đây, nhất định hái đầu của bọn họ.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta. . . . . . Ta nhất định. . . . . . Sắp chết. Ôi~~~"

      "Đứa ngốc này, ai nàng chết chứ." Lúc này Hoàng Phủ Tấn so với nàng còn khẩn trương hơn, rất sợ, thời điểm này cũng chưa từng thấy người đau bụng bộ dạng bị hành hạ chết sống lại như vậy.

      "Ta. . . . . . Ta còn tưởng rằng ta bị ngươi làm bất tỉnh. . . . . . Hôn quân .... . . . . . . nghĩ tới là bị đau sắp chết . . . . . . Dạ dày . . . . . . Đau đến sắp chết ."

      "Trẫm nàng chết, có nghe ?" Thanh của Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng ngay sau đó lại mềm nhũn ra, "Được được, nàng ngoan ngoãn nhé, đừng trước rủi như thế, tin tưởng trẫm, nàng nhất định có chuyện gì."

      xong, đưa tay lên trán lau mồ hôi giúp nàng, thấy mặt nàng tràn đầy thống khổ, trong lòng Hoàng Phủ Tấn  càng khó chịu .

      "Ách. . . . . ." Dạ dày lại lần nữa hung hăng quất cái, "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta rất. . . . . . Rất đau, Trời ơi~~ Làm sao bây giờ, hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Nàng nắm tay Hoàng Phủ Tấn chặc, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được an tâm.

      Lồng ngực đau đớn làm cho nàng cảm giác mình cách cái chết càng ngày càng gần.

      "Thiên Thiên, trẫm ở chỗ này, nàng đừng sợ." tại, Hoàng Phủ Tấn trấn an tâm tình bất an của  nàng, phát mình cái gì đều làm được, khẩn trương, sợ hãi chiếm cứ cả trái tim của , "Thiên Thiên, có chuyện gì, tin tưởng trẫm, có chuyện gì đâu mà." Hoàng Phủ Tấn nắm chặc hai tay của nàng, lòng bàn tay sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

      "Ngự y! Ngự y!" Hoàng Phủ Tấn hướng về phía ngoài cửa rống lên, "Đáng chết, sao còn chưa tới!"

      Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, đời này cũng chưa qua lần khẩn trương như hôm nay vậy

      bị bộ dạng dáng vẻ này của Tiểu Thiên làm cho tay chân luống cuống.

      Chương 227: Chẳng lẽ lương tâm của hôn quân bị cắn rứt rồi?

      "Ách. . . . . . Hoàng thượng, ta. . . . . ." Bị dạ dày hành hạ đau đến chết sống lại, Tiểu Thiên cảm giác được khí lực của mình càng lúc càng yếu dần, nhưng trận đau đớn kia lại giống như mãnh thú gặm thức ăn ở dạ dày nàng.

      Đúng lúc này, ngự y cuối cùng bị Đóa Nhi lôi tới.

      "Thần đến chậm, xin hoàng thượng thứ tội!" Ngự y run rẩy tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, quỳ xuống.

      "Còn dài dòng cái gì, mau đến chẩn trị hoàng hậu." Hoàng Phủ Tấn cả giận.

      "Dạ, dạ" Run rẩy đứng thẳng người, ngự y về hướng Tiểu Thiên, làm ngự y nhiều năm như vậy, mặc dù biết hoàng thượng tính khí tốt, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng như hôm nay, loại  tức giận giết người này, hơn nữa là vẻ mặt khẩn trương như thế, ban đầu Thái Hoàng Thái Hậu nội thương phát tác hoàng thượng cũng chưa từng xuất dáng vẻ như hôm nay.

      Đưa tay bắt mạch Tiểu Thiên, thần sắc của hơi sửng sờ, điểm này, làm cho tâm Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa nhói lên.

      "Sao rồi?"

      "Hoàng thượng, xin cho thần cho nương nương ngừng đau trước." Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên đau đến chết như vậy, ngự y cũng dám do dự nhiều, lấy ngân châm trong hòm thuốc ra ,cẩn thận đâm vào dạ dày Tiểu Thiên  cùng huyệt Bách Hội.

      Mắt thấy vẻ thống khổ mặt Tiểu Thiên từ từ giảm bớt, sắc mặt cũng bắt đầu từ từ chuyển biến tốt, tất cả mọi người cảm giác thở hơi.

      "Nương nương, ngài cảm thấy thế nào?" Ngự y mở miệng hỏi.

      "Ừm, tốt hơn nhiều." Tiểu Thiên miễn cưỡng  từ khóe miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt .

      Ai ~~ Ngự y nếu đại giá trễ chút, nàng có thể trực tiếp tìm ngự y của Diêm vương gia để chữa bệnh rồi.

      Quả nhiên là thầy thuốc của hoàng đế, cứ cầm mấy cây châm, đâm mấy cái như vậy, bụng nàng đau liền dừng lại ngay.

      "Ngự y, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, dạ dày của hoàng hậu  tại sao lại đau thành như vậy?" thanh trầm thấp của Hoàng Phủ Tấn vang lên ở bên cạnh Tiểu Thiên.

      Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn nhíu chặc mày  mang mặt mấy phần lo lắng.

      Là nàng bị đau mắt đến mờ  hay là hôn quân bị lương tâm cắn rứt, bắt đầu quan tâm tới lão bà xui xẻo là nàng?

      Nhớ tới lúc trước ngự y vẫn chưa đến, trong lòng của nàng cảm giác mơ hồ nhận được mấy phần tâm quý.a
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :