1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108.3


      Đại phu nhân ràng là cho Tần Ngọc Song chút mặt mũi nào, nếu hôm nay muốn bị quấy rầy, đại phu nhân liền đơn giản bái lạy phạt tổ ba cái sau đó lập tức đứng dậy nhưng bởi vì vừa mới quỳ trong thời gian dài nên chỗ chân liền nhức mỏi, đứng dậy có chút khó khăn.


      Tần Ngọc Song tay mắt lanh lẹ tiến lên đỡ lấy bà, "Đại tỷ a, ta biết tỷ lo lắng cho Yên Nhi nhưng Yên nhi cát nhân đều có thiên tướng, tỷ chớ để bản thân thêm mệt mỏi khiến cho Ngọc Song cũng rất lo lắng."


      "Hừ, ngươi lo lắng? Ngươi sợ là ước gì như vậy ? Ngươi ước gì tốt nhất là ta chết như vậy mới thỏa nguyện tâm ý của ngươi nhưng Tần Ngọc Song à, ta cố tình chết, ngươi có năng lực gì đến làm khó dễ được ta?" Đại phu nhân gằn từng tiếng, mỗi từ mỗi câu đều mang theo mũi nhọn, sau khi ổn định thân thể liền đẩy tay Tần Ngọc Song ra, Tần Ngọc Song giả mù sa mưa, bà xem còn thiếu sao? Hôm nay tìm đến bà chắc là có iệc ! Đừng tưởng rằng Tần Ngọc Song thừa dịp tại bà nghèo túng là có thể đem bà ngăn chặn, tại cái Hầu phủ này, Lưu Hương Liên bà thủy chung đều là phu nhân chính thất, đối với cái loại tinh tác loạn này bà sớm hay muộn thu phục hết.


      Đại phu nhân bài xích ràng như vậy, nếu là trước kia Tần Ngọc Song chắc chắn nhẫn nại được, dù là giờ phút này trong lòng của nàng cũng đầy tràn phẫn nộ, thầm nghĩ: Lưu Hương Liên ngươi tính cái gì !


      Nhưng nghĩ đến mục đến đến Cẩm tú các của mình hm6 nay, Tần Ngọc Song áp chế tức giận trong lòng, lập tức đuổi kịp bước chân của đại phu nhân, "Đại tỷ, xem tỷ cái gì kìa?"


      " cái gì? Tiếng người! Ngươi nghe hiểu sao?" Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, hôm nay Tần Ngọc Song đến đây lại có thái độ quay ngoắc 180 độ với bà, chồn chúc tết gà liền là có lòng tốt gì, trong lòng đoán ý đồ của nàng ta, ngoài miệng lại muốn thừa cơ hội này cho Tần Ngọc Song chút giáo huấn.


      Sắc mặt Tần Ngọc Song nhất thời cứng đờ, ngực bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng,Lưu Hương Liên này, nếu phải nàng có việc muốn nhờ nàng mặt nóng dán vào mông lạnh để tự tìm tức giận đâu! Hút hơi sâu, Tần Ngọc Song dùng khí lực lớn mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại, mặt kéo ra nụ cười, thấy đại phu nhân sắp bước ra khỏi phật đường liền theo "Đại tỷ, ta biết tỷ vẫn còn giận Ngọc Song, nhưng lúc này cũng phải là thời điểm để tức giận, tại đối đầu với kẻ địch mạnh, hai tỷ muội chúng ta cần phải liên thủ nhất trí đối ngoại, như thế nào có tự loạn trận tuyến từ bên trong?"


      Đại phu nhân liếc nàng cái liền đoán được mục đích hôm nay đến của Tần Ngọc Song, liễm liễm mi, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, "Cái gì đại địch? Ta tại bị nhốt trong Cẩm Tú các này còn quản gì đến những chuyện bên ngoài?"


      "Đại tỷ, cũng thể như vậy, lão gia bất quá là tức giận nhất thời sớm hay muộn cũng thả tỷ ra, dù thế nào nữa trong Hầu phủ này chính thất phu nhân vẫn là đại tỷ nha!" Tần Ngọc Song vội vàng , ánh mắt cẩn thận nhìn đại phu nhân, vẻ mặt lấy lòng cười cười.


      Đại phu nhân mâu quang vi thiểm, "Chính thất phu nhân như thế nào? Tất cả phải quyền lực của đương gia chủ mẫu chẳng phải đều ở trong tay ngũ muội sao!"


      Sắc mặt Tần Ngọc Song cứng đờ, nghĩ tới nàng lấy lòng như vậy mà con tiện nhân Lưu Hương Liên này còn giả vờ ở đây kiểu cách, muốn tát cho bà ta cái, Lưu Hương Liên là cố ý muốn làm khó nàng, nàng làm sao có thể nhìn ra? Nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn , kéo kéo khóe miệng, "Đại tỷ, tỷ muội chúng ta cũng phải người ngoài, đại tỷ thủy chung là đại tỷ, quyền lực ở tay Ngọc Song, Ngọc Song cũng thể làm tốt mọi chuyện lớn trong phủ, chờ lão gia thả tỷ ra ngoài, muội liền với lão gia đem chìa khóa cùng con dấu giao lại cho tỷ, tỷ xem như vậy có được ?"


      Lời tuy như thế nhưng trong lòng lại có ý định khác, thứ nằm trong tay nàng nàng làm sao có thể giao ra được? Nàng cũng phải ngốc tử! Lưu Hương Liên muốn đoạt lại quyền lực của đương gia chủ mẫu vậy cũng phải chờ cho bà ta được thả ra ngoài cái , đến lúc đó cũng biết là ngày tháng năm nào nữa!


      Nhưng những tâm tư này nọ của nàng ta làm sao có thể qua được mắt của đại phu nhân? Hai người ở chung nhiều năm, mấy thủ đoạn này của Tần Ngọc Song đại phu nhân tự nhiên là nhìn thấu triệt, nghe nàng như vậy, mặt đại phu nhân tuy rằng cười tươi hơn nhưng bất quá nụ cười kia lại thập phần quỷ dị, lạnh lùng , "Tần Ngọc Song, ngươi coi ta là người dễ bị lừa gạt sao? Ngươi suy nghĩ cái gì chẳng lẽ ta lại biết sao?"


      Sắc mặt Tần Ngọc Song phút chốc lại trầm xuống, rốt cuộc nàng ta nhẫn nhịn được, rống lên, "Lưu Hương Liên, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"


      Lưu Hương Liên thấy nàng khôi phục lại thái độ bình thường, khóe miệng liền gợi lên chút khinh thường, hừ, muốn cùng bà lá mặt lá trái, Tần Ngọc Song còn chưa đủ tư cách!


      "Ta muốn thế nào? Ngũ muội à, có câu là giấy trắng mực đen, thế này mới có bằng có chứng, ngươi có đúng ?" Đại phu nhân đưa cho Tần Ngọc Song ánh mắt đầy thâm ý, đắc ý trong mắt càng thêm nồng đậm.


      "Ngươi tin ta?" Tần Ngọc Song vô ý thức nắm chặt bàn tay, Lưu Hương Liên này quả thực chính là nham hiểm!


      "Đúng vậy, ta chính là tin ngươi, hơn nữa, ngươi đáng giá để ta tin tưởng sao?" Đại phu nhân chút che dấu vạch ra vẻ mặt hèn mọn của Tần Ngọc Song, khi nhìn thấy biểu tình mặt Tần Ngọc Song bà càng thêm phấn khích, trong lòng tràn đầy đắc ý.


      Tần Ngọc Song sắp tức đến chết, xoay người bước nhanh ra ngoài phòng, hừ, nàng mới thỏa hiệp với con tiện nhân Lưu Hương Liên này!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108.4


      Đại phu nhân nhìn bóng dáng của nàng liền nhíu nhíu mày, nàng ta hôm nay đến phải là muốn mượn sức của mình sao? Sao lại có kiên nhẫn như vậy, bà mới chỉ có làm khó dễ chút nàng ta liền rút lui nhanh lẹ như vậy ? Muốn gọi nàng ta lại ,dù sao mới vừa rồi Tần Ngọc Song câu sai chính là cả hai người đều có chung địch nhân, giờ nhất trí đối ngoại, cùng nhau hợp tác nghi ngờ gì là hành động tốt nhất, trong lòng Tần Ngọc Song muốn kết liên minh với bà, lợi dụng chủ ý của bà, bà làm sao lại muốn làm chứ?


      giờ bà bị giam trong cẩm tú các, muốn ra cũng được làm sao có thể đối phó được với vị tam phu nhân kia, bản thân bà cũng muốn ra lệnh cho lục phu nhân Tuyết Nhi kia nhưng con tiện nha đầu kia hồi lâu đều có tin tức, mỗi lần tới nơi này hội báo tiến triển đều hé ra gương mặt khổ sở, muốn trông cậy vào Tuyết Nhi sợ là thể trông cậy được nhưng nếuTần Ngọc Song cùng mình kết thành liên minh, như vậy, chẳng khác nào là bà có thêm bàn tay.


      Nhưng nếu để chính mình mở miệng lấy tính tình của Tần Ngọc Song lại sợ nàng ta lại kiểu cách kiêu ngạo điều này khiến cho trong lòng đại phu nhân cũng là trận rối rắm, thầm hối hận, chính mình mới vừa rồi nên quá mức như vậy, bà chỉ là muốn cho Tần Ngọc Song ít giáo huấn mà thôi, nhưng tại lại... Vì hối hận nên lông mày đại phu nhân thể giãn ra, nhưng lúc này thể dự đoán được là Tần Ngọc Song lại vòng trở lại, đổi lại vẻ mặt đầy ý cười đến trước mặt đại phu nhân "Đại tỷ, nếu đại tỷ tin tưởng giấy trắng mực đen, vậy Ngọc Song liền lập bảng, đại tỷ thấy thế nào?"


      Đại phu nhân tự nhiên là thập phần vừa lòng, trong lòng lập tức cao hứng lên nhưng mặt lại như trước là bộ dáng xa cách, bây giờ bà xác định nguyện vọng muốn liên mình cùng với bà của Tấn Ngọc Song còn mạnh hơn rất nhiều so với bà, hừ, vừa vặn nếu nguyện vọng của nàng ta mãnh liệt như thế bà lại càng thêm chiếm ưu thế


      "Nếu như vậy, kia liền viết ! Cố đại nương, chuẩn bị giấy và bút mực cho ngũ phu nhân, nhớ phải là giấy tốt." Đại phu nhân dặn dó người bên ngoài, rất nhanh sau đó Cố đại nương liền lên tiếng, bao lâu sau đưa lên giấy và bút cho đại phu nhân .


      Trong lòng Tần Ngọc Song tuy rằng rất cam lòng nhưng giấy và bút mực được đưa lên trước mặt, nghĩ đến chính mình hạ quyết tâm lại nhìn đại phu nhân liếc mắt cái, sau liền cắn răng cái đề xuống mấy chữ giấy.


      Đợi đến khi viết xong, Tần Ngọc Song kéo ra nụ cười, "Cái này đại tỷ vừa lòng ?"


      "Vừa lòng, tự nhiên là vừa lòng, bất quá, vừa lòng cũng phải đợi ngũ muội ấn lên dấu tay sau." Đại phu nhân mới vừa rồi tìm được điểm mấu chốt của Tần Ngọc Song nên giờ lại càng thêm kiêng nể gì.


      mặt Tần Ngọc Song đen đến mức thể đen hơn được nữa, nụ cười mặt cũng run lên nhưng vẫn dựa theo lời của đại phu nhân ấn xuống dấu tay, trong lòng đem Lưu Hương Liên nguyền rủa trăm ngàn lần, hừ, chờ nàng lợi dụng bà ta đối phó với vị tam phu nhân kia xong xem nàng như thế nào thu thập Lưu Hương Liên.


      Mấy ngày nay từ sau khi tam phu nhân trở về Hầu phủ, lão gia chưa lần nhìn nàng ta, ngày thường cũng gần như là nhìn thấy mặt của lão gia, nàng ngẫu nhiên chủ viện tìm lão gia nhưng gia đinh ngoài viện lại cho nàng vào, đứng ở ngoài nàng chỉ có thể nghe thấy thanh cười đùa của tứ tiểu thư Niệm Nhi cùng với giọng che chở dịu dàng của vị được An Bình hầu gia che chở, tam phu nhân.


      Nàng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy cũng là cực hạn, từ sau cái ngày nàng lợi dụng Tuyết Nhi mang canh độc đến cho tam phu nhân thất bại nàng liền vẫn luôn rối rắm nên diệt trừ mầm tai họa tam phu nhân này như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui biện pháp tốt nhất đó là cùng đại phu nhân kết minh, thủ đoạn của đại phu nhân nàng từng chịu qua, chỉ cần đại phu nhân hiến kế có lẽ các nàng có thể đem tam phu nhân trừ bỏ đoạt lại quyền chủ động.


      Tần Ngọc Song nghĩ, ánh mắt lại thản nhiên nhìn đại phu nhân, vì đối phó tam phu nhân, nàng bỏ xuống niềm kiêu ngạo,bỏ xuống mối hận với đại phu nhân mà đến cầu đại phu nhân dù rất bực dọc nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt cúi đầu nghe theo ở trước mặt bà ta , chỉ hy vọng là có tác dụng tốt rồi.


      Đại phu nhân nhìn từng từ mà Tần Ngọc Song viết xuống, vừa lòng gật đầu sau khi đem chứng từ thu lại liền quét mắt nhìn Tần Ngọc Song liếc mắt cái, "Ngũ muội, ngươi tìm đến ta là có chuyện gì? ."


      Tần Ngọc Song thở dài hơi, ngồi xuống bên cạnh đại phu nhân nhưng vừa ngồi xuống, ánh mắt đại phu nhân liền rét lạnh, ý thức được cái gì Tần Ngọc Song liền đứng dậy, cứ như vậy đứng ở bên cạnh đại phu nhân như nha hoàn bình thường,cúi đầu "Đại tỷ, mới vừa rồi Ngọc Song cũng , chúng ta cần nhất trí đối ngoại, Ngọc Song suy nghĩ, vị tam phu nhân kia đoạt sủng ái của lão gia, chúng ta nếu làm như thấy vậy đến lúc đó vị trí phu nhân chính thất của đại tỷ sợ cũng còn. Cho nên..."


      Tần Ngọc Song liễm liễm mi thấy sắc mặt đại phu nhân khi nghe câu đó cũng trầm xuống, đáy mắt của Tần Ngọc Song xẹt qua đạo hào quang, tiếp tục , "Cho nên, Ngọc Song muốn mời đại tỷ cùng Ngọc Song liên minh nghĩ kế sách đến đối phó tam phu nhân."


      "Nga? Cùng nhau đối phó tam phu nhân? Ngươi cũng biết, lão gia đem tam phu nhân trở thành bảo bối của mình, nếu có người đối với nàng ta bất lợi nếu để lão gia biết được biết lãnh cái kết cục gì?" Đại phu nhân bưng lên ly trà trong tay từng ngụm từng ngụm uống vào.


      "Cho nên chúng ta nên lập kết sách vẹn toàn, chu đáo, nhất định phải vừa loại trừ tam phu nhân nhưng lại thể để lại chút dấu vết nào nếu có manh mối bị lão gia điều tra ra , chúng ta còn có người để đổ lỗi, phải sao?" khóe miệng Tần Ngọc Song khẽ nhếch, đáy mắt mơ hồ lóe lên tia ác độc.


      "Ai?" Đại phu nhân nhíu mày, động tác uống trà cũng dừng chút.

      Chương 108.5



      "Lục phu nhân! Đại tỷ, muội biết lục phu nhân là người của đại tỷ nhưng nếu lưu lại nàng ta cũng chẳng có tác dụng gì phải sao? Đương nhiên, muội cũng chỉ như vậy để ngừa vạn nhất, nếu lục phu nhân được, chúng ta cũng có thể dẫn tới người nhị tiểu thư " Ánh mắt Tần Ngọc Song chuyển động , trong lòng đại phu nhân để ý là cái gì, nàng tuy biết hết nhưng cái vài chuyện cũng hiểu được , đại phu nhân luôn luôn coi nhị tiểu thư như cái đinh trong mắt.


      Quả nhiên, khi Tần Ngọc Song nhắc tới đem mọi chuyện đổ lên người An Ninh ánh mắt đại phu nhân ràng sáng hơn vài phần, Tần Ngọc Song cẩn thận lưu ý nên tự nhiên là có bỏ qua phản ứng này của bà, khóe miệng giơ lên nụ cười đắc thắng xem ra vẫn là dùng nhị tiểu thư đến kích đại phu nhân mới có hiệu!


      "Ai, tỷ xem, mệnh của nhị tiểu thư quá tốt làm cho người khác hâm mộ, Thần vương thương nàng ta, ngay cả Ly vương điện hạ cũng là tâm tâm niệm niệm muốn cưới nhị tiểu thư phải sao? Bất luận nàng ấy lựa chọn gả cho người nào cũng nắm chắc chức vị vương phi rồi!" Tần Ngọc Song nhìn sắc mặt của đại phu nhân cố ý .


      Tay Đại phu nhân nắm ly trà chặt sau đó đặt mạnh ly trà lên bàn, vẻ mặt sắc bén hừ lạnh , "Hừ, muốn lập gia đình? Muốn làm chính quy vương phi? Ta muốn xem mệnh của nó có phải như vậy!"


      Nụ cười của Tần Ngọc Song càng thêm sáng lạn " như vậy, đại tỷ là đồng ý với ý kiến của Ngọc Song?"


      Đại phu nhân liếc nàng ta cái, "Ngũ muội, lúc trước ta cũng , ta thể bước ra khỏi cẩm tú các này, cho nên hết thảy đều phải nhờ đến muội muội lo rồi."


      "Đây là tự nhiên, đại tỷ yên tâm liền tốt." Tần Ngọc Song rốt cục cũng đạt được mục đích, trong lòng thống khoái đến cực điểm, "Đại tỷ là người thông minh biết có ý kiến gì về kế sách của chúng ta?"


      Thần sắc Đại phu nhân vi liễm, tay lần hạt, tay chống trán giống như trầm tư, Tần Ngọc Song cũng đứng ở bên người bà dám quấy rầy hay chậm trễ, trong lòng cầu nguyện , đại phu nhân cần phải nghĩ ra cái mưu kế tốt để trừ bỏ được tam phu nhân kia mới là tốt.


      Rốt cục, đại phu nhân cũng nở nụ cười, nhãn tình sáng lên, Tần Ngọc Song cũng vui mừng lên, "Đại tỷ, là có biện pháp ?"


      Đại phu nhân ho tiếng liếc Tần Ngọc Song cái, ánh mắt kia có chút quái dị,


      "Có, tự nhiên là có."


      "Nga? Vậy đại tỷ nhanh lên, Ngọc Song cấp tốc chuẩn bị." Tần Ngọc Song vội vàng , bất quá ánh mắt kia của đại phu nhân cũng làm cho nàng cảm thấy là lạ , nhưng cũng biết đúng ở chỗ nào.


      Đại phu nhân ý bảo nàng đưa lỗ tai lại đây, sau đó liền đem kế hoạch của bà cho Tần Ngọc Song nghe, Tần Ngọc Song nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống nhưng rất nhanh ánh mắt liền sáng ngời.


      "Đại tỷ, vẫn là đầu của tỷ dùng tốt." Tần Ngọc Song ca ngợi , đại phu nhân quả hổ là đại phu nhân, ngay cả kế hoạch độc ác như vậy cũng có thể nghĩ ra, nghĩ đến tam phu nhân trong lòng Tần Ngọc Song liền tràn đầy tự tin giống như có thể nhìn thấy thảm cảnh của tam phu nhân.


      "Ngũ muội khen trật rồi." Đại phu nhân nhìn nàng cái, thầm nghĩ, Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, ngươi làm sao có thể biết độc kế này ngay lúc đầu là ta định dùng để đối phó ngươi nhưng lại nghĩ tới cuối cùng lại dùng để trừ bỏ tam phu nhân, bất quá bất luận là dính phải ai người đó cũng chỉ có kết cục!


      "Đại tỷ, vậy Ngọc Song quấy rầy đại tỷ nghỉ ngơi nữa, ngày khác Ngọc Song lại đến thăm tỷ." Tần Ngọc Song phúc phúc thân, giờ đạt được mục đích nàng liền muốn ở lại chỗ này nữa.


      Đại phu nhân cũng giữ nàng lại nữa, tuy rằng hai người là đồng minh tạm thời nhưng trong lòng các nàng đều biết ràng đó chỉ là đồng minh tạm thời nên cũng thể thay đổi được cục diện đối lập giữa các nàng, hai người đều quen nhìn đối phương, đều muốn đem đối phương dẫm nát dưới chân.


      Đại phu nhân nhìn bóng dáng của Tần Ngọc Song, con ngươi ác độc lại thoáng ra, nếu nguyên bản kế sách này dùng để đối phó Tần Ngọc Song nay lại muốn dùng để đối phó tam phu nhân, như vậy bà cũng nên cẩn thận suy nghĩ, chờ sau khi trừ bỏ được tam phu nhân nên đối phó như thế nào với Tần Ngọc Song .


      Người thắng cuối cùng chỉ có thể là mình Lưu Hương Liên nàng thôi!


      Mà lúc này đại phu nhân biết, sau khi Tần Ngọc Song bước ra khỏi cẩm tú các cũng có bóng dáng bé lặng lẽ tránh được mọi người, cũng ra cẩm tú các,bóng dáng kia sau khi ra khỏi cẩm tú các liền vòng vo trong phủ cuối cùng lại chuyển đến bên ngoài Thính Vũ hiên, thấy bốn bề vắng lặng bóng dáng kia mới chút do dự tiêu sái tiến vào Thính Vũ hiên.


      Người nọ phải người khác chính là lục phu nhân Tuyết Nhi, nàng vốn là muốn đến xem đại phu nhân nhưng ngờ trong lúc vô tình lại nghe được hai người chuyện, sau khi nghe thấy ngũ phu nhân nếu mọi chuyện đổ bể liền đem tất cả ội danh đổ lên đầu nhị tiểu thư và nàng, lục phu nhân trừ bỏ cảnh giác còn có cảm giác cực kỳ tức giận.


      Lúc này nàng mới đem toàn bộ những gì mình nghe thấy được lại với An Ninh, An Ninh nghe xong tự thuật của nàng, mi tâm liền nhíu chặt lại, "Hay cho cái đại phu nhân, hay cho cái ngũ phu nhân!"


      "Các nàng sao lại ác độc như vậy! Muốn ám hại tam phu nhân bây giờ còn muốn ám hại tiểu thư cùng ta." Trong lòng lục phu nhân tràn đầy tức giận, trong ánh mắt như bốc lên ngọn lửa hừng hực.


      "Có thể nghe được kế sách của các nàng ?" An Ninh liễm mi, các nàng có phải muốn hãm hại tam phu nhân hay nàng cũng có tâm tư quản, nàng chỉ phụ trách xem kịch vui liền tốt nhưng nếu là phải tình lại liên lụy đến đầu nàng cùng Tuyết Nhi, như vậy An Ninh nàng ngồi mặc kệ.


      Trơ mắt nhìn các nàng tính kế hại chính mình, nàng sao có thể phản kích?


      " được, đại phu nhân ở bên tai ngũ phu nhân nên Tuyết Nhi cũng có nghe thấy ràng nhưng nhìn phản ứng của họ xem chừng ngũ phu nhân cực kỳ xem trọng kế sách này của đại phu nhân” Tuyết Nhi lại chi tiết, sau đó giống như nghĩ đến cái gì, Tuyết Nhi lại tiếp tục mở miệng, "Tiểu thư, mấy ngày tới Tuyết Nhi lưu ý chặt chẽ hành động của ngũ phu nhân, có lẽ có thể từ đó phát giác ra ít manh mối."


      An Ninh vừa lòng gật đầu, tại Tuyết Nhi làm việc có chút thành thạo, mặt cũng xuất nụ cười, hướng tới Tuyết Nhi , "Nhất định phải cẩn thận chút, đừng khiến cho Tần Ngọc Song phát ra cử chỉ khác thường của ngươi bằng với tính tình của Tần Ngọc Song nàng ta bỏ qua cho người cản trở kế hoạch của nàng ta."


      "Dạ, Tuyết Nhi hiểu được, Tuyết Nhi nhất định cẩn thận ." Tuyết Nhi kiên định gật đầu.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108.6




      Mấy ngày tiếp theo An Bình hầu phủ cực kỳ yên tĩnh nhưng An Ninh biết đây là yên bình trước bão táp, đại phu nhân cùng ngũ phu nhân liên thủ tính kế tam phu nhân như vậy biết người cuối cùng thắng là ai, chưa tới cuối cùng, ai cũng thể đoán được.


      An Ninh từ chỗ Phi Phiên cũng biết được tin, bên trong chủ viện hình như có cao thủ nấp ở nơi bí mật bảo hộ mà cũng chỉ có người, An Ninh càng giật mình, lúc trước trong chủ viện của An Bình hầu gia ngay cả gia đinh cũng chi đến cao thủ nhưng bây giờ lại xuất , thú vị! Như vậy những cao thủ này là nghe theo mệnh lệnh của ai ?


      ngày này, An Ninh cũng nhận được thư của Vân Cẩm biểu ca liền mang theo Bích Châu chuyến đến Lâm Lang hiên nhưng khi đến nàng cũng dùng thân phận nhị công tử,khi đến nơi nàng liền phái Bích Châu ở bên ngoài chọn vài thứ còn bản thân mình vào phòng.


      Uống xong ly trà Vân Cẩm liền đến, sau lần Minh Nguyệt công chúa sai người phóng hỏa hậu viện bát trân các Sùng Chính đế liền đáp ứng toàn lực tu sửa, vì vậy bao lâu sau cũng sửa xong ,các tiểu nhị bị thương cũng lành hẳn, ngoại trừ An Ninh cho họ thêm ít trợ cấp Sùng Chính đế cũng cho ít bạc coi như là an ủi đối với các tiểu nhị này, còn tên tiểu nhị chết kia sau khi được an táng người nhà cũng được đền bù khoản tiền chuyện này mới xem như trôi qua.


      Nay bát trân các lần nữa chính thức buôn bán , đoạn thời gian tiếp tục kinh doanh ngược lại làm cho bát trân các lần nữa sau khi khai trương sinh ý lại tốt vô cùng.


      "Ninh Nhi lượng hoàng kim đầu tiên khai thác ở ngu sơn lấy ra, lần này cũng được bao nhiêu chỉ có năm vạn lượng." Khi Vân Cẩm ánh mắt cũng lấp lánh dị thường, tự mình ngu sơn nhìn chỗ vàng đó, là cực kỳ khả quan


      An Ninh gật đầu, giương mắt chống lại tầm mắt của Vân Cẩm, nàng cũng hiểu được vì sao nhóm đầu tiên chỉ có năm vạn lượng, nàng cũng qua với Vân Cẩm biểu ca đưa lượng hoàng kim đầu tiên cho Sùng Chính đế, tự nhiên đổi ý, năm vạn lượng tuy rằng đối với lượng kim nhu trong ngu sơn mà hoàn toàn là gì nhưng đối với những người khác mà đây phải là lượng .


      vậy Sùng Chính đế chắc vẫn còn nhớ lờ hứa của nàng , khóe miệng giơ lên chút tươi cười, " sai, ngày khác muội đem năm vạn lượng hoàng kim này đưa đến hoàng cung, tự mình muội giao cho hoàng thượng cũng nhớ ghi lại biên lai."


      "Biểu ca hiểu được." ý cười trong mắt Vân Cẩm càng đậm, chuyện Ninh Nhi quyết luôn thập phần chu đáo, như vậy việc phải làm cũng thể làm cho Ninh Nhi thất vọng được, nghĩ đến cái gì thái độ của Vân Cẩm nhất thời trở nên nghiêm túc"Ninh Nhi muội bảo ta thầm nhằm vào sản nghiệp của Lâm gia cùng An Bình hầu phủ, bây giờ mọi việc đều sai biệt lắm, trong đó về bố di, dược liệu trong cửa hàng Lâm gia sợ là xuất vấn đề ."


      "Tốt lắm, Lâm gia sở dĩ có địa vị quan trong trong triều đình và trong mắt hoàng thượng là vì có kinh tế tốt, nếu muốn phá hủy Lâm gia chỉ có thể bắt đầu từ phần gốc, chúng ta phải dùng cách giống như sâu mọt từ từ ăn từ phần gốc rễ, đến ngày nào đó bọn họ tự suy sụp thôi" An Ninh liễm mi, người đứng đầu Lâm gia Lâm Thanh là người lão luyện nhưng khôn khéo, lần trước giết chết Lâm đại thiếu gia quả cho Lâm Thanh kích mạnh nhưng Lâm Thanh cũng chỉ có đứa con trai, trừ bỏ lâm đại thiếu gia ra còn có con vợ kế, vị nhị thiếu gia kia cũng là người khá tài giỏi cho nên nếu muốn đối phó Phó Lâm gia nhất định phải thận trọng cẩn thận.


      "Hy vọng ngày nào đó sớm đến." gương mặt tuấn tú đằng sau mặt nạ của Vân Cẩm tràn đầy chờ mong, nghĩ đến ngày mà Lâm gia bị diệt cũng là ngày mà Vân gia lần nữa xuất ở Đông Tần quốc.


      muốn báo thù, muốn làm cho Lâm gia vì hơn trăm mạng người ở Vân gia mà tế điện, càng muốn cho Vân gia trở thành đệ nhất thế gia tại Đông Tần quốc.


      "Chắc chắn, ngày này xa." Khóe miệng An Ninh dương tươi cười kiên định nhìn về phía Vân Cẩm, đây là mục tiêu duy nhất của bọn họ.


      Sau khi An Ninh nghe Vân Cẩm lại ít việc quan trọng về sản nghiệp, lại phân phó Vân Cẩm chú ý số chỗ, sau đó liền rời khỏi phòng,sau khi bước ra liền nhìn thấy Bích Châu lựa chọn trang sức và son phấn hết sức phấn khởi.


      An Ninh nhìn của bộ dáng của nàng liền với chưởng quầy vài câu, sau đó liền mang theo những thứ mà Bích Châu nhìn trúng ra khỏi Lâm Lang hiên.


      Sau khi khỏi Lâm Lang hiên lúc lâu Bích Châu mới phục hồi tinh thần lại, nhìn mấy thứ trong tay rồi lại nhìn nhìn An Ninh, "Tiểu thư, này..."


      An Ninh liếc mắt cái liền nhìn ra tâm tư của Bích Châu, nha đầu kia chắc là lấy nhiều thứ nên trong lòng có băn khoăn ? Bất quá, nếu Bích Châu thích mấy chuyện nhặt này có là gì?


      đợi Bích Châu xong, An Ninh liền đánh gãy lời của Bích Châu “Muội mỗi ngày đều thức khuya xem sổ sách vất vả như vậy mấy thứ này là muội xứng đáng được nhận."


      "Nhưng là..." Mấy thứ này đều rất quý giá, nàng lớn như vậy còn chưa từng cầm nhiều trang sức và son phấn quý giá như vậy đâu ngoại trừ ngọc bích trâm mà Phi Phiên cho nàng kia


      " có nhưng nhị gì hết ta đáng là đáng? Lấy công lao của muội, mấy thứ này ta còn thấy ít." An Ninh cười , vừa xong phía sau liền truyền đến giọng .


      "Nhị tiểu thư?" Thanh mang theo vài phần chắc chắn và kinh hỉ, theo giọng là tiếng bước chân gấp gáp.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108.7


      An Ninh nhận ra giọng này, tuy rằng số lần kiếp trước gặp mặt nhiều lắm, kiếp này cũng mới gặp mặt có lần nhưng An Ninh có khả năng nhận biết rất tốt, nàng vừa nghe liền biết đây là giọng của ai, An Ninh quay người lại mỉm cười nhìn vị nam tử cao lớn tới, cung kính có lễ phúc thân, "An Ninh gặp qua Dự vương điện hạ."


      "Nhị tiểu thư cần đa lễ, bổn vương làm sao có thể nhận được? Nhị tiểu thư là ân nhân cứu mạng của bổn vương." Người tới là Triệu Chính Dương với bộ quần áo màu xanh, áo mãng bào ngọc đái, giống vẻ phong trần mệt mỏi lần trước khi trở lại kinh thành, giờ phút này ôn hòa lại pha chút khí thế vương giả.


      An Ninh biết Dự vương phải người vong ân phụ nghĩa nhưng biết ơn của đối với nàng vượt qua sức tưởng tượng của nàng, giống như ân nghĩa này được khắc ghi vào trong óc của , An Ninh cười cười, "Dự vương điện hạ là người tôn quý chắc chắn được thần minh phù hộ, tự nhiên gặp dữ hóa lành."


      "Ha ha, biết nhị tiểu thư có cho tại hạ chút thể diện để được mời tiểu thư vào tửu lâu uống ly rượu?" Triệu Chính Dương nhìn An Ninh thập phần chân thành, nếu là người khác sợ là ngay lập tức cầu báo đáp nhưng vị nhị tiểu thư này giống như thèm để ý , đây đúng là nữ tử đặc biệt.


      "Dự vương điện hạ mời An Ninh sao lại có thể từ chối? Thỉnh!" An Ninh cự tuyệt, nàng chẳng những có đạo lý cự tuyệt mà trong lòng cũng hy vọng có thể có cơ hội trò chuyện với vị Dự vương điện hạ này, chọn ngày bằng làm luôn vào hôm nay , nếu gặp Dự vương mà lại có lòng sao nàng lại biết thời thế chứ?
      Hai người vào tửu lâu bên phải, An Ninh cùng Dự vương Triệu Chính Dương ngồi đối diện nhau, cho mọi người lui xuống, Triệu Chính Dương tự mình thay An Ninh châm rượu làm cho An Ninh kinh ngạc, "Dự vương điện hạ, như thế này làm sao được?"


      "Như thế nào được? Nhị tiểu thư là ân nhân của bổn vương, dù là muốn mạng của của bổn vương bổn vương cũng oán trách câu, huống chi là chỉ thay nhị tiểu thư rót rượu mà thôi, việc , việc !" Lời của Triệu Chính Dương ràng, mặc cho ai nhìn thấy đều sinh ra hảo cảm.


      An Ninh cũng từ chối nữa, theo hiểu biết của nàng đối với Triệu Chính Dương trước kia tuy là người rất biết cách cư xử nhưng bộ dáng hào phóng tự hạ thấp mình như vậy lại làm cho An Ninh cảm thấy có chút hơi quá thể hoài nghi lấy lễ tướng đãi như vậy có phải là có mục đích gì hay .


      Triệu Chính Dương có mục đích là sai, An Ninh ngoại trừ là ân nhân của còn là người là Thần vương điện hạ để ý, Triệu Chính Dương ngu ngốc nếu lấy lòng An Ninh đối chỉ có lợi chứ có hại, huống hồ, hôm nay mời nàng đến là còn có việc muốn nhờ.


      Uống xong ly rượu, Triệu Chính Dương liễm mi , "Nhị tiểu thư, ngày ấy nếu phải có tiểu thư bổn vương đúng là chết , ta rời kinh thành lâu như vậy dù là trước kia có kẻ thù nhưng cừu hận kia cũng phai nhạt nhiều! Nhưng ta là đoán được chỉ vừa mới về kinh thành có người muốn lấy mạng của ta,mấy ngày nay ta đều suy nghĩ biết là ai lớn gan như vậy lại muốn dồn ta vào chỗ chết."


      Triệu Chính Dương cau mày, giống như thập phần buồn khổ, lại ngửa đầu uống ly rượu, dấu vết nhìn thoáng qua An Ninh, chỉ thấy nàng bưng ly rượu trong tay đặt ở bên môi, sau khi nhấp ngụm liền im lặng giống như có ý giải thích nghi hoặc của , trong lòng Triệu Chính Dương khỏi giật mình, là ám chỉ đủ ràng sao? Hay là An Ninh căn bản thông minh cho nên nghe hiểu?


      An Ninh làm sao có thể nghe hiểu? Triệu Chính Dương là muốn hỏi nàng về người đáng sau lưng vụ truy sát của ! Nàng sớm đoán trước lấy khôn khéo của Triệu Chính Dương, rất nhanh là có thể xác định nàng biết được người đứng sau lưng kia là ai, nhất định đến hỏi, như vậy nàng cũng ngại cho biết nhưng nàng lại thích thái độ ái chỉ mới vừa rồi của .


      Ám chỉ sao? Ngươi ám chỉ của ngươi, về phần ta "Hiểu hay ", vậy phải do ngươi ! Cho nên, nàng giả ngốc , xem như là hiểu lời , tiếp tục uống rượu của mình, mặc cho mi phong Triệu Chính Dương nhăn càng chặt.


      "Tiểu thư xem ai lại xem trọng cái mạng này của bổn vương? Lần này hồi kinh, bổn vương lại xúc phạm đến lợi ích của ai ?" Triệu Chính Dương thấy An Ninh có phản ứng, liền tiến thêm bước ám chỉ để nàng ra, chỉ cần nàng chút manh mối là có thể đoán ra người sau lưng là ai nhưng lại làm cho Triệu Chính Dương thất vọng rồi, An Ninh chẳng những như trước có phản ứng mà sau khi uống xong ly rượu lại rót thêm ly khác giống như coi ai ra gì


      Sắc mặt Triệu Chính Dương khó coi vài phần, thầm nghĩ trong lòng:nhị tiểu thư này rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?


      Nhưng rất nhanh, Triệu Chính Dương liền khôi phục lại nụ cười ôn hòa mới vừa rồi, bây giờ cũng quanh co lòng vòng ám chỉ nữa mà đứng thẳng dậy chắp tay với An Ninh "Nếu nhị tiểu thư biết danh tính người phục sát bổn vương thỉnh nhị tiểu thư vui lòng cho bổn vương biết, bổn vương tất thâm tạ!"


      "Thâm tạ?" An Ninh giống như đột nhiên đầy hưng trí, nhãn tình sáng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Triệu Chính Dương.


      Thân thể Triệu Chính Dương khẽ run, trong mắt lên tia kinh ngạc, mới vừa rồi ám chỉ như vậy, nàng đều thờ ơ, lần này lại... Trong lòng sinh ra chút hy vọng, Triệu Chính Dương kiên định gật đầu, "Đúng, thâm tạ!"


      An Ninh liễm mi, cũng đứng dậy nhưng có rời khỏi chỗ ngồi, với Triệu Chính Dương, "Dự vương điện hạ, xem ngươi đây muốn làm gì? An Ninh có thể nào chịu đại lễ của ngươi như thế ? Mau ngồi xuống ."


      Triệu Chính Dương thấy thái độ của nàng có chuyển biến lớn liền chút chậm trễ, dù sao cũng là có việc cầu người, hơn nữa với thân phận của An Ninh sợ cũng thể chậm trễ liền trở về chỗ ngồi, lúc ngồi xuống còn thay An Ninh rót ly rượu.


      "Dự vương điện hạ, thực dám đấu diếm, An Ninh quả biết ai sai sử sát thủ" An Ninh liễm mi, thản nhiên mở miệng.


      Lời này vừa ra, mặt Triệu Chính Dương liền vui vẻ, vội hỏi "Là ai?"


      "Này..." An Ninh nhíu mày, hình như có chút khó xử, trầm mặc lát, liền , "Dự vương điện hạ, biết mới vừa rồi Dự vương điện hạ muốn thâm tạ, là nặng bao nhiêu?"


      chờ mong mặt Triệu Chính Dương cứng đờ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, nhìn An Ninh giống như vô ý cười, , "Nhị tiểu thư cứu bổn vương, dù bây giờ nhị tiểu thư có muốn mạng của của bổn vương, bổn vương cũng chút do dự, nhị tiểu thư muốn cái gì chỉ cần với bổn vương là được"

      Chương 108.8


      chờ mong mặt Triệu Chính Dương cứng đờ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, nhìn An Ninh giống như vô ý cười, , "Nhị tiểu thư cứu bổn vương, dù bây giờ nhị tiểu thư có muốn mạng của của bổn vương, bổn vương cũng chút do dự, nhị tiểu thư muốn cái gì chỉ cần với bổn vương là được"


      "Hửm? Phải ?" An Ninh vừa lòng gật đầu, Dự vương này đúng là người trượng nghĩa!


      An Ninh trầm mặc lát, chống lại ánh mắt của Triệu Chính Dương, "Tốt, ta muốn cùng Dự vương điện hạ kết minh, biết ý Dự vương điện hạ như thế nào."


      "Kết minh?" Vẻ mặt Triệu Chính Dương càng kinh ngạc, hai người bọn họ có cái gì cần kết minh, hỗ trợ cùng có lợi sao?


      "Đúng, kết minh, ta cho huynh biết người muốn giết huynh là ai nhưng huynh phải giúp ta đối phó người, làm cho càng thảm càng tốt, tốt nhất là chết có chỗ chôn!" Ánh mắt An Ninh sắc lạnh, cả người tản ra khí thế sắc bén, muốn để cho Triệu Chính Dương giúp nàng đối phó bằng là muốn liên thủ với nàng đối phó.


      Tính tình của Triệu Cảnh Trạch nàng cũng hiểu biết vài phần, cũng biết đối phó như thế nào mới có thể làm cho thống khổ lớn nhất,kiếp trước Triệu Cảnh Trạch là nam nhân phụ nàng,cũng coi như là hung thủ gián tiếp giết chết nàng và đứa bé trong bụng nàng, nàng làm sao có thể khiến chết nhàng được?


      Nàng định ra kế hoạch tốt để đối phó Triệu Cảnh Trạch, nhất định phải làm cho sống bằng chết!

      Hết chương 108

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 109: Mở ra tội ác lớn

      Triệu Chính Dương cũng là người thông minh, nhạy bén cảm nhận được người An Ninh tản ra khí thế giống khi ở Ôn Uyển, ngược lại còn muốn đoạt mạng, nghĩ đến lời nàng , giúp nàng đối phó người? Như vậy người đó hẳn phải làm An Ninh vô cùng thống hận? Người đó là ai?

      “Nhị tiểu thư có thể hay cho bổn vương biết ngươi muốn đối phó người nào?” Triệu Chính Dương ngừng ra ám hiệu, sau khi chịu khổ sở rút được kinh nghiệm trực tiếp mở miệng hỏi thăm. Nhị tiểu thư suy nghĩ trong lòng ngược lại làm cho rất thích.

      An Ninh nhíu mày lát sau đó nhanh chóng trở lại bình thường tựa như lấy hơi, trong nháy mắt mặt nàng ra nụ cười nhạt nhạt, lần này khống chế tâm tình cùng thủ đoạn làm Triệu Chính Dương giật mình, sợ rằng bản thân cũng thể chế chính mình như Nhị tiểu thư.

      Bây giờ mặt nàng là nụ cười ôn hòa giống như hơi thở bén nhọn, tản mát người lúc trước là ảo giác.

      “Ngươi sao hỏi người muốn giết ngươi là ai?” An Ninh nhướn mi, vừa rồi phải rất muốn biết hay sao? Thế nào giờ lại hỏi người nàng muốn đối phó?

      Triệu Chính Dương ngẩn ngơ, cười , “Nhị tiểu thư cho bổn vương biết người muốn đối phó là ai, tự nhiên cũng cho bổn vương biết người muốn giết bổn vương là ai.”

      biết tại sao có cảm giác tin tưởng đối An Ninh, nữ nhân này cho cảm giác là làm quản người khác như thế nào.
      An Ninh nhàn nhạt cười, trong lòng đối với Triệu Chính Dương tốt lên mấy phần, “ thực tế người muốn giết ngươi cũng chính là người ta muốn đối phó.”

      “Nga! Cùng người?” Triệu Chính Dương cả kinh, tràn ngập tò mò.

      “Người đó chính là huynh đệ của người, Ly Vương Triệu Cảnh Trạch!” thời điểm An Ninh ra cái tên Triệu Cảnh Trạch, nàng nắm chặt chiếc chén tay, ánh mắt nhiều thêm trầm.

      “Là !?”

      Quả nhiên là ! Triệu Chính Dương từng nghi ngờ chỉ là có chứng cớ, bây giờ lại từ trong miệng An Ninh ra còn chút nghi ngờ, thời điểm vài năm trước khi chưa rời khỏi kinh thành cảm nhận được giã tâm của với ngôi vị Hoàng đế, Ly vương trong mấy huynh đệ có gì nổi bật nhưng hết sức tàn nhẫn, lúc lúc nào cũng thể mình ngoan ngoãn hiền lành nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời ta có ngụy trang như thế nào cũng tránh được mắt của .

      Lần này còn chưa tới kinh thành Triệu Cảnh Trạch phái người tới rừng rậm Thành Tây mai phục giét , ta cho rằng mình hồi kinh là uy hiếp đối với sao?

      Hừ! May nhờ An Ninh giúp tay mới tránh được kiếp này!

      Triệu Chính Dương nhìn An Ninh trong mắt thêm vài phần cảm kích, nghĩ đến cái gì, ánh mắt liền trở nên thâm thúy, “Nhị tiểu thư, ngươi cùng Triệu Cảnh Trạch...”

      “Dự vương điện hạ, chúng ta hợp tác với nhau nhiều lắm cũng chỉ là đồng minh mà thôi, chuyện ta cùng Triệu Cảnh Trạch thứ cho An Ninh thể trả lời!” An Ninh trần giọng cắt đứt lời Triệu Chính Dương, nàng làm sao có thể để người khác biết bí mật của nàng. Triệu Chính Dương cũng thể.

      Khí thế của An Ninh chính là muốn Triệu Chính Dương xía vào điều này làm khó chịu, hơn nữa An Ninh chính là có đại cừu hận với Triệu Cảnh Trạch, tức thời tiếp tục hỏi thăm, chính là tò mò sao An Ninh biết được triệu Cảnh Trạch mai phục giết mà cứu đậy?

      “Bổn vương thất lễ, Nhị tiểu thư bổn vương đồng ý liên minh.” Triệu Chính Dương hắng giọng mở miệng, hướng An Ninh giơ ly rượu lên trong lòng thầm quyết định, thăm dò An Ninh trước với nàng thể tùy tiện hành động.

      Quả như thế, Triệu Chính Dương hiểu trong lòng nếu An Ninh có thể biết và đối phó với thủ đoạn của Triệu Cảnh Trạch, như vậy những phương diện khác nàng cũng có thể trợ giúp mình, hai người bọn họ thành đồng minh như vậy nàng nhất thiết phải lưu lại.

      Dự vương thấy nàng phải vội vàng đứng dậy theo, “Nhị tiểu thư….”

      Vốn muốn cùng nàng ở lâu chút nhưng nhìn bóng lung của nàng Triệu Chính Dương lập tức sửa lại miệng, “Nhị tiểu thư thong thả, sau này còn gặp lại.”

      An Ninh là đặc biệt, nàng quyết định là phải , mình có thể lưu làng lại sao? Cố bức chỉ làm mình them vui, cuối cùng chỉ có mình là khó chịu, thôi cần gì phải mang mặt của mình ra đạp (ý tự mình làm xấu mặt mình)

      Chẳng qua loại trực giác bản thân cùng An Ninh liên minh là lựa chọn vô cùng sáng suốt.

      chương 109.2

      An Ninh ra khỏi tửu lâu, cố ý hướng hướng khác liếc mắt nhìn, khóe miệng giật lên đầy quỷ quyệt.

      Lên xe ngựa lại trực tiếp trở về An Bình hầu phủ mà để phu xe trở ra ngoài ngoại thành, thậm trí hướng nơi cực kì vắng vẻ tới, nụ cười An Ninh vẫn như cũ thản nhiên nhưng đôi mắt làm người khác cảm thấy lạnh lẽo.

      Xe ngựa dừng trong ngõ hẻm hết sức vắng vẻ, An Ninh cho xe ngựa dừng lại.

      “Tiểu thư, chúng ta…”

      “Hừ!” An Ninh nháy mắt với Bích Châu để nàng ấy lên tiếng, Bích Châu nghi hoặc nhìn An Ninh giây kế tiếp liền nghe thấy bên ngoài xe ngựa thanh vang lên, “Tức thời nhanh cút.”
      Phu xe nhìn thấy nữ nhân kia lập tức bỏ chạy khỏi ngõ hẻm để lại xe ngựa cùng An Ninh và Bích Châu xe.

      Thời điểm nghe thanh của nữ nhân kia An Ninh hề khiếp sợ, ngược lại còn có chút mãn nguyện, phong thái tự nhiên vén lên rèm che nhìn nữ nhân đối diện, nhàn nhạt mở miệng, “ nương cớ gì đuổi phu xe của ta?”

      “Hừ, người chết cần phu xe, chờ Hắc Bạch vô thường vì ngươi dẫn đường .” Nữ nhân áo đen có khuôn mặt bén nhọn, mở miệng là khinh thường người khác, rút kiếm trong tay ra khỏi vỏ.

      nương, ngươi là muốn giết ta? Ta và ngươi gần đây thù oán vì sao? làm phiền nương mấy ngày qua theo An Ninh.” An Ninh híp mắt lại, mấy ngày qua nàng có cảm giác bị người khác theo dõi, để phòng ngừa vạn nhất thời điểm ra khỏi Hầu phủ liền để Phi Phiên thầm bảo vệ, mà hôm nay… Cúc Sinh kinh ngạc, mấy ngày qua nàng hiểu thói quen của An Ninh hơn nữa nàng tìm cơ hội tốt nhất, theo dõi vô cùng cẩn thận ngờ vẫn bị nàng ta phát .

      Hừ, phát thế nào? Nháy mắt Cúc Sinh ra tia khinh thường. “Ngươi là người thông minh, đáng tiếc lại đoản mệnh, hôm nay ám vệ của ngươi ở cạnh, ngươi liền chỉ có con đường chết.”

      “Nga? Phải ? Đây cũng chưa chắc!” khóe miệng An Ninh cười cái càng đậm, như có như giễu cợt.

      nương này ngày ngày chờ đợi sợ hết kiên nhẫn, cho nên mới thấy cơ hội liền muốn động thủ mà suy nghĩ . Bất quá đây là điều nàng muốn, nhiều ngày bị theo dõi, hôm nay chân chính cắt đứt .

      Nhìn An Ninh cười cười, Cúc Sinh cau mày trong lòng sinh ra dự cảm xấu, chưa kịp suy nghĩ liền thấy áp lực lớn đỉnh đầu đánh tới, chợt ngẩng đầu chỉ kịp thấy thanh kiếm đâm tới, võ công Cúc Sinh kém nhanh tay nhanh mắt vội vàng di chuyển né tránh, tay cảm giác đau xót, thanh kiếm xẹt qua cánh tay máu tươi ngay lập tức chảy ra.

      Cúc Sinh nhìn người vừa tập kích, trong lòng căng thẳng.

      “Nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy ai tuấn như bổn công tử sao?” Phi Phiên nhàn nhạt quét nữ nhân áo đen kia, ánh mắt rơi xuống cánh tay bị thương “Xin lỗi, bổn công tử chưa từng thương tiếc kẻ địch!” (chết với này mất thôi ^-^)

      “Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Cúc Sinh ngờ đột nhiên xuất , hôn nay nàng thấy ám vệ ở cạnh An Bình Hầu phủ nhị tiểu thư nên mới nắm lấy cơ hội để hành động… nhưng sao? Đây rốt cục là chuyện gì?

      tại sao hôm nay thể ở chỗ này? So với chúng ta còn đến trước , ngươi chưa nghe qua câu ôm cây đợi thỏ sao? chính là ôm cây đợi thỏ mà ngươi… Ngại quá để ngươi ủy khuất làm con thỏ” An Ninh giương ánh mắt vô hại đứng xe ngựa nhìn nhìn sắc mặt nữ nhân áo đen kia xanh mét.

      “Ngươi… các ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này?” Cúc Sinh cắn răng , nàng ngờ, vốn tưởng mình tranh thủ được thời cơ, hóa ra bọn họ cố ý dẫn dụ nàng xuất , đúng vậy nàng rất muốn giệt trừ An Ninh cho nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần suy nghĩ chút liên thấy có vấn đề nhưng việc đến mức này nàng hối hận cũng vô ích.

      “Là như thế nào?” An Ninh chút che giấu cũng muốn che giấu.

      Nắm kiếm chặt Cúc Sinh lạnh lung nhìn An Ninh hừ lạnh , “Ngươi đưa ta tới đây sao? Ta vẫn là giết ngươi!”

      Ánh mắt liền lộ ra sát khí, kiếm trong tay hướng An Ninh lao tới, nếu bại lộ nàng chỉ có thể liều chết đánh trận, dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

      An Ninh nhìn kiếm kia chút hốt hoảng, Bích Châu ngược lại chắn trước mặt An Ninh, tựa An Ninh như ruột thịt, có Phi Phiên ở đây An Ninh dĩ nhiên yên tâm, nữ nhân kia thân thủ tệ nhưng chớ có coi thường Phi Phiên khi Cúc Sinh hướng An Ninh đâm tới Phi Phiên liền có hành động.

      Kiếm của Cúc Sinh cách An Ninh và Bích Châu vài bước liền bị Phi Phiên chặn lại, phải biết tùy tiện bởi đóng kịch, tốc độ Cúc Sinh ngừng ra tang, đao kiếm chạm nhau vô cùng kịch liệt, rất nhanh Phi Phiên chiếm được thế thượng phong.

      An Ninh nhìn hai người giao chiến, Cúc Sinh trống đỡ được, kiếm của Phi Phiên cũng kề cổ nàng ta.

      “Lưu người sống.” An Ninh trầm giọng phân phó.

      Phi Phiên lĩnh mệnh, kiếm muốn đâm xuống liền dừng lại, Cúc Sinh thấy mình có đường lùi trong lòng rét lạnh, cắn răng cái muốn chạm tới kiếm kia, con ngươi An Ninh căng thẳng, Phi Phiên thấy thế nhanh tay thu hồi kiếm, thân hình chợt lóe đến gần Cúc Sinh hai nhón tay điểm người nàng ta giây kế tiếp Cúc Sinh liền cứng đơ tại chỗ, cách nào nhúc nhích.(bị PP điểm huyệt)

      “Hừ muốn tìm cái chết? có đường đâu! Mạng của ngươi cũng tay Diêm vương.” Phi Phiên khinh thường nhìn Cúc Sinh, hừ lạnh , ngay sau đó nhìn An Ninh, “Tiểu thư, nàng ta xử trí thế nào?”

      An Ninh xuống xe ngựa, chậm rãi tới trước mặt Cúc Sinh, dưới quan sát lượt, chống lại cặp mắt cam lòng kia , “ là ai phái ngươi tới giết ta?”

      Theo dõi nàng lâu như vậy, chuẩn bị cũng kĩ càng đáng tiếc, hành động có thuận lợi! Cúc Sinh quật cường mở miệng, nàng biết bọn họ lưu nàng lại là muốn từ miệng nàng tìm ra người chủ mưu nhưng nàng sao có thể bán đứng Uyển quý phi?

      phải ?” An Ninh dịu dàng .

      “Có bản lãnh giết ta, còn mau thả ta!” Cúc Sinh hừ lạnh.

      “Thả ngươi? Mơ giữa ban ngày!” Phi Phiên lại quét nàng ta cái, “Thả ngươi để ngươi lại ám sát tiểu thư nhà ta sao? mau ai phái ngươi tới?”

      “Đừng có mơ! Ta có chết cũng cho các ngươi tin tức gì.” Cúc Sinh cắn chặt răng, bộ dạng giống như có đánh chết nàng ta cũng bán đứng chủ nhân.

      ? Rất tốt, hi vọng lát nữa ngươi vẫn có thể kiên trì như vậy.” An Ninh nhìn nàng ta nở nụ cười, hiểu sao nụ cười kia làm da đầu Cúc Sinh tê dại, trong lòng trồi lên cảm giác bất an, nàng cố gắng ổn định cũng có cách nào biến mất, dù An Ninh thu hồi nụ cười nhưng trong đầu nàng như có ấn kí thể nào xóa sạch.

      An Ninh thích thú nhìn nàng ta cái sau đó phân phó, “Mang !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :