1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hầu môn độc phi - Chân Ái Vị Lương (c112)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 20: trừng phạt tàn khốc


      edit:yuki
      beta:như nhã tiểu thư + phù thuỷ già


      Phía điện, các gia quý nữ đều đều nhịn được run rẩy, sai là các nàng là muốn xem kịch vui, nhưng mong đợi, ở mẫu đơn yến tiệc hoàng hậu nương nương, trước mặt nhiều người như vậy mặt, lại cho An Như Yên hình phạt nặng như vậy—— ngũ đại khổ hình chi nhất kẹp đầu ngón tay.

      Ngũ đại khổ hình từng bị cấm dùng, tại đây hai mươi trong năm, lần nữa xuất , nhưng nếu phải trọng tội, bình thường rất ít được sử dụng ngũ đại khổ hình, xem ra, An Như Yên lúc này sợ là đắc tội với hoàng hậu nương nương, thực loại khổ hình này, đối với An Như Yên, số cảm thấy dễ chịu .

      Vừa rồi An Như Yên được ca ngợi liền trở nên tự mãn, các nàng trong lòng càng thêm vui sướng khi người gặp họa lạ là nàng ta. "An Như Yên, bản cung xưa nay thương ngươi, lại nghĩ rằng ngươi đối đãi như thế với bản cung, hôm nay, bản cung đối với ngươi hơi thêm trừng phạt, ngươi hãy nhận lấy."

      Hoàng hậu lạnh lùng mở miệng, bầu khí trong điện trở nên u, giống như 'Hơi thêm trừng phạt' bất quá là giam cần cấm cửa mà thôi, nhưng người thông minh cũng là xem hiểu được , tại đây hoàng hậu nương nương muốn ra oai a! Người cố ý cho mọi người rằng, đối với những người có thủ đoạn với nàng trừng trị thẳng tay, đủ để cho người khốn khổ , mỗi ý đồi xấu của ngươi, đều đừng mơ tưởng giở trò gì, nàng cũng phải là dễ chọc !

      Bên cạnh hoàng đế, quý phi dịu dàng biết tâm ý của hoàng hậu, cũng mặc lên tiếng, An Như Yên nhìn hoàng hậu cầu xin, nhất thời hối hận chính mình mới vừa rồi nhận tội, mới vừa rồi nếu nóng lòng nhận tội, nàng còn có thể nghĩ biện pháp, đem tình đổ lên người những người khác, nhưng là, tại...

      Nàng nhận, tội danh lập, chời đợi để khổi hình nàng, nàng dám tưởng tượng. Nhình những hình cụ (dụng cụ tra tấn) đặt phí trước An Như Yên, mọi người chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, An Như Yên sắc mặt sớm trắng bệch như dọa người, khi tay còn chưa chạm vào hình cụ (dụng cụ tra tấn), liền cảm giác được các ngón tay giống như bị phế , đau đớn toàn tâm, hoàng hậu nương nương sao như vậy nhẫn tâm? Phải chăn người là muốn bị hủy nàng sao?

      "Hoàng hậu nương nương khai ân, dù cho thần nữ thêm vạn lần, thần nữ cũng dám nữa ."

      An Như Yên hoảng sợ cùng cầu xin, nếu các ngón tay nàng bị chi hình, sợ sau này hai tay bị hủy, nàng là thứ nhất tài nữ, lại là thứ nhất mỹ nhân, bị hủy này hai tay, nàng về sau nên cái gì cũng phải .

      An Như Yên thể chấp được thực tế này, nàng xưa nay vốn tâm khí cao ngạo, làm việc gì nhất đình phải là số đều phải vượt bậc hơn người, nàng muốn người khác phải nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ ca ngợi, cái gì đều phải An Như Yên, chỉ sợ bị người phỉ nhổ cùng khinh miệt, càng thêm xứng với tướng quân .

      , nàng thể như vậy! "Còn thất thần làm gì?" Hoàng hậu ra vẻ hài lòng thúc giục các cung nhân ở bên cạnh, nhìn An Như Yên cầu xin tha thứ.

      Cung nhân tiến lên, An Như Yên muốn chạy trốn, lại bị cung nhân chặt chẽ giữ lại, quỳ mặt đất, chật vật chịu nổi, lúc đó chỉ có thể nhìn chính mười ngón mình bị cố định ở trong hình cụ, còn chưa kịp sợ hãi, trận đàu từ mười đầu ngón tay truyến đến tận xương cốt, cuối cùng trực tiếp truyền đén lòng.

      "A..." An Như Yên chịu nổi, đau thở ra thanh, đau đớn cơ hồ bao phủ thân nàng, toàn bộ thân thể nhịn được run run, trận đau đớn còn chưa hết, cảm thấy mười ngón lại lần nữa bị đè ép, lại thêm làn sóng đau đớn truyền đến, An Như Yên thống khổ, chỉ ngừng la lên, "Đau... Hoàng hậu tha mạng... Dù..."

      Các nhóm quý nữ gia thể trong long hết sức hoảng sợ, các nàng sớm nghe qua kẹp đầu ngón tay chi hình này, các ngón tay như đứt ra, nổi đau kia lại thể tả thành lời, giờ phút này nghe thấy tiếng la lên thống khổ của An Như Yên, nhìn thấy các đầu ngón tay nàng bị hình cụ kẹp lấy máu rỉ ra, trong lòng trở nên nguội lạnh, nhất thời cũng may mắn, chịu hình phải các nàng.

      An Như Yên này, ngày thường bộ dạng dịu dàng tao nhã, sớm còn nữa tồn tại, sau ngày hôm nay, đôi tay của An Như Yên, sợ là bị hủy, nghĩ đến kỹ năng thêu tinh xảo của nàng ta, các quý nữ gia trong lòng ra rất cao hứng khi tay nàng bị hủy, về sau An Như Yên ngay cả có thể cầm cây kim, cũng thể thêu ra những đồi vậy tốt như bây giời, danh hiệu đệ nhất tài nữ cầm kỳ thư họa tinh thông, về sau chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực , bị hủy này hai tay, đệ nhất mỹ nhân cũng liền tự nhiên mà còn là của nàng An Như Yên .

      Hoàng hậu lạnh lùng đáp lại lời cầu xin tha thứ của An Như Yên, ánh mắt thản nhiên đảo qua các quý nữ gia thế cùng với phi tân trong hậu cung, thập phần vừa lòng các nàng giờ phút mặt toát ra đến sợ hãi, nàng muốn chính là mọi người đối của nàng kính sợ.

      "A... Tha mạng... Dù... Mệnh... A..." Tiếng cầu cứu của An Như Yên từng tiếng từng vang vọng bên An Bình, Đặc biệt ràng, nàng vẫn quỳ gối trước đại điện, ngoài những cung nhân hành hình, chính là nàng cách An Như Yên gần nhất, trong đầu cảnh tượng kiếp trước bị phạt lên, bàn tay giấu trong cổ áo nắm chặt, cắn chặt môi, tựa hồ như phải chịu đựng cái gì đó.

      An Như Yên, kẹp đầu ngón tay chi hình thống khổ, hôm nay ta xem như trả lại cho ngươi , ngươi có thể cảm nhận được nỗi đau này? ! Bất quá, chỉ như thế này còn chưa đủ, nàng qua, náng muốn cho An Như Yên phải đau đớn gấp trăm lần ngàn lần, đây chính là bước đầu tiên, nàng mong chờ xem An Như Yên bị hủy hai tay, mất hết tất cả mội thứ thành dạng gì! Khổ hình còn tại tiếp tục, An Như Yên sớm đau đến có khí lực, hôn mê bất tỉnh, cung nhân có nghe gặp hoàng hậu kêu ngừng, liền lấy nước lạnh, hắt lên người An Như Yên , cảm giác mát truyền đén, An Như Yên liền tỉng lại, đau đớn liền truyền đến. "A..."

      An Như Yên cổ họng khàn khàn, sớm bị tra tấn đến có chút khí lực, cả người cực kỳ chật vật quỳ rạp mặt đất, trong tâm hiên lên suy nghĩ biết khi nào hình phạt này mới dứng lại. Đau như vậy , làm cho nàng sống bằng chết, nhất tưởng đến hai tay nàng nhất định bị hủy, lòng đau đến tột đỉnh, nghĩ đến tương lai lòng tràn đầy sợ hãi, nàng nên làm cái gì bây giờ a? Từ đầu đến cuối, tầm mắt An Ninh đều ở người An Như Yến chút muốn rời , nàng muốn tận mắt ta trải qua kiếp trước của nàng đau đớn, đột cùng, bên cạnh áp lực ràng truyền đến, liêng hướng tầm mắt lên, khuôn mặt tuấn tú liền đập vào mắt nàng, khắc sâu hình dáng, mặt chút thay đổi, con ngươi thâm thúy như cái lưới lớn, rậm rạp đem nàng bao lại.

      Thần vương Thương Địch, muốn làm gì? An Ninh còn chưa kịp hiểu ý đồ của Thương Địch, cái bàn tay to nhanh chóng túm lấy năm ngón tay nàng, lực cánh tay coi ai ra gì đem nàng nâng dậy, An Bình theo động tác của , theo hướng tới chỗ ngồi, nghi hoặc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Địch, cảm nhận được hơi ấm của truyền đến, nhưng lại hiểu được ỳ đồ của Thần vương.

      Thế những hành động này, nhất thời đưa tới chú ý của mọi người, Thần vương trong giống như hộ vệ nhị tiểu thư An Bình hầu phủ ! An Như Yên chịu hình phạt cũng chú ý tới , nhìn lên bóng dáng Thần vương giúp đỡ An Ninh , trong lòng nàng lại bất bình, cắn chặt hàm răng, phẫn hận cam lòng nhìn hai người, tại nàng mất hết tất cả, mà An Bình lại có những thứ hết sức tốt đẹp, nàng đâu thể nào cam tâm a!

      (yuki: hình phạt còn chán nhỉ???) tay lại lần nữa truyền đến cơn đau mãnh liệt, An Như Yên đau đớn hô tiếng, hoàn toàn chết ngất qua... " cần sợ hãi." Thương Địch thấp giọng mở miệng bên tai An Ninh, khí ngữ lạnh như băng có chút độ ấm, nhưng là, truyền vào an bình trong tai, cũng làm cho cả thân thể nàng ngẩn ra.

      cần sợ hãi? Hóa ra nghĩ đến của nàng phản ứng là vì sợ hãi! Nhưng vì lời này trong lòng lại, như rót vào dòng nước ấm, cảm giác an toàn thể lý giải thành lời, An Bình bị Thương Địch đặt ngồi xuống nguyện vị trí ban đầu, nhìn ngồi bên cạnh ngắm nàng, tất cả mọi thứ lại có vẻ cực kỳ tự nhiên, có chút đột ngột.

      Nhớ lại hết thảy kí ức kiếp trước về này nam tử, An Bình thân thể khỏi giật mình, này người man tử này chảy huyết mạch của trưởng công chúa Chiêu Dương, toàn bộ Đông Tần quốc nhân vô cùng tôn kính , cơ hồ thành loại tín ngưỡng, ở về sau vài năm, hoàng đế ba lượt dục đưa lập ngôi người thừa kế hoàng đế người, nhưng lại ba lần bảy lượt cự tuyệt.

      ai biết vì lý do gì có người biết vì sao đối này hoàng tử nhóm tranh đầu rơi máu chảy vị trí khinh thường nhất cố, nhưng dân chúng đối với càng thêm kính phần kín trọng, về sau, tồn tại Thần vương Thương Địch ở Đông Tần quốc càng thêm là đặc biệt!

      Nam nhân này sâu lường được, liền ngay cả nàng người từng trọng sinh kiếp cũng dò thấy đấy, nhưng nàng lại cảm thấy, tại đây sâu hai con ngươi đen kia chưa nhiều nổi miền thâm trầm, nhất định là cất giấu bí mặt muốn người! Là cái gì bí mật? biết vì sao, đối với An Bình lại có loại cảm giác quen thuộc, còn muốn sâu tìm kiếm...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 21: thu hoạch ngoài ý muốn


      edit: như nhã tiểu thư


      An Ninh thu hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía An Như Yên, lúc này nàng cả người ướt đẫm, chật vật quỳ rạp mặt đất, nhắm chặt hai mắt,tao tiểu thư tao nhã quý tộc trước sau cùng tiến cung kia , quả thực là khác xa trời vực, hoàn toàn thể đem nàng với người hưởng thụ mọi người ca ngợi thứ nhất tài mới vừa rồi liên hệ cùng chỗ.

      Mọi người gặp An Như Yên lại lần nữa chết ngất qua, hành hình cung nhân hiểu được đến hoàng hậu lcó muốn cho bạn họ dừng lại hay ?, liền chỉ có tiếp tục xuống, mọi người đều biết , kẹp đầu ngón tay chi hình, bình thường nữ tử đều nhận hai lần, cũng là cực hạn , An Như Yên lại lần chết ngất qua, nếu là lại tiếp tục xuống, sợ là thực lấy mệnh của nàng !
      Hoàng hậu cũng là hiểu được, mục đích muốn đạt tới, hàn mi buông xuông, thản nhiên mở miệng, "Được rồi, Ngân Sương, lập tức làm cho người ta đem nàng xuất cung , tốt xấu cũng là đại tiểu thư An Bình hầu phủ , hôm nay liền xem ở An Bình hầu gia cùng đại công tử mặt mũi , tạm thời tha nàng, thuận tiện mang theo trong cung cùng ngự y, coi như là mảnh tâm ý của bản cung ."
      Ngân Sương vừa ứng thanh, chuẩn bị xuống, lại nghe đến hoàng hậu nương nương lại mở miệng, "Chậm ..."
      Tất cả mọi người thầm đoán rằng, hoàng hậu nương nương còn có cái gì phân phó, lại chỉ thấy của nàng tầm mắt bình tĩnh dừng ở nhị tiểu thư An Ninh hầu phủ người, nếu có chút suy nghĩ, lập tức đứng dậy, chậm rãi hướng An Ninh...
      An Ninh biết hoàng hậu ý muốn vì sao, đôi tay liền nâng lên, mu bàn tay truyền đến nhàng phát, thương tiếc mà sủng nịch, đỉnh đầu vang lên hoàng hậu nương nương nhất quán dịu dàng, "Nhị tiểu thư lâu sau liền muốn cập kê ?"
      "Hồi hoàng hậu nương nương, còn có nửa năm." An Ninh trong lòng đoán hoàng hậu tâm tư, bộ dạng phục tùng giọng trả lời.
      "Nửa năm à! Nhanh, kia bản cung hảo hảo chuẩn bị chuẩn bị ." Hoàng hậu mâu quang vi thiểm, mặt ý cười càng đậm, "Ngân Sương, đến lúc đó nhớ nhắc nhở bản cung,nhị tiểu thư An Bình hầu lễ cập kê, bản cung tự mình chủ trì, đợi lát nữa thời điểm ngươi làm việc thuận tiện cũng công đạo An Bình hầu phủ tiếng."
      Lời , đại điện phía nhất thời vang lên tiếng hít khí, kinh sợ quyết định hoàng hậu nương nương , đây là nhiều ân điển a!
      Từ xưa nữ tử cập kê, đều là cha mẹ chủ trì, đối nữ tử mà là đại , nhưng như vậy đại , mỗi gia đều có, hoàng hậu nương nương cũng có nhiều như vậy nhàn hạ bận tâm tiểu thư nhà nào kịp kê chi lễ, nhưng hôm nay... Nàng lại như thế đối nhị tiểu thư An Bình hầu phủ ưng thuận như thế ban ân điển, có thể là là khó có được!
      Chúng gia quý nữ khỏi hâm mộ khởi nhị tiểu thư An Bình hầu phủ đến dường nào, nhưng An Ninh trong lòng cũng là hiểu , hoàng hậu là cái gì dạng người thế nào, lại làm sao có thể đối của nàng cập kê chi lễ cảm thấy hứng thú, nàng ban cho ân điển này, bất quá là vì trấn an An Bình hầu phủ thôi.

      Hoàng hậu hôm nay đối An Như Yên động kẹp đầu ngón tay chi hình, thể nghi ngờ là ở An Bình hầu phủ mặt đánh bạt tai, An Bình hầu phủ ở Đông Tần quốc, xếp hạng liệt vào tứ đại thế gia , An Bình hầu cùng trong phủ đại thiếu gia đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, địa vị cũng thấp, để tránh này hai người uất ức nàng cũng chỉ là trước đánh cái tát , sau cấp viên đường đến ngăn chặn miệng bọn họ, hoàn hoãn tâm tình của bọn họ mà thôi.

      Hoàng hậu nương nương tự mình thác An Bình hầu phủ gia tiểu thư chủ trì cập kê chi lễ, đây là loại nào vinh quang cùng ân điển a! Chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh quá, An Bình hầu phủ mở tiền lệ a!

      Chiêu này của Hoàng hậu , quả nhiên chỉ dùng để xảo diệu.

      "Tạ hoàng hậu nương nương long ân." An Ninh quỳ xuống tạ ơn, nghĩ tới hôm nay còn có như vậy ngoài ý muốn thu hoạch, quả nhiên niềm vui hiếm có, ánh mắt thản nhiên đảo qua người An Như Yên, trong lòng khỏi trồi lên tia khoái ý.

      Nếu là An Như Yên tỉnh lại, biết được của nàng chịu hình đổi lấy nàng an bình vinh quang, lại là như thế nào tâm tình? !

      Trong lòng chờ mong, An Ninh mặt cũng là toát ra đối An Như Yên thương tiếc, chiếc khăn bị bàn tay làm nhăn đến mức khó coi, hoàng hậu thấy nàng như thế, giọng điệu lại thân thiết, "còn có chuyện gì à?"

      "Thần... Thần nữ tưởng bồi tỷ tỷ cùng nhau trở về... Dọc theo đường , cũng tốt chiếu ứng ... Tỷ tỷ nàng..." An Ninh bất an nhìn hoàng hậu, vẻ mặt khẩn cầu, mặt đối An Như Yên thân thiết nhìn ra chút giả dối.

      Hoàng hậu lạnh lùng nhìn An Như Yên liếc mắt cái, lại liếc nhìn An Ninh, trong mắt lại khôi phục nhiệt độ, " thôi! nương có tình nghĩa."

      An Ninh khấu tạ ân điển, cẩn thận tiến lên hỗ trợ An Như Yên chết ngất qua tấm cán mềm, nhất cử nhất động đều phá lệ mềm , coi như trong lúc sơ ý lỡ mạnh tay làm cho An Như Yên đâu hơn bình thường, mọi người thấy này màn, trong lòng chỉ có nhận định —— nhị tiểu thư An Bình hầu phủ đối tỷ tỷ quả nhiên là tình thâm ý trọng a!

      có chút nhân nghĩ đến về An Bình hầu phủ nghe đồn, trong mắt hứng thú càng đậm...

      Liền ngay cả Sùng Chính đế dịu dàng quý phi cũng là cho là như vậy, duy độc Thần vương Thương Địch con ngươi lý mơ hồ lóe vài phần ý cười, trong lòng nghi hoặc cùng tò mò càng thêm mãnh liệt...

      An Ninh theo An Như Yên bên cạnh, cẩn thận chăm sóc , ra đại điện là lúc, nàng nghe thấy hoàng hậu nương nương cố ý áp lực phẫn nộ thanh , "Đem này Bức này hoả thiêu ngay lập tức.
      An Ninh mâu quang vi thiểm, này ở của nàng đoán trước bên trong, hoàng hậu nương nương lại làm sao có thể lưu lại này phúc ám phúng của nàng "Mẫu đơn tranh diễm" ? Chung quy là hoàng hậu, trong mắt chấp nhận được hạt cát!

      An Ninh nhìn An Như Yên dính đầy máu tươi hai tay, con ngươi căng thẳng, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra An Như Yên tỉnh lại sau phản ứng...

      An Ninh rồi, yến hội như trước tiếp tục , chính là, có mấy cái nhân suy nghĩ cũng bay tới cái khác địa phương, Ly vương Triệu Cảnh Trạch nắm ly rượu nếu có chút suy nghĩ, Tô Cầm cà lơ phất phơ nhíu mày, vẻ mặt hưng trí dạt dào nghĩ cái gì, Thần vương Thương Địch có chút suy ngĩ, đáy mắt thâm trầm như trước là làm cho người ta nhìn thấy đáy , liền ngay cả dụ Thân vương phủ Thiều Hoa quận chúa cũng là vẻ mặt tìm kiếm...

      Bọn họ trong lúc vô ý theo nhị tiểu thư An Bình hầu phủ người nhận thấy được kia phần quỷ dị dị thường rốt cuộc là là giả? Này nhị tiểu thư An Bình hầu phủ rốt cuộc là nhát gan yếu đuối, vẫn là nhát gan yếu đuối bất quá là của nàng ngụy trang?
      Muốn là ngụy trang trong lời , như vậy nữ tử này quả nhiên là đơn giản !
      ...

      Xe ngựa hành tẩu chậm, An Ninh cùng An Như Yên cùng toạ ở xe ngựa, bên tai truyền đến đứt quãng tiếng rên rỉ, mặc dù là chết ngất qua, tựa hồ như trước cảm giác được đến đau, đối với lúc này An Như Yên, An Ninh có nửa phần đồng tình, kiếp trước, này nữ nhân bị hủy của nàng hết thảy, kia đau đến nay còn có thể ràng cảm thụ được đến, nàng tưởng, nàng này cả đời đều thể quên trước khi chết biết được chân tướng tần nhẫn cùng đau lòng đến cỡ nào!

      Đối đãi địch nhân mềm lòng, chính là đối chính mình tàn nhẫn! Kiếp trước, An Như Yên làm sao từng buông tha nàng? Làm sao nỡ lòng nào giết chết đứa con của nàng khi nó chưa sinh ra đời!

      Kiếp này, nàng nguyện làm ác nữ, kiếp trước những người nào đó làm cho nàng đau, nàng thề xin trả lại gấp đôi!

      Xe ngựa ở An Bình hầu phủ ngoại dừng lại, theo ở xe ngựa ngoại Dĩnh Thu lập tức vào phủ kêu gia đinh, đem An Như Yên nâng tiếp vào Hầu phủ.

      "Ai nha... Đây là như thế nào muốn làm a? Xuất môn khi hoàn hảo tốt, sao vài cái canh giờ thấy, liền nằm trở lại? Ai nha, sao nhiều như vậy máu.. Mau, Hinh Nhi, mau sai người kêu đại phu a... Ngươi đại tỷ đều như vậy , ngươi còn luyện cầm làm cái gì a?" Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan vội vàng tiếp đón , vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng.

      An Ninh đem của nàng hành động xem ở trong mắt, trong lòng cũng là trồi lên tia châm chọc, này trong phủ diễn trò , này tứ phu nhân Dương Mộc Hoan, cũng phải là người hiền lành gì trong miệng mặc dù đau tích vô cùng, nhưng trong mắt ý cười, cũng là tiết lộ nàng vui sướng khi người gặp họa tâm tư.

      "Tứ di nương, tỷ tỷ nàng... Chọc giận hoàng hậu nương nương, cho nên mới... Đều do Ninh Nhi chưa kịp thác tỷ tỷ đỉnh hạ chịu tội, bằng , tỷ tỷ nàng cũng..." An Ninh liễm hạ mặt mày, dư quang nếu có chút giống như vô nhìn thoáng qua ngân sương đứng bên.

      "Chọc giận hoàng hậu nương nương?" Dương Mộc Hoan kinh hãi, nguyên lai là đắc tội hoàng hậu nương nương a! Cũng khó trách, khiến cho người như vậy chật vật chịu nổi, thành người hình, hừ! An Như Yên này tiểu tiện nhân cũng có kết cục hôm nay !

      Nghĩ đến nàng sáng nay đối chính mình kia ác liệt thái độ, Dương Mộc Hoan trong lòng lại vui sướng, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhất thời sáng ngời, nhưng là nhanh tốc liễm hào quang, nhanh cau mày phong thở dài, "Này khả như thế nào cho phải? Đại phu nhân lăng vân tự cầu phúc, muốn ngày mai mới có thể trở về đâu!"
      Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, còn kỳ cái gì phúc đâu! Hừ, tại nàng dẫn nghĩ đến ngạo nữ nhi đều này phiên bộ dáng , ngày mai trở về, nàng nhưng ra muốn nhìn Lưu thị còn như thế nào kiêu ngạo!

      Ngày mai trở về? An Ninh trong đầu ra Lưu thị mặt, nàng tận mắt này nhân tươi sống chết cháy chính mình mẫu thân, nàng rốt cục muốn trở lại sao?

      Kiếp trước, nàng bị An Như Yên làm hại mất trí nhớ, nhận kẻ thù làm mẹ, đợi cho biết được chân tướng, cũng ở sinh tử bên cạnh, mối thùcuar mẫu thân, nàng chưa tới kịp báo.

      Này nhất thế, của nàng cừu, mẫu thân cừu, nàng muốn nhất tịnh đòi lại đến!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Hầu môn dậy sóng



      edit:thuý vũ
      beta:như nhã tiểu thư


      Tiếng kêu rên chất chứa thê thảm của An Như Yên từ trong Khởi Thủy Uyển truyền tới, tiếng lại tiếng, nối tiếp nhau ngừng nghỉ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng An Như Yên mắng nha hoàn, tiếp đó là thanh phát ra từ chén thuốc vỡ vụn đất.

      An Như Yên vừa về tới Hầu phủ, tin tức nàng bị phạt liền lan truyền nhanh chóng, khắp cả An Bình Hầu phủ ai biết. Ngân Sương cố ý đợi An Bình Hầu Gia trở về dể trình bày việc, An Bình hầu bởi vì đại nữ nhi bị hành hạ thành người tàn phế mà tức giận. Nhưng sau đó nghe Hoàng hậu có chỉ ý khác, tức giận mới lắng xuống.

      Mặc dù là quan lớn trong triều, nhưng Hoàng hậu muốn trừng trị người nào, có năng lực để sao? Huống hồ là do Yên Nhi phạm sai lầm trước, mà Hoàng hậu lại ân điểm chủ trì Chi Lễ cập kê cho Ninh nhi, đó cũng là ân huệ to lớn rồi, cố gắng đè xuống tức giận, gì thêm.

      Mấy phu nhân bên trong phủ vui sướng khi thấy người gặp họa.

      Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan vui mừng như hoa nở, Mặc dù đêm khuya, nhưng ngọn đèn dầu vẫn sáng rọi như cũ, chủ nhân của căn phòng ngồi trong sân , vừa cắn hạt dưa, vừa nghe tiếng kêu rên từ trong Khởi Thủy Uyển truyền tới, nở nụ cười.

      "Xem ra đại tiểu thư bị thương , ta vừa mới nghe hạ nhân , tay của nàng e rằng tàn phế, sau này nếu may vá, hoặc khảy đàn, cầm bút sợ phải chuyện dễ dàng rồi!

      đáng thương, nương như hoa như ngọc, vừa được Hoàng hậu sủng ái, vừa còn là Đệ Nhất Tài Nữ, đệ nhất mỹ nữ, ngay cả ta cũng thôi hâm mộ đâu nha. . . . . ."

      Người chuyện là Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, tuy rằng than thở và thương hại cho cảnh ngộ của An Như Yên, nhưng ánh mắt và sắc mặt lại có chút nào là đau lòng, bên trong vân đạm phong khinh, bên ngoài lộ ra ý cười xem kịch vui.

      "Hừ, Đệ Nhất Tài Nữ đệ nhất mỹ nữ, có đôi tay, còn được gì? Đại phu nhân luôn luôn ỷ vào nữ nhi bảo bối này, cao cao tại thượng, coi mình là chánh thất phu nhân của Hầu Gia nữa chứ? Nàng ta biết rằng năm đó chẳng phải nàng ta cũng. . . . ." Dương Mộc Hoan hừ lạnh tiếng, vừa nghĩ tới bộ dạng đại phu nhân ngày thường tự cao tự đại, trong lòng liền tức tối thôi.

      "Tứ tỷ!" Tần Ngọc Song chợt kêu lên, cắt đứt lời Dương Mộc Hoan, cảnh giác nhíu mày, hai mắt nhìn thẳng Dương Mộc Hoan, "Tứ tỷ, có mấy lời tốt nhất nên ."

      Thân thể Dương Mộc Hoan ngẩn ra, hoảng sợ chính mình suýt chút nữa đụng phải người nên đụng rồi, thoáng chốc thở phào nhõm, cảm kích nhìn Tần Ngọc Song cười tiếng, "Đa tạ Ngũ muội, nếu để cho người ta nghe thấy, phải tự mình tìm phiền toái sao?"

      "Chúng ta là tỷ muội gì cám ơn với cám ơn, Ngọc Song độc nơi nương tựa gả vào Hầu phủ, cũng may có Tứ tỷ ngày thường chiếu cố Ngọc Song rất nhiều, nên lời cảm tạ, là Ngọc Song mới phải!" Tần Ngọc Song dịu dàng mở miệng, mặt tràn đầy chân thành, từ từ chuyển thành buồn bã than thở, "Ai, tỷ tỷ có Đại công tử, lại có cả nữ nhi Lan Hinh hiểu chuyện như vậy, Ngọc Song bạc mệnh, nhiều năm rồi, mà bụng vẫn có tiền đồ. . . . . ."

      Dương Mộc Hoan khẽ cau mày, an ủi vỗ vỗ tay Tần Ngọc Song, "Còn rất nhiều thời gian, mà ngày thường Hầu Gia phòng muội nhiều nhất, hơn nữa muội còn trẻ. Ngày khác ta sai người tìm phương thuốc, cho muội điều trị thân thể."

      "Đa tạ Tứ tỷ, chuyện này nếu được Tứ tỷ đảm nhiệm, cho dù Ngọc Song đời này có con, vẫn buồn." Tần Ngọc Song giống như đùa, thu hạ mi mắt, đáy mắt như có hào quang chợt loé.

      "Ai bảo sau lưng người ta có Tứ Đại Thế Gia chống đỡ! Ta và người ta chỉ là người sinh ra ở nhà quan lại bình thường."

      Con ngươi Dương Mộc Hoan căng thẳng, "Bất quá, lần này con của nàng ta đắc tội Hoàng hậu, hừ, về sau sợ là. . . . . ."

      "Tứ tỷ, người lại quên rồi, có đại tiểu thư, phải còn nhị tiểu thư sao? Ngày thường thấy được nhị tiểu thư xuất chúng thế nào, hôm nay gặp mặt, cảm giác rất đẹp đấy, tốt hơn nhiều so với đại tiểu thư." Tần Ngọc Song nhàn nhạt mở miệng, hôm nay tình cờ trông thấy An Ninh, thiếu chút nữa nàng nhận ra, giật mình lúc lâu mới tỉnh hồn lại.

      "Nhị tiểu thư? Hừ! Chung quy phải là thịt trong bụng Lưu tiện nhân kia rớt xuống sao? Huống chi hơn hai năm trước. . . . . ." Dương Mộc Hoan đột nhiên dừng lại, trong mắt ngưng tụ tia lãnh ý, ánh mắt nhanh trí chuyển động, "Có số việc, chúng ta được, nhưng nếu từ trong miệng người khác ra, hiệu quả kia, nhất định là tốt hơn nhiều so với chúng ta đấy."

      "Tỷ là. . . . . ." Tần Ngọc Song kinh ngạc mở to mắt, "Đúng nha, sao ta quên điều này nhỉ, nhị tiểu thư nàng. . . . . ."

      "Nhị tiểu thư sắp căp kê rồi, chúng ta là di nương, nên qua lại với nàng chút, chỉ bảo nàng ít lễ giáo nữ nhi." Dương Mộc Hoan ngắt lời nàng, cầm trong tay những hạt dưa gặm xong vẩy vẫy bàn, vỗ vỗ mảnh vụn người, ưu nhã đứng dậy, "Đêm khuya, ta mệt rồi, muội muội cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi thôi."

      xong, liền vào trong. Tần Ngọc Song vẫn ngồi yên lúc lâu, nhìn ngoài cửa đêm đen nhánh, nghe được bên kia tiếng kêu thảm giờ phút nào ngừng nghỉ, đáy mắt vừa mới thanh thản, giờ đây lại nhiều thêm chút thâm trầm.

      Xem ra Hầu phủ sau này sợ là an bình!

      đêm này, Hầu phủ rất nhiều người ngủ được.

      Sáng sớm hôm sau, bên trong Thính Vũ Hiên, An Ninh rời giường, Bích Châu giúp nàng chải đầu trang điểm, chưa kịp dùng đồ ăn sáng, An Ninh vội vã muốn ra khỏi cửa.

      "Tiểu thư, người muốn đâu à? Người còn chưa ăn sáng đấy." Bích Châu bày đồ ăn sáng ra bàn, vội vã kêu lên, nếu phải được đại phu nhân và Hầu Gia chấp thuận, những lúc bình thường tiểu thư đều bị cấm ra khỏi Thính Vũ Hiên.

      "Tối hôm qua tỷ tỷ nhất định rất là đau, trong lòng ta lo lắng thôi, ngươi thu thập chút, đem đồ ăn sáng đưa qua Khởi Thủy Uyển, ta và tỷ tỷ cùng nhau ăn." An Ninh nhàn nhạt lên tiếng giao phó, giọng bình tĩnh gợn sóng. Đêm qua, nàng nghe An Như Yên hét thảm ước chừng buổi tối.

      Đến lúc trời sáng, mới thoáng dừng lại chốc lát. Thời điểm nàng mới rời giường, lại nghe thấy thanh bên kia hỗn loạn, chắc là An Như Yên cách nào tiếp nhận đôi tay mình bị hủy!

      tại tay của nàng ta, sợ là ngay cả ăn cơm cũng được.

      Mà nàng là muội muội, sao có thể ân cần "Chăm sóc" đây?

      An Ninh ra khỏi Thính Vũ hiên, trực tiếp thẳng đến Khởi Thủy Uyển, giữa đường đụng phải Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan và Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, vẫn như thường ngày vâng vâng dạ dạ hành lễ, sau đó nhanh chóng lướt qua nhau.

      xa, mơ hồ nghe được giọng khinh bỉ của Dương Mộc Hoan, nhưng An Ninh chỉ nhàn nhạt cười, tiếp tục bước nhanh.

      Đến Khởi Thủy Uyển, thấy rất nhiều nha hoàn vẻ mặt ủy khuất chạy ra ngoài, An Ninh biết, An Như Yên lên cơn.

      Ánh mắt lóe lên, An Ninh ung dung vào phòng, cái chân vừa mới bước vào, liền nghe được giọng bén nhọn phẫn nộ, "Biến, cút ra ngoài cho ta!"

      An Ninh nhìn bóng dáng người nằm giường, nhàn nhạt hạ mi mắt, nhận lấy chén thuốc trong tay nha hoàn, ý bảo nàng lui xuống, thẳng tới giường.

      An Như Yên cảm thấy có người đến gần, trong lòng càng thêm vui, lần nữa rống to, "Ngươi điếc rồi à? Nên nghe thấy bản tiểu thư ? Cút cho ta, cút ra ngoài!"

      "Tỷ tỷ, uống thuốc , uống thuốc, tay của ngươi làm sao có thể khỏi?"

      An Ninh nhíu chặt lông mày, mặt lộ vẻ ân cần, cầm chén thuốc đưa lên, muốn hầu hạ An Như Yên uống.

      An Như Yên vừa nghe tiếng của An Ninh, nóng giận trong lòng càng thêm dâng trào, lập tức mở miệng mắng to, "Ngươi tới làm gì? Định cười nhạo ta sao? Nhìn bộ dáng tại của ta, có phải ngươi rất sung sướng ?"

      Sung sướng? Đúng, nàng rất sung sướng. Chỉ là, ít sung sướng này sao có thể lấp đầy bao khổ sở kiếp trước nàng chịu, sao có thể trừ khử thù hận chôn sâu trong lòng.

      "Tỷ tỷ, oan uổng cho Ninh nhi quá, Ninh nhi chỉ muốn chăm sóc tỷ tỷ thôi." An Ninh thu hạ mi mắt, tiến lên bước, ngồi ở mép giường, muốn đỡ An Như Yên dậy, hầu hạ nàng ta uống thuốc.

      An Như Yên nghe hai chữ "Chăm sóc" càng thêm nhớ lại lớn, tay của nàng bị phá hủy! Ngón tay đau như dao cắt truyền đến. lửa giận trong lòng An Như Yên bộc phát, chợt vung tay lên, muốn cho An Ninh cái bạt tai, nhưng nàng ngờ tới, tay còn chưa đụng được thân thể An Ninh, đụng phải chén thuốc trong tay nàng. Làm cho toàn bộ thuốc trong chén đều rơi hết người nàng ta, bao lấy băng gạc tay, thấm vào ít.

      "A. . . . . ." An Như Yên đau đến tê tâm liệt phế, thân thể lại lần nữa bị phỏng, đau chịu nổi, kêu thành tiếng.

      An Ninh lui về phía sau mấy bước, thấy toàn bộ thuốc rơi vào người An Như Yên, ánh mắt lóe lên, hình như sớm đoán được kết quả này, An Ninh muốn tiến lên, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã. Ngay sau đó, bóng dáng quen thuộc tiến vào gian phòng, vẻ mặt lo lắng tới bên giường An Như Yên . . . . .

      "Yên Nhi của ta, ngươi làm sao vậy? Mau, để cho nương xem chút. . . . . . A. . . . . ." Vừa nhìn thấy bộ dáng An Như Yên, đại phu nhân liền kinh hô ra tiếng. Ngay cả đại phu nhân là người lòng dạ độc ác, sắc mặt cũng thể tưởng tượng nổi, "Sao. . . . . . Làm sao có thể biến thành như vậy?"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: tính sổ sau


      edit:chuồn chuồn kim
      beta:như nhã tiểu thư


      An Ninh nhìn vội vàng người tiến vào, ống tay áo xuống tay nắm chặt, dùng cực lớn lực lượng nhẫn lấy, trong đầu, mẫu thân ở trong lửa lớn giãy giụa hình ảnh thế nào cũng xua được, ánh lửa chiếu mặt của đại phu nhân , cũng là cực kỳ kinh người!

      năm kia, nàng núp ở cách đó xa, nghe mẫu thân la lên, nhớ tới mẫu thân giao phó, thân thể nho run rẩy ngừng, mẫu thân muốn nàng còn sống, đây là nàng cuối cùng nguyện vọng, mà nàng ở trong ánh lửa cũng quyết định, nhất định phải tự tay báo thù cho mẫu thân!

      Kể từ đêm đó, nàng hôn mê năm ngày năm đêm, tỉnh lại lúc, cả Hầu phủ cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Nhị Di Nương Lưu thị biến thành Hầu Gia phu nhân, vốn là thứ xuất đại tiểu thư thay thế nàng dòng vị trí chính nữ , mẫu thân lòng phụ thân, nhưng mẫu thân xương cốt chưa lạnh ôm lấy Lưu thị, đánh đàn mua vui, có nửa phần bi thương, ngay cả An Như Yên trước mặt , đối với nàng quyền cước tương hướng, An Bình Hầu Gia cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn, liền lông mày cũng có nhíu cái.

      Mười hai tuổi nàng biết, gia tộc mẫu thân dần dần xuống dốc, ở trong mắt của An Bình Hầu Gia , có giá trị lợi dụng, mà Lưu thị, lại có thể mang cho nhiều hơn chỗ tốt!

      Nàng nhìn cha bạc tình cùng vô tâm, chỉ có nhốt mình trong phòng, dám ra cửa, mỗi khi nhắm mắt lại, nàng đều thấy hình ảnh mẫu thân ở trong lửa giãy giụa , mỗi lần nhớ lại, trong lòng nàng thù hận liền ràng phần, cho đến An Như Yên đẩy nàng vào trong hồ, cướp trí nhớ của nàng. . . . . .

      "Mẹ. . . . . ." An Như Yên thấy đại phu nhân, nhất thời khóc rống lên, đồng thời, cũng kéo An Ninh .

      Đại phu nhân thấy An Như Yên tay quấn băng gạc, băng gạc thượng thấm vào máu nhìn thấy mà ghê, lòng càng thêm nhéo ở chung chỗ, "Là ai ? Là ai hại ngươi thành ra như vậy?"

      Mới vừa, nàng vừa vào Hầu phủ, liền nghe khi đến người bẩm báo, là đại tiểu thư bị trọng thương, lòng lo lắng nữ nhi tình trạng nàng, còn kịp nữa hỏi ràng tình huống cụ thể, liền vội vã chạy tới dò xét đến cùng, thấy An Như Yên giờ phút này dáng vẻ, cả người nhất thời cũng bối rối, nàng sống nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết Yên Nhi tay rốt cuộc vì sao mới có thể biến thành như vậy.

      Kẹp đầu ngón tay hình phạt đó, lại có người đối với Yên Nhi động lớn như thế hình! Yên Nhi trong ngày thường dễ hư quán, sao có thể thừa nhận được được như vậy hình phạt?

      "Ai, cũng biết sao, Yên Nhi lại đắc tội hoàng hậu nương nương. . . . . ." Theo sát đại phu nhân sau chạy tới Tứ phu nhân Dương Mộc vui mừng thở dài, tràn đầy thương hại, "Đáng thương đại tiểu thư phải bị khổ sở như thế, cũng may mà đại tỷ ngươi mỗi ngày thắp hương bái Phật, vốn nên có Phật tổ che chở, nhưng. . . . . ."

      Đại phu nhân vừa nghe là hoàng hậu nương nương hạ chỉ dùng là hình, vốn là khí diễm nhất thời tiêu mất mấy phần, nhưng trong lòng hỏa vẫn như cũ thiêu đốt, xoay người nhìn về phía Dương Mộc vui mừng cùng Tần Ngọc song, thấy các nàng mặt thương tiếc, trong lòng khỏi hừ lạnh tiếng, hai người này tiện nhân sợ là đến xem kịch hay ! Chứa bộ lo lắng ân cần bộ dáng, người nào biết trong lòng các nàng đánh cái chủ ý gì.

      "Làm phiền Tứ muội, Ngũ muội quan tâm, nên Phật tổ cho Yên Nhi lịch lãm, ngay cả Phật tổ cũng là trải qua khổ nạn, huống chi là Yên Nhi !" Đại phu nhân mang theo trước sau như nụ cười, nhàn nhạt mở miệng, nàng thế nào cũng thể khiến hai người này tiện nhân nhìn kịch hay!

      Dương Mộc vui mừng liền giật mình, nhưng chốc lát lại khôi phục như cũ, "Đại tỷ đúng, người có phúc cuối cùng có phúc, ngay cả Hoàng thái hậu lúc tuổi còn trẻ, cũng là chịu nhiều đau khổ, saulại còn phải là trở thành quốc chi mẫu, vinh sủng thiên hạ, đại tiểu thư phúc khí, vẫn còn ở phía sau đấy."

      Đại phu nhân ánh mắt lóe lên, muốn vào lúc này cùng Dương Mộc vui mừng giao thủ, "Tứ muội, Ngũ muội, Yên Nhi cần nghỉ ngơi, ta liền lưu các ngươi hai vị rồi."

      Dương Mộc vui mừng cùng Tần Ngọc song thấy nàng như thế, cũng cái gì, phúc phúc thân, liền quay người ra khỏi gian phòng, cho đến ra khỏi khinh nước uyển bên ngoài, Dương Mộc vui mừng mặt của rốt cuộc xụ xuống, nặng nề gạt bên cạnh cành hoa, "Hừ! Cũng nhìn chút là vật gì, cũng dám cùng Hoàng thái hậu so, ta xem nàng liền cho Hoàng thái hậu xách giày cũng xứng!"

      Tần Ngọc song cũng là khẽ mỉm cười, "Tứ tỷ, ngươi cần gì vì nàng tức giận? Đại phu nhân đem ý định tiêu vào đại tiểu thư người, cần phải là Tam Tiểu Thư vượt qua đại tiểu thư, tới lúc đó, còn mặc kệ nàng là cái gì chánh thất phu nhân, vẫn thể lùn ngươi đoạn."

      Dương Mộc vui mừng nhất thời ánh mắt sáng lên, đúng vậy! Nàng nhưng có bảo bối Hinh Nhi!

      Lưu Hương Lliên thấy đôi tay An Như Yên phá hủy , vừa đúng, bảo bối của nàng Lan Hinh càng ngày càng hơn ưu tú, hừ, nàng ngược lại muốn nhìn chút, đợi đến Hinh Nhi tỏa sáng mạnh lúc, nàng cái này Hầu Gia phu nhân lại biết có như thế nào vẻ mặt!

      Mà lúc này ở trong Khinh Thuỷ Uyển, Tứ phu nhân cùng Ngũ phu nhân sau khi , đại phu nhân Lưu Hương Liên mặt cũng có nữa nụ cười, thay vào đó là khuôn mặt lo lắng cùng thương .

      "Mẹ, Yên Nhi là đau. . . . . ." An Như Yên khổ sở mở miệng, hoàn toàn có mới vừa đối với An Ninh bén nhọn, "Tay của ta. . . . . . Tay của ta có phải hay tốt lên được?"

      Lưu Hương liên thân thể ngẩn ra, chính là hỏi thăm đại phu, nàng cũng biết, bị kẹp đầu ngón tay hình phạt đó, tay chính là có thể được, cũng bằng người thường, muốn múc may vá hoặc là đánh đàn đều làm làm tốt được.

      Nhưng nhìn An Như Yên trong mắt sợ hãi, nàng lại là lời an ủi, "Yên Nhi đừng lo lắng, mẹ nhất định tìm người chữa tốt cho ngươi tay."

      "Có ? Yên Nhi tay có thể tốt?" An Như Yên ánh mắt sáng lên, mừng rỡ nhìn Lưu Hương Liên, khuôn mặt kỳ vọng.

      Lưu Hương Liên đành lòng nhìn nàng thất vọng, cuối cùng là gật đầu cái, An Như Yên nhất thời giống như ăn khỏa Định Tâm Hoàn, chỉ cần tay có thể được, nàng An Như Yên còn có thể hòa nhau thành, nghĩ đến mình ở Mẫu Đan bữa tiệc chịu đau, cùng với những thứ kia quý nữ tỏ vẻ khinh thường, lửa giận trong lòng diễm cọ xông ra, ánh mắt hung hăng nhìn bên yên lặng đứng An Ninh, "Đều là nàng, nếu phải là bức kia ‘ Mẫu Đan tranh diễm ’, ta cũng vậy rơi vào kết cục này."

      An Ninh thân thể ngẩn ra, trong lòng trồi lên tia châm chọc, An Như Yên cử động ở trong dự liệu của nàng, chính là bởi vì sớm đoán được nàng tính sổ sau, cho nên ở Mẫu Đan bữa tiệc, nàng cũng là làm đủ công phu, tất cả mọi người thấy nàng An Như Yên cầu cạnh, thậm chí tiếc thác nàng gánh tội thay , phải sao?

      Cảm nhận được đại phu nhân bén nhọn tầm mắt, an bình chợt sợ hãi cúi đầu, "Ninh nhi chỉ là dựa theo tỷ tỷ cho vẽ tới thêu, vì biết gì sai lầm. . . . . . Ninh nhi. . . . . ."

      "Ngươi phải biết? Ta xem ngươi là cố ý muốn hại ta. . . . . . A. . . . . ." An Như Yên tức giận công tâm, làm động tới tay vết thương, nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng, hoàn toàn mất hết ngày thường ưu nhã.

      "Ninh nhi. . . . . . Ninh nhi có. . . . . ." An bình vội vàng muốn giải thích, giương mắt thấy An Như Yên sắc mặt tái nhợt bởi vì tức giận mà bình thường trướng hồng , nhưng mà trong nội tâm lại là trồi lên tia sảng khoái, An Như Yên rốt cuộc cũng cảm nhận được nàng kiếp trước đau đớn sao!

      "Tốt lắm, tốt lắm, chuyện này ta tra , ngươi còn mau xuống, gắng phải đứng ở chỗ này, chọc cho tỷ tỷ của ngươi phiền lòng ngươi mới cam tâm sao?" Lưu Hương Liên thay đổi hơn hai năm này tới đối với An Ninh ôn thanh lời , bộ mặt trầm quát.

      An Ninh liễm hạ mi mắt, dáng vẻ hốt hoảng xoay người rời , mới vừa ra bước, liền nghe được đại phu nhân lạnh lùng thanh lần nữa truyền đến.

      "Đợi lát nữa đến trong viện ta." Đại phu nhân nhìn an bình bóng lưng, đôi con ngươi càng thêm trầm, nha đầu này, dáng dấp càng phát giống như vân trăn rồi, chút thời gian trước, nàng mỗi đêm làm vân trăn tìm nàng lấy mạng cơn ác mộng, mỗi lần từ trong mộng thức tỉnh, nàng đều hoảng sợ dứt, tiện nhân kia chết ít năm như vậy rồi, còn tới nhiễu loạn cuộc sống của nàng, nhưng nàng mỗi đêm thế nào cũng tránh khỏi, bất đắc dĩ, nàng chỉ có Lăng Vân tự, ngoài mặt phải cầu phúc, kì thực tìm cao tăng thác nàng tụng kinh, hi vọng nhờ vào đó có thể thoát khỏi vân trăn ác mộng.

      "Vâng" An Ninh đưa lưng về phía nàng ứng tiếng, đáy mắt cũng là xẹt qua đạo ánh sáng, đại phu nhân cửa ải này ở dự liệu của nàng trong.

      Ở nơi này là Hầu phủ, nàng mặc dù thế đơn lực bạc, nhưng tim của mỗi người trong phủ lại sáng tỏ, mà đối với đại phu nhân, trong lòng nàng từ lâu có cách đối phó, nghĩ đến mình kế hoạch, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch.

      Đại phu nhân a đại phu nhân, nàng cũng nữa lúc trước cái đó khúm núm, chỉ biết nghe theo nàng ra lệnh cho ta, lần này, cho dù là đại phu nhân suy nghĩ muốn động nàng, sợ cũng dễ dàng như vậy!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 24: lấy lùi để tiến



      edit: pemichio
      beta:như nhã tiểu thư


      An Ninh ra Khởi Thủy Uyển, thời điểm qua quỳnh hoa viện, nghe tiếng tiếng đàn lợn lờ, mặc dù còn non nớt, nhưng có thể nghe ra dụng tâm của người đánh đàn, còn có Dương Mộc Hoan ngày đêm thúc giục , chừng An Lan Hinh tương lai trở nên vĩ đại hơn giống như An Lan hinh ở kiếp trước, nổi danh với tam tiểu thư An Bình hầu phủ , khóe miệng An Ninh khẽ nhếch lên, ai có thể nghĩ môt bé trong sáng , vài năm sau lại có thể làm cho người ta khiếp sợ!!
      Liễm hạ mi mắt, an bình dừng lại cước bộ, theo tiếng đàn đến, vào quỳnh hoa viện, xa xa thấy An Lan Hinh mặc kiện quần áo màu xanh ngồi ở trước cây đàn, còn vỗ về chơi đùa, cảm nhận được có người xâm nhập,tâm tư An Lan Hinh ngẩn ra, thủ pháp nhất thời loạn cả lên. "Hinh Nhi? làm sao vậy? Lại tiếp thu được ư?"

      Trong phòng truyền ra tiếng Dương Mộc Hoan trách cứ , An Lan Hinh mặt càng thêm hoảng loạn , trong tay phù lại càng có kết cấu, loạn thành mạch, càng là như thế này, An Lan Hinh càng là lo lắng.

      An Ninh xem ở trong mắt, đúng là cái nha đầu vẫn còn non nớt, bất quá mười ba tuổi đâu!

      An Ninh bất động thanh sắc chậm rãi tới gần nàng, đứng ở sau lưng nàng, việc nàng tới gần hiển nhiên làm cho An Lan Hinh càng thêm khẩn trương. An Lan Hinh sợ hãi mẫu thân quở trách, dám dừng lại, đồng thời cảm thấy áp lực ở phía sau, trong long cứ loạn cả lên,bình thường , đều là nàng mình uyện cầm, hôm nay An Ninh đột nhiên xuất , làm cho trong lòng nàng trở nên rối loạn .

      Nàng đoán ra nhị tỷ tỷ muốn làm gì, bỗng, cánh tay trắng noãn tinh tế đặt ở dây đàn An Lan Hinh nhíu mày, chỉ thấy cái tay kia ở dây đoàn dao động cái, nguyện bản bản nhạc bị rối loạn qua tay nhị tỷ tỷ lại có nét phong tình khác biệt!

      An Lan Hinh trong lòng mừng rỡ, khắc cũng dám dừng lại, đuổi theo An Ninh, cùng nhau tiếp tục đàn, càng về sau,trong long nàng đối với nhị tỷ tỷ nhưng lại sinh ra tình cảm sùng bái , nàng biết, cái người luôn phía sau đại tỉ lại có tài năng cầm kỹ tốt đến như vậy , thậm chí còn vượt qua cả nhạc sư dạy đàn cho nàng

      "Nhị tỷ tỷ, ngươi làm như thế nào vậy ?"

      An Lan Hinh đè thấp thanh , sợ kinh động mẫu thân trong phòng .

      An Ninh thấy nàng lúc này thiên chân vô tà, trong lòng khỏi thở dài, cũng là thản nhiên cười, vào bên tai nàngi, nhàng vài câu gì đó ,mắt An Lan Hinh nhất thời sáng ngời,
      " vậy chăng?"

      "Đương nhiên là ."

      "Kia nhị tỷ tỷ có thể dạy Hinh Nhi sao?"

      An Lan Hinh vẻ mặt chờ mong.

      "là có thể, bất quá..."

      An Ninh có chút nhíu mi, mặt lộ vẻ khó xử, An Lan Hinh mặt lập tức suy sụp xuống dưới, vẻ mặt lo lắng nhìn lên An Ninh, "Bất quá cái gì? Nhị tỷ tỷ chỉ cần chịu dạy Hinh Nhi, Hinh Nhi cái gì đều có thể làm , Hinh Nhi... Có thể đem tiểu tuyết cầu mà Ninh nhi thích nhất tặng cho nhị tỷ tỷ..."

      An Lan Hinh xong, nhìn thoáng qua vật bên chân nằm dài mặt đất với vẻ mặt luyến tiếc, chỉ vì muốn luyện cầm được tốt, để mẫu thân thất vọng, nàng cũng thể buông tha tiểu tuyết cầu .

      An Ninh thản nhiên cười, tuyết cầu, đó là lúc sinh nhất mười hai tuổi của An Lan Hinh, An Ninh hầu gia đưa cho của nàng tiểu điêu, cả vật thể tuyết trắng, đó là bảo bối âu yếm nhất của An Lan Hinh, nàng nhưng lại dung nó để đổi, có thể thấy được An Lan Hinh là cỡ nào muốn học tốt cầm kỹ, chỉ vì muốn Dương Mộc Hoan thích!

      "Đừng làm vẻ mặt đau khổ, nhị tỷ tỷ cần tiểu tuyết cầu của ngươi."

      An Ninh nhìn An Lan Hinh giờ phút này thiên chân vô tà, thực tại là làm cho người ta thương tiếc , nhưng vài năm sau nàng...

      "Vậy ngươi muốn cái gì?"

      An Lan Hinh vừa nghe an bình cần tuyết cầu, nhất thời thở dài nhõm hơi, dù sao còn , mọi suy nghĩ đều viết ở mặt.

      "Nhị tỷ tỷ cái gì đều cần, chính là nhị tỷ tỷ tại thể dạy ngươi, bằng như vậy, đợi lát nữa ngươi đến lương đình của hoa viên bên luyện cầm bên chờ ta, coi như là muốn khảo nghiệm ngươi chút, nươi cần phải đàn cho tốt nha, đừng giống như vừa rối chỉ vì người quấy rầy mà trở nên rối loạn, nếu người đàn làm cho ta vừa lòng, ta liền dạy ngươi”,

      An Ninh vừa vỗ vổ đầu nàng vừa nhàng An Lan Hinh mặt lên tia xấu hổ, nhưng lại khó nén kích động trong lòng, ngừng gật đầu, "Hảo, Hinh Nhi nhất định hảo hảo đàn, chờ nhị tỷ tỷ."

      An Ninh lại cho nàng biết số kỹ xảo đánh đàn, sau đó liền ra khỏi viện quỳnh hoa, nhớ tới đại phu nhân, con ngươi An Ninh trở nên thâm trầm Vừa qua khỏi buổi trưa, Bích Châu mang về tin tức tam tiểu thư An Lan Hinh ở lương đình luyện cầm.

      An Ninh xem lại thời gian, lại sau hai nén hương mới đứng dậy hướng cẩm tú các của đại phu nhân đến,bên ngoài cẩm tú các , tiếng đàn của An Lan Hinh phá lệ ràng, An Lan Hinh dựa theo thủ pháp đánh đàn mà nàng nhàng dương dương tự đắc, thiếu vài phần non nớt, rất có tác phong của người trưởng thành.

      An Ninh nghe vào trong tai, này Lan Hinh nhưng ra là người thông minh , nàng bất quá là chỉ điểm chút, An Lan Hinh liền có tiến bộ lớn như vậy, cũng khó trách ở vài năm sau, có thể có bản như vậy!

      An Ninh dừng chút, cất bước vào cẩm tú các, đại phu nhân sớm ở phòng chờ, an bình vừa vào cửa, liền cảm giác được bầu khí áp lực đánh úp lại, vừa nhấc mắt, chỉ thấy đại phu nhân ngồi ở ghế quý phi , trong tay là chuỗi hạt châu mã não bất ly than với vẻ mặt sắc bén.

      " đâu vậy? Chờ ngươi lâu như vậy!"

      Đại phu nhân hai năm này đối An Ninh xem như ôn hòa, nhưng hôm nay Yên nhi bị khổ, nàng như thế nào cũng giả trang ra dược nhân từ nữa "Ninh Nhi gặp qua nương, Ninh Nhi mới vừa rồi đến đường, gặp tam muội muội đánh đàn, liền đứng lại nghe trong chốc lát, cho nên mới đến chậm, nương tức giận sao?"

      An Ninh nhanh cau mày , như ngày xưa luôn khúm núm, vẻ mặt bất an.

      Kia tiếng gọi nương,tâm An Ninh tâm cũng gắt gao xoắn cùng chỗ, hận ý bốc lên, lại bị nàng cố ý áp chế, đại phu nhân hôm nay nhận của nàng tiếng "Nương", chung quy ngày, nàng nhất định phải làm cho nàng ta biết, tiếng “nương” này của nàng phải có thể dễ nhận được như vậy !

      Đại phu nhân có chút nhíu mi, cũng lưu ý đến tiếng đàn bay tới cách đó xa mới vừa rồi nàng còn kinh ngạc, rốt cuộc là ai khảy đàn, nghĩ tới đúng là tiểu dã loại cũa tứ hồ ly kia.

      Trong lòng trồi lên tia căm ghét, kia nha đầu bất quá mười ba tuổi, cầm kỹ như thế nào tốt như vậy?

      Đại phu nhân nhìn thoáng qua An Ninh, mới vừa rồi, nàng nghe Dĩnh Thu cùng Yên nhi chuyện xảy ra ở mẫu đơn yến, An Binh quả thay Yên nhi cầu tình, nhưng là, cuối cùng hoàng hậu nhưng lại ưng thuận thay An Nnh chủ trì lễ cập kê , này khẩu khí, nàng như thế nào cũng nuốt trôi!.

      Yên nhi bảo bối của nàng phải thừa nhận thống khổ, có thể nào làm cho nữ nhi của người khác được tiện nghi? Mặc kệ kia "Mẫu đơn tranh diễm" rốt cuộc là ai động thủ, nàng cũng buông tha cho An Ninh!

      Chính là... Đại phu nhân nhìn An Ninh, nghe tiếng đàn lượn lờ, đôi con ngươi thâm thúy có chút suy nghĩ, bưng lên ly trà bên cạnh, nhợt nhạt .

      "Nương là trách Ninh Nhi ở mẫu đơn yến thay tỷ tỷ chịu phạt sao?" An Ninh gắt gao cắn môi,quỳ mạnh mặt đất, "Đều là Ninh Nhi tốt, Ninh Nhi thay tỷ tỷ thêu 'Mẫu đơn tranh diễm' bị sai, nhưng Ninh Nhi cũng biết vì sao lại... Làm hại tỷ tỷ bị phạt, Ninh Nhi nguyện ý bị huỷ hai tay, cùng tỷ tỷ cùng nhau gánh vác thống khổ."

      Đại phu nhân bưng ly trà giật mình, giương mắt nhìn về phía vẻ mặt chân thành của An Nnh, con ngươi căng thẳng, nàng cũng muốn hủy tay nàng ta , làm cho nàng ta bồi Yên nhi cùng nhau chịu khổ , nhưng là...

      Đại phu nhân buông ly trà, từ từ đến trước mặt An Ninh , cũng làm biến mất lãnh ý mới vừa rồi xuất , nâng an bình dậy, vẻ mặt từ ái, "Đều là nữ nhi bảo bối của nương , tỷ tỷ ngươi muốn như vậy , nương như thế nào có thể chịu được khi nhìn thấy ngươi cũng bị hủy hai tay?" "Nương... Ngươi trách Ninh Nhi? Kia 'Mẫu đơn tranh diễm' ..."

      An Ninh nhìn đại phu nhân, này khuôn mặt gần trong gang tấc, giống như mẫu thân từ ái, nhưng là, nàng lại biết, sau lưng khuôn mặt này lại cất dấu tâm tư độc ( hiểm+ ngoan độc) như thế nào.

      Đại phu nhân quả nhiên là hiểu được cân nhắc lợi hại ! Nàng biết đại phu nhân như vậy bỏ qua, coi tính tình của nàng ta , nhất định phải nhìn nàngchịu đau giống như An Như Yên , nàng mới có thể hết giận, cho nên, mới vừa rồi lúc nàng mới vào cửa mới câu như vậy, cố ý nhắc nhở đại phu nhân,nữ nhi của Dương Mộc Hoan An Lan Hinh càng ngày càng có tiến bộ.

      Vài cái phu nhân của Hầu phủ, xưa nay lục đục với nhau, nàng dùng An Lan Hinh đến kiềm chế đại phu nhân, đại phu nhân mặc dù là muốn đối nàng hạ ngoan thủ, cũng dám ném chuột sợ vỡ đồ. Mà nàng lấy lùi để tiến tự thỉnh phế hai tay, lại buộc đại phu nhân buông tha ý niệm đối với nàng hạ ngoan thủ trong đầu, đại phu nhân là người khôn khéo, tay của An NHư Yên bị hủy,mà đối với uy hiếp của Dương Mộc Hoan , nàng có thể nào để mình cũng bị hủy mất hai tay? "

      Làm sao có thể trách ngươi được? Là Yên nhi vận khí tốt, chuyện này cũng cho nó qua , về sau chớ có nhắc lại.

      " Đại phu nhân mặt mặc dù cười, trong lòng cũng là khó chịu nên lời, trời biết, nàng có bao nhiêu mong muốn hủy đôi tay của nữ nhi của Vân Trăn, nhưng là An Ninh vẫn còn là quân cờ quan trọng tay nàng, nha đầu kia, tài hoa hơn người, nàng còn muốn lợi dụng nàng ta thay Yên nhi của nàng trổ tài, bây giờ vân chưa phải thời điểm để hủy nó "Dạ, Ninh Nhi biết.

      " An bình liễm hạ mi mắt che khuấthàn quang chợt lóe nơi đáy mắt .

      Quân cờ?

      Nàng biết nàng đối đại phu nhân mà viên quân cờ, nhưng là, đại phu nhân sợ là biết, này quân cờ biết từ khi nào , muốn thầm khống chế cục diện, chung quy ngày, quân cờ chắc chắn phản tướng, đem người điều khiển nó hủy diệt!

      Khi đó, chính là lúc nàng ta rơi vào kiếp vạn kiếp bất phục!

      buổi sáng cả nhà tốt lành
      chương mới nhá

      *************************

      chương 25 Đại thiếu gia của Vân gia


      edit:yuki( chương này nàng làm tốt lắm hơn những gì ta nghĩ đó)
      beta: như nhã tiểu thư


      Ở của sau của An Bình hầu phủ, tố y nam tử lặng lẽ ra khỏi cửa, cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, thấy có người, liền rất nhanh bước ra khỏi ngõ .

      Nam tử mặc dù dáng người tinh tế, nhưng khí chất, cử chỉ lại hoàn toàn giống nam tử, bất quá, nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra ánh mắt nam tử rất thanh tú, mặc dù là cố ý che dấu, nhưng vẫn giống nữ giả nam trang.

      An Ninh thừa dịp hôm nay đại phu nhân vào trong phật đường, An Như Yên nằm ở giường thể nhúc nhích, tìm cơ hội sai Bích Châu, người ra Hầu phủ, này đó thời gian, nàng cẩn thận đánh giá , còn có rất nhiều tình cần nàng làm, Bích Châu mặc dù xem nàng là chủ tử, nhưng còn là nha đầu đơn thuần, nếu làm cho nàng biết được kế hoạch của chính mình, sợ là dễ dàng lộ manh mối trước mặt mọi người, mạo hiểm như vậy tại sao lại phải làm!

      Trong thời gian này nàng luôn nhờ người hỏi thăm tin tức, An Ninh chạy thẳng đến thành tây, bao lâu, ngôi miếu đổ nát xuất trước mặt nàng , An Bình mâu quang vi liễm , cước bộ dừng lại chút , tiếp tục bước đến phía trước!

      Ngôi miếu đổ nát này do hằng năm thiếu tu sửa nên trở nên đổ nát chịu nổi, liền ngay cả ăn xin cũng muốn ở nơi này, An Ninh nước vào ngôi miếu, lại ngưởi thấy mùi rượu nồng nặc gay mủi từ trước cửa miếu xộc đến,An Ninh nhíu mày,nhìn về phía góc sáng sủa lại nhìn thấy nam nhân cầm bình rượu uống liên tục,con ngươi khỏi trở nên thâm trầm, dấu tia tức giận.

      Quần áo rách nát dơ bẩn, mái tóc bù xù xõa tán loạn ở vai,nghiễm nhiên giống như bộ dáng của kẻ ăn xin, duy nhất chỉ lộ ra khuôn mặt khiến người ta biết đây cũng là chàng trai tuấn tú

      Nam tử giống như phát ra tồn tại của an bình, tay cầm vò rượu dừng chút, rất nhanh đánh giá người tới phen, có chút nhíu mày, "Đây là địa bàn của ta, tiểu nương nếu là muốn mượn ở, giao tiền ra liền có thể."

      Vừa mới xong, bạc vụn liền rơi mặt đất, nam tử vừa thấy, liền ngừng tiến lên, muốn đem bạc cầm trong tay, nhưng còn chưa chạm đến, cái chân liền xuất dẫm lên khối bạc

      "Ngày xưa Vân gia đại thiếu gia, Cẩm Vân công tử, phong lưu phóng khoáng, hôm nay nhưng lại rơi vào kết cục như thế này , chỉ lượng bạc có thể làm cho ngươi giống con chó phủ phục dưới chân người khác sao?” An Ninh lạnh giọng mở miệng, chút lưu tình, lời ra như lợi kiếm bình thường tài năng trong đó.

      Thân hình nam tử ngẩn ra, lại ngửa đầu lên trời cười ha ha mấy tiếng, thân thể ngửa về phía sau tựa vào vách tường, "Làm sao lại là Vân gia đại thiếu gia? Càng thêm có Cẩm vân công tử! Này thiếu gia công tử làm sao có thể xuất trong ngôi miếu đổ nát như thế này, nơi đây chỉ có khất cái xin cơm......”

      "Khất cái" hai chữ còn chưa xong, liền cảm giác mặt trận nóng đau rát bạt tai hung hăng đánh vào mặt , mắt nam tử lộ ra hung quang, đôi mắt sắc bén trừng vị nương giả trang nam tử trước mắt

      " cái tát này ,là ta thay những nạn nhân chết oan uổng của Vân gia đánh ngươi!" An Ninh chống lại tầm mắt của , ánh mắt như đao,

      "Ngươi nhanh như vậy liền quên trăm nhân khẩu của Vân gia chết như thế nào sao?"

      Nam tử vi giật mình, còn chưa phản ứng lại , bạt tai lại giáng xuống má bên kia, năm ngón tay hồng hồng hiền gương mặt khiếp sợ của nam tử, lúc còn khiếp sợ lại nghe được thanh của nữ tử vang lên đầu

      “Cái tát này là ta thay phụ thân ngươi đánh!" An Ninh cắn chặt hàm răng, hai tay gắt gao nắm lại ,

      “Miễn tử kim bài của Vân gia dùng ở người của ngươi , lại đổi lấy người vô dụng, hừ, phụ thân của ngươi nếu biết được hôm nay ngươi chật vật cùng sa đọa như thế này, nhìn ngươi tham sống sợ chết, sợ là dù người chất cũng thể nhắm mắt”

      Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nam tử bỗng nhiên chuyển biến, giống như trong khoảnh khắc có cái gì trong mắt nam tử bị đánh tan, An Ninh xem ở trong mắt, khí thế vẫn sắc bén như trước, nàng biết, hôm nay nàng đánh tỉnh được nam nhân này, chỉ là như vậy vẫn chưa đủ,trong long có ý, An Ninh chút do dự hướng tới mặt nam tử hung hăng đánh…

      Ba tiếng, vang vọng toàn bộ ngôi miếu đổ nát, cái tát này, nguyên bản nam tử có thể tránh , nhưng là, lại mặc cho An Ninh đánh, trong ánh mắt đờ đẫn chứa nỗi bi thương tràn ngập.

      cái tát này , ta là thay chính ngươi đánh!" An Ninh thu hồi tay lại, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, "Cả ngày sống mơ mơ màng màng, dùng rượu gây tê chính mình, ngươi làm thất vọng ai? Ngươi là huyết mạch duy nhất của Vân gia, như vậy đần độn, tham sống sợ chết, ngươi còn bằng người chết , vừa vặn hoàn toàn chặt đứt Vân gia huyết mạch ."

      Những lời này giống như chạm đến bóng đêm ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng của nam tử, tay nam tử đột nhiên buông lỏng, vò rượu rơi xuống đất vang lên thanh mãnh liệt, mùi rượu tràn ngập ra.

      Chặt đứt huyết mạch? Cha dùng tấm miễn tử kim bài duy nhất để bảo hộ mạng, chính là muốn kéo dài huyết mạch duy nhất của Vân gia, nhưng là…..nghĩ đến nhưng việc hai năm qua làm, nam tử thê lương rống to tiếng, làm những gì? Từ khi Đông Tấn khai quốc tới nay, Vân gia chính là trong tứ đại gia tộc, gia tộc vinh sủng với nhiều thế hệ cương liệt , trong người chảy huyết mạch của Vân gia, nhưng trong hai năm này hành độngcủa làm nhục dòng máu Vân gia chảy trong người !

      như thế nào lại làm thất vọng hơn trăm mạng người của Vân gia!

      "A..."

      Năm đó thảm án của Vân gia , nhìn cha mẹ thúc bá huyết tẩy đoạn đầu đài, từng thề muốn thay Vân gia đòi lại công đạo, nhưng là, hai năm nay lại cố ý trốn tránh trách nhiệm cùng !

      thực xin lỗi phụ thân, càng thêm thực xin lỗi mọi người của Vân gia !

      An Ninh nhìn bộ dáng của , trong lòng biết, ba cái tát này, xem như đánh tỉnh , "Nếu muốn thay Vân gia lấy lại công đạo, chấn hưng lại Vân gia, ba ngày sau, gặp nhau tại ngội đình cách thành tây mười dặm”

      An Ninh thản nhiên câu, liền xoay người ra cửa, lâm vào bi thống cùng tự trách than thể nam tử bỗng cứng lại, giương mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mắt, có chút nhíu mi, "Ngươi là ai?"

      Nữ tử này tựa hồ biết rất nhiều chuyện, mà nàng lại có mục đích gì?

      An Ninh dừng chân lại, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi mở miệng, "Lần trước gặp mặt tại đại thọ năm mươi tuổi của cậu, là chuyện tình của năm năm trước rồi nhỉ, biểu ca đương nhiên nhớ được."

      Nàng liếc mắt cái liền nhận ra Vân gia đại thiếu gia ngày xưa, từng là người tuấn tú lịch , Cẩm Vân công tử phong hoa tuyệt đại, mà nàng bất quá chỉ là nữ oa mười tuổi.

      Nam tử thân thể ngẩn ra, nhìn bóng dáng nàng rời , nhãn tình sáng lên, nhưng lại phá lên cười cách điên cuồng.

      Ninh Nhi? Đúng là Ninh Nhi!

      Ha ha... Hảo, tốt! Năm đó tiểu nha đầu kia nhưng lại có thể quyết đoán như hôm nay, hổ danh là nữ như của bác Vân Trăn, hổ huyết mạch của Vân gia!

      "Ba ngày sau, mười dặm đình xin đợi di giá của biểu muội!."

      Lúc này nam tử giống như thấy được hy vọng, phong thái khôi phục vài phần phong tư của Vân Cẩm công tử, mãn nhãn kiên định, nhớ tới mới vừa rồi Ninh Nhi cấp chính mình ba cái tát kia, mặt đau như có lửa thêu đốt , biểu muội tiếc dùng phương pháp như vậy để đánh tỉnh , lại có thể nào làm phụ long hảo tâm của biểu muội đây!

      Nghe được ước định truyền đến từ phía sau, mặt An Ninh nở rộ ra chút tươi cười.

      Đấu cùng với đại phu nhân, muốn thù từ kiếp trước, muốn lay động địa vị của Ly vương , nàng phải xây dựng thế lực của chính mình, mới đủ để chống lại những người đó!

      Đại thiếu gia Vân gia, khôn khéo, tài trí hơn người, mười bảy tuổi đạt danh hiệu trạng nguyên, mười tám tuổi liền hỗ trợ quản lý sản nghiệp Vân gia , năng lực của thể khinh thường, tại, tuyệt vọng sống tại đây, ngày sau nhất định trở thành trợ lục cường đại trợ lực cho nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :