1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 36: Bửa tiệc ban hôn ngoài ý muốn


      edit: yuki
      beta:như nhã tiểu thư


      "Chẵn qua chi là tiểu thư quan gia bình thường, làm sao có thể cùng Vươngtướng quân đồng hành? Vương gia, người nên theo bản công chúa, chúng ta mautiến cung, nhất thiết đừng để cho hoàng thương và các triều thần đợi lâu." Công chúa Vũ Dương đứng ở phía sau Nam Cung Thiên Duệ, cao ngạo lướt nhìn vềhướng An Ninh, rồi mở của ra, thấy Nam Cung Thiên Du nhìn về phía An Ninh,nàng nhận ra Nam Cung Thiên Duệ đối nữ nhân này tầm thường, dựa vàobản năng , nàng nên bắt đầu đề đề phòng An Ninh.

      Ly vương để tâm đến những lời của công chúa Vũ Dương, khuôn mặt thanh tú lên nụ cười đắc ý, "Nhị tiểu thư dám đồng hành cùng bổn vương ?"

      Mày rầm khẽ nhíu, ba phần khiêu khích, bảy phần dịu dàng, khuôn mặt giống như mặt ngọc quan cười, trong mắt An Ninh, đối với Ly vương này, nàng làmsao có thể biết? Kiếp trước, năm năm vợ chồng, bất cứ chuyện gì liên quanđến nàng đều hiểu quá , buồn cười là, đến cuối cùng đối với nàng vẫnvô tình!

      Nhớ lại các việc kiếp trước, đôi mắt An Ninh thắt chặt, đáy mắt lóe lên, nhanhđến người ta kịp phát , lập tức khuôn mặt lên nụ cười, "Thần nữ tạơn Ly vương ân điển."

      Nàng ra muốn xem, trong lòng suy nghĩ cái gì!

      Các tiểu thư quan gia vừa nghe An Ninh đồng ý, ánh mắt giống như mũi tên nhìnnàng, nét mặt công chúa Vũ Dương đột nhiên chìm vào bóng tối, xấu hổ dịthường, Ly vương kia như đem lời của nàng trở thành gió bỏ ngoài tai, cànglàm cho nàng bất mãn là, nữ tử này thực ... phải là nàng ta câudẫn các vương công quý tộc chứ?

      Trong lòng Vũ Dương công chúa đầy cảnh giác, trong đầu tính toán làm cách nàođể đối phó vớ nữ tữ này, nếu ý đồ của nàng là các công tử khác cũng cũng khôngsao, nếu là nàng dám tơ tưởng đến tướng quân, Vũ Dương đây liền làm cho nàngsống bằng chết!

      An Ninh cố tình chú ý đến những đôi mắt đàng nhìn nàng như muốn xénàng thành trăm nghìn mảnh, hạ mặt mày, bình tĩnh phía sau Ly vương, độtnhiên từ phía sau truyền đến giọng "Nhị tỷ tỷ", An NInh dừng lại bước,quay đầu liền thấy khuôn mặt bất lực của An Lan Hinh, dáng vẻ kia khác với bộdạng giẫn dỗi vừa rồi của nàng ta trời vực.

      "Nhị tỷ tỷ, Hinh Nhi..." An Lan Hinh cắn chặt môi, muốn lại thôi.

      Liếc mắt cái, An Ninh nhìn nha đầu này trong lòng suy nghĩ, vươn tay ý bảo nàng ta lại đây, lập tức xoay người hướng tới Ly vương cầu xin, "An Ninh có mang theo gia muội cùng ?"

      Ly vương thản nhiên liếc An Lan Hinh cái, như trước khuôn mặt ôn hòa,

      "Đương nhiên có thể."

      An Lan Hinh nhất thời nhảy lên, gắt gao lôi kéo tay An Ninh, thấp giọng ở bên nàng xin lỗi, "Nhị tỷ tỷ, vừa rồi là Hinh Nhi tốt, nhị tỷ tỷ bao dung khi bỏ qua cho Hinh Nhi a!"

      Khi chuyện, hai người đứng trước mặt Nam Cung Thiên Duệ, An Lan Hinhtươi cười đầy mặt, nhưng đáy mắt vẫn trước mù quán và đầy đen tối, An Ninh liềnthu hành động vừa rồi vào mắt, trong lòng cũng sáng tỏ ý đồ của An Lan Hinh, xinlỗi chỉ sợ là vì muốn tiếp cận tướng quân!

      Từ đầu đến cuối, tầm mắt Nam Cung Thiên Duệ dừng lại ở người An Ninh rấtlâu , biết tại những thời điểm như vậy, chính mình nhiều lần liếc nhìn nàng, thậtdễ dàng làm cho người ta phát giác tâm tư của , nhưng , thể nàokiểm soát được ánh mắt của mình, trong lòng khỏi chua sót, ở chiếntrường có thể khống chế hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ, nhưng khi ở trướcmặt nàng, thể nào quản được tâm tình của mình!

      Tô Cầm cùng Ly vương đem phản ứng của Nam Cung Thiên Duệ để trong mắt,cũng có chút suy nghĩ.

      biết vì sao, ánh mắt Nam Cung Thiên Duệ luôn tập trung người AnNinh, Tô Cầm thực phải Tư Vị Nhi, và có hứng thú tìm hiểu tìnhcảm này vì đâu mà có, tự với chính mình, vất vả mới có thể tìm đượcmột nữ nhân làm Thương Địch để ý, muốn An Ninh bị những nam nhânkhác mơ tưởng, cho dù nam nhân này là Nam Cung Thiên Duệ cũng được!

      Triệu Cảnh Trạch mi cũng khẽ nhếch, suy nghĩ đến việc lợi dụng An Ninh làm vậtmở đường, như bị cám dỗ, về các phương diện khác Nam Cung Thiên Duệ thậtsự hoàn hảo, những ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ sớm bán đứng tâm , nghĩ tới vị tướng quân tuổi trẻ này lại chú ý đến nha đầu chưa đếntuổi cập kê , thú vị!

      Xem ra, biết làm thế nào để tiếp cận Nam Cung Thiên Duệ .

      Quả nhiên là hùng khó quá ải mỹ nhân, ngay cả là Nam Cung Thiên Duệ cũngkhông phải là ngoại lệ!

      Trong điện Cảnh Dương , yến hội sớm hoàn thành việc chuân bị, hoàng đế Sùng Chính yên vị ngai vàng, vẻ mặt tươi cười, cùng đợi nhân vật chínhhôm nay trình diện, bên canh hoàng hậu nương nương sớm đứng ngồi khôngyên, thậm chí tự mình đến trước cửa điện nhìn xung quanh, lâu như vậy, nàngrút cuộc chờ được ngày cháu trai của nàng trởi về!

      "Đến rồi, đến rồi... Hoàng hậu nương nương, tướng quân sắp đến đây..." Cung nữ nhìn từ xa đám người lại gần, lập tức vội vàng bẩm báo.

      Hoàng hậu liền tới xem, quả nhiên nhìn từ đây thấy thân hình hết sức quethuộc, mặt mỉm cười nhiều hơn, bất chấp thân phận, ra đại điện, vội vàng nghênh đón.

      Tất cả mọi người ngờ hoàng hậu nương nương lại tự thân ranghênh đón, lập tức quỳ xuống đất để tỏ lòng quý trọng, Nam Cung Thiên Duệđang muốn hành lễ, hoàng hậu liền chặn động tác lại, lôi kéo tay , vẻ mặt tràn đầy thương, "Ngày càng đẹp trai ra." Rồi sau đó như nghĩ đến cái gì, trênmặt đầy lo lắng, "Mau làm cho bản cung nhìn xem vết thương ngươi ..."

      quan tâm đó làm cho trái tim Nam Cung Thiên Duệ trở nên ấm áp vô cùng,lập tức nghe thấy giọng hoàng thượng đầy trêu chọc phát ra từ phía sau hoàng hậu.

      "Thiên Duệ bị thương là chuyện năm về trước, thân thể sớm hồi phục,ngươi vẫn còn nhớ ." Sùng Chính đế ha ha cười thành tiếng , "Thiên Duệ a, ngươibác nhưng là suốt ngày nhớ thương ngươi, vừa nghe phía nam có chiến ,liền hai ba lượt tìm trẫm hỏi tin tức của ngươi, có bị thương , hay có mạnh khỏe , lần đó nghe tin ngươi bị thương, bồn chồn lo gắn vài ngày đến độquên ăn quên ngủ, ngay cả trẫm đều ghen tị!"

      "Thần tham kiến hoàng thượng, thần làm cho hoàng hậu nương nương quan tâm ,tội đáng chết vạn lần." Nam Cung Thiên Duệ quỳ xuống đất hành lễ.

      "Có tội gì? Ngươi vì nhân dân trăn học mà lâp nhiều công lớn, hôm nay tại bửa tiệc, có quân thần, cần quá mức giữ lễ tiết." Hoàng thượng tự mìnhtiến lên nâng Nam Cung Thiên Duệ dậy, có thể thấy được đối với hoàng thương hết sức coi trọng.

      Đoàn người vào đại điện, đều tự ngồi xuống, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Ly vương ở thủ tọa, theo sau sắp xếp các vị đại thần, gia thế tiểu thư đều tự ngồi ởphía sau đại thần, mà An Ninh mang theo An Lan Hinh ngồi ở phía sau vị trí củaNam Cung Thiên Duệ .

      Từ đầu đến cuối, người An Ninh ánh mắt nghen tị chưa bai giờ biến mất, nhấtlà công chúa Vũ Dương ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt sâu hơn tựa như muốn xuyên thấu thân thể của nàng, hoàng thượng cùng Nam Cung Thiên Duệ hànhuyên chuyện chiến phía nam, hàn ý trong lời, đều là khen ngợi đối với NamCung Thiên Duệ.

      An Ninh luôn biết, Nam Cung Thiên Duệ xuất thân trong từ quân , ở trong quânsự lại có thiên phú điều binh khiển tướng, ai có thể sánh bằng.

      "Đông Tần quốc ta có Nam Cung tướng quân như vậy may mắn, quảnhiên là đáng mừng, trẫm hôm nay phong Nam Cung Thiên Duệ là uy viễn đạitướng quân, trẫm giao phó người trăm vạn tướng sĩ cùng với cấm quân kinhthành." Sùng Chính đế đột nhiên nghiêm mặt , lời phát ra, làm cho hầu hết mọi người ở đây khỏi thở gấp vì kinh ngạc.

      Trăm vạn tướng sĩ cùng với cấm quân kinh thành? Như vậy có nghĩa tayNam Cung Thiên Duệ nắm nữa quân đội Đông Tần quốc? chỉ có nhưthế, hoàng thượng nhưng lại đem cấm quân kinh thành cho Nam Cung Thiên Duệ,xem ra, hoàng thượng quả là coi trọng này Nam Cung tướng quân a!

      "Như thế nào? Nam Cung tướng quân còn mau tiếp chỉ!" Sùng Chính đế nhíu mày nhìn Nam Cung Thiên Duệ.

      Hoàng thượng đột nhiên phong thưởng, ngoài dự kiến của Nam Cung Thiên Duệ,nhanh chóng hồi phục tinh thần, đứng dậy đến đại điện trung ương, cung kính quỳ xuống đất, "Thần khấu tạ hoàng thượng ân sủng."

      "Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân..."

      Lúc này, bên trong đại điện các thanh chức mừng với nhiều màu sắc khác nhau vang lên dứt, mỗi người trong lòng đều hiểu được, Nam Cung ThiênDuệ lại được hoàng thượng coi trọng như thế, bọn họ đều hẳn phải tìm mọi cách lấy lòng vị tướng quân trẻ tuổi này.

      "Hoàng thượng ngài đừng quên Thiên Duệ còn chưa cưới vợ đâu! Bây giờ lập nhiều chiến công như vậy, cũng nên sớm lo lắng đến chuyện cưới vợ sinh củaThiên Duệ, nữ nhi Đông Tần quốc ta, đều là mỹ nữ giai nhân, bằng bây giờngài liền làm chủ, hôn của Thiên Duệ ..." Hoàng hậu ý nhắc nhở, buổi yến tiệchôm nay, ngoài mục đích là để chào đón Nam Cung Thiên Duệ trở về, nhưng trênthực tế lại chứa huyền cơ khác, nàng sớm cầu hoàng thượng cố ý làm cho cácđại thần đều dẫn theo tiểu nữ nhà mình đến, đương nhiên mục đích chính là hyvọng hôm nay có thể mai mối cho Nam Cung Thiên Duệ cái phu nhân tướng quân!

      Hoàng hậu trong lời phát ra, các tiểu thư gia thế đều lộ vẻ sắc vui mừng, đáylòng đều tính toán nên làm như thế nào để biểu chính mình tốt nhất, tranh thủvị trí tướng quân phu nhân này.

      Nam Cung Thiên Duệ vi giật mình, theo bản năng nhìn An Ninh, thấy nàng cuốiđầu, biết suy nghĩ cái gì.

      Triệu Cảnh Trạch nhận thấy được ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ, đáy mắthiện lên chút sâu thẳm, đứng dậy tau với hoàng thượng hoàng hậu chắp tay thưa, "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần ra có người đề cử."

      "Hả? ta nghe chút, rốt cuộc là tiểu thư nhà nào?" Hoàng hậu thân thiệnhỏi, vẻ mặt đầy chờ mong.

      "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư dung mạo thoát tục, với lại tài hoa xuất chúng, quảthật là tiểu thư khuê các kiệt xuất quý phái, hoàn toàn xứng đáng để với vị trí này!"

      Triệu Cảnh Trạch hào phóng khen ngợi, giọng đủ to để truyền khắp ngỏ ngáchđại điện, trong lòng tự đắc , phù hợp, tuyệt đối có thể làm hài lòng vị tướng quân trẻ tuổi này!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: " đoạn giai thoại"


      Edit: chipchau
      beta: như nhã tiểu thư


      An Ninh giật mình, mỹ mạo thoát tục, tài hoa xuất chúng?

      Trong mắt người ngoài, nàng chưa bao giờ công khai biểu tài năng gì. Mặc dù là tài hoa xuất chúng, cũng là bị An Như Yên ngang nhiên đoạt lấy. Mọi người chỉ biết An Bình hầu phủ có đại tiểu thư tài hoa xuất chúng, là đệ nhất tài nữ của Đông Tần quốc. Mục đích của Ly vương vừa rồi khen ngợi nàng quá ràng, ngay cả cũng muốn lấy lòng Nam Cung Thiên Duệ sao? Cũng đúng, kiếp trước phải cũng cố ý mượn sức tướng quân sao?

      Chính là ngờ đem chủ ý này nhằm vào nàng!

      Kiếp trước, khiến nàng tổn thương vô cùng sâu sắc, đối với kẻ thù này, nàng báo thù còn kịp, làm sao có thể cam tâm bị lợi dụng?

      Cảm nhận được đủ loại ánh mắt của mọi người, An Ninh ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt của Nam Cung Thiên Duệ.

      Nhu tình trong mắt làm cho lòng nàng căng thẳng. Kiếp trước lúc sắp chết, lời của An Như Yên ở bên tai, nàng sao lại biết Nam Cung Thiên Duệ có tình cảm sâu nặng đối với nàng?

      Chính là nàng mang trong mình vô số thù hận, nàng thừa nhận đáp lại được tình cảm của . Kiếp trước, An Như Yên tìm mọi cách tính kế, chỉ nàng mà Nam Cung Thiên

      Duệ cũng bị hủy hạnh phúc. Kiếp này, nàng chỉ hy vọng Nam Cung Thiên Duệ có thể đứng bên ngoài, nàng đành lòng nhìn lại bị liên lụy, vận mệnh giống như kiếp trước!

      "An Bình hầu phủ nhị tiểu thư..." Hoàng hậu nương nương nỉ non ra tiếng, ánh mắt tìm kiếm đánh giá An Ninh, cuối cùng giống như vừa lòng gật đầu, "Có nguyện ý làm cháu dâu của bản cung ?"

      "Thần nữ..."

      "Bác, cháu có người trong lòng !"

      An Ninh muốn mở miệng, thanh Nam Cung Thiên Duệ lại đánh gãy lời của nàng, "Vị trí tướng quân phu nhân, cháu hi vọng để lại cho nàng!"

      Nam Cung Thiên Duệ vừa xong, nhất thời trận hút khí liên tiếp, sắc mặt các tiểu thư quan gia trầm xuống, lòng tiếc hận. ngờ tướng quân lại có người trong lòng? Người đó là ai? Các nàng cho rằng An Ninh là tình địch, nhưng tại xem ra, tình địch lại là người khác!

      Sắc mặt Triệu Cảnh Trạch nhất thời cứng đờ, thấy ràng, Nam Cung Thiên Duệ có ý đối với An Ninh. hẳn là có nhìn lầm, dựa theo dự đoán của , Nam Cung Thiên Duệ hẳn phải thừa dịp thuận theo thỉnh hoàng thượng tứ hôn. Nhưng ngờ ...rốt cuộc Nam Cung Thiên Duệ có chủ ý gì?

      An Ninh biết dụng ý của Nam Cung Thiên Duệ, có lẽ biết nàng muốn mở miệng cự tuyệt, lại lo lắng nàng cự tuyệt chọc giận hoàng hậu nương nương, có thể bị giáng tội, cho nên mới đánh gãy lời nàng, dùng phương thức này giúp nàng giải vây!

      Trong trí nhớ của nàng, người thiếu niên đó thủy chung đều bảo hộ nàng hề thay đổi a!

      "Có người trong lòng? Bản cung như thế nào lại biết?" Hoàng hậu che dấu hoài nghi, nàng xưa nay khôn khéo, có lẽ nào lại dễ dàng bị lừa gạt ?

      "Chính là vì cháu muốn nàng bị ủy khuất, cho nên lúc trước bác đưa cho cháu mỹ nhân..." Nam Cung Thiên Duệ có chút nhíu mày, ý tứ cần cũng biết.

      Quả nhiên, hoài nghi mặt hoàng hậu nương nương biến mất, vẻ mặt tràn đầy ý cười.

      Nàng , những mỹ nhân này như thế nào lại lọt được vào mắt Nam Cung Thiên Duệ, còn bị điều phòng bếp làm việc. Hóa ra sớm có người trong lòng. Thấy bộ

      dáng của bảo hộ bảo bối trong lòng, hoàng hậu nhất thời ha ha cười ra tiếng, "Tốt, tốt, tốt, có người trong lòng, phải cho bản cung biết, rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, bản cung giúp ngươi nhanh chóng cầu hôn."

      "Bác, cháu hổ thẹn, cháu tuy có tâm, nhưng còn biết giai nhân có đồng ý hay ."

      Nam Cung Thiên Duệ khóe miệng lộ ra chút cười khổ, lập tức quỳ xuống đất, giống như hạ quyết tâm, kiên định mở miệng, "Thần khẩn cầu hoàng thượng, hoàng hậu nương nương ân chuẩn, ban thưởng cho thần được tự do hôn nhân!"

      Tự do hôn nhân?

      Mọi người ở đây đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng trở nên nghiêm túc. Tự do hôn nhân? Bốn chữ này thể nghi ngờ là kinh hãi thế tục.

      Trong lịch sử Đông Tần quốc, chuyện kết hôn của nam nữ xưa nay đều do cha mẹ định đoạt, Nam Cung Thiên Duệ sinh ra trong tứ đại thế gia, lại là cháu ruột của hoàng hậu nương nương, hôn nhân của sớm nằm trong hàng ngũ được hoàng đế tứ hôn. Mặc dù có người trong lòng nhưng cũng phải được hoàng thượng cùng hoàng hậu ân chuẩn. Hôm nay thỉnh hoàng thượng ban thưởng cho được tự do hôn nhân, điều này thể nghi ngờ là khiêu chiến quyền uy của hoàng thượng!

      Uy viễn đại tướng quân vừa được phong thưởng, nhưng lại đưa ra cầu kinh hãi thế tục như vậy, chẳng lẽ lại là cố ý muốn chọc cho hoàng thượng, hoàng hậu vui?

      Phía đại điện, mảnh yên tĩnh, mọi người ngay cả hô hấp cũng đều cẩn thận, lặng lẽ quan sát sắc mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu. Quả nhiên, ngay cả hoàng hậu nương nương hiểu Nam Cung Thiên Duệ nhất, giờ phút này cũng trở nên trầm. Hoàng thượngánh mắt sâu thẳm, làm cho người khác khó có thể nắm bắt được.

      Trong đại điện, mọi người vừa lo lắng, vừa có ý muốn xem kịch vui. Nam Cung Thiên Duệ cũng đừng bởi vì câu này mà đánh mất phong thưởng vất vả mới có được a!

      An Ninh trong lòng cũng vui vẻ, kiếp trước, An Như Yên sở dĩ có thể gả cho tướng quân, phần lớn là do được hoàng hậu nương nương thúc đẩy. An Như Yên là người thông minh, biết xuống tay ở người hoàng hậu. Sau khi hoàng thượng tứ hôn cho nàng cùng Ly vương, nàng ta xin được thánh chỉ tứ hôn, đạt được mục đích. Nam Cung Thiên Duệ tuy rằng là tướng quân chiến công hiển hách nhưng lại thể lo lắng cho Nam Cung gia tộc phía sau. Nếu kháng chỉ, nhất định mang đến tai vạ cho Nam Cung gia tộc.

      Tứ đại gia tộc trong lúc đó nhìn như bình lặng, nhưng cũng thầm lục đục với nhau.

      Hoàng hậu đứng phía sau Nam Cung gia, Quý phi đứng phía sau Lâm gia, lại người gạt kẻ lừa, người ngoài nhìn ra khói thuốc súng giấu!

      Vân gia chính là ví dụ ràng, vốn dĩ, Vân gia, Nam Cung gia, Lâm gia, Tô gia được xưng là tứ đại thế gia. Hai năm trước xảy ra biến cố, đem Vân gia trăm mạng người toàn bộ chém đầu. Sau đó, An Bình hầu phủ liền thay thế vị trí Vân gia, nằm trong hàng ngũ tứ đại thế gia.

      An Ninh biết, biến cố của Vân gia nhất định có liên quan đến đại phu nhân của An Bình hầu gia, thậm chí ngay cả Uyển quý phi phía sau Lâm gia cũng có thể tham dự trong đó!

      Trong đầu ra bóng dáng của mẫu thân, bắt đầu liên hệ toàn bộ, nương chết có lẽ cũng đơn thuần!

      An Ninh nhắm mắt lại, thề ở trong lòng, tình trong đó, nàng chắc chắn phải biết ràng, chỉ có thế, Vân gia mất , nàng cũng lần nữa đoạt lại!

      Thu hồi tinh thần, khi An Ninh mở mắt, trong mắt lên chút ánh sáng, chậm rãi đứng dậy hướng đại điện, quỳ gối bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ, vẻ mặt bình tĩnh, "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần nữ có câu biết có nên hay ."

      Hoàng thượng nhíu nhíu mày, "."

      "Tướng quân là công thần của Đông Tần quốc, là hùng trong cảm nhận của mọi người, nam tử như vậy, lại dụng tâm đối với vị nương, làm cho người ta hâm mộ. Sau này tướng quân cùng vị nương kia nếu kết duyên thành vợ chồng, chừng còn có thể trở thành đoạn giai thoại, hoàng thượng hoàng hậu nương nương chẳng lẽ thể thành toàn cho đoạn giai thoại này? Ngày sau dân chúng chắc chắn ca tụng ân đức của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, còn giúp cho thần nữ cùng các vị ngồi ở đây chứng kiến đoạn giai thoại này bắt đầu."

      An Ninh gằn từng tiếng, trấn định tự nhiên, nàng biết, hoàng hậu xưa nay thương tướng quân, nhất định làm khó xử, bất quá là cố kỵ tâm tư hoàng thượng thôi, cho nên mới lập tức thay đổi sắc mặt.

      Mà hoàng thượng, đế vương của nước làm sao lại có thể biết bồi dưỡng nhân tài? cần Nam Cung Thiên Duệ ra tay giúp tranh đấu giành giang sơn thiên hạ, nhưng bởi vì có nhiều quan thần ở đây, tùy tiện ân chuẩn cầu này Nam Cung Thiên Duệ, sợ mất uy nghi, cần là bậc thang xuống, như vậy nàng liền theo ý , cho cái bậc thang.

      Mà nàng để ý, chính là Nam Cung Thiên Duệ được tự do hôn nhân.

      Nếu có thể tự quyết định việc hôn nhân, An Như Yên dù có làm thế nào để lấy lòng hoàng hậu nương nương, cũng thể mơ tưởng dùng chỉ hôn để đạt được vị trí tướng quân phu nhân!

      Quả nhiên, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương mặt đều lộ ra ý cười, " như vậy, trẫm chẳng lẽ còn ân chuẩn thỉnh cầu của Nam Cung tướng quân, nếu trẫm đáp ứng, sợ phụ ý nguyện của dân chúng Đông Tần ta.

      Trẫm ban thưởng cho Nam Cung tướng quân được tự do hôn nhân!"

      "Thần tạ ân điển của hoàng thượng." Nam Cung Thiên Duệ tạ ơn, vì kết quả này mà cao hứng, càng làm cho giật mình là biểu của An Ninh, nàng nhạy bén như vậy từ khi nào?

      Phía đại điện, bởi vì kết quả này mà ồ lên, nghĩ tới hoàng thượng lại đồng ý cho

      Nam Cung tướng quân được tự do hôn nhân, tình này trước nay chưa từng có a!

      Mà lực chú ý của mấy người cũng tập trung người An Ninh, vừa rồi khi nàng chuyện mơ hồ toát ra phần thần thái kia, làm cho người ta mê say.

      Tô Cầm nhíu mày, biết An Ninh nhát gan yếu đuối chỉ là giả vờ, nhưng ngờ, nàng còn cơ trí như vậy!

      Triệu Cảnh Trạch cũng nhíu mày, ánh mắt mê hoặc, hai người này phá hủy kế sách của , nhưng biết vì sao, trong lòng đối với An Ninh sinh ra càng nhiều hứng thú.

      "Ngươi tên là An Ninh? Đến, nhanh đến bên cạnh bản cung." Hoàng hậu nương nương vẻ mặt ôn hòa, hướng tới An Ninh gọi, ý bảo nàng tiến lên, trong mắt tràn đầy khen ngợi. Vừa rồi nàng chưa kịp nghĩ ra làm thế nào để hoàng thượng ân chuẩn cho Nam Cung Thiên Duệ mà buồn rầu, nghĩ rằng nha đầu kia lại nghĩ ra biện pháp trước nàng.

      ' đoạn giai thoại' ? Nha đầu này nữ tử thông minh , chỉ sợ hoàng hậu nàng cũng thể nghĩ ra được có thể dùng ' đoạn giai thoại' đến hóa giải cục diện bế tắc vừa rồi.

      Nhất thời, hoàng hậu đối với An Ninh lại thêm vài phần thích!


      chương 38: Công chúa Vũ Dương


      edit: yuki
      beta: như nhã tiểu thư


      An Ninh liền trở thành tâm điểm của mọi chú ý, đến bên cạnh hoàng hậu,hoàng hậu với vẻ mặt từ ái kéo tay An Ninh, phân phó cho cung nhân đemnghế ngồi An Ninh chuyển đến gần chổ ngồi của mình, "Ngươi cứ ngồi đây, ngồi gần bổn cung chút, khoảng cách tốt để cùng bản cung trò chuyện."

      Tất cả mọi người thể tưởng được hoàng hậu đối với An Ninh lại thân thiện,ngày thường, những trường hợp này, sợ là ngay cả con ruột của hoàng hậu nương nương công chúa Minh Nguyệt người cũng đãi ngộ tốt như vậy.

      An Ninh từ chối, hoàng hậu đối nàng thân thiện, phải chuyện xấu,huống hồ, nàng vốn là cố ý muốn tiếp cận hoàng hậu, đây đúng là cơ hội tốt với nàng!

      "Ngươi nương rộng, mới vừa rồi Cảnh Trạch giới thiệu ngươi,nếu ngươi thích tướng quân, sau này cũng có thể làm tướng quân phu nhân, tiếc tướng quân có người trong lòng, ngươi chỉ có oán hận, mà lại ra những lời lòng như vậy, chẳng lẻ ngươi thích Thiên Duệ chúng ta?" giọng cùng gương mặt tươi cười của Hoàng hậu đúng thất là ôn hòa, nhưng trong đáy mắt lại thăm dò.

      Nữ nhi này so với lần gấp ở mẫu đơn yến, càng ngày càng thanh nhã lịch , làm cho người ta từ đáy lòng khỏi thích.

      "Tướng quân oai minh thần vũ, đương nhiên nử tử vô cùng sùng bái."

      An Ninh bình tĩnh ứng đáp, chỉ sùng bái, cũng phủ nhận là thích.

      Hoàng hậu giật mình, lát sau lập tức ha ha cười thành tiếng, "Đúng vậy, chất nhi của ta, từ tuấn khôi ngô, nay lại lập chiến công hiển hách, ngay cả bản cung cũng là sùng bái ."

      Tuy lời như thế, nhưng trong lòng hoàng hậu đối với An Ninh lại thêm vài phần hảo cảm, quả nhiên là nương lanh trí, mặc kệ nàng thích tướng quân, mới vừa rồi nếu nàng thích, đắc tội tướng quân, nàng càng thêm đắc tội hoàng hậu, nếu như thích, sợ lại gập nhiều lời ra tiếng vào của những tiểu thư gia thế, nàng mơ hồ trả lời, đúng làm mất lòng bất cứ người nào cả, quả nhiên là có khả năng ứng phó.

      thích của hoàng hậu đối với An Ninh biểu ra ngoài, khỏi làm cho người tức giận, Nam Chiếu quốc công chúa Vũ Dương Nam Chiếu quốc phút này sớm mất khống chế , nàng thân là trưởng công chúa Nam Chiếu quốc, xưa nay chỉ cần có mặt nàng, nàng trở thành tiêu điểm của bửa tiệc, nàng thích những ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, càng thích người khác đối của nàng mến mộ ca ngợi, thế những, từ khi nàng vào đại điện này, nàng được để mắt tới, ngay cả giới thiệu cũng có, miễn bàn có người chú ý tới nàng.

      Mặc dù là nàng ngồi cạnh Nam Cung Thiên Duê, mọi người tầm mắt đều ở người Nam Cung Thiên Duệ, đối nàng có chút chú ý tới.

      tại, Đông Tần quốc hoàng hậu đối với nữ tử An Ninh này biểu thích nồng hậu như vậy, mọi chú ý của nàng đều bị cướp , điều này càng làm cho nàng thêm hần bất bình trong lòng, nàng đường đường là công chúa, An Ninh gì kia, bất quá chỉ là gia thế tiểu thư thôi, dù khía cạnh gì thân phận gì, Vũ Dương nàng đây cao hơn nhiều lần, nhưng nàng nay lại bị chúng tinh hủng nguyệt sao quanh ánh trăng * như thế này! (yuki theo mình ý câu này là bị những thứ bé che hào quang lấp lánh của mụ ta ,,,,haha đúng là tự tin wa mức )

      "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, trong trường hợp này, bằng Vũ Dương vì mọi người khảy bản."

      Vũ Dương rốt cục cũng đứng dậy, đến đại điện trung ương xin chỉ thị, nhưng nàng ta tuân theo lễ nghi hay quỳ xuống đất của Đông Tần quốc, nàng ta hạ quyết tâm, vô luận như thế nào đều phải làm cho mọi người chú ý đến, nàng muốn chứng minh, mặc dù ở Đông Tần quốc, công chúa Vũ Dương này cũng tỏa sáng nhất!

      Sùng Chính đế cùng hoàng hậu đánh giá nữ tử ngoài tộc ở đại điện, có chút nhíu mày.

      "Ngươi là tiểu thư nhà ai? Ngày thường ta chưa từng thấy qua?" Hoàng hậu mặt vẫn như vậy tươi cười, nhưng thanh lại mơ hồ lộ ra chút lạnh nhạt.

      Tất cả tầm mắt của mọi người đều dừng lại người Vũ Dương, nhất là hoàng thượng hoàng hậu, trong lòng liền trở nên vui vẻ, quyết tâm biểu tốt, để được thích của hai người này, "Thần là đại công chúa Nam Chiếu quốc , Vũ Dương!"

      " ra là công chúa Vũ Dương." Hoàng hậu nhíu mày, nhìn vào bên trong ánh mắt của nàng ta kỹ lưỡng đánh giá, người này quả kiêu căng chắc chẵn được nuôi dương ra gì, quả giống với công chúa đế quốc, thấy nàng ta tự tin như vật chắc ở Nam Chiếu quốc cũng là chúng tinh củng nguyệt*, " sớm nghe danh công chúa Vũ Dương được Nam Chiếu hoàng đế hết sức thương, lại là bảo bối của Nam Chiếu quốc, hôm nay được thấy, quả nhiên tướng mạo xinh đệp hơn bình thường." (chúng tinh củng nguyệt : ngôi sao sáng ) "Vũ Dương đa tạ hoàng hậu nương nương khen.

      " Khuôn mặt Vũ Dương khó nén vui mừng. "Ngươi muốn đánh đàn góp vui, nguyên là đại công chúa của Nam Chiêu quốc làm sao có thể làm như vậy?" Hoàng hậu mặt lộ vẻ khó xử.

      " ngại, có thể làm cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cao hứng, Vũ Dương làm cái gì đều có thể."

      Vũ Dương công chúa bất chấp, nàng hôm nay nhất định phải làm cho mọi người khuất phục tài năng của nàng, ở Nam Chiếu quốc, nàng vốn là đệ nhất cầm kỹ mấy ai có thể sánh bằng, đây chính là niền kiêu hãnh của nàng, hôm nay, nàng muốn dùng tài năng này, làm cho mọi người bái phục!

      "Tốt lắm, người đâu, thượng cầm*!" Hoàng hậu thản nhiên phân phó, lập tức, vài cung nhân liền mang cầm lên, để ở chính giữa đại điện trung ương. Vũ Dương công chúa tao nhã bước đến trước cầm, mặt tràn đầy tự tin, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra, sau khi tiếng đàn nàng cất lên, phản ứng mọi người có như thế nào, quả nhiên, xong khúc xong, ánh mắt mọi người đều lộ ra tán thưởng, hoàng thượng dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Vũ Dương công chúa cầm kỹ quả nhiên tinh tế, dễ nghe êm tai, trẫm rất thích!"

      Vũ Dương cao hứng nhíu mày, mặt cười đắc ý, "Đa tạ hoàng thượng khen, Vũ Dương lên bốn tuổi luyện cầm, được mười ba, có thể làm hoàng thượng thích, là Vũ Dương vinh hạnh, Vũ Dương có cầu tuy hơi quá đáng..."

      Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, xem ra cầu quá đáng, kia nhất định phải là chuyện tốt . " trẫm nghe chút."

      Hoàng thượng nhíu mày, trong lòng cùng suy nghĩ với hoàng hậu, nhưng muốn làm mất mặt, thể cho phép Vũ Dương công chúa mở miệng.

      "Vũ Dương thỉnh cầu nương quý quốc cũng đàn khúc, Vũ Dương muốn nghe, vị này tiểu thư An Ninh nhất định cũng là người cầm kỳ họa, bằng An Ninh tiểu thư đạn khúc, biết ý tiểu thư như thế nào?"

      Vũ Dương công chúa tuy giọng điệu nhàng, nhưng, trong lời có thể thấy được khiêu khích, nhìn An Ninh, trong lòng có hảo ý, này nữ tử còn chưa đến tuổi cập kê, chấc kỹ thuật cầm kỹ cũng có gì cao thâm, nàng muốn làm cho An Ninh thua trong tay nàng!

      An Ninh giật mình, nghĩ tới Vũ Dương công chúa lại có chủ ý này, đây là nàng ta muốn khiêu kích nàng nha!

      Tầm mắt của mọi người đều dừng lại ở người An Ninh, thần sắc khác nhau, các nàng đều biết An Bình hầu phủ đại tiểu thư là tay hảo cầm, nhưng biết vị nhị tiểu thư này tài hoa như thế nào, các quan gia tiểu thư đều lộ vẻ thích thú muốn xem kịch vui, Vũ Dương công chúa cùng An Ninh tranh luận bất kể ai thua, đối với các nàng đều có tổn hại, các nàng đều mừng rỡ xem cuộc chiến.

      Tô Cầm nhất quán nhíu mày, đối với An Ninh, theo bản năng muốn nhìn thấy nhiều kía cạnh của nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của An Ninh, trực giác cho biết, An Ninh này làm cho thất vọng!

      Triệu Cảnh Trạch uống rượu xong ngửa đầu lên, tràn đầy hứng thú nhìn An Ninh, mới vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng, biết lần này ứng phó như thế nào! Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày, khuôn mặt mơ hồ tức giận, chuẩn bị che chở An NInh, đem chuyện này đẩy cho nhi nữ khác, nhưng hoàng thượng lại mở miệng nhanh bước.

      "Trẫm chuẩn !" Sùng Chính đế khuôn mặt nghiêm túc, năng có khí phách, nếu là cho phép lời thỉnh cầu của Vũ Dương công chúa, phần nào lên Đông Tần quốc sợ nàng ta, Đông Tần quốc sau này cũng còn chút thể diện nào, tại cũng chỉ có cách buông tay chấp nhận, bây giờ ông chỉ trông vào khả năng cầm kỹ của An Ninh, Sùng Chính thần sắc phức tạp nhìn An Ninh, An Ninh ơi An Ninh, cần phải vì quốc tất mà đấu tranh a!

      Hoàng hậu mặt lộ vẻ ưu sầu, vỗ vào tay An Ninh, giọng nhàng có phần quan tâm đến nàng , "Có thể ứng phó được ?" An bình hướng tới hoàng hậu tươi cười, nàng bản nghĩ phải lộ diện sớm như vậy, nhưng có người chủ động khiêu khích nàng, nàng làm sao có thể lùi Liễm hạ mặt mày, An Ninh chuẩn bị sẵn sàng!!!!!!!!!

      chương 39: tự tìm lấy nhục nhã


      edit: pemichio
      beta: như nhã tiểu thư



      An Ninh muốn đứng dậy nghênh đón khuyên chiến của Vũ Dương công chúa, lại nghe thấy thanh tinh tế từ phía sau Nam Cung Thiên Duệ truyền đến, "Thần nữ Lan Hinh cầm kỹ là do nhị tỷ tỷ dạỵ , biết có thể để Lan Hinh thay nhị tỷ đàn khúc?"

      Mọi người nhìn An Lan Hinh, đều khẽ nhíu mày, nữ oa kia, bất quá cũng chỉ mười ba tuổi, nhưng lại nhận khiêu chiến của Vũ Dương công chúa, cầm kỹ của nàng ruốt cuộc giỏi như thế nào?

      Vũ Dương công chúa liếc mắt gian tà nhìn An Lan Hinh cái, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, ở trong lòng hừ lạnh, tiểu nha đầu, đừng là nàng, ngay cả nhị tỷ của nàng chỉ sợ cũng phải đối thủ của mình, nàng ra định hướng mũi nhọn về An Ninh, mục đích của Vũ Dương công chúa là thắng An Ninh, muốn nàng ta nhục nhã, làm sao lại để An Lan Hinh che chở cho An Ninh?

      muốn mở miệng từ chối, lại nghe thấy Sùng Chính đế trầm giọng quyết định.

      "Như thế cũng tốt, đều là tỷ muội, ai tới đàn khúc đều giống nhau, vậy làm cho Lan Hinh tiểu nương đến đàn!

      " Sùng Chính đế con ngươi híp lại, giọng điệu cho phép trái lại, trong lòng cũng có tính toán khác, nếu biết An Ninh cầm kỹ rốt cuộc như thế nào, cùng với mạo hiểm, bằng làm cho An Lan Hinh lên sân khấu, như vậy mặc dù là An Lan Hinh thua, cũng có thể quy tội nàng tuổi quá , cũng tin, Vũ Dương công chúa mặt dày muốn khi nhục tiểu nha đầu!

      "Tạ hoàng thượng thành toàn." An Lan Hinh cảm tạ , trong lòng vui vô cùng, lúc nghe xong tiếng đàn của Vũ Dương công chúa , nàng tự tin tràn đầy, đây cũng là lúc để nàng hảo hảo biểu tài năng của mình, nhất là ở trước mặt tướng quân!

      Lúc này tâm tư của nàng dần trở nên thâm trầm , hoàn toàn giống tiểu hài tử, An ninh xem ở trong mắt, khóe miệng gợi lên chút ý cười, coi như cũng thèm để ý, nhưng đáy mắt cũng lạnh lung hơn phần, trình độ của An Lan Hinh, nàng đương nhiên là ràng, bất quá, nàng nhưng lại vì biểu , như vậy chỉ vì cái trước mắt, tam muội này của nàng đúng là thể xem thường!

      An Lan Hinh trong ánh mắt của mọi người, vào trung tâm của đại điện, người chung quanh đều nhìn đôi tay kia, thần sắc khác nhau, có vài người sắc mặt nghiêm túc, có vài người khóe miệng lộ vẻ khinh miệt, giống như chờ xem tam tiểu thư Hầu phủ này nháo ra chuyện cười gì!

      Đầu ngón tay đụng tới cầm huyền, cái phù phát ra, cũng là bình thản vô kỳ, Vũ Dương công chúa xem ở trong mắt, khóe miệng đắc ý cùng trào phúng càng thêm nồng đậm, chính là, thời điểm những điệu kế tiếp phát ra , mặt Vũ Dương công chúa nhất thời cứng đờ.

      Nàng là người luyện cầm đương nhiên biết tiêu chuẩn bực này đại diện cho ý nghĩa gì, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng ngời, nhìn nữ hài tử mười ba tuổi ngồi trước cây đàn, tâm trạng kích thích, khúc nhạc cũng làm cho người ta sợ hãi than.

      Dùng từ” thanh dễ nghe” có thể được sao?

      khúc thuần thục như thế ... Dĩ nhiên là xuất từ tay của cái tiểu nương!

      Liền ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng là mặt lộ vẻ mặt vui mừng, sức nặng trong lòng hoàng thượng rốt cục cũng được thả xuống dưới, riêng là xem bộ mặt khiếp sợ củaVũ Dương công chúa , cũng phân ra thắng bại!

      An Lan Hinh đem mọi phản ứng của mọi người xem ở trong mắt, đoạn thời gian này, trình độ đánh đàn của mình tăng lên nhiều, ít nhiều trong đó cũng là do nhị tỷ chỉ điểm.

      Cuối cùng kết thúc, khúc hoàn mỹ chấm dứt, nhất thời, tất cả mọi người nhịn được vỗ tay ca ngợi, An Lan Hinh vẻ mặt đầy ý cười, mà Vũ Dương công chúa sắc mặt sớm đen thể đen hơn.

      "Vũ Dương công chúa, nữ tử Đông Tần quốc cầm kỹ như thế nào?" Hoàng hậu nhíu mày, thanh như trước ôn nhu, nhưng trong lời trào phúng cũng là phá lệ ràng, "Lan Hinh nha đầu năm nay mới mười ba tuổi? Mười ba tuổi liền có tài nghệ như thế, làm cho bản cung thể hoài nghi, Vũ Dương công chúa là luyện cầm mười ba năm hay có thể là ba năm?”

      Hoàng hậu dứt lời, đương trường trận cười vang, Vũ Dương công chúa lòng tràn đầy tức giận, gương mặt mềm mại trướng đỏ bừng, Đông Tần quốc hoàng hậu vậy còn nhục nhã nàng, nhưng là, nàng ở Đông Tần quốc, đối mặt với nhục nhã của hoàng hậu, nàng lại chỉ có thể thừa nhận , yên lặng cúi đầu, lời nào để , mặc cho trong lòng hận ý cùng cam lòng đan xen.

      "Nha đầu Lan Hinh , ngươi nghĩ muốn ban cho cái gì?"

      Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, hoàn toàn đem Vũ Dương công chúa trở thành người vô hình.

      An Lan Hinh trong lòng vui vẻ, nhưng lắc lắc đầu, "Lan Hinh cần ban cho."

      "Ha ha..." Hoàng thượng lại vừa lòng cười lớn tiếng.

      bên Vũ Dương công chúa như trước nuốt trôi hơi này, nàng như thế nào cũng nghĩ tới chính mình thế nhưng bị đánh bại, cầm kỹ của nàngđược sư phó khen, sư phó còn , trình độ của nàng bây giờ người sánh bằng nhưng hôm nay lại thua ở tay môt tiểu nha đầu, nàng như thế nào có thể cam tâm?

      "Vũ Dương xin hiến khúc, khẩn cầu hoàng thượng chấp thuận!" Lúc này đây, Vũ Dương cũng quỳ gối xuống làm đại lễ hướng Đông tần quốc vương .

      Nàng cầm vũ song tuyệt, vũ kỹ so với cầm kỹ vượt qua rất nhiều, phụ hoàng , nàng là trời sinh giỏi khiêu vũ , cho nên, tên của nàng liền thêm chữ Vũ, nàng vốn muốn dung cầm kỹ để hạ nhục An Ninh và làm hạ uy phong của Đông tần lại nghĩ rằng, có kết quả như vậy, với tình huống bây giờ, nàng cũng thể bảo lưu lại, bất luận thế nào nàng hôm nay cũng thể cứ thế bị đánh bại nàng nhất định phải hòa nhau ván!.

      Hiến vũ? Vũ Dương công chúa này còn cam lòng đâu!

      "Tốt nhưng tại có nhạc sĩ thay Vũ Dương công chúa tấu nhạc a?" Hoàng hậu nương nương có chút nhíu mi, nàng cũng là sớm nghe Vũ Dương công chúa vũ kỹ siêu phàm, mới vừa rồi An Lan Hinh khảy đàn thắng nàng, như vậy vũ đạo chắc cũng có thể thắng nàng rồi!

      "Nhờ An Ninh tiểu thư thay ta tấu nhạc liền được thôi!" Vũ Dương công chúa khóe miệng gợi lên chút ý cười, muội muội cấp nàng nhục nhã, như vậy nàng liền đòi đến người tỷ tỷ , này thực công bằng, phải sao?

      Mọi người trong lòng cả kinh, đều hiểu được ý tứ của Vũ Dương công chúa , nàng muốn dùng vũ nghệ của nàng, đến so với cầm kỹ của An Bình.

      "Này..."mặt Hoàng thượng lộ vẻ khó xử, mi mắt cũng nhanh nhíu lại, ngay cả Nam Cung Thiên Duệ cùng với Tô Cầm, Triệu Cảnh Trạch cũng là nhíu mày, bọn họ cũng đều biết, tình huống như vậy, lực chú ý của người xem luôn hướng về phía người múa mà quên nhạc đệm, Vũ Dương công chúa này chính là muốn chiếm tiện nghi a!

      "Hoàng thượng, Vũ Dương công chúa nếu mở miệng , như vậy An Ninh liền cung kính bằng tuân mệnh, chính là hy vọng Vũ Dương công chúa đừng ghét bỏ cầm kỹ của An Bình thô ráp là tốt rồi."

      An Bình chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, coi như biết như vậy ăn nhiều mệt.

      thực tế, An Bình như thế nào lại biết ? Lòng của nàng lý cùng gương sáng giống nhau, Vũ Dương công chúa vốn là nhằm vào nàng, vừa rồi lại bị An Lan Hinh kích thích, vậy càng thêm hy vọng có thể hảo hảo đem nàng nhục nhã phen, hừ, nhục nhã? An Ninh nay làm sao có thể để Vũ Dương công chúa tùy ý nhục mạ được?

      "Bình Nhi..." Hoàng hậu cũng hiểu được ý đồ của Vũ Dương công chúa, trong lòng khỏi thay An Ninh lo lắng, nàng càng ngày càng thích nha đầu này, nàng cũng muốn cho An Ninh chịu thiệt.

      "Hoàng hậu nương nương, hôm nay tướng quân khải hoàn, Bình Nhi đáng lý cũng nên dâng lên khúc , coi như là lễ vật dành cho tướng quân !" An Bình phúc thân, đến ngồi xuống trước cây đàn, giương mắt chống lại tầm mắt của Vũ Dương công chúa , "Vũ Dương công chúa hy vọng An Ninh thay công chúa đàn bài nào?"

      "tùy ý ngươi là tốt rồi, bản công chúa vô luận thủ khúc nào đều có thể đuổi kịp." Vũ Dương công chúa dương tự đắc, vẻ mặt cao ngạo.

      "Hảo, kia An Ninh liền làm chủ ." An Ninh liễm hạ mi mắt, chút biến hoá kỳ lạ theo đáy mắt chợt lóe mà qua, tay nâng lên, đặt huyền cầm, tiếng đàn chậm rãi mà ra, khinh dương tao nhã, Vũ Dương công chúa khóe miệng gợi lên chút khinh thường, trình độ này, nàng thành thạo, huy động thủy tay áo, Vũ Dương công chúa ở phía đại điện khinh vũ, theo nhạc khúc, vừa đúng.

      Tức khắc, tiếng đàn của An Bình vừa chuyển, làn điệu du dương trở nên trào dâng, mãnh liệt đánh sâu vào thính giác của mọi người làm cho mọi người nguyên bản tập trung vào vũ đạo của Vũ Dương công chúa đều ngẩn ra, tiếng đàn kia rọi vào đầu, làm cho bọn họ kìm lòng được muốn nhắm mắt lại để lĩnh hội hàm ý của tiếng đàn kia.

      Nhắm mắt lại, mọi người càng cảm thấy hãm sâu trong đó.

      Cát vàng đầy trời, trống trận Lôi Minh, chiến mã rong ruổi chiến trường, tướng sĩ dũng giết địch, đao kiếm tương giao, dõng dạc, phút chốc, tiếng đàn khẽ biến, bọn họ coi như thấy sau khi đại thắng các tướng sĩ chúc mừng, thấy ban đêm binh lính vụng trộm tưởng niệm thân nhân nơi quê hương...

      Đây là khúc hành quân hiến dâng cho các chiến sĩ, làm cho người ta rung động!

      Mọi người đắm chìm ở cảnh vật do An Bình dung đàn gầy dựng, mặt thể tự kiềm chế thay đổi theo biến hóa của tiếng đàn , khi bi thương, khi phấn chấn, khi trào dâng, đều do hai tay An ninh khống chế .

      Vũ Dương công chúa bước nhảy rối loạn , nhìn mọi người ngồi, mọi người từ từ nhắm hai mắt, Vũ Dương công chúa nhất thời hoảng lên, đây là có chuyện gì? Bọn họ nhắm mắt lại, như thế nào có thể xem tới được vũ điệu tuyệt hảo của nàng.(con mẹ này nó chảnh dễ sợ >_<)

      Hung hăng trừng sang An Ninh, vừa vặn chống lại tầm mắt của nàng, chỉ thấy mặt nàng ta ý cười ôn hòa, nhưng là biết vì sao, nhìn đôi mắt kia, Vũ Dương công chúa nhưng lại cảm giác được tia tà ác, giống như phải cắn nuốt nàng.

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, nàng biết trừ bỏ nàng cùng Vũ Dương công chúa ở ngoài, tất cả mọi người đều nhắm mắt, vì thế kiêng nể gì hướng tới Vũ Dương công chúa nở nụ cười quỷ dị, vài phần khinh miệt, vài phần khiêu khích, vài phần trào phúng.

      Nàng nghĩ đến làm cho nàng thay nàng ta đệm nhạc liền chiếm được tiện nghi sao? tình cũng đơn giản như vậy!

      An Ninh nàng cũng phải là dễ khi dễ , liễm hạ mi mắt tà ác thoáng ...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 40: tự chuốc lấy hậu quả


      edit: yuki
      beta:như nhã tiểu thư


      Thấy công chúa Vũ Dương ngừng nhảy múa, An Ninh hướng đến công chúa Vũ Dương nháy mắt cái, trong mắt đậm khiêu khích, mới vừa rồi cần , vô luận thế ca khúc này, nàng công chúa Vũ Dương có thể theo kịp được sao? là nàng ta An NInh hạ thủ, tất nhiên vậy!

      Quả nhiên, sắc mặt Vũ Dương công chúa trở nên khó coi ảm đạm như hiểu được ánh mắt khiêu khích của nàng, với kiêu ngạo vốn có trong lòng làm sao có thể cho bản thân mình dể dàng lùi bước như vậy, hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Ninh cái, tiếp tục khởi vũ, cố gắng đuổi kịp giai điệu của An Ninh.

      An Ninh gợi lên nụ cười, thấy nàng ta quả nhiên mắc mưu, càng kích thích chuyện chú khảy đàn, tiếp tục diễn tả tâm trạng như chiên tranh đồng thời, cũng quên gia tăng thêm khó khăn cho công chúa Vũ Dương, thấy bước vũ nàng ta hỗn độn, trong mắt An Ninh xẹt qua chút biến hoá kỳ lạ, đây là cuộc chiến tranh tâm lý, bước vũ kết của công chúa Vũ Dương trở nên vô cùng hỗn loạn, nhìn chung toàn bộ đều bị An Ninh khống chế, chống chọi yếu ớt của nàng ta, càng làm cho kết cục thêm phần thê thảm! Giờ phút này, nàng muốn trêu chọc ta nhiều hơn chút nũa!

      An Ninh điềm tĩnh, bàn tay lướt tự do dây đàn, càng làm cho kết cấu động tác của Vũ Dương công chúa thêm hỗn độn chịu nổi. Mà cách Cảnh Dương điện xa, Thương Địch với y phục màu đen, khi tiếng đàn chuyền tới, thể dừng chân lắng nghe, đứng khoanh tay, phong hoa tuyệt đại*, khuôn mặt dịu khó lòng thể khen ngợi,

      " Như dòng nước sa mạc, lại có lúc như chiến mã phi nước đại, khúc nhạc khiến lòng người say mê, quả nhập tâm vào cảnh, là tuyệt diệu, giờ bên trong hoàng cung có phải có bậc thầy đánh đàn?" "Chủ nhân, hay để cho thủ hạ điều tra chút?"

      Thân là hộ vệ bên cạnh Thương Địch hiếm khi thấy chủ tử vì giai điệu của khúc nhạc mà dừng cước bộ, chủ nhân vốn là người tinh thông luật, có thể làm cho tán thưởng, quả nhiên dễ dàng .

      " cần."

      Thương địch nhìn về phía điện Cảnh Dương, liền sải bước về phía điện Cảnh Dương.

      Đồng Tước giật mình, bọn họ ntheo hướng ngược lại với điện Cảnh Dương, lúc có chuyện quan trọng nhưng bây giờ chủ nhân lại theo tiếng đàn kia mà ngược lại, tại làm cho Đồng Tước có chút phản ứng bất ngờ, khi kịp nhìn thấy chủ nhân bỏ xa mình, liền vội vàng đuổi theo bước chân của Thương Địch...

      Trong điện Cảnh Dương

      Mọi người như từ từ nhắm hai mắt, đắm chìm bên trong tiếng đàn, An Ninh khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt cũng lóe lên chút tà ác, khi nhín thấy khuôn mặt gầy gò của công chúa Vũ Dương những giọt mồ hôi bất đầu chảy ra, trong lòng khỏi hừ lạnh, xem nàng ta còn có thể kiên trì bao lâu!

      Công chúa Vũ Dương ở Nam Chiếu quốc được cưng chiều xem như bảo bối, tính tình trở nên quá tự phụ, từ như vậy, mặc dù biết chính mình thể theo kịp tiếng đàn kia, như trong lòng cam chụi gục ngã trước tình huốn này, cố gắng thêm theo kịp thêm lần nữa.

      Đột nhiên, tiếng đàn của An Ninh dần dần dịu , giống như cố tình giúp công chúa Vũ Dương, nhìn thấy các bước chân hỗn loạn của công chúa Vũ Dương dần dần cải thiển, vừa nhấc mắt, chỉ nhìn thấy cặp mắt đầy tự hào của công chúa Vũ Dương, An Ninh trong lòng cười khẽ, chỉ biết thở dài có thể nhìn thấy công chúa Vũ Dương này đúng là kẻ ngốc, nàng ta nghĩ nàng làm như vậy có bất cứ hàm ý gì sao?

      Cũng nghi ngờ chút trong đó có hay dối trá, cứ nhìn khuôn mặt lộ ra đắc ý của nàng ta, quả nhiên đầu óc của công chúa.

      Với thủ thuật như thế này mà cũng muốn khiêu khích ta, ràng là tự tìm đến cái chết! Liễm hạ mặt mày, khóe miệng khẽ nhếch, hít thở sâu hơi, đột ngột dùng lực khéo mạnh, "Đinh" tiếng vang lên, cùng với thanh vang lên này, mọi người từ từ mở mắt ra như mới từ trong mộng bừng tỉnh, cũng vì này thanh này vang lên, bởi vì muốn đuổi kịp bản nhạc mà công chúa Vũ Dương phanh gấp, té mạnh mặt đất.

      "A..." Đau đớn truyền đến, phủ khắp cơ thể, đau đớn chịu nổi, đầu oanh tiếng, trống rỗng, chuyện gì mới xảy ra? Mọi người liền mở mắt ra, liền thấy cảnh này, bản nhạc vừa xong, công chúa Vũ Dương kiêu vũ hoàn hảo đoạn kết, thậm chí té lăn xuống đất, hơn nữa, chuyện như thế...

      Mọi người đều thấy, đều nhịn khỏi lộ ra nụ cười, nghe đồn đại công chúa Nam Chiếu cầm vũ song tuyệt, cùng cây cầm này, nhưng lại thua trong tay tiểu nhau đầu mười ba tuổi, điệu nhảy này...

      Mới vừa rồi, bọn họ chỉ lo thưởng thức tiếng đàn, rảnh phân thần lưu ý đến kỹ vũ của nàng ta, nhìn bộ dạng nàng ta chật vật mặt đất, cũng biết, kỹ vũ nhát định cũng bình thường, sợ là ngay cả kỹ vũ cơ bản cũng hơn bao nhiêu, vừa rồi thấy bộ dạng cao ngạo của nàng ta nàng, trong lòng càng cảm thấy khinh thường.

      "Vũ Dương công chúa, ngươi làm sao? Chúng ta bất quá chỉ nghe xong khúc nhạc của tiểu thư An Ninh, ngươi sao lại quỳ rạp mặt đất , mặc dù là ngươi cảm thấy kỹ vũ của chính mình bằng cầm nghệ của An Ninh, cũng cần phải làm đại lễ này a!"

      Sợ rằng phải ngẩu nhiên như vậy Tô Cầm nhíu mày, tuy trong lời có chút mỉa mai, nhưng trong lòng tự hỏi, cách hợp lý, công chúa Vũ Dương vốn là người có kỹ vũ tốt, dù thế nào nữa nàng ta cũng đêm bản thân mình biến thành chật vật như vậy, trừ phi...

      Tô Cầm theo bản năng nhìn về phía An Ninh ngồi trước cầm, chỉ thấy miệng nàng khẽ nhếch, bộ dạng vẫn như trước dịu dàng, biết , sơ nhầm lẫn nàng ta là giống các tiểu thư khuê các quý phái bình thường, nhưng biết vì sao, trục giác cho , công chúa Vũ Dương chật vật như thế này, nhất định An Ninh này cũng thoát được liên quan, giờ phút này khỏi đau đầu, vì tiếng đàn kia, sợ là bỏ lỡ trò hay !

      Tô Cầm vừa xong, trong đại điện ngoại người đột nhiên bật cười, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng nhịn được cười thành tiếng, chút để ý đến tức giận khuôn mặt công chúa Vũ Dương. Nam Cung Thiên Duệ cùng Triệu Cảnh Trạch cũng có cùng ý nghĩ như Tô Cầm, nhìn An Ninh với ánh mắt, tràn ngập đánh giá.

      "Công chúa Vũ Dương, đa tạ !

      " An Ninh đứng dậy, bất cứ ai xem, đều biết rốt cuộc ai thua ai thắng, đây chính là kết cục cho hành động khiêu khích của nàng ta!

      Công chúa Vũ Dương tức giận đến nghiến răng, chỉ cần nghĩ vừa rồi An Ninh cố ý hại nàng, thừa dịp nàng có phòng bị, hại nàng ngã mặt đất, công chúa Vũ Dương tay nắm chặt quyền, muốn từ từ đứng lên, nhưng đều có thành công, ngược lại càng làm cho nàng ta thêm vẻ chật vật chịu nổi, cặp mắt tràn đầy hận thù hung hăng trừng về phía An Ninh, thấy bộ dạng buồn cười của nàng ta ai để, An Ninh mặt khẽ cười, làm cho lòng nàng ta thêm điên đảo đau đớn.

      "Thắng bại định, ta nghĩ Đông Tần quốc lại có nhiều người cầm như thế."

      Sùng Chính đế gật đầu vừa lòng, mắt lộ khen ngợi, tiếng đàn kia những nghe êm tai, ràng chính là tiên nhạc, An Ninh này, quả nhiên là đơn giản .

      "Tiểu thư An Ninh cầm nghệ siêu phàm, làm cho người ta bội phục." "Tiểu thư An Ninh tuổi còn tài nghệ hơn người, đúng là hậu sinh khả uý a!"

      Các quan viên tướng phụ họa, mới vừa rồi như thấy những cảnh tiên mà tiếng đàn miêu tả trước mắt, tâm bọn họ cũng nhịn được theo tiếng đàn kia cảm thụ trào dần đam mê trong khúc nhạc, như vừa trải qua chiến tranh giũa các nam tử, thể mang ca khúc so với những trận chiến tranh ngoài kia, huốn chi người khảy đan kia lại là phụ nữ? Bọn họ trong lòng khỏi đối với An Ninh càng thêm vài phần khen gợi từ trong đáy lòng.

      "Chúc mừng An Bình hầu , có thể dạy dỗ mộy tiểu nữ tốt như vậy, thực làm cho người ta khỏi hâm mộ.

      " người nào đó mở miệng chúc mừng, An Bình hầu này, như vậy đáng trách, có nữ nhi tai hoa như vậy ma lại đêm cắt giấu !

      An Bình hầu tuy khuôn mặt tươi cười để đáp lại những nụ cười kia, nhưng trong lòng đối với An Ninh tràn ngập nghi hoặc, biết An Ninh đúng là cầm kỹ, nhưng lại biết nàng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho người ta say mê vào tiếng đàn, thể tự kiềm chế, xem ra, lần nữa muốn nghe khả năng của nử nhi này An Ninh cảm nhận được tầm mắt của phụ thân, khuôn mặt cũng trở nên bình tỉnh, tựa hồ có thể dự đoán được tâm tư của An Bình hầu bất quá, đối phó An Bình hầu này, nàng tự có biện pháp!

      Các quan gia tiểu thư lúc này đây trong lòng còn ghen tị, thây vào đó là vẻ mặt hâm mộ, đối với khúc cầm kia, quả làm cho bọn họ hết sức ấn tượng, ngay cả khi các nàng học cả đời, sợ tiếng đàn bằng phần mười của tiểu thư An Ninh.

      An Lan Hinh bên cạnh sắc mặt trở nên xanh mét, này đó thời gian, khi nhị tỷ tỷ chỉ bảo thêm tiếng đàn của nàng, như lại chưa từng tự mình đàn qua, nàng cứ tưởng dựa vào thiên phú cộng thê cố gấn của chính mình, học được gần hết, nhưng, hôm nay vừa nghe khúc cầm của nhị tỷ tỷ, nàng nhưng vỡ mộng , rốt cục cũng chấp nhận thự tế, ngược lại, nàng so với nhị tỷ tỷ kém xa!

      Nhìn mọi người đối nhị tỷ tỷ thưởng thức, An Lan Hinh nhất thời cảm thấy có chút châm chọc, nàng vừa rồi còn tưởng rằng chính mình để lộ cầm nghệ, mọi người nhất định nhớ kỹ tam tiểu thư An Bình hầu phủ cầm nghệ tuyệt hảo, nhưng là, tại xem ra, nàng tự đề cao bản thân mình quá! Nhị tỷ tỷ hoàn toàn làm lu mờ ánh hào quang của nàng, càng có vẻ nàng bất quá là ngôi sao tỏa sáng trời và chỉ tô thêm vẻ đẹp của ánh trăng!

      "Mới vừa rồi là ai khảy đàn?"

      thanh tràn đầy hùng hậu từ phiá ngoài đại điện truyền vào , mọi người nghe tiếng nhìn lại, nhìn người tới, mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc, như thế nào đến đây?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 41 An Ninh bị ám sát

      Kia quần áo huyền sắc, liền muốn tỏ thân phận người tới , ở Đông Tần quốc, có thể huyền sắc xiêm y , chỉ có dụ Thân vương cùng nam nhân trước mắt này , tất cả mọi người biết Thương Địch vui xã giao, cho nên, hoàng thượng làm lúc này đây yến tẩy trần , liền có mời đến, nhưng lại là khách mời mà đến liền ngay cả hoàng thượng cũng là kinh ngạc.

      "Ngươi nhưng là tới chậm, vừa vặn bỏ lỡ vừa ra trò hay!"
      Tô Cầm nhíu mày,mắt chỉ theo hướng An Ninh , Thương Địch tinh thông luật, nếu là nghe xong An Ninh mới đàn khúc vừa rồi , chừng còn có thể cùng làm bạn tri . tầm mắt Sâu sắc thương địch nhìn lại, khỏi có chút nhíu mi, An Ninh?

      Mới vừa rồi khúc kia chẳng lẽ là nàng sao? Nàng chỉ là nhi nữ thường tình có thể đàn ra như hùng ca như thế sao, liền ngay cả trong lòng cũng là giật mình . tới chậm sao? Trong lòng lại có chút ảo não, chính mình mới vừa rồi nên nhanh chạy tới mới đúng tuy rằng dọc theo đường cũng có nghe thanh , nhưng giờ phút này cũng muốn xem bộ dáng nàng đánh đàn ra sao.

      Mọi người lực chú ý đều tập trung ở người Thương Địch , tựa hồ là ở tìm kiếm tới nơi này mục đích rốt cuộc cái gì. Lòng tràn đầy phẫn nộ cam lòng cùng Vũ Dương công chúa trong lòng tràn đầy hận ý , nhìn An Ninh mặt trầm tĩnh, liền hận thể đem này khuôn mặt làm hỏng, ở Nam Chiếu hoàng cung, chỉ cần là nàng quen nhìn , hoặc là dám làm nàng giận , nàng dùng tất cả các biện pháp tra tấn họ cho đến chết, lúc này nàng quên chính mình thân ở nơi nào, thầm nghĩ giáo huấn tốt nữ nhân làm cho nàng mặt mất hết .

      Cố nén đau đớn, khởi động thân thể, rút ra chủy thủ tùy thân giấu ở dưới giày , trong mắt bốn phía ngoan độc , chút do dự hướng tới An Ninh đâm tới, này chủy thủ là phụ hoàng đưa cho nàng làm quà quà sinh nhật, được tạo ra từ huyền thiết , chém sắt như chém bùn, nàng biết dùng cái chuôi chủy thủ này tước bao nhiêu đầu cung nữ , nàng cơ hồ có thể dự dự đoán được này phen chủy thủ đâm vào thân thể An Ninh.

      An Ninh cảm nhận được nguy hiểm bức thẳng nàng mà đến, con ngươi căng thẳng, Nam Cung Thiên Duệ thân thể ngẩn ra, cơ hồ là theo bản năng ,theo hướng An Ninh phóng , tiếc dùng thân thể hộ An Ninh, mà cùng lúc đó, khác bóng dáng huyền sắc lên đại điện, cũng là trước Nam Cung Thiên Duệ từng bước đem An Ninh hộ trong ngực

      . Hai người đem An Ninh ngăn cách nguy hiểm ở ngoài, chủy thủ trong tay Vũ Dương công chúa cũng là xẹt qua thân thể hai người , cắt qua huyền y Thương Địch, lại là lúc xẹt qua Nam Cung Thiên Duệ lưỡi dao cắt vỡ da thịt, máu tươi dính vào chủy thủ , nhất thời, tất cả mọi người kinh ngạc.

      Nam Cung Thiên Duệ mạnh bắt lấy cổ tay Vũ Dương công chúa , có chút thương tiếc, lực đạo to lớn, cơ hồ muốn bóp nát nàng .

      tay cảm giác vô lực đánh úp lại, Vũ Dương công chúa nhanh cau mày, mặt khó nén thống khổ, chủy thủ rơi mặt đất, Vũ Dương công chúa giật mình nhìn Nam Cung Thiên Duệ, nàng vẫn nghe Nam Cung tướng quân ở chiến trường dũng mãnh vô địch, nhưng này dọc theo đường nàng phát ra Nam Cung Thiên Duệ lại là nho sinh ôn nhuận, mà giờ phút này mặt tức giận,dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng mới hả giận .

      Bỗng nhiên, bụng truyền đến trận đau nhức, Vũ Dương công chúa cả người giống như con búp bê bây lên, cuối cùng mạnh ngã mặt đất,lúc rơi xuống đất , cơ hồ có thể nghe thấy thanh xương cốt gãy .

      Tất cả mọi người là cả kinh,vừa rồi nhìn Thần vương tay chân lưu loát đem Vũ Dương công chúa đá , mặt chút thay đổi lạnh lùng mở miệng,

      "Trong hoàng cung công nhiên ám sát, là ăn gan hùm uống mật gấu rồi!"

      có xem cái kia rơi rốt cuộc đứng dậy Vũ Dương công chúa liếc mắt cái, ngược lại hỏi nữ tử trong lòng , "Có làm cho nàng sợ ?"

      Biết che chở nàng , có khả năng bị thương, nhưng quan tâm như trước nhịn được thốt ra, An Ninh lắc lắc đầu, ý bảo chính mình bình yên vô , mọi người kinh ngạc, Thần vương xưa nay phải chuyện của mình tuyệt đối xen vào, đừng cái tiểu thư thế gia bình thường , mặc dù là thân biểu muội Minh Nguyệt công chúa có nguy hiểm, cũng nhất định ra tay, mọi người thấy giờ phút này thư thái, trong lòng có chút chút suy nghĩ.

      "Người tới, đem này thích khách lớn mật áp tiến thiên lao!"

      Sùng Chính đế nghiêm túc mở miệng, đế vương uy nghi mười phần.

      ", các ngươi thể như vậy đối ta, ta là phụ hoàng đưa tới Đông Tần liên minh quốc tế nhân ... Các ngươi thể..."

      Vũ Dương công chúa hoảng lên, nàng đương nhiên biết thiên lao là chỗ nào, càng thêm biết Đông Tần quốc thiên lao cùng các nàng Nam Chiếu quốc giống nhau, có trăm ngàn loại phương pháp tra tấn người , mà quy tắc trong thiên lao lại làm cho trong lòng nàng run rẩy, sợ hãi thôi, , nàng cần chỗ đó cái địa phương, càng thêm muốn nhìn thấy cái nơi gớm ghiếc ấy!

      Sùng Chính đế có chút nhíu mi, cũng là hừ lạnh tiếng, "Hoà thân? Trẫm sao lại cùng cái quốc gia thua trận hoà thân?

      Hừ! Chuyện này trẫm thể liền như vậy quên , người tới, lập tức thác trẫm nghĩ phong thư đưa Nam Chiếu, Nam Chiếu hoàng đế nhưng lại phái công chúa đến ta Đông Tần hoàng cung ám sát, trẫm nhưng ra muốn biết, rốt cuộc có rắp tâm gì !

      Thuận tiện trẫm biết, trẫm dẫn trăm vạn đại quân tùy thời xin đợi Nam Chiếu hoàng đế khiêu chiến!"

      Dứt lời, tất cả mọi người trừng mắt Vũ Dương công chúa, ngoài điện thị vệ thực mau tiến vào, đem Vũ Dương công chúa thô bạo mang ra, Vũ Dương công chúa tâm trầm xuống, biết chính mình gây ra đại hoạ, nghĩ đến phụ hoàng cho nàng ông đạo, nàng trong lòng lại bối rối thôi, thân thể bị thị vệ mang , đau đớn làm cho nàng kêu ra tiến, chân của nàng ...

      Đau đớn toàn thân từ trong xương cốt,mắt cá chân chân trái chỗ trừ bỏ đau, liền có tri giác gì , cái ý nghĩ vọt vào trong đầu nàng, cú ngã vừa rồi của chân nàng liệu có bị chặt đứt!

      "Hoàng thượng tha mạng... Tha mạng..." Vũ Dương công chúa bất chấp tất cả, vội vã cầu xin tha thứ, Nam Chiếu là quốc gia thua trận, mặc dù là phụ hoàng cũng bảo vệ được nàng .

      Chính là cầu xin tha thứ của nàng có chút tác dụng, thanh Vũ Dương công chúa càng lúc càng xa, phía đại điện cũng là trận trầm mặc, tựa hồ ai cũng dần dần phục hồi lại ý nghĩ của mình, vừa rồi Thần vương cùng Nam Cung tướng quân bảo hộ An Ninh lại làm cho Sùng Chính đế cùng hoàng hậu nương nương nhíu mày trầm tư.

      Này hai người đều là bọn ưa, bọn họ là lại bất quá hiểu được , bọn họ hai người mới vừa rồi ràng này đây dùng thân thể che chở An Ninh, này tình huống làm cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đều nhịn được đều tự có chút trầm tư .

      "Chết rồi, tướng quân ca ca đổ máu !" An Lan Hinh kêu sợ hãi ra tiếng, lại nhanh tay lấy khăn thêu ra, tiến lên muốn băng bó Nam Cung Thiên Duệ , Nam Cung Thiên Duệ lại nhanh nhẹn, xảo diệu tránh được An Lan Hinh, An Lan Hinh trong lòng nhất thời trận mất mát.

      "Mau, mau tuyên thái y... Bị thương có nghiêm trọng ? Mau cho bản cung nhìn xem!"

      Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh tướng quân, vẻ mặt quan tâm. An Ninh cũng giật mình, nhìn đến vết máu cánh tay , trong lòng cả kinh, Nam Cung Thiên Duệ cũng là thoải mái cười cười,

      " có việc gì, bất quá là cắt qua da, có gì trở ngại!"

      Hoàng hậu nhìn kỹ , quả nhiên miệng vết thương sâu, trong lòng mới nhàng thở ra, "Kia Vũ Dương công chúa quả nhiên là to gan lớn mật, bất quá là cái Nam Chiếu hoàng đế đưa tới lấy lòng ta Đông Tần quốc lễ vật, nhưng lại dám như thế làm càn!"

      Nghĩ đến cái gì, hoàng hậu tầm mắt chuyển hướng An Ninh, thân thiết lôi kéo tay nàng, "Mới vừa rồi có khả năng doạ đến ngươi ?"

      "Cậu mợ, Ninh Nhi mới vừa rồi quả bị kinh hách, chất nhi đưa nàng ra cung"

      đợi An Ninh mở miệng, Thương Địch liền thay nàng thoái thác trả lời, ôn hòa có lễ, giọng điệu cũng cho người khác thương lượng.

      Hoàng hậu sắc mặt thoáng ưu tư, liền ngay cả An Ninh khóe miệng cũng khỏi có chút kinh ngạc, bỏ qua bên kinh hách , riêng là Thương Địch muốn đưa nàng ra cung, nàng còn có chút kinh ngạc, mọi người ngồi, mặc dù là đương triều thừa tướng, sợ cũng dám làm phiền Thần vương điện hạ đưa tiễn!


      "Như thế cũng tốt, Địch nhi liền đưa An Ninh trở về ! Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày khác bản cung lại phái người tiếp ngươi tiến cung,khúc nhạc vừa rồi bản cung chưa có nghe đủ đâu!"

      Hoàng hậu đối An Ninh từ trong lòng thích.

      Hoàng hậu trong lời rơi xuống, ở đây nhân trong lòng có vài phần sáng tỏ, nay này An Bình hầu phủ nhị tiểu thư sợ muốn thành vì hoàng hậu trước mặt tân tấn người tâm phúc !

      "Kia An Ninh ở Hầu phủ chờ hoàng hậu nương nương tuyên triệu."

      An Ninh trong lòng vui vẻ, hoàng hậu đối nàng càng lag thích ý, nàng càng cảm thấy mình càng an toàn An Bình hầu gia sợ cũng phải nghe ý chỉ của hoàng hậu , nghĩ đến nàng lại có thêm bùa hộ mệnh!

      An Ninh cuối người, xoay người hết sức, cổ tay lại bị người nắm giữ, động tác mềm , An Ninh theo bản năng nhìn về phía Thương Địch,khuôn mặt cương nghị như lúc ban đầu, con ngươi thâm thúy như trước nhìn ra chút cảm xúc, An Ninh thầm trong lòng trung oán thầm: đúng là nam nhân bá đạo tính cách lại quá trầm!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 42: bức cung


      Edit: chipchau + chuồn chuồn kim
      beta:như nhã tiểu thư


      Sau khi An Ninh cùng Thương Địch rời khỏi hoàng cung, nàng quay về An Bình hầu phủ mà theo Thương Địch ở trong thành.

      xe ngựa, hai người rất ăn ý vẫn duy trì trầm mặc. Thương Địch lấy sổ sách vừa rồi cầm từ cửa hàng ra, cẩn thận lật xem.

      Nghĩ đến khi nãy bọn họ cùng vào vài cửa hàng, An Ninh có chút suy nghĩ. Lúc này nàng vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, đó đều là các cửa hàng nổi danh lừng lẫy trong kinh thành.

      Bao gồm cửa hàng ngọc khí, tửu lâu, dược liệu, mà các cửa hàng này thậm chí ở địa phương khác của Đông Tần quốc còn có ít chi nhánh.

      Cho dù là ở kiếp trước, nàng cũng biết chủ của các cửa hàng đó lại là Thương Địch.

      Nàng lại càng ngờ Thương Địch thế nhưng lại mang nàng kiểm tra cửa hàng. Nghĩ đến khi chưởng quầy nhìn nàng, mặt toát ra kinh ngạc, An Ninh nhịn được khẽ nhếch khóe miệng.

      "Nguy hiểm bên cạnh ngươi cũng ít." Xe ngựa yên tĩnh, đột nhiên thanh vững vàng của Thương Địch vang lên. Tầm mắt vẫn như trước nhìn sổ sách, giống như người vừa mới mở miệng chuyện vốn phải là .

      An Ninh giật mình, nháy mắt sáng tỏ ý tứ của . Bằng khôn khéo của Thương Địch, ngày đó ở *tơ bông tiểu trúc, có lẽ cũng biết nàng ở An Bình hầu phủ là ở giữa đám sài lang ! Vừa rồi trong hoàng cung, Vũ Dương công chúa lại có ý đồ ám sát nàng, nguy hiểm của nàng quả nhiên ít !

      "An Ninh còn có thể ứng phó." An Ninh cúi mặt xuống, vẫn bình thản. Ở trước mặt Thương Địch, nàng cần ngụy trang.

      Cho dù có ngụy trang, chỉ sợ cũng lừa được nam nhân khôn khéo này.
      Thời gian qua, nàng ngừng vì chính mình suy tính, khuếch trương lợi thế của nàng, nếu ngay cả khả năng ứng phó cũng làm được, nàng lấy gì báo thù?

      Tay lật xem sổ sách có dừng lại chút, "Ngươi cần hộ vệ bên người."

      Hộ vệ bên người?

      Còn đợi An Ninh trả lời, thanh Thương Địch lại từ từ vang lên, "Ngày mai, ta phái người hộ vệ cho ngươi."

      An Ninh giật mình, Thương Địch muốn phái hộ vệ bảo vệ nàng? Đây là tình huống gi?

      Áp chế cảm giác kỳ quái trong lòng, An Ninh mở miệng nửa đùa nửa , "Thần vương điện hạ là muốn giám thị An Ninh sao?"

      Thương Địch phút chốc tạm dừng động tác lật sổ sách, giương mắt nhìn về phía An Ninh, con ngươi thâm thúy khép lại, khóe miệng cương nghị tựa tiếu phi tiếu, cũng có trả lời vấn đề của An Ninh, cứ như vậy nhìn nàng, có lấy cái chớp mắt.

      Bị cặp mắt lợi hại kia nhìn chằm chằm, An Ninh có cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than. Nghĩ lại, đường đường là Thần vương, giám thị thế gia tiểu thư như nàng làm gì?

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, đến đại môn của An Bình hầu phủ, An Ninh muốn mở cửa xuống xe, lại nghe thấy Thương Địch ở phía sau đột nhiên mở miệng, "Về sau, ngươi là chủ tử duy nhất của !"

      giám thị nàng!

      An Ninh động tác cứng đờ, "Vì sao?"

      Thương Địch chỉ cười mà , An Ninh có cảm giác chính mình đợi được đáp án, bất đắc dĩ nhíu mày, xuống xe ngựa, hướng tới đại môn An Bình hầu phủ đến.

      Vừa rồi theo Thương Địch tuần tra cửa hàng tốn ít thời gian, lúc này mặt trời lặn. An Ninh tiến vào đại môn liền thấy An Lan Hinh đứng ở ngoài đại sảnh, nhìn thấy nàng vào cửa, trong mắt có chút ghen tỵ chợt lóe rồi biến mất.

      An Ninh xem ở trong mắt, nhưng như thường lệ nở nụ cười đối với An Lan Hinh.

      muốn quay về Thính Vũ hiên của nàng, An Lan Hinh lại vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng nàng, khóc nức nở. An Ninh khỏi nhíu nhíu mày, mới vừa rồi còn nhìn nàng thân thiện, nhưng tại lại khóc ở trong lòng nàng, An Lan Hinh này rốt cuộc muốn làm gì?

      "Nhị tỷ , tướng quân ..."

      Nghe được hai chữ tướng quân, An Ninh thân thể ngẩn ra, đem An Lan Hinh trong lòng kéo mạnh ra, nắm lấy hai vai của nàng, "Tướng quân làm sao vậy?"

      An Lan Hinh ngửa đầu nhìn An Ninh, "Nhị tỷ tỷ, tướng quân trúng độc, sau khi tỷ ra khỏi cung, liền té xỉu, nếu phải tướng quân vì cứu tỷ, bị Vũ Dương công chúa kia cắt vào tay, cũng ..."

      Tay An Lan Hinh phút chốc căng thẳng, tựa hồ là áp chế ghen tỵ. Nàng biết, nàng mặc dù hận nhị tỷ có thể được tướng quân đối đãi đặc biệt, nhưng nàng cũng thể biểu ra ngoài, tại nàng vẫn chưa thể cùng nhị tỷ đối địch.

      An Ninh trong lòng cả kinh, trúng độc? Làm sao có thể trúng độc?. "Thái y trong cung đâu?"

      "Thái y trong cung làm ra giải dược, Vũ Dương công chúa kia tâm ngoan thủ lạt, lại chủy thủ tẩm độc. Hoàng hậu nương nương phái người thiên lao bức nàng giao ra giải dược, nhưng nữ nhân kia vậy mà có, sống chết cũng chịu giao ra.

      Phải làm sao bây giờ a?" An Lan Hinh khó nén lo lắng, vẫn khóc nức nở.

      Mà lúc này, các nàng đều có chú ý tới chỗ quẹo của hành lang gấp khúc, Dĩnh Thu giống như nghe được tin tức động trời, lập tức vội vàng xoay người hướng Cách viên chạy tới...

      An Ninh đẩy mạnh An Lan Hinh ra, xoay người chạy ra ngoài An Bình hầu phủ. Vũ Dương công chúa có tâm tư gì, nàng có thể đoán ra vài phần, nhưng vô luận thế nào, nàng cũng phải lấy được giải dược!

      Thiên lao phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện tiến vào. Đột nhiên, trong đầu ra khuôn mặt, trong lòng An Ninh có chút hy vọng, tại chỉ có mới có thể giúp nàng !

      xe ngựa, trong khí tràn ngập hương hoa lan nhàng, Thương Địch có tâm trí lật xem sổ sách. Trong đầu ra bóng dáng của An Ninh, lại nghe được thanh dồn dập ở bên ngoài. Thương Địch nhíu mày, lập tức phân phó Đồng Tước xuống xe, mở cửa xe ra, quả nhiên nhìn thấy An Ninh thở hổn hển chạy về phía .

      "Mau mang ta thiên lao!" An Ninh bất chấp tất cả, tại chỉ có Thương Địch mới có thể giúp nàng.

      Con ngươi Thương Địch căng thẳng, săn sóc có hỏi nhiều, đem nàng kéo lên xe ngựa, lập tức ra lệnh cho Đồng Tước thiên lao. xe ngựa, khuôn mặt An Ninh trầm tĩnh, nhưng Thương Địch vẫn nhìn ra trong mắt nàng hàm chứa khẩn trương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại làm cho nàng vội vàng như thế?

      Rất nhanh, hai người tới thiên lao, bởi vì có Thương Địch mà thuận lợi vào. Cai ngục cung kính đưa hai người tới nơi giam giữ Vũ Dương công chúa, sau đó liền lui ra ngoài. Bên trong nhà tù chỉ còn lại Thương Địch, An Ninh cùng Vũ Dương công chúa chật vật chịu nổi nằm ở mặt đất.

      Trong khí, tràn ngập hương vị mục nát, Vũ Dương công chúa nhìn đến hai người, điên cuồng cười to ra tiếng, "Ngươi tới tìm ta là muốn giải dược? Bản công chúa sớm , căn bản có giải dược, các ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Lần trước vì tra tấn tiểu cung nữ, bản công chúa mới tẩm độc vào chủy thủ kia.

      Đó là kỳ độc của Nam Chiếu quốc, chỉ cần dính vào chút cũng có thể làm cho người ta hỗn loạn, bên trong thân thể giống như tâm vào băng hỏa, lúc lạnh, lúc nóng, ngay cả cuối cùng rốt cuộc là bị nóng chết hay bị lạnh chết cũng biết đâu!"

      An Ninh căng thẳng nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi phải thích tướng quân sao?"

      "Ha ha... Thích, bản công chúa là thích tướng quân, nhưng như vậy thế nào? Hoàng đế của các ngươi bỏ qua cho bản công chúa. Nếu như vậy, bằng bản công chúa kéo chôn cùng.

      Đông Tần quốc có Nam Cung tướng quân, các ngươi có trăm vạn tướng sĩ cũng uy hiếp được Nam Chiếu quốc ta!" Vũ Dương công chúa mắt lộ ra hàn quang, nàng quên, người nàng muốn giết vốn là An Ninh, vì sao đao kia lại đâm vào nàng ta?

      "Ngươi muốn chết?" An Ninh nhíu mày, mạnh mẽ tiến đến chế trụ cằm Vũ Dương công chúa, bức nàng ta hé miệng, lập tức lưu loát quăng vào trong miệng nàng ta viên tròn , ép nàng ta nuốt xuống.

      "Ngươi cho ta ăn cái gì?" Vũ Dương công chúa phòng bị nhìn An Ninh.

      Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, ý cười làm cho người ta rét run, "Ngươi phải muốn chết sao? Ta thành toàn ngươi a! Bất quá, thứ ngươi vừa nuốt để cho ngươi chết ngay lập tức."

      "Ngươi có ý tứ gì?"

      "Như vậy còn hỏi, đương nhiên là muốn cho ngươi nhận hết tra tấn mà chết!" An Ninh nhíu mày, nhìn Vũ Dương công chúa mặt thoáng sợ hãi, trong lòng trồi lên tia đắc ý, "Công chúa biết “độc điển” ghi mười đại kịch độc trong thiên hạ chứ?"

      Sắc mặt Vũ Dương công chúa nhất thời xanh mét, “độc điển”? Nàng đương nhiên nghe đến. Đó là độc vương bí tàng, nghe đó ghi lại các loại độc vật, nhưng nhiều năm trước, bản duy nhất bị thiên hạ đệ nhất thần trộm lấy mất, sau đó tung tích.

      An Ninh lại có thể biết “độc điển” ghi lại mười đại kịch độc trong thiên hạ, hay là…

      Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, khóe miệng An Ninh gợi lên chút cười quỷ dị, " sai, “độc điển” đúng là nằm trong tay ta!"

      "Ngươi..." trong mắt Vũ Dương công chúa lên hoảng sợ, nếu “độc điển” ở trong tay An Ninh, vậy vật vừa rồi chính mình nuốt vào...

      Nghĩ đến lời vừa rồi của An Ninh, thân thể Vũ Dương công chúa run lên trận, bị sợ hãi vây quanh, nhận hết tra tấn mà chết? Kia... là tra tấn như thế nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :