1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Thiên Linh

      Beta: Nhã Thanh & Quảng Hằng


      Chương 208: Lương dân? Vậy ngươi còn tìm kỹ nữ?

      "Khụ khụ. . ." Đoạn Ngự bị những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa làm sặc. Hoàng hậu nương nương này ngốc sao,gian phu của mình là ai cũng biết, còn bắt được người nào liền hỏi người đó? Nếu Tấn cho rằng chính là tên gian phu đó..., còn bị tiểu tử kia hạ lệnh ngũ mã phanh thây sao.

      "Nương. . . . . . Nương nương, ngài đừng hại thần ." Vẻ mặt Đoạn Ngự cay đắng, hướng Tiểu Thiên chắp tay.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi phải là tên gian phu đó?" Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua tia hoài nghi, thể nào, căn cứ vào suy luận ban đầu của nàng, Đoạn Thừa tướng trước mắt này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của gian phu.

      "Nương nương, phải là thần." Đoạn Ngự khổ não  nhìn Tiểu Thiên, khó trách Tấn bị nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức điên. Nếu là Tấn, chừng sớm đem nàng chặt đầu cho bằng được. Giờ mới phát tính khí tiểu tử kia cũng đáng nể, còn có thể nhẫn nhịn người này đến bây giờ.

      " ?" Trong mắt Tiểu Thiên vẫn mang theo tia tin tưởng.

      " đó, nương nương." Để Tiểu Thiên thêm xác định điểm này, quên thêm câu: "Nương nương, thần là nhất đẳng dân lành, tuyệt phải loại gian phu này."

      Sao biết được, Tiểu Thiên nghe như vậy, lập tức bày ra bộ dạng quỷ cũng tin tưởng , hoài nghi  liếc cái, "Ngươi? Nhất đẳng dân lành?"

      "Đúng vậy, nương nương."

      "Nhất đẳng dân lành còn tìm kỹ nữ!" Tiểu Thiên những lời này rất vang, khiến Hoàng Phủ Tấn phía trước ở hai người bọn họ chậm lại. ra hai người bọn họ vừa rồi gì, cũng nghe được rồi, chỉ là tham dự vào. ngược lại muốn nghe xem nữ nhân này còn có thể ra cái gì làm cho người ta tức trào máu.

      "Kỹ. . . . . . Kỹ nữ?" Đoạn Ngự nghe hiểu ý Tiểu Thiên "Kỹ nữ" này nghĩa là gì. Hoàng hậu nương nương này gì cũng làm cho người ta nghe hiểu nổi.

      Nhìn thấu vẻ mặt ngây ngốc của Đoạn Ngự, Tiểu Thiên lớn tiếng giải thích: "Ngươi là dân lành còn đến kỹ viện?"

      "Cái này. . . . . ." Đoạn Ngự bị câu hỏi này của Tiểu Thiên làm khó rồi, nhìn dáng vẻ này của Hoàng hậu nương nương, giống như việc đến kỹ viện là ác độc tày trời lắm vậy. Hình như nàng quên mất, vừa rồi chính mình bị lão hoàng đế bắt trở về từ kỹ viện.

      Hoàng đế phía trước vì Đoạn Ngự kinh ngạc mà hơi nở nụ cười, nữ nhân này. . . . . . Thấy người khác đến kỹ viện nàng liền giận thành như vậy, dường như quên mất, là ai lợi dụng thời cơ tới kĩ viện.




      Chương 209: ra ngươi đứng lên trông còn giống như người tốt!

      "Nương nương,đến kỹ viện và có phải là dân lành hay , phải là chuyện." Đoạn Ngự miễn cưỡng trả lời.

      " phải là chuyện?" Tiểu Thiên quát, vẫn là bộ dạng ủng hộ, "Chẳng lẽ ngươi muốn , chờ ngươi đem những thứ xấu xa kia làm xong,truyền bá lại cho dân chúng, sau đó ngươi mới ngươi là nhất đẳng lưu manh phải ?"

      "Nương nương. . . . . ." Đoạn Ngự hối hận, sao đem nàng từ kỹ viện kéo về làm gì, giờ so với bị kéo đến Hình bộ cho phán xử còn phải chịu tội khủng khiếp hơn.

      Nụ cười mặt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng ràng, nữ nhân này, xem ra miệng thúi đúng là buông tha người.

      "Nương nương, thần mặc dù phong lưu, cũng hạ lưu, sao ngài có thể đem ba chữ lưu manh đặt đầu thần đây." Nhắm mắt, Đoạn Ngự còn muốn biện giải cho mình, mặc dù biết cách này chắc hữu dụng.

      "Là hai chữ!" Tiểu Thiên tức giận nhắc nhở , dù gì cũng là Tể tướng, ngay cả số cũng biết đếm. Tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn kia ngu ngốc mình đủ, có Tể tướng còn ngu ngốc như vậy, quả nhiên là hôn quân dùng hôn thần mà.

      Tiểu Thiên  nhắc nhở khiến Đoạn Ngự hận thể đâm đầu mà chết. làm Tể tướng nhiều năm như vậy, chắc cả đời này cũng uất ức như hôm nay. Chẳng những bị vị Hoàng hậu nương nương này phản bác, câu đều lại, còn mất mặt đến ngay cả hai chữ ba chữ cũng phân .

      "Cám. . . . . . Cám ơn nương nương nhắc nhở." Đoạn Ngự lau lau mồ hôi lạnh trán. rốt cục cũng biết thời gian đó vì sao Tấn bị chọc tức thành như vậy, ra là, vị Hoàng hậu nương nương này có bản lãnh làm người ta tức chết.

      " cần, ra dáng vẻ của ngươi trông cũng giống như người tốt." Tiểu Thiên những lời này rất đúng trọng tâm. Loại cực phẩm nghiệt này, nếu thoạt nhìn cũng giống như người tốt, ai còn muốn .

       trán Đoạn Ngự  lại lần nữa rơi xuống vài cây hắc tuyến, cái gì mà thoạt nhìn giống như người tốt, chẳng lẽ thực tế phải là người tốt sao?

      "Nương nương, thần là phong lưu hạ lưu, ngài nhất định hiểu lầm." Đoạn Ngự còn chưa chết tâm muốn giải thích, mặc dù, trong lòng tức giận muốn ói máu.

      Vị hoàng hậu nương nương này ngàn vạn lần nữa cũng nên ra câu nào khiến cho muốn ói máu..., nếu nhất định trực tiếp đập đầu chết dưới đất.

      justify;" align="

      <hr align="center" size="1" width="100%" />

      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 210: Ý của ngươi là ngươi chỉ phóng đãng chứ phải phóng túng sao?
      Edit: Thiên Linh
      Beta: Nhã Thanh



      "Ý của ngươi là ngươi chỉ phóng đãng chứ phải phóng túng sao?" Đoạn Ngự bên này vẫn còn cầu nguyện tiểu nãi nãi có thể khẩu hạ lưu tình, vừa mới cầu nguyện xong, nàng thình lình toát ra  những lời này để cho có cảm giác miệng tức sùi bọt mép.


      Trời ơi!!!!! để cho chết . Tấn, ngươi cưới phải hoàng hậu gì thế hả?


      Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa cười to lên tiếng, khóe miệng nhiều lần nâng lên, chẳng qua là, còn kìm được.


      Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngốc này đúng là cái gì bọn ta dám ra bên ngoài ném, nàng rốt cuộc có biết phóng đãng phóng túng là có ý gì hay ? Nhưng căn cứ nàng mới vừa những lời này, nàng dường như rất hiểu câu phóng đãng chứ phóng túng này.


      Sợ rằng, qua khỏi ngày hôm nay , Ngự cũng dám tùy tiện vào cung nữa rồi.

      "Nương. . . . . . Nương nương. . . . . ." Đoạn Ngự quyết định ngậm miệng, vì sinh mạng trẻ tuổi này của mình, quyết thể ở trước mặt hoàng hậu này thêm câu gì nữa, nếu , kết quả nhất định rất thảm, hơn nữa còn là bị lời của nàng làm cho sặc máu mà chết .


      Lúc này đại quảng trường ở hoàng cung, trong ba người, Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn trao đổi vẻ mặt, bây giờ Đoạn Ngự mặt đen giống như than đủ để có thể nhóm lửa, mà khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn, cũngbởi vì vẻ kinh ngạc đó của Đoạn Ngự mà nụ cười vẫn treo nơi khóe miệng.



      Cho đến khi——


      "Nhưng chuyện phóng đãng phóng túng này của ngươi so với hôn quân tốt hơn nhiều."


      Nhìn bộ dạng của Đoạn Ngự dường như rất khó chịu, Tiểu Thiên vốn muốn mượn những lời này để trấn an chút tâm tình vừa mới bị tổn thương của , nghĩ đến làm cho người phía trước đồng thời giận tái mặt .


      Mà Đoạn Ngự bởi vì những lời này nàng , thiếu chút nữa bật cười.


      Xem ra còn phải là thảm nhất , còn có "chuyện phóng đãgn phóng túng tệ hại hơn" .


      Mặt Hoàng Phủ Tấn  trong nháy mắt đen xì.


      Dừng bước lại, xanh mặt, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tức giận, xoay người lại.


      "Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trẫm phóng đãng phóng túng hả?"


      "Ồ? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Bộ dạng kinh ngạcnày của Tiểu Thiên, làm cho bụng của Đoạn Ngự cũng do cười bị kìm nén đến rút gân, ra là lực ảnh hưởng của người kia lại như vậy, lại có thể làm cho người ta dễ dàng như vậy liền quên.


      Mà câu hỏi này của Tiểu Thiên làm cho mặt Hoàng Phủ Tấn  càng thêm tối.


      <div id="yui_3_2_0_1_1332544216424945" style=""Niếp Tiểu Thiên, trẫm vẫn luôn ở nơi này!" Đáng chết, nữ nhân này, theo phía sau lâu như vậy, nàng lại dám quên vẫn ở trước mặt của nàng, khó trách nàng cùng Ngự tán gẫu nồng nhiệt như vậy, cái gì cũng huỵch tẹt hết cả ra.





      Chương 210: Định nghĩa phóng đãgn chứ phóng túng!

      Edit: Jolly

      Beta: Nhã Thanh

       

      "A. . . . . . Cái đó" Tiểu Thiên cười khan gãi gãi đầu, , mới vừa rồi cùng tên nghiệt Tể tướng đó tán gẫu do quá nồng nhiệt, nàng đem chuyện hôn quân ở phía trước nàng quên mất.

      "Cái gì?" Hoàng Phủ Tấn tức giận đáp tiếng.

      "Ngươi vừa rồi có nghe thấy gì ?" Quả tim của nàng đập liên hồi hỏi.

      "Ngươi —— —— !" Hoàng Phủ Tấn nghiến răng mở miệng , nàng còn có lá gan hỏi.

      "Ư. . . . . ." Nàng mất tự nhiên chà xát đôi tay bé, nghĩ tới câu hỏi mà Hoàng Phủ Tấn mới vừa hỏi ngược lại nàng , nàng cười khan mấy tiếng, gật đầu cái: "Cái đó, ngươi giống như nghe được nha."

      "Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn nhịn được mà rống lên, dọa cho Tiểu Thiên sợ đến lập tức che lỗ tai lại.

      "Ta ở đây." Bịt lấy lỗ tai, vô tội nháy đôi mắt, nàng giọng đáp lại.

      "Cái gì gọi là trẫm phóng đãng phóng túng? Hả?"

      "Câu phóng đãng phóng túng này có ý là , ý này chính là, cái đó. . . . . ." Tiểu Thiên nhắm mắt, bắt đầu giải thích: "Ngươi có hơn ba ngàn nữ nhân, coi là phóng đãng  , hơn nữa ngươi lại thể cùng nữ nhân phát sinh quan hệ, hơn ba ngàn người, ngươi ít nhất cùng nữ nhân phát sinh qua cái loại quan hệ đó , đó chính là phóng túng. Từ đó tổng hợp lại, chính là là phóng đãng mà còn phóng túng luôn." Tiểu Thiên nuốt ngụm nước bọt, nhắm mắt giải thích, ôi ~~ ra nàng muốn giải thích, nhưng là vào thời điểm hôn quân hỏi câu hỏi  này, vẻ mặt rất rất, rất khủng khiếp nha.

      "Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn giận đến mức gần như nhảy dựng lên, Đoạn Ngự nghẹn cười, dám quá càn rỡ, chẳng qua là trong bụng nghĩ tên kia nhất định rút gân cho đau thương chừng mấy ngày.

      "Ở đây." Lại lần nữa che lỗ tai, Nha Nha , hôn quân này xảy ra chuyện gì a, nàng giải thích cho nghe rồi, còn hung dữ đến thế.

      " tệ, Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn giải thích, hửm? Còn giải thích được triệt để như vậy, hửm?" Hoàng Phủ Tấn nghiến răng: "Cái gì gọi là hơn ba ngàn nữ nhân, trẫm ít nhất cùng nữ nhân phát sinh quan hệ, hửm? lần có hơn ba trăm nữ nhân, trẫm là ngựa đực sao? ! ! !" Hoàng Phủ Tấn những lời cuối cùng này gần như là hét lớn lên, cũng làm cho người nén cươi đến thiếu chút nữa hộc máu  Đoạn Ngự rốt cục hoàn toàn thể nào chịu đựng nổi nữa!

      "Ha ha ~~~ Tấn, ngươi. . . . . ." Đoạn Ngự rất có hình tượng ôm bụng cười to, Tấn nhất định là bị vị hoàng hậu này làm cho giận điên lên, đem mình thành ngựa đực .

      Xong rồi, nếu như Tấn bị tiểu hoàng hậu này tiếp tục làm cho tức giận, khó có thể đảm bảo ngày nào đó điên lên .




      justify;" align="

      <hr align="center" size="1" width="100%" />

      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Jolly

      Beta: Nhã Thanh& Quảng Hằng

      Chương 211:Ta với ngươi sao?

      "Ặc, vâng, a! , phải vậy!" Tiểu Thiên lập tức thức thời sửa miệng lại.



      Được rồi, nàng thừa nhận, những lời này nàng vừa xong trái với lương tâm, phải biết, cùng ba trăm nữ nhân kia, còn gọi là ngựa đực như lời ..., vậy cái gì thích hợp với đây? Nếu là lấy ba trăm để chỉ heo mẹ, cũng cái loại lời kia, đoán chừng thịt heo cũng xuống giá .

      Tiểu Thiên nghĩ như vậy, nhịn được cười phá lên.

      "Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn phát mình ngay cả họ và tên nàng cũng gọi ràng, thế nhưng câu cũng thể được.

      Nữ nhân đáng chết này, còn dám cười. Nàng rốt cuộc là nghĩ đến chuyện gì buồn cười, khiến cho nàng dám ở ngay trước mặt của quang minh chánh đại  bật cười như thế, dùng đầu gối suy nghĩ chút cũng biết, nhất định cùng có liên quan.

      " phải là ngươi mới vừa hỏi ta, ta mới giải thích sao?" Tiểu Thiên rất vô tội hồi đáp, nếu phải là hôn quân ngươi hỏi ta, ta nhắm mắt giải thích sao? Mình đần có cách nào hiểu cũng coi như xong, nàng có lòng tốt giải thích cho nghe, còn dữ dội với nàng như vậy.

      "Ha ha ~~~" Đoạn Ngự vẫn cười ngừng, mà lại càng cười càng lớn hơn, xong rồi, về sau nếu ở lâu cũng đôi vợ chồng này, Đoạn Ngự nhất định  là Tể tướng đầu tiên của Kim Lăng thậm chí là người duy nhất trong lịch sử bị hoàng đế hoàng hậu làm cho chết vì cười .

      "Ngươi cười cái gì?" Hoàng Phủ Tấn bị Đoạn Ngự cười làm cho mất tự nhiên, mới vừa hỏi cười đủ chưa? Tiểu tử này lại cười thành như vậy.

      " có, ha ha ~~~ có gì. Ha ha ~~~" Trời ạ, muốn cười ngạo nghễ.

      " có cái gì để cười   im lặng ngay lập tứccho trẫm, sau đó cút ra khỏi hoàng cung!"

      "? Ta có thể ?" Đoạn Ngự lúc này ước gì Hoàng Phủ Tấn có thể đuổi (Đoạn Ngự) ra khỏi cung lâu rồi, nếu là đến bây giờ (HPT) còn cho (ĐN) , bị hai vợ chồng này làm cho chết cười .

      "Lập tức cút ra khỏi hoàng cung!"

      "Được, ta   lập tức,  lập tức!" Vừa dứt lời, thân ảnh Đoạn Ngự đến cửa cung .

      Oa nghĩ được! Đoạn Ngự này chẳng lẽ dùng "Lăng Ba Vi Bộ" ? Tốc độ này cũng quá nhanh .

      Bất quá, tám phần là bị bộ dạng bạo quân của hôn quân mặt lạnh này dọa cho sợ .

      "Còn ngươi nữa!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay thẳng thừng chỉ vào Tiểu Thiên, mở miệng : "Cùng trẫm đến Vân Tiêu Cung!"

      "Ta với ngươi sao?" Vừa dứt lời, nàng nhanh chóng cầm chặt vạt áo của mình, khuôn mặt phòng bị  nhìn Hoàng Phủ Tấn.

      Oa thể tin được! Hôn quân lại cười rồi! Kỳ tích!

      "Niếp Tiểu Thiên, tư tưởng của ngươi có thể nên xấu xa như thế hay !" Nhìn Tiểu Thiên nắm chặt vạt áo của mình, vẻ mặt đề phòng tựa như phòng sắc lang, cơn giận của liền chỗ phát tiết.

      "Ta mới có xấu xa." Chột dạ cúi đầu. Được rồi, được rồi, nàng thừa nhận nàng nghĩ đến phương diện đó đó, phải biết, Vân Tiêu Cung là tẩm cung của hôn quân, nghĩ đến phương diện đó đó cảm thấy có chút kì quái, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng chẳng lẽ trong đầu ngựa đực của hôn quân này có thể thú tính đại phát đối với nàng làm loạn đây hay . OK, OK, nàng thừa nhận, nàng quả nghĩ đến xấu xa rồi, bất quá chủ yếu vẫn là trách hôn quân, ai bảo con người vừa nhìn đến là làm cho người ta muốn đề phòng.

      "Trong cái não heo của ngươi lại nghĩ đến cái gì?" Thanh Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa vang lên, nữ nhân này mỗi lần với nàng cái gì đều nghĩ đâu!

      "Ta. . . . . . Ta suy nghĩ, cái đó. . . . . . Hoàng thượng, ngài kêu ta đến Vân Tiêu Cung có chuyện gì ?" Rất nhanh, nàng liền tìm được đề tài.

      "Có chuyện!" muốn nhiều lời, Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo Tiểu Thiên qua, bước nhanhvề  hướng Vân Tiêu Cung.

      "Uy, đừng nhanh như vậy mà, chân ta ngắn, theo kịp bước chân của ngươi." Thiếu chút nữa bị hôn quân này lôi kéo làm cho tắt thở, Tiểu Thiên cuối cùng cũng nhịn được mở miệng .

      Nha, chân của mình dài liền cho rằng chân người khác cũng dài như vậy, nhanh như vậy làm gì, được rồi, chân dài, nhanh như vậy cũng đúng, nhưng có việc gì lôi kéo nàng cùng làm gì? đây phải là muốn nàng mệt chết sao?

      Lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn dừng bước, trong mắt thoáng qua nụ cười cưng chìu.

      Quay đầu nhìn về phía nàng, Hoàng Phủ Tấn mở miệng : "Ngươi phải ngươi dài năm thước sao? Chân còn ngắn sao?"

      "Ta. . . . . ." Tiểu Thiên cúi đầu nhìn hai chân mình chút, hôn quân này ràng chính là cố ý cười nhạo nàng nha, ràng thân cao chưa tới năm thước, cũng phải là nhìn ra, biết còn hỏi.

      "Cái đó vốn là thân cao." Chột dạ nuốt ngụm nước bọt, lần này, nàng rất thành tâm.

      "A, vốn là  thân cao." Hoàng Phủ Tấn cười, chẳng những trong mắt có nụ cười, nụ cười ngay khóe miệng cũng rất ràng, cái nụ cười này làm cho Tiểu Thiên trợn tròn mắt.

      Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hôn quân cười phúc độ như vậy , kỳ tích, đúng là kỳ tích, ra là hôn quân này còn có thể cười, nàng vẫn cho là hôn quân  trừ vẻ mặt nghiêm khắc ở ngoài vẫn là nghiêm mặt .

      Chương 213: Bị hôn quân dắt cảm giác trong tâm hão sợ hãi!

      Edit: Jolly

      Beta: Nhã Thanh & Quảng Hằng

      Làm bậy nha, nụ cười của hôn quân này nhìn lại đẹp như vậy, khiến người tâm động như vậy. Cha nha, đây chính là con rể danh nghĩa bây giờ của người nha, con người muốn có bản lãnh đem mang tới thế kỷ 21, đứng ở trước cửa bệnh viện của chúng ta, tuyệt đối gây tai họa đó.

      Nhưng là ——

      Hôn quân này làm gì đột nhiên cười? là bày cái mặt thối đến ngán, muốn đổi vẻ mặt? Đáp án dĩ nhiên là NO!

      Cái tên hôn quân lưu manh vô sỉ này, hoàn toàn là cười nhạo dáng dấp bé của nàng, nha, còn phải là tại cái hoàng hậu này dáng dấp quá sao, thân thể nàng ở thế kỷ 21 kia cao tới 1m70, ước chừng nhiều hơn năm thước.

      Bất quá, tại nàng còn có lời gì hay để đây. Tự trách mình xui xẻo quá, xuyên qua lại xuyên vào người nữ nhân thân thể bé , tại lại bị hôn quân cười nhạo như thế.

      "Ừ, là vốn vậy, vốn là ta cao năm thước."

      "Nha." Hoàng Phủ Tấn gật đầu cười: "Nếu như vậy, vậy ngươi về sau cơm  ăn nhiều chút, chừng còn có thể miễn cưỡng chống được năm thước." Vừa xong lời này cũng là thời điểm cách trước cửa Vũ Phượng Cung xa lắm, trong lời lúc này ràng là mang theo cưng chìu nhưng Tiểu Thiên lại nghe được , nhưng bây giờ nàng lại mơ hồ cảm thấy.

      Má ơi, hôn quân này những đổi tính lại còn bị kích thích? sao lại đột nhiên trở nên ôn nhu như thế, giống như lão công ôn nhu đưa ra giải quyết chung?

      " tại nhanh cho trẫm, trẫm có chuyện hỏi ngươi." xong, lần nữa kéo tay Tiểu Thiên, hướng phía Vân Tiêu Cung tới, nhưng tốc độ dưới chân  ràng là chậm ít.

      Tiểu Thiên cứ như vậy bị dắt , lần đầu tiên có loại cảm giác bài xích. Tên hôn quân này ngoài miệng luôn ghét nữ nhân bẩn thỉu như nàng, luôn miệng để cho nữ nhân bẩn thỉu như nàng đụng vào , nhưng mỗi lần đều là chủ động đến gần nàng.

      Đầu tiên là từ nơi ở của Lan Phi tự mình ôm nàng đường quay trở về Vũ Phượng Cung, tiếp đến là ở trong phòng ngủ "Kích tình đùa giỡn" khiến cho nàng đến nay còn cảm thấy ngượng ngùng dị thường, còn có mấy lần lại chút tự nhiên nào làm bộ chủ động dắt tay nàng, hôn quân giống như chút cũng bài xích cùng nàng ở quá gần.

      Len lén liếc mắt nhìn người bên cạnh nàng Hoàng Phủ Tấn, gò má của lúc này có vẻ rất nhu hòa, hôn quân có phải bắt đầu bài xích nàng hay ?

      Tại sao trong lòng nàng lại có loại cảm giác cao hứng còn mang theo hưng phấn đây.

      Có thể làm chủ hậu cung sao?

      Bây giờ trong cung, Phúc Quý ôm đống tấu chương từ trong ngự thư phòng đem tới, ở trong đại điện Vân Tiêu Cung.

      "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Thấy hai người Hoàng Phủ Tấn  vào, liên tục   nghênh đón ngừng.

      "Tấu chương lấy tới?" Hoàng Phủ Tấn mở miệng hỏi.

      "Vâng, hoàng thượng, tấu chương đều ở bàn."

      "Ừ." Trầm giọng đáp tiếng, đem Tiểu Thiên kéo đến bên bàn đọc sách, lấy ra phần tấu chương trong đó đưa tới trước mặt nàng, mở miệng : "Mở ra xem chút."

      "Tấu chương?" Kỳ quái, hôn quân này đem tấu chương cho nàng nhìn làm gì? Tiểu Thiên nhận lấy tấu chương trong tay Hoàng Phủ Tấn, cũng mở ra.

      Hôn quân này   rằng đem nàng kéo tới Vân Tiêu Cung, lại đưa cho nàng phần tấu chương để xem, cũng có chút quá kỳ quá .

      Chẳng lẽ. . . . . .

      Tiểu Thiên nheo cặp mắt lại, chẳng lẽ hôn quân là muốn kiếm cớ giết nàng?

      Nàng cả kinh trừng lớn đôi mắt, hôn quân này hiểm!

      Hoàng Phủ Tấn nhìn mặt Tiểu Thiên lại thay đổi  lần nữa, chân mày lại lần nữa nhíu lại.

      Nữ nhân này cả ngày lẫn đêm đều ảo tưởng cái gì thế, cho nàng xem phần tấu chương cũng có thể  ra vẻ mặt như thế .

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại ngây ngốc cái gì?" Thanh Hoàng Phủ Tấn vang lên, chưa từng thấy qua nữ nhân nào lực chú ý phân tán giống như nàng vậy .

      "Hậu cung phải là  thể tham gia vào chính sao?". Quả tim của Tiểu Thiên đập nhanh mở miệng hỏi, nàng cũng thể bảo đảm hôn quân có phải muốn đợi sau khi nàng xem phần tấu chương này, cho thêm nàng cái tội người trong hậu cung tham gia vào chính  hay . Dạng như vầy, may nhờ nàng xem TV rồi, còn biết chút ít chuyện trong hoàng cung.

      "Trẫm để cho ngươi xem ngươi liền xem, dài dòng cái gì?" Hoàng Phủ Tấn nhịn được rống lên.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi chờ sau khi ta xem phần tấu chương này, cho ta thêm cái tội là nữ nhân hậu cung tham gia vào việc chính chứ?" Tiểu Thiên nhịn được hỏi ra miệng, hỏi ràng, nàng chết cũng  xem phần này tấu chương.

      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên đứng ngay trước mặt mình đôi mắt vô tội chớp chớp.

      Nữ nhân này có phải suy nghĩ quá nhiều hay ? Mới vừa rồi nàng do dự chịu xem phần tấu chương kia, phải là nghĩ  lấy cái cớ nữ nhân hậu cung được tham gia vào chính giết nàng chứ.

      Nàng ngược lại mạng sống, nghĩ đến chu toàn như vậy! Nghĩ đến đây, trong mắt Hoàng Phủ Tấn  thoáng qua nụ cười khổ, đụng phải nữ nhân như vậy, đành chịu.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Jolly

      Beta: Nhã Thanh

      Chương 214: Hôn quân này là như thế nào?

      Miễn cưỡng liếc nàng cái, Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng : "Niếp Tiểu Thiên, nếu trẫm muốn giết ngươi như lời ngươi ..., ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"

      Những lời này   xong đủ ràng .

      "Vậy ý của ngươi là , ta. . . . . . Ta xem phần tấu chương này có sao ?" Nàng vẫn là yên lòng hỏi lại, vấn đề đại  này liên quan đến sinh mạng, mơ hồ là đ


      Cuối cùng, Hoàng Phủ Tấn bị nàng làm cho có biện pháp, biết nổi giận cũng vô ích, thể làm gì khác hơn là bình tĩnh, gật đầu cái, mở miệng : "Ừ, trẫm để cho ngươi xem, đúng là, ngươi xem cũng có chuyện gì."

      "Đây chính là khẩu dụ của hoàng thượng, đúng ?"

      "Ừ, đúng!" Bình tĩnh, Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa gật đầu cái, tính nhẫn nại của đời này đoán chừng ở trước mặt  tiểu nữ nhân này cũng bị mài hết.

      "Vậy. . . . . ."

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc có xem hay ?" Tiểu Thiên muốn mở miệng, Hoàng Phủ Tấn rốt cục vẫn phải nhịn được cao giọng rống lên.

      "A, a, ta xem, ta xem." Lập tức trở nên bộ dạng trung thực, nàng mở ra tấu chương xem lại.

      May mắn, nàng còn biết nhiều cổ văn như vậy, nếu tới nơi này mù chữ  mất thể diện thành đồ bỏ  được rồi.

      Sau khi xem xong, mặt nàng nghi ngờ nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh: "Phần tấu chương này phải lão già Niếp Vân Hạc kia cho quân khu đưa lương sao?"

      "Ừ, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoàng Phủ Tấn nhìn mặt Tiểu Thiên, cố gắng ở mặt nàng tìm ra chút tâm tình, chẳng qua là nàng mới vừa câu kia "lão già Niếp Vân Hạc kia" lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy chút kinh ngạc, mặc dù chính Tiểu Thiên ghét Niếp Vân Hạc, nhưng ít nhiều gì nàng cũng cùng họ tên với lão già kia thậm chí lão già kia còn là phụ thân của nàng, tựa hồ có chút đúng.

      "Cái gì thấy thế nào? Hành bất lực liền xử trí theo quân pháp." Tiểu Thiên miễn cưỡng mở miệng , đem tấu chương ném lên bàn.

      "Nhưng ông ta là phụ thân ngươi." Hoàng Phủ Tấn rất bình thản mở miệng , cố gắng ở mặt nàng tìm ra chút khẩn trương hoặc là lộ ra vẻ gì khác, chẳng qua là, thất vọng, mặt nàng cái gì cũng thấy được.

      "Phụ thân ta?" Tiểu Thiên nhướng mày, còn mang theo mấy phần thần sắc khinh bỉ: " xứng sao?"

      "Ngươi rất hận ?" Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt mở miệng, trong lúc bất chợt, rất muốn hiểu vị hoàng hậu trước mắt này.

      Edit: Như Trang

      Beta: Nhã Thanh

      Chương 215: Hôn quân này thế nào ( hai )

      "Hận?" Tiểu Thiên hơi sửng sờ, Niếp Vân Hạc đối với nàng mà bất quá chỉ là người xa lạ, là người xa lạ mà thôi, nàng có quá quen với làm sao mà hận , nàng chẳng qua là ghét cái loại người kia mà thôi.

      Lắc đầu cái, nàng cười nhạt, " hận, chẳng qua là cùng ông ta phải thân cho lắm! Sống chết của ông ta liên quan gì đến ta." Điểm này, nàng ngược lại đúng, đối với người cùng nàng liên quan, nàng có cần thiết tốn công sức vì bọn họ làm cái gì.

      Chẳng qua là, những lời này của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn hiểu thành loại ý tứ khác, cho rằng Tiểu Thiên là hận Niếp Vân Hạc, hận ông ta bất công đối với hai mẹ con nàng.

      "Nếu như Trẫm muốn tịch thu tài sản cả nhà ông ta và giết kẻ phạm tội?”

      "Tùy tiện." Tiểu Thiên trả lời rất mau, chút  suy nghĩ, mà câu trả lời của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc .

      Lại chỉ thấy Tiểu Thiên chợt giống như là nghĩ đến cái gì đó mở miệng : "Tự ta suy nghĩ chút, vẫn cảm thấy ổn."

      " thế nào?"

      "Lão già kia làm tốt, chịu tội cũng phải , tại sao những người trong Thượng Thư phủ phải chịu tội cùng ông ta? Nếu ngươi muốn giết, liền giết mình là được, dù sao thứ người như thế ở lại đời cũng là lãng phí lương thực, a, đúng rồi, nếu ông ta nhất định tìm người chôn theo, vậy tìm tiểu thiếp cùng con của bà ta là được, dù sao lão già kia thương bà ta như thế, đoán chừng nếu là ông ta ra , cũng yên tâm để cho hai mẹ con bà ấy lưu lại đời này, bằng cùng theo ông ta." Lời này củaTiểu Thiên có chút độc ác, tia trắc nào, Hoàng Phủ Tấn hề nghe trong lời của nàng có chút‎ gì là giải thích, thậm chí là Tiểu Thiên làm ra phán quyết sinh tử đối với phụ thân.

      Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, trong lúc nhất thời biết nên gì.

      ra , hỏi nàng, chẳng qua trong lúc hứng thú nhất thời muốn hiểu thêm chút về vị thê tử luôn cùng đối đầu này mà thôi, nghĩ tới chỉ ngắn ngủi mấy câu , lại khiến   nghĩ tới, bất quá chỉ mấy câu ngắn ngủn, lại để nàng biểu lộ hoàn toàn như vậy.

      Nàng lạnh lùng như vậy thế nhưng để cho dâng lên nhàn nhạt đau lòng.

      "Niếp Tiểu Thiên, nhưng ông ta là phụ thân ngươi." Hoàng Phủ Tấn chưa từ bỏ ý định  mở miệng .

      "Ta ông ta phải." Tiểu Thiên nhịn được mở miệng , hôn quân này lại nghĩ gì a, ràng muốn giết lão đầu kia, nàng lại cũng hề ngăn cản a. Nhưng tại lại giống như muốn giết, mà là nàng ép phải giết vậy.

       
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Như Trang

      Beta: Nhã Thanh & Quảng Hằng





      Chương 216:Nét đau lòng trong mắt hôn quân!




      Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, mặt đầy vẻ tò mò nhìn , hỏi: "Kỳ quái, ngươi là quân, là thần, ngươi muốn xử trí như thế nào phải chỉ cần câu là được sao? Hỏi ‎ý kiến ta làm gì?”

      “Trẫm………”. Vấn đề Tiểu Thiên hỏi làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, biết phải trả lời như thế nào. Nàng đúng, là hoàng đế, muốn xử trí đại thần như thế nào cũng là do định đoạt, hoàn toàn cần thiết phải trưng cầu ‎ý kiến của nàng. Coi như Niếp Vân Hạc là cha của nàng, vậy sao chứ? cần gì phải quan tâm suy nghĩ của nàng, mà cũng có lí do gì để quan tâm đến suy nghĩ của nàng. Chẳng lẽ, …. là  bận tâm đến cảm nhận của nàng sao?

      Là lo lắng nàng thương tâm khổ sở sao?

      Chẳng qua là, ………nàng thương tâm khổ sở liên quan gì đến ?

      Hoàng Phủ Tấn bởi vì giải thích được nguyên nhân chuyện này mà nhíu mày.

      “Hoàng thượng?”. Thấy Hoàng Phủ Tấn cau mày lo lắng, Niếp Tiểu Thiên nhịn được mở miệng kêu lên.

      “Ừ?”

      “Cái đó……”,  Nàng đưa tay chỉ ra cửa, “ Ta có thể được rồi chưa?”

      “Niếp Tiểu Thiên”. Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn nghiêm túc, đưa tay đem Tiểu Thiên quay lại đối diện mình, “ cho trẫm, ngươi chút cũng quan tâm sinh tử của cha ngươi?”

      “A?” Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Hoàng Phủ Tấn, thậm chí……..nàng ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy vẻ nhàn nhạt đau lòng.

      Đau…….đau lòng?

      Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên càng thêm ngây ngẩn cả người, tại sao hôn quân vô duyên vô cớ lại xuất vẻ mặt này đối với nàng?

      Chớp chớp cặp mắt, gương mặt ngơ ngác “Hoàng thượng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”

      “Trẫm…..” Hoàng Phủ Tấn vẻ  mặt có chút mất tự nhiên, ngay cả cũng biết mình là xảy ra chuyện gì?

      “A……ta biết”. Tiểu Thiên làm bộ bừng tỉnh hiểu chuyện.

      “Ngươi biết?”. trong mắt Hoàng Phủ Tấn ra tia chột dạ.

      “Ngươi nỡ giết lão đầu kia có phải hay ?” Tiểu Thiên bên tình nguyện cho là như vậy, vừa , vừa còn rất đồng ý vỗ vỗ bờ vai của , “Ai nha, ngươi nỡ xuống tay giết sớm có phải hay lắm , làm gì còn phải hỏi ta a, làm cho  giống như là ta ép ngươi giết vậy”.

      “Ngươi ngươi biết chính là chỉ cái này?” Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, trong mắt mang theo tia nhàn nhạt mất mát.

      Chương 217: Đầy bụng  ủy khuất!

      "Đúng vậy, chẳng lẽ đúng sao?" Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt.

      "Ừ." Hoàng Phủ Tấn nhàng lên tiếng.

      "Hoàng thượng ngươi làm sao vậy?" Nhìn Hoàng Phủ Tấn mang vẻ mặt buồn bực, Tiểu Thiên mở miệng hỏi. Kì quái, hôn quân này là xảy ra chuyện gì vậy, nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.

      “Trẫm có sao, ngươi trở về .” Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần giận dỗi.

      “Ta có thể trở về?” Tiểu Thiên ánh mắt sáng lên. Wase, hôn quân này hôm nay nhân phẩm tốt nha, nàng cầm tiền của dạo kĩ viện, vốn cho là bị hung hăng giáo huấn phen, nghĩ tới hôn quân này lại dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.

      Nhân phẩm đại bộc phát a, chẳng những là hôn quân nhân phẩm bộc phát, ngay cả chính nàng nhân phẩm cũng tuyệt đối bắt đầu bộc phát, nếu , ông trời làm sao lại phù hộ nàng có bị hôn quân mắng đây.

      “Có thể”  Nhìn trong mắt Tiểu Thiên là bộ dạng mong chờ được rời khỏi, buồn bực trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng tăng thêm mãnh liệt.

      Nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc nàng rất chán ghét ở cùng chỗ với .

      Đáng chết, rốt cuộc là giận dỗi cái gì chứ? Ở trong lòng Hoàng Phủ Tấn hung hăng mắng tiếng, “Ngươi rất ghét chỗ ở chung với trẫm?”

      Ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng Phủ Tấn bất chợt thốt lên câu là  Tiểu Thiên lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

      “Cái….Cái gì?” hề nghĩ qua Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề như vậy, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời biết phải trả lời như thế nào, ngay cả nàng cũng hiểu Hoàng Phủ Tấn tại sao lại hỏi đến vấn đề này. Dù sao, nàng thích ở cùng chỗ với hay tựa như đối với cũng có gì trọng yếu a.

      Khi Hoàng Phủ Tấn ý thức được vấn đề của bị hỏi thành lời.

      Trong lòng cơn giận càng lớn, tức Tiểu Thiên, lại càng tức giận chính mình. Gần đây bị nữ nhân này làm cho càng ngày càng giống .

      “Trẫm là ngươi có phải rất ghét cùng trẫm ở chung chỗ hay ?” Hoàng Phủ Tấn lần này gần như là hét lớn, chỉ vì để che giấu chột dạ ở trong lòng.

      “Ngươi muốn hỏi hỏi , làm gì mà phải la lớn vậy chứ?” tình nguyện gãi gãi lỗ tai, Tiểu Thiên cau mày mở miệng : “Ta hoàng thượng, ngươi cảm thấy vấn đề ngươi hỏi rất kì quái sao. Từ  trước tới nay ngươi rất ghét cùng ta ở chung chỗ, dĩ  nhiên, ta cũng phủ nhận, ta ghét ở cùng chỗ với ngươi” đến đây, nàng cố ‎ dừng lại chút, thấy Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt cứng ngắt, nàng cũng trông nom nhiều như vậy. Gần đây, trong khoảng thời gian này, những ủy khuất đè nén trong lòng nàng giờ trực tiếp xông lên đầu. Nếu hôn quân hỏi, nàng cũng liền .

      Được, ta thừa nhận, ta rất bẩn thỉu!

      “Dù sao chúng ta từ lúc bắt đầu vừa mắt, ta cũng biết trong lòng ngươi rất chán ghét ta, cảm thấy  ta cùng nam nhân khác có chân, mặc dù ta nhớ đây là hay giả, nhưng là ngươi cảm  thấy chúng ta thể, cho là ta bẩn thỉu, vậy ta thức thời chút cách xa ngươi ra, ngươi có đúng ?” Càng , lại càng thấy mình rất ủy khuất, ra nàng cũng có làm gì sai, coi như nàng là Niếp Tiểu Thiên bây giờ thế nào, hồng hạnh xuất tường chính là hoàng hậu của , cũng phải là nàng, mỗi câu của đều ngại nàng bẩn thỉu, nàng biết xấu hổ, còn có lần trước ở Vũ Phượng cung, nàng “Lần đầu tiên”…..tính, cái này đừng hơn,   ra lại càng thêm giận.

      Được rồi, nàng thừa nhận, hôn quân cho tới giờ vẫn còn biết nàng là linh hồn xuyên qua hoàng hậu của , nàng cũng cùng so đo những câu tức giận của đối với nàng. Nhưng là, nếu như vậy, nàng tránh tốt rồi nha. Là chính bản thân động chút là tới trêu chọc nàng, động chút là ở trước mặt nàng đột ngột xuất , nàng còn có thể làm sao?

      tại lại càng tốt hơn, dữ dằn như vậy hỏi nàng có phải rất ghét ở cùng chỗ với .

      Những lời này của Tiểu Thiên làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm nghiêm trọng, trong lòng thoáng qua tia cảm xúc đau lòng giải thích được.

      Bất quá, cũng có trách lầm nàng, lại đau lòng cái gì? làm sai chuyện, vẫn còn ở trước mặt dùng lí lẽ phản kháng, những lời này  cứ như là chỉ trích vậy.

      “Trẫm có trách lầm ngươi sao?” Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh mở niệng hỏi.

      Mẹ ơi , hôn quân này vẫn cảm thấy nàng bẩn!

      Lạnh lùng cười tiếng, nàng giương mắt về phía Hoàng Phủ Tấn, che giấu đau đớn ở trong lòng, nàng bình tĩnh lắc đầu cái, “ có, ngươi có trách sai ta”

      “Ngươi thừa  nhận?” nghe ra được những lời  này của Hoàng Phủ Tấn mang theo ít tức giận.

      “Ta có thể lựa chọn thừa nhận sao?” Tiểu Thiên mang  theo vài phần bất đắc dĩ, “Ngươi nhận định rồi, ta thừa nhận như thế nào?”

      Lời của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, cảm thấy được trong mắt của nàng mang theo bất đắc dĩ cùng khổ sở. Điểm này làm cho tim khỏi căng thẳng.

      lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ, Tiểu Thiên lại lần nữa mở miệng : “Hoàng thượng, bây giờ phải ta ghét hay ghét ở cùng chỗ với ngươi, mà là ngươi có ghét ở cùng chỗ với ta hay . Mà theo tình huống trước mắt, Hoàng thượng là vô cùng ghét thê tử danh nghĩa ta đây, phải sao?” Tiểu Thiên cười “Tốt lắm, ta .”
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :