1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hậu cung ba nghìn ta độc sủng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 130.Ai có chủ ý với ? Ta cũng phải là Phượng tỷ!

      Edit: Quảng Hằng

      "Niếp Tiểu Thiên, trong não heo của ngươi có ý gì!" Thanh tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại truyền vào trong tai nàng lần nữa, thấy trong mắt nàng lóe ra  nụ cười, liền cảm thấy dị thường chướng mắt, và có. . . . . . Có chút gì đó làm cho cảm thấy mất tự nhiên

      "Khụ khụ. . . . . ." Bị nước miếng của mình làm sặc, Tiểu Thiên lập tức thu lại nụ cười.

      Mẹ kiếp, quá đắc ý quên hình tượng rồi, thế nhưng biểu ra ràng như vậy, bị cẩu hoàng đế nhìn ra.

      ra , nàng cũng dám ảo tưởng đến chuyện động trời này đâu, chỉ cần bạo quân này ngày ngày kêu chém nàng đầu là phước đức ông bà nàng để lại rồi, nàng còn trông cậy vào bạo quân thầm mến nàng? Trừ phi nàng giống như Phượng tỷ( La Ngọc Phượng: biết trước kia là ai, trăm độ biết được. ), bị chứng bệnh vọng tưởng .

      Cảm giác được tay của mình đau giống như lúc trước, Tiểu Thiên len lén nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, vô tội mở miệng : " ra . . . . . . Ta cũng có ý gì, mà! Là đó!” Nàng đặc biệt nhấn mạnh chỗ này, chỉ sợ Hoàng Phủ Tấn đãnhìn ra cái gì , nếu để cho hôn quân biết trong lòng nàng nghĩ tới thầm mến nàng, bị vụng trộm châm chọc chết mới là lạ, chừng còn toát ra câu gì"Trẫm thầm mến ai cũng thể nào thầm mến dâm phụ như ngươi”… Lời đó làm mất mặt nàng tính , nếu để hôn quân phát nàng nghĩ như thế, vậy chẳng khác nào nàng tự nhận mình là dâm phụ sao?

      Mà Tiểu Thiên càng trịnh trọng giải thích như vậy, càng như giấu đầu hở đuôi, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy tiểu nữ nhân trước mắt dường như thực có chủ ý gì đó, hơn nữa chủ ý này còn .

      Chẳng qua là, vẫn chưa biết,trong não heo này của nàng rốt cuộc có những ý nghĩ quỷ quái gì nữa đây.

      nhiều lời dây dưa vào đề tài này nữa,

      Hoàng Phủ Tấn hướng về phía Phúc Quý hầu ở ngoài cửa  mở miệng : "Đem Tử kim phấn đến đây."

      "Dạ, hoàng thượng!" Phúc Quý khẽ thi lễ, bước vào cửa, trong mắt từ đầu đến cuối tràn đầy kinh ngạc.

      Mới vừa rồi ở Vân Tiêu cung, hoàng thượng bảo mang theo Tử Kim phấn đến Vũ Phượng Cung, làm cả kinh ra lời.

      Tử kim phấn là loại thảo dược cực kỳ quý giá,  quý đến mức có thể sánh ngang tầm với quốc bảo, là do Bát Vương gia Xích Thiên quốc lúc đến Kim Lăng làm khách tặng cho hoàng thượng, nếu như phải là bởi vì hai nước giao hảo, Bát Vương gia cũng đành lòng mang thứ quý giá thế này đem ra đâu.

      Chương 131.Hảo khiếp người tâm hồn  hôn quân a!

      Nhưng hoàng thượng hôm nay thế nhưng dùng Tử Kim phấn cho Hoàng hậu nương nương chữa thương, ngược lại là vượt ngoài ý nghĩ của rất xa, sắc mặt hoàng thượng cũng hề tốt hơn, nhưng hôm nay  hoàng thượng đối với nương nương mặc dù vẫn còn nghiêm nghị lạnh lẽo, nhưng cách hoàng thượng làm làm cho ta phải chắc lưỡi hít hà, đầu tiên là bỏ lại Lan Phi nương nương, tự mình ôm Hoàng hậu nương nương trở về, sau đó bị nương nương chọc giận bỏ còn là mang theo Tử kim phấn đến giúp nương nương chữa thương.

      Đây. . . . . . Đây là hoàng thượng sao?

      Nhận lấy Phúc Quý đưa Tử Kim phấn tới, Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng qua, nhàng thoa lên đó, cảm nhận được luồng mát lạnh thoải mái, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn cái, chỉ thấy nhận lấy Phúc Quý lần nữa đưa tới mảnh lụa trắng bằng tơ tằm quấn quanh cổ tay của nàng cách nhàng, động tác êm ái làm cho nàng thiếu chút nữa rớt cằm.

      Đây. . . . . . Đây là bạo quân Hoàng Phủ Tấn đó sao? bị ai nhập vào thân à? Là do bị lương tâm cắn rứt, nên người cao cao tại thượng như ta lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như mình, là ‘Dâm phụ’ trong miệng , nên mới băng bó cho mình?

      Nhìn gò má tuấn mỹ của Hoàng Phủ Tấn, lúc này giảm hẳn vẻ oai phong lạnh lẽo thường ngày, mày vẫn cau chăt như cũ, nhưng lại làm cho người ta khỏi dao động, ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa soi rọi lên ngũ quan cương nghị của , phá lệ tuấn mỹ mê hoặc lòng người.

      thể phủ nhận, tuyệt đối là mỹ nam tử, cực phẩm mỹ nam để cho nữ nhân bị động tâm.

      Ai ~~~ Nếu như có thể vẫn giữ vững cái bộ dáng này, là tốt biết bao a.

      Tiểu Thiên bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.

      Lại lần nữa nhìn Hoàng Phủ Tấn bận rộn tay cái, Tiểu Thiên thế nhưng cảm giác được nhịp tim của mình dường như tăng đột ngột, má thoáng nóng nóng, ngay cả tim cũng thêm phần rung động.

      Quái lạ, quái lạ! Hôm nay chỉ có hôn quân trở nên kì quái, mà ngay cả nàng cũng được bình thường rồi.

      Sau khi băng bó xong, Hoàng Phủ Tấn ngẩng  đầu lên, thấy Tiểu Thiên sững sờ nhìn mình, vui lại lần nữa nhíu mày.

      Nữ nhân này dùng loại ánh mắt này nhìn làm cái gì?

      "Niếp Tiểu Thiên!" Thanh của Hoàng Phủ Tấn vang lên, trong mắt thoáng qua tia mất tự nhiên.

      "A? Sao? Dạ, Có mặt!" Bị giọng của Hoàng Phủ Tấn này dọa cho sợ đến phục hồi tinh thần lại, trong lòng Tiểu Thiên thoáng qua tia chột dạ chưa bao giờ có  .
      JupiterGalileo thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 132 : Hoàng Phủ Tấn  cảnh cáo!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      "Tay được băng bó cẩn thận rồi, nếu như ngươi muốn nó bị phế..., tốt nhất nên an phận !"

      Di? Hôn quân này là quan tâm nàng sao? Tại sao nàng lại nghe thấy trong lời của mơ hồ tia lo lắng vậy?

      Oa nha nha ~~~ Tại sao từ khi bước vào Vũ Phượng cung này, những ý nghĩ kì quái lại cứ liên tiếp nảy nở a.

      Trấn định! Trấn định! Nhất định là bị hành động này của hôn quân làm cho sợ choáng váng mới có thể nghĩ như vậy.

      Đúng vậy, nhất định là như vậy!

      Tiểu Thiên ở trong lòng tự an ủi chính mình.

      Thấy Tiểu Thiên lại nhìn mình sửng sốt, Hoàng Phủ Tấn  chân mày lần nữa nhíu lại, "Niếp Tiểu Thiên, đừng nhìn chằm chằm trẫm  như vậy! "

      Oa oa ~~~ đây mới là Hoàng Phủ Tấn tương đối bình thường, hôn quân này rốt cục cũng khôi phục bình thường.

      Tiểu Thiên thầm thở dài ở trong lòng, lại phát hình như mình cuồng bị người khác ngược đãi, hôn quân này đối với nàng hung được.

      " ra ta cũng  đâu muốn nhìn chằm chằm ngươi, chẳng qua là tối nay lương tâm của ngươi vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta, ta là bị ngươi doạ cho sợ sững sờ." Nàng nhịn được vì mình giải thích.

      Chẳng qua là —— Lời của nàng lại làm cho  sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống.

      Nữ nhân này đề cập tới sao, nhắc tới, ngay cả chính cũng cảm thấy giải thích được, tối nay —— rốt cuộc là đúng theo như lời nữ nhân này , trong sâu thẳm tiềm thức của mình phát thực quên được nàng, thậm chí có chút. . . . . . thương nàng?

      Đáng chết, rốt cuộc làm nghĩ gì? tại sao có thể đối với dâm phụ xuất loại ý nghĩ này.

      Nàng cùng nữ nhân kia là giống nhau, biết xấu hổ, đều là những kẻ dâm loạn!

      Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại lần nữa xuất cái nhìn lạnh như băng khiến cho người khác phải sợ hãi.

      "Hoàng thượng? Hoàng thượng?" Lại lần nữa liếc thấy Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng,  trong ánh mắt thoáng tia đau đớn, Tiểu Thiên nhịn được mở miệng kêu, trong lòng nàng cũng suy đoán hôn quân này đại khái lại nghĩ tới chuyện mẫu thân cùng nam nhân khác bỏ trốn để lại cùng người phụ hoàng vì chịu được đau khổ mà tự vẫn kia. Trong lòng của nàng khỏi  đau cái.

      Hoàng Phủ Tấn định thần lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên cái, trong giọng mang theo vài phần lạnh lẽo, "Hãy nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì  nể mặt Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng si tâm vọng tưởng đến những thứ mãi thể có được." Hoàng Phủ Tấn nhìn vào Tiểu Thiên , nhưng dường như là tự  với chính mình. Đúng, đối với nữ nhân này tốt như vậy, hoàn toàn là bởi vì hoàng tổ mẫu! Nhất định là như vậy.

      Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự vì mình mà thầm nhủ.

      Chương 133 : Hoàng thượng, phòng ngủ như thế nào?

      Edit: Thu Hằng

      Beta:  Quảng Hằng

      " , , nhất định !" Tiểu Thiên ngừng liên tục lắc đầu, "Ta biết hoàng thượng ngài nhất định thể nào vô duyên vô cớ đối với ta động lòng từ bi . Ta chút suy nghĩ lệch lạc cũng có, ha ha ~~~ vậy ta trước hết ngủ nha." xong, quay đầu , nụ cười trong nháy mắt cũng thu xuống.

      Nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì nể mặt Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng tưởng những thứ bao giờ có được.

      Thứ bao giờ có được? Nàng dĩ nhiên hiểu trong lời của Hoàng Phủ Tấn hàm chứa cái gì. May mắn nàng đúng là có bất kì vọng tưởng gì, nếu hậu quả khó lường, ra trong lòng nàng cũng rất hiểu, nếu như có chút ràng buộc đáng có ở đây, nàng làm sao có thể trở lại thế kỉ 21 a, đó mới thực là nơi mà nàng thuộc về.

      Nhưng là. . . . . . Tại sao những lời này của Hoàng Phủ Tấn lại làm cho nàng cảm thấy khó chịu như vậy.

      Ai ~~~ đoán chừng vì cái tính khí thất thường của tên hôn quân này mà ta bị bệnh tim rồi.

      Tiểu Thiên khó khăn từ ghế đứng lên, nhưng biết làm như thế nào vào phòng ngủ, cũng biết đường đến phòng ngủ như thế nào , nhưng ngay tại thời điểm này, nàng lại giận dỗi muốn nhờ giúp đỡ từ người bên cạnh này, hơn nữa, nàng cũng trông cậy hôn quân này còn có thể giúp nàng.

      Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu Tiểu Thiên "Ta chút ý nghĩ lệch lạc cũng có" kia mà vui, vốn định vì vậy mà rời , nhưng nhìn đến bộ dáng khó khăn của nàng, nhịn được dừng bước.

      Thấy Tiểu Thiên chỉ có thể dùng tay phải chống bên cạnh cái ghế, tay trái bởi vì bị trật mà dám cử động mạnh, bộ dáng khó khăn của nàng in trong mắt , khiến khỏi nhíu mày.

      muốn tiến lên, lại thấy Tiểu Thiên xoay đầu lại nhìn , trù trừ mở miệng : "Cái đó. . . . . . Hoàng thượng, phòng ngủ như thế nào?"

      Chớp chớp cặp mắt vô tội nhìn , nàng còn là có cốt khí hỏi cửa ra. Người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu, nàng vẫn còn hiểu rất ràng đạo lí này.

      Vấn đề của nàng thực khiến cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, nữ nhân này thậm chí vẫn biết phòng ngủ như thế nào?

      Cũng đúng!

      Hoàng Phủ Tấn chợt nghĩ đến, nữ nhân này ngay buổi chiều đầu tiên  khi tiến cung liên bị tống đến lãnh cung, tiếp đến nàng về nhà ở, , Vũ Phượng Cung nàng lần cũng chưa từng bứoc qua cửa, cũng khó trách nàng biết phòng ngủ như thế nào.
      JupiterGalileo thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 134 : Ý nghĩ kỳ quái lại bắt đầu  nổi dậy!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      "Được rồi, được rồi, ngươi đừng cau mày, tự ta tìm là được." Nhìn Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, Tiểu Thiên đoán chừng hôn quân này lại muốn bắt đầu nổi đoá, tối nay nàng có nhiều tinh lực ứng phó hôn quân này như vậy, thay vì bị mắng, còn bằng mình tự tìm còn hơn.

      Cũng đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng dùng chân còn lại chưa có bị què mà đứng lên, nàng cũng tin, với cái chân này nàng còn nhảy tới trong phòng ngủ.

      Hừ! Lần này chết cũng cầu xin cẩu hoàng đế! Chết cũng cầu xin!

      Nhìn Tiểu Thiên quật cường lên tiếng nữa, nàng khó khăn lại khiến đành lòng, trong lòng đột nhiên nôỉ lên lòng trắc .

      Nhảy  được mấy bước, cơn đau từ chân kia truyền đến, Tiểu Thiên tự giác được mày nhíu lại.

      ra nàng cũng biết, mắt cá chân bị trật mặc dù trở về vị trí cũ rồi nhưng cũng thể cử động quá mạnh, nếu trong lúc huyết dịch lưu chuyển  mang đến áp lực nhất định vừa tê dại lại dẫn chút  đau đớn. Nhưng bây giờ nàng chỉ có mình, lúc  này thực nàng thực có biện pháp để chân có thể hoạt động như cũ, nhanh chóng về phòng ngủ.

      "Ai ~~" Nàng cúi thấp đầu thở dài, trong giọng lộ ra mấy phần vô lực.

      lúc này, nàng lại cảm giác được mình bị người từ phía sau bế bổng lên, khiến cho nàng khỏi giật mình chợt quay đầu lại, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn   trách cứ.

      "Ngươi lại muốn làm gì?" Nàng đề phòng  nhìn Hoàng Phủ Tấn, tại nơi nàng sắp đến là phòng ngủ có chỉ số nguy hiểm vô cùng cao a, hôn quân này chẳng lẽ muốn sau khi ôm nàng vào phòng ngủ, tại cái nơi vô cùng mập mờ  kia đối với nàng. . . . . .

      "Niếp Tiểu Thiên, trẫm đối với ngươi có hứng thú!" tưởng tượng những chuyện tiếp theo sắp xảy ra thanh khó nén đựơc tức giận của Hoàng Phủ Tấn truyền vào tai nàng.

      A ô ~~~ Nàng chỉ là mới suy nghĩ có chút thôi  nha, hôn quân này như vậy cũng nhìn ra được?

      Được rồi, được rồi, nàng im lặng, cái gì cũng muốn, cái gì cũng , tránh cho việc cẩn thận lại đắc tội với hôn quân này.

      Nhưng là tên bạo quân ngay cả khối tơ vàng huyết ngọc "Thượng đánh hôn quân"  kia đều để ở trong mắt .

      Hoàng Phủ Tấn liếc mắt nhìn Tiểu Thiên ở trong ngực đột nhiên trở nên đàng hoàng, trong mắt của thoảng qua tia cười yếu ớt.

      Chương 135: Lôi kéo , lại mở miệng được!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng

      Nữ nhân này nhiều lần đều to gan lớn mật chỉ  châm chọc , khiêu khích , nếu ỷ vào sủng ái của hoàng tổ mẫu, cũng là ỷ vào khối huyết ngọc kia, tại trở nên thành như thế, đại khái chắc cũng nghĩ đến cái uy hoàng đế của có thể tuỳ thời mà lấy cái mạng của nàng.

      Nàng tại thực thức thời! bản lãnh lấy mạnh hiếp yếu, nàng so với bất kì ai đều hiểu hơn hết.

      thầm trợn mắt nhìn Tiểu Thiên cái, ôm nàng về hướng phòng ngủ.

      Sau khi đem Tiểu Thiên đặt giường, Hoàng Phủ Tấn hề nhìn lại nàng, chỉ đơn giản là lạnh lùng  mở miệng : "Đừng có lộn xộn nữa, nếu như chân còn lại mà bị hỏng nữa..., mình ngươi ở đây tự sanh tự diệt cũng tốt lắm."

      Cẩu hoàng đế, dám nguyền rủa nàng! Tiểu Thiên khó chịu  bĩu bĩu môi, cũng còn dám phản bác.

      Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Quả đúng là chân lí bao giờ sai.

      Thấy Tiểu Thiên lời nào, Hoàng Phủ Tấn ngược lại cảm thấy quen , nữ nhân này bình thường nhưng này lại an phận đến câu cũng .

      Nếu như vậy, cũng có ý định gì nữa, lạnh lùng liếc nàng cái, Hoàng Phủ Tấn xoay người ra ngoài.

      "Hoàng thượng!" Tiểu Thiên chợt đưa tay kéo lại, trong mắt mang theo vài phần thỉnh cầu.

      Bị đôi tay bé mềm mại xương của Tiểu Thiên lôi kéo, Hoàng Phủ Tấn cảm giác tim mình như đập nhanh thêm vài nhịp.

      Nhưng vừa nghĩ tới nàng đối với gian phu cũng làm hành động như vậy, lửa giận trong lại ùn ùn kéo tới.

      Hất đôi tay của nàng, mặt lạnh mở miệng : "Chuyện gì?"

      Thấy mình bị Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, trong mắt Tiểu Thiên  thoáng qua tia mất mát nhàn nhạt, ra chán ghét kia trong mắt Hoàng Phủ Tấn, khiến cho nàng thực lòng cảm thấy rất khó chịu.

      Nàng biết, trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng chỉ đơn giản nguời đàn bà dâm loàn trắc nết dám cho mang nón xanh mà lại có bất kì hối  hận nào.

      Thấy Tiểu Thiên sửng sốt, mày Hoàng Phủ Tấn  lại lần nữa nhíu lại, "Niếp Tiểu Thiên, gọi trẫm rốt cuộc chuyện gì?" Thanh của vang lên.

      "Ta. . . . . ." Nhìn Hoàng Phủ Tấn mặt nhịn được, Tiểu Thiên nhíu mày cái, vẫn thể ra khỏi miệng, lắc đầu cái, nàng nhàn nhạt mở miệng : " có gì, ngài thong thả!"

      Hoàng Phủ Tấn có cảm giác, hôm nay Niếp Tiểu Thiên rất lạ, càng ngày càng giống Niếp Tiểu Thiên - nữ nhân bao giờ để vào mắt kia.

      Chẳng lẽ té cái liền đem  tính khí của nàng cũng té luôn sao?
      JupiterGalileo thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 136 :Nhàn nhạt mất mác!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc nhìn nhìn Tiểu Thiên lúc lâu, chẳng lẽ cái chân bị thương khiến nàng rất khó chịu hay sao?

      Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên khẽ nhíu  chân mày, dĩ nhiên cho là như vậy .

      "Có phải tay chân còn rất đau hay ?" Cuối cùng Hoàng Phủ Tấn nhịn được mở miệng , thanh cũng biết vì sao lại mềm xuống.

      "Hả?" hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó cười cười, "Ha ha, cũng đau lắm."

      "Vậy nằm xuống , trẫm !"

      "Vâng, cung tiễn hoàng thượng!" Tiểu Thiên khẽ gật đầu, tối nay  nàng càng ngày càng thể nắm bắt được trái tim mình, thấy Hoàng Phủ Tấn dùng đôi mắt chán ghét nhìn nàng... , nàng vẫn buồn bã đến bây giờ.

      Kỳ quái, hôn quân này vốn là rất ghét nàng, tại sao nàng lại phải cảm thấy khổ sở chứ.

      Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên cái, xoay người vài bước, nhưng vừa tới cửa phòng ngủ, nhịn được quay trở lại.

      "Hoàng thượng, ngài còn có việc sao?" Thấy Hoàng Phủ Tấn quay trở lại lần nữa, mặt Tiểu Thiên mang tia nghi ngờ.

      " có gì, chẳng qua là nhắc nhở ngươi đừng lộn xộn, trẫm cũng muốn vì ngươi mà hoàng tổ mẫu trách cứ ta chiếu cố tốt ngươi." Những lời này của Hoàng Phủ Tấn có chút  mùi vị khẩu thị tâm phi ( nghĩ đằng nẻo).

      "À." khỏi cảm thấy có chút mất mác, Tiểu Thiên gật đầu cái thêm gì nữa.

      "Ừ!" Lạnh lùng đáp tiếng, Hoàng Phủ Tấn xoay người rời , nhưng trong lòng lại như cảm thấy có gì đó đè nặng, khiến cho luôn an tâm .

      Sau khi Hoàng Phủ Tấn rời , Tiểu Thiên nhìn phòng ngủ bóng người này, trong lòng lại bắt đầu lên tia khẩn trương.

      Nàng mới vừa rồi kéo Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là sợ ở mình chỗ này, nhớ khi còn bé ba mẹ ở nhà, mình ở nhà xem phim kinh dị, đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều bóng  ma, bởi vậy mà nàng luôn sợ mình đợi chờ trong bóng tối.

      Tuy nàng 24 tuổi, mỗi ngày trước khi ngủ còn cần mẹ ở bên dỗ dành cho đến khi nàng ngủ thiếp mới thôi, cha thường lấy chuyện này cười nhạo nàng, sau khi đến nơi này, mỗi đêm đều có Đóa Nhi bồi ở bên người, nhưng bây giờ, cả tòa Vũ Phượng Cung này chỉ có mình nàng, vốn là muốn gọi Hoàng Phủ Tấn ở lại chờ nàng ngủ rồi hãy thong thả , nhưng, nàng dùng đầu gối suy nghĩ chút cũng biết hôn quân kia thể nào lương tâm đại phát tình nguyện ở lại chỗ này bồi nàng.

      Nha Nha , muốn mạng nàng mà!

      Hơn nữa, nếu như để cho hôn quân biết nàng từng này tuổi mà dám ngủ mình , còn sợ bị cười nhạo sao?

      "Thiên đại bí mật" này, ngoài bố mẹ của nàng cũng chỉ có thể cho Đóa Nhi biết.

      Cho nên, cuối cùng, nàng cũng để cho hôn quân , dù cho nàng có mở miệng cầu xin , cũng nguyện ý lưu lại .

      Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Thiên rất buồn bực.

      Nhìn chằm chằm trần nhà, nàng nắm chăn, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền lên những cảnh tượng kinh khủng, doạ người, dọa cho đến khi khắp  người nàng đều là mồ hôi lạnh.

      Nha Nha , lớn như này rồi, vẫn bị bộ phim kinh dị từ khi còn bé doạ cho đến như vậy , ra mất mặt .

      được, nhất định phải vượt qua mới được!

      Quyết định nhắm hai mắt lại, bộ phim kinh dị khi còn bé lại lần nữa như chiếu lại trước mắt nàng, chậm, chậm, cho đến khi trán nàng đổ mồ hôi lạnh lần nữa.

      được, nhịn được, nhất định phải nhịn được! Tiểu Thiên ở trong lòng tự khích lệ bản thân.

      trán mồ hôi lạnh tiếp tục túa ra, ướt đẫm toàn thân nàng, nhưng nàng thủy chung quật cường chịu mở mắt ra.

      Nàng nhất định phải thoát khỏi  bóng ma này mới được!

      Mà ở nơi khác, sau khi từ Vũ Phượng Cung ra ngoài, Hoàng Phủ Tấn trong lòng luôn khỏi bất an, chưa được mấy bước, liền hướng Vũ Phượng Cung nhìn lại mấy lần.

      Để cho nữ nhân kia mình ở lại nơi đó đợi, được ?

      "Phúc Quý!" lâu sau, kêu  Phúc Quý   đứng bên cạnh.

      "Có nô tài!"

      "Ngày mai an bài số người hầu hạ Vũ Phượng Cung!"

      "Dạ, hoàng thượng!"

      "Tốt lắm, ngươi lui ra , trẫm đến vấn an Thái Hoàng Thái Hậu!" Hoàng Phủ Tấn khoát tay áo, tầm mắt lại lần nữa liếc về hướng Vũ Phượng Cung, quay đầu lại, hướng Thanh cung mà .

      Thanh cung ——

      "Thái Hoàng Thái Hậu!" Từ khi Tiểu Thiên lao ra khỏi cung nữ phòng, Đóa Nhi cũng yên tâm, chỉ sợ tiểu thư nhà nàng quản được miệng lại đắc tội với hoàng thượng, đến lúc đó, đúng là mấy đầu cũng đủ chém  nha. Cuối cùng, Đóa Nhi cũng để ý vết thương người, từ trong cung nữ phòng chạy tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, tại chỉ có lão nhân gia là có thể cứu được tiểu thư nhà nàng.

      Chương 137 : Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy hứng thú chuyện!

      Edit: Thu Hằng

      Beta: Quảng Hằng


      "Đóa Nhi, thương thế của ngươi cũng chưa tốt lên, tại sao lại chạy loạn tới đây." Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên đỡ nàng dậy.

      "Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu thư chạy tìm hoàng thượng thay nô tỳ hả giận, lúc này khẳng định lại đắc tội với hoàng thượng, lão nhân gia người cứu cứu tiểu thư , nô tỳ van xin người." Đóa Nhi càng càng sợ, trước đó hoàng thượng giận đến thiếu chút nữa đem nàng chém đầu, lần này hung hăng tìm hoàng thượng, mạng khó bảo vệ.

      555~~~ tiểu thư nha, ngài quá manh động rồi.

      "Đóa Nhi, thương thế của ngươi chưa tốt, trước chớ quỳ, ngươi yên tâm , ai gia để cho Vũ Lạc Thuỷ cùng tới đó rồi, ngươi yên tâm, hoàng thượng nếu là muốn giết Thiên Thiên, Vũ Lạc Thuỷ nhất định ngăn cản ." Thái Hoàng Thái Hậu đem Đóa Nhi đỡ lên.

      Ai, Thiên Thiên nha đầu này vận khí đúng là tệ, có nha hoàn quan tâm tới nàng như vậy.

      lúc này, phụng mệnh Thái Hoàng Thái Hậu xem tình hình, Vũ Lạc Thuỷ từ bên ngoài trở lại, khi nàng buớc vào trong điện, sắc mặt nhìn thực tốt, đầu khẽ buông xuống .

      "Lạc Thuỷ, hoàng thượng sao rồi?" Thấy Vũ Lạc Thuỷ trở lại, Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng hỏi.

      Vũ Lạc Thuỷ vẫn lo lắng gì, trong đầu lên hình ảnh hoàng thượng ôm hoàng hậu trong Ngự hoa viên cùng nhau đùa giỡn, nàng chưa có từng nghĩ tới hoàng thượng hoàng hậu luôn làm tức chết mà càng ngày càng trở nên giống bản thân mình.

      "Lạc Thuỷ?" Thấy Vũ Lạc Thuỷ ngây ngẩn cả người, Thái Hoàng Thái Hậu lại lần nữa giọng hỏi, kỳ quái, nha đầu này mấy ngày nay hiểu có chuyện gì xảy ra mà lúc nào cũng mang bộ dáng lo lắng, đầy tâm trạng.

      "Ừ?" Vũ Lạc Thuỷ phục hồi lại tinh thần, trong mắt thoáng qua tia mất tự nhiên, "Thái Hoàng Thái Hậu, người gọi ta?"

      "Ngươi làm sao vậy, tại sao động chút là ngẩn người?"

      " có, có gì." Vũ Lạc Thuỷ cười cười, trả lời.

      "Ngươi nha đầu này mấy ngày nay là kỳ quái." Thái Hoàng Thái Hậu cũng hề hoài nghi gì, đột nhiên nghĩ đến chuyện mấu chốt nhất, "Đúng rồi, Lạc Thuỷ, Ai gia bảo ngươi xem Thiên Thiên chút, thế nào rồi?"

      Lời của Thái Hoàng Thái Hậu mộ lần nữa chạm đến chỗ đau của Vũ Lạc Thuỷ, sắc mặt nàng khẽ mỉm cười, nhưng cũng kéo dài bao lâu, lần nữa khôi phục lại bộ dạng thuờng ngày, "Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng hậu nương nương té tay chân bị thương, hoàng thượng ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung rồi."

      "Cái gì? Tiểu thư bị thương?" Đóa Nhi kinh hô.

      Mà bên người nàng,  Thái Hoàng Thái Hậu lại đối với lời của Vũ Lạc Thuỷ nổi lên hứng thú.
      JupiterGalileo thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 138 : Hoàng Phủ Tấn cười!

      Edit: Thu Hằng

      Beta : Quảng Hằng


      "Ngươi Tấn nhi ôm Thiên Thiên trở về Vũ Phượng Cung?" Nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho lòng Vũ Lạc Thuỷ nổi lên từng trận co rút.

      "Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu, đích thân hoàng thượng ôm nương nương hồi cung." Những lời  này ra thực khó khăn đốí với Vũ Lạc Thuỷ.

      "Tấn nhi như vậy chẳng phải là cũng động lòng rồi hay sao." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu  mang theo vài phần giảo hoạt.

      Trong khi Thái Hoàng Thái Hậu tính toán trong đầu, Hoàng Phủ Tấn vào.

      "Hoàng tổ mẫu!" khẽ gọi tiếng, thấy trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo nụ cười, cảm thấy có chút được tự nhiên.

      "Di, Tấn nhi, phải con ở Vũ Phượng Cung sao?" Thái Hoàng Thái Hậu cười .

      Khiến cho Hoàng Phủ Tấn khỏi nhíu mày, tại sao lại có cảm giác trong lời của Hoàng tổ mẫu như là có chủ ý gì đó.

      Lão nhân gia làm sao biết đến Vũ Phượng Cung?

      liếc mắt nhìn Vũ Lạc Thuỷ đứng bên cạnh, chỉ thấy trong mắt  nàng mang theo vài phần chột dạ.

      "Tôn nhi ở lại." Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt mở miệng , làm cho người ta nghe ra tâm tình gì .

      "Con ở lại? Chẳng phải Thiên Thiên phải ở đó mình sao" Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần trách cứ, Vũ Phượng Cung có người ở lâu như vậy, mặc dù bà sai người dọn dẹp cẩn thận nhưng chưa có an bài cung nữ  đến đó.

      Lời của Thái Hoàng Thái Hậu khỏi khiến Hoàng Phủ Tấn  mỉm cười trong lòng, nhưng ngay sau đó mở miệng : "Đó là chuyện của nàng ấy, chẳng lẽ ngủ còn cần người dỗ nàng ấy hay sao?"

      "Tấn nhi. . . . . ."

      "Thái Hoàng Thái Hậu, nô tỳ phải xem tiểu thư, có thể ?" Ỏ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng hết sức, Đóa Nhi , khẩu khí mang theo vài phần lo lắng.

      "Đóa Nhi, thương thế của ngươi nghiêm trọng như thế, ngay cả mình cũng lo tốt, như thế nào chiếu cố Thiên Thiên?" Thái Hoàng Thái Hậu trong lời mang theo vài phần trách cứ.

      "Nhưng. . . . . . Nhưng là tiểu thư. . . . . . mình tiểu thư vào ban đêm dám ngủ." Thanh Đóa Nhi rất thấp, nhưng khiến cho tất cả mọi người ở đây tất cả đều nghe đựoc, bao gồm vẫn mặt lạnh  Hoàng Phủ Tấn.

      " mình buổi tối dám ngủ?" Người trước tiên mở miệng chính là Hoàng Phủ Tấn, nhìn ra được, trong mắt của ánh lên tia cười khó nén.

      Khi muốn rời khỏi Vũ Phượng Cung, nữ nhân kia kéo , chẳng nhẽ là muốn bồi ở bên cạnh nàng?

      Chương 139 : Còn là bỏ được nàng!

      Edit: Thu Hằng

      Beta ta: Quảng Hằng


      lớn như vậy, lại dám ngủ mình buổi tối?

      Nhớ tới bộ dáng muốn giữ của nàng nhưng dám kia, Hoàng Phủ Tấn chợt cảm thấy buồn cười, nàng cuối cùng vẫn mở miệng, là lo lắng để ý tới nàng hay sợ cười nhạo nàng?

      Chẳng qua là, bây giờ nghĩ lại, nếu như nàng lúc ấy lên tiếng, nguyện ý ở lại nơi đó bồi nàng sao?

      Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn  rơi vào tầm nhìn của Vũ Lạc Thuỷ cùng Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng qua là lòng của hai người có hai tâm trạng khác nhau mà thôi.

      Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt  nụ cười sâu hơn.

      "Đúng vậy, hoàng thượng, tiểu thư dám ngủ mình buổi tối bao giờ, vẫn luôn là nô tỳ bồi ở bên cạnh tiểu thư đợi tiểu thư ngủ mới thôi, nhưng, nhưng bây giờ tiểu thư ở Vũ Phượng cung mình, hơn nữa còn bị thương, khẳng định rất sợ hãi. . . . . ." Thanh Đóa Nhi càng càng thấp, bởi vì nàng thấy được sắcmặt của Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng  trầm xuống.

      Hoàng Phủ Tấn bởi vì lời của Đóa Nhi..., Cả trái tim khỏi  treo ngược, thế nào cũng bỏ được .

      Lần này, ai cũng gì, bao gồm Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt vẫn mang theo ý cười, bà vẫn cứ tĩnh lặng như vậy, yên lặng chờ đứa cháu nội ngoan đứng trước mắt này tiếp theo làm cái gì.

      "Hoàng tổ mẫu." lúc sau, Hoàng Phủ Tấn cũng nhịn được lên tiếng.

      "Ừ?" Thái Hoàng Thái Hậu giảo hoạt khẽ nhếch lông mày, chờ những lời tiếp theo của Hoàng Phủ Tấn.

      "Khuya lắm rồi, Tôn nhi quấy rầy người nghỉ ngơi, Tôn nhi cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn khẽ gật đầu, trong đầu luôn ra vẻ mắt đáng thương của  Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia.

      "Được rồi, được rồi, Ai gia muốn nghỉ ngơi, Tấn nhi con lui xuống trước ." Trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu hồi hộp.

      "Dạ, Tôn nhi cáo lui." Lui về phía sau mấy bước, Hoàng Phủ Tấn xoay người ra ngoài.

      chút nào thấy nụ cười ý vị thâm trường mặt của Thái Hoàng Thái Hậu .

      "Thái Hoàng Thái Hậu, để cho nô tỳ đến Vũ Phượng Cung bồi tiểu thư ." Đóa Nhi nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt mang theo vài phần thỉnh cầu.

      "Đóa Nhi, ngươi trước hết dưõng thương cho khoẻ , Vũ Phượng Cung cũng cần , hoàng thượng ."

      "Cái. . . . . . Cái gì? Hoàng thượng ?" Đóa Nhi mặt dám tin  nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng nhẽ lão nhân gia già nên hồ đồ rồi, bà cũng phải biết hoàng thượng ghét tiểu thư nhà nàng biết bao nhiêu nữa, làm sao có thể Vũ Phượng Cung bồi tiểu thư nha.
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :