1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Nhớ Kỹ Nàng


      edit:thúy vũ (nàng làm càng ngày càng tốt)
      beta: như nhã tiểu thư


      Gặp được Vân đại thiếu gia, xác định với điểm hẹn hợp mặt, An Ninh lặp tức quay trở về, vội vàng hướng về Hầu phủ . Thời gian này, An Lan Hinh luôn quấn lấy nàng, muốn nàng dạy nàng ta luyện cầm, nha đầu kia mặc dù ngây thơ, nhưng phía sau thân thế của nàng ta còn có Dương Mộc Hoan mưu tính thâm sâu.

      Mấy ngày nay, bà ta đuổi theo An Lan Hinh đến tận Thính Vũ Hiên của nàng, e rằng phải có mục đích, nếu để cho bà ta biết mình ở trong phủ, nhất định dẫn đến tai vạ.

      Ngã tư đường Kinh thành, biển người hỗn loạn. Đột nhiên, lúc ngang qua nơi, An Ninh dừng lại chút, nàng nhạy bén nhận thấy có ánh mắt khóa chặt mình, theo bản năng quay đầu lại, nhìn về hướng ánh mắt kia, lại chỉ thấy cửa sổ trống rỗng, bóng người chợt lóe.

      An Ninh nhíu mi, người nọ là ai? Nàng xác định vừa rồi chắc chắn có người đứng ở cửa sổ bên kia, cảm giác ánh mắt ấy dừng lại người nàng... An Ninh trong lòng sinh ra tia kháng cự, cảm giác này khỏi làm cho người ta cảm thấy áp lực, ánh mắt này nặng tựa ngàn cân.

      An Ninh nhìn cửa sổ kia rất lâu, vốn tưởng rằng người nọ cố ý tránh , lộ diện. Nhưng ngờ, lúc nàng muốn thu hồi tầm mắt, cửa sổ vốn người thế nhưng lại xuất bóng dáng, An Ninh nhìn đến khuôn mặt kia, thân thể ngẩn ra, là —— Thần vương Thương Địch!

      Từ xa nhìn lại, có thể thấy được ràng miệng cười cách châm biếm, nhất là đôi mắt kia, sâu thấy đáy, lúc sáng lúc tối, biến hoá dị thường, giống như muốn nhìn thấu nàng.

      An Ninh từ xa chống lại tầm mắt , biết vì sao, thế nào cũng dời được. Đột nhiên, nàng thấy đôi môi kia chậm rãi khép mở.

      "Ta nhớ kỹ nàng."

      Tin tức tiếng động truyền đến, An Ninh trong lòng cả kinh, quên mất chính mình giờ phút này giả dạng, nhất thời hoảng loạn cả lên, vội vàng thu hồi tầm mắt, rời tựa như trốn chạy...

      lầu, bên trong gian phòng trang nhã, Thương Địch nhìn nữ tử mặc nam trang bước rối loạn, trong mắt lóe ra ý cười. Mới vừa rồi, trong lúc vô tình nhìn thấy nàng ngang qua dưới lầu. Mặc dù nàng mặc quần áo nam tử, nhưng chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra nàng.

      Nữ giả nam trang xuất môn, nha đầu kia muốn làm gì?

      Vốn nghĩ xuất trong tầm mắt của nàng, nhưng khắc kia, ngược lại muốn trêu trọc nha dầu thú vị này, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của nàng, ý cười mặt Thương Địch càng đậm...

      Mới vừa rồi nàng bối rối giống giả vờ, nàng cũng có thời điểm chân chính bối rối nha? Bộ dáng hỗn loạn, trái lại làm cho người ta thích.

      "Tình huống đại khái chính là như vậy." Tô Cầm giương mắt, hẹn mà nhìn thấy tươi cười mặt Thương Địch.

      Quá ràng, chú ý của có ở người của mình, trong lòng nổi lên tia oán giận, "Thần vương điện hạ, ngươi rốt cuộc có nghe ta chuyện hay ?"

      Tâm tư Thương Địch bị kéo về, đỉnh lông mày cau chặt lại, phải vì Tô Cầm oán giận, mà là chuyện khác.

      cư nhiên thất thần! có ai so với hiểu biết hơn chuyện mà Tô Cầm báo cáo là trọng yếu cỡ nào, mà lại ngay thời điểm này thất thần.

      Đây là việc chưa từng phát sinh bao giờ!

      Nhưng mới vừa rồi... Trong đầu ra bóng dáng mảnh mai, con ngươi thâm thúy co lại, trong lòng ra cái tư vị gì, lại vì nàng mà phân tâm.

      "Dưới lầu có cái gì?"

      Tô Cầm nhíu mày, thân hình nhanh nhẹn, rất nhanh đến bên cửa sổ, muốn nhìn đến tột cùng có chuyện thú vị gì, có thể làm cho Thương Địch vào lúc này phân tâm, đơn giản a.

      Vẻ mặt Tô Cầm hưng phấn, tìm kiếm chuyện khác thường ở dưới lầu, nhưng cuối cùng cái gì cũng tìm được, trừ bỏ đám người tới lui, cũng có gì đặc biệt khác thường.

      Nhất thời, như quả bóng da bị xì hơi, cả người sụp xuống, cà lơ phất phơ ngồi ghế, vẻ mặt bất mãn, còn tưởng rằng có cái gì hay ho để nhìn, là lãng phí biểu cảm của .

      Thương Địch thu hạ mi mắt, cố ý thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi của mình, hướng đến nhuyễn tháp bên trong gian phòng, vân đạm phong khinh mở miệng, "Bắc Yến bên kia tình huống như thế nào?"

      Nhắc tới chính , Tô Cầm nháy mắt thu hồi lại vẻ bất cần đời, "Đại hoàng tử Thương Dực vài ngày trước xin chỉ cùng Tuệ Mẫn công chúa Tây Lăng Quốc thành thân, sợ là có chủ ý muốn liên kết với Tây Lăng quốc!"

      Con ngươi Thương Địch chợt lóe, phát ra tia trầm, "Thành thân là chuyện vui, cũng là việc đại hỷ, nên có hạ lễ đưa tiễn, phân phó 'Kinh Trập' thay ta đưa phần quà mừng đến đó !"

      Tô Cầm giật mình, đương nhiên hiểu được ý tứ Thương Địch, để cho "Kinh trập" đưa quà mừng, loại quà này phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận được .

      Nếu "Kinh trập" xuất , nhất định được chứng kiến huyết quang. Xem ra, Đại hoàng tử Bắc Yến muốn lợi dụng đám hỏi để kết minh với Tây Lăng, tăng cường thế lực của mình, sợ phải chuyện dễ dàng rồi!

      "Hy vọng lúc ta thành thân, ngươi phái sai 'Kinh trập' đến đưa lễ chúc mừng!"

      Tô Cầm lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ trước sau như , đối với người bạn sinh tử này, vô cùng hiểu , ngày thường nhìn như vô hại, ở thời khắc mấu chốt lại có thể từ ngàn dặm quyết định thắng bại, vân đạm phong khinh, bất chấp sinh tử của người khác.

      'Kinh trập' như là tu la, người người đều là cao thủ, làm cho người ta nghe tin sợ mất mật, ngay cả là Tô Cầm mình chỉ có thể thắng mấy người, sợ cũng khó có thể ngăn cản đám người "Kinh trập" kia liên hợp công kích, may mắn, và chủ nhân "Kinh trập" là bằng hữu, cho nên đến nổi đối địch với bọn họ.

      "Nếu ngươi thành thân, quà mừng tất nhiên là thiếu được."

      Thương Địch thản nhiên mở miệng, vuốt ve ly trà trong tay, thay đổi giọng điệu hung ác nham hiểm vừa rồi, thêm vài phần châm biếm.

      Tô Cầm khẽ nhíu lông mày tuấn lãng, nghĩ đến cái gì, đôi mắt đào hoa nhất thời sáng lên, " đến thành thân, nhị tiểu thư của An Bình Hầu phủ kia sắp cập kê, lấy kinh nghiệm từng trải của ta, sau cập kê, số người tiến đến cầu thân nàng ấy, sợ là san bằng đại môn của An Bình hầu phủ."

      Tô Cầm chưa có quên tiểu nha đầu kia, càng có quên Thương Địch ngày ấy ở yến tiệc Mẫu đơn bảo vệ nàng như vậy, khi đó cằm của suýt nữa rớt ra.

      Quen biết Thương Địch lâu như vậy, còn chưa thấy qua "Ôn nhu" với nữ tử nào như thế đâu!

      cẩn thận nhìn Thương Địch, mặt tràn đầy bỡn cợt, quả nhiên nhìn thấy tay cầm ly trà của Thương Địch run run, con ngươi ràng có vài phần trầm, Tô Cầm cảm thấy như mình phát ra đại lục mới, thần sắc lại biến đổi,

      "Ta cảm thấy được nha đầu kia tệ, thanh lệ thoát tục, so với những quý nữ dáng vẻ kệch cỡm kia, khiến người ta thích hơn, bất quá, nàng còn chưa cập kê, biết bớt lắp hay chưa?

      Nhưng nếu là hảo hảo dạy dỗ vài năm..."

      Phanh tiếng, ly trà nặng nề rơi mặt bàn, lập tức truyền đến thanh lạnh lùng của Thương Địch, "Nếu ngươi muốn nữ nhân, ngày mai hoàng thượng chắc chắn đưa vài mỹ nhân vào trong phủ của ngươi, ngươi chậm rãi hưởng thụ... Về phần nàng..."

      Nhớ tới vừa rồi dám cùng đối diện mắt trừng mắt, Thương Địch khóe miệng khẽ nhếch, cười khẽ, nha đầu kia, sợ phải người bình thường có thể chiếm lấy được, Tô Cầm cho dù khôn khéo, nhưng chưa chắc đánh bại được nàng!

      Bỏ lại câu, đẩy rèm ra, dáng người cao ngất lập tức biến mất ở ngoài rèm, lưu lại Tô Cầm còn kinh ngạc, suy nghĩ lời vừa rồi của Thương Địch, chợt bừng tỉnh, lập tức sải bước đuổi theo.

      "Này, ta muốn bị nữ nhân cai quản đâu!" Tô Cầm lớn tiếng kêu lên, xem ra chạm phải râu hổ rồi, lấy kinh nghiệm bản thân, nếu vội vàng xin lỗi, ngày mai định có người đưa mỹ nhân tới, cho dù muốn cự tuyệt cũng được. Bất quá, nghĩ đến cái gì, Tô Cầm lại dừng cước bộ, mặc cho Thương Địch càng chạy càng xa, mới vừa rồi còn vẻ mặt lo lắng, lúc này là vẻ mặt cười quỷ dị.

      Trong đầu ra bóng dáng An Ninh, chiết phiến vỗ lên đầu, "Liền làm như vậy ! An Ninh tiểu thư, đêm nay sợ là phải mượn ngươi dùng chút ."

      Lúc này, vừa trở lại Hầu phủ, An Ninh đổi trở về thân nữ trang, cơ thể xẹt qua trận ớn lạnh, theo bản năng nhớ tới

      Thương Địch, đôi mắt kia sâu lường được ở trong đầu vẫn thể xóa , giống như biết mình nữ giả nam trang.

      "Ta nhớ kỹ nàng !"

      Cho dù ở rất xa, nàng cũng thấy ràng trong miệng thốt ra chữ, điều này làm cho trong lòng của An Ninh khó chịu. Kiếp trước, nàng mặc dù thân là Ly vương phi, nhưng ít khi tiếp xúc với Thương Địch, cho dù có, đều là bị khí thế dọa cho kinh sợ.

      Kiếp này, nàng mới cùng Thương Địch gặp qua hai lần, liền cảm thấy nam nhân này bí hiểm vượt xa lời đồn đãi miêu tả về .

      nhớ kỹ nàng .

      An Ninh lòng treo ở nơi nào đó, bị nhớ kỹ, biết là tốt hay xấu?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 27 kẻ trộm


      edit:chuồn chuồn kim
      beta:như nhã tiểu thư




      Màn đêm yên tĩnh, bóng đen lặng lẽ lẻn vào trong An Bình Hầu phủ, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng dừng lại trước Thính Vũ Hiên.

      nhàng chậm rãi đẩy cửa phòng, qua ánh trăng người tới phóng ánh mắt phong lưu nhìn nữ nhân giường, chậm rãi hướng mục tiêu tới gần, chấn định giống như lại trong nhà mình.

      cánh tay hướng nữ nhân trói gà chặt giường, cần tốn nhiều sức, bỗng dưới chân đụng trúng vật gì, người hơi nhíu mày, quá mức tự tin để ý, nhất thời cảnh giác biết nữ nhân giường tỉnh.

      An Ninh nhắm hai mắt, sợi tơ nàng bố trí vừa rồi bị đứtTừ khi sống lại tâm tư nàng càng thêm kín đáo, cảm giác càng thêm sâu sắc, mặc dù ngủ nhưng cả người luôn cảnh giác nhất thời đều có thể tỉnh dậy.

      An Ninh cảm giác có người tới gần, tay nắm chặt dao găm.

      Người tới ngồi ở mép giường, theo ánh trăng nhìn An Ninh ngủ, muốn ra tay, tia sáng vụt qua dao liền kề cổ lưỡi dao sắc bén rơi vào da thịt, băng lãnh dị thường.

      Quá bất ngờ kịp phục hồi tinh thần, nhìn An Ninh giường ngồi dậy, như thể theo kịp diễn biến trước mắt có phản ứng gì, Tô Cầm lại bị nữ nhân dùng dao uy hiếp.

      quá mức khinh địch, tạo cơ hội cho nha đầu này, nha đầu này vượt qua cả tưởng tượng của .

      "Là ngươi" An Ninh nhìn mặt , chú ý nhất là cặp mắt hoa đào kia!

      " nghĩ tới nhị tiểu thư An Bình hầu phủ trời sinh nhát gan, đối nhân khúm núm nhưng ra lại rất bản lĩnh."

      Tô Cầm nhíu mày như có đem lưỡi dao cổ để vào mắt, đồng tử nở rộ hào hứng, " Đây mới chân chính là ngươi ."

      Trong lòng bình tĩnh, tâm tư kín đáo, giờ phút này chắc chắn cùng kiên định nhìn nàng, trong lòng hoài nghi, ngày ấy Nhị tiểu thư An Bình hầu phủ tại Mẫu Đơn yến khẩn trương cùng bối rối là giả vờ.

      An Ninh nhíu mi chút, Tô Cầm hổ danh là thừa tướng trẻ tuổi nhất Đông Tần quốc, quả là người khó giải quyết.

      bị nhìn ra manh mối, nàng liền cần che dấu, học theo bộ dạng của , nhíu mày " Đại danh Cầm công tử lừng lẫy, nửa đêm lại làm hành động ám muội, ta còn tưởng là bọn trộm cướp."

      Tô Cầm hơi giật mình, khóe miệng giật giật, nữ nhân này mở miệng sắc bén như dao.

      Nghĩ đến mục đích của chính mình, Tô Cầm thu mắt, trong tay An Ninh chính là quân cờ tốt, có thể khiến Hoàng thượng bỏ ý niệm ban thưởng mỹ nữ cho , khỏi đánh giá lần nữa giá trị của An Ninh, cứ như vậy thú vị hơn nhiều so với tiểu thư khuê phòng .

      Thế nhưng vì sao nàng ngụy trang chính mình? Trong đầu Tô Cầm đầy nghi hoặc, nhanh chóng hiểu được. Đây là gia tộc, khắp nơi đều là khói thuốc súng, nàng nữ tử nhu nhược, nếu che giấu chính mình sợ rằng rất nhanh liền bị sài lang hổ báo xung qanh ăn tươi nuốt sống. An Ninh như vậy rất thông minh!

      Bất quá muốn biết An Ninh có bao nhiêu sắc sảo, rốt cuộc bộ dạng chân chính của nàng như thế nào?

      "Cầm công tử nếu là nhầm đường, liền trở về . Việc hôm nay coi như chưa phát sinh."

      An Ninh thu lại dao, với Tô Cầm nàng có địch ý, chỉ vậy trong lòng nàng còn có suy tính khác.

      Mắt Tô Cầm sáng ngời, cười ha ha... "Ngươi muốn cùng ta trao đổi điều kiện, cùng nhau giữ bí mật phải ?"

      Nha đầu kia đúng ý ta.

      An Ninh dửng dưng, nhàn nhạt mở miệng, "Chẳng lẽ Cầm công tử muốn chuyện này truyền ra ngoài? Cầm công tử phong lưu phóng khoáng như vậy nếu mang danh trộm cắp đáng.”

      "Cũng vậy nếu làm cho người ta biết nhị tiểu thư An Bình hầu phủ nhát gan yếu đuối là giả, khôn khéo trí tuệ là , ta nghĩ tới mấy ngày các vị phu nhân trong quý phủ đều hướng tới ngươi, chỉ sợ lưu lại cái họa ngầm là ngươi!" Tô Cầm chút nhượng bộ, cẩn thận theo dõi sắc mặt An Ninh, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, mặt lại thêm vài phần ý cười.

      "Tốt! Cầm công tử cứ cho các nàng biết" An Ninh tựa như thu lại tâm mắt.

      ĐIều này làm mặt Tô Cầm cứng đờ, vốn nghĩ có thể nhìn thấy bộ dạng bối rối của nàng hoặc có thể làm cho nàng van cầu chính mình, thế nhưng..... nha đầu kia, đúng là đè nén người khác!

      Tốt! thích tính tình như vậy!

      "Ha ha ...... Ta thế nào để nữ nhân ép buộc cái mạng này?" Nháy mắt Tô Cầm khôi phục dáng vẻ cà lơ cà lất, miệng cười điên đảo chúng sinh, cười cho An Ninh nhìn còn trong lòng sinh tia chán nản, thực hiểu An Ninh nghĩ cái gì?

      " bằng như vậy, ngươi giúp ta việc ta liền giúp ngươi giữ bí mật này, thế nào?" Trong bóng tối , con ngươi Tô Cầm chuyển động biến hóa kì lạ, thầm tính toán.

      "An Ninh biết thiếu nữ tử(nữ nhân tuổi) như thế nào chiếu cố, giúp đỡ được Cầm công tử?" An Bình thản nhiên mở miệng, cùng thời khắc trong lòng cảnh giác.

      "Hắc!!! Việc này ngươi có thể giúp." Tô Cầm nắm mạnh cổ tay nàng, ràng với tư thế này muốn giúp cũng phải giúp, huống hồ nghĩ đến cái gì, tay kia của Tô Cầm khoác lên hông, dễ dàng chạm tới thắt lương, tiếp theo liền kéo áo khoác phủ người An Ninh.

      Đợi cho cả người bị thô lỗ vác vai, mới nghe thấy thanh hận nghiến răng của người kia truyền đến.

      "Đừng quên Mẫu Đơn yến ngày ấy, ngươi còn thiếu ta cái ân tình, bất quá... điều kiện là chuyện này ngươi phải giữ bí mật, ân tình kia ta nhớ kĩ !" Ngữ khí lộ ra chút nhàng, Tô Cầm tâm tình tốt, phỏng chừng ngày đó nàng xác định giá trị của bữa tiệc.

      Khóe miệng An Ninhkhông khỏi giật giật, Tô Cầm này.... Ngay cả nàng muốn nhịn cũng nhịn được thầm mắng chửi trong lòng, nhất thời hối hận vừa rồi cầm dao đâm nhát lấy mạng của .

      Hai bóng dáng tại Hầu phủ quanh co, Tô Cầm bay lên để ý ở nơi qua có mấy ánh mắt nhìn bọn họ.

      "Đó là ai?" Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan mới từ Tần Ngọc Song trở về, để ý lại nhìn thấy người khiêng người từ cửa bên kia đến, nhất thời cảm thấy tình bình thường.

      "Hướng kia.... phải từ Thính Vũ Hiên sao?" Nha hoàn Xuân Cúc bên người Dương Mộc Hoan lên tiếng, mặt ra vẻ lo lắng, vừa rồi ai cũng nhìn thấy có người bị bắt ! Thính Vũ Hiên là nơi ỏ của Nhị tiểu thư cùng nha hoàn Bích Châu của nàng, bất quá người bị khiêng là ai?

      "A... nhị tỷ , nhanh mau xem nhị tỷ có việc gì hay ."

      An Lan Hinh lộ vẻ lo lắng, muốn vào Thính Vũ Hiên bị Tứ phu nhân kéo lại, nghi ngoặc nàng quay đầu nhìn mẫu thân, "Nương, mau xem chút nhị tỷ."

      "Nhìn cái gì vậy? Nàng có chuyện gì? giờ muộn nên làm phiền nhị tỷ ngươi nghỉ ngơi!" Dương Mộc Hoan giọng quát mặt lên tia gian trá.

      "Xuân Cúc ngươi mau theo, dọc đường để lại kí hiệu, cũng đừng để bị phát ."

      Dương Mộc Hoan giọng căn dặn, hướng mắt về Xuân Cúc, nàng liền hiểu nhanh chóng đuổi theo. Xuân Cúc là tâm phúc của nàng hồi tường học võ, sau khi cha chết liền bị mẹ mình bán trao tay, lận đận thời gian rồi về với An Bình hầu phủ, Dương Mộc Hoan coi trọng nàng ta vì có chút võ công, chính mình cân nhắc làm người hầu cận, giờ mới thấy công dụng.

      Dương Mộc Hoan mắt sáng ngời, che dấu được tính toán, liếc mắt tới nha hoàn Mai Hương, hướng tới bên tai nhàng cái gì. Mai Hương liền theo lệnh xuống phía dưới, theo hướng Thủy Uyển An Như Yên tới.

      "Nhưng.... Nhị tỷ..." An Lan Hinh nhìn Dương Mộc Hoan hiểu hành đông của mẫu thân, sai Mai Hương tới Thủy Uyển để làm gì? Là muốn tìm đại tỷ sao? Nhưng nhìn Thính Vũ Hiên nhị tỷ mới là trọng yếu.... An Lan Hinh trong long cuống quýt, mặt mẫu thân là nụ cười nàng từng thấy qua đó là toan tính.

      "Hinh nhi, giờ muộn, mau trở về nghỉ sớm, còn nhị tỷ của ngươi...." Dương Mộc Hoan cười lạnh phát ra tiếng lãnh " cần ngươi lo lắng, tự nhiên có người tìm nàng"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 28: mẹ con độc ác


      edit:pemichio
      beta:như nhã tiểu thư


      Khởi Thủy Uyển.

      Từ sau khi tay An Như Yên bị thương, đại phu nhân liền từ Cẩm Tú Các chuyển đến Khởi Thủy Uyển, mỗi đêm ở nhuyễn tháp trong phòng của An Như Yên mà nghỉ ngơi, chiếu cố thân thể của nữ nhi bảo bối tấc rời , nàng hao hết tâm tư thỉnh rất nhiều đại phu , mỗi người đến đều dấy lên hy vọng trong lòng nàng, nhưng cuối cùng đều lắc đầu rời .

      Bị chịu đại hình kẹp đầu ngón tay,làm sao có thể hoàn toàn chữa khỏi.

      "Vân Trăn... Tiện nhân... Dựa vào cái gì ngươi có thể làm chính thất phu nhân, ta lại có thể? Ha ha... Chết cháy ngươi... Chết cháy ngươi...”

      Đại phu nhân ngủ nhuyễn tháp trong miệng ngừng quát to, vẻ mặt phấn khởi vặn vẹo, lát, của mi tâm của nàng lại càng nhăn càng chặt, vẻ mặt bất an, hai tay ngừng ở trung quơ loạn, " cần tìm ta... Đừng đến quấn quít lấy ta... A... cần..."

      "Nương..." Bị đánh thức An Như Yên từ giường bước xuống dưới, lắc khủy tay của nương, đem đại phu nhân lay tỉnh, vẻ mặt lo lắng, "Nương, ngươi mơ thấy ác mộng ?"
      Đại phu nhân vẻ mặt đầy mồ hôi bừng tỉnh, ngực phập phồng kịch liệt , giống như vẫn còn hãm bên trong giấc mộng, nắm chặt lấy tay của An Như, "tiện nhân Vân trăn kia chết cũng chưa chịu tha cho ta, ta mơ thấy nàng đến tìm ta báo thù, nàng muốn ta nợ máu phải trả bằng, làm sao bây giờ? Ngươi ,có thể là quỷ hồn của nàng đến quấy nhĩu ta?”


      Từng đó thời gian, mỗi đêm nàng ngủ đều hề an giấc vốn tưởng rằng Lăng Vân Tự, tình huống có thể chuyển biến tốt hơn, nhưng là, mấy ngày nay mộng càng phát ra làm cho người ta sợ hãi, mới vừa rồi, nàng mơ thấy Vân Trăn bóp cổ của nàng, muốn nàng đền mạng, ngay cả khi bình thường nàng rất trấn định nhưng giờ phút này cũng khó trấn tĩnh mà trở nên bối rối và sợ hãi.

      "Nương... Đừng sợ, kia chính là mộng, nàng cũng chết, còn có thể làm cái gì?"

      An Như Yên thân thể ngẩn ra, vừa thấy đến tay của chính mình , trong lòng tràn đầy cam lòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, con ngươi bắt đầu ngưng tụ chút tàn khốc, " bằng thỉnh đạo sĩ khác, đem nàng ta thanh trừ hoàn toàn , chết còn dây dưa, vậy liền làm cho nàng ta ngay cả quỷ đều làm được"


      Đại phu nhân giống như bị đánh tỉnh, sâu hô hấp mấy lần, trong mắt sợ hãi chậm rãi hóa thành sắc bén, "Đúng, làm cho nàng ngay cả quỷ đều thể làm được, xem nàng như thế nào còn quấn quít lấy ta!"

      "Ta đây cũng muốn đem An Ninh xử lí , làm cho các nàng mẹ con đoàn tụ, hừ, nha đầu kia, lưu lại sớm muộn gì cũng trở thành tai họa”

      con ngươi An Như Yên trở nên căng thẳng, mỗi lần nhìn đến tay của chính mình , nàng đều nghĩ đến tay cầm tốt của An Ninh, thay viết chữ đẹp, cũng là tay có kỹ thuật thêu tốt, mỗi lần nhìn thấy nàng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể khiến tay của An Ninh cũng bị hủy giống như nàng.


      Sau khi bình ổn lại nỗi sợ hãi đại phu nhân bình tâm suy nghĩ, nàng đương nhiên biết trong long An Như Yên khổ sở, ngay cả nàng cũng có ý nghĩ hủy đôi tay của An Bình, nhưng là, An Ninh đối với các nàng còn có giá trị lợi dụng, bây giờ vẫn chưa có thể hủy!

      "Yên nhi, an tâm chút, nữ nhi của Vân Trăn chỉ xứng làm quân cờ của chúng ta, đợi cho nàng hết gia trị lợi dụng, tư nhiên ta liền ngăn cản, đến lúc đó, ngươi muốn nàng như thế nào,muốn hành hạ nàng như thế nào, ngay cả moi tim của nàng, nương cũng ngăn cản ngươi”

      Đại phu nhân cười lạnh, Vân Trăn, đến lúc đó ta muốn nữ nhi của ngươi ngay cả làm quỷ cũng thể làm được!

      An Như Yên vừa nghe, trong lòng nóng lòng muốn thử, hừ, nha đầu chết tiệt kia, hai năm trước làm ngươi chết đuối, đến lúc đó ta An Như Yên nhất định phải tự tay giết chết ngươi!

      Mẹ con hai nhìn nhau, trong mắt lóe lên ác độ, tàn nhẫn.

      "Đại tiểu thư..." Ngoài phòng truyền đến thanh của Dĩnh Thu, hai mẹ con
      độc ác hạ đôi mắt, nghe thanh của Dĩnh Thu hình như có chút dồn dập, đại phu nhân mi tâm hơi nhíu, " trễ thế này, có chuyện gì?"

      Ngoài phòng Dĩnh Thu nghe được câu trả lời của đại phu nhân, dừng chút, giống như suy tính rốt cuộc có nên bẩm báo hay , nhưng nghĩ đến tin tức do Mai Hương cung cấp,lo lắng nhưng vẫn mở miệng , "Nhị tiểu thư bên kia...hình như là xảy ra chuyện."

      An Như Yên vừa nghe tin An Ninh gặp chuyện may, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa , "Nàng gặp chuyện may, ngươi hoảng cái gì mà hoảng? nếu nàng muốn chết mới tốt!"

      "Nhị tiểu thư giống như bị người ta bắt , như là người nam nhân, nô tỳ nghĩ nhị tiểu thư bị người nam nhân bắt , nhất định phải là việc tầm thường,giờ cũng hơn nửa đêm, tình ngay lý gian..."

      Dĩnh Thu như muốn ám chỉ, mới vừa rồi Mai Hương miêu tả, có thể là ái muội đến cực điểm, nếu nhị tiểu thư cùng nam nhân kia có gian tình, lấy tâm tư của đại tiểu thư, sợ là bỏ qua cơ hội này làm cho nhị tiểu thư thể làm người.


      Quả nhiên, con ngươi của An Như Yên sáng ngời, nàng lo tìm thấy nhược điểm của An Ninh, nghe Dĩnh Thu như vậy , An Ninh nhưng vẫn lộ ra sơ hở để nàng nắm được, hừ,”còn mau kêu người truy tìm, Hầu phủ nhị tiểu thư bị người ta bắt , chuyện lớn hư vậy , nhưng bây giờ mới chịu bẩm báo, nếu muội muội của ta có chuyện hay gì xảy ra,bổn tiểu thư buông tha cho bọn hạ nhân các ngươi.

      An Như Yên trong lòng kích động nên lời, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mạnh mẽ của đại phu nhân,nhìn thấy thâm trầm bên rong đó, An Như Yên giật mình , chẳng lẽ nương lại đồng ý nàng làm như vậy?

      "Nương..." An Như Yên giọng kêu lên, mang theo ý tứ cầu xin.

      Đại phu nhân dĩ nhiên hiểu được tâm tư của nàng, thở dài, " ! nhưng phải nhớ kỹ, ngươi làm cái gì đều có thể, nhưng mạng của nàng vẫn còn tác dụng, huống hồ, ngươi thân là 'tỉ tỉ thương' của nàng , chớ để cho nàng biết ngươi đối với nàng có ác ý, hiểu chưa?"

      việc ngày đó khiến Yên nhi trong lòng cam lòng, nàng xem ở trong mắt, chỉ sợ cũng buồn hỏng rồi, làm cho nàng phát ra hết giận cũng tốt, huống hồ... Nghĩ đến mới vừa rồi Vân Trăn ở trong mộng của nàng dây dưa, đại phu nhân trong mắt xẹt qua tia ngoan ý, hừ, tiện nhân Vân Trăn kia làm cho nàng sống tốt nàng khiến cho nữ nhi của ả cũng sống tốt hơn nàng!

      An Như Yên trong lòng vui vẻ, đương nhiên biết ý tứ của đại phu nhân, "Mẫu thân yên tâm, An Ninh sao.

      Ta muốn ngưới sống bằng chết

      Bất chấp vết thương tay, kêu Dĩnh Thu tiến vào, hầu hạ nàng mặc vào xiêm y, nếu muốn bắt được nhược điểm của An Bình, nàng đương nhiên muốn tự thân xuất mã, trò hay này, nàng có thể nào bỏ qua?

      Trong khi xuất môn, An Như Yên giống như nghĩ tới cái gì, trong mắt lên chút tà ác, "Dĩnh Thu, truyền xuống lời của ta, đem phòng ngủ cả mọi người đánh thức, cùng tìm nhị tiểu thư."

      Hừ, An Ninh có tài hoa lại như thế nào? Nếu thanh danh của nàng bị hủy... dù có tài hoa cũng chỉ có thể mặc nàng lợi dụng!

      "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sáng sớm liền phân phó xuống , nay người của Hầu phủ sợ là đều tỉnh."
      Dĩnh Thu khóe miệng khẽ nhếch, nàng hầu hạ đại tiểu thư nhiều năm như vậy,tâm tư của đại tiểu thư, nàng cũng có thể đoán ra vài phần , nàng sở dĩ có thể trở thành nô tỳ than cận của đại tiểu thư , nàng thể thong minh chút.

      "Ha ha... Quả hổ là nha đầu của An Như Yên ta, tâm tư trí tuệ như vậy , so với nha đầu Cầm Phương chết tiệt kia thông minh hơn nhiều”An Như Yên đến bên ngoài khởi thủy uyển quả nhiên nghe được chung quanh có tiếng động lớn rối loạn truyền đến, xem ra, số người tỉnh có thiếu ai a!

      Tâm tình của An Như Yên nhất thời tốt lên, hừ! An Ninh ơi An Ninh, lúc này nếu bắt được gian tình của ngươi cùng người nọ, nhất định phải khiến ngươi mất tầng da mới được a!

      Hầu phủ nguyên bản yên tĩnh, nháy mắt sôi trào lên, biết ai truyền đến tin tức, thấy nhị tiểu thư , hạ lệnh mỗi người đều phải cấp tốc tới tìm nhị tiểu thư, mặc dù hạ nhân ngay cả mông lung buồn ngủ cũng kéo thân thể mỏi mệt đứng lên tìm người.

      Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song vội vàng mặc quần áo ra sân, xa xa nhìn thấy bóng dáng tứ phu nhân Dương Mộc Hoan , lập tức chạy qua.

      "Tứ tỷ, làm sao vậy?" Tần Ngọc Song còn có biết ràng tình huống, nàng vừa ngủ được lâu, bị đánh thức, xem trận này, chớ phải là Hầu phủ xảy ra đại gì chứ?

      " thấy nhị tiểu thư nên mọi người mới tìm” Dương Mộc Hoan hạ xuống đuôi mắt, che khuất quang mang nơi đấy mắt, mượn tay của An Như Yên , quả nhiên có thể trong thời gian ngắn nhất, đem chuyện này loan khắp trong phủ

      " thấy nàng cũng phải huy động đến chúng ta sao?" Tần Ngọc Song mi tâm nhíu lại, vì bị đánh thức nên tâm tình được tốt lắm, nhị tiểu thư có địa vị gì trong phủ, nàng cũng phải biết a!

      "Ngũ muội, lão gia ở trong phủ, nếu nhị tiểu thư có xảy ra chuyện gì, chúng ta như thế nào trả lời với lão gia ? Xem... Đại tiểu thư cũng tự mình tìm, ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trở về ngủ?" Dương Mộc Hoan thản nhiên liếc nàng cái,Tần Ngọc Song, nếu bỏ lỡ màn kịch tốt này, đừng trách nàng!

      hề để ý tới Tần Ngọc Song, Dương Mộc Hoan nhìn đến An Như Yên, lập tức đuổi theo, "A, đại tiểu thư tay vẫn còn bị thương, chuyện tìm kiếm nhị tiểu thư, giao cho chúng ta tốt rồi, ngươi làm gì tự mình..."

      Nhìn thấy đôi mắt sắc bén của An Như Yên, Dương Mộc Hoan lập tức câm mồm, nịnh nọt cười cười, "Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đúng là tỷ muội tình thâm a!"

      Hừ, Dương Mộc Hoan trong lòng hừ lạnh, An Như Yên nàng là cái gì! An Như Yên giữ mặt mũi cho nàng, nàng liền vô tình đụng vào chỗ đau của nàng ta a, xem ai có vẻ đau hơn!

      Đạt tới mục đích, Dương Mộc Hoan nghĩ đến kí hiệu mà Xuân Cúc để lại, mâu quang vi thiểm, nàng còn muốn đem An Như Yên dẫn qua nha!

      Lúc này,ánh mắt của Dương Mộc Hoan vi liễm, giống như nhìn thấy gì, lập tức kêu lên, "Nha, kia phải khăn thêu của nhị tiểu thư sao? Mau, mau xem chút..."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 29: thử lòng Thương Địch


      edit:pemichio
      beta:như nhã tiểu thư


      An Ninh bị Tô Cầm mang , mãi cho đến ngoài sân đình mới dừng lại, dưới ánh trăng, an Ninh nhìn lên môn biển thượng* các chữ lên to và thanh nhã cái,trong lòng khỏi ngẩn ra.(* cái bản ở phí của của mỗi nhà)

      Tơ bông tiểu trúc?

      "Như thế nào? giật mình? Khó tiểu thư khuê phòng, cũng biết nơi này!"

      Tô Cầm nhíu mày, lúc dọc theo đường , An Ninh quá bình tỉnh, giờ phút nàynhìn thấy ngạc nhiên trong mắt nàng, lại là có chút ngoài ý muốn, người bìnhthường là biết "Tơ bông tiểu trúc" này, nhưng phản ứng nàng mới vừarồi lại cho biết, nàng chỉ có biết tơ bông tiểu trúc, mà còn biết nhiềuđiều hơn.

      An Ninh liền hạ mặt mày, giấu kinh ngạc trong mắt, nàng đương nhiên biếtđây là đâu, nơi này từng là hậu cung của trưởng công chúa Chiêu Dương, nhưng nàng lại biết ấy lại có thủ phủ khác ngoài cung, kia trước mắt nàng là tơ bông tiểu trúc!

      An Ninh trong tiền thức suy nghĩ về điều gì đó đôi mắt như có thể xuyên thủng mọi thứ, trưởng công chúa Chiêu Dương chết, chủ nhân nơi này tự nhiên biếnthành Thần vương Thương Địch, An Ninh trong lòng khỏi giật mình, thằngnhãi Tô Cầm này mang nàng tới nơi đây vì mục đích gì ?

      Tô Cầm như nhìn ra được nghi vấn của nàng, giây khóe miệng lênđường cong tựa như tiểu quỷ, đẩy của sân ra, bước vào, nhưng bước chânđẫ sớm dừng lại, đôi mắt đào đầy phong tình vạn chủng hướng tới An Ninh chớp mắt, "Nhị tiểu thư, xin vui lòng!"

      An Ninh chỉ cảm thấy nụ cười kia lộ ra tia hảo ý, nhưng ánh mắt vẵn nhìn chăm chú nàng, An Ninh vẫn như cũ tiến lên, nhưng, vừa vượt qua TôCầm bước, liền nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao về phíachính nàng, An Ninh ngạc nhiên, đột nhiên nhận thức được mũi tên sắc bénnhẹ như lông hồng hướng thẳng về phái bên mắt trái, hùng hổ, có cái gì cóthể ngăn chặn được, mắt thấy mũi tên nhọn như chuẩn bị xuyên ánh mắt nàng,nhưng khi cách đồng tử gang tấc dừng lại.

      An Ninh hồi phục lại tinh thần, nhìn lên thấy khuôn mặt thân tú, mặt như ngọcđen, lông mày nhíu lại, đôi môi nhếch tỏ ra rất nguy hiểm, lúc này tựa hồ nhưThương Địch có chút giận hờn.

      "Nhanh nhanh thu hồi động tác của ngươi lại, bằng kiến giai nhân run sợ."

      Tô Cầm cao giọng , nhìn Thương Địch với ánh mắt vài phần bỡn cợt, quả
      nhiên như dự liệu, nếu vừa rồi thải ra bước đầu tiên, sợ lúc này mũi tên đó xuyên da thịt của !

      vì An Ninh mà dừng tay, xem ra, Thương Địch quả nhiên quan tâm nàng ta!

      "Ngươi biết nơi này có cơ quan, còn cho để cho nương gia thế bước vào nơi nguy hiểm này, Cầm công tử là quá phúc hậu ."

      Thương Địch liếc Tô Cầm cái, tâm tư của Tô Cầm làm sao có thể nhìn ra, cũng tại thời điểm đó, cũng có suy nghĩ ra tay ngừng mũi tên nhọn kia.

      An Ninh ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra được nụ cười vừa rồi của Tô Cầm vì sao lúc đó nàng cảm giác được hàn ý dày đặc, liền nhìn về hướng Tô Cầm trừng mắt hỏi,ánh mắt khỏi mỉa mai, "Còn tưởng rằng Cầm công tử là chính nhân quântử, lại nghĩ rằng lại là bên ngoài quân tư nhưng lòng dạ lại tiểu nhân, muốn cho tiểu nữ chết, tạo sao lại phí hòa tâm ý như vậy?"

      Nếu vừa rồi phải Thương Địch ra tay, có phải nàng chầu diêm vương ?

      Tô Cầm này, mới vừa rồi nàng thực nên đao kết liểu mạng !

      Hai mắt hướng về phía vẽ oán trách, làm cho Tô Cầm khóe miệng co giật, AnNinh này khéo miệng thâm độc, cũng yếu thế hơn so Thương Địch a!

      Nghĩ đến mục đích của chính mình, Tô Cầm nhíu mày, nhìn Thương Địch với ánhmắt đầy hàn ý, "Ta như thế nào bỏ được cho ngươi hử? Huốn hồ... Ngay cả khi ta bỏ qua, người nào đó rất luyến tiếc !"

      Hành động vừa rồi của Thương Địch, cũng phần nào chứng minh rồi, phải sao? Thương Địch xưa nay đối nữ nhân lạnh lùng, các mai phục trong sân, là đề phòng chống xâm nhập từ bên ngoài, trước kia từng có nữ nhân xâm nhập,đều chết ở tại cơ quan

      An Ninh có chút nhíu mày, ý thức được Thương Địch cố ý cứu nàng, đôi mắtnhanh chống nhìn mắt , "Ta nợ ngươi cái nhân tình."

      Giữa Tô Cầm và Thương Địch có giao tình, Tô Cầm sớm nhìn thấy ngụytrang của nàng, Thương Địch sớm hay muộn gì cũng biết, nếu như vậy, nàng ởtrước mặt ngụy trang, khó mấy nhận ra, bằng thoải máitrước mặt .

      Tầm mắt tương đối, Thương Địch ngẩn ngươi ra, trong đầu chút sáng tỏa,đây mới chân chính An Ninh!

      "Ngươi nợ ta cái mạng!" bất ngờ , Thương Địch lạnh lùng mở miệng, nhìnkhuôn mặt nhắn phần cứng đờ của An Ninh, xoay người, khóe miệngnhịn được có chút cong lên, khuôn mặt mấy phần nhu hòa.

      "Thần..." An bình muốn gọi , những khi nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng củahắn, cũng đột nhiên im lặng, nợ cái mạng? Đây là tình huống gì? !

      bên Tô Cầm đáy mắt lên nụ cười,Thương Địch ơi Thương Địch, ý tứcủa là cuộc đời An Ninh là của , ngươi cũng mơ tưởng nàng sao? Thậtthú vị!

      Vội vàng đuổi kịp Thương Địch, Tô Cầm để lở mắt thời cơ mở miệng, "Ngự ban thưởng mỹ nhân việc..…”"

      Thương Địch nhíu mi, dừng cước bộ, lạnh lùng nhìn cái, ánh mắt đầycảnh báo, lập tức tiếp tục về phía trước , gì, nhưng Tô Cầm cũng làhiểu được ý tứ của , nhất thời nhõm thở dài hơi, xem ra, hôm naynhất đinh dùng đúng chiêu trò rồi, đem tất cả tâm huyết đật người An Ninh,quả nhiên đúng !

      Ba người vào đại sảnh, đột nhiên nghe thấy thanh đau đớn của phụ nữ phátra từ phía sau, An Ninh quay đầu, ngạc nhiên khi nhìn thấy chổ ngàng mới vừa đứng, người phụ nữ nào đó, mũi tên nhọn xuyên qua lông mày của nàng ta,máu tươi theo mặt chảy xuống, cả người liền ngã xuống đất, khuôn mặt kia... AnNinh trong mắt xẹt qua tia ớn lạnh.

      Tứ phu nhân nha Hoàn Xuân Cúc! bà ta theo dõi nàng? A... Ý thức được cái gì đó,

      An Ninh hai tay nắm chặt, đôi mắt sâu thẳm hơn.

      "Xem ra đêm nay yên ổn a!" Thương Địch thản nhiên mở miệng, ánh mắt giống như quét về phía An Ninh, mãn nhãn tìm kiếm.

      Tô Cầm mặt liền đen lại, vừa rồi dọc theo đường An Ninh bình tĩnh dị thườnglàm cho tất cả tâm tư của đặt lên người nàng, lại dự tính, bị người khác theo dõi!

      "Thần vương điện hạ, An Ninh trước cáo lui." An bình bình tĩnh phúc phúc thân,nàng biết ở Hầu phủ loại nữ nhân nhất thế này rất phổ biến, nàng tin tưởng, chưađầy nén nhang, bọn họ nhất đinh đuổi tới nơi đây.

      Theo dõi tính kế nàng, nàng lại làm sao để cho bọn họ như ý?

      "Ngươi sợ?" mày rậm của Thương Địch khẽ nhếch, nhìn thẳng vào mắt An Ninh.

      An Ninh giật mình, cười lạnh, sợ? Tại sao phải sợ sài lang hổ báo tại An Bình hầu phủ? Bất đầu từ thời khắc trọng sinh, nàng chưa biết sợ là gì!

      "An Ninh là lo lắng 'Tơ bông tiểu trúc' thanh nhã này bị phá hủy." Nơi này là địaphận của trưởng công chúa Chiêu Dương, đối với Thương Địch mà nơi hếtsức quang trọng, sợ là dễ dàng quấy rầy.

      "A... có người dám phá hủy nơi này." Thương Địch vuốt ve ngọc bội bên
      hông, đem câu kia của An Ninh để trong mắt, "Ta nhưng ra muốn nhìn, ai dám!"

      Mềm giọng điệu, nhưng mỗi chữ lại như phen đao nhọn, khí thế sắcbén.

      An Ninh liễm hạ mặt, hề nhún nhường, nếu như vậy, nàng liền ở chỗ nàychờ đợi người của Hầu phủ!

      Dương Mộc Hoan theo cùng Xuân Cúc từ trước ước định ký hiệu, mang theo An Như Yên chờ người ở bên ngoài phủ.

      An Như Yên nhìn tơ bông tiểu trúc trước mắt, hừ, quả nhiên là nơi hoàng hảođể đương vụng trộm, nơi này rộng lớn, nếu cẩn thận tìm, đúng làkhông dễ phát , nếu An Ninh thực cùng kia nam nhân ở bên trong này,mặc kệ đương vụng trộm là là giả, nàng bóc từng lớp da của An Ninh!

      Khóe miệng gợi lên ý định tàn nhẫn, An Như Yên giọng lạnh phân phó, " mởcửa, nhìn xem nhị tiểu thư có hay bên trong."

      Dĩnh Thu đến trước cửa, chút do dự đẩy cửa ra, thanh vang lên trongbóng tốt có gì đó bất thường kỳ lạ, xuyên thấu qua môn phi, mọi người đều hướngtrong sân, cả người cảm thấy ớn lạnh, nhìn nữ nhân nằm trong vũng máu ......

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 30: ra tay quá nặng, tứ phu nhân đẻ non


      edit:yuki_piano
      beta:như nhã tiểu thư


      biết vì sao, Dĩnh Thu trong lòng xẹt qua tia sợ hãi, liếc mắt nhìn các gia đinh và nha hoàn bên cạnh, " nghe đại tiểu thư phân phó sao? Còn vào!"

      Dĩnh Thu thân là nàh hoàn thân cận của đại tiểu thư , ở trong phủ xưa nay tài trí hơn người, lời của nàng, ai dám nghe? Có số hạ nhân muốn lấy lòng nàng, chút suy nghĩ liền bước vào sân, mới vừa được vài bước,thân hình mới di chuyển chút, liền thấy loạt mũi tên bắn ra , bọn họ căn bản kịp phản ứng, liền bị ghim nguyên tại chỗ.

      Thấy thân người của những người đó bất động làm cho An Như Yên và Dương Mộc Hoan nhíu nhíu mày. An Như Yên ở ngoại viện biết tình trạng, vội vàng quăng cho Dĩnh Thu ánh mắt, ý bảo nàng tự mình nhìn xem, Dĩnh Thu lạnh rung tiêu sái tiến vào sân, thân thể vừa đụng đến nha hoàn đứng phía trước cái, phanh tiếng, nha hoàn liền té mạnh mặt đất...

      "A..."

      Tiếng vang hoảng sợ vang lên, lập tức mấy cổ thi thể của hạ nhân lục tục ngã xuống đất, trước ngưc mỗi người cắm chi lợi kiếm, đánh thẳng đến yếu điểm.

      An Như Yên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng khỏi lui từng bước, những nha hoàn kia đều mất mạng, viện này rốt cuộc có cái gì cổ quái? Trực giác cho nàng, tiếp tục lưu lại là nguy hiểm , nhưng là,nghĩ đến An Ninh có thể ở trong viện, nàng liền cam lòng rời .

      Ngay lập tức, bóng đen lên, đứng ở giữa sân, "Hơn nửa đêm tự tiện vào nhà người khác, các vị rốt cuộc muốn làm gí a?”

      Dương Mộc Hoan nhãn tình sáng lên, chính là nam nhân này! Chính là nam nhân này vừa rồi ở Hầu phủ bắt An Ninh, tấm lưng kia nàng nhớ lầm, nhìn nhìn An Như Yên, "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư sợ là ở bên trong a!"

      Dương Mộc Hoan vừa ra, trong lòng An Như Yên lại kiên định, tiến lên từng bước, dung ngữ điệu ôn nhu chậm rãi mở miệng, "Tiểu nữ tử là tới tìm nhị muội nhà ta..."

      Vừa mới xong, chỉ thấy trước mắt có cái bóng dáng chợt lóe, ba tiếng, An Như Yên thân thể lảo đảo cái, mặt trúng ngay cái tát, người nọ muốn đứng ở trước mặt chính mình , An Như Yên tức giận đại thịnh, người này dám đánh An Như Yên nàng!

      muốn phát tiết, vừa nhấc mắt, nhìn đến gương mặt bất cần đời kia, liền bất động tại chỗ.

      Tô Cầm? ! Làm sao có thể là sát tinh này?

      "Tìm nhị muội nhà ngươi, chạy đến địa phương của ta làm cái gì?" Tô Cầm nhíu mày, vừa rồi bạt tai kia in lại mặt nàng năm ngón tau, nữ nhân này da thịt mịn màng, lại khơi dậy nổi lòng thương tiếc của nam nhân, dung cái tát tiếp đón nàng, này cũng tệ lắm!

      Dứt lời, lại là bạt tai qua, An Như Yên còn chưa kịp phản ứng, khóe miệng chảy ra máu tươi, trong lòng tích tụ cỗ tức giận, này Tô Cầm, bất quá ỷ vào có Thần vương làm chỗ dựa của , dám đối nàng An Như Yên động thủ!

      Nhưng là, nghĩ đến Thần vương, An Như Yên lại chỉ có thể áp chế tức giận, dám biểu ra ngoài, cắn răng nhẫn, "Tiểu nữ tử lo lắng nhị muội, cho nên..."

      Tô Cầm xem bộ dáng chịu đựng phẫn hận của nàng, trong lòng nhất thời cảm thấy phá lệ vui sướng, đánh đến nghiện, đợi nàng xong, lại là bạt tai, ba tiếng, so với vừa rồi còn nặng hơn, "Hừ, buổi tối như thế này , ý tứ của tiểu thư chớ phải là ta Tô Cầm cùng nhị muội của ngươi có tư tình, thừa dịp nửa đêm cùng nàng ở viện này thâu hoan thành? Ta thấy các ngươi là tới bắt kẻ thông dâm !"

      An Như Yên lảo đảo cái, vài cái tát làm cho nàng hiểu, gương mặt trắng noãn sớm sưng đỏ rộp lên, bỏng rát đau đớn, trong lòng tức giận càng tăng lên, bị Tô Cầm đoán trúng tâm tư, mâu quang vi thiểm, cũng là biết nên phản bác như thế nào.

      Nàng chính là tới bắt gian , chính là An Ninh khi nào thông đồng cùng Tô Cầm? Nếu là Tô Cầm, chẳng phải là cho An Bình trượng phu tốt sao?

      được, Tô Cầm sát tinh này, ở Đông Tần quốc địa vị còn , nàng lại có thể nào làm cho An Ninh nhận được chuyện tốt như thế này?

      bên tứ phu nhân Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Như Yên vô duyên vô cớ trúng vài cái cái tát, tuy rằng vui sướng khi người gặp họa, nhưng nàng cũng là có dự cảm bất hảo, vốn tưởng rằng đêm nay có thể lợi dụng An Như Yên hướng người An Ninh hắt nước bẩn, chỉ cần thanh danh An Ninh bị hủy, là có thể đả kích đến Lưu Hương Liên , nhưng là, tình giống như đơn giản như vậy.

      Hít hơi sâu, Dương Mộc Hoan quyết định lặng lẽ đào tẩu, nhưng mới vừa ra từng bước, sau lưng liền truyền đến thanh của Tô Cầm .

      "Vị phu nhân này cũng là tới bắt gian sao?" Tô Cầm nhíu mày, nghĩ đến lời của An Ninh mới vừa rồi, thong thả bước đến bên cạnh tứ phu nhân , "Phu nhân, nhanh như vậy mà ngươi muồn rồi, chẳng lẽ muốn cho vị tiểu thư này gánh vác hậu quả sao mình sao?"

      An Như Yên mâu quang rùng mình, hung hăng trừng sang Dương Mộc Hoan, nàng thế nhưng nghĩ bỏ lại nàng, người trốn!

      Tô Cầm đem phản ứng của hai người xem ở trong mắt, liễm hạ mi mắt, đáy mắt quang hoa vi thiểm, "Vị phu nhân này cũng thể , ngươi gì đó còn ở trong viện đâu, như thế nào có thể như vậy rồi?"

      Tô Cầm nâng tay chỉ các vị trí ở trong viện, tứ phu nhân cùng An Như Yên đồng thời theo tay nhìn lại, ràng thấy cái nha hoàn Hầu phủ bị đóng đinh ở núi giả , hai mắt mở to, người nọ phải người khác, đúng là Xuân Cúc!

      Tứ phu nhân trong lòng run lên, hai chân phát run, Xuân Cúc nàng... chết?

      "Người nọ là nhị muội của tiểu thư sao?" Tô Cầm tựa tiếu phi tiếu, ám chỉ rằng, "Nếu đúng như vậy đem nàng mang ! Ta nấp ở nơi này các ngươi cũng có thể tìm được tiểu thư rất có bản lĩnh !"

      An Như Yên hiểu được, nhớ tới mới vừa rồi chính mình là theo Dương Mộc Hoan cố ý vô tình dẫn đường, mới đến nơi này, Xuân Cúc lại là nha hoàn của Dương Mộc Hoan, hay là hết thảy chuyện này đều là Dương Mộc Hoan làm trò quỷ?

      Chính vào lúc này, Dĩnh Thu vội vàng tiến lên, đến bên tai An Như Yên gì đó, An Như Yên sắc mặt càng thêm khó coi, quả nhiên là Dương Mộc Hoan tính kế.

      Nghĩ đến chính mình mới vừa rồi hứng vài cái tát của ai kia, An Như Yên cũng bất chấp Tô Cầm ở đây, hai lời tiến lên, cước đạp vào bụng của Dương Mộc Hoan

      "Tốt! Ngươi cái đồ tiện nhân hiểm sảo trá!”

      Lực đạo mạnh mẽ làm cho Dương Mộc Hoan ngã mặt đất, bụng truyền đến trận đau nhức, gặp vẻ mặt tức giận của An Như Yên lại hướng nàng vọt tới, trong lòng tức giận, nhịn đau đứng dậy, bắt lấy An Như Yên đá tới cước, hung hăng lôi kéo, nhất thời, An Như Yên bị quăng ngã xuống đất.

      Hừ, ngày thường ở trước mặt An Như Yên khúm núm , nhưng cũng có nghĩa là nàng là dễ chọc !

      Nàng nếu đánh trả, An Như Yên sợ là thực đem nàng trở thành người hiền lành !

      "Ngươi... Ta liều mạng với ngươi!" An Như Yên gặp Dương Mộc Hoan thế nhưng đánh trả, lại chịu nổi lửa giận, đứng dậy liền cùng Dương Mộc Hoan xoay đánh cùng chỗ, hai người làm gì còn bộ giáng tiểu thư đài các của ngày thường, đối với đối phương quyền đấm cước đá, liền ngay cả nha hoàn khuyên can đều sợ hãi bị lan đến, dám tiến lên.

      Tô Cầm nhìn hình ảnh hai người chật vật đem đối phương đặt ở dưới thân cuồng ẩu, khóe miệng khỏi trồi lên tia chán ghét, nhưng đáy mắt cũng là lên đạo hào quang, giương mắt nhìn về phía trong viện nơi lầu các, biết mới vừa rồi châm ngòi ly gián biểu có hay làm cho An Ninh vừa lòng, bất quá lại biết, An ninh đối với tính tình của hai nữ nhân này là thấu hiểu sâu ắc!

      lầu các, An ninh nhìn thấyxa xa tình huống phía dưới , khóe miệng khẽ nhếch, tứ phu nhân muốn lợi dụng An Như Yên đến hủy thanh danh của nàng, nàng đứng giữa hưởng lợi xem kịch vui, vậy nàng liền tương kề tựu kế, xúc khiến các nàng hai người loạn đánh, xem bộ dáng hai người xoay đánh cùng chỗ , đổ là vui sướng!

      "Ngươi chỉ có mười bốn tuổi?" Thương địch con ngươi lợi hại vi thiểm.

      An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, lớn mật cùng thương địch đối diện, "chắn chắn."

      Nàng tuy là người trọng sinh, nhưng thân thể chỉ có mười bốn tuổi, điểm này, ai cũng nhìn ra manh mối!

      Thấy ý cười trong con ngươi của nàng, khóe miệng cũng nhếch lên tia nhu hòa tựa như cười cungc như ?

      Mà lúc này ở ngoại viện hô ra tiếng, "A... Máu…..Tứ phu nhân... Máu..."

      Tứ phu nhân sắc mặt sớm tái nhợt, làn váy màu trắng nhuộm đỏ tươi, Dương Mộc Hoan cảm nhận được theo giữa hai chân chảy ra gì đó, liện hoảng sợ rối loạn tay chân, thê lương kêu to, "Đứa ... Hài tử của ta..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :