1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 140 : Hoàng Phủ Tấn lại tới!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      "Ừ, phải hoàng thượng rồi sao?" Thái Hoàng Thái Hậu bình thản cười tiếng.

      "Người làm sao mà biết hoàng thượng muốn đến Vũ Phượng Cung a?" hiểu gì hết, Đóa Nhi khờ dại hỏi.

      "Đoán ." Thái Hoàng Thái Hậu trả lời rất đơn giản, chẳng qua là trong mắt để lộ ra tới nụ cười khiến cho Đóa Nhi cảm thấy dị thường nghi ngờ, mà vừa rồi Vũ Lạc Thuỷ  trong lòng càng thêm trầm muộn , cái cảm giác tâm hồn dưòng như bị hút hết linh khí lúc này lại càng thêm mãnh liệt hơn.

      Vũ Phượng Cung ——

      "A ——" Cuối cùng, Tiểu Thiên vẫn bị bóng ma kinh khủng trong đầu kinh khủng kia đánh bại, nàng chợt mở mắt ra ngồi dậy, cả người sớm bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, môi của nàng vào lúc này thoạt nhìn có vẻ đặc biệt tái nhợt, còn mang theo cả run rẩy.

      "555~~~ Đóa Nhi, ngươi mau trở lại , ta dám ngủ." Tiểu Thiên sắp khóc, tay liền truyền tới đau nhức, nàng nắm chăn, vùi đầu vào trong gối, thanh bị đè ở trong chăn, mơ hồ  phát ra chút xíu trầm muộn.

      "Hoàng Phủ Tấn đáng chết, quỷ hẹp hòi , phái mấy cung nữ cho ta chết a, ngươi nhất định đoản mệnh, 555~~~" Mặc dù còn rất sợ, nhưng nàng đem hết thảy tức giận trút hết lên người Hoàng Phủ Tấn, trong lòng  sợ hãi xen lẫn tức giận, khiến nàng đem Hoàng Phủ Tấn mắng tới mấy lần.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nguyền rủa trẫm, trẫm để cho ngươi biết thế nào là đoản mệnh!" Thanh Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng vang lên ở đầu nàng, dọa cho nàng sợ đến độ dám ngẩng mặt lên.

      Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất , trong mắt của nàng dần ra tia vui mừng khó nén. Ánh sáng lấp lánh trong mắt vừa loé kia khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời biết nên những gì.

      Chẳng qua là mặt nàng còn vương những giọt nước mắt, khiến cho tim của khỏi  nhói đau.

      "Hoàng Phủ. . . . . . Hoàng thượng, người lại tới!" Tiểu Thiên cao hứng bật thốt lên, nàng chưa bao giờ nghĩ mình giống như giờ phút này cao hứng như vậy khi gặp hôn quân này.

      Mà chữ "Lại" nàng ra làm cho cảm thấy vui. Đáng chết, tại sao mỗi lời nữ nhân này ra luôn làm cho cảm thây lọt tai.

      "Đúng vậy, trẫm lại tới!" Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng , thuận tiện ngồi xuống ở bên cạnh nàng, "Trẫm tới thăm ngươi chút xem xem chân có còn dùng được hay , nếu ta cũng chẳng có biện pháp nào đối phó với  Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn cố ý giải thích phen.

      "Ngươi hôn quân này, nguyền rủa ta trong lòng thoải mái có phải hay ?" Thanh Tiểu Thiên vẫn như cũ mang theo vài phần nghẹn ngào.

      "Những điều này Trẫm đều là học từ ngươi !" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng cái, tay ý thức đem chiếc chăn nàng vừa kéo xuống đắp lên người nàng, động tác này của khiến cho mặt Tiểu Thiên phiếm tia đỏ ửng.

      Chương 141 :  Đau đớn trong mắt Hoàng Phủ Tấn!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      "Cái tốt học, hư  ngươi ngược lại học được mau."

      "Đó cũng là ngươi dạy quá tốt."

      "Đó cũng là ngươi có tiềm lực học cái xấu."

      "Ngươi. . . . . ."

      Cuộc đối thoại lần này cũng như bao cuộc đối thoại khác thường xuyên xuất ở giữa hai người, Hoàng Phủ Tấn suy nghĩ, mình nếu như chịu đựng nữ nhân này cả đời, tính tình của đoán chừng bị mài đến còn nguyên vẹn.

      Chẳng qua là. . . . . . Cả đời? Đây là danh từ xa xôi lại châm chọc đến mức nào. Nữ nhân kia cùng từng phụ hoàng thề sống chết bên nhau cả đời, cuối cùng sao? Bà ta còn phải là biết xấu hổ cùng nam nhân khác chạy trốn hay sao? mới vừa rồi lại vẫn ngây ngốc mà nghĩ cùng nữ nhân này qua cả đời? Cả đời? Thực khiến cho  nguời khác phải cảm thấy buồn nôn.

      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng khiến cho Tiểu Thiên đau đớn.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Lúc này, Tiểu Thiên biết nên mở miệng như thế nào, tóm lại, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ xuất qua cục diện tại này, đây là  loại cảm giác khiến cho nàng cảm thấy dị thường thoải mái.

      "Đem nước mắt lau hết rồi nằm xuống ngủ ." Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm  mở miệng , tay tự nhiên  vươn ra, lau nước mắt vẫn còn lưu lại mặt Tiểu Thiên.

      Đây là hành động thứ hai của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng giật mình, cũng là động tác khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm.

      "A, a, vâng." dám thêm điều gì nữa, Tiểu Thiên nghe lời  nằm xuống, nàng chỉ biết là, lúc  này, mặt nàng cháy đến độ cùng lò lửa giống nhau.

      sống đến 24 năm đời , lại là lần đầu tiên xuất loại cảm giác tim đập khó tả này. muốn mệnh! Đoán chừng là bị hôn quân này doạ cho sợ đến tim đập rộn lên . Đúng, nhất định là như vậy!

      Hoàng Phủ Tấn vươn tay, kéo chăn đắp lên người Tiểu Thiên, lẳng lặng tựa vào bên giường gì.

      Mà Hoàng Phủ Tấn ở chỗ này, Tiểu Thiên dĩ nhiên là tia  buồn ngủ.

      Quay sang bên kia, Hoàng Phủ Tấn trầm mặc gì, trong mắt của nàng mang theo chút  nghi ngờ.

      Hôn quân này phải là rồi sao, tại sao lại còn quay trở lại? Mà bây giờ lại ngồi ở chỗ này , thực diễn ra chuyện gì a?

      Đừng rằng tối nay ? Tính ở lại Vũ Phượng cung ?

      Này thực giống tác phong trước sau như của a, thực khó tin, biểu  này của thực giống với Hoàng Phủ Tấn lúc nào cũng chỉ hận thể giết chết nàng ngay nha.
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 142 : Chơi xỏ lá còn có thể có cảnh giới cao như vậy!

      Edit: Thu Hằng

      #ffcc00;']Beta: Quảng Hằng


      Bất quá, như vậy cũng tốt, có hôn quân này ngồi ở bên cạnh, nàng cũng   phải lo lắng những bóng ma đáng chết dám quấy rầy nàng khi ngủ.

      Nhìn nét mặt vẫn thủy chung trầm mặc của Hoàng Phủ Tấn, nàng cuối cùng vẫn là nhịn được mở miệng : "Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Ngươi chẳng nhẽ vẫn còn muốn ở chỗ này của ta sao?"

      Mặc dù nàng trông cậy vào hôn quân này ở nơi này, nhưng theo như tình huống bây giờ, hôn quân tựa hồ có ý định này.

      Câu hỏi của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, môi mím chặt, biết trả lời như thế nào.

      cũng biết mình tại sao đột nhiên chạy tới nơi này, chỉ là bởi vì nghe nha hoàn của nàng nàng dám mình ngủ trong bóng tối, liền tự mình đến nơi này cái này.

      "Làm sao ngươi lại nhiều lời như vậy, trẫm đến đây phải là để cho ngươi có thể nằm xuống ngủ sao?" Hoàng Phủ Tấn vui nhìn chằm chằm nàng, trả lời vấn đề của nàng, thực tế, chính cũng biết nên trả lời như thế nào.

      "Nhưng. . . . . . Nhưng , ngươi ở nơi này ta. . . . . . Ta ngủ được."

      "Nếu như vậy, trẫm ." Hoàng Phủ Tấn vui đứng dậy rời .

      " Khoan,khoan , hoàng thượng, hoàng thượng, ngưoi đừng ." Tiểu Thiên lập tức kéo lại, vất vả đưa tay kéo , cần biết là hôn quân hay ai khác, tại nàng thực muốn để cho .

      Dùng hết sức kéo tay Hoàng Phủ Tấn, nhưng chút dấu hiệu muốn ở lại cũng có.

      "Niếp Tiểu Thiên, buông tay!" Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng , chẳng qua là nụ cười trong mắt thực bán đứng tâm tình của lúc này.

      "Ngươi hứa với ta ngươi , ta liền ngủ." Chớp chớp cặp mắt, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn, giả bộ vô tội cũng nhiều nên công phu tăng lên ít.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi to gan, nhiều lần cùng trẫm điều kiện!" Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía nàng, xin nam nhân ở lại gian phòng của nàng, nàng ngược mặt hồng, khí suyễn.

      "Nhưng tay chân ta nay thể làm gì được!" Nàng bằng bộ dáng đương nhiên.

      "Tay ngươi chân ngươi thể hoạt động thuận tiện có liên quan gì tới ta?" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng cái!

      "Dĩ nhiên là liên quan đến ngươi, ta ngã xuống đều là vì ngưỡng cửa tiểu thiếp của ngươi quá cao, lại bởi vì long bào ngươi quá dài, ngươi phải là cũng nên phụ trách sao?" Tiểu Thiên trả lời mọi chuyện như là lẽ đương nhiên.

      Chương 143 : Trẫm phải là để cho ngươi câm miệng sao?

      Edit: Thu Hằng

      #ffcc00;']Beta: Quảng Hằng


      "Vậy tại sao ngươi rằng lúc đó là do chính ngươi mở to mắt ra để nhìn!" Hoàng Phủ Tấn tức giận nhìn nàng cái, bản lãnh chơi xỏ lá mà lại còn độc ác cáo trạng với người khác so ra ai bì nổi với  nàng.

      "Ta đâu có dối nha, ánh mắt ta từ khi sinh ra toạ ở đây rồi." Nàng đưa tay, chỉ chỉ cặp mắt của mình, vẫn quên tặng thêm câu: "Hai con mắt đều lắm." Bộ dạng nàng vô tội khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời thể tức giận!

      Nữ nhân này. . . . . .

      Khó trách hoàng tổ mẫu ngày ngày bị bề ngoài của nàng đánh lừa, ngay cả mấy lần cũng đều nghĩ nàng thể là dạng phụ nữ dâm đãng được nhưng tại sao vào đêm tân hôn tấm thân xử nữ còn nữa, cái này chẳng lẽ còn có thể giả sao?

      Nhìn bên người bên cạnh vô tội nháy nháy cặp mắt, Hoàng Phủ Tấn biết nên gì.

      "Ngươi rốt cuộc là có ngủ hay ?" Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng khẽ trầm mặt.

      " Đêm nay ngươi ở lại chỗ này sao?" Trong mắt Tiểu Thiên ánh lên mong đợi, Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng, cách nào cự tuyệt.

      lần nữa đến bên cạnh nàng, khẩu khí của thủy chung thế nào tốt được, "Nếu như ngươi lập tức im lặng ..., trẫm ngay."

      "Được, được, ta câm miệng, ta nhất định câm miệng, hoàng thượng ngươi đừng !" Tiểu Thiên trịnh trọng gật đầu nhiều lần.

      Chẳng qua câu "Hoàng thượng ngươi đừng !" Này của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn tự chủ được nâng lên khóe miệng.

      Ngồi xuống ở bên cạnh nàng , Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng cái, mở miệng : "Niếp Tiểu Thiên, bản lãnh chơi xỏ lá của ngươi, trẫm nên hảo hảo học ít!"

      "Ngươi học cái này làm gì?" Tiểu Thiên bật thốt lên, là hoàng đế, chẳng phải rất giỏi khoản này sao, còn cần học làm gì?

      "Trẫm. . . . . ." Trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Tấn biết trả lời thế nào, đúng là bị nữ nhân này làm cho càng ngày càng giống mình. Nàng sai, cần học cái này để làm gì?

      Cái cách chơi xỏ lá này cũng chỉ có người như nàng mới dùng, thân là hoàng đế  học cái này làm cái gì.

      Lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên cái, Hoàng Phủ Tấn  trong mắt thoáng qua tia mất tự nhiên, "Trẫm học  phải vì muốn làm cho ngươi câm miệng sao ?" (TH: hí hí,  muốn câm miệng cũng có nhiều cách mà) (QH: *lắc đầu* Muội đen tối quá à....)

      "A, a, được!" Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên gì thêm, hai mắt nhắm lại, cố gắng ngủ ngoan.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 144 : Lộng khéo thành vụng rồi!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      Nhưng lúc này đây, nàng thủy chung thể chợp mắt được, lúc trước là vì hình ảnh ma quỷ kinh khủng cứ lởn vởn trong đầu nàng khiến nàng dám ngủ, bây giờ hôn quân lại tự nhiên ngồi cạnh nàng thực khiến nàng cách nào ngủ được.

      Nhưng nàng lại sợ hôn quân cứ bỏ lại nàng như vậy .

      Nàng phát mình đời này nhất định mình kết thúc tại đây rồi.

      Lại lần nữa nhịn được mở mắt ra, Hoàng Phủ Tấn vẫn như cũ, tựa vào bên giường của nàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vách tường phía kia gì, biết vì sao, nàng cảm giác, cảm thấy lúc này Hoàng Phủ Tấn thoạt nhìn đặc biệt khiến cho người khác phải đau lòng.

      Đưa mặt nhìn khắp phòng ngủ, lại nhìn sang Hoàng Phủ Tấn, nàng chợt nghĩ tới điều gì.

      Nàng thiếu chút nữa quên mất, gian phòng này là tẩm cung trứoc kia của mẫu hậu , chắc hẳn khi còn bé cũng thường xuyên đến. Lại lần nữa phải khiến cho bước vào nơi này, chắc hẳn cũng là tối  nay.

      Mười năm sau lần đầu tiên tiến vào nơi này, lại là bởi vì nàng, trong lòng của nàng hơi trùng xuống.

      Nàng bắt ở lại chỗ này cùng nàng, đối với có phải có chút tàn nhẫn hay .

      Chẳng qua là —— Tại sao nguyện ý vì nàng ở lại chỗ này? phải rất ghét nàng sao?

      Cắn môi dưới, Tiểu Thiên nhíu mày, tối nay  Hoàng Phủ Tấn thực làm nàng thể hiểu nổi, rồi lại để cho nàng cảm thấy đau lòng.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Cuối cùng, Tiểu Thiên nhịn được lên tiếng, thanh mang theo nhàn nhạt khàn khàn.

      Hoàng Phủ Tấn bị thanh của nàng kéo suy nghĩ lại đây, nghiêng đầu nhìn nàng, ngữ khí bình thản: "Chuyện gì?"

      "Cái đó. . . . . ." ra , nàng đúng là biết phải gì.

      Nhưng bởi vì khí lúng túng này, nàng thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm đề tài, "Hoàng thượng, ta nghe hoàng tổ mẫu người mười tuổi liền lên ngôi làm hoàng đế, vậy cũng là lợi hại, đứa trẻ con dân tầm thường . . . . . ." Lời của nàng vẫn chưa hết, liền thấy nhiệt độ trong mắt Hoàng Phủ Tấn giảm nhanh chóng.

      Sao. . . . . . Thế nào? Khen lợi hại cũng thích sao

      Oh, no! Niếp Tiểu Thiên a Niếp Tiểu Thiên, ngươi đúng là đầu heo a, hoàng đế mười tuổi liền lên ngôi, phải là chính ngươi nhắc nhở nhớ đến chuyện mẹ hồng hạnh xuất tường, cha vì quá đâu khổ mà tự vẫn ngay trước mặt hay sao!

      Lúc này Tiểu Thiên hối tiếc vì cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      Chương 145 : Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào trẫm!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      Ai, ai, phải nhanh lên chút suy nghĩ ra đối sách mới đựơc!

      Lại lần nữa len lén liếc nhìn Hoàng Phủ Tấn ngồi bên cạnh cái, nàng tiếp tục : "Hoàng thượng, ra chuyện mẫu hậu ngươi hồng hạnh xuất tường. . . . . . Ngô!" Tiểu Thiên lập tức bụm miệng lại. Trong lòng sớm nghĩ muốn đụng đầu vào giường chết cho xong.

      Trời ạ, ông giết ta , dù sao ta đoán chừng cái mạng của ta cũng sắp bị hôn quân này lấy mất rồi. Tiểu Thiên bộ im lặng hỏi ông trời.

      Tại sao ta lại đầu heo như vậy, bảo là bao giờ nhắc lại rồi, cái miệng heo của nàng lại vẫn tự chủ được ra .

      Nàng bây giờ lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, căn bản chút cũng dám nhìn Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là nàng tự mình cảm giác được nhiệt độ xung quang thực giảm xuống rệt.

      Sớm biết như vậy, ngoan ngoãn câm miệng, coi như buồn chết, cũng phải mất mạng.

      Họa là từ ở miệng mà ra a ~~~

      Nàng tại thực hối hận, nên nghe lời hôn quân ..., ngậm miệng ngủ mới phải.

      Được rồi, được rồi, nàng tại muốn ngủ, hi vọng hôn quân gây phiền toái cho nàng a.

      Câm miệng, hoa hoa lệ lệ mà câm miệng!

      lúc nàng quyết định nhắm mắt lại an phận ngủ, bên tai của nàng truyền đến tiếng trầm thấp cùng lạnh lẽo, " tệ lắm, Niếp Tiểu Thiên, biết được đúng là ít!"

      Thanh của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên lại lần nữa buộc phải mở mắt ra, lại thấy được trong mắt  Hoàng Phủ Tấn còn chút độ ấm nào, sâu trong đó là óng ánh  giọt lệ !

      Lòng của nàng lại chrùng xuống lần nữa.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Tiểu Thiên tay tự chủ được nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn, lại bị hất ra lần nữa.

      "Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào trẫm!" Hoàng Phủ Tấn từ giường đứng lên, "Ngươi cùng nữ nhân kia giống nhau, đều là tiện nhân! Nhớ, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ chạm vào trẫm!" Hoàng Phủ Tấn rống lớn, lần này, Tiểu Thiên hề phản bác, câu cũng , chỉ vì nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn  hoàn toàn là đau đớn!

      Hoàng Phủ Tấn lần đầu tiên chân như thế đem hết toàn bộ tâm tư của mình phát tiết ra ngoài, khóe mắt mang theo nhàn nhạt ướt át.

      "Ngươi xứng." lời của Hoàng Phủ Tấn như thanh đao nhọn sắc bén đâm trúng ngực Tiểu Thiên, nặng nề, mang theo diệu  đau đớn.

      gì thêm, khổ sở cười tiếng, nàng kéo chăn, quay lưng , nhàng nhắm mắt lại.
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 146 : Thời điểm bất lực nhất, bên cạnh lại là ?

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      Ý thức được thất thố của mình, mặt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia mất tự nhiên, nhất là khi Tiểu Thiên nằm xuống, trong mắt thoáng tia khổ sở, đột nhiên cảm giác mình đả thương nàng sâu sắc tựa, nghĩ muốn với nàng điều gì nhưng lại thôi ngừng lại biết gì.

      cũng lần nữa ngồi bên cạnh nàng, mà là toạ bên cạnh bàn gần đó.

      Giữa hai người lúc này là trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên hướng lưng về phía mình, đột nhiên cảm thấy nhớ nữ nhân thường ngày vẫn ở trước mặt phách lối đến thể chịu được.

      nhìn chằm chằm lưng Tiểu Thiên, cũng biết mình sửng sốt bao lâu, cho đến khi Tiểu Thiên ngủ say đột nhiên xoay người lại, chăn từ vai nàng tuột xuống.

      Lúc này là đầu đông, bởi vì nơi này lâu có người ở, trong phòng ngủ ngay cả cái lò sưởi cũng có, ngay cả đại nam nhân cũng cảm thấy rùng cả mình.

      Nhìn Tiểu Thiên giường lần nữa, Hoàng Phủ Tấn lên phía trước, đem chân vừa bị tuột xuống đắp lên cho nàng.

      Lại thấy nàng đột nhiên nhíu mày, bộ dáng rất thống khổ.

      "Ôi~~ đau!" Cắn môi dưới, trong giấc mộng  Tiểu Thiên chợt thấp giọng khóc sụt sùi , tiếng hô này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ.

      "Đau?" Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng nhíu chặt chân mày, tựa hồ rất khó chịu.

      " là đau a!" Trong giấc mộng  Tiểu Thiên lại lần nữa nỉ non tiếng.

      trán mơ hồ  toát ra chút mồ hôi lạnh.

      "Đáng chết, là đau a!" Chợt từ giường ngồi dậy, Hoàng Phủ Tấn bị động tác của Tiểu Thiên làm kinh ngạc, mà lúc này đây Tiểu Thiên cũng thực tỉnh lại.

      chân truyền đến hồi lại trận đau nhức khiến cho nàng cũng cách nào ngủ, nàng đời này, ngoại trừ sợ phim kịnh dị, chính là sợ đau.

      "Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?" Bên giường, truyền đến thanh lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn.

      Hôn. . . . . . Hôn quân? vẫn chưa ?

      Tiểu Thiên chợt quay đầu , thấy Hoàng Phủ Tấn đứng ở bên giường, sắc mặt trầm xuống.

      "Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Trong mắt Tiểu Thiên  ngân ngấn lệ, thế nhưng lại phát , trong lúc mình bất lực nhất, bồi ở bên cạnh nàng  lại là cẩu hôn quân nàng hận đến cắn răng nghiến lợi!

      Thấy lệ quang trong mắt Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ trở nên nhu hoà ít, thanh cũng rất nhiều, nhưng miệng vẫn cứng rắn: "Có phải chân lại đau rồi hay ?"

      Chương 147 : Hoàng thượng, ngươi hôm nay tốt!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      "Ừ." Tiểu Thiên cau mày đàng hoàng gật gật đầu, nàng có cốt khí cũng được, dù sao nàng cũng thực cảm thấy rất đau!

      Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng cái, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, vén chăn, Hoàng Phủ Tấn thấy mắt cá chân nàng  mắt sưng đỏ, "Đừng lộn xộn, để trẫm nhìn xem!"

      Hoàng Phủ Tấn đưa tay tháo băng gạc băng mắt cá chân của nàng, động tác theo bản năng rất nhàng, mặt chuyên chú lại dẫn theo nhàn nhạt lo lắng, Tiểu Thiên nhìn gò má của , khóe miệng tự chủ được khẽ nâng lên.

      Sau khi Hoàng Phủ Tấn gỡ băng gạc ra, mới nhìn thấy mắt cá chân của nàng sưng rất lợi hại, hơn nữa còn có máu ứ đọng.

      "Ngự y rốt cuộc chữa trị kiểu gì vậy !" Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn  thực vui.

      "Cái đó. . . . . . ra cũng có liên quan đến ngự y, bởi vì khi ta đứng lên, dùng quá sức, làm tổn thương đến dây chằng bên mắt cá chân." Tiểu Thiên sờ sờ cái ót, ngượng ngùng  mở miệng .

      "Ngươi còn dám ?" Hoàng Phủ Tấn dừng lại động tác, liếc nàng cái. Nữ nhân này, trở thành như vậy, nàng còn có tâm tình cười!

      "Kia, lúc ấy phải là tình thế bắt buộc sao." Tiểu Thiên nhíu chóp mũi, phản bác.

      "Tình thế bắt buộc? Ý của ngươi là trẫm ở nơi nào là bắt ngươi dùng cái chân qùe này bộ sao?"

      "Phải . . . . . phải à nha!" Tiểu Thiên lập tức sửa lại miệng, nàng bao giờ đần như vậy, đem này cứu tinh duy nhất lúc này chọc cho tức giận.

      "Hừ!" Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh tiếng, bản lĩnh mở mắt mò, nàng đúng là có thiên phú trời sinh!

      "Hắc hắc ~~~" Tiểu Thiên cười mấy tiếng tựa như lấy lòng, nhìn Hoàng Phủ Tấn, thành ý : "Hoàng thượng, ngươi hôm nay tốt!"

      Động tác tay Hoàng Phủ Tấn lần nữa vì những lời nàng mà ngừng lại.

      "Cái gì gọi là trẫm hôm nay tốt?" Hoàng Phủ Tấn hướng về phía nàng nhíu mày, trong mắt lại thoáng qua nụ cười mơ hồ.

      "A?" Tiểu Thiên trong lúc nhất thời có hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Tấn, thể làm gì khác hơn là lại lần nữa nghiêm túc giải thích: "Ngươi hôm nay tốt ý là ngươi hôm nay tốt!"

      Ách ~~~ tại sao nàng cảm giác câu giải thích này của nàng so với giải  thích cũng đâu có khác nhau là mấy.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 148 : Da mặt ta nếu dầy, sao có thể ở nơi này của ngươi chứ. . .

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      Câu giải thích của Tiểu Thiên khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn biến hóa, khóe miệng mang theo vài phần giễu cợt, "Niếp Vân hạc nuôi được những nữ nhi quả nhiên đều là ngực lớn nhưng có đầu óc, ngay cả lời cũng diễn đạt thành!"

      "Ta mới phải lão già kia nuôi!" Tiểu Thiên vui bật thốt lên. Mặc dù xuyên qua thành nữ nhi của lão, nhưng nàng cũng có thừa nhận, cha nàng cha là đại nhân vật đức cao vọng trọng  Bác sĩ Niếp, lão già Niếp Vân Hạc kia dù có tu ngàn kiếp cũng thể bằng góc của cha nàng.

      Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, nghe được, nàng rất ghét Niếp Vân Hạc. Bất quá cũng chẳng có chút mảy may gì hoài nghi thân phận của Tiểu Thiên.

      Dù sao chán ghét mà Niếp Tiểu Thiên dành cho cha cũng là có lý do, Niếp Vân hạc đối với hai mẹ con tiểu thiếp kia đặc biệt tốt, nàng cùng mẹ nàng ở trong phủ địa vị cũng chỉ ngang hàng với người làm, đây cũng là điều mà trước kia nghe qua, chẳng qua đây là chuyện nhà của thần tử, làm hoàng đế  nhất thiết phải trông nom, chẳng qua là —— tại nhớ tới, nữ nhân này trước khi vào cung cũng chịu nhiều khổ cực.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Phủ Tấn  khỏi  hồi tức giận, bất mãn với Niếp Vân hạc.

      "Còn có. . . . . ." Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục mở miệng : "Ta phải là loại nữ nhân ngực lớn nhưng có đầu óc, ngươi đừng đem ta cùng Niếp Tiểu San, nữ nhân ngu ngốc kia ví giống nhau." Bất mãn nhíu mày cái, nghĩ đem nàng cùng tiểu nữ của tiểu thiếp kia mà so sánh, phải là vũ nhục nàng sao? Nàng khẳng định nàng thông minh hơn ả ta rất nhiều.

      "Nghe ngươi tựa hồ như ngươi nghĩ mình rất thông minh?" Hoàng Phủ Tấn nhướng mi, cũng biết từ lúc nào, có thói quen cùng nữ nhân này cãi vả .

      " phải là tựa hồ, cũng phải là cảm thấy, mà là quả rất thông minh!" Dĩ nhiên, thế nào nàng cũng là bác sĩ xinh đẹp, mà là bác sĩ đương nhiên so với ngưòi bình thường phải thông minh hơn rồi, đây là chính nàng vẫn cho là như vậy .

      Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn  khóe miệng hơi co quắp, " ra là da mặt của ngươi dầy như vậy!"

      "Ngừng, da mặt ta dầy, có thể kéo ngươi ở lại chỗ này sao?" Tiểu Thiên dùng bộ dáng đương nhiên để chuyện, chút nào  ngượng ngùng.

      Nàng năng chút nào làm dáng hay giả vờ khiến cho Hoàng Phủ Tấn chợt mang theo tia thưởng thức.

      Nhưng —— chẳng phải là nên hiểu nữ nhân này thực biết xấu hổ? Cùng nam nhân khác làm ra chuyện biết liêm sỉ như vậy, nàng còn dám , huống chi nàng đối với những việc mình gây ra từ trước tới giờ thú nhận kiêng kỵ .

      Chương 149 : Hoàng thượng, ngươi có phải rất ghét ta hay ?

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      Mỗi lần nghĩ đến việc nữ nhân này gây ra những chuyện xấu hổ gì, trong lòng   liền vô cùng tức giận, mà lần này càng thêm kỳ quái, phát mình  dù giận nàng nhưng phần nhiều lại có cảm giác ghen tức!

      "Niếp Tiểu Thiên, đừng tưởng rằng ngươi đối với mỗi nam nhân đều có thể giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, trẫm   bao giờ bị cái vẻ mặt này của ngươi lừa đâu!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng .

      "Nhưng những trò này ta cũng chỉ có làm được với mỗi nam nhân là ngươi a!" Tiểu Thiên vô tội đáp lại, từ khi nàng xuyên tới nơi này, hôn quân này là nam nhân mà nàng được tiếp xúc nhiều nhất, nếu như muốn nàng cùng nam nhân khác giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, nàng phải gặp mới có thể làm thế được chứ.

      Huống chi, hôn quân này ngoài miệng bao giờ bị nàng chơi xỏ, nhưng chẳng lúc nào nàng cũng có thể làm cho có biện pháp đối phó, đợi ở chỗ này bồi nàng sao? Ngay cả, người có địa vị cao như lại đầu hàng nhân nhượng ở lại bên nàng kiểm tra vết thương.

      Mà câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn  trong lòng khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng ngay sau đó, mặt của lại lần nữa chìm xuống , "Niếp Tiểu Thiên, chớ quên gian phu của ngươi."

      "Gian phu?" Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại hỉểu ngay lập tức, chuyện hoàng hậu của ngoại tình, luôn ghi nhớ trong lòng.

      "A, ha ha, ngươi đề cập tới chắc ta quên ." Mặc dù ngoài mặt có gì, nhưng ở trong lòng, Tiểu Thiên bởi vì câu “gian phu” của  Hoàng Phủ Tấn mà cảm thấy chua xót.

      Vết sưng chân của Tiểu Thiên còn chưa có lành hẳn, cũng may lúc trước cho gọi Phúc Quý tới lấy kim sang dược còn mang ở người, cùng nàng nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem thuốc rắc lên mắt cá chân của nàng, như bộ dáng ở trong đại sảnh lúc trước, chuyên chú chăm sóc cho chân của nàng.

      Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, mi mắt rũ xuống, ra nàng cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn chán ghét nàng là phải, đây là xã hội phong kiến, có nam nhân nào hi vọng lão bà của mình ngoại tình ở bên ngoài, huống chi, còn là phần tử cực đoan của cái xã hội này, là người đứng đầu triều đại, làm sao có thể chấp nhận lần đầu tiên của hoàng hậu là giành cho nam nhân khác.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, hôn quân này chịu nhẫn nàng đến bây giờ, nàng đúng là phải cảm tạ ơn Phật tổ Bồ Tát phù hộ rồi.

      Nếu như thế bây giờ, người có địa vị cao như sao có thể nhân nhượng cùng nàng tại chỗ này, ôn nhu, ân cần băng bó, chăm sóc cho nàng .

      "Hoàng thượng, ngươi có phải rất ghét ta hay ?" ngẩng mặt lên, Tiểu Thiên nhịn được mở miệng , mặc dù đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nhưng trong tâm nàng vẫn hi vọng được nghe thấy từ chính miệng Hoàng Phủ Tấn ra.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :