1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 107.2

      "Vì ôm mỹ nhân về, biết xấu hổ cũng là đáng giá , hắc hắc..." Phi Phiên có chút vô lại cười, thừa dịp Bích Châu chú ý, lại cúi người tay mắt lanh lẹ ở hôn lên gương mặt đỏ bừng của nàng.

      "Ngươi..." Bích Châu nháy mắt hóa đá, hiển nhiên có dự đoán được Phi Phiên trước mặt tiểu thư... Ngầm trộm thân(hôn) nàng cũng liền thôi nhưng nay lại ở trước mặt tiểu thư thế nhưng lại làm càn như vậy, giờ phút này, Bích Châu cảm nhận ánh mắt của tiểu thư ở phía sau liền càng dám đối mặt với tiểu thư , cố hết sức vùi đầu vào trong lòng Phi Phiên, thầm nghĩ trong lòng: ai nha, chuyện này lên làm như thế nào cho phải đây? Tiểu thư cảm thấy nàng thế nào? Tên Phi Phiên này là đáng chết!

      Mà lúc này Phi Phiên ôm được giai nhân trong ngực, nàng ấy lại dịu ngoan như vậy khiến cho mặt lại tràn đầy tự đắc, nguyên bản tay nắm cả thắt lưng Bích Châu, lần này lại càng quá đáng hơn, trở tay đem toàn bộ thân thể nàng ôm vào trong ngực, vừa từ bên ngoài trở về lại ôm được nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, là cực kỳ hưởng thụ.

      An Ninh nhìn hai người, mặt thủy chung mang theo ý cười, cho Phi Phiên cái ánh mắt sau đó liền xoay người rời , tại người ta là vợ chồng son ngọt ngào , nàng dù muốn nhìn người ta diễn đây cũng phải là thời điểm, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, An Ninh dừng lại cước bộ, đáy mắt xẹt qua đạo quang hoa, "Tìm thời điểm tốt đem hôn này làm !"

      Bỏ lại câu này An Ninh cũng quay đầu lại mà rời , bất quá, những lời này làm cho hai người phía sau có thần sắc khác nhau, Phi Phiên nhất thời cảm thấy An Ninh giống như là thần của mình, hận thể quỳ lạy đối với nàng, tiểu thư đúng là người am hiểu lý lẽ a, thấy An Ninh xa, Phi Phiên lớn tiếng kêu lên, "Tạ tiểu thư ân điển, chi ân của tiểu thư, Phi Phiên ghi nhớ trong lòng, chờ Bích Châu sinh con cho ta, ta nhất định để nó gọi người là mẹ nuôi!"

      Thời điểm Bích Châu nghe thấy An Ninh vậy cả người liền cứng lại, đợi đến khi nghe thấy giọng của Phi Phiên vang lên ở bên tai mới phản ứng lại,sau liền giãy khỏi cái ôm của nhưng có kết quả, khí lực của nàng hiển nhiên là bằng Phi Phiên , bất quá lúc này nàng liền giơ chân lên đạp mạnh xuống dù Phi Phiên rất nhanh nhẹn cũng thể trốn thoát, chân truyền đến đau đớn làm cho Phi Phiên đau đến nhe răng nhếch miệng, "Nàng... Nàng... Nàng muốn mưu sát chồng sao?"

      "Hừ, ai muốn sinh con cho ngươi? biết xấu hổ!" Bích Châu hừ lạnh nhưng bộ dáng này trong mắt Phi Phiên muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu.

      Nhìn thấy Bích Châu giống như hờn dỗi hừ hừ, tâm tình Phi Phiên lại tốt lên, mặc kệ đau đớn truyền đến từ chân đau, nuốt nước miếng vẻ mặt cười cười, " sinh con, sinh nữ nhi cũng được a, tốt nhất là lớn lên giống nàng như vậy ta liền có nhiều bảo bối."

      xong, lại nhịn được kích động trong lòng, khẽ hôn cái ở mặt Bích Châu, bất quá sau khi trộm hương xong liền sải chân bỏ chạy.

      "Chàng..." Bích Châu phản ứng lại liền đuổi theo, "Chàng đứng lại đó cho ta!"

      Bích Châu vốn tưởng rằng Phi Phiên chạy đến mất cả bóng dáng nhưng ngờ là vừa đuổi theo vài bước lại nghe thấy giọng của Phi Phiên truyền đến, nhưng nội dung lại khiến chân nàng lảo đảo vài cái.

      Phi Phiên lắng tai nghe bước chân ở đằng sau sau đó liền xoay người nhìn Bích Châu chạy tới chỗ mình, hai tay ôm ngực, thần sắc thản nhiên đợi nàng chạy đến , "Tốt, đuổi theo được ta , ta liền thân (hôn) cho nàng trở về!"

      "Phi Phiên..."

      Ngoài Thính Vũ hiên hai người vui cười đùa giỡn, hết sức hài hòa, mà lúc này An Ninh người mình đến hoa viên Hầu phủ, mấy ngày nay, nghĩ đến Tần Ngọc Song tính kế, khóe miệng gợi lên chút tựa tiếu phi tiếu.

      Lúc này chắc Tuyết Nhi đem canh kia đưa đến chủ viện !


      Trong chủ viện, từ khi tam phu nhân trở về Hầu phủ liền vẫn ở nơi này, tất cả hạ nhân trong Hầu phủ đều xem ở trong mắt, ở mặt ngoài chính thất phu nhân của Hầu phủ là đại phu nhân Lưu Hương Liên,người nắm giữ thực quyền của đương gia chủ mẫu là ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, nhưng bọn họ đều phải là phu nhân tôn quý nhất của Hầu phủ, chuyện xảy ra ngày ấy khi tam phu nhân được Hầu gia mang trở về bọn họ đều xem ở trong mắt, nhất là lão gia đối với tam phu nhân che chở có thừa, nhưng lại đối với hai vị phu nhân thái độ trời vực! ngậm trong miệng sợ tan , nâng tay sợ rơi cũng đủ.


      Mấy ngày nay hạ nhân trong Hầu phủ đều thầm đoán, vị tam phu nhân ngày thường xinh đẹp nhưng mặt lại có vết sẹo nhợt nhạt hẳn là chính thất phu nhân thực !


      Cho nên, bọn họ đều đối vị tam phu nhân này càng thêm chiếu cố cẩn thận.
      Lục phu nhân Tuyết Nhi vừa bước đến ngoài cửa chủ viện liền bị gia đinh canh giữ ở cửa gia ngăn cản, "Ngưới phận thể tiến vào."


      Lục phu nhân nhíu nhíu mày, "Ngươi biết ta sao?"


      Gia đinh kia nhìn lục phu nhân liếc mắt cái, khóe miệng gợi lên chút khinh thường, "Có nhận biết hay đều thể vào, mau cút !"


      Lục phu nhân Hầu phủ làm sao lại biết, bất quá là từ trước đến giờ đều có đem nàng để vào mắt thôi, được sủng ái, hai là xuất thân từ nha hoàn, dù mang danh là chủ tử thế nào? Hơn nữa, tại tam phu nhân trở về phủ, bọn họ đều thấy ràng ,trong Hầu phủ này cao thấp đều muốn nịnh bợ tam phu nhân những phu nhân khác đều là bùn nhão thể trát tường.


      "Ngươi... Làm càn, hạ nhân có quy củ như ngươi la2do ai dạy dỗ?" Lục phu nhân nghiêm khắc .


      "Hừ, ngươi cũng nhìn xem ngươi là ai, hạ nhân? Ngươi nghĩ ngươi là người cao quý sao?"Gia đinh kia hai tay nắm chặt, trong mắt khinh thường lại đặc hơn, thậm chí còn chạy tới chỗ lục phu nhân, " , nhanh, đừng làm cho ta khó xử nữa"


      "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Trong viện, giọng ôn hòa mềm truyền ra, làm cho người ta giống như có gió xuân thổi qua.


      Gia đinh kia vừa nghe thấy sắc mặt liền trầm xuống, nhưng giọng điệu cũng cực kì lấy lòng, "Phu nhân, tình gì, chỉ là cái nha hoàn mà thôi, nô tài đuổi rồi."


      "Để cho nàng vào ." Thanh kia lại truyền đến, cũng làm cho gia đinh giật mình.


      "Này..." Sắc mặt gia đinh khó coi đến cực điểm, khi lão gia xuất môn trịnh trọng công đạo, muốn giữ sân, để cho bất luận kẻ nào vào, nhất là vài vị phu nhân, nghĩ đến cũng đúng, ngày ấy lúc tam phu nhân hồi phủ, bộ dáng mạnh mẽ hùng hổ kia của đại phu nhân cùng ngũ phu nhân cũng tận mắt nhìn thấy , giờ nghĩ lại còn sợ hãi nếu để hai vị phu nhân kia bước vào sân làm ra chuyện gì thương tổn đến tam phu nhân, nhìn bộ dáng mảnh mai kia của tam phu nhân làm sao có thể là đối thủ của các nàng? Lão gia là muốn bảo hộ tam phu nhân a!


      "Hừ, nô tài mắt chó nhìn người thấp còn nghe thấy chủ nhân của ngươi gì sao?" Tuyết Nhi hừ lạnh ra tiếng, liếc trắng mắt, tuy rằng nàng hiếm lạ gì cái danh hiệu lục phu nhân này nhưng bị người khác xem thường như vậy lại là việc khác, nàng dù là cái nha hoàn cũng đáng giá để người khác tôn trọng.


      Tuyết Nhi vòng qua tên gia đinh kia , tên đó cũng dám ngăn trở gì, mặc cho nàng vào chủ viện, Tuyết Nhi bưng trong tay cái bát nhìn thấy tam phu nhân ngồi ở trong viện dưới gốc cây đại thụ thêu cái gì đó, khi nhìn thấy Tuyết Nhi đến, tam phu nhân lập tức đặt xuống thứ cầm trong tay, đứng dậy nghênh đón, lông mi xinh đẹp hơi nhíu lại, "Cái tên chết tiệt kia, ai là nha hoàn chứ? lại dám chậm trễ lục phu nhân, lục phu nhân, ngươi đừng phiền lòng, hạ nhân hiểu lễ, Sở Sở ở trong này hướng ngươi bồi tội ."


      Thái độ tam phu hữu hảo, mãn nhãn ràng, nhìn ra chút vẻ dối trá, trong khoảng thời gian ngắn làm cho Tuyết Nhi ngẩn người, trong lòng lại đối với vị tam phu nhân này sinh ra hảo cảm, đối mặt với nữ tử rộng lượng như vậy, ràng nữ nhân được sủng ái nhất trong phủ nhưng chút cũng có được sủng mà kiêu, nàng nghĩ nếu hôm nay đổi ngược lại là ngũ phu nhân ở vị trí này sợ là ngay cả xem cũng liếc nhìn nàng cái .


      mặt nở rộ ra chút tươi cười, Tuyết Nhi mở miệng , "Tam phu nhân quá lời, Tuyết Nhi dám tha thứ a."


      "Chỉ cần ngươi trách tội tốt rồi, đến đây lục phu nhân, mau ngồi xuống, người đâu, dâng trà." Tam phu nhân lôi kéo lục phu nhân ngồi ở bàn đá bên cạnh, vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười.
      Last edited: 27/9/15
      thuyle thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 107.3

      Tuyết Nhi cũng chối từ, theo ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên, tam phu nhân liền cho các nàng lui xuống, nơi này chỉ còn lại có tam phu nhân cùng lục phu nhân, tam phu nhân thấy lục phu nhân tuổi có bộ dáng trẻ trung, trong mắt chút che dấu hâm mộ "Lục phu nhân, ngươi là đến tìm lão gia ? Lão gia từ sớm xuất môn ..."

      ", , ." Tuyết Nhi liền phủ nhận, nàng mới muốn nhìn thấy cái gì lão gia, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của tam phu nhân, "Tam phu nhân, Tuyết Nhi là tới tìm ngươi ."

      "Nga? Tìm ta? Vậy tốt, mấy ngày nay lão gia đem ta nhốt ở torng viện cho ta bước ra ngoài, mình ta đúng là buồn hoảng, nhàn đến vô , chỉ có thể thêu thêu này nọ để giết thời gian ." Tam phu nhân cười ,trong giọng cũng biết là vui mừng hay chua sót.

      Lục phu nhân đối với vị tam phu nhân này tràn ngập nghi hoặc, nhưng nghĩ đến mục đích của bản thân khi đến đây, kéo kéo khóe miệng, Tam phu nhân, canh này là hạ nhân hầm, Tuyết Nhi cũng là nhàn rỗi có việc gì liền mang đến đây cho tam phu nhân."

      Tam phu nhân thế này mới chú ý tới chén canh đặt ở bàn, "Phải ? Làm cho lục phu nhân lo lắng rồi."

      "Tam phu nhân hiểu lầm ,Tuyết Nhi bất quá chỉ là chân chạy vặt thôi, tâm ý chân chính phải là Tuyết Nhi." Lục phu nhân liễm liễm mi, có chút thâm ý mở miệng.

      "Nga? Đó là ai ?" Tam phu nhân nghi hoặc .

      "Ngũ phu nhân nha, sáng sớm hôm nay ngũ phu nhân liền bảo thị nữ của nàng hầm canh, ta nếm thử thấy vị rất ngon, ngũ phu nhân tiện tiến đến cho nên liền nhờ Tuyết Nhi đến đây, Tuyết Nhi nhìn ra được ngũ phu nhân đối với tam phu nhân càng để bụng, giống như lúc nào cũng khắc khắc nhớ thương." Tuyết Nhi vừa vừa bên lưu ý thần sắc của tam phu nhân, nhưng nàng lại chỉ thấy khuôn mặt trầm tĩnh mỉm cười của tam phu nhân, nhìn ra nàng bởi vì lời của chính mình mà dao động, tam phu nhân nếu là người thông minh nhất định có thể nghe ra ý tứ trong lời của nàng, ngũ phu nhân đối với tam phu nhân nhớ thương, chắc chắn là có hảo tâm gì.

      Trong lòng lục phu nhân trồi lên tia mất mát, chớ phải là chính mình châm ngòi có đạt tới tác dụng? Là nàng đánh giá cao tam phu nhân này sao?

      Nếu là An Ninh ở trong này nhất định biết phản ứng này của tam phu nhân cũng phải là bởi vì nàng thông minh nghe ra ý tứ trong lời Tuyết Nhi mà là vì tam phu nhân chỉ có là thông minh mà thôi,nữ nhân này thâm sâu đến mức ngay cả An Ninh cũng thể nhìn thấu, huống chi là lục phu nhân?

      thực tế, tam phu nhân sớm hiểu cho nhưng lại bất động thanh sắc, "Ta đây nên hảo hảo cảm tạ ngũ phu nhân, canh này rất ngon sao? Ta đây liền nếm thử , cũng thể phụ ý tốt của ngũ phu nhân cùng với vợi vất vả của lục phu nhân."

      Dứt lời, tam phu nhân liền bưng lên chén canh bàn, lục phu nhân thấy nàng như thế sắc mặt phút chốc trầm xuống, tam phu nhân này là ngu ngốc sao? Nàng đều ám chỉ canh này có vấn đề , nàng ta lại vẫn muốn uống!

      Mắt thấy tam phu nhân chuẩn bị uống canh, trong lòng lục phu nhân ngẩn ra, liền kêu lên "Tam phu nhân, thể uống a!"

      Tam phu nhân nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, "Vì sao thể uống a?"

      Lục phu nhân thở dài, đoạt lại chén canh từ tay tam phu nhân , "Tam phu nhân a! Ngươi thử nhìn xem."

      Dứt lời, lục phu nhân liền đem bát canh quăng xuống đất, con mèo trong viện ngửi thấy được mùi thơm liền lập tức lại đây, vừa uống xong mấy ngụm, toàn bộ thân thể liền trận run rẩy sau đó ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, rất nhanh liền có hơi thở.

      Gương mặt Tuyết Nhi kinh sợ tới mức trắng bệch, nàng cùng tiểu thư đoán ra ngũ phu nhân kê đơn, lại ngờ lại là thuốc độc dồn người khác đến cái hết như vậy,tâm tư của ngũ phu nhân đúng là đơn giản, ngoan độc !

      Nếu nàng trước đó có phòng bị ngây ngốc thay nàng ta đem bát canh này cho tam phu nhân uống, tam phu nhân uống lên, nếu có cái gì hay xảy ra vậy chính mình phải cũng gặp tai họa soa? Dựa vào thương của lão gia đối với tam phu nhân, sợ là giết nàng mười lần cũng đủ!

      Nhưng tam phu nhân nhìn màn này mặt lại càng trấn định, giống như tình gì đều có phát sinh quá bình thường, ngược lại có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua lục phu nhân, đáy mắt có chút thâm thúy chợt lóe qua, nhanh đến lức làm cho người ta thể phát .

      "Tam phu nhân, ngũ phu nhân muốn đẩy ngươi vào chỗ chết a." Lục phu nhân cau mày, giống như còn chưa có thoát khỏi kinh hách mới vừa rồi.

      Tam phu nhân nhìn con mèo chết kia, thản nhiên mở miệng, "Đa tạ lục phu nhân cứu Sở Sở mạng, ân đức của lục phu nhân, Sở Sở nhớ kỹ."

      Lục phu nhân kéo kéo khóe miệng, tam phu nhân cám ơn nàng, điểm này cũng là nàng có dự đoán được , nhưng nhìn nàng ta trong mắt ràng khiến nàng thể hoài nghi nàng ta, "Hẳn là vậy, ngũ phu nhân muốn mượn đao giết người, nếu tam phu nhân có việc, như vậy Tuyết Nhi cũng trốn thoát."

      Tam phu nhân mâu quang vi liễm, nhưng có mở miệng, trầm mặc lát, tam phu nhân giống như nghĩ đến cái gì, thử hỏi, "Lục phu nhân, ngươi tuy rằng vào phủ lâu, nhưng so với tađều hiểu biết hơn, biết trong quý phủ có vị chủ tử nào có thể ở chung?"

      Lục phu nhân giật mình, muốn mở miệng ra tên của nhị tiểu thư nhưng nhớ tới lời dặn dò của tiểu thư là thể để cho những người khác biết quan hệ của các nàng, liền lập tức nuốt xuống những câu chuẩn bị thốt ra, xả ra chút tươi cười, "Tam phu nhân, gạt ngươi, quý phủ này ai là người có thể thân cận được chứ? Muốn thân cùng, ai có thể so được với tam phu nhân?"

      "Lục phu nhân khen trật rồi." Tam phu nhân hiển nhiên vừa lòng với đáp án này, liễm mi, cũng lại hỏi nhiều, nhìn kia con mèo chết kia liếc mắt cái, vỗ về cái trán, "Lục phu nhân, ta có chút thoải mái, muốn vào nằm chút, thể ở lâu với ngươi ."

      Lục phu nhân lập tức hiểu ý, đứng dậy cáo từ, "Kia Tuyết Nhi quấy rầy tam phu nhân nghỉ ngơi , Tuyết Nhi cáo lui."

      Dứt lời, xoay người bước về phía bên ngoài, mà phía sau người nguyên bản dùng tay đỡ trán cũng nhìn chăm chăm vào bóng dáng của nàng, biết Tuyết Nhi ra chủ viện mới thu hồi tầm mắt, thuận tay cầm lấy bàn thêu , thuần thục lưu loát xe chỉ luồn kim liền đem bộ khăn thêu làm xong, nhìn đĩa hoa mai được thêu khăn, khóe miệng giơ lên nụ cười ôn nhu.

      "Niệm Nhi, mau ra đây." Sau lát, tam phu nhân liền hướng tới phòng của Niệm Nhi hô lên, Niệm Nhi nguyên bản ở trong phòng luyện thi từ, nghe thấy mẫu thân la lên liển lập tức vui mừng hoan hỉ chạy ra ôm chặt thắt lưng của tam phu nhân, ngửa đầu nhìn mẫu thân làm nũng , "Nương, Niệm Nhi muốn luyện thi từ nữa, được ? Niệm Nhi muốn luyện kiếm, Niệm Nhi muốn học binh pháp."

      Tam phu nhân mỉm cười vỗ về tóc Niệm Nhi, vẻ mặt từ ái, "Hai ngày này có phải khiến Nệm Nhi của nương buồn hỏng rồi?"
      thuyleduongduong thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 107.4


      "Uh, rất buồn, trong quý phủ này chút cũng vui, còn bằng săn của chúng ta đâu! Nương, chúng ta trở về được ?" Niệm Nhi gật đầu như giã tỏi bộ dáng điềm đạm đáng , làm cho người ta thể thương tiếc.


      " ngốc! Con trở về là sao? Đừng quyệt miệng , hôm nay nương ở trong phòng cả ngày,cũng mấy ngày con chưa được chơi, hôm nay, con hãy cứ chơi cho thỏa thích " Tam phu nhân vô cùng thân thiết , dứt lời Niệm Nhi liền vui mừng nhảy dựng lên.


      " , nương, người tốt quá, Niệm Nhi nương nhất !" Niệm Nhi bước đến bên ghế ở mặt tam phu nhân hôn cái to, trong lòng vui sướng đến cực điểm, rốt cục có thể chơi , hôm nay, nàng nhất định phải ngoạn cho tốt mới được, dù sao là nương cho chính mình ra ngoài , cho nên dù là phụ thân trách cứ nàng cũng sợ, có nương bảo hộ phải sao? Phụ thân mới luyến tiếc tức giận với nương.


      "Tốt lắm, nương lấy ít bạc cho con." Tam phu nhân đem nàng kéo xuống sau đó liền vào phòng, đến lúc ra trong tay có thêm vài thứ bao gồm cả cái khăn thêu đến bên cạnh Niệm Nhi đem khăn thêu chuẩn bị sẵn tiền giắt ở bên lưng Niệm Nhi.


      Niệm Nhi nhìn hành động của mẫu thân, khỏi nhíu nhíu mày, "Nương, vì sao người thay Niệm Nhi thêu cái túi tiền, như vậy cũng tiện hơn phải sao? Ca ca đều có, chỉ có Niệm Nhi là có, nương bất công! Mấy cái việc thêu khăn tay của nữ tử gì đó, Niệm Nhi thích!"


      Tam phu nhân dở khóc dở cười nhìn Niệm Nhi liếc mắt cái, "Được, là nương bất công tốt lắm, chẳng qua là túi tiền tạm thời thôi, con thích, chờ sau khi xài hết bạc con vứt là được, mau ! Để Lăng bá đưa con ra ngoài."


      "Uh, tốt, Niệm Nhi nha, khi nào Niệm Nhi trở về nhất định mang nhiều đồ ăn ngon đến cho nương." Niệm Nhi nghĩ đến muốn xuất môn chơi, liền lập tức rút ra chiếc khăn thêu trong ngực,vui vẻ ra chủ viện,chạy vội tới cửa Hầu phủ.


      Đợi cho Niệm Nhi rời , tươi cười mặt tam phu nhân dần dần hạ xuống, Niệm Nhi a
      Niệm Nhi, nương làm sao biết là con thích thêu khăn, cũng vì con thích cho nên nương mới đưa vài thứ đặt ở người con, đối với tính tình của nữ nhi nàng làm mẫu thân tự nhiên là nắm rõt, tam phu nhân nghĩ đến cái gì, sâu thở dài hơi, nhắm mắt lại, che cảm xúc xuất nơi đáy mắt.


      Mà lúc này bên ngoài chủ viện, Tuyết Nhi vừa ra chủ viện liền tìm được An Ninh, đem những chuyện mới xảy ra trong viện nhất nhất kể lại cho An Ninh, An Ninh nghe tự thuật của nàng xong mi tâm càng nhăn chặt, "May là lúc nãy ngươi ra là ta dễ thân cận bằng ngươi trúng kế của tam phu nhân."


      "A? ? Này... Đây là có chuyện gì? Tuyết Nhi nghĩ ra." Tuyết Nhi nghe An Ninh như thế cũng thập phần hoảng sợ, mới vừa rồi nàng ở trong viện cẩn thận ứng đối , nàng chỉ cảm thấy vị tam phu nhân kia thân thiết ôn hòa làm cho người ta thể sinh ra địch ý.


      "Lấy ta xem, tam phu nhân định là nhìn ra cái gì, nàng sở dĩ hỏi như vậy chính là muốn xem xem ai là người ngươi thận nhất, tiện đà đoán ra là ai cho ngươi ở biết canh kia có độc mà còn muốn đem canh kia đưa ." An Ninh thản nhiên mở miệng, lợi mắt híp lại ,tam phu nhân này tựa hồ so với trong tưởng tượng của nàng còn khôn khéo hơn, nàng đoán nàng ta chắc nhìn ra mục đích chân chính của Tuyết Nhi rồi.


      Tuyết Nhi biết trong canh có độc mà vẫn tặng qua, hơn nữa còn ngăn cản nàng ta uống cho thấy canh kia là chủ ý của ai, trong tình này khó để nghi ngờ trong đó có hành vi châm ngòi ly gián mà bộ dáng của Tuyết Nhi lại giống người tâm tư thâm trầm, cho nên tam phu nhân vẫn liền hoài nghi phía sau Tuyết Nhi còn có người bày mưu tính kế, cho nên mới dùng phương pháp mờ mịt như vậy để tra ra người sau lưng Tuyết Nhi.


      Trong đầu An Ninh ra bộ dáng tam phu nhân, hứng thú càng phát ra nồng đậm.


      "Nha! May mắn Tuyết Nhi chưa , bằng liền liên lụy đến tiểu thư ." trong lòng Tuyết Nhi sợ hãi hồi, giờ phút này mới giật mình nhìn thấy năng lực của tam phu nhân, nhìn người ôn hòa thân thiết như vậy nhưng tâm tư quả là đủ sâu a!


      "Ta sợ ngươi liên lụy." An Ninh khẽ cười , tam phu nhân này tâm tư càng sâu càng là chuyện tốt.


      Tính tình của đại phu nhân cùng Tần Ngọc Song là thể nào bỏ qua cho nữ nhân mà lão gia muốn bảo vệ, Tần Ngọc Song muốn ra tay , lúc này thất bại, nhưng có nghĩa là nàng ta bởi vậy mà buông tha ,Hầu phủ này càng loạn càng tốt, tốt nhất là làm cho An Bình hầu gia sứt đầu mẻ trán, tận mắt nhìn thấy Hầu phủ gà bay chó sủa như thế nào.


      Trong Tuế Lan hiên, Tần Ngọc Song rống giận ra tiếng, "Cái gì? Ngươi nàng ta uống?"


      "Dạ, đúng vậy, tam phu nhân nàng uống." Lục phu nhân lạnh rung , phản ứng của Tần Ngọc Song nàng sớm liệu đến, trong lòng sớm có chuẩn bị, lúc này hoảng sợ, bất quá là giả vờ giả vịt cho Tần Ngọc Song xem thôi.


      "Như thế nào có thể uống? Này phải lãng phí ta..." Tần Ngọc Song cau mày, vẻ mặt cam lòng.


      "Phu nhân..." Phúc Nhi thấy nàng muốn ra cái gì liền đánh gãy lời của Tần Ngọc Song, "Bất quá là lãng phí chén canh, phu nhân cần tức giận."

      Chương 107.5



      Tần Ngọc Song cũng ý thức được cái gì, nhìn Tuyết Nhi liếc mắt cái, thầm nghĩ trong lòng: đồ vô dụng này, ngay cả chuyện như chén canh cũng làm được, tại, nàng hối hận khi đem ngọc trâm kia đưa cho lục phu nhân, bây giờ chút ưu việt đều có.


      Lục phu nhân câu nào, cảm nhận được tức giận của Tần Ngọc Song trong lòng cũng đắc ý, phải biết rằng, Tần Ngọc Song này ngày thường cũng có đem nàng để vào mắt, xem nàng ta tức giận như vậy phải là chuyện rất vui sướng sao?


      " xuống , xuống . Đỡ phải ở trong này chướng mắt ta ." Tần Ngọc Song nhíu mày, trong giọng lộ ra vẻ kiên nhẫn.


      Lục phu nhân cái gì chỉ phúc phúc thân ra phòng, vẫn là bộ dáng kinh sợ như trước nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng mặt lại nở rộ ra chút tươi cười.


      đường trong kinh thành, chiếc xe ngựa chở xuyên qua , dạo cái lại cái cửa hàng, rốt cục, dạo mệt mỏi, mới để cho lăng bá chở nàng hồi phủ, đến bên ngoài phủ linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, giống như nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Lăng bá lái xe sau đó lấy từ trong ngực ra ra cái khăn thêu, đem ít bạc vụn bên trong quăng cho Lăng bá, "Hôm nay vất vả , thưởng cho ngươi."


      Lăng bá lập tức đem bạc nhặt lên "Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư ban cho."


      Niệm Nhi nghẹn nghẹn miệng, nghĩ đến khăn thêu trong tay , nhíu nhíu mày, tùy tay phát cái cũng quay đầu lại rời , mà nàng rời nên chú ý tới, Lăng bá phía sau rất nhanh liền nhặt khăn thêu kia bao lại khối bạc vụn rồi tùy ý nhét vào trong ngực.


      Động tác nhanh dù là ai nhìn đều để ý.


      An Bình hầu phủ, Tần Ngọc Song lần đầu tiên mượn đao giết người có kết quả, trong lòng cũng có buông ý niệm này trong đầu, lúc nào cũng khắc khắc cân nhắc, như thế nào làm cho vị tam phu nhân kia biến mất, mấy ngày nay An Bình hầu gia phá lệ có việc nên sớm ra trễ về,Hầu phủ này sợ cũng chỉ có Sở Sở là có thể gặp được An Bình hầu gia.


      Minh Nguyệt công chúa đưa tang từ mấy ngày trước, ngày này, An Ninh mang theo Bích Châu ra Hầu phủ, vừa đường trong kinh thành liền nghe được tin tức -- Dự vương điện hạ phải về kinh .


      An Ninh nghĩ đến kiếp trước, Dự vương điện hạ sai biệt lắm là mấy ngày sau mới về kinh thành, cùng với việc Dự vương hồi kinh, các vương gia cũng đều rục rịch lên, An Ninh biết Dự vương là trong những vương gia được xem là có tài nhất, kiếp trước nếu phải là Ly vương Triệu Cảnh Trạch dùng thủ đoạn ti bỉ làm sao có thể hơn được Dự vương?


      Nghĩ đến hết thảy mọi việc liên quan đến Dự vương kiếp trước, An Ninh liễm mi, với xa phu, "Hồi phủ!"


      Xe ngựa lập tức quay đầu ngựa lại, rất nhanh liền về tới trong phủ, lúc hồi phủ liền gặp được Phi Phiên ra Thính Vũ hiên, An Ninh tự nhiên là biết được muốn đâu liền đến gần Phi Phiên, thần sắc nghiêm túc , "Mang theo người của ngươi, đến khu rừng thành tây mai phục, gặp được người khả nghi, giết, được lưu người sống."
      Ánh mắt Phi Phiên sáng lên, thần sắc ràng hưng phấn, "Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."
      lâu có giết người cho thống khoái , hôm nay rốt cục cũng có thể uy kiếm của ăn no sao? Ánh mắt lạnh lùng, lập tức bước nhanh từ cửa sau của An Bình hầu phủ..."Tiểu thư, chúng ta..." Bích Châu ý thức được tiểu thư tầm thường, mở miệng dò hỏi.


      An Ninh liễm mi, ", hôm nay chúng ta cưỡi ngựa, xa chút!"


      Bích Châu tự nhiên là có gì dị nghị, hai người đến chuồng ngựa Hầu phủ sau đó lập tức liền giục ngựa hướng tới thành tây...
      Ly vương phủ.


      Trong thư phòng, vẻ mặt Triệu Cảnh Trạc trầm, khuôn mặt nghiêm túc nhìn ba người trước mặt liếc mắt cái, trầm giọng mở miệng, "Bổn vương có tin tức là Dự vương điện hạ hồi kinh, vào thành từ cửa Tây, ba người các ngươi đều tự mang theo thủ hạ là tử sĩ của các ngươi, cần phải giết chết từ ngoài cửa thành tây, tuyệt đối thể để cho thành công hồi kinh!"


      "Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!" Ba người cùng kêu lên.


      Khóe miệng Triệu Cảnh Trạch gợi lên chút độc, bọn họ vốn là huynh đệ nhưng năng lực của Dự vương cũng biết được , lúc trước khi Dự vương bị đuổi ra khỏi kinh thành mới có thể vượt xa tất cả những hoàng tử còn lại, phụ hoàng lúc này đây triệu ta hồi kinh, vô luận là cái mục đích gì, Dự vương đều sinh ra uy hiếp với mình, Dự vương thể nghi ngờ là trợ ngại lớn nhất con đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của , làm sao có thể mặc kệ trở ngại này quay về ?


      Hôm nay liền khiến cho Dự vương bị mất mạng !


      An Ninh cùng Bích Châu cưỡi ngựa ra cửa thành tây, đường về phía tây, rốt cục sau canh giờ cũng đến được chỗ bờ sông, bên cạnh bờ sông là nam tử giống như là nghỉ ngơi giữa đường muốn lên ngựa tiếp tục , An Ninh làm sao có thể nhận ra bóng dáng kia?


      Dự vương quả nhiên giống như kiếp trước, bên cạnh ngay cả cái thị vệ cũng mang, mình người hồi kinh.


      "Vị công tử này, đợi chút." An Ninh kêu, nam tử quần áo màu xanh thập phần mộc mạc, khuôn mặt như đao khắc, tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn thể che dấu khí chất tỏa ra từ người, An Ninh đến gần nhìn cái, muốn trong số những đứa con của hoàng thượng Dự vương Triệu Chính Dương được xem là người có lòng nhân đức nhất, tướng tá cũng tốt, đem ra so sánh hơn những vị còn lại rất nhiều.


      Lúc này Dự vương Triệu Chính Dương dừng lại động tác lên ngựa, giương mắt nhìn về nữ tử ngồi tuấn mã đằng trước, trong mắt lên chút kinh diễm, chỉ vì tướng mạo của nàng là tốt nhất mà từng nhìn thấy mà càng làm cho kinh diễm hơn là khí chất nội liễm thanh nhã người nàng.


      Nữ tử này nhìn bề ngoài chắc cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nhưng phần nội liễm này sợ là ngay cả những người trải qua trăm ngàn đắng cay nơi thế gian cũng chưa chắc hơn được.


      "Tiểu thư gọi lại tại hạ có việc gì sao?" Thái độ của Triệu Chính Dương có chút khiêm tốn, rất nhanh liễm thái độ kinh diễm đối với nữ tử này, cung kính có lễ .


      An Ninh liễm mi, khóe miệng giơ lên chút ý cười, đáp hỏi lại, "Công tử, là muốn về thành?"


      "Đúng"


      "Kia công tử có việc gấp sao?"


      Triệu Chính Dương nhíu mày, nhưng rất nhanh liền dãn ra, "Việc gấp có, biết tiểu thư có gì chỉ giáo?"

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 107.6


      " dám là chỉ giáo chỉ là biết công tử có thời gian cùng với ta đến chỗ phía trước được ?" An Ninh nhìn thẳng vào hai mắt của Triệu Chính Dương, vừa dứt lời quả nhiên nhìn thấy trong mắt có chút giật mình, còn chưa chờ cự tuyệt, An Ninh tiếp tục mở miệng, "Công tử, chẳng lẽ ngươi sợ tiểu nữ tử?"


      Triệu Chính Dương muốn cự tuyệt, tuy rằng mới vừa có việc gấp, nhưng vất vả hồi kinh , tự nhiên là vội vã tiến cung gặp phụ hoàng, mặc dù biết phụ hoàng vì sao lại thay đổi chủ ý triệu hồi kinh, nhưng vô luận như thế nào, đều bắt lấy cơ hội lúc này, nếu trở về kinh thành vậy nhất quyết rời nữa.


      Nhưng lại đoán được, còn chưa kịp mở miệng, vị tiểu thư này liền ngăn chận lời của , phải trả lời như thế nào? Thừa nhận sợ tiểu nữ tử như nàng sao? Như vậy thanh danh của Dự vương như coi như tong !


      "Được, ta liền cùng ngươi chút." Triệu Chính Dương phải nghĩ tới vị tiểu thư này có mục đích gì, nhưng lấy bản của nếu vị tiểu thư này thực có ác ý, cũng tự nhận có thể đối phó được.


      Triệu Chính Dương xoay người lên ngựa, An Ninh giơ lên tươi cười có chút thâm ý nhìn Triệu Chính Dương liếc mắt cái, thầm nghĩ trong lòng:Triệu Chính Dương này ra là người có bản , nếu phải kiếp trước Triệu Cảnh Trạch dùng vu cổ thuật ám hại nên mới lấy đượ ngôi vị hoàng đế kia sợ nên là , đáng tiếc ... Bất quá, ở kiếp này nàng tuyệt đối trơ mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch ngồi ngôi vị hoàng đế , Triệu Cảnh Trạch càng muốn làm gì nàng càng gây ra chướng ngại cho , làm cho xem được nhưng chiếm được, trong lòng cũng chỉ có thể như đao cắt.


      Mà Dự vương này, hẳn là đồng minh của nàng.


      Hai người cưỡi ngựa sóng vai, mà Bích Châu lại theo ở phía sau, ba người cũng vội,trong lúc đồng hành của hề câu nào, nhưng Triệu Chính Dương lại có thể tinh tế quan sát được vị nữ tử đột nhiên xuất cầu đồng hành này nhưng bất luận như thế nào, đều chỉ có loại phỏng đoán nắm bắt được.


      Có thể làm đoán ra , trừ bỏ phụ hoàng chỉ còn lại có người được phụ hoàng cực kỳ thương , Thần vương biểu ca, nữ tử này chính là người thứ ba, khó được a khó được, chính là biết, vị nương này là tiểu thư nhà ai?


      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, An Ninh cũng có rảnh rỗi, nàng cố ý lưu ý thời gian, kế hoạch ở kiếp trước của Triệu Cảnh Trạch nàng làm sao có thể nhớ ? Phía sau, sợ bắt đầu hành động , bất quá... Nghĩ đến bố trí của chính mình, đáy mắt An Ninh xẹt qua đạo tinh quang, lập tức xoay mặt nhìn về phía Triệu Chính Dương, "Công tử, chúng ta trở về ."


      "Trở về? Bây giờ trở về?" Dù là Triệu Chính Dương cũng có chút mộng , nàng muốn nhờ mình cùng lúc chính là đơn giản vậy thôi sao?


      "Bằng sao? Công tử còn muốn theo đến chỗ nào sao?" An Ninh nhíu mày, nàng cũng có thời gian cùng tinh lực tiếp tục bồi , nhìn thời gian lúc này cũng sai biệt lắm rồi, mục đích hôm nay của nàng cũng có thể đạt tới .


      Khóe miệng Triệu Chính Dương rút trừu,nữ tử này đúng là bí hiểm a!


      An Ninh quay đầu ngựa lại, Triệu Chính Dương tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn theo sát,chỉ là luôn giữ khoảng cách phía sau An Ninh nhưng vẫn như trước là đem tầm mắt dừng lại ở người An Ninh, thắc mắc trong mắt càng đậm.


      bao lâu sau ba người liền đến chỗ rừng rậm thành tây lúc nãy,thời điểm nhìn thấy những khối thi thể nằm ở trong rừng cây sắc mặt Triệu Chính Dương ràng cứng đờ, trong khí tản ra mùi máu tươi, những người này tựa hồ là vừa mới chết lâu.


      "Nguy hiểm a! Nếu chúng ta chậm trễ chút, sợ là phải hứng chịu trận chém giết này, may mắn là mệnh lớn, hữu kinh vô hiểm." An Ninh nhìn lên những thi thể, người do Phi Phiên thay nàng huấn luyện, thân thủ cũng rất tốt, chết hầu hết đều là người của Triệu Cảnh Trạch.


      Trong đầu nghĩ đến khi Triệu Cảnh Trạch biết được tin tức hành động thất bại, toàn quân bị diệt sau đó có biểu tình gì, trong lòng nhất thời cảm thấy vui sướng đến cực điểm, đây chẳng phải là thế lực ngầm của Triệu Cảnh Trạch sao? Như vậy, nàng liền thừa cơ hội này, bán cho Dự vương điện hạ cái nhân tình đồng thời lại đem thế lực lực này của Triệu Cảnh Trạch hủy .


      Phải biết rằng đám tử sĩ này đối với Triệu Cảnh Trạch giống như là bảo bối của , xưa nay đều dễ dàng vận dụng, kiếp trước Triệu Cảnh Trạch ở rừng rậm phục sát Dự vương hồi kinh, Dự vương mặc dù chết mà trốn trở về kinh thành nhưng cũng mất nửa cái mạng chứ ít


      Sắc mặt Triệu Chính Dương trắng bệt, ý thức được cái gì liền nhìn về phía bóng dáng của nữ tử kia ánh mắt cũng hơn vài phần khác thường, "Tiểu thư, đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư, thỉnh tiểu thư cho tại hạ biết phương danh của tiểu thư là gì, ngày sau tại hạ báo đáp ân đức ngày hôm nay."


      Triệu Chính Dương là người thông minh, tình huống trước mắt này cùng với những chuyện mới phát sinh lúc nãy đều ràng lên, bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai, vị tiểu thư này mới vừa rồi là cố ý bám trụ a, mệt mới vừa rồi còn hoài nghi nàng tâm tồn bất chính, giờ phút này, trong lòng lại áy náy thôi.


      "Ân cứu mạng? Ta cứu ngươi sao? Ta như thế nào biết?" An Ninh nhíu mày, ngay cả đầu cũng có quay lại, tiếp tục về phía trước, thanh thản nhiên nhưng như gió xuân làm cho người ta cảm giác cực vì sảng khoái.


      Triệu Chính Dương giật mình, thấy nàng thừa nhận cứu chính mình, nghĩ nghĩ cũng thêm cái gì, chính là trong lòng cũng nhớ kỹ đại ân của vị tiểu thư này ngày hôm nay, nếu có ngày đắc thế , chắc chắn *dũng tuyền tương báo.
      Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.


      Triệu Chính Dương nhìn thoáng qua những thi thể, nhiều như vậy là ai muốn mạng của ? Trước tiên, trong đầu liền ra vài bóng dáng đều là huynh đệ chảy chung dòng máu với , khóe miệng gợi lên chút chua sót, xem ra phụ hoàng triệu hồi kinh liền có mấy người ngồi yên được!


      Lúc này, Triệu Chính Dương càng kiên định quyết tâm, lúc này hồi kinh để cho mình có cơ hội rời !


      Ba người theo cửa thành phía tây tiến vào, An Ninh trước khi vào cửa liền hướng về phía Triệu Chính Dương , "Công tử, sau này còn gặp lại."


      Dứt lời, liền giục ngựa dẫn đầu tiến vào trong thành, Bích Châu phía sau liền theo sát, Triệu Chính Dương vươn tay, "Tiểu thư..."


      Lời còn chưa xong liền bị chặn đứng ở giữa đường, muốn truy vấn phương danh( họ tên) của vị tiểu thư này nhưng thấy tuấn mã kia phi vào trong thành, Triệu Chính Dương nhìn phương hướng kia sững sờ hồi lâu, rốt cục cũng lắc lắc đầu.


      Sau này còn gặp lại? Nếu nàng sau này còn gặp lại, như vậy liền chờ mong ngày này đến!

      Chương 107.7


      Trong lòng trận mất mát, nhưng mất mát của còn chưa kéo dài bao lâu liền nhìn thấy lại bóng dáng kia, trong lòng vui vẻ, lập tức hướng tới bên kia đến, đợi cho cách nàng mấy thước liền nghe được giọng vang lên.


      "Biểu đệ, ngươi trở lại!" Thanh hùng hậu mà tràn ngập từ tính, làm cho người ta nghe xong câu, còn hy vọng tiếp tục mở miệng.


      Triệu Chính Dương giật mình, theo giọng kia quay lại nhưng khi nhìn thấy người nọ liền giật mình tại chỗ, kia phải Thần vương Thương Địch là ai? Tuy rằng vài năm gặp, Thần vương biểu ca tuấn càng thêm có vài phần thành thục nhưng ngũ quan này làm sao có thể nhận biết?


      Càng làm cho giật mình hơn là nữ tử đứng bên cạnh Thần vương Thương Địch chính là vị tiểu tiểu thư mới vừa rồi đó sao?


      Mới vừa rồi chỉ cố ý tập trung vào vị tiểu thư kia nên lại bỏ qua tồn tại của Thương Địch bên cạnh nàng, hai người bọn họ có quen biết nhau sao? Hai người bọn họ có quan hệ gì? Mới vừa rồi vị tiểu thư này cứu có phải là chủ ý của Thần vương biểu ca hay ?


      Vô số nghi vấn xuất ở trong đầu Triệu Chính Dương, đột nhiên ý thức được hai người đều nhìn mình, Triệu Chính Dương lập tức xuống ngựa, đến trước mặt Thần vương Thương Địch, "Chính Dương gặp qua Thần vương biểu ca."


      Vị biểu ca này được hoàng thượng hết lòng thương , đãi ngộ so với các hoàng tử còn cao hơn, riêng dựa vào bộ quần áo màu đen tôn quý của Đông Tần quốc mà mặc người này thôi dù dù là vị hoàng tử như lên tiếng chào cũng là điều nên làm.


      "Biểu đệ, cậu quốc bận rộn thể tự mình tới đón tiếp ngươi, cho nên liền phái ta thay ông ấy đến đợi, biểu đệ đường vất vả rồi!" Thái độ của Thương Địch đối với Triệu Chính Dương thập phần hữu hảo, dù sao người xin hoàng thượng đem (TCD) trở về kinh thành cũng là (TĐ), ở trong mắt Thương Địch Dự vương là người xứng đáng thừa kế ngôi vị hoàng đế của cậu.


      Triệu Chính Dương hiển nhiên là dự đoán được tình huống trước mắt này, đừng chờ mong phụ hoàng nghênh đón trở về, chỉ riêng là Thần vương Thương Địch ở chỗ này đón chào ràng là làm cho khiếp sợ, đây chính là cho mặt mũi a!


      "Phụ hoàng *nhật lí vạn ky, Chính Dương nào có thể để người phân tâm? Chính Dương lúc này cảm tạ biểu ca nghênh đón, Chính Dương *thụ sủng nhược kinh." Vẻ mặt Triệu Chính Dương thản nhiên nhưng trong lòng lại suy tư về thái độ của hoàng thượng, nếu hoàng thượng để cho Thần vương biểu ca tới đón như vậy lần này hồi kinh chừng vẫn có hi vọng .

      * nhật lí vạn kỵ: ngày vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn
      *thụ sủng nhược kinh: được thương mà kính sợ

      "Được rồi , ngươi với ta là em bà con, mấy chuyện này là chuyện bình thường." Thương Địch cười .


      Triệu Chính Dương nhìn về phía An Ninh, mặt nở rộ ra chút tươi cười, "Biểu ca, vị này là..."


      An Ninh nghe hỏi nhưng có lảng tránh, mặt vẫn thản nhiên cười như trước, Dự vương điện hạ nếu muốn biết nàng là ai về điều tra cũng khó, phải sao?


      "Vị này là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, An Ninh." Ánh mắt Thương Địch nhìn về phía An Ninh trở nên dị thường nhu hòa.


      Chính là liếc mắt cái, Triệu Chính Dương liền nhìn ra Thương Địch đối với nữ tử này rất đặc biệt vừa nhắc tới tên của nàng thanh của cũng hết sức sủng nịch, làm cho Triệu Chính Dương hết sức kinh ngạc, biểu ca đối với vị tiểu thư này... An Bình hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh sao?


      "An Ninh gặp qua điện hạ, lần đầu gặp mặt, An Ninh có lễ ." An Ninh phúc phúc thân, liễm hạ mặt mày, ánh mắt bình thản ung dung.


      Thanh của An Ninh làm cho Triệu Chính Dương hoàn hồn lại, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi nàng cứu mình, lại ý thức được nhửng điều nàng mới , "Lần đầu gặp mặt" ? Vị An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này xem ra là muốn để cho người ta biết được chuyện mới vừa xảy ra lúc nãy.


      Xem ra mới vừa rồi cứu là chủ ý của nàng mà phải là của Thần vương biểu ca.
      Triệu Chính Dương xưa nay đều là người thức thời, nghe An Ninh như thế liền lập tức mở miệng , "Lần đầu gặp mặt, nhị tiểu thư phong hoa tuyệt đại làm cho người ta kinh diễm, cùng biểu ca... Trai tài sắc, hơn hẳn những người khác."


      Khóe miệng An Ninh rút trừu, Thương Địch lại thập phần vừa lòng nửa câu sau của Triệu Chính Dương, khóe miệng giơ lên độ cong lại sáng lạn vài phần, tự nhiên mà lôi kéo tay của An Ninh, hướng tới Triệu Chính Dương , " thôi, cậu phủ Dự Vương còn chưa sắp xếp xong, biểu đệ trước cứ ở trong Thần vương phủ của ta mấy ngày, hôm nay biểu ca thiết yến tẩy trần cho ngươi, sáng sớm ngày mai cậu triệu ngươi tiến cung."


      Triệu Chính Dương cũng có dị nghị gì, đối với vị Thần vương biểu ca này cảm nhận được đều là thiện ý, tự nhiên (TCD) cũng làm trái ý (TĐ), nhìn Thương Địch cùng An Ninh nắm tay nhau, Triệu Chính Dương liễm hạ mặt mày, xem ra ở kinh thành thời gian xảy ra ít chuyện nha! nhớ hồi trước Thần vương biểu ca hề để mắt đến bất kỳ nào nha!


      An Ninh sao? Nữ tử này đúng là làm cho người ta giật mình, có thể được Thần vương biểu ca ưu ái, tự nhiên phải là nữ tử tầm thường, biết vì sao lại cảm thấy thập phần hứng thú với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này.


      An Ninh sớm bỏ lại ngựa cùng Thương Địch lên xe ngựa, lúc lên xe ngựa tầm mắt của nàng cũng lơ đễnh nhìn thấy người, trong lòng ngẩn ra, nắm tay Thương Địch trong phút chốc chặt hơn.


      "Làm sao vậy?" Sâu sắc như Thương Địch đương nhiên nhận thấy dị thường của An Ninh liền dò hỏi, theo tầm mắt của nàng nhìn qua , thời điểm nhìn thấy bóng dáng kia sắc mặt trong phút chốc cũng trầm xuống.


      như thế nào lại đến Đông Tần ?


      Hết chương 107

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108 Cố ý làm khó dễ

      editor: Pemichio


      Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, nam tử cao lớn, tuy rằng thân tố y nhưng gương mặt lại thể khiến người ta quên được, nhất là trong buổi tứ quốc tế kia người đó từng cùng Thương Địch so cờ, người nọ đúng là người mang danh hiệu cờ vương và thua ở trong tay Thương Địch, Chiêm đại công tử Chiêm Quyết trong tam đại vọng môn của Bắc Yến sao?


      Thương Địch cùng An Ninh liếc nhau cái, cả hai đều cảm thấy trong chỗ này có điều quỷ dị , trong Đông Tần quốc phải có người của các quốc gia khác xuất nhưng Chiêm Quyết lại ăn mặc đơn giản như vậy để xuất , ngược lại làm cho trong lòng bọn họ sinh ra ý phòng bị, vô duyên vô cớ đến Đông Tần quốc làm gì?

      Trong lòng hai người đều có câu hỏi giống nhau .


      "Lên xe ngựa !" Thương Địch thấp giọng mở miệng ,sau đó liền đỡ An Ninh lên xe ngựa.


      An Ninh nhìn Thương Địch liếc mắt cái, từ trong ánh mắt của nàng thấy được trấn định, nàng biết nếu Thương Địch nổi lên lòng nghi ngờ với vị Chiêm Quyết kia chính mình cần Thương Địch cũng thầm điều tra.


      Chiêm Quyết xuất thân từ trong tam đại vọng của Bắc Yến như vậy cũng coi như là kẻ thù của Thương Địch! Như vậy làm sao lại để ý chứ?


      Biết Chiêm Quyết đến kinh thành Đông Tần quốc, từ đây về sai nếu Thương Địch muốn tìm cũng phải là chuyện gì khó nên bây giờ cũng cần nóng lòng.


      An Ninh cùng Thương Địch lên xe ngựa, Dự vương Triệu Chính Dương cũng theo lên xe, dọc đường Thương Địch vẫn luôn suy nghĩ đến việc Chiêm Quyết xuất , đôi mắt thâm thúy của khiến ngay cả An Ninh cũng biết được suy nghĩ cái gì, thẳng đến lúc xe ngựa ngừng lại trước cửa Thần vương phủ, Triệu Chính Dương ở dưới xe ngựa, đường đến luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc thấy hai người xuống xe ngựa cũng đứng ở dưới, còn chưa có vào cửa cảm khái, "Vài năm trở về, kinh thành thay đổi rất nhiều, trở nên náo nhiệt ít."


      Trong lời dấu được vẻ u sầu và chua sót, An Ninh cùng Thương Địch đều có thể thấy được, đối với vị hoàng tử bị Sùng Chính đế hạ lệnh ra khỏi kinh thành nhiều năm này cũng lòng cảm thấy thương tiếc, Thương Địch lại càng thêm áy náy, có ai so với hiểu hơn là cậu vì mình nên mới đưa Triệu Chính Dương ra xa, vì vậy cũng chỉ có trả lại ngôi vị hoàng đế cho Triệu Chính Dương mới coi như là bù lại cho vị biểu đệ này.


      Triệu Chính Dương tự nhiên là biết suy nghĩ trong lòng Thương Địch, trong lòng vẫn như trước có chút yên, thở dài, "Cũng biết lúc này về lại kinh thành có thể ở lại đây bao lâu."


      "Chính Dương biểu đệ, cậu nếu triệu đệ hồi kinh nếu đệ muốn bỏ chạy cũng phải chờ cậu đồng ý mới được, an tâm tạm thời ở lại Thần vương phủ , qua mấy ngày nữa chờ khi nào vương phủ của đệ được dọn xong liền có thể tiến vào ở , ta thay đệ thuê nha hoàn và nha đinh, biểu đệ chỉ cần yên tâm là được." Thương Địch ám chỉ , Triệu Chính Dương là người thông minh tự nhiên có thể hiểu được thâm ý bên trong.


      Triệu Chính Dương nghe xong lời của Thương Địch, nhãn tình sáng lên, nếu câu này do người khác tự nhiên tin nhưng Thần vương Thương Địch ra, như vậy liền giống nhau, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều,trong lòng lại tràn đầy vui mừng, chỉ cần có thể ở lại trong kinh thành, như vậy hết thảy đều có hi vọng .


      "Đa tạ biểu ca." Triệu Chính Dương nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, thoáng nhìn qua phủ đệ mới nằm bên cạnh Thần vương phủ, trong mắt xẹt qua tia giật mình, "Đệ nhớ mấy năm trước chỗ này làm gì còn phủ đệ nào khác, sao hôm nay trở về lại có tòa phủ đệ xa hoa như của Thần Vương phủ thế này ?"


      Phải biết rằng, Thần vương phủ này lúc xưa chính là nơi mà hoàng thượng ở khi chưa kế vị, sau lại ban cho Thần vương, lại khuyếch đại tu sửa, Sùng Chính đế đem rất nhiều thứ tốt chuyển đến Thần vương phủ, Thần vương phủ uy nghiêm cùng xa hoa, nếu có có chút tài năng ai dám ở bên cạnh phủ Thần vương xây tòa phụ đệ chứ? Kia phải là muốn tự tìm phiền toái sao?


      Nhưng hôm nay, cái phủ đệ mới bên này cũng được xây xong so ra cũng kém với Thần vương phủ!


      Khôn khéo như Thương Địch làm có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Dự vương? Khóe miệng khẽ nhếch, xưa nay đều để ý đến những vật ngoài thân,bây giờ ngay cả Thần vương phủ to lớn cũng bằng tòa phủ đệ cách vách mới từ mặt đất mọc lên này, lời này cũng phải là lần đầu nghe thấy! Ngay cả quản gia trong phủ cũng nhắc tới , thậm chí còn xin chỉ thị của xe có nên đem Thần vương phủ tu sửa phen.


      "Chủ nhân của nhà này chắc chắn phú quý, biểu đệ, thỉnh ." Thương Địch cười cười , nhưng lại tiếp tục đề tài này nữa vì thế cũng thấy được trong mắt An Ninh xuất tia dao động.


      "Thần vương biểu ca trước hết mời." Triệu Chính Dương thập phần cung kính có lễ.


      Thương Địch cũng có từ chối, dẫn đầu vào Thần vương phủ nhưng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay An Ninh kéo nàng cùng nhau ở phía trước, Triệu Chính Dương theo hai người ở đằng sau, thầm nghĩ trong lòng: Thần vương biểu ca này đối với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư phải là để ý bình thường a, mới vừa rồi lôi kéo tay An Ninh vẫn thủy chung hề buông ra, giống như hai người là thể thể phân cách, ngay cả ở trước mặt cũng có chút kiêng dè.


      Mà vị nhị tiểu thư kia lại dịu ngoan mặc cho nắm tay nàng, chút phản đối nào, xem ra, câu lấy lòng Thần vương kia của đúng a, khen nàng ấy phải là khen sao?


      Nhị tiểu thư này mới vừa rồi cứu mình, tổng cảm thấy, nàng cứu mình là có nguyên nhân , hết thảy đều quá khéo giống như nàng biết trong rừng rậm ở thành tây có phục sát vậy, hoặc là nhị tiểu thư này cũng có thể biết người phái người đến phục sát là ai.


      Nghĩ đến đây, Triệu Chính Dương khỏi muốn hỏi nhưng biết giờ chưa phải là thời cơ, bất quá cũng gấp, nếu biết nàng là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh vậy chẳng lẽ lại còn sợ thể tìm thấy nàng để hỏi ràng sao?

      Chương 108.2

      editor: Pemichio

      Ly vương phủ.


      Trong thư phòng khí cực kỳ áp lực làm cho người ta thở nổi, mới vừa thu được tin tức mật thám đưa về vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch thể đen hơn được nữa, đập bàn phát, ba tiếng ngay cả giấy và bút đó cũng run lên, thậm chí còn có dấu hiệu muốn rơi xuống đất.


      "Ly vương điện hạ bớt giận..." thị vệ áo xanh quỳ mặt đất, kinh sợ, là thị vệ bên người Ly vương nên biết giờ phút này Ly vương điện hạ là có bao nhiêu tức giận


      "Bớt giận? Bổn vương như thế nào bớt giận? Tên tiểu tử kia là lớn mạng, ta phái ra ba đội tử sĩ nhưng cũng hề trở thành uy hiếp đối với sao? Lại để cho bước chân vào kinh thành, Thần vương phủ? Hừ! Chẳng lẽ Thần vương muốn ủng hộ cho Dự vương?" Lợi mắt Triệu Cảnh Trạch híp lại , dù thế nào cũng nuốt trôi được cục tức này, ba đội tử sĩ nhưng lại còn người nào còn sống, có thể nào tức giận?


      "Vương gia, nếu Thần vương muốn ủng hộ Dự vương, như vậy tình từ nay về sau liền khó ." Thị vệ áo xanh mở miệng , mi tâm cũng gắt gao nhăn cùng chỗ, tài đức của Dự vương vốn là cao hơn các vị hoàng tử còn lại nhưng lại vì sao năm đó hoàng thượng lại sai Dự vương ra bên ngoài kinh thành, sau còn hạ lệnh có lệnh triệu thể hồi kinh, đây thể nghi ngờ là khiến cho các hoàng tử khác có thêm hy vọng và cơ hội, tương đương với việc loại trừ chướng ngại, nhưng hôm nay khen ngược, hoàng thượng cũng biết là suy nghĩ cái gì lại đột nhiên triệu Dự vương hồi kinh.


      Này cũng thôi , bây giờ Thần vương điện hạ lại đối Dự vương rất tốt, này so với việc bản thân Dự vương trở thành uy hiếp cho các vương gia khác còn lớn hơn, phải biết rằng, hoàng thượng đau Thần vương Thương Địch vượt qua cả con đẻ, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết được, nếu Thần vương là người tuyển chọn cho ngôi vị hoàng đế chỉ cần câu là có thể sánh bằng tất cả thần tử trong triều trăm câu.


      Đây cũng là lí do vì sao Ly vương Triệu Cảnh Trạch lại muốn cưới An Ninh, để mượn An Ninh đến khống chế Thần vương Thương Địch.


      Con ngươi Triệu Cảnh Trạch trở nên rét lạnh tia u bắn ra bốn phía "Thần vương Thương Địch, quản cái gì Thần vương hay Dự vương, ngôi vị hoàng đế kia bổn vương nhất định phải có,dù có bất kỳ biện pháp nào cũng phải đem tất cả chướng ngại quét sạch hết , lúc tất yếu cũng cần lưu lại người sống."


      Trong lòng Triệu Cảnh Trạch tràn đầy phẫn nộ cùng trào dâng, nhưng tên thị vệ này lại cảm thấy lạc quan như vậy, phải biết rằng mất ba đội tử sĩ kia đối Ly vương mà tổn thất hề !


      "Ly vương điện hạ, thời điểm thủ hạ rừng rậm thành tây xem xét phát chúng ta bị hai thế lực khác chém giết, giống như là người tru diệt ba đội tử sĩ kia." Thị vệ áo xanh cau mày kể lại tình huống mà mình thấy nhìn thấy cho Ly vương Triệu Cảnh Trạch.


      Triệu Cảnh Trạch vừa nghe vậy liền bước đến chỗ tên kia hỏi "Chuẩn xác?"


      "Thuộc hạ tự tin là đoán sai, huống hồ, lúc trước phải chúng ta có tin tức sao? Dự vương là người ngựa hồi kinh, ba đội tử sĩ, mỗi đội đều có tới trăm người, đối phó ta hẳn là dư dả, nhưng kết quả tại lại..." Thị vệ áo xanh cũng tiếp nhưng dù cần cũng có thể đoán ra được, như thế nào cũng tin tưởng, Dự vương điện hạ mình đấu thắng ba đội tử sĩ mà còn có thể hoàn hảo tổn hao gì .


      "Tin tức chúng ta mai phục bị lộ ra ngoài sao? Bằng làm sao lại có người chuẩn bị từ trước?" Triệu Cảnh Trạch nghe thị vệ như vậy, trong lòng liền cảm thấy người có thể giết sạch ba đội tử sĩ của chỉ có thể là Thần vương Thương Địch.


      "Này..." Ánh mắt thị vệ áo xanh co lại, ý thức được cái gì, liền quỳ mặt đất, "Vương gia, thuộc hạ đối với vương gia trung thành và tận tâm, tuyệt đối phải thuộc hạ tiết lộ tin tức."


      Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch híp lại, tự nhiên là biết người này trung tâm, theo mình nhiều năm, vẫn đều là người tâm phúc của ngay cả chuyện Ly vương phủ nuôi dưỡng tử sĩ cũng chỉ có hai người bọn họ biết,hơn nữa chính mình lại có ân với , chắc chắn phản bội mình nhưng nếu bọn họ phải vậy tin tức kia là bị tiết lộ ra ngoài như tế nào ? Huống hồ, chỉ mới vừa ra quyết định, dù là bị tiết lộ ra ngoài người khác cũng thể kịp thời chuẩn bị.


      Trong lòng nghi hoặc làm cho lông mày Triệu Cảnh Trạch nhíu chặt, như thế nào cũng nghĩ ra, sao biết rất nhiều tình đối với người nào đó mà , căn bản phải là bí mật, cũng thể tưởng được, ba đội tử sĩ của đều bại trong tay Thần vương hay Dự vương mà là vong hồn dưới đao của An Ninh!


      "Đứng lên , nhớ kỹ, lưu ý chặt chẽ hành động của Dự vương, tùy thời báo lại." Triệu Cảnh Trạch lạnh lùng phân phó , mi tâm vẫn như trước thể giãn ra, tại, chỉ cần nghĩ đến ba đội tử sĩ kia toàn bộ đều bị giết,tâm của giống như là có đao từ từ cứa vào khiến cực kỳ đau đớn


      Muốn bồi dưỡng nhiều tử sĩ như thế cũng phải là sớm chiều là có thể thành công được, tại... Ai, cũng chỉ có thể thở dài hơi, yên lặng đau lòng, bất quá, lại càng thêm kiên định với ý muốn tru sát Dự vương.


      An Bình hầu phủ, trong Cẩm Tú các.


      Đại phu nhân quỳ gối trước phật đường, trong tay là phật châu, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng thầm cái gì, từ sau khi An Như Yên mất tích đại phu nhân nóng vội hơn rất nhiều, chỉ có thể niệm phật khẩn cầu phật tổ phù hộ An Như Yên bình an vô .


      Trong phòng, có tiếng bước chân rất truyền đến làm cho đại phu nhân khẽ nhíu mày, tựa hồ cực kỳ hài lòng vì bị quấy rầy , "Cố đại nương, ta phải sao? Thời điểm ta niệm phật cho bất luận kẻ nào tiến vào."


      Thanh bình tĩnh nhưng vẫn nén được ý tứ trách cứ, tiếng bước chân kia dừng lại chút nhưng cũng lâu liền tiếp tục vang lên, trong lòng trồi lên tia tức giận, đại phu nhân mở mắt ra, áp chế cơn tức trong người, bà tự với mình, ở trước mặt phật tổ thể dễ dàng tức giận, để tránh làm phật tổ tức giận.
      "Đại tỷ, là muội, Ngọc Song." Thanh Tần Ngọc Song vang lên nhưng lại làm cho lông mày đại phu nhân nhăn càng nhanh.


      Thản nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn nàng cái, "Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn tố khổ với ta?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :