1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 150 :Trong Tiểu thuyết xuyên lấy cớ tốt nhất chính là mất trí nhớ!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      Câu hỏi này của Tiểu Thiên khiến cho động tác tay của Hoàng Phủ Tấn dừng lại, trong lúc nhất thời biết trả lời câu hỏi của nàng như thế nào.

      ghét nàng sao? đúng, lúc trước rất ghét nàng, nhưng còn bây giờ sao? biết nên giải thích tình huống lúc này như thế nào.

      Làm hoàng đế, hoàn toàn cần thiết phải tự mình đến nơi này bồi nàng, chỉ đơn giản biết nàng dám ngủ mình trong bóng tối, nửa đêm canh ba, -đương kim hoàng đế tự tay chăm sóc nữ  nhân cho mình đội nón xanh, đừng là nữ nhân lúc nào cũng có thể làm tức chết này, những nữ nhân khác trong hậu cung gì nghe nấy cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy, nàng bất quá chỉ là dâm phụ, thê nhưng lại có thể đối với nàng đau lòng.

      Rốt cuộc mấy ngày hôm nay trở thành cái gì?

      Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, trả lời câu hỏi của Tiểu Thiên.

      "Ai nha, ngươi đừng cau mày, ta biết ngươi rất ghét ta, ai bảo ta cho ngươi đeo nón xanh, nếu như ta là nam nhân, ta cũng nhất định rất tức giận". Nhìn Hoàng Phủ Tấn cau mày, Tiểu Thiên phỏng đoán nhất định là rất tức giận, nàng cũng phải là người biết thời thế a.

      Giúp nàng băng bó chân xong, Hoàng Phủ Tấn ngồi vào bên người nàng , sắc mặt bình thản hỏi: " cho trẫm, gian phu là ai?"

      "Ta cũng biết!" Tiểu Thiên nhún nhún vai, nàng nếu biết, sớm đến tìm gian phu đó, còn có thể ngây ngốc  đợi ở chỗ, tình nguyện để cho hôn quân nhà ngươi doạ nạt sao.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám trước mặt trẫm giả bộ ngu?" Giọng của Hoàng Phủ Tấn  rất bình thản, tự hồ chỉ là đơn giản cùng nàng thảo luận câu chuyện, hoàn toàn giống như trước đây, vừa nhắc tới chuyện gian phu, liền nổi trận lôi đình .

      "Ta hề giả bộ ngu, ta biết." Lần này, Hoàng Phủ Tấn nghe thấy bất đắc dĩ trong giọng của Tiểu Thiên .

      Chỉ nghe nàng tiếp tục : "Ta đêm đó, sau  khi lãnh xong 30 đại bản, ta căn bản thể nhớ bất kì truyện gì trước kia nữa, ngay cả mọi chuyện ở nhà đều là Đóa Nhi cho ta nghe , càng đừng gian phu hay gian phu, ta cũng rất muốn biết ai là gian phu, còn sớm chút tìm ."

      Dĩ nhiên trong đoạn chuyện nàng khéo léo che dấu truyện nàng xuyên qua đến đây văn này ở bên trong, dù sao, trong các tiểu thuyết xuyên , lí do thường xuyên được sử dụng  nhất chẳng phải là mất trí nhớ sao.

      Chương 151 : Hoàng Phủ Tấn là trẻ con!

      ra khi nàng đến chuyện "Mất trí nhớ", Hoàng Phủ Tấn cũng từng nghĩ tới, chẳng qua là cũng lo lắng quá  nhiều về vấn đề này, bất quá chỉ cảm thấy Niếp Tiểu Thiên này thay đổi rất nhiều, cùng Niếp Tiểu Thiên ôn nhu, nhàng trước kia hoàn toàn giống như là hai người.

      Chẳng lẽ người sau khi mất trí nhớ, ngay cả tính tình, tác phong xử cũng thay đổi?

      tại, điều quan tâm cũng phải việc này, khiến lại giận dữ lần nữa chính là Tiểu Thiên  cuối cùng cũng câu kia, "Niếp Tiểu Thiên! Ngươi nếu biết gian phu là ai, ngươi sớm tìm ? Hửm?"

      "Chính là như vậy a." Vô tội chớp chớp cặp mắt, Tiểu Thiên tiếp tục , "Ngươi nghĩ a, ngươi xem tình thế của ta lúc này xem, nếu như có ngày nào đó ngươi đem ta đuổi ra khỏi cửa, ta nhất định phải tìm được người dựa vào chứ, phải ? Ta đoán gian phu kia thế nào cũng là nhân vật rất lợi hại, đoán chừng nuôi ta hẳn là có vấn đề gì. Làm người nha, phải luôn nghĩ cho mình đường lui , có đúng hay ?"

      Tiểu Thiên với vẻ mặt thành , lại khiến cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này, đúng là ngốc. chưa từng thấy qua nữ nhân nào đem tất cả ý nghĩ trong đầu của mình ra như vậy, còn có thể vô cùng đắc ý.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi chẳng những đần, còn rất ngây thơ!" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng cái, trong mắt thoáng qua tia cười , chưa bao giờ nghĩ , mình cùng nàng nhắc tới tên gian phu kia lại có thể buồn cười như vậy.

      "Tại sao lại ngây thơ chứ, ta đúng sao?" Tiểu Thiên dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu cùng Hoàng Phủ Tấn tới đề tài khác.

      "Ngươi nghĩ rằng trẫm ngu ngốc đến độ để cho ngươi có cơ hội tìm gian phu kia nuôi ngươi?" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng cái, "Nếu như Trẫm biết kia gian phu là ai, trẫm. . . . . ."

      "Giết ?" Tiểu Thiên cắt đứt lời của Hoàng Phủ Tấn .

      Lại chỉ thấy khóe miệng Hoàng Phủ Tấn buông câu, "Giết ? phải là quá tiện nghi cho sao?"

      "Vậy ngươi có cao kiến gì?" Mặt Tiểu Thiên khiêm tốn  nhìn Hoàng Phủ Tấn, oa kháo, may là hoàng hậu kia còn nữa, nếu nàng ta biến mất, ngày nào đó nhẫn nại được tịch mịch trong cung tìm gian phu kia, chẳng phải bị nàng hại chết thảm sao, thủ đoạn của  hôn quân nhất định thể coi thường a.

      "Muốn biết sao?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo mạt đắc ý, điểm này khiến cho Tiểu Thiên khỏi tò mò.

      Hôn. . . . . . Hôn quân, tại sao lại trở nên. . . . . . ngây thơ như vậy? Còn. . . . . . Còn có thể xuất vẻ mặt đắc ý như vậy!
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size:largeChương 152: Cái hôn khiến cho lòng người sợ hãi!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Khuyên


      Nuốt ngụm nước bọt, Tiểu Thiên rúc cổ mở miệng : ". . . . . . chút coi!"

       

      "Hừ!" Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẻo, trong mắt mang theo hơi thở nguy hiểm, "Trẫm muốn cho vào cung cùng làm việc với Phúc Quý."

       

      "Biến. . . . . . biến thành. . . . . . thái giám?" Tiểu Thiên cẩn cẩn dực dực hỏi.

      "Ngươi có gì muốn sao?" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng cái, mở miệng .

       

      " ra nam nhân khi ghen tỵ lại có thể khủng bố như vậy!" Tiểu Thiên hoảng sợ đưa ra kết luận!

       

      Những lời này của Tiểu Thiên khỏi khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn thêm lạnh, "Ngươi cái gì? Trẫm ghen tỵ? Cùng gian phu kia nổi lòng ghen tỵ ?"

       

      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia chột dạ.

       

      "Ngươi đừng thừa nhận!"

       

      "Niếp Tiểu Thiên, trẫm cần gì phải ghen tỵ với gian phu kia!" Hoàng Phủ Tấn thanh tự chủ vang lên.

       

      "Ngươi chính là ghen tỵ, nếu tại sao ngươi cứ mực muốn làm thái giám."

       

      "Niếp Tiểu Thiên, trẫm có ghen tỵ!" Hoàng Phủ Tấn lại bị Tiểu Thiên ép, mở miệng cố ý giải thích.

       

      "Ngươi có!"

       

      "Trẫm có!"

       

      "Ngươi chính là có!"

       

      "Niếp Tiểu Thiên!"

       

      "A —— hôn quân, ngươi làm gì?"

       

      Sau khi kết thúc đoạn đối thoại "Đặc sắc" này,  Tiểu Thiên bị Hoàng Phủ Tấn cứng rắn đặt ở giường!

       

      "Niếp Tiểu Thiên, trẫm lại lần nữa, trẫm có ghen tỵ!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng nghiến lợi xong, nữ nhân đáng chết này, dám đối với tên gian phu nổi lòng ghen tị! Điều này khiến cho mặt mũi của để nơi nào!

       

      Tiểu Thiên nhìn dáng vẻ muốn giải thích mặt Hoàng Phủ Tấn, tâm tình của nàng đột nhiên tốt, lúc này thực rất muốn trêu cợt lòng .

      để ý đến tức giận mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên mặt mày giảo hoạt, làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "A ~~~, ta biết, ra là ngay từ đầu ngươi rất coi trọng ta, khó trách ngày đó tức giận như vậy, còn. . . . . . ưm!"

       

      Lời của Tiểu Thiên còn chưa hết, liền bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn chặn lại, Hoàng Phủ Tấn thầm nghĩ bất kể cái hôn này của là trừng phạt nàng, hay là vì những lời của Tiểu Thiên khiến cho thẹn quá thành giận, tóm lại, lúc này chỉ muốn dùng nụ hôn này để che tâm tư của mình.

      Tiểu Thiên bị dọa đến trừng lớn cặp mắt!

       

      . . . . . . phải đâu, sao ta có thể dễ dàng để hôn quân này cưỡng hôn như vậy, gia gia ngươi!

       

      Chẳng qua là —— tại sao nụ hôn này lại có thể khiến cho nàng mang theo cảm giác muốn xa rời, tim đập nhanh như vậy.

       

      Loại cảm giác này kỳ diệu!

       

       

      font-size:largeChương 153 : Dục hỏa đốt người!

       

       

      Nháy cặp mắt, nàng nhìn gần trong gang tấc, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho nàng động tâm chỉ lần, Tiểu Thiên nhịp tim tăng nhanh, giống như lần đầu tiên, tay của nàng bị Hoàng Phủ Tấn giữ chặt ở giường, nàng chớp chớp cặp mắt, ra câu, mặc cho Hoàng Phủ Tấn nhàng nhấm nháp hương thơm thoang thoảng người nàng!

       

      dối lòng mình, nàng thích cảm giác bị Hoàng Phủ Tấn hôn như vậy. Đồng thời, nàng cũng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn lúc này là ưu thương nên lời.

       

      Lòng của nàng mỉm cười đau.

       

      Vừa mới bắt đầu, Hoàng Phủ Tấn hôn chỉ là chút bá đạo cùng trừng phạt, nhưng, chỉ là trong khoảnh khắc đụng chạm nháy mắt kia, giống như là có dòng điện chạy khắp người, khiến cả người cảm thấy tê dại, tim đập từng phút từng giây cũng nhanh hơn bình thường, dù cho chạm qua rất nhiều nữ nhân nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy!

       

      Buông lỏng đôi tay giữ chặt cổ tay Tiểu Thiên, bàn tay to của tìm kiếm bầu ngực của nàng, mạnh mẽ cởi từng lớp áo của nàng, mắt thấy làn da trắng nõn của nàng ra ràng trước mặt, Hoàng Phủ Tấn cảm thấy khô nóng thể chịu được, toàn thân nóng lên, cổ họng cũng trở nên khàn khàn, ánh mắt mê ly, nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên khẽ đỏ ửng, nụ hôn của lại lần nữa rơi xuống, mang theo khát vọng mãnh liệt.

       

      Tiểu Thiên cũng bị động tác của Hoàng Phủ Tấn kích thích, lần đầu tiên tiếp xúc với nam  nhân, nàng ngây thơ giống như thiếu nữ mới muời mấy tuổi, đôi tay cũng biết nên để chỗ nào, chẳng qua là nhịp đập từ trái tim kia  bán đứng tâm tư của nàng lúc này.

       

      Nằm ở giường lúc này, hai người  thần trí trở nên mê loạn.

       

      "Híc. . . . . ." Cho đến khi thanh của Tiểu Thiên vang lên đem thần trí hai ngưòi kéo trở lại, trong lúc nhất thời lúng túng vạn phần.

       

      Tiểu Thiên bởi vì sử lực mà lúc  này tay mơ hồ đau, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, xấu hổ cười, sắc mặt ửng hồng.

       

      Hoàng Phủ Tấn chợt từ người Tiểu Thiên lật xuống, trong mắt của   lúng túng cũng thua kém Tiểu Thiên.

       

      Nữ nhân đối với từ trước đến giờ chỉ như công cụ làm ấm giường, nhưng ở trước mặt nữ nhân này, lại cảm thấy ngượng ngùng.

      "Đáng chết!" Hoàng Phủ Tấn trầm thấp  mắng tiếng, từ lúc nào trở nên có lý trí như vậy, vì nữ nhân tầm thường như Niếp Tiểu Thiên mà dục hỏa đốt người!

       

      thế nhưng lại mê luyến thân thể nữ nhân này đến như vậy!
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 154 : Tại sao lại ầm ỹ rồi?

      font-size:x-largeEdit: Thu Hằng


      Beta: Khuyên




      tiếng mắng này của Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên lọt vào tai của Tiểu Thiên, trong lòng nhói đau, nhưng cũng có kéo dài bao lâu. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn có vẻ có chút lúng túng.




      Cái này chẵng nhẽ là vẻ mặt chưa được thoả mãn?




      "Cái đó. . . . . ."




      "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, đây chẳng qua chỉ là trừng phạt mà thôi!" Thanh Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng cắt đứt câu của nàng, mặt có bất kỳ biểu gì.




      Câu trả lời của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nụ cười lúng túng của Tiểu Thiên lập tức cứng ở mặt, nhưng cũng có biểu ra, nàng lập tức khôi phục bộ dáng cợt nhả thường ngày!




      "Hắc hắc ~~~ ta biết a, ngươi đối với nữ nhân bẩn thỉu vốn là   có hứng thú." Tiểu Thiên đưa tay gãi gãi đầu, cười khan mấy tiếng, bộ dạng hời hợt này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn khỏi  nổi giận.




      "Thế nào? Ngươi đối với những chuyện phong lưu mình làm ra có phải rất tự hào hay ?" Hoàng Phủ Tấn giận tái mặt, trong mắt thoáng qua tia vui.




      Đáng chết!




      Tiểu Thiên ở trong lòng vui mắng tiếng! Hôn quân này rốt cuộc là muốn như thế nào? châm chọc nàng trong lòng liền thoải mái có phải hay ?




      theo ý tứ của lại khó chịu, theo ý tứ của , chẳng lẽ nàng phải là nàng nghĩ rằng những chuyện vừa rồi là sao?




      đến đây, trong người nàng như bị lửa đốt, hôn quân này thiếu chút nữa cùng nàng làm chuyện đó, cho nên trong lòng thực   cảm thấy chua xót.




      Khẽ cắn răng, nàng ngẩng đầu lên, nghênh hướng Hoàng Phủ Tấn, mở miệng : "Nếu như ta nhớ được những chuyện phong lưu trước kia, chừng ta rất tự hào. Ngươi phải biết ở thời đại này, nữ nhân chưa lập gia đình cùng nam nhân khác thân cận đúng là nhiều lắm!"




      Những lời này của Tiểu Thiên mang theo rang mùi vị giận dỗi, đồng thời, cũng khiến cho tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa lên tới cực điểm.




      "Niếp Tiểu Thiên, trẫm mắt nên mới động vào nữ nhân biết xấu hổ như ngươi!" Hoàng Phủ Tấn giận đến độ thể lựa lời mà .




      Lại lần nữa, những lời của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên đau đớn.




      Miễn cưỡng cười tiếng, nàng bình tĩnh mở miệng : "Đúng vậy, ta biết xấu hổ, hơn nữa ngươi cũng phải là hôm nay mới biết. Ngày đó ba mươi đại bản, hoàng thượng phải là vì trừng phạt ta biết xấu hổ sao?"




      Nàng hời hợt, nhưng trong lòng lại mang theo biết bao nhiêu là  khó chịu.




      "Ngươi. . . . . ."




      "Còn có, ta may mắn khi hoàng thượng ngài đối với   nữ nhân bẩn thỉu như ta có hứng thú. Nếu , ta còn lo lắng hoàng thượng tối nay bị ta câu dẫn rồi!" mỗi câu của Tiểu Thiên đều hàm chứa ý châm chọc, nhưng cũng lại làm tổn thương chính bản thân nàng.




      Chương 155 Tại sao tim lại đau như vậy?

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Khuyên



      "Hừ! Rất tốt!" Hoàng Phủ Tấn giận đến cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, đầu ngón tay sâu đâm vào lòng bàn tay, "Cho nên, ngươi yên tâm , trẫm tuyệt bao giờ đụng vào ngươi!" Vung tay áo, Hoàng Phủ Tấn giận đạp cửa ra ngoài, lưu lại Tiểu Thiên khuôn mặt khổ sở, ngồi yên ở giường, ánh mắt mang theo chút chua xót.




      "Tại sao? Tại sao tim lại đau như vậy ?" Nàng che ngực tự .




      Nhìn Vũ Phượng Cung, lại lần nữa chỉ có mình nàng, trong lòng của nàng trở nên phiền muộn.




      Kéo chăn, nàng che khuất thân thể co rúc ở giường, có buồn ngủ. Lúc này Vũ Phượng Cung cũng thể làm cho nàng cảm thấy sợ, mà là nhiều hơn phần đơn.




      Sau khi ra từ Vũ Phượng cung Hoàng Phủ Tấn đầy bụng tức giận chỗ phát tiết. người đứng ở trong ngự hoa viên hứng Lãnh Phong, nhưng dục hỏa người cùng lửa giận lại thủy chung cách nào hạ.




      "Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt!" Hoàng Phủ Tấn quyền đánh vào hòn giả sơn bên cạnh, phát tiết tất cả buồn bực trong lòng.




      thế nhưng vì nữ nhân này mà trong lòng nổi lên dục hỏa, ở người những nữ nhân khác thể tìm được cái cảm giác khó tả kia.




      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, người tại sao lại ở đây?"




      Bởi vì những chuyện mới phát sinh tối nay, khiến cho Vũ Lạc Thuỷ thể nào chợp mắt. Vốn định thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu ngủ thiếp để ra ngoài giải sầu, nàng lại gặp phải Hoàng Phủ Tấn sắc mặt giận giữ đứng bên cạnh hòn giả sơn.




      Ở chỗ này gặp được người trong lòng của mình, Vũ Lạc Thuỷ dĩ nhiên là kích động đến cách nào .




      Hoàng Phủ Tấn nghe thấy thanh của Vũ Lạc Thuỷ, mất tự nhiên xoay đầu lại, thấy Vũ Lạc Thuỷ trong mắt lay động, cũng phải là nhìn ra, chẳng qua là có tâm tình để ý tới những thứ này.




      Những nữ nhân thích có bao nhiêu, cũng bận tâm quản những thứ này, bất kể những nữ nhân này là bởi vì thích con người , hay là bởi vì ngôi vị của , những nữ nhân thích , đều có lý do của các nàng, chẳng muốn trông nom, cũng cần tốn tâm tư đoán lòng dạ nữ nhân, tất cả các nàng đều xứng.




      Nhưng chỉ có nữ nhân ngang bướng ở Vũ Phượng Cung kia là khác. nữ nhân như vậy lại khiến cho nguyện ý cùng nàng dây dưa. Nàng rốt cuộc có tư cách gì để cho nguyện ý làm như vậy!




      bị nữ nhân chết tiệt ở Vũ Phượng Cung kia làm cho điên mất rồi.

      ************

      P/s: Ta lần đầu beta truyện nên có gì sai sót hay khó hiểu các bạn cho mình xin ý kiến nhé.

      Thanks
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 156 Người nói vô tâm, người nghe hữu ý!

      Edit: Thu Hằng

      #993366;']Beta:  Khuyên & Quảng Hằng





      Nghĩ đến Niếp Tiểu Thiên nữ nhân chết tiệt kia, liền hận đến cắn răng nghiến lợi!

      "Hoàng tổ mẫu ngủ?" Liếc nhìn Vũ Lạc Thuỷ đứng trước mắt cái, Hoàng Phủ Tấn bình thản mở miệng . Mặc dù đối với Vũ Lạc Thuỷ cũng đến nỗi chán ghét, nhưng đối với những nữ nhân mình có hứng thú bao giờ nhìn quá lâu. thực tế, Vũ Lạc Thuỷ đứng trước mắt đây rất biết nghe lời, vừa là nhất đẳng mỹ nhân, so với nữ nhân lúc nào cũng có thể làm cho tức chết ở Vũ Phượng Cung kia nàng tốt hơn rất nhiều. Chỉ tiếc —— đối với Vũ Lạc Thủy chút hứng thú cũng có.

      "Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu ngủ." Vũ Lạc Thuỷ cung kính hồi đáp, thấy vẻ lạnh nhạt mặt của Hoàng Phủ Tấn, trong mắt Vũ Lạc Thuỷ mang theo nhàn nhạt mất mác.

      ra nàng có lúc rất hâm mộ Hoàng hậu nương nương. Mặc dù nàng luôn làm hoàng thượng tức giận, nhưng nàng lại có thể dễ dàng khơi mào tính khí của hoàng thượng. Nàng rất ít khi thấy được hoàng thượng ngoài vẻ mặt lạnh như băng còn có biểu tình gì khác. Có lúc, nàng hy vọng mình có thể giống như Hoàng hậu nương nương có thể làm cho hoàng thượng tức giận tới mức như vậy, sau đó để cho hoàng thượng hung hăng mắng bữa, ngay cả đánh trận cũng đều được. Chỉ tiếc, nàng thể giống như Hoàng hậu nương nương vô pháp vô thiên, huống chi hoàng thượng cũng chắc chắn nhịn nàng giống như nhịn Hoàng hậu nương nương.

      "Ừ, ngươi cũng sớm nghỉ chút , trong ngự hoa viên rất lạnh, ngươi thân nữ nhi, cẩn thận cảm lạnh!" Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng , mặt cũng   có chút biểu tình nào, cũng chỉ là thuận miệng chút mà thôi!

      Dù sao tiểu nha đầu này cũng ở bên Hoàng tổ mẫu hầu hạ nhiều năm như vậy, cũng coi như khiến cho hài lòng.

      Mà câu vô tâm này của lại khiến cho Vũ Lạc Thuỷ kích động quang mang.

      "Vâng, hoàng thượng, Lạc Thuỷ tuân chỉ, đa tạ hoàng thượng nhắc nhở!" Vũ Lạc Thuỷ ngừng hướng Hoàng Phủ Tấn thi lễ, biết hoàng thượng mười năm, nàng chưa từng hưng phấn như ngày hôm nay, những lời mà hoàng thượng vừa chẳng phải là lo lắng cho nàng sao?

      "Ừ!" Vẫn dáng vẻ như cũ lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn vòng qua bên cạnh Vũ Lạc Thuỷ, về hướng Vân Tiêu cung.

      Tối nay, tất cả hăng hái của cũng đều bị nữ nhân kia phá hư hết.

      Vũ Lạc Thuỷ xoay người, nhìn bóng lưng cao ngạo của Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng của nàng nâng lên nụ cười rực rỡ, những đè nén tối nay hết thảy đều được giải toả.




      Chương 157 : Thái Hoàng Thái Hậu cái gì cũng hiểu!

      Edit: Thu Hằng

      #993366;']Beta:  Khuyên & Quảng Hằng





      Hôm sau ——

      "Thái Hoàng Thái Hậu, tinh thần người hôm nay nhìn đặc biệt tốt!" Lúc Vũ Lạc Thuỷ giúp Thái Hoàng Thái Hậu thay quần áo, khóe miệng nàng luôn   ngừng cười.

      "Đúng vậy, tâm tình gia tâm hôm nay thực rất tốt, tinh thần cũng đặc biệt tốt." Thái Hoàng Thái Hậu cười ha hả, tâm tình thoạt nhìn rất tốt. Tối hôm qua biểu của Tấn nhi thực nằm ngoài dự liệu của bà, nhưng bà cũng dự tính cả rồi, bọn chúng hai người vợ chồng son, dù ai cũng xem ai vừa mắt nhưng ở lâu tất có nhiều chuyện để .

      "Ha ha, đúng vậy ạ, gặp chuyện tốt, đương nhiên tinh thần cũng tốt!" mặt Vũ Lạc Thuỷ từ đầu đến giờ luôn luôn cười tươi.

      Rất ít khi thấy Vũ Lạc Thuỷ nhiều như thế, Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng đầu nhìn nàng cái, khẽ nhướng lông mày cười : " Lạc Thuỷ, tinh thần của con hôm nay cũng đặc biệt tâm rất tốt nha."

      "Đúng vậy ạ, ha ha ~~" Vũ Lạc Thuỷ vừa giúp Thái Hoàng Thái Hậu mang đồ trang sức, hồi đáp. Những gì tối hôm qua hoàng thượng với nàng luôn quanh quẩn bên tai, khiến cho nàng cao hứng mất đêm ngủ.

      "Nha đầu này cũng bởi vì cảm thấy hoàng thượng cùng nha đầu Thiên Thiên bên nhau hấp dẫn, cho nên mới cao hứng như thế chứ." Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng .

      "Dạ?" Vũ Lạc Thuỷ hơi sững sờ, nụ cười cứng ở mặt, nhưng cũng có kéo dài bao lâu, liền từ khóe miệng nặn ra nụ cười, "Đúng vậy, hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương nếu hòa hảo rồi, Thái Hoàng Thái Hậu người nhất định rất vui vẻ, chỉ cần người vui vẻ, Lạc Thuỷ liền vui vẻ." Vũ Lạc Thuỷ cười đến có chút miễn cưỡng.

      Mà Thái Hoàng Thái Hậu có chú ý tới sắc mặt của Vũ Lạc Thuỷ, nghe nàng như vậy, bà càng thêm cao hứng, mặt mày hớn hở " Nha đầu ngươi càng ngày càng làm cho Ai gia thích. Vừa khéo léo, lại biết nghe lời, còn là nhất đẳng mỹ nhân, sau này, Ai gia nhất định phải tìm cho ngươi phu quân tướng mạo đoan chính, văn võ song toàn, mới có thể xứng với Lạc Thuỷ nhà chúng ta!"

      Lời của Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho tâm Vũ Lạc Thuỷ giống như bị ngàn đao đâm, cách nào tiếp tục cười .

      "Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thuỷ lấy chồng!" Nàng khó khăn mở miệng .

      "Nha đầu này, tại sao lại lấy chồng." Thái Hoàng Thái Hậu cũng nghe thấy điều gì ổn , tiếp tục mở miệng : "Ngươi yên tâm , Ai gia nhất định tìm cho ngươi vị hôn phu hoàn toàn xứng với ngươi, ai gia đem ngươi tùy tiện gả cho bất kì ai."
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size:largeChương 158: Hoàng tổ mẫu giống như là tính toán !

      font-size:largeEdit: Thu Hằng

      font-size:largeBeta: Quảng Hằng & Khuyên

      font-size:large"Con lấy chồng, con lấy chồng!" Vũ Lạc Thuỷ kích động khóc lên,


      font-size:large"Thái Hoàng Thái Hậu, tại sao lão nhân gia người hiểu tâm tình của ta, ta muốn gả, ai ta cũng muốn gả!"

      font-size:largeNước mắt theo hốc mắt ra, nàng cũng để ý tới vẻ kinh ngạc mặt Thái Hoàng Thái Hậu, vừa khóc vừa chạy ra khỏi Thanh cung.

      font-size:largeNhìn bóng lưng Vũ Lạc THuỷ, Thái Hoàng Thái Hậu hơi sững sờ, lẩm bẩm: "Nha đầu này tại sao lại như vậy, lấy chồng gả, tại sao lại kích động đến như vậy? Chẳng lẽ nha đầu này. . . . . . Có người trong lòng rồi?"

      font-size:largeĐang lúc Thái Hoàng Thái Hậu sững sờ lẩm bẩm miệng, Hoàng Phủ Tấn từ bên ngoài vào, "Hoàng tổ mẫu!"

      font-size:large"A, Tấn nhi, con đến rồi?" Thái Hoàng Thái Hậu phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là trong lòng còn mang theo chút lo lắng.

      font-size:large"Đúng vậy, hoàng tổ mẫu." Hoàng Phủ Tấn lên phía trước, đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống, "Hoàng tổ mẫu, thân thể người khá hơn chưa?"

      font-size:large"Ừ, tốt hơn nhiều, nội thương cũng tái phát nữa." Thái Hoàng Thái Hậu nâng lên khóe miệng, " đúng là phải chịu thua cái đầu tinh quái của nha đầu Thiên Thiên kia, cũng biết trong đầu con bé đó còn chứa những cái gì, ngay cả thái y cũng chịu bó tay với nội thương của ta, nàng lại có thể chữa lành." font-size:largeTrong mắt font-size:largeNói đến Tiểu Thiên, Thái Hoàng Thái Hậu tràn đầy vẻ trìu mến, biết những chuyện xảy ra đêm qua, bà liền hào hứng về Tiểu Thiên.

      font-size:largeVừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn sắc mặt liền trầm xuống. Nhớ tới bộ dáng hời hợt của nàng tối hôm qua, lửa giận biết từ đâu ùn ùn kéo tới.

      font-size:large"Nàng chẳng qua là mèo mù vớ được chuộc chết mà thôi!" Lạnh lùng mở miệng, cũng biết trong lời của mình chứa biết bao nhiêu là ngây thơ.

      font-size:large"Phải ?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, giảo hoạt cười tiếng, trong nhiều năm qua đây là nàng nhiều lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ mặt của đứa cháu bảo bối của bà.

      font-size:largeCười nhạt, nàng tiếp tục mở miệng : "Tấn nhi, ý của con là hoàng tổ mẫu là chuột chết?"

      font-size:largeLời của Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho Hoàng Phủ Tấn ngẩng  đầu lên, thấy nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn đột nhiên cảm thấy cả người được tự nhiên, nụ cười của hoàng tổ mẫu  nụ khiến cho cảm giác có chút mùi vị tính toán.

      font-size:largeHắn vô cùng tình nguyện mở miệng : "Ý của tôn nhi phải là như vậy."




      font-size:largeChương 159: Hoàng tổ mẫu bị nữ nhân kia làm hư!

      font-size:largeEdit: Quảng Hằng

      font-size:largeBeta: Khuyên

      font-size:large"Bất quá cũng sao, dù sao con chuột chết như Ai gia cũng bị con mèo mù Thiên Thiên cứu sống, ha ha ~~~" Thái Hoàng Thái Hậu cười đến mặt rực rỡ, càng như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lại càng sụ xuống, tại sao, cảm thấy hoàng tổ mẫu cũng bị nữ nhân Niếp Tiểu Thiên kia làm hư mất rồi!

      font-size:large"Bất quá. . . . . . Thiên Thiên tối hôm qua bị té thảm như vậy, tối hôm qua chắc cũng dễ chịu lắm." Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục mở miệng , trong mắt hiển thị lo lắng ràng.

      font-size:largeMà những lời này của bà lại làm cho Hoàng Phủ Tấn đổi sắc mặt, tâm khỏi chìm xuống.

      font-size:largeTối hôm qua, bỏ lại nàng , nàng mình ở đó có sao ?

      font-size:large" cần để ý đến nàng, dù sao cũng chết được." khẩu thị tâm phi  mở miệng .

      font-size:largeThái Hoàng Thái Hậu liếc Hoàng Phủ Tấn bên cạnh cái, nhìn ra, cháu trai này của bà, mặt vẽ đầy lo lắng, nhưng cái miệng nó lại vô cùng cứng rắn đúng là để cho lão nhân gia như bà bất đắc dĩ.

      font-size:large"Tấn nhi, đỡ Ai gia đến Vũ Phượng Cung nhìn con bé ấy chút!" Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng .

      font-size:large"Hoàng tổ mẫu, nữ nhân kia tại sao phải làm phiền đến người thăm vãn bối như thế chứ?” Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt đó rốt cuộc có ma lực gì để cho hoàng tổ mẫu thích nàng ta như vậy.

      font-size:large"Do con bé bị thương mà." Thái Hoàng Thái Hậu trả lời rất bình thản, "Tấn nhi, đỡ hoàng tổ mẫu đến đó !"

      font-size:large"Tôn nhi !" Hoàng Phủ Tấn cự tuyệt suy nghĩ chút nào, tại nghĩ đến nữ nhân kia, muốn lấy đầu nàng rồi, tại tốt nhất đừng để cho gặp được nàng, chừng cái đó nữ nhân đáng chết thừa dịp có mặt hoàng tổ mẫu, nhân cơ hội đó để chọc tức .

      font-size:large"Tấn nhi, chẳng lẽ con muốn cho Ai gia qua đó mình sao?"

      font-size:large"Gọi Lạc Thủy đỡ ngài qua đó!"

      font-size:large"Lạc Thủy ra ngoài, Ai gia muốn con cùng ta!" Thái Hoàng Thái Hậu cách cương quyết.

      font-size:large"Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn bị làm cho còn cách nào khác, trước mắt là Hoàng Tổ Mẫu tôn kính mến, từ thương nuôi dưỡng đến giờ, làm sao dám nhẫn tâm làm trái lại ý chỉ của bà.

      font-size:large"Đỡ Ai gia đến đó!" Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu hoàn toàn giống như người biết lí lẽ, nhưng Hoàng Phủ Tấn có cách nào.

      font-size:largeCuối cùng, thỏa hiệp, tình nguyện gật đầu, tiến lên đỡ Thái Hoàng Thái Hậu dậy, "Dạ, Tôn nhi cùng người!"

      font-size:large"Ừ, đây mới là cháu nội ngoan của Ai gia chứ!" Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu thoáng qua ý nụ cười vì gian kế thực được.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :