1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 178: Lạc Thủy! Thiếu nước!




      Edit: |..(¯`•._.•[Thiên Linh ]•._.•´¯) † Eejin †

      Beta: Khuyên

      "Nương nương. . . . . ."

      "Lạc Thủy, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cũng thể chuyện dễ dàng như vậy. Nếu ra tên hôn quân kia cả đời cũng biết tình cảm của ngươi đối với , vậy tuổi thanh xuân của ngươi phải lãng phí cách vô ích sao?"

      "Nương nương, ta muốn, van cầu ngài đừng cho hoàng thượng có được hay ?" Vũ Lạc Thủy nóng nảy, nàng cũng muốn hoàng thượng nàng có ý nghĩ kỳ quái. Hoàng thượng ghét nàng là được, nàng cũng trông mong rằng hoàng thượng còn có thể coi trọng nàng.

      Nhìn Vũ Lạc Thủy điềm đạm đáng , Tiểu Thiên cũng nhẫn tâm.

      Ôi, tính tính lại, chuyện của người ta, nàng cũng quản, dù sao nàng về sau cũng là phải về, nhắm mắt làm ngơ tốt hơn sao.

      "Được rồi, vậy ta cho ."

      "Đa tạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương!" Vũ Lạc Thủy cảm kích gật đầu.

      "Ừ, nhưng dù gì, ngươi cũng phải đáp ứng ta điều, đừng gọi ta Hoàng hậu nương nương, ta nghe  thoải mái!" Tiểu Thiên mở miệng .

      "Cái đó. . . . . ."

      "Cứ gọi ta là Thiên Thiên ." Nàng là người rất hiền lành, nên muốn mang ngôi vị hoàng hậu chèn ép tốt.

      " được..."

      "Có gì được." Gương mặt Tiểu Thiên có vẻ xem thường, "Ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân, người cha chết tiệt của ta chỉ là Binh bộ Thượng thư mà thôi, còn thuộc về quyền cha ngươi trông nom mà, trừ cái chức danh hoàng hậu chết tiệt kia, ta còn có cao quý bằng ngươi nha!"

      "Hoàng. . . . . ."

      "Ừ, ngươi lại gọi ta là hoàng hậu nữa..., ta lập tức chạy với hôn quân kìa rằng ngươi thầm mến !" Tiểu Thiên cắt lời vũ Lạc Thủy, sau đó bắt đầu uy hiếp nàng. Biết được nhược điểm của người, cái gì cũng được. Hừ hừ!

      "Được rồi, được rồi, ta gọi hoàng hậu nữa, ngươi cũng ngàn vạn lần chớ có cho hoàng thượng!" Nghe Tiểu Thiên như vậy, Vũ Lạc Thủy liên tục ngừng gật đầu đáp ứng.

      Nhìn bộ dạng sợ hãi này của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu cái, thở dài : "Ôi ~~ biết hôn quân kia đời trước làm chuyện gì tốt, lại có ngươi ngu muội cần hồi đáp."

      "A ~~" Vũ Lạc Thủy cười cười, khóe mắt mang theo tia buồn bã, thở dài trong lòng.

      Hoặc là, biết chừng kiếp trước nàng nợ Hoàng thượng quá nhiều.

      tại, nàng chỉ muốn an tĩnh chờ đợi bên cạnh Hoàng thượng mà thôi, chỉ cần được nhìn mỗi ngày là tốt rồi, nàng mong chờ gì hơn nữa.

      Chương 179: Hôn quân này, quả nhiên là Hồn Bất Tán!
      Edit: |..(¯`•._.•[Thiên Linh ]•._.•´¯) † Eejin †

      Beta: Khuyên

      Vài ngày sau, Vũ Lạc Thủy vẵn luôn ở trong Vũ Phượng cung hầu hạ Tiểu Thiên, mặc dù Hoàng Phủ Tấn ra lệnh cho phép nàng hầu hạ Tiểu Thiên. Có thể có người nào đó lại có biện pháp, nếu hôn quân để cho Lạc Thủy chiếu cố nàng, nàng tìm người khác, tỷ như ——

      "Nguyệt nhi, mang cho ta chén nước."

      "Dạ, Hoàng hậu nương nương!"

      Nguyệt nhi là những cung nữ trong Vũ Phượng Cung, rất biết điều.

      "Thiên Thiên, nếu hoàng thượng biết, ngài lại gặp họa rồi." Vũ Lạc Thủy lo lắng nhìn Tiểu Thiên.

      "Tại sao?" Tiểu Thiên vô tội chớp chớp mắt.

      "Hoàng thượng phải là hạ lệnh chuyện gì cũng phải do chính ngài làm sao?"

      "Sai rồi, những lời này là Hoàng thượng với ngươi, phải là với ta." Tiểu Thiên cắn miếng điểm tâm.

      "Nhưng ý tứ hoàng thượng rất ràng, ngài cho phép bọn hạ nhân phục vụ ngươi."

      " vậy sao?" Tiểu Thiên cố ý giả bộ hiểu, "Ta nghe  ý tứ của chính là, hôn quân cho phép ngươi phục vụ ta, nhưng hề cho phép bọn hạ nhân phục vụ ta."

      Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần đắc ý. Hừ! Tên hôn quân đó còn ám chỉ nàng? Lần sau đem hai chữ trò chơi học kĩ chút .

      "Thiên Thiên. . . . . ."

      " tệ, Niếp Tiểu Thiên, còn học được cách tìm ra sơ hở trong lời của trẫm rồi sao?" Hai người tán gẫu vui vẻ, thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn từ đầu nàng vang lên.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy chợt từ băng ghế đứng lên.

      "Ực. . . . . ." Đáng chết, hôn quân này sao lại giống hệt ma quỷ, tiếng động.

      NND, nàng bị điểm tâm làm nghẹn.

      "Thiên Thiên, ngài làm sao vậy?" Chú ý tới sắc mặt bình thường của Tiểu Thiên, Vũ Lạc Thủy hỏi.

      "Ta. . . . . ." Chỉ chỉ vào cổ họng của mình, nàng khó khăn ra lời.

      "Đáng chết, đồ ngốc nhà ngươi còn bị nghẹn!" Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng phản ứng, tiến lên đỡ nàng, vỗ lưng của nàng, động tác êm ái khiến người ta phải khen ngợi.

      Hôn quân lưu manh này còn mắng nàng ngu ngốc! Nếu phải là tên hôn quân này giống ma quỷ từ đâu ra, nàng nghẹn sao?

      Tốt lắm, nàng tại vì nghẹn mà ra lời, nàng đành chịu đựng!

      "Nương nương, trà người cần đây ạ .." Nguyệt nhi bưng nước trà tiến vào.

      "Mau bưng tới đây cho trẫm!" Nhận lấy trà trong tay Nguyệt nhi, Hoàng Phủ Tấn  trong mắt tràn đầy lo lắng, đem nước trà đưa tới miệng Tiểu Thiên, khẩu khí cứng rắn : "Mau đem nước trà uống vào."
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 180: Động tác này, quá mập mờ!




      Edit: |..(¯`•._.•[Thiên Linh ]•._.•´¯) † Eejin †

      Beta: Khuyên & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-11456" title="5e1083728b6f" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/03/5e1083728b6f.jpg" alt="" width="490" height="630" />


      Nhận lấy nước Hoàng Phủ Tấn bưng tới, uống vài ngụm lớn, cuối cùng nàng cũng đem khối nghẹn kia nuốt xuống.

      "Mẹ nó, thiếu chút nữa là phải gặp Diêm Vương ca ca."Vất vả lắm mới được mở miệng, miệng Tiểu Thiên  lại bắt đầu an phận.

      "Sao rồi? khỏe chưa?" Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn vẫn cứng rắn như cũ, nhưng khó để nhận ra trong khẩu khí của lúc này mang theo lo lắng.

      "Tên chết tiệt nhà ngươi, tại sao mỗi lần ngươi xuất trước mặt ta, ta nhất định gặp chuyện tốt!" Khẩu khí giảm , Tiểu Thiên giận dữ tới.

      Nàng cũng biết nàng cũng tên hôn quân này còn có thể hợp thế nào? Hôn quân này mỗi lần xuất đều rất đúng lúc, khi nàng bị sặc nước, khi giống ma quỷ ra, nàng lại bị nghẹn. Hôm nào đó nhất định phải tìm thầy coi bói thử xem, chắc nàng cùng hôn quân này tám phần là xung khắc quá!

      "Niếp Tiểu Thiên, phải ngươi rất muốn gặp ngươi Diêm Vương ca ca sao?" Sắc mặt Hoàng Phủ Tấn  lần nữa tối đen, nữ nhân đáng chết này, lại dám gọi là tên chết tiệt! nên có lòng từ bi sang đây thăm nàng, lại càng nên giúp nàng uống nước, lại còn vỗ lưng thuận khí cho nàng, trực tiếp để cho nàng nghẹn chết. Chưa có nữ nhân nào hưởng ưu đãi như vậy, nàng tốt số, hưởng thụ xong, lại còn dám chỉ trích .

      "Ngươi. . . . . ." Được rồi, nàng bây giờ còn là nhân sĩ tàn tật, nàng đấu lại hôn quân này, nàng chịu nhục!

      Nàng phải giống như Câu Tiễn, có thể nhịn tới mức nào liền nhịn tới mức đó! Người ta ngay cả phân của Phù Sai cũng có thể chịu đựng mà ăn, nàng còn nhịn được mấy câu của hôn quân này sao?

      Hơn nữa, bên cạnh còn có người thương là Lạc Thủy, nàng cũng thèm cùng so đo.

      Đúng nha, thiếu chút nữa quên mất Lạc Thủy. Ngay trước mặt của người ta mắng chửi người mà họ , đó là rất lịch .

      Nghĩ như vậy, nàng liền đem tầm mắt chuyển sang Vũ Lạc Thủy, lại thấy mặt nàng ấy thoáng tia mất mát.

      Làm thế nào đây?

      Tiểu Thiên nhìn mình chút, rồi lại nhìn chỗ Hoàng Phủ Tấn đứng.

      đỡ được! Hôn quân này tay còn khoác tay lên lưng của nàng, động tác này cũng rất mập mờ!

      Khó trách mặt Lạc Thủy xuống sắc như vậy. Hôn quân này kẻ phiền toái luôn tạo hiểu lầm!

      Nàng chợt đứng dậy, vốn định đứng cách xa Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn từ phía sau lôi trở lại.

      Chương 181: Lạc Thủy hiểu lầm!

      Edit: Tannguyetlau

      Beta: Khuyên & Quảng Hằng





      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại muốn tới chỗ nào ? Ngươi đừng quên chân ngươi bị thương" Hoàng Phủ Tấn tức giận thanh ở sau lưng nàng vang lên mang theo tức giận cùng cảnh cáo.

      "Ta. . . . . . Ta biết rồi, ngươi buông tay ra trước." Tiểu Thiên cả người cảm thấy được tự nhiên, len lén nhìn về phía Vũ Lạc Thủy.


      Mẹ ơi, nàng muốn cùng hôn quân này tạo nên   hiểu lầm gì.

      Hôn quân này rốt cuộc bị làm sao vậy, ràng sáng sớm nàng đụng vào khiến cảm thấy bẩn thỉu, tại tốt hơn, nàng đụng vào , lại càng đụng càng vui vẻ. Bản thân hăn biết mình tạo nên hiểu lầm gì sao.

      là thờ ơ, lại biết Lạc Thủy thích mà cũng coi như biết dựa vào tính tình của , đụng bao nhiêu nữ nhân cũng cảm thấy bình thường.

      Nhưng nàng giống, nàng biết Lạc Thủy thích , biết rất ràng, xem ra nước mắt của Lạc Thủy là do hiểu lầm.
      mặt Tiểu Thiên mất tự nhiên, Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới, chẳng qua là hiểu, nữ nhân này tại sao lại trở nên mất tự nhiên như vậy.

      Đúng lúc buồn bực cung nữ tới.

      "Hoàng hậu nương nương, bữa trưa được chuẩn bị xong.”

      "Ừ, dọn ra ." Tiểu Thiên gật đầu đáp.

      “Dạ”

      Cung nữ lui ra sau, Tiểu Thiên liếc mắt nhìn bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tên hôn quân này, sớm trể, hết lần này tới lần khác đúng thời điểm nàng ăn cơm đều tới.


      bực tức trong lòng, nàng lại nghe thấy Vũ Lạc Thủy hỏi: "Hoàng thượng, ngài ở chỗ này dùng bữa sao?"

      "Hoàng thượng ở dùng bữa nơi này!" đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, Tiểu Thiên giúp trả lời câu hỏi của Vũ Lạc Thủy.

      biết đùa nha, nếu để cho hôn quân này lưu lại ăn cơm, bữa cơm này nàng còn có thể nuốt được sao?

      Nhìn tên hôn quân này, nàng chút muốn ăn cũng có.

      Nhìn Tiểu Thiên bộ dạng như rất muốn lưu lại, trong lòng Hoàng Phủ Tấn khỏi nổi giận.

       Nữ nhân này đáng chết, cho dù thích nàng cũng cần bày ra vẻ mặt muốn lưu lại ràng như thế chứ.

      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 182: Hôn quân hiểm!




      Edit: tannguyetlau

      Beta: Khuyên

      Khóe miệng lạnh lùng, nhìn về phía Vũ Lạc Thủy đáp: ", trẫm  ở lại chỗ này dùng bữa!"

      "Ngươi ở nơi này ăn cái gì? Nơi này có nhiều cơm cho ngươi ăn đâu!" Lời của Tiểu Thiên bật thốt lên, tên này biết xấu hổ lưu manh hôn quân, làm như Vũ Phượng Cung giống như nhà vậy, muốn ở chỗ này ăn ở chỗ này ăn. Nàng là chủ nhân nơi này còn chưa đồng ý nha.

      . . . . . . nhưng, dường như. . . . . . Vũ Phượng Cung này là nhà của .

      Ánh mắt Tiểu Thiên lóe lên chớp chớp cặp mắt, nhìn Vũ Phượng Cung này cảm khái .

      "Vậy ngươi ăn ít lại chút!" Hoàng Phủ Tấn tức giận trợn mắt nhìn nàng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng.

      "Ngươi ngồi ở đây làm gì?" Tiểu Thiên trừng mắt liếc , chưa từng thấy qua hoàng đế nào vô lại như vậy, cũng muốn mời tới ăn, ngược lại ngồi được bình thản như vậy.

      Vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại nhìn chằm chằm nàng, sau đó toát ra câu "Đây là Hoàng cung của trẫm, trẫm ngồi ở chỗ nầy còn cần nguyên nhân sao?" ..., cũng hề nghĩ đến, Hoàng Phủ Tấn chẳng qua là khẽ nhếch khóe miệng lên, trong mắt mang theo nụ cười làm cho da đầu Tiểu Thiên tê dại, cảm thấy hôn quân hôm nay đến đây để trêu chọc nàng.


      "Trẫm ngồi ở chỗ này, đương nhiên là bồi Hoàng hậu nương nương ăn cơm." Vừa dứt lời, tay của liền vòng qua eo nhắn của Tiểu Thiên, đem nàng đặt lên ghế, nhìn Tiểu Thiên khẽ nâng khóe miệng lên, "Hoàng hậu nương nương, ngoan ngoãno dùng bữa trưa của ngài!"
      "Ngươi. . . . . ."

      Tên vô lại này, tên lưu manh này, tên hôn quân này, tên cẩu hoàng đế này! ! !

      Tiểu Thiên nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn, ở trong lòng đem tất cả những ý nghĩ nguyền rủa xấu xa nhất đổ lên đầu của Hoàng Phủ Tấn.

      Ngoài miệng, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, "Hi hi ~~ Cám ơn hoàng thượng nâng đỡ như thế, người có địa vị cao nhất lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp bồi nô tì dùng bữa, nô tì dám nhận, hoàng thượng ngài ăn nhiều chút, hi hi ~~~ Hi hi ~~~"

      "Hoàng hậu cũng ăn ."

      mặt của hai người luôn mang theo nụ cười, ai có thể cũng nhìn ra được mùi thuốc súng trong mắt hai người, đậm đặc và lúc nào cũng xảy ra huyết án.

      "Hoàng thượng, hoàng hậu, xin dùng bữa ." Nhìn thấy mùi thuốc súng trong mắt hai người, Vũ Lạc Thủy liên tục ngừng chen vào, nếu để hai người cứ tiếp tục như vậy, lát nữa lật bàn mất.

      "Ừ, Lạc Thủy, ngươi cũng ăn ." Tiểu Thiên đưa tay kéo qua Vũ Lạc Thủy, ngồi vào của mình bên cạnh.

      "Vâng."

      Chương 183: Hôn quân đáng chết, chê tay nàng ngắn!





      Edit: tannguyetlau

      Beta: Khuyên


      Bữa cơm này, ba người cũng đều có tâm  , Tiểu Thiên phát , mình đời này ăn cơm cũng từng trải qua thống khổ như hôm nay.

      Vì yếu thế ở trước mặt hoàng đế, nàng chỉ có thể gắp món ăn trước mắt, chứ dám lên tiếng gọi Vũ Lạc Thủy giúp nàng gắp món ăn xa hơn chút đứng lên, vừa nặng lòng yên.

      Đáng chết này hôn quân, tại sao còn chưa , ăn cơm lại ăn chậm như vậy.

      Tiểu Thiên khó chịu ở trong lòng tăng thêm mấy câu.

      Nhìn miếng đùi gà ở đằng xa kia làm cho nàng chảy nước, ánh mắt Tiểu Thiên tràn đầy khát vọng.
      Hu ~~~ Nguyệt nhi hôm nay làm sao vậy, sao lại đem đùi gà để xa như thế.

      Trước mắt đều là những món ăn mà nàng thích.

      Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó của Tiểu Thiên là Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới, thấy nàng nhìn chằm chằm dĩa đùi gà đằng kia mà nhăn nhó mặt mày, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch thành nụ cười .

      Nhìn nàng xới chén cơm, cặp mắt nhìn chằm chằm mấy chiếc đùi gà kia, chảy nước miếng, đoán chừng là muốn ăn, lại đứng nổi gắp.

      Mang theo vài phần bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Tấn lắc đầu cái, đưa tay gắp cái đùi gà thả vào trong chén Tiểu Thiên.

      Giọng mang theo vài phần cứng rắn, "Ăn ." chưa từng nghĩ qua, vì sao người có địa vị cao như lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như thế.

      Mà động tác của khiến cho Vũ Lạc Thủy ngồi bên cạnh Tiểu Thiên phải cụp mi mắt xuống.


      Hoàng thượng chưa từng tự mình gắp món ăn đối với vị phi tử nào, cho dù phi tử sủng ái nhất là Lan Phi cũng hề có đãi ngộ tốt như vậy.


      "Cho. . . . . . Cho ta sao?" Cũng cảm thấy có cái gì ổn, Tiểu Thiên sớm cao hứng chỉ thiếu nhảy lên ôm hôn quân chút.

      Đùi gà, đùi gà, rốt cục tới tay.

      Nàng gắp đùi gà lên, chuẩn bị cắn xuống, lại nghe thanh của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần châm chọc vang lên ở bên tai nàng, "Kiếp sau nếu có đầu thai, xin tay chân dài dài chút, tiết kiệm người phục vụ ngươi!"

      Con bà nó, hôn quân này cười nhạo nàng, cười nhạo tay nàng ngắn! Vậy mà vừa rồi nàng mới vừa còn cảm kích nha.

      Để đũa xuống, nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Tấn, "Ngươi chê tay ta ngắn?"

      " hiểu?" Khóe môi Hoàng Phủ Tấn nhếch lên nụ cười châm chọc.
      "Tên hôn quân này, ngươi chê ta tay ngắn?" Thanh Tiểu Thiên cao .

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Hoàng Phủ Tấn miễn cưỡng nhìn Tiểu Thiên, mở miệng : "Thân cao tới thước rưỡi, ngươi cảm thấy có thể dài ở chỗ nào?"
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 184: Câm miệng làm sao ăn cơm? Nhét vào trong lỗ mũi sao?



      Edit: Tannguyetlau
      Beta: Khuyên & Quảng Hằng



      "Ngươi. . . . . ." Tiểu Thiên bị Hoàng Phủ Tấn đến nghẹn họng. Cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể mình quả thực cao đến thước rưỡi, đứng ở bên cạnh hôn quân này đúng là bé.

      Chột dạ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng chết cũng thừa nhận, mở miệng : "Ta. . . . . . Ta vốn là cao hơn thước rưỡi nha." Vì để cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tin chắc thân thể của mình cao, nàng vẫn quên tăng thêm câu, "Còn gần mét sáu đó."

      Bộ dạng Tiểu Thiên lúc này khiến cho Hoàng Phủ Tấn thiếu chút nữa bật cười, nữ nhân này, trong người cao hay còn có thể nghiêm túc như vậy. Lại lần nữa nhìn nàng cái, vờ cau mày: "Đúng ? Niếp Tiểu Thiên, s ràng thế, cao đến mét rưỡi thôi, làm gì có chuyện đúng hay ?”


      "Ta. . . . . ." Tiểu Thiên vốn muốn thân thể của mình khi ở đại cao hơn mét bảy mươi, lại thể giải thích được sau khi xuyên qua thân thể nữ nhân này cao đến mét sáu nên để mặc cho tận tình trêu cợt đàn áp.
      Bình thường lại chú ý, tại liếc mắt nhìn xuống, hôn quân này đại khái cao hơn mét tám nha.

      NND, xuyên qua cũng cho nàng cao hơn được chút nào.
      Đều do lão Niếp Vân Hạc kia, sinh ra nữ nhi sao lùn như vậy.


      Tự biết vấn đề cao thấp này nàng thể đấu lại với Hoàng Phủ Tấn, nàng thể làm gì khác hơn là chết thừa nhận  mở miệng : "Dù. . . . . . Dù sao ta cũng cao hơn mét rưỡi nha.” Nghẹn miệng, nàng chột dạ cúi đầu, xới thêm cơm, đầy bụng tình nguyện.


      Hoàng Phủ Tấn nhìn bộ dạng chột dạ này của Tiểu Thiên lại liều chết thừa nhận, trong mắt của thoáng qua tia cười khẽ, "Vậy cố gắng đem cơm ăn nhiều chút , chừng qua hai năm, đúng là có thể cao hơn mét rưỡi!"

      nghe thấy được cưng chìu bên trong câu của mình.

      " phải là vừa rồi ngươi còn bảo ta ăn ít chút sao? Ngươi là tên ngụy quân tử!" Tiểu Thiên nhịn được đối đáp lại.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngậm miệng, ăn cơm!" Thanh của Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng trong mắt nụ cười lại thủy chung dừng lại.

      "Ngậm miệng làm sao ăn cơm? Chẳng lẽ nhét vào trong lỗ mũi sao?" Ngu ngốc! Tiểu Thiên ở trong lòng tặng thêm  câu.

      "Ngươi. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn bị nàng làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này, đúng là có chút khe hở nàng liền muốn chui.

      Vũ Lạc Thủy nhìn hai người đấu tới đấu , trong lòng Vũ Lạc Thủy cũng rất hâm mộ, nàng cũng rất muốn đấu mấy câu, nhưng nàng biết, bất kể nàng cố gắng thế nào, nàng cũng cách nào chen vào giữa bọn họ được.
      Khóe miệng Vũ Lạc Thủy lên nụ cười khổ, mình buồn bực trong đầu ăn cơm.



      Chương 185: Cuộc sống gãy chân rút cục trôi qua!



      Edit:Thiên Linh


      Beta: Khuyên & Quảng Hằng


      Sau thời gian dưỡng thương tốt, chân phải Tiểu Thiên trước kia hoàn toàn cách nào nhúc nhích  có thể hoạt động tự nhiên.

      "Ha ha ~~~ Cảm giác lại được tuyệt!" Tiểu Thiên nâng váy, nghênh ngang bày ra đôi chân bước chữ ngũ, lại lại khắp phòng.

      Trước kia chưa bị lệch mắt cá chân, nàng hề biết bộ còn có thể là chuyện hạnh phúc như vậy.

      "Tiểu thư, ngài cẩn thận chút, chân vừa mới lành, nên vội vàng như vậy." Đóa nhi dưỡng thương xong, trở lại thay thế Vũ Lạc Thủy, thấy bộ dạng Tiểu Thiên vẫn vui vẻ như cũ, trong lòng nàng cũng nhõm phần nào. Kể từ ngày biết tiểu thư ngã bị thương cả tay chân, nàng nằm ở Thanh cung dưỡng thương cũng an tâm.

      " sao, ngươi nhìn xem, ta bây giờ phải là khỏe lắm sao." Tiểu Thiên xem thường.

      "Tiểu thư!" Đóa nhi thấy mình thực có cách gì lại vị tiểu thư này.

      "Đúng rồi, Đóa nhi, tới ngân khố riêng mang chút tiền tới đây." Đột nhiên nghĩ gì đó, Tiểu Thiên ngồi xuống chiếc ghế, với Đóa nhi.

      "Lấy tiền?" Đóa nhi đột nhiên có linh cảm xấu, "Tiểu thư, người muốn lấy tiền làm gì?"

      " tìm Như Mộng." Nhớ tới mình ở trong cung dưỡng thương hơn tháng, mà lần trước hai vạn lạng bạc đổ vào Tầm Hoan lâu, nàng lại chưa nhìn được kỹ nữ Như Mộng mấy lần liền bị tên hôn quân đoạt mệnh kia dùng Hồn Thánh chỉ thúc giục cho gọi về. Ở trong cung năm liền phải nằm hơn tháng, lần này nhân dịp vết thương lành, chẳng lẽ nên ngắm người ta chút sao.

      ". . . . . . phải chứ, tiểu thư, ngài còn muốn ." Đóa nhi hoảng sợ nắm tay Tiểu Thiên, chỉ sợ nàng chạy . Tiểu thư đúng là sợ chết.

      "Đúng vậy." Tiểu Thiên hề cảm thấy bất ổn liền gật gật đầu, còn thuận thế đẩy Đóa nhi cái, "Ngươi nhanh tới phòng chi thu lấy tiền, nếu đến  bị Lan mụ mụ kia đuổi tới đây đòi thực mất mặt.."

      "Nhưng mà, tiểu thư, nếu hoàng thượng biết chúng ta lại tới Tầm Hoan lâu. . . . . ." Đóa nhi cắn môi, cố gắng khuyên Tiểu Thiên ra ngoài.

      Hình như Hoàng hậu nương nương ở nơi chim đẻ ra trứng này, trong hoàng cung nhẫn nhịn hai tháng, sắp mốc meo mất rồi, làm sao có thể vì câu hai câu của nàng mà thay đổi chủ ý đây.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 186: Lại đếnTầm Hoan lâu!




      Edit: Thiên Linh


      Beta: Khuyên

      "Đóa nhi, ngươi yên tâm , ngươi cho rằng hôn quân kia rỗi rãnh như vậy, ngày ngày nhìn chằm chằm ta thả sao?" Tiểu Thiên cố gắng an ủi nàng, "Tốt rồi, chúng ta tới Tầm Hoan lâu chơi lát, nhất định chúng ta trở lại trước khi hoàng thượng biết, được chưa ?" Tiểu Thiên nhao nhao muốn thử, nàng bây giờ là khí thế đều toát ra, nàng cũng muốn đem tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình cứ bỏ phí trong hoàng cung như vậy.

      "Nhưng người làm sao biết lúc nào hoàng thượng phát chúng ta?" Đóa nhi vô tội mở miệng hỏi. Tiểu thư này đừng có tưởng rằng nàng là tiểu hài tử dễ gạt.

      Vấn đề Đóa nhi  khiến khóe mắt Tiểu Thiên trầm xuống, mẹ nó nha, Đóa nhi này từ lúc nào trở nên thông minh như vậy, thế mà cũng bị nàng ta nắm sơ hở.

      "Cái đó. . . . . ." Gãi gãi đầu, Tiểu Thiên biết trả lời thế nào.

      "Dù sao ta cũng  biết khi nào hoàng thượng phát ta." Tiểu Thiên chơi xỏ, lại đáp tiếng, "Thôi, ngươi nhanh tới tài vụ tư lấy tiền lẻ rồi còn nữa, trễ mất."

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Nhanh ! ! !" câu , Tiểu Thiên cắt đứt hy vọng cuối cùng của Đóa nhi.

      "Dạ, tiểu thư!" Cúi thấp đầu, Đóa nhi đành chấp nhận vế hướng tài vụ tư.

      lúc lâu sau, Đóa nhi mới từ tài vụ tư về tới, lắc lắc đầu, bộ mặt ủ mày chau.

      "Thế nào, Đóa nhi? Tiền đâu?"

      "Ở đây, tiểu thư." Đóa nhi từ trong túi áo móc ra ngân phiếu đưa cho Tiểu Thiên, còn  : "Tiểu thư, ngài còn muốn ra ngoài ."

      "Đóa nhi, đổi câu khác !"

      "Tiểu thư, ngài hã yở lại trong cung ."

      Lời của Đóa nhi lại lần nữa để cho Tiểu Thiên lời nào để , nhưng tiểu nha đầu là càng lúc càng tinh rồi, để cho nàng đổi câu khác , nàng ta đúng là đổi câu, nhưng vẫn là bình mới rượu cũ.

      "Đóa nhi, ngươi còn ngăn cản ta nữa, ta liền tức giận, nếu ta tức giận lên ..., Sau khi ta xuất cung   trở lại đây nữa đó." Tiểu Thiên cố ý nghiêm mặt, bắt đầu hù dọa Đóa nhi, nàng biết, chỉ cần nàng trở về cung, nhất định đem nha đầu này hù chết .

      Quả nhiên ——

      "A? Tiểu thư, ngài. . . . . . Ngài đừng nóng giận, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ ngăn cản ngài là được." Đóa nhi vô tội cúi đầu, ôi ~~~ Coi như nàng muốn ngăn cản, cũng ngăn cản được, tại liền mong hoàng thượng đừng phát phát là tốt.



      Chương 187: Lại đến Tầm Hoan lâu (hai)




      Edit: Thiên Linh


      Beta: Khuyên




      hiểu nổi trong đầu tiểu thư nghĩ gì nữa, mà lúc nào cũng muốn tới kĩ viện, lại còn bừng bừng hăng hái.

      "Ừ, như thế mới ngoan." Tiểu Thiên hài lòng vỗ vai Đóa nhi. Thấy dáng vẻ khổ não của Đóa nhi, nàng : "Như vậy , ngươi ở lại trong cung, đừng cùng ta, nếu có người đến tìm ta, ta ngủ, ai cũng biết."

      "Như vậy được ?"

      "Được!" Gật đầu cái, Tiểu Thiên cho Đóa nhi chút cơ hội phản bác nào, tiếp tục : "Ta đây, nhớ nhé, ta ngủ nha."

      "A, ta biết rồi, tiểu thư!" Cắn môi, Đóa nhi tình nguyện gật gật đầu.

      Ôi ~~~Tiểu thư to gan như vậy, nàng thể làm gì khác hơn là nhận lệnh.

      Từ phía sau cung khi ra, Tiểu Thiên chợt cảm thấy tràn đầy khí mới mẻ.

      " khí quái chướng mịt mù trong hoàng cung đó, cả ngày bị hôn quân làm cho còn chút nhân khí, lại muốn ta ở nơi quỷ quái đó cả đời, đúng là muốn giết chết ta." Nhìn đường phố phồn hoa tấp nập, Tiểu Thiên miễn cưỡng .

      Như lần trước, Tiểu Thiên tới quán trà gần đó thay trang phục, vị thiếu niên thanh thoát mỹ lệ liền xuất đường phố thành Kim Lăng.

      "Ôi ~~~" Nhìn phong thái nho nhã của chính mình, mĩ mão tựa Phan An, Tiểu Thiên thở dài, "Bị hoàng hậu này, trừ vóc dáng bên ngoài hơi thấp, đúng là cực phẩm trong cực phẩm, cùng hôn quân kia rất xứng đôi, đáng tiếc ~~~" Tiểu Thiên lại thở dài lần nữa, phe phẩy cây quạt tiến vào Tầm Hoan lâu.

      Tiểu Thiên mới vừa bước vào Tầm Hoan lâu, tới cửa, Lan mụ mụ liền lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đón, còn giọng vui vẻ khiến người ta muốn tự sát, "Ai u, là Quận Vương gia, ngài là, hơn tháng chưa có tới rồi, lão thân cứ tưởng ngài chết rồi." Vừa , còn vung cái khăn tay , giơ lên người Tiểu Thiên.

      Ôi trời, bà già này cầm khăn vẫy vẫy có ý đó, khiến người ta phát sặc.

      "Khụ khụ. . . . . ." Che miệng ho khan vài tiếng, Tiểu Thiên thiếu tự nhiên : "Lan mụ mụ, Như Mộng đâu?"

      "Như Mộng ở đây, xin mời Vương gia!" Lão bà dường như biết Tiểu Thiên muốn tìm Như Mộng, nghe Tiểu Thiên vậy, liền lập tức đưa nàng tới Mộng Yên các trước kia.

      * Nhắn riêng với các bạn edit nhà Quảng Hằng nhé: Các bạn có edit nhớ để tên bên dưới chương mình edit giùm QH như thế bị nhầm tên do QH sơ suất, nếu QH có sơ suất xin lỗi các bạn trước và các bạn nhắc giùm để QH sửa.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :